Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 9

Yêu một người... Đợi một người... Quên cả năm tháng cũng đã luân chuyển đến bốn bận ba phiên...

Tháng 6 mưa phùn... Phong Liên Dực tay cầm ô đứng dưới hàng dương liễu...

- Dực! Nàng còn chưa xuất hiện sao?

Người lên tiếng là Đông Phương Lăng, bằng hữu của Phong Liên Dực.

Thấy người huynh đệ của mình vẫn không buồn lên tiếng, Đông Phương Lăng đập đập chiết phiến vào lòng bàn tay, lắc đầu thở dài nói:

- Đoạn tình này quả nhiên là giày vò con người mà... Dực! Một ngày nàng còn chưa xuất hiện thì huynh cứ định như thế này mãi sao?

- Là ta nợ nàng... Vậy nên... Ta nhất định phải chờ nàng xuất hiện! - Phong Liên Dực hơi đẩy chiếc ô lên cao hơn, làm lộ dung mạo thiên tiên.

- Cố chấp! - Đông Phương Lăng ngao ngán nói.

Ba trăm năm trước...

Phong Liên Dực - Chiến thần lừng lẫy thiên cung xuống trần gian lịch kiếp, mà nàng - Diệp Tuyết Tình - Yêu hồ tu luyện nghìn năm hóa thành hình người lưu lạc chốn hồng trần. Hai người tương kiến, tương ái nhưng cuối cùng lại không thể ở bên nhau.

Một lần nọ, được Phong Liên Dực tình cờ cứu giúp khiến Diệp Tuyết Tình cảm kích không thôi. Vì để báo đáp ân tình này, Diệp Tuyết Tình quyết định thu hồi hết yêu khí quanh mình, chấp nhận làm một cô gái bình thường để có thể ở bên cạnh Phong Liên Dực. Thế nhưng, người - yêu vốn dĩ khác biệt, Diệp Tuyết Tình đến cuối cùng vẫn không thể tiếp tục che giấu thân phận của mình.

- Diệp Tuyết Tình, ngươi là hồ yêu? - Phong Liên Dực ánh mắt tuyệt vọng hỏi.

Trên mặt đất ngổn ngang thi thể người, mùi tanh của máu xộc vào mũi khiến cho con người ta có cảm giác buồn nôn và ghê tởm. Diệp Tuyết Tình nhìn bàn tay run run nhuốm đầy máu tươi của mình, lắc đầu nói:

- Dực, chuyện không như chàng nghĩ đâu! Ta không có giết người, đám người này không phải do ta giết, không phải ta!!!

- Sự việc rành rành trước mắt, ngươi còn ở đó ngụy biện? - Phong Liên Dực tay nắm chặt thành quyền, lớn tiếng hỏi.

- Dực, chàng phải tin ta... Không phải ta... Ta không có... - Diệp Tuyết Tình tha thiết nói.

- Tin ngươi? Hừ... Ta quả nhiên có mắt cũng như mù nên thời gian qua mới tin ngươi...

- Dực, ta thừa nhận là ta đã gạt chàng, gạt chàng chuyện ta là hồ yêu. Nhưng đó cũng bởi vì... Bởi vì ta muốn được ở bên cạnh chàng mà thôi. Ngoài chuyện đó ra, ta trước giờ không có lừa gạt chàng thêm chuyện gì nữa. Ngay cả tình cảm ta đối với chàng, tất cả đều là thật lòng. Dực, cầu chàng... Hãy tin ta... Ta tuy là hồ yêu, nhưng ta không có lạm sát người vô tội. Những người này chết cũng không phải do ta mà là...

- Đủ rồi! Ta không muốn nghe! - Phong Liên Dực cắt lời.

Diệp Tuyết Tình chết lặng, nàng chầm chậm tiến về phía Phong Liên Dực nhưng hắn lại nhanh chóng lui về sau tạo khoảng cách nhất định với nàng.

- Dực...

- Đừng gọi ta là Dực! Diệp Tuyết Tình, ngươi đi đi... Chúng ta từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt! - Phong Liên Dực tuyệt tình nói.

- Dực, không được! Chàng có thể hiểu lầm ta nhưng chàng tuyệt đối không thể vô tình với ta! - Diệp Tuyết Tình gào lên.

- Người - Yêu khác biệt, ngươi đi đi... Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa...

Nhận biết có người sắp kéo đến, Phong Liên Dực nhặt thanh kiếm từ trên mặt đất, không chút lưu tình mà đâm một nhát vào sườn trái của Diệp Tuyết Tình. Vì không có phòng bị nên Diệp Tuyết Tình chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thanh kiếm ấy đâm vào người mình. Nàng trợn mắt nhìn vết thương đang chảy máu rồi ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Phong Liên Dực:

- Dực, vì sao chàng không tin ta? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Chẳng lẽ tình cảm bấy lâu của chúng ta, chàng đã quên hết rồi sao?

- Diệp Tuyết Tình, đừng ép ta! - Phong Liên Dực cứng rắn nói.

Diệp Tuyết Tình lảo đảo, tay nắm lấy lưỡi kiếm rồi nhanh chóng rút nó ra. Máu tuôn xối xả, nhuộm đỏ bạch y của nàng. Nhưng lúc này nơi vết thương ấy lại không một chút đau đớn, trái lại, nơi trái tim của nàng thì dường như có ngàn mũi kim đâm xuyên qua, thống khổ vô cùng.

Phong Liên Dực nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đựng sự thù hận, đến cả một chút thương tiếc cũng không có:

- Ngươi đi đi, đây đã là giới hạn cuối cùng của ta rồi!

- Được, ta đi...

Diệp Tuyết Tình xoay người, tay ôm lấy vết thương, cố gắng bước từng bước khó khăn...

Kể từ ngày đó, chờ cho vết thương hồi phục, Diệp Tuyết Tình chỉ còn cách âm thầm lặng lẽ đi theo sau Phong Liên Dực... Cho đến ngày đại hôn của hắn - Đại hôn của Trạng nguyên Phong Liên Dực và công chúa Cao Văn.

- Nhất bái thiên địa!

- Nhị bái cao đường!

- Khoan... - Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Có người xông vào cung phá hôn lễ! Mau chóng chặn ả lại, ả là yêu hồ! - Bên ngoài một trận náo loạn.

Phong Liên Dực một thân hỷ phục, khí chất ngút trời, từ từ đưa mắt nhìn về phía đại sảnh.

Nữ tử ấy... Dung mạo khuynh thành, bạch y như tuyết tung bay trong gió, tay cầm trường kiếm, từng bước tiến về phía hắn...

Đám binh sĩ lũ lượt kéo đến nhưng kẻ nào dám ngăn cản bước tiến của nàng đều bị nàng một kiếm chém xuống, nhất thời sợ hãi không dám động thủ với nàng mà chỉ có thể vây quanh nàng.

- Diệp Tuyết Tình, ngươi thật là hồ nháo! - Phong Liên Dực lạnh lùng nói.

- Dực, ta không thể trơ mắt đứng nhìn chàng lấy nữ nhân khác được! Ta không thể... - Diệp Tuyết Tình cười khổ.

- Hà cớ gì phải làm như vậy? - Phong Liên Dực nhíu chặt mày.

- Vì ta yêu chàng! Dực, đi cùng ta, có được không?

- Ta sẽ không đi với ngươi! Diệp Tuyết Tình, ngươi đừng cố chấp nữa! - Phong Liên Dực nắm lấy tay Cao Văn công chúa, nhẹ nhàng nói.

- Vì ả sao? Chàng yêu ả sao? - Diệp Tuyết Tình nhìn một màn trước mặt, đau đớn hỏi.

- Dực... - Cao Văn lo lắng, nép sát vào người Phong Liên Dực, ngay cả khăn hỷ trên đầu cũng đã bị nàng giật xuống.

- Ha ha ha... Dực, chàng gạt ta! Chàng vốn không hề yêu ả... - Diệp Tuyết Tình cười như điên loạn.

- Diệp Tuyết Tình, ngươi đủ rồi! - Phong Liên Dực hết kiên nhẫn.

- Người đâu, mau bắt lấy yêu nữ!

- Yêu hồ, chịu chết đi!!!

Nhìn đám người hùng hổ xông vào, Diệp Tuyết Tình cười mỉa mai rồi vung kiếm lên. Nàng vốn dĩ không muốn giết người mà chỉ muốn dọa cho chúng hoảng sợ rồi tránh xa nàng một chút, nào ngờ... Trong đám người ấy nhanh chóng xuất hiện thêm một lão hòa thượng.

- Yêu hồ, dừng tay!

- Hòa thượng chết tiệt!

- Yêu hồ ngươi vốn dĩ nên ở Hồ tộc chuyên tâm tu hành, cớ sao lại chạy đến nhân gian nhiễu loạn dân chúng? - Lão hòa thượng ôn tồn hỏi.

- Hòa thượng, chớ lắm lời! - Diệp Tuyết Tình gắt.

- A di đà phật... Quay đầu là bờ...

- Ha ha ha... Vớ vẩn... Cái gì mà Phật pháp vô biên, quay đầu là bờ... Đều là gạt người cả thôi! Các ngươi luôn miệng bảo phổ độ chúng sinh, vậy cớ sao còn đuổi cùng giết tận Hồ tộc của chúng ta khiến cho tộc ta phải lưu lạc nhân gian thế này?

- Yêu nghiệt làm hại chúng sinh, không thể giữ! - Hoàng đế Cao Triệt từ trên ngai vàng bước xuống, hùng hồn nói.

- Làm người thì hay lắm sao? Làm người thì có thể tùy tiện giết hại kẻ khác sao? Nực cười... Theo như ta thấy, loài người các ngươi còn vô tình vô nghĩa hơn cả loài súc sinh nữa a... - Vừa nói, Diệp Tuyết Tình vừa đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn công chúa Cao Văn khiến cho nàng ta một trận co rút.

- Diệp Tuyết Tình, câm miệng! - Phong Liên Dực vội cắt lời nàng.

- Đại sư, xin ông hãy nhanh chóng thu phục con yêu hồ này! - Hoàng đế Cao Triệt hướng lão hòa thượng nói.

- A di đà phật, yêu hồ ngươi còn không chịu hối cải thì đừng trách lão nạp!

- Hòa thượng ngươi đừng ở đó giả nhân giả nghĩa nữa, muốn ra tay thì nhanh một chút đi! - Diệp Tuyết Tình vung kiếm lên.

- Vậy thì ngươi đừng trách lão nạp...

Hồng trần cuồn cuộn. Trên không trung, một lão hòa thượng và một yêu hồ đang giao đấu kịch liệt bất phân thắng bại.

- Yêu hồ, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn hủy nghìn năm tu hành của mình sao? - Nhận thấy Diệp Tuyết Tình yêu khí ngút ngàn làm cho những người bên dưới ngã lăn, ngã bò trên mặt đất, lão hòa thượng bèn nhắc nhở.

- Nghìn năm tu hành thì sao? Nếu như ta sống mà không được ở bên cạnh Phong Liên Dực thì chết hóa thành tro bụi còn tốt hơn! - Diệp Tuyết Tình nghẹn ngào nói.

- Yêu hồ, đừng gây sát nghiệp!

Lão hòa thượng thi triển pháp thuật khiến Diệp Tuyết Tình một hồi chấn động. Nàng đánh rơi trường kiếm, lồng ngực tổn thương mà phun ra một búng máu.

- Tình nhi... - Thấy Diệp Tuyết Tình bị thương, Phong Liên Dực định tiến lên nhưng lại bị Cao Văn công chúa kéo lại.

- Dực, ả là yêu hồ làm hại chúng sinh, chàng không được mềm lòng! - Cao Văn công chúa dõng dạc nói.

Diệp Tuyết Tình làm sao lại không nghe thấy lời này, nàng từ từ đáp xuống mặt đất, đảo mắt nhìn những kẻ đang chực chờ bắt lấy nàng, mỉm cười nhạt nhòa nói:

- Ta thực chỉ muốn làm một người bình thường như các ngươi, nhưng... Thật khó! Ông trời không cho ta cơ hội, các ngươi càng không cho ta cơ hội...

Đám người bên dưới nhân lúc nàng không phòng bị liền vây lấy nàng, dùng xích sắt trói lấy thân thể của nàng.

- Đại sư, yêu hồ này nên xử lý thế nào? - Hoàng đế Cao Triệt vẻ mặt hài lòng hỏi.

- Phụ hoàng, nên giết! - Cao Văn công chúa lên tiếng.

Lão hòa thượng thoáng nhìn Cao Văn rồi ôn tồn nói:

- Chỉ cần ngươi chịu hối cải, bần tăng sẽ đưa ngươi lên núi, để ngươi tiếp tục tu hành, sớm thành chính quả!

Diệp Tuyết Tình nghe xong thì cười lớn, đau đớn nhìn Phong Liên Dực nói:

- Ta vốn không cần những thứ đó... Dực, ta cần chàng... Chàng đi cùng ta có được không?

- Yêu nữ, ngươi đừng hòng làm hại chàng! Ngươi nên biết, chàng bây giờ chính là phò mã của Cao Văn công chúa ta! - Cao Văn lên giọng.

Diệp Tuyết Tình không thèm đôi co với nàng ta mà chỉ hỏi Phong Liên Dực:

- Dực, chàng chọn đi! Ta biết người chàng yêu là ta, chàng sẽ không bỏ mặt ta, đúng không?

- Diệp Tuyết Tình... Ta và ngươi vốn biết rõ là ở bên nhau sẽ không kết quả tốt, vậy ngươi cần gì phải cố chấp như vậy? - Phong Liên Dực lắc đầu nói.

Diệp Tuyết Tình nghe xong thì mỉm cười rạng rỡ:

- Dực, ta cũng đã từng nói với chàng... Đời này của ta, nếu không có chàng thì ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?

- Tình nhi... Xin lỗi nàng... Nhưng ta không còn sự lựa chọn nào khác... Nếu ta đồng ý đi cùng nàng thì sẽ hại chết nàng đó! Tình nhi, cầu xin nàng... nàng hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi... Dù chúng ta xa nhau nhưng ít ra nàng vẫn còn sống... Tình nhi... - Nội tâm Phong Liên Dực gào thét.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má, Diệp Tuyết Tình ngửa mặt lên trời, xung quanh đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong bão táp, yêu khí dần trở nên nặng nề bao trùm cả Hoàng cung.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Mọi người một trận náo loạn. Xích sắt trên người Diệp Tuyết Tình cũng nhanh chóng đứt đoạn. Nàng đứng tại đó, hai mắt nhắm nghiền, yêu khí lan tỏa cuồn cuộn, lạnh đến tận xương tủy.

- Không ổn! - Phong Liên Dực liền thả tay Cao Văn ra rồi chạy nhanh về phía Diệp Tuyết Tình.

- Dực... Chàng dừng lại! - Cao Văn hét lên.

- Yêu hồ, dừng tay! Không thể lạm sát người vô tội... - Lão hòa thượng vội vàng thi triển pháp thuật ngăn cản.

- Tình nhi...

Thấy một luồng ánh sáng màu vàng chiếu thẳng vào người Diệp Tuyết Tình mà nàng lúc này lại đứng đó bất động, Phong Liên Dực liền không chần chừ mà bay qua đó cản lấy nó.

Diệp Tuyết Tình một lòng muốn hồn phi phách tán, nào ngờ khi mở mắt ra thì thấy thân hình của Phong Liên Dực ngã nhào vào lòng mình, mềm oặt.

- Dực... Dực... Chàng làm sao vậy?

Diệp Tuyết Tình ôm lấy Phong Liên Dực. Nhìn thấy hắn trên người đầy những vết thương, hai hốc mắt chảy ra hai dòng máu đỏ thẫm, Diệp Tuyết Tình càng hoảng loạn hơn.

- Tình nhi... Mau đi... - Phong Liên Dực thều thào, tay cố gắng sờ đến khuôn mặt đầy nước mắt của Diệp Tuyết Tình.

- Dực, vì sao? Vì sao chàng lại làm như vậy? - Diệp Tuyết Tình ôm chặt lấy Phong Liên Dực mà nức nở.

- Tình nhi... Đừng khóc! Nếu như ta đã không thể nắm lấy tay nàng, cùng nàng đi đến ngày địa lão thiên hoang vậy thì hôm nay được chết trong vòng tay của nàng cũng xem như là một loại mãn nguyện đi...

- Dực, ta không muốn, ta không muốn chàng chết...

- Tình nhi, vì ta... Nàng nhất định phải sống!

- Không...

- Đừng sợ, Tình nhi... Ta sẽ luôn bên nàng, dù cho nàng có đi đến chân trời góc bể đi chăng nữa thì ta vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng... Tình nhi, ta yêu nàng...

Phong Liên Dực trút hơi thở cuối cùng, Diệp Tuyết Tình ôm ghì lấy thi thể của hắn, kêu lên một tiếng thảm thiết như ma quỷ than khóc chốn âm tào.

- A di đà phật...

- Dực... Chàng cuối cùng lại vì ả mà chẳng tiếc sinh mệnh của mình sao? - Cao Văn công chúa quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa.

Mây mù dần tan, Diệp Tuyết Tình vẫn thẫn thờ ngồi đó, ánh mắt vô hồn ôm lấy nam nhân của nàng.

- Yêu hồ, kết cục như vậy ngươi đã hài lòng chưa? - Lão hòa thượng thở dài nói.

Diệp Tuyết Tình ngẩng cao đầu nhìn ông ta, như chợt nhớ ra điều gì, nàng đặt Phong Liên Dực nằm xuống rồi phịch một tiếng quỳ trước mặt lão hòa thượng mà tha thiết cầu xin:

- Hòa thượng, cầu xin ông... Cầu xin ông hãy cứu chàng! Ta cầu xin ông...

- Ngươi muốn cứu vị thí chủ này? - Lão hòa thượng ngạc nhiên hỏi.

- Phải! Bằng mọi giá, ta phải cứu sống chàng... Chàng tuyệt không thể chết như vậy được! - Diệp Tuyết Tình gật mạnh đầu nói.

- Kể cả việc từ bỏ tu vi của ngươi?

Diệp Tuyết Tình không cần suy nghĩ mà đáp ứng ngay:

- Chỉ cần chàng được sống... Ta dù có hồn phi phách tán, chết cũng không hối tiếc!

...

Năm năm sau đó.

Tương truyền Huyền Không đại sư có một đồ đệ pháp thuật cao cường, chuyên trừ yêu diệt ma bảo vệ cho bách tính...

- Công chúa, phò mã trở về rồi ạ!

Cao Văn hớn hở:

- Dực, chàng đã về!

Nam nhân trên vai mang theo chút bụi trần nhẹ nhàng bước vào điện.

- Công chúa, ta đã về! - Phong Liên Dực ngắn gọn đáp, ngữ điệu xa cách.

- Dực, ta thật nhớ chàng... - Cao Văn nũng nịu, trực tiếp đi đến vòng tay ôm lấy Phong Liên Dực.

Phong Liên Dực hơi nhíu mày nhưng cũng không có đẩy nàng ra, chậm rãi nói:

- Khiến công chúa lo lắng, là ta không tốt!

Cao Văn mỉm cười, dung nhan lại tăng thêm một tầng kiều diễm, lắc đầu nói:

- Chàng là phò mã của ta, lo lắng quan tâm chàng chính là bổn phận của người làm thê tử như ta mà. Chàng không cần khách sáo!

- Ừm...

Phong Liên Dực cả người vẫn cứng nhắc mặc cho Cao Văn công chúa ôm, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc không tên. Hình như trước đây cũng từng có người ôm hắn như vậy, có điều, cảm giác lại hoàn toàn không giống...

- Dực... - Cao Văn nhận thấy có chút khác thường, liền gọi nhỏ.

- Công chúa, ta... - Vì tiếng gọi này mà suy nghĩ của Phong Liên Dực bị cắt ngang, hắn hơi lúng túng đáp.

- Chàng đói rồi đúng không? Ta lập tức cho người dọn thiện! - Cao Văn nhẹ nhàng nói.

- Công chúa, ta chỉ là tiện đường ghé hoàng cung thăm nàng một chút, bây giờ thì ta phải đi rồi, ta còn có việc!

- Chàng lại phải đi sao? - Nụ cười trên môi nàng vụt tắt.

- Phải, công chúa bảo trọng! Ta đi trước!

Nói rồi cũng không chờ công chúa đáp, Phong Liên Dực đã sải bước rồi khỏi điện.

- Dực...

Cao Văn công chúa trông theo bóng lưng ngạo nghễ ấy, trong lòng không khỏi chua xót.

- Dực, năm năm rồi... vì sao chàng vẫn không thể chấp nhận tình cảm mà ta dành cho chàng?

Thoáng một cái, sắc mặt Cao Văn đại biến, dung nhan hóa dữ tợn, điên cuồng đập phá đồ vật trong điện khiến các cung nữ hoảng sợ mà quỳ rạp xuống đất, thở cũng không dám thở mạnh.

- Vì sao? Vì sao chứ? Chẳng lẽ là vì ả? Diệp Tuyết Tình... Yêu hồ ngươi... Ngươi chết rồi mà vẫn không buông tha cho Dực sao? Ta nguyền rủa ngươi... nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn cũng không được đầu thai...

Diệp Tuyết Tình mãi mãi là bóng ma trong lòng Cao Văn. Năm năm trước, một màn giết người giá họa cho Diệp Tuyết Tình là nàng, chứng kiến Diệp Tuyết Tình nguyện hy sinh tu vi của bản thân để cứu Phong Liên Dực cũng là nàng, nhưng tại lúc đó nàng không những không có chút hối hận hay cảm kích, ngược lại còn cảm thấy chán ghét, căm hận nữ nhân này đến tận xương tủy. Diệp Tuyết Tình... Ả dựa vào đâu mà có được tình yêu của Dực, ả dựa vào đâu mà khiến Dực cam tâm tình nguyện vì ả mà chết?

- Diệp Tuyết Tình! Dực là vì ngươi mà chết, ngươi cứu chàng rồi thì tốt nhất là nên chết đi... - Cao Văn lúc ấy nghĩ.

Đang trông đợi kết quả thì nàng đột nhiên ngất xỉu, lúc tỉnh dậy chỉ được tin Phong Liên Dực được cứu sống, còn Diệp Tuyết Tình... đã chết!

Cao Văn vô cùng mừng rỡ, lại nghe nói Phong Liên Dực lúc tỉnh lại đã bị mất đi ký ức, nàng còn hào hứng hơn, như là vứt được tảng đá đè nặng ở trong lòng, thầm nghĩ chàng mất đi ký ức cũng không phải là chuyện xấu. Ít ra thì chỉ cần chàng quên đi yêu hồ kia thì Cao Văn nàng hoàn toàn có cơ hội trở thành nữ nhân duy nhất trong lòng chàng .

Ngờ đâu Phong Liên Dực sau khi hồi phục lại một lòng đi theo Huyền Không đại sư kia chuyên tâm học tập đạo pháp sau đó ngao du khắp nơi, trừ ma diệt quỷ. Mặc dù hắn không có chối từ phong hàm phò mã kia, nhưng... đó cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

Cao Văn biết khó lay chuyển ý chí của Phong Liên Dực nên cũng không có tiếp tục ngăn cản. Chỉ là... từ đó về sau, nàng mỗi ngày cũng chỉ có thể ngồi chờ tại nơi thâm cung này, chờ Phong Liên Dực cưỡi mây đạp gió về thăm nàng...

Đáng tiếc... Năm năm qua, Phong Liên Dực đối với nàng trước sau vẫn lạnh nhạt, thờ ơ. Miệng nói là về thăm nàng, nhưng ở lại chỗ của nàng cũng không quá một nén nhang liền rời đi. Cao Văn cảm thấy vô cùng mất mác, hận không thể mang xiềng xích đến để trói chân Phong Liên Dực lại.

Nỗi trống vắng, cô đơn ngày này qua tháng nọ vẫn cứ dày vò nàng. Điều đó khiến cho nàng hận lại càng thêm hận Diệp Tuyết Tình...

Tuyết sơn.

Bạch y phiêu dật, tóc mây tựa tuyết, thân ảnh nhỏ nhắn cô đơn, hai mắt còn bị bao phủ bởi một mảnh lụa trắng... Nữ tử ấy... Chẳng ai khác lạ... chính là Diệp Tuyết Tình.

- Cứu... Cứu mạng...

Diệp Tuyết Tình vốn dĩ là đang đứng bên sườn núi, chợt nghe thấy tiếng kêu cứu, liền xác định phương hướng rồi bay đến.

- Cứu... Cứu mạng a...

- Tiểu tử thối, đứng lại!

- Đừng hòng thoát!

Bên này có năm tên nam nhân mặt mày như hung thần đang đuổi theo một nam hài khoảng 9, 10 tuổi mà nam hài này trên người thương tích đầy mình, cứ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô hoán.

Mắt thấy phía trước là đường cùng, nam hài liền dừng lại thở hổn hển.

- Có gào nữa cũng vô ích! Ha ha ha...

- Nhóc con, hết đường chạy rồi, xem ngươi làm sao...

Mấy gã hung thần cười nhạo.

- Các ngươi giết người thân của ta, ta liều mạng với các ngươi! - Nam hài hét lên rồi xông vào một tên, đấm đá túi bụi.

Gã bị đấm tức giận, dùng một tay nhấc thằng bé lên, ném ra xa.

Nam hài lập tức như quả bóng, bị ném cách xa mấy trượng, trượt dài trên nền tuyết, cả người đau đớn.

- Ha ha ha... Biết điều thì đừng chống cự nữa, ngoan ngoãn đi theo, từ nay làm kẻ hầu cho bọn ta, đảm bảo cho ngươi bữa cơm manh áo!

- Không đời nào! Ta thà chết cũng không đi theo các ngươi! - Nam hài cứng rắn đáp trả.

- Cũng có khí phách lắm đó chứ! Đáng tiếc thật...

- Nhanh chóng giải quyết nó đi!

Một tên không còn đủ kiên nhẫn, liền xông lên.

Nam hài ánh mắt bất khuất, liều mình nhảy xuống vách núi phía sau lưng mình.

Thằng bé nghe gió lạnh rít bên tai, cứ nghĩ mình sắp tan xương nát thịt rồi, ai ngờ... Bên hông đột nhiên cảm giác được có vật mềm mại siết chặt lấy, thân hình của mình ngay tức khắc được kéo lên, an ổn đứng trên nền tuyết ban nãy.

- Oa... Một nơi như thế này mà lại xuất hiện mỹ nữ sao?

- Bộ dạng được đấy...

- Chậc chậc... Hình như là bị mù... Nhưng cũng không sao... Đẹp là được!

Mấy gã này thấy có người đột ngột xuất hiện mà còn là nữ nhân thì liền xuýt xoa, ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm nàng.

Diệp Tuyết Tình tuy mắt không nhìn thấy gì nhưng tai đặc biệt thính. Nàng căn bản là không thèm để ý đến những gã kia, chỉ nhẹ nhàng nhếch mép, hướng nam hài mà mình vừa cứu, hỏi:

- Có bị thương ở đâu không?

Thằng bé ngây ngô nhìn người vừa cứu sống mình lắc lắc đầu lại thấy nàng không thể nhìn được nên ấp úng nói:

- Không... không có!

Diệp Tuyết Tình lại hỏi:

- Những kẻ này giết người nhà của ngươi?

- Phải! Chính là bọn họ! - Thằng bé đáp lớn.

- Vậy... ta giúp ngươi báo thù, có được không? - Diệp Tuyết Tình buông một câu, ngữ điệu vô cùng bình thản.

- Chỉ dựa vào ngươi? Nực cười, ha ha ha...

Đám hung thần cười phá lên.

- Nữ nhân, ngoan ngoãn một chút, lão tử sẽ yêu thương nàng a!

Một kẻ vừa nói vừa tiến lên, dùng đôi tay thô ráp định nắm lấy Diệp Tuyết Tình, ai ngờ...

Diệp Tuyết Tình chỉ nhấc tay một cái liền thấy hắn bay lơ lửng trên không rồi đột ngột rơi xuống bất tỉnh, khóe miệng chảy ra rất nhiều máu, có lẽ là ngũ tạng lục phủ cũng nát rồi đi.

Bốn gã còn lại cả kinh rồi nhìn nhau, hét:

- Cùng nhau lên đi! Giết ả!!!

Diệp Tuyết Tình nhếch mép, tay lại động một chút, lụa mềm trong tay bay ra nhằm kẻ trước mặt mà đánh tới khiến bốn gã ngã nhào, bò lăn bò lê trên đất. Thấy có kẻ dùng dao đâm tới, nam hài nên cạnh hốt hoảng nhắc nhở:

- Tỷ tỷ, bên trái, cẩn thận!

Diệp Tuyết Tình đoán được phương hướng tấn công của hắn liền tung một chưởng khiến hắn ngay tức khắc đi chầu Diêm vương.

- Yêu hồ, dừng tay, không được lạm sát người vô tội!

Phía xa có tiếng người ngăn cản, thằng bé còn chưa kịp nhìn ra là người nào đến thì đã thấy hắn cản phá một chưởng của tỷ tỷ áo trắng.

- Yêu hồ to gan, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ra tay giết người!

Diệp Tuyết Tình lui về sau vài bước, nhận ra giọng nói quen thuộc thì không khỏi sửng sốt.

Ba gã hung thần nhìn thấy người đến võ công cũng không tệ còn gọi nữ nhân kia là yêu hồ thì mặt mày xanh lét, quay đầu bỏ chạy trối chết.

Phong Liên Dực đưa kiếm về phía Diệp Tuyết Tình:

- Dưới chân núi giết hại một đám thương nhân, lên đỉnh núi còn tiếp tục đuổi cùng giết tận, yêu hồ ngươi quả nhiên là lộng hành!

Diệp Tuyết Tình lúc này xác định được người đến chính là Phong Liên Dực thì không kiềm chế được cảm xúc của mình, liền gọi:

- Dực, là chàng thật sao? Chàng rốt cuộc cũng đến rồi...

- Yêu hồ, đừng hòng mê hoặc ta! - Phong Liên Dực cảnh giác.

Thằng bé ở một bên ngơ ngác nhìn hai người. Phong Liên Dực thấy vậy liền nhắc:

- Tiểu tử, còn không mau qua đây, mau tránh xa yêu hồ này!

Thằng bé lúc này mới hoàn hồn, vội vàng xua xua tay rồi giải thích:

- Ca ca hiểu lầm rồi! Tỷ tỷ này vừa cứu đệ a...

- Ngươi nói sao? - Phong Liên Dực ngờ vực.

- Những người dưới núi là thân nhân của đệ, họ là bị mấy gã vừa rồi giết hại. Còn lại một mình đệ, đệ đã chạy lên ngọn núi này nhưng bị bọn chúng phát hiện rồi truy đuổi, chính là may mắn gặp được tỷ tỷ, chính là tỷ ấy đã cứu đệ... - Thằng bé giải thích một mạch.

Phong Liên Dực nhíu mày, có vẻ không tin tưởng.

- Ca ca, đệ nói thật mà...

- Nhưng ả là yêu hồ!

- Đệ không cần biết tỷ ấy là người hay yêu, tóm lại chính là tỷ ấy đã cứu đệ! - Thằng bé cứng rắn đáp.

Diệp Tuyết Tình đưa hai tay về phía trước, lúc này mới lên tiếng:

- Dực, chàng không nhận ra ta sao? Quả nhiên... đúng như lời lão hòa thượng đó nói... Chàng đã mất đi ký ức, chàng đã quên ta...

- Ngươi biết sư phụ? Còn biết ta? Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? - Phong Liên Dực tiếp tục vung kiếm về phía nàng.

Diệp Tuyết Tình cười khổ, tự lẩm bẩm:

- Quên rồi cũng tốt... Quên rồi cũng tốt...

Thấy nàng lảo đảo, thằng bé ở bên cạnh liền nhanh chóng đỡ lấy nàng.

- Tỷ tỷ... tỷ không sao chứ?

- Ta không sao! - Diệp Tuyết Tình lắc đầu nói.

Phong Liên Dực nhìn thấy nét mặt bi thương của nàng không hiểu sao nơi trái tim lại nhói lên một cái.

- Ca ca, tỷ ấy không phải là người xấu, huynh đừng có đưa kiếm về phía tỷ ấy nữa có được không? - Thằng bé khó chịu nói.

- Nhóc con, những lời vừa nãy ngươi nói là thật? Là ả đã cứu ngươi? - Phong Liên Dực thu kiếm rồi hỏi.

- Đệ lừa huynh làm gì?

Thằng bé bĩu môi, tiếp tục chỉ trích:

- Ai là địch, ai là bạn chẳng lẽ đệ lại không phân định được giống như huynh sao?

Phong Liên Dực nhất thời cứng họng.

- Cảm ơn ngươi đã thay ta giải thích! Nhưng mà... ta muốn nói rõ thêm một chút nữa! - Nói rồi Diệp Tuyết Tình hướng Phong Liên Dực mà hỏi - Phía dưới chân núi có kết giới, tin chắc rằng chàng cũng phát hiện ra, đúng không?

Nghe nàng ta nói, Phong Liên Dực mới nhớ ra. Quả thực phía dưới chân núi là có kết giới, mà đó còn chính là kết giới do sư phụ tạo nên. Cái này Phong Liên Dực có thể xác định được.

Biết hắn còn đang suy nghĩ, Diệp Tuyết Tình cười nhẹ nhàng mà nói thêm:

- Là sư phụ chàng tạo nên nó để giam giữ ta ở đây, vậy nên ta căn bản là không thể xuống núi giết người được!

Lúc này Phong Liên Dực mới hoàn toàn tin tưởng. Sắc mặt có chút hòa hoãn, hắn mới từ từ đánh giá bạch y nữ tử trước mặt.

- Tỷ tỷ quen người này sao? - Thấy nàng gọi hắn là Dực, thằng bé liền tò mò hỏi.

Diệp Tuyết Tình chỉ cười mà không đáp.

- Ngươi vì sao lại bị sư phụ ta giam giữ ở đây? Còn nữa... ngươi có biết ta sao? - Đối với chuyện trong quá khứ, Phong Liên Dực hoàn toàn không có chút ấn tượng nên mờ mịt hỏi.

- Không chỉ đơn giản là quen biết, mà là...

Nói đoạn Diệp Tuyết Tình lại dừng lại.

- Mà là cái gì? Ngươi nói cho rõ ràng xem! - Phong Liên Dực đột nhiên khẩn trương.

- Dực... Nếu đã quên rồi thì cũng không cần cố gắng nhớ lại nữa...

Diệp Tuyết Tình xoay người đi. Nàng thực không muốn để hắn nhìn thấy vẻ mặt bi thương của mình.

Nam hài ngơ ngác nhìn hai người này rồi đột nhiên từ phía xa truyền đến một loạt âm thanh kỳ lạ khiến cả người hắn run lên.

- Ca ca, tỷ tỷ... Hai người có nghe thấy tiếng gì không?

Lúc này Phong Liên Dực mới chú ý đến, bèn quay đầu lại nhìn.

Diệp Tuyết Tình thì lắng tai để nghe ngóng. Ở Tuyết sơn hơn năm năm, nàng đương nhiên nhạy bén hơn người ngoài, nghe một chút liền biết là chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt nàng đại biến, hô to:

- Không tốt, là tuyết lở! Mau chạy!!!

Phong Liên Dực và nam hài kinh hãi, lại nghe Diệp Tuyết Tình nhắc nhở:

- Phía Tây, năm dặm có một hang động, hai người mau đến đó! - Diệp Tuyết Tình mắt vốn dĩ không nhìn thấy, sợ làm liên lụy hai người họ nên mới nhanh chóng chỉ đường.

- Còn ngươi? - Phong Liên Dực cũng nhìn ra chỗ bất tiện của nàng, nhíu mày hỏi.

- Ta tự có cách, hai người mau đi trước đi! - Thấy hắn còn lo lắng cho mình, Diệp Tuyết Tình trong lòng mừng rỡ .

- Ca còn đứng đó làm gì? Mau dìu tỷ ấy đi!!! - Nam hài thúc giục.

Phong Liên Dực như được khai sáng, nhanh chóng bước đến đỡ lấy Diệp Tuyết Tình.

- Đắc tội!

- Mau đi thôi...

Thấy hắn dịu dàng đỡ lấy mình, Diệp Tuyết Tình cũng khó mà che giấu được tâm tình kích động.

- Đã lâu như vậy rồi... cuối cùng cũng cảm nhận được chút ấm áp từ chàng. Ta còn cho rằng... cả đời này của ta sẽ không còn được gặp lại chàng nữa, thật không ngờ... hôm nay vẫn còn có cơ hội gặp lại. Mặc dù chàng đã quên ta nhưng cũng không sao hết! Chỉ cần có thể gặp lại chàng, biết được rằng chàng vẫn bình bình an an thì ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi... Có lẽ cũng là do ông trời thương xót ta nên mới cho ta cơ hội gặp lại chàng đi... - Nàng thầm nghĩ.

- Mau lên... Mau lên... Bên này... - Nam hài ở phía trước mở đường.

Một lúc sau cả ba người cũng an toàn vào được đến động.

Nhìn bên trong hang động bày trí đơn giản lại có một ít vật dụng, Phong Liên Dực mới buộc miệng hỏi:

- Ngươi sống tại đây sao?

Diệp Tuyết Tình được tiểu hài tử dìu đến ngồi trên chiếc giường đá, nghe thấy Phong Liên Dực hỏi, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng đáp:

- Phải, ta ở đây!

Tiểu hài tử nghịch ngợm đứng trước cửa động nghe ngóng, thấy một màn tuyết lở bên ngoài thì không khỏi tặc lưỡi:

- Cũng may chúng ta chạy nhanh...

- Yêu hồ, ngươi còn chưa trả lời ta, vì sao ngươi...

Phong Liên Dực còn đang định tìm hiểu sự tình, chưa kịp dứt lời thì đã bị Diệp Tuyết Tình cắt lời:

- Ta tên gọi Diệp Tuyết Tình!

- Tuyết Tình... Tuyết Tình... Tên của tỷ thực hay! Thế sau này đệ sẽ gọi tỷ là Tuyết Tình tỷ tỷ...

- Tiểu tử, bớt nói nhảm đi! - Phong Liên Dực ném cho hắn một cái ánh mắt cảnh cáo.

- Ca ca à, ta cũng có tên đó, ta gọi là Đông Phương Lăng! - Nam hài cũng không chịu thua thiệt mà tiếp lời.

Diệp Tuyết Tình liền cười:

- Vậy ta có thể gọi đệ là A Lăng không?

- Đương nhiên là được ạ!

Phong Liên Dực buồn bực không nói.

- Vậy A Lăng sau này có dự tính gì không? - Diệp Tuyết Tình hỏi.

- Đệ... Người thân của đệ đều không còn... Đệ cũng không biết phải đi đâu về đâu...

Diệp Tuyết Tình thoáng suy nghĩ rồi nói:

- Nếu đã như vậy... A Lăng, chi bằng đệ hãy đi theo vị ca ca này đi!

Phong Liên Dực nghe thế thì ngạc nhiên nhìn nàng:

- Ngươi...

- Tuyết Tình tỷ tỷ, ca ấy hung dữ, đệ không muốn đi cùng ca ấy... Hay là... đệ ở đây với tỷ nha! - Đông Phương Lăng níu lấy ống tay áo của Diệp Tuyết Tình, ánh mắt không tình nguyện nhìn Phong Liên Dực.

- Không được!!! - Phong Liên Dực gắt gao phản đối.

- Vì sao không được? - Đông Phương Lăng bĩu môi.

- Ả là yêu hồ, ngươi không sợ ả sẽ làm hại ngươi sao?

- Tỷ ấy làm hại đệ khi nào chứ? Ca đừng quên, lúc nãy rõ ràng là tỷ ấy cứu đệ nha!

- Ta nói không được là không được. Ả dù sao cũng là yêu hồ, không đáng tin tưởng. Lại nói, nếu như ả thực sự thiện lương, vậy thì tại sao lại bị sư phụ ta giam cầm ở đây?

Đông Phương Lăng nhất thời không biết trả lời thế nào đành giật giật ống tay áo của Diệp Tuyết Tình.

Diệp Tuyết Tình lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ:

- A Lăng, huynh ấy nói không sai! Ta vốn dĩ không phải là người tốt, đệ không thể đi theo ta. Tốt nhất là... Sau khi trận tuyết lở này kết thúc, đệ hãy theo huynh ấy xuống núi đi. Huynh ấy là người tu đạo, lại có một vị sư phụ tài giỏi, nếu đệ được ông ấy thu nhận, chắc chắn sau này đệ cũng sẽ trở thành một người xuất chúng giống như huynh ấy vậy!

- Vậy còn tỷ? - Đông Phương Lăng lo lắng hỏi.

- A Lăng, ta trước đây do phạm phải sai lầm nên mới bị giam cầm ở đây, đời này của ta cũng chỉ có thể lưu lại nơi này mà thôi, đệ không cần lo cho ta! - Diệp Tuyết Tình vẫn từ tốn nói.

Phong Liên Dực nghe vậy thì có chút ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn Diệp Tuyết Tình. Với vẻ mặt ung dung, thản nhiên kia của nàng thì cũng không giống như là kẻ đang nói dối a...

- Vậy... mắt của ngươi? - Phong Liên Dực không tự chủ được, đột nhiên hỏi. Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hận không thể nuốt trở vào, tự hỏi bản thân vì sao lại hỏi chuyện này làm gì.

Diệp Tuyết Tình nghe xong, cả người hơi cứng nhắc.

- Phải đó Tuyết Tình tỷ tỷ, mắt của tỷ vì sao lại bị thương a? - Đông Phương Lăng cũng thắc mắc.

- Chuyện cũng đã qua lâu rồi, ta không muốn nhắc lại nữa... - Diệp Tuyết Tình bất đắc dĩ nói, trong lòng thì thầm nghĩ - Nếu Dực đã không nhớ, ta hà tất gì còn phải nhắc lại...

- Hai người tạm thời ở lại đây đi, khi nào tình hình bên ngoài tốt hơn thì hẵng rời đi! - Nàng nói thêm.

Phong Liên Dực thấy nàng nói tránh sang chuyện khác thì cũng không muốn hỏi thêm nữa. Hắn nhìn xung quanh một lượt rồi tùy tiện ngồi xuống một góc, nhắm mắt dưỡng thần.

Đông Phương Lăng thấy hai người này có vẻ gì đó rất kỳ quái nên len lén nhìn trộm sắc mặt của hai người đến mấy lần nhưng cũng không có phát hiện gì, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc, cả người ê ẩm rồi mới trèo lên giường đá, chẳng bao lâu thì ngủ say.

Diệp Tuyết Tình nãy giờ cũng chỉ là ngồi một chỗ bất động thanh sắc. Mặc dù mắt của nàng không nhìn thấy gì nhưng từng cử chỉ của hai người này nàng đều có thể nghe và cảm nhận được.

Màn đêm dần buông xuống... Bên trong hang động vẫn tịch mịch như vậy.

Phong Liên Dực sau khi nghỉ ngơi đủ mới chầm chầm mở mắt ra, tiếp tục quan sát tình hình.

Thấy trời đã tối, nhiệt độ lại càng lúc càng giảm mạnh, hắn liền đứng dậy thắp nến. Mắt thấy Diệp Tuyết Tình và Đông Phương Lăng còn ngủ ở trên giường, hắn đột nhiên thở dài:

- Sao mình lại không có một chút đề phòng đối với yêu hồ này như vậy chứ?

Phong Liên Dực cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, cuối cùng vẫn là ngồi bên đống củi khô nhóm lửa sưởi ấm.

Ngồi bên đống lửa, cũng không biết là nghĩ đến điều gì, Phong Liên Dực liền hướng tầm mắt đến chỗ Diệp Tuyết Tình.

- Diệp Tuyết Tình? Cái tên này... Hình như ta đã từng nghe qua... Còn có... Nàng ta... Nhìn rất quen thuộc... Chẳng lẽ là đã từng gặp?

Phong Liên Dực lục tìm trong phần ký ức ít ỏi của hắn trong năm năm qua nhưng vẫn không tài nào nhớ ra, bất đắc dĩ lại thở dài. Hắn từng nghe sư phụ nói, năm năm trước hắn gặp phải đại nạn nhưng may mắn thoát chết, tuy phần ký ức của ngày xưa đã không còn nhưng từ đó lại có duyên với việc tu hành nên hắn quyết định bái sư học đạo. Còn về phần Cao Văn công chúa, vì những ngày tháng hắn nằm trên giường bệnh đều là do nàng một tay chăm sóc, cho nên... hắn nợ nàng một phần ân tình. Lúc nghe nàng nói hắn là phò mã của nàng thì hắn cũng rất bất ngờ và khó xử, nhưng... vì để báo đáp ân tình của nàng, hắn đành phải chấp nhận cái phong hàm phò mã này. Có điều... Không yêu thì chính là không yêu! Bao năm qua hắn vẫn luôn mượn cớ, bôn ba bên ngoài trừ yêu diệt ma để tránh né nàng. Mặc dù biết đối với nàng là bất công, là tàn nhẫn nhưng... hắn cũng còn cách nào khác.

Đang miên man, chìm đắm trong suy nghĩ về chuyện cũ thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt:

- Mấy năm qua chàng vẫn tốt chứ?

Phong Liên Dực chuyển tầm mắt thì bắt gặp Diệp Tuyết Tình đã ngồi bên giường đá, cười nhẹ hỏi.

- Ta trông ngươi rất quen mắt, hình như là đã từng gặp qua, nhưng lại không thể nhớ ra nổi. Diệp Tuyết Tình, có phải chúng ta từng quen biết không? - Phong Liên Dực nhíu mày hỏi.

- Đúng là chúng ta từng gặp gỡ. Là năm đó, lúc sư phụ chàng thu phục ta. Ta còn hung hăng làm chàng bị thương nữa... - Diệp Tuyết Tình quyết định gạt hắn.

- Là thật? - Phong Liên Dực hoài nghi.

- Thật! - Diệp Tuyết Tình gật đầu khẳng định.

- Nhưng ta cảm giác được sự thật không phải như lời ngươi nói! - Phong Liên Dực lạnh lùng nói.

- Là do chàng mất hết trí nhớ nên mới có cảm giác như vậy thôi! - Diệp Tuyết Tình cười khổ.

- Vậy ngươi đã phạm phải lỗi lầm gì mà bị sư phụ ta giam cầm ở đây?

- Lạm sát người vô tội! Nhiễu loạn chúng sinh!

Nghe xong, Phong Liên Dực đột nhiên im lặng.

- Chàng sao vậy? Là cảm thấy sư phụ chàng phạt ta quá nhẹ ư?

- Nhưng vừa rồi ngươi đã cứu đứa trẻ đó!

Diệp Tuyết Tình hơi run lên.

Phong Liên Dực thấy nàng không đáp, trong lòng liền hoài nghi những lời nàng vừa nói.

- Bên ngoài đã ổn rồi, chàng và A Lăng nên nhanh chóng rời đi! - Diệp Tuyết Tình chuyển chủ đề.

Phong Liên Dực vẫn quan sát biểu tình của Diệp Tuyết Tình, vừa đứng lên rồi tiến về phía nàng.

Diệp Tuyết Tình ngồi đó lắng nghe tiếng bước chân của hắn, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Phong Liên Dực lướt qua nàng, đến bên giường đá, bế xốc Đông Phương Lăng còn ngủ say lên vai mình, nhẹ nhàng nói:

- Ta đưa đứa trẻ này đến nơi an toàn rồi sẽ đến tìm ngươi! Ở yên trong hang động này, đừng đi đâu, chờ ta!

Cũng không chờ Diệp Tuyết Tình đáp lại, Phong Liên Dực liền rời đi.

Diệp Tuyết Tình hoảng loạn, một lúc sau mới lầm bầm thành tiếng:

- Chàng nói rằng... Chàng sẽ quay lại tìm ta ư? Là thật sao? Ta không có nghe nhầm chứ?

Tâm tình phức tạp, không rõ buồn hay vui, nửa muốn chàng quay lại, nửa thì lại không khiến Diệp Tuyết Tình day dứt bất an, cũng không biết lần gặp lại này rốt cuộc có đúng lúc hay không?

- Tùy duyên vậy... - Diệp Tuyết Tình thở dài.

Hoàng Cung.

Cao Văn công chúa hung hăng xé nát bức thư trên tay, dung nhan vặn vẹo khó coi đến cực điểm:

- Phong Liên Dực, chàng tuyệt nhiên lại có thể đi tìm yêu hồ kia, rốt cuộc trong mắt chàng còn có ta hay không?

- Công chúa, xin người bớt giận!

- Thật không ngờ... Ả ta lại còn sống! - Cao Văn nghiến răng nghiến lợi.

- Công chúa, vậy ta nên làm gì?

Cao Văn cười thâm độc:

- Diệt cỏ phải diệt tận gốc để tránh đêm dài lắm mộng. Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân ả mà thôi...

Tuyết sơn.

- Tuyết rơi mỗi lúc một dày. Dực... Chàng sẽ trở lại chứ?

Diệp Tuyết Tình đưa tay hứng lấy những bông tuyết đang rơi, trong lòng không khỏi lo lắng.

Đột nhiên từ phía xa truyền đến một loạt âm thanh lạ. Là một đoàn người, còn mang theo cả binh khí.

Diệp Tuyết Tình lắng tai nghe, xác định được bọn họ là đang tiến về phía nàng.

Đoàn người đó, không phải ai xa lạ, mà chính là người của công chúa Cao Văn.

- Diệp Tuyết Tình, ngươi quả nhiên chưa chết!

Diệp Tuyết Tình hơi bất ngờ khi nghe giọng nói ấy:

- Cao Văn công chúa?

- Không sai, chính là ta! - Cao Văn cười nhạt.

- Ngươi vì sao lại đến đây? Dực đang ở đâu?

- Là chàng bảo ta đưa người đến đây để thu phục yêu hồ ngươi! Vậy nên, ngươi đừng phí công vô ích nữa, chàng sẽ không xuất hiện đâu.

- Ngươi nói dối, Dực... Chàng sẽ không...

- Câm miệng! Ngươi không tư cách nhắc đến chàng! Chàng là phò mã, là phu quân của ta, của riêng mình ta! Ngươi nghe rõ chưa? - Cao Văn hét.

Diệp Tuyết Tình cười nhạt:

- Cao Văn, ngươi là đang tự lừa dối bản thân mình sao?

- Diệp Tuyết Tình, tất cả mọi chuyện đều do ngươi mà ra. Nếu ngươi không xuất hiện, nếu ngươi không tiếp cận chàng thì làm sao chàng lại có thể đối xử tệ bạc với ta như vậy?

- Cao Văn, ngươi quá ngang ngược!

- Vậy thì sao? Ta đường đường là Cao Văn công chúa được phụ hoàng yêu thương chiều chuộng nhất, chỉ cần những thứ mà ta muốn có thì ai cũng đừng hòng cướp lấy, ngay cả Dực, chàng cũng thuộc về ta! Ngươi hiểu không?

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? - Diệp Tuyết Tình không muốn dài dòng nữa.

- Giết ngươi! Để ngươi không thể nào xuất hiện trước mặt chàng nữa! Có như vậy, chàng mới có thể toàn tâm toàn ý mà ở bên cạnh ta!

- Ha ha ha... Không yêu ngươi chính là không yêu ngươi, trước đây đã thế, bây giờ cũng như vậy thôi. Mặc dù chàng đã không còn nhớ đến ta, nhưng chàng cũng không có yêu ngươi. Cho dù ngươi giết được ta đi chăng nữa thì ngươi cho rằng Dực sẽ hồi tâm chuyển ý mà yêu ngươi sao? Nực cười... Cao Văn, ngươi thật ngây thơ... - Diệp Tuyết Tình mỉa mai.

- Diệp Tuyết Tình, chỉ khi ngươi chết ta mới có thể giải được mối hận ở trong lòng! Chịu chết đi!

Nói rồi, Cao Văn liền ra lệnh cho một đám binh sĩ xông lên, hướng Diệp Tuyết Tình mà tấn công.

- Người đã phạm ta thì ta cũng không thể đứng yên mà chờ chết...

Diệp Tuyết Tình cười nhạt, cũng không chần chừ mà đánh trả.

Diệp Tuyết Tình lấy một chọi mười, mặc dù không nhìn thấy nhưng nàng ra tay cực kỳ chuẩn xác khiến đám binh sĩ khiếp sợ, không ngừng lui về sau.

Cao Văn đứng ở một bên, bên trong tay áo liền lấy ra một vật. Chờ lúc Diệp Tuyết Tình không phòng bị phía sau, liền vung tay quất một cái vào lưng nàng.

Diệp Tuyết Tình bị tấn công bất ngờ, y phục bị rách một mảng, tấm lưng đau rát, máu tươi nhuộm đỏ bạch y.

- Là thứ gì?

Diệp Tuyết Tình cảm nhận vết thương rất sâu, rất khó chịu, lại giống như vắt kiệt nội lực của nàng.

- Ha ha ha... Diệp Tuyết Tình, nói cho ngươi biết, đây chính là roi vàng chuyên trừ những loại yêu ma như ngươi. Thế nào hả? Có thoải mái không? - Cao Văn thỏa mãn nói.

- Ngươi...

- Diệp Tuyết Tình, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Ta bắt ngươi phải hồn phi phách tán, mãi mãi cũng không được siêu sinh!

Cao Văn lại vung tay quất roi lên người Diệp Tuyết Tình.

- Chát! Chát! Chát!

Diệp Tuyết Tình bị roi đánh liên tiếp, đến chống đỡ cũng không có biện pháp, cả người nhanh chóng đổ gục trên nền tuyết.

Nhìn thấy Diệp Tuyết Tình cả người đầy máu tươi lại không thể gượng dậy được nữa, Cao Văn liền tiến tới, ngồi xổm xuống, thấp giọng nói:

- Diệp Tuyết Tình, đây chính là kết cục của kẻ dám đối đầu với Cao Văn ta. Nhưng mà... Sẽ nhanh thôi, ta sẽ tiễn ngươi lên đường. Ngoan... Đừng sợ... Ha ha ha...

Diệp Tuyết Tình cười nhạt, miệng liền phun ra một ngụm máu, bắn hết lên trên khuôn mặt đẹp của Cao Văn công chúa.

- Đáng chết!

Cao Văn lau vết máu, lại vung roi đánh lên người Diệp Tuyết Tình. Mỗi một roi đánh xuống như xé nát cơ thể của nàng, máu tươi tuôn xối xả, nhuộm đỏ cả nền tuyết lạnh. Mảnh lụa trắng trên mắt nàng rơi xuống, trên mặt cũng nhanh chóng chảy xuống hai hàng huyết lệ.

- Ta chết không đáng tiếc... Chỉ là... Đến cuối cùng vẫn không thể gặp được chàng... Dực... Ta yêu chàng... Mãi mãi yêu chàng...

Diệp Tuyết Tình tay nắm chặt bông tuyết hòa cùng máu, đau đớn mà gọi tên người.

- Ngươi đi chết đi!

Cao Văn dồn hết sức chuẩn bị đánh một đòn cuối cùng, đột nhiên từ xa truyền đến một giọng nói quen thuộc:

- Dừng tay!!!

Cùng lúc đó, có một hòn đá đập vào bàn tay đang cầm roi của Cao Văn khiến nàng ta vì đau mà đánh rơi cái roi xuống.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nhanh như một cơn gió, thân ảnh cao lớn lao đến lướt qua trước mắt Cao Văn rồi đến bên cạnh Diệp Tuyết Tình, cẩn thận ôm nàng vào lòng.

Cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc, Diệp Tuyết Tình cười khổ:

- Dực... Chàng đến rồi!

- Xin lỗi, ta đến muộn!

Phong Liên Dực nhìn nữ nhân sắc mặt trắng bệch, toàn thân đầy máu ở trong lòng mình, bất giác run lên.

- Dực... Chàng... Sao lại đến đây? - Cao Văn kinh hãi.

- Tại sao? - Phong Liên Dực hỏi.

- Chàng có ý gì? - Cao Văn chột dạ.

- Ta hỏi ngươi tại sao? Tại sao lại đối xử với nàng như vậy? - Phong Liên Dực gầm lên.

Cao Văn tức giận, chỉ tay vào Diệp Tuyết Tình, gào lên:

- Dực, ả là yêu hồ, sẽ làm hại người! Ta là đang giúp chàng đó! Chàng còn không nhìn ra sao?

- Đủ rồi!

- Dực, chàng là đang bảo vệ cho ả sao? Chàng bị ả mê hoặc rồi. Chàng nhìn lại cho rõ đi, ả là yêu!!! Bao năm qua chàng bôn ba khắp chốn chẳng phải cũng là vì trừ yêu diệt ma, tạo phúc cho bách tính ư? Bây giờ yêu hồ ở ngay trước mặt, chàng mau mau giết ả đi, tại sao còn phải chần chờ? Tại sao còn phải che chở cho ả?

- A di đà phật...

- Tuyết Tình tỷ tỷ...

- Sư phụ, người đến rồi! - Phong Liên Dực không thèm để ý đến Cao Văn, chỉ nhẹ nhàng đỡ Diệp Tuyết Tình ngồi dậy, hướng Huyền Không đại sư cầu xin - Sư phụ, xin người hãy cứu nàng ấy!

Đông Phương Lăng tái mặt, nắm lấy tay Diệp Tuyết Tình:

- Tuyết Tình tỷ tỷ, tỷ đừng sợ. Đệ đến rồi, đệ sẽ bảo vệ tỷ...

- Công chúa, lần này người tạo nghiệp quá nặng rồi! - Huyền Không đại sư lắc đầu nói.

- Lão hòa thượng, ông đừng có mà ăn nói hàm hồ! Ta rõ ràng là đang thay trời hành đạo, sao có thể gọi là tạo nghiệp?

- Công chúa, tuy vị cô nương kia là yêu hồ, nhưng chưa từng làm hại người khác, lại một lòng hướng thiện. Vậy cớ sao người còn đuổi cùng giết tận như vậy?

- Lão hòa thượng, ông hồ đồ rồi có phải không? Ả là yêu nghiệt!!! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ ông đã quên mất chuyện xảy ra năm xưa?

- Haizzz... Công chúa à... Người đang làm, trời đang nhìn, người cho rằng lão nạp đây là nhìn không ra chân tướng năm đó hay sao? - Huyền Không đại sư nhắc nhở.

Cao Văn giật mình, trợn mắt nhìn Huyền Không rồi lại nhìn Phong Liên Dực:

- Dực... Ta... Ta... Ta không có làm gì hết... Chàng phải tin ta...

- Tin ngươi? Ta dựa vào cái gì để tin ngươi đây?

- Chàng... Chàng... Chàng nhớ lại rồi sao? - Cao Văn hoài nghi.

- Công chúa là đang thất vọng ư? - Phong Liên Dực nhếch mép.

- Không... Không thể nào... Làm sao lại như vậy được... Rõ ràng chàng đã quên tất cả, quên cả ả yêu hồ này... Không... Ta không tin... Các người lừa ta... Ha ha ha...

Cao Văn điên cuồng gào thét, vừa khóc vừa cười khiến những người có mặt ở đó khiếp sợ không thôi.

- Công chúa phát điên rồi... Điên thật rồi! - Một binh sĩ lớn tiếng nói.

- Mau! Mau đuổi theo công chúa!

Nhìn thấy Cao Văn quay đầu bỏ đi, đám binh sĩ liền hốt hoảng chạy theo vì sợ nàng ta xảy ra chuyện.

- Ca ca, chúng ta bỏ qua cho ả điên kia dễ dàng như vậy sao? - Đông Phương Lăng phụng phịu.

- A di đà phật... Mọi chuyện đều có nhân quả của nó. Tiểu tử ngươi chớ có lắm lời!

- Sư phụ, xin người hãy cứu nàng! - Phong Liên Dực ôm lấy thân thể đang mất dần hơi ấm kia, vẫn không ngừng cầu xin.

- Đồ nhi, không phải là sư phụ không muốn cứu, chỉ là mệnh của nàng ta đã tận rồi...

- Không... Không thể như vậy... Tuyết Tình tỷ tỷ... Tỷ tỉnh lại đi, đừng bỏ rơi đệ mà... Tuyết Tình tỷ tỷ... - Đông Phương Lăng khóc ầm lên.

- Tình nhi... - Phong Liên Dực đưa tay đẩy mấy sợi tóc dính trên mặt nàng, nhẹ nhàng gọi.

- Dực... Chàng nhớ ra ta rồi, có phải không? - Diệp Tuyết Tình thều thào.

- Tình nhi... Là ta không tốt!

- Không... Không phải lỗi của chàng!

- Diệp Tuyết Tình, ngươi thân là yêu hồ, lưu lại chốn nhân gian vốn đã phạm Thiên quy, nay mệnh của ngươi đã tận, vừa rồi còn bị đánh đến hồn phách không còn nguyên vẹn, ngươi có hối hận không? - Huyền Không đại sư hỏi.

- Ta biết... Ta sắp hồn phi phách tán rồi! Nhưng mà... Trước lúc chết, còn có thể nghe Dực gọi ta một tiếng Tình nhi... Vậy là ta đã mãn nguyện lắm rồi...

- Tuyết Tình tỷ tỷ...

- Tình nhi... Xin nàng... Đừng rời xa ta... - Phong Liên Dực ôm chặt nàng.

- Dực... Gặp chàng, yêu chàng là tâm niệm đời này của ta! Ta chỉ hận bản thân mình, tại sao lại không thể làm một người bình thường để có thể ở bên cạnh chàng? Ta không cần tu thành chính quả, không cần đắc đạo thành tiên, càng không cầu trường sinh bất lão. Ta chỉ cần đời này, kiếp này có thể cùng chàng kết thành một đôi uyên ương, cùng nhau sống đến răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm. Đáng tiếc... Đáng tiếc... Tất cả đều là do ta si tâm vọng tưởng...

- Tình nhi, nàng đừng nói nữa... Ta hứa với nàng, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng. Sau này, chúng ta mãi mãi cũng không chia lìa...

- Dực... Ta hối hận rồi. Trước đây ta mong chàng có thể nhớ lại nhưng bây giờ ta lại mong chàng có thể quên đi, quên cả ta, quên tất cả... Có như vậy, chàng mới không đau lòng...

- Tình nhi... Xin nàng... Đừng rời xa ta...

- Dực... Chàng phải sống thật tốt. Tình nhi mãi mãi ở bên cạnh chàng... - Bàn tay lạnh lẽo của Diệp Tuyết Tình từ từ trượt khỏi khuôn mặt của Phong Liên Dực.

- A di đà phật...

Thân thể Diệp Tuyết Tình trong suốt rồi dần dần tan biến, mặc cho Phong Liên Dực cố gắng giữ lấy nhưng vô ích. Nàng đã hóa thành ngàn bông tuyết bay lượn giữa không trung, không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào...

...

- Lại nhớ về nàng ấy sao? - Đông Phương Lăng đập tay lên vai Phong Liên Dực.

- Năm đó, khó khăn lắm mới giữ lại được một hồn của nàng, cũng không biết qua bao lâu nữa nàng mới có thể nhập luân hồi, chuyển thế làm người?

- Haizzz... Cái này thì khó nói lắm! Chiến thần như huynh còn không biết thì ta làm sao biết được chứ!

- Chỉ cần có lòng, ta xin, ta sẽ chờ được nàng!

Đông Phương Lăng e ngại nhìn người huynh đệ của mình:

- Thật không ngờ, Chiến thần mà ta quen biết cũng có một bộ mặt si tình như thế này! Thật cảm động a...

- Tình nhi... Nàng ở đâu?

Phong Liên Dực đưa tay hứng lấy những giọt mưa, thấp giọng nói.

...

- Có trộm, mau bắt trộm!!!

Trên đường lớn loạn thành một đoàn, gà chó chạy tán loạn.

- Đứng lại, không được chạy!

- Bắt lấy hắn!

- Trộm à? Chạy đi đâu?

Bạch y phiêu dật không nhiễm chút bụi trần...

Cô nương vừa mới xuất hiện nhanh chóng túm lấy tên trộm. Thấy hắn ngoan cố chống đối, nàng liền một cước đạp hắn ngã nhào xuống đất rồi bẻ ngược hai cánh tay hắn ra sau lưng.

- Đau, đau, đau! Nữ nhân chết tiệt!

- Còn dám mắng ta?

Nói rồi nàng liền dùng sức bẻ tay của hắn khiến hắn không ngừng chửi cha mắng mẹ.

- Đây rồi, đây rồi! Dám trộm tiền của lão nương! Mọi người, mau trói hắn lại đem lên quan phủ đi!

- Được!

- Cô nương, cảm ơn cô! Thật không ngờ một cô gái nhỏ nhắn như cô lại lợi hại như vậy a!

- Không có gì, chuyện nhỏ thôi! Thẩm lấy lại được đồ bị mất là tốt rồi!

Cô nương nhỏ liên tục xua tay rồi nhanh chóng ly khai đám đông.

- Đám người này thật phiền!

Đi đến cuối đường, chợt nhìn thấy phía trước có một người đang đứng đưa lưng về phía mình. Nàng hơi ngạc nhiên lại vừa có chút tò mò. Nhẹ nhàng tiến thêm hai bước nữa thì người đó đột ngột xoay người lại.

Khoảnh khắc đó... Tựa như ngàn năm...












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro