Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nước hoa


Khi vị bác sĩ riêng được gọi đến văn phòng chủ tịch tập đoàn Bùi thị, Miêu Miêu đã bật máy lọc không khí lên mức tối đa rồi, vậy mà Bùi Tố vẫn bị tra tấn đến mức thái dương giật giật, hốc mắt cũng đỏ bừng.
Miêu Miêu bưng hai cốc nước ấm, chào bác sĩ ngồi xuống đối diện Bùi Tố.

"Cảm ơn ông đã đến, mau giúp tôi xem xem, Bùi tổng bị làm sao vậy? Anh ấy nói ở đây có mùi lạ xông lên làm anh ấy đau đầu, mà rõ ràng chả có mùi gì cả, có phải bị dị ứng không ạ?"

Bùi Tố vốn đã nhạy cảm với mùi, trước đó giấy in của công ty được thay bằng loại đặc biệt, chỉ cần ngửi một chút thôi là tên này đã phân tích được thành phần húng quế, bạc hà và quả mọng rồi, lúc này lại bị sặc đến mức chả muốn nói gì, anh lẳng lặng đẩy cốc nước trước mặt mình ra xa, sau đó dựa vào sofa giơ tay lên, ý bảo bác sĩ cứ tự nhiên.

Vậy là sau một loạt kiểm tra, thuốc thử cho ra kết quả —
"Hội chứng mẫn cảm với mùi?" Bùi Tố nhíu mày, "Đây là bệnh gì mới à?"

"Đúng vậy Bùi tổng, là một căn bệnh đột nhiên trở nên phổ biến ở Tân Châu gần đây, nguyên nhân lây nhiễm không rõ, nhưng có số liệu chứng minh những người vốn đã nhạy cảm với mùi sẽ dễ mắc bệnh hơn. Triệu chứng cũng không nghiêm trọng, chỉ là nhạy cảm với mùi hơn thôi, không nguy hiểm đến tính mạng, cũng chả có ảnh hưởng gì khác, cứ chú ý tránh xa nguồn mùi, nghỉ ngơi thật tốt là sẽ tự khỏi trong vòng một tuần."

Bùi Tố nghe vậy nhướng mày, còn có sức trêu chọc Miêu Miêu: "Xem ra mấy ngày này đành phải đeo khẩu trang, tránh xa mọi người thôi."

Bác sĩ lại hỏi: "Hiện tại Bùi tổng cảm thấy mùi nào nồng nặc nhất?"

"Một là mùi sơn, còn cái kia," Bùi Tố dừng lại, "sáng nay có ngửi thấy, giờ thì không rồi."

"Mùi sơn là của tầng hai mươi lăm chuẩn bị sơn lại, công nhân vừa đến thôi vẫn chưa làm gì cả, cách đây mấy tầng liền mà Bùi tổng cũng ngửi thấy được à," Miêu Miêu lúng túng nói, "có cần tôi bảo họ dừng lại, chờ anh khỏe rồi làm tiếp không?"

Bùi Tố chỉ ra ngoài cửa, ý bảo họ mau đi đi.

"Tiền dời lịch có thể cho thêm, bảo họ đi ngay lập tức, khụ khụ khụ..." Hắn đang xoa thái dương dặn dò Miêu Miêu sắp ra cửa thì giây tiếp theo bỗng ngẩng phắt đầu lên, dán mắt vào người đàn ông đang định gõ cửa bước vào, "Tôi biết mùi kia là gì rồi."

Gã đàn ông bị nhìn đến giật mình: "À?"

Miêu Miêu vội nói: "Đây là nhân viên mới của văn phòng chủ tịch, Tiểu Trần."

"Nước hoa cậu xịt... hơi nồng," vì lịch sự nên Bùi Tố vẫn cân nhắc dùng từ, "sau này phiền cậu đổi loại khác."

"À... được Bùi tổng, xin lỗi Bùi tổng!"

Tiểu Trần bị Miêu Miêu sai đi giải tán đội thi công ở tầng dưới, tiện thể về nhà tự tắm rửa lại một lượt, bác sĩ dặn dò vài câu rồi cũng rời đi, trong văn phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng máy lọc không khí hoạt động khe khẽ.
Bùi Tố cảm thấy mình khá hơn rồi, từ từ đứng dậy dựa vào cửa sổ hóng gió.
Miêu Miêu đứng từ xa nhìn, chỉ cảm thấy Bùi Tố vốn đã cao gầy, giờ trông lại càng mảnh khảnh hơn, thậm chí còn có chút ốm yếu, cô nghĩ nghĩ, vẫn đánh bạo bước tới.

"Bùi tổng, tuy rằng hội chứng mẫn cảm với mùi này không nghiêm trọng, nhưng cũng coi như là bệnh rồi, hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước, nói với đội trưởng Lạc một tiếng đi?"

Không ngờ vị chủ tịch trẻ tuổi trước mặt, sau khi nghe thấy tên người yêu của mình, sắc mặt lại càng thêm ngưng trọng.

"Sư huynh giờ cũng bị bệnh rồi," Bùi Tố hừ nhẹ một tiếng.

Miêu Miêu: "Đội trưởng Lạc bệnh rồi ạ? Bệnh gì thế có nghiêm trọng không? Sao không thấy anh nói..."

"Anh ấy bị câm rồi."

Miêu Miêu: ?

Đúng vậy, vị đội trưởng Tân Châu nói không ngừng nghỉ như một bà mẹ già ngày thường, đã mấy ngày nay không nói chuyện tử tế với Bùi Tố rồi. Bùi Tố tuy phiền não, cũng biết rõ tại sao Lạc Vi Chiêu lại dỗi mà chiến tranh lạnh, nhưng vì tính tình kiêu ngạo từ bé, sau khi làm nũng một lúc không có tác dụng thì cũng chẳng còn mặt mũi để tiếp tục, giờ chỉ muốn xem tên lắm lời này rốt cuộc có thể nhịn được đến bao giờ.

Chuyện vẫn liên quan đến vụ án trước đó, lúc bắt Phạm Tư Uyên ở trận chiến cuối cùng, Bùi Tố đã lấy thân mạo hiểm, suýt chút nữa thì toi mạng, Lạc Vi Chiêu một mặt đau lòng, một mặt lại vô cùng bất mãn với chuyện bọn họ quyết định giấu anh toàn bộ quá trình. Vậy nên sau khi dọn sạch những kẻ thanh trừ, Lạc Vi Chiêu bắt đầu "thanh toán" của mình.

Đầu tiên là bố ruột Lạc Thừa, Giám sát trưởng Lạc vốn có khí chất không giận mà uy, vậy nên Lạc Vi Chiêu từ trước đến nay đều khá cung kính với bố mình, nhưng lần này lại đối đầu thẳng thừng, hai người ở trong thư phòng của Lạc Vi Chiêu gần ba tiếng, lúc đi ra, Bùi Tố chỉ thấy gạt tàn trên bàn chất đầy tàn thuốc.

"Con nghĩ, bố nên xin lỗi Bùi Tố," Bùi Tố từng áp tai vào khe cửa nghe được câu này, "em ấy từ trước đến nay đều xứng đáng với sự tín nhiệm của bố, em ấy còn cứu mạng con... ba lần rồi, vậy mà bố vẫn cùng Bùi Tố lấy mạng em ấy ra đánh cược."

Sau khi ăn cơm cùng Lạc Thừa và Mộ Tiểu Thanh, Lạc Vi Chiêu bị sai đi cùng mẹ xếp đồ vào tủ lạnh, còn Lạc Thừa, lại bất ngờ ngồi cùng Bùi Tố, bàn luận sâu sắc về kinh nghiệm nuôi đồng chí Chảo. Bùi Tố kinh ngạc cùng Chảo, cầm miếng đồ ăn đông khô dành cho mèo mà Lạc Thừa tặng, không biết phải đặt ở đâu.

"Lúc con mang Vi Chiêu từ hiện trường vụ nổ đi ra, bố đã đứng ở đằng xa nhìn, lúc đó bố nghĩ, đứa trẻ này có lẽ không giống như những gì nó thể hiện ra bên ngoài, ngang tàng, bất cần đời, nội tâm của nó thâm trầm hơn tất cả chúng ta rất nhiều," Lạc Thừa vẫn cúi đầu trêu mèo, như thể lời này không phải nói với Bùi Tố, "ban đầu nếu cần Lạc Vi Chiêu làm mồi nhử, bố cũng sẽ có lựa chọn tương tự, cho nên, con..."

Bùi Tố cười cười: "Con biết, vậy nên con mới nhờ bố giấu anh ấy."

Lại thấy Lạc Thừa không mấy tự nhiên ho khan một tiếng.

Bùi Tố vẫn đang thắc mắc, thì Lạc Vi Chiêu đã lạnh mặt đi tới, cũng không biết câu nói vừa nãy anh nghe được bao nhiêu, 'cạch' một tiếng đặt mạnh đĩa hoa quả xuống bàn, rồi lại im lặng đi ra xa.

Lạc Thừa bất lực, đứng dậy vỗ vai Bùi Tố, như muốn bảo hắn yên tâm.

"Sau này gặp phải bất kỳ khó khăn nào, đều có thể sai bảo Vi Chiêu, đừng gánh một mình nữa... bọn ta đều ủng hộ con."

Tiếp đó là cục trưởng Đỗ, Bùi Tố không tận mắt thấy Lạc Vi Chiêu nói gì với cục trưởng Đỗ, nhưng kể từ một thời gian trước, cục trưởng Đỗ hình như cứ thấy hắn là sợ, vốn dĩ theo thân phận của họ, cục trưởng Đỗ cũng sẽ không có lệnh nào truyền đạt trực tiếp đến Bùi Tố, giờ thì lại càng thấy hắn là đi đường vòng.

Chắc là sợ mình lại lôi ông ấy ra bàn bạc chuyện xấu gì làm sau lưng Lạc Vi Chiêu, Bùi Tố nghĩ, làm người lớn bị ám ảnh tâm lý luôn rồi.

Sau khi trải qua thủ đoạn sấm sét của Lạc Vi Chiêu, hai vị trưởng bối đều bị trị cho ngoan ngoãn, không còn "đồng cam cộng khổ" với Bùi Tố nữa. Cuối cùng Lạc Vi Chiêu tới xử lý Bùi Tố, boss cuối cùng này, mà vết thương do Trương Đông Lan rạch ra cũng bị Lạc Vi Chiêu phát hiện. Hành vi coi thường mạng sống khó khăn lắm mới nhặt về này, không nghi ngờ gì nữa lại là nhảy disco trên nóc nhà của đội trưởng Lạc, tức đến mức Lạc Vi Chiêu suýt bùng nổ, nhưng lại không nỡ.

Lạc Vi Chiêu lẩm bẩm hai câu "lại đem tấm chân tình của tôi đi cho chó ăn" cũng không thể giải tỏa được cơn giận trong lòng, vậy là một trận chiến tranh lạnh long trời lở đất, lấy gậy ông đập lưng ông bắt đầu.

Lúc Bùi Tố về đến nhà, Lạc Vi Chiêu đã đang làm bếp ầm ầm, máy hút mùi bật lên hết công suất, điều hòa ở phòng ăn cũng bật, không ngừng thổi khí lạnh, nhưng vẫn không thể cản được cái nóng oi bức của mùa hè. Lạc Vi Chiêu dứt khoát chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, động tác xóc chảo hất nồi làm mồ hôi lăn dài trên cánh tay rắn chắc.
Tuy rằng đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh trừng phạt Bùi Tố, nhưng ở những phương diện khác Lạc Vi Chiêu vẫn không đối xử tệ với Bùi tổng, hai bữa sáng tối nhất định phải làm, lúc rảnh rỗi buổi trưa còn tự mình mang cặp lồng giữ nhiệt đến tập đoàn Bùi thị bồi bổ, hoạt động buổi tối cũng không ít, xong việc còn phải ôm thiếu gia đi tắm.

Nhưng bầu không khí chiến tranh lạnh bằng lời nói vẫn tồn tại, Lạc Vi Chiêu không còn tiết lộ với Bùi Tố mình đã làm gì, gặp chuyện gì trong ngày nữa, chính là muốn để hắn cũng trải nghiệm cái cảm giác mọi chuyện đều bị người khác giấu giếm, Lạc Vi Chiêu tin rằng Bùi Tố hiểu suy nghĩ của mình.
Nhưng nếu tiểu Bùi tổng cứ tiếp tục giằng co với anh như vậy, Lạc Vi Chiêu cũng không chịu nổi, trong lòng đã bắt đầu tính toán tìm một thời gian nào đó nói rõ ràng mọi chuyện.

Bùi Tố mắc cái bệnh mẫn cảm với mùi này, từ lúc tan làm về nhà toàn bộ quá trình đều đeo khẩu trang, về nhà trêu chọc Chảo một lúc, cũng không dám tháo khẩu trang ra.
Ngồi xổm bên ổ mèo xem Chảo nhai đông khô ngấu nghiến, lúc Bùi Tố thẫn thờ, Lạc Vi Chiêu đã tắt bếp, đang bưng thức ăn lên bàn ăn.

"Sao lại đeo khẩu trang?"

Bùi Tố đứng dậy, tháo khẩu trang xuống, lại không có cảm giác khó chịu như trong tưởng tượng ập đến, dễ chịu hơn nhiều so với lúc ở công ty.

Chẳng lẽ là vì mùi trong nhà đều là mùi mình quen thuộc?

"Không có gì, chỉ là hôm nay ở công ty..."

Lạc Vi Chiêu dọn dẹp xong dụng cụ làm bếp, cởi tạp dề, lấy khăn lau khô mồ hôi trên người, lúc này mới đi ra khỏi bếp, tiện tay đóng cửa bếp lại.
Bùi Tố bước từng bước một đi về phía Lạc Vi Chiêu, trong lòng đang sắp xếp lời nói, định kể chuyện mình bị bệnh trước, để Lạc Vi Chiêu đau lòng một chút, rồi sau đó thêm mắm dặm muối bán thảm, nói lời mềm mỏng, tiện thể xoa dịu luôn cả bộ lông xù lên của Lạc Vi Chiêu.

"Ở công ty có chút không thoải mái..."

Lời sắp nói ra đến miệng, tay cũng sắp vòng qua eo Lạc Vi Chiêu, Bùi Tố đột nhiên khựng lại, mũi nhún nhún, hít một hơi thật sâu bên cạnh Lạc Vi Chiêu.
Mùi nồng nhất thật ra là mùi thuốc lá, vừa là mùi thuốc lá vừa là mùi dầu mỡ lúc nấu ăn, nhưng Bùi Tố từ trước đến nay không có ý kiến gì với việc Lạc Vi Chiêu hút thuốc, giờ vẫn không ghét mùi này; tiếp đến là mùi mèo và mồ hôi, Bùi Tố cũng không bài xích, nhưng –
Một luồng mùi hương lạ nồng nặc xộc vào mũi, Bùi Tố khó chịu đến mức mặt nhăn thành một cục –
Sao lại là cái mùi nước hoa khó ngửi ấy?!

Bùi Tố chắc chắn mười vạn phần mùi này giống hệt mùi trên người gã Tiểu Trần kia, vốn dĩ sáng nay đã ghét rồi, giờ lại còn vương trên người sư huynh mình, lại càng kinh tởm hơn.
Lạc Vi Chiêu một gã đàn ông to xác, ngày nào cũng lăn lộn ở SID, chỗ ngay cả Lam Kiều còn không xịt nước hoa mà trên người lại có mùi này thật sự rất kỳ lạ. Tuy nhiên Bùi Tố cũng hiểu, cho dù Lạc Vi Chiêu và Tiểu Trần trùng hợp có mùi nước hoa giống nhau, hắn cũng không thể cứ thế mà khẳng định hai người có quan hệ, đã từng gặp mặt, hơn nữa Lạc Vi Chiêu luôn xứng đáng với sự tín nhiệm của hắn.
Nhưng cái mùi khó ngửi này, vẫn xứng đáng để hắn tức giận.

Lạc Vi Chiêu vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra: "Ở công ty làm sao?"

Bùi Tố nhíu mày, bàn tay vốn định vòng qua eo Lạc Vi Chiêu lập tức đổi hướng, một tay véo mũi, một tay ấn vào ngực Lạc Vi Chiêu, vô cùng ghét bỏ: "Ở công ty gặp đội thi công bụi quá nên khó chịu! Nhưng mà giờ thì, trên người sư huynh toàn mồ hôi, vẫn là sư huynh khó ngửi hơn!"

Lạc Vi Chiêu bị hắn đẩy nhẹ đến mức không nhịn được bật cười, cố tình muốn ôm Bùi Tố một cái, lại bị hắn ghét bỏ đẩy ra, lúc này mới ngoan ngoãn, cầm quần áo thay đi vào phòng tắm.

"Tên nhóc con còn ghét bỏ sư huynh em... vậy em ăn cơm đi, đừng để lúc anh đi ra còn thấy cơm chưa động đũa."

Cửa phòng tắm đóng lại, lát sau tiếng nước vang lên.

Bùi Tố yên lặng một lúc, dùng đũa gắp vài hạt cơm đưa vào miệng, lại thấy khó chịu.
Nói theo lý thì hắn cũng không đến mức nhỏ nhen như vậy, vì một cái mùi mà ghen, nhưng không biết có phải vì bị bệnh hay không, hình như không chỉ có khứu giác của hắn mẫn cảm, mà cả cảm xúc của hắn cũng vậy.

Lạc Vi Chiêu tắm xong, người sảng khoái đi ra, thì thấy Bùi Tố lại đang ngẩn người nhìn thức ăn.

"Cơm anh nấu khó nuốt đến vậy à?" Anh vỗ một cái vào gáy tên nhóc con, đổi lại là một ánh mắt trừng trừng.

"Không có khẩu vị à? Trông em có vẻ không thoải mái, rốt cuộc là gặp chuyện gì vậy?"

Bùi Tố trong lòng dâng lên một cơn giận vô cớ, vốn định nói lời mềm mỏng giờ cũng cứng rắn lại: "Không có, không liên quan đến sư huynh, anh không nói chuyện với em, dựa vào đâu mà bắt em nói?"

"Này nhóc..."

Bùi Tố liếc mắt trừng, sau đó không thèm để ý đến anh nữa, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

Bầu không khí hơi dịu đi một chút, lại lần nữa rơi vào băng giá.
Mùa hè ở Tân Châu, thời tiết ngày càng oi bức, ngay cả khi ở trong văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cảnh mặt trời chói chang, cũng cảm thấy chói mắt và phiền phức.

Ngày thứ hai Bùi Tố mắc hội chứng mẫn cảm với mùi, toàn bộ tòa nhà Bùi thị đều ngầm hiểu mà cố gắng loại bỏ mọi mùi lạ, giữ cho không khí trong lành, ít nhất là trong văn phòng của Bùi Tố, hắn không cần đeo khẩu trang.
Công việc buổi sáng đã xử lý xong, tư duy một khi được thả lỏng, thì bắt đầu không kiểm soát được mà nghĩ linh tinh, hắn lại nhớ đến mùi nước hoa mà hôm qua hắn phát hiện trên người Lạc Vi Chiêu.

Cái "kẻ đầu sỏ" đó, Tiểu Trần, sau khi bị yêu cầu loại bỏ mùi nước hoa thì không còn xuất hiện trước mặt Bùi Tố nữa, Bùi Tố cũng không hiểu mình bị làm sao, điều camera giám sát của văn phòng chủ tịch ra xem, thấy Tiểu Trần cũng không có ở đó.
Hỏi Miêu Miêu, thì cô nói cậu ta với tư cách là đại diện của văn phòng chủ tịch đang ở sảnh tầng một, tiếp đón những vị khách có thể đến thăm.
Đã lén lút xem đến mức này rồi, Bùi Tố dứt khoát buông xuôi, điều camera giám sát của tầng một ra xem cho đến cùng, và lần này xem thì lại xảy ra chuyện.

Chỉ thấy Tiểu Trần vốn dĩ đang nhàn rỗi trong sảnh tầng một, lúc thì ngồi ở vị trí cúi đầu xem điện thoại, lúc thì đi ra ngoài dạo chơi loanh quanh. Bùi Tố xem thấy hơi chán, đang định tắt camera, lại phát hiện Tiểu Trần đột nhiên dừng lại động tác, nhìn chằm chằm vào cửa ra vào nở nụ cười tươi, sau đó sải bước đi tới.

Thấy ai vậy? Bạn gái à?

Bùi Tố gõ một cái trên bàn phím, chuyển sang màn hình hướng ra cửa chính, Tiểu Trần bước ra, dẫn người đang đứng ở cửa cầm điện thoại vào chỗ râm mát.
Người này ngẩng đầu lên, gương mặt hiện rõ ràng trên màn hình camera giám sát.
...Đây đâu phải bạn gái, rõ ràng là bạn trai của nhà mình.

Tay phải siết chặt thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, Bùi Tố hận không thể nhìn xuyên qua màn hình camera giám sát mà xuyên thủng Lạc Vi Chiêu.
Thật ra tình huống thực tế không hề cẩu huyết như trong phim truyền hình tình cảm, nói về chuyện Tiểu Trần quen Lạc Vi Chiêu như thế nào, thì đúng là nhờ vào chính Bùi tổng.
Hôm qua Tiểu Trần giải tán đội thi công ở tầng hai mươi lăm của Bùi thị, liền trực tiếp đi tàu điện ngầm về nhà tắm rửa mùi nước hoa, nhưng trên đường từ ga tàu điện ngầm về nhà lại gặp phải cướp giật. Tiểu Trần vừa đuổi theo vừa la hét cầu cứu, và vị đội trưởng Tân Châu dũng cảm – Lạc Vi Chiêu tình cờ đi ngang qua trên chiếc xe đạp cà tàng – lại một lần nữa ra tay trượng nghĩa, khống chế tên cướp, trả lại chiếc túi bị cướp cho Tiểu Trần, mùi nước hoa cũng vương lên người lúc này.

Chỉ có vậy mà thôi.

Lúc này Lạc Vi Chiêu đang đứng ở tầng dưới, thật ra là muốn mang cơm đến cho Bùi Tố. Anh một tay xách cặp lồng giữ nhiệt một tay cầm điện thoại, đối với người đàn ông đột nhiên xông ra này, một chút ấn tượng cũng không có, mãi đến khi Tiểu Trần lải nhải một lúc lâu anh mới nhớ ra, đây là người mà mình đã cứu hôm qua.

"Thật không ngờ lại gặp được cảnh sát ở đây, ừm... anh có chuyện gì ạ?"

"Ồ, không có gì... coi như là chuyện riêng đi! Tôi là người của SID, họ Lạc," Lạc Vi Chiêu đánh giá Tiểu Trần từ trên xuống dưới, nhìn thẻ nhân viên cài trên ngực cậu ta, "cậu là nhân viên của Bùi thị à? Văn phòng chủ tịch? Trước đây chưa từng gặp."

"Tôi là người mới! Cảnh sát Lạc hiểu rõ công ty chúng tôi... đến vậy à."

Lạc Vi Chiêu cười nhẹ một tiếng, sau đó đưa cặp lồng giữ nhiệt đến trước mặt Tiểu Trần: "Tôi đến đưa cơm cho Bùi tổng của các cậu, nhưng trên đường nhận được điện thoại của đồng nghiệp, bảo tôi đến SID ngay lập tức. Tầng của Bùi tổng nhà các cậu lại cao như vậy, lên xuống một lượt muốn mười phút, đến lúc đó sếp của tôi có thể chặt tôi ra làm trăm mảnh. Vừa hay, làm phiền cậu mang lên giúp tôi, nhất định phải bảo Bùi Tố ăn hết đấy! Vất vả cho cậu rồi, bảo Bùi tổng lì xì cho cậu một cái phong bao đỏ."

"Ây! Được ạ, tôi lên ngay đây!"

Lạc Vi Chiêu vẫy tay tùy ý, quay người trở lại xe, rời đi.

Còn những chuyện này, lọt vào mắt Bùi Tố, thì hoàn toàn biến chất.
Sư huynh của hắn, ngày hôm trước còn vương mùi nước hoa của gã đàn ông trước mặt này, giờ lại còn trò chuyện qua lại vui vẻ, thậm chí còn cười với cậu ta?
Kia là cái gì? Cơm mang đến à? Đây không phải cặp lồng giữ nhiệt ở nhà à? Sao lại có thể để người khác chạm vào?

Bùi Tố mạnh mẽ ấn một cái xuống mặt bàn, cốc cà phê không cẩn thận rơi xuống, cà phê văng ra thảm, mùi cà phê vốn dĩ thơm nồng ngày thường, giờ hoàn toàn biến chất, kích thích Bùi Tố cảm thấy một trận buồn nôn.
Nằm úp sấp bên bồn rửa tay nôn khan một lúc, Bùi Tố ngẩng đầu nhìn mình nhếch nhác trong gương, nở một nụ cười gần như cố chấp. Nói là Lạc Vi Chiêu làm gì có lỗi với hắn, chính Bùi Tố cũng không tin. Nhưng hắn lại là một người điên cuồng cực đoan như vậy, Lạc Vi Chiêu là của hắn, bên cạnh sao có thể xuất hiện người khác.
Hắn chỉnh trang lại mình, lúc bước vào thang máy, Tiểu Trần vừa hay đi lên. Nhưng Bùi Tố đi thẳng qua, căn bản không để Tiểu Trần vào mắt.

Miêu Miêu đi theo hỏi: "Bùi tổng, anh đi đâu ạ?"

"Tôi có một buổi tiệc xã giao."

Nói xong, cửa thang máy đóng lại, cách ly hắn với tất cả mọi người.

Nói theo lý, Bùi Tố mắc hội chứng mẫn cảm với mùi, thì càng không nên đến những nơi có môi trường phức tạp như quán bar.
Nhưng giờ hắn lại hiểu tại sao có những người sau khi chia tay lại đến uống rượu rồi.
Bùi Tố ngồi bên quầy bar, trước mặt đã bày một hàng ly rỗng. Những người khác trong quán bar thì bận rộn vui chơi và cuồng hoan, có vài gã thật sự muốn đến bắt chuyện, cũng bị vẻ mặt gần như mất kiểm soát của Bùi Tố dọa lùi lại; người pha chế rượu phía sau quầy bar đã quá quen với những người say rượu, cho dù là sa sút hay như Bùi Tố đây, nhìn qua đã biết là thân phận không tầm thường, sau khi uống rượu thì vẻ thất vọng và chán nản đều giống nhau.

Nhưng nói cho cùng, Bùi Tố vẫn khác với những người khác.

Lại có một gã say rượu không có mắt đến gần Bùi Tố, Bùi Tố nghiêng đầu vẫy tay, căn bản không thèm liếc mắt nhìn nhân vật như vậy. Nhưng gã kia không buông tha, trực tiếp đưa tay ra kéo cánh tay Bùi Tố.

"Cút." Bùi Tố mạnh mẽ vùng ra, vẫn không nhìn thẳng vào gã.

Gã kia thấy Bùi Tố coi thường mình như vậy thì hoàn toàn tức giận, giơ tay lên định động thủ, lại bị người pha chế rượu一bên cạnh nhìn chặn lại.

"Đây là chủ tịch của Bùi thị, mày đắc tội nổi à?"

...

Gã đàn ông đã lủi thủi đi rồi, người pha chế rượu nhìn vị Bùi tổng vẫn đang cúi đầu uống rượu, không nhịn được hỏi: "Thưa ngài, ngài uống nhiều quá rồi."

Bùi Tố lắc đầu, giống như đối xử với gã đàn ông kia, hắn không nhìn người pha chế rượu, chỉ nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình.

"Tôi đang đợi người."

Người mà chủ tịch Bùi thị đợi, sẽ là người như thế nào đây.

Bị kích thích, hội chứng mẫn cảm với mùi trở nên nghiêm trọng hơn, mùi thuốc lá, mùi rượu... các loại mùi không ngừng kích thích dây thần kinh não của hắn, cảm giác đau đầu muốn nứt ra, còn dữ dội hơn cả lúc ở Bùi thị.
Cũng không phải thật sự không có ai quản hắn, điện thoại cứ reo không ngừng, Bùi Tố nheo mắt nhìn, có của Lạc Vi Chiêu, cũng có của Miêu Miêu, nhưng chỉ có điện thoại tin nhắn thì có tác dụng gì? Hắn muốn cái này sao?

Lại nuốt một ngụm rượu mạnh xuống, cảm giác nóng rát của cồn làm hốc mắt Bùi Tố nóng lên, nhưng hắn không để ý, thở một hơi rồi tiếp tục giơ ly rượu lên uống cạn.
Hắn biết suy nghĩ hiện tại của mình rất cố chấp và vô cớ, nhưng hắn đã nghĩ kỹ rồi. Nếu lát nữa Lạc Vi Chiêu đến tìm hắn, hắn sẽ nói hết những suy nghĩ lung tung này ra, nói rằng hắn vì sư huynh không để ý đến hắn mà thấy tủi thân, mình bị bệnh nên mới trở nên nhạy cảm như vậy, mùi nước hoa trên người sư huynh rốt cuộc là từ đâu ra, tại sao lại nói chuyện với người kia.

Chỉ cần Lạc Vi Chiêu đến, chỉ cần bọn họ nói rõ ràng, hắn sẽ được dỗ dành.
Hắn nằm úp sấp trên bàn, không biết đã qua bao lâu, hình như phía sau có một người, đang nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

"... Uống bao nhiêu rượu rồi, có khó chịu không? Gặp phải chuyện gì à?"

"Sư..."

"Tiểu Bùi, em có ổn không?"

Hy vọng vừa nhen nhóm lên đã tắt lịm ngay lập tức, Bùi Tố lau đi nước mắt nóng hổi trong mắt trước khi quay người lại, sự tủi thân đó vẫn còn đó, chỉ là bị sự thất vọng vùi sâu hơn nữa.

"Em không sao, đưa em về nhà đi, anh Đào Trạch."

"Lão Lạc nghe nói cậu buổi trưa đi tiệc xã giao xong thì không về công ty, nhưng thư ký của em lại nói em căn bản không có lịch xã giao. Cậu ấy không yên tâm, nhưng SID lại có một vụ án, cậu ấy phải dẫn đội đi, nên bảo anh đến tìm em." Đào Trạch mang con mèo mắt đỏ rũ rượi này về nhà, trong lòng mềm đi một nửa, "em... đừng trách lão Lạc quá, cậu ấy rất quan tâm cậu, chỉ là hôm nay thật sự không tiện, cậu ấy lại không thể phân thân."

"Em biết, anh Đào Trạch."

Đào Trạch ấn Bùi Tố ngồi xuống bàn ăn: "Giọng khản đặc thế này, uống bao nhiêu rượu lại khóc bao nhiêu thế này hả?" Nói xong lại xách cặp lồng giữ nhiệt vào bếp bận rộn, hâm nóng thức ăn cho Bùi Tố.

"... Không có khóc."

Đào Trạch cười nhẹ một tiếng, cũng không tranh cãi với hắn nữa: "Tủ lạnh nhà hai người hết đồ ăn rồi, giờ làm cũng không kịp, đây là cơm trưa lão Lạc mang đến cho em, em cũng chưa ăn, anh hâm nóng lại một chút, em ăn một ít đi, không thì dạ dày sẽ khó chịu."

Bùi Tố sững sờ, đúng vậy, cặp lồng giữ nhiệt ban ngày kia, đương nhiên là chuẩn bị cho mình, vậy nên đưa cho Tiểu Trần, là nhờ cậu ta mang lên giúp mình sao, nhưng tại sao Lạc Vi Chiêu lại không tự mình đến?
Anh vẫn còn giận mình à?

"Vi Chiêu nói buổi trưa cậu ấy vốn dĩ định mang cơm đến cho em, nhưng cục trưởng Đỗ vừa hay tìm cậu ấy, cậu ấy không kịp, nên tùy tiện tìm một người ở công ty của em giúp mang lên," Đào Trạch bưng thức ăn đã hâm nóng ra trước mặt Bùi Tố, "vẫn không thể để em ăn được."

...

Bùi Tố không nói nên lời, lắc đầu nhận lấy cơm bắt đầu lặng lẽ ăn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Đào Trạch nhìn Bùi Tố cúi đầu, vừa chọc hạt cơm vừa nói: "Vậy em ăn hết cơm, anh ấy có về không."

"Ừm..." Đào Trạch cẩn thận nói, "hôm nay e rằng không kịp, cậu ấy dẫn Lam Kiều và Tiểu Kính đi đuổi theo nghi phạm ra ngoài tỉnh rồi."

Đào Trạch cảm thấy Bùi Tố giống như bị xì hơi, vai cũng sụp xuống mấy phần.

"Em và Vi Chiêu... làm sao vậy? Nếu không ngại, nói cho anh nghe?"

Chàng trai trẻ trước mặt không đáp lời, hắn chỉ lo vùi đầu ăn cơm, từ từ rồi thật sự ăn hết cơm, giống như Lạc Vi Chiêu vẫn luôn ở bên cạnh giám sát hắn vậy.

Bùi Tố cuối cùng dùng khăn giấy lau miệng, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục lại vẻ mặt ngày thường: "Đây là chuyện giữa em và sư huynh, chờ anh ấy ngày mai về sẽ giải quyết, không làm phiền anh Đào Trạch."

"Thời gian không còn sớm nữa, mau về đi, chị Đường Ngưng chờ sốt ruột rồi."

Sau khi Đào Trạch rời đi, Bùi Tố một mình ôm Chảo ngồi rất lâu trong phòng khách. Mãi đến khi cửa ra vào có tiếng động, rồi là mấy tiếng 'cốc cốc' gõ cửa.
Chờ người giao hàng nhanh kia đi một lúc lâu, Bùi Tố mới đứng dậy đi ra cửa, mở cửa cầm cái bưu kiện giao hàng nhanh đặt dưới đất vào nhà.
Chảo chơi hộp giấy đựng bưu kiện vui vẻ không ngừng, Bùi Tố tháo bao bì bên ngoài, nắm chặt cái lọ nhỏ trong hộp vào lòng bàn tay.

Hắn bắt đầu hoài nghi, mùi nước hoa mà hắn ngửi thấy trên người Lạc Vi Chiêu lúc đó, có khi nào chỉ là do hắn phán đoán sai. Giống như Đào Trạch nói, có khi nào Lạc Vi Chiêu và Tiểu Trần căn bản không quen biết, chỉ là tình cờ gặp nhau ở tầng dưới.
Nhưng hắn vẫn muốn kiểm tra một chút, coi như là sự cố chấp của hắn quấy phá đi.
Thật ra cho dù sư huynh và cậu ta quen biết, cũng không sao, chỉ là hắn sẽ thấy Tiểu Trần càng chướng mắt hơn thôi. Bùi Tố đặt cái lọ nhỏ đó lên đầu giường, rồi lấy đồ ngủ, đi tắm, mang theo Chảo, nằm trên giường của hai người.
Cuối cùng, hắn tắt đèn, lấy tay che lên mắt.

"Hôm nay nhất định về được, em yên tâm! Có cần anh đến Bùi thị đón em tan làm không?"

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, trong điện thoại của Bùi Tố đã có không ít tin nhắn của Lạc Vi Chiêu, tuy không nói thẳng, nhưng giữa các dòng chữ đều ẩn chứa ý trấn an.

Xem ra Lạc Vi Chiêu vẫn nhận ra sự bất thường của hắn.

Bùi Tố từ từ ngồi dậy, đeo kính vào, không chần chừ lắm mà gõ một dòng chữ gửi đi: "Không cần đâu sư huynh, anh về Tân Châu rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay em phải tham dự một buổi lễ trao giải."

Lần này không phải nói dối, là lịch trình đã sắp xếp từ trước, cho dù hắn có trạng thái không tốt đến đâu cũng phải đi.
Vậy là sau khi thay bộ lễ phục vest đã được đặt may trước ở Bùi thị, Bùi Tố nhìn vị chủ tịch Bùi thị trong gương, hít một hơi thật sâu, lấy ra cái lọ nhỏ đã chuẩn bị từ hôm qua.

"Tiểu Trần," bước ra khỏi cửa văn phòng, Miêu Miêu vẫn là xem sắc mặt của Bùi Tố mà hành sự, "đưa Bùi tổng đi dự lễ trao giải."

"Vâng ạ!"

Mùi hương trên người khiến Bùi Tố không dễ chịu, hắn cố gắng nén cảm giác khó chịu mà sải bước đi tới, đồng thời âm thầm chú ý đến trạng thái của Tiểu Trần.

Cậu ta sẽ nhận ra sao? Hay là tất cả những chuyện này, đều chỉ là một sự hiểu lầm?

Chỉ thấy Tiểu Trần thần sắc như thường, trên đường đi cứ nhìn đông nhìn tây, hình như vẫn còn đắm chìm trong sự tò mò của một nhân viên mới đối với môi trường làm việc mới, dù sao đây là lần đầu tiên cậu ta đi thang máy chuyên dụng của chủ tịch.
Mãi đến khi sắp ra khỏi thang máy, cậu ta mới nhận ra có một mùi hương quen thuộc, quẩn quanh bên cạnh mình.

"Ủa Bùi tổng?" Tên này nói một cách vô tư không để bụng, "anh cũng dùng loại nước hoa này à? Trước đây còn tưởng anh không thích cái này."

Cơ thể Bùi Tố mạnh mẽ khựng lại.
Quả nhiên, quả nhiên chính là loại này!
Trên người Tiểu Trần, vương trên người Lạc Vi Chiêu, và loại mà hắn đang dùng, chính là cùng một loại nước hoa!

"Thật sao? Có lẽ là trùng hợp thôi." Bùi Tố cảm thấy nụ cười của mình lúc này vô cùng gượng gạo, chỉ lo vội vàng sải bước đi tới.

"Chắc chắn là vậy rồi, mũi tôi thính mà, không thể sai được đâu," nếu Lạc Vi Chiêu ở đây, chắc chắn sẽ tức đến mức nói mũi thính hay không thì không biết, chứ mắt tên nhóc này chắc chắn là có vấn đề, cậu ta hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của ông chủ nhà mình không đúng, lại tự nói một mình, "À đúng rồi Bùi tổng, hôm qua có người tìm anh đấy."

Bùi Tố: ...

"Là một cảnh sát của SID họ Lạc, hôm qua mang cơm trưa đến cho anh, tôi quen anh ấy, nên đã giúp mang lên, tiếc là lỡ mất cơ hội gặp anh, tôi đã giao cặp lồng giữ nhiệt cho trợ lý Miêu rồi, không biết sau đó anh có nhận được không?" Tiểu Trần cười cười, "Không ngờ anh và cảnh sát Lạc lại quen nhau, anh ấy tốt lắm."

Bùi Tố không nghe nổi nữa, đứng lại bên cạnh cửa xe chuyên dụng đã được Tiểu Trần mở ra, thần sắc lạnh nhạt: "Chuyện giữa tôi và đội trưởng Lạc, không phiền cậu bận tâm."

"Cứ đưa tôi đến đây là được rồi, cậu không cần đi theo, tan làm sớm đi." Nói xong, hắn ngồi vào ghế sau, tự mình đóng cửa xe lại.

Trong xe có màn hình điện tử hiển thị camera phía sau, ánh mắt Bùi Tố thâm trầm, chỉ thấy Tiểu Trần đứng bên đường ngẩn người một lúc, như thể không hiểu tại sao Bùi tổng đột nhiên dùng giọng điệu lạnh nhạt xa cách như vậy nói chuyện, nhưng lại cho mình tan làm sớm, chắc hẳn vẫn không chọc giận người ta nhỉ.
Mặc kệ, có thể tan làm sớm là sướng nhất.
Vậy là tên này lại khôi phục lại vẻ ngô nghê ngày thường, bước chân nhẹ nhàng đi về phía ga tàu điện ngầm.

Bùi Tố cảm thấy thật nực cười, đến cuối cùng, người khác căn bản không để tâm, luôn luôn là một mình hắn tự lừa dối mình, tự chuốc lấy khổ sở.

Điện thoại rất lâu không có tin nhắn mới, trong xe chật hẹp, mùi nước hoa nồng nặc bao trùm lấy Bùi Tố. Hắn nhắm mắt lại, mặc cho mình đắm chìm trong nỗi đau khổ khó chịu này, không muốn vùng vẫy nữa.
Hắn quá mệt mỏi rồi, sắp hoàn toàn thất vọng.

Tại hiện trường buổi lễ trao giải, có một màn hình điện tử khổng lồ.
Một số nghệ sĩ và người nổi tiếng sẽ đi thảm đỏ trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu, vì có thể tăng mức độ phủ sóng. Bùi Tố không tham gia, nhưng sau khi vào cửa, cho dù là hắn cũng không thể tránh được ống kính của những nhiếp ảnh gia liều mạng muốn bắt lấy những điểm nóng.
Vậy là dưới sự giới thiệu phấn khích của người dẫn chương trình trực tiếp, hình bóng của vị chủ tịch trẻ tuổi tập đoàn Bùi thị, xuất hiện trên màn hình lớn của hội trường.
Hắn không có biểu cảm dư thừa nào, nụ cười thỉnh thoảng lộ ra ngày thường, lúc này cũng không xuất hiện.
Người bình thường chỉ sẽ cảm thấy hắn trẻ tuổi tài cao, vừa có một vẻ ngoài đẹp trai, lại vừa có tâm cơ, biết cách mưu tính; nhân viên của Bùi thị nhìn thấy, có thể sẽ nhận ra tâm trạng của tiểu Bùi tổng không mấy vui vẻ, có lẽ là có người không biết điều chọc giận hắn.

Còn nếu là Lạc Vi Chiêu mà nhìn, anh e rằng có thể liếc mắt một cái là nhận ra, vị chủ tịch trẻ tuổi này đã biến thành một con mèo xù lông, vốn dĩ chưa dỗ dành xong, lại còn phải đến cái buổi lễ trao giải vớ vẩn này tăng ca, vậy nên lại có một gương mặt khó ưa, chỉ là che giấu khá tốt, người khác còn tưởng là không giận mà uy cơ.
Chỉ là ngoài gương mặt khó ưa ra, còn có chút sắc mặt tái nhợt, không biết có phải lại không ăn cơm tử tế hay không.
Bùi Tố thật ra một khắc cũng không muốn ở lại đây, nhưng lịch trình đã sắp xếp từ sớm, hắn không tiện từ chối, hơn nữa thời gian chiếm dụng cũng không nhiều, cũng không cần thiết phải không đến, dù sao còn mười phút nữa là đến lúc hắn lên sân khấu rồi.

Tìm được vị trí của mình ngồi xuống, Bùi Tố mở chai nước uống chính thức mà ban tổ chức cung cấp uống một ngụm nhỏ, rồi nới lỏng cà vạt của mình một chút.
Hắn cảm thấy hơi khó thở, phần lớn lại là nhờ vào cái hội chứng mẫn cảm với mùi kia, không khí trong nhà vốn dĩ không lưu thông, yếu tố môi trường cũng phức tạp, khí hiệu ứng trên sân khấu làm Bùi Tố không được dễ chịu.

Nhịn thêm một chút nữa thôi, lát nữa hắn có thể đi rồi.

Tiểu Bùi tổng ngay cả bản thân mình còn không lo nổi, tự nhiên cũng không chú ý đến, ở rìa sân khấu trước mặt, có một ánh mắt đang tập trung vào hắn, không hề dịch chuyển.

"Hôm nay tôi có thể đứng ở đây, không thể thiếu sự kiên trì và đồng hành của tất cả các thầy cô trong đoàn làm phim... cảm ơn mọi người, cảm ơn gia đình tôi, cũng cảm ơn tiền bối và Bùi tổng đã trao giải cho tôi, cảm ơn tất cả mọi người!"

Bùi Tố đứng ở bên phải sân khấu, không lộ ra vẻ gì mà xoa xoa thái dương đang đau nhức của mình, nhìn người nhận giải đã phát biểu xong, hắn nở một nụ cười thích hợp nhẹ nhàng vỗ tay, rồi chuẩn bị quay người đi xuống sân khấu.

Ngay lúc này, trên sân khấu 'bùm' một tiếng lại phun ra một lượng lớn pháo hoa và khí, hô hấp của Bùi Tố đột nhiên nghẽn lại, giây tiếp theo, trước mắt trời đất quay cuồng, mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm lưng hắn, hắn siết chặt lấy vạt áo ở ngực, cố gắng giảm bớt triệu chứng nhưng vô ích.
Hắn đang đi ở phía trước, lúc này trước mặt hắn không có một ai, chỉ có những bậc thang không hề thấp. Mà Bùi Tố lúc này ngay cả đường cũng không nhìn rõ, hai chân mềm nhũn, như thể giây tiếp theo sẽ ngất đi!

"Ư..."

Hắn giống như một người sắp chết đuối, ngực phập phồng kịch liệt, hắn muốn cầu cứu, nhưng hiện trường quá ồn ào, căn bản không có ai chú ý đến sự thay đổi của hắn.
Dạ dày đột nhiên co thắt, Bùi Tố hoàn toàn mất trọng tâm, sắp ngã từ trên cao xuống –
Cơn đau trong tưởng tượng lại không đến, trước giây phút mất đi ý thức, Bùi Tố nhìn thấy một vòng tay vững chắc và ấm áp, kịp thời cứu lấy hắn.

"Sư huynh..."

Lúc Bùi Tố tỉnh lại, đã là buổi trưa của ngày hôm sau.
Hắn nhìn chằm chằm vào trần nhà bệnh viện một lúc, để mình dần quen với mùi nước khử trùng trong bệnh viện, lúc này mới nghiêng đầu, nhìn Lạc Vi Chiêu đang ngồi bên giường nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay nhẹ nhàng chấm vào mu bàn tay anh.

Lạc Vi Chiêu vốn dĩ không ngủ, cảm nhận được động tĩnh của Bùi Tố thì lập tức mở mắt ra.

"... Tỉnh rồi à?"

Bùi Tố chớp chớp mắt.

Nhất thời không có lời nào, hai ngày không gặp, dáng vẻ của Lạc Vi Chiêu trong mắt Bùi Tố đều có chút xa lạ rồi, quần áo tuy gọn gàng, nhưng tơ máu trong mắt vẫn làm cả người anh trông tiều tụy.
Xem ra là thức trắng đêm bên cạnh mình.
Bùi Tố vẫn đang nghĩ nên mở lời giải thích tất cả những chuyện này như thế nào, thì Lạc Vi Chiêu lại mở lời trước.

"Chuyện khí kích thích ở buổi lễ, anh đã bảo người đi điều tra rồi. Có lẽ ngay từ đầu em mắc bệnh này, cũng là có người cố ý giở trò, mục đích chính là để em xảy ra chuyện ở buổi lễ, nếu may mắn thì chỉ là làm trò hề, nếu không may, té cho em nửa sống nửa chết cũng có khả năng."

Bùi Tố sững sờ, sao Lạc Vi Chiêu đã biết hết tất cả rồi, vậy anh có biết chuyện mình vì mùi nước hoa mà ghen tức không?

"Còn gã Tiểu Trần kia," Lạc Vi Chiêu mười ngón tay đan vào nhau, chứng kiến sự hoảng loạn trong một giây của Bùi Tố trên giường bệnh một cách rõ ràng, "cũng đang trong quá trình điều tra, sự xuất hiện của cậu ta rốt cuộc là có người cố ý sắp đặt, hay là thật sự chỉ là trùng hợp đơn thuần, rất nhanh sẽ biết thôi."

Lạc Vi Chiêu mãi không tiếp tục nói, mãi đến khi chờ Bùi Tố nghẹn ra một tiếng "ừm" đầy buồn bã mới hài lòng.

"Anh quen gã Tiểu Trần kia, là vì mấy hôm trước gặp cậu ta bị cướp giật, nên mới ra tay giúp đỡ, mùi nước hoa có lẽ là dính vào lúc đó. Sau đó anh đi đưa cơm cho cậu, lão Đỗ đột nhiên gọi phải đến SID ngay, cậu ta lại vừa hay nhìn thấy anh, nên anh đã nhờ cậu ta đưa lên."

"Em... còn có gì muốn hỏi không?"

Hốc mắt Bùi Tố nóng lên, cười ra: "Sư huynh nói hết rồi, em còn có gì mà nói."

Lạc Vi Chiêu nhìn vào mắt hắn, cũng không vội vàng muốn tên nhóc con này thổ lộ tâm sự ngay. Anh điều cao tựa lưng của giường bệnh lên, Lạc Vi Chiêu lấy một cốc nước ấm, đưa đến bên miệng Bùi Tố.

"Uống chút nước đã, nào, há miệng ra."

Hắn đã bao lâu không ở bên cạnh Lạc Vi Chiêu một cách tử tế rồi, vốn dĩ đang chiến tranh lạnh, cái bệnh và người này lại hành hạ hắn sống không bằng chết, đột nhiên thân mật như vậy, Bùi Tố ngược lại không quen, theo bản năng đề phòng.
Hơn nữa nước trong bệnh viện này, cũng mang một mùi nước khử trùng lờ mờ, Bùi Tố ngửi thấy không thoải mái, theo phản xạ giơ tay lên, đẩy tay Lạc Vi Chiêu đang cầm cốc nước ra.

...

Bùi Tố trong lòng thấy không ổn, chỉ thấy Lạc Vi Chiêu bị đẩy ra cúi đầu không nhìn rõ sắc mặt, như thể tức giận, ho khan một tiếng, đặt cốc nước xuống định đứng dậy rời đi.
Quả nhiên vẫn là cảm thấy mình quá đáng nhỉ.

"Đừng đi, sư huynh..." Hắn hoảng loạn, nắm chặt tay Lạc Vi Chiêu không dám buông, "Em không cố ý, em chỉ là..."

Lạc Vi Chiêu lập tức quay đầu lại, trong ánh mắt nhìn Bùi Tố không có sự tức giận, chỉ có sự đau lòng.

Tiểu Bùi tổng từ khi nào lại trở nên lo được lo mất như vậy?

"Anh không đi," anh nắm chặt lấy bàn tay tinh tế của Bùi Tố, "anh chỉ muốn đi mua nước sạch, tìm đường phèn cho em thôi."

Lúc Lạc Vi Chiêu mang nước khoáng sạch đã hòa tan đường phèn trở về, vừa đẩy cửa ra đã thấy người trên giường bệnh đang ngóng chờ.

Uống vài ngụm từ tay Lạc Vi Chiêu, Bùi Tố cảm thấy cổ họng khô rát của mình dần được dịu lại, hắn mím môi lau vết nước trên môi, nở một nụ cười vừa vặn: "Ngọt lắm, cảm ơn sư huynh."

"Giờ mới biết nói lời hay," Lạc Vi Chiêu cũng cười, nhưng sự u ám trong mắt vẫn chưa tan đi, "trước đó sao lại không mở miệng, chịu ấm ức cũng không nói."

Trong lòng Bùi Tố chua xót.

Nhưng hắn không ngờ, Lạc Vi Chiêu lại mở lời trước: "Xin lỗi em, là sư huynh không tốt."

Bàn tay Bùi Tố muốn rút lại lại bị người ta nắm chặt trong lòng bàn tay, Lạc Vi Chiêu tiếp tục nói: "Về chuyện của những kẻ thanh trừ, anh vẫn chưa vượt qua được rào cản trong lòng, nhưng anh nên nói chuyện tử tế với em. Vốn dĩ định 'gậy ông đập lưng ông', để em cũng nếm thử cái cảm giác bị người khác giấu giếm, lại không ngờ đã bỏ qua cảm xúc của em."

Bùi Tố thầm nghĩ, cách làm này của Lạc Vi Chiêu đúng là không sai, nếu chỉ là lời nói suông, hắn có lẽ thật sự sẽ coi như gió thoảng qua tai. Trải qua một trận chiến tranh lạnh này, hắn thật sự không dám làm vậy nữa.

"Em biết mà, tính anh nóng nảy, lại còn thô lỗ, lúc anh nhận ra thì đã muộn rồi."

Nửa lúc sau, Bùi Tố vẫn luôn cúi đầu lẩm bẩm một câu: "Anh về từ khi nào?"

"Lúc em vào cửa, anh đã tìm mối quan hệ, trà trộn vào làm bảo vệ ở một góc của buổi lễ."

Bùi Tố cười: "Vậy cũng không tính là muộn."

Hắn nói giọng quá nhỏ, Lạc Vi Chiêu không nghe rõ, dịch người lại gần hơn một chút, lại vô tình nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống ga trải giường lan ra. Lạc Vi Chiêu giật mình, ngẩng đầu lên thì chạm vào đôi mắt ngập nước của tên nhóc con.

"Ôi chao... sao lại khóc thành ra thế này hả?"

Nếu lúc này Lam Kiều ở đây, cũng sẽ bị giọng nói ngọt ngào của bố cô ấy làm cho rùng mình.
Giống như đang dỗ một con mèo con vậy.
Bùi Tố vốn dĩ còn có thể nén lại, bị Lạc Vi Chiêu hỏi như vậy lại càng không nhịn được, lại liên tiếp rơi mấy giọt nước mắt xuống. Lạc Vi Chiêu vừa cười vừa đưa khăn giấy của mình cho hắn, lần này tiểu Bùi tổng ngược lại trở nên dũng cảm, lấy khăn giấy đồng thời còn không chút e ngại mà gạt tay Lạc Vi Chiêu ra, như thể người vừa nãy sợ Lạc Vi Chiêu tức giận không phải mình vậy.

"Tủi thân đến vậy à, sư huynh sai rồi mà..."

"Không có tủi thân," Bùi Tố hít hít mũi, dừng lại một chút, đổ hết mọi chuyện lên cái bệnh kia, "em chỉ là bị bệnh thôi, nên mới nghĩ linh tinh, mới như vậy. Em cũng chưa từng nghi ngờ sư huynh, chỉ là thấy cái mùi đó khó ngửi quá, nhìn người kia không vừa mắt."

"Em... em biết chuyện em làm để thử lòng thật không thể tha thứ, em thật sự chỉ là bị bệnh thôi."

Hắn gập khăn giấy đã dùng lại đặt sang một bên: "Sư huynh, xin lỗi..."

Lời xin lỗi còn chưa nói xong, hắn đã bị một lực mạnh mẽ kéo vào vòng ôm của Lạc Vi Chiêu.

... Mùi nước hoa không còn nữa.

Cánh tay Bùi Tố vòng qua vai Lạc Vi Chiêu, không chỉ có mùi nước hoa biến mất, ngay cả mùi thuốc lá, mùi dầu mỡ, thậm chí là mùi cà phê hòa tan có thể ngửi thấy quanh năm ở SID, cũng không còn nữa.
Cả người Lạc Vi Chiêu đều rất sạch sẽ, thậm chí có thể dùng từ sạch tinh tươm để hình dung.

"Em không cần xin lỗi. Sáng nay anh về nhà một chuyến, tắm rửa rồi." Lạc Vi Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve lưng Bùi Tố, "Em ngửi kỹ lại xem?"

Bùi Tố nghe lời lại dò xét một lần nữa.
"... Sữa tắm của em?"

"Hây, mũi em thính thật đấy! Đúng vậy, là mùi của em."

"Là mùi của em" năm chữ này xông vào lòng Bùi Tố, làm thế nào cũng không thể nén xuống được.
Hắn mũi cay cay, nước mắt lại lần nữa vỡ bờ, không ngừng rơi xuống làm ướt vạt áo của Lạc Vi Chiêu.

"Vậy sư huynh bây giờ, trên người chỉ có mùi của em thôi."

Bảy ngày sau.

Hội chứng mẫn cảm với mùi hoàn toàn tạm biệt Bùi Tố, khứu giác của hắn đã hoàn toàn hồi phục bình thường, sẽ không còn nhạy cảm với mùi nữa.
Và chuyện hắn bị bệnh, bị kích thích ở buổi lễ, quả nhiên là do đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh giở trò, đã bị Lạc Vi Chiêu dẫn đội xử lý sạch sẽ.

Còn Tiểu Trần kia, đúng thật là trùng hợp đơn thuần mà xuất hiện, hơn nữa người ta đã có bạn gái rồi, bản chất chính là một tên ngốc nghếch nhiệt tình thái quá. Bùi Tố tỉnh táo lại, cũng không thèm chấp nhặt với cậu ta nữa, ngược lại là Tiểu Trần tự mình xin chuyển sang bộ phận khác.

Bùi Tố phủ nhận hoàn toàn hành vi mít ướt ngày hôm đó, hỏi thì là do bệnh tật ảnh hưởng, hắn mới không thích khóc như vậy.
Tuy không còn bị hội chứng mẫn cảm làm phiền, nhưng hắn đã hình thành một thói quen giống như mèo, thích tự mình lăn lộn một vòng trên quần áo của Lạc Vi Chiêu trên giường, rồi mới để chính chủ mặc vào.
Đường đường là tiểu Bùi tổng đương nhiên có loại nước hoa mà mình yêu thích, vậy nên trên người Lạc Vi Chiêu, luôn thoang thoảng một mùi hương kín đáo.

Những người khác ngửi thấy, đều phải hỏi: "Đội trưởng Lạc trên người anh là mùi gì vậy? Thơm thật!"

Lạc Vi Chiêu cười một tiếng, mức độ tự hào giống như một con công ưỡn ngực.
"Đương nhiên là mùi nước hoa của Bùi tổng nhà tôi rồi."

— Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro