9
"Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi..."
.
Duyên phận lạ kì mơ màng thổi gió bắc đến phương nam.
Giữa nhân sinh vô ngàn ta lại vô tình gặp gỡ, như định mệnh an bài, chỉ chút đụng chạm khẽ khàng cũng khiến lòng người ngơ ngẩn.
Chàng tướng quân trẻ tuổi của Đại Đường phát hiện ánh mắt mình như bị định trụ, ngay cả chén rượu trên tay cũng sớm bị quên lãng tự lúc nào. Ca vũ múa hát trên đài, lả lướt hồng đào chỉ càng tôn lên dáng người uyển chuyển. Kia mắt cười, kia mày duyên càng khiến cho tâm thần chàng thiếu tướng như xuân phong thổi qua liễu xanh mà rung động không thôi...
Năm ấy phong cao, rừng đào trên núi đương thì nở rộ, đóa đóa rực rỡ lại không giấu hết được tâm tình ai kia giấu trong đáy mắt. E lệ cười, vì người mà dâng lên đoạn vũ khúc mỹ lệ hoặc nhân. Cũng một mối duyên, ấy cứ thế tựa như mây trôi nước chảy mà thành...
Năm ấy trăng tròn, ái ân mặn nồng, chàng chàng thiếp thiếp. Kia trong lòng thiếu nữ đã thệ cả đời quyết gả cho người anh hùng xã tắc. Tuổi xuân xanh tình chớm nở như đóa hoa đầu cành, đầu mày đáy mắt tròn vạnh khúc tình si, tay cầm tay dưới ánh trăng ta và chàng đã hẹn...
"Nhất thế song nhân, bất hối... bất phân ly..."
Ấy thế mà ....
Đào chưa chưa kịp rụng hết cánh hồng đã nghe tin chiến hỏa. Niềm huân hoan bỗng chốc hóa u sầu, khúc tình nồng chưa trọn lại phải tấu khúc biệt ly....
Âu nhân sinh cũng tựa lưu thủy nghịch dòng, duyên tình mỏng, vì chiến chinh mà chia cắt. Phận nữ nhân thiệt thòi, liễu yếu đào tơ không theo kịp gót sắt. Đành ngậm ngùi nhìn ngày vuốt ngựa gầm vang đưa gió bắc về ải bắc đầy cách trở xa xăm...
Lại năm ấy chiến hỏa tràn lan biên giới...
Cầm thánh chỉ trên tay, cũng chưa dám quay lại nhìn người chỉ sợ thấy khóe lệ cứa con tim đau đớn. Một khúc Lan Lăng, nàng vì ta mà đoạn tấu ngày đi. Một đời một kiếp, ta dám vì nàng mà thề nguyện cả linh hồn mình.
Chỉ mong, tình này sánh cùng tuế nguyệt, ngày khởi hoàng ta nguyện lấy gấm hồng ngàn dặm đón nàng.
Hết trận này tướng quân ta xin buông gươm đao, buông luôn giang sơn xã tắc mà lui về bình phàm, sớm tối cùng nàng kề cận. Nhân thế huyên náo mặc nhân thế, tay ta cầm cung nay ta vẽ nét đầu mày. Cử án tề mi, thiên hoang cùng địa lão...
.
Một ngày hoa rơi ở bầu trời Nam ấy, nụ cười trầm khẽ cất, một câu thôi...
"Hy Nhi, chờ ngày thắng trận.. Quân về..."
Lại một ngày khác.. tuyết phủ dày ải Bắc....
Chàng tướng quân trẻ tuổi của Đại Đường khẽ gục trên lưng ngựa, máu từ ngực chảy xuống đỏ thẫm một mảng chiến bào, giây phút thở dài quay đầu nhìn về phương Nam.
Chỉ mong... có thể bảo vệ rừng đào kia khỏi ánh lửa gươm đao.
Chỉ mong, người có thể quên đi người giữa năm tháng thoi đưa như chớp mắt...
Cả đời tướng quân ta chưa từng thẹn với giang sơn bá tánh, lại thẹn vì lỡ hẹn lời hứa với người thiếu nữ vũ khúc xinh đẹp giữa rừng đào năm xưa. Lỡ hẹn cả một đời, sợ rằng phương nam ấy người vẫn còn ngày đêm mỏi mòn chờ đợi. Không chịu đi, đau lòng giam cầm mình trong thương nhớ...
Đời này ta không địch được số trời.. thôi, thôi... Hy Nhi à, đến nay đành biệt ly thôi...
.
Năm nay, năm ấy rừng đào vẫn cứ như thế rực rỡ nở, chỉ là, bóng hình đôi nay đã chỉ còn lại một. Tí tách tí tách, tiếng đàn vang lên bi ai như thay ai oán than kể lể về duyên phận không thành.
Nhấp môi nhuộm đỏ má hồng, nàng khẽ ngước nhìn chỉ thấy không trung vô vàn. Nhân sinh vô ngàn, ai có thể thấu hiểu được nỗi lòng ta đây ?
Phù sinh nhược mộng, lẽ nào chàng chỉ là giấc mộng mà ta phải tỉnh ?
"Quân a... người không về.. ta theo người đi vậy..."
-------
Được viết lại từ cmt của một bạn nào đó dưới bài Loạn Trần Hí.
#Quân
Chuyện tình dại khờ nhất, là âm thầm yêu một người nhưng không nói, để rồi bỏ qua nhau.
Và rồi nhiều năm về sau nhận ra, thì ra cả hai lúc trước đều thương nhau nhưng bỏ lỡ. Tất cả trở thành nuối tiếc muộn màng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro