#15. Đoản ngắn.
"Thanh Thanh! Chúng ta không hợp để làm người yêu. Nếu em cần, anh có thể là người nghe em tâm sự."
Khi ấy, anh phân vân, còn chưa xác định rõ giữa cả hai là loại quan hệ gì đã thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của cô.
[...]
"Thanh Thanh! Anh có bạn gái rồi, hôm qua cô ấy tỏ tình với anh."
Khi ấy, cô chỉ gượng cười và nói rằng: "Thật hay quá!"
[...]
"Thanh Thanh! Anh sẽ kết hôn!"
Khi ấy, cô chết lặng, khó khăn lắm mới nói được một câu chúc mừng anh. Còn anh, tâm tư không biết tự bao giờ đã dao động.
[...]
"Thanh Thanh! Anh không kết hôn nữa, em trở về được không?"
Khi ấy, anh hối hận rồi, nhưng đáng tiếc bản thân cô lại không bao giờ biết được điều đó nữa.
[...]
"Thanh Thanh! Anh không ổn, anh không thể tìm thấy em."
Khi ấy.. tôi cũng rất đau lòng!
[...]
"Thanh Thanh! Chúng ta có thể trở lại như trước kia không?"
Khi ấy, anh tự hỏi, dù biết rất rõ câu hỏi này mãi mãi là không có đáp án.
"Thanh Thanh! Anh rất nhớ em!"
Đêm ấy, trăng tròn như chiếc gương phản quang, gió lạnh thì rít gào, tôi đứng bất động sau lưng anh hai hàng nước mắt cứ thế trực trào không dứt.
Sau đó, tôi chứng kiến bóng lưng gầy gò và đơn độc ấy chầm chậm ngả về trước, biến mất khỏi tầm mắt tôi.. mãi mãi.
@TuHinhTu
@ThượngĐếChoTôiTìnhYêu,NhưngKhôngChoTôiĐốiTượngĐểYêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro