Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đoản

Tôi tên Cốt Khung Thần.

Sinh ra trong thời thái bình thịnh trị, đạo pháp cùng tu tiên thịnh thế. Tôi xuất thân quần là áo lượt, là nữ nhi duy nhất của đệ nhất thương gia tại đế đô. Năm tròn mười tuổi, ước nguyện tôi vang danh đem lại vinh quang cho gia tộc, cha mẹ nhờ quen biết gửi gắm tôi vào một phái tu tiên tầm trung. Khi ấy, phái Quang Minh vẫn chưa có sức nặng như trăm năm về sau, cho nên việc tôi không dưng trở thành đệ tử thân truyền cũng chẳng hề khó nhọc gì.

Quang Minh dù là tiên phái nhỏ nhưng vẫn có những quy tắc riêng, năm mươi năm mới tuyển môn sinh một lần. Xếp theo vai vế bái sư khi ấy, hết thảy đồng môn khi gặp đều gọi tôi là "tiểu sư muội". Phía trên tôi là sư phụ - cũng là chưởng môn lúc bấy giờ, hai vị sư thúc và gần trăm các sư huynh, sư tỷ.

Có lẽ vì mang danh bé nhất trong phái nên tôi đặc biệt được các sư huynh, sư tỷ yêu mến. Trời sinh tính tôi đạm bạc, khó bày tỏ cảm xúc, vậy mà bọn họ lại vẫn xoa đầu khen tôi còn nhỏ đã hành sự trầm ổn, khí chất thanh lãnh, rất ra dáng đệ tử chốn tiên môn.

Lần đầu tiên tôi gặp mặt đại sư huynh là vào hôm bái sư nhập môn, một bộ bào trắng đai đen như bao đồng môn khác, nhưng huynh ấy lại nổi bật nhất trong mắt tôi. Huynh ấy đứng cạnh sư phụ, đường nét dung mạo sắc sảo như hoạ, nhưng ánh mắt và thần sắc khi nhìn tôi lại cực kì ôn hoà. Ráng chiều ngày 18 tháng Chạp năm Duệ Lân thứ 25, tôi trở thành tiểu sư muội của Thích Đàm.

Khi ấy sư phụ chưởng môn mới chỉ có ba đồ đệ thân truyền là đại sư huynh Thích Đàm, nhị sư huynh Hồn Hề và tôi - tiểu sư muội Khung Thần. Nhờ vậy chúng tôi có rất nhiều thời gian vui vẻ ở bên nhau, tôi nhập môn muộn hơn hai huynh ấy những gần trăm năm, hai sư huynh chính là động lực sống để tôi lao đầu như điên vào tu luyện, tự hiểu thứ tôi cần học là vô biên nhưng thời gian của người tu hành thì hữu hạn.

Năm mươi năm trôi qua, tiên môn phái Quang Minh mở rộng, thu nhận thêm mười lăm người đệ tử. Vậy nhưng người quen miệng gọi tôi là "tiểu sư muội" vẫn không ít, đại sư huynh cũng thế. Với người khác, tôi sẽ nhắc họ sửa lại, nhưng với Thích Đàm thì không, tôi muốn được mãi là "tiểu sư muội" của huynh ấy.

Không phụ sự kỳ vọng của cha mẹ và môn phái, qua bằng ấy năm, so tu vi với hai huynh ấy, tôi không hề thua kém quá nhiều, có chăng chỉ là kinh nghiệm thực chiến vẫn còn thiếu. Các sư thúc liền nâng tôi lên làm tấm gương "thiếu niên anh tài" cho toàn môn phái noi theo.

Khoảng mười năm sau đó, tôi trở thành nữ đệ tử đứng đầu tu tiên giới, cái danh "Khung Thần" từ đó luôn được đính kèm với hiệu "băng thanh ngọc khiết", nhờ đó tôi không thể ngừng than thở về bộ cơ mặt liệt của mình. Nhưng quan tâm chi những chuyện vặt vãnh ấy, cuối cùng tôi cũng đã làm rạng danh gia tộc, lại còn sánh danh với Thích Đàm.

Khi này, cha mẹ đã thôi nhọc nhằn vì tôi được mấy năm, thật buồn khi mà thời điểm tôi danh chấn giới tu tiên, hai người lại chẳng thể hay biết. Cũng còn an ủi, đồng hành cùng tôi trên hành trình tu tiên này, còn có một đại gia đình phái Quang Minh.

Tôi thích ngắm Thích Đàm luyện kiếm, kiếm khí của huynh ấy có nét rất riêng, kiếm pháp Quang Minh lấy nhu mà bén làm cốt, nhưng đường kiếm của huynh ấy trái lại, sắc sảo dứt khoát vô cùng, sư phụ đã bình phẩm, Thích Đàm đã tạo ra kiếm khí cho riêng mình. Sư phụ còn nói, nhìn kiếm khí có thể nhận thấy tâm người, có lẽ vì những đường kiếm lạnh lùng như thế nên trái tim của huynh ấy mới cứng rắn tới vậy. Dù bên đại sư huynh những trăm năm, tôi nhận ra bản thân vẫn chẳng thể bằng thiếu nữ Khúc Hoạ vừa đến.

Đó là chuyện của năm mươi năm nữa, trăm năm sau khi tôi nhập môn, Khúc Hoạ cũng như tôi, là người gia nhập môn phái cuối cùng của đợt thu nhận môn sinh năm ấy. Cô bé là đệ tử thân truyền cuối cùng của sư phụ chúng tôi.

Điều khiến tôi buồn đôi chút là kể từ khi Khúc Hoạ nhập môn, đại sư huynh đã không còn gọi tôi "tiểu sư muội" nữa, thay vào đó là "Thần sư muội", nghe thật xa lạ quá thể! Muội ấy thay tôi nhận lấy cái danh "tiểu sư muội", nhưng không lầm lì ít nói giống như tôi, Khúc Hoạ là một "tiểu sư muội" hoàn toàn khác. Muội ấy năng động, hoạt bát, đáng yêu như một chú chim non, luôn ríu rít vui vẻ khiến người ta yêu thích. Tôi cũng mến muội ấy, bởi Khúc Hoạ là kiểu cô nương tôi luôn hâm mộ hướng tới, nhưng do không giỏi thể hiện cảm xúc, hoặc có lẽ do cá tính hai người quá mức trái ngược, dù cùng sư phụ nhưng quan hệ của chúng tôi cũng chỉ dừng ở mức tỷ muội đồng môn.

Hoặc có lẽ do Thích Đàm đối xử với muội ấy có phần đặc biệt hơn, cho nên tôi đã vô thức xa cách muội ấy? Tôi tự nhủ không nên như vậy, nhưng bản tính đạm bạc, khó đặt ai vào lòng, tôi lại đã đem hình bóng đại sư huynh khắc khảm trong tim, cho nên chẳng tài nào có thể chấp nhận việc một người khác đến sau cướp đi huynh ấy, vậy nên tôi nào có khả năng thân cận với Khúc Hoạ thêm được đây. Dù rằng thâm tâm tôi thật lòng mến mộ muội ấy, kì lạ thật!

Khi nhìn thấy nụ cười lan tận đáy mắt trên gương mặt của Thích Đàm, khi mà huynh ấy trò chuyện với Khúc Hoạ. Lòng tôi bỗng hoảng hốt, bối rối tột độ, thì ra trước giờ đối diện với tôi chỉ là nụ cười ôn hoà luôn thường trực trên môi, đó là một thói quen, đối với ai cũng là vậy, chỉ riêng Khúc Hoạ là ngoại lệ, nụ cười thật tâm như kia, đã khiến tôi chân chính hiểu rằng, bản thân sợ rằng đã bị tụt lại phía sau rồi.

Tôi lại tự an ủi dặn lòng, không sao hết, tôi còn nhiều thời gian, tôi nguyện tụt lại phía sau, đợi huynh ấy, đợi Thích Đàm quay lại nhìn tôi. Nhưng rốt cuộc tôi lại quên mất một điều, nếu như không đợi được thì sao?

Suốt đó về sau, tôi vẫn giữ thói quen cũ, điên cuồng phấn đấu, điên cuồng nỗ lực, để nếu có một ngày nào đó Thích Đàm bất chợt quay đầu, tôi có thể thẳng lưng mà nắm lấy tay huynh.

"Tiểu sư muội" có thể đổi vai chuyển vị, nhưng "Đại sư huynh" thì vĩnh viễn chỉ có một.

Tôi cứ đinh ninh rằng mình tới trước, chí ít thì đó cũng là một loại ưu thế, nhưng sau đó tôi mới nhận ra, đến thứ tự cũng là tôi đến sau. Thì ra Khúc Hoạ là chuyển thế của Cửu Ly Hoạ thần, còn đại sư huynh hoá ra lại là Chiến thần của thiên giới, hai người lỡ hẹn, để rồi lại dây dưa với nhau đến thất sinh thất thế, là đôi uyên ương trong lời tán tụng của bao người. Còn tôi, chỉ là một vai kép phụ mờ nhạt trong kiếp nạn cuối cùng của họ.

... Nếu không đợi được ngày người ngoảnh đầu thì sao?

Trước giờ để có thể sánh bước bên sư huynh, tôi vĩnh viễn không muốn bản thân mình mờ nhạt, đổi lại là liều mình như thiêu thân lao vào khổ tu. Nhưng hiện tại khoảng cách giữa tôi và bọn họ thực sự quá xa vời, tôi không tài nào tranh nổi nữa, đành bất lực buông tay.

Vậy mà tôi còn tính đợi huynh ấy ngoảnh đầu, đúng là nực cười, xa như vậy, cao như vậy, có lẽ huynh ấy phải dùng tới "Thiên lý nhãn" mới có thể miễn cưỡng trông thấy tôi, vậy thì tính gì tới chuyện yêu đương cơ chứ.

Khi đó, hỏi tôi cam tâm sao? Không cam, nhưng vậy thì sao? Lại hỏi tôi tại sao không hiến dâng hồn phách cho ma vương, đổi lại tu vi ngang hàng thánh thần, dễ dàng đoạt lại người trong lòng? Không, tôi yêu đại sư huynh, yêu huynh ấy với một trái tim lý trí, không phải với cái đầu ngu muội cuồng si, bất chấp phải trái trắng đen để cưỡng chế có được.

Tôi đã dành hai trăm năm điên cuồng tầm đạo tu tiên, sơ tâm ban đầu vì bản thân và gia tộc, sau là vì rung động thuở thiếu thời với con người toàn thân chính khí ấy, cuối cùng lại vì chứng kiến quá nhiều thương đau, đắng cay, khổ cực, bất công trong tam giới mà trong lòng không ngừng nguôi ngoai nhắc nhở bản thân phải hành đạo, lấy "thiện" làm gốc.

Đạo tâm tôi hướng chính vọng nghĩa, đó là điều mà tôi có thể vỗ ngực cam đoan vững như bàn thạch, vậy lý nào tôi có thể chia rẽ một mối nhân duyên bền chặt nhất, trải qua thất kiếp trầm thăng sắp sửa viên mãn, lý nào có thể vì tình niệm bản thân chủ quan cho rằng "yêu thừa sống thiếu chết" mà gây nguy hại tới thương sinh? Tuy tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé tép riu, không phải một người có đủ sức để phổ độ chúng sinh tam giới, nhưng tôi đủ lý trí để không lựa chọn phá vỡ đạo tâm của chính mình, đó là điều căn bản nhất.

Sau khi Thích Đàm và Khúc Hoạ nên chuyện, tôi vẫn tiếp tục vùi đầu tu luyện ở Quang Minh, ngộ ra đây cũng là một cách để quên chuyện vơi sầu. Nhị sư huynh còn cười nói tôi tẩu hoả nhập ma, đó cũng là lý do hôm sau đầu huynh ấy sưng lên một cục.

Quả nhiên đồn nhiều thành thật, bản thân tôi có lẽ đúng thật là kì tài có thiên phú trong truyền thuyết, nội vòng 500 năm, tôi từ tu tiên giả phi thăng vào đội ngũ tiên tử chật chội, 1000 năm kế tiếp lại từ tiên phi thăng trực tiếp lên hàng thần mới chỉ lác đác năm - sáu người. Trong đó có bọn họ, người không biết sẽ khen tôi đạo học cao thâm, người biết thì lại chê tôi dai như đỉa. Đối với loại thứ hai, tôi sẽ chỉ cười khinh thường đáp lại.

Ngàn năm đâu phải ít, giờ đây tôi đã có thể gặp lại người tôi từng yêu sâu đậm cùng người tôi vẫn luôn mến mộ mà tim đập không loạn, chân đứng không run, miệng cười vui vẻ chào hỏi bọn họ. Mỗi người có một con đường riêng để theo đuổi, đôi khi trên đoạn đường đó sẽ có những ngã rẽ, vô tình đưa chúng ta sát lại với nhau, mà tôi thì tật xấu khó bỏ, giờ đây thứ tôi theo đuổi là chức vị thượng thần độc nhất tam giới kia kìa.

"Đại sư huynh, tiểu sư muội! Hân hạnh được tái ngộ!"

Thiếu nữ váy đỏ cười mỉm, ý cười lan tận đáy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #doanvan