Nỗi oan giết chồng [15+16+17+18]
Nỗi Oan Giết Chồng (H+++)
Chap 15:
Cầm lòng không được, ma xua quỷ khiến cậu bạo dạn ôm lấy Tịch Nhã thật chặt, tham lam hít lấy mùi hương mình thích. Giọng trầm ấm nói:"Tịch Nhã! Tịch Nhã! Em nhớ chị! Rất nhớ chị! "
"Hàm Truy?"_Tịch Nhã sững sờ mặc cho em chồng ôm mình, cô chưa thể phản ứng.
Hàm Truy xoay người cô lại nhìn mình, ánh mắt chứa đựng sự khao khát, âu yếm nhớ nhung không nguôi.
Tịch Nhã nhìn Hàm Truy thiếu niên mới lớn này lại cho cô có cảm giác chững chạc, có thể dựa dẫm. Bất tri, bất giác cô ôm lấy mặt cậu vuốt ve, giọng mềm mại gọi:
"Hàm Truy! "
Hàm Truy nhìn sâu vào ánh mắt bi thương đau khổ của cô càng làm cho cậu dâng lên cảm giác muốn được che chở, cậu có thể thấy được sự hi vọng của cô đối với mình. Cậu tiến lại gần, ôm cô chặt hơn. Hai người đồng nhắm mắt lại, bốn cánh môi run rẩy chạm nhau.
Cơ thể Tịch Nhã run lên, Hàm Truy đau lòng giữ chặt, cậu vỗ về lưng cô trấn an. Trong không gian yên tĩnh này Tịch Nhã thấy được sự bình yên cô không muốn mở mắt ra sợ sẽ là ảo giác rồi lại trở về với cuộc sống đáng sợ với Hàm Triết. Cô thấy Hàm Trác đang cười với mình, nụ cười yêu thương, trìu mến. Cô đưa tay ra muốn với tới anh, nhưng hiện tại lại cầm lấy tay Hàm Truy. Tâm tư và hành động cô cùng ngược cùng đồng.
Cô mơ hồ mấp môi, khi mà bốn cánh môi của cô và cậu chỉ chạm nhau chứ không hề thêm bước nữa:"Hàm Trác anh về rồi! Anh đưa em đi đi! Đưa em đi cùng anh với! "
Hàm Truy mở mắt ra nhìn cô nhăn mặt cầu xin, thì ra là cô đang tưởng cậu là anh Trác nên mới như vậy. Cậu có chút ghen tỵ nhưng không quan tâm, cậu chỉ muốn có cô mà thôi.
"Tịch Nhã là em, không phải Hàm Trác! "
"Cậu... "_Tịch Nhã bị Hàm Truy vỗ mặt một cái giật mình mở mắt nhìn cậu ta. Phải, Hàm Truy rất giống Hàm Trác cả gương mặt và cả sự ôn nhu cho cô như anh ấy, cô đã lầm tưởng mất rồi.
Tịch Nhã sợ hãi đẩy Hàm Truy ra xoay lưng lại, thất vọng nắm chặt áo mình. Cô còn tưởng mình sẽ được giải thoát chứ? Tại sao lại cho cô hi vọng ngắn ngủi rồi dập tắt như thế.
"Hàm Truy chị xin lỗi! "
"Tịch Nhã không cần xin lỗi xem! Em biết tất cả, em biết chị đau khổ ra sao. Em đều biết! "_Hàm Truy đứng ở sau lưng cô nhức nhói trong lòng ngực nói.
Tịch Nhã chấn động quay mặt lại nhìn cậu ta, cô khó khăn mở miệng hỏi:"Làm... Làm sao em biết? "
Hàm Truy đi lại gần cô, cô lùi ra sau né tránh làm cho cậu buồn bã cậu muốn ôm cô vào lòng. Cậu muốn vỗ về cô, cho cô sự ấm áp, an toàn nhưng cô lại không cho cậu cơ hội. Cậu cúi đầu nhớ lại chuyện cũ từ từ nói:
"Chuyện của chị và anh Triết em và anh Trác đã biết cả rồi. "
Một phen làm cho Tịch Nhã chấn động, cô giật bắn mình đưa tay che miệng lại nhìn lên di ảnh của chồng. Di ảnh anh đang cười nhưng có mấy phần là chua chát. Cô hồi hộp nhìn Hàm Truy, cậu nói tiếp:"Vốn dĩ đêm tân hôn hai người làm chuyện đó, anh Trác không biết. Nhưng em lại biết, bởi vì em vô tình mở nhầm cửa phòng anh chị không khóa, em đã thấy chuyện hoang đường đó. "
"..."_Tim Tịch Nhã đập mạnh, cô bây giờ lo lắng, sợ hãi bao lấy không thôi.
" Em không dám nói cho anh Trác vào ngày mai, em hèn nhát im lặng bởi sợ uy của anh Triết. Chị biết đó, anh Triết vốn được ba mẹ cưng chiều nhất, giỏi hơn hai người bọn em, quyền lực anh ấy trong nhà ngoài xã hội đều không nhỏ. Em lại vì sang nước ngoài hoàn thành khóa học cuối cùng trong học kỳ này mà không có cơ hội để nói. Nhưng ngay ngày trước khi anh ấy chết, anh ấy gọi điện thoại cho em bảo em về sau hãy chăm sóc chị thật tốt. Em không hiểu vì sao anh ấy lại nói như vậy, anh ấy bảo Hàm Triết chỉ mang lại cho chị đau khổ mà thôi. Cầu xin em thay anh ấy chăm sóc chị, anh ấy không ngại nếu chị là của em thậm chí là của anh Triết. Hôm sau nghe tin anh ấy chết vì ngộ độc, ba mẹ vội vã về nhưng em lại không thể. Tịch Nhã là vì lúc đó em chưa hiểu chuyện gì, là do em hèn nhát nên không dám về. Để chị phải chịu anh Triết hành hạ đến tận bây giờ, em xin lỗi. "
Tịch Nhã nghe xong ngã quỵ xuống đất, cái chuyện này sao có thể khó tin như vậy chứ. Hàm Triết đi lại quỳ xuống ôm lấy cô từ phía sau:
"Tịch Nhã chị biết không em chỉ gặp chị hai lần, là lễ cưới và hôm nay. Nhưng trong lễ cưới em đã thích chị mất rồi, em tiếc tại sao chị không phải là của em, nhưng lúc anh Trác giao phó chị cho em, em rất vui. Dù bây giờ phải đấu tranh cùng anh Triết để giành lấy chị em cũng làm. "
Tịch Nhã đẩy cậu ra cô khóc nấc lên trong tủi nhục:"Làm ơn xin đừng! Đừng yêu tôi! Đừng vì người như tôi mà gia đình các người trở thành trò cười, như vậy là sai vơi luân thường đạo lí. Huhu... Huhu... Xin các người đừng làm khổ tôi nữa! Huhu làm ơn buông tha tôi!"
"Tịch Nhã chị bình tĩnh đi! Em thích chị là thật dù chị có lớn hơn em 5 tuổi, có là vợ của anh Trác hay là người phụ nữ của anh Triết em vẫn thích chị. "_Hàm Truy cầm tay cô vuốt ve, thật lòng nói.
Sự khao khát được tự do trong lòng của Tịch Nhã trổi lên, cô cũng muốn được yêu thương nữa, chuyện này là sai trái nhưng cô không còn lựa chọn. Là Hàm Triết đã ép cô vào đường cùng, Hàm Trác đã không thể giải thoát cho cô khỏi địa ngục này, vậy chỉ có Hàm Truy thôi.
Cô nhìn Hàm Truy đôi mắt ngấn lệ tràn mi mong đợi hỏi:"Cậu có thể yêu tôi như Hàm Trác không? Có thể cho tôi tự do không? Cậu có bảo vệ tôi khỏi Hàm Triết không? "
Hàm Truy mừng rỡ đến run rẩy nhích lại ôm đầu cô, hôn lên trán cô trấn an:"Chị Nhã hãy tin em! Em có thể! Thậm chí yêu thương chị hơn anh Trác! Em không còn yếu đuối như xưa nữa! Vì chị em sẽ mạnh mẽ!"
Tịch Nhã ôm lấy lưng của thiếu niên ấy, trong lòng có bao nhiêu hi vọng, nước mắt cô rơi thấm ướt áo cậu. Cô không biết tương lai bị ai chê cười, bị phỉ báng ra sao. Cô chỉ cần được bình yên và tự do là đủ rồi. Ước mơ nho nhỏ này sẽ không sai, chỉ có người trong cuộc mới thật sự hiểu thôi. Tịch Nhã cô không cần ai hiểu, vì họ vốn sẽ chẳng bao giờ hiểu, và chẳng thể hiểu.
***
Chap 16:
Hàm Truy ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Tịch Nhã, cô cũng long lanh mắt nhìn cậu. Tịch Nhã muốn được cậu dịu dàng đối đãi như này, cô rất sợ sự hung dữ của Hàm Triết không bao giờ cho cô chút ấm áp cả.
Hàm Truy tuy nhỏ hơn cô 5 tuổi nhưng dù sao cậu cũng là con trai, tình cảm mãnh liệt bất chấp giới hạn tuổi tác hay địa vị. Cậu nhìn cánh môi hồng hào của cô đang hé mở, nó giống như mời gọi.
Hàm Truy đưa ngón tay cái vuốt ve hai cánh môi nhè nhẹ, Tịch Nhã bất động ngồi yên. Cô nhìn mặt uy( anh, người) ngày một gần hơn trong gan tấc, vội vàng hai mắt nhắm lại.
Hàm Truy gần sát môi cô cậu muốn chạm được thứ mềm mại mà lâu nay mình mơ ước nhưng ngay lúc này, phía dưới cầu thang vang lên tiếng cạch cạch, của đế giày da nam. Âm thanh quen thuộc đến đáng sợ vang vọng bên tai, Tịch Nhã lần hai mở trừng mắt, đẩy mạnh uy ra.
Hàm Truy nhíu mày không hiểu chuyện gì cả, cô vội sửa lại quần áo đứng dậy mở cửa ra ngoài để mặc cậu vẫn thẩn thờ ngồi nhìn.
"Tịch Nhã chị lại lên đây hàn huyên với anh trai tôi à? "_Hàm Triết đứng phía dưới cầu thang, bước từng bước lên thong thả xoắn tay áo nhìn cô hỏi.
Mồ hôi hột trên trán cô chảy xuống má làm Hàm Triết nghi ngờ liếc nhìn, cô thở hổn hển trả lời:"Phải! Tôi đến nói chuyện cùng chồng tôi! "
"Chồng? Haha! "_vẻ mặt Hàm Triết hiện lên tia khinh thường, hắn cười lớn tiếng nhìn cô, dựa vào tay vịn cầu thang không bước tiếp nói:"Chị lên méc vốn anh ấy là tôi ngày đêm hành hạ chị sao? "
Tịch Nhã nắm chặt tay nhìn hắn, bộ dáng kia làm cô rất khó chịu nhưng cô làm gì có tư cách oán trách chứ. Cô là được bọn họ mua về, sống là người nhà của họ, chết cũng là ma nhà này. Cả đời còn lại thoát khỏi xã hội bên ngoài, chẳng được tự do chút nào cả.
Cứ tưởng thoát được người cha tệ bạc vào nhà giàu sẽ được sung sướng không ngờ gặp ma quỷ kia còn đáng sợ hơn. Nhà tuy đông người ba mẹ vẫn còn nhưng hắn là người trực tiếp tiếp xúc với cô nhiều nhất, lại có quyền quản giáo cô. Cô không cách nào chống trả, nhu nhược thì sao chứ cô có thể mạnh mẽ phản ứng lại với hắn sao? Căn bản là không thể.
"Cậu không nên nói tôi như vậy! Tại sao lúc nào cậu cũng cho là tôi ác vậy?"_Tịch Nhã ánh mắt đau thương khi lại bị hắn nói oan.
Hàm Triết nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô, trong lòng ngoài mặt đều xem thường. Hắn vỗ tay vài cái cười khẩy bước đến trước mặt cô nói:
"Ôi chao chị dâu, chị dâu! Chị không cần giả vờ trước mặt tôi. Tôi không phải mẹ, càng không phải anh hai nha! "_Hắn đưa tay cầm tóc cô đưa lên mũi ngửi, ghé sát tai cô cố tình lè lưỡi liếm liếm, giọng nói ái muội:"Hôm nay tâm tình tôi khá tốt! Không hành chị nhiều! Chị cũng đã xinh đẹp lại rồi nhỉ? Nhờ mẹ tôi sao? Mà tôi không quan tâm, bây giờ tôi muốn tắm. Cả ngày làm việc người ngợm rất dơ, chị... Đi vào phòng chuẩn bị nước tắm cho tôi. "
Tịch Nhã liếc con ngươi mệt mỏi nhìn vẻ mặt hắn đang giễu cợt mình, gật đầu khó khăn mở miệng nói:
"Được! "
"Tôi về phòng trước há chị dâu! "
Nhìn bóng lưng Hàm Triết rời đi Tịch Nhã thở dài, hôm nay hắn vẫn như mọi hôm thôi có gì khác đâu chứ. Cô lê từng bước nặng nề xuống dưới phòng của hắn, mà không hề biết có ánh mắt vẫn dõi theo mình.
Hàm Truy đứng sau cánh cửa nhìn cô bị khuất phục bởi anh trai của mình, tay cậu nắm chặt lại cậu chưa thể hành động được. Quay mặt vào nhìn di ảnh người anh trai xấu số kia, vẻ mặt kiên định đầy tràn quyết tâm, hàng lông mày rậm rạp nhíu lại, ánh mắt chắc chắn nói:
"Anh Trác em nhất định sẽ mang lại tự do và hạnh phúc cho chị Tịch Nhã. Anh hãy tin em! "
Cạch.
Xịt... Xịt...
Hàm Triết đã cởi hết quần áo đi vào bên trong phòng tắm, Tịch Nhã đang pha nước tắm nhìn hắn trần truồng có hơi xấu hổ:"Tôi pha nước xong rồi, cậu tắm đi! "
"Ây chị đi đâu mà vội vậy hả? Ở lại kỳ lưng cho tôi! "_Hàm Triết nhanh chóng giữ tay cô lại, ôm cô bước vào bồn tắm với mình.
Thà rằng bình thường có hai người họ ở nhà không sao, nay có cả ba mẹ và em trai mà hắn còn bạo gan như thế. Cô thì sợ chết đi được, vùng vẫy muốn thoát ra:"Hàm Triết đừng... Ba mẹ sẽ biết! "
Cô hoảng hốt khi hắn bình thản chẳng quan tâm đến lời mình nói đưa tay cởi cúc áo pijama của cô ra, vứt bỏ cả áo ngực ra ngoài xoa bóp đôi nhũ phấn độn xinh xắn của cô:
"Chị dâu nơi này thật mềm mại nha, chị xem nó lớn hơn phải không? Là nhờ tôi hay chăm sao? "
Nghe hắn nói mà Tịch Nhã mặt đỏ bừng đến mang tai, cô đẩy tay hắn ra:"Đừng... Đừng mà... Ưm... "
"Ngồi yên! "_Hàm Triết không hài lòng ngắt nhẹ nhũ hoa làm cô tê tái dựa vào người hắn.
Hắn theo thói quen tìm đến môi cô, không có dịu dàng mà chỉ có thô bạo gặm cắn. Môi của cô bị hắn nhè nhẹ cắn vài cái làm cho khoang miệng mở ra, hắn đưa cái lưỡi đinh hương của mình vào hút lấy mật ngọt của cô.
Phải công nhận miệng cô rất ngọt, hắn hút thiếu điều muốn nuốt luôn cái lưỡi làm cô đau ngay cuốn họng. Hàm Triết lôi cuốn lưỡi cô ra ngoài há răng cắn lấy:
"A! "
Lần nữa mùi máu tanh xông vào miệng cô, Tịch Nhã nhăn mặt bấu lấy tay hắn, lưỡi chảy máu ra khá nhiều rất rát. Hàm Triết hài lòng nuốt máu tươi cô xuống miệng, hắn còn chưa đủ thỏa mãn đưa tay bóp cổ cô. Dần dần lần xuống nơi cổ, liếm qua cái cằm nhỏ nhắn cắn lên xương làm Tịch Nhã co rúm người, muốn hét lên lại phải cố nhịn.
Cần cổ như thức ăn của hắn, hắn như ma cà rồng liếm mút lớp da mềm mại rồi đưa vào miệng, dùng hàm răng cắn đến khi tứa máu ra.
"Ư... Ưm... Đau... Triết đừng cắn... "_Tịch Nhã khổ sở ôm đầu hắn đẩy ra, nhưng cô không thể.
Bàn tay đang chu du bóp ngực cô thành đủ hình dạng đã lần xuống vùng bụng cô vuốt ve, nghịch rốn, rồi mò vào trong quần vuốt ve trêu chọc cửa huyệt non mịn. Hắn quấn quấn các sợi lông, giật giật làm cô ngứa ngấy khó chịu. Hắn dù hai ngón tay cách cánh hoa mềm mại kia ra vuốt ve, vỗ về làm cô bị kích thích, đè xuống nhụy hoa bên trong khiến cho từng tế bao bị tê dại, đê mê mà tiết ra mật dịch.
Hắn ghé vào tai cô xem thường nói:"Dâm đãng! "
***
Chap 17:
"Tịch Nhã! Tịch Nhã con đâu rồi? "
Cô đang ở trong vòng tay của Hàm Triết bị hắn làm cho mê muội tình dục không nghe được lời gọi của mẹ chồng. Hàm Triết vuốt ve cơ thể của cô, bàn tay còn đang ở trong hoa huyệt ướt át ra vào.
Diệu Kỳ mở cửa phòng Hàm Triết ra định bước vào nhưng cất tiếng nói trước:"Nè Hàm Triết, có chị dâu con có trong đó không hả? "
"Ưm... Mẹ... "_Tịch Nhã hoảng sợ không may kêu lên.
Hàm Triết vội đưa tay bịt miệng cô lại ngăn cho cô lỡ mồm thêm nữa, hắn không muốn mối quan hệ này bị bại lộ, như thế sẽ không có gì vui nữa.
Diệu Kỳ nghe tiếng cô thì vui vẻ hướng đến nhà tắm bảo:"Con ở trong đó hả Tịch Nhã? Mẹ vào nhé! "
Bước chân của bà ngày càng gần hơn, cô vẫn còn nằm trong bồn tắm tim đập thình thịch lo lắng. Hàm Triết lại không chịu buông cô ra vẫn cứ ôm rất chặt, cô cắn môi nhìn cánh cửa phòng tắm bằng gương đục mờ ảo. Bóng của mẹ chồng ngày một gần hơi, to hơn không gian yên tĩnh đến lạ thường. Tầng hơi nước bốc lên mờ mịt, lòng người ta lại mỏng manh dễ vỡ, động nhẹ một cái mọi thứ có thể biến mất.
Diệu Kỳ rất tự nhiên mở cửa phòng tắm ra một cái mạnh, mặt tươi cười nhìn bên trong:"Hù... Ơ... Con... Hai đứa... "
Tịch Nhã giữ chặt áo đứng bên ngoài bồn tắm thở hổn hển, mặt ửng hồng nhìn bà, mình mẩy ướt nhẹp, yếu ớt gọi:"Mẹ..."
"Sao người con ướt hết vậy hả? "_Diệu Kỳ chẳng hề nghi ngờ đi lại nắm tay cô xem xét, ánh mắt nhìn cô yêu thương, đầy sự quan tâm hỏi.
"Dạ con,...con không cẩn thận lúc nãy pha nước cho Hàm Triết đã trượt chân ngã vào bồn ạ. "
Tịch Nhã cố gắng tìm câu trả lời đáp lại, cô thở phào nhẹ nhõm khi lúc nãy hên là hắn chỉ cởi bỏ vứt đi áo ngực của cô, áo quần vẫn còn trên người. Nên trước khi mẹ hắn xuất hiện trước mặt, Tịch Nhã đã nhanh chân đứng dậy chỉnh lại quần áo, có điều là hơi ướt thôi.
Diệu Kỳ nhìn Hàm Triết đang ung dung tắm chẳng để ý đến mình, bồn tắm tràn ngậm xà phòng thì bà tức giận ném đôi dép lông mang trong nhà vào bồn làm cho nước bắn lên tung tóe.
Tịch Nhã che mặt thẹn thùng quay chỗ khác, Diệu Kỳ thì chống nạnh quát hắn:"Con suốt ngày hành chị dâu thôi! Nhà có người làm sao không sai, cứ bắt con bé làm là sao chứ? Pha nước tắm cũng kêu chị dâu, ủi đồ cũng sai chị dâu là sao? Anh hai không còn con mới như vậy, lỡ anh hai còn sống thì ai làm cho con đây? Hừ, ủy lại, thật là đáng giận mà!"
Bà quay sang Tịch Nhã, lấy khăn mặt treo trên cây bên cạnh lâu tóc và mặt cho cô:"Con xem ướt hết rồi! Chị con sẽ bị bệnh thì sao? "
Hàm Triết khó chịu lấy đôi dép lông quăng ra, nhăn mặt nói:"Chị ta chết con cũng không quan tâm! "
Nghe hắn nói câu đó không hiểu sao cô lại đau mạnh trong lòng? Chẳng lẽ đối với hắn mà nói cô đáng chết như vậy sao? Chỉ khi cô chết hắn mới thỏa lòng à? Hắn hành hạ cô bao lâu nay, giờ buông lời bạc tình như thế cô hà cớ gì còn thấy buồn bã, tủi thân. Chỉ trách bản thân mình không có giá trị thôi, sinh ra đã không đáng giá gì, vậy sống người ta cũng đâu có coi trọng.
Diệu Kỳ vốn thương yêu con dâu, bà không có con gái nên tình cảm dành cho con trai bây giờ chuyển qua con dâu. Bà dắt cô bước ra phòng hắn, an ủi:"Con đừng bận tâm đến nó! Đi! Chúng ta đi về phòng con mẹ thay đồ cho, nhanh lên kẻo bị cảm. "
Cô ngồi trong phòng mình đã thay quần áo mới, Diệu Kỳ ân cần sấy tóc cho cô. Nhìn mình trong gương hốc hác hơn rất nhiều, cô cắn môi buồn bã, tại sao bản thân lại trở nên đáng thương như vậy.
Hên là khi nãy hắn cắn cổ cô không nhiều lắm bây giờ miễn cưỡng lấy tóc che không ai thấy, cô được mẹ chồng tết tóc để sang một bên, nhìn có vẻ trẻ đẹp hơn. Cô lấy son dưỡng tô lên môi cho có sức sống, đỡ thiếu sắc hơn.
Cạch.
"Chị Nhã! "
Cô giật mình nhìn qua hướng cửa, Hàm Truy đang gọi mình. Trong lòng có chút vui mừng nhưng chẳng dám biểu hiện ra ngoài vì còn có mẹ chồng ở đây, cô dịu dàng cất giọng hỏi:"Làm sao vậy Truy? "
Cậu tưởng có mình chị trong phòng nên định vào xem sao, thấy mẹ đứng ngơ ngác nhìn thì liền nói vào chuyện khác, tránh mẹ hỏi nhiều:"Mẹ cũng ở đây à? Hai người xuống ăn tối! "
"Ừ! Đợi mẹ tý, mẹ giúp chị buộc tóc đã! "_Diệu Kỳ lấy cài ngọc trai để lên mái tóc cô, bà âu yếm ôm cô nở nụ cười hiền hậu trong gương:"Con dâu mẹ đẹp quá! "
"Con cảm ơn mẹ! "_Cô gượng cười đáp lại.
Diệu Kỳ rời khỏi phòng cô, bà đi gọi chồng mình. Hàm Truy vẫn đứng ngoài cửa ngây ngất nhìn cô, cô cũng nhìn cậu. Bốn mắt chạm nhau chứa đầy sự mong chờ gì đó chưa lí giải được, cậu mở miệng yếu ớt:
"Tịch Nhã! Chị rất đẹp! "
Cô cúi đầu hai tay đan chặt vào nhau, ngại ngùng không dám ngước lên. Hàm Truy đi lại ôm lấy bả vai của cô, đưa tay nâng cằm cô lên. Gương mặt hai người lại rất gần nhau, hơi thở của đối phương nóng ran nhưng lại cứ như sưởi ấm sự cô đơn thiếu thốn lâu nay.
Hai chóp mũi đụng vào nhau, bốn cánh môi từ từ đè lên nhau. Cậu vội vã buông tay ôm lấy eo thon của chị. Tịch Nhã e dè đưa tay vòng qua ôm cổ thiếu niên mình mới thương, hai người dán chặt vào nhau.
"Ưm..."
Cô chủ động hé môi, lưỡi của Hàm Truy lập tức công kích xông vào miệng của cô, cậu tham lam dò xét từng tấc đất bên trong hút lấy nước bọt ngọt thơm vào bụng.
Không thô bạo như mỗi lần Hàm Triết gặm cắn môi cô, Hàm Truy luôn nhẹ nhàng nâng niu, mút từng đợt nhẹ khiến cô muốn đắm chìm vào sâu hơn. Hai người day dưa không ngớt, chẳng bận tâm ai sẽ thấy.
Tịch Nhã cứ được Hàm Truy ôm hôn thắm thiết trong ngực cho đến khi...:
"Này Truy, Tịch Nhã hai đứa nói chuyện gì lâu vậy? Ra ăn cơm! "_Diệu Kỳ lười biếng vào trong phòng đứng ở ngoài gọi, sau đó bà cùng chồng mình rời đi xuống nhà dưới.
Tịch Nhã giật mình đẩy Hàm Truy ra, ánh mắt long lanh nhìn cậu, cô yêu kiều lè lưỡi ra liếm môi. Không hề biết hành động có bao nhiêu dụ tình, mềm mại nói:"Truy... Ăn cơm! "
Cậu yêu thương nhéo mũi cô cười bảo:"Ừ! Ta đi thôi! "
***
Chap 18:
Buổi tối Tịch Nhã vẫn như cũ ngồi đợi hắn ở trên giường, nhưng có lẽ hôm nay hắn sẽ không đến. Đồng hồ gần 10 giờ, hắn ở nhà nhưng không có động tĩnh gì cô đoán sẽ chẳng ai mở cửa đâu, không trông chờ cô nằm xuống ngủ.
Chỉnh lại điều hòa kéo chăn đắp lên người sau đó nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng đẹp. Trong mơ cô cảm giác như có ai đó đang vuốt ve mình, bàn tay ấy nhẹ nhàng lướt qua chân cô, cô có thể cảm nhận được hơi nóng thở vào ngực mình.
Tịch Nhã bừng tỉnh dậy nhìn cái đầu nhỏ đang cựa quậy nơi ngực cô, vì cô mặc đầm ngủ bằng lụa mỏng, hai dây nên rất dễ tiếp xúc da thịt. Đúng như cô cảm thấy, có một bàn tay ôm eo, một bàn tay mò mẫn đôi chân gần lên đến vùng nhạy cảm.
Cô run rẩy khép chân lại, kẹp chặt bàn tay kia, đưa hai đôi tay ôm lấy cái đầu nghịch ngợm, định hình rõ là ai, mở miệng thì thào hỏi:
"Hàm Truy em làm gì ở ngực chị vậy? "
Hàm Truy rất bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cô, trong đêm tối ánh đèn ngủ hắc vào mặt cậu, nụ cười tươi tắn làm người ta cảm thấy dễ chịu, muốn tỉnh ngủ.
Cậu chờm tới hôn nhẹ lên môi cô, nụ hôn dần dần chuyển sang chủ động nhanh hơn. Liếm một đường quanh môi, mút mát cái cằm nhỏ rồi lại mò lên trên, cạy hàm răng trắng của cô ra đi vào trong khoang miệng.
Tịch Nhã níu chặt áo ngủ của cậu lôi kéo, cậu đẩy cô ngã lên giường, đè lên người cô. Hai người âu yếm, nước bọt hòa vào nhau tạo ra âm thanh mút lưỡi ướt át. Hàm Truy hôn sâu làm cho Tịch Nhã điên cuồng đầu óc, cậu dừng lại rời khỏi môi cô. Một sợi nước bọt dính trên lưỡi hai người ra thành một đường dài cực kỳ gợi tình.
Đưa tay vuốt ve tóc cô Hàm Truy từ từ nói:"Tịch Nhã em muốn ngủ với chị! "
"Truy... Cái này, cái này không được. Chị không thể cùng em... "_Tịch Nhã buồn bã từ chối cậu, cô biết giữa hai người không thể. Có lẽ cô rất thích sự dịu dàng, yêu thương mà Hàm Truy dành cho mình nhưng cô không thể tiến xa hơn. Họ như vầy đã là sai lầm rồi, trừ khi cô thoát khỏi Hàm Triết họ mới có cơ hội được.
Bị Tịch Nhã từ chối như thế, Hàm Truy có chút cay cú khó chịu trong lòng, cậu ghen tị với Hàm Triết vì hắn đã có được cô. Nghĩ trong đầu, Hàm Truy cúi xuống úp mặt vào ngực cô hít hà.
Hơi thở ấm nóng của sự khao khát trong cậu truyền vào tiếp xúc làn da mịn màng của cô, Tịch Nhã luồn tay vào tóc của Hàm Truy ôm lấy. Cậu chà chà gương mặt non nớt vào cái nơi no đủ mà mình khao khát, dục vọng không cự tuyệt được ngẩn đầu dậy đè lên hoa huyệt của cô cách lớp quần.
Cậu lè lưỡi liếm láp bầu ngực lộ ra ngoài của cô, thầm thì trong miệng:"Tịch Nhã, ngực chị đẹp quá! "
"Ưm... Truy... "
Cô không muốn mình tăng thêm tội lỗi, tuy cái miệng không thức thời ngân ra tiếng rên ái muội nhưng suy nghĩ đã kịp giúp cô tỉnh táo. Tịch Nhã đẩy đầu của Hàm Truy ra ngồi dậy chỉnh váy áo mình nhìn cậu, nhỏ nhẹ nói:"Truy cậu về phòng ngủ đi! "
"Tịch Nhã... "_Hàm Truy không muốn rời khỏi, ánh mắt hụt hẫng nhìn cô.
Đành giằng lòng xuống nằm quay lưng lại với cậu, kéo mền che đi cơ thể nói cùng cậu:"Tôi mệt rồi cậu đi đi! "
Hàm Truy nhất quyết không chịu, lì lợm nằm xuống ôm lấy cô vào lòng, gục mặt lên vai cô thỏ thẻ vào tai:"Không! Em không đi! Em muốn ngủ cùng chị! "
"Hàm Truy đừng mà... Bỏ ra! Cậu về phòng đi mà! "
"Tịch Nhã tại sao lại không được chứ? Chị sợ Hàm Triết à? "_Cậu bực bội ngồi dậy chống tay nhìn xem cô né tránh mình.
Tịch Nhã nhất quyết chống cự không cho cậu đụng chạm vào mình, hai người họ chỉ mới gặp nhau thôi mà. Là do cô cảm thấy thiếu thốn tình cảm, chưa định hình được hoàn cảnh nên mới ngu ngốc day vào. Đáng lẽ cô nên né tránh cậu từ trước, không nên để sai lầm lại sai lầm.
Ngay lúc này Tịch Nhã còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng đột nhiên mở ra, ánh sáng chiếu vào hai người đang giằng co trên giường.
Tịch Nhã cùng Hàm Truy nhìn ra cửa, cô hôm nay là ngày gì sao hai lần làm chuyện bậy bạ đều bị bắt gặp vậy chứ? Lần này thì xong luôn rồi..
"Hai người làm gì vậy hả? "
Hàm Triết đứng ngoài cửa hét lên, hắn không phải vì sợ bố mẹ mà không đến phòng cô, còn đợi làm xong việc sẽ đến không ngờ lại thấy cảnh này.
Hàm Truy vạn phần không ngờ được khi nãy mình khóa cửa rồi, nhưng vì cái gì anh trai có thể vào được, đó là hắn có chìa khóa riêng để kiểm soát cô. Cậu không hề hoảng sợ, ánh mắt nghiêm túc gần như muốn thách đấu nhìn hắn.
Tịch Nhã sợ hãi đẩy cậu ra ngồi dậy dựa vào đầu giường, nuốt nước bọt nhìn vẻ mặt tức giận của Hàm Triết lắp bắp:"Tôi... Tôi... "
"Hàm Truy leo xuống giường cho anh nhanh lên! "_hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt không vui trừng lên nhìn em trai nói.
Có thể nhận thấy Hàm Triết có vài phần đè nén lửa giận khi đối cùng Hàm Truy, hắn không muốn cùng em mình tranh đấu. Dù sao Tịch Nhã đối với hắn chẳng có giá trị, chỉ muốn giữ bên mình để trả thù. Hắn không muốn lại có thêm một người bị cô giết nữa.
Hàm Truy hất mặt nhìn hắn mạnh mẽ nói:"Em không xuống đó thì sao? "
"Đừng để anh lặp lại lần nữa! Leo xuống! "_Hàm Triết nắm chặt nắm đấm, hơi thở gấp gáp đe dọa.
Hắn sẽ không nghĩ đến chuyện em trai của mình hằng ngày còn núp sau lưng ba, chịu sự bảo hộ của anh trai là hắn và Hàm Trác vậy mà hôm nay lại có thể vì một nữ nhân mà cương lên cãi lời mình.
Hàm Truy đưa tay ôm lấy eo của cô, nhìn thấy hành động của Hàm Triết lại xem như bình thường, không để vào mắt:"Anh đánh đi! Em nhất định không xuống! "
"Thằng khốn này! Dooooo... "
Hàm Triết như mãnh thú lao nhanh tới giường, tay vung lên nắm đấm. Hàm Truy nhanh chóng đưa tay cản lại chờ hắn đánh tới, cậu không quên bảo vệ Tịch Nhã đang run rẩy trong ngực mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro