Đoản 42 - LayHun
" Với Lay "
- Cục cưng nhỏ ngoan há miệng ra anh đút kem cho em nhé ? - Lay cầm ly kem ra vườn ngồi với cậu sủng nịnh nói
- Hihi được a~~
Nay anh có nhờ KyungSoo xuống bếp làm kem cho cậu vì đêm qua ai kia nằm mơ tay chân ôm chặt lấy anh không ngừng bảo
" - Kem ngoan... đừng chạy nhé... để Hun liếm liếm em vài cái hẵn chạy mà... ngoan ngoan ~~... "
Bởi thế hôm sau anh liền nhờ KyungSoo làm giúp rồi mang ra cho cục cưng mình thỏa mãn . Mà phải công nhận cục cưng anh đêm qua rất đáng yêu cơ...
* kính koong *
- Bác quản gia ơi có chuông cửa kìa bác ơi~~~
Cậu đang ngồi thưởng thức ly kem chocolate ngoài vường một cách vui vẻ chợt nghe tiếng chuông cửa nên vội vàng kêu bác quản gia . Nhưng kêu mãi không thấy bác nên cậu đành ra mở cửa luôn
* Kính Koong *
- Hun nghe rồi Hun mở cửa liền đây mà... Ơ... là em sao HwangMin ... sao em thành ra thế này...
- Anh SeHun cuối cùng em cũng tìm được anh rồi !!! - Cậu bé thấy cậu liền ném khúc cây đi mỉm cười vui vẻ chạy đến ôm chặt lấy cậu
- Làm sao em đến được đây hả HwangMin ??? Ai nói em nghe anh ở đây ??? Mà sao em thành ra nông nỗi này hả??
Cậu vui mừng bế HwangMin lên đóng cửa lại ôm bé vào nhà nhưng nhìn bé lấm lem bùn đất đã thế trên tay có mấy vết bầm liền không vui hỏi
- Em ...
Cậu bế bé vào phòng khách cẩn thận hỏi bé làm sao bé đến được nơi đây . Bé chưa kịp trả lời liền có mấy giọng nói cắt ngang .
- Ê!!!! Thằng bé kia... sao mi xuất hiện ở đây hả???? - BaekHyun từ trong đi ra thầy liền trợn mắt hỏi
Mấy lão công cùng ông Kim nghe tiếng hét của BaekHyun cũng giật mình chạy ra xem có chuyện gì xảy ra thì thấy SeHun đang ôm chặt HwangMin trên tay .
- LÀ THẰNG NHÓC Ở CÔ NHI VIỆN !!!! - 9 lão công kia đồng thanh nói riêng Lay thì vui vẻ đến xoa đầu HwangMin mỉm cười
- HwangMin nhớ ai không ?
- MinMin nhớ chứ ạ... anh là anh Lay nè~~~ còn mấy anh kia là người đáng ghét lần trước lớn tiếng với MinMin còn ăn hiếp anh SeHun của Min... - Bé nhìn 10 người kia bĩu môi nói
- AI ĂN HIẾP NHÓC BAO GIỜ ??? NHÓC ĐỪNG THẤY BỌN ANH "KHÔNG VÚ" RỒI ĐI VU KHỐNG BỌN ANH NHÁ !!!!! - Cả đám tức giận nói
- Thấy chưa... mấy anh hung dữ với Min... anh oaoa... anh SeHun cứu Min với... - Bé chui vào lòng SeHun cọ cọ nói
- Này... các anh đừng có ăn hiếp MinMin nữa mà... thằng bé rất dễ thương đó ... - Cậu bĩu cái môi nhỏ nói
- Anh ơi... Min đói... - Cậu bé ôm cái bụng rỗng long lanh nhìn cậu và Lay
- Được... anh liền cho người làm đồ ăn cho Min nhé !
- Vâng ạ ! - Bé gật gật cái đầu nhỏ làm mọi người mỉm cười
.
.
.
.
.
.
.
- * nhai nhai * ... on... on... ( ngon... ngon ) - Cậu bé ăn một cách ngon lành khiến mọi người có chút chua xót
- Bao lâu rồi em chưa ăn ?
- 2 ngày rồi ạ .... bữa nào Min làm họ vui Min chén cơm sẽ có thêm 1 chút rau với nửa cái trứng ạ... còn bữa nào Min làm họ buồn thì chỉ nửa chén cơm trắng với rau thôi...
- Họ quá đáng tới thế sao... em nói doi ai nhận nuôi em mà đối xử em như thế hả ? - XiuMin tức giận nói mặt dù bọn họ có độc ác nhưng chỉ tùy người ai mà lại tàn nhẫn với con nít vô tội bao giờ
- Cơ mà... em đến đây bằng cách nào thế MinMin ? - Lay xoa tóc bé nói
- MinMin trốn ạ... - Cậu bé xụ mặt nói
- Sao em lại trốn ? Lỡ như em làm mọi người lo thì sao ? - Lay nhìn bé
- Hức...mấy anh cứu Min với...Min sợ lắm ... hức....oaoa... - Bé nghe Lay hỏi dường như nhớ chuyện gì liền mếu máo khóc
- Đứa trẻ này... là đứa trẻ thông minh lần trước ta gặp ở lần kỉ niệm thành lập ngân hàng Kim gia đây mà !
Ông Kim từ lúc nhìn thấy HwangMin tới giờ thì trở nên kì lạ , ông luôn nhớ rõ đứa nhỏ này , thằng bé theo đánh giá của ông vô cùng thông minh . Những gì ông đã thích hoặc chú ý tất nhiên ông lại nhớ rất rõ .
- A...Ông ơi...ông là người lần trước cháu gặp ở tòa nhà đẹp ơi là đẹp nè... - Bé cũng rất nhớ ông Kim a~~ , lần trước chính bé là người giúp ông mà ông còn khen bé là thông minh nhưng...
- Papa Kim à papa biết bé Min sao ? - Lay lấy hộp thuốc cẩn thận xoa vết bầm trên cánh tay bé hỏi anh đang nghi ngỡ những vết bầm này
- Phải ! Lần trước thằng bé đi chung với vợ chồng công ti nhỏ nào ấy.... ta ghét cực kì... suốt buổi cứ thừa cơ mà tiếp cận ta còn hỏi con trai ta có ai chưa .... không phải nể cháu bé thông minh kia ta cho vợ chồng đấy ăn gậy rồi...
- Huhu...họ không thương Min...họ không yêu Min như anh SeHun yêu Min...oaoa.... tuy mấy anh ở đây đáng ghét... nhưng cũng không đối xử với Min như họ a~... oaoaoa..
Cậu ôm bé vào lòng , lặng lẽ rơi một giọt nước mắt . Không ngờ đứa bé đáng yêu mà cậu hết mực yêu thương lại bị đối xử như thế .
- Em ngoan nào nhất định bọn anh sẽ có cách giúp em mà ! - Lay mỉm cười hiền lành an ủi bé
- Hức... thật sao ạ... ? - Bé hít thở sâu cố không khóc nói
- Phải em cứ yên tâm bọn anh nhất định cứu em mà ! - Các lão công nhìn bé một lời đã định
- Con cứ an tâm ở lại Kim gia có ông đây bảo vệ xem bọn họ dám làm gì con ! - Ông Kim xoa đầu HwangMin nghĩ đến hai người kia liền phát hỏa
" HwangMin nhất định bọn anh sẽ giúp em được hạnh phúc ! "
End đoản 42
Hiện tại con ta đang muốn tìm chồng a~... ai có nhu cầu thì nói ta 1 tiếng nhé ... à mà ra xong đoản này rồi ta tạm dừng ôn thi a~~.... mọi người thi tốt nhé ! Và hẹn gặp lại ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro