Đoản 3
#đoản
Năm ấy, dưới sự ngưỡng mộ của bao sinh viên, anh cầu hôn tôi ngọt ngào. Tôi vỡ òa hạnh phúc, chỉ mong phút giây này mãi lắng đọng lại. Hạnh phúc vội đến rồi vội đi! Anh bỏ đi, để lại cho tôi hai chữ "chờ anh". Vì hai chữ ấy, tôi chờ anh đến 4 năm, chờ anh mà thanh xuân đẹp nhất cũng như gió thoảng vô tình, dư vị không đáng nhớ.
Tôi chờ anh, chờ người hàng đêm gọi điện thoại nạt tôi đi ngủ như trước kia, nhưng điện thoại vẫn im lặng một góc. Tôi đã khóc, trong bóng tối.
Tôi chờ anh, chờ người cùng tôi trải qua ngày sinh nhật vui vẻ, ngày lễ tình nhân lãng mạn, ngày kỉ niệm ngọt ngào. Nhưng 4 năm, mỗi ngày của tôi đều lẳng lặng đơn độc trong vô vị, nhớ nhung đau thương. Tôi thương hại chính mình!
Tôi chờ anh, chờ người cùng tôi vượt qua áp lực trong công việc, trong cuộc sống đầy mệt mỏi này. Nhưng 4 năm, tôi vẫn phải bước qua chúng để tồn tại. Tôi bất lực nhìn mình trong gương, lệ nóng lại rơi!
Tôi chờ anh, chờ người ôm tôi vào lồng ngực ấm áp những lúc tôi khó khăn, vuốt mái tóc tôi, thì thầm bên tai " Có anh bên em" Vậy mà, hơi ấm của anh không thấy đâu, tôi đã gục ngã trước bao nhiêu chông gai một mình. Tôi luôn chế giễu bản thân mình!
Tôi chờ anh, chờ người cùng tôi san sẻ nỗi đau những ngày cái chết gần kề. Tôi bàng hoàng nhìn dòng chữ " Ung thư gan giai đoạn cuối" tim lại co thắt, tôi cuối cùng sắp được giải thoát rồi. Tôi mỉm cười dưới mưa!
Tôi chờ anh, 4 năm chờ đợi, anh đã trở về nhưng tôi lại không thể gặp anh. Tôi nằm trong bệnh viện, hướng mắt ra xa, trên tay là thiệp hồng của anh gửi tới. Tôi hận anh, cũng hận chính mình! Anh nào biết, ngày anh kết hôn, thượng đế đã mang tôi đi rất xa!
" Thanh xuân của em, đã vì anh mà trôi qua. Cảm ơn anh đã từng bên em, cho em hồi ức đẹp nhất. Em hận nhưng em yêu anh!"
#mie
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro