IV
Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng có những người quan trọng nhất của cuộc đời mình. Đối với anh, gia đình chính là quan trọng nhất... vậy mà giờ đây anh đang nhìn thấy cái gì vậy?
- Tiểu... Lâm... đừng vậy mà...
Bàn tay cô run rẩy đưa lên áp vào má anh, bàn tay trong thoáng chốc đã dính đầy nước mắt của người con trai. Cô cố gắng gượng cười, một nụ cười khiến anh đau đến nhói lòng... đừng vậy chứ? Cô đừng bỏ rơi anh vậy chứ?
- Ngọc... - Anh run rẩy gọi tên cô, nước mắt giàn giụa chảy ra, bàn tay đưa lên siết chặt lấy bàn tay cô – Anh xin em... đừng bỏ anh mà... đừng bỏ anh nữa mà.
Cô mỉm cười nhìn anh. Người con trai này, cô đã yêu anh nhiều đến biết bao nhiêu. Người con trai này, đã vì cô mà hi sinh nhiều đến biết bao nhiêu...
Anh đã mất đi gia đình từ khi còn rất nhỏ, được nhận nuôi bởi nhà chú ruột, nhưng cũng đến khi anh 18 tuổi gia đình họ cũng vì một trận tai nạn mà qua đời, anh may mắn thoát nạn khi hôm đó ở nhà ôn thi đại học. Đại học năm nhất anh yêu một người con gái, nhưng rồi người con gái đó cũng bỏ anh đi theo một người đàn ông khác. Anh sụp đổ, anh tổn thương, con tim anh rỉ máu, rỉ máu những vết thương dường như mãi mãi không lành được. Nhưng rồi cô đã đến, đã đến bên anh, đã đem yêu thương của cô giúp anh làm lành những vết thương kia.
Anh phụ thuộc vào cô, anh phụ thuộc vào cô khi nhờ có cô anh mới có thể cảm thấy bình yên, mới có thể cảm thấy an toàn, mới có thể cảm thấy hạnh phúc. Cô là lẽ sống của anh, là điểm yếu chí mạng của anh trong cuộc đời này... nếu cô đi rồi, anh còn sống làm gì nữa...
- Tiểu... Lâm, tuyệt đối... đừng nghĩ vậy... - Cô nhẹ vuốt tay trên gương mặt anh – Anh... còn có con mà... con không thể không có cha được...
- Nhưng con chúng ta cũng không thể có mẹ được. – Anh hét lên, hai hàm răng nghiến chặt cố không bật ra tiếng khóc
Cô cười khổ nhìn anh, đôi mắt mệt mỏi nhưng hiền từ. Anh run rẩy vòng tay ôm chầm lấy cô... cô nhẹ nhàng đón nhận lấy cái ôm kia, đôi tay gầy mảnh khảnh đưa ra sau vuốt ve tấm lưng anh, dịu dàng vỗ về anh, cố gắng cảm nhận hơi ấm của anh trong những giây phút cuối. Nước mắt anh ướt đẫm cổ áo cô, anh vừa khóc vừa nói, giọng khản đặc
- Tại sao... tại sao những người tuyệt nhất lại ra đi? Tại sao!?
Cô nghe câu hỏi của anh, dù đau lòng nhưng vẫn cố gắng gượng, nước mắt trào ra, hỏi lại anh:
- Vậy khi ở trong một khu vườn, anh sẽ chọn bông hoa nào?
Anh giật mình, đôi mắt mở to, dứt ra nhìn cô. Nhưng rồi anh lại quay đi, nước mắt lại trào ra, anh cắn môi rồi trả lời...
- Bông hoa đẹp nhất......
Cô mỉm cười khi nghe đáp án từ anh, nụ cười khiến anh đau đến nhói lòng. Cô đưa tay áp lên má anh, gương mặt này cô sẽ nhớ biết bao... dù cho có chết rồi đi chăng nữa cô vẫn sẽ nhớ đến anh...
- Đúng rồi. Tiểu Lâm... em rất yêu anh, cũng rất thương anh... em đi rồi... hãy cố gắng sống thật tốt... em sẽ không quên anh đâu... hãy nhắn với con... rằng... em rất yêu con... - Nước mắt cô bắt đầu trào ra, ướt đẫm gương mặt xanh xao nhỏ nhắn, giọng nói đầy nghẹn ngào... - Đừng buồn nữa anh nhé... kiếp này ta được làm vợ chồng... nếu có kiếp sau... em nguyện cùng anh... tiếp tục nên duyên... Lê Minh Lâm... Lê Minh Ngọc này hẹn anh kiếp sau... ta sẽ cùng về một mái nhà... cùng anh hạnh phúc...
Dứt lời, bàn tay cô buông thõng xuống, điện tâm đồ vang lên tiếng bíp dài đầy chết chóc, đôi mắt cô nhắm nghiền, đôi môi còn nở nụ cười... một nụ cười hạnh phúc.
Anh nhìn cô, cố nuốt nước mắt vào trong, gượng cười nhìn cô, cười trong nước mắt...
- Em yên tâm... anh sẽ cố sống tốt. Hẹn em ở kiếp sau, ta sẽ cùng nên duyên lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro