Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#đoản


Tên đoản : Cơn đau

Trong tình yêu, Con người ta có bao nhiêu là thật lòng, bao nhiêu là giả dối?

Tôi không biết.

Điều mà tôi hiểu được chỉ là... người thật lòng trong mối tình đó, là người đau khổ nhất.

Hè tháng 6, một ngày trời mưa. Tôi gặp anh dưới gốc cây sim mùa trổ hoa.

Hoa sim màu tím. Tôi thích nó. Trước đây từng nghe mọi người nói màu tím là màu của tình yêu, là tượng trưng cho sự trung thuỷ hạnh phúc. Tôi rất mong ước có một mối tình như vậy. Nơi nào có hoa sim tím, nơi đó có tôi. Chỉ là, tôi đâu ngờ, màu sắc ấy còn tượng trưng cho cái buồn cho một tình yêu không được hoà hảo.

Ngỡ định mệnh đưa hai đứa tôi đến với nhau, kết thân rồi yêu nhau.

Nhưng vậy thì sao?

Một ngày nào đó, chúng tôi vẫn đường ai nấy đi.

Anh nói với tôi anh đã có người yêu, anh đã có vị hôn thê rồi. Anh đến với tôi chỉ là muốn chơi đùa.

Vì dung nhan này của tôi sao?

Người ta nói " hồng nhan bạc phận" là bởi thế. Số mệnh của tôi có lẽ đã được ông trời ban cho từ khi chào đời.

Tôi có đôi mắt buồn.Hồng nhan. Thích màu hoa tím. Số phận của tôi đã định trước là không có kết cục trong tình duyên.

Nhớ những ngày còn học đại học, chúng tôi luôn bên nhau. Bạn bè quen biết thường gọi chúng tôi là " kim đồng ngọc nữ". Phải, anh tuấn mĩ, lại là con của một giám đốc công ty nổi tiếng, Tôi... làm sao mà với tới được.

Ngồi bên bàn trang điểm nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn bạc năm nào, nước mắt tôi không thể dừng lại được nữa mà tí tách rơi xuống. Một giọt, hai giọt, ba giọt,... Duỗi năm đầu ngón tay ra, chiếc nhẫn kim cương đang ngự trị trên tay ngón áp út của tôi. Thì ra, tôi đã không thể nào được một lần nữa được ai kia đeo cho chiếc nhẫn ấy nữa. Khi ấy tôi không cảm thấy nó quá quý giá nhưng giờ thì...

Tà váy trắng cô dâu được mặc trên người tôi biểu thị cho niềm hạnh phúc cho các cặp đôi sắp kết hôn. Liệu tôi có được?

" A lô... Cháu là Yến phải không? Làm ơn, cháu mau đến đây giúp bác với. Bệnh viện A. Cháu mau đến đây đi. Bác xin cháu. Thằng Kiên... thằng kiên... nó... nó không thể chịu được lâu nữa rồi... xin cháu..."

Chạy trên con đường ánh đèn vàng ảm đạm, nước mắt tôi từ lâu đã không thể ngăn lại được nữa.

Đi rất nhanh. Chiếc taxi màu xám nhạt dừng lại trước cửa bệnh viện. Dùng hết sức mạnh còn lại của bản thân, tôi chạy đi thật nhanh đi tìm anh. Nhưng không thể kịp được nữa.

Cửa phòng bật mở, trước mắt chỉ là một thân người giấu qua lớp vải trắng. Tôi không biết mình bằng cách nào mà tiến vào được bên trong. Chỉ khi lật tấm vải ấy lên, đó là điều mà tôi sợ hãi nhất. Anh đã đi rồi. Mãi mãi. Không bao giờ trở về bên tôi nữa rồi. Gục xuống tấm giường lạnh lẽo đó. Trái tim tôi cũng như đã ngừng đập. Là anh rời xa tôi hay bởi tôi đã từ bỏ anh?

Ôm lấy thân hình ngày đêm hằng mơ đó, tôi lại nhớ đến những cái ôm mà chúng tôi từng trao nhau. Nhưng... nó đã lạnh đi rồi. Phải làm sao? Xin ông trời hãy trả lại cho tôi người con trai ấy?!!!

Cả căn phòng hôm đó xuyên một màu trắng. Trắng đến đáng sợ.

Tôi khóc, khóc rất nhiều. Cũng gọi tên anh rất to. Nhưng anh rất vô tâm. Anh mặc kệ tôi. Dù đã gọi khản cả giọng nhưng anh vẫn không chịu nói với tôi một tiếng.

Anh từng nói anh không thích nhìn thấy tôi khóc vậy tại sao? Tại sao bây giờ anh không ngồi dậy dỗ dành tôi. Tại sao anh cứ nằm yên bất động?!

Hay tại anh ghét tôi? Nếu vậy thì tại sao anh không đứng dậy đuổi tôi đi? Tôi đang làm phiền anh mà. Tại sao anh cứ nằm yên đó mặc kệ tôi vậy?

Tại sao?

Tôi đưa tay mình luồn vào tay anh mong sẽ truyền được cho anh một chút hơi ấm. Một thứ gì đó to to cứng cứng nằm trong tay anh. Mở ra. Nước mắt trong tôi lại không thể biết đến điểm dừng ở đâu nữa.

Một hộp nhẫn cưới. " anh yêu em rất nhiều, Yến." Góc giấy nhỏ trong hộp chỉ ghi đơn giản một câu nhưng nó làm tôi đau, đau đến quặn thắt con tim.

Tôi đã từng nhìn thấy chiếc hộp đó khi chúng tôi chia tay. Anh nói anh dành chiếc nhẫn cho người anh yêu nhất. Và, không phải tôi. Tôi tự hiểu như thế.

Còn một thứ gì đó trên bàn tay ấy. Là chiếc nhẫn bạc. Chúng tôi từng tặng nhau khi... còn yêu.

Ngày tang lễ, mẹ anh nói anh bị bệnh. Một căn bệnh hiểm nghèo không thể cứu vãn nổi nữa.Thì ra anh gạt tôi. Thì ra anh còn yêu tôi...

Biết rồi thì làm gì được nữa? Chúng tôi giờ đây đã mỗi người một ngả. Hộp nhẫn kia cũng sẽ chẳng bao giờ được đeo trên tay của chủ nhân nó nữa. Sẽ chẳng còn một chàng trai ngốc nghếch nào đó luôn mong ngóng được tự tay dành tặng cho cô gái mình yêu nữa. Cũng sẽ chẳng bao giờ những bông sim tím được chàng trai thu lượm cài lên óc cô gái kia nữa. Không bao giờ. Hoặc giả, có chăng cũng chỉ còn lại những nỗi đau không được gọi tên mà cô gái kia phải hứng chịu.

Đưa tay quệt giọt lệ còn vương vấn. Tôi quyết định đưa tay ra với lấy hộp nhẫn ấy. Trên nhẫn có đính một khối hình. Là hoa sim tím. Thì ra anh vẫn luôn nhớ tôi thích hoa tím, sim tím. Thì ra cuộc tình của chúng tôi vẫn luôn xoay quanh màu tím...

Cửa cánh phòng mở ra, phù dâu bước vào. Tôi đưa cô nàng hộp nhẫn nhờ mang đi chôn hộ. Ở gốc cây sim, lần đầu chúng tôi gặp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #annievux