Đoản 20: Thầy ơi!
❤ Author: suongsh123
Ánh tà dương rực rỡ trên biển rộng, bao dung cái ấm lạnh của lòng người.
Hàn Khiên Khiên chậm rãi phóng mắt nhìn xa xăm, nhớ về chàng trai có tư tưởng cao quý lại bị người đời chà đạp, nhớ về lần đầu tiên hai người gặp gỡ...
----------------------------
5 năm trước,
"Cháy rồi! Cháy rồi!!"
"Mau gọi cứu hoả!"
"Nước!"
"Cứu người... cứu người..."
"Có một cô gái nhỏ còn mắc kẹt bên trong..."
"Nhanh..."
Hàn Khiên Khiên kiệt sức nằm trên sàn nhà rực lửa, khói bụi che mờ tầm mắt...
Cô chỉ nghe tiếng xèo xèo của lửa đỏ, như thêu đốt từng tấc da thịt, cô cảm giác máu trong người như đang bị nung nóng, sắp phá tan lồng ngực để trào ra...
Cô yếu ớt vùng vẫy giành giật sự sống, đôi môi tím tái đầy tro bụi phát ra những tiếng kêu cứu không thành lời...
Rắc... rắc...
Rầm...
Không có nỗi đau đớn tan xương nát thịt mà cô tưởng tượng, chỉ có tiếng rên nhẹ của chàng trai đã thay cô gánh chịu đau đớn này...
Trong đêm tối, ánh mắt lương thiện sáng ngời của chàng trai lấn át cả lửa hồng...
Trước khi ý thức bắt đầu chìm vào hư không, cô loáng thoáng nghe tiếng ai dùng tay đập vỡ của kính, mùi máu tươi thoang thoảng hòa vào hương hoa nhài dìu dịu, nhẹ nhàng đưa cô chìm vào giấc ngủ...
Chàng trai cướp đi cô từ tay tử thần, một ánh mắt lướt qua, cô đã biết, anh chính là chân tình đời này của mình...
Khi cô mở mắt tỉnh dậy chính là ban mai ấm áp, lại chẳng ngờ, người cô yêu lại bước vào thế giới lạnh lẽo cô độc của người mù...
Tiếng sóng vỗ cắt ngang hồi ức miên man, cô lại nhớ về năm tháng ở trường học, năm tháng khiến cô hối hận cả đời người...
Người thầy giáo mù cô từng buông lời chế giễu, lại là người cô khắc cốt ghi tâm...
Người kiêu ngạo như anh, lại do một tay cô bức chết...
Người con trai ấy chưa kịp nói lời yêu với cô học trò nhỏ...
Người con trai phải sống trong bóng tối lạnh lẽo, bị người đời cười chê nhưng chưa một lần oán trách số phận nghiệt ngã...
Người con trai sống trong thế giới cô độc của mình, anh không thể bước ra, người khác cũng không thể tiến vào.
Người thầy bao dung và thiện lương, đến giây phút cuối cùng, vẫn không nỡ để một người xa lạ như cô phải vì anh mà cắn rứt lương tâm...
Nhưng anh biết không, đối với con gái mà nói, có đôi khi tàn nhẫn một chút, mới là giải thoát...
Đôi mắt trong veo phủ một lớp sương mù mỏng manh, giữa biển trời mờ mờ ảo ảo, dường như cô nhìn thấy chàng trai trong kí ức mặc áo sơ mi màu mận, quần jeans màu trà xanh đậm, đeo cặp kính màu trà, nở nụ cười dịu dàng như ánh chiều hoàng hôn...
"Thầy Chương, Khiên Khiên sai rồi, thầy về với chúng em được không?"
"Thầy Chương, một mình thầy cô đơn trên đường xuống suối vàng, có người tốt bụng dìu đỡ thầy không?"
"Thầy ơi, một mình giữa biển lạnh, thầy cô đơn lắm phải không?"
"Thầy ơi, Khiên Khiên đến tìm thầy nhé, nhanh thôi... nhanh thôi..."
"Chương Ngọc, đợi em..."
Lời thì thầm cuối cùng hòa vào gió biển, dịu dàng tan biến trước nắng chiều hoàng hôn...
Không biết từ bao giờ, chẳng ai thấy cô gái u buồn hôm đó...
Ở một mỏm đá nhấp nhô, lặng lẽ mọc lên một nhành hoa nhài trắng muốt, thanh khiết như ánh trăng rằm...
Điều kì lạ là, mặc cho bão táp mưa sa, hoa và lá luôn hướng về biển rộng, giống như dang tay chờ ai trở về...
"Hòa cảm tình vào nhành hoa trắng muốt,
Trọn chân tình gửi tới người em yêu..."
[ End ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro