Đoản 21
Đứng trên đỉnh núi cao nhất, cô hét lên :"Vũ Đình mãi mãi yêu Dương Triết"
Anh lạnh lùng nhìn cô, thản nhiên nói :" Đồ điên."
Cô thất vọng nhìn anh.
" Nói em nghe đi, anh có bao giờ yêu em không?"
Anh lạnh nhạt trả lời :" Yêu thì có thay cơm mà ăn được không? Ngừng cái ảo tưởng vớ vẩn đó ngay lại và sống một cách thực tế đi cô bé à."
Nhiều năm sau đó, khi Vũ Đình đã trở thành cô dâu của Dương Triết.
"Dương Triết, anh có nhớ em không?"
" Ngưng hỏi mấy câu ngu ngơ đó của cô đi, chỉ vừa xa nhau có 5 tiếng thôi."
" Chính xác là 5 tiếng 7 phút rồi. Anh không nhớ em thật à?"
"Bao giờ cô mới thôi hỏi mấy câu như thế?"
Cô vui vẻ trả lời :" Đến khi nào anh nói 'anh yêu em' thì em sẽ không hỏi nữa."
Anh tàn nhẫn phun ra 2 chữ :"Ngu ngốc."
" Nè thế anh có yêu em không?"
Dương Triết không trả lời, chỉ có một câu đơn giản gồm 3 chữ 'anh yêu em' đối với anh khó như vậy sao?
Nhiều năm sau đó nữa, Dương Triết luôn miệng gọi:
"Anh yêu em."
"Anh yêu em."
.....
Anh nói rất nhiều câu 'anh yêu em' nhưng cô vĩnh viễn không nghe thấy được. Cô mất rồi. Sẽ chẳng còn ai hỏi anh mấy câu vô nghĩa đó nữa. Cũng sẽ không còn ai ngay đến lúc trong giấc mơ lúc nào cũng lẩm bẩm kêu tên anh :"Dương Triết, nói một lần thôi, nói câu 'anh yêu em', một lần thôi đối với em cũng đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro