Phần VIII:
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Bạch Hiểu lập tức vùng dậy khỏi sô pha mở cửa, lại bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người. Hoàng Lãng dựa vào một người đàn ông khác, cả hai đều say rượu, người nọ hai tay cuốn lấy lưng Hoàng Lãng, ngoài miệng vẫn nói: "Tôi thích anh, vẫn luôn thích anh, đừng rời khỏi tôi...".
Hoàng Lãng bị cuốn lấy đành phải cùng nói, "Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng thích anh, này! Đứng thẳng lên, tôi sắp bị nghẹt thở chết rồi đây này."
Rõ ràng là lời nói để ứng phó người say, nhưng nhìn qua mắt Bạch Hiểu lại biến thành sủng nịch, ôn nhu. Cậu dùng ánh mắt đông lạnh của mình nhìn Hoàng Lãng nói: "Muộn thế rồi còn chưa ngủ sao, tôi về ngủ đây, ngủ ngon."
Hoàng Lãng vội vàng ứng phó tửu quỷ, không chú ý đến sắc mặt của Bạch Hiểu, đến khi đem đồng nghiệp tha đến phòng khách đắp chăn, mệt mỏi thở hồng hộc.
Bên kia Bạch Hiểu từ lúc nhìn đến Hoàng Lãng "Tôi cũng thích anh" mặt cũng biến sắc, lại nhìn Hoàng Lãng chỉ ậm ừ có lệ vài câu không chú ý đến mình càng thêm tức giận, dùng sức đóng sập cửa lại. Đen mặt thở hổn hển đi lại trong phòng, nghĩ: "Đậu má, tôi chờ anh lâu như thế, đến cơm còn chưa ăn lại còn dám mang người khác trở về, còn nói thích người kia! Cái đồ tối ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, mới nói thích tôi bao lâu mà đã chạy đi cùng người khác, còn dám mang về nhà! Đồ ngựa đực không có tiết thao! Tôi nguyền rủa cậu nhỏ của anh càng ngày càng ngắn, vĩnh viễn không dùng được! Chẳng lẽ quá chén người ta là muốn mang về xxoo sao?! Đậu má, đây là cả hai người cùng thông đồng với nhau, đù, người của đại gia sao có thể cho người khác chạm vào! Không được, phải đi bắt kẻ thông dâm!
Bạch Hiểu nóng lên tức giận gõ cửa nhà Hoàng Lãng. Vừa nãy mệt phải chết giờ phút này bị tiếng gõ cửa làm cho phiền táo, mở cửa lại thấy Bạch Hiểu đứng ở bên ngoài. Bạch Hiểu nhìn sắc mặt khó chịu của Hoàng Lãng, lập tức kết luận là bất mãn vì bị người khác quấy rầy chuyện tốt, bởi vậy thở phì phò dùng hết sức đẩy Hoàng Lãng một cái.
Hoàng Lãng bất ngờ bị đẩy lập tức nằm ngã xuống sàn, còn chưa kịp nói gì đã bị Bạch Hiểu cưỡi lên, sau đó nghe thấy câu, "Tôi cắn chết tên bội bạc này!" Rồi sau đó môi lập tức nhận đến công kích đầy mãnh liệt.
Hoàng Lãng nhìn người trước mắt đang hung tợn cắn môi mình nháy mắt tỉnh táo lại, "Chúa ơi! Đây chính là đậu hủ đưa đến ngay trước mặt, lúc này nếu không ăn thì nên đổi tên thành Liễu Hạ Huệ, là tính dục vô năng!" Suy nghĩ xong Hoàng Lãng lập tức ôm lấy eo Bạch Hiểu, đầu lưỡi vói vào khoang miệng, nhẹ nhàng hút lấy khoang miệng đối phương, biến bị động thành chủ động.
Đáng thương chỏ Bạch Hiểu chỉ trong chốc lát liền thu cuộc. Hoàng Lãng buông cậu ra hai mắt vẫn còn mê mang đầy sương mù, tựa như một con mèo nhỏ không có sức phản khác, tiếng thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, đôi môi bị hôn trở nên sưng đỏ, tất cả đối với Hoàng Lãng mà nói đều là sự mời gọi trắng trợn. Ngay tại lúc Hoàng Lãng sắp sửa hóa thành sói lại bị ăn đau kêu một tiếng, cong người nằm bẹp xuống sàn. Bạch Hiểu cười lạnh đứng lên, một chân đạp lên cậu nhỏ của anh, hét lên, "Hừ, khiến cho anh trêu hoa ghẹo nguyệt, câu tam đáp tứ, lẳng lơ ong bướm, không tuân thủ nữ tắc! Đây chính là kết cục của loại người như anh!"
Bạch Hiểu lúc này cảm giác như mình bỗng biến thành anh hùng nhân dân, cầu vồng chiếu sáng rọi trên đầu, dưới chân là tiếng vỗ tay hoan hô không dứt, đắc ý nghĩ: Đậu má, tôi chính là anh hùng diệt nhân tra!
Hoàng Lãng thừa dịp Bạch Hiểu thất thần liền dùng lực kéo cậu xuống, bắt lấy hai tay cậu, ngồi trên lưng, xoay chuyển tình thế. Bạch Hiểu bị đè dãy dụa không được, chửi ầm lên, "Tên Hoàng Lãng kia, đồ tiểu nhân đánh lén, tôi nguyền rủa anh bị bất lực, không dựng không dục."
Hoàng Lãng bị Bạch Hiểu làm cho tức giận, cúi người xuống cắn cắn cái miệng không nghe lời của cậu cười tà, "Bảo bối, năng lực của anh như thế nào em thử qua một lần rồi biết, nhất định sẽ không khiến em thất vọng, Còn nữa nha ~ Vốn yêu phải em anh đã biết mình sẽ không có con cái, nhưng là nhìn em có tinh lực như vậy anh vẫn là cùng em thử xem hai chúng mình cùng nhau có chữa được không, rồi sau này em sinh cho anh một cặp song sinh long phượng thế nào, nhỉ ~"
Bạch Hiểu thở hổn hển nói: "Sinh cái đầu nhà anh! Anh đi mà cùng người trong phòng của anh sinh đi, tốt nhất là làm đến tinh tẫn thân vong ấy." Càng nói Bạch Hiểu càng tủi thân, "Tôi mắt mù mới thích cái loại tiểu nhân ra vẻ đạo mạo như anh! Mới mấy ngày trước còn mặt dày mày dạn nói thích tôi, còn nấu cơm còn chăm sóc! Hôm nay tôi không ăn cơm chỉ chờ anh về, thế nhưng anh dám ôm người khác về, đồ xấu xa, sắc lang khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp."
Nghe đến đây Hoàng Lãng mới biết được nguyên nhân, thì ra là bình dấm chua bị đổ, đến thích cũng nói ra, xem ra là tức không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro