Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồ Vương 2

Lúc này, có thuộc hạ từ bên ngoài mang tin cấp báo:

- Chủ tử, đã tìm thấy.

Tay hắn buông cằm nàng ra, tim nảy một nhịp thật mạnh, nhanh chóng bước ra ngoài, tìm thấy rồi, đã tìm thấy người con gái ấy rồi. Nàng đau khổ thẫn thờ nhìn bóng dáng vội vã rời đi của hắn...

Vì cái gì...mà một vị quân vương luôn trầm tĩnh lạnh nhạt như vậy lại trở nên gấp gáp như vậy? Phải chăng...người kia...người ở trong bức tranh hắn nâng niu như ngọc đã trở về?

Bàn tay nâng lên rồi lại rơi xuống một cách vô vọng, nhìn theo bóng dáng đã khuất sau cánh cửa, tim lại nhói lên từng hồi. Thế nhưng... nàng vẫn tự trách mình là người đến sau...

Bên ngoài,...

- Báo cáo chủ tử, Nguyệt Nhi cô nương hiện đang ở một ngôi làng nhỏ dưới chân núi Sơn Miêu.

- Làm tốt lắm.

- Tạ chủ tử! - Nói rồi, bóng đen kia vụt mất.

Niềm vui sướng kích động tâm tình khiến hắn quên mất một điều quan trọng. Sơn Miêu là nơi trú ẩn của loài mèo tinh, người bình thường không thể sống ở đó được.
Với lại Miêu tộc và Hỏa Hồ tộc tuy nước sông không phạm nước giếng nhưng là vẫn không ưa nhau.

Mấy ngày sau hắn đón Nguyệt Nhi về, phong làm vương hậu. Còn nàng...vẫn chỉ là thân phận tỳ thiếp nhỏ bé. Ngày đại hôn, sắc đỏ trải rộng khắp Hỏa Hồ tộc, vì là đại hôn của vương nên vô cùng lớn.

Ngày bé, nàng thường được nương kể cho nghe về những tân nương sắp gả về nhà chồng sẽ được mặc giá y đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng trùm khăn hỉ, chân chân chính chính bước vào cửa.

Ngẫm lại bản thân mình, nở nụ cười khổ. Trượng phu của nàng...còn là vương của một tộc lớn mạnh. Thế nhưng bộ hỉ phục đỏ thẫm chưa một lần được khoác lên người và có lẽ cũng không còn cơ hội để khoác.

Một giọt nước mắt trượt dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, phía trên đài cao. Hắn mang long bào vàng rực rỡ kết hợp với phượng giá đỏ của Nguyệt Nhi. Tay trong tay uống ly rượu hợp cẩn. Cảnh đẹp đến đau lòng, đau đến nhức nhối.

Đại lễ xong, không còn tâm trạng dự tiệc, nàng về phòng ôn lại kỉ niệm ít ỏi xưa. Từ lần đầu tiên gặp rồi chữa mắt cho nàng. Những lần nàng hầm rau củ mang đến cho hắn, những lần nàng len lén ngắm nhìn...

Những ngày tháng đó, liệu có còn chăng? Khi giờ đây người con gái ấy đã trở lại. Từng chén lại từng chén vào bụng. Tửu lượng vốn không tốt nhưng sao giờ đây muốn uống để quên đi nhưng càng uống thì càng tỉnh táo và lại càng đau...

Cửa bật mở, bóng dáng một nam nhân tiến vào.

- Hức! Ta mơ sao? - Nàng tự hỏi, xoa xoa mắt.

Hắn nhíu mày nhìn đầy những bầu rượu trống không trên bàn tiến đến ôm con sâu say rượu kia lên giường đắp chăn cho nàng. Định đứng dậy bỏ đi thì bị một đôi tay níu lại:

- Chàng...đừng đi có được không, ta rất yêu chàng, rất nhớ chàng. Từ khi Nguyệt tỷ về đây...có lẽ chàng quên ta rồi. Hix - Nàng còn nói nhiều lắm, cứ nghĩ là ảo giác nên thoải mái bộc bạch hết tâm tư trong lòng.

Giây phút ấy, bỗng nhiên hắn động lòng, dỗ nàng ngủ.

Sáng hôm sau, vương hậu ngồi khóc lóc nỉ non. Hỏa Hồ tộc truyền ra tin đồn Mộc nương nương đêm đại hôn dụ dỗ Vương để Vương hậu một mình. Mộc nương nương là người phàm nhưng vô cùng ác độc.

Còn phần nàng, lúc tỉnh dậy quên hết chuyện hôm qua, thấy hắn nằm cạnh cũng vừa vui mừng lại cả đau xót. Hắn cũng không hiểu sao có thể bỏ Nguyệt Nhi một mình liền chạy về.

Hắn đi rồi, nàng vô cùng hụt hẫng tự an ủi mình.

3 tháng sau,

Cả Hỏa Hồ tộc vui mừng đón nhận tin Vương hậu và Mộc nương nương đều có thai. Hầu như tất cả đều chú ý, chúc mừng Nguyệt Nhi, chẳng ai để ý tới nương nương nhỏ bé là nàng. Chỉ có thi thoảng hắn mới đến thăm hỏi vài câu.

Cái thai càng lớn sức khỏe nàng càng yếu. Vì nàng chỉ là con người bình thường lại mang đứa trẻ có dòng máu tiên.

Vào một ngày trời đất dung hoa, vạn vật sinh sôi... hoàng tử của nàng và công chúa của Nguyệt Nhi ra đời. Sinh ra một đứa con gái, ả ta tức lắm, không ngó ngàng tới đứa nhỏ.

Vị hoàng tử đầu tiên được đặt tên là Triều. Triều Nhi rất ngoan ngoãn, mỗi lần nhìn con nằm trong vòng tay ăn bầu sữa ngọt ngào lòng nàng lại dâng lên cảm giác hạnh phúc.

Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đưa Triều Nhi gửi vào chùa, mặc nàng khóc lóc van xin, hắn chỉ nhàn nhạt trả lời :

- Ta làm vậy là tốt cho con!

Nàng...một lần nữa rơi vào tuyệt vọng...!

Thời gian sau, linh vật của Hỏa Hồ tộc bị mất, nhưng nhhững chứng cứ tra ra được đều chứng minh nàng là người đứng sau. Bị giam vào ngục tối, chỉ biết cười khổ. Một người trần mắt thịt như nàng...lấy nó có thể biết làm gì. Bây giờ mới chợt nhớ ra lời cụ bà năm xưa :" Con...không nhìn thấy gì...đã là vận mệnh an bài. Nếu chữa khỏi mắt, nửa đời còn lại sẽ chịu nhiều đau khổ! "

Yêu chàng nhưng chàng không yêu, có con nhưng không ở bên cạnh...còn nỗi đau nào chờ đón nàng nữa đây. Nhắm nghiền đôi mắt, nếu như... mà không có nếu như, chỉ có đã rồi.

Hắn nhìn nữ tử lặng lẽ khóc trong kia, tim khẽ thắt lại : Nàng hãy cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa thôi. Rồi...cũng lặng lẽ bỏ đi.

Con dân của hắn đòi xử lí nàng thật nặng, nàng bị đưa ra, chính tay hắn xử lý.

Nhìn thấy người mình yêu thương tay ôm ấp một nữ tử khác nhưng khuôn mặt có phần giống mình, cảm giác... thật là đau.

Mặc cho thân thể thấm đẫm máu huyết, nàng vẫn cô lê từng bước thật chậm dù cho đau đớn toàn thân, tới bên cạnh hắn, giọt nước mắt đong đầy ở khóe mi, ánh mắt thê lương :

- Không phải chàng nói yêu ta sao? Chàng đã từng yêu ta dù chỉ một chút? - Nàng cố một chút hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng.

- Người ta yêu chân chính là nàng ấy! Người như ngươi...xứng sao? Nàng ấy đã trở lại, ngươi cũng nên quay về vị trí cũ của mình rồi. - Bạc môi mỏng cất giọng lạnh lẽo.

Lạnh tới mức dường như trái tim nóng hổi mới biết yêu của nàng đóng băng...rồi vụn vỡ.

- Phải! Từ đầu đến cuối... chỉ là thế thân. Người ấy đã trở lại, chúc hai người...hạnh phúc.

Bóng dáng nhỏ bé đầy máu tươi ngã xuống lẫn vào trong tuyết trắng. Tình yêu hòa tan với tuyết...

Cật lực nén nỗi đau xé lòng, hắn ôm Nguyệt Nhi đi vào, âm thầm ra dấu cho tâm phúc đưa nàng đi.

Không lâu sau, chiến tranh giữa Hỏa Hồ tộc và Miêu tộc diễn ra, Nguyệt Nhi hiện hình là trưởng nữ của Miêu tộc. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, vương hậu lại chính là kẻ thù.

Mọi chuyện vỡ lẽ, ai nấy mới nhớ lại vị Mộc nương nương kia chỉ là người bình thường và vô hại nhưng bây giờ sống chết ra sao, ở đâu thì không ai rõ.

Hắn chiến đấu bằng cả lí trí, tình yêu, nỗi nhớ dành cho nàng. Thật ra, hắn yêu nàng đã lâu nhưng trước mặt Nguyệt Nhi hắn phải diễn. Tình đầu chính xác là Nguyệt Nhi...nhưng mãi đến ngày đại hôn hắn phát hiện ra sự thật nên mới đến bên nàng.

Chu đáo hơn! Hắn sắp xếp Triều Nhi vào chùa cũng là bảo vệ con, chốn linh thiêng yêu ma quỷ quoái không thể đụng chạm tới.

Máu đổ lầm than, sau bao ngày vất vả, chiến thắng cuối cùng thuộc về Hỏa Hồ . Hắn phóng như bay về bên nàng...nhưng giờ đây chỉ còn cái xác không hồn.

Thuộc hạ hắn có giỏi đến đâu cũng không thể cứu sống người đã mang tâm bệnh lại một thân đầy vết thương yếu ớt. Nàng đi rồi...không còn những ngày sống bên nhau... không còn thấy đôi mắt trong veo của nàng... không còn giọng nói dịu dàng ấm áp...

Chỉ có thân thể bé nhỏ lạnh băng...mắt nhắm nghiền nằm đó.

Đau đớn thay, hắn có sử dụng bao nhiêu phép cũng không biết hồn phách nàng ở chốn nào. Tâm...cũng một mảnh đau đớn thê lương.

___End.___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: