Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59

Vệ Tuân hít thở chậm rãi, bình tĩnh đối diện với con dã thú trên ghế sau xe việt dã.

Theo kinh nghiệm của một thám hiểm gia dày dạn, nếu chẳng may chạm trán dã thú ngoài tự nhiên, điều tối kỵ nhất là hoảng loạn, đặc biệt không được xoay người bỏ chạy. Hành động đó rất dễ kích thích bản năng săn mồi của chúng. Nếu có thể, hãy cố gắng xòe rộng quần áo, khiến bản thân trông to lớn và mạnh mẽ hơn.

Dã thú rất hiểu cách sinh tồn, chúng sẽ quan sát và cân nhắc trước khi quyết định có nên tấn công con mồi hay không.

Nhưng con báo trước mặt hắn thực sự quá lớn. Dưới bóng tối, bộ lông của nó ánh lên sắc bạc, những sợi râu dài khẽ động. Trên đầu là những đốm đen hình tròn đan xen, bộ ngực lại là một màu trắng thuần, còn phần bụng điểm xuyết những vệt bạc lấp lánh. Nó vừa đẹp đẽ vừa cao quý. Vì khoảng cách quá gần, Vệ Tuân chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên của nó.

Báo tuyết không hề bị động tác quay đầu đột ngột của hắn làm giật mình. Nó chỉ hơi cúi xuống, sau đó lại thò đầu tới gần, cẩn thận ngửi ngửi hơi thở của hắn. Hơi nóng phả vào yết hầu khiến làn da hắn nổi da gà. Những sợi râu bạc dài gần như chạm vào cằm hắn, tựa như ngay giây tiếp theo, nó sẽ cắn xuyên qua cổ họng và hút cạn máu hắn.

Báo tuyết là động vật cấp một cần được bảo vệ quốc gia, cũng là loài có nguy cơ tuyệt chủng trên thế giới. Vệ Tuân chưa từng tiếp xúc trực tiếp với "tinh linh vùng tuyết" này, nhưng rất khó để cưỡng lại sức hấp dẫn và sự nguy hiểm của một con mèo lớn.

Nhịp thở của Vệ Tuân có phần gấp gáp vì kích thích. Hắn nheo mắt, tay phải lặng lẽ rút con dao đi rừng giấu sau lưng, nhưng không tấn công. Ngược lại, hắn ngửa cổ, để lộ yết hầu yếu ớt, tùy ý để con báo tuyết đánh giá.

Con báo dường như hài lòng với sự ngoan ngoãn của hắn. Đôi tai mềm mại hơi cụp xuống, đầu lùi lại, sau đó cúi xuống ngửi ngửi bờ vai và xương quai xanh của hắn. Vệ Tuân vẫn để yên, bàn tay sau lưng không nắm chặt dao mà ánh mắt lại tràn đầy hứng thú, cẩn thận quan sát sinh vật xinh đẹp này.

Chiếc xe việt dã này sao lại có một con báo tuyết? Hơn nữa, đây vẫn còn là giữa hành trình?

Hắn chậm rãi vươn tay về phía con báo.

Lúc này, Vệ Tuân mới phát hiện đôi mắt của nó không phải màu lam hay vàng lục như báo tuyết bình thường, mà là một màu đỏ thẫm, tràn đầy sát khí và bạo lực không che giấu.

Đây không phải một con báo tuyết bình thường.

Là nhiệm vụ đặc biệt? Hay nhiệm vụ ẩn?

Hắn nhớ rằng điểm đến cuối của chuyến hành trình này có khu vực hoang dã Changtang. Khu bảo tồn thiên nhiên này đúng là nơi sinh sống của báo tuyết. Nhưng nếu vậy, tại sao con báo này không bị nhốt trong lồng?

"Hô——"

Báo tuyết thờ ơ ngửi mu bàn tay Vệ Tuân, chóp mũi lạnh băng lướt qua làn da hắn. Nhưng dường như nó không có hứng thú với vị trí đó mà lại chuyển sự chú ý xuống bờ vai hắn. Nó vươn móng vuốt to lớn, cố gắng kéo áo khoác của hắn xuống.

Móng vuốt báo tuyết rất lớn, thậm chí còn to hơn cả bàn tay con người, sức mạnh cũng vô cùng kinh khủng.

Lông cổ của Vệ Tuân bị quẹt qua, gây cảm giác ngứa ngáy. Hắn thử đặt tay lên móng vuốt con báo nhưng ngay lập tức bị hất ra.

Báo tuyết nhe răng, đôi tai cụp xuống đầy cảnh giác, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, nhưng lại không thực sự có ý tấn công.

“Được rồi, ta không động đậy.”

Vệ Tuân giơ hai tay lên, thể hiện rằng mình vô hại: “Ngươi muốn làm gì?”

Con báo này có thể là người không?

Suy nghĩ này không hề hoang đường. Vệ Tuân có danh hiệu "Tâm linh hoang dã", có thể hóa thân thành động vật. Vậy thì người khác cũng có thể có khả năng tương tự.

Vậy đây là một con báo tuyết thực sự, hay là "đồng đội" của hắn?

Báo tuyết không trả lời. Nó nhìn chằm chằm hắn một lúc, như thể xác nhận rằng con mồi đã bị dọa sợ, sẽ không chạy trốn nữa. Sau đó, nó tiếp tục cúi xuống, kiên quyết muốn xé áo khoác của hắn. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, đôi tai nó bỗng dựng đứng lên.

Ngay lập tức, bóng dáng của con báo tuyết biến mất.

"Hô... hô hô..."

Một tiếng hít thở dồn dập khác đột ngột vang lên trong xe.

Vệ Tuân quay người lại, lập tức nhìn thấy trên ghế xe vốn trống trơn, nay đột nhiên xuất hiện ba người—hai nam một nữ.

Bọn họ đều còn bất tỉnh, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đảo qua lại dưới mí mắt như thể vẫn đang mắc kẹt trong cơn ác mộng.

Hắn chắc chắn rằng họ vừa xuất hiện một cách bất ngờ.

Tân nhân?

Vệ Tuân thong thả chỉnh lại chiếc áo bị báo tuyết làm nhăn nhúm, thu lại con dao. Cùng lúc đó, một âm thanh nhắc nhở quen thuộc vang lên.

【 Nhiệm vụ tân thủ: "Hãy thắt chặt dây an toàn!" 】

【 Cấp độ nhiệm vụ: Dễ 】

【 Mô tả: Dây an toàn – chính là dây giữ mạng. Khi đi du lịch, nhất định phải nhớ thắt dây an toàn mọi lúc, nếu không rất có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng! 】

【 Phần thưởng: 10 điểm tích phân 】

"Hô!"

Tiếng thông báo vừa vang lên, ba người kia lập tức bừng tỉnh.

Chiếc xe ngay lập tức trở nên hỗn loạn. Một người cố đứng dậy nhưng đập đầu vào trần xe, một người hoảng loạn nhìn quanh, còn một người lại ngồi đờ ra như hóa đá.

Vệ Tuân lặng lẽ quan sát bọn họ, đánh giá từ trang phục và hành động để suy đoán thân phận của từng người ngoài đời thực.

Thuận tiện, hắn cũng thắt dây an toàn, hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản.

“Vị tiên sinh này, xin chào…”

Người phụ nữ là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Cô trông chỉ khoảng hơn hai mươi, quầng thâm mắt nặng nề, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi. Nhưng cô vẫn cố gắng gượng cười và bắt chuyện với Vệ Tuân.

"Đây là... Kinh Tủng Toàn Cầu Lữ Quán sao?"

"Chính xác mà nói, chúng ta hiện đang ở giữa hành trình."

Vệ Tuân khẽ mỉm cười với cô gái. Nụ cười của hắn có sức cuốn hút đặc biệt, khiến người khác cảm thấy an tâm. Người phụ nữ theo bản năng cũng mỉm cười, sự đề phòng trong mắt cô giảm đi đôi chút.

"Ta thao! Giấc mơ này hóa ra là thật sao?!"

Người đàn ông còn lại hoảng hốt kêu lên, giọng nói đầy kinh ngạc. Anh ta trông khá trẻ, có lẽ vẫn đang là sinh viên, tính cách có phần kích động và hơi khoa trương. Qua cách ăn mặc và thần thái, Vệ Tuân có thể đoán gia cảnh anh ta không tồi.

Anh chàng này chính là người lúc nãy đột ngột đứng dậy và đập đầu vào trần xe. Hiện tại, anh ta vẫn đang ôm đầu, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn.

"Ngươi là tay già đời của chuyến lữ trình này sao?"

Một giọng nói non nớt vang lên, có phần bình tĩnh hơn hai người kia rất nhiều.

Vệ Tuân cúi đầu, ánh mắt rơi xuống cậu thiếu niên khoảng 13-14 tuổi. Cậu ta đang ôm chặt một chú chó lông vàng to lớn, ánh mắt vô thần, không có tiêu cự—một người mù.

"Đại ca… không, đại lão! Ngươi là người có kinh nghiệm trong lữ trình này đúng không?!"

Chàng sinh viên trẻ lập tức sáng mắt lên, hai tay bám chặt vào lưng ghế, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Vệ Tuân, giống hệt một chú chó lớn đang vẫy đuôi. Anh ta thao thao bất tuyệt:

"Đại lão! Ta tên Phỉ Nhạc Chí! Thân thể cường tráng, am hiểu chạy bộ! Ta đã đi du lịch khắp trong ngoài nước, có thể chịu được môi trường thiếu dưỡng khí, có thể giúp ngài xách hành lý, ngài thiếu gì ta làm nấy! Chỉ cần ngài che chở ta, tuyệt đối không có nửa điểm suy nghĩ riêng tư!"

Phỉ Nhạc Chí một hơi nói liền một tràng, đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy vẻ chân thành và hy vọng.

Thấy hắn như vậy, người phụ nữ cũng chủ động giới thiệu:

“Tôi là Ân Bạch Đào, nghiên cứu sinh ngành y. Thể lực tôi khá tốt, trước đây từng đi du lịch nhiều nơi, chưa đến Tây Tạng bao giờ nhưng đã từng qua Tân Cương và Nội Mông.”

"Không không, tôi không phải là tay già đời."

Vệ Tuân bất đắc dĩ cười, tháo chiếc khăn trùm đầu đang che nửa khuôn mặt, để lộ ra diện mạo hoàn chỉnh.

"Các ngươi cũng vì một điều ước mà bị đưa vào lữ quán sao?"

"Đúng vậy, tôi hy vọng có thể tìm thấy giá trị của bản thân."

Phỉ Nhạc Chí trả lời. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt lộ ra của Vệ Tuân vài giây, sau đó thu liễm lại vẻ hoạt bát ban đầu, nghiêm túc nói một câu đầy chất "Versailles":

"Gia nghiệp có anh trai tôi kế thừa rồi, ba mẹ tôi cũng không quản tôi nhiều, suốt ngày tiêu tiền cũng chẳng có gì thú vị. Tôi cứ mãi suy nghĩ, rốt cuộc đời này mình nên làm gì. Đúng lúc đó, có một giọng nói vang lên trong đầu tôi: 'Ngươi có muốn tìm kiếm giá trị thực sự của bản thân không? Có muốn trải nghiệm một cuộc đời khác không?' Tôi cứ tưởng mình đang mơ, mà trong mơ thì dĩ nhiên cứ đồng ý thôi. Kết quả là tôi bị đưa đến đây."

Ân Bạch Đào nhìn hắn bằng ánh mắt có chút không đành lòng, sau đó đơn giản nói:

"Mẹ tôi bị ung thư giai đoạn cuối, cha tôi là người tàn tật cấp độ hai. Tôi ước rằng họ có thể khỏe mạnh trở lại."

Dừng lại một chút, cô bổ sung:

"Tôi bị kéo vào đây ngay sau khi mang cơm đến cho mẹ."

Cô giơ tay lên, trên tay vẫn còn cầm một chiếc hộp cơm bằng kim loại ba tầng.

"Từ Dương, 15 tuổi. Tôi hy vọng có thể nhìn thấy bình thường."

Thiếu niên dắt chó dẫn đường lên tiếng. Chú chó lông vàng trông rất ngoan ngoãn, dù đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ nhưng vẫn không sủa bậy, chỉ lặng lẽ đứng cạnh chủ nhân, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Vệ Tuân, người thân của tôi mất tích. Tôi hy vọng có thể tìm được họ."

Vệ Tuân đáp, ngón tay khẽ gõ lên mắt kính bảo hộ.

"Như các người thấy đấy, tôi bị kéo vào đây trong lúc đang đi du lịch."

"Vệ Tuân…?"

Ân Bạch Đào đột nhiên nhìn kỹ hắn, chần chừ hỏi:

"Là chữ 'Tuân' có bộ Tam Điểm Thủy sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy… ngài có phải từng theo học Tiến sĩ ngành Tâm lý Lâm sàng tại Đại học Hồng Kông không?"

"Cậu là…?"

Nụ cười của Vệ Tuân lộ ra vài phần nghi hoặc, nhưng ngay sau đó, hắn thấy Ân Bạch Đào nhẹ nhàng thở phào, vẻ đề phòng trong mắt cũng tan biến, thay vào đó là một nụ cười chân thành hơn.

"Vệ học trưởng! Tôi cũng học ngành Tâm lý Lâm sàng tại Đại học Hồng Kông. Giáo sư Trần vẫn thường xuyên nhắc đến ngài đấy!"

Chuyên ngành Tâm lý Lâm sàng của Đại học Hồng Kông có tính cạnh tranh cực kỳ khốc liệt. Ngay cả những sinh viên hệ chính quy tốt nghiệp từ khoa Tâm lý học của trường cũng chỉ có một, hai người được nhận thẳng vào chương trình thạc sĩ. Còn sinh viên không phải người bản địa gần như không có cơ hội.

Từng có một tin đồn về một sinh viên đến từ Đại Lục trúng tuyển chương trình này, nhưng thân phận của người đó vô cùng thần bí. Hầu hết mọi người đều cho rằng đó chỉ là truyền thuyết.

Giáo sư Trần—người hướng dẫn của Ân Bạch Đào—lại chính là người từng giảng dạy cho vị "học trưởng truyền thuyết" ấy. Nhờ vậy, Ân Bạch Đào mới có cơ hội nhìn thấy ảnh chụp chung giữa giáo sư và người đó.

"Đã lâu rồi tôi không gặp giáo sư Trần."

Vệ Tuân nói với giọng điệu ôn hòa, trong mắt ánh lên tia hoài niệm.

"Đúng vậy, đó là chuyện rất lâu trước đây rồi"

Năm mười lăm tuổi, sau khi cha mẹ mất tích, Vệ Tuân được anh trai  đưa về nuôi dưỡng. Tuy nhiên, từ nhỏ hắn đã có xu hướng tự hại bản thân và tìm kiếm những kích thích mạnh. Khi Vệ Tuyết Trần phát hiện, y đã nghiêm khắc răn dạy hắn một trận.

Sau đó, ca ca nhận ra không thể để hắn mãi rảnh rỗi, mà đúng lúc đó, sức khỏe của Vệ Tuân vẫn còn ổn định. Vì vậy, y quyết định đưa hắn sang Đại học Hồng Kông học tập.

Mặc dù sức khỏe yếu, nhưng Vệ Tuân lại vô cùng thông minh. Khi đó, hắn nhuộm tóc đen, đeo kính áp tròng màu đen, trông thấp hơn so với bạn bè cùng trang lứa ở đại học, nhưng thành tích học tập luôn dẫn đầu. Ngành "Tâm lý học lâm sàng" là do ca ca chọn cho hắn, nhưng hắn cũng cảm thấy khá thú vị. Cuối cùng, Vệ Tuân xuất sắc thi đậu tiến sĩ, những năm đại học có thể nói là khoảng thời gian khó quên đối với hắn.

Sau khi lớn lên, ngoại trừ việc từng bị mất tích khi còn nhỏ, sức khỏe của hắn ngày càng chuyển biến xấu. Từ đó, Vệ Tuân cũng không còn nhuộm tóc nữa, quay về với màu tóc tự nhiên. Khi hắn vẫn còn giữ vẻ ngoài tóc đen, mắt đen, cha mẹ và ca ca đã bảo vệ hắn vô cùng chặt chẽ. Rất ít người biết hắn mắc bệnh bạch tạng.

"Tôi cũng quen biết Vệ ca!"

Phỉ Nhạc Chí vội vàng tỏ thái độ thân thiện, cười ngây ngô:

"Ba tôi đã từng khen ngợi Vệ ca và Vệ đại ca rất nhiều lần, nói nếu như..."

Nếu như Vệ Tuyết Trần không mất tích, mười mấy năm qua, Vệ gia chắc chắn đã có thể đứng vững trong giới kinh doanh.

Phỉ Nhạc Chí thức thời nuốt nửa câu sau vào bụng. Làm quen thì có thể, nhưng vô tình nhắc đến chuyện đau lòng của người ta thì chẳng khác gì tự rước phiền phức.

Hắn vốn tính cách tùy tiện, gia đình cũng không quản thúc nhiều, nhưng từ nhỏ đã sống trong giới thượng lưu, nhìn người và đánh giá tình huống gần như đã trở thành bản năng.

Phỉ Nhạc Chí vô thức liếc nhìn Vệ Tuân. Hắn nhận ra, với danh tiếng của Phỉ gia trong giới kinh doanh, nếu hắn thực sự là người của Phỉ gia, thì chắc chắn cũng biết về Vệ gia.

Đặc biệt là Vệ Tuyết Trần—người đã một tay gây dựng nên gia tộc. Khi ca ca mất tích, tin tức chấn động cả giới, ai cũng cho rằng "Tiểu Vệ tổng"—vốn có thân thể không khỏe mạnh—sẽ phải đứng ra gánh vác sản nghiệp.

Nhưng Vệ Tuân chưa bao giờ có hứng thú với chuyện đó.

Hắn thậm chí còn chẳng thèm quan tâm việc cha của Phỉ Nhạc Chí có thật sự khen ngợi mình hay không. Điều quan trọng hơn chính là—bọn họ có mối liên hệ.

Một khi đã có liên hệ, mối quan hệ giữa đôi bên sẽ tự nhiên trở nên gần gũi hơn.

Ánh mắt Vệ Tuân lóe lên vài tia suy tư sâu xa.

Lữ trình lần này, ngoại trừ hắn, còn có ba tân nhân khác. Trong đó, có đến hai người có mối liên hệ gián tiếp với hắn.

Là trùng hợp, hay do lữ quán cố ý lựa chọn?

Dường như lữ quán rất thích tuyển chọn những người có liên hệ với nhau.

Chẳng hạn như Úc Hòa An và Úc Hòa Tuệ là hai anh em. Úc Hòa An cũng quen biết An Tuyết Phong. Hầu Phi Hổ và Triệu Hoành Đồ vốn đã có giao tình từ trước.

Còn về phần Vệ Tuân, trong hiện thực hắn có một người bạn trên mạng được gọi là "Mao Sơn đạo sĩ". Rất có thể người đó cũng là một lữ khách.

Điều quan trọng hơn—bọn họ đều rất ưu tú.

Chưa cần nói đến thân phận, chỉ riêng tố chất cá nhân đã khác biệt rõ ràng.

Phỉ Nhạc Chí cao lớn, nhờ chăm chỉ tập luyện nên có một thân hình rắn rỏi. Về thể lực, hắn tuyệt đối không phải dạng vừa.

Ân Bạch Đào thông minh, còn Từ Dương—dù là một thiếu niên khiếm thị—nhưng lại là người đầu tiên hỏi Vệ Tuân liệu hắn có phải là một lữ khách lão luyện hay không. Chỉ riêng điểm này đã đủ chứng minh khả năng quan sát và nhạy bén của cậu.

Lữ quán không phải tùy tiện chọn người.

Trên thế giới này, mỗi giây trôi qua đều có vô số người cận kề cái chết hoặc có mong muốn mãnh liệt nào đó. Nhưng không phải ai cũng được lựa chọn.

Như lời của Phỉ Nhạc Chí—hắn muốn "tìm kiếm giá trị nhân sinh". Nhưng nếu so với Ân Bạch Đào, người có khát vọng chữa khỏi bệnh cho cha mẹ, thì mong muốn của hắn lại chẳng đáng kể gì.

Khát vọng hoặc cái chết có lẽ chỉ là điều kiện tiên quyết. Còn tiêu chuẩn lựa chọn thực sự của lữ quán chắc chắn tinh vi hơn rất nhiều.

Bằng chứng là trong số những người được chọn, không hề có những lão già vô dụng, trẻ con, hay kẻ tầm thường.

Ai bước vào lữ quán, cũng đều có điểm mạnh riêng.

Mối liên hệ giữa họ cũng góp phần làm tăng khả năng hợp tác trong lữ trình.

Vệ Tuân vốn đã có ý định thành lập một đội nhóm riêng.

Bởi lẽ, với tân nhân, hoàn cảnh xa lạ sẽ khiến họ có xu hướng tự động tụ tập lại với nhau. Chỉ cần có sự kết nối nhất định, họ sẽ tự nhiên tạo thành một nhóm.

Dù rằng nhóm này ban đầu sẽ rất mong manh, chỉ cần xảy ra mâu thuẫn cũng có thể tan vỡ. Nhưng đó cũng là một cơ hội.

Nhờ có Phỉ Nhạc Chí và Ân Bạch Đào, Vệ Tuân gần như không cần ra tay, nhóm tân nhân đã tự động hình thành một tiểu đoàn thể lấy hắn làm trung tâm!

Ân Bạch Đào quen biết Vệ Tuân và đủ thông minh để hiểu hắn không phải người tầm thường. Phỉ Nhạc Chí thì biết rõ David tổng rất lợi hại, là một thiên tài lãnh đạo bẩm sinh, vậy nên em trai hắn—Vệ Tuân—tuyệt đối cũng không kém.

Chỉ trong vô thức, hai người này đã giúp Vệ Tuân xây dựng hình tượng đáng tin cậy, đồng thời tạo cơ hội để họ hợp tác.

Hợp tác ít nhất cũng tốt hơn so với cạnh tranh hay nghi kỵ lẫn nhau, giúp tăng tỷ lệ sống sót của lữ khách trong lữ trình.

Nhưng rốt cuộc, mục đích của lữ quán là gì?

Nó thực sự muốn lữ khách an toàn sống sót, trở nên mạnh mẽ hơn, hay khám phá những bí ẩn chưa được giải đáp của thế giới sao?

"Được rồi, chúng ta nói chuyện chính sự."

Sau năm phút ôn chuyện, Vệ Tuân nhìn qua cửa sổ, thấy bên ngoài đã có hai chiếc xe việt dã khác dừng lại. Một nhóm người đang tập trung quanh xe, trên lưng đeo những chiếc túi du lịch chuyên nghiệp.

Hắn đoán rằng những lữ khách khác đã đến.

Sau khi khẽ ho một tiếng để thu hút sự chú ý, hắn nghiêm túc nói:

"Lữ trình lần này diễn ra ở Bắc Tây Tạng, chắc hẳn mọi người đều nhận được nhắc nhở từ lữ quán và đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ."

Hắn tháo dây an toàn, chỉ vào nó và tiếp tục:

"Nhiệm vụ của tôi là thắt dây an toàn. Sau khi hoàn thành, tôi đã nhận được 10 điểm tích phân."

"Tôi thì phải giới thiệu bản thân với đồng đội."

Phỉ Nhạc Chí gãi đầu, bật cười:

"Ai da, tôi cũng nhận được 10 điểm, nhưng còn chẳng để ý nữa."

"Còn tôi là phải nhận diện năm đồng đội."

Ân Bạch Đào nhìn quanh trong xe, rồi hơi chần chừ nói:

"Nhưng trong xe chỉ có bốn chúng ta... Lẽ nào lần này chỉ có chúng ta là tân nhân?"

"Bên ngoài có xe khác, những lữ khách khác đang ở ngoài đó."

Từ Dương nói khẽ.

"Không chỉ có lữ khách, lữ trình này còn có hướng dẫn viên du lịch."

Cậu bé mù nhăn mũi lại, trầm giọng nói:

"Nhiệm vụ của tôi là nghe hướng dẫn viên giới thiệu về các địa điểm tham quan. Tôi cảm thấy... hướng dẫn viên rất quan trọng."

Dù Từ Dương bị mù, nhưng cậu ta lại nói chuyện hướng về phía Vệ Tuân, như thể đang đặc biệt nhấn mạnh điều này với hắn.

Vệ Tuân lập tức nhận ra: Trong số bốn người bọn họ, cậu bé này đã ý thức được hắn là người lãnh đạo.

Hơn nữa, khi cả bốn đều là lữ khách, mọi người sẽ mặc nhiên cho rằng tất cả những người được lữ quán lựa chọn đều là lữ khách. Nhưng điều đó lại càng khiến họ cảm thấy vai trò của hướng dẫn viên trở nên quan trọng.

Cậu nhóc này rất nhạy bén và thông minh.

"Hướng dẫn viên chắc là NPC do lữ quán phái tới để chỉ dẫn chúng ta thôi."

Phỉ Nhạc Chí vẫn chưa nghĩ sâu xa, chỉ vô thức suy đoán:

"Chúng ta đều bị chọn làm lữ khách, có khi nào vì lữ trình này thuộc cấp độ khó nên lữ quán mới phái hướng dẫn viên đến để hỗ trợ tân nhân không"

Hướng dẫn viên du lịch có nhiệm vụ dẫn đường, bảo vệ lữ khách, xuất phát từ nhu cầu thực tế.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa thể tưởng tượng được mức độ tàn khốc thực sự của lữ trình trong lữ quán.

"Chúng ta được phân vào hướng dẫn viên du lịch hạng Đinh 1. Nếu theo thứ tự Giáp, Ất, Bính, Đinh mà tính, thì phía trên ít nhất còn bốn cấp bậc cao hơn."

Vệ Tuân phân tích một cách rõ ràng:

"Điều đó có nghĩa là, ngay cả ở những lữ trình khó khăn hơn, cũng sẽ có hướng dẫn viên du lịch. Họ không tồn tại chỉ để dẫn đường cho tân nhân, mà rất có thể mỗi chuyến lữ trình đều có hướng dẫn viên riêng. Họ có phải NPC hay không thì lát nữa sẽ biết. Nhưng có một điều chắc chắn—trong lữ đội, hướng dẫn viên có quyền lực lớn hơn lữ khách rất nhiều."

"Vệ học trưởng nói rất đúng."

Ân Bạch Đào gật đầu đồng ý:

"Chúng ta bị tuyển vào lữ quán Kinh Tủng Toàn Cầu, đây không phải một chuyến du lịch thông thường."

Quả thực, nếu chỉ nhìn qua lộ trình—Tượng Hùng vương quốc di chỉ, Tiểu Lâm tự, Siling Co, khu bảo tồn tự nhiên Changtang—kèm theo việc có người quen đi cùng, thì rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.

Bản năng của con người luôn có xu hướng nghĩ theo chiều hướng có lợi cho mình. Vì vậy, họ dễ dàng cho rằng lữ trình này chẳng khác gì một chuyến du lịch ngoài đời thực.

"Không thể suy nghĩ theo lẽ thường, không được mất cảnh giác. Quan trọng nhất—hướng dẫn viên du lịch chưa chắc đã đứng về phía chúng ta."

Vệ Tuân mỉm cười, dừng lại một chút rồi tiếp tục:

"Ta có chút hiểu biết về Tây Tạng. Trong phần tóm tắt hành trình có viết ‘Di tích Kyunglung Ngüka của Tượng Hùng vương quốc có phải nằm bên hồ thánh tuyết sơn hay không?’. Thực tế, di tích này nằm trên núi Cùng Tông. Nếu nó thực sự nằm bên hồ thánh tuyết sơn, thì nơi đó chính là Tangra Yumco. Ở phía nam Tangra Yumco có dãy Da'erguo, gồm bảy ngọn núi nối liền."

"Trong ngôn ngữ cổ của Tượng Hùng, ‘Tangra’ có nghĩa là hồ, ‘Da'erguo’ có nghĩa là núi tuyết. Đây là những địa điểm linh thiêng nhất của Bön giáo. Điểm đặc biệt là hướng đi của tín đồ Bön giáo và Phật tử khi hành hương quanh núi và hồ hoàn toàn trái ngược nhau—họ đi theo chiều ngược kim đồng hồ."

"Từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, chúng ta không thấy di tích sa mạc mà là một khu dân cư. Nếu nơi này gần Tangra Yumco và di tích Tượng Hùng vương quốc, thì rất có thể đây là Văn Bố Nam thôn—một ngôi làng với tín ngưỡng Bön giáo chiếm ưu thế."

"Thì ra là vậy!"

Phỉ Nhạc Chí kinh ngạc cảm thán:

"Vệ ca, anh biết nhiều thật!"

"Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta ‘đi theo truyền nhân cuối cùng của ưng sáo, tiến vào vùng cấm Bắc Tây Tạng để tìm kiếm những bí mật chưa từng được biết đến’."

Vệ Tuân nhấn mạnh:

"Đã là bí mật chưa ai biết, thì chắc chắn bên trong có nguy hiểm. Chúng ta phải luôn cẩn thận."

"Ừm, đúng vậy."

Phỉ Nhạc Chí, Ân Bạch Đào và cả Từ Dương đều đồng tình. Thấy vậy, Vệ Tuân không nói thêm mà lặng lẽ lắng nghe họ trao đổi.

Làm sao để nhanh chóng trở thành người dẫn đầu một tiểu đoàn thể và gắn kết mọi người thành một khối?

Uy vọng? Nhân mạch? IQ? EQ?

Không—chìa khóa chính là giải quyết nhu cầu cấp bách và những vấn đề khó khăn nhất.

Chỉ khi xuất hiện một mối đe dọa chung, mọi người mới thực sự cần một người lãnh đạo.

Vệ Tuân chờ mong, muốn xem thử hướng dẫn viên du lịch Đinh 1—người được gọi là "Tiểu Bính Cửu"—sẽ là thử thách khó giải quyết đến mức nào.

"Ê, xuống xe!"

Đột nhiên, cửa sổ xe bị gõ mạnh từ bên ngoài. Một giọng đàn ông thô lỗ, bực dọc vang lên, làm Phỉ Nhạc Chí và những người khác giật bắn.

"Đi thôi, cũng đến lúc xuống xe rồi."

Vệ Tuân đứng dậy đầu tiên.

Hắn luôn chú ý thời gian. Từ lúc hắn mở mắt đến khi có người gõ cửa sổ, vừa tròn 25 phút—giống hệt như lần trước ở Túy Mỹ Tương Tây.

Giống như khi đó, trước khi tất cả mọi người đến đông đủ, tân nhân không thể rời khỏi chỗ ngồi.

Lần này cũng vậy, trước khi có người đến gọi, họ không thể tự mở cửa xe.

Phỉ Nhạc Chí từng thử gõ cửa sổ, kéo cửa xe, nhưng đều vô ích. Cuối cùng, họ chỉ có thể ngồi lại trong xe nói chuyện phiếm.

Quả nhiên, giờ đây cửa xe đã mở được.

Vệ Tuân là người cuối cùng bước xuống.

Trước khi rời đi, hắn liếc nhìn chỗ ngồi phía sau—nơi con báo tuyết vẫn đang nằm im.

Suốt hơn hai mươi phút qua, nó hoàn toàn không phát ra một tiếng động nào, như thể chưa từng tồn tại.

Phỉ Nhạc Chí và những người khác cũng không hề nhận ra sự hiện diện của nó.

Bản thân báo tuyết vốn đã là bậc thầy về ẩn nấp và săn mồi.

Vệ Tuân không nhắc gì với mọi người về con báo tuyết này.

Dù ấu hồ đã xác nhận nó không phải là một loài báo tuyết tinh quái nào đó, nhưng Vệ Tuân vẫn băn khoăn về thân phận thực sự của nó—và quan trọng hơn, vì sao nó lại xuất hiện trên xe.

Ngay cả khi họ đã xuống xe, con báo tuyết kia vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

"Nhanh lên! Lề mề thì đợi chết à?!"

Một giọng nói thô lỗ vang lên từ bên ngoài.

Người đàn ông đứng ngoài xe có làn da đen sạm, thân hình vạm vỡ như tháp sắt. Hắn có đôi mắt dài, sắc bén, ánh nhìn đầy hung dữ.

Nhìn thấy Phỉ Nhạc Chí và Ân Bạch Đào run lên vì gió lạnh, hắn nhếch mép cười khinh bỉ.

Nhưng khi Vệ Tuân bước xuống xe—một người mặc áo gió, mang dáng vẻ một lữ hành giả—ánh mắt hắn bỗng trở nên nghi hoặc.

"Sao ngươi lại lẫn vào nhóm tân nhân?"

Vệ Tuân cười nhẹ:

"Ta vốn dĩ là tân nhân mà."

"Chiếc xe việt dã này trước đó thế nào cũng không mở cửa được, may nhờ đại ca đấy."

"Chẳng lẽ đám tân nhân này tưởng ta mở cửa cho chúng nó sao? Đúng là ngu xuẩn."

Người đàn ông cười lạnh, trong lòng nghi hoặc nhưng lại không biểu lộ ra ngoài. Trên thực tế, trước khi hành trình chính thức bắt đầu, tân nhân đã được lữ quán bảo hộ. Nếu họ ngồi xe riêng, tất cả tân nhân sẽ cùng đi chung một chiếc, khiến người ngoài không thể trà trộn vào. Nếu họ đi xe buýt, tân nhân sẽ không thể rời khỏi chỗ ngồi nhưng cũng miễn dịch với bất kỳ nguyền rủa hay tổn thương nào. Vì vậy, chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra tân nhân và lão nhân, chưa từng có ai có thể giả dạng.

Tháp sắt tráng hán nhìn người trước mặt, cảm thấy kẻ này khá may mắn. Không chỉ được chọn vào lữ quán mà còn vừa vặn mặc trang phục phù hợp. Những người có vận khí tốt trong hành trình luôn được chào đón, huống chi người này nói chuyện rành mạch, bình tĩnh, khiến người khác có cảm giác thoải mái.

Tráng hán nhìn mặt hắn, nhíu mày. Ban đầu không định quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn hạ giọng, hung hăng nói:

“Lớn lên trông khó ưa quá, che mặt lại đi, nhìn mà gai mắt.”

“Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?!”

Phỉ Nhạc Chí tức giận, định cãi lại, nhưng tráng hán chỉ cười lạnh, buông lời rồi bỏ đi, không thèm đôi co. Phỉ Nhạc Chí phẫn nộ nhưng Ân Bạch Đào và Từ Dương lại trầm ngâm suy nghĩ.

“Che mặt lại đi.”

Vệ Tuân thản nhiên lấy ra một chiếc khăn trùm đầu, đưa cho Ân Bạch Đào. Nàng hơi do dự, nhưng rồi nhận lấy, chân thành cảm ơn. Cẩn thận che mặt xong, nàng còn làm rối tóc mình, khiến diện mạo trở nên nhếch nhác hơn, không còn vẻ mỹ nhân trắng nõn như trước.

“Tại sao phải che mặt? Chúng ta cần giấu mặt sao?”

Phỉ Nhạc Chí vẫn chưa hiểu ra. “Vệ ca đẹp trai như vậy, chẳng lẽ tên kia có vấn đề về thẩm mỹ?”

“Ngu ngốc.”

Từ Dương không cảm xúc mắng một câu, rồi dắt chó dẫn đường đến bên cạnh Vệ Tuân. Thực ra, ngay khi vừa xuống xe, bọn họ đã nhìn thấy một nhóm người đứng gần đó.

Bọn họ hoặc ngồi xổm, hoặc đứng, tụ tập quanh hai chiếc xe việt dã. Ở giữa đám người là một bóng dáng cao gầy, khoác áo choàng xanh sẫm. Khi lại gần hơn, bọn họ mới phát hiện người này đang có hành vi sỉ nhục một người khác.

Hắn ta thò tay vào trong áo đối phương, động tác trần trụi, khiến người kia phát ra từng tiếng thở dốc ngắt quãng. Đối phương yếu ớt chống cự, nhưng lại như vừa từ chối vừa hưởng ứng.

“Người tới?”

Người khoác áo choàng xanh sẫm nhìn về phía nhóm tân nhân. Hắn ép đầu người kia xuống ngang hông mình, rồi thản nhiên đá văng đối phương ra xa vài mét. Người bị đá khóe miệng chảy máu, nhưng khi gian nan bò dậy, hắn vẫn nịnh nọt bò lại gần, quỳ bên chân kẻ kia. Xung quanh, các lữ khách hoàn toàn vô cảm, như thể không hề thấy gì.

Phỉ Nhạc Chí vốn định lên tiếng, nhưng cảm nhận được sự khác thường, hắn nhịn xuống cơn giận, không xen vào nữa. Lúc này, hắn mới nhận ra, chuyến hành trình này hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng.

“Bốn tân nhân sao?”

Người khoác áo choàng xanh sẫm khẽ nhướng mày, dùng mũi giày nâng cằm người đang quỳ dưới chân, để đối phương liếm giày mình. Hắn thờ ơ nhìn về phía nhóm Vệ Tuân, nhưng khi thấy rõ khuôn mặt Vệ Tuân, ánh mắt hắn sáng lên.

Lữ quán có rất nhiều hướng dẫn viên du lịch cấp Đinh, đặc biệt là những kẻ ỷ vào Bính Cửu mà tác oai tác quái. Đinh 1 chính là kẻ như vậy. Hắn có rất nhiều mỹ nhân bên người, nhưng thực chất, hắn chỉ thích một kiểu người duy nhất—những kẻ kiêu ngạo, cao quý, sạch sẽ, giống như Vệ Tuân.

Mỹ nhân như băng tuyết, một khi bị dẫm nát dưới chân, sẽ càng kích thích ham muốn chinh phục của hắn.

Vệ Tuân có thân hình mảnh khảnh, chân dài, eo thon—mọi thứ đều đúng chuẩn thẩm mỹ của Đinh 1.

Hắn muốn biến mỹ nhân này thành con chó dưới chân mình.

Dù Vệ Tuân có địa vị cao thế nào trong thế giới thực, ở đây, hắn mới là chúa tể.

Ánh mắt Đinh 1 tràn đầy dục vọng chiếm hữu, đến mức tráng hán dẫn nhóm tân nhân tới cũng phải thầm mắng một tiếng:

“Tên khốn này lại nổi cơn rồi.”

Nhưng hắn không thể làm gì được.

Hành trình này vốn dĩ tàn khốc như vậy. Nếu tân nhân xui xẻo gặp phải kẻ như Đinh 1, chỉ có thể tự cầu phúc.

“Bắt đầu điểm danh.”

Đinh 1 hạ giọng, vẻ mặt hưng phấn, lấy ra danh sách lữ khách.

“1 hào gia đình: Quý Hồng Thải, Phòng Vũ Hàng, Giang Hoằng Quang.”

“Có mặt!”

“2 hào gia đình: Nhạc Thành Hóa, Thịnh Chính Thanh.”

“Có mặt!”

Vệ Tuân âm thầm ghi nhớ tất cả tên trong danh sách, đồng thời quan sát phản ứng của từng người.

Có tổng cộng 11 lão nhân, hai gia đình ba người, hai gia đình hai người.

Người duy nhất đi một mình chính là kẻ vừa bị Đinh 1 giẫm đạp—Lâm Khải Minh.

Ngoài lữ khách, Vệ Tuân còn phát hiện một người khác đứng xa xa, quan sát bọn họ. Đó là một nam nhân cao lớn khoác áo tàng bào, đang nhìn về phía Tangra Yumco.

Có lẽ hắn chính là “Truyền nhân cuối cùng của Ưng Sáo”.

“5 hào gia đình: Vệ Tuân, Ân Bạch Đào, Phỉ Nhạc Chí, Từ Dương.”

Khi đọc đến nhóm của họ, Đinh 1 cố tình kéo dài giọng, ánh mắt tràn đầy hứng thú.

“Không tồi, bốn tân nhân. Quả là một tổ hợp thú vị.”

Hắn nhìn vào danh sách, lộ ra nụ cười săn mồi:

“Vệ Tuân—‘Dã tính tâm linh’, có thể hóa thành động vật hoang dã? Không tệ. Ân Bạch Đào—‘Không đáng tin cậy’, có thể thấy suy nghĩ của người khác? Phỉ Nhạc Chí—‘Tiêu tiền như nước’. Từ Dương—‘Người mù cảm giác’? Lại còn là danh hiệu màu lam à?”

Hắn nhìn chằm chằm Vệ Tuân, vẻ mặt hứng thú:

“Lần này tân nhân có tư chất rất khá.”

Việc công khai danh hiệu của họ trước mặt tất cả mọi người chính là chiêu bài quen thuộc của Đinh 1.

Hắn thích nhìn thấy tiểu đoàn thể sụp đổ.

Tân nhân luôn nghĩ mình đặc biệt, sở hữu những danh hiệu mạnh mẽ. Nhưng khi danh hiệu của họ bị phơi bày, họ sẽ trở nên hoang mang, nghi kỵ nhau.

Và đó mới chỉ là chiêu đầu tiên của Đinh 1.

Mỹ nhân thực chất có tên là Vệ Tuân. Khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như không, nhưng điều đó càng khiến Đinh 1 muốn đạp hắn xuống dưới chân hơn. Ngay khi âm thanh thông báo "Phát sóng trực tiếp đã mở" vang lên, nụ cười ác ý trên môi Đinh 1 càng thêm đậm nét.

Hắn thích nhất là điều giáo mỹ nhân ngay trước màn hình phát sóng trực tiếp.

“Lại đây lấy hành lý.”

Dưới chân Đinh 1 là bốn chiếc ba lô leo núi 70L, hiển nhiên đây là hành lý mà lữ quán chuẩn bị cho nhóm tân nhân. Ánh mặt trời trên cao nguyên gay gắt, nhưng nhiệt độ lại rất thấp. Rõ ràng đang là đầu tháng chín, vậy mà nơi này chỉ có hơn mười độ. Ân Bạch Đào và những người khác chỉ mặc áo đơn, đã sớm lạnh đến run rẩy. Nhưng dù có lạnh đến đâu, bọn họ cũng không thể không tiến về phía Đinh 1 để lấy hành lý.

Càng đến gần, họ càng thấy rõ cảnh tượng Lâm Khải Minh bị Đinh 1 giẫm dưới chân, quằn quại rên rỉ như một con chó, hoàn toàn mất đi chút tự tôn cuối cùng. Hắn không còn dáng vẻ của một con người nữa. Đây không chỉ là sự sỉ nhục, mà còn là bạo lực, là sự tàn nhẫn.

Đinh 1 dẫm mạnh xuống khiến tiếng rên rỉ của Lâm Khải Minh càng thê thảm hơn. Hắn chú ý thấy gương mặt của đám tân nhân bắt đầu lộ ra vẻ phẫn nộ và bất mãn—đây chính là chiêu thứ hai trong cách điều giáo lữ khách mới của Đinh 1.

Nếu không có ai lên tiếng phản đối, điều đó chỉ chứng tỏ hai khả năng: hoặc là kẻ lạnh lùng máu lạnh, hoặc là kẻ hèn nhát không dám phản kháng.

Kẻ máu lạnh sẽ biết cách tự bảo vệ mình, không dại gì đi đối đầu với hướng dẫn viên. Đây thường là những người có thể tồn tại lâu dài trong đoàn đội ổn định.

Kẻ hèn nhát thì từ nay về sau cũng sẽ mãi mãi không dám phản kháng.

Còn nếu có ai dám phản kháng—

“Còn có hay không vương pháp a?!”

Phỉ Nhạc Chí cuối cùng không nhịn được nữa, tức giận lao lên định đẩy Đinh 1 ra: “Hắn sắp không chịu nổi rồi—hự!”

Chưa kịp chạm vào người Đinh 1, một cây cột cờ đã quất mạnh vào cánh tay trái của hắn như một con rắn độc. Nhìn thì có vẻ lực không mạnh, nhưng Phỉ Nhạc Chí lại đau đến mức ôm tay, liên tục lùi mấy bước. Đồng tử hắn co rút, cơ mặt run rẩy, trán đổ mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch, kêu rên thảm thiết.

Hắn mặc áo ngắn tay, vì thế ai cũng có thể nhìn rõ dấu vết đỏ sẫm uốn lượn như một con rết trên cánh tay hắn—đó là vết bỏng từ cột cờ hướng dẫn viên.

Luật của nơi này là: Lữ khách không thể chạm vào hướng dẫn viên. Dù là chủ động hay bị động, chỉ cần đụng vào, sẽ bị thiêu đốt bởi lửa dữ.

Cơn đau đột ngột và dữ dội như vậy sẽ khiến bất kỳ ai cũng sinh ra nỗi sợ hãi sâu sắc.

Lữ khách mới và cũ bị tách biệt, khiến họ hoàn toàn không có chút đề phòng nào với hướng dẫn viên. Mà sợ hãi sẽ dẫn đến phục tùng.

Nếu có ai đó đủ mạnh để uy hiếp cả đoàn, Đinh 1 sẽ dùng cách khác để trấn áp. Nhưng với một lữ trình chỉ ở cấp độ khó, thì một cây cột cờ là quá đủ để biến lữ khách thành những con chó ngoan ngoãn.

Đinh 1 liếc nhìn nhóm tân nhân, phát hiện Ân Bạch Đào vốn định lên tiếng cũng đã do dự, còn Từ Dương thậm chí còn lùi lại một bước. Chỉ trong khoảnh khắc, cái đoàn thể lỏng lẻo này đã bắt đầu sụp đổ.

“Ở đây, ta chính là vương pháp.”

Đinh 1 cười phá lên, vung cột cờ đánh liên tục vào Phỉ Nhạc Chí. Trong mắt hắn tràn đầy sự tàn nhẫn và hưng phấn.

BỐP!

Cột cờ vung lên, quất thẳng vào người Lâm Khải Minh.

Hắn lăn lộn, kêu thảm thiết, mặt đầy nước mắt, nhưng lại quỳ sấp xuống, kích động nói:

“Sảng quá! Ngài đánh tôi thêm đi! Đánh thêm nữa đi!”

“Muốn làm chó của ta, cũng phải xem ngươi có tư cách hay không!”

Đinh 1 cười gằn, ánh mắt dừng trên người Vệ Tuân.

Một số lữ khách có kinh nghiệm bắt đầu xao động. Đinh 1 hiểu rõ tâm lý của bọn họ.

Những ai bị đưa đến lữ trình này đều không có quá nhiều dũng khí, không có lòng tranh đấu, hoặc không tự tin vào sức mạnh của mình. Một khi không có ai làm thủ lĩnh, dù có người nhìn không vừa mắt, họ cũng chỉ nghĩ:

"Chờ đã, nếu không ai hành động, ta cũng không làm gì."

Chính cái "chờ một chút" đó khiến họ mãi mãi chỉ biết chờ.

Lữ trình lặp lại, tam quan méo mó, đến khi không còn ý chí phản kháng nữa. Ở nơi này, chỉ có kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu càng yếu!

Phỉ Nhạc Chí vừa đau vừa hoảng sợ, lảo đảo lùi lại, nhưng đúng lúc này, một bóng người chắn trước mặt hắn.

“Vệ ca, cẩn thận! Hắn có hắc ma pháp!”

Phỉ Nhạc Chí hoảng loạn hét lên. Hắn tận mắt thấy cây cột cờ quất vào Vệ Tuân, tim đập thình thịch. Đinh 1 lại càng vui vẻ.

Hắn muốn xem Vệ Tuân đau đớn quỳ xuống thế nào.

Nhưng—

Chỉ trong nháy mắt, Vệ Tuân bắt lấy cột cờ.

"Định làm anh hùng à? Ha!"

Đinh 1 cười khẩy, lại vung mạnh cột cờ xuống.

Nhưng Vệ Tuân không lùi bước.

Hắn duỗi tay chặn lấy đòn đánh. Cả người run lên, nhưng không hề kêu rên.

Một giây sau—

"Cái gì?!"

Đinh 1 bị Vệ Tuân khóa chặt tay, phản đè xuống đất!

Hắn quỳ rạp xuống, không thể phản kháng!

"Không thể nào! Hắn… sao có thể mạnh như vậy?!"

Còn chưa kịp phản ứng, Vệ Tuân đã dẫm lên lưng hắn, giẫm mạnh vào mỹ nhân đầu đang hiện ra phía sau hắn!

Đinh 1 gào thét trong đau đớn.

Vệ Tuân khẽ thở dài, đôi mắt ửng đỏ, giọng nói nhẹ như ma quỷ thì thầm bên tai hắn:

“Quỳ thoải mái không?”

“Ngươi làm chó của ta, có vui không?”
---

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh 1 (khóc lóc thảm thiết): Ô ô, Cửu ca, có biến thái!!

Vệ Tuân (từ tốn đeo lên mặt nạ của Bính Cửu, giọng trầm thấp): Ngươi nói Cửu ca… là ta sao?

Đinh 1: ?!?!?!! (lập tức quỳ xuống, mặt đầy kinh hãi)

Edid :

Đinh 1 (run rẩy chỉ tay): Không... không thể nào! Ngươi... ngươi gạt ta!!

Vệ Tuân (cười nhạt, cúi xuống thì thầm): Ngươi thử nói lại xem?

Đinh 1: "Không, ta sai rồi!!" (quỳ sấp xuống đất, mặt dán chặt vào nền nhà)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro