Copy trên mạng về nha
"Tiểu Nguyên... cái này... ừm..." Dịch Dương Thiên Tỷ cúi đầu, mặt đỏ bừng ngượng ngùng chìa một gói quà hình vuông xinh xắn được bọc bằng giấy đầy tim hường chói lọi ra trước mặt Vương Nguyên.
Mà ở bên kia, Vương Nguyên sau năm giây im lặng, lập tức bụm miệng lùi về sau, đôi mắt đã to nay càng trợn to hơn biểu thị kinh hoàng, "Gì cơ? Tiểu Thiên Thiên... rốt cuộc sau bao nhiêu năm cậu cũng đã lấy đủ can đảm tỏ tình với tớ rồi sao?"
"Tỏ tình em gái cậu!" Thiên Tỷ ngẩng phắt đầu lên, giơ hộp quà chực đập cho thằng kia một phát, "Đây là tớ muốn..."
"Gì cơ? Tiểu Thiên Thiên... ra là thích em gái tớ sao? Nhưng mà tớ làm gì có em gái nha?"
"..." Dịch Dương Thiên Tỷ đen mặt, tức khắc tặng cho tên đang cười đến ngoác miệng kia một cái lườm cháy tóc. Tức mình dúi ngay gói quà vào lòng nó, "Hai hôm nữa là Valentine rồi, tớ phải về Bắc Kinh, cái này nhờ cậu tặng giùm cho Tiểu Kỳ, được chưa?"
Khóe miệng đang kéo tận mang tai của Vương Nguyên lập tức trở về vị trí ban đầu, cậu nheo mắt đầy nguy hiểm, "Không phải chứ Thiên Thiên? Có biết Tiểu Kỳ là người Nguyên ca của cậu chấm từ năm mười ba tuổi không hả? Dám giành với Nguyên ca sao? Hửm?"
Thiên Tỷ nhếch môi cười, "Cạnh tranh công bằng. Từ năm mười ba tuổi đến năm mười tám tuổi giậm chân tại chỗ không có quyền lên tiếng."
"Hừ. Còn hơn kẻ nửa đường nhảy vào tính nẫng tay trên. Côn đồ Bắc Kinh mà muốn về đây uy hiếp đại ca Trùng Khánh sao?"
"Không cần biết. Kẻ suốt 5 năm vẫn đứng tại vạch xuất phát hoàn toàn không có tư cách phát ngôn."
"Cậu!"
"Hai thằng chúng bây có thôi đi không?" Vương Tuấn Khải đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi một bên rốt cuộc cũng không chịu nổi cuộc đấu khẩu vô nghĩa này nữa, ngồi bật dậy cau mày giáo huấn, "Có một đứa con gái mà huynh đệ tương tàn, tụi bây không biết xấu hổ à? Nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân có biết không?"
"Cái đồ mười chín năm ở truồng lông bông ngoài đường càng không có tư cách phát ngôn!!!" Vương Nguyên Thiên Tỷ đồng thanh.
"Chúng bây!!!" Vương Tuấn Khải điên tiết đứng hẳn lên.
"Ba năm cấp ba huê mộng không một mảnh tình vắt vai!"
"Đúng đúng!"
"Bị gái rượt chạy quanh cổng trường!"
"Đúng đúng!"
"Lại còn trèo tường chạy trốn đến rách cả quần!"
"Đúng đúng!"
"Đúng cái đầu tụi mày. Đại ca không phát uy tụi mày coi anh là hello kitty sao?" Dứt lời xắn tay áo chực nhảy vào vặn luôn chân tay của huynh đệ.
Đương lúc ba thằng lăn vào xà quần thành một mớ bùi nhùi, cánh cửa phòng tập nhảy chợt mở. Lưu Chí Hoành thong thả bước vào, trên tay còn cầm một hình trái tim sô cô la bự chảng đã bị gặm mất phần ba, trợn tròn mắt nhìn cảnh trước mặt.
"Ế? Huynh đệ tương tàn lại vì cái gì thế này? Có ai đó ăn mảnh gà quay hay uống mảnh trà sữa vại?"
Ba kẻ đang hăng hái vật nhau kia lập tức dừng lại, tách nhau ra đứng lên phủi phủi quần áo, lập tức bày ra hình tượng "cao-lãnh" ngày thường.
Vương Nguyên lấy lại phong độ trước tiên, vừa hất tóc vừa cười xán lạn, "Không có gì, luyện tập, luyện tập một chút ấy mà... Ha?"
"Ừa~ ha ha..." Dịch Dương Thiên Tỷ cười bồi.
"Ha . ha." Vương Tuấn Khải cười nhạt hai tiếng.
"...Ờ..." Lưu Chí Hoành gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, đoạn gặm thêm một miếng sô cô la nhồm nhoàm nhai, "Đương định vào chia cho ba thằng ế ăn cùng này, sô cô la nhiều quá ăn không hết."
"Ha ha..." Vương Nguyên cười ruồi, nắm tay giữ Thiên Tỷ đang bên bờ bạo phát lại, "Nhị Văn cậu tốt phúc quá ha? Là sô cô la em gái hay chị gái cậu tặng? A, đừng nói là mẹ làm cho sáng nay nha?"
"Ầy... chậc..." Lưu Chí Hoành trợn mắt nuốt một miếng nghẹn ngang họng, "Coi thường nhau quá vậy? Sáng nay đến công ty đã thấy Tiểu Kỳ đứng trước cửa đợi. Ầy... đã dặn là người ta thích ăn bánh ngọt rồi đừng có làm cái này, ăn ngán muốn chết. Còn làm to như vậy nữa, ăn hoài không hết nên giờ... ể? Nhị Nguyên sao cậu lại cầm chổi? Thiên Thiên sao anh xắn tay áo? Ể? Khải ca anh cầm xô rác chi vậy, em còn chưa ăn xong mà..."
"Không cần để ý đến anh, anh chỉ là thằng đánh hôi thôi..." Vương Tuấn Khải cười ngọt ngào.
"...Ể?..."
"Ế??? Ế ế ế ba người làm gì vậy??? AAAAAA!!!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro