Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đoản

Đêm noel tại thành phố B...

Những đóa hoa tuyết rơi đầy trời, những ánh đèn nê-ông sáng lấp lánh đủ màu sắc, những cây thông được trang trí rực rỡ, người người đi lại tấp nập trên đường tiếng cười nói vui vẻ... tất cả tạo nên một bức tranh đầy ấm áp và xinh đẹp của đêm noel.

Nhưng trong khung cảnh đó lại ko nên có tôi - một kẻ vô dụng nhu nhược và ghê tởm...

Tôi đang chờ  đợi gì chứ?

Đến cả cha tôi ông cũng bỏ mẹ con tôi đi vì sự ra đời của đứa con như tôi

Anh cũng chỉ xem tôi như  một món đồ chơi  , một con búp bê tình dục ti tiện thấp hèn , một món đồ mà anh dùng để trao đổi với đối tác ... hơn nữa anh cũng đã vứt bỏ tôi

Đến cả người mẹ thân sinh của tôi, cũng đã bán tôi cho anh với một khoản tiền lớn khi cha tôi không nhận tôi ....


Tôi cũng biết mình không nên chờ đợi nữa...

Làm gì còn ai có thời gian  nhớ tới kẻ như tôi...

Cha tôi ông hẳn đang vui vẻ hạnh phúc bên gia đình mới của ông ...

Anh thì chắc đang vui vẻ vì dự án thành công

Còn mẹ tôi, chắc bà đang chờ mạt chược với đám bạn ...

Họ đều đang rất bận đâu rảnh để nhớ tới kẻ dư thừa như tôi ...


Lạnh  !  Thật lạnh ....

Tôi cố co mình lại hi vọng ấm hơn một ít mà dường như nó không có tác dụng mấy cái lạnh vẫn xuyên vào người tôi

Tôi sẽ lạnh chết sao ?

...chết

Tôi từng rất nhiều lần nghĩ tới nó và khao khát đc chết đi nhưng tôi lại ko đủ can đảm đi tìm nó 

Tôi từng nghĩ nêm đi nhảy lầu nhưng khi ra tới ban công tôi lại không đủ can đảm để nhảy xuống

Tôi cũng nghĩ tới chuyện dùng dao nhưng tôi lại sợ đau

Tôi từng có ý định thuốc ngủ nhưng lại không dám uống với lí do sợ tôi không chết mà bị anh phát hiện thì tôi càng thảm hơn.....nhưng tôi lại rõ hơn bất kì ai . Tôi là kẻ nhát gan tôi ko đủ can đảm để đi tìm cái chết ....

Ồ ... thật kì lạ ....

Tôi dần ko cảm nhận đc cái đói cái rét trong cơ thể tôi nữa....

Có lẽ tôi sắp chết đi ?

Cũng  ko tàn khốc hay đau đớn đáng sợ như tôi nghĩ.

Tôi thậm chí còn cảm thấy nó thoải mái hơn so với cái lạnh cái đói đang hành hạ tôi chỉ là dần dần ko còn sức lực thôi mà ....

Tôi tự hỏi sau khi tôi chết liệu có ai nhớ tới sự tồn tại của tôi ko nhỉ?

Họ có đau buồn ko nhỉ?

Aiii.....lại nữa rồi....

Rõ ràng đã biết trước tại sao còn ôm hi vọng cơ chứ...

Họ đã ko nhớ tới tôi nữa rồi...

Có lẽ sáng hôm tôi sẽ được hỏa táng chung với những người vô gia cư chết vào đem nay ....

Hay họ cũng cảm thấy tôi quá ghê tởm ko muốn chạm vào tôi

Hay trực tiếp quăng tôi vào bãi rác nhỉ ?

Mà với tôi thì cái nào mà chẳng được ...

Nhưng tôi vẫn lựa chọn cái thứ nhất thì hơn... mà không phải là hi vọng chứ nhỉ... tôi làm j có quyền lựa chọn chứ...

Khung cảnh đêm noel dần mờ đi trong mắt tôi ...

Cái lạnh và cái đói dường như ko còn ....

Có lẽ...

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: