Nỗi oan giết chồng [10+11+12+13+14]
Nỗi Oan Giết Chồng (H+++)
Chap 10
Buổi tối lúc mà người ta ớn lạnh người nhất cuối cùng cũng đến, trong căn phòng âm u, ảm đạm một nam nhân rất thong thả làm việc với đống tài liệu dày đặc. Có vẻ sẽ chuyên nghiệp, nghiêm túc nhưng sẽ không ai biết được là phía sau chiếc bàn, bên dưới chân của nam nhân đó, có một nữ nhân đang cặm cụi làm việc khiến người ta đỏ mặt.
Tịch Nhã bị bắt phải dùng miệng ngậm vật thô cứng của Hàm Triết vào trong, của hắn thật sự rất to còn dài cô chỉ ngậm được một nửa. Nhưng bị bao quanh bởi cái miệng nhỏ mềm mại, bên trong ẩm nóng kích thích hắn cực độ. Nhiều lúc vì hưng phấn mà đẩy mạnh chạm vào cuống họng cô muốn xuất ra luôn, phải cố kiềm nén lại.
"Chị dâu nhanh một chút! Ư... Khốn kiếp! Chị đã từng làm cho anh trai tôi chưa hả? "_hắn không muốn thừa nhận cô làm hắn rất thoải mái, bản tính độc chiếm ngang tàn của hắn không muốn vật của mình lại là của ai, dù cho cô không phải vợ hắn. Nhưng cô bị hắn thao thì chỉ có thể là người phụ nữ của hắn.
"Ưm... "
Tịch Nhã ngước gương mặt dụ tình lên nhìn hắn, miệng vẫn theo nhịp mút lấy vật kia, nó mỗi lúc một to lên. Cô đưa lưỡi mình liếm láp quy đầu của hắn, kỹ thuật vốn chẳng có chút nào, vụng về chậm chạp.
Hàm Triết ấn đầu của cô giữ lại, khiến cho vật nam tính kia đút sau vào miệng cô, làm cô muốn nhợn ra. Mãi đến vài phút lâu sau khi đã ở bên trong cái miệng nhỏ của cô, được liếm mút sung sướng hắn bắn ra hết trên người cô mới thỏa mãn kéo cô đứng dậy.
Tịch Nhã xấu hổ nhìn xuống ngực mình, cô mặc pijama bằng lụa màu vàng nhạt, khi nãy hắn sờ mó ngực cô đã cởi hai cúc áo ra. Giờ nhìn tinh dịch từ từ chảy xuống khe ngực thật khó chịu.
Cô liếc nhìn Hàm Triết chỉnh lại quần áo, mở miệng yếu ớt lên tiếng:"Hàm Triết tôi... Tôi có thể về phòng thay đồ có được không? "
"Ở lại đây! Chị qua sofa ngồi đợi tôi! "_hắn liếc con ngươi sắc bén nhìn cô, vẻ mặt không vui khiến Tịch Nhã sợ hãi chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu nghe theo.
Cô ngồi trên ghế sofa thật sự mệt chết, đúng như hắn nói lúc sáng hôm nay tôi ở nhà để hành hạ chị. Lúc sáng là ở bể bơi dù dạy cô tập bơi nhưng làm cô sợ khiếp, rồi đến trưa ăn cơm xong kéo cô vào phòng làm làm đến chiều. Đến giờ ăn tối lại bắt ép cô tắm chung trong bồn, cô phải hầu hạ hắn lần nữa muốn kiệt sức rồi. Cô không biết hắn sao lại khỏe như thế, ép cô quan hệ nhiều lần chẳng lẽ không mệt sao? Người ta bảo đàn ông làm nhiều sẽ mất sức lực, sao hắn không có vậy. Ngược lại người mệt là cô.
Bây giờ còn bảo cô ngậm cái đó làm cô thấy thật tởm, cô còn lựa chọn nào khác ngoài nghe lời sao? Buồn ngủ muốn chết rồi sao hắn còn chưa ngưng làm việc.
Tịch Nhã nôn nóng nhìn đồng hồ gần 11 giờ rồi, ngáp ngắn ngáp dài trông chờ quan sát hắn muốn nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.
"Tịch Nhã! "_giọng nói trầm thấp của hắn vang lên làm cô giật mình.
"Hả? "
"Pha cho tôi ly cà phê! "
"Buổi tối uống cà phê không ngủ được! "_Tịch Nhã có chút quan tâm nói cùng hắn.
Không nghĩ Hàm Triết lại nhíu mày nhìn cô, mở miệng nói lời gian xảo:"Chị nghĩ tôi muốn ngủ sao? Tôi còn chưa hành chị đủ mà! "
Tịch Nhã nuốt nước bọt mở cửa đi xuống bếp pha cho hắn ly cà phê nóng, không hiểu ở đâu có một bóng người đi tới đứng bên cạnh làm cô giật mình:
"Ối! Thím Hà thím chưa ngủ sao ạ? "
Bác quản gia lắc đầu nhìn cô, bà thật thương cho số phận của cô gái nhỏ này:"Cháu lại bị thiếu gia bắt hầu hạ à? "
Cô đỏ mặt gật đầu, bà ấy thở dài:"Ta không hiểu vì sao cậu ấy lại điên cuồng hành hạ cháu sau cái chết của anh trai mình nữa. Lúc trước cậu ấy không phải rất ghét đại thiếu gia sao? "
"Ghét ạ? "_Tịch Nhã bất ngờ hỏi, dù gì cô làm dâu ở nhà này chưa lâu. Với cách hắn hành hạ mình, cô cứ tưởng hắn phải rất thương anh trai mình chứ.
"Phải! Đại thiếu gia luôn yêu thương cậu ấy, nhưng cậu ấy luôn thích hơn thua với anh trai của mình. Cậu ấy luôn muốn có những thứ tốt đẹp nhất, không thích đại thiếu gia có gì hơn cậu ấy dù là một món đồ chơi nhỏ. Ông bà chủ lại rất mực cưng chiều nên cậu ấy là người được thừa kế tài sản dù cho ông bà chưa mất, nhưng trong di chúc đã để lại cho cậu ấy, còn là vì cậu ấy thông minh lanh lợi hơn đại thiếu gia, 17 tuổi đã có thể điều hành công ty. 21 tuổi làm chủ tịch thay ông chủ, còn đại thiếu gia chỉ làm giám đốc mà thôi, điều này khiến nhiều người khó hiểu thậm chí bất bình, nhưng đại thiếu gia luôn niềm nở với cậu ấy, chưa từng oán hận. Thật không hiểu nổi cậu ấy còn muốn hơn anh trai mình để làm gì, hành hạ cháu để làm gì. Mà hơn nữa cậu ấy đã có bạn gái rồi! "
Nghe bác quản gia sống lâu năm trong nhà kể chuyện cho cô nghe, cô có chút chưa nghe kịp những chuyện đã xảy ra, nhưng câu nói cuối cùng làm cô ngạc nhiên:"Bạn gái? Cậu ta có bạn gái khi nào vậy ạ? Cô ấy hiện giờ ở đâu? "
"Tôi không biết nữa, cậu chủ rất yêu thương cô bạn gái của mình, cưng chiều, sủng nịnh cô ấy khiến người ta ghen tỵ, ngưỡng mộ. Chỉ có cô ấy mới làm cho cậu chủ lạnh lùng trở nên dịu dàng, cô ấy... "
Bác quản gia còn định nói cho cô nghe gì đó thì hắn từ trên lầu đi xuống, tức giận cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
"Nè...chị làm gì mà lâu quá vậy? "
***
Chap 11
"Tịch Nhã chị làm gì dưới nhà mà lâu quá vậy hả? "
Giọng nói khó chịu bực bội của Hàm Triết vang lên, khiến cho cô cùng bác Hà giật mình. Cô quay lại nhìn gương mặt đang nhăn nhó của hắn, ấp úng trả lời :
"À... Tôi... Tôi pha xong rồi đây! "
Hàm Triết không thèm nhìn ly cà phê mà cô bưng trên tay, ánh mắt chăm chăm nhìn bác Hà. Tịch Nhã sợ hắn sẽ trách cứ bác Hà điều gì đó, vội thu sự chú ý của hắn về phía mình:
"Hàm Triết cà phê à... "
"Còn không đến lượt chị được nói! Chị mang cà phê lên phòng trước đi!"
Tịch Nhã run rẩy nuốt nước bọt, vẻ mặt bất lực nhìn bác Hà, bác ấy hiền hậu gật đầu với cô. Cô thở dài nâng bước chân đi lên phòng nhưng rất chậm chạp.
Đợi cánh cửa phòng đóng lại rồi thì Hàm Triết mới mở miệng, giọng băng lãnh nói:"Bác Hà, bác ở nhà tôi lâu như thế ít ra chút quy cũ bác cũng biết chứ ạ? Tôi luôn không muốn thất lễ với bác, nên bác đừng đem những chuyện nhà tôi ra nói cho cô ta nghe, đặc biệt là chuyện của tôi. Đó là việc cá nhân, bác hiểu chứ? "
"Vâng! Tôi hiểu rồi thưa cậu! "_Bác Hà rũ mặt xuống, hai tay đan chặt vào nhau trả lời hắn.
Hàm Triết xoay người đi lên phòng, vừa mở cửa ra đã thấy cô lo lắng đi qua đi lại, hắn kéo tay cô ôm lấy eo cô, giọng đáng sợ ma quỷ cất lên:
"Tịch Nhã! "
"Hàm Triết bác Hà bác ấy không có lỗi cậu đừng trách bác ấy nhé, là tôi nhiều chuyện... Tôi... Ô... "_Cô sợ hãi nhìn hắn giải thích muốn nhận lỗi về mình, không ngờ hắn bắt lấy cằm cô bóp đau điếng.
Trán hắn hiện lên những đường gân xanh, hắn hung dữ nói:"Về sau chuyện nhà tôi chị không được quản, không nên biết, rõ chưa? "
"Ô!... Đã... Đã rõ... "
"Chị mà dám phật ý tôi! Tôi nhất định sẽ giết chị! "
Lời nói nghiến răng cuối cùng làm cho Tịch Nhã lạnh thấu xương, cô biết hắn luôn là ma quỷ dữ tợn, chẳng bao giờ chịu tha cho ai, hay kiên nhẫn nghe bất cứ ai nói gì, giải thích ra làm sao.
Chỉ cần những thứ hắn cho là đúng, thì nó sẽ đúng. Người khác tốt nhất đừng nên có ý kiến, hay tư tưởng chống lại hắn. Cẩn thận một ngày nào đó, chính mình rước họa vào thân, mà chính Tịch Nhã cô đã trải qua rồi.
Hắn buông cằm cô ra, đi qua bưng ly cà phê nóng lên hớp một ngụm, cô còn đang vuốt ve cằm mình không ngờ hắn lại độc ác đến mức cà phê nóng trong ly hất hết lên người cô.
"A! "
Tịch Nhã hoảng hốt la lên, cô bị bỏng nơi cổ và cánh tay, những phần khác may là có quần áo che đậy.
Hàm Triết rõ sai còn đổ lỗi cho cô cách hoang đường:"Chị muốn bỏng chết tôi sao? Sao lại nóng như vậy hả? "
"Hic...xin lỗi! Xin lỗi! Lần sau tôi sẽ để nguội rồi mang lên! "_Tịch Nhã cắn răng nín chịu sự đau đớn trên người, nước mắt cũng không dám rơi.
"Cút khỏi phòng tôi ngay! "_Hắn hét lên đuổi người.
[...]
Cô ngồi co ro một góc trong phòng ngủ của mình, trên tay ôm hình cưới trong khung nhỏ của mình và Hàm Trác lòng đau nhói, nước mắt không ngừng trào ra:
"Trác... Em khổ quá! Huhu tại sao lại như vậy cơ chứ? Huhu... Anh vì sao lại mang em về đây làm gì? Cho em làm vợ anh làm gì, rồi lại tàn nhẫn bỏ em đi như thế chứ? "
"..."_chỉ nghe tiếng khóc thê lương.
"Em muốn tự do! Em muốn được tự do, em không muốn ở đây! Hic!"
Giọt nước mắt trong như giọt pha lê thủy tinh chạm vào bức hình, trên đôi môi mỉm cười hạnh phúc của chàng thanh niên Hàm Trác.
Cô nhớ lúc anh ấy cưới cô về dù cô chẳng có chút tình cảm nào, luôn lạnh nhạt với anh nhưng Hàm Trác chưa từng trách mắng cô, luôn cưng chiều cô.
Có phải đây là quả báo mà cô phải nhận khi thờ ơ với người yêu mình không, để rồi bây giờ cô chịu em trai anh hành hạ như thế, dù hai người, cô và hắn không có tình yêu.
"Hàm Trác anh là kẻ lừa đảo! Huhu... Anh nói sẽ không rời xa em mà, anh nói sẽ chờ đến lúc em yêu anh mà. Sao anh... Huhu... Sao anh bỏ em đi như vậy? "
Trong căn phòng mà mọi ánh đèn đều tắt hết, ngay cả đèn bên ngoài cũng bị rèm cửa che khuất. Người ta chỉ có thể nghe tiếng nghẹn uất của cô gái đáng thương:
"Hàm Trác em không giết anh... Sao anh lại bỏ em đi! Anh còn yêu thương em chưa đủ mà? Huhu sao anh lại đi như vậy, huhu... Sao lại để em cho người ta hành hạ như thế? Anh thật tàn nhẫn! Hic..."
Cô khóc đến khi không còn khóc được nữa mới mệt mỏi gục xuống giường, mắt nhắm nghiền ngủ lúc nào cũng chẳng biết nữa. Cô đã quá mệt rồi, ở trong căn nhà này dù chồng cô là lớn, cô là thiếu phu nhân trong mắt nhiều người khiến họ ngưỡng mộ.
Nhưng sâu thẳm thì cô chẳng khác gì món đồ chơi tình dục của tên ác ma mất tính người kia cả. Cô phải làm sao để thoát khỏi chỗ này đây?
***
Chap 12
Tịch Nhã còn đang mơ màng ngủ trong phòng, Hàm Triết hôm qua nổi giận nay cũng chưa nguôi, không rõ cớ sự gì đã xông vào phòng cô la lối om sòm:"Tịch Nhã chị còn thong thả ngủ được hay sao hả? "
"Ưm... A! "_Tịch Nhã nhăn mặt từ trong mộng tỉnh dậy, không ngờ chưa kịp uốn éo cơ thể đã bị hắn hung hắn bóp cổ kéo dậy. Cô đáng thương nhìn hắn cố mắt mở to mắt ra, giọng khàn khàn hỏi chuyện:" Hàm...Hàm Triết...ư... Lại có chuyện gì sao? "
"Chuyện gì? Chị hỏi hay nhỉ? Tại sao quần áo tôi chị không ủi cho thẳng thớm vào để hôm nay tôi đi làm, có biết tôi có cuộc họp hội đồng không hả? Chị muốn tôi mặc đồ nhăn nheo đi à? "
Hàm Triết cực kỳ tức giận trách mắng cô, dù nhà có người làm nhưng hắn luôn hành cô đủ mọi việc. Ngay cả việc ủi đồ cũng phải làm cho hắn, hắn có thói quen dù là dù quần áo đã ủi sẵn để trong tủ từ lâu nhưng đến khi hắn mặc cũng phải ủi lại. Mà bình thường Tịch Nhã mỗi tối đều ủi quần áo cho hắn, hôm nay cô lỡ không làm thật là không có gì to tát. Nhưng hắn vẫn làm lớn chuyện đi qua hành hạ cô, biết có hả dạ không đây.
Tịch Nhã luôn bị hắn bóp cổ riết rồi cũng quen, cô cố giữ bình tĩnh trả lời:"Không phải mà... Ư... Chỉ là... Chỉ là hôm qua tôi mệt nên ngủ sớm thôi, quần áo của cậu không phải đều được ủi thẳng thớm hết rồi sao? "
Hàm Triết nghe cô cãi lại mình, trốn tránh trách nhiệm khiến hắn càng sôi máu thêm trợn mắt nhìn cô nghiến răng nói:
"Thẳng thớm cả sao? Được! Tôi cho chị xem như nào là thẳng thớm nhé! Đi! "
"A! Từ từ... Từ từ thôi! "_Tịch Nhã bị kéo ra khỏi phòng bao nhiêu người hầu nhìn cô, cô xấu hổ, có đấy nhưng cố xem nó như bình thường. Người hầu không phải ngày nào cũng chứng kiến cảnh đáng cười này hay sao chứ?
Hàm Triết kéo cô đi vào trong phòng hắn, người hầu đứng bên ngoài đang dọn dẹp chỉ biết rùng mình sợ hãi, nhìn cậu chủ hành hạ như vậy thiếu phu nhân đúng là sức chịu đựng cao, gặp họ không biết như nào, chắc chịu không nổi mà chết quá.
"Đây, chị coi cho rõ đi, đây là thẳng sao hả? "
Hắn đẩy cô nhào tới miếng bàn xếp ủi đồ, cô đụng vào cạnh bàn rất đau nhưng phải cố nhìn áo sơmi đang bị nhăn nheo xấu xí kia. Cô sẽ chẳng bao giờ biết được lúc sáng hắn dậy sớm nghĩ không có gì hành cô nên đã vò áo cho nhăn lại, đi kiếm cô gây chuyện.
Tịch Nhã cầm áo sơmi trên tay khó hiểu hỏi, cô liếc nhìn tủ đồ của hắn tất cả áo đều nhăn hết, khó tin mở miệng:"Rõ ràng tôi đã ủi cả rồi mà? "
"Chị ủi mặc chị, nó nhăn mặc nó! Đây mà chị còn lười biếng không ủi đồ đàng hoàng cho tôi, giờ tôi lấy gì đi làm? "_hắn bóp cằm cô nhìn vào gương mặt nhợt nhạt kia, gân xanh nổi lên trên trán nóng giận hỏi. Đây là tự mình làm mình giận, chứ chẳng ai gây sự cả.
Tịch Nhã không biết phải trả lời sao nữa, cô biết bây giờ hắn đang muốn làm khó mình đây mà:
"A... Hay là giờ tôi ủi cho cậu nha? Sẽ nhanh thôi! Nhé? "
"Bây giờ sao? Được! Vậy ủi đi! "_Hàm Triết liếc nhìn bàn ủi đang còn nóng kia cầm lấy tiến lại gần cô.
Tịch Nhã hoảng hốt lui ra sau đề phòng hắn, tay vịn lên bàn xếp ủi đồ, giọng run run hỏi:"Hàm Triết... Cậu... Cậu định làm gì? "
"Làm gì? Không phải ủi đồ sao? Hả? "
"A! "
Tiếng la thất thanh của cô làm cả đàn chim ngoài cửa đang đậu trên cây cũng bay mất đi, người hầu trong nhà giật mình nhìn vào căn phòng đang mở hờ cửa kia, không rõ, tò mò chuyện gì đang diễn ra bên trong.
Quản gia Hà lật đật chạy vào phòng bà trợn mắt nhìn Tịch Nhã nằm dưới sàn nhăn mặt đau đớn, còn Hàm Triết lại đè lên người cô tay cầm bàn ủi ịn lên mặt cô.
Bà lao vào đẩy hắn ra che lấy cô, trong lòng không dám tức giận chỉ hơi khiếp đảm nói hắn:"Cậu chủ cậu bị sao vậy? Bàn ủi rất nóng sao có thể làm như vậy với thiếu phu nhân chứ? Cô ấy sẽ bị bỏng đấy! "
Hàm Triết liếc nhìn cô chẳng chút áy náy hay thương xót, xem thương mắng:
"Đồ vô dụng! "
Nhìn hắn mặc bộ đồ thể thao rời đi, cầm điện thoại gọi cho thư ký mang đồ vest mới đến thay, quản gia chỉ biết lắc đầu. Bà đỡ cô ngồi dậy dựa vào tường, chạm khẽ lên mặt cô làm cô đau né tránh:
"A! Đau! "
"Bác xin lỗi! Cậu chủ thật là, sao ra tay như vậy chứ? Độc ác quá! "_bác quản gia đau lòng nhìn gương mặt cô tuy không nặng lắm, bỏng nhẹ thôi. Vì khi nãy hên bà vào kịp nếu không bây giờ chắc đã hư hết nửa gương mặt rồi, cũng hên là chỉ một chút không nguy hại đến mắt, đụng đến chắc mù quá.
Tịch Nhã rất đỗi bình thường lắc đầu nhẹ nhàng nói:"Không sao ạ! Bác đừng nói cậu ấy như thế, là cháu không làm tốt công việc của mình bị như vậy là đúng rồi. Bác ra ngoài đi ạ! Cháu ủi đồ cho cậu ấy! "
Bác quản gia lo lắng nhìn cô, mặt bỏng nóng như thế sao mà làm được đây chứ:"Nhưng mà... "
"Bác đi đi ạ! Kẻo cậu ấy về, thấy quần áo không thẳng thớm lại phạt cháu. "
Nghe lời cầu xin tội nghiệp của cô bác quản gia Hà chỉ biết rời đi khỏi phòng, dặn một câu khi nào xong nhớ bôi thuốc. Cánh cửa phòng khép lại cô ôm mặt khóc nỉ non. Là cô cố kiềm nước mắt thôi chứ mặt cô bây giờ đau đến chết được, cô tự hỏi là hắn xem nhẹ sức chịu đựng của cô. Hay chính cô chịu đựng quá giỏi, gương mặt này bây giờ đau đến muốn xé bỏ đi nhưng cô không đủ can đảm để bước ra khỏi phòng, không dám về phòng nhìn mình trong gương.
Cô sợ bản thân mình có bao nhiêu thảm bại khiến người ta chê cười, đây là cuộc sống của một cô con dâu nhà giàu sao? Hay là địa ngục của kẻ nghi ngờ có tội là nỗi oan sai giết chồng?
***
Chap 13
Hàm Triết về nhà lúc trời đã tối, hắn đi lên thư phòng của mình dường như mọi người đã ngủ cả rồi.
Hắn ngồi vào ghế gỗ hình rồng sau bàn không biết có làm việc không nhưng hình như không phải, hắn mở ngăn tủ lấy ipad ra gọi video cho ai đó. Đầu dây bên kia đang bận, nhưng hắn vẫn kiên trì gọi đến cuộc thứ 5 thì bên kia mới bắt máy.
Trong màn hình là một cô gái vô cùng xinh đẹp và dịu dàng, cô ấy có mái tóc dài đen nháy, đôi môi nhỏ chúm chím màu hồng nhạt, mũi không cao lắm, đôi mắt tròn long lanh hàng lông mày lá liễu có nét của người con gái phương Đông, đặc biệt là người Trung Hoa.
Nhìn hắn cười vui sướng cất giọng mềm mại nói chuyện:"Hàm Triết anh mới làm về sao? Có mệt không? "
Hàm Triết dịu dàng nhìn cô gái ấy, ánh mắt yêu thương cực hạn:"Phải! Anh vừa làm về! "
"Vâng! Em xin lỗi nhé, em bắt máy hơi trễ. Em đã chuẩn bị tất cả rồi, visa, vé máy bay, quần áo đều xong. Ngày mốt sẽ bay về thành phố A anh nhé! "_cô gái cầm điện thoại quay một lượt những vali, đồ dùng mà mình cần cho hắn xem. Nhìn hắn chỉ cười cô hơi rủ mặt xuống, tắt đi sự vui vẻ trên gương mặt, buồn rầu hoit:
"Hàm Triết, anh thật sự... Thật sự có thể chấp nhận em sao? "
Nghe câu hỏi yếu ớt, ngờ vực không tin của người con gái mình yêu, Hàm Triết cực kỳ đau khổ. Hắn đưa tay vuốt ve màn hình, cứ như là đang vuốt ve mặt cô gái kia thật, chậm rãi nói:
"Đồng Đồng em yên tâm anh vẫn như trước yêu thương em, dù em có ra sao anh vẫn yêu thương em. Được chứ? "
"Được! "_cô gái được hắn gọi là Đồng Đồng vui vẻ lại, lòng tin tưởng vào hắn dâng cao gật đầu.
Hai người họ nói chuyện vài ba câu nữa thì cúp máy, hắn ngã người ra sau ghế nhắm mắt lại như suy nghĩ chuyện gì đó.
Dường như thiếp đi lúc nào cũng chẳng biết, hắn hôm nay mệt mỏi rồi. Trong mơ lại thấy một thiếu niên chững chạc vui đùa dưới bóng cây cùng thiếu nữ ban nãy thật hạnh phúc, thế giới xung quanh thật yên bình với họ. Họ nắm tay nhau xoay vòng vòng, cùng nhau rượt đuổi. Thiếu niên nằm lên đùi của cô gái ấy say sưa nói chuyện, một giấc mơ thật đẹp, mà cũng thật giản dị. Sẽ chẳng ai nghĩ hắn lại mơ như thế.
Ngủ ngồi trên ghế đến tận sáng, hắn ngồi dậy rướn mình một cái đi qua mở tủ quần áo ra. Vô cùng ngạc nhiên khi mà áo sơmi đồ vest đã được ủi thẳng thớm để trong tủ, thậm chí còn được sịt thêm dầu thơm cho quần áo rất dễ chịu.
Hắn là người cuồng công việc thời gian đa phần ở công ty, lại ưa sạch sẽ nên một ngày hay thay hai bộ đồ vest, hôm nào gặp đối tác thì ba bốn bộ. Đồ vest phải nói cả vài trăm bộ, để ba bốn cái tủ cực lớn.
Hàm Triết ngây người suy nghĩ, chẳng lẽ chị ta đã ủi hết cả sao? Không thể nào, chắc phải nhờ người hầu. Hắn lấy đại một bộ vest màu xanh dương treo trên các khung hình cơ thể người như ở cửa tiệm quần áo, đi thay lên người, làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ. Những đồ vest trên trên giá như vậy là đã được Tịch Nhã ủi lại cho ngày mai hắn mặc, thường buổi tối nào cũng ủi 5 bộ cho hắn lựa cả, mà một bộ vest phải ủi gần 15 phút đó nha.
Hắn đi ra khỏi phòng tưởng cô còn chưa dậy qua phòng cô mở cửa nhưng không thấy ai cả, giường gối ngay ngắn thì đi thẳng xuống bếp.
Tịch Nhã đang ngồi trên bàn ăn cháo, vì cô cũng không dám làm việc nhà một là vì hắn sẽ giận trách người hầu, hai là vì mình là thiếu phu nhân. Cô trừ khi có lệnh phục vụ hắn mới làm.
"Chị ủi hết đống đồ ấy? "_hắn ngồi vào ghế ném caravat cho cô, hỏi.
"Phải! "_Tịch Nhã dừng lại việc ăn của mình, cầm caravat thắt cho hắn.
Hàm Triết đối diện mặt cô nhìn vết sưng đỏ bên má trái thì tặc lưỡi đưa tay nâng cằm cô lên hỏi:"Đi bác sĩ chưa? "
"Không nặng lắm! Vài ngày sẽ hết! "_cô hững hờ né tránh hắn, ngồi thẳng lại ăn cháo.
Xoảng.
Hàm Triết tức giận bởi câu trả lời như không của cô, ly cà phê trên bàn đem hất đi nước bắn lên mặt cô, lớn tiếng mắng:
"Mẹ kiếp! Chị muốn để mình xấu xí à? "
Người hầu thấy cậu chủ lại nổi giận thì sợ hãi núp qua một bên né tránh, Tịch Nhã hít thở bình thường cố gắng kiềm chế bản thân, dặn lòng phải mạnh mẽ chịu đựng hắn. Vì cô biết mình con bị hành hạ dài dài.
Kít
Một chiếc xe sang trọng khá dài màu trắng chạy vào sân ngôi biệt thự to lớn, người trong xe cũng quý phái không kém. Bước vào trong nhà người hầu đều phải cúi chào, người đó nghe âm thanh trong bếp nhíu mày lên tiếng:
"Ay cha... làm gì mới sớm đã ầm ĩ rồi! Nào con dâu yêu quý của ba mẹ đâu rồi? "
Cả Hàm Triết và cô đều hoảng hốt nhìn ra cửa, Hàm Triết chỉ giật mình một chút, nhưng còn Tịch Nhã thì tim đập thình thịch lo lắng.
***
Chap 14:
"Con dâu yêu quý của ba mẹ đâu rồi?"
Tịch Nhã sợ hãi lấy tay che một bên gương mặt sưng phồng của mình lại, mẹ hắn là Diệu Kỳ đi vào ôm lấy con dâu rất chặt:
"Ôi Tịch Nhã mẹ nhớ con quá! "
Tuy Tịch Nhã chỉ là con dâu được có hai tuần thì chồng mất nhưng bà rất thương cô, bởi vì bà là người đã giới thiệu cô cho con trai lớn của mình. Cùng với Hàm Trác mua lại cô từ tay người cha tàn nhẫn, ngày đêm hành hạ đánh đập, nợ nần trút hết lên cô.
Tịch Nhã hơi cứng người lại cô không ôm bà mà chỉ cười gượng, giọng nói cũng không dịu dàng, cứng ngắt:"Mẹ! "
"Mặt con sao thế? Mẹ xem nào!"_Diệu Kỳ nhận thấy sự kì lạ trên gương mặt cô, bà đưa tay gỡ tay cô xuống.
Tịch Nhã giữ tay rất chặt cô sợ bà thấy sẽ truy cứu, nhưng động tác của mẹ chồng vẫn kiên quyết muốn xem. Cô cố gắng nói tránh cho bà đừng tò mò:
"Con không sao ạ! Mẹ đừng lo! Mẹ đi đường mệt rồi, hay là ngồi nghỉ tí ạ!"
Cô đứng dậy nhường ghế cho mẹ chồng nhưng bà ngồi xuống vẫn cứ xem mặt cô, bà giật mạnh tay cô ra. Khi đã nhìn rõ được mặt cô thì trợn mắt lên kinh ngạc:"Trời ạ! Mặt con bị sao vậy nè? "
"Con... Con chỉ là bất cẩn thôi ạ! "_Tịch Nhã nói dối Diệu Kỳ, ánh mắt lo lắng không dám nhìn bà.
Diệu Kỳ đứng dậy, bà không phải là đứa trẻ, không có ai bất cẩn mà làm trên gương mặt mình cả. Nếu là tai nạn xác suất cũng rất thấp, đa phần là từ cổ trở xuống.
"Con nói dối mẹ à! Tịch Nhã nói mẹ nghe là ai ức hiếp con?"_bà liếc con ngươi nhìn đám người hầu đang rụt rè núp sau bếp kia, họ căn bản sẽ không dám làm chuyện này. Vậy chỉ có thể là... Bà quay sang Hàm Triết nãy giờ vẫn cặm cụi ăn sáng quát:"Nè! Có phải con ức hiếp chị con không hả? "
Hàm Triết không hề lo lắng ngước mặt lên nhìn Tịch Nhã, ánh mắt chán ghét khinh bỉ làm cô sợ hãi đứng dựa vào sau lưng mẹ hắn. Hàm Triết đứng dậy trả lời nhàn nhạt như không liên quan đến mình:"Mẹ không nghe chị ta bảo là chị ta bất cẩn sao? Sao phải nghi ngờ con vậy?"
Diệu Kỳ đi qua nhéo hắn một cái nhăn mặt khiển trách:"Chị dâu mày có thể tự hại mình sao? Con thật là sao ra tay nặng với chị như thế hả? "
"Hừ, chỉ vì bộ mặt yếu đuối của chị ta mà mẹ lại tin và bênh vực như thế, mẹ và anh hai đều bị lừa. "_hắn bực bội trong người cầm áo vest đi làm, ra đến cửa gặp một người đàn trung niên như vẫn còn rất phong độ. Hắn có phần cung kính, tôn trọng cúi chào:"Ba! "
"Con đi làm à? "_Hàm Nghị lạnh lùng hỏi cậu con trai quý tử của mình, bên cạnh ông còn có một tiểu thiếu gia nữa, cậu ta thiếu niên đã được 18 tuổi rồi.
"Vâng con xin phép! "
Diệu Kỳ vốn sinh cho nhà họ Hàm ba cậu thiếu gia, ai cũng đều giống cha tài giỏi, xuất chúng hơn người. Nhưng chỉ có điều Hàm Trác mệnh yểu mà qua đời khi mới 28 tuổi. Để lại Hàm Triết 25 tuổi cùng em trai 18 tuổi của mình là Hàm Truy.
Bà dù đã sinh ra ba đứa con trai lớn cả, năm nay đã gần 50 tuổi nhưng cứ như gái đôi mươi, còn rất mặn mà, quyến rũ, làm bao đàn ông mê mẩn. Vì thế mà Hàm Nghị vô cùng yêu thương, cưng chiều bà.
Bà đi qua nhào vào lòng Hàm Nghị nũng nịu:"Nghị anh xem con trai yêu quý của anh hại con dâu em ra nông nỗi gì rồi. Huhu bây giờ phải làm sao? "
Hàm Nghị liếc nhìn gương mặt của Tịch Nhã bị sưng đỏ ông thở dài, đưa tay xoa đầu vợ yêu nói:"Được rồi! Được rồi! Hôm nay cho em nghỉ một bữa, không cần đi kiểm tra công ty với anh. Em mang con bé đi thẩm mỹ viện đi! Anh với Hàm Truy đi cũng được. "
"Hì! Cảm ơn ông xã! "_đây là lần đầu mà ông xã của Diệu Kỳ cho phép bà ra ngoài khi không có ông sau mấy mươi năm cưới nhau đó. Ông giữ bà rất kỹ, đi làm cũng mang theo bên người, kể cả đi họp.
Tịch Nhã được mẹ chồng nắm tay kéo đi, cô vẫn còn ngây người ra đó:"Đi thôi! Chúng ta thay đồ rồi mẹ dắt con đi làm đẹp! "
"Dạ! "_lúc đi qua Hàm Truy hai bàn tay cô và cậu vô tình chạm vào nhau, cậu có chút quyến luyến muốn giữ cô lại nhưng không được. Tịch Nhã liếc mắt nhìn thiếu niên mới lớn, cậu cũng nhìn cô. Lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Hai người tuy đã gặp nhau trong buổi hôn lễ của cô, nhưng giờ gặp lại cứ như lần đầu .
[...]
Đến thẩm mỹ viện làm đẹp, mặt cô cũng không bị hư nhiều họ chỉ giúp cho bên má cô bớt nóng, dịu đi, rồi chăm sóc da vậy thôi. Tịch Nhã lại có được vẻ đẹp mê người như trước, cô không cần phải chờ đợi, sợ xấu xí nữa rồi.
Cô cùng mẹ chồng đi dạo phố mua quần áo, đi ăn rất vui vẻ đến chiều mới về nhà. Lúc về cô lên phòng thờ chồng mình, nói là phòng thờ nhưng họ theo Tin Lành nên chỉ để hình hồi niệm thôi. Cô ngạc nhiên khi có một người con trai đứng trước di ảnh chồng mình, là Hàm Truy.
Cạch.
Nghe tiếng đóng cửa lại Hàm Truy xoay mặt âu yếm nhìn cô, nét mặt rất giống Hàm Trác làm cô ấm lòng. Không lạnh lùng như Hàm Triết, thiếu niên ấy lên tiếng nhẹ nhàng hỏi cô:"Chị về rồi à? "
"Ừ! Chị lên nói chuyện với chồng mình! "_đó là thói quen của cô.
Hàm Truy nhìn cô đi lại bên cạnh, nhìn ảnh anh trai mình mỉm cười. Cậu thấy chị thật đẹp, liếc mắt nhìn thân hình quyến rũ mê người của chị. Chị mặc đồ bộ bằng lụa mỏng như ba vòng đầy đặn thu hút ánh mắt và tâm trí cậu, cậu có thể ngửi được mùi hương hoa oải hương cực thơm trên cơ thể chị tỏa ra.
Cầm lòng không được, ma xua quỷ khiến cậu bạo dạn ôm lấy Tịch Nhã thật chặt, tham lam hít lấy mùi hương mình thích. Giọng trầm ấm nói:"Tịch Nhã! Tịch Nhã! Em nhớ chị! Rất nhớ chị! "
"Hàm Truy?"_Tịch Nhã sững sờ mặc cho em chồng ôm mình, cô chưa thể phản ứng.
#còn
*Lời tác giả
(Mình giải đáp thắc mắc của một số bạn nha:Truyện này là ngược nữ chính nên đừng hỏi sao không ngược nam mới ngược nhiêu đó đã là gì đâu, chuyện là H+++ đã nói rõ ở đầu bài rồi ạ, đừng hỏi sao H nhiều vì H là sự hành hạ thể xác nam chính dành cho nữ chính còn là nhục nhã tra tấn tinh thần, chuyện này rất dài tình tiết chậm nên đừng hỏi sao lâu biết nội dung, đã nói ở những chap trước nguyên nhân cái chết của người chồng là do ăn đồ nữ chính nấu mà chết đừng hỏi muốn rõ hơn nữa, về sau mới rõ được, truyện chưa đi được một nữa không diễn tả hết được nội dung, tớ không có thời gian nên viết ngắn, đừng hỏi sao nhân vật phụ chưa xuất hiện. Các cậu xin kiên nhẫn, đừng hối thúc, muốn đọc một tập truyện hay mà hoàn hảo thì phải chờ đợi, muốn nhanh mà tình tiết bị lướt, lãng xẹt thì các cậu lại chê đủ điều. Làm ơn đọc truyện kỹ từng chap, liên kết các chap, đừng bảo tớ viết không rõ nội dung, nguyên nhân cái chết của chồng. Trong khi tớ đã giải thích ở những chap trước, do cậu không xem kỹ thôi. Chap 7-8 đã giải thích nhá. Thân! )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro