Phản công...
" Phu quân chàng..." một mỹ nam tử mắt phượng, mi cong, sống mũi cao, môi đỏ mọng, nằm trên giường chống tay dậy nhìn xung quanh, cất tiếng gọi rồi cụp mắt im lặng, cười khổ. Là y lại tự mình đa tình mà thôi...
Tối qua y bệnh nặng, đầu óc choáng váng, thân thể nặng nề, mơ mơ hồ hồ muốn tỉnh mà lại không thể tỉnh. Lúc đó, y đã thấy hắn, thấy ánh mắt lo lắng của hắn khi nhìn y, thấy cử chỉ ôn nhu của hắn khi giúp y lau mồ hôi, giúp y vén lọn tóc trước mặt... Chẳng lẽ, là tại vì y bệnh nặng, tại vì y quá thương nhớ hắn nên tưởng tượng ra tất cả sao? Y cười khổ bước xuống giường, mặc y phục, thất thần đi dạo quanh hồ sen. Y nằm xuống cạnh bờ hồ, ánh mắt bi thương nhìn đàn cá trong hồ, một tay gối đầu, một tay nhẹ nhàng chạm vào mặt nước.
Một thân hắc y chớp nhoáng xuất hiện bên cạnh y, " Phu nhân sao ngươi lại ra đây rồi? Ngươi đang bị bệnh ra ngoài sẽ không tốt a... Ta vừa đi sắc thuốc có chút xíu ngươi đã chạy ra ngoài này rồi." mặt múi hắn lấm lem, ánh mắt nhìn y lo lắng.
Y nghe tiếng liền ngồi dậy nhìn hắn, vòng tay ôm chầm lấy hắn.
" Ngươi lại tự mình suy nghĩ lung tung phải không? Ngoan, ta làm sao bỏ mặc ngươi được." Hắn cười ôn nhu xoa đầu ngốc tử nhà hắn.
Y cười cười, lấy khăn lau mặt cho hắn " Nhìn chàng bây giờ như mèo ấy."
" Ngốc tử, ta sẽ không bao giờ không quan tâm đến ngươi, cho nên ngươi đừng lúc nào cũng u sầu, bi thương như vậy khi không có ta bên cạnh, có biết không?"
" Ân, ta biết rồi." y cười, gật đầu chăm chú lau cho hắn.
" Được rồi, mau tới uống thuốc." hắn đỡ y dậy, nhẹ nhàng dìu y tới cạnh bàn đá gần đó, trên bàn là một bát thuốc đen.
" Cái này...?" y nghi hoặc nhìn hắn, cái này uống được sao?
" Thuốc, ngươi phải uống cho mau khỏe lại a."
Y lắc đầu " Ta không uống, đắng lắm."
Hắn nhìn y cười cười " Vậy ta uy ngươi uống." hắn bưng bát thuốc lên miệng uống một ngụm, nhíu mày, sao lại có vị này? nghi hoặc nhưng không quan tâm lắm, đoán chắc tại thuốc có vị như vậy.
Hắn giữ gáy y, áp môi mình xuống đôi môi đỏ mọng của y, từng chút từng chút chuyển thuốc sang miệng y.
Vị đắng của thuốc vừa chạm tới đầu lưỡi, y đã giãy dụa muốn phun ra. Nhưng lại bị hắn giữ chặt, lưỡi hắn linh hoạt tách khớp hàm y, len vào trong đảo khắp khoang miệng. Y nuốt thuốc xuống cứ tưởng vị đắng sẽ tràn ngập khoang miệng nhưng thay vào đó lại là cảm giác ngọt ngào cuốn lấy đầu lưỡi, y bám lấy tay hắn thở dốc, khóe miệng một đường thuốc nâu đen trào ra. Hắn lưu luyến rời khỏi môi y, kéo ra một đường chỉ tơ trắng, hắn chưa buông ra ngay kéo y lại gần liếm đường nước thuốc nâu đen bên khóe miệng y. Mặt y đỏ bừng, thở dốc, tay vẫn bám lấy cánh tay hắn.
Hắn đợi y trở lại bình thường liền tiếp tục uy y uống thuốc. Đến ngụm thứ 10, y liền xua tay chịu thua " Ta không sao nữa rồi... không cần uống nữa..." rồi ôm lấy hắn.
Hắn mỉm cười ôn nhu xoa đầu y " Phu nhân thực không sao là rồi tốt a... đừng làm ta sợ nữa có biết không?"
" Ân, ta hứa sẽ không có lần sau." y thấy hắn không ép mình uống thuốc kia nữa liền vui vẻ ngoan ngoãn ôm hắn, còn mạnh dạn hôn nhẹ vào môi hắn.
" Phu nhân không sao rồi... vậy... đến lượt ngươi uy ta ' ăn '..." hắn ôm eo y không cho y có đường thoát. " Nơi phu nhân chọn rất thích hợp... phong tình đầy đủ a."
" Người ta còn đàn bị bệnh trong người nha, phu quân ngươi gấp cái gì, đợi ta khỏe..." y lòng thầm nói không hay giả bộ núng nịu với hắn.
" Phu nhân vừa nói không sao rồi mà." hắn nói rồi không để y có cơ hội biện minh gì đó đã cúi xuống áp môi mình vào môi y hôn sâu.
" Ưm... ưm... phu... quân... ưm..." mặt y phiếm hồng, rên khẽ trong cổ họng. Hắn hơi buông y ra để y nói hết câu " ... phu quân... đừng... nơi này không được..."
Hắn nhếch khóe môi, nghe như không nghe cúi xuống hôn sâu lần nữa. Tay lần mò cởi thắt lưng y xuống.
" Ưm... Bạch... Bạch Thiên... ưm..." y thấy bản thân là không thể trốn khỏi móng vuốt của hắn, liền trêu đùa hắn, rên rỉ gọi tên hắn.
Như y mong muốn, ánh mắt hắn rõ ràng trầm xuống, tay hắn nhanh chóng cởi bỏ ngoại y của y " Chúng ta vào trong rồi tiếp tục." giọng hắn trầm khàn " Ngoài này nhiều gió không tốt cho phu nhân." hắn ôm y phi vào phòng.
Y trong lòng hắn khẽ giật giật tay áo hắn " Y phục của ta sao chàng ném đi vậy? Ném rồi ta lấy gì mặc?"
" Ném đi cho tiện, không có gì mặc phu nhân sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng không thêt ra ngoài câu dẫn người khác được nữa."
Giọng y mị hoặc, mặt đỏ lên, cơ thể cũng phiếm hồng " Phu quân chàng nhớ phải nhẹ thôi đó."
" Ta có khi nào mạnh bạo với phu nhân đâu." hắn nhìn y gian tà, phẩy tay đóng cửa phòng lại, cúi xuống hôn y.
Hắn hôn từ cổ, xuống vai, rồi xuống ngực,... mỗi chỗ hắn hôn qua đều được hắn lưu lại nhưng dấu đỏ ái muội, dụ tình,...
Y nhân lúc hắn đang ngắm nhìn tác phẩm của chính mình trên người y, liền chủ động hôn hắn, lật một vòng nằm trên người hắn, tay linh hoạt rút một dải lụa trói tay hắn lại " Cho chàng nhìn được mà ăn không được." y sờ loạn người hắn, học theo hắn, cúi xuống hôn cổ, hôn vai hắn... chỉ là y không thể để lại dấu đỏ trên người hắn, như hắn làm với cơ thêt y được. Tức quá, y liền cắn xuống, hàm răng sắc nhọn cắm vào da hắn, để lại một dấu răng đỏ chót. Y thích thú nhìn ngắm.
Hắn cười cười, " Phu nhân, đây là đang muốn làm gì?"
Y cười tà mị " Hôm nay không cho chàng ăn ta." tay sờ soạn thân thể hắn, da thịt lúc ẩn lúc hiện " Ta hôm nay muốn phản công!" Y với bình rượu trên đầu giường tu một hơi lấy dũng khí, rượu tràn xuống ướt đẫm người y, nhỏ cả xuống ngực hắn.
" Phu nhân, ngươi nên thành thật một chút ta sợ chính là không tự chủ được chính bản thân mình đâu." Hắn không vội, ánh mắt đen xuống một chút nhìn y.
Y làm như không nghe thấy, cúi xuống liếm rượu trên ngực hắn, bàn tay nhỏ nhỏ, mềm mềm đặt xuống phân thân của hắn, nhẹ nhàng vuốt a vuốt " Phu quân sờ chỗ này có thích không?" y học giọng điệu của hắn.
Hắn hít một ngụm khí nhẫn nhịn, vận công làm đứt dải lụa trói tay, nhưng vẫn làm như đang bị trói " Ưm... hảo thoải mái... phu nhân..."
Y thích thú bàn tay chạm hắn lên xuống lúc mạnh lúc nhẹ trêu đùa hắn. Hắn trong lòng cười khổ, phu nhân đúng là rất biết trêu đùa phu quân mình a.
Hắn thấy nếu cứ để y đùa nghịch nữa thì chính bản thân mình sẽ không xong, hắn kêu một tiéng thỏa mãn lại như bất mãn " Ưm... phu nhân... ưm..." mắt hắn híp lại thành một đường, chân co lên ma sát phần hạ thân của y.
Y giật mình " A!..." một tiếng rồi mềm nhũn trên người hắn. Chân hắn vẫn tiếp tục ma sát, hai tay vẫn rất ngoan ngoãn để ra sau như bị trói. Hắn ma sát nhanh hơn, y thở dốc " Ưm... không... hộc... không... cho chàng động... hộc... ư... a..."
" Phu nhân nói gì? Cho ta động? Hảo! Ta theo ý phu nhân." hắn tiếp tục ma sát nhanh hơn, nhanh hơn.
" AAA...." y kêu một tiếng bắn lên trên bụng hắn.
Hắn cười ôn nhu " Phu nhân, không phản cái gì đó công nữa sao?"
" Hộc... phu quân... chàng... ưm..." còn chưa cả mắng xong, y đã bị hắn giữ cố định đầu vươn đầu lưỡi chặn miệng y.
Tay hắn lần lần xuống phía dưới hậu huyệt của y, dùng thứ y vừa phun ra để đưa ngón tay vào. Ba ngón tay hắn vừa vào hết đã thấy bị mạnh mẽ hút vào, hắn bình tĩnh dùng tay còn lại xoa xoa giúp y thả lỏng. Sau đó, ba ngón tay hắn di chuyển bên trong y, tới điểm nhô ra liền ma sát nhè nhẹ.
" Ưm... a... ưm... phu quân... ưm..." hai tay y bấu chặt cánh tay hắn, tiếng rên ái muội thoát ra khỏi họng.
Hắn vẫn tiếp tục di chuyển ba ngón tay, lần này nhẹ nhàng ấn vào điểm nổi ra kia. Y bị kích thích lần nữa phun ra trên người hắn. Hắn từ từ rút ba ngón tay ra, đặt phân thân đang cương đỏ của mình trước cửa hậu huyệt y. Từng chút, từng chút đi vào. Y nhăn mặt rên rỉ " A... ưm... đau... phu quân... đừng... a... đau..."
Hắn đưa phân thân vào được một nửa liền dừng lại chờ y thích ứng, ôn nhu xoa đầu y " Ngoan, một chút nữa sẽ thoải mái."
Thấy y không kêu đau nữa, hắn tiếp tục đưa hết vào bên trong y. Y giật mình hai tay vẫn bám ở tay hắn tăng chút lực siết để chịu đựng. Hắn cũng không động ngay, tiếp tục kiên nhẫn để y không còn thấy đau nữa.
Sau khi hết cảm giác đau, phía dưới y liền đón nhận cảm giác trướng trướng. Đợi mãi không thấy hắn động, y bắt đầu sốt ruột. Hắn cười cười không đùa y nữa, từ từ di chuyển thân dưới nhẹ nhàng...
" Ưm..." tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng y. Hắn dần tăng tốc độ.
" Ưm... nhanh... nhanh... quá... phu quân chậm lại...a.... ưm..."
Hắn càng nghe ánh mắt càng tối đen, thúc mạnh từng đợt khoái cảm trào tới với cả hai người.
" A... phu... phu quân... ưm... " y không ngăn được tiếng kêu rên sung sướng, rồi bị hắn kích thích đúng điểm, kêu to một tiếng thỏa mãn rồi lần nữa phun ra đầy người hắn, hắn cũng gầm một tiếng trong cổ họng rồi mãnh liệt phun vào tận sâu bên trong y. Y mềm oặt nằm trên người hắn.
Hương rượu thoang thoảng trên người y, hắn cúi xuống hôn lên người y, hương rượu sộc thẳng vào mũi hắn, hắn tiếp tục hôn, phần phân thân còn để trong y lại lần nữa cương lên. Cùng y tiếp tục hoan ái.
Y bị hắn lăn tới lăn lui cả buối sáng, đến nỗi tối y cũng không thể dậy dùng bữa, hắn lần nữa uy y ăn bữa tối, tiện thể ăn chút đậu hũ từ y.
<<< Không cầu thiên trường địa cửa, chỉ mong vạn kiếp bình an >>>
~hết~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro