Chuyện của Nhật
Đang đắm chìm trong thế giới âm nhạc riêng của chính mình, ta bỗng phát hiện ra một người phụ nữa, cũng khá trẻ, chừng 23-24 tuổi gì đó đang nhìn mình ''chảy nước miếng'' khiến ta ngạc nhiên, người này hình như đang cố gắng kìm nén cái gì a, thật lạ
Rồi viện trưởng gọi ta lên phòng, nói rằng ta được một người phụ nữ tốt bụng nhận nuôi. Thì ra là người kia a, cô ta nhận nuôi ta, ngoài ra còn có một thằng nhóc nữa, ta cũng hay thấy hắn chạy nhảy chơi đùa trong cô nhi viện, đôi khi ta thật ghen tị với hắn, da hắn thật trắng thật đẹp, hắn lại thích cười dù không còn cha mẹ, vì thế ta hay chơi vĩ cầm ở gần sân bóng để có thể nhìn thấy hắn
Thật sự quá vui khi người phụ nữ kia cũng ''rớt nước miếng'' khi nhìn thấy hắn, thật hay, người phụ nữ đó cũng nhận nuôi hắn, người đó nói chúng ta từ giờ là anh em, ta tên Nhật còn thằng nhóc tên Nguyệt, người phụ nữ kia kêu bọn ta như vậy và bọn ta gọi bà là ''Mẹ" cái từ linh thiêng mà mấy năm qua ta chưa từng được gọi
Mẹ rất thương bọn ta, cho bọn ta ăn học đàng hoàng, mua quần áo đẹp, chăm sóc bọn ta tận tình khiến ta thực sự quên mất mình từng là một cô nhi, bây giờ ta đang có một gia đình, một mái ấm hành phúc, có mẹ yêu thương, có tiểu đệ ngoan ngoãn.
Mẹ không lấy chồng, đồng nghĩa với việc bọn ta cũng chả có ba ba, mẹ bảo rằng lũ đàn ông rất xấu xa, lũ đàn ông rất...nhưng sau mỗi lần chửi rủa mẹ lại thêm vào một câu khiến anh em ta luôn cảm thấy mình thật hạnh phúc và đặc biệt :"Chỉ có tiểu Nhật và tiểu Nguyệt của mẹ là xinh đẹp là ngoan ngoãn là tốt nhất thôi"
Mẹ ''giàu'' lắm nha, một người phụ nữ độc thân có tiền có nhà có xe và đủ trưởng thành để nuôi dưỡng 2 đứa con, ta vô cùng khâm phục mẹ ta nha. A di cùng công ti của mẹ cũng rất giàu ni, mấy bận a di đến nhà chơi đều mua cho ta và tiểu Nguyệt thật nhiều thật nhiều đồ, biết ta thích chơi vĩ cầm, a di còn qua Ý mua một cây vĩ cầm thật ''oách'' cho ta nữa.
Ta thương mẹ và thương tiểu Nguyệt lắm, họ là gia đình của ta, là tất cả cuộc đời ta, ta thề sẽ bảo vệ họ. ta cố gắng để làm hài lòng mẹ và làm tấm gương sáng cho tiểu Nguyệt, ngoài chơi vĩ cầm, ta cũng thật cố gắng học và chơi thể thao để không ''yêu kém'' so với tiểu Nguyệt. Hơn nữa, ta cũng cố gắng hiểu những gì mẹ và a di nói vì ta nghĩ rằng họ đang bàn chuyện kinh doanh. Nào "Công thành chiếm đất" nào ''bá vương'' nào 'nữ vương chuyên quyền''...vân vân mây mây nghe rất lạ, mỗi lần nghe lén họ nói chuyện, ta thực sự rất lo lắng a, chẳng nhẽ ta kém cỏi đến mức họ bàn ''chuyện kinh doanh'' mà ta không hiểu
Không cam chịu, ta cố gắng học nhiều hơn, ta đậu vào đại học A quốc gia nhưng vẫn vô pháp hiểu họ nói gì. Mô Phật ta thề là ta suy sụp khôn cùng, rồi ý tưởng chợt lóe, ta quyết định ''ăn trái cấm'' phạm vào gia quy mà mẹ đặt ra
- Không bao giờ được bước vào phòng sách của mẹ nếu không được sự cho phép của mẹ
Nhân lúc mẹ đi làm, ta lấy chìa khóa phòng sách dưới gầm giường của mẹ rồi đi làm một cái chìa mới để thuận tiện ''tìm tòi nghiên cứu'' phương pháp thành công của mẹ mà không bị phát hiện. Mở cửa phòng sách, ta tự cảm thấy mình thực sự rất kém cỏi, cơ man khắp nới đều là sách, phòng sách của mẹ hệt như một thư viện, các giá sách được kê ngay ngắn cẩn thận, có cả ghế cao để lấy những quyển sách ở kệ trên. Phòng sách của mẹ thực sự rất ''huy hoàng''
Kệ sách có 2 màu khác nhau, một màu xanh một màu đỏ, à còn có mấy cái băng đĩa nữa ni ?!?!? Ta cầm bừa một cuốn sách lên đọc thử, hình như nó trong kệ màu đỏ thì phải. xếp lại kệ sách như chưa có gì xảy ra, ta cầm cuốn sách về phòng đọc. Ta rất là gấp gáp muốn mình thật tài giỏi như mẹ để có thể thay mẹ gánh vác mọi chuyện, muốn mẹ không còn bận rộn mệt mỏi vì lo cho bọn ta nữa, vì thế ta ''nuốt'' cuốn sách trong vòng một đêm liền xong...
Khủng hoảng....bấng loạn, ta buông cuốn sách xuống giường, mặt mày đăm chiêu nhìn vào bóng tối, miên man suy nghĩ những ''kiến thức'' ta vừa tiếp nhận.
Những từ khóa thật lạ cứ bay vèo vèo trong đầu ta ''đam mĩ'' ?!? ''boyloves''?!? ''công''?!? ''thụ''..... cái này rút cuộc là gì nha ?!?
Ta lôi cái laptop ra, lên mạng tra cứu những từ khóa lạ lùng kia rồi...ta đứng hình...kia...cái kia...cái kia...gọi là đồng tính luyến ái 0_0. Là 2 nam nhân yêu nhau, có tình cảm với nhau...quan hệ với nhau...là...tình yêu đồng giới...
Tim ta đập ''bụp bụp'' trong lồng ngực, không rõ cảm xúc trong lòng vì sao mà đập nhanh, ta thở gấp, rất hồi hộp, rất kinh ngạc, rất hoảng loạn...rất mong chờ...rất lạ
Ta cố gắng tìm hiểu những thứ đó cho đến tận khi ánh sáng bình minh len qua rèm cửa mà rọi vào phòng ta. Mệt mỏi, ta xuống giường, vơ cái khăn tắm và đi vào phòng tắm, xối nước ào ào vào mặt cho tỉnh ngủ một chút. Nhìn vào gương, nhìn khuôn mặt lãnh khốc của mình, nước da hơi ngăm màu mật ong, nước trên tóc tong tong chảy xuống xương quai xanh hơi nhô ra, ta tự nghĩ, liệu tiểu Nguyệt với làn da trắng khỏe khoắn mà đang tắm thì sẽ như thế nào.
Thực tò mò, ta tưởng tượng khuôn mặt mình là của tiểu Nguyệt, bất giác, tay ta chạm lên khuôn mặt mà vuốt ve, tim ta đập thật nhanh, thật hồi hộp. Tay ta di chuyển xuống dưới cổ, chiếc cổ của tiểu Nguyệt gầy và mảnh khảnh, không giống chiếc cổ của ta, chạm gần xuống xương quai xanh, ta bỗng nuốt nước bọt đánh ''ực'' một cái
Tim ta ''bang bang'' mà đập không theo bất kì nhịp độ nào hết, cái thứ mấy năm nay ta chả thèm quan tâm kia tự dưng có xu hướng ngóc đầu. Bàng hoàng, tiểu huynh đệ kia của ta sau lần đầu tiên xuất tinh năm ta 15 tuổi cũng không có xu hướng ''muốn'' ngóc đầu, tại sao bây giờ lại có phản ứng, vì...ta... tâm ta dung tạp niệm sao, vì ta dám có suy nghĩ xấu xa với tiểu Nguyệt thuần khiết sao...
Nhưng...tâm ta không thể yên ổn được, tự dưng nghĩ về tiểu Nguyệt, tim ta liền rộn ràng...liệu...ta và tiểu Nguyệt ...có thể giống với cuốn sách kia mà ta đọc hay không...thực sự ta rất trông mong, chờ đợi, khao khát và một chút là...thất bại...ta là một tên đồi bại mà, sao có thể có những suy nghĩ đó với tiểu Nguyệt chứ
Dục vọng bị đẩy cao khi ta nghĩ về mong muốn ''cùng'' tiểu Nguyệt, xối nước lạnh lên người, không thể giảm bớt dục hỏa mà khiến nó càng rục rịch hơn. Ta do dư rồi khẽ chạm vào đỉnh đầu kia...giật mình, cảm giác thật xa lạ ập lên não, có cái gì đó...thôi thúc ta chạm vào một lần nữa.
Đôi tay thon dài vì chơi vì cầm của ta nhẹ chạm vào phân thân, nắm lấy nó...cảm xúc thật lạ, thật mới mẻ, liệu...tiểu Nguyệt khi cầm vào thứ này sẽ có cảm giác thế nào. Nghĩ đến đó, phân thân của ta hơi run rẩy mà lớn thêm một chút. Khó chịu, bứt rứt, ta tưởng tượng tay mình là tay tiểu Nguyệt mà xoa nắn phân thân, vuốt ve nó, động nó....
Hơi thở dồn dập, cả phòng tắm đầy hơi nước nóng, phảng phất là mùi tinh dịch do ta bắn ra. ta khinh thường bản thân mình, thật đê tiện, thật bỉ ổi khi dám nghĩ đến tiểu Nguyệt mà làm cái chuyện này...nhưng ta không hối hận...hình như ta biết thứ tình cảm của mình đối với tiểu Nguyệt là cái gì rồi
Tắm lại lần nữa, quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài, đang lau đầu bên cửa sổ thì cửa phòng bật mở
- Hai, xuống ăn cơm. -Nguyệt thò đầu vào nhìn ta
- A?!? Em xin lỗi. - Nó la lên khi nhìn thấy ta đang cởi trần, hông chỉ quấn cái khăn tắm, đang lau tóc ướt. Rồi nó đóng cửa cái ''ầm'', chạy xuống lầu
Tim ta lại lỗi nhịp, nhìn tiểu Nguyệt như vậy, ta ngỡ như nó đang ngượng ngùng e thẹn mà nhìn ta khiến ta lâng lâng mà chìm vào cảm xúc của mình. Rồi ta tự diễu bản thân, ta lại hoang tưởng rồi, tiểu Nguyệt làm sao có thể biến thái như ta cơ chứ
Lạnh lùng bước xuống lầu, ngồi vào bàn ăn với mẹ và Nguyệt, bữa sáng của gia đình ta vẫn vậy, mẹ và Nguyệt tíu tít cười nói, còn ta chỉ ngồi ăn và khẽ cười, nhưng hôm nay, ta nhìn Nguyệt và bất giác cười nhiều hơn, tiểu Nguyệt của ta khi cười rộ lên thật đẹp. Chợt nghĩ, liệu nụ cười đó đã làm bao cô gái rụng rời con tim, hoảng sợ, Nguyệt rồi sẽ có bạn gái, sẽ lấy vợ sinh còn...sẽ rời xa ta...ta hốt hoảng vô cùng, lo sợ chiếm giữ trái tim ta...
Nguyệt và mẹ ra khỏi nhà, ta cầm cuốn sách hôm qua mang trả lại phòng sách cho mẹ rồi ngồi lì luôn trong đó đọc những cuốn sách trên kệ sách đỏ. Những cuốn sách có một sức hút kì lạ, có vui có buồn, bi hài phẫn hận, tất cả những cảm xúc của con người đều được lột tả trên những trang sách. Ta ngẫm nghĩ nhiều hơn về bản thân và về Nguyệt, liệu...chuyện của ta và Nguyệt có được kết cục viên mãn như những cuốn sách này
Ta lén mẹ xem hết những cuộn băng đĩa kia, đọc một số lượng lớn sách của mẹ trên kệ sách màu đỏ, ta càng ngày càng sa đọa vào suy nghĩ chiếm hữu tiểu Nguyệt, thân thể ta khát cầu tiểu Nguyệt...ta yêu tiểu Nguyệt, tình yêu cấm luyến bị xã hội cấm cản...
Ta bắt đầu xa cách tiểu Nguyệt hơn để không phạm vào bất kì sai lầm nào làm tổn thương đến tiểu Nguyệt, ta sợ sẽ khiến tiểu Nguyệt đau khổ, sẽ khiến tiểu Nguyệt khinh ghét khi biết ta là một tên biến thái thích đàn ông.
Mẹ ta là Hủ nữa, ta biết sự thật này khi phát hiện phần lớn số sách bên kệ màu đỏ là sách do mẹ ta viết...và hơn nửa trong số đó, tên nhật vật chính là Nhật và Nguyệt. Ta ao ước khôn cùng nội dung của những cuốn chuyện đó thành sự thật, rằng ta sẽ yêu tiểu Nguyệt và tiểu Nguyệt cũng sẽ yêu ta, 2 chúng ta vượt qua rào cản xã hội mà yêu nhau, hạnh phúc bên nhau. Liệu mẹ có chấp nhận ta và Nguyệt bên nhau không, Nguyệt sẽ chịu bên cạnh ta ư ?!? Đó chính là điều ta lo lắng, Nguyệt và mẹ là gia đình của ta, là tất cả của ta, ta có thể sống nếu thiếu 2 người họ ư - Không thể.
Ta càng tránh Nguyệt, nó lại càng sáp lại với ta, nhiều khi, ta thực muốn biến thành cầm thú, muốn chiếm hữu nó làm của riêng, muốn biến nó thành của mình, nhưng rồi ta lại sợ mất nó, sợ nó xa lánh ta, sợ nó ghét bỏ ta...vì vậy mà ta lại kiếm chế, cố gắng kiềm chế bản thân không được làm điều gì khiến mình phải hối hận sau này
Mẹ đi du lịch vời a di, để ta lại với Nguyệt ở nhà. Rất áp lực, ở nhà một mình với Nguyệt mà không có mẹ, ta sợ sẽ đánh mất lí trí. Ta cố gắng ít chạm mặt Nguyệt nhất có thể nhưng chỉ được ngày một ngày hai, nó cứ bám lấy ta không rời, cười với ta, mè nheo nhõng nhẹo, rồi xụ mặt rồi ấm ức nhìn ta lạnh nhạt với nó.
- Hai, rút cuộc hai ghét em cỡ nào hai nói đi, đừng lạnh nhạt với em như vậy, nếu hai ghét bỏ em, hai cứ nói, em sẽ không phiền tới hai nữa... - Tiểu Nguyệt nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe đang ngập nước, hai tay nắm chặt góc áo thun khiến nó nhăn lại, môi cắn chặt cố kìm nén tiếng khóc nấc ra
Nhìn Nguyệt như vậy sao ta đau lòng quá, ta đã làm tổn thương Nguyệt ư?!? Ta thương nó còn không hết, sao nỡ làm nó buồn, chỉ vì ta muốn bảo vệ nó thôi, chỉ vì ta ... không muốn nó khinh ghét ta thôi... tim ta...thật đau, thật đau...
- Nguyệt, em đừng như vậy, hai không ghét em, thật đấy. - Cố gắng kìm chế đau đơn trong lòng, tôi nghẹn ngào mà nói với Nguyệt
- Không tin, em không tin, hai gạt em, hai lúc nào cũng lạnh nhạt với em, hai ghét em... - Nguyệt lắc đầu ngầy ngậy mà nói, thân thể nó run lên, nước mắt lã chã rơi
Mỗi câu nói như mỗi nhát dao, đâm vào tim ta rỉ máu, hơi thở của ta như nghẹn lại, tim như bị ai đó siết chặt mà không thể hoạt động. nắm lấy 2 bờ vai đang run rẩy của Nguyệt, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của nó, ta đánh cuộc trái tim mình
- Nguyệt, em thực sự muốn thân thiết với hai?!?
Gật đầu chắc nịch, Nguyệt nhìn ta khiến ta càng thêm lo sợ vụt mất sắp đến gần
- Hai...hai...là đồng tính luyến ái...hai...yêu em...em còn muốn thân thiết với hai chứ....
Nhìn sự bàng hoàng kinh ngạc trong mắt Nguyệt, trái tim ta ngừng đập, hết, hết thật rồi, ta đã thua, đã cược mất trái tim mình vào ván bạc biết rõ sẽ thua này vậy mà ta vẫn viển vông hy vọng, thật là hy vọng hão huyền, ta cười khẩy, khinh bỉ chính mình sao ngu dốt quá, giờ thì ta mất Nguyệt thật rồi.
Dù biết như vậy thật đau đớn, nhưng nói ra rồi, nói ra tình cảm trong lòng mình khiến tâm ta nhẹ nhõm hơn, vốn như vậy mà, Nguyệt không nên ở gần một tên đáng khinh bỉ như ta. Buông hai tay đặt trên vai Nguyệt ra, tự dưng nước mắt ta rơi, từ lúc ta có mẹ có Nguyệt trong cuộc đời này, ta đã không hề khóc, nhưng giờ ta đã mất Nguyệt...
Quay lưng bỏ đi, có trời chắc thấu ta đang đau đơn cỡ nào, nơi lồng ngực, trái tim ta vợ vụn rỉ máu, hay chính xác hơn, nó chẳng hề muốn đập nữa...nó đã chết
Kinh ngạc lẫn hoảng hốt, ta giật mình khựng lại khi một vòng tay ôm lấy ta, cái ôm mạnh mẹ, chặt chẽ, từ phía sau khiến ta không dám tin tưởng đây là sự thật...Nguyệt ôm ta, dù cho ta vừa nói cho nó biết ta là kẻ như thế nào
- Hai...dù hai như thế nào, hai vẫn là hai của em...là người mà em yêu quý. - Nghẹn ngào, Nguyệt nói, hơi thở phả vào lưng tôi, qua lớp áo thun mỏng, hơi thở của Nguyệt thật ám áp
- Hai yêu em như một người con trai yêu một người con gái, chứ không phải tình cảm anh em. - Ta cố gắng nói để Nguyệt hiểu là nó đang làm cái gì, nói cái gì
-...
Không có tiếng trả lời, ta biết mà, Nguyệt làm sao chấp nhận ta được chứ, nó chỉ hiểu lầm cái ''yêu'' mà ta nói là tình cảm anh em mà thôi...
- Em hiểu. Và em chắc chắn mình cũng thương hai không giống những người khác. Có rất nhiều cô gái trong trường nói rằng yêu em, nhưng em không cảm thấy vui vẻ, em chỉ vui và hạnh phúc khi ở bên cạnh hai, nhìn hai chỉ khẽ mỉm cười cũng làm em hạnh phúc nguyên một ngày. Những lần vô tình thấy hai cởi trần, tim em đập loạn xạ, đỏ mặt mà chạy đi. Em biết tình cảm của em rất quái lạ nhưng em vẫn muốn gần hai, bên cạnh hai...nhưng hai cứ lạnh nhạt với em...
Nguyệt nói một hơi dài như sợ không thể có lần thứ 2, siết chặt hơn cái ôm, Nguyệt tựa đầu vào vai ta mà nói. Những câu nói của Nguyệt làm ta kinh sợ, Nguyệt vừa nói cái gì, nó cũng có tình cảm với ta, thứ tình cảm không giống tình cảm anh em mà nó không biết là gì...
Giật mình quay lại nhìn Nguyệt, ta thề rằng ta không khác gì một linh hồn đang bước đến địa ngục thì được mang về nhân gian, hạnh phúc bất ngờ khiến ta không dám tin, đôi mắt mong chờ mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyệt
- Em nói, em có tình cảm lạ với hai, nó không giống tình cảm anh em
- Ukm... -Gật đầu khẳng định, Nguyệt cũng nhìn tôi
Hôn lên đôi môi kia, thật nhẹ thật cẩn thận, tôi buông đôi môi mềm mại kia của Nguyệt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt ngỡ ngàng của nó
- Hai làm vậy với em, em có ghét không? - Mong chờ cùng lo sợ, ta lại đánh cuộc tình yêu của mình lần nữa, chờ mong nhìn Nguyệt
- ...Không...mà...hơi...thích thích - Nguyệt trả lời thật nhỏ, hơi cúi mặt lắc đầu
Câu trả lời của Nguyệt khiến ta ngây ngất, Nguyệt như cơn mưa sau những năm nắm hạ ròng rạ, Nguyệt cứu vớt trái tim tan nát của ta... Nhìn ngắm cái đầu hơi cúi xuống kia, vành tai còn hơi ửng đỏ, môi mím chặt không dám nhìn ta...tim ta...nó sống, nó vẫn đập...nó đập vì Nguyệt...
~~~~ to be continute .... ^0^
p/s: ta không ngờ ta viết dài quá thành ra không thể đáp ứng hết sự tò mò của mấy bồ......thông cảm ta hen :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro