Đoản 1
Đoản
Chát.
“ Tạ Mỹ Lệ, cô dám xem thường lời nói của tôi, dám tự ý đến gặp cô ấy. Cô nên nhớ cô chỉ là kẻ thế thân cho cô ấy thôi, trước đây vẫn thế, sau này cũng thế cô đừng cô mộng tưởng. Tôi cảnh cáo cô, hãy yên phận làm tốt vị trí thiếu phu nhân của mình đi, đừng cô xen vào chuyện của tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô biết thế nào là sống không bằng chết”
“ Thần, em không có. Xin anh hãy tin em”
“ Tin cô chả thà tôi tin con chó ngoài đường còn hơn”.
Bàn tay to lớn của hắn siết chặt lấy cằm cô, ánh mắt đen thăm thẳm giờ nhuốm đầy sự hận thù, giọng nói lạnh lẽo chứa đầy sự chết chóc như vọng lại từ địa ngục trần gian
“ Tạ Mỹ Lệ. Loài đàn bà lòng dạ độc ác, bất chấp thủ đoạn hy sinh cả con ruột để đạt được mục đích như cô, cô bảo tôi tin. Nực cười. Cô tàn nhẫn trước thì đừng trách tôi nhẫn tâm”
Chiếc cằm nhỏ xinh bị bóp đến đau đớn như thể muốn vỡ vụn ra, khuôn mắt xinh đẹp kiều diễm đỏ ửng lên hằn rõ hình ảnh bàn tay, cô đau đớn nhìn hắn, ánh mắt chất chứa sự bi thương, như cầu xin như van lơn.
“ Vợ à, xem em kìa. Em tỏ vẻ đáng thương cho ai xem, em diễn cho ai xem’
Chát
“ Cô thôi ngay cái dáng vẻ yếu đuối giải tạo đó đi. Tôi khinh”
……………………….
Thần, anh về rồi
Thần, anh uống rượu sao
Tạ Mỹ Lệ, cô giỏi lắm dám đem thân phận thiếu phu nhân đi gặp Băng Băng, cô ấy đi rồi cô vui chứ.
“ Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân của tôi. Cô muốn làm thiếu phu nhân lắm phải không. Tôi cho cô toại nguyện”
Thời khắc này trông hắn thật đáng sợ.
Mỹ Lệ sợ hãi lùi về phía sau, cô lùi hắn tiến, chằng mấy chốc mà cô đã bị hắn dồn tới chân tường, không còn đường lui, cô sợ hãi nhìn hắn đang từng bước từng bước tiến lại gần.
“ Thần, anh..”
“ Câm miệng”
Hắn dùng sức lôi cô đi một mạch vào trong phòng , mặc cô ra sức giãy dụa.
“ Tạ Mỹ Lệ, không phải cô muốn làm tròn bổn phận một người vợ sao. Tôi toại nguyện cho cô”
“ Thần,”
“ Nào, ngoan ngoãn lại đây”
Hắn ngồi chễm trệ trên giường, hàng lông mày dài rậm nam tính cùng đôi mắt sắc lạnh, hiện ra tia chết chóc. Cô sợ hãi lắc đầu, đôi chân vô thức lùi về phía sau.
Hắn nhíu mày, vươn tay kéo mạnh cô về phía mình , ép cô quỳ xuống ngay bên cạnh vật hùng dũng đang hiên ngang ngóc đầu tỉnh dậy . Cô trợn mắt nhìn hắn.
“ Tạ Mỹ Lệ, không phải cô muốn làm tốt bổn phận người vợ lắm sao. Mau làm đi”
Cô sợ hãi kêu lên, liều mạng lắc đầu giãy dụa nhưng cũng không thể thoát , hắn ấn mạnh đầu cô xuống, phút chốc vật thể hùng dũng kia nằm gọn trong miệng cô.
Cô đau đớn giãy dụa, miệng đau như muốn rách ra, nước mắt lăn dài. Cô như con rối mặc anh ra sức chà đạp, đau đớn, tủi nhục, mãi cho đến khi một dòng nước ấm nóng bắn vào khoang miệng hắn mới chịu dừng lại.
Cổ họng truyền đến cảm giác buồn nôn. Hắn nắm cằm cô ép cô ngẩng mặt lên “ Nuốt xuống’
Cô sợ hãi nhìn anh, cả người vô lực đành thuận thế há miệng nuốt xuống dòng nước vẩn đục kia.
“ Uất ức sao, không phải đây mới chính là bản chất thật sự của cô sao. thiếu phu nhân của tôi à, cô cứ chờ đó đi”
Còn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro