Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thầy Tiêu, em là thật lòng muốn bên cạnh thầy!


Mùa thu năm ấy, thiếu niên háo thắng kia vì thua cá cược mà chạy đến trước mặt anh bày ra bộ dáng nghiêm túc nói: " Thầy Tiêu! em rất thích thầy!! "
" ừ, giờ học tối nay tất cả thêm một tiết "
         ----------------------
Đầu mùa đông năm ấy, thiếu niên hình như lại thua cược với bạn cùng phòng rồi
"Thầy, tiếp nhận em được không?"
"ngày mai tất cả thêm 10 vòng sân!"
          ---------------------
Đông đi xuân đến, người nhà thiếu niên đó vì bận đi du lịch mà đem cậu ném qua chỗ người thầy là anh
"Thầy Tiêu, em thật đáng thương! Thầy mau an ủi em đi!"
Thiếu niên tay ôm lấy vòng eo thon gọn rắn chắc của anh mà làm nũng.
" đừng náo..."
'Nhất Bác, nếu em biết người thầy mà em coi là thần tượng yêu em đến không thể cứu vãn...em vẫn có thể giống như bây giờ mà ôm thầy làm nũng sao?'
            -------------------
Trên chiếc giường trong phòng VIP của một bệnh viện, thiếu niên an tĩnh nằm đó trên mặt gắn một ống thở oxi. Cậu khó khăn mà nỡ nụ cười ,đôi mắt chứa đựng sự dịu dàng khi nghĩ đến ai đó.

Không lâu sau cửa phòng bệnh được một người mang áo blouse trắng bước vào, theo sau là một y tá trên tay bê khay chứa thuốc gây mê.
"Cậu Vương, hiện chúng tôi sẽ tôi sẽ gây mê cho cậu để tiến hành phẫu thuật. Xác xuất thành công của ca phẫu thuật này rất thấp cậu xác định muốn làm nó sao? "
Thiếu niên khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với bác sĩ

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức cậu chỉ nghĩ đến một người, cái người mà cậu gọi là thầy ấy. Cái người mà cậu hết lần này đến lần khác vì không nhịn được mà mượn cớ bày tỏ, mượn cớ thân thiết với người đó.
" Thầy Tiêu, em nhất định sẽ trở lại. Sẽ lại tiếp tục quấn lấy quấy rầy thầy! Cả đời này thầy đừng nghĩ lại đẩy em ra xa thầy! "
Vài ngày sau đó, vẫn là hình ảnh thiếu niên nằm trên giường bệnh chỉ khác là lần này đôi mắt ôn nhu đóng lại, nụ cười trên mặt cũng không còn, chỉ là lần này cậu không ở một mình. Bên trong căn phòng từ lâu đã xuất hiện thêm một người. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh giường bệnh, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Chất giọng ôn hòa mà khẽ nói :
" Nhất Bác, thầy thích em "
...
" Nhất Bác, ở bên cạnh thầy đi!! "
...
" Vương Nhất Bác! Đồ gắt ngủ, em còn không chịu dậy thầy sẽ không để ý đến em nữa! "
...
" Nhất Bác, thầy Tiêu sai rồi! Thầy Tiêu không nên quát em, em tỉnh dậy có được không? "
Cứ như vậy anh không ngừng ở bên giường bệnh mà nói chuyện với cậu, chỉ là lần này thiếu niên hay ồn ào trước mắt mặc cho anh có bày tỏ, tức giận hay nhận sai đều không phản ứng lại anh dù là một chút.
"Nhất Bác, thầy hối hận, hối hận vì không thể nói những lời này vào lúc em có thể nghe "
...
"Nếu thầy nói ra sớm hơn có phải sẽ không hối hận? Ích nhất ,sẽ không hối hận như bây giờ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đoản