Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sao lại có Omega khi bước vào kỳ làm tổ cũng không biết chứ?!


Một chiếc ABO thai kỳ văn lấy cảm hứng từ tập 4 — cảnh Bùi Tố rất ngoan ngoãn khoác áo khoác của Lạc Vi Chiêu.

Chú thích: Người viết chỉ xem bản phim, nếu có điểm nào khác với nguyên tác, tất cả là lỗi của mình. Tính cách nhân vật có thể hơi OOC, mọi người đọc chơi thôi nhé~

Nói thật lòng thì — lẽ ra đây phải là chuyện rất đáng mừng.

Nếu như đương sự không làm ra cái vẻ mặt mơ mơ hồ hồ như chẳng hiểu gì.

Đây không phải lần đầu Lạc Vi Chiêu thở dài vì Bùi Tố, mà cũng chắc chắn chẳng phải lần cuối. Nhưng có lẽ, đây là lần khiến anh vừa mừng vừa lo lắng nhất.

Lý do thì rất đơn giản.

Ai mà chẳng sẽ bị dọa cho phát hoảng khi đi công tác vỏn vẹn ba ngày thôi mà về nhà đã thấy bạn đời của mình bước vào kỳ làm tổ chứ?!

Hai phút trước, Lạc Vi Chiêu hơi nheo mắt lại đầy nghi hoặc. Anh vẫn còn nguyên bộ đồ công tác, chưa kịp cởi áo khoác, giày còn chưa tháo. Vừa mở cửa vào nhà liền thấy dép để trống không, con mèo đen vốn lanh lợi cũng không ra đón như mọi khi. Còn bạn đời của anh thì... hừm! Thằng nhóc lại đang bày trò đây mà!

Cái tính này của Bùi Tố, Lạc Vi Chiêu hiểu quá rõ rồi. Anh lẩm bẩm thầm nghĩ, nhưng khí thế thì tuyệt đối không được yếu đi: quân tới thì đỡ, nước lên thì đắp bờ. Thế là, tổ trưởng đội sáu SID, hùng hổ băng băng tiến thẳng vào phòng ngủ — và rồi đập vào mắt anh là một cảnh tượng vừa bất ngờ vừa khiến tim đập loạn nhịp.

Omega của anh — mềm mại nhưng không ngây thơ, xinh đẹp mà đầy mê hoặc — lúc này đang tựa lười biếng trên giường, trong lòng ôm lấy Chảo ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, tay khẽ vuốt ve lưng mèo đen. Đôi mắt đen nhánh hơi lim dim, cả người toát lên vẻ quyến rũ như cánh hoa lê sau mưa.

Xung quanh hắn, chăn mền hai người thường đắp, mấy chiếc khăn choàng nhỏ mà Lạc Vi Chiêu hay phủ thêm cho hắn, thậm chí cả quần áo anh mới mặc gần đây (trời đất! ngay cả đồ lót cũng bị lôi ra, may mà đều đã giặt sạch!), cả những món đồ cá nhân khác (cái khăn mặt của anh! cái laptop của anh!), ngoại trừ chiếc máy tính đang mở ngay trước mặt, tất cả còn lại đều được xếp gọn thành vòng tròn bao quanh lấy hắn.

Nhìn một cái, Lạc Vi Chiêu đã hiểu ngay — Bùi Tố căn bản còn chưa nhận ra mình đang trong kỳ làm tổ. Bằng không, mấy ngày qua khi gọi điện mỗi tối, sao lại chẳng hé ra chút dấu hiệu nào cơ chứ.

"Đúng là thằng nhóc ngốc..." — Lạc Vi Chiêu cười bất đắc dĩ, trong lòng vừa cưng chiều vừa xót xa. Anh chậm rãi bước lại gần, ngồi xuống mép giường. Bùi Tố chẳng chút do dự mà nhào vào lòng anh, mềm oặt dụi đầu vào lồng ngực Alpha, giọng đầy ủy mị:
"Anh về chậm quá..."

"Xin lỗi bảo bối, anh tranh thủ lắm rồi đó!" — Lạc Vi Chiêu vừa cười vừa cởi giày, thuần thục ôm hắn vào lòng, ngẩng mặt lên là một nụ hôn nhẹ nhàng. Omega nhỏ bé ngay lập tức được xoa dịu, khuôn mặt vốn dạn dĩ trong mắt người ngoài giờ lại đỏ lên lúng túng:
"Thôi được, tạm tha cho anh đấy."

"Bùi Tố à Bùi Tố, anh phải nói em thế nào đây..." — Lạc Vi Chiêu véo nhẹ khuôn mặt hơi đầy đặn hơn trước của hắn, giọng có phần bất lực lại cưng chiều:
"Em hoàn toàn không nhận ra sao? Em đã bước vào kỳ làm tổ của Omega rồi."

Đôi mắt Bùi Tố mở to, ngơ ngác nhìn quanh như vừa sực tỉnh, theo phản xạ liền đưa tay ôm bụng. Một Omega bước vào kỳ làm tổ — chỉ có thể có một lý do: hắn đã mang thai.

"Em... em..."

Lần hiếm hoi thấy Bùi Tố luôn miệng lanh lợi lại ấp a ấp úng, khiến Lạc Vi Chiêu không nhịn được khẽ cười:
"Rất rõ ràng rồi mà... Đây là con của chúng ta, của anh và em. Bùi Tố, anh thật sự rất vui."

Trước khi anh đi công tác, cả hai đã vừa trải qua trọn vẹn một kỳ động dục cùng nhau. Năm xưa, Bùi Tố vì lối sống tự ngược mà cơ thể vốn gầy yếu, sau khi được chăm sóc cẩn thận trong bệnh viện, ra viện liền dọn về sống chung với Lạc Vi Chiêu. Gần nửa năm chung sống, từ lời tỏ tình đến kết hôn, từ những bữa cơm ngày ba bữa mà Alpha đích thân chuẩn bị, cơ thể gầy gò ngày nào dần dần đầy đặn, khỏe mạnh hơn. Có lẽ, cơ thể Omega của hắn cuối cùng cũng nóng lòng muốn vì Alpha mà sinh con rồi — chỉ là đến nhanh quá, cả hai đều chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Năm đó, Bùi Thành Vũ không coi trọng Bùi Tố, không chỉ vì cho rằng hắn yếu đuối giống mẹ, mà quan trọng hơn — năm mười sáu tuổi, hắn phân hóa thành Omega. Bùi Thành Vũ âm thầm thay đổi giới tính trong giấy tờ, đặt lớp da nhân tạo che tuyến thể trên gáy Bùi Tố, công khai tuyên bố hắn là Alpha chưa hoàn toàn phân hóa.

Bùi Tố vốn không thấy việc mình là Omega giống mẹ có gì xấu, nhưng khi ấy tuổi còn nhỏ, chẳng thể phản kháng lại cha, hơn nữa hắn còn có mục đích riêng — với thân phận Alpha, mọi việc thuận lợi hơn rất nhiều. Thế là hắn giấu diếm nhiều năm, luôn xịt nước hoa che giấu mùi pheromone, cho đến khi Lạc Vi Chiêu bước vào tầng hầm bí mật đó...

Bí mật của hắn, cùng hiểu lầm lớn nhất giữa hai người, cuối cùng đều được tháo gỡ.

Lạc Vi Chiêu đã nhìn thấy con người chân thật của hắn — và yêu hắn.

Từ đó, trước mặt Lạc Vi Chiêu, Bùi Tố rốt cuộc có thể an tâm làm chính mình.

"Chảo à, nhà mình sắp có thêm thành viên mới đấy, vui không?" — Lạc Vi Chiêu vuốt ve cổ mèo đen. Dường như còn sớm hơn cả chủ nhân, con mèo đã nhận ra thay đổi trong cơ thể Bùi Tố nên luôn rúc vào lòng hắn. Giờ nghe vậy, nó liền kêu "meo" một tiếng như tỏ ý "bản miêu đồng ý".

"Xin phép được nói thẳng, sư huynh à... với kiến thức hiện tại của em, em thật sự không chắc mình có thể dạy dỗ tốt đứa trẻ này..." — Bùi Tố vừa mừng vừa lo. Hắn từng có thời gian dài đấu tranh với dòng máu xấu xa của chính mình, nhưng Lạc Vi Chiêu vẫn luôn nói với hắn: gene không quyết định tất cả. Sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ này khiến hắn tràn ngập cảm xúc phức tạp, thậm chí có phần kháng cự.

"Ấy ấy, dừng lại ngay!" — Lạc Vi Chiêu giơ tay ra hiệu dừng,
"Đâu có ai bảo em phải nuôi con một mình? Còn có anh mà! Với cả bố mẹ anh nữa, nhất là mẹ anh, em đừng coi thường chuyện trông trẻ nhé, ba tuổi đầu chắc toàn phải nhờ ông bà trông giúp đấy!"

"Hả?" — Nỗi lo lắng của Bùi Tố lại bị chọc trúng, hắn cuống lên:
"Em không có ý đó..."

"Anh biết em nghĩ gì mà, nhóc con. Anh còn lạ gì em nữa!" — Lạc Vi Chiêu đưa tay phủ lên bàn tay hắn đang đặt trên bụng:
"Đừng lo, có anh đây! Bùi Tố, tin anh đi — chúng ta nhất định sẽ là những bậc cha mẹ tuyệt vời."

Lạc Vi Chiêu mỉm cười, ánh mắt sáng rực đầy tự tin.

Bùi Tố nhìn anh, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua — đúng vậy, còn có anh cơ mà.

"Em... sẽ cố gắng." — Hắn khẽ nói.

"Sai rồi — là chúng ta cùng cố gắng." — Lạc Vi Chiêu nắm lấy tay hắn, mười ngón đan chặt vào nhau.

Hết rồi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro