Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(34)

"Hoàng thượng... có phải người muốn vứt bỏ cốt nhục của chúng ta đúng không?"

"..."

"Người đừng lo, thần thiếp đã giúp người an bài hết thảy mọi chuyện rồi. Sau này... người trị vì thiên hạ, thiếp sống cuộc đời của thiếp. Hai ta không ai bận lòng nữa."

Kim Tử Long nhìn nữ nhân đang chìm trong men say, gục đầu trước án kỉ như không tin vào tai mình.

Thoại Mỹ mím môi khẽ cười, nàng ngẩng mặt nhìn hắn... nhìn bằng ánh mắt mơ mơ màng màng đã phủ một tầng sương của kẻ trượt chân rơi vào mộng mị trầm luân vây hãm, vĩnh viễn không thể quay trở về.

Ánh mắt mà cả đời có chết đi sống lại một vạn lần hắn cũng không hiểu được. Kiếp người dài đằng đẵng tưởng chừng như vô tận nhưng ngắn ngủi ấy, nữ nhân cô độc nơi tẩm cung hiu quạnh này đã dõi theo hắn lâu đến nhường nào, khổ sở và tuyệt vọng ra sao...

Thoại Mỹ uống cạn chén rượu cuối cùng. Rượu đắng thấm vào tận tâm can, cay nồng khoé mắt, thiêu đốt làn mi, vậy mà lòng vẫn lạnh lẽo như vậy, đau xót cùng thống khổ bủa vây buồng tim vẫn buốt giá như thế. Nàng muốn tìm một con đường để giải thoát cũng không tìm thấy, miên man mịt mờ rất lâu, tối tăm vô định một thời gian dài, rốt cục tự dẫn mình đi tới vực sâu ái tình vạn trượng... đời đời kiếp kiếp không thể vãn hồi.

"Nàng phá cái thai đi rồi? Nàng tự tay giết chết hài tử của mình?"

"Ấy không phải điều hoàng thượng mong muốn sao? Một cung phi làm sao được quyền có hài tử trước chính cung hoàng hậu kia chứ? Sinh mạng nhỏ bé ấy ra đi để thành toàn cho mối lương duyên đẹp đẽ của đôi uyên ương hai người, thiếp không hối tiếc. Dù gì..."

Dù gì đứa trẻ chào đời cũng phải gánh chịu lời ra tiếng vào của thiên hạ và lớn lên trong sự ghẻ lạnh của phụ thân mình, nhân gian vô tình đầy rẫy miệt khinh. Chi bằng để ta tiễn sinh linh ấy một đoạn xuống hoàng tuyền trước khi nó có xúc cảm, có hình hài như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác.

Nó đi rồi... hậu cung tranh quyền đoạt vị, gian trá mưu mô, không chút có hơi ấm tình người này cũng mất đi một kẻ đau đớn khổ ải. Như thế không tốt sao?

"Nàng... nàng thật sự điên rồi!"

Kim Tử Long vung tay định tát lên gò má ửng đỏ của nàng một bạt tay trời giáng, lôi nàng từ men say mộng mị trở về thực tại, đối diện với ánh mắt giăng đầy tơ máu vì giận dữ phẫn nộ của hắn rồi cho hắn một lời giải thích chính đáng hơn.

Đáng tiếc, Thoại Mỹ không cho hắn có cơ hội làm điều ấy. Bởi vì ngay sau đó nàng đã loạng choạng đứng dậy, dùng con dao trên bàn, không thương không tiếc mà dứt khoát rạch một đường thật sâu trong lòng bàn tay...

Sâu đến tận xương trắng.

Sâu đến máu nhuộm ướt đẫm cả một vùng y phục đỏ thẫm thê lương.

Tâm tàn ý lạnh, lời ra khỏi miệng bất giác bật thành tiếng nấc nghẹn ngào...

"Hoàng thượng, người làm sao biết được. Hôm hài tử của chúng ta không còn tồn tại trên thế gian nữa, máu tươi cũng nhuộm đỏ thẫm như thế này. Khung cảnh đó thật sự... thật sự đáng sợ lắm... người biết không? Ha ha..."

Kim Tử Long không nói không rằng chỉ liếc nhìn nữ nhân điên loạn cuồng si trước mắt mình. Hắn cho rằng nàng mất trí rồi, nên dù nàng có làm ra chuyện tày trời ra sao, hắn cũng không màng ngăn cản nữa. Vì thế nhịn xuống cơn giận trong người, vô tâm vô tình phất áo rời đi mặc cho nàng vì hắn mà đau khổ, vì hắn mà trở nên điên cuồng.

Rốt cục khi Kim Tử Long khuất dạng xa hình trong bóng tối miên man, một cung nữ run run trốn trong bức màn khóc đến tê tâm liệt phế mới chầm chậm bước ra ôm lấy chủ tử vào lòng, lau vết máu trượt dài trên cánh tay, nhẹ giọng nói với nàng.

"Nương nương, vì sao người không nói ra. Bát canh phá thai hôm trước là thuộc hạ của hoàng hậu nương nương mang tới ép buộc người uống. Vì sao người không nói ra..."

Cung nữ nọ quỳ xuống nền đất lạnh, Thoại Mỹ nhìn nàng, lại ngước mắt nhìn trăng sáng treo cao trên đỉnh trời lộng gió, nhắm mắt thở dài một hơi nặng trĩu mệt nhoài.

Nàng không cười nữa, ý cười điên loạn cuồng si thay bằng nét mặt an yên bình thản, tựa như cánh hoa chật vật trong gió tuyết cuồn cuộn, gió tuyết qua rồi, hoa lại khoe sắc toả hương.

"Những lời ta nói, chàng sẽ tin sao? Huống chi..."

"..."

"Huống chi chàng đã không còn là thiếu niên  từng hứa với ta câu thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không rời. Không còn là Kim Tử Long từng vì ta mà mơ mộng về những tháng ngày ấm êm hạnh phúc, không tranh quyền đoạt lợi, không toan tính mưu mô. Chàng bây giờ là đế vương của Kim Triều, là nam nhân sánh vai cùng Liễu Tịch Nhu, trong mắt chỉ có nàng ta. Chàng đổi thay rồi, ta cũng không mong cầu vạn dặm phù hoa hay một đoạn tình duyên có thể cùng nhau đi đến bách niên giai lão nữa."

Thoại Mỹ mím môi cười lạnh, lệ nóng chảy ngược vào tim, rót lên cốt tuỷ huyết nhục làm lòng càng đau như có ai cấu xé cắn cào...

Cấu xé cho tâm can vỡ vụn.

Cắn cào cho lục phủ ngũ tạng rối tung.

Nhất thời Thoại Mỹ không biết phải làm gì để thoát khỏi vòng lẩn quẩn trầm luân ấy, chỉ có thể nghe theo linh tính mách bảo, hướng về phía ánh sáng le lói đằng chân trời mà vụt chạy điên cuồng, chạy tới sức cùng lực kiệt, chạy tới lúc thân xác phàm nhân chỉ còn sót lại chút tàn hồn yếu ớt mỏng manh...

Rốt cục, thứ ánh sáng cứu rỗi bản thân mà nàng ôm ấp mong chờ và hy vọng kia, hoá ra lại là dòng dung nham sôi sùng sục bên dưới đáy vực sâu vạn trượng. Nàng không còn lối đi nào để giải thoát, không thể còn con đường nào để vãn hồi được nữa rồi...

"Tiểu Loan, em đi lấy giấy bút đến đây cho ta."

"Nhưng nương nương..."

"Còn không mau đi."

Cung nữ Tiểu Loan mặt mũi còn giàn giụa nước mắt, nghe Thoại Mỹ nói câu này bỗng dưng ngẩn người một hồi lâu không rõ nàng định làm gì. Trông thấy lòng bàn tay chủ tử mình đã huyết nhục mơ hồ, muốn cất tiếng can ngăn nhưng không thành, Tiểu Loan chỉ đành đi đến bên bàn giúp nàng lấy giấy bút.

Giấy trắng mực đen hoà máu tươi đỏ thẫm, dòng chữ tự bao giờ cũng xiêu xiêu vẹo, nhuốm nỗi u uất sầu bi.

Trời càng về khuya, sương đêm càng lạnh lẽo giá buốt. Đợi đến khi Thoại Mỹ viết xong những tâm tư không thể nói thành lời, không thể tỏ bày thành câu, bên ngoài hiên vắng trăng đã lặn, sao đã mờ, gió đã thôi rít lên từng cơn thê lương như hờn trách khóc than cho cành hoa phai tàn héo úa.

Cẩn thận thổi khô vết mực đọng trên giấy, Thoại Mỹ mím môi khẽ cười. Ánh mắt chất chứa bi thương ấy vậy mà vẫn còn ôn nhu ấm áp tựa ao xuân trong vắt, vạn dặm hồ thu. Ấy vậy mà thấp thoáng một tia mãn nguyện thanh thản, không vướng bụi trần ai oán ưu thương...

Cung nữ nhận lệnh mang bức thư tới cho vị hoàng đế bệ hạ vừa vô tâm vô phế phất áo bào rời đi mặc cho phi tử của mình sống chết ra sao, an nguy thế nào. Lúc đầu nàng sợ hãi khước từ, không dám nhận lời chủ tử nhưng lòng Thoại Mỹ đã quyết, nàng muốn lay động cũng không được.

Chần chừ do dự một hồi, bức thư rốt cục cũng được đưa tới tay Kim Tử Long.

Mới vừa xa cách không bao lâu, nữ nhân điên dại kia đã bắt đầu bày trò đưa thư đến cho hắn rồi, Kim Tử Long có chút tò mò muốn đọc xem có phải nàng xin lỗi hắn vì khi nãy lúc chìm trong men say nàng chỉ nói đùa với hắn thôi hay không, có phải nàng sợ hắn sẽ làm điều tàn nhẫn, dẫm đạp lên đoạn tình duyên của hai người rồi vứt bỏ mình mà hèn mọn viết thư cầu xin hắn hay không.

Nàng vừa cặm cụi ghi chép thứ gì, chẳng ai thấy được hết. Chỉ biết sau khi đọc đi đọc lại từng câu từng chữ viết vụng về trên trang giấy trắng, vẻ trào phúng khinh khi trên khuôn mặt Kim Tử Long đã tắt lịm đi.

Đêm đó có người trông thấy hoàng đế bệ hạ của bọn họ đánh rơi bức thư trên nền đất lạnh phủ sương đêm...

Trông thấy hắn lần nữa tìm tới gian phòng tràn ngập men rượu của nữ nhân điên loạn cuồng si mà hắn từng chán ghét...

Trông thấy hắn ôm lấy người nào đó vào lòng khóc nấc không thành tiếng, dây thừng còn treo nguyên vẹn trên xà nhà nhưng thân thể người nọ đã sớm không còn hơi ấm nữa rồi...

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longmy