hoàng hậu của trẫm
Hắn- Hoàng Phủ Minh Nhuận từ nhỏ đã là người kế vị tương lai của đất nước. Hắn bị buộc phải học những thứ mà đế vương nên có hay chắc hẳn nói rằng hắn từ bé đã không có kí ức gì về tuổi thơ ngoại trừ học và học.
Từ khi hắn đăng cơ đến nay thì cũng đã 10. Kể từ khi 15 tuổi hắn đã đăng cơ. Hậu cung của hắn không túng thiếu 3 ngàn giai nhân. Hơn nữa từ bé hắn đã có một vị hoàng hậu định từ trước.
Nàng là Mộ Dung Nghiên Tuyết. Nàng là đích nữ phủ thừa tướng, nàng được muôn vàng sủng ái. Nàng được đưa đến hậu cung của hắn cũng được 7 năm rồi. Nàng cũng được giáo dục từ bé về phong thái và sự bao dung của một hoàng hậu. Nàng không thích, không hề thích. Nàng đã từng oán giận tại sao bản thân lại phải làm hoàng hậu, nàng không muốn. Nàng không muốn phải khoan dung chia sẻ nam nhân cho những nữ nhân khác, nàng không muốn mỗi năm đều phải tuyển tú cho hắn, nàng càng không muốn bị gò bò ở nơi chốn ăn không nhả xương ấy. Nàng bỏ trốn nhưng không thành. Nàng dọa tự sát nhưng lại không nhẫn tâm mà hại đi gia tộc. Nàng phải tình tình nguyện nguyện mà bước vào hoàng cung.
Nàng phạm phải sai lầm lớn nhất mà một nữ nhân hậu cung không nên vướng phải. Nàng yêu hắn! Càng yêu hắn nàng lại càng muốn độc chiếm hắn cho bản thân. Nhưng nàng không thể. Nàng phải cười dịu dàng mà rước vào những nữ nhân như hoa như ngọc cho hắn. Hắn rất tốt! Hắn sẽ mỗi ngày rằm và đầu tháng đến tẩm cung của nàng. Còn những ngày còn lại hắn phải sủng ái những nữ nhân khác.
Ngày ngày nàng phải dịu dàng mà xoa dịu lòng tranh giành của nữ nhân. Ngày ngày lo lắng cho an toàn của bản thân, nàng gặp thích khách hắn đến an ủi rồi lại đi, nàng trúng độc hắn an ủi rồi lại đi. Nàng cũng biết bản thân hắn có thể dành ra ít thời gian như vậy là tốt với nàng lắm rồi. Cứ ngỡ, cứ ngỡ sẽ an an ổn ổn sống xong một kiếp. Nhưng.....trời phụ lòng nàng.
Nàng và hắn đã lạnh nhạt nửa năm trời. Lí do? Hắn có sủng phi mới có được gọi là lí do không?! Ngày ngày nàng bị nàng ta giật dây nói khảy nhưng lại không thể phản kích, vì nàng là hoàng hậu, phải bao dung. Rồi nàng gặp thích khách.....
Minh Nhuận ngồi trên cao, tay ôm sủng phi nhìn về hướng Nghiên Tuyết:
- Hoàng hậu, nàng có sao không?
Giọng nói của hắn hơi rung rung, nếu không phải tay hắn đang ôm Diêm Mị thì có lẽ nàng sẽ cảm động cho rằng hắn đang quan tâm mình. Nghiên Tuyết cười khổ, giọng nói tràn đầy bi thương đã cố dồn nén:
- Thần thiếp không có việc chi. Minh Nhuận gật đầu nhìn về hướng tên thích khách duy nhất bị bắt, lạnh giọng nói:
- Giết!
Nghiên Tuyết nhắm mắt lại rồi cười khẽ khàng:
- Bệ hạ, người quá thiên vị. Tại sao người không hỏi là ai đã hạ lệnh? Phải chăng người đã biết người hạ lệnh là Diêm Mị sủng phi của người nên người mới không nỡ?
Mặt của Minh Nhuận đen đi, hắn liếc Nghiên Tuyết, lạnh giọng:
- Hoàng hậu, nàng nên biết bổn phận của nàng.
Thì ra.... thì ra hắn đã sớm biết.... Chỉ là hắn không nỡ....
Nghiên Tuyết gật nhẹ, cười ôn nhu:
- Vâng! Thần thiếp là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ....
Nói xong, nàng không đợi lệnh tuyên đi mà quay lưng đi thẳng, bóng lưng cô độc đến lạ. Trái tim Minh Nhuận khẽ động nhưng hắn không cản nàng, tự dặn lòng: ' sắp thành công rồi'
Đôi mắt Nghiên Tuyết cay xè, nàng cố mở mắt bước đi trong đêm đen tĩnh mịch. Không một ai, không một ai bên cạnh. Đi được một khoảng, cánh tay trái nàng đau đớn, máu chảy không ngừng, chất độc lan tràn khắp thân thể khiến mặt nàng trắng bệch. Nàng ngã xuống, đôi mắt nặng trĩu, tiếng nói không ngừng vang lên từ tận đáy lòng: 'chết đi, chết đi sẽ không đau đớn gì nữa, hắn sẽ không còn đối xử tệ với cô nữa, chết đi'. Nghiên Tuyết mỉm cười nhẹ, nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.....
Hôm sau, khắp đất nước đều một màu trắng tang thương. Hoàng hậu của họ chết rồi. Vị hoàng hậu đầu tiên của Hoàng Phủ Minh Nhuận chết rồi.
Trong hoàng cung là một mảnh tĩnh lặng. Sủng phi Diêm Mị tự sát, cả gia tộc họ Diêm thất thế gục ngã một đêm. Minh Nhuận vùi đầu vào thư phòng không muốn thấy ánh mặt trời bên ngoài. Giọng hắn khàn khàn nói với bóng đen gần đó:
- Tại sao? Tại sao nàng không đợi ta giải thích.? Tại sao nàng không hỏi.? Nàng không tin ta sao? Nàng ra đi, nàng lúc ấy chỉ cần nói một câu cánh tay thần thiếp bị thương là có thể giải quyết tất cả mà. Tại sao?
Bóng đen kia khẽ thở dài:
- Vì ngài không giải thích. Nàng là một mẫu nghi thiên hạ, nàng không có quyền hỏi han hoàng đế sủng ai ghét ai. Nàng được dạy dỗ vô cùng tốt. Nàng đã rất tin tưởng ngài.
Minh Nhuận ngẩn người, vùi đầu vào gối, nước mắt lã chã rơi xuống đất. Hắn đau, rất đau... Hắn sai lầm rồi. Hắn không nên tự cho mình là đúng, hắn không nên tự cao mà xem nàng như một vị hoàng hậu mà thôi. Hắn hình như yêu nàng mất rồi....
Đại Hoa quốc từ đó dưới sự quản lí của hắn hưng thịnh. Nhưng lại không hề có thêm bất kì vị hoàng hậu nào khiến dân gian mãi lưu truyền mối tình sâu đậm của 2 người..... Ai biết, ai biết chuyện tình ấy lại là...... Thật đáng tiếc!
Trong tình yêu không cần biết ai đúng ai sai mà cần thiết ở đây là sự tín nhiệm và những lời giải thích. Tin ngươi không có nghĩa là ngươi không cần giải thích mà là đợi ngươi tự bản thân nói ra, đó là sự tín nhiệm lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro