Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 38: (tt)

Cô cứ tưởng anh yêu cô thật lòng hóa ra không phải như vậy, là do cô tưởng tượng ra mà thôi, tình cảm từ trước đến nay anh dành cho cô đều là giả tạo, anh quen cô không phải là vì tình yêu, anh quen cô là vì thân thể của cô, anh quen cô chỉ để muốn lên giường với cô, anh không hề yêu cô, một chút cũng không. Bây giờ đạt được mục đích rồi thì anh lại vội vàng rời bỏ cô
Tiêu Khanh Khanh cắn chặt khóe môi để cố kìm nén không cho nước mắt rơi nhưng vô dụng, từng giọt từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống ướt đẫm đôi gò má vốn không còn chút sắc hồng nào của cô.

Mối tình đầu của cô là anh, người đã dạy cho cô cách để yêu một người là thế nào và cũng chính là anh là người đã dạy cho cô cách hận một người là ra sao. Cô yêu anh đậm sâu yêu anh hơn cả bản thân mình, để rồi đây cô nhận lại được gì? Một sự lạnh lùng đến khó tả? Hay một cái nhìn như người xa lạ?

Cô đúng là một đứa ngu ngốc nhất trên đời. Ngu ngốc vì yêu anh. Ngu ngốc vì tin thứ tình cảm anh trao là thật. Và ngu ngốc nhất là cô đã trót lầm lỡ trao thân mình, trao đi lần đầu tiên của mình cho anh.

Cô đã làm gì sai sao? Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Cô cắn chặt khóe môi đến bật máu, từ khóe mắt nước mắt không ngừng tuôn ra. Con của cô chưa được sinh ra đã không có cha. Không có nỗi bất hạnh nào bằng nỗi bất hạnh khi cha của mình lại ruồng bỏ không chấp nhận sự hiện diện của mình trên cõi đời này. Có nhiều lúc cô muốn phá bỏ cái thai đó đi vì không muốn sau khi nó sinh ra lại bị sự xa lánh, ghẻ lạnh của mọi người vì nó là một đứa không có cha. Nhưng cô không đành lòng phá bỏ đi, nó vốn là một đứa trẻ vô tội, không liên quan đến nó. Vốn dĩ cô định chờ đến khi anh quay lại thì cô sẽ nói cho anh biết.

Đó là con của anh, tại sao anh lại chối bỏ nó như vậy?

Dòng người qua lại đông đúc, ai ai đi ngang qua cô cũng nhìn cô với ánh mắt khác lạ. Hôm nay là ngày Thất Tịch, mọi người tay trong tay cùng nhau nói chuyện, cười đùa vui vẻ, họ còn ôm nhau, trao cho nhau những nụ hôn nóng bỏng, họ còn tặng hoa hồng, socola qua lại. Còn cô, hôm nay được anh tặng là những sự đau đớn, tổn thương.

Bỗng trời đỗ mưa, ông trời như nhìn thấu nỗi đau trong lòng của cô, đồng cảm với cô, mưa mỗi lúc một to như khóc thay cho nỗi lòng của cô. Nước mưa tạt thẳng vào mặt cô, đau rát, nhưng cô không cảm thấy đau, nỗi đau đó làm sao có thể đau bằng nỗi đau trong lòng của cô lúc này. Không có nỗi đau nào bằng nỗi đau lòng và cũng không có loại tình cảm nào mà đau bằng tình yêu. Trong tình yêu, ai cũng mong mình được hạnh phúc, được người mình yêu thương quan tâm, chăm sóc, lo lắng nhưng họ đâu biết rằng thứ tình yêu mà họ ao ước đó thật sự thì không có, nếu có thì chỉ có trong truyện hoặc do họ tưởng tượng ra mà thôi.

Trong tình yêu không ai có thể đánh vần trọn vẹn được chữ “yêu” mà không một lần mình vấp. Không ai có thể đi qua một cuộc tình mà không một lần lệ rơi. Một cơn gió thổi qua cuốn theo những chiếc lá úa tàn muốn lưu luyến ở lại trên cây nhưng buộc phải rơi xuống. Con người cũng vậy, một khi đã buông tay thì dù có cố níu kéo, nắm giữ thì vẫn không thể nào quay trở lại như phút ban đầu.

Giữa hai chân của cô bỗng xuất hiện một dòng máu đỏ tươi chảy dài xuống, bụng cô đau quá, đầu cô nhức kinh khủng, sao cô cảm thấy buồn ngủ quá.

" Anh xin lỗi! Anh không nên nói những lời làm tổn thương em, anh đúng là một thằng đàn ông tồi, một thằng đàn ông khốn nạn mà .”_ Anh đau đớn khi nhìn thấy người mình yêu đang chờ đợi thần chết đến để dẫn cô đi mà mình vẫn không thể làm gì. Anh cảm thấy mình vô dụng ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ ngược lại càng làm cho cô đau lòng, anh không ngừng tự trách bản thân mình là do anh đã hại chết cô, anh không chỉ hại chết một mình cô mà còn hại chết đứa con trong bụng của cô – cũng chính là con của anh.

" Anh đừng khóc. Cũng đừng tự trách mình. Anh không có lỗi, có lẽ em và con chỉ có duyên gặp anh nhưng không có nợ để ở bên nhau. Gặp được anh là niềm hạnh phúc nhất của cuộc đời em, cảm ơn anh vì đả đến bên cuộc đời em, khoảng thời gian ở bên anh em rất vui và hạnh phúc. Em chỉ có thể đi cùng anh đến đây, đoạn đường phía au anh phải cố gắng bước tiếp em tin rằng đoạn đường phía trước sẽ có một người hi sinh anh nhiều hơn em, quan tâm anh nhiều hơn em và yêu anh nhiều hơn em. "

“ Em đừng nói nữa, không ai có thể thay thế được em trong trái tim anh. Em hãy cố gắng lên, xe cấp cứu sắp đến rồi. ”

“ Không kịp nữa rồi. Triết, em chỉ muốn hỏi anh một câu. Anh có yêu em không? ”

“ Anh yêu em! Anh yêu em rất nhiều vì vậy em phải sống để đáp lại tình cảm của anh, em còn nợ anh rất nhiều thứ, em nợ anh một đám cưới, em nợ anh một đứa con, em nợ anh một trái tim, em nợ anh cả một đời người, vì vậy em phải sống để trả hết nợ cho anh, em nghe rõ không hả? ”
“ Em xin lỗi! Triết, anh có thể hôn em được không? ”

Triết cuối xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, cô mĩm cười hạnh phúc, hóa ra không phải như cô nghĩ, hóa ra anh yêu cô thật lòng, khoảng thời gian cùng anh trước đây cô vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, cô đã lên kế hoạch tương lai sau này cho hai đứa, nhưng chưa kịp thực hiện thì cô đã ra đi. Cô cảm thấy hôm nay mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Hôm nay trước khi đi đến tử thần_ngày cuối cùng của cô cũng lại được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện vô cùng. Đầu cô đau như búa bổ, cô cảm thấy buồn ngủ khủng khiếp, cô không chống lại nỗi cơn buồn ngủ đó, cô từ từ nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

- “ KHÔNG.. TIÊU KHANH KHANH EM KHÔNG ĐƯỢC CHẾT. EM MAU TĨNH LẠI CHO ANH! ”
Nước mắt anh không ngừng rơi, anh ôm chặt thân thể của cô như muốn hòa vào làm một. Giá như anh nói yêu cô sớm hơn, giá như anh không nói ra những lời đó, giá như anh không làm cô đau đớn, tổn thương thì có lẽ giờ đây anh và cô đã hạnh phúc rồi, chứ không phải như bây giờ một người ra đi mãi mãi một nười ở lại ôm trọn nỗi đau. Đứa con chưa được sinh ra cứ như thế mà lẳng lặng ra đi.

Mọi người đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này chỉ biết mím môi lẳng lặng quay đầu đi chỗ khác, họ không thể nào nhìn nỗi một cảnh tượng đau lòng này. Một người con trai ôm chặt một người con gái như muốn cho hai người hòa tan vào là một đang ở dưới mưa thân thể cả hai ước đẫm, chiếc áo sơ mi trắng của người con trai đã bị nhuộm một phần màu đỏ của máu từ người con gái, nhìn bóng lưng của anh trông cô đơn, lạnh lẽo, đáng thương vô cùng

Mưa mỗi lúc một lớn. Năm nay, Thất Tịch mưa rồi…

____._........_........
2 năm sau

Trong một khu nghĩa trang gần thành phố, trước ngôi mộ có một chàng trai đang quỳ gối. Trời mưa nhỏ hạt khiến không khí càng trở nên lạnh lẽo, cô độc. Chàng trai ôn nhu nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ hỏi thăm
"Em khỏe không? Sống ở đó như thế nào? Con của chúng ta sao rồi?"
Chàng trai cứ hỏi mãi hỏi mãi, luyên thuyên một mình mà chẳng có ai trả lời, nhưng nếu nhìn kĩ thì phía sau chàng trai lúc ẩn lúc hiện chiếu lên hình ảnh của một cô gái "Em sống rất tốt, con cũng khỏe, chờ em anh nhé chỉ vài năm nữa chúng ta sẽ gặp nhau."
.._._._._  __._..................
3 năm sau

Hôm nay anh có cuộc họp gấp vội vã đi nhanh, vừa đi vừa ăn sáng, gần đến công ty anh va vào một cô gái, hình như cô ấy đến xin việc . Đang định xin lỗi anh vô tình thấy được dung nhan của cô ấy, cả hai cứ đứng nhìn nhau giữa công ty đông người. Người con gái này.....sao mà giống Khanh của anh đến thế? Phải chăng là Khanh đã trở lại bên anh? Vui mừng, hoảng hốt, ngạc nhiên của anh nhưng trái lại với anh, cô cảm thấy tim mình đập nhanh liên hồi, một cỗ cảm xúc nhạy cảm chạy xuyên qua người như thức tỉnh cô. Kì lạ, anh chàng này là lần đầu tiên mình gặp mà, sao lại có cảm giác cứ như gặp lâu rồi vậy, tỉnh lại đi Kim Kim.

Sau một hồi đơ người anh mau chóng lấy lại phong độ, lịch sự đưa tay lên ý muốn bắt tay với cô
" Chào cô, tôi là Diệp La(Triết Phi) hân hạnh được làm quen"
Cô cũng mỉm cười, không hiểu sau đối với người đàn ông này cô lại càng nhìn càng mê. Cô đỏ mặt
"Vâng, chào anh tôi là Thất Kim Kim, rất vui được làm bạn với anh"
Bóng dáng một nam một nữ in đậm trên màn kính...
End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro