Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lớp trưởng - Người tôi từng thương

- Thượng Lâm Nguyệt !

Tiếng gọi trong làn gió khiến cô có phần không nghe rõ . Quay lại kiếm tìm để xác nhận vị trí của chủ nhân cô bắt gặp một bóng hình thân quen đang vươn đôi tay ra vẫn vẫn . Cô nhẹ mỉm cười .

Kéo chiếc vali về phía ngoài cửa sân bay , cô vội hít một hơi dài như lấy lại tinh thần sau chuyến đi mệt mỏi .

- Dạo này cậu sao rồi ?

- Tớ vẫn thế !

Cô nhẹ nghiêng đầu về phía ánh nắng nhẹ nhàng của tiết trời lập đông .

- Năm đó đi mà không nói tiếng nào , cậu biết chúng tớ lo lắm không ?

- Ha ha , xin lỗi cậu , Hải Nhi !

Cô gái đó gõ một cái rõ đau vào đầu cô . Cô chỉ gượng cười mà đáp lại .

- Lớp ... à không Phong Tử Hàn đã rất nhớ cậu đấy . Khi cậu nghỉ học , cậu ta gọi cậu suốt đó . Ngày tốt nghiệp còn không đến trường nữa , nghe nói là ra ....

Bên tai cô giờ toàn những tiếng ù ù như gió thổi . Nghe đến tên anh , cô không thể nào khỏi đau lòng . Đâu phải cô không biết người đó .

Đó là người con trai cô dùng cả thanh xuân để theo đuổi mà .

Giờ anh vẫn còn nhớ cô chứ ?

----------------------------------------------------------

- Nguyệt Nhi !

Lại tiếng gọi trong gió nữa . Nhưng lần này còn phảng phất cả mùi hương thân thuộc . Vội quay đầu , lại là hình dáng quen thuộc . Nhưng không phải Hạ Nhi mà là anh ...

- Em về rồi à , Nguyệt Nhi !

Anh ôm chặt lấy cô . Cố gắng cảm nhận mùi hương quen thuộc mà anh luôn hoài nhớ nhung suốt năm năm qua .

Cô càng muốn thoát khỏi vòng tay của anh , anh càng siết chặt lại . Siết thật chặt để cô không vội biến mất như lúc đó nữa .

- Anh ... buông tôi ra !

Thế giới bảy tỷ người , đất nước Trung Hoa hàng triệu dân cư . Vậy tại sao ra đường , đụng ai không đụng , gặp ai không gặp mà lại cho cô gặp anh .

Cô chỉ muốn thong thả hưởng thụ hương vị quê hương thôi , tại sao nơi cuối con đường quen thuộc lại là bóng hình của anh ?

- Tôi nhớ em !

--------------------------------------------

- Anh đang làm gì ở đây ?

- Tới đón em .

Anh không để cô nói tiếp mà kéo cô lên xe .

-----------------------------------------

- Lại gì nữa ?

- Tới đón em !

- Tôi tự đi !

Lần này cô kiên quyết không muốn đi cùng anh . Nhưng anh lại cùng đi bộ với cô về nhà .

------------------------------------------

- Nguyệt Nhi , đi thôi !

Anh kéo tay cô ra khỏi đám nam nhân đang trêu chọc cô . Tự hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi còn để bản thân bị bắt nạt nữa .

Cô cáu gắt giật tay lại .

- Đừng làm phiền tôi !

------------------------------------------

- Anh mặt dày vậy sao ?

- Em không thích ?

Anh tiến lại gần phía cô , dồn cô vào chân tường , miệng cong lên một nét tà mị

- Đúng ! Tôi không thích .

- Vậy là ai năm đó gắng sức theo đuổi tôi ?

Anh thì thầm vào tai cô , khiến gương mặt cô thoáng chút đỏ .

---------------------------------------------

Năm đó , cô gắng sức theo đuổi anh . Mặt dày bám lấy anh dù có bị anh gọi là phiền phức . Lúc đó họ còn khoác trên mình tấm áo đồng phục , còn nhiều những suy nghĩ vu vơ .

Nếu lần đó cô là bám đuôi anh , quan tâm anh , lo lắng cho anh thì bây giờ anh lại là người ôn nhu theo dõi cô , bảo vệ và che trở cho cô .

Ngược ngược nhỉ .

---------------------------------------------

- Nguyệt Nhi !

- Anh về đi , đừng bám theo tôi nữa !

Cô tức giận quát lên . Cô chịu đủ rồi . Đủ lắm rồi .

Cô không muốn một lần hi vọng ròng rã rồi lại nhận lấy muôn vàn thất vọng nữa .

Cô sợ tổn thương rồi .

- Em ghét anh vậy sao ?

- Đúng , tôi ghét anh . Rất ghét anh . Ghét lắm khi anh ở chung một bầu trời với tôi !

Anh bật ô lên che cho cô mặc cho bản thân mình bị ướt đẫm . Cô nói không muốn cùng chung một bầu trời với anh , được ! Anh để mình ướt .

----------------------------------------

- Nguyệt Nhi !

- Đừng gọi tôi như thế .

Anh mặc kệ cô nói . Anh đưa tay vuốt lấy mái tóc mềm mại của cô , quyến luyến không muốn buông . Ánh mắt nhìn cô cũng đầy những cưng chiều , yêu thương .

- Nguyệt Nhi , em còn thích anh không ?

Anh khẽ hỏi . Giọng nói hơi run run . Bây giờ anh đang rất sợ . Sợ lắm từ '' không '' phát ra từ miệng cô . Sợ lắm đôi tay cô sẽ không còn nắm lấy bàn tay lạnh buốt của anh trong mỗi lần đi dạo . Sợ lắm khi nụ cười trên khoé môi cô không còn dành cho mình anh . Sợ lắm cái cảm giác có cô cạnh bên mà lại lần nữa để cô vụt đi mất .

Cô ôm lấy anh , những ngón tay bấu chặt lấy áo . Cô ngập ngừng khi cố gắng phát ra câu nói từ sâu đáy lòng .

Nó thật khó khăn..

- Tử Hàn ...

- Đừng ...

Anh ghì chặt lấy cô vào lòng . Cố gắng che đi những giọt nước mắt đang trực ở khoé mi . Anh đang khóc sao ?

- Xin em ... đừng nói gì hết !

- Em đã từng thích anh !

Cô mím môi rồi hít thật sâu . Lời nói lòng cũng bật lên thành lời .

Chữ từng nghe sao mà bi ai thế . Là từng thích chứ không phải là thích . Chữ yêu dần theo năm tháng mà phai nhạt đi . Bây giờ , nơi con tim cô không còn vì anh mà đập , vì anh mà loạn nhịp , vì anh mà sống . Nó đã trở về với đúng chủ nhân của mình .

Rời khỏi lồng ngực anh cô vội xoay người bước đi . Cô không dám khẳng định rằng mình sẽ đứng vững khi thấy anh như thế này nhưng cô chắc chắn , việc không còn thích anh nữa ... là thật .

- Tạm biệt !

Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau , cô vẫn nâng bước đi mà không quay đầu lại .

- Tạm biệt !

Tạm biệt nhưng không ngày hẹn gặp .

Tạm biệt là xa nhau không biết bao giờ gặp nhau .

Bóng anh cũng mờ dần đi . Dường như ta có thể thấy được cả bầu trời thê lương đang vây kín anh.

Lại thêm một lần nữa anh để cô đi , đi ra khỏi thế giới có anh .

------------------------------------------------------

Tạm biệt người tôi từng thương !

------------------------------------------------------

- Mẹ ơi , '' thanh xuân'' là gì vậy ạ ?

- Là hối tiếc !

Cô xoa đầu đứa con gái bé nhỏ đang lật từng trang ảnh trong cuốn album .

- Mẹ ơi , chú này là '' thanh xuân '' sao ?

Đứa trẻ không hiểu chuyện chỉ tay vào tấm hình một người con trai ghi chữ '' thanh xuân ''

- Đúng , chú ấy là thanh xuân của mẹ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro