Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặp gỡ là duyên phận 1

Con nhỏ bị lậm xuyên không  =.=

Các mối quan hệ được bắt đầu tình cờ, ngắn ngủi hay lâu dài tùy vào duyên phận cạn sâu 

Diệp Quân kết thúc hội đàm 1 vấn đề với nước láng giềng, không rõ vì sao trong lòng như có kiến bò, muốn lập tức về nước, bất chấp bay đêm vẫn điều động chuyên cơ, trở lại nước mình, đáp xuống mặt đất, cảm giác không yên vẫn nguyên vẹn

"Đã gần rạng sáng, không cần về tổng bộ, đi biệt thự của tôi" đã biết chắc không có biến cố gì, cần tự kiểm điểm, chỉ vì linh cảm mơ hồ đã mất tự chủ, hoang mang, mặc dù anh làm ra vẻ trấn định, người ngoài nhìn không ra cảm xúc rối loạn của mình

3 chiếc xe thay phiên đảo vị trí phóng nhanh xuyên đêm tối... Diệp Quân đăm chiêu nhìn qua cửa xe...

Gia tộc anh, nắm quyền chỉ huy quân đội, trung lập, độc lập với chính phủ, không can thiệp chính trị, không can dự trị an, trừ trường hợp khẩn cấp ảnh hưởng nghiêm trọng cuộc sống người dân cần thiết thiết quân luật, nhiệm vụ duy nhất của họ là bảo vệ đất nước

Vị trí này không ngoại truyền, tuyển từ người ưu tú nhất mỗi thế hệ gánh vác trách nhiệm này, mà anh là 1 trong vài người được nhắm đến giữa anh em đồng lứa, đã đảm nhận những vị trí mấu chốt

Các thế lực muốn tạo quan hệ, lôi kéo bè phái là không tránh khỏi nên con cháu dưới sự răn dạy nghiêm cẩn hiểu được điều gì trong chuẩn mực cho phép, điều gì không để tránh bị điều tiếng, người ngoài dựa vào đó đàm tiếu gây nhiễu loạn

....

Cha già chiến vong, cứu an xã tắc lúc nguy nàn, nàng không nghĩ có ngày trở về, chỉ mong  giải vây dân lành qua cơn bĩ cực, báo thù nhà, Lý Như mặc giáp ra trận, nàng thành công nhưng phút cuối, địch quốc đường cùng cũng muốn kéo theo nàng lót lưng tung chiêu cuối cùng, chỉ kịp thấy hỏa công bay tới, muốn tránh đã không kịp 

  Lý Như mắt thấy hỏa cầu bay tới nàng chỉ có thể tận lực đẩy tướng sĩ gần mình ra xa, nàng cũng cảm nhận được có người từ sau đè nàng xuống  

Ôm trong lòng nữ binh thân cận nhất của mình _ Lý Cửu, trên người, nơi không có giáp sắt bảo vệ dày đặc vết thương, nàng cảm nhận được trong các hộp khổng lồ xung quanh có người ẩn nấp trong đó, đánh bạo tới cầu viện 

Vừa đụng tới cửa, âm thanh chói tai không biết từ đâu dọa nàng lui bước, không biết cơ quan ngầm nơi nào, nguy hiểm quanh thân, tất cả quá xa lạ, vượt qua tầm nhận tri của bản thân

Nàng cần nhanh chóng rời đi nơi quỷ dị này, tìm đại phu cứu người ; Tỷ tỷ ngốc, là phận chủ tớ nhưng đội nữ binh, tình cảm các nàng như tỷ muội, 2 người không bị lửa thiêu cháy mà chịu nó đẩy đến đây, Lý Như đỡ Lý Cửu lên lưng, muốn cõng nàng đi

Đột nhiên có 1 vật lướt nhanh qua mặt, nàng chưa nhìn kịp là gì, quá nhiều quá nhiều chuyện nàng không biết, không rõ, Lý Như tinh thần căng chặt dìu xịu lơ Lý Cửu lên lưng bước về phía trước, nàng không còn cách nào khác là phải đi tiếp dù là phương hướng mờ mịt...

"Ngừng lại"

"Thiếu gia..." 

"Tôi bảo ngừng lại"

Diệp Quân nhìn bóng dáng 1 người cõng 1 người bị đèn đường chiếu rọi, cô tịch giữa đêm đen, thấy trong lòng gợn sóng ; đồng tình, đức tính này, với cương vị của mình, Diệp Quân không có... nhưng... hôm nay lý trí đã không chung đường với cảm xúc, mà anh lựa chọn làm theo mách bảo trái tim

Anh bước xuống xe, Lý Như nâng nâng Lý Cửu có bất an, có đề phòng, có chút chờ đợi, mong mỏi nhìn đoàn người

Diệp Quân ra hiệu cho người giúp đỡ Lý Cửu, Lý Cửu rời khỏi tay Lý Như có chút hoảng loạn hươ tay muốn giành lại

"Yên tâm... chúng tôi đem người đi cứu chữa..."

"Đa tạ..." Lý Như khom lưng, nàng linh tính tin tưởng người trước mặt là chính nhân quân tử 

"Không cần, giúp đỡ nhân dân là trách nhiệm của chúng tôi, cô nhanh lên xe" 

Diệp Quân đỡ hờ Lý Như vào xe, cẩn thận che chắn đỉnh đầu cho cô, nam tử ở đây ăn mặc quá phóng khoáng, y phục khéo léo ôm sát người, lộ rõ cơ bắp, tuy là võ tướng không câu nệ lễ nghi quá mức nhưng không gian hẹp, tiếp xúc gần gũi thế này, gần như chạm vào da thịt, nàng cảm thấy thẹn thùng... 

Lý Như ngồi vào bên trong vật kỳ bí được gọi là xe, hấp dẫn quá lớn khiến nàng nhanh chóng bỏ qua sự ngại ngùng, tò mò quan sát lên, tất cả đều ngoài sức tưởng tượng...

"Nhanh, đi quân y" 

"Thiếu gia..." 

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm"

... 2 người này, rõ ràng không đơn giản, 2 cô gái, 1 hôn mê bất tỉnh, toàn thân là máu, 1 thân cổ trang xuất hiện kỳ quặc trên đường giữa đêm tối, cấp dưới không hài lòng với cách xử lý của Diệp Quân, trường hợp này chỉ cần báo nguy, sẽ có người tới giải quyết, đằng này... cậu ấy dư biết không hợp quy cách vẫn quyết định làm vậy, chưa kể nếu đối phương có ý xấu sẽ rất nguy hiểm   

Xe đề máy lăn bánh, Lý Như như lâm đại địch, không dám nhúc nhích, ánh mắt chiếu thẳng hướng vô lăng, chỉ cần xoay vòng tròn đó là được, xem ra còn dễ hơn điều khiển chiến mã, nếu được, nàng cũng muốn thử nhưng trước mắt quan trọng là...

Xe vận hành an ổn, Lý Như kiềm lòng không được, thường hướng về chiếc xe chạy sau chở Lý Cửu, nàng đã điểm huyệt cầm máu nhưng nhiều vết thương quá sâu vẫn rỉ máu không ngừng, mất máu quá nhiều, nếu không may... hoàn cảnh lạ lẫm, nàng chỉ còn 1 người thân cận

"...đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn" Diệp Quân chần chờ 1 chút vẫn vỗ nhẹ vai cô

"Đa tạ..."  Lý Như chưa từng có giống như bây giờ, được 1 nam tử ôn nhu đối đãi ; Từ trước đến nay đều là nàng một mình kiên cường sống, mềm yếu bị nàng ngụy trang che lấp, giờ phút này lại thất thố bộc lộ trước người mới gặp

....

"Thiếu gia, cô ấy bị mất máu nghiêm trọng, cần truyền máu gấp... nhưng máu thuộc vào nhóm máu hiếm..."

"Tận dụng quyền lực, cứu người"

"..." máu do người dân tự nguyện hiến tặng dự trữ, phòng hờ quân đội xảy ra xung đột có thương vong, mà máu hiếm cực kỳ quý giá, được dùng rất khắt khe, cô gái này không có chứng minh thân phận

Diệp Quân biết mình dùng đặc quyền là vi phạm nguyên tắc hành xử cơ bản nhất, hậu quả vô cùng lớn nhưng anh không thể thấy người kia thất vọng, đau khổ

Lý Như bị các thiết bị ở đây làm hoa mắt, Lý Cửu vết thương được may tinh tế, người cắm nhiều ống dẫn, nàng được giải thích những cái đó cứu mạng cho tỷ tỷ ; sở dĩ có kết quả này là do nam nhân kia mang tới, nàng trong lòng tràn ngập cảm ơn, nàng không vô tư cho rằng không cần hồi báo nhưng trong lúc bất lực nhất, có 1 cánh tay đưa ra cứu giúp 

"Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm nhưng nhất thời không tỉnh lại được, chúng ta đi ăn chút gì..." 

....

"Cô nói..." Diệp Quân cùng Lý Như ngồi ở 1 góc vắng căn tin dùng thức ăn nhẹ, đã lường trước mọi câu trả lời nhưng anh nghe gì, từ thời không khác xuyên tới

"Huynh... không tin ?"nàng cho đến bây giờ vẫn còn lơ ngơ, còn không tin chuyện huyền huyễn này

"Xin lỗi, cô cho tôi yên lặng 1 chút..." 

Anh gấp gáp quay về là để gặp gỡ thiên duyên tiền định này ? Diệp Quân nhận, anh bị tiếng sét ái tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên ; trước hôm nay anh tự tin 10 phần mình sống có nguyên tắc, nhưng đối diện ái tình, nó đã bị quẳng lên 9 tầng mây

"Huynh có thể giúp muội bảo thủ bí mật này ?" nàng biết mình ngu ngốc, bản thân không thể giữ kín miệng lại đòi hỏi điều này ở người khác nhưng với ân nhân, 1 là nàng không nói, nếu đã nói thì phải nói thật, giao quyền định đoạt vào tay người  

"Tôi sẽ..."

Chuyện đêm nay chắc chắn không giấu được ba anh, mà tội đồ đây không có 1 giao đãi đàng hoàng, còn phải biên ra 1 câu chuyện dối trá cho qua chuyện

Rũ đầu, tay day trán, Diệp Quân ơi là Diệp Quân, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà anh còn chưa ra trò trống gì đã sa vào lưới tình

....

"Con rất giỏi, mới chừng này đã học cách lợi dụng chức quyền, ba dạy con như thế nào ?" Ba Diệp nhìn Diệp Quân, đầy uy nghiêm   

"Con biết sai... Con chấp hành mọi quyết định xử phạt cả công lẫn tư"

"Biết sai ? con tự hỏi và trả lời, nếu làm lại, quyết định có thay đổi ?" 

"Con xin lỗi..." 

"Đổi 1 câu, nếu không phải 2 cô gái đó mà là người nào khác con cũng sẽ làm như vậy ?"

"Con... không biết" 

"Vậy con cho ba 1 lý do về hành động của mình ?"

"Thưa... không có" 

"Diệp Quân !" 

"Thưa ba, nếu con không can thiệp, cô ấy sẽ mất mạng... con không thể làm khác"

"Con có nghĩ đến, nếu lỡ đột biến, người cần nó lại không đủ, có công bằng không ? người đổ máu vì dân không được cứu chữa kịp thời, con ăn nói sao trước toàn quân, trả lời sao trước toàn dân mà không phải đứng đây ấp a ấp úng nói chuyện với ba"

"Con không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc ấy cần thiết..."

"Thiển cận"

"Ba hỏi lại 1 lần nữa, con có thấy hối hận ?"

"...thưa không"

"Ba thật sự muốn bạt tai con"

"Con đáng chịu trừng phạt, ba không cần thương xót" anh biết sai, không hối tiếc việc mình đã làm nhưng không trốn tránh hậu quả gây ra

"Chống đẩy"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #huanvan#sp