17
BA KIẾP TƯƠNG SINH...[đoản]
Cp: Trần Vĩ Đình - Triệu Lệ Dĩnh
...
Kết thúc một giấc mộng, sau khi tỉnh lại vẫn còn muốn tiếp tục sống....muốn tiếp tục yêu...tiếp tục nhận lấy hoa khai của vạn vật...tình yêu chúng sinh...
--- ---- ------- ----
Hai lần lịch kiếp...hai lần có đau có bi và hạnh phúc...và có mong ước gặp lại...một lần nữa gặp chàng...yêu và bên nhau không buông nhau ra nữa...
.....
........
Uống một chén canh Mạnh Bà, bình phẩm một hồi hồng trần huyên náo. Giấc mộng hồi tưởng...đã là nhân duyên trời định có đi đến đâu vẫn gặp...vẫn thấy nhớ...vẫn đến bên nhau...
____________
2 Kiếp có lẽ ông trời chẳng thương lấy ta, ta là thất phẩm vương phi Lạc Dĩnh, có lẽ thân thế có chút thê lương, Nhưng hôm nay ta tin tưởng một câu nói, nếu ông trời đóng của ngươi một cánh cửa, nhất định sẽ vì ngươi mà mở một cánh cửa khác, phải chăng là thế...hay là tận diệt ta...
Đó là triều Tống phồn hoa, lúc này, Trạch Ân còn đang tại vị, không thể không nói, vị hoàng đế này chăm lo việc nước, ở trên bờ cõi này phát huy tài năng vô tận của mình. Dân ấm no và hạnh phúc...
Ta sinh ra trong một gia đình không bần cùng cũng không giàu có, khi đó, Trạch Lang tên gọi của Trạch Ân còn chưa lên ngôi vua. Phụ thân và mẫu thân đều là những nông dân cần cù thành khẩn, gia đình cũng thập phần hạnh phúc mĩ mãn. Nhưng là, ở năm ta mười sáu tuổi, mọi việc đều thay đổi, phụ thân mẫu thân lần lượt luân hồi sang thế giới vô ảo, vô ảnh mà ta thật muốn xem nó là gì???, một mình ta không nơi nương tựa, hoàn hảo, phụ thân và mẫu thân cho ta một dung mạo tuyệt hảo, đây là vốn liếng duy nhất để ta có thể sinh tồn.
....
...
Từ khi đến Thiên Lâu Ảnh, hết thảy đều trở nên như cảnh trong mơ, từ trước, ta cho rằng thanh lâu nữ tử tất cả đều là bán mình, tất cả đều là đồ hạ lưu, mà thời điểm ta chân chính đến nơi đây, mới phát hiện, lời đồn bên ngoài không phải thật....
Bán thân hoặc bán nghệ, tú bà đều trưng cầu ý kiến, nơi này tỷ muội ở chung cũng tốt lắm, rất nhiều người đều xinh đẹp tuyệt luân, nếu như đem mỗi một cá nhân đều so sánh thành một đóa hoa tươi, như vậy, nữ tử nơi này muốn so hoa tươi đẹp hơn, càng có khả năng thể hiện ra tính cách cùng diện mạo vốn có như hoa.
...
.......
....
Ta vốn chỉ là bán nghệ, tú bà cho định cho ta giá tiền rất cao, bởi vì ta có một thân xác tốt.
Mỗi ngày xướng lên hai lần, cách hai ba ngày múa một khúc, gảy khúc đàn tranh, đây là việc thanh lâu nữ tử bán nghệ phải làm, bất quá, như thế vòng đi vòng lại cuộc sống cũng quả thực có chút chán nản. Nhưng, tại Thiên Lâu Ảnh ta cũng coi như ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại đột nhiên biến thành danh mãn kinh đô hoa khôi.
_________
Ngày ấy, có một công tử, đem ta chuộc thân, đưa ta về phủ đệ của hắn, không cho người nào mắng ta, liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ bất đồng của hắn, người kia là Trạch Đình. Một đêm mưa rền gió dữ, hôm sau, hắn đem ta lập thành vương phi. Năm ấy, ta hai mươi ba tuổi.
Huyền Vũ Môn có biến, hắn chết, ta cao cao tại thượng vương phi lại biến thành dân đen. Năm ấy ta đã tròn ba mươi tuổi. Trở lại Thiên Lâu Ảnh, tú bà đột nhiên không chịu tiếp nhận ta, sợ ta gây phiền toái cho bà.
___________
Đến đường cùng ta trở về núi, bắt đầu làm ruộng, chăn thả, vốn định cứ như vậy sống hết cuộc đời này, chấm dứt tâm nguyện. Nhưng ai từng nghĩ đến, lúc này hoàng đế Trạch Ân lại đem ta triệu vào trong cung, sau khi đem ta lâm hạnh liền bỏ mặc. Nhưng hắn hẳn là nhớ tới Trạch Đình ở trên cao, cho ta cái phong hào, Lạc phi.
______
Tiểu cung nữ giúp ta tìm một cái dải lụa trắng, ta đem dải lụa ấy buộc lên xà nhà, ta phân phó tiểu cung nữ, ta chết, liền đưa ta xuống dưới, đem lụa trắng buộc bên hông tay, thay cho ta bộ giá y đỏ lửa, đó là thời điểm ta gả cho Trạch Đình, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, cuộc đời này, ta chính là thê tử của hắn.
...
......
Tiểu cung nữ giúp ta chải tóc, trang điểm dung nhan giống như đang ngủ. Sau đó, ta được táng mai bên người Trạch Đình, cảm thấy mĩ mãn.
Một bộ trang phục như lửa đỏ đi trên đường dưới hoàng tuyền, bỉ ngạn hoa nở xinh đẹp. Cầu Nại Hà đầu tựa như có một người đứng ở nơi đó, hắn mặc chiến bào uy vũ, nét mặt tươi cười nhìn ta, ta đi lên phía trước, chậm rãi dắt tay hắn, lặng yên nói: “Vương gia, Lạc Dĩnh cuộc đời này chỉ là thê tử của người.” Hắn nở nụ cười, không nói gì thêm nói.
Hắn dắt ta đều đến Tam Sinh Thạch, dùng trường kiếm bên hông, viết lên Tam Sinh Thạch: Trạch Đình Khải, Lạc Dĩnh.
Nồi nước trước mặt Mạnh Bà dao động, đó chính là canh Mạnh Bà trong truyền thuyết, hắn đem một chén đưa cho ta, ta mỉm cười, chậm rãi uống. Uống xong canh Mạnh Bà, tựa như thấy rõ trong cuộc sống phàm trần vụn vặt, nhìn thấu hồng trần, toàn bộ tâm nguyện đều đã thành, ta cùng hắn nắm tay, đi vào luân hồi, thân ảnh đại hồng sắc kia biến mất, thân hình uy vũ của hắn biến mất.
_________Kiếp này.
Làm nữ nhân thế kỷ hai mươi mốt, sẽ thượng phòng chính hạ phòng bếp, bận rộn hết việc nhà đến việc cơ quan. Ta là Lạc Dĩnh, phó giám đốc của công ty đa quốc gia này. Kiếp trước toàn bộ rành rành trước mắt, Trạch Đình, ngươi ở nơi nào? Ta ở Bắc Kinh chờ ngươi.
- Mọi người hoan nghênh Tổng tài của công ty XX chúng ta, Trạch Đình.” Thân hình thẳng đứng ánh vào mi mắt, tóc mái trước mắt có chút che khuất ánh mắt, đôi mắt hoa đào quét qua khắp mọi người, cuối cùng tập trung trên người ta. Hắn vừa đến đã khiến cho mọi người nhiệt liệt thảo luận, nói hắn đẹp trai thế nào, tuổi trẻ đầy hứa hẹn thế nào… Lời tán dương nối liền không dứt, làm ta nghe được cảm thấy không nói được gì đến cực điểm. Sau khi tan tầm, hắn đi tới, chào hỏi ta:
- Xin chào, tôi là Trạch Đình, cô chính là phó tổng tài Lạc Dĩnh tiểu thư?” Ta mỉm cười ra hiệu.
- Nếu không ngại, tôi muốn mời tiểu thư ăn bữa cơm được không?” Ta gật gật đầu.
....
Hắn lựa chọn một nhà hàng Tây, nhìn thân ảnh hắn, ta mơ hồ nhớ tới mấy trăm năm trước nắm tay ta đi vào đạo luân hồi Trạch Đình, bọn họ ngay cả tên cũng giống nhau.
- Đệ đệ của Tống Đế, Trạch Ân, con thứ tư của Trạch Khuê cũng tên là Trạch Đình.” Ta mở miệng nói, ta thử hắn, hắn có còn trí nhớ của kiếp trước hay không?
- Thất phẩm vương phi Lạc thị , đích thị tên đầy đủ Lạc Dĩnh.” Hắn nói xong, nhiên khóe miệng giương lên.
Ta có chút hưng phấn, không kìm nổi hỏi:
- Anh còn nhớ rõ? Trạch Đình?”
- Lạc Dĩnh, Anh đương nhiên nhớ được, cuộc đời này, giống như ai lúc trước vào Diêm Vương điện, bước lên Cầu Nại Hà, còn ở trên cầu chờ người kia.”
_____
Ta gật gật đầu, trong mắt tràn ngập kích động. Lâu rồi chưa từng kích động như thế.
Uống một chén canh Mạnh Bà, khán phá hồng trần thế gian, trên Tam Sinh Thạch lưu lại tên, kiếp sau vẫn sẽ làm phu thê. Bỉ ngạn hoa còn nở rộ ở trên đường hoàng tuyền, thần thái Mạnh Bà vẫn hiền lành như cũ. Hết thảy bất quá chỉ là phù sinh một hồi hư ảo trong mơ mà thôi.
***Hoàn***
#boss
P/s: Câu chuyện Trần Vĩ Đình và Dĩnh bảo...kaka...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro