Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1_Vô đề

Anh à, anh ngủ sao?
Anh ơi? Dậy đi, anh hứa đưa em đi thủy cung mà?
Anh, đừng lười nữa! Ngồi dậy đi màaaa.
Anh yêu? Anh yêu à...
...
Xì, người ta đã làm nũng tới như này anh vẫn nằm ra đó.
Đừng lười nữa, dậy nào!
_._

Anh à, em về rồi.
Anh à?
Có nghe em nói không? Anh ơi?
Đừng ngủ nữa, ngồi dậy rồi nói chuyện đàng hoàng với em đi mà...
À...
Chẳng lẽ hôm nay anh lại bệnh, như hôm trước sao?
Em xin lỗi, mấy ngày trước em đi mua thuốc mà tối quá họ đóng cửa mất rồi.
Hôm nay em cũng đi, nhưng cũng không mua được.
Em xin lỗi, không giúp được gì cho anh.
_._

Đã 2 ngày anh không thèm quan tâm em rồi, anh ơi.
Anh lơ em được 2 ngày rồi, bệnh thì cũng nên khỏi rồi chứ? Bình thường anh khỏe lắm mà?
Mở mắt ra nói gì đó với em đi, nha anh?
_._

Anh ơi? Đừng lơ em nữa, cầu xin anh...
Trả lời em đi, một câu thôi...
Đừng bỏ mặt em như vậy...
Em khóc rồi, anh đã hứa nếu em khóc anh sẽ đến bên an ủi em mà? Sao anh lại không đến?
_._

Dạo này anh thay đổi rồi.
Anh khác lắm.
Anh không ôm em nữa.
Không đưa em đi chơi.
Mưa ướt hết người em anh cũng chẳng thèm lau giúp.
Anh không quan tâm em nữa.
Em khóc anh cũng mặc kệ.
Sao anh lại như vậy?
_._

Anh...đừng bỏ em! Em sợ bóng tối! Em không muốn ở nhà một mình đâu...
Anh rốt cuộc có nghe em nói không? Tại sai hết lần này tới lần khác luôn lơ em đi chứ?
Hay anh giận em rồi?
Em làm gì để anh giận sao?
Anh nói đi, em hứa, hứa sẽ sửa mà.
Đừng không quan tâm đến em, được không?
_._

Hôm nay sinh nhật em đấy, anh cũng mặc kệ em được một tuần nay rồi.
Em hình như cũng sắp quen với sự lờ đi của anh rồi, em giỏi không?
Nhưng mà, em cũng đau lắm, rất đau...
Anh lại bỏ ra ngoài nữa rồi, lại bỏ em một mình ở nhà.
_._

À...bánh kem?
Hóa ra anh không có quên, anh ra ngoài mua bánh kem mừng sinh nhật em sao?
Ơ? Anh, sao kì vậy?
Bánh kem trước mặt nhưng sao em không ăn nó được?
Em không chạm được nó?
Sao anh lại khóc? Anh ơi...
_._

Dạo này anh không còn lơ em nữa.
Không còn uống rượu say khướp rồi nằm một đống không để ý em.
Anh hay nói chuyện với em, nhưng đôi khi không đợi em trả lời mà anh nói tiếp rồi...
Anh cũng không nhìn thẳng em, cứ nhìn vào không khí thôi.
Anh lại nấu ăn cho em, nhưng em cũng không ăn được.
Anh thường lục lọi đồ của em nha! Thật xấu.
Nhưng lần nào làm vậy anh cũng khóc.
Anh buồn à?
_._

Anh lại uống rượu à?
Sao lại khóc rồi?
Anh cứ gọi mãi tên em thôi, nhưng em ở bên cạnh anh rồi mà?
Trở về với anh?
Em đâu có đi đâu chứ? Sao phải trở về?
Anh lạ quá...
Nói chuyện rất lạ.
_._

Bạn em tới chơi à? Sao không gọi em một tiếng?
Cậu ấy thấy anh nấu ăn cho em, nhưng tại sao tự dưng lại hất phần của em đi?
Sao lại nói anh bị điên? Anh vẫn ổn mà?
Cậu ấy nói em chế.t rồi?
Em vẫn ở đây mà? Vẫn ở cùng cậu ấy và anh mà?
Cậu ấy...không thấy em sao?
_._

Em thấy rồi.
Thấy ảnh đen trắng của em, trên bàn thờ.
Thấy anh mua hoa, để ở trước ngôi mộ khắc tên em.
Hình như...em chế.t thật rồi, đúng không anh?
_._

À, em nhớ rồi.
Hôm anh bệnh, em đi mua thuốc...rồi bị tai nạn.
Anh à, không phải lỗi của anh đâu, nên đừng buồn nha?
_._

Anh à, em xin lỗi.
Họ nói, vì em nhớ ra rồi, nên phải đi cùng họ.
Em chẳng ở cạnh anh được nữa rồi...
Em đi nha? Phải sống tốt đó!
Luôn cả phần của em, nha anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro