
Chương 2
🌸🦁🐰🌸
Một tháng sau.
Trong kinh thay đổi bất ngờ, đã có minh thương khó trốn, cũng có ám tiễn khó phòng. Thái Tử và Tinh Vương đấu đến khí thế hừng hực, tựa một buổi hài kịch không có đầu cuối; và người xem hài kịch, ngoại trừ văn võ cả triều, còn có nam nhân trên vị trí chí tôn kia.
"Bệ hạ, nơi này gió lớn, xin hãy thêm kiện xiêm y." Chu công công đưa mắt ra hiệu, một tiểu thái giám liền thật cẩn thận run run cầm áo khoác nhung mỏng, thử thăm dò phủ thêm cho lão hoàng đế. Bệ hạ của bọn họ đã ngoài tuổi 60, tóc hai bên thái dương bạc trắng khiến sắc mặt tím tái, giống như màu gan heo sống. Lo âu nhiều, lòng dạ hẹp hòi, không phải là dấu hiệu lâu dài.
"Chu Giai, ngươi xem, gió trên tường thành kia, là thổi về hướng bên kia đi?" Hoàng Đế dựa vào lan can trông về phía xa, đuôi mắt đầy vết nhăn nheo lại. Chu Giai Chu công công nghe nói, dùng khẩu hình kêu tiểu thái giám kia lui ra, lại cười rộ lên: "Nô tài ngu dốt, gió này không ảnh không hình, sao có thể nhìn ra a."
"Không nhìn ra à?" Hoàng Đế cười nhạo một tiếng, "Ngươi nhìn xem, nhìn lá cờ kia, không phải cũng bay về phía thành nam sao?" Ông dừng lại, ánh mắt cố định trên lá cờ kia, đột nhiên nhắc đến: "Đầu thành nam kia, là Tinh Vương phủ đi."
Chu công công nghe vậy lại cười rộ lên. Hoàng Đế hỏi ông ta cười cái gì, Chu công công thu liễm tiếng cười, đáp: "Lá cờ bay hướng nam, cần phải là gió phía bắc thổi nó, vậy mới được."
Vạn sự có quả, cần tìm căn nguyên tìm nguồn gốc.
Mà phía bắc, là nơi của Đông Cung.
"...... Ngươi, thật ra lại nhắc nhở ta." Hoàng Đế trầm ngâm một lát, bỗng mở miệng, "Dư nghiệt kia hiện giờ ra sao? rồi"
"Hồi bệ hạ, Đoan Vương điện hạ vẫn nằm trong sự khống chế của chúng ta, hôm qua nhãn tuyến của chúng ta đến báo, nói hắn đi đến chỗ giao giới Tề Khánh rồi, hiện nay đang quanh quẩn ở trấn nhỏ gần Hiệp Thu Cốc."
(Nhãn tuyến 眼线: cơ sở ngầm.)
"Người hắn muốn tìm, đã tìm được chưa?"
"Chưa hề."
Hoàng Đế híp híp mắt, nhớ đến Triệu Minh Doãn này, khiến trong lòng ông không vui. Lần này Triệu Minh Doãn ra khỏi kinh, ông không chặn lại, mà là mở một mắt nhắm một mắt thả người chạy, cũng là hành động bất đắc dĩ.
Thái Tử lòng dạ độc ác, chuyện lần này lại làm lỗ mãng, thế mà hạ loại độc này với huynh đệ thủ túc, ông thân là quân phụ, tuy lo lắng Tinh Vương bỏ mạng vì vậy, muốn cứu đứa con thứ ba này của ông, nhưng lại không muốn việc này bị nói toạc ra ngoài, tổn hại thanh danh của Thái Tử và hoàng gia, cho nên không thể tự mình phái người đi tìm cách giải độc. Trước khi Triệu Minh Doãn được triệu vào kinh, đã lớn lên ở Trác môn, hiểu khá rõ việc giang hồ, nếu Tinh Vương đã nhờ hắn ra ngoài tìm, vậy Hoàng Đế cũng chỉ có thể tạm thời không làm khó.
Nhưng theo Hoàng Đế thấy, thả Triệu Minh Doãn rời kinh không khác gì thả hổ về rừng, cho nên vẫn phải đi theo, để tránh họa biến xảy ra bất ngờ. Ông đã sớm hạ lệnh với mật thám: "Nếu thấy dư nghiệt kia có một chút lòng khôi phục ngai vàng phản bội triều, thì các ngươi cứ chém giết ngay tại chỗ, để trừ hậu hoạn."
Chu Giai Chu công công đứng bên cạnh màn che, rót cho lão hoàng đế hạ lệnh một chén trà nhỏ, hai tay vững vàng. Quyền cao chức trọng, thiên tử chí tôn, hoàng đế sống sáu mươi năm, từ Lương Quốc Công tiền triều đến Nam Khánh tân đế, ông từng hoành đao lập mã, giết người như ma, cũng từng vấn vương mưu nghịch, bình định thiên hạ; nhưng trong lòng ông kiêng kỵ nhất, lại là mao đầu tiểu tử mới hai mươi năm ấy.
(Hoành đao lập mã 横刀立马: chỉ tay cầm vũ khí, phóng ngựa rong ruổi. Chỉ tác chiến ở sa trường. Mao đầu tiểu tử 毛头小子: chỉ người trẻ tuổi.)
Đến nay, ông chỉ gọi hắn là "Dư nghiệt tiền triều", lại không dám gọi tên họ của hắn. Triệu Minh Doãn.
======
Tạ Doãn nhón chân băng qua suối lạnh, chuồn chuồn lướt nước cùng nhanh như gió táp song hành với nhau, mới vừa vượt qua mặt nước, đáy nước liền nhảy ra vài tên kiếm khách hắc y, cùng bốn người phía sau kia hợp thành một nhóm, bước chân cực nhanh đuổi theo hắn.
"Đời trước là rùa đi? Có thể nghẹn như vậy." Tạ Doãn lẩm bẩm một câu, thân ảnh bay nhanh hiện lên chạc cây, xuyên qua rừng. Đêm khuya tĩnh lặng, rừng núi hoang vắng, mấy người này ầm ĩ đuổi giết một phen, khiến chim to tước nhỏ trong rừng giật mình một mảnh.
Người phía sau đuổi theo không buông, Tạ Doãn thả nhẹ bước chân, lên đường bộ, lại ở trong rừng cây mờ tối, nhóm người này khinh công có giỏi đến mấy vẫn không thể giỏi hơn hậu nhân Phù Thanh Du như hắn được, hai ba lần đã bị bỏ rơi không còn một bóng. Tạ Doãn đứng trên ngọn cây, nhìn nhìn phía sau, cười nhạo một tiếng rồi ngồi xuống, thuận tay vỗ vỗ bụi trên ống quần.
Người của Thái Tử quấn lấy hắn như cao chó, từ ra kinh đến bây giờ, đã đuổi theo hắn một tháng, quả thật mỗi người thân thủ bất phàm, nhưng cũng không thấy có ích lợi gì —— Vì sao? Bởi vì Tạ Doãn nhảy rất nhanh a.
Luận công phu chạy trốn, trên đời này người có thể phân cao thấp với hắn ít ỏi không có mấy. Trời đất bao la, cao thủ như rừng, nếu muốn tự bảo vệ mình, thì chạy thoát nhanh mới là bản lĩnh thật sự. Đây cũng là lý do lúc trước nương của hắn được các đại bang phái tương mời, mà cuối cùng lại bái nhập môn hạ của Phù Thanh Du.
Tạ Doãn ngẩng đầu nhìn nhìn trăng tròn phía chân trời, không khỏi có chút nhớ mẫu thân. Tạ Tiểu Huệ vô cùng thương yêu Tạ Doãn, nhìn thế nào cũng cảm thấy Tạ Doãn ưu tú, khen từ công phu đến diện mạo, còn thường nói đôi mắt của Tạ Doãn đẹp.
"Doãn nhi, phụ thân con cũng có một đôi mắt như vậy." Yên tĩnh như lá rơi, linh hoạt tựa suối chảy xiết trong núi. Đáng tiếc, đời này của Tạ Doãn chưa từng gặp qua phụ thân của hắn có dáng dấp ra sao.
Bị truy đuổi tới cùng nhiều ngày, thể xác và tinh thần của Tạ Doãn đều mệt, vừa định chợp mắt ngủ một giấc ngon lành, đột nhiên dưới tàng cây có một tràng tiếng ma sát, tuy âm thanh gần như không thể nghe thấy, nhưng bước chân đều có kết cấu, vừa nghe liền biết là người tập võ đến gần. Tạ Doãn cảnh giác, xuyên qua khe hở của chạc cây nhìn xuống dưới, là một người bạch y, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy búi tóc hơi tán loạn trên đỉnh đầu của y.
Tạ Doãn nín thở xuống cây, vòng đến phía sau người này, tỉ mỉ quan sát. Đây là một nam tử vóc người gầy yếu cao lớn, gầy đến mức cổ thon dài, xiêm y vải bố trắng tả tơi cũ nát, nhìn từ sau đầu, không có dây đeo mặt nạ. Tạ Doãn càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, nếu nói nam tử này là tử sĩ của Thái Tử hoặc Hoàng Đế, thì trên người y thiếu vài phần hung ác và thô bạo; nếu nói nam tử này là thứ dân nghèo khổ, thì trên người y lại có một loại quý khí và thoát tục.
Tạ Doãn nhìn đến xuất thần, không ngờ dưới chân đạp trúng lá khô, âm thanh thanh thúy không tính là quá vang, nhưng nam tử kia lại nháy mắt phát hiện, bỗng chốc xoay đầu lại.
Tựa như được viết trong thoại bản tiểu thuyết nhạt nhẽo, ánh trăng thanh nhã, tiếng gió xa xôi, nam tử kia quay đầu lại đối diện với Tạ Doãn, mày lạnh hẹp phẳng, mắt tẩm thu thủy, vẻ mặt lạnh nhạt như sương chứa vài phần sợ và si, dường như bị dọa bởi sự xuất hiện đột ngột của Tạ Doãn, đáng thương vô cùng tựa như nai con, khiến người thích.
Tựa như tuyết trong rừng, hơn cả sen Thiên Sơn.
Nhưng mỹ nhân không phải là người có tính khí tốt, gần như giây thứ hai nhìn thấy hắn, liền vội vàng bẻ gãy cành cây bên tay, phi thân xông lên; Tạ Doãn mới vừa nhìn ngây người, nhất thời lại không động đậy, cành kia đã đến gần cách hàm hắn hai tấc, hắn mới phản ứng lại, vội vàng né tránh một hồi, lại không nỡ ra tay với mỹ nhân.
Đối phương thật không dễ chọc, từng chiêu từng thức cực có kết cấu, lại hùng hổ dọa người, nếu không phải Tạ Doãn trốn nhanh, thì nhánh cây khô giòn đã có thể hóa thành mũi kiếm sắc bén, đâm thủng thịt giữa cổ Tạ Doãn rồi.
"Ta nói, ta nói, ấy, mỹ nhân," Tạ Doãn chống đỡ không được, vội vàng ngoài miệng xin tha, "Thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình! Ngươi ta có duyên hôm nay gặp gỡ, hà tất đao kiếm đối nhau!"
Không biết là lời này của Tạ Doãn nổi lên hiệu dụng, hay bộ dáng tránh trái tránh phải của hắn thật sự buồn cười, mà sau hai chiêu nam tử liền thu thế, nhưng —— Tư thế thu thế là dùng gốc rạ nhô trên nhánh cây chống vào cổ Tạ Doãn.
"Vậy là đúng rồi, có chuyện gì từ từ nói, có lẽ mỹ......" Tạ Doãn lại muốn buột miệng thốt ra tiểu mỹ nhân, chỉ cảm thấy gốc rạ nơi cổ đâm vào làn da ác hơn, vội vàng sửa miệng, "Có lẽ công tử cũng là người thấu tình đạt lý, chúng ta xưa nay không quen biết, không có thù hận, không đến mức, không đến mức."
Dường như sắc mặt của nam tử hơi hòa hoãn, Tạ Doãn thấy thế, cũng cười hùa, duỗi tay muốn đẩy nhánh cây đè lên sinh mệnh xuống, không ngờ nam tử lại không chấp nhận lời đề nghị của hắn, ngược lại cầm nhánh cây thật chặt.
"Bớt nói nhảm, ngươi là người phương nào? Đến đây làm gì? Vì sao đi theo ta?"
Tạ Doãn sửng sốt, lập tức ra vẻ vô tội, trợn tròn một đôi mắt chó: "Công tử! Chớ có thuận miệng nói bậy, ta theo dõi ngươi khi nào?"
Nam tử nghe vậy, ánh mắt tức thì lạnh ba phần, một đôi mắt tan vỡ lại cố giả kiên cường băn khoăn trên mặt Tạ Doãn, dường như muốn tìm sơ hở trên nét mặt của hắn. Nhưng Tạ Doãn quả thật không quen biết y, thực sự nói thật, nên hiển nhiên không sợ sự quan sát này của y.
Hai người giằng co, vừa lúc cho Tạ Doãn thời cơ quan sát người này. Vừa rồi cách khá xa, hiện nay nhìn gần, nam tử này quả nhiên dung tư lỗi lạc, thoạt nhìn nhất định là phú gia công tử thân phận bất phàm, thông hiểu thư văn, tài hoa nổi bật, sinh đến da thịt non mịn; nhưng hiện nay y lại quần áo tả tơi, búi tóc xốc xếch, sắc mặt vô cùng tái nhợt, y sam bên hông trước ngực thấm vết máu; thấy y có thể dùng một bộ kiếm pháp tốt như vậy, lúc trước nhất định là có bội kiếm, hiện giờ nhìn sa sút đáng thương, giống con nhím nhỏ bị dọa, đối với ai cũng đầy người sắc bén.
Nhưng khiến người kinh hãi hơn là, nam tử mặt đối mặt với Tạ Doãn này, dưới môi bên phải có một nốt ruồi nhỏ.
...... Hồi Phương Thủ?
"Ngươi, ngươi nhìn cái gì?" Có lẽ nam tử phát hiện ánh mắt của hắn đang quét tới quét lui trên người mình, trừng mắt liếc hắn một cái; cái nhìn này hơi có ý oán trách, khiến mặt mỹ nhân không chút gợn sóng của y thêm vài phần linh động, Tạ Doãn thấy mà đầu quả tim ngứa.
"Ta thấy công tử cũng không phải vật trong ao, hiện giờ quanh quẩn trong núi sâu rừng hoang này không nơi nương tựa —— Ta cần phải ra tay tương trợ a?"
Nam tử dường như ngẩn ra, đôi mắt híp híp, giống như có điều dao động; Tạ Doãn đón nhận ánh mắt dò xét của y, thậm chí không sợ chết mà nhướng mày với người ta, nhếch môi cười.
"Ngươi... Thật sự không phải là người của Thẩm Trọng?"
"Thẩm Trọng? Thẩm Trọng gì?" Tạ Doãn sửng sốt, đầu óc chuyển động cực nhanh, bắt đầu tìm tòi "Thẩm Trọng" người này. Hiện nay tuy nói đang ở giao giới Tề Khánh, nhưng thật ra đã vào lãnh thổ của Bắc Tề rồi, đây cũng là nguyên nhân người của Thái Tử không dám hung hăng ngang ngược; liên hệ với người tên Thẩm Trọng này, Tạ Doãn đột nhiên nghĩ tới —— Người này là Chỉ huy sứ Trấn Phủ Tư của Cẩm Y Vệ Bắc Tề, là trọng thần tâm phúc của Thái Hậu Tề quốc, là nhân vật quyền thế rất mạnh trong triều.
(Hai Trấn Phủ Tư nam bắc thuộc quyền của Cẩm Y Vệ, chuyên dùng khổ hình trấn áp tham quan ô lại.)
Nam tử này đề phòng Thẩm Trọng như vậy, cũng biết Thẩm Trọng hẳn là người đối địch với y; thấy y một thân chật vật nghèo túng, hoặc là bị Thẩm Trọng đuổi giết, hoặc là trốn khỏi tay Thẩm Trọng, một trong hai mà thôi.
Tạ Doãn nghĩ vậy, nói: "Công tử, ta họ Tạ tên Doãn, trên đường bị kẻ thù đuổi giết đi qua nơi đây, vừa rồi trốn trên cây tránh né, lúc này mới xuống cây tìm tòi, bị ngươi nhận nhầm thành kẻ thù, cũng không phải là thủ hạ của Thẩm Trọng như lời ngươi nói. Công tử cứ yên tâm đi."
Tạ Doãn thông minh, hơn nữa biết đối phương cũng rất thông minh, chỉ có thẳng thắn mới có thể khiến đối phương buông cảnh giác. Nhưng mà, đối phương vẫn không buông lỏng, quan sát Tạ Doãn trên dưới một vòng, con ngươi tuấn lãng vừa nhấc, đột nhiên hỏi hắn: "Ngươi là người Khánh quốc sao?"
Trong lòng Tạ Doãn không khỏi cười lạnh, cô nhi tiền triều như hắn, rốt cuộc xem là người Khánh quốc, hay là không xem đây? Nhưng hắn vẫn gật gật đầu. Giây tiếp theo, lực trên tay nam tử kia liền thả lỏng, chậm rãi dời nhánh cây xuống, nhưng vẫn nắm trong tay —— Y vẫn chưa buông cảnh giác hoàn toàn.
Ánh mắt của đối phương đã dời khỏi người mình, nghiêng người muốn đi, Tạ Doãn vội vàng đi theo: "Công tử... Chẳng lẽ cũng là người Khánh quốc sao?"
Nam tử lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói lạc đề: "Đừng đi theo ta."
"Gặp gỡ ở dị quốc là hữu duyên, nên tương trợ tương tích," Tạ Doãn cứ không đi, nhảy tới nhảy lui hai bên trái phải của người ta, "Tình cảnh lúc này của công tử như vậy, nếu Tạ mỗ cứ đi như vậy, không khỏi quá vô tình vô nghĩa, không phải quân tử......"
"Câm miệng." Mỹ nhân lời nói lạnh nhạt, nhưng thấy Tạ Doãn quá linh hoạt, muốn đánh tiêu sự kích động không rõ này của hắn, ai ngờ lời lải nhải này thật sự ngậm miệng, thật sự ngoài ý muốn. Mỹ nhân vô thức quay đầu nhìn hắn, lại thấy Tạ Doãn cợt nhả vừa rồi đầy mặt nghiêm túc, nhạy bén nhìn quét bốn phía.
"Có người à?"
"Đúng vậy." Giọng của Tạ Doãn cực thấp, ngược lại đột nhiên cười với người bên cạnh, "Này, công phu của ngươi giỏi không?"
Mỹ nhân bị hỏi đột ngột, dường như trong nháy mắt không biết trả lời thế nào, sửng sốt một chút mới nói: "Từ nhỏ ta đã tập kiếm đạo, hiện giờ bội kiếm bị tước......"
"Được rồi, vậy đi theo ta đi!" Tạ Doãn không nói nhiều, duỗi tay ôm lấy vòng eo của đối phương, nhẹ nhàng nhảy lên, uyển chuyển như vũ yến dừng trên ngọn cây, lại nhảy lên, chớp mắt lướt qua hai cây, tốc độ tiến lên quá nhanh, mấy sợi tóc nhỏ trên trán mỹ nhân tung bay theo gió. Có lẽ y hơi sợ cao, bám chặt vai Tạ Doãn nhíu chặt mày, nhưng vẫn muốn mạnh miệng: "... Ta cho phép ngươi bay sao?"
"Người đến công lực thâm hậu, nếu ngươi ta đều đánh không lại, thì không bay chẳng lẽ chờ chết?" Tạ Doãn bóp eo y chặt hơn, còn được đằng chân lên đằng đầu, đặt cả cánh tay của đối phương lên trên cổ mình.
"Ta là một phế nhân, chết thì chết thôi; nhưng người thần tiên như ngươi, chết rồi rất đáng tiếc."
Tạ Doãn miệng lưỡi trơn tru, khiến mỹ nhân mặt lạnh bị nghẹn đến mức nói không nên lời, đành phải ngầm đồng ý hắn mang mình chạy trốn. Hai người bay qua khoảng nửa cánh rừng, y đột nhiên thấp giọng nói một câu "Đi xuống", Tạ Doãn nhìn về phía sau, hai người đã ném rớt người truy lùng rồi, liền nghe lời hạ xuống đất vững vàng.
Chân vừa chạm đất, Tạ Doãn chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một trận áp lực, mỹ nhân mất hết tinh thần, suy sụp muốn ngã. Tạ Doãn vội vàng đỡ lấy, để người dựa vào cây nghỉ tạm, vừa cúi đầu nhìn, vết máu trên ngực y đã thấm đậm hơn.
Đầu quả tim của Tạ Doãn run lên vô cớ: "Miệng vết thương nứt ra rồi?" Mỹ nhân ngước mắt liếc hắn một cái, ánh mắt như có dịu dàng hòa hoãn; y suy yếu giơ tay khép y phục trước ngực lại, dời tầm mắt đi: "Vừa rồi đa tạ cứu giúp..."
Tạ Doãn nghe giọng y hơi hòa hoãn, trong lòng vừa mới cao hứng, rồi lại nghe y nói: "Ngươi đừng ở đây lâu, mau mau rời đi."
Mỹ nhân cau mày, là đang ra vẻ nhẫn tâm, thật ra là lo lắng liên lụy hắn. Trong lòng Tạ Doãn than một câu —— Thật biết quan tâm!
"Người tốt làm tới cùng, đưa Phật đưa đến tây, ta bay tới bay lui đưa ngươi đến đây, có thể nào ném ngươi xuống mặc kệ? Hơn nữa, có thể là người kia đuổi giết ta, nói như vậy lại thành ta liên lụy ngươi bôn ba chạy trốn rồi."
Mỹ nhân nghe vậy, nhíu mày nhìn hắn, Tạ Doãn bị nhìn đến bối rối, đành phải đón ánh mắt của y nhếch miệng cười cười, cúi đầu tìm kim sang dược trong bao quần áo, muốn đắp lên vết thương của y. Đối phương lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt lạnh như băng sương hình như có chút xíu tuyết lạnh hòa tan.
"Ngươi không cần trấn an ta, người kia thật sự nhắm vào ta."
Tạ Doãn móc bình thuốc ra, thuần thục cắn mở cái nắp, cười lưu manh: "Ta cũng nghĩ vậy. Với đẳng cấp mèo ba chân này của ta, còn chưa đến mức trêu chọc người chủ hung thần ác sát như vậy."
"Mèo què một chân, chạy còn rất nhanh."
"Cái gì?" Tạ Doãn dường như đã nghe thấy y lẩm bẩm một câu gì đó, nhưng không nghe rõ, lại ngẩng đầu, đối phương lại vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không thèm nhìn hắn.
Tạ Doãn bĩu môi, cũng không để trong lòng, chỉ nhẹ tay vén vạt áo của đối phương lên, muốn rải thuốc bột, ai ngờ mỹ nhân bỗng cầm chặt cổ tay hắn bẻ ra sau, hắn đau đến mức kêu ngao ngao: "Đau đau đau! Gãy xương rồi! Gãy rồi!"
Mỹ nhân sửng sốt, nghĩ thầm mình cũng không dùng lực bao nhiêu, sao lại đau thành như vậy, liền hơi luống cuống. Y ngoài miệng không muốn xin lỗi, chỉ đoạt lấy bình thuốc: "Ta tự làm... Đa tạ."
Tạ Doãn nghe người ta nói lời cảm tạ, trong lòng không khỏi nhảy nhót một chút. Thật ra cũng không đau lắm, nhưng mà người xưa nói rất đúng, đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn a.
"Vị đuổi giết ngươi ta vừa rồi kia, là môn phái nào?" Tạ Doãn cất bình thuốc xong, rảnh rỗi trò chuyện với người ta.
"Là môn sinh của đại tông sư Khổ Hà ở Bắc Tề." Thoa kim sang dược xong, miệng vết thương đau đớn không thôi, trên trán mỹ nhân bốc một lớp mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, vững thanh tuyến nói chuyện. Tạ Doãn không muốn nhìn thấy dáng vẻ chuốc khổ cậy mạnh này của y, tuy không biết vì sao đối phương lưu lạc đến tận đây, nhưng người ngọc gặp nạn, luôn khiến Tạ Doãn thương tiếc.
"Công tử là người Khánh quốc, vốn thuộc đồng bào với ta, chi bằng đồng hành với Tạ mỗ —— Không nói cái khác, nhưng công phu chân cẳng này của ta có thể dùng được, ngươi thân thể nhẹ nhàng, cho dù cõng ngươi chạy hai ba ngày, Tạ mỗ vẫn sẽ không mệt." Tạ Doãn ma xui quỷ khiến nói ra những lời này, chính mình cũng thấy hơi quái lạ. Hắn chưa bao giờ xem mình là người Khánh quốc, hiện giờ trong người còn có mệnh lệnh tìm Hồi Phương Thủ giải độc cứu người, nhưng nếu bỏ rơi người này mặc kệ, toàn thân trên dưới của Tạ Doãn đều không thoải mái.
Mỹ nhân nghe vậy, vẻ mặt không đổi, cũng không có ý muốn mở miệng nói chuyện; Tạ Doãn khó hiểu y có gì băn khoăn, lại nghe tiếng gió lọt vào tai, giây tiếp theo, hai thanh đao liền đặt lên cổ hắn và mỹ nhân.
Người đến là một đôi huynh đệ sinh đôi, tướng mạo đáng sợ, một cao một thấp, mày rậm môi mỏng bộ dáng không tốt, hai thanh đao bản rộng lóe ánh sáng lạnh. Tạ Doãn biết người đến không có ý tốt, vừa định nói chuyện chào hỏi, lại nghe người cao nói: "Không ngờ ngươi mặc dù nhận tội vào tù, vẫn có bản lĩnh thông thiên trốn ra được này." Người thấp lại cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Đại tài tử sao có thể là nhân vật bình thường được, đáng tiếc, đã chạy đến biên giới Tề Khánh này rồi, lại để chúng ta bắt được."
Mỹ nhân mặt như thu thủy, thản nhiên bình tĩnh, chỉ Tạ Doãn có thể phát hiện sự trống rỗng trong mắt y, dường như không nhìn thấy một chút hi vọng sống nào. Tạ Doãn không khỏi tính toán trong lòng —— Chẳng lẽ thật sự không có cách nào chạy thoát sao?
Hai người này tiếp cận khiến người không phát hiện chút nào, xuất đao lại nhanh như thế, trong lòng Tạ Doãn biết mình song quyền khó địch bốn tay, cứng đối cứng e là khó giành thắng lợi, vì thế liền nói: "Uầy, hai vị đại ca, có thể thu lưỡi đao lại một chút không —— Đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ bị thương ai sẽ không tốt."
Người thấp kia nghe vậy lại vui vẻ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Tạ Doãn và mỹ nhân: "Ồ, ra địa lao một chuyến, còn lừa được một tiểu huynh đệ. Thế nào a, đại tài tử, để hắn toàn thây sao?"
"Lời này sai rồi, hành tẩu giang hồ sao có thể hở chút là kêu đánh kêu giết, hai vị......"
"Thả hắn, ta đi với các ngươi."
Tạ Doãn sửng sốt, chưa từng nghĩ mình thế mà cũng có ngày được mỹ nhân bảo hộ. Hai huynh đệ ác sát kia một tay kéo mỹ nhân gầy yếu dậy, hai tay bắt chéo sau lưng áp đi; thấy mỹ nhân nhíu chặt mày, trái tim của Tạ Doãn cũng run lên theo.
"Khoan đã!" Tạ Doãn đứng dậy ngăn trước mặt ba người.
"Tránh ra, đừng xen vào chuyện của người khác." Mỹ nhân lạnh lùng nhìn Tạ Doãn, ánh mắt ý bảo hắn nhường đường.
"Ta..."
"Lại tiến thêm một bước, ta sẽ giết ngươi trước."
Đối diện khuôn mặt tái nhợt lại tuyệt tình kia, Tạ Doãn ngây ngẩn cả người. Sống 20 năm, lần đầu tiên hắn có cảm giác chân tay luống cuống.
Theo sau đôi huynh đệ kia là một đội nhân mã, hai người liền nhốt mỹ nhân vào lao, "leng keng" một tiếng khóa lại. Tạ Doãn nhìn bóng dáng lẻ loi của y, giống như bị đóng đinh trong lồng, thẳng tắp, quật cường, không chịu quay đầu lại.
Trong lòng Tạ Doãn trầm xuống, duỗi tay móc bình kim sang dược ra. Nút bình đã bị hắn cắn ném xuống đất rồi, mảnh vải vụn bịt kín miệng bình bây giờ, là mỹ nhân xé từ vạt áo xuống. Xơ đứt tuyết trắng, in vân mây.
Hắn vẫn chưa biết tên y.
🌸🦁🐰🌸
Bé Vân đã debut, tung bông ♡(> ਊ <)♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro