Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở đầu

Chương 0 - [Lời mở đầu]

"AAAAAH!"

Mùi hôi của một cơ thể chưa được rửa sạch xộc ngay vào mũi khiến Saye buồn nôn kinh khủng. Nàng cảm giác đầu mình như ngập trong làn khói mơ hồ, đến mức khó có thể nhớ được mình đang ở đâu. Cổ chân mảnh khảnh của Nàng đang quằn quại, bị một bàn tay to lớn bắt lấy và hai chân buộc phải dạng ra.

Sao chuyện này lại xảy ra được?

Saye cắn môi mạnh đến mức chảy máu. Nàng hy vọng cơn đau sẽ giúp cô tỉnh lại.

***

Cha mẹ của Saye là tộc trưởng của bộ lạc du mục. Họ di chuyển từ ngôi làng nhỏ này sang ngôi làng nhỏ khác. Nếu quân đội của Sultan không đi qua gần ngôi làng mà họ đang ở, nàng sẽ không bị đặt trong tình huống này ngay bây giờ.

Cha của Saye đã dâng đứa con gái bảy tuổi của mình vào hậu cung của Sultan.

Mẹ nàng tuy rất tiếc thương nhưng không thể giúp gì.

Sultan đã đưa Saye vào hậu cung nhưng lại nhanh chóng quên đi sự tồn tại của nàng.

Bé gái bảy tuổi không biết bằng cách nào đã có thể sống sót trong hậu cung nơi có gần trăm phi tử sinh sống. Nàng sống như một bóng ma để không ai nhận ra mình. Trốn trong góc sâu nhất, tăm tối nhất và chỉ lẻn ra ngoài vào ban đêm khi cả cung điện đang say giấc nồng để kiếm những thứ đồ ăn thừa thãi của họ.

Tuy nhiên, Saye đã sống với hy vọng. Nàng luôn tin tưởng mẹ, cha và anh trai sẽ đến giải cứu nang ra khỏi đây.

11 năm trôi qua.

11 năm dài không thể tin được đã trôi qua.

Saye có thể đếm trên một tay số lần mặt trời mọc. Vì trốn trong góc tối nhất, nơi ánh sáng mặt trời thậm chí không chiếu tới, làn da của nàng trở nên nhợt nhạt đến mức gần như có màu xanh lam. Ngày qua ngày, cơ thể của Saye mất đi sự tươi trẻ và trở nên tiều tụy vì không được nuôi dưỡng đầy đủ.

Nàng không biết mình có thể trụ được bao lâu.

Đến bây giờ, Saye đã chấp nhận sự thật rằng sẽ không có ai đến cứu mình. Nhưng Saye vẫn không ngừng che giấu sự tồn tại của mình.

Saye sẵn sàng chịu đựng tất cả mọi việc chỉ cần không bị Sultan phát hiện.

Một đêm nọ, Saye lẻn ra khỏi nơi ẩn náu để tắm rửa. Tất cả mọi người đều đã ở trên giường ngoại trừ nô tỳ canh giữ hậu cung.

Vào ngày định mệnh đó, vận may của Saye đã hết và Sultan bắt gặp khi đang trên đường đến buồng ngủ của Desar, người vợ lẽ được sủng ái của ông.

"Ngươi là ai?"

Saye đứng yên và nít thở. Rõ ràng là ông ta đang nói chuyện với Nàng. Khi Saye bắt gặp Sultan đang chăm chú vuốt ve bộ râu dài của mình, nàng biết rằng không thể quay đầu lại. Nhưng, Sultan chỉ ra lệnh cho người hầu bên cạnh và lên đường mà không nói thêm một lời nào. Saye cảm thấy nhẹ nhõm và bắt đầu thở nhẹ.

Ba ngày sau, Sultan cho gọi Saye vào thị tẩm.

"Ta đã nhớ ra ngươi. Ngươi là đứa trẻ du mục đó. "

Sultan tìm thấy những bé gái chưa đến tuổi dậy thì chưa ra kinh nguyệt hàng tháng nhưng lại rất khó nhớ đến họ, đó là lý do tại sao ông ta nạp Saye vào hậu cung nhưng quên mất. Hậu cung của Sultan đầy ắp thê thiếp, có rất nhiều phi tần mà ông ta chưa từng ôm hôn dù chỉ một lần. Ông ta dò ​​xét thiếu nữ trước mặt vơi đôi mắt tham lam.

Với những ngón tay già nua nhăn nheo, ông ta nâng khuôn mặt đang cúi xuống lên.

Sultan mỉm cười với vẻ thích thú xấu xa khi nhìn vào đôi má nhợt nhạt của Saye.

"Thật là một khuôn mặt đẹp đẽ."

Họ không ở trong phòng của Sultan. Xung quanh ông ta luôn có lính canh và hàng chục người hầu để phục vụ nhu cầu nếu cần.

Lúc đầu, Sultan nghĩ rằng tóc Saye màu trắng, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, ông ta phát hiện ra không phải vậy.

Ánh trăng nhàn nhạt làm cho mái tóc dài ngang hông của Saye sáng lên, khiến nó giống như lụa dệt từ bạc. Lông mày và lông mi của nàng rất dài và cũng có màu bạc. Ngay cả đôi mắt đang nhìn Slutan, cũng có màu xám đen.

"Ngươi đã ở đâu suốt thời gian qua?"

Saye đã thu hút sự chú ý của Sultan. Thật đáng tiếc khi ông ta đã bỏ qua vẻ đẹp của nàng trong một thời gian dài như vậy. Chà, ông ta sẽ bù lại khoảng thời gian quý báu đã mất.

Bộ quần áo Saye đang mặc được thiết kế để có thể dễ dàng cởi ra. Với một lực kéo nhỏ, nó đã rơi xuống sàn.

Một thân hình non nớt mới nở lộ ra dưới ánh trăng. Sultan nhìn Saye với ánh mắt đầy mê hoặc.

Đột nhiên, Saye bị nhấc lên và ném xuống giường. Nàng cố gắng đứng dậy, nhưng Sultan đã đè lên bằng chính cơ thể của ông ta.

"Ta có phải là người đầu tiên của ngươi không?"

"Sultan ...."

Giọng nói yếu ớt của Saye run lên.

Phần duy nhất trên cơ thể Saye có màu khác là đôi môi đang lắp bắp cầu xin tha thứ. Sultan cúi xuống và ngấu nghiến môi Saye.

Khi Saye ngạc nhiên mở miệng ra, cái lưỡi thô lỗ, ướt át và trơn trượt đã đẩy vào giữa.

Saye đẩy ông ta theo bản năng, Sultan cắn môi và nguyền rủa.

"Đồ trơ tráo. Nếu ngươi lại từ chối ta, ta sẽ chặt tay ngươi ".

Saye biết đó không phải là một lời đe dọa vu vơ. Đôi tay run rẩy đang đẩy Sultan đã mất sức và ngã trở lại giường.

Nàng ước thời gian trôi qua nhanh hơn. Nàng muốn mọi chuyện sớm kết thúc, để có thể thu mình lại trong góc tối nơi an toàn nhất của nàng.

Sultan cắn cổ Saye, trong khi hai tay ông ta mò mẫm và bóp bầu ngực căng tròn. Ông ta thô bạo xoa nắn bộ ngực đầy đặn và vùi mặt vào giữa chúng. Bộ râu lởm chởm của ông ta để lại những vết đỏ khiến Saye đau đớn.

"Ah!"

Đó không phải là một tiếng rên vui sướng, mà là sự đau đớn.

Saye nhắm nghiền mắt khi cảm thấy tay Sultan di chuyển xuống thấp hơn. Khoảnh khắc ngón tay đó chạm vào những nơi nhạy cảm nhất, Saye cố gắng thoát ra nhưng bị nắm lấy mắt cá chân và kéo lại.

"Cơ thể này chưa biết đến khoái cảm, hả?"

Sultan đã hơn sáu mươi. Bất chấp tuổi tác của ông ta, chưa một ngày nào trôi qua mà ông ta không ngủ với một nữ nhân.

Khi tay ông ta xoa nắn đôi gò bồng đảo của Saye, nangf không cảm thấy khoái cảm, tất cả chỉ là sự đau đớn tột cùng. Ông ta tàn nhẫn xâm nhập vào khu vực mà chưa từng có ai chạm vào trước đây.

Saye biết ngày này cuối cùng sẽ đến. Nàng tự an ủi mình rằng đây là điều mà tất cả nữ nhân trong hậu cung này đều sẽ phải trải qua. Nhưng nàng không thể ngăn nước mắt của sự tủi hổ rơi xuống.

"A!"

Ngón tay Sultan đẩy qua nơi thầm kín khô khốc của Saye. Móng tay ông ta cào xước bên trong khi thô bạo đẩy các ngón tay ra vào. Nàng nghiến chặt răng cố gắng chịu đựng cơn đau như cực hình.

Không báo trước, Sultan nắm lấy tóc Saye.

"Mở mắt ra."

Liệu Sultan có để Saye đi nếu nàng không phản ứng và không quan tâm gì đến cuộc tình này? Với hy vọng ngây thơ đó, nàng từ từ mở mắt ra. Sự mong đợi của nhanh chóng bị tiêu tan khi Saye thoáng thấy một đám lông đen nhánh và một khúc thịt dữ tợn.

"Mút nó trong miệng của ngươi."

Những ngón tay nhăn nheo của ông ta cố ép miệng Saye mở ra.

Sultan sẽ giết nàng nếu cô từ chối, bản năng đã mách bảo cho Saye biết điều đó.

Đôi mắt của Sultan loã lồ khao khát tình dục. Saye biết điều gì sẽ xảy ra với một nữ nhân không thể làm Sultan hài lòng hoặc người dám làm hại ông ta. Có tin đồn về điều đó đã lan nhanh như đám cháy rừng đến tai Saye.

Sultan cạy môi Saye ra và đẩy côn thịt xấu xí của ông ta vào. Saye bị thứ cứng ngắc như gỗ mang theo mùi hôi thối đó nhét đầy miệng, xộc thẳng vào mũi và có vị ghê tởm của cá sống nhớp nháp trên lưỡi nàng.

Ông ta tiếp tục đẩy nó sâu hơn vào cổ họng Saye, Nang bối rối không biết phải làm gì với nó.

"Nhanh lên!"

Ông ta rút côn thịt sượt qua răng Saye.

Đầu óc Saye trở nên trống rỗng. Nàng thấy tất cả những người hầu đều cúi đầu xuống và những người lính canh gác đang cầm chắc kiếm của họ.

Thật đáng sợ, Saye nhận ra máu đang chảy xuống từ môi mình. Nàng chưa kịp hiểu và làm gì thì lại bị đẩy xuống giường.

Sultan mở rộng hai chân của Saye. Có chống cự cũng vô ích nên nàng chỉ cúi đầu. Sultan cọ xát côn thịt của mình trên lối vào khô cằn của Saye. Đầu dương vật trơn ướt của ông ta bắt đầu thâm nhập vào bên trong.

Mùi máu tanh xộc vào mũi khiến Saye muốn ói. Nhưng nếu ói ra bây giờ, nàng chắc chắn rằng cái đầu mình sẽ bị chặt và được treo trên bức tường ngoài lâu đài đến rạng sáng.

...... .Nói đi, ngươi có muốn sống không?

Saye luôn mong muốn được sống. Mặc dù không có lý do gì để tiếp tục sống, nhưng nàng vẫn luôn khao khát được sống.

Nàng chỉ - chỉ...

Saye chỉ là muốn đi ra ngoài. Nàng đã không bước ra ngoài kể từ khi bị nạp vào hậu cung cách đây 11 năm. Nàng muốn xem thế giới bên ngoài đã thay đổi như thế nào và hít thở bầu không khí trong lành.

Con cặc của Sultan vào sâu hơn. Ngay cả một ngón tay cũng rất đau nên Saye không thể tưởng tượng được sau này khi ông ta hoàn toàn đi sâu vào hết thì nó sẽ khiến nàng đau đến mức nào.

"Sultan, thưa hoàng thượng!"

"Ngươi có muốn chết không ?! Ngươi nghĩ ngươi đang ở đâu ?! "

Hầu gái xông vào buồng tái mặt và hét lên khi bị thủ lĩnh của đội bảo vệ rút kiếm và kè vào cổ.

"Đ.. Đã có một cuộc tạo phản!"

Sultan đột ngột đứng dậy, rời khỏi Saye nhanh như chớp.

"Ngươi đang nói cái gì ?!"

"Phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Một nửa của cung điện đã - "

"Ai đứng đầu cuộc tại phản này?"

"Cửu hoàng tử - Hoàng tử Kainer đã làm!"

Sultan mặc lại quần áo và ra hiệu cho tất cả lính canh và người hầu của mình ra khỏi phòng ngủ. Saye bị bỏ lại trong phòng trần truồng với cơ thể đầy những dấu vết như thể vừa trải qua một cuộc hành hung!

"Hoàng tử Kainer..."

Saye biết anh ấy. Nàng đã nhìn thấy Cửu hoàng tử vài lần từ xa. Hậu cung chỉ bị canh gác chặt chẽ vào ban đêm. Ban ngày, một số người có quyền hành quan trọng được hạn chế vào hậu cung.

Trước đây vào ban ngày, Saye dành phần lớn thời gian của mình trong thư viện của Sultan, nơi mọi người hiếm khi lui tới. Saye thích đọc sách vì nó là cách giúp nàng thoát khỏi thực tại.

Người duy nhất đến thăm thư viện là Saye và Cửu hoàng tử. Sau đó, nàng nhận ra chính mình là người đang xâm nhập vào không gian riêng của anh chứ không phải ngược lại. Saye chỉ biết cười chua chát trước sự thật đó.

Loảng xoảng! KYAAAAAA!

Âm thanh hỗn độn bên ngoài là minh chứng rằng có một cuộc phản loạn thật sự. Tiếng kim loại va chạm vào nhau rĩ mồn một bên tai khiến Saye căng thẳng ngồi dậy.

Bây giờ không phải là lúc để nhàn rỗi. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để nàng trốn thoát, cơ hội cuối cùng để nàng sống sót và bước ra thế giới bên ngoài...

Nếu Sultan hiện tại bị phế truất, các thê thiếp của ông ta có thể được trả tự do -

"Hoặc bị giết," Saye thì thầm.

Liệu hoàng tử Kainer có thả tất cả phụ nữ trong hậu cung? Saye không chắc chắn vì nang chỉ biết anh qua cái nhìn len lén trong thư viện, nàng chưa một lần bắt chuyện với anh.

Là điều nào trong hai lựa chọn đó đều tốt. Nếu được thả, thì Saye có thể bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới ở thế giới bên ngoài. Nếu không, nàng chết cũng không sao.

Saye ước mình có thể bước ra ngoài hậu cung trước khi bị giết nhưng nàng cam chịu rằng điều đó có thể không xảy ra. Rốt cuộc, số phận của Saye đã được sắp đặt từ khi bước vào hậu cung.

Saye lấy quần áo của mình và mặc vào nhanh chóng. Nó được làm từ lụa mỏng, trong suốt để lộ ra cơ thể lung linh. Saye biết mình không thể đi xa chỉ với bộ đồ ngủ. Nhưng nàng chỉ muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức bất kể thế nào!

Saye chưa hoàn toàn quyết định nhưng không thể chịu đựng được nữa. Vì vậy, nàng đã chạy trốn.

"KYAAAAA!"

Saye rùng mình khi nghe thấy tiếng hét từ xa, nhưng đôi chân lại không ngừng chạy.

Nàng trở lại hậu cung và nhìn thấy tất cả những người hầu và thê thiếp đang chạy tán loạn xung quanh cố gắng trốn thoát cùng mớ đồ trang sức quý giá của họ.

Saye phớt lờ họ và chạy vào khu vườn của hậu cung. Ở phía sau khu vườn là một cánh cửa nhỏ dùng để giao nhận sản phẩm từ bên ngoài. Không ai biết về nó ngoại trừ người phụ trách đồ ăn. Saye đã tình cờ biết đến nó.

Liệu mình có thể thoát ra bằng cánh cửa đó đêm nay không?

Saye đã dự tính chạy trốn và sử dụng cánh cửa đó làm lối ra vài lần trước đó. Nhưng nó được canh gác chặt chẽ nên đành bỏ cuộc. Hôm nay có thể khác.

Những viên đá sắc nhọn đâm vào bàn chân trần của Saye. Ngay cả khi chúng đâm sâu vào lòng bàn chân và khiến nó chảy máu thì Saye cũng không dừng lại.

Mọi thứ đúng như Saye hy vọng. Cánh cửa không có người bảo vệ. Nàng nắm lấy tay nắm cửa và đẩy hết sức có thể.

Creeeeeaak.

Tất cả nô lệ đã trốn thoát rồi sao? Cánh cửa, không nặng nề như vẻ bề ngoài, nó đã mở ra.

Saye bước ra ngoài bước đầu tiên...

Ướt át!

Một cái gì đó ấm áp bắn tung toé trên mặt Saye. Đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước. Có thứ gì đó to lớn đã chặn tầm nhìn trước khi nó ngã sang một bên. Nàng nhận ra rằng 'thứ gì đó' là thi thể của người nô lệ thường canh cửa.

"Đó có phải là phi tần của Sultan không?"

Saye bị chói loá bởi ánh sáng của những ngọn đuốc. Họ đang đứng khuất sau bó đuốc nên nàng không thể nhận ra họ. Xung quanh Saye tất cả đều là máu, đúng không ?!

Hàng chục xác chết ngổn ngang trên mặt đất. Mùi tanh của máu khiến Saye buồn nôn. Nhưng không phải là lúc để nôn mửa.

Saye muốn tiến thêm một bước nữa. Nàng muốn bước trên mảnh đất sạch sẽ của cỏ cây, chứ không phải một mảnh đất đẫm máu.

Với khuôn mặt sầu khổ, Saye định bước qua những cái xác thì -

"Ngừng lại."

Một lưỡi dao sắc nhọn chĩa vào cổ Saye.

Thay vì rụt rè e sợ, Saye cười rạng rỡ. Lưỡi kiếm run lên một chút. Nàng có thể cảm thấy sự bối rối của người đàn ông đó, nhưng nàng không muốn dừng lại.

Thay vào đó, Saye nắm thanh kiếm bằng cả hai tay cho đến khi máu chảy xuống đẫm tay áo.

Bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh trên người Saye rơi xuống.

Khi nàng bước thêm một bước nữa đến mặt đất khô ráo, cơ thể trần trụi của Saye lộ ra rõ ràng dưới ánh sáng của những ngọn đuốc.

Saye chậm rãi thả thanh kiếm xuống.

"Như vậy là đủ."

Saye mỉm cười khi nhìn người đang nhắm thanh kiếm về phía mình. Chỉ khi đó, nàng mới nhận ra anh ta thật trẻ tuổi, trông anh ta trạc tuổi nàng. Saye nghĩ thật điên rồ khi một người lính trẻ như vậy đã chiến đấu bằng cả mạng sống của mình cho Hoàng tử Kainer.

"Đủ cái gì?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau người lính cầm đuốc.

Saye không trả lời câu hỏi. Nàng nhìn chằm chằm vào bầu trời trên cao lần cuối. Mặt trăng đã chiếu sáng trong căn phòng của Sultan trước đó, vẫn tiếp tục tỏa sáng rực rỡ trên bẩu trời thật đẹp. Nếu không phải có ánh sáng của những ngọn đuốc xung quanh, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy những ngôi sao bên cạnh mặt trăng rõ ràng hơn. Thật là đáng tiếc.

Saye đã được quấn một lớp vải dày và nhấc lên khỏi mặt đất trước khi kịp nhận ra.

"Huh?"

Saye nhận thấy mình được quấn trong một chiếc áo choàng đen và được ôm bởi cánh tay mạnh mẽ của một người đàn ông. Nàng nín thở khi nhận ra chủ nhân của đôi tay ấy.

Cửu hoàng tử!

Tóc đen như màn đêm. Sống mũi cao và xương hàm rõ nét. Đôi mắt cùng màu đen huyền bí với mái tóc. Anh ấy cao lớn như gấp đôi Saye mặc dù họ trạc tuổi nhau. Khuôn mặt đẹp đẽ bị hủy hoại bởi đôi môi mím chặt của anh.

"Hoàng tử...?"

Khi Saye gọi anh trong vô thức, anh khẽ đánh mắt sang nhìn nàng.

"Ộc-ụa!"

Cảm giác buồn nôn mà Saye phải chịu đựng lúc trước đã trở lại. Nàng cố gắng thoát khỏi anh, nhưng anh vẫn ôm chặt không nhúc nhích.

Cuối cùng, Saye phun tất cả mọi thứ trong bụng mình qua vai anh.

"Nàng không sợ chết bởi thanh kiếm, nhưng nàng sợ ta đến nôn mửa?"

Saye chưa ăn gì nên thứ nôn ra chỉ là nước dịch dạ dày.

Hoàng tử bế nàng trong vòng tay bước vào hậu cung, không chút bận tâm sự ô uế trên vai.

"Kyaah!"

Những người hầu và các phi tần đang cố gắng trốn thoát với tất cả trang sức có giá trị của họ hét toáng lên khi nhìn thấy đội quân phản loạn đang tiến đến.

"YÊN TĨNH!"

Hoàng tử Kainer giơ tay trái cầm kiếm ra đe dọa, điều đó làm tăng thêm tiếng la hét cuồng loạn của họ. Người hậu vệ bên trái nghĩ rằng tất cả phi tần có thể bị giết nếu họ không ngừng la hét. Hoàng tử không thích sự lộn xộn và ồn ào.

"Tập hợp tất cả những gì các ngươi có và rời đi. Tất cả những kẻ nào còn ở đây đến sáng sẽ bị xử tử ".

Cung điện bây giờ là của Cửu hoàng tử. Sultan tiền nhiệm đã trốn thoát cùng với hộ vệ của ông ta, nhưng Hoàng tử không hề lo lắng. Những người hầu còn lại đã thề trung thành với anh và bất kể Sultan có trốn ở nơi nào anh tự tin có thể tìm thấy ông ta sớm.

Ngay từ đầu, anh chỉ có một mục đích là phế truất Sultan tiền nhiệm.

Kainer nhìn xuống Saye đang trong vòng tay anh. Đôi mắt Saye nhắm nghiền nên chắc rằng nàng đã bất tỉnh.

"Gọi cho thái y."

"Vâng, Sultan."

Mọi người quỳ gối trước Sultan Kainer.

... ───────────

Chương 1

Saye ngửi thấy hương vị của nắng. Nàng không nhớ được lần cuối ngửi thấy hương nắng tự bao giờ. Saye thích vùi mặt vào chiếc gối mềm mại để cảm nhậm được hương vị của nắng.

Saye cứng đờ người và bỗng chợt nhận ra không đúng. Nàng đưa tay kéo chăn lên, cảm nhận sự đau đớn khắp toàn thân và tỉnh táo ngay lập tức.

Thứ đầu tiên Saye nhìn thấy sau tỉnh dậy là những tia sáng ấm áp chiếu rọi trên chiếc giường mềm mại

Phòng của Saye ở góc tồi tàn nhất của hậu cung, ánh sáng mặt trời không chiếu tới đó. Nhưng căn phòng lúc này nàng đang ở lớn gấp mười lần phòng đó. Saye hoài nghi nhìn xung quanh nhưng ở đây không có ai khác.

"Ư..."

Saye mơ hồ nhìn xuống lòng bàn tay đau nhói, cả hai tay nàng đều được quấn băng cẩn thận.

Saye gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Sau khi nôn trên vai Hoàng tử Kainer, nàng đã bất tỉnh. Đó là những ký ức cuối cùng nàng nhớ đến.

Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Tại sao hậu cung vốn luôn ồn ào nhưng giờ đây lại yên tĩnh đến đáng sợ?

Tiếng chim hót bên ngoài đánh thức Saye khỏi sự mơ hồ. Nàng lập tức đứng dậy, khi chân vừa chạm lên tấm thảm dày một cảm giác đau nhói truyền đến. Từ vai đến bàn chân Saye đều đau đớn khủng khiếp khiến nàng nhớ đến Slutan muốn thị tẩm ngày hôm qua.

Đêm qua như một cơn ác mộng đáng sợ.

Saye lập tức mở cửa đi ra ngoài, nhưng không có ai bên ngoài. Nơi này thường toàn những phụ nữ ăn mặc hở hang cười nói huyên thuyên giờ trở nên trống rỗng. Ở đây chỉ có mình nàng.

Saye đứng lặng người tiếc nuối nhìn quanh phòng ngủ rộng rãi. Nàng quyến luyến khi ở trong ánh nắng ấm áp cảu căn phòng này.

"Tạm biệt," Saye thì thầm với chú chim trên lan can và đóng cửa lại.

Nàng đã quen với cơn đau và giờ cảm thấy đói. Bình thường, Saye sẽ tìm kiếm thức ăn thừa trong phòng khách vào ban đêm.

Nhưng giờ vào phòng khách lại chằng có ai hay đồ ăn ở đó. Saye chịu đựng cơn đói cồn cào và trở về phòng ngủ cũ.

Cánh cửa xập xệ cũ kỹ được mở ra, Saye tìm thấy khoảng trống tối tăm quen thuộc đang chờ đợi.

Đó là nơi duy nhất nàng có thể yên tâm thoải mái chìm vào bóng tối. Saye không ngủ trên giường trong một thời gian dài. Giường khiến nàng thấy lạnh lẽo và cô đơn, sợ hãi. Bóng tối khiến nàng cảm thấy an toàn vì thế Saye đi thẳng đến góc khuất sau tủ quần áo và cuộn tròn ôm lấy chân mình.

"Ta không tỉnh dậy lần nào nữa," Saye đã cầu nguyện như vậy hàng ngày.

Nàng nhắm mắt lại và ước được chìm vào giấc ngủ mà không bao giờ phải thức dậy nữa. Nếu không thể thoát khỏi nơi đây,vậy nàng muốn được giải thoát bằng cái chết.

⧫⧫⧫

Ánh mắt của Kainer sắc bén như một lưỡi dao. Trong ánh mắt ớn lạnh của anh, những người hầu quỳ rạp trên sàn và cầu xin tha thứ:

"C-Chúng tôi mới đi ăn một chút, nhưng -"

"Ý ngươi là tất cả các ngươi đã rời khỏi phòng này cùng nhau?"

Saye đã bất tỉnh suốt ba ngày từ hôm đó, bốn người hầu gái đang túc trực bên nàng đã nghĩ rằng nàng không thể tỉnh dạy ngay nên rời đi ăn nhẹ một chút. Nhưng khi họ trở lại, Saye đã rời đi. Trước khi Sultan phát hiện ra, họ đã tìm Saye nhưng anh đã đến trước khi họ tìm thấy nàng.

"B-Bệ hạ..."

"Chặt đầu tất cả chúng."

Những người hầu gái van xin khi Kainer thốt ra những lời phán xét cuối cùng.

"Làm ơn, xin hãy thương xót cho tần một lần nữa! Sultan! "

"Thần sẽ tìm thấy hoàng phi. Chúng tôi sẽ tìm thấy cô ấy và... "

"Ta sẽ tự tìm thấy nàng, nhưng các ngươi phải đền tội bằng cái chết."

Bỏ lại lời phán quyết cuối cùng, Kainer quay đi. Các thị vệ bên canh anh kéo những cung nữ này ra khỏi Hậu cung.

"Hassan."

"Vâng, Sultan."

Hassan - chỉ huy đội cận vệ là người bạn luôn ở bên cạnh Kainer, anh ta đang quỳ gối chờ lệnh.

"Không có ai thông báo rằng có người đã ra khỏi Hoàng Cung, vì vậy nàng ấy vẫn còn ở đây! Phải tìm Saye cho bằng được!"

"Vâng."

Khi đang nói chuyện, Kainer đã lướt qua Hậu cung và suy xét có khoảng 150 phòng.

"Tổng quản vẫn chưa đến sao?"

Đã ba ngày kể từ khi Kainer trở thành Sultan. Khi một Sultan mới lên ngôi, tất cả nhân viên trong Hoàng cung đều bị thay thế.

Ngay khi nhận được tin Saye mất tích, Kainer đã ra lệnh đưa tổng quản Hậu cung cũ đang ở trong nhà lao đến.

"Thần có mặt, thưa Bệ hạ!" tổng quản mới hớt hải chạy đến vội vàng quỳ xuống.

"Ta muốn hỏi ngươi."

"Vâng, thưa bệ hạ."

"Phòng của Saye ở đâu?"

Tổng quản đang cố nhớ lại Saye là ai. Sultan ra lệnh cho thị vệ truyền hắn đến, người phụ trách Hậu cung để tìm một nữ nhân. Có vẻ như Tân Sultan quan tâm đến một nữ nhân nào đó trong Hậu cung. Việc con trai lấy phi tử của cha mình không phải là chuyện chưa từng có.

Hắn đã tìm ra cách để cứu lấy mạng sống của mình. Hắn cố nhớ lại từng phi tần mà cựu Sultan yêu thích nhưng lại không thể nhớ ra ai tên là Saye.

"Ta phải cắt một tay của ngươi để khiến ngươi nhớ lại?" Kainer tức giận nói.

"K-Không, Sultan. Thần đã nhớ ra rồi! "

Tổng quản nhớ lại một thiếu nữ luôn kín tiếng và trốn tránh trong Hậu cung. Hắn đã thấy nàng lẻn ra ngoài vào ban đêm và lục lọi đồ ăn thừa vài lần.

"C-Căn phòng đó ở phía bắc. Là phòng xa nhất ở phía bắc. "

Tổng quản thầm khen mình vì đã nhớ rõ như vậy. Kainer không trả lời và chỉ lướt qua hắn đi ra ngoài.

Kainer đi rất xa. Một cánh cửa cũ kỹ xập xệ đập vào mắt anh. Kainer thận trọng mở ra căn phòng tràn ngập trong bóng tối.

"Thần sẽ mang cho người một ngọn nến, thưa Bệ hạ."

Hassan định ra lệnh cho người hầu, Kainer đã giơ tay ngăn cản. Anh mở cửa rộng hơn để ánh sáng có thể chiếu sáng căn phòng. Sultan từ từ tiến đến chiếc giường ọp ẹp ở giữa phòng. Nó đầy bụi chứng tỏ chủ nhân căn phòng đã không sử dụng nó trong một thời gian dài.

"Saye không ở đây. Hãy đi tìm nơi khác... "

Căn phòng này không phải là nơi có thể ở được. Nó không có ánh sáng mặt trời, không phù hợp với nàng. Khi anh định quay người rời khỏi đây, có thứ gì đó trong góc lọt vào tầm nhìn của Kainer.

Thân hình nhỏ bé co rúm lại như một con búp bê đang say ngủ.

"Bệ hạ, thần sẽ đưa hoàng phi đi."

Hassan cố gắng tiến vào đưa nàng ra thay Kainer.

"Suỵt. Ngươi không thấy nàng đang ngủ à? "

Nhìn Sultan lo lắng Saye trong vòng tay anh thức giấc như vậy Hassan nhanh chóng lui ra.

"Uhm..."

Saye nhẹ nhàng thức giấc khi ánh sáng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp. Những tia sáng làm đôi mắt xám đen của nàng lung linh như những vì sao lấp ló bên dưới hàng mi bạc.

Kainer cố gắng che giấu nụ cười của mình khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng.

"... Hoàng tử điện hạ?"

"Ta bây giờ là Sultan."

Anh sửa lại lời Saye và mở cửa căn phòng lông lẫy đã được chuẩn bị sẵn dành cho nàng, nhẹ nhàng đặt thân hình nhỏ xinh lên chiếc giường mềm mại và quỳ gối trước mặt nàng.

"Bệ hạ! Sao người có thể -!"

"Tất cả đi ra ngoài và đóng cửa lại."

Những cận thần tỏ ra bối rối trước hành động của Kainer cho đến khi Hassan đuổi họ ra khỏi phòng. Saye Nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã đóng chặt và kéo chăn lên tận cổ.

"Sao ngài lại quỳ xuống..."

"Như vậy ta có thể nhìn thấy nàng rõ hơn."

Như thể đó là điều tất nhiên Kainer cúi người xuống gần Saye hơn.

"Thưa bệ hạ..."

Đúng lúc này, Kainer cau mày lại. Saye cảm thấy mình lại mắc lỗi nên né tránh ánh mắt của anh.

"Vết thương Của nàng gần như đã được chữa khỏi nhưng giờ lại rướm máu."

Vết thương của Saye lại vỡ ra, máu nhuộm đỏ chiếc chăn khi nàng nắm chặt nó.

"Ah..."

"Rất đau phải không?"

Saye không hiểu. Tại sao Kainer lại tốt với nàng như vậy?

"Hassan!"

Nghe thấy tiếng gọi của Kainer, Hassan Vẫn luôn đợi ở ngoài cửa bước vào.

"Mang Cho ta một ít vải sạch và thuốc để băng bó vết thương."

"Thần sẽ Cho truyền thái y." Hassan trả lời, anh thấy Sultan nắm lấy tay Saye và tháo băng cho nàng một cách thật cẩn thận.

" không hãy mang cho ta một ít vải sạch ta sẽ đích thân làm sạch nó."

Mặt Hassan đanh lại. Kainer không còn là một hoàng tử đơn thuần, bây giờ anh đã là Sultan. Chưa từng có chuyện Sultan băng bó vết thương cho ai hết.

Hassan không nói nên lời đành phải làm theo lời Kainer. Anh quay lại và đưa một tấm vải trắng cho Kainer.

"Nàng có đau không?"

"Không sao đâu," Saye lắc đầu nói. Hiện giờ, nàng không cảm thấy đau nữa. Kainer đã thay băng sạch xong nhưng lại không buông tay Saye.

"Tại sao ngài làm điều này với thiếp?" Saye thản nhiên hỏi. Nàng không lo lắng vì đã chấp nhận rằng mình sẽ chết. Sẽ không có gì thay đổi. Saye không biết tại sao Kainer lại không giết mình nhưng nàng cũng không quan tâm vì nàng đã quá mệt mỏi rồi.

"Ta không chắc."

Anh nhìn Saye với ánh mắt dịu dàng. Khi Saye nhận ra sultan Đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng và cười nhé, nàng cụp mắt xuống.

Tất cả mọi ngươid trong Hậu cung đều biết về Cửu Hoàng tử tuấn lãng. Một số người còn nói rằng anh rất giống cựu Sultan. Những người khác nghĩ rằng anh ấy sẽ lên ngôi vì họ rất giống nhau. Tuy nhiên, vẫn có những người nghĩ rằng anh không xứng được kế vị.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cửu hoàng tử là trong thư viện, Saye đã không thể rời mắt khỏi anh. Không lâu sau đó nàng mới hiểu câu nói 'Một nam nhân khiến trái tim thiếu nữ nhảy loạn như nai con'.

Saye đã từng mơ ước được chạm vào anh, làm đôi mắt đen lay láy đang chằm chú nhìn vào cuốn sách chỉ ngắm nhìn nàng như lúc này.

"Nàng là của ta, ta có thể hỏi nàng một câu không?"

Kainer nắm lấy cằm Saye ép nàng nhìn anh.

"Vâng," Saye Cười nhạt và trả lời.

Anh ấy là Sultan. Không có gì anh ấy muốn mà lại không thể có được.

Rồi nàng sẽ lại phải nằm trên giường, dang rộng hai chân và chờ đợi đêm dài sẽ qua. Sẽ xảy ra chuyện gì với nàng sau đó? Liệu nàng có thể thoát khỏi hoàng cung như các phi tần khác hay không?

"Nàng cười như vậy là có Ý gì?"

"Hãy hiểu như ngày muốn, Sultan." Saye nhẹ nhàng cúi đầu.

Kainer nhìn xuống nữ nhân đã nói rằng nàng là của anh. Anh không thể hiểu được Nàng đang nghĩ gì. Anh từ từ đưa tay vuốt ve mái tóc bạch kim một cách dụi dàng.

"...Thưa bệ hạ."

"Nó Thịt mềm mại."

Mái tóc bạch kim luồn vào từng kẽ tay. Kainer đứng dậy. Saye cong người và nhắm chặt mắt theo phản xạ. Mặt trời đã lặn. Nàng đã sẵn sàng cho đêm nay.

Nhưng điều nàng đang nghĩ đã không sảy ra.  Kainer ôm chặt thân hình đơn bạc của nàng trong vòng tay anh.

"Hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt."

"Bệ hạ?"

"Ba ngày qua đã rất khó khăn đối ta. Ta cần phải nghỉ ngơi một đêm, nàng có nghĩ vậy không? "

Saye vùi mặt vào cổ anh. Nàng thấy làn da rám nắng, căng đầy, mượt mà khe khẽ chuyển động theo hơi thở của anh.

Kainer cảm thấy sự lo lắng của Saye, anh dịu dàng hôn lên trán nào để trấn an. Saye cảm nhận đôi môi ấm áp của anh, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, trong phòng chỉ vang lên tiếng thở đều đều. Saye bị ôm chặt trong vòng tay của anh, Đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt điển trai đang ngủ say.

... Tại sao Sultan thị tẩm nàng?

***

... ───────────

Chương 2 [Phần 1]

Siết chặt vòng tay trống rỗng Kainer khó chịu tỉnh lại, kìm nén cơn giận và dùng sức xoa dịu cơn đau đầu quen thuộc,. Saye đã cố gắng chỵ trốn bao nhiêu lần rồi? Điều này làm Kainer rất bực bội.

Nhanh chóng rời khỏ giường,Kainer muốn giết ngay kẻ đã để Saye rời khỏi phòng ngủ vào lúc đêm muộn như này. Ban đêm sa mạc rất lạnh. Ngay cả khi vừa nằm trên chiếc giường ấm áp mềm mại phủ đầy lông cáo thì giờ hơi ấm cũng đã nhanh chóng mất đi.

"Ai?"

Kainer định gọi người hầu ngoài cửa thì nhận thấy ánh nhìn của Saye đang cuộn mình dưới chân giường lén ngẩng đầu theo dõi anh. Nàng cúi đầu thì thầm nho nhỏ trước cái nhìn khó hiểu của Slutan.

"Đến đây." Kainer ra lệnh.

Saye xấu hổ ngẩng đầu, ngập ngừng nhìn anh.

"Vết thương của nàng có bị vỡ ra không ?" Kainer hỏi liệu vết thương mà anh đã băng bó lúc trước có lại chảy máu hay không.

"Dạ không." Saye bước chân trần trên sàn trải thảm êm ái đến gần anh và ngồi xuống.

Tại sao nàng lại ngồi trên sàn nhà mà không phải ở giường vào ban đêm khi nhiệt độ đã giảm xuống? - Kainer nghi hoặc.

"Ta cần phải tận mắt kiểm tra."

Lại lần nữa, Kainer quỳ xuống trước mặt Saye.

"Bệ hạ, ngài không nên làm vậy...? Ngài không nên đối xử như vậy với một nữ nhân như thần... "

Việc Kainer quỳ gối trước mặt nàng là không phải lễ. Saye cắn môi cố gắng tránh né tay anh, nhưng không thể do khung giường cản trở. Bỗng có tiếng kêu âm ỷ gây sự chú ý của cả hai.

Kainer đã nghĩ rằng nàng đau đớn do các vết thương chưa lành, nhưng anh không ngờ là đói. Kainer không cần ăn gì nhưng Saye đã hôn mê suốt ba ngày nên chắc hẳng đang rất đói.

"...Nàng đang đói bụng?"

"Thần sợ đánh thức ngài ..."

Saye không thể ngủ vì quá đói, thậm chí nàng còn không nhớ nổi bữa ăn cuối cùng là khi nào. Nàng sợ sẽ đánh thức Kainer nên đã xuống chân giường.

"Ha!" Kainer cười lạnh.

"Không ai mang đồ ăn đến cho nàng?"

"Không không phải thế. Thần - thần chỉ là... "

"Nàng đã ngủ hơn ba ngày nay nên giờ chắc hẳn rất đói. Người đâu!"

Ngay khi nghe tiếng gọi, những người hầu đẩy cửa và sẵn sàng phục vụ.

"Mang ngự thiện lên cho ta. Ta sẽ ăn trong hoa viên. Không được quá lâu nên hãy chuẩn bị những gì có thể mang lên nhanh nhất ".

"Vâng, thưa bệ hạ."

Những người hầu nhận lệnh rời khỏi, Kainer đưa tay xoa đầu Saye đang cúi gằm vì xấu hổ.

"Sao nàng lại sợ ta?"

Với Kainer, tùy vào tâm tạng của anh mà có thể ra lệnh giết hay cứu một ai đó vậy với thân phận là một phi tử của tiên hoàng thì sao lại không sợ?

Kainer khó chịu khi nhìn thấy Saye cúi đầu, anh bế bổng nàng lên.

"Xin người hãy để thần xuống."

"Không! Nếu vậy nàng sẽ không nhìn ta."

Kainer nghiêm túc nói khiến Saye vô thức siết chặt vạt áo anh.

Kainer ôm Saye ngồi xuống ghế trong đình tại hoa viên ở Hậu cung, người hầu bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn. Hầu hết là các loại đồ ăn nhẹ như trái cây tẩm mật ong hoặc bánh mì mới nướng.

"Sao nàng không ăn?"

Sao Saye có thể ăn khi đang ngồi trong lòng Sultan được? Nàng hồi hộp bất an khi có thể cảm nhận rã ràng hơi ấm của anh qua cặp đùi săn chắc dưới mông mình.

"Nàng cần ta đút cho nàng ăn không?"

"Không, người không cần phải làm vậy!"

Bị Saye từ chối lời đề nghị hai lần, Kainer nhìn nàng với ánh mắt sắc bén khiến nàng không thể không với tay ra lấy một quả mận. Nàng cẩn thận lấy hạt ra cắn từng ngụm nhỏ. Kainer chống cằm  cười nhẹ chămchú nhìn nàng ăn.

"Nàng định ăn quả mận đó cả ngày sao?"

Saye vội vàng ăn hết nó khi nghe thấy giọng nói không hờn giận của anh. Kainer cười bất đắc dĩ nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nàng khi nhìn dáng vẻ rụt rè như chú thỏ bị dọa đến cứng người.

"Thức ăn người hầu chuẩn bị không hợp khẩu vị hay nàng sợ ta sẽ ăn nàng sao? Saye? "

"....Không phải...."

"Không phải? Vậy ý nàng là gì, sao nàng lại nói vậy? "

"Thưa bệ hạ...."

Những gì Saye muốn hỏi nhưng không dám thốt nên là "Tại sao Slutan lại đối tốt với mình như vậy?"

Kainer thảo hiệp: "Hãy kể cho ta nghe một câu chuyện."

"Câu chuyện gì?"

"Một câu chuyện từ cuốn sách nàng đã đọc gần đây." Một tay anh ôm eo Saye, một tay lại nâng cằm nàng, cất giọng nói nhẹ.

"Uhm.... Đó là một chuyến phiêu lưu băng qua sa mạc và biển cả."

Saye nhớ rõ cảm giác hồi hộp,nôn nóng khi đọc cuốn sách đó. Nàng vẫn đang đọc dở, nhưng cũng rất tò mò về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nàng không hiểu tại sao Slutan lại đột ngột yêu cầu kể cho anh về câu chuyện đó, nhưng Kainer đang lặng yên bày tỏ muốn biết về nó.

"Chuyện kể về một đoàn thương nhân hơn trăm người đang băng qua sa mạc trên đường ra biển đã gặp bọn cướp. Bọn chúng có đến hơn 200 người nên các thương nhân đã lo lắng rằng tất cả sẽ chết trên sa mạc..... "

Mặt Saye đỏ bừng. Nàng hào hứng rất hào hứng khi kể về câu chuyện trong cuốn sách khiến Kainer thật khó chịu nhưng cũng thật dễ thương.

"Nhưng đến cuối cùng họ vẫn có thể trốn thoát đúng không?"

"Thần đã đọc đến đoạn những mũi tên bắn về phía đoàn thương nhân nên rất tò mò về điều gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Saye nói trong khi nàng tiếp tục ăn trái cây khô. Kainer mê đắm nhìn đôi môi đỏ mọng căng bóng vì mật ong từ trái cây.

"bệ hạ?"

"Tên của ta là Kainer."

Sao bệ hạ lại nói cho ta biết tên của ngài?

Kainer nghiêng đầu liếm mật ong bị dính trên các ngón tay mảnh khảnh của Saye đang kinh ngạc dõi theo hành động của anh.

Nàng có thể cảm thấy được sự ướt át của chiếc lưỡi mềm mại, ánh nhìn dịu dàng, cách mà anh ấy chạm vào nàng như thể đang nâng niu viên ngọc quý giá khiến Saye không thể chống cự lại được.

"Ha ..."

Saye ngừng thở khi Kainer dựa vào gần hơn, một tay anh ôm sát vòng eo nhỏ bé, một tay đỡ đầu nàng đến đủ gần để có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Đôi mắt bạc của Saye rung động trước ánh nhìn nóng bỏng như dã thú tìm được con mồi ưng ý!

"Thật ngọt! Trên môi nàng cũng có, ta muốn nếm thử ở đây!"

Saye thấy Kainer nở nụ cười trước khi kịp nhận ra anh đã cướp lấy hơi thở của nàng!

"Mmph!"

Kainer vòng tay ôm chặt Saye, giữ nàng dựa sát vào ngực anh. Toàn thân Saye nóng lên, tay nàng không biết phải làm gì ngoài việc đặt chúng trên ngực và vai anh.

Hơi thở nóng bỏng lúc trước cảm thấy được trên những ngón tay giờ đang xâm chiếm khoang miệng, lưỡi anh không chút do dự tiến vào quấn lấy chiếc lưỡi thơm ngọt vị mật của nàng. Saye vùng vẫy thoát ra thì Kainer càng tiến công hung mãnh. Cái ôm siết chặt khoảng cách giữa cả hai, bàn tay ấm áo mơn trớn thân thể nàng và nụ hôn say nồng này khiến Saye mất hết khí lực. Những khoái cảm kỳ lạ chưa bao giờ được đón nhận đang thiêu đốt nàng tự lúc nào.

Nụ hôn kết thúc, Saye hổn hển cố gắng bình phục hơi thở trong khi tựa vào vai Kainer. Với cánh tay rắn chắc vẫn đặt trên eo, nàng cảm thấy an tâm lạ thường như đang được anh che chở, bảo bọc cẩn thận.

Ở vị trí này, nàng có thể thấy hậu cung sau lưng Kainer.

Đã 10 năm kể từ khi bước chân vào đây. Chưa từng có ai che chở Saye trừ một hầu gái trẻ đứng ra bảo vệ nàng nên đã bị phi tần của tiền Sultan trừng phạt và từ đó nàng chưa từng gặp lại nữ hầu ấy.

Đó là Thiện Ý duy nhất mà Lan nhận được trong hậu cung này. Trước quyền lực của các phi tần khác, tất cả người hầu đều vờ như Saye không tồn tại. Đó là lý do vì sao nàng ở căn phòng tồi tệ nhất hoàng cung nơi không có ánh sáng mặt trời chiếu đến và phải đi ra tìm thức ăn sau khi tiệc tàn. Trong hậu cung này, Saye không có địa vị, không một xu dính túi, không là gì cả!

"Bệ hạ,..." Saye nắm lấy vạt áo trước mắt do dự mở miệng.

"Nói đi," Kainer khi đang dịu dàng nhìn xuống mái tóc bạch kim bóng mượt xoã tung trên vai và ngực anh, trong khoang miệng vẫn còn dư vị mật ong vừa nếm được từ môi Saye.

Anh nhận ra nàng có điều mong cầu. Đó là điều anh vẫn luôn chờ đợi. Chỉ cần là yêu cầu của Saye, Kainer có thể đáp ứng tất cả. Kể cả là đế chế này hay thậm chí là cả thế giới, anh đều sẽ dâng nó lên cho nàng.

"Thần muốn rời khỏi nơi này khi trời sáng."

Saye muốn thoát khỏi lồng giam này. Bệ hạ đã thả những phi tần khác của tiên hoàng nên nàng hi vọng người cũng sẽ thả nàng đi.

Nhưng lúc này, Saye không nhìn thấy sự lạnh lẽ trong đôi mắt đen nhánh và khuôn mặt cứng ngắc của Kaider, nếu thấy nó chắc chắn ngàng sẽ không dám thỉnh cầu như vậy.

"Nàng muốn rời khỏi đây?" Kainer lạnh lùng nói: "Được thôi! Cứ làm như những gì nàng muốn!"

Người đáp ứng thật dễ dàng. Chỉ với một câu nói mà Saye có thể có được sự tự do. Nàng không thể tin được việc rời khỏi Hậu cung lại đơn giản như thế.

Nhưng cảm giác mất mát đang dâng lên trong lòng khiến trái tim đau nhói. Nàng muộn màng nhận ra sự đau đớn khó nhịn khi nghe câu trả lời thản nhiên từ Sultan. Saye những tưởng với sự dịu dàng vừa trao cho nàng lúc trước thì ....

Kainer đưa tay nâng khuôn mặt Saye lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán rồi ghé sát vào tai nàng.

"Những người nàng gặp sau khi rời khỏi đây ta sẽ giết hết. Nếu nàng nhìn ai bằng ánh mắt nay ta cũng sẽ giết kẻ đó. Nếu nàng chạm vào má những đưa trẻ mà nàng cha rằng thật dễ thương ta cũng sẽ không ngần ngại giết chúng. Chỉ cần là người đi nang qua nàng ta đều sẽ giết hết."

Kainer nhẹ nhàng thủ thỉ như đang nói những lời tâm tình dụi dàng bên tai Saye. Nhưng nàng chợt nhận ra lời mà người đàn ông trước mắt đang thủ thỉ này lại tàn nhẫn đến mức nào.

"Suốt chặng đường nàng đi sẽ phải đổ máu. Vì vậy, Saye, nàng thử rời khỏi ta xem?".

Kainer dịu dàng gọi tên cô như đang gọi tên người tình, nở nụ cười ngọt ngào, anh nói tiếp:
"Nàng là chú chim vàng của ta, Saye. Nàng rất xinh đẹp, từ giọng nói đến ánh mắt, mái tóc, dáng vẻ này ta đều không muốn cho biết đến."
Anh ôm chặt lấy nàng, gục mặt vào mái tóc bạch kim óng mượt tiếp tục thủ thỉ:
"Chim vàng thì phải sống trong lồng son. Nàng không được đi đâu hết. Nàng chỉ được ở cạnh ta thôi, Saye."

Trên bàn vẫn còn nhiều đồ ăn chưa được động đến như bánh mì tươi, thịt và những món ăn hiếm khác m trước đây Saye không bao giờ được ăn, nhưng lúc này nàng lại không nâng dậy được sự thèm ăn do những lời nói của Sultan.

"Thôi nào bữa ăn vẫn chưa kết thúc. Nàng cần ăn gì đó ta không muốn nàng bị đói và ngồi gục dưới chân giường như vừa nãy nữa."

Kainer nhẹ nhàng cầm bát súp muốn Saye ăn như không có chuyện gì xảy ra.

"Ah. Thần - Không cần đâu ạ."

"Nếu nàng không ăn, ta sẽ phải dành cả đêm nay với nàng."

Saye không biết Kainer có đang nói đùa hay không nhưng phải vẫn thoả hiệp, nàng run rẩy cầm bánh mỳ và súp, cụp mắt và tránh ánh mắt của anh trong khi đưa miếng bánh mì vào miệng.

"Chắc hẳn nàng đã rất đói rồi."

Nàng có đói không?

Saye cũng không biết nữa, giờ trong đầu nàng là một mớ suy nghĩ hỗn độn. Nàng chỉ biết máy móc đưa thức ăn vào miệng cho đến khi đã quá no và không thể ăn thêm được gì nữa.

***

... ───────────

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro