Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Con trai

Tiên vương Mạch Vũ là tên hôn quân bạo tàn, đam mê tửu sắc, khiến con dân bao đời lầm than. Tương truyền rằng năm Tam hoàng tử Mạch Thanh Tùng chém đầu cha đoạt ngôi, chính Mạch Tô đã tận lực phò tá cháu mình trong những ngày đầu xây dựng lại đất nước, khiến Chu triều từ một đất nước hoang tàn trở mình thành cường quốc hùng mạnh nhất trong khu vực.

Người đời rỉ tai nhau: tiền dù ở trong túi của ai, thì 7 phần cũng là nhờ ơn Mạch Thân vương mà có, khỏi phải nói, sau Hoàng đế đương nhiệm, Mạch Tô chính là người có thế lực nhất.

Thế nhưng trong mắt người đời, dù là người có tiền có quyền, lại còn có được cả sự ưu ái của Chu đế, Mạch Tô vẫn là con người khiêm nhường, tình nghĩa, bởi khi chiến tranh kết thúc, hắn nhất quyết không cầu lợi lộc, mà chỉ xin một tiểu binh nhỏ bé mang về làm cận vệ vì "cậu ấy đã cứu thần" cùng với một vùng thâm sơn cùng cốc yên tĩnh.

Chu đế cũng không tiếc gì mà trao ngay người quân binh ấy cùng với một cánh rừng trông như mộng ở phía nam. Từ ngày đó, Hoà Liên đã thuộc về hắn.
----------------------
Mạch phủ rộng lớn nhưng lại ít người, mỗi tiểu phủ lại chỉ có nhiều nhất 5 người canh giữ, quét tước, cộng hết lại cũng chưa đầy 100 gia nhân. So với người có địa vị như Thân vương, con số này thật sự quá ít.

Mạch Tô giam cầm Hoà Liên trong một biệt phủ rộng lớn, cấm người ngoài vào. Hoà Liên hiện tại đã bị cắt cụt tứ chi, chỉ có thế lắc qua lắc lại, mọi sinh hoạt đều bị hạn chế. Hiện tại, Hoà Liên đang mang song thai, bụng lớn rất khổ sở, cả ngày gần như chỉ có thể nằm yên trên giường rên rỉ, nức nở vì đau. Mạch Tô đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát: hắn cắm đũa ngọc vào lỗ tiểu để kiểm soát việc tiểu tiện, nhồi ngọc hành vào lỗ huyệt rồi khoá lại bằng đai sắt để kiểm soát đại tiện. Bên trong tử cung giả là một cái chén vải nhỏ được làm rất mềm và chắc, chèn ở trước cổ tử cung, để dù cậu có vỡ ối vẫn có thể tiếp tục mang thai mà không bị trào ra, hắn không thích trẻ con lắm, nhưng lại thích đụ cậu lúc mang thai, vậy nên cho đến khi đứa trẻ được ít nhất 1 năm, hoặc khi cậu thực sự không chống đỡ được nữa, Hoà Liên vẫn phải mang chiếc bụng lớn đó chờ hắn chơi đùa. Biệt phủ này hoàn toàn không có người ngoài, có nghĩa gia nhân ở đây chính là những đứa trẻ mà Hoà Liên sinh ra. Những đứa trẻ này không được sinh ra một cách tự nhiên nên chúng gần như không biểu lộ cảm xúc, mà chỉ nghe theo lời người đầu tiên chúng gặp răm rắp như một chiếc máy vậy. Lợi dụng điểm này, Mạch Tô mỗi khi Hoà Liên lâm bồn xong đều tách đứa trẻ ra khỏi Hoà Liên, mặc cho cậu gào khóc cầu xin. Hắn nuôi lớn lũ trẻ ở một khu nhà khác, dạy cho chúng công việc của gia nhân và một số những kiến thức khác, để khi vào năm 5 tuổi, chúng sẽ được về biệt phủ phục vụ.

Mỗi sáng thứ dậy, con trai cả Mạch Nhất sau khi quét tước phòng ngủ sẽ có nhiệm vụ dọn dẹp cho mẫu thân. Mẫu thân nó sẽ luôn luôn nằm trên chiếc giường giữa hồ, vén qua trùng trùng lớp lớp tấm màn sẽ là thân thể trần trụi không tay không chân, người ngập ngụa trong tinh dịch phụ thân. Chúng được dạy: mẫu thân khi được phủ trong tinh dịch chính là được phụ thân thương yêu, vết tích trên người mẫu thân chính là phụ thân trân quý mà trao cho, nước mắt và những tiếng rên rỉ chính là do mẫu thân cũng yêu phụ thân chúng rất nhiều. Hạnh phúc của phụ mẫu chính là hạnh phúc của chúng, vậy nên Mạch Nhất rất vui khi đều thấy Hoà Liên mỗi ngày được phụ thân yêu thương. Nhóc nhanh chóng lau cho mẫu thân sạch sẽ, móc hết tinh dịch từ trong cổ họng và lỗ đít ra, sục cho mẫu thân nó đến khi nào hai túi ngọc bị vắt kiệt, và thay khăn trải giường.

2 đứa trẻ còn lại cũng lần lượt vào phòng làm những công việc đã định trước, rồi chúng cùng anh trai vây quanh mẫu thân của mình. Nhiệm vụ mỗi ngày của chúng chính là giữ cho Hoà Liên luôn động tình, nứng đến chảy nước, để khi phụ thân về chỉ có việc đâm côn thịt vào đụ mẫu thân. Trừ khi có mặt của Mạch Tô, khoảng thời gian còn lại chính là của bọn chúng để yêu thương mẫu thân mình. Giữa canh tư, khói thuốc phiện tản ra lập lờ trong chiếc giường nổi giữa hồ. Lanh canh tiếng những lọ thuốc chứa đầy tình dược được xếp gọn sang một bên. Hoà Liên bị chính con trai mình đẻ ra bóp miệng ép uống thuốc kích dục, tận 5 chai liền. Dục vọng bốc lên cùng với mùi thuốc trầm mê khiến cậu khó chịu, muốn chà sát, muốn được đâm vào, mặc cho song thai 6 tháng đang đeo nặng lưng. Cơ thể không chi trần truồng lắc lư cái bụng to mà rên ư ử, dưới ánh mắt của nam nhân không khác gì một cái lỗ thịt ngon lành để đâm vào thoả mãn dục vọng. Sợ hãi trước cái nhìn lạnh lẽo của 3 đứa con trai mà mình yêu nhất, Hoà Liên run nức nở khóc, đầu óc dần trống rỗng, như một đứa trẻ muốn được uống sữa vậy.

Một người giơ tay, tát cái chát vào bầu vú trắng mịn, lưu lại cái dấu tay vừa đỏ vừa nóng. Vú tê nhức làm cậu khóc còn to hơn. Nhưng càng khóc hắn càng đánh, mỗi lúc một mạnh, sữa tươi phun ra trước sự kích thích kịch liệt của những cú đánh, văng tứ tung.

"Ngoan"-tới khi vú dần thâm tím, thanh niên mới dừng tay mà chuyển sang nhào nặn hai viên bột lớn, há miệng ngậm lấy hồng đậu, quyết vắt sạch sữa non bên trong
---------
Đêm đấy Mạch Tô về, quyết định hôm nay cho Hoà Liên đẻ. Sau khi đụ chán chê liền nửa đêm cho người nhốt vào một cái lồng lót mền bông, khiêng ra giữa chợ chờ trời sáng. Tới khi người bu tới đông nghẹt thì cho 3 đứa con vào lồng hành thêm một lúc nữa, đụ đến khi không còn sức, cho thọc cánh tay vào đấm cho vỡ chén vải, ép uống thuốc thúc sinh (bằng cách này vẫn có thể đẻ con một cách trọn vẹn vì tử cung sẽ tự bóp rặn thai nhưng sản phụ sẽ rất đau đớn). Nửa ngày trôi qua, tới tầm chập tối thì mới đẻ xong, lỗ đít cũng bị nong rộng không chịu được. Nhau thai còn chưa được lấy ra nhưng Mạch Tô đã tiếp tục ôm lấy Hoà Liên đang bất tỉnh, nhét cặc vào và tiếp tục đụ, ba đứa lớn lẳng lặng đi làm việc của mình, cắt dây rốn và đem hai đứa bé đi về khu nhà khác. Hoà Liên không được ngồi trong kiệu mà phải ngồi lên một cây dương vật giả, da bụng lộ hẳn cái đầu dương vật một đoạn, người bất tỉnh trần như nhộng được đưa đầu đoàn người rước trở về dinh. Trên đường người người chỉ trỏ, tiếng đồn bay xa, người ta bảo cậu là tên nam kỹ đã dám mạo phạm Thân vương, nhưng vì có được chút nhan sắc đẹp đẽ cùng thân thể dị thường nên được giữ lại nối giống cho ngài, không ai dám ngờ đây lại chính là cậu tiểu binh nhỏ đã "cứu" Thân vương trong sử sách xưa.

Kiệu vừa về tới phủ, Mạch Tô liền ôm Hoà Liên về biệt viện, đuổi hết người ra ngoài, chỉ còn lại 2 người.
Mỗi lần Hoà Liên đẻ xong liền như thế này, gia nhân gọi đây là tháng ân ái, vì một tháng kể từ đây, Thân vương sẽ giam mình làm tình kịch liệt với cái người kia, xem như là "bù đắp cho quãng thời gian mang thai". Suốt một tháng biệt viên vang vọng những tiến rên la ái muội đỏ mặt, không ai biết bên trong diễn ra những gì, chỉ biết khi hết tháng, đại phu ra vào nườm nượp, cố gắng kéo lại sự sống sắp lụi tàn của cái người không tay không chân kia.
--------
Hoà Liên hết đẻ rồi lại mang thai suốt 5 năm, tinh thần sớm cũng đã vụn vỡ, cơ thể thì bị ngược đãi, xuống cấp trầm trọng. Cơ bắp khi xưa dày công tập luyện theo thời gian dần teo lại, cơ bụng lực lưỡng vì đẻ quá nhiều nên lại thành lớp da lõng bõng bèo nhèo, tóc tai soã dài, mặt cũng ốm đi. Nam căn đáng tự hào teo lại còn một mẩu, trong khi lỗ hậu lại bèo nhèo tàn tạ bởi số tinh dịch mà nó nuốt vào hẳn còn lớn hơn số phân thải ra.

Có những lúc Hoà Liên như giật mình khỏi cơn ác mộng, lại bắt đầu những hành động phản kháng nhỏ nhặt như nhè tinh dịch ra, không chịu bú cặc, hay ráng rặn cặc hắn ra, những lúc như thế, cậu liền bị đụ bạo hơn, lỗ đít bị dập đến tơi tả, kèm theo là những lời mắng chửi, giáo huấn mà hắn gọi là "thê huấn"

"Đời này em sinh ra, nhiệm vụ duy nhất không phải là bảo vệ biên cương, cũng không phải đền đáp phụ mẫu, em sinh ra là để phục vụ ta, là để vạch lồn mút sạch tất cả những gì bắn từ dương vật ta, thụ thai rồi đẻ con cho ta, em hiểu chứ?"

Rồi hắn vừa vả mặt, vú và thịt mông, vừa đọc "Thê Huấn", chung quy là các điều luật mà một nương tử chung thủy cần phải làm theo, đại loại như kiểu "sống lấy cặc đại phu làm nghĩa, có chết cũng phải do đại phu đụ mà chết" hay "lồn đụ bị lỏng hoặc không chảy nước là đại tội, phải bị nghiêm phạt bằng cách đấm vào tử cung cho chừa"

Nói đi cũng phải nói lại, những đứa con của y cũng không phải dạng vừa. Dù chúng vô cảm nhưng vẫn có một nỗi ám ảnh nhất định với cơ thể y. Trừ bỏ nhưng lúc phụ thân có nhà, 3 đứa con liền dính chặt lấy Hoà Liên không rời, từng tấc da thịt liên tục bị sờ nắn, miệng và lỗ đít cũng không lúc nào ngơi nghỉ là luôn bị túi trứng dái vừa to vừa nặng vả bồm bộp vào mặt vào mông. Giống như cha chúng, tụi nhỏ cũng từng bị mẫu thân chống cự, y lách người muốn thoát ra, nhưng chẳng được bao lâu liền bị chúng nắm đầu kéo lại, nhét thẳng ba căn dương vật vào tận đáy mà thúc đụ. Ngày hôm ấy y thật thiếu chút nữa chết nghẹn vì tinh dịch, nhưng chúng vẫn oán hận mẫu thân, liền bày ra trò trả thù. Sáng hôm sau, hoàn thành việc dọn nhà cửa, 3 đứa con trai y liền thảnh nhiên bỏ ra ngoài, không địt y, cũng không ép y nốc thuốc. Cứ ngỡ như đó sẽ là một ngày hạnh phúc nhất đời mình, nhưng Hoà Liên đã nhầm. Không có thuốc, Hoà Liên cũng không nứng, lồn cũng khô khốc. Đến khi Mạch Tô trở về, hiển nhiên hắn liền không vui.

"Nước lồn của em đâu?! TA HỎI NƯỚC LỒN ĐIẾM CỦA EM ĐI ĐÂU RỒI?!!"

Hắn giận dữ tra hỏi, tay điên cuồng thọc rút lỗ đít khô khốc đang thít chặt vì hãi hùng. Ngày hôm ấy, Hoà Liên thật sự bị đánh cho thừa sống thiếu chết, mặt bị vả cho sưng phù nhìn không ra dạng, khắp cơ thể là những vết bầm tím, những dấu tay rướm máu, căn theo gia quy, cậu còn bị đấm tử cung. Đến khi con y quay về, những gì chúng thấy là toàn cảnh mẫu thân chúng bị bạo hành tới thân tàn ma dại, cả thân hôi tanh mùi tinh dịch và dâm thủy, bên dưới đường ruột còn bị đấm cho rớt ra mà treo lủng lẳng bên ngoài.

Thỏa mãn với tàn cuộc trước mắt, chúng nhanh chóng sa vào người y, như những con quạ nhìn thấy xác chết, đi dùng lưỡi mình liếm sạch từng tấc trên người y, uống sạch dịch thể đọng trên người, mút luôn cả dịch ruột đang tong tỏng rỉ ra từ khúc thịt bị đấm rớt. Đoạn, chúng nâng niu đỡ lây đã Hoà Liên nằm trên đùi

"Mẫu thân, mau uống chút nước cho đỡ khát"

Móc ra cặc lớn từ dưới lớp áo, một đứa nhanh chóng ấn quy đầu thâm tím vào giữa đôi môi rách tươm của mẫu thân mình, rồi thở ra một hơi nặng nhọc, đem nước đái cất trong bàng quang xả vào khoang miệng đối phương. Hoà Liên vô thức bú mút nước đái xả từ cặc con trai như một đứa trẻ sơ sinh uống sữa mẹ, khuôn mặt bị đánh sưng khó khăn nuốt xuống nước thải tanh nồng nóng hổi làm chúng bị trào ra, nhưng con trai y cũng không nổi nóng mà dịu dàng lấy một mảnh lụa lau mép cho y, như thể đang thực sự chăm sóc một hài tử nhỏ xinh. Hết đứa này lại tới đứa kia đút nước tiểu cho y uống khiến bụng nhỏ nhũn nhão dần phồng lên. Hoà Liên uống no nước tiểu liền dần mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Ba đứa con y cũng cẩn thận lau cho sạch người y, đoạn lấy chuỗi minh châu sáng chói, từng viên từng viên nhét vào lỗ niệu đạo y, nhét đến bàng quang căn phồng không thể chảy ra giọt nước nào, lấy lụa trắng bó chặt thân y lại, chỉ chừa ra miệng và cái lỗ dưới đong đưa đoạn thịt đỏ ướt át, biến y trở về như thời niên thiếu, làm một viên lụa trắng bị địt chảy nước.
---------
Heno tui lại cb rồi đây:) chiệng là tui sắp cạn idea rồi (gu mặn quá không có nổi nguồn tham khảo:<) nên tui xin trưng cầu ý kiến của mn, ai thích hành bé nhà mình ntn thì cmt nhé, nếu thấy ok mình sẽ thêm vô luôn:)))) (à mn đừng hi vọng là sẽ có cắt cảnh tình cảm lãng mạn yêu thương gì nhé, truyện viết để thoả mãn thú tính thôi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro