Đoản xàm
Nhật An chán nản thở dài, hiện tại lớp An đang học Hóa, xin lỗi thầy, xin lỗi ba mẹ, xin lỗi ông bà, xin lỗi cô chú, xin lỗi anh chị, xin lỗi các bác,... Vì An chỉ cần nghe thấy chữ Hóa thôi là An không biết gì cả.
Mặc kệ thầy giáo đang nói gì, An lấy quyển vở mới mua sáng nay ra, dán nhãn vở vào, điền vào từng mục, An điền thế này:
Trường: THPT Thính
Họ và tên: Nguyễn Nhật An ( lớp 10 )
Lớp: Siêu cấp thả thính
Vở: Thả thính cho cá đớp
Ghi chú nhỏ: Cá là Trần Minh Khánh( lớp 12 )
An cười tủm tỉm mà không chú ý thầy giáo đang nhìn mình "trìu mến". Thầy gọi:
- Nguyễn Nhật An, đứng dậy tôi hỏi.
An ngơ ngác đứng dậy, thầy ra câu hỏi cho An, nhưng đáng tiếc từng lời từng chữ thầy nói lọt qua tai An thế này:
- Abc....xyz...bdhbsjsvdhrjshwyd.....
Thế đấy, thầy hỏi xong, An vẫn đứng đấy lơ ngơ, thầy quát:
- Nguyễn Nhật An, ra ngoài cửa lớp đứng cho tôi.
- Dạ...
An đứng ngoài cửa lớp mà ngáp ngắn ngáp dài, đúng lúc đấy, bạn Cá của An đi đến lớp An đưa tài liệu mà thầy nhờ bạn Cá lấy, vâng bạn Cá đó là Trần Minh Khánh.
An hốt hoảng quay mặt vào tường, hai tay úp hai bên, Khánh đi qua, cười nhẹ, gì chứ cái con lùn lùn, tóc ngang vai này nhìn một cái cũng biết là cái đứa suốt ngày lẽo đẽo theo anh rồi, che cái gì.
An ở ngoài được thầy gọi vào, An đứng trước cửa lớp nghe thầy dạy bảo, cuối cùng, thầy vỗ vai Khánh một cái rồi nói với An:
- An, nhìn này, hãy nhìn đàn anh mà học tập, đây là học sinh chuyên hóa của thầy, phải cố mà noi theo.
- Vâng...
Trả lời xong An được thầy cho vào lớp ngồi, Khánh cũng phải về lớp của mình, An thầm nghĩ: "Trong nhà chỉ cần một người giỏi Hóa thôi thầy".
Thầy giáo mà biết suy nghĩ của An lúc này chắc độn thổ mất. Cuối cùng thì cũng hết tiết Hóa, An lần này cảm ơn trời đất, cảm ơn đồng hồ, cảm ơn bác bảo vệ, cảm ơn anh trống,....vì đã cho An thoát khỏi tiết này.
An phi lên tầng hai, khối lớp 12, chạy đến lớp 12a1, An dừng lại, ngó từ cửa sổ vào, các anh chị 12 cũng không lạ gì An.
Một anh cute trong lớp 12a1 ra hỏi An:
- Lại đến tìm Khánh à?
An cười tươi lộ ra cái má lúm xinh xinh:
- Dạ, anh Khánh đâu rồi ạ?
- Thằng Khánh nó đi bê đồ lên cho phòng sinh học rồi, em lên đấy xem.
- Vâng, cảm ơn anh nhá!
Nói rồi An chạy một mạch đến phòng Sinh Học, thấy bóng dáng mình đang tìm kiếm, An dừng lại, đi thật nhẹ vào, định hù Khánh thì Khánh lên tiếng trong khi vẫn đang chăm chú xếp đồ:
- Dừng ngay trò đấy đi An, anh thấy em rồi.
An bĩu môi:
- Chán anh ghê!
- Chán anh thì ngừng thả thính anh đi.
- Có phải anh đã động lòng với em rồi nên anh bảo thế không?
- Không.
- Ơ, cái anh này, ít ra cũng phải biết lấy lòng con gái tí chứ, nói thẳng toẹt ra thế.
- Lấy lòng em thì tôi thành kẻ buôn nội tạng à?
An cạn lời, cãi nhau với anh Khánh đúng là mất hết chất xám.
An ngồi một bên nhìn Khánh xếp đồ, bỗng An nói thầm đủ cho hai người nghe:
- Này, sao chồng em lại đẹp trai thế nhỉ?
Có thế mà Khánh đỏ hết tai, Khánh nói lại:
- Ai muốn làm chồng em?
An cố nín cười, mặt giả ngây thơ, nói:
- Ơ, anh làm sao thế, em có nói anh đâu, em đang bảo các anh Bangtan nhà em mà.
Khánh nhận ra mình bị con nhóc này lừa bèn nói:
- Chúng nó bên Hàn, có mà muốn cưới một con nhóc như em!
- Em đâu có nói cưới họ, họ là chồng quốc dân mà, hay là anh muốn em cưới anh?
Khánh thở dài, thính, lại thính nữa. Mặc kệ con nhóc đang ngồi đấy với anh mắt mong chờ, Khánh phủi tay đi khỏi phòng.
Chưa đầy 5 giây bên cạnh đã có thêm một cái bóng nhỏ nhỏ. An nói:
- Cha ông ta đã nói: Im lặng là đồng ý, lên tiếng là nhất trí. Vậy là anh thừa nhận muốn cưới em đúng không?
Khánh than thầm: Cha ông ta có câu này từ bao giờ.
Không để Khánh nói gì, An tiếp tục luyên thuyên:
- Nhưng mà không sao, em cho phép anh cưới em, à mà từ từ, đấy là em cho phép, anh còn phải về ra mắt bố mẹ vợ nữa, còn phải đợi em tốt nghiệp đã, sau đấy em sẽ là của anh, hahaha, ui,vui quá cơ, hãy thử tưởng tượng cảnh anh và em chung một mái nhà, có những đứa con quây quần, cơ mà ít con thôi, em sẽ chỉ sinh ba đứa là vừa, sau đấy chúng nó 15, 16 tuổi sẽ tự xây dựng công ty của chúng nó, em và anh sẽ dùng tiền của chúng nó đi du lịch thế giới, nhỉ?
Khánh đến chịu với con bé này, nói:
- Bớt đọc mấy quyển sách ngôn tình linh tinh đấy đi. Trí ảo tưởng của em thật vi diệu.
- Em tưởng tượng như thế để chúng mình có động lực vượt qua phong ba bão táp đến với nhau.
Đúng lúc đấy tiếng trống vang lên, Khánh nói:
- Thôi, vào lớp đi, bye.
Rồi chạy thoắt vào lớp.
An vẫy tay chào Khánh rồi cũng nhảy chân sáo về lớp, lúc này An mới nhớ ra: " Thôi chết mợ rồi, tiết tiếp theo là môn Văn, quên học bài cũ rồi, aizzzzz... Mệt mỏi".
#Còn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro