ĐÓA HỒNG TRẮNG
Một mình một góc bên khung cửa
Lặng lẽ cặm cụi viết bài thơ
Ngước nhìn hồng trắng sao xót lệ?
Một bóng hình xưa tôi thương nhớ
Thấp thoáng ẩn hiện trong kí ức
Nụ cười tỏa nắng đầy si mê
Đôi mắt kiêu sa đầy bí ẩn
Thanh đậm mảnh nét đôi bờ mi
Hình bóng người xưa áo dài trắng
Khiến tôi bao lần phen đắm say
Hình bóng người xưa tựa nắng sớm
Soi sáng thơ tôi thêm muôn màu
Bỗng bóng hình ấy dần tan biến
Nơi cõi lòng tôi dần xác xơ
Hồng trắng xinh mấy cũng phai nhạt
Lòng này đau đớn ai hiểu đâu?
Xuân Tú
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro