Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không hẹn kiếp sau.

"Phu quân..." - Hơi thở Nhan Miên trở nên yếu ớt thều thào gọi.

Cung Vô Hành nhìn bầu trời, ánh mắt kia là muôn ngàn bi thương. Đáng tiếc... nữ tử kia không nhìn thấy. Hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại:"Ừ?"

Sắc mặt Nhan Miên trắng bệch, đôi môi khô khốc, ánh mắt vô thần :"Kiếp sau chàng có thể tiếp tục bồi thiếp không?"

Nam nhân kia động tác khẽ cứng một chút sau đó ôm nữ nhân vào ngực không đáp lời.

Nhan Miên mỉm cười yếu ớt:" Thôi! Coi như thiếp chưa từng hỏi vậy." Đáp án vẫn vậy thôi, cớ gì nàng phải hỏi thêm để tự ngược.

Cung Vô Hành im lặng vuốt mái tóc như thác, mềm mượt không nỡ buông tay:"Miên Miên, ta đã hứa sẽ bồi A Nguyệt cả đời."

Nhan Miên cười chua xót:"Thiếp biết." rất rõ.

  Cung Vô Hành:" Đáng tiếc đời này A Nguyệt đi trước, nàng dặn ta phải chăm sóc muội thật tốt."

"Thiếp biết"- thanh âm của Nhan Miên vẫn rất yếu ớt."Chàng đã thỏa mãn ý nguyện của thiếp. Chàng rất tốt". Ý nguyện một đời của nàng là gả cho hắn. Hắn đã quả quyết từ chối rất nhiều lần nhưng vì lời hứa với tỷ tỷ nên đành chấp nhận.

Cung Vô Hành tiếp tục nói :" Kiếp sau ta phải bồi A Nguyệt."

Nhan Miên nở nụ cười chua xót bất lực:"Thiếp biết." Thiếp chỉ là mê luyến sự săn sóc của chàng. Thiếp trầm luân trong sự ôn nhu tỉ mỉ của chàng. Thiếp không nỡ buông tay...

Chàng có biết không thiếp đã yêu chàng từ ngày đầu tiên từ cái nhìn đầu tiên. Chàng ngọc thu lâm phong, ôn nhu phóng khoáng... Đáng tiếc, người chàng đáp ứng bên cạnh trọn đời lại là tỷ tỷ ta. Người cùng chàng hứa lời hứa đó là ta, người cùng chàng vượt qua hoạn nạn cũng là ta, người chịu tên thay chàng cũng là ta... nhưng là trên danh nghĩa của tỷ tỷ ta...

Giá như ta có thể quang minh chính đại, giá như ta có thể nói hết tất cả nhưng ta chỉ là thứ nữ. Nói ra thì được ích gì. Đích nữ là tôn thứ nữ là ti.

Nhan Miên bắt đầu thấy khó thở, lồng ngực nóng rát, vết thương chịu tên kia lại bắt đầu đau rát. Thật khó chịu. Nhan Miên thều thào:"Phu quân."

Cung Vô Hành nhè nhẹ vuốt tóc nàng khẽ trả lời:"Ừ?"

"Thiếp yêu chàng" trọn đời trọn kiếp. Thiếp sẽ yêu chàng trọn đời trọn kiếp.

Tâm của hắn bỗng dưng nhíu lên đau nhói. Ta cũng yêu nàng nhưng ta phải bồi tỷ tỷ nàng. Vì ta đã hứa... hứa với nàng ấy.

Nhan Miên đôi mắt bắt đầu trĩu nặng:"Vô Hành, chàng yêu tỷ tỷ không?"

Cung Vô Hành nhíu mi trầm tư. Chính ta cũng không biết... Nhưng ta yêu nàng, điều này ta đương nhiên biết:" Ta đã hứa kiếp sau bên nàng ấy." Vậy nên ta và nàng.... chỉ có thể ở bên nhau ngắn ngủi kiếp này hay nói cách khác, chỉ vỏn vẹn 3 năm.

Nhan Miên cười nhẹ, hơi thở dần mỏng đi:"Ừ"

Bên mái đình có một đôi. Nam nhân ngắm trăng nữ nhân tựa vào lòng nam nhân. Rõ ràng là cảnh đẹp ý vui cớ sao lại làm nhân sầu đến vậy. Cảnh đẹp não nùng...

Không hẹn kiếp sau....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đoản