Nỗi oan giết chồng [2+3+4]
Chap 2:
"Chị dâu cửa huyệt chị siết tôi chặt quá! Sướng chết mất! "
Cô xấu hổ lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy ra đưa tay bấu chặt drap giường:"Ưm... Kh... Không có... Đau... Ư.... Ân... "
"Ngô... "
Cô không ngừng kêu đau nhưng mà dường như hắn không chịu tha cho, vẻ mặt cười thỏa thích đầy sự tàn nhẫn hành hạ thể xác cô.
Tịch Nhã sắp chống chịu không nổi nữa rồi nhưng hắn cứ ra vào trong cô không ngừng, mỗi cú nấc đều đau thấu ruột gan.
Hàm Triết đâm vào rất sâu chạm đến tử cung của cô, không hiểu vì sao âm đạo của cô co bóp dữ dội hơn, mật dịch tiết ra càng nhiều.
Hắn đang gục mặt nơi hõm ngực của cô hai bầu vú bị hắn mút đến nát rồi, hắn không ngừng cắn trên hai quả nho nhỏ làm cô phải ưỡn mình về phía trước, dù bị hắn làm cho đau đớn nhưng lại không kiểm soát được mà ôm lấy cổ hắn. Đôi chân thon dài kẹp chặt hông của hắn, nước mắt vẫn thế rơi xuống thấm vào tay hắn.
Hàm Triết quỷ quyệt mà vuốt ve mặt cô, lè cái lưỡi đinh hương liếm những giọt nước mắt vào miệng.
Cô không dám vọng tưởng hắn đang nâng niu mình, vì hắn vừa liếm xong liền không thương tiếc vung tay lên tát vào gương mặt xinh đẹp của cô:
Chát
"A! "_Tịch Nhã còn đang tê dại bởi những khoái cảm mà hắn mang đến, thì không ngờ hắn lại tát cô đau như vậy.
"Khốn khiếp làm sao nước mắt lại mặn như thế? "
Tịch Nhã run rẩy thân thể, buông lỏng hai tay, không còn lực để bấu vào drap giường nữa. Nhìn cô vô hồn nằm như khúc gỗ làm cho Hàm Triết mất đi cả hứng, hắn đâm vào cô liên tục không dừng:
"Chị rõ ràng sướng vì sao lại khóc? "
"Ưm... Không...đau... "_Tịch Nhã khóc không thành tiếng chỉ biết phát ra những tiếng yếu đuối trong miệng.
Hàm Triết cúi đầu hôn lên môi cô, dừng động tác một nhịp:
"Ưm... "
Hắn lần này không mạnh mẽ nhưng cũng không dịu dàng, môi lưỡi hai người day dưa nhau hắn dùng răng cắn nhè nhè lưỡi cô đang mê muội theo mình, làm cho nơi khi nãy còn chưa lành lại ứa máu từng giọt dính vào răng hắn.
Hàm Triết cầm chắc eo thon của cô, lúc này cô đang không để ý đâm mạnh vào lần nữa rồi phóng thích.
Tịch Nhã nẩy mạnh lên một cái cơ thể co giật rồi ngất đi. Hàm Triết giữ cô lại nhìn cô xụi lơ trong ngực mình, hắn nhíu mày chán ghét rút cự long đã được thỏa mãn ra ôm cô vào phòng tắm.
Sau khi hắn rời phòng cô người hầu liền đã biết được hai người làm gì trong đó. Từ sau đại thiếu gia chết, nhị thiếu gia và thiếu phu nhân luôn mập mờ với nhau.
Nhưng trong thiếu phu nhân rất đáng thương, vẻ mặt lúc nào cũng phờ phạt, người thì đầy vết thương mỗi khi gần nhị thiếu gia.
Ai cũng biết hắn nổi tiếng là quỷ dữ đối với ai cũng tàn nhẫn, hắn đào hoa nhưng ít khi đụng chạm nữ nhân lâu dài. Vậy mà hắn lại nhắm ngay vào vợ của anh mình, không sợ người ta chê cười, không sợ quả báo. Mỗi lần người hầu vô tình nhìn thấy hắn làm tình tra tấn cô đều khiếp sợ không dám nhắc đến. Muốn giúp cũng không được, cô bị mua về là người của họ rồi.
Hàm Triết thay tây trang chỉnh chu, lịch lãm nhìn có khí chất Trời ban, vương giả không giống như trên giường đê tiện với cô, hắn liếc mắt nhìn người hầu lạnh lùng phân phó:
"Mang cháo lên phòng cho cô ta! Phải ép cô ta ăn, nếu không các người biết tay tôi. "
"Dạ! "_người hầu vội nhanh chân đi chuẩn bị.
Hắn đi đến công ty thì phải, họ liền lên phòng mang đồ ăn cho cô. Bước vào căn phòng còn đầy mùi tình dục, cảnh tượng ái muội giường ngủ bừa bộn.
Tịch Nhã bị trối hai tay, hai chân bất tỉnh đáng thương khiến ai nhìn cũng đau lòng.
Hai cô người hầu đi lại gọi cô:"Thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân người dậy đi! "
Tịch Nhã vẫn không thể mở mắt, một cô gái bạo dạn tiến lên vỗ mặt cô:"Thiếu phu nhân! "
"A! Đừng làm nữa mà... Đừng làm tôi nữa... "_Tịch Nhã tỉnh dậy nhìn hai người hầu, tâm tình liền hoảng sợ bị ám ảnh khi nãy.
Họ bèn trấn an cô:"Cậu chủ đi rồi ạ! Cô ăn cháo đi, kẻo cậu về lại đánh cô. "
"Không ăn! Mang đi đi! "_cô bị trói chân tay như tội phạm khiến cơ thể khó chịu, khi nãy còn bị hành hạ đến đau nhức tâm trạng nào mà ăn với uống.
"Nhưng mà... "_người hầu vẫn không nỡ rời đi, họ nhìn những vết cắn trên cổ cô cứ như ma cà rồng, thân thể cô yếu ớt không thể chống nổi. Nhớ ngày trước đại thiếu gia còn sống sủng ái cô biết bao, cưng chiều cô vô hạn cô muốn gì cũng được. Cô lạnh lùng không muốn cười nói với ai, thiếu gia vẫn cố gắng bên cô. Cho đến khi cô chịu mở miệng nói chuyện và cười với anh thì anh đã không còn.
Bây giờ bị nhị thiếu gia hành hạ không ra gì, tội nghiệp quá.
Tịch Nhã không muốn ai thương hại mình bèn nằm xuống chùm chăn lại:
"Mọi người ra ngoài hết đi! "
Hai cô người hầu chỉ đành đứng dậy bước ra mà không hoàn thành được nhiệm vụ.
***
Chap 3:
Hàm Triết trở về biệt thự lúc 9 giờ tối, hôm nay hắn rất bận phải làm nhiều việc, còn gặp đám đối tác nữa.
Người hầu thấy hắn về liền vội vã ra đón, xếp hai hàng ngay ngắn cúi đầu cung kính chào:"Nhị thiếu gia! "
"Từ giờ gọi là thiếu gia đi, anh trai tôi chết rồi không cần lê thê ."_Hàm Triết ghét nhất sự dài dòng vô ích, hắn cũng không muốn mình phải thấp hơn với ai, bản thân hắn không cần phải phân biệt tự khắc có khác biệt.
"Cô ta làm sao rồi? Đã ăn chưa? "
Hai nữ người hầu phụ trách chăm sóc cô sợ hãi nhìn nhau, rụt rè trả lời hắn:"Dạ thiếu phu nhân không chịu ăn ạ!"
Thật là, cách thay đổi tên xưng hô của hắn cũng quá mờ ám đi, nếu trong nhà này gọi hắn là thiếu gia, thì thiếu phu nhân là gọi Tịch Nhã sẽ khiến người khác hiểu lầm họ là vợ chồng nha.
"Cả ngày cũng không ăn gì sao?"_hắn tức giận quay qua giọng nói bực bội hỏi.
"Dạ! "_hai cô người hầu run rẩy trả lời hắn.
Hàm Triết tức giận đùng đùng đi lên phòng, không hề dùng tay mở mà đá chân phá cửa ra giọng nói rất lớn như dọa nạt người ta:"Tịch Nhã cô dậy cho tôi ngay! "
Tịch Nhã đang nằm ngủ li bì trên giường bị hắn gọi như vậy liền giật mình tỉnh dậy, cô hốt hoảng nhìn hắn như ma quỷ dữ tợn tiến lại, đưa tay bóp cổ cô:"Cô muốn chết sao? "
"A! Đau! "_Tịch Nhã bị siết chặt khó chịu không thể thở, đưa tay giữ tay hắn, ánh mắt yếu ớt van xin.
"Tại sao cô không ăn sáng, lại bỏ bữa trưa và tối? "_gân tay hắn nổi lên, lực ở cổ cô càng thêm mạnh, khiến sắc mặt cô tái đi rất nhiều nhưng hắn không dừng lại.
Cô nhìn ánh mắt rực lửa giận của hắn, kèm theo trên trán nhiều đường gân hiện rõ làm cô run rẩy:
"Ư... To... Tôi... Xin... Ư... Lỗi.... "
Hàm Triết siết chặt hơn tưởng chừng cô sẽ chết, không ngờ phút cuối hắn lại thả ra. Tịch Nhã bị hất mạnh mặt quay qua một bên, tay vội ôm cổho sặc sụa:
"Ư... Ặc...ặc... Hực... "
"Cô đừng nghĩ là làm vậy thì tôi sẽ tha cho cô, cô muốn dùng chiêu tuyệt thực đối phó tôi à? "
Hàm Triết liếc mắt nhìn cô mệt mỏi đáng thương chẳng chút động lòng, mà còn trách mắng
Tịch Nhã sợ hãi lắc đầu trả lời:"Không có tôi chỉ là hơi mệt... Tôi... Tôi sẽ ăn mà, tôi sẽ ăn. "
Hàm Triết đứng dậy kéo mạnh tay cô lôi xuống bếp, Tịch Nhã chỉ biết ngoan ngoãn bước nhanh theo.
Hắn ném cô về phía trước khiến cô bị đụng ngực vào cạnh bàn rất đau, nhưng Tịch Nhã chỉ biết cắn răng chịu đựng không dám ai oán gì.
Người hầu đã dọn sẵn đồ ăn lên bàn cho hắn và cô, nhìn cô bị hắn đối xử thô bạo như vậy người ta chỉ có thể thương xót, không thể giúp được.
Hàm Triết liếc con ngươi sắc bén nhìn đám người hầu, họ vội bỏ chạy về phòng khóa cửa lại không dám tò mò.
Hàm Triết đi lại nắm tóc Tịch Nhã kéo ngược ra sau khiến cô nhìn lên mặt mình, lạnh lùng nói:"Ăn cho hết chỗ thức ăn này. "
"Được được! "_Tịch Nhã vội vã gật đầu nghe lời.
"Chị dâu tôi không muốn hành hạ chị như này đâu, tại chị không chịu nghe lời tôi thôi. Tôi chỉ là thay anh hai chăm sóc chị. "
Hàm Triết đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười xảo quyệt ôm cô ngồi lên đùi mình.
"Ay đừng mà... Bỏ tôi xuống đi!"_ cô ngại ngùng lắc lư muốn đứng dậy.
"Ngồi yên! "_âm thanh ma quỷ khiến cô câm nín.
Tịch Nhã hít thở không thông, chẳng dám cựa quậy. Hai ta nắm chặt váy ngủ của mình, nhìn ba bốn món trên bàn, Hàm Triết liền nói vào tai cô:
"Bới cơm! "
"À... "_cô đưa tay lấy bát bới ra một chén cho mình, e dè hỏi hắn:"Cậu có ăn không? "
"Chị nói thử xem? "_hắn đưa tay xoay mặt cô lại, cô chẳng dám đối diện với hắn.
Cô liền hiểu ý hắn không bới thêm nữa, cầm bát cơm mình lên gắp cá ăn. Váy ngủ của cô bị Hàm Triết luồn bàn tay to lớn thô ráp vào phía dưới đùi, đi lên một đường thằng vuốt ve.
Cảm giác mát lạnh, nhột nhột khiến cô rùng mình xém rớt bát, Hàm Triết liếm mút tai cô nhắc nhở:"Ăn đàng hoàng! "
Tịch Nhã khó khăn nuốt miếng cơm xuống miệng, đưa tay múc canh húp. Ngón tay ma quái của Hàm Triết vén quần nhỏ của cô sang một bên, mân mê xoa xoa cửa huyệt.
"A!"
"Sao vậy? "_hắn đã biết rõ rồi mà còn cố tình hỏi cô.
Cô nhắn mặt cầm chặt chén cơm:"Ưm... Tôi... Đau...Khó chịu..."
***
Chap 4:
"A!"
"Sao vậy? "_hắn đã biết rõ rồi mà còn cố tình hỏi cô.
Cô nhắn mặt cầm chặt chén cơm:"Ưm... Tôi... Đau...Khó chịu..."
Ngón tay của hắn lách qua cánh rừng đen của cô để tiến vào âm đạo khô khan kia, bị xâm nhập như thế khiến cho cơn đau lúc sáng chưa dứt lại truyền tới.
"Đừng đau... "
"Còn đau sao? "_Hàm Triết có hỏi han nhưng động tác không dừng lại mà tăng thêm một ngón tay vào.
Tịch Nhã theo bản năng kẹp hai chân lại sát nhau khiến tay hắn bị giữ lại, âm đạo co rút muốn bảo vệ bản thân lại hút tay hắn như là đang kích thích.
Hàm Triết vì hành động của cô mà cho rằng cô đang muốn, cười ma mị rút tay ra vào kích thích cô hơn:
"Kẹp tay tôi chặt như này còn bảo đau sao? Chị thiếu thốn à? Muốn lấp đầy phải không? "
Hắn cựa quậy tay mình, dùng bàn tay khác nhéo nhẹ vào bắp đùi cô nhưng khá đau khiến Tịch Nhã nới lỏng hai chân, không có lực đặt bát cơm xuống. Ngón tay hắn bắt đầu khuấy động trong cửa huyệt chật hẹp của cô, nó mò mẫn vùng thịt mềm mại, day nhẹ hạt hoa hình tam giác làm cho cô tê tái uốn éo cơ thể.
"Ưm.... Ân dừng... Dừng... Lại đi... "
"Hửm sao lại bỏ bát cơm xuống rồi, ăn tiếp đi. "
Tịch Nhã khó khăn bưng bát cơm lên ăn vào miếng khác, nhai trong miệng cũng không dễ dàng chút nào. Phía dưới bị quấy rối, đau nhức như thế sao chịu được.
Hàm Triết đưa một tay xoay mặt cô qua hôn môi với cô, Tịch Nhã trợn mắt nhìn hắn hai tay buông lỏng.
"Ưm..."
Cái lưỡi đáng ghét của hắn xâm nhập vào trong, tách hàm răng trắng ra cuốn lấy thức ăn cô vừa ngậm vào.
Cô nhìn hắn rời khỏi môi mình, bình thản nuốt thức ăn rồi nói:"Ngon đấy! Đút tôi! "
"À...được! "_một bữa ăn thôi mà Tịch Nhã phải khổ sở chiều hắn đủ điều như vậy, hắn không định để yên cho cô ăn sao?
Tay hắn ra vào nhanh hơn khiến cơ thể Tịch Nhã có phản ứng mà tiết ra mật dịch rất nhiều, sự ẩm ướt dính lên tay Hàm Triết bèn thích thú gặm cắn cần cổ trắng nõn cô, người đàn bà này miệng luôn nói đau không muốn, nhưng sao lại luôn khao khát được lấp đầy vậy nè?
Có ngứa ngấy Tịch Nhã cũng ráng ăn cơm vào miệng, nhai nhỏ ra sau đó nhìn qua Hàm Triết, cách ăn này họ đã làm qua nhiều lần rồi cô cũng đã quen. Hắn liền ngước mặt lên hôn vào đôi môi nhỏ nhắn kia, không muốn day dưa lâu cô liền dùng lưỡi đẩy thức ăn qua cho hắn nuốt.
Ăn truyền thân mật này đáng lẽ chỉ dành cho mẹ con, hoặc những cặp đôi yêu nhau mặn mà thôi. Tại sao cô phải làm với hắn? Nó khiến cô thật kinh tởm.
Nhìn vẻ mặt ung dung nhai cơm của hắn mà cô chỉ muốn đánh một phát, nhưng cô không dám làm.
Hàm Triết dùng lưỡi liếm xương vai xanh của cô, đẩy đẩy dây áo cô xuống lộ ra bầu ngực sữa trong không khí. Tịch Nhã hốt hoảng đưa tay che lại:
"Hàm Triết cậu... "
"Bỏ ra tôi muốn uống sữa!"_hắn trợn mắt ra lệnh cho cô.
Tịch Nhã lắc đầu không chịu nghe theo, lỡ như có ai thấy thì phải làm sao?:"Làm gì có sữa mà uống! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro