do thi than nhan by nam(tap4)
Lưu Vũ Phi và Tĩnh Huyền nói chuyệnsuốt bốn giờ đồng hồ, Tĩnh Huyền thấy mình đi ra ngoài cũng đã lâu, nhớtới thời gian đã hẹn với sư môn, sợ bọn họ không thấy mình thì sẽ lolắng. Vì vậy Tĩnh Huyền đưa ra đề nghị muốn Lưu Vũ Phi cùng hắn trở về,sư thúc của hắn, Linh Hư đạo trưởng lần này cũng tới Thượng Hải. Lầntrước Tĩnh Huyền bọn họ ba người sau khi trở về, liền đem tình huốngcủa Lưu Vũ Phi kể lại cho trưởng bối sư môn nghe, làm cho những vị nàycó ý muốn được gặp Lưu Vũ Phi. Linh Hư đạo trưởng là một người trong sốđó.
Đối với đề nghị này Lưu Vũ Phi không có cách nào cự tuyệt, lại nói hắncũng muốn đi gặp người của Tam Thanh Giáo, Lưu Vũ Phi vốn muốn cho TôThiến đến chỗ Lý Hưởng chơi, sau lại nghĩ, bây giờ Thượng Hải có nhiềungười tu chân như vậy, vạn nhất bọn họ tìm tới cửa, Lý Hưởng chỉ là mộtngười bình thường, cũng sẽ không gặp việc gì, nhưng Tô Thiến lại làngười tu chân, ai biết bọn họ có thể ra tay với nàng hay không. Cuốicùng Lưu Vũ Phi quyết định mang theo Tô Thiến, Tĩnh Huyền cũng nnghênh mời Tô Thiến cùng đi.
Lưu Vũ Phi tưởng rằng người tu chân như Tĩnh Huyền sẽ không ở lại trongkhách sạn, nhưng khi hắn cùng Tĩnh Huyền đi vào một khách sạn bốn saocủa Thượng Hải, mới biết rằng mình đã nghĩ sai.
Lưu Vũ Phi và Tô Thiến nhìn nhau cười, bọn họ đều thấy trong mắt cả haicùng chung một ý nghĩ. Vẻ mặt cả hai đều rơi vào trong mắt Lý Cường,hắn cũng cảm thấy ngại ngùng, nói: " Tiểu hữu, có phải nghĩ nơi chúngta ở cảm thấy ngoài ý muốn lắm không?"
Lưu Vũ Phi cố nén cười trả lời: " Đạo trưởng không nên ểu lầm, ta cũng không có ý chê cười các ngươi."
Tĩnh Huyền cũng không có để ý tới ý nghĩ của Lưu Vũ Phi và Tô Thiến,giải thích: " Kỳ thật nơi này là một đệ tử của thế tục giới giúp chúngta đặt trước, chúng ta vốn không hề biết, nếu sớm biết hắn giúp chúngta đặt phòng ở đây, chúng ta nói gì cũng sẽ không đồng ý, dù sao trangphục của chúng ta cùng với người của nơi này thật là quá khác biệt."
Lưu Vũ Phi cười cười cũng không trả lời. Tĩnh Huyền mang theo Lưu Vũ Phi và Tô Thiến đi tới phòng 6021 rồi gõ gõ cửa.
" Vào đi, cửa không đóng." Trong phòng truyền ra một tiếng đàn ông vang vang.
Tĩnh Huyền mang theo hai người vào phòng, chỉ thấy trong phòng có bangười, Tĩnh Trần và Tĩnh Tâm còn có một người chính là Linh Hư đạotrưởng, giờ phút này hắn đang ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa rồi người lên tiếng chính là Tĩnh Trần. Bọn họ nhìn thấy Tĩnh Huyềnđã trở lại, đều đứng dậy hỏi thăm, đồng thời cũng thấy được Lưu Vũ Phivà Tô Thiến đứng sau lưng. Đối với Lưu Vũ Phi họ đều nhận ra, về phầnTô Thiến họ chưa từng gặp mặt, ánh mắt họ liền phát ra ý hỏi. TĩnhHuyền đi tới bên giường thỉnh an Linh Hư đạo trưởng, Linh Hư cũng khôngcó mở mắt, chỉ hỏi: " Tĩnh Huyền, hai vị thí chủ đi tới với ngươi cóquan hệ gì, tới đây là vì chuyện gì?"
" Sư thúc, đệ tử xin giới thiệu, hắn chính là Lưu Vũ Phi tiểu hữu mà đệtử đã nói lần trước, người bên cạnh hắn chính là đạo lữ của hắn."
Linh Hư đạo trưởng nghe được Lưu Vũ Phi đã tới, lập tức mở mắt. Hai mắtlấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi cũng không đểý, hắn và Tô Thiến lên tiếng chào: " Linh Hư đạo trưởng, chào ngài."
Tĩnh Huyền nhìn thấy Lưu Vũ Phi và Tô Thiến đã chào hỏi thật lâu màLinh Hư vẫn cứ nhìn chằm chằm Lưu Vũ Phi mà không đáp lại, hắn tiến lênnhẹ nhàng hô: " Sư thúc."
Linh Hư đạo trưởng đột nhiên kêu lên: " Tốt ! Tốt ! Tốt! Tiểu thí chủquả nhiên danh bất hư truyền, một thân tu vi ngay cả lão đạo cũng khôngthể thấy rõ. Tĩnh Huyền quả nhiên không có gạt ta, ngay cả nữ oa nhibên người ngươi tu vi cũng đã đạt tới Tích Cốc kỳ."
Tô Thiến có bao nhiêu tu vi, những người có trình độ cao hơn nàng đềucó thể nhìn ra, Lưu Vũ Phi cũng không kỳ quái. Hắn đối với việc Linh Hưđạo trưởng có thể nhìn ra hắn cũng là người tu chân cảm thấy có chútngạc nhiên. Từ khi mình từ Côn Lôn quay lại, vẫn luôn thu liễm hơi thở,đến bây giờ còn không có người chỉ nhìn hắn là biết ngay hắn là ngườitu chân, tò mò hỏi: " Không biết Linh Hư đạo trưởng, từ phương diện nàonhìn ra tu vi của tiểu tử bất phàm?"
" Việc này chỉ có thể lĩnh hội bằng thần thức, không thể nói ra lời." Linh Hư đạo trưởng cố tình thần bí trả lời.
Lưu Vũ Phi thấy hắn nói như vậy cũng không hỏi nữa. Lúc này Tĩnh Trầnvà Tĩnh Tâm cũng đã tiến tới chào hỏi cả hai. Tĩnh Huyền cũng nói choLinh Hư đạo trưởng nghe mình đã đi đâu, đồng thời hắn cũng nói rõ tintức từ Ma Tông truyền tới là thật, chủ nhân của linh dược này chính làLưu Vũ Phi.
Đến lúc này Linh Hư đạo trưởng cũng không còn ngồi yên được nữa, hắn từtrên giường nhảy dựng lên hỏi: " Thí chủ, Tĩnh Huyền nói thật vậychăng?"
Lưu Vũ Phi gật đầu, Linh Hư đạo trưởng nghe Lưu Vũ Phi khẳng định xongthì không ngừng vuốt râu đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm: " Vậy thì nênlàm cái gì bây giờ..."
Lưu Vũ Phi nhìn thấy Linh Hư đạo trưởng đi tới đi lui không biết đanglàm cái gì, hỏi: " Linh Hư đạo trưởng, ngươi cứ đi tới đi lui như vậyđể làm gì, có vấn đề gì thì cứ nói ra là được."
" Tiểu thí chủ, nếu ngươi đã ở chung với Tĩnh Huyền hẳn là bây giờ đãbiết có rất nhiều người có chủ ý với linh dược của ngươi, tuy nói tu vicủa ngươi cả bần đạo cũng nhìn không rõ, nhưng bọn hắn dù sao cũngnhiều người, ta sợ họ sẽ bất lợi với ngươi đó."
Lưu Vũ Phi nhìn thấy lão đạo sĩ này chỉ vừa mới biết hắn mà đã thậttình quan tâm hắn, không khỏi cảm kích vạn phần, vẻ mặt sát khí nói: "Linh Hư đạo trưởng, tiểu tử đa tạ sự quan tâm của ngài, đám tiểu nhânnày, tiểu tử còn chưa xem bọn họ vào mắt."
" Không được, ta không thể nhìn thấy thí chủ gặp khó khăn mà khônggiúp, cũng không thể cho bọn họ có hành vi cường đạo như vậy, để tahướng chưởng môn hồi báo, xin mời chưởng giáo ra mặt, khuyên bảo nhữngmôn phái khác không nên có chủ ý với linh dược của ngươi, bây giờ cónhiều người tu chân tới như vậy, cho dù tu vi của ngươi có cao cũngkhông thể ngăn cản hết nhiều người vây công."
Lưu Vũ Phi đương nhiên sẽ không đồng ý cho lão làm như vậy, hắn rất rõràng, Linh Hư đạo trưởng nếu thật sự làm như vậy, người khác nhất địnhcho rằng Tam Thanh Giáo chỉ muốn độc chiếm một mình. Hắn đưa tay ngăncản, nói: " Linh Hư đạo trưởng, tiểu tử rất cảm tạ sự quan tâm củangài, ngài làm như vậy chẳng những vô ích, ngược lại càng ảnh hưởng đếnthanh danh của Tam Thanh Giáo, bọn họ sẽ nhất trí cho rằng Tam ThanhGiáo muốn độc chiếm mà thôi."
" Bọn họ dám.."
Lời của Lưu Vũ Phi còn chưa nói hết thì đã bị Linh Hư đạo trưởng rống giận cắt đứt.
" Linh Hư đạo trưởng, ngay cả tâm lý muốn cướp đoạt mà bọn họ cũng có, thì còn có chuyện gì mà bọn họ không dám chứ."
Linh Hư đạo trưởng cũng biết hắn nói có lý, hắn vừa rồi cũng chỉ lànhất thời xúc động, tâm tình biến hóa quá lớn này đối với một tu sĩ đãkhổ tu mấy trăm năm rất là bất lợi. Lưu Vũ Phi không muốn làm cho LinhHư đạo trưởng vì hắn mà bị ảnh hưởng đến tâm cảnh, vì vậy cùng đạotrưởng nói về chuyện tu luyện, mặc dù điều này đối với hắn không có gìtác dụng, nhưng đối với những người đang có mặt thì thu hoạch khôngnhỏ. Linh Hư đạo trưởng cũng có được nhiều chỗ tốt từ chuyện này, lĩnhngộ những chỗ trước kia không ểu được, khiến cho tu vi của lão chỉtrong mấy giờ ngắn ngủi mà tăng lên rất nhiều.
Linh Hư đạo trưởng cùng Lưu Vũ Phi nói chuyện càng lâu thì càng kinhngạc với tu vi của hắn. Bây giờ lão mới ểu vừa rồi Lưu Vũ Phi nói hắnkhông xem mấy người tu chân này vào mắt, cũng không phải là một câu nóibừa, mà là có được thực lực này.
Lưu Vũ Phi dựa vào tu vi thì có được tâm cảnh không thua tiên nhân, đốivới sự ngộ đạo nhận thức xa hơn mọi người. Một lần nói chuyện, Linh Hưđạo trưởng và những người kia đều có tu vi vượt lên một tầng cao mới.Linh Hư đạo trưởng cuối cùng cảm thán: " Cùng người nói một đêm, cònhơn mười năm cực khổ."
Đợi cho đến khi Lưu Vũ Phi cáo từ thì thành phố cũng đã lên đèn. TĩnhHuyền đưa Lưu Vũ Phi xuống dưới lầu thì cũng đã nhìn thấy mấy người tuchân. Bọn họ nhìn thấy Tĩnh Huyền đều gật đầu chào hỏi, ển nhiên đềunhận ra Tĩnh Huyền. Lưu Vũ Phi cảm thụ một ít hơi thở của bọn họ, tấtcả đều là Nguyên Anh kỳ, trong lòng thầm nghĩ: " Xem ra những cao thủchính thức còn chưa có lại đây, những người này chỉ đến đây để tìm ểutin tức mà thôi."
Lưu Vũ Phi cáo biệt Tĩnh Huyền, mang theo Tô Thiến chậm rãi đi dạo. TôThiến quấn quýt trong lòng hắn, hưởng thụ ôn tình khó có được. Tronglòng Tô Thiến đang nghĩ có nên giải thích một chút với hắn chuyện củaTriệu Nhược Băng hay không, Tô Thiến quyết định sẽ giúp Triệu NhượcBăng một lần, nhẹ giọng nói: " Ca, anh có từng nghĩ lại chuyện Băngtỷ.."
" Ân, Thiến nhi, sao lại nói thế, Băng nhi có cuộc sống của nàng, chúngta bây giờ cùng nàng đã ở hai thế giới, nhớ tới nàng làm gì."
" Không đâu! Ca, anh không biết từ khi anh và Băng tỷ tách ra, nàng vẫnluôn hối hận, nàng muốn nói xin lỗi với anh nhưng lại không dám gặp mặtanh, ca anh không biết, Băng tỷ nàng thật sự là biết sai rồi, em cũngđã nhìn thấy nàng khóc âm thầm vài lần, ca, anh tha thứ cho Băng tỷ mộtlần đi nhé?"
" Thiến nhi, ta cũng không có trách Băng nhi, chỉ là ta cảm giác đượcBăng nhi không tiện ở chung với chúng ta thôi, tương lai nàng sẽ có bạntrai, em không phải không biết thân phận của ta, được rồi Thiến nhi,chuyện của Băng nhi tạm thời chúng ta không nên nhắc tới nữa đượckhông, hết thảy nên thuận theo tự nhiên đi."
Không mà! Ca, anh tha thứ cho Băng tỷ có được hay không, em xin anh đó."
" Được! Được! Ta tha thứ nàng ấy được chưa nào, Thiến nhi, lần saukhông được như vậy nữa." Lưu Vũ Phi chịu không được ma công của TôThiến, không thể không đáp ứng.
Nhìn thấy Lưu Vũ Phi chịu thỏa ệp, Tô Thiến cao hứng hô to: " Ca! Vạntuế!" Bị Tô Thiến nháo nhác một trận như vậy Lưu Vũ Phi cũng không cótâm tình đi dạo nữa, hắn chỉ đành kéo Tô Thiến đi trở về.
Ngày hôm sau, Lưu Vũ Phi đả tọa tỉnhlại, thần thức lại lướt chung quanh công ty một vòng. Hắn phát ện bênngoài tụ tập nhiều người tu chân, những người này bây giờ còn đang ẩngiấu từ một nơi bí mật gần đó. Bây giờ đang là ban ngày, người trongcông ty cũng đã bắt đầu đến làm việc. Lưu Vũ Phi cũng biết người tuchân ở bên ngoài sẽ không dám lộ ra dấu tích của mình trước mặt dânchúng. Làm cho hắn lo lắng chính là gia đình Lý Hưởng, vạn nhất họ rơivào trong tay mấy người có mưu đồ, không để ý đến chuyện gia đình LýHưởng chỉ là người bình thường mà cứ ra tay thì không hay. Lưu Vũ Phiđối với những con ruồi phiền phức bên ngoài này thật muốn ra tay tiêudiệt sạch bọn họ, miễn cho việc xảy ra sự uy ếp đối với gia đình LýHưởng.
Lại nói bên khu sản xuất, nơi đó có trận pháp thủ hộ, Lưu Vũ Phi tintưởng trước mắt với thực lực của tu chân giới, cho dù có người mạnhnhất đi tới cũng vô dụng. Bây giờ làm hắn phiền não là làm sao mới đuổiđược đám người tu chân này mới tốt. Ba đại gia tộc từ khi bị hắn phongấn tu vi, bọn họ cũng không dám nhắc lại chuyện linh dược nữa, cũngkhông dám có tâm tư trả thù. Bọn họ nhìn thấy Lưu Vũ Phi dễ dàng phongấn mười mấy cao thủ có tu vi vượt qua Phân Thần kỳ, đối với thực lựccủa hắn càng cảm thấy rét lạnh. Sau đó tỉnh táo suy nghĩ lại, tất cảđều biết Lưu Vũ Phi đã hạ thủ lưu tình đối với họ. Nếu không bằng vàothực lực của hắn cho dù đem tất cả họ tiêu diệt cho tan thành mây khóicũng là một chuyện rất nhẹ nhàng.
Hôm nay thuộc hạ dưới tay họ hồi báo, các phái của tu chân giới đều đãđến Thượng Hải, ẩn ước là những người này cũng có chủ ý đối với công tyTây Vũ. Đông Phương Anh suy nghĩ một chút rõ ràng những chuyện này cóthể là do Huyết Ma giở trò quỷ, Huyết Ma không dám tìm Lưu Vũ Phi báothù, đã đem chuyện công ty Tây Vũ có linh dược lộ ra ngoài, như vậy cóthể lợi dụng người khác báo thù Lưu Vũ Phi. Đông Phương Anh bọn họ đốivới việc của mình đã có vết xe đổ, nên bọn họ cũng âm thầm lo lắng chocác môn phái này, Lưu Vũ Phi vốn không phải là một người dễ chọc vào.Ba đại gia tộc nói như thế nào cũng là cùng trong tu chân giới, khôngđành lòng chứng kiến đám người tu chân này, chỉ vì nhất thời có lòngtham, tạo thành hậu quả không thể bù đắp nổi. Hơn nữa sang năm chính làtrăm năm chi ước, coi như ba đại gia tộc đã bị phế đi. Bọn họ cũngkhông muốn cho càng nhiều tu sĩ bị tổn thương trên tay Lưu Vũ Phi, cuốicùng sẽ ảnh hưởng đến trăm năm chi ước của sang năm.
Đông Phương Anh đang muốn nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ trước mắtnày của tu chân giới. Cuối cùng quyết định do Đông Phương Anh đại biểucho ba đại gia tộc phát ra thiệp mời, mời các phái đang có mặt tạiThượng Hải đến Đông Phương tập đoàn. Tất cả tụ lại, sẽ hướng bọn họ nóira sợ lợi hại trong đó. Mỗi môn phái trong tu chân giới đều có phươngpháp truyền tấn của mình, nhưng Đông Phương Anh cũng theo thứ tự tìmđược các môn phái. Tinh Nguyệt Cung, Tam Thanh Giáo, Côn Lôn Phái vàHỏa Vân Tông trong năm đại phái chỉ có mỗi Hỏa Vân Tông không có câutrả lời thuyết phục.
Buổi chiều, trong tòa lầu lớn của Đông Phương tập đoàn, có các dạngngươi tu chân đi tới. Ba đại gia tộc tách ra cũng chỉ là môn phái trungđẳng, nhưng khi liên hợp lại, nhân số cũng không ít hơn Côn Luân đạiphái. Bởi vậy ba đại gia tộc phát ra thiệp mời thì các môn các phái đềucũng cho họ chút mặt mũi, tăng, ni, đạo, tục đều đến cả. Người của mấyđại phái đều tự bắt chuyện với nhau, còn những người đã quen biết trướcthì cũng tụ cùng một chỗ thấp giọng trò chuyện. Câu chuyện bọn họ nóiđều là chuyện linh dược và mục đích ba đại gia tộc đưa ra thiệp mời bọnhọ đến.
Linh Hư đạo trưởng mang theo Tĩnh Huyền bọn họ và người của Tinh NguyệtCung ngồi chung một chỗ. Lần này Tinh Nguyệt Cung phái người đến ThượngHải chính là đại đệ tử đời thứ hai tên là Hồng Thắng, đã có tu vi PhânThần trung kỳ. Hắn và Linh Hư đạo trưởng quen biết đã lâu, hơn trăm nămtrước còn từng sóng vai chiến đấu, giao tình quả thật không tệ. Hắnnhìn thấy Linh Hư đạo trưởng, đương nhiên sẽ nhiệt tình hàn huyên. Haingười vốn là bạn cũ, Linh Hư đạo trưởng hỏi: " Hồng đạo hữu, lần nàychỉ có một mình ngươi tới hay sao?"
" Đúng vậy! Cung chủ chúng ta cũng không tin tưởng tin tức do Ma Tôngtruyền tới cho nên chỉ phái một mình ta lại đây xem, đạo trưởng, ngươiđối với chuyện lần này có ý kiến gì không?"
" A a, bây giờ nói chuyện này thì còn có điểm không rõ, chờ người củaba gia tộc làm gì đã, có tính toán gì không hãy nói, nghe nói lần nàybọn họ có tới phân nửa cao thủ của ba nhà cùng tới, có thể thấy đượcbọn họ đối với việc này rất là xem trọng."
Linh Hư đạo trưởng cũng không biết người của ba gia tộc đều bị Lưu VũPhi phong ấn tu vi, trước mắt không khác người thường chút nào. Tronglời nói của Linh Hư đạo trưởng có vấn đề, Hồng Thắng sao không nhìn ra.Đối với việc Linh Hư đạo trưởng cố tình làm ra vẻ thần bí, hắn có chútmất hứng, nói như thế nào hắn và Linh Hư cũng đã có mấy trăm năm giaotình, hắn tức giận nói: " Đạo sĩ thúi ngươi, chẳng lẽ cách làm ngườicủa lão Hồng ta ngươi còn chưa biết hay sao, nói chuyện mà chỉ nói cómột nửa, ngươi không phải cố tình làm cho người ta khó chịu hay sao."
" Hồng đạo hữu, ngươi khoan hãy giận đã, lão đạo không phải là khôngtin ngươi, lão đạo chính là không muốn ngươi bị kéo xuống nước, thậtsự! Lần này chuyện ở Thượng Hải là chuyện không hay, trước mắt nhữngngười đến Thượng Hải ta xem toàn bộ đều ở chỗ này, Hồng đạo hữu có biếtchuyện này nếu làm không tốt sẽ diễn biến thành một nguy cơ lớn haykhông?"
Nghe Linh Hư nói như vậy, Hồng Thắng càng thêm tò mò vừa định hỏi rõràng thì lúc này tộc trưởng của ba đại gia tộc đã đến, bọn họ liền đilên đài chủ tịch. Đông Phương Anh bọn họ vừa xuất ện thì bên dướiliền yên tĩnh lại. Đông Phương Anh tuyên bố một chuyện làm cho tất cảbọn họ đều trợn mắt há hốc mồm: " Xin mời mọi người hãy đi trở về, đừngcó nuôi ý niệm tham linh dược trong đầu nữa." Lời này vừa nói ra thìbên dưới đã nổi lên một trận ồn ào.
Bọn họ đối với đề nghị của Đông Phương Anh cảm thấy thật ngoài ý muốn.Có người cho rằng ba đại gia tộc muốn độc chiếm, mọi người đều dùng mộtloại ánh mắt áp bức nhìn ba vị tộc trưởng, Tam Thanh Giáo, Tinh NguyệtCung đều có đại biểu đồng ý đề nghị của ba đại gia tộc. Còn Côn Lôn,Hỏa Vân Tông hai phái chỉ trầm mặc không đáp, còn Phi Thiên Tông vốnkhông có người đến. Còn các tiểu phái khác đều yêu cầu Đông Phương Anhgiải thích lý do, có người còn trách Đông Phương Anh làm như vậy cóphải là muốn độc chiếm hay không. Hồng Thắng mặc dù đồng ý với đề nghịcủa Đông Phương Anh nhưng cũng chỉ do Linh Hư ở một bên tác động. LinhHư đạo trưởng nghe lời Đông Phương Anh vừa nói ra, hắn liền bảo HồngThắng đồng ý ngay. Hắn đến bây giờ cũng cảm thấy mơ hồ, nhưng vì lòngtín nhiệm với Linh Hư nên cũng lên tiếng đồng ý.
Nhìn phản ứng của mọi người dưới đài Đông Phương Anh cũng đã có tínhtrước, còn đối với việc Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cung đồng ý đềnghị của hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Đông Phương Anh nhìn thấyngười của phái Côn Lôn và Hỏa Vân Tông vẫn trầm mặc thì biết hai pháinày cũng không có đồng ý. Bây giờ sở dĩ không nói ra thì vì danh dự củamôn phái mình, miễn sau này có người nói là Côn Lôn Phái và Hỏa VânTông mà cũng tham lam linh dược đã tuyệt tích này. Đông Phương Anh nhìnmọi người dưới đài, không khỏi nhớ lại lúc đầu chuyện của mình, cùngvới những người này cùng một loại ý nghĩ. Đông Phương Anh cũng khôngthấy quái dị, người tu chân nào không hy vọng tu vi của mình sẽ tăngcao hơn . Đông Phương Anh thấy họ cứ ồn ào mãi, nói: " Các vị đạo hữu,ba nhà chúng ta làm vậy cũng không phải là muốn độc chiếm, nói vậy tấtcả đều cũng đã biết, công ty Tây Vũ có được cực phẩm linh dược mà chúngta mơ ước, tất cả ai cũng muốn có, dựa vào cái gì mà người của thế tụcgiới có thể sử dụng loại linh dược này, ngược lại tu chân giới chúng talại không có, hôm nay tới bước này, chúng ta cũng không sợ dọa ngườinữa."
" Đông Phương Anh tộc trưởng, ngươi rốt cuộc đang muốn nói cái gì, tấtcả chúng ta đều có việc bận bên mình, ngươi mau nhanh nói ra, chúng tanghe xong còn phải đi ngay." Phía dưới có một người tu chân nóng lòngthấy Đông Phương Anh nói thật lâu mà cũng không nói ra đáp án của bọnhọ, bèn kêu lên.
Đông Phương Anh cũng không để ý người vừa cắt lời hắn, nếu trước kiahắn cũng không dễ nói chuyện như vậy. Có thể do tu vi hoàn toàn biếnmất, cũng có thể hắn thật sự có chút thay đổi, tóm lại tính tình bâygiờ tốt hơn rất nhiều, ngay cả tính tình nóng nảy như Tư Mã Thiên Hữumà cũng không có ý kiến. Đông Phương Anh bất đắc dĩ cười cười, nói: "Vị đạo hữu này, xin ngươi hãy kiên nhẫn một chút." Dừng một chút, hắnnói: " Lão phu điều tra qua, về chuyện thế tục giới có loại linh dượcnày là do Ma Tông truyền tin tức ra, tất cả đối với việc công ty Tây Vũcó linh dược hay không sẽ còn có nghi vấn, lão phu có thể nói cho mọingười nghe chuyện này là thật, kỳ thật chuyện họ có linh dược thì chúngta ba nhà là người đầu tiên biết được, hơn nữa đã từng đi qua công tyTây Vũ lại đánh nhau với người của họ."
Đông Phương Anh mới nói tới đây, thì người phía dưới đã ồn ào đến ngấttrời, còn có tâm tư nào nghe câu nói phía sau của Đông Phương Anh. Họnghe Đông Phương Anh chứng thật tin tức do Ma Tông truyền ra, hơn nữaba đại gia tộc đã đi qua công ty Tây Vũ, trong tâm lý đã cho rằng ngườicủa ba gia tộc đã sớm có không ít chỗ tốt, nếu không cũng không đưa rađề nghị kêu bọn họ rời khỏi Thượng Hải, không nên có chủ ý xấu với côngty Tây Vũ. Vì vậy họ không ngồi yên được nữa, linh dược này tại tu chângiới cũng đã tuyệt tích, nếu mình có thể tìm được một chút, luyện thànhđơn hoàn, thì ệu quả khẳng định phi phàm. Trong lòng thầm nghĩ maunhanh đi đến công ty Tây Vũ xem thử rồi nhanh chóng hồi báo về sư môn.Một ít người đã muốn đứng dậy rời đi, Đông Phương Anh nhìn thấy bộ dángvội vã của họ thì thấy không còn chút phong phạm nào của một người tuchân. Lại nhớ tới lúc đầu bản thân mình cũng có tâm tình như vậy, trongtâm lý không khỏi cảm thấy xấu hổ. Chứng kiến mọi người dưới đài đềunhư thế, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy than thở, ngày cả nhữngngười tu chân mà cũng mang lòng tham lam, như vậy không phải là do tâmma đang hoành hành hay sao.
Đông Phương Anh nhìn thấy những người tu chân này ngay cả lời hắn nóicòn chưa kịp nghe xong thì đã vội vã muốn rời đi. Hắn biết một phen khổtâm của mình xem như bị phế đi, giờ phút này cho dù hắn có muốn nói hếtthì bọn họ cũng không nghe lọt được, Đông Phương Anh và Âu Dương Côn,Tư Mã Thiên Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, tuyên bố lần tụ hội này chấm dứt.Cuối cùng bọn họ cảnh cáo mấy người tu chân này ngàn vạn lần không nêntham lam linh dược của người khác, nếu không sẽ có tai ương mất mạng.Lúc này những người nọ làm gì còn nghe lọt vào tai, bọn họ chỉ bực bangười Đông Phương Anh không sớm để cho bọn họ rời đi, mỗi người đều giảvờ đáp ứng ngoài miệng để được rời khỏi thật nhanh.
Hồng thắng và Linh Hư đạo trưởngđang muốn cáo từ trở về thì Đông Phương Anh gọi bọn họ lại, mời họ chờthêm một lát. Hồng Thắng vốn nôn nóng muốn biết đáp án của Linh Hư đạotrưởng, hắn vừa định cự tuyệt Đông Phương Anh thì Linh Hư đạo trưởng đãnhanh chóng đáp ứng. Hồng Thắng bất đắc dĩ đành lưu lại, trong lòngmắng Linh Hư đạo trưởng vô số lần là tên đạo sĩ đáng chết.
Đông Phương Anh mấy người đợi khi tất cả đều đi hết mới đi đến bên cạnhLinh Hư đạo trưởng, Hồng Thắng hỏi: " Đông Phương tộc trưởng, ngươimuốn mời chúng ta lưu lại có chuyện gì không?"
" Kỳ thật cũng không có gì, lão phu chỉ là tò mò về quyết định vừa rồi của hai vị, muốn nghe hai vị có cao kiến gì không?"
" Vừa rồi nếu không có Linh Hư đạo trưởng thì ta đã suy nghĩ câu nóicủa ngươi, còn trong đó có cái gì thì ngươi cứ hỏi Linh Hư đạo trưởngđi."
Hồng Thắng vì không biết nguyên nhân trong đó nên hắn đem vấn đề đẩyqua Linh Hư đạo trưởng. Linh Hư cũng không chấp nhất thái độ của HồngThắng, thản nhiên nói: " Đông Phương tộc trưởng, bần đạo còn muốn hỏi,vừa rồi những lời của ngươi là thật sao? Các ngươi và Tây Vũ công ty cóđánh nhau qua sao?"
Câu hỏi này làm Đông Phương Anh không khỏi một trận cười khổ, hắn khôngbiết có nên nói rõ ràng với Linh Hư đạo trưởng hay không. Nhìn Âu DươngCôn và Tư Mã Thiên Hữu một thoáng, bọn họ bèn dùng ánh mắt ra dấu chohắn làm chủ. Đông Phương Anh suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định nóithật với Linh Hư đạo trưởng: " Đạo trưởng, bây giờ bộ ngươi không cóphát giác ra chúng ta cùng người bình thường không có gì khác biệt haysao?"
Nghe Đông Phương Anh nói như vậy, Linh Hư đạo trưởng và Hồng Thắng lúcnày mới chăm chú đánh giá mọi người của ba đại gia tộc đang ở đây. Cảhai càng xem càng kinh hãi, trong ánh mắt họ lộ ra vẻ kinh hãi thật sự,ánh mắt không tin, muốn hỏi cái gì cũng hỏi không ra. Nhìn vẻ mặt bọnhọ Đông Phương Anh cũng rõ ràng, Linh Hư và Hồng Thắng đã nhìn ra tìnhhuống bây giờ của bọn họ. Với thực lực mấy người này của ba đại giatộc, Hồng Thắng và Linh Hư đều biết rất rõ ràng. Tu vi của mấy ngườinày kém cỏi nhất cũng đã đạt tới Phân Thần sơ kỳ, nhưng hôm nay nhìn họkhông khác gì người thường. Linh Hư nhìn bộ dáng của họ, so với lời nóimới rồi của Đông Phương Anh, có chút rõ ràng nguyên do trong đó. Tronglòng đối với thực lực của Lưu Vũ Phi càng thấy hoảng sợ.
Hồng Thắng vẫn không hay biết, hắn đối với chuyện tu vi của mười mấyngười ba đại gia tộc bị phế bỏ trong lòng vô cùng hoảng hốt. Đây là tuvi gì chứ, dĩ nhiên có thể đem hơn một nửa cao thủ của ba đại gia tộctoàn bộ hủy đi.
Đông Phương Anh cười khổ nói: " Hai vị bây giờ đã biết tại sao rồi chứ."
" Đông Phương tộc trưởng, các ngươi vì sao lại như vậy, người kia làai? Tại sao lại ác độc đem tất cả tu vi của các người phế đi, ngươi nóicho chúng ta biết, ta và Linh Hư đạo trưởng nhất định sẽ giúp ngươi lấylại công đạo."
" Hồng đạo hữu, ý tốt của ngươi lão phu tâm lĩnh, việc này chỉ có thểtrách chúng ta mà thôi, nếu chúng ta không tham lam, vậy thì tất cảchuyện này sẽ không phát sinh, nếu muốn oán hận chỉ trách chúng tatrong lòng không kiên định, lại nói tu vi của chúng ta cũng không có bịphế, hôm nay chỉ bị phong ấn mà thôi." Đông Phương Anh nghe Hồng Thắngnói vậy bèn lắc đầu cự tuyệt.
Lời nói của Đông Phương Anh làm cho Hồng Thắng người đã sống hơn mộtngàn tuổi ểu được, nghe ra được ý tứ của Đông Phương Anh. Hắn từ lờinói của Đông Phương Anh, nghĩ tới chuyện hắn vừa nói khi nãy, HồngThắng chợt nhảy dựng lên, ấp úng nói: " Đông Phương tộc trưởng...ngươi ýnói tu vi của tất cả các ngươi đều là do công ty Tây Vũ..." Nhìn thấy mấyngười Đông Phương Anh gật đầu, câu sau của Hồng Thắng cũng không thểnói ra miệng nữa, chỉ là tự nhủ: " Thực lực của công ty Tây Vũ này thậtsự là quá đáng sợ, quá kinh khủng rồi, sao trước kia chưa từng nghe nóiqua danh hào của bọn họ."
Hồng Thắng nhìn Linh Hư đạo trưởng không có một chút ngạc nhiên nào,trong lòng vừa động: " Chẳng lẽ lão đạo sĩ này biết rõ tình huống củacông ty Tây Vũ, nếu không sao lại an ổn như thế."
Hồng Thắng cao giọng nói: " Tên đạo sĩ thúi ngươi thật hay, nguyên laingươi đã quen biết người của công ty Tây Vũ, ngươi mau nhanh nói chochúng ta biết một chút, công ty Tây Vũ rốt cuộc lại là chuyện gì chứ?"
Đông Phương Anh nghe Hồng Thắng nói cũng có chút kinh hãi, công ty TâyVũ sao lại có giao tình với Tam Thanh Giáo, vậy sao trước kia không cónghe nói qua, vì vậy người của ba gia tộc đều dùng ánh mắt nghi hoặcnhìn Linh Hư đạo trưởng.
Linh Hư đạo trưởng thản nhiên nói: " Chủ nhân của công ty Tây Vũ quảnhiên bần đạo có quen biết, bất quá ta chỉ mới quen hắn ngày hôm qua,chính thức quen hắn mới là Tĩnh Huyền bọn họ a."
" Các vị tiền bối, tình huống của vị tiểu hữu kia ta cũng đã có nói quavới sư thúc lão nhân gia, có vấn đề gì các ngươi cứ hỏi sư thúc làđược." Tĩnh Huyền nhìn thấy ánh mắt áp bức của Hồng Thắng và người củaba gia tộc, liền hoảng sợ đem Linh Hư đạo trưởng đẩy ra.
Hồng Thắng tức giận nói: " Tên đạo sĩ thúi ngươi, sao trước kia ta chưatừng nhìn thấy ngươi là một tên ******* kia chứ, nhanh lên nói cho tarõ chuyện của công ty Tây Vũ."
Linh Hư đạo trưởng đem những chuyện mình biết kể qua một lượt, ĐôngPhương Anh cũng đem những chuyện xảy ra nói một lượt, Hồng Thắng nghexong thở dài nói: " Bây giờ làm sao mới tốt, nếu Lưu Vũ Phi này thật sựđã nói với ngươi như vậy, đến lúc đó mở rộng sát giới thì sợ rằng khôngcó ai có khả năng ngăn cản được hắn, ai, lão đạo sĩ ta bây giờ rõ ràngvì sao ngươi lại muốn ta đồng ý lời đề nghị của Đông Phương tộc trưởngrồi."
Đông Phương Anh đối với việc này tràn đầy cảm thụ, lần trước vận khíbọn họ cũng tốt, còn không sẽ như mấy người của Ma Tông tan thành mâykhói. Đông Phương Anh nói: " Đúng vậy! Chúng ta có thể bảo trụ tínhmạng là đã đại hạnh, nói thật với các ngươi, các ngươi không có nhìnthấy bộ dáng lúc hắn ra tay, đến bây giờ nhớ lại lão phu cũng vô cùngsợ hãi, lão phu hoài nghi ngày hôm đó hắn còn chưa biểu ện hết thựclực, đối với thực lực của hắn ta chỉ dùng câu thâm không lường được màđánh giá.."
" Lão đạo, ngươi không phải cùng Lưu Vũ Phi có quen biết hay sao, ngươihãy giúp người của ba gia tộc đến gặp Lưu Vũ Phi xin hắn nương tay đi,nếu trăm năm chi ước sang năm không có ba gia tộc đối với chúng ta sẽvô cùng bất lợi đó." Hồng Thắng không biết là lo lắng chuyện ước địnhsang năm hay là đồng tình chuyện của ba gia tộc, liền mở miệng nhờ LinhHư đạo trưởng hỗ trợ.
Việc này Linh Hư đạo trưởng không nắm chắc, tội của ba gia tộc thật sựlà đáng tội, Lưu Vũ Phi đối với bọn họ cũng đã rất khoan dung rồi. Hơnnữa giao tình giữa lão và Lưu Vũ Phi cũng không sâu, tuy nói quan hệcủa hắn và Tĩnh Huyền bọn họ cũng không tệ, nhưng không có nghĩa làchuyện gì hắn cũng đều đáp ứng.
Hồng Thắng nhìn thấy Linh Hư suy nghĩ thật lâu cũng không có trả lời,vì vậy đẩy lão một chút. Tĩnh Huyền nhìn thấy vẻ mặt khó khăn của sưthúc, nói: " Hồng tiền bối, việc này chúng ta thật sự khó giúp được,chúng ta chỉ mới gặp qua hắn có hai lần, mặc dù quan hệ của chúng tađối với hắn không tệ, nhưng vãn bối biết hắn đã làm ra quyết định nhưvậy, quyết không dễ dàng sửa đổi, xin tiền bối tha thứ cho."
Hồng Thắng lúc này mới hừ một tiếng, cũng không trả lời.
" Hồng đạo hữu, Linh Hư đạo trưởng, ta xem chuyện trước mắt ện giờchúng ta cần giải quyết chính là những người tham lam linh dược củacông ty Tây Vũ, ba nhà chúng ta bây giờ cũng đã như thế này, lão hật sự là không muốn nhìn bi kịch như vậy lại diễn ra, sợ rằng cũngchỉ là như thế."
Đông Phương Anh nhìn thấy bọn họ vì chuyện của mình mà không vui, liềnvội vàng thay đổi chuyện khác nói. Mấy người liền thảo luận cùng nhau,đến cuối cùng bọn họ cũng không nghĩ ra biện pháp tốt gì. Linh Hư thởdài nói: " Chẳng lẽ trong tu chân giới không có ai có khả năng ngăn cảnsự phân tranh này hay sao, chẳng lẽ họ đều đã quên hết rồi hay sao, làmmột người tu chân, bọn họ dĩ nhiên lại có lòng tham lam, đây không phảilà chuyện đại bi ai của tu chân giới chúng ta hay sao!" Nghe câu nóicảm khái của Linh Hư người của ba gia tộc đều cúi đầu xuống.
Hồng Thắng tiếp lời: " Đúng vậy, bây giờ ngay cả Côn Lôn, Hỏa Vân Tông,Phi Thiên Tông đại phái như vậy mà cũng cuốn vào, nếu muốn ngăn cản sợrằng rất xa vời, trừ phi....Bọn Họ xuất ện, nếu không ta xem việc nàycoi như không biện pháp."
" Bọn Họ..được rồi tại sao chúng ta không tìm bọn họ đi ra, ta nhớ kỹlúc đầu khi bọn họ rời đi thì từng lưu lại một phương thức liên lạc,nhưng cần phải có năm đại phái chúng ta liên hợp mới có thể khởi độngtruyền tấn khí kia." Linh Hư nghe Hồng Thắng nói, mới nhớ tới chuyệnnày. Rất nhanh hắn lại trầm xuống, bởi vì hắn biết chuyện này Côn Lôn,Hỏa Vân Tông và Phi Thiên Tông nhất định sẽ không đồng ý, bọn họ bâygiờ chỉ nghĩ đến việc có được linh dược mà thôi.
Ba đại gia tộc sớm đối với việc này có lòng vô lực, bọn họ nguyên muốntập trung các đại môn phái để khuyên bọn họ bỏ đi tâm tư tham lam này,kết quả đã hoàn toàn vô dụng. Mấy người bọn họ nói chuyện một hồi, LinhHư đạo trưởng và Hồng Thắng cũng cáo từ đi về. Mà Hồng Thắng còn phảitrở về Tinh Nguyệt Cung, báo cáo với cung chủ về việc này, hy vọng cungchủ có thể can thiệp vào việc này một chút, miễn cho đến lúc đó khôngcòn cách nào thu thập, hắn chào Linh Hư rồi cũng rời đi.
Linh Hư đạo trưởng cũng mang theo Tĩnh Huyền bọn họ rời đi Thượng Hải,trở về Tam Thanh Giáo. Trước khi đi còn cố ý đến thăm Lưu Vũ Phi đểchào từ biệt, đối với việc của ba đại gia tộc bọn họ cũng không nhắcqua.
Lưu Vũ Phi đi gặp Linh Hư đạotrưởng, để lại Tô Thiến ở lại công ty một mình. Tô Thiến nhàn rỗi, nàngchạy đi tìm Lý Hưởng tìm việc để làm, điều này làm cho Lý Hưởng có chútkhó xử. Tô Thiến là bạn gái của Lưu Vũ Phi, nàng lại không ở lại chỗnày lâu dài, hơn nữa hắn cũng không biết Tô Thiến có chuyên môn gì. TôThiến nhìn thấy vẻ mặt khó khăn của Lý Hưởng nên biết yêu cầu vừa rồicủa mình có chút đường đột, nàng bây giờ chỉ là muốn tìm việc để làmgiết thời gian mà thôi. Tô Thiến suy nghĩ một chút nói: " Lý đại ca,anh không cần suy nghĩ nhiều đâu, tôi không có ý gì khác, bây giờ chỉlà vì nhàm chán nên muốn tìm việc gì đó để làm, còn những gì khác tôigiúp không được, tính toán tư liệu thì tôi còn có thể làm được mộtchút." Nghe Tô Thiến nói như vậy, Lý Hưởng thở dài một hơi, nếu TôThiến chỉ là muốn giết thời gian thì việc này không khó.
Lý Hưởng suy nghĩ một chút nói: " Đã như vậy, tôi cũng không khách khí,nơi này tôi có một phần tư liệu muốn đem đến khu sản xuất, vốn là LưuLôi bọn họ đem đi, bên kia cô cũng rõ ràng, Vũ Phi bố trí trận pháp bênngoài, ngoại trừ Lưu Lôi bọn họ thì không ai có thể tự do ra vào, khôngbiết Tô tiểu thư có thể đi vào..."
" Đương nhiên có thể, cách ra vào trận pháp đại ca đã truyền cho tôi,Lý đại ca đừng gọi tôi là Tô tiểu thư, như vậy có vẻ quá khách khí, saunày anh cứ gọi tên tôi, hoặc là tiểu muội cũng được."
" Nga, tôi đã biết, sau này tôi gọi tên cô đi, đây là tư liệu cần đemđi." Lý Hưởng nói xong thì rút ra xấp tài liệu trên bàn, Tô Thiến cầmlấy, chào Lý Hưởng rồi đi ra ngoài. Lý Hưởng gọi một chiếc xe của côngty đưa Tô Thiến đi, khoảng nửa giờ sau, Tô Thiến đã tới nơi sản xuất,nàng xuống xe đi vào Mê Tiên trận. Ước chừng mười phút sau, Tô Thiến từbên trong đi ra, trở về tổng công ty. Tô Thiến không hề hay biết, nàngra vào như vậy đã rơi vào trong mắt của người có chủ tâm.
Chu Lực, Đặng Phương lần trước bị Lưu Vũ Phi phong ấn tu vi, sau đó trởvề Phi Thiên Tông, cầu viện với sư môn bọn họ, hy vọng trưởng bối sưmôn có thể giúp họ giải trừ phong ấn. Nhưng những người của Phi ThiênTông đã dùng hết phương pháp nhưng không sao giải trừ được phong ấntrên người cả hai. Tạ Đông đã nhìn thấy qua thủ pháp cao thâm khó lườngcủa Lưu Vũ Phi, hắn hạ quyết tâm phải vượt qua Lưu Vũ Phi. Từ ngày đóhắn tu luyện cũng khắc khổ rất nhiều, điều này làm cho sư phụ hắn rấthài lòng.
Lần này hắn đi theo sư phụ cùng tới Thượng Hải. Phi Thiên Tông bọn họlần này đi tới sáu người, là sư phụ của Tạ Đông Quan Hải Thiên, cùngvới bốn sư thúc của hắn. Tạ Đông chỉ là đệ tử nhập môn thấp nhất củaPhi Thiên Tông, lần này có thể cùng sư phụ hắn đến Thượng Hải là vì sưphụ hắn rất yêu thương hắn. Cho dù là mấy sư huynh đệ của Quan HảiThiên cũng chỉ mới là tứ đại đệ tử của Phi Thiên Tông, tu vi cũng chỉmới tới Nguyên Anh kỳ. Hôm nay bọn họ cũng nhận được thiệp mời của bagia tộc, nhưng bọn họ cho rằng ba gia tộc cũng chỉ nói về chuyện củalinh dược, không đi cũng như nhau.
Bọn họ vì muốn hiểu rõ về công ty Tây Vũ, vừa tới Thượng Hải liền bắtđầu điều tra mọi chuyện về công ty Tây Vũ. Sau khi điều tra xong, bọnhọ chắc chắn linh dược được đặt trong phòng sản xuất. Vì vậy từ xếchiều bọn họ vẫn chờ đợi ở chỗ này, định đợi trời tối thì đi vào tìmhiểu. Đúng lúc Tô Thiến đi tới liền bị Tạ Đông nhận ra. Tạ Đông vừanhìn thấy Tô Thiến thì giật mình, sư phụ hắn nhìn thấy liền hỏi: " Đôngnhi, cô gái kia là ai, ngươi biết cô ta sao?"
" Đúng vậy! Sư phu, cô gái này cho dù hóa thành tro đệ tử cũng sẽ khôngquên, người đã phong ấn hai sư đệ chính là đi chung với nàng, bởi vậyđệ tử nhìn thấy nàng mới kinh hãi như vậy."
Quan Hải Thiên nói: " Vậy nàng tới nơi này làm gì, ta xem nàng ra vàodễ dàng như vậy thì hiển nhiên là người của công ty Tây Vũ, nếu khôngsao họ không ngăn cản nàng."
" Điều này đệ tử biết, lần này sư phụ đến có phải muốn lên Bắc Kinh tìm người kia?"
" Việc này không vội, nếu ngươi nói chính là người nọ cùng cô gái này ởchung, nói vậy hắn cũng đến Thượng Hải rồi, chúng ta sẽ đụng mặt vớihắn không chừng."
Quan Hải Thiên và Tạ Đông nói chuyện một hồi rồi ẩn vào, kiên nhẫn đợi trời tối.
Lưu Vũ Phi tiễn xong Linh Hư bọn họ, vì ngày hôm sau Tô Thiến lại đihọc, buổi tối nay hắn muốn đưa Tô Thiến về Bắc Kinh. Đêm đó hắn đưanàng trở lại Bắc Kinh, hắn vốn còn lo lắng cho bên Thượng Hải, muốn lậptức đi trở về nhưng Tô Thiến không cho, bảo hắn đợi Triệu Nhược Bănglại nói chuyện. Triệu Nhược Băng nhận được điện thoại của Tô Thiến, cảngười cao hứng như sắp nổi điên. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất thay quầnáo, nói với Trầm Linh một tiếng rồi liền đi nhanh. Trầm Linh thấy nànggấp gáp như vậy thì không khỏi lắc đầu, nàng cũng không nói gì thêm.
Triệu Nhược Băng dùng thời gian ngắn nhất chạy tới biệt thự, ở bênngoài nàng dùng sức hít sâu một hơi, đối với việc lập tức có thể gặpLưu Vũ Phi nàng thật sự là có chút khẩn trương. Nàng vừa đứng ngay cửathì: " Băng nhi, ngươi còn muốn đứng ở cửa bao lâu, có phải không muốngặp ta hay không?"
Lưu Vũ Phi đã biết Triệu Nhược Băng đứng sững ở cửa mà không đi vào,nên hiểu được nàng đang ngại ngùng, mới mở miệng nói trước. Triệu NhượcBăng nghe được khẩu khí của hắn chẳng khác gì ngày trước, vốn tâm trạngđang căng thẳng cũng buông xuống ngay.
Nàng đẩy cửa đi vào nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, trong lòng nàngkhông khỏi nhói đau, nước mắt không tự chủ được tuôn ra. Không biết lànước mắt ủy khuất, hay là cao hứng, tóm lại tâm tình nàng bây giờ rấtphức tạp. Tô Thiến đi lên phòng mình, nhường không gian phía dưới chohai người. Nhìn thấy nước mắt của Triệu Nhược Băng không ngừng tuôn ra,Lưu Vũ Phi cũng cảm thấy tay chân lúng túng. Bằng năng lực thần nhâncủa hắn, đối với nước mắt của con gái cũng không hề chống cự lại được.Hắn tiến lên không ngừng lau đi nước mắt cho nàng, không biết nàng cố ýhay là vô ý, liền ôm lấy cổ hắn. Trong lòng hắn nàng càng khóc lớn,hình như muốn đem tất cả ủy khuất suốt một tháng khóc ra hết. Cứ nhưvậy hắn càng đau đầu, hắn cảm thấy lẽ ra người chịu ủy khuất là hắn mớiđúng. Vô duyên vô cớ bị nàng mắng cho, bây giờ thì ngược lại, mình cònphải an ủi nàng.
Nàng khóc cả buổi trời, mới nhớ mình còn chưa xin lỗi hắn, nhìn thấytrước ngực áo hắn đã ướt đẫm, mặt nàng đỏ lên, ngại ngùng lau đi nướcmắt của mình, ra vẻ đáng thương nói: " Ca, xin lỗi, Băng nhi ngày đóhiểu lầm ca, Băng nhi bây giờ thành tâm hướng ca xin lỗi, xin ca hãytha thứ cho muội muội này, Băng nhi cam đoan sau này sẽ không bao giờlàm thế nữa."
Lưu Vũ Phi nhìn thấy nàng rốt cuộc đã nín khóc, liền thở ra một hơi.Hắn nhìn thấy quần áo của mình do Thất Thải Thần Giáp biến hóa thànhđều đã bị nước mắt của nàng làm ướt một khoảng lớn, trong lòng hắn thầmnghĩ: " Sau này nói thế nào cũng không để cho con gái khóc trong ngựcmình mới được."Hắn cũng không để ý đến lời xin lỗi của nàng, chỉ an ủi:" Băng nhi, ca không có ý thật sự trách muội, nói ra ta cũng có sai,muội cũng đừng ở trong lòng nữa, sau này muội muốn tới ở thì cũng được,ca sẽ không cản muội đâu."
Triệu Nhược Băng nghe xong lời này thì trong lòng cảm thấy vui sướng,cuống quýt gật đầu. Lưu Vũ Phi nhìn thấy thời gian cũng đã không cònsớm nữa, , hắn còn nhớ đến chuyện bên Thượng Hải liền kêu lên: " Thiếnnhi."
Trên lầu truyền đến thanh âm của Tô Thiến, Triệu Nhược Băng nhớ tới vừarồi mình còn chưa đi gặp Tô Thiến, nàng biết lần này Lưu Vũ Phi chịutha thứ cho nàng là nhờ Tô Thiến giúp đỡ. Nàng nhìn thấy Tô Thiến đixuống lầu, vội vàng kéo tay Tô Thiến, không ngừng nói: " Cảm ơn"
" Băng tỷ, muội không có làm gì cho tỷ, tất cả đều chỉ là ý của ca thôi."
" Được rồi Thiến nhi, Băng nhi có gì sau này hãy nói, ca bây giờ vềThượng Hải, nếu rảnh thì vào Giang Sơn Xã Tắc Đồ tu luyện đi, còn nữahai người ở lại Bắc Kinh cần phải cẩn thận một chút, bất kể đi đâu cũngphải đưa theo Phi Tuyết các nàng." Hắn sợ hai nàng nói chuyện thì sẽmất thời gian, lên tiếng cắt đứt lời cả hai.
Triệu Nhược Băng nghĩ không ra hắn vừa tới liền rời khỏi, không khỏi nói ngay: " Ca, ca đi đâu vậy, sao vừa về lại đi ngay."
" Ta đi Thượng Hải, nơi đó còn có việc chờ ta xử lý, về phần là chuyệngì muội cứ hỏi Thiến nhi là được, nàng biết hết tất cả." Nói xong thìhắn đã biến mất trước mặt hai nàng.
Ngày thứ hai Lưu Vũ Phi vừa đi, Triệu Nhược Băng đi về nhà Trầm Linh, thu xếp đồ đạc của mình lại để quay về biệt thự.
Trầm Linh nhìn thấy Triệu Nhược Băng vẻ mặt tươi cười, biết nàng bâygiờ cùng Lưu Vũ Phi đã hoá giải được những khúc mắc cá nhân. Trầm Linhtự mình cũng cảm thấy cao hứng, nói đùa: "Băng Nhi, sắp cùng tình langhội ngộ cùng một chỗ, có phải rất nóng lòng rồi không?"
Trầm Linh cố ý nhấn mạnh chữ "cùng một chỗ", Triệu Nhược Băng mặc dùbiết Trầm Linh cố ý trêu chọc nàng, nhưng nhất thời mặt cũng đỏ bừng,đứng lên nói: "Tỷ tỷ, ngay cả ngươi cũng muốn trêu chọc ta."
"Ta sao lại không hiểu được ý tứ của muội chứ. Được rồi Băng Nhi, LưuVũ Phi ngày hôm qua không phải về Bắc Kinh sao? Hắn bây giờ đang ởđâu?" Trầm Linh thấy nàng ngại ngùng liền đổi sang chuyện khác hỏi.
"Ca ngày hôm qua vừa quay lại, rồi lại lập tức đi Thượng Hải."
"Lưu Vũ Phi ở Thượng Hải? Băng Nhi, hắn đi Thượng Hải làm gì? Ngươi nói cho ta biết được không?"
" Tỷ tỷ, không phải Băng Nhi muốn giấu giếm ngươi, mà đó là ca đã phân phó qua, bất luận là ai cũng không được tiết lộ."
Trầm Linh mấy hôm nay đã từng nghe Long Ba nói, Thượng Hải xuất hiệnnhiều người không rõ lai lịch, bọn họ rất có khả năng là những người tuchân. Bởi vậy nàng đoán Lưu Vũ Phi ở Thượng Hải chắc có liên quan đếnviệc này.
Nàng cũng biết Lưu Vũ Phi vạn phần thần bí, Triệu Nhược Băng nếu khôngnói, nhất định có lý của nàng. Trầm Linh cũng không muốn gây khó dễ choTriệu Nhược Băng .
Lưu Vũ Phi trở về Thượng Hải ngay đêm đó. Các môn phái cũng đều pháingười tìm hiểu qua cơ sở sản xuất, bất quá bọn họ vận khí cũng khôngđược tốt cho lắm, tất cả những người được phái đi đều không biết bênngoài đã được bố trí một đại hình trận pháp.
Huyết Ma trong khi tung tin cũng cố tình giấu giếm việc Công ty Tây Vũở bên ngoài có bố trí đại hình trận pháp. Hắn muốn cho Lưu Vũ Phi cùngcác đại môn phái khi đó mâu thuẫn, để cho bọn Ma tông ở giữa làm ngưông đắc lợi.
Chỉ trong một buổi tối, Lưu Lôi từ trong Mê Tiên trận đã tóm được hơnmười người. Bên ngoài, tất cả các tu sĩ đều bị trận pháp vô danh nàychặn lại, bọn họ chỉ thấy một số người tiến vào rừng cây rồi lập tứcngã xuống mà khiếp sợ không biết tình huống diễn ra như thế nào, lậptức đình chỉ việc đột nhập. Mỗi người trong số đó đều bị uy bức bởi mộtcảm giác sợ hãi.
Nhóm tu sĩ, tất cả đều lui lại, bọn họ đều hướng sư môn mình mà cầu viện.
Côn Lôn phái, Phi Thiên Tông, Hoả Vân Tông, tam đại phái đều đã cóngười lâm vào Mê tiên trận. Chỉ là bọn họ vì chút danh tiếng của sư mônmà đương tràng cũng không dám lên tiếng. Người của Phi Thiên Tông tạmthời quay lại cứ địa. Quan Hải Thiên tại phòng nghỉ biết được tình hìnhnhư vậy, phẫn nộ mắng Công ty Tây Vũ hèn hạ, vô sỉ, chỉ biết sử dụngtrận pháp ám toán người khác.
Lưu Vũ Phi ngay sau đó tra ra được tung tích của những người đột nhập,kể cả Côn Lôn, Phi Thiên Tông, Hoả Vân, Ngũ Hành, Thái Sơn, Nga Mi;thậm chí ngay cả Phật tông Tịnh Quang đại sư cũng nằm trong số đó.
Đối với người tu chân, Lưu Vũ Phi thực sự cũng cảm thấy xử lý rất khókhăn. Hắn không thể xử sự giống như lần trước, dùng kế "giết gà doạkhỉ" được, hoặc là lại phong ấn tu vi. Lưu Vũ Phi còn không đủ nhẫn tâmđể tưởng tượng ra cuộc sống hàng ngày của họ từ lúc bị phong ấn đếnthời hạn được giải trừ sẽ như thế nào.
Cuối cùng Lưu Vũ Phi quyết định cầm cố những người này, sau đó hắnhướng đến Tĩnh Huyền phát ra một đạo ngọc phù. Lưu Vũ Phi hy vọng TamThanh Giáo ra mặt thương lượng mang tất cả những người này trở về.
Tĩnh Huyền nhìn tin tức của Lưu Vũ Phi truyền đến trên ngọc phù, khôngkhỏi cười khổ trong lòng. Chỉ trong một buổi tối mà Lưu Vũ Phi đã bắtgiữ hơn mười người, trong đó riêng người tu chân giới tam đại môn pháiđã chiếm tới ba phần. Tĩnh Huyền biết việc này thật sự rất khó khăn,nếu không cẩn thận thì hậu quả không thể lường trước được. Tĩnh Huyềncầm đạo ngọc phù, đưa cho sư phụ hắn là Linh Quang đạo trưởng xem.
Linh Quang đạo trưởng xem xong lại đưa cho Tam Thanh trưởng giáo là NgộThanh Đạo Trưởng. Ngộ Thanh Đạo Trưởng nhìn nội dung trên ngọc phù, thởdài nói:
"Linh Quang, ngươi cho rằng việc này nên làm như thế nào mới thoả đángđây. Lưu Vũ Phi tiểu bằng hữu này đề nghị Tam Thanh chúng ta ra mặtmang những người đó đi, đây quả thật là rất nể mặt chúng ta rồi."
Linh Quang cung kính trả lời:
"Sư tôn, bần đạo cho rằng, hay là chúng ta Tam Thanh liên hiệp với TinhNguyệt cung phát ra một đạo thiệp, yêu cầu các môn phái trước mắt gọicác đệ tử đang làm nhiệm vụ tại Thượng Hải hồi môn, sau đó thông tri đểcho họ tự mình đem nốt mấy người bị Lưu Vũ Phi bắt được quay trở về."
" Tốt lắm Linh Quang, đề nghị lần trước lúc Tĩnh Huyền quay lại cũng đãđề cập qua, vi sư đã từng khuyên bảo qua các đại môn phái, nhưng khôngthu được hiệu quả. Chỉ có một số ít môn phái còn nghe khuyên bảo, lầnnày đều có người rơi vào tay Lưu Vũ Phi, vi sư xem, sợ rằng họ lợi dụngviệc này..." Ngộ Thanh nói xong thở dài một hơi, hiển nhiên việc này đốivới những môn phái đó là một sự thất vọng tột cùng.
Linh Quang hỏi:" Vậy theo ý sư tôn, chúng ta có nên phái người tớiThượng Hải để tiếp nhận số người bị Lưu Vũ Phi bắt đi? Đệ tử sợ rằngcho dù có được thả ra, họ vẫn không từ bỏ ý định, đến lúc đó sẽ làm choLưu Vũ Phi tiểu hữu động sát ý vậy thì.. ..."
"Đây cũng là một nan đề làm vi sư đau đầu đây. Nếu những người này đềuđồng loạt nói như vậy, sợ rằng Lưu Vũ Phi sẽ hiểu nhầm Tam Thanh chúngta." Ngộ Thanh bất đắc dĩ nói. Cuối cùng, Ngộ Thanh quyết định đem việcnày cùng với mấy vị trưởng lão thương lượng.
Lưu Vũ Phi phát ra đạo ngọc phù đến nay cũng đã được ba ngày, Tam Thanhcòn chưa phái người nào đến đây, trên ngọc phù chỉ nói là vài ngày nữasẽ có người đến.
Mấy ngày nay lại có không ít người tu chân không tin sự huyền bí màxông vào Mê tiên trận, kết quả không cần nói làm gì. Nhìn dưới tầng hầmcàng ngày càng nhiều người bị bắt, Lưu Vũ Phi trong lòng rất rầu rĩ. Cứnhư vậy chắc chắn sẽ gây họa mà thôi. Hắn bên này rầu rĩ mà bên ngoàicác môn phái cũng đứng ngồi không yên. Bọn họ bây giờ nhiệm vụ khôngđơn giản chỉ là tiên dược nữa, mà còn phải nghĩ cách cứu đồng bọn ra.Trong ba ngày qua, các đại môn phái liên tiếp cử rất nhiều đệ tử đếnThượng Hải, cấp bậc của họ cũng không phải bình thường. Theo nhữngngười đến ngày càng nhiều, hào khí xung quanh công ty Tây Vũ cũng ngàycàng khẩn trương.
Qua tin tức truyền về, Phi Thiên tông biết được môn phái mình có bangười rơi vào tay công ty Tây Vũ, lập tức bốn gã Đại Thừa Kỳ và năm tênPhân thần kỳ cao thủ đã được phái đến đây.
Phi Thiên Tông phái đi nhiều cao thủ như vậy, bản thân là môn phái TuChân Giới, thực lực cực mạnh, so với Côn Lôn cũng không hề yếu thế nêntin tức lan đi rất nhanh. Côn Lôn phái cũng không hổ là đại môn pháithực lực cực mạnh tại Tu Chân Giới, bọn họ cũng phái tới mười tên PhânThần kỳ và người có tu vi Đại Thừa kỳ. Các môn phái khác cũng liên tiếptăng cường lực lượng của mình.
Nhất thời, thực lực của các đại phái tại Thượng Hải tăng đột biến. Theotin tức liên tục truyền đến, Lưu Vũ Phi không khỏi âu lo vì tình hìnhcàng ngày càng phức tạp. Hắn bây giờ chỉ lo những người này nếu khôngvượt qua được trận pháp, có khi nào chuyển hướng để mắt đến người nhàLý Hưởng?
Vòng vây quanh công ty Tây Vũ hiện nay những người đạt tu vi Nguyên Anhkỳ đều đã rời đi. Mặc dù nhân số giảm đi gần một nửa, nhưng thực lực sovới mấy ngày trước lại cường đại hơn nhiều.
Ngày đầu tiên, tất cả những môn phái có đệ tử rơi vào tay công ty TâyVũ đều cùng nhau thống nhất, liên hợp định công phá trận. Bất quá Mêtiên trận uy lực siêu viễn hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng; cườngcông, đột kích tất cả đều không được.
Có một số người đến trước đã bị giáo huấn nên những người đến sau cóthực lực đều cường đại hơn nhiều so với toán trước nhưng bọn họ cũngchỉ dám tiến sát Mê tiên trận, không dám bước vào nửa bước. Những đệ tửhạch tâm của các đại môn phái tại đây số lượng đã lên tới một phần ba,hơn trăm người tu vi đều đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. Dĩ nhiên không aitrong số đó có khả năng phá giải trận pháp trước mắt, mặt mũi mọi ngườiai nấy đều không chút sáng sủa.
Đang lúc các đại phái chưa có biện pháp, không biết người của môn pháinào đã đưa ra đề nghị, bắt Lý Hưởng hoặc người nhà để bức bách ngườibên trong khai thông trận pháp. Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi ngườiđều trầm mặc không ai nói một lời nào. Cả nhà Lý Hưởng đều là ngườibình thường, việc bắt giữ họ cũng không ai muốn nghĩ đến. Việc đó làđạo nghĩa, không ai cho phép, nhất là nếu việc này truyền ra ngoài. Mấyngười có tinh thần chính nghĩa tại đó đã bắt đầu lên tiếng phản đối,nhưng người đưa ra chủ ý lại giải thích: " Đây chỉ là tạm thời khốngchế người nhà của hắn, ta cũng không hề gây thương tổn cho họ. Đợi đếnkhi đồng môn chúng ta được cứu lại thả bọn họ ra là được."
Những người này vì việc giải cứu môn nhân đã không để ý đến cấm kỵ củatu chân giới, đi đối phó với người bình thường. Cuối cùng mọi ngườicũng thương nghị, giơ tay biểu quyết. Chỉ có tám người phản đối, cònlại hơn mười người tất cả đều đồng ý với đề xuất đó. Tám người này thởdài một hơi, bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Hơn mười người còn lại bắt đầu bàn bạc làm thế nào mới có thể bắt đượcLý Hưởng hoặc người nhà của hắn. Lại là nhân vật vừa nêu ra chủ ý đưara ý tưởng, hắn kể ra hết thảy mọi việc có liên quan đến Lý Hưởng mộtnhà ba người, vợ con như thế nào, con học trường nào, mấy giờ đi học.Thậm chí có ba người đang âm thầm bảo vệ cho nhà Lý Hưởng, hắn cũngđiều tra được, đồng thời khẳng định tu vi ba người bảo vệ đó chỉ đạtđến Nguyên Anh kỳ.
Những người nghe được trong bụng đều như gióng trống mở cờ, lòng càngkhẳng định công ty Tây Vũ thực lực cũng rất bình thường, chỉ dựa vàotrận pháp cổ quái này mà thôi.
Mấy ngày nay, Lý Hưởng cảm giác hàokhí có chút không hay. Lưu Lôi vẫn như cũ mỗi ngày âm thầm bảo vệ hắn,nhưng bây giờ Lưu Lôi đi theo hắn nửa bước không rời, hơn nữa thần sắccó vẻ rất khẩn trương. Lý Hưởng không biết xảy ra chuyện gì, hắn cảmthấy bây giờ đi về nhà hay đến công ty thì cũng không có gì khác biệt.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy thời gian đã trôi qua bốn ngày mà Tam Thanh Giáovẫn còn chưa có hồi âm. Lưu Vũ Phi không biết Tam Thanh Giáo rốt cuộcmuốn làm gì, hắn lại phát ra ngọc phù, tỏ ý nếu Tam Thanh Giáo khôngđưa ra một đáp án rõ ràng thì hắn sẽ tự mình dùng phương pháp của mìnhđể giải quyết.
Lưu Vũ Phi phát hiện mới qua một đêm, đám tu sĩ bên ngoài đã có thêmngười đạt tới tu vi Phân Thần kỳ. Lưu Vũ Phi quyết định, nếu ngày maiTam Thanh Giáo còn chưa trả lời, hắn sẽ tự mình ra tay cho những ngườiđó một chút giáo huấn. Xế chiều, Lý Hưởng cũng như thường lệ chuẩn bịvề nhà. Được nửa đường, Lưu Lôi đột nhiên nói: " Lý ca, có người giámthị chúng ta, đợi lát nữa nên cẩn thận một chút." Lời của Lưu Lôi vừanói xong, chỉ thấy trên không trung hạ xuống hai đạo sĩ và bốn người.Lý Hưởng nhìn thấy có người từ trên bầu trời hạ xuống thì hai mắt phátngốc nhìn bọn họ. Ngay cả mình đang lái xe cũng quên mất, xe chỉ theoquán tính chạy tới. Đợi đến khi Lý Hưởng muốn thay đổi hướng thì đã cóchút chậm, đang lúc Lý Hưởng tưởng rằng mấy người này sẽ bị xe tông thìhắn sợ đến mặt tái nhợt, trên xe phát ra tiếng chói tai. Lý Hưởng cứtưởng sẽ có máu thịt bay tung thì cũng không có gì xuất hiện.
Sáu người phía trước xe đều không thấy bóng dáng, Lý Hưởng còn tưởngmình vừa gặp quỷ. Hắn vừa định xuống xe đi thăm dò, Lưu Lôi đưa tayngăn cản hắn, nói: " Lý ca, không nên xuống xe, bọn họ muốn tới gặp ta,ngươi đi trước đi."
" Bọn họ là ai, tại sao tới tìm ngươi?" Lý Hưởng không biết xảy ra chuyện gì.
" Mau đi, Lý ca, ngươi chỉ là người bình thường, bọn họ sẽ không làm gìngươi đâu." Lưu Lôi lần này nghĩ sai rồi, hắn không biết mục tiêu lầnnay chính là Lý Hưởng.
Lưu Lôi xuống xe, nhìn thấy sáu người nay, trong lòng chấn động, mấyngười này tu vi đều cao hơn hắn nhiều. Vừa rồi trong xe bị ngăn cản tầmmắt hắn vốn không cẩn thận quan sát qua.
Hắn lập tức tương ra phi kiếm, sáu người kia đã đứng nơi đó chờ hắn.Lưu Lôi phát ra một tiếng rống giận: " Lý ca, mau đi về phía thiếu giacầu viện." Đồng thời với tiếng hét, phi kiếm cũng xẹt qua một luồngsáng, công thẳng tới sáu người kia. Uy lực của một kiếm nay hiển nhiêncó chút ngoài dự liệu của bọn họ. Người chịu sự công kích nay không dámđón đỡ, thân ảnh hắn chợt lóe, người liền lui về phía sau hơn mườithước. Hắn vẫn là xem thường uy lực của phi kiếm nay, phi kiếm bị bámkiếm khí đột nhiên tăng vọt, một cỗ kiếm khí liền đánh xuống. Người nàyhiển nhiên có chút ứng phó không kịp, cả cánh tay bị kiếm khí bổ xuống.Người đó bị thương nặng, hắn lập tức vận công để không phun máu rangoài. Miệng cắn chặt, không kêu một tiếng, xem ra hắn đúng là một hántử.
Tình huống khẩn cấp, Lưu Lôi thật sự không có thời gian phát ra ngọcphù cầu viện, hắn biết đối với những người này chỉ có cách tấn côngtrước mới có một con đường sống. Bây giờ Lưu Lôi chỉ hy vọng, Lý Hưởngcó thể đem tin tức của nơi này truyền tới chỗ Lưu Vũ Phi. Lưu Lôi khôngbiết khi Lý Hưởng cho xe chạy qua một khúc quanh, thì không còn tiếntới được nữa. Ở phía trước xe hắn có một người dùng một tay nâng xe hắnlên, điều này làm cho Lý Hưởng ở bên trong bị dọa đến hồn phi pháchtán, Lý Hưởng nói thế nào cũng là người từng trải qua cái chết, hắnkhiếp sợ một lúc thì cũng tỉnh táo lại, nghĩ đến Lưu Lôi bên kia cònđang chờ hắn truyền đi tin tức. Hắn bây giờ chỉ nghĩ làm sao đem tintức truyền cho Lưu Vũ Phi. Lúc này hắn nhìn thấy điện thoại trên xe,hắn liền vỗ vào đầu mình, thầm mắng mình ngu ngốc.
Xe của Lý Hưởng bị người đó nắm ở trong tay, giống như một món đồ chơibị xoay quanh. Lý Hưởng ở bên trong không khỏi muốn ngất, hắn cố gắnghết sức bấm được điện thoại cho Lưu Vũ Phi. Điện thoại reo vài tiếng,nghe được thanh âm Lưu Xán truyền đến, Lý Hưởng cũng không nhiều lời,hắn hét lớn vào điện thoại: " Mau tới cứu chúng ta, Lưu Lôi có nguyhiểm, chúng ta ở..." Lý Hưởng còn chưa nói hết thì xe đã bị ném lên mặtđất, điện thoại trong tay Lý Hưởng bị văng đi, còn hắn cũng bị chấnđộng hôn mê bất tỉnh.
Lưu Xán ở bên kia nghe được Lưu Lôi có nguy hiểm, Lý Hưởng còn đangđịnh nói vị trí của mình thì điện thoại đã bị cắt ngang. Lưu Xán lạibấm lại lần nữa thì đã không thông. Hắn liền kết luận Lưu Lôi và LýHưởng đã nhất định xảy ra vấn đề. Hắn lập tức tìm Lưu Vũ Phi, đem việcnày hồi báo. Lưu Vũ Phi nghe xong trong lòng kinh hãi, cả giận nói: "Bọn họ thật dám xuống tay với người bình thường." Hắn biết bây giờkhông phải là lúc nói chuyện nay, chủ yếu là tìm ra vị trí của Lưu Lôivà Lý Hưởng.
Lúc này Lưu Lôi đã nguy hiểm vạn phần, mấy tu sĩ này tu vi chẳng nhữngcao hơn hắn mấy cấp bậc, còn lần lượt khẩn bức, không để lại chút khônggian cho hắn thi triển pháp thuật thêm nữa. Bây giờ chỉ có thể dựa vàongự kiếm quyết và phối hợp với phi kiếm trong tay, ngăn cản sự cườngcông của đối phương. Lưu Lôi nhìn thấy địch thắng ta suy, chỉ có thểtranh đấu kỹ xảo, chạy qua chạy lại. Thỉnh thoảng phát ra được đạo kiếmkhí, chuyện này cũng làm cho sáu người kia đau đầu không thôi, tronglúc nhất thời chẳng có biện pháp gì với hắn. Trong lòng của Lưu Lôicũng cảm thấy mừng thầm, hắn nghĩ rằng chỉ cần Lý Hưởng truyền được tintức cho Lưu Vũ Phi, thì hắn tin tưởng Lưu Vũ Phi sẽ kịp tới. Bàn tínhcủa Lưu Lôi quả thật không sai, nhưng sáu người này làm sao cho hắn nhưý, nhất là người vừa rồi bị hắn chặt bỏ cánh tay. Tổn thất một cánhtay, đối với người có tu vi Phân Thần kỳ cũng không có gì là chuyệnlớn. Hắn chỉ cần dùng chân nguyên lực thúc dục nguyên anh trong cơ thểthì có thể làm cánh tay mọc lại nhưng phải dùng nhiều chân nguyên. Hắnnảy sinh ác độc muốn diệt Lưu Lôi trong tay hắn. Hắn nghĩ mình vốn làngười có tu vi Phân Thần kỳ, lại bị một người mới đạt tới Nguyên Anh kỳchém đi một cánh tay, điều này thật làm cho người ta sợ hãi.
Thân hình Lưu Lôi như rắn, bất kể bọn họ làm thế nào, Lưu Lôi cũng cóthể tránh thoát trong vòng vây của họ, tìm ra được nhược điểm, liên tụctránh né trong gang tấc. Sáu người cũng không phải trẻ con, bọn họ thấysáu người liên thủ mà cũng không bắt được Lưu Lôi, ngược lại sáu ngườicòn phải tự lo cho mình, không thể sử dụng tuyệt chiêu bản thân, sợmình lơ đãng sẽ làm bị thương người của mình. Bọn họ nhìn nhau ra dấu,năm người đột nhiên tản ra, chỉ để lại một người, còn những người kiachia ra năm phương vị, vây Lưu Lôi vào giữa.
Lưu Lôi cười khổ một tiếng, hắn rõ ràng kế tiếp sẽ là một trận ácchiến. Lưu Lôi hét lớn một tiếng, một đạo điện mang từ trên phi kiếm bổxuống, đem đối phương bức lui một bên. Sáu người phân tán cũng đủ làmcho hắn có đủ thời gian thi triển pháp thuật. Lưu Lôi chuẩn bị, cùnglúc mấy người kia cũng chuẩn bị, một đạo sĩ đến từ Côn Lôn lẩm bẩm: "Ngũ Tinh trấn thải, quang chiếu huyền minh, lạc thạch thuật, tật!" Theochú ngữ niệm xong, chỉ thấy năm tảng đá cao cỡ đầu người trống rỗngxuất hiện, trên đỉnh đầu Lưu Lôi hạ xuống năm khối đá lớn từ trên bầutrời.
May mắn là con đường này đã bị người tu chân dùng phát thuật cấm chế,nếu không không biết đã tạo thành thương vong cho bao nhiêu người vôtội. Lưu Lôi nhìn thấy năm tảng đá lớn trên không thì thu hồi phi kiếm,tay liên tục khấu động, sáu đạo kiếm khí từ tay hắn bay ra, quát: "Thanh Liên kiếm quyết, phá." Năm đạo kiếm khí phát ra " xuy xuy" tiếngvang đánh về hướng năm khối đá, còn thừa một đạo bay tới hướng đạo sĩCôn Lôn. Năm tảng đá còn chưa hạ xuống, đã bị kiếm khí Lưu Lôi phát rađánh cho thành đá vụn. Còn đạo sĩ Côn Lôn thì bị kiếm khí mạnh mẽ vọttới thì cảm thấy ngoài ý muốn, hắn tâm niệm vừa động, phi kiếm quay vềLưu Lôi phát ra kiếm khí bắn tới. " Đinh" một tiếng, phi kiếm bị đánhbay, đồng thời triệt đi kiếm khí của Lưu Lôi.
Đây cũng là lực lượng cuối cùng của Lưu Lôi, hắn còn chưa kịp kháp linhhuyền bắn ra chiêu kế tiếp thì pháp thuật của năm tu sĩ bên kia đã hoànthành. " Lôi Cổ Hậu Oanh" " Thiên Địa Vô Cực" "..." năm tiếng quát, mộtđạo lôi giáp mang theo bốn đạo kiếm khí chém thẳng tới Lưu Lôi. Giờphút này Lưu Lôi cũng không thể tránh, nhưng hắn đã quyết tâm liềumạng, tâm lý dao động, thầm nghĩ: " Chết cũng phải kéo theo người đềnmạng." Tâm niệm vừa động, hắn xuất ra một thủ ấn mà ai cũng biết, khithủ ấn của hắn lưu chuyển, đạo sĩ Côn Lôn kia kinh hãi kêu lên: " Cácvị đạo hữu, mau lui, hắn muốn tự bạo."
Nghe được tiếng cảnh báo của đạo sĩ Côn Lôn, năm người muốn lui đãkhông còn kịp rồi, pháp thuật của bọn họ đã thi triển một nửa, nếu lúcnày rút tay, dù có thể tránh thoát được khi Lưu Lôi tự bạo, bọn họ cũngsẽ bị pháp thuật cắn trả, tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Thủ ấn của Lưu Lôi cũng nhanh chóng hoàn thành, đạo thiên lôi cũng từtrên trời giáng xuống, Lưu Lôi cười to nói: " Tất cả cùng nhau chết đi."
Thần thức của Lưu Vũ Phi chậm rãilướt theo con đường Lý Hưởng thường đi tìm tòi khắp nơi. Đầu tiên hắnchứng kiến, Lý Hưởng đã bị chấn đến hôn mê bất tỉnh. Bên ngoài xe LýHưởng có một người tu chân, đang định đưa Lý Hưởng từ trong xe ra. LưuVũ Phi thấy Lý Hưởng tạm thời không có việc gì, thì thần thức lại tiếptục tìm tới trước. Đúng lúc này hắn nhìn thấy Lưu Lôi sắp hoàn thànhthủ ấn tự bạo. Hắn cả kinh đến nỗi trái tim cũng muốn nhảy ra, Lưu Lôinếu có bị thương nặng đến thế nào thì hắn cũng nắm chắc có thể trịkhỏi, duy có nguyên thần tự bạo là hắn thật sự không có cách nào giúpđược. Thần thức Lưu Vũ Phi rất nhanh xuyên qua trong đầu Lưu Lôi quát:" Lưu Lôi, mau dừng tay, ta lập tức tới đây."
Lưu Lôi phát ra tiếng cười, đang chuẩn bị cùng mấy người đối phươngđồng quy vu tận( cùng ôm nhau chết), thanh âm Lưu Vũ Phi đột nhiên vanglên trong đầu hắn, khiến cho hai tay hắn chấn động, còn chưa kịp hoànthành thủ pháp tự bạo thì đột nhiên biến mất.
Đúng lúc này pháp thuật và kiếm khí của năm người kia đã bổ xuống, LưuLôi cười khổ, tự nhủ: " Thiếu gia, xin lỗi, sau này không thể hầu hạbên người ngài nữa rồi." Đang lúc nay, phi kiếm trong cơ thể hắn pháthể mà ra, bay trên đỉnh đầu Lưu Lôi. Đạo lạc lôi và bốn đạo kiếm khíđồng thời đánh trúng phi kiếm. Cả người Lưu Lôi bị chấn bay đến mườithước, quay cuồng thân thể, máu tươi từ miệng hắn tuôn ra không ngừng.Phi kiếm của Lưu Lôi là dụng nguyên thần mà luyện, cho nên có sự tươngliên. Nó ở trong cơ thể Lưu Lôi cảm nhận được Lưu Lôi có nguy hiểm liềntự động phá thể bay ra, thay thế Lưu Lôi chịu một kích trí mạng. Vốnthanh phi kiếm lóng lánh màu vàng sáng rực, bị đánh trúng liền trở nênlờ mờ không ánh sáng, nhìn qua chẳng khác gì một thanh sắt vô dụng. LưuLôi lúc này cũng không hơn gì, mặc dù phi kiếm thay thế hắn chịu mộtkích, nhưng công kích vào phi kiếm do hắn dụng nguyên thần tu luyện nênphi kiếm bị hao tổn cũng như nguyên thần hắn bị hao tổn, đây cũng chínhlà lý do mà tất cả người tu chân không dám dùng tâm thần luyện hóa phikiếm. Vì nếu như có một ngày nào phi kiếm đối kháng với địch nhân bịđối phương phá hư, vậy cũng như là ý nghĩa bản thân bị tan thành mâykhói.
Lưu Vũ Phi lập tức thu hồi thần thức, hắn liền thuấn di qua chỗ LưuLôi, lúc này Lưu Lôi vừa bị đạo pháp thuật đánh bay, người của Lưu VũPhi còn chưa hiện ra thì thanh âm đã vang trước: " Lưu Lôi, thiếu giađã tới."
Lưu Vũ Phi vừa hiện ra đã lập tức chạy tới ôm lấy Lưu Lôi vào trongngực, một cỗ thần nguyên lực xuyên thấu qua thân thể Lưu Lôi, tu bổngay những kinh mạch bị trọng thương của hắn.
Từ khi Lưu Vũ Phi hiện ra rồi cứu trị cho Lưu Lôi bất quá chỉ mới vàiphút thời gian, Lưu Vũ Phi lại xem xét một chút thương thế của Lưu Lôi,phát hiện chỉ là tâm thần hắn bị thương nặng, bây giờ cũng chỉ hôn mêbất tỉnh. Còn những vết thương khác toàn bộ cũng đã trị lành.
Lưu Vũ Phi lúc này mới yên tâm đặt Lưu Lôi nằm trên mặt đất, hắn đứnglên hai mắt phun lửa nhìn sáu người kia, lạnh lùng hỏi: " Các ngươi đềulà người đã vượt qua Phân Thần kỳ, lại liên thủ đối phó một đứa trẻ chỉmới có tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ, còn buộc hắn tự bạo, bỏ điểm ấykhông nói, các ngươi dám không để ý tới cấm kỵ của tu chân giới, ra tayvới người phàm tục, vậy ta cũng không khách khí với loại người như cácngươi nữa."
Sáu người nay đối với sự xuất hiện đột ngột của Lưu Vũ Phi vô cùng kinhhãi, bọn họ chưa từng thấy rõ hắn từ đâu mà tới. Bọn họ ra dấu bằngmắt, sáu người đồng loạt ra tay. Mặc dù bọn họ không biết tu vi của LưuVũ Phi thế nào, nhưng từ phương thức hắn xuất hiện, cũng đủ chứng minhtu vi của hắn sâu không lường được. Lưu Vũ Phi đứng nơi đó vẫn cườilạnh, đối với sáu thanh phi kiếm đang bay tới ngay cả ý tứ né tránhcũng không có. Lần này hắn không có phát huy Thất Thải chiến giáp, hắnmặc niệm Thất Thải thần quyết. Từ thân thể hắn thả ra một đạo Thất Thảiquang mang, từ từ toàn thân hắn trở nên như một u linh. Chỉ thấy sáuthanh phi kiếm xuyên thân hắn bay qua, mà hắn không có việc gì, chỉcười nhạo nói: " Chỉ bằng tu vi này của các ngươi, mà cũng muốn đảthương ta, thật sự là không biết sỉ nhục, nếu không phải các ngươi xúcphạm đến thuộc hạ của ta, ta cũng không thèm cùng các ngươi so đo."
Sáu tu sĩ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn thân thể như u linh của Lưu VũPhi, bọn họ cho tới bây giờ không có nghe nói qua có một người có thểđem thân thể của mình hóa thành hư ảnh. Bọn họ chỉ nghe qua u hồn củaquỷ giới, tu luyện đến đại thừa thì có thể đem hư thể hóa thành thậtthể. Sáu người thấy Lưu Vũ Phi không sợ công kích vật lý của bọn họ,lập tức cuống quýt di chuyển hai tay. Định dụng pháp thuật khác, bọn họbiết đối phó hư thể tốt nhất là nên dùng thiên lôi. " Khởi Lôi Quyết,Lôi Động Cửu Thiên." Theo sáu thanh Chiêu Lôi Thuật, trên bầu trời đãxuất hiện kiếp vân, Lưu Vũ Phi đối với việc này làm như không thấy,nói: " Hôm nay cho các ngươi kiến thức một chút thiên lôi là như thếnào." Dứt lời hắn thủ ấn hai tay, thì thầm: " Ngô Đức Trợ Thiên, ThiênUy Hạo Đãng, Cửu Thiên Thần Lôi, tẫn tru yêu tà, Cửu Tiêu Thần Lôi."Hắn vừa niệm chú xong, không gian bắt đầu xuất hiện sự chuyển độngkhông tầm thường. Một luồng thải vân dị thường chậm rãi tụ tập lại.
Sáu người kia vốn đã đưa kiếp vân tới, nhưng lại từ từ bị luồng thảivân chậm rãi cắn nuốt. Sáu người này còn không biết xảy ra chuyện gì,còn tưởng rằng đây là do sáu người họ cùng đưa tới thiên lôi phát sinhdị biến. Thải vân trên bầu trời ngày càng dày đặc, phía chân trời đãphát ra một trận oanh minh thật lớn. Theo áp lực vô hình càng lúc cànglớn, lúc này sáu người mới có dự cảm không hay. Bọn họ cũng không dámtiếp tục đợi nữa, sáu người chia làm sáu phương hướng bỏ chạy.
Lưu Vũ Phi há có thể buông tha bọn họ, quát: " Cửu Tiêu Thần Lôi, tật."Trên bầu trời hạ xuống một đạo thải quang thật lớn thành trạng tháihình rồng, trực tiếp truy theo sáu người. Sáu người kia dùng tốc độ cựcnhanh chạy trốn, bọn họ bây giờ mới biết được sự đáng sợ của Lưu VũPhi, chỉ bất quá sự tỉnh ngộ này đã chậm một chút, pháp thuật của LưuVũ Phi há có thể để cho bọn họ dễ dàng chạy trốn, sáu người nay dùngngự kiếm viễn độn còn chưa bay được xa thì đã tông vào một vách tườngvô hình, kinh hãi kêu lên: " Kết giới." Mồ hôi lạnh không ngừng từ trênmặt họ tuôn xuống.
Lôi điện hình thành cự long đang từng bước từng bước lao tới chỗ bọn họngay cả khi họ muốn tự bạo cũng đều không kịp, chỉ hét thảm một tiếngthì lần lượt chết đi. Lưu Vũ Phi lộ ra một nụ cười lãnh khốc, sáu ngườiđã bị nuốt chửng năm, còn một người chính là đạo sĩ Côn Lôn hắn muốnlưu lại để hỏi chuyện, đúng lúc này đạo sĩ kia thầm kêu: " Ngô Mệnh HồDĩ." Lưu Vũ Phi đột nhiên thu con cự long kia trở về, Lưu Vũ Phi đốivới mấy người này thật sự đã nổi giận, nếu không cũng sẽ không dùng tớithân thể hư vô và Cửu Tiêu Thần Lôi đối phó với những người tu chânnay, thực lực của mấy người này thật quá yếu, ngay cả một đạo phápthuật của hắn mà cũng không chịu đựng nổi.
Đạo sĩ Côn Lôn bị hắn làm kinh hãi đến ngây ngốc, bị lôi trở về bêncạnh hắn. Vị đạo sĩ kia bị hắn làm vậy thì chợt thanh tỉnh rất nhiều,hắn thấy Lưu Vũ Phi coi hắn như một con chó chết, liền phẫn nộ nhìn LưuVũ Phi, tốt xấu gì hắn cũng là một người có tu vi Phân Thần kỳ. Lưu VũPhi cũng không nhìn hắn, chỉ đang kêu tỉnh Lưu Lôi.
Lưu Lôi sau khi tỉnh lại nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lưu Vũ Phi,trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp: " Cảm ơn thiếu gia, Lưu Lôi đãlàm cho ngài lo lắng rồi." Mặc dù nội phủ Lưu Lôi bị thương đã được LưuVũ Phi trị khỏi, nhưng do tâm thần bị thương cũng chưa được trị lành,nói chuyện cũng yếu ớt vô lực, Lưu Vũ Phi thấy vậy thì phất phất tay, ýbảo hắn không nên nhiều lời.
An nguy của Lý Hưởng hắn không thể lo thêm được nữa, vừa rồi hắn đã xemxét một chút, Lý Hưởng đã bị một người tu chân mang đi. Hắn đang lolắng chính là hai cô nhi khác, hắn ngồi dưới đất xuất thần thức củamình ra. Cách chỗ Lý Hưởng không xa hắn phát hiện Hoàng Huệ chính là vợvà con của Lý Hưởng, bọn họ đã bị người đánh ngất ôm trong người, hắnvừa nhìn thấy thì trong lòng cảm thấy bất an, hắn lại tiếp tục tìm raphía trước. Cách chỗ mẹ con Hoàng Huệ không xa khoảng ba trăm thước cómột mảnh đất trống thì hắn phát hiện Lưu Dân và Lưu Chí. Hai người bọnhọ đang bị tám người tu chân vây công. Lưu Dân và Lưu Chí hiển nhiên đãđi đến đường cùng, đang cùng nhau dùng cách tự bạo như Lưu Lôi vừa rồi.
Lưu Dân hoàn toàn không còn phòng thủ, một người đang liều mạng điêncuồng xông vào tám người vây công, Lưu Chí đang kháp thủ ấn tự bạo, támtu sĩ cũng đã phát hiện ý đồ của bọn họ. Chính vì họ không cách nàothoát khỏi Lưu Dân đang liều mạng tấn công, trong bọn họ có một ngườiđang la lên: " Tiểu hữu, cần gì như thế, chúng ta cũng không có ác ý."Tám người lúc này có khổ mà không sao nói được, bây giờ bọn họ muốndừng tay cũng đã không còn kịp rồi, cách làm đồng quy vu tận của LưuDân làm cho bọn họ căn bản không cách nào thoát thân, cho dù muốn cắtkhỏi Lưu Chí cũng không có khả năng. Lúc này thần thức của Lưu Vũ Phivừa nhìn thấy được Lưu Chí cũng đang vừa vặn hoàn thành thủ ấn tự bạocuối cùng, run giọng kêu lên: " Lưu Chí, không nên a!"
Nhưng không còn kịp rồi, Lưu Chí hình như cảm nhận Lưu Vũ Phi đang đến,bọn họ cùng lộ ra một nụ cười sau cùng, tiếp theo truyền đến một tiếngnổ kinh thiên động địa, tự bạo hoàn thành nổ tung làm cho thiên địa runrẩy. Tám người tu chân vây công bọn họ cũng bị theo, nổ mạnh tan thànhmây khói.
Sau khi Lưu Chí vừa tự bạo thì LưuVũ Phi lập tức thu hồi thần thức, hắn mở mắt, phun ra một ngụm máutươi. Hắn vừa phải chịu đựng đau đớn cực độ, đột ngột đứng dậy mặt đằngđằng sát khí. Hắn quay về hướng đạo sĩ Côn Lôn phát ra hai đạo kiếmkhí, kiếm khí bay nhanh đánh nát thân thể vị đạo sĩ Côn Lôn. Hắn cònchưa thỏa hận, lại bắn ra một đạo chỉ lực về hướng nguyên anh của đạosĩ vừa thoát ra, hủy diệt luôn nguyên anh của hắn. Côn Lôn đạo nhân đếnchết cũng không biết vì sao Lưu Vũ Phi lại đột nhiên ra tay với hắn.Lưu Lôi cũng bị sát khí đột ngột của Lưu Vũ Phi làm hoảng sợ, hắn khôngbiết đã xảy ra việc gì mà làm cho Lưu Vũ Phi phát ra một cỗ sát ý nồngđậm như thế.
Tâm tình Lưu Vũ Phi vô cùng trầm trọng, sự đả kích lớn như thế làm chotâm lý của hắn tràn ngập ý nghĩ điên cuồng: Giết! Đây là sự hối, hận,phẫn nộ dung hợp hình thành.
Lưu Vũ Phi mang theo Lưu Lôi, đi tới nơi Lưu Chí vừa tự bạo. Lưu Lôiđối với chuyện này cũng không xa lạ, chứng kiến trên mặt đất bị tạcthành một cái hố lớn, hắn lập tức nổi lên một tâm trạng bất an, rungiọng hỏi: " Thiếu...thiếu gia, chẳng lẽ Lưu Chí và Lưu Dân bọn họ..."
Lưu Vũ Phi nặng nề gật đầu, đầu óc Lưu Lôi nổ oanh một tiếng, ông ông ùù, cả người lảo đảo muốn ngã. Những người như bọn họ từ khi được Lưu VũPhi thu dưỡng, vẫn tự xem mình là người ruột thịt một nhà. Tất cả bọnhọ đều là cô nhi, cảm tình bình thường rất tốt. Đột nhiên bây giờ thiếuđi hai người, điều này làm cho hắn không sao tiếp nhận. Trên mặt hắnhiện lên một màu hồng bất thường, Lưu Vũ Phi cũng không muốn Lưu Lôixảy ra chuyện gì, vội vàng đỡ lấy hắn, đưa vào trong thân thể hắn mộtcỗ thần nguyên lực, đưa chân nguyên lực đang tán loạn trong cơ thể hắnđả thông điều hòa trở lại, mãi cho đến khi hắn có thể tự mình khống chếmới dừng tay.
Lưu Vũ Phi nhìn quanh một thoáng, không nhìn thấy một chút dấu vết củaLưu Dân hai người, phi kiếm của bọn họ trong lúc tự bạo cũng hóa thànhmây khói. Lưu Vũ Phi đưa Lưu Lôi trở về nơi sản xuất, Lưu Xán nhìn thấyvẻ mặt sát khí của Lưu Vũ Phi vội đỡ Lưu Lôi, hỏi vội: " Thiếu gia, LưuLôi làm sao vậy, Lý ca hắn thế nào rồi?" Lưu Vũ Phi lắc đầu, nói: " LưuLôi không có gì đáng ngại, tu dưỡng một đoạn thời gian thì không cóviệc gì nữa, Lý ca bị người tu chân cướp đi."
Lúc này một đạo ngọc phù lăng không bay đến, Lưu Vũ Phi vừa nhìn thìnguyên lai là Tĩnh Huyền bọn họ đã tới, người còn đang ở bên ngoài côngty. Nếu bọn họ đến trước một ngày, tất cả còn dễ nói chuyện, Lưu Vũ Phicho Lưu Xán ra ngoài đưa Tĩnh Huyền bọn họ đi vào.
Tam Thanh Giáo lần này có Tĩnh Huyền, Linh Hư hai người đi tới. Mặtkhác Tinh Nguyệt Cung cũng có Hồng Thắng và sự đệ hắn Hồng Lương.
" Ha ha, Lưu tiểu hữu, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh nhưvậy." Linh Hư đạo trưởng người chưa tới thì tiếng cười đã tới trước.
Chờ đến khi bọn họ nhìn thấy Lưu Vũ Phi thì tất cả đều cả kinh, tuy nóihắn cho bọn họ một loại cảm giác cao thâm khó lường, nhưng trên mặt hắnluôn có nụ cười tươi, giờ phút này trên mặt hắn còn đâu nét cười đónữa, cả người bao phủ trong sát khí, ở cỗ sát khí này Linh Hư đạotrưởng bọn họ có cảm giác rét lạnh như đang ỏ Nam Cực.
" Tiểu hữu, xảy ra chuyện gì, làm cho ngươi phẫn hận như thế." Linh Hưđạo trưởng nhìn thấy vẻ mặt Lưu Vũ Phi lúc này, ngay cả lời khách sáocũng không còn dám nói.
Lưu Vũ Phi âm trầm nói: " Linh Hư đạo trưởng, các ngươi lần này tới làvì một trăm mười hai người tu chân đó phải không? Nhưng thật đáng tiếcta bây giờ đã thay đổi chủ ý, các ngươi rời đi nơi này đi."
" Tại sao? Buổi sáng nay tiểu hữu còn phát ra ngọc phù hối chúng ta đếnnhanh một chút, tại sao bây giờ đột nhiên thay đổi chủ ý?" Linh Hư đạotrưởng đối với việc hắn đột nhiên thay đổi chủ ý có chút bất mãn, khẩukhí có chút không thoải mái.
" Tại sao? Ngươi còn hỏi ta tại sao, nếu không phải Tam Thanh Giáo cácngươi luôn yêu cầu ta hạ thủ lưu tình, nói cái gì lập tức dẫn người lạiđây, thì mấy tên thuộc hạ của ta cũng không bị đám người ngụy quân tửbên ngoài áp bức tự bạo, tan thành mây khói, hôm nay ta nói cho rõ,chẳng những bây giờ những người rơi vào tay chúng ta phải chết, ngay cảtám mươi hai tên bên ngoài cũng đừng nghĩ còn sống rời đi."
Linh Hư đạo trưởng còn chưa hỏi rõ, thì câu hỏi vừa rồi của lão cũng đãlàm cho Lưu Vũ Phi cũng hận luôn cả họ. Quả thật nếu không phải TĩnhHuyền đưa ra yêu cầu xin hắn hạ thủ lưu tình, nói cái gì sang năm cótrăm năm chi ước, theo tính cách của hắn thì những người bên ngoài làmgì được dễ dàng như vậy.
" Thiếu gia, vừa rồi ngài nói thật sao, chẳng lẽ Lưu Dân và Lưu Chí bọn họ..."
Nhìn thấy Lưu Vũ Phi gật đầu, Lưu Xán thất thanh khóc rống nói: " Thiếugia, ngài nên báo thù cho bọn họ, đám người này thật đáng chết, ta phảilập tức đem bọn họ giết sạch." Lưu Xán nói xong hai tay lau nước mắt,định đi ngay xuống mật thất.
Lưu Vũ Phi đưa tay ngăn cản Lưu Xán: " Lưu Xán, ngươi yên tâm ta sẽkhông tha cho bọn họ đâu, ta không bao giờ mềm lòng, ngươi xem đi buổitối nay ta sẽ dùng bọn họ để tế lễ cho Lưu Dân và Lưu Chí."
Khi hắn nói lời này gương mặt vô cùng nanh ác, ngữ khí tràn ngập mùimáu tươi, làm cho bốn người bên cạnh đều rùng mình rét lạnh.
" Vị Lưu tiểu hữu này, ngươi không thể làm như vậy, mười người bênngoài chính là một phần trong các môn phái của tu chân giới, nếu ngươigiết sạch bọn họ, những môn phái này cũng không bỏ qua đâu." Mặc dùhoảng sợ cỗ sát khí của Lưu Vũ Phi, nhưng khi Hồng Thắng nghe được hắnnói, nhịn không được khuyên bảo.
" Bọn họ không bỏ qua, hừ hừ, vậy để cho bọn họ đến đây đi, ta khôngtìm đến tận sư môn bọn họ đã là tổ tông bọn họ có phúc." Lưu Vũ Phikhông đợi Linh Hư nói, đã nói tiếp: " Bất kể bọn họ có lai lịch gì, chodù là Bàn Nhược Tông và Bổ Thiên Cung có người đến, ta cũng phải để chobọn họ máu lưu năm thước, Lưu Xán tiễn Tĩnh Huyền đạo trưởng rời đâyđi." Hắn trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, chặn ngang Linh Hư đạo trưởng.
Bốn người Linh Hư bất đắc dĩ rời đi, trên đường Hồng Thắng hỏi: " Lão đạo sĩ, chuyện này làm sao mới tốt bây giờ?"
" Ai, không nghĩ chỉ trong một ngày thời gian mà lại xảy ra chuyển biếnlong trời lở đất như thế, hôm nay chúng ta đi tới xem người của các đạimôn phái nói thế nào, để coi rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì." LinhHư và Hồng Thắng tìm được người tu chân, hỏi ra những chuyện xảy ra hômnay, rất nhanh đã hiểu được toàn bộ nguyên do. Càng làm cho lão lo lắngchính là những người tu chân này cũng định hướng tới công ty Tây Vũ trảthù.
Hôm nay bọn họ bắt đi gia đình Lý Hưởng, tổn thất hơn mười cao thủ PhânThần sơ kỳ, những người này thuộc Côn Lôn, Phi Thiên Tông, Hỏa Vân Tôngba đại phái. Linh Hư đạo trưởng và Hồng Thắng khuyên bảo họ rất nhiều,kêu bọn họ mau rời khỏi nơi này, nhưng người tu chân đã lâm vào cừu hậnlàm sao còn nghe lời họ khuyên bảo. Lúc này người tu chân đã xem côngty Tây Vũ là ma đầu xuất thế, nhất định phải thay trời hành đạo, tronglòng Linh Hư đạo trưởng và Hồng Thắng thầm than: " Vốn việc này là docác đại phái làm sai trước, lại nói Lưu Vũ Phi chỉ giam cầm người củacác ngươi mà thôi, mà hai thuộc hạ của hắn lại bị người của các ngươilàm cho tự bạo, vì phá trận mà các ngươi không nhìn ra tốt xấu mà đibắt cóc người bình thường."
Khuyên bảo không được những người này, Hồng Thắng và Linh Hư đạo trưởnglắc đầu rời đi hội hợp với Tĩnh Huyền và Hồng Lương bọn họ. Tĩnh Huyềnhỏi: " Sư thúc, tình huống thế nào?"
" Còn thế nào, bây giờ bọn họ chỉ hận không thể lập tức phá trận cứumôn nhân bên trong ra, sau đó giết Lưu Vũ Phi báo thù cho đồng môn."Linh Hư đạo trưởng và Hồng Thắng kể lại chuyện vừa rồi tìm hiểu, TĩnhHuyền nghe xong cũng than thở: " Lòng người khó đoán, thật là dọangười." Hiển nhiên hắn đối với những người tu chân này đi đối phó vớingười bình thường vô cùng bất mãn. Bốn người trầm tư một hồi, HồngThắng nói: " Lão đạo, chúng ta không thể không gấp, phải lập tức nghĩbiện pháp giải quyết nguy cơ lần này, chúng ta cần đem tình huống nơinày hồi báo sư môn, ai, ta không ngờ những người này thật là không cóthuốc chữa, lão đạo, ta xem chúng ta cũng không cần quan tâm làm gì, đểcho Lưu Vũ Phi giết sạch họ cho rồi đi."
" Đúng vậy, những người tu chân này đúng là chết cũng vừa tội, nhưng dùsao bọn họ cũng có một thân tu vi, nếu chết như vậy ta cũng không đànhlòng." Linh Hư cảm khái trả lời.
Lưu Vũ Phi đợi Linh Hư bọn họ đi rồi, lại giúp Lưu Lôi trị liệu nộithương một chút, làm xong mọi chuyện hắn liền xuất ra thần thức tìm tòinơi giam giữ của gia đình Lý Hưởng. Hắn phát hiện trong một phòng khôngxa nơi này giam giữ gia đình Lý Hưởng, bọn họ cũng còn đang hôn mê.
Hắn dò xét hoàn cảnh chung quanh một chút, phát hiện chỉ có hai ngườitu vi Nguyên Anh kỳ canh giữ, còn bên ngoài phòng có Ngũ Hành trậnpháp. Đối với chuyện này hắn thật khinh thường, hắn định đưa gia đìnhLý Hưởng về trước, miễn cho lúc tối động thủ có người không cẩn thậntổn hại bọn họ. Tâm niệm của hắn vừa động, vài giây sau đã xuất hiệntrong căn phòng giam giữ gia đình Lý Hưởng. Một tay ôm Lý Hưởng tay kiaôm con hắn trở về nơi sản xuất dược phẩm, lại một lần thuấn di hắn cũngđã đem Hoàng Huệ quay về.
Khi hắn làm xong những chuyện này thì thần không biết quỷ không hay.Ngay cả hai người đang canh cửa bên ngoài cũng không có phát hiện ngườibị giam bên trong đã hoàn toàn biến mất.
Các đại phái vì chung một mục tiêu,tạm thời hợp thành một liên minh. Bọn họ đề cử Côn Lôn Huyền Nguyên,Phi Thiên Tông La Quang, Hỏa Vân Tông Hà Hoa ba người làm thủ lãnh tạmthời. Lúc này ba người đang ngồi trong đại sảnh, cau mày. Ngay vừa rồibọn họ chuẩn bị mang gia đình Lý Hưởng đến công ty Tây Vũ, bắt buộccông ty Tây Vũ mở trận pháp, muốn cứu đi môn nhân của họ. Làm cho bọnhọ trợn mắt chính là cả gia đình Lý Hưởng đã hoàn toàn biến mất mà thầnkhông biết quỷ không hay. Hai đệ tử canh giữ ở bên ngoài tuyên bố, ởtrong thời gian này thật sự không có bất cứ ai tới nơi đó, cũng khôngcó điều gì bất thường. Ba người bọn họ không biết làm sao giao phó vớingười của môn phái khác. Lúc này Huyền Nguyên vì muốn có một giao phócho các môn phái khác, đã tự mình đi tới địa điểm tự bạo của Lưu Chí.Cuối cùng có kết quả là mười mấy người của mình cùng chết chung với LưuChí khi hắn tự bạo, những môn phái khác đã tra xét lời Huyền Nguyênnói, cuối cùng cũng có xác mình lời hắn nói là sự thật nên cũng thu xếpđược sự bất mãn.
Vì bắt đi gia đình Lý Hưởng, các đại phái đã tổn thất mười bốn người,bây giờ nếu để cho bọn họ biết đã tổn thất nhiều như vậy mà cả nhà LýHưởng lại đột nhiên mất tích, vậy tất cả các môn phái sẽ tức giận, bâygiờ chỉ có ba phái bọn họ, từ khi bắt gia đình Lý Hưởng tới thì cũngchỉ có bọn họ canh giữ, bây giờ nếu để cho môn phái khác biết gia đìnhLý Hưởng chẳng biết đi đâu, đừng nói phá trận cứu người, ba đại pháibọn họ chắc phải đấu một trận với các môn phái khác.
Đang trong lúc họ nghĩ đến chuyện gia đình Lý Hưởng mất tích họ khôngbiết làm sao nói với người khác thì người của họ ở tại bên ngoài côngty Tây Vũ truyền về tin tức, công ty Tây Vũ có động tịnh khác thường.
Vào giữa đêm, Lưu Vũ Phi đem những môn nhân của các phái rơi vào trongtay hắn đem ra ngoài. Động tịnh khác thường này của hắn làm cho nhữngngười đang theo dõi bên ngoài chú ý. Bất kể thế nào, từ đầu cho tới bâygiờ, công ty Tây Vũ lần đầu làm ra phản ứng. Mấy ngày hôm trước mặc kệcho bọn họ dò xét thế nào bên trong công ty Tây Vũ không ai thèm để ýđến bọn họ. Vì vậy bọn họ lập tức hồi báo về ba vị thủ lãnh. La Quangmấy người cũng chiêu tập mọi người rất nhanh, vài phút sau đã chạy tớibên ngoài Tây Vũ công ty. Chỉ tiếc khi bọn họ có thể nhìn thấy được đệtử của mình thì khổ nỗi lại bị trận pháp trở ngại, chỉ có thể đứng ở xaxa bên ngoài mà nhìn. Đồng thời trong tâm lý lại đoán mục đích hànhđộng của công ty Tây Vũ.
Lưu Vũ Phi tập trung mọi người lại, những người này cũng thấy đượctrưởng bối sư môn bên ngoài trận pháp, mỗi người tưởng rằng Lưu Vũ Phisẽ thả bọn họ, không hề biết thần chết đang vẫy tay gọi mình. Hơn mộttrăm người đều hưng phấn kêu lên, hình như giờ phút này đã thật sự antoàn. Lưu Vũ Phi âm âm cười, quay về một người kêu to nhất bắn một ngóntay. Cương chỉ do hắn phát ra uy lực khác hẳn đám cô nhi. Người đó thảmhào một tiếng, đầu của hắn vỡ tan như bông hoa nở tung. " Sưu" mộttiếng, một đạo bạch quang nghiền nát bộ não hắn bay ra, thân thể khôngcó chút sinh khí nào chậm rãi ngã xuống trên mặt đất.
Tối hôm nay Lưu Vũ Phi nhất định trở thành một ác ma, tay hắn khấuđộng, xuất ra một thủ ấn như đang " hấp", đem nguyên anh đang chạy trốnhút vào trong tay, nguyên anh trong tay hắn không ngừng giãy dụa, lộ raánh mắt cầu xin tha thứ. Lưu Vũ Phi vẻ mặt vẫn đang thản nhiên, độtnhiên từ lòng bàn tay hắn toát ra một ngọn lửa, nguyên anh phát ra mộttiếng vang chói tai, biến mất ngay trên tay hắn, đã bị diệt theo ngọnlửa kia.
Hành động này của hắn đã làm cho đám người tu chân hoàn toàn ngây ra,những tù phạm còn đang kêu réo cũng không dám thở mạnh. Sợ mình sẽ trởthành mục tiêu kế tiếp của hắn. Hắn gây ra chuyện vừa rồi, khiến chonhững người bên ngoài phẫn nộ, bọn họ không ngừng kêu lớn bảo hắn maura ngoài nhận lấy cái chết....trong đó những người kêu lớn nhất chínhlà đồng môn của người vừa bị giết chết.
Lưu Vũ Phi đối với sự huyên náo của bọn họ xem như không thấy, đây là ýhắn muốn, hắn chỉ muốn cho bọn họ nếm phải sự đau khổ khi tận mắt nhìnthấy cái chết của đệ tử mình. Hắn quay mặt ra ngoài nở nụ cười tànnhẫn, nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, trong lòng mọi người đều sợ hãi.Hai tay hắn nhanh chóng khấu động vài đạo điện mang nhằm về phía nhữngtù binh không hề có lực chống cự, trong lúc nhất thời hiện trường toànlà máu thịt bay tung, chân đoạn tay cụt văng ra khắp nơi. Tiếng cầu xintha thứ, tiếng kêu bi ai hòa lẫn vào tiếng cười điên cuồng của Lưu VũPhi loạn thành một đoàn.
Mọi người bên ngoài nhìn thấy hắn điên cuồng như vậy, không ngừng kêuthét: " Không nên a, mau dừng tay, ngươi là tên ác ma..." Đủ loại tiếngkêu..
Lưu Vũ Phi không ngừng phát tiết sát khí trong lòng, hắn cố tình muốncho những người bên ngoài tận mắt nhìn thấy sự giết chóc đầy máu tanhnày.
Đám người Tĩnh Huyền đứng xa hơn một chút cũng bị sự điên cuồng giếtchóc của hắn làm cho kinh ngạc: " Sư thúc, Lưu Vũ Phi tàn sát chúngsinh như thế, bộ hắn không sợ thiên kiếp hay sao, sư phụ trước kia đãcó nói Tuần Tiên Sử chưởng quản giới luật của thượng giới, hắn luôn chúý hết thảy mọi việc của nhân gian hay sao? Tại sao hắn không trừng phạtLưu Vũ Phi?"
" Những điều này ta cũng không có khả năng biết hết thảy, ai biết đượctiên giới có phải thật sự chú ý chúng sinh nơi hạ giới hay không, ai,thật không biết chưởng giáo lúc nào sẽ tới."
Bên kia, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, hơn trăm người đều tan thànhmây khói. Cuối cùng Lưu Vũ Phi phát ra một đạo thiên hỏa, đốt sạchnhững thi thể trên mặt đất không còn dấu vết. Những người bên ngoài chỉcó thể trơ mắt nhìn những môn nhân mình bị giết chết, nhưng lại chỉcách mình có mười thước không xa. Trận pháp ngăn trở bọn họ chỉ giốngnhư là thiên hà của tiên giới, làm cho bọn họ không cách nào tiến vàođược nửa bước. Sự thống khổ trong lòng có thể tưởng tượng mà biết được,giờ phút này Lưu Vũ Phi giống như một kẻ báo thù từ Cửu U địa ngục đira, toàn thân hắn máu tươi nhuộm ướt đẫm.
Giết đi hơn trăm người mà cỗ sát ý trong lòng hắn chẳng những không cógiảm bớt, ngược lại càng làm cho hắn có thêm khát vọng giết chóc. Mấycô nhi cũng bị mùi máu tươi trong không khí dẫn phát sát khí trong nộitâm. Nếu không phải Lưu Vũ Phi đã căn dặn, bọn họ sớm đã gia nhập sựtrả thù này rồi. Giết sạch tất cả tù binh, Lưu Vũ Phi trực tiếp thuấndi ra bên ngoài cách đám người tu chân kia không tới mười thước. Hắnđột nhiên biến mất, rồi lại xuất hiện, tốc độ cực nhanh đến không thểtin tưởng. Bình thường người của Ngũ Hành Tông cũng sẽ vận dụng NgũHành Độn Thuật ẩn dấu hành tung, nhưng bọn hắn cũng không có cách làmđược nhanh như vậy di chuyển từ nơi này sang nơi khác.
Biểu hiện vừa rồi của hắn làm cho đám người bên ngoài không sao giảithích được. Sau khi hắn tới, âm thầm đếm một lượt số lượng của đámngười bên ngoài, tất cả là tám mươi hai người. Cách đó không xa hắnphát hiện có bốn người Linh Hư đạo trưởng, bất quá hắn cũng không cóthu liễm đi sự bạo hành trong mắt của họ, ngược lại hắn còn muốn choLinh Hư đạo trưởng giúp hắn tuyên truyền một phen. Đến lúc đó ngườimuốn tìm hắn phiền toái thì phải lo lắng xem bản thân mình có khả năngnày hay không.
Tám mươi mấy người trải qua sự sững sờ ngắn ngủi, lập tức hành động,vây quanh người hắn. Đối với chuyện mình đang bị vây quanh, chẳng nhữnghắn không có sợ hãi, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt tươi cười khinh thường.Huyền Viễn quát: " Ma đầu, ngươi tàn sát nhiều môn nhân chúng ta nhưvậy, lúc này còn không mau bó tay chịu trói."
" Huyền Viễn chân nhân, còn cùng ác ma này nói cái gì, hắn giết nhiềumôn hạ của chúng ta như vậy, chúng ta muốn máu đòi nợ máu." Một ngườiđang ôm lòng báo thù cực độ kêu lên.
Sát ý của Lưu Vũ Phi càng ngày càng đậm, Linh Hư đạo trưởng ở một bênkêu khổ, nhìn những người tu chân đang vây quanh hắn, trong đó có khôngít là lão bằng hữu của lão. Nhìn thấy Lưu Vũ Phi lộ ra sát ý ngày càngđậm, Linh Hư không ngừng cầu nguyện cho Ngộ Thanh có thể nhanh chóngdẫn người chạy lại, nếu không những người này lập tức sẽ tan thành mâykhói.
Lưu Vũ Phi tản ra sát ý, giống như một lưỡi dao sắc bén vô hình ảnhhưởng đám người kia, mặc dù giữa sân đại bộ phận đều là cao thủ PhânThần kỳ, nhưng khí thế và sát ý do hắn lộ ra, bọn họ cũng không cáchnào chịu nổi. Mấy người chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, bị cỗ sát ý nàycông kích, bạo thể mà chết ngay tại chỗ.
Người vây quanh hắn sớm đã lui ra sau mười thước, bọn họ bây giờ mớibiết hắn đáng sợ cỡ nào, thực lực của hắn kinh khủng ra sao. Lúc nàytrong tâm trí họ chỉ còn có ý niệm chạy trốn. Lưu Vũ Phi quét mắt lạnhlùng nhìn họ, hắn hạ định quyết tâm dùng phương pháp tàn nhẫn nhất,giết sạch mọi người nơi này. Hắn cho rằng dùng pháp thuật thì quá tiệnnghi cho họ, hắn chỉ muốn chậm rãi hành hạ bọn họ cho tới chết. Hắn lạilộ ra nụ cười của ác ma, hai tay liên tục khấu động những thủ ấn, từtrên tay hắn phát ra.
Không gian từ từ chuyển động, trên đỉnh đầu mọi người hình thành mộtđạo kình khí, thành nửa vòng tròn bao phủ tất cả mọi người ở bên trong." kết giới", những người có mặt đều sợ ngây người, phạm vi lớn như vậymà có thể tạo ra kết giới, lại dễ dàng xuất hiện trên tay hắn. Vậy nóilên tu vi hắn thật sự là...vừa rồi những người muốn chạy trốn đã bắtđầu hối hận. Sau khi bày xong kết giới, hắn cũng không lo lắng nhữngngười này có thể chạy trốn, hắn đã đủ thời gian chậm rãi chơi đùa vớihọ. Lưu Vũ Phi làm cho bọn họ khiếp sợ còn chưa có hết, bọn họ chứngkiến nguyên khí trong thiên địa chậm rãi tụ tập về phía hắn, một thanhkiếm năng lượng xuất hiện trong tay Lưu Vũ Phi.
" Hóa Hư Vi Thật" Có người kinh hãi kêu lên.
Tâm niệm Lưu Vũ Phi vừa động, mấy vòng xoay làm cho người ta sợ hãi cựcđộ, hướng về bốn phía cuồng dũng xuất ra. " Phanh!" Trong tiếng vang,vài người không kịp né tránh đều bị chém thành hai đoạn. Còn nhữngngười sót lại, hồn phi phách tán, lui nhanh về phía sau. Nhưng vị trícủa mỗi người họ không thay đổi, từ điểm đó mà xem, tu vi của mấy ngườinày không tệ chút nào. Ở giữa sân không biết là ai hô lên: " Tất cảcùng xông lên hợp lực, giết hắn!" Nhất thời hiện trường đủ loại phápbảo, phi kiếm gào thét bay tới hướng Lưu Vũ Phi. Kiếm khí của Lưu VũPhi và kình khí do người tu chân phát ra cùng xoay tròn không thôi, haicỗ khí khác nhau cùng hướng tới bốn phía bắn ra. " Phanh! Phanh" vài âmthanh vang lên làm những người đang hiện diện bị chấn kinh.
Lực lượng của tất cả những người kia hợp lại cũng không bằng một đạokiếm khí của Lưu Vũ Phi. Trong tâm niệm, năm ngón tay Lưu Vũ Phi dươnglên, phân ra năm người bắn ra năm đạo chỉ phong màu đỏ.
" Ti! Ti..." Liên tiếp âm thanh, năm đạo chỉ phong hồng quang lòe lòe,xuyên qua đầu năm người kia. Mấy tiếng kêu thảm tuyệt nhân hoàn vanglên kinh thiên động địa, năm đạo bạch quang từ trong thân thể họ nhanhchóng bay ra, rất nhanh lại rơi vào trên tay Lưu Vũ Phi, bọn họ cũng bịlọt vào cách xử trí như những tù binh khi nãy.
Đám người La Quang, nhìn thấy cảnh tình trước mắt, đã có hơn mười ngườithương vong, sắc mặt không khỏi tái nhợt. Con người...khi mà đã lâm vàotuyệt vọng thì sẽ không để ý hết thảy mà phản kháng. Có mấy người chỉmong chạy trốn, vừa mới bay lên thì thì bị văng xuống bởi kết giới.Phản chấn của kết giới làm cho bọn họ văng vào giữa sân, mấy người nàycòn muốn đứng dậy bỏ chạy thì kiếm khí của Lưu Vũ Phi đã lao thẳng vàobọn họ. Tay chân của họ liền bị bổ xuống: " A!" Vài tiếng kêu thảmthiết vang trong đêm đen không người, khiến cho những người kia càngthêm khẩn trương. Kết giới do hắn thiết lập ngăn cách hẳn với bênngoài, vì thế không có thanh âm nào thoát ra. Cũng như vậy, chuyện bênngoài cũng sẽ không truyền vào được bên trong.
Mọi người nhìn thấy không còn hy vọng chạy trốn, ngược lại trong lòngcàng thêm quyết tâm, liều mạng thì còn có cơ hội sống, không làm gì thìmột chút cơ hội cũng không có. La Quang, Huyền Viễn, Hà Hoa ba ngườicùng ra tay. Cây sáo của La Quang, Vô Hư kiếm của Huyền Viễn, bổn mạngchân nguyên của Hà Hoa, ba người, ba cỗ lực đạo bất đồng trực xông đi,đối với người khác mà nói công kích này chính là trí mạng. Nhưng trongmắt Lưu Vũ Phi lực lượng này thật sự là quá yếu nhỏ, giữa hai bên thựclực thật là chênh lệch quá lớn, vì muốn hoàn toàn đả kích lòng tintưởng của những người này, Lưu Vũ Phi chẳng những không có né tránh,ngay cả chiến giáp trên người cũng không có sử dụng. Trực tiếp tạo ramột vách tường bằng khí, kình khí chạm nhau, phát ra một tiếng nổ oanhthiên, chỉ thấy ba người La Quang, thân hình xiểng niểng, phát ra tiếngrên đau đớn, hiển nhiên là bị Lưu Vũ Phi phản chấn bị thương.
Lòng tin tưởng của họ liền biến mất, người chỉ đứng bất động, ngay cảba cao thủ cùng liên hợp mà cũng không có cách làm hắn bị thương, điềunày thật sự làm cho lòng tự tin của họ bị đả kích. Dù cho những ngườinày hôm nay có thể rời đi, thì cuộc sống sau này cũng không dễ trảiqua.
Đôi mắt lạnh lẽo của Lưu Vũ Phi vừa nhìn, nhìn thấy mục đích của mìnhđã đạt tới rồi. Hắn nổi lên một ý cười tàn nhẫn, không hề lưu tình,kiếm khí chỉ phong đồng thời ra tay. Tiếng thảm hào, tiếng rên rỉ, đanvào thành một chuỗi hỗn loạn. Những người hiện diện đều bị kiếm khíchém thành hai nửa, hơn mười nguyên anh đồng thời phá thể mà ra. Bọn họmuốn viễn độn cũng không được, hơn mười nguyên anh tụ tập cùng một chỗ.Ở bên ngoài bốn người Linh Hư đạo trưởng, toàn thân không ngừng rungđộng, trong miệng không ngừng thì thầm: " Thật là thực lực khủng khiếp,một trái tim vô cùng tàn bạo, thật là quá đáng sợ."
Đúng lúc này trên bầu trời hạ xuống bốn người, Linh Hư đạo trưởng vừanhìn thấy thì sợ hãi nói: " Sư tôn, cuối cùng cũng đã tới, nhanh đi cứungười bên trong đi, bọn họ bây giờ chỉ còn lại nguyên anh thôi, nếuchậm một chút e rằng bọn họ đều tan thành mây khói mất."
Cùng tới với Ngộ Thanh là một người tuổi trẻ mở miệng nói: " Ngộ Thanhđạo trưởng, trước tiên chúng ta nên cứu họ ra rồi hãy nói."
" Hay là Hiên Viên thí chủ ra mặt đi, Tam Thanh Giáo chúng ta thật sựlà không dám." Ngộ Thanh đạo trưởng chứng kiến sự tàn nhẫn khi Lưu VũPhi đối đãi những người bên trong, sợ rằng mình ra tay sẽ khiến cho hắnkhông hài lòng.
Lưu Vũ Phi đối với người vừa tới bên ngoài cũng như không biết, HiênViên Phách vận kiếm quyết : " Kinh Thiên Trảm, khai." Một đạo kiếm khíthật lớn bổ vào kết giới do Lưu Vũ Phi bày ra.
Kiếm khí chạm vào kết giới, bị bám một cỗ sóng trào, đối với kết giớilại không tạo được một chút hư hao. Trong lòng Hiên Viên Phách tràn đầytin tưởng chỉ một kích sẽ phá được kết giới, không nghĩ tới một kíchtoàn lực của mình chỉ làm cho nó chấn động một chút.
Lưu Vũ Phi mặc dù không nghe được thanh âm bên ngoài, nhưng hắn có thểnhìn thấy có người công kích kết giới, hơn nữa lực lượng rất mạnh, ítnhất là hắn lần đầu tiên gặp được ở người tu chân. Lưu Vũ Phi nghĩngười này là ai, vì vậy hắn vận Thanh Liên kiếm quyết, Kiếm Chi PhânThân, hơn mười nguyên anh đồng thời cùng bị hắn hủy diệt.
Lưu Vũ Phi triệt đi kết giới, liền nhìn thấy một đạo kiếm quang thuầnmàu trắng đang hướng thẳng tới hắn chém xuống. Đột nhiên bị công kíchlàm trong lòng hắn cả kinh, cỗ kiếm khí này trong lúc hắn không hềphòng bị có khả năng làm bị thương thân thể hắn. Nếu cứ để cho nó bổtới, thì hắn tin rằng mình sẽ thụ thương.
Quyết định thật nhanh, hắn lập tức thuấn di qua một bên. Hắn vừa tránhra, kiếm khí đã lao thẳng tới, oanh một tiếng, mặt đất bị nó tạc ra mộtcái hố to sâu chừng mười thước.
Một màn kinh hiểm này làm cho trong tâm mấy người Tam Thanh Giáo đứngphía sau đều nhảy lên, đến khi Lưu Vũ Phi có thể tránh ra họ mới thở ramột hơi. Trong lòng Lưu Vũ Phi chợt giận dữ, hắn nghĩ không ra HiênViên Phách lại đánh bất ngờ, ngay cả phong phạm tối thiểu của người tuchân cũng không có. Lửa giận đã làm hắn xem Hiên Viên Phách như địchnhân, ra tay càng độc ác: " Thiên Cương Chỉ, đốt!" Mười ngón khẩn động,mười đạo chỉ phong phát ra tiếng vang xuy xuy.
Hiên Viên Phách cố tình phân cao thấp với Lưu Vũ Phi, nên tạo ra nhiềutrận pháp phòng thủ ở trên người, đồng thời hắn cũng vận hết tu vi củatoàn thân, mãnh liệt đánh ra.
Hồng quang kiếm khí bùng cháy mạnh, oanh long! Nổ, Lưu Vũ Phi dựa vàophòng ngự mạnh mẽ của Thất Thải chiến giáp thừa nhận một kích của HiênViên Phách, hắn chỉ theo quán tính lui lại mấy bước, không xảy rachuyện gì.
Mà Hiên Viên Phách lại nếm mùi thật lớn, phòng ngự trận pháp của hắnlàm sao chống đỡ nổi cương chỉ của Lưu Vũ Phi, toàn thân bị hắn bắnthủng cho bảy, tám cái lỗ lớn. Cũng may tu vi của hắn kinh người, bịthương nặng như vậy cũng chỉ làm cho hắn bị hôn mê. Chân nguyên lực củahắn cũng đã chậm rãi trị liệu vết thương cho hắn, khi Lưu Vũ Phi lạimuốn ra tay tiêu diệt luôn hắn, có thanh âm vang lên: " Tiểu hữu hạ thủlưu tình, đó là một hiểu lầm."
Nhìn thấy đại sự không hay, mọi người của Tam Thanh Giáo đồng thời kêulên. Lưu Vũ Phi nghe được tiếng kêu của Linh Hư đạo trưởng, âm thanhlạnh lùng nói: " Như thế nào, Linh Hư đạo trưởng cũng muốn chỉ giáo haysao?"
" Không dám! Không dám! Chúng ta làm sao dám hướng tiểu hữu ra tay,chuyện này có nguyên nhân, người này thật sự là không thể giết được."Linh Hư đạo trưởng cũng không dám xung đột với Lưu Vũ Phi, vội giảithích.
" Giết không được? Hừ hừ, từ hôm nay trở đi, ai dám ra tay với ta, cũng không buông tha cho hắn."
Cái chết của Lưu Dân và Lưu Chí làm cho Lưu Vũ Phi hận sâu sắc đám người tu chân, đang lúc nói chuyện cũng đậm mùi máu tươi.
Đúng lúc này tại phía chân trời, bầutrời hình thành nên vô số kiếp vân, áp lực khổng lồ trực tiếp đè lênngười của Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt cung khiến bọn họ ai nấy đềubiến sắc.
Nhưng bọn họ cũng cảm nhận được Thiên kiếp này không phải nhằm bọn họ mà đến, trong lòng cũng yên tâm một chút.
Lưu Vũ Phi từ khi kiếp vân mới thành lập đã có dự cảm kiếp vân vì hắnmà đến, hắn yên lặng cảm thụ một chút. Tại phía chân trời, trên tầngmây có hai tiên nhân đang chuẩn bị phát động lôi điện .
Lưu Vũ Phi rõ ràng cảm nhận ra được lần này Thiên kiếp là vì hắn màđến, có thể là tiên giới tiên nhân không quen nhìn hắn giết nhiều ngườinhư vậy, đây là trừng phạt dành cho hắn.
Nguyên lai Lưu Vũ Phi cuồng sát gần hai trăm người, hơn nữa những ngườinày đối với hắn cũng không thể tạo thành uy hiếp. Lý do này cũng đủ đểtiên giới phát ra đạo lôi kiếp xuống phàm giới trừng phạt Lưu Vũ Phi.Đối mặt với áp lực Thiên kiếp cực lớn này, Ngộ Thanh đạo trưởng bảoTĩnh Huyền, để hắn mang Hiên Viên Phách cách xa nơi này một chút, cònbọn họ ở lại muốn xem uy lực chính thức của Thiên kiếp. Tu Chân Giới cómấy trăm năm không xuất hiện Thiên kiếp rồi, Ngộ Thanh mấy người cũngmuốn tận mắt chứng kiến uy lực Thiên kiếp, để cho tương lai nếu mình cóđộ kiếp còn biết mà chuẩn bị .
Đối mặt với Thiên kiếp, Lưu Vũ Phi không tỏ vẻ sợ hãi một chút nào,ngược lại càng thêm hứng thú. Hắn trong lòng cười thầm, bây giờ hắnngay cả tiên nhân độ kiếp thần lôi còn không sợ, lại có thể sợ tiêngiới kiếp lôi này sao .
Kiếp vân càng ngày càng hùng hậu, mang đến áp lực nghẹt thở khiến chongười của Tam Thanh giáo không có cách nào duy trì được. Ngộ Thanh đạotrưởng đành phải lui về phía sau hơn mười trượng nữa, chờ đợi một mànthiên địa chấn kinh sắp xảy ra.
Đối mặt Thiên kiếp, Lưu Vũ Phi chẳng những không hãi sợ, ngược lại quaylên trời cao giận dữ rống lên: "Nhanh lên một chút, chỉ bằng vào đạoLôi điện này của các ngươi như vậy, tốt nhất cho nghỉ hưu đi bán lôngheo đi."
Cuồng! Quả nhiên quá điên cuồng, Ngộ Thanh đạo trưởng đã gần một ngànnăm trăm tuổi rồi, hắn còn chưa từng chứng kiến có người dám nhục mạtiên giới tiên nhân như thế, tâm lý nhất thời phát sinh cảm giác bộiphục.
Đồng thời lúc đó, đúng như Lưu Vũ Phi âm thầm dự liệu, ngay sau khi LưuVũ Phi rống lên, chỉ thấy từ trên bầu trời hạ xuống một đạo lôi điệndũng mãnh, đường kính to như cái mâm.
Đã chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Vũ Phi lạnh lùng cười, chẳng những không cóphòng thủ, ngược lại quay về đạo Lôi điện thứ nhất, phát ra một đạo kimquang. Thất thải thần kiếm lần đầu ra tay, cùng Lôi điện va chạm cùngmột chỗ, "oanh long" âm thanh nổ ra, làm cho mặt đất hơi bị chấn động.
Sóng lôi điện đầu tiên và hai đạo tiếp theo cứ như vậy bị công kích vàoLưu Vũ Phi nhưng đều bị vỡ. Phía chân trời, Lôi kiếp Chân Quân hoảnghốt: " Đây là pháp bảo gì, hắn chính là người tu chân ở phàm giới đâysao? Là hắn có pháp bảo lợi hại hay là tu vi của hắn so với chúng tacòn cao hơn, hắn mạnh như vậy thật sự không nên ở lại phàm giới a".
Tiên nhân bên cạnh Chân Quân nhắc: " Chân quân, ngươi nói đi, chúng tacó nên ra tay tiếp hay dừng lại, theo đúng quy định, chúng ta có thểdừng tay với hắn được rồi".
" Cứ phát đủ chín đạo Lôi điện, tiếp tục đi, ta không tin hắn có khả năng tiếp hết cả chín đạo."
" Chân quân, làm như vậy có lẽ sẽ vi phạm quy định của tiên nhân đó,hắn phạm tội, nhưng không đáng bị trừng phạt đến mức như vậy." Tiênnhân bên cạnh Lôi kiếp Chân Quân lên tiếng đề tỉnh hắn
" Đừng nghĩ nhiều như vậy, người này ở lại hạ giới trước sau gì cũng làtai họa, sự tồn tại của hắn tuyệt đối có thể phá vỡ thế cân bằng tại hạgiới."
Trong khi bọn họ nói chuyện, chín đạo Lôi điện đã phủ xuống năm đạo.Lôi điện không ngừng phủ xuống làm cho Lưu Vũ Phi trong lòng hết cảhứng khởi. Hắn đã đọc điển tịch của Tây Vương Mẫu lưu lại nên hiểu rõ,chưởng quản Lôi điện là Lôi kiếp Chân Quân, đối với người hạ giới nhiềunhất chỉ có thể phủ xuống ba đạo trọng lôi . Điều này làm cho một ngườitính tình biến thái như Lưu Vũ Phi đối với Lôi kiếp Chân Quân càng thêmphẫn nộ. Đạo Lôi điện thứ sáu bổ xuống người hắn, Lưu Vũ Phi phải huyđộng đến thất thải chiến giáp trên người, chưa hết, để cho an toàn hắncòn xuất ra hàng chục đạo phù chú phòng ngự trận pháp áp vào thất thảichiến giáp. Tay cầm thất thải thần kiếm, Lưu Vũ Phi hướng về Lôi điệnbổ ra một đạo kiếm khí khổng lồ. Đạo kiếm khí này quá bá đạo, ngay cảđạo Lôi điện kia cũng bị chém thành hai nửa. Lưu Vũ Phi cả người thẳngbăng, như một khối thất thải hỏa phóng vút lên trời cao.
Hết thảy mọi thứ vừa diễn ra trước mắt như một màn quỷ dị, Ngộ Thanh vàmấy người trong lòng đã bắt đầu nghi hoặc về xuất thân lai lịch của LưuVũ Phi. Bọn họ đều nhận định Lưu Vũ Phi rất có thể từ tiên giới xuống,nếu không, không thể nào có được thực lực như thế. Đồng thời tâm lýcũng cảm thấy âm thầm may mắn vì mình không phải kẻ đối địch của Lưu VũPhi.
Lưu Vũ Phi hướng không trung bay lên, tay cầm thất thải thần kiếm lậptức động thủ. Hắn liên tiếp bổ ra bảy tám đạo kiếm khí vào kết giớingăn cách nhân giới và tiên giới. Ngay khi Lưu Vũ Phi ra tay, bảy támđạo kiếm khí cùng đánh thẳng vào một chỗ tại kết giới. Kết quả là kếtgiới từng mảng từng mảng bị vỡ ra dưới công kích của hắn. Chỉ còn mộtđạo kết giới cuối cùng, Lưu Vũ Phi lại vận lực chém xuống, nhưng lầnnày kết giới hiển nhiên so với những kết giới trước có sự bất đồng, mộtkiếm như vậy mà kết giới ngay cả phản ứng cũng không có.
Lôi kiếp Chân Quân không nghĩ tới Lưu Vũ Phi lại có thực lực cường hãnnhư vậy, một hơi phá liền mấy đạo kết giới ngăn cách giữa phàm nhân vàtiên giới. Nhưng hắn cũng không hoảng sợ lắm, tiên phàm trong lúc đócòn có một đạo kết giới cuối cùng ngăn Lưu Vũ Phi. Lôi kiếp Chân Quândùng ánh mắt có vẻ khinh thường nhìn Lưu Vũ Phi, ý tứ nói rằng bằngnăng lực của ngươi cũng muốn phá hủy đạo kết giới này sao?
Lôi kiếp Chân Quân sở dĩ nhìn Lưu Vũ Phi bằng cặp mắt như vậy, vì hắnvô cùng tin tưởng độ vững chắc của kết giới này. Tục truyền rằng kếtgiới này do mấy vị thượng cổ tiên nhân lập ra, những vị tiên nhân nàysau đó cũng sớm thăng nhập thần giới. Lôi kiếp Chân Quân có lẽ đối vớiLưu Vũ Phi có chút úy kỵ, tóm lại trong suy nghĩ của hắn, hắn cho rằngtu vi của Lưu Vũ Phi đạt đến như vậy không nên ở lại phàm giới. NhưngLưu Vũ Phi lại giết nhiều người tu chân như vậy,... Hắn lại hướng Lưu VũPhi phát đi ba đạo Lôi điện cuối cùng trong số chín trọng. Lôi kiếpChân Quân tin tưởng, chỉ cần Lưu Vũ Phi bị một trong ba đạo Lôi điệnnày bắn trúng thôi, Lưu Vũ Phi không chết cũng trọng thương. Ba trongsố chín trọng Lôi điện cuối cùng chuyên môn dùng để trừng phạt nhữngngười có tu vi vượt qua Đại La Kim Tiên, ngay cả bản thân Lôi kiếp ChânQuân cũng không có biện pháp chống đỡ .
Bên trong phòng ngự trận pháp, thất thải chiến giáp tản mát ra một dảitựa ngân hà, giống như ngân hà sau cơn mưa, bao bọc lấy Lưu Vũ Phi ởchính giữa, khiến cho Lưu Vũ Phi nhìn qua như một thiên thần.
Ba đạo Lôi điện đánh tiếp ngay vào vị trí của Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phimặc dù thừa nhận uy lực của Lôi điện nhưng hắn cũng không thể khônghoảng hốt, khí huyết nhộn nhạo cả lên. Càng làm cho hắn khó chịu hơnnữa chính là hiện giờ cả người hắn đều có cảm giác như tê liệt, toànthân ê ẩm.
Lôi kiếp Chân Quân tuy có chút úy kỵ Lưu Vũ Phi, nhưng cuối cùng hắnthấy Lưu Vũ Phi không có cách nào phá tan đạo kết giới cuối cùng, chíntrọng Lôi điện đã xong, hắn còn định phát ra thêm vài đạo tiểu lôikhác. Lưu Vũ Phi thấy được trong mắt Lôi kiếp Chân Quân sự khiêu khíchcùng vẻ khinh thường.
Phía trước đã có vài đạo kết giới Lưu Vũ Phi dùng thất thải thần kiếmbổ vỡ, cuối cùng chỉ còn một kết giới Lưu Vũ Phi cũng đã thử qua, bằngthất thải thần kiếm thì không cách nào phá tan được. Kết giới này có độvững chắc quả thật siêu việt hơn hẳn dự liệu của hắn, nhưng không cónghĩa là hắn không có cách nào khác để phá. Âm thầm cười, hắn vận khởiPhá Thiên Quyết, trong miệng hô: " Phá Thiên Quyết, thức thứ nhất, LuânHồi".
Một đạo kiếm khí khổng lồ từ hai tay Lưu Vũ Phi phát ra, Lôi kiếp ChânQuân cùng Thiên Diệp tiên nhân đang ở bên trong kết giới cũng cảm nhậnđược áp lực của cỗ kiếm khí này. Thiên Diệp tiên nhân tu vi không bằngLôi kiếp Chân Quân, hắn đã bị thực lực của Lưu Vũ Phi làm cho kinh hãi,nói không ra lời .
Kết giới được mệnh danh là tiên giới đệ nhất kết giới, tồn tại đã hơntriệu năm, kinh qua vô số lần chiến tranh, gia cố. Khi đạo kiếm khíkhông ngừng đánh sâu vào, không thẻ không thừa nhận, kết giới khôngngừng rung lên bần bật. Lôi kiếp Chân Quân cùng Thiên Diệp tiên nhântâm trí cũng đồng thời run rẩy theo từng nhịp của kết giới, đến khikiếm khí hoàn toàn biến mất, bọn họ mới thở hắt ra một hơi.
" Quả nhiên có chút bá đạo, có thể ngăn cản Phá Thiên Quyết." Lưu VũPhi không nhịn được xưng tụng. Hắn vừa rồi xuất ra một thức, uy lực rấtrõ ràng, nếu kết giới này có thể ngăn được một thức, Lưu Vũ Phi quyếtđịnh buông tha Lôi kiếp Chân Quân một lần .
Hắn nghĩ thầm: "Một kết giới cường đại như vậy đã hao tốn không biếtbao nhiêu tâm huyết của tiên nhân, nếu cứ như vậy bị hủy trong taymình, thật sự mình hơi quá."
Đáng tiếc Lưu Vũ Phi tâm tư uổng phí, Lôi Kiếp Chân Quân thấy kết giớivẫn bình yên vô sự trước đòn công kích cực mạnh từ Lưu Vũ Phi, vẻ ngạomạn vừa biến mất lại hiện lên, Lôi kiếp Chân Quân cười nhạo nói: " Chỉbằng vào ngươi cũng muốn phá hủy kết giới này, thật sự là không biết sỉnhục" Hắn hoàn toàn cố ý hướng về Lưu Vũ Phi tiếp tục phát ra vài đạotiểu lôi điện.
Kết giới có thể thông quan để đối thoại. Lưu Vũ Phi thấy Lôi kiếp ChânQuân ngay cả phong phạm tiên nhân cũng không có, lại một lần nữa hướnghắn ra tay, lửa giận vừa được nén xuống lại bộc phát: " Phá ThiênQuyết, Khai Thiên". Đạo kiếm này so với lần trước lại càng thêm bá đạo,cỗ kiếm khí khổng lồ từ tận trời mà đến, chỉ thấy phong vân biến sắc,thiên địa hôn ám. Có rắn chắc đến đâu đi nữa thì kết giới cũng khôngthể chịu nổi thức Phá Thiên Quyết này.
"Phanh!"
Một tiếng nổ lớn, đệ nhất kết giới như một khối băng bị đánh vào, nănglượng tích tụ trên bề mặt kết giới, rồi đột nhiên một khối tiểu tinhthể phân tán, bắn tung tóe ra.
Lôi kiếp Chân Quân cả người trợn tròn mắt, năm đó tiên ma đại chiến,kết giới này đã ngăn cản mười vạn đại quân Ma giới, nhưng đã bị mộtngười phá hư. Người này tu vi đã đạt tới trình độ mà Lôi kiếp Chân Quâncũng không sao tưởng tượng nổi, hắn cùng Thiên Diệp tiên nhân đều bịmột thức vừa rồi làm cho choáng váng.
Lôi kiếp Chân Quân biết hôm việc đã đến nước này quả thật là kinh thiênđộng địa. Tiên giới đối với Ma giới vẫn vững vàng chiếm cứ ưu thế, mộtphần rất lớn là bởi vì có kết giới này. Bây giờ kết giới đã bị phá, thếquân bình đã không còn, đại chiến hơn ngàn năm của tiên ma xem ra lạichuẩn bị tái diễn.
Hơn nữa hậu quả này cũng là do một tay mình tạo thành, Lôi kiếp ChânQuân bây giờ tự mình cảm thấy vô cùng hối hận. Nghĩ đến kế tiếp phảiđối mặt với thực lực kinh khủng của Lưu Vũ Phi, lại thấy tình hình LưuVũ Phi đối xử với những người tu chân tại hạ giới, cả người không ngừngrun rẩy.
Nhìn sắc mặt của Lôi Kiếp Chân Quântừ hồng thành trắng tái, ngay cả vị tiên nhân cao cao đỉnh đỉnh mà cũngphải sợ hãi, trong lòng Lưu Vũ Phi thống khoái nói không nên lời. Từtrên người Lôi Kiếp Chân Quân, hắn đã chứng thật thực lực đại biểu chotất cả. Nhớ tới việc trước kia mình cứ trái lo phải nghĩ, bận tâmchuyện của Lưu Chí và Lưu Dân. Lại nhớ tới chuyện hai người tự bạo, sátý của hắn lại kích phát: " Lôi Kiếp Chân Quân, tại tiên giới có lẽngươi uy phong lẫm lẫm, cho dù làm sai giới luật của tiên giới cũngkhông có gì đáng ngại, nhưng ngươi không nên chọc vào ta, hôm nay tacho ngươi biết hậu quả." Hắn kháp một thủ ấn, một phù triện chậm rãirơi vào trên người Lôi Kiếp Chân Quân. " Nguyên Thần Cấm Cố Thuật"Thiên Diệp tiên nhân kinh thanh hô lên, hắn nhìn thấy không ngờ Lưu VũPhi lại biết Nguyên Thần Cấm Cố Thuật mà tiên nhân vốn sợ nhất.
Hắn vội vàng cầu xin tha thứ: " Tiên tôn, chúng tôi thật sự là vô ý mạophạm ngài, chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, mong rằng tiên tônhạ thủ lưu tình." Thiên Diệp tiên nhân sợ muốn chết, tại tiên giới nếunguyên thần bị người cấm cố, so với bị người ta giết chết còn muốn thảmhơn.
" Thiên Diệp ngươi là một tên nhát chết, sao trước kia ta không pháthiện ra ngươi là người như vậy, muốn giết cứ giết, bổn quân mấy ngànnăm có khổ gì mà không trải qua há có thể sợ ngươi, cho dù nguyên thầnbị ngươi cấm cố thì thế nào, chỉ cần bổn quân còn một hơi thở, nhấtđịnh sẽ báo thù ngươi hết thảy." Còn hơn Thiên Diệp, Lôi Kiếp Chân Quâncó vẻ cốt khí nhiều hơn.
Lưu Vũ Phi nghe Lôi Kiếp Chân Quân nói vậy chẳng những không giận,ngược lại còn cười to ha ha vài câu, hắn cũng muốn xem sau khi cấm cốtiên nhân thì tiên giới sẽ có phản ứng như thế nào.
" Lôi Kiếp Chân Quân, ta sẽ nhớ những lời này của ngươi. Ta sẽ nói chongươi nghe phương pháp giải trừ Nguyên Thần Cấm Cố Thuật, ta muốn nhìnxem ngươi có khả năng giải trừ nó hay không. Ta gọi là Lưu Vũ Phi sẽ ởtại hạ giới chờ ngươi, thuận tiện nói cho ngươi một câu, lần sau nếucòn có tiên nhân chọc trên đầu ta, kết cục sẽ không được như thế nàyđâu." Nói xong hắn xoay người trở về hạ giới.
Người của Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cung còn đang đợi Lưu Vũ Phi,bọn họ muốn nhìn xem hắn có thể an toàn quay lại hay không. Lưu Vũ Phicho tới nay cũng là người đầu tiên chống cự lại tiên nhân.
Nửa giờ sau hắn cũng không quay lại, chờ thêm lát, rồi hai giờ sautrong lúc mấy người Ngộ Thanh cho rằng hắn lành ít dữ nhiều thì dịtượng phát sinh: " Sư tôn, mau nhìn phía chân trời."
Tất cả theo thanh âm của Linh Hư đạo trưởng, nhìn lên trên không. Chỉthấy ngoài chín tầng trời có một đoàn cầu lửa đang bay từ chân trời hạxuống thật nhanh. Cách mặt đất chỉ có mấy ngàn thước thì quả cầu lửađột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.
Những người nhìn thấy qua dị tượng này thì ngày thứ hai đều tuyên bố đólà phi thuyền. Tu vi của Tĩnh Huyền thấp, hắn không cách nào thấy rõgương mặt thật của quả cầu lửa. Nhưng ngoài hắn thì mấy người kia đềunhận ra đó là Lưu Vũ Phi nhưng bọn họ nhìn không ra hắn làm sao biếnmất.
Lưu Vũ Phi quay trở về công ty, hắn lập tức gọi Lưu Xán, vì Lưu Lôi bịthương nên Lưu Xán phải làm thay công tác của hắn. Lưu Vũ Phi biết rằngkế tiếp hắn phải đối mặt với cả tu chân giới, vì không ngờ lại xuấthiện tình huống của Lưu Dân. Hắn quyết định tăng lên tu vi cho các cônhi, không cầu họ có thể giúp hắn được gì, hắn chỉ thầm nghĩ giúp chohọ có năng lực tự bảo vệ mình. Hắn còn có một lo lắng là ở tại Bắc Kinhxa xôi còn có Tô Thiến và Triệu Nhược Băng, nếu với tu vi của các nànghiện giờ, chỉ có thể trở thành uy hiếp của hắn. Hắn vì muốn có một kếsách vẹn toàn, chuẩn bị cho các cô nhi tăng lên tu vi xong, thì hắncũng đi đến Bắc Kinh giúp Tô Thiến và Triệu Nhược Băng tăng luôn tu vi.
Ngày kế, Ngộ Thanh của Tam Thanh Giáo đến gặp, Lưu Vũ Phi nói rằng mìnhcó việc bận nên đuổi hắn về. Vì muốn cho công ty làm việc bình thường,hắn đầu tiên tại Thượng Hải tiến hành truyền công, giúp cho mười mấy cônhi trực tiếp từ Nguyên Anh sơ kỳ tăng lên đến Phân Thần sơ kỳ, tănglên ba giai đoạn nhưng cũng làm cho hắn tốn mất hai ngày thời gian. Chodù hắn có thực lực của thần nhân, một lần tăng lên tu vi cho mười mấyngười, cũng làm cho hắn cảm thấy ăn không tiêu.
Trong hai ngày này tại tu chân giới, đã náo nhiệt phi phàm. Phàm nhữngmôn phái có người đi qua Thượng Hải, tất cả đều tập trung đến Côn Lôn.Hơn mười người có tu vi Phân Thần kỳ chỉ trong một đêm bị người ta hủydiệt, các môn phái khi xong tin tức này thì tất cả đều khiếp sợ, bọn họđương nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này. Vì vậy tại Côn Lôn phái chưởngmôn nhân Thanh Tùng Chân Nhân ra thiếp mời, tất cả các môn phái tại tuchân giới đều đến Côn Lôn gặp mặt. Ngộ Thanh lúc đi gặp Lưu Vũ Phi màbị từ chối, cũng cùng Hiên Viên Phách đồng thời đi tới Côn Lôn. HiênViên Phách chính là đệ tử của gia tộc Hiên Viên, phương thức truyềnthừa của Hiên Viên gia khác hẳn thế gia khác, bọn họ mỗi một đời chỉ cóhai người, tựu ngay cả Hiên Viên Phách bây giờ thì hắn vốn là một ngườihọ trong gia tộc họ Lãnh, chỉ bất quá khi hắn còn là trẻ con thì đượcngười trong Hiên Viên gia tộc nhìn trúng, liền dẫn theo trở về kể từ đóhắn cũng mang họ Hiên Viên. Ở trên hắn còn một người tên là Hiên ViênCuồng, lần này hắn rời núi là vì muốn tìm một truyền nhân có tư chấttốt. Hiên Viên Phách và Hiên Viên Cuồng có dự cảm sẽ không bao lâu thìmình sẽ phi thăng, Ngộ Thanh cũng là trong lúc vô ý gặp được hắn, lúcấy Ngộ Thanh còn chưa kịp biết được chuyện xảy ra tại Thượng Hải, khihắn gặp Hiên Viên Phách thì vô cùng cao hứng.
Hiên Viên Phách là một trong mười ba người của năm đó, đối với tu vicủa hắn Ngộ Thanh rất là rõ ràng, hy vọng bằng vào khả năng của hắn cóthể hóa giải nguy cơ tại Thượng Hải. Hiên Viên Phách tuyệt đối có đượcthực lực của tiên nhân. Ngộ Thanh nói cho hắn nghe đại khái tình hình,dưới tình huống lúc ấy, Ngộ Thanh thật sự cũng không có cách nào cùngHiên Viên Phách nói rõ.
Đợi khi cả hai đi tới Thượng Hải, hắn nhìn thấy Lưu Vũ Phi tàn sátngười tu chân thì cho rằng hắn là một ma đầu. Vì vậy mới không để ý hếtthảy xuất ra đối phó Lưu Vũ Phi, hắn bị Lưu Vũ Phi đánh mê, cũng phảihai ngày sau mới tỉnh lại. Khi hắn vừa tỉnh liền hỏi Tĩnh Huyền tìnhhuống của Lưu Vũ Phi. Nhưng câu trả lời của Tĩnh Huyền làm cho hắn chịuđả kích, một kích toàn lực của mình đủ để kiêu ngạo mà không cách nàolàm bị thương Lưu Vũ Phi, mà mình còn bị vài đạo chỉ phong đánh cho hônmê bất tỉnh, điều này làm cho vẻ mặt của Hiên Viên Phách không chút ánhsáng.
Khi hắn nghe được Lưu Vũ Phi có thể ngăn cản Cửu Trọng Thiên Lôi thìloại tâm tình này cũng đó mà biến mất. Đối với việc tại sao Lưu Vũ Phimuốn giết đám người tu chân, Tĩnh Huyền cũng đem những chuyện mình biếtnói ra cho hắn nghe hết thảy. Đây cũng là nguyên nhân lần này hắn cùngNgộ Thanh đi tới Côn Lôn. Hắn sợ đám người này bị cừu oán làm mù quánglại chạy đi tìm Lưu Vũ Phi, vậy thì đúng là sẽ có thể làm cho tu chângiới biến mất.
Ma Tông đã biết chính đạo môn phái ở Thượng Hải tổn thất lượng lớn caothủ, bọn họ không ai không vỗ tay khoái trá, trong đó có Huyết Ma làvui vẻ nhất. Vừa khiếp sợ thực lực của Lưu Vũ Phi, vừa cao hứng vì đãkhởi lên được sự cừu hận giữa Lưu Vũ Phi và môn phái chính đạo.
Đồng thời với sự gặp mặt tại Côn Lôn, bốn Ma Quân của Ma Tông Huyết Ma,Nhân Ma, Thiên Ma, Địa Ma cũng cùng tìm một chỗ thương nghị, làm thếnào đối phó Lưu Vũ Phi.
Trong Côn Lôn phái sớm đã náo nhiệt phi phàm, chưởng môn của các mônphái đều tự mình đi tới, con đường dẫn lên Côn Lôn cũng đông đảo náonhiệt không thôi. Ba ngày sau tất cả người các môn phái đều đến đôngđủ, tại đại sảnh nghị sự của Côn Lôn phái, ngồi đầy các đại chưởng giáocủa các phái. Thanh Tùng đạo trưởng ra mặt cảm tạ trước mọi người.
" Thanh Tùng chưởng môn, ngài đức cao vọng trọng, trăm năm trước tất cảcũng nhờ ngài suất lĩnh mới đánh lui được đám người hải ngoại tới, lầnnày ngài phải làm chủ cho chúng ta a, chúng ta Thiên Vân Tông bị tên ácma kia giết mất năm người rồi." Một người trong một tiểu phái đang đứngra tố cáo, đồng thời buông lời nịnh nọt.
Trăm năm trước trận thắng lợi đều quy về trên đầu Côn Lôn phái, vừanghe hắn nói đã biết ngay hắn đang vỗ mông ngựa cho Côn Lôn phái. ThanhTùng đạo trưởng vì muốn giữ thể diện, cũng không dám trước mặt nhiềungười thừa nhận câu nói đó, vội vàng trả lời: " Không dám! Không dámhơn trăm năm trước trận chiến nọ là do các môn phái cùng Côn Lôn hòahợp kháng địch mà thôi."
Nghe xong lời này, trong lòng mọi người ở đây mới thư sướng hơn rấtnhiều. Thanh Tùng đạo trưởng dừng một chút nói: " Các vị, nói vậy mọingười cũng đã biết sự việc ở Thượng Hải, hôm nay triệu tập tất cả lạiđây, chính là thương nghị một chút, chúng ta nên làm sao xử lý đại mađầu Lưu Vũ Phi này."
" Còn thương lượng cái gì về ma đầu đó, chỉ có thể giết chết hắn thôi."
" Lời này ta đồng ý, ác ma như vậy ở lại trên đời không được, nếu không còn biết bao nhiêu người chết trên tay hắn."
" Giết Lưu Vũ Phi, cho hắn tan thành mây khói."
Chỉ thoáng chốc các câu nói đều tràn ngập trong đại sảnh. Một ít người không biết rõ tình huống cũng hét lên.
" Tất cả yên tĩnh một chút." Chứng kiến tình hình có vẻ không thể khốngchế hắn nói: " Đầu tiên ta sẽ giới thiệu một người khách đặc biệt củahôm nay vừa tới, đó chính là người của Hiên Viên gia tộc, Hiên ViênPhách tiên sinh."
Nghe như thế mọi người liền yên tĩnh trở lại. Người của Hiên Viên giatộc đang ngồi ai dám không dành cho mặt mũi. Hiên Viên Phách nghĩ khôngra Thanh Tùng lại đẩy hắn ra, giờ phút này hắn không thể không ra mặt:" Các vị đạo hữu, Thanh Tùng đạo hữu nếu đã muốn ta ra mặt, ta đây xincó lời nói thật lòng." Hiên Viên Phách dừng một chút nói: " Kỳ thật lầnnày tại hạ cũng đúng lúc đi ngang qua Thượng Hải, chỉ tiếc đến chậm mộtbước, chờ ta tới thì tất cả các đạo hữu đã bị Lưu Vũ Phi vây khốn, xấuhổ a, tại hạ cũng không phải là đối thủ của hắn, chuyện này ta xinkhuyên các vị một câu, chuyện tại Thượng Hải nên chấm dứt ở đây đi, tấtcả cũng không nên có ý niệm trả thù trong đầu, tu vi của Lưu Vũ Phithật sự là cao thâm không lường được đâu." Hiên Viên Phách không cáchnào nói những môn phái này đã làm sai trước, hắn chỉ hy vọng tự mìnhnói như vậy thì sẽ khiến cho họ coi trọng mà thôi.
Lời Hiên Viên Phách vừa nói ra, mọingười trên hiện trường đều không đồng ý: " Hiên Viên tiên sinh, ý tứcủa ngươi là gì chứ, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn sợ mộtngười như Lưu Vũ Phi."
Một người cuồng vọng nói: " Hiên Viên tiên sinh, chúng ta tôn trọngngươi, nhưng ngươi cũng đừng làm chúng ta mơ hồ a, ta cũng không tinLưu Vũ Phi có ba đầu sáu tay."
Tóm lại lời của Hiên Viên Phách vừa thốt ra đã đắc tội với nhiều người,nhìn thấy tình cảnh này Hiên Viên Phách chỉ đành rầu rĩ, Ngộ Thanh liềnnhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn không cần phải tức giận.
Thanh Tùng vốn chỉ muốn Hiên Viên Phách kích động mọi người đối phó LưuVũ Phi, nhưng lời của Hiên Viên Phách vừa ra khỏi miệng, hắn đã bắt đầuhối hận. Hoàn hảo đại bộ phận tất cả những người có mặt đều phản đốiHiên Viên Phách.
" Tất cả yên lặng một chút, trước hết chúng ta nghe Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cung hai phái có ý kiến gì không."
Năm đại phái của tu chân giới chỉ có Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cunglà không có tham dự cuộc chiến tại Thượng Hải. Thanh Tùng muốn nhìn ýtứ của bọn họ. Nơi này những người khác không biết sự kinh khủng củaLưu Vũ Phi, nhưng Ngộ Thanh và Tinh Nguyệt Cung Chủ Lãnh Thiên Nguyệtđã từng chính mắt nhìn thấy. Lưu Vũ Phi không tìm tới cửa là có thể nóibản thân nên vui vẻ rồi, nơi nào còn cùng những người này la hét nhưthế: " Bần đạo tán thành Hiên Viên tiên sinh, Lưu Vũ Phi quả thật khôngphải những người như chúng ta có khả năng ứng phó đâu, ta đề nghị tấtcả không nên tìm hắn để phiền toái."
" Ta cũng đồng ý , các vị chưa từng nhìn thấy qua sự kinh khủng củahắn, ta và Ngộ Thanh đạo trưởng đã chính mắt gặp qua, hắn còn lợi hạihơn cả tiên nhân."
Ngộ Thanh và Lãnh Thiên Nguyệt cùng nói.
" Tinh tinh quái quái, ta xem là Tam Thanh Giáo cùng Tinh Nguyệt Cunglà muốn tự mình độc chiếm linh dược thì có." Trong đám người đột nhiêntruyền đến một thanh âm.
Hiện trường nhất thời yên tĩnh xuống, người nào cho dù có tu dưỡng mànghe nói thế cũng tức giận xông thiên: " Là ai? Có gan thì đứng ra, xemta có đánh ngươi tan thành mây khói hay không, chúng ta Tinh NguyệtCung và Tam Thanh Giáo còn chưa cần dùng phương thức như vậy để đi cướpđoạt vật của người ta."
Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cung thanh danh tại tu chân giới khôngtệ, há có thể để cho người ta nhục mạ như thế, Ngộ Thanh có thể chịuđựng được, nhưng Lãnh Thiên Nguyệt cũng không có dễ nói chuyện như thế.
" Lãnh cung chủ, bỏ đi, đừng cùng với những người có kiến thức kém nhưvậy nói nữa, lòng tốt mà coi như bỏ phế, chúng ta đi thôi." Ngộ Thanhhiển nhiên là đối với những người này cực độ thất vọng, Lãnh ThiênNguyệt cũng đang có ý này, đợi Ngộ Thanh vừa nói xong hắn liền đứng dậyrời đi, ngay cả lời cáo từ cũng không cần nói.
Thanh Tùng khóe miệng có chút động đậy nhưng cuối cùng cũng không lêntiếng. Ngộ Thanh và Lãnh Thiên Nguyệt đứng dậy rời đi, Hiên Viên Pháchcũng cùng bọn họ rời đi. Theo sát bọn họ có những môn phái có quan hệthân thiết cũng xin cáo từ.
" Tốt lắm rồi, họ đều đã đi hết, những vị đang ngồi đều có môn nhân bịLưu Vũ Phi ác ma giết chết, ta đại biểu Phi Thiên Tông cầm cự truy giếtLưu Vũ Phi." Phi Thiên Tông chưởng môn Tôn Hạo Văn biểu lộ ý kiến đầutiên, ngay sau đó Hỏa Vân Tông, Ngũ Hành Tông, Thái Cực Môn, Thái SơnPhái tất cả đều tỏ ý muốn tiêu diệt Lưu Vũ Phi. Côn Lôn Phái lần nàytại Thượng Hải bị mất đi sáu gã Đại Thừa kỳ, tám Phân Thần kỳ cao thủ,bởi vậy hận Lưu Vũ Phi nhất cũng chính là bọn họ.
Thanh Tùng nhìn thấy những môn phái này đều cùng tỏ vẻ muốn trừ khử LưuVũ Phi cảm thấy rất hài lòng, tiếp theo họ bắt đầu thương lượng kếhoạch làm sao đối phó Lưu Vũ Phi. Trong lúc thương lượng bọn họ cũngchia làm hai phe, một bên đề nghị hẹn ước Lưu Vũ Phi ra ngoài, trướcmặt quyết chiến. Một bên thì muốn tạo thành một đại đội trừ ma, đánhthẳng vào đại bản doanh của Lưu Vũ Phi tại Thượng Hải. Cuối cùng họcùng đồng ý ý kiến đầu tiên. Bên Thượng Hải dù sao còn có một trận pháptrấn giữ, nếu muốn tiêu diệt Lưu Vũ Phi thì phải phá trận trước. Nhưngtrận pháp này ai cũng không biết làm sao mà phá, cuối cùng bọn họ đồngý phát ra quyết chiến thư với Lưu Vũ Phi.
Ngộ Thanh và Lãnh Thiên Nguyệt, Hiên Viên Phách sau khi rời đi, NgộThanh hỏi: " Lãnh cung chủ, Hiên Viên tiên sinh, các ngươi nghĩ lần nàyphải làm sao mới tốt, sự kinh khủng của Lưu Vũ Phi bọn họ chưa thấyqua, chúng ta đều tự thân kiểm nghiệm qua hết, lần trước hắn đã cảnhcáo, phàm là ai không nể mặt hắn chính là địch nhân của hắn, đều sẽ lọtvào sự trả thù tàn bạo của hắn."
" Ngộ Thanh đạo trưởng, những người này tất cả đều quỷ mê tâm khiếu( bịquỷ che mắt), ta xem bọn họ có chết cũng đáng tội, người như thế khôngđáng cho chúng ta vì bọn họ làm cái gì." Lãnh Thiên Nguyệt hiển nhiênvẫn còn chưa hết giận dữ.
" Lời không thể nói như vậy, tất cả dù sao cũng là người đồng đạo, bọnhọ bất nhân chúng ta không thể bất nghĩa, lại nói nếu bọn họ bị ngườita giết, đối với chúng ta chỉ là trăm hại mà không một lợi, trước khôngnói có trăm năm chi ước, chỉ bằng Ma Tông thì cũng sẽ khó dễ chúng ta."
" Ta tán thành Ngộ Thanh đạo trưởng nói, Ma Tông này vài năm nay lại cóvẻ từ đống tro tàn khôi phục, bọn họ chắc chắn không muốn cho chúng taáp chế, nếu Côn Lôn, Phi Thiên Tông và mấy đại phái bị diệt vong, thìbọn họ nhất định sẽ gây khó khăn."
Hiên Viên Phách cũng lo lắng nói: " Chủ yếu chính là Lưu Vũ Phi, hắn làmột người không ổn định, không ai biết hắn sẽ bộc phát lúc nào, tu vicủa hắn lại kinh khủng vô cùng, ta xem chỉ có kết hợp với Bổ Thiên Cungvà Bàn Nhược Tông mới có thể kháng cự lại với hắn."
Lãnh Thiên Nguyệt vừa rồi nói rằng mặc kệ sự sống chết của các môn pháicũng chỉ là một câu nói tức giận mà thôi, đạo lý tốt cho toàn cục thìhắn cũng rất hiểu. Nghe Ngộ Thanh và Hiên Viên Phách nói xong, hắn cũngkhông nói thêm lời chỉ trích, hỏi: " Vậy Hiên Viên tiên sinh cho rằngbây giờ làm sao mới thỏa đáng?"
" Ta có thể làm sao, hôm nay xem Côn Lôn, Phi Thiên Tông đã quyết rồi,thật sự không được thì ta phải đi một chuyến đến Bổ Thiên Cung, để chobọn họ ra mặt là được, Hiên Viên gia chúng ta cũng chỉ có hai ngườikhông biết có là đối thủ của hắn hay không, Hiên Viên kiếm vừa lạikhông thể tùy tiện sử dụng." Ba người nói một hồi thì cũng đều tự trởvề, chuẩn bị mọi sự, để ngừa sự biến trong tương lai.
Thượng Hải Đông Phương tập đoàn, ba vị tộc trưởng cũng đang tụ tập cùngmột chỗ, thiệp mời của Côn Lôn Phái cũng đang nằm trong tay bọn họ.Nhưng bọn họ cũng không để ý tới, bây giờ bọn họ mà nghe được ba chữLưu Vũ Phi, thì cả người đều nổi gai ốc. Gần hai trăm người tu chân,trong một đêm bị hắn giết sạch không còn một mạng, không lưu lại mộtngười sống. Điều này làm cho tam đại gia tộc sợ hãi, rồi lại thấy mìnhmay mắn.
" Đông Phương huynh, ngươi nói lần này Côn Lôn Phái có phải định kết hợp các môn phái truy sát Lưu Vũ Phi?" Âu Dương Côn hỏi.
" Điều này có thể, Côn Lôn phái chính là xưng đệ nhất đại phái tại tuchân giới, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua, nhưng chúng ta không cầnphải theo bọn họ, đối với Lưu Vũ Phi hay nhất là tránh xa thì tốt,người này thật là quá kinh khủng." Nói đến sự kinh khủng của Lưu VũPhi, Tư Mã Thiên Hữu đến bây giờ còn sợ hãi, hắn nhớ lúc đầu mình vô lễvới hắn, nếu lúc ấy Lưu Vũ Phi cũng độc ác như bây giờ, hắn sớm đãkhông còn ở nhân thế nữa.
" Nhưng không biết Lưu Vũ Phi này xuất thân từ đâu, hắn cũng khôngthuộc " Bọn Họ" đi ra, còn đắc tội cả chính tà hai đạo của tu chângiới, điểm ấy thật sự làm người ta nghĩ không ra." Âu Dương Côn cảmthán nói.
" Đông Phương huynh, còn có một chuyện quan trọng nữa mà chúng ta bỏquên, Huyết Ma lần trước cũng giống như chúng ta bị Lưu Vũ Phi đánh chobị thương nặng, bị thương còn nặng hơn chúng ta, nhưng sao thái độ hắnvẫn bình thường, chẳng những không tìm Lưu Vũ Phi báo thù, còn hảo tâmđem chuyện linh dược công bố ra ngoài."
Vấn đề này chẳng những Ngộ Thanh bọn họ không nghĩ tới, ngay cả Côn Lônphái cũng không nghĩ tới. Cũng không kỳ lạ với những lão già đã sốnghơn ngàn năm này, bọn họ bình thường ngoài tu luyện thì chỉ bế quan,còn đâu tâm tư suy nghĩ chuyện này. Kỳ thật bọn họ chỉ cần ngẫm lại, MaTông tại sao chỉ thả ra tin tức Lưu Vũ Phi có linh dược rất nhiều mà vềthực lực kinh khủng của hắn lại không đề cập tới. Bọn họ cũng khôngngẫm lại Huyết Ma vì sao lại đem tin tức này nói ra. Đông Phương Anhcũng không ngốc, nghe Âu Dương Côn nhắc nhở, lập tức tỉnh ngộ: " Hảođộc kế, người tu chân chúng ta đúng là sống thừa hơn ngàn tuổi, ngay cảâm mưu thô thiển như vậy mà cũng không ai hiểu ra, thật sự là buồn cườia, mấy trăm người bị hắn hại chết mà cũng không biết, cứ như vậy màchết oan uổng."
" Đông Phương huynh, ngươi có thể nói rõ ràng chút hay không, ta nghekhông hiểu gì cả." Tư Mã Thiên Hữu là một người thô lỗ, bây giờ cònchưa rõ ý tứ trong đó.
" Tư Mã lão đệ a, sao ngươi còn chưa hiểu được, ngươi nói Huyết Ma tạisao lại đem chuyện Lưu Vũ Phi có linh dược truyền ra ngoài mà lại khôngtruyền đi sự lợi hại của hắn."
" Ngươi là muốn nói Huyết Ma lợi dụng môn phái chính đạo cố ý khơi lên mâu thuẫn giữa Lưu Vũ Phi và họ?"
" Đúng, chính là như vậy. Đây chính là một mũi tên hạ hai chim a, vừatước yếu đi thực lực của chính đạo đồng thời lại có thể trả thù Lưu VũPhi."
Hiểu rõ mưu kế của Ma Tông, Đông Phương Anh quyết định sẽ đi gặp NgộThanh của Tam Thanh Giáo, dù sao Tam Thanh Giáo cũng còn có điểm giaotình với Lưu Vũ Phi.
Lưu Vũ Phi bỏ ra ba ngày thời gianđem tu vi của tất cả cô nhi tăng lên tới Phân Thần kỳ. Bây giờ bọn họmỗi người đều có thể phát huy uy lực của phi kiếm cả trăm phần trăm,điều này làm cho Lưu Vũ Phi không cần lo lắng bọn họ sẽ bị thương tổn.Hiện giờ chỉ có ba nữ hài tử ở Bắc Kinh, Lưu Vũ Phi quyết định hôm naysẽ đi Bắc Kinh. Hắn rõ ràng hiểu được hoàn cảnh hiện giờ của mình,chẳng những là địch nhân của tu chân giới, còn chọc vào tiên nhân. Antoàn của Triệu Nhược Băng và Tô Thiến cũng không còn là chuyện đơn giảnnữa.
Vốn hắn định cho hai nàng nghỉ học, nhưng cả hai cũng không đồng ý, kếtquả chỉ có thể làm cho hai nàng xin nghỉ học một tháng. Hắn phỏngchừng, thời gian một tháng cũng đủ cho các nàng tăng tu vi lên tớiNguyên Anh hậu kỳ. Đợi khi họ xuất quan hắn sẽ đưa hai kiện thần khíThất Thải chiến giáp và Thất Thải Linh Lung Tháp cho hai nàng dùng đểhộ thân. Ít nhất trong một tháng này hắn không cần lo lắng cho an toàncủa hai nàng. Xin nghỉ học một tháng, Tô Thiến thật ra không thành vấnđề, Triệu Nhược Băng thì có điểm phiền toái. Mấy ngày hôm trước nàngnhận được điện thoại của ba nàng, bảo nàng lúc nguyên đán phải về nhàmột lần. Mặc dù nàng không biết là có chuyện gì, nhưng từ khẩu khí củaTriệu Kiếm Bình, lần này nhất định là có phiền toái.
Lý Khánh Lạc không cam lòng Triệu Nhược Băng làm như vậy để cho Lưu VũPhi cướp đoạt nàng đi, sau khi hắn rời đi Bắc Kinh, liền tới Tây An.Đem chuyện nàng có quan hệ với Lưu Vũ Phi thêm mắm dặm muối hình dungcho gia đình nàng nghe. Đem việc nàng ở nhà Lưu Vũ Phi biến thành ởchung một chỗ. Nói luôn chuyện Lưu Vũ Phi đã có bạn gái, nhưng lại biếnthành ba người cùng ở chung. Tóm lại hắn nói Lưu Vũ Phi thành một ngườichuyên môn câu dẫn con gái nhà giàu sống thác loạn.
Triệu Kiếm Bình nghe xong thì tức giận vô cùng, đại phát lôi đình kêuTriệu Nhược Băng lập tức đi về nhà. Hắn đối với chuyện con gái sốngchung với nam nhân một chỗ là không thể tiếp nhận, càng huống chi haigái cùng lấy một chồng. Cao Phương đối với con gái hiểu rõ hơn mộtchút, nàng không tin con gái mình lại giống như lời Lý Khánh Lạc hìnhdung. Khuyên bảo Triệu Kiếm Bình đang giận dữ, bảo ông ta nên hỏi rõ sựthật rồi hãy nói. Triệu Kiếm Bình tức giận đến nỗi muốn đích thân đitới Bắc Kinh, nhưng được Cao Phương khuyên nhủ nên cũng tỉnh táo lạimột chút.
Sau khi hắn tiễn Lý Khánh Lạc, lập tức gọi điện thoại cho con gái, dặnnàng lúc nguyên đán dù sao cũng phải đi về nhà một lần. Bây giờ cáchnguyên đán chỉ còn có mười ngày thời gian, Lưu Vũ Phi lại cần nàng bếquan một tháng, điều này làm cho nàng khó thể quyết định. Lưu Vũ Phibiết nguyên nhân thì an ủi nói: " Băng nhi, về nhà một lần cũng tốt,lần này về nhà thuận tiện đem việc em tu chân nói với người nhà cho rõràng, dù sao sớm muộn cũng phải nói cho bọn họ, về cái gì không nên nóithì em cũng đã biết rồi." Triệu Nhược Băng gật đầu. Lưu Vũ Phi cho nàngbế quan vội vã như vậy làm nàng cũng không còn biện pháp nào khác. Mộtphương diện để các nàng tăng lên tu vi, phương diện khác để không cònlo lắng về sau.
Hắn đem chuyện hai nàng an bài xong thì mang theo ba nữ hài tử PhiTuyết đi về Thượng Hải. Sau khi hắn vừa quay lại, Lý Hưởng liền đưa rabái thiếp. Lý Hưởng biết rõ Lưu Chí bọn họ vì bảo vệ vợ con mình màchết nên cũng buồn không tả được. Ngay cả vợ hắn Hoàng Huệ cũng khócmất vài ngày, Lưu Vũ Phi phải đến an ủi cả nhà họ suốt nửa ngày, hắnnhìn bái thiếp ghi nội dung: " Bàn Nhược Tông, Liễu Phàm, Liễu Nguyên,Liễu Nghi, Bổ Thiên Cung, Sở Phỉ, Sở Linh, Sở Nguyệt, Hiên Viên giatộc, Hiên Viên Phách, Tam Thanh Giáo Ngộ Thanh, Linh Hư. Tinh NguyệtCung, Lãnh Thiên Nguyệt, Hồng Thắng, thời gian ba ngày gặp."
Hắn cười tự giễu: " Địa vị thật lớn, nghĩ không ra ta lại có mặt mũilớn như vậy, ngay cả " bọn họ" cũng muốn tới bái kiến ta, hừ hừ! Thậtkhông biết bọn họ là tới trừ ma hay làm thuyết khách, việc này ngàycàng thú vị đó."
Nguyên lai Ngộ Thanh thu được tin tức do Đông Phương Anh truyền đến,hắn cũng chuyên tâm phân tích một chút. Cuối cùng đúng là như ĐôngPhương Anh đã nói, Ngộ Thanh nhanh chóng liên lạc với Lãnh ThiênNguyệt, rồi lại đem tin tức này truyền cho Hiên Viên Phách. Vì vậy HiênViên Phách ra mặt mời Bàn Nhược Tông, Bổ Thiên Cung rời núi. Định đigặp ngăn trở Côn Lôn, Phi Thiên Tông các môn phái để cho bọn họ buôngcừu oán, không nên tìm Lưu Vũ Phi. Vừa mới bắt đầu mấy môn phái này đốivới chuyện Bàn Nhược Tông và Bổ Thiên Cung mới đến thì nhiệt tình vôcùng, nhưng sau khi nghe bọn họ nói xong, hào khí liền thay đổi. CônLôn, Phi Thiên Tông, Hỏa Vân Tông từng bị tổn thất đệ tử tại ThượngHải, đối với sự khuyên bảo của bọn như không hề nghe thấy. Còn có nhữngngười không hề khách khí khích bác bọn họ. May là ba người Bàn NhượcTông hàm dưỡng phi thường tốt, cũng không vì bị phản bác mà tức giận.Ngay cả mấy nữ tu chân của Bổ Thiên Cung cũng không có tức giận, có thểthấy được tâm cảnh tu vi cũng những người này lợi hại không phải bìnhthường.
Sau khi bọn họ khuyên bảo không có hiệu quả, định đi tìm Lưu Vũ Phi nóichuyện, đồng thời cũng muốn xem có phải hắn giống như lời Hiên ViênPhách đã nói là cao thâm mạc trắc. Vừa tới Thượng Hải, bọn họ đi tìmLưu Vũ Phi vài lần, nhưng đều bị Lưu Xán từ chối mà trở về. Cuối cùngbọn họ cũng chỉ có thể đưa bái thiếp tới cho Lưu Vũ Phi, cũng nói mìnhsẽ ở lại Thượng Hải chờ hắn quay trở về.
Lưu Vũ Phi nhìn bái thiếp trong tay, còn đang lo lắng có gặp nhữngngười này hay không. Cuối cùng hắn quyết định gặp mặt họ, dù sao ngườita cũng ở lại Thượng Hải đợi hắn nhiều ngày như vậy, nếu không gặp thìquá thất lễ.
Buổi tối hắn chuẩn bị đặt phòng tại khách sạn năm sao chiêu đãi bọn họ,xem bọn họ có mục đích gì. Năm giờ mười phút, Lưu Xán đi mời họ. Nửagiờ sau, Lưu Xán mang theo mười một người đi tới nhà hàng. Một đámngười mặc quần áo cổ đại, đi vào một nhà hàng năm sao, làm cho mọingười đều nhìn theo. Đám người này đều có vẻ cổ quái, có hòa thượng, cótiểu cô nương nhìn tuổi còn trẻ ( đương nhiên đây là trong mắt ngườibình thường), còn mấy người đạo sĩ nhìn qua có khí chất tiên phong đạocốt.
Mấy người bọn họ bị mọi người săm soi như những con khỉ làm trò, nhưngtâm cảnh bọn họ vô cùng bình thản, đối với ánh mắt khác thường củangười khác cũng không để ý. Vào phòng đã đặt, Liễu Phàm mấy người nhìnthấy Lưu Vũ Phi thì sửng sốt một chút, trong mắt bọn họ nhìn hắn chẳngcó gì đặc biệt. Chỉ là khi nhìn rõ qua một chút, hai mắt hắn thật trongsuốt, Liễu Phàm bọn họ nhìn thế nào cũng không nghĩ đến Lưu Vũ Phi làmột người đã giết chết mấy trăm người.
Trong mắt Liễu Phàm bọn họ thì Lưu Vũ Phi có thể trông rất bình thường,nhưng mấy nữ tu chân của Bổ Thiên Cung thì hoàn toàn dùng một loại ánhmắt khác nhìn hắn. Trong ánh mắt các nàng tràn ngập sự tôn kính và sợhãi, hình như phảng phất hắn là trưởng bối của các nàng vậy. Biểu hiệncủa hai phái đều rơi vào trong mắt Ngộ Thanh đạo trưởng, hắn mặc dù tòmò nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi. Nhiều người như vậy quen biết vàthân thuộc nhất với hắn chính là Linh Hư đạo trưởng. Trước tiên hắnchào Linh Hư, điều này làm cho Linh Hư được quan tâm mà sợ, nhiều ngườiở đây như vậy, thì bối phận của hắn và Hồng Thắng là nhỏ nhất. NhưngLưu Vũ Phi lại chào hỏi hắn trước, đối với những người khác lại có bộdáng như không thèm để ý.
Linh Hư không thể không lập tức giới thiệu những người khác. Lúc giớithiệu ba người của Bổ Thiên Cung, hắn phát hiện ra việc khác thường củacác nàng. Trong lòng hắn kỳ quái nói: " Ba nữ tu chân này sao ánh mắtnhìn ta khác với người khác như vậy, sao các nàng lại dùng ánh mắt sùngkính nhìn ta?"
Linh Hư giới thiệu tới Hiên Viên Phách, nhưng Lưu Vũ Phi cũng khôngnhìn hắn một cái, điều này làm cho hắn vô cùng xấu hổ, lúc đầu hắn bấtngờ đánh Lưu Vũ Phi, nếu không có người của Tam Thanh Giáo ngăn cản, sợrằng hắn cũng giống như người tu chân khác, bị Lưu Vũ Phi tiêu diệt.Hiên Viên Phách nhìn thấy Lưu Vũ Phi xem thường hắn thì chỉ biết cườikhổ. Ai biểu hắn lại có thực lực như thế này.
Hắn đối với ba vị hòa thượng Bàn Nhược Tông cũng chỉ gật nhẹ đầu. LưuVũ Phi bây giờ đối với người tu chân không có hảo cảm , chỉ có Linh Hưlà ngoại lệ.
Chủ khách ngồi xuống, hắn bắt đầu gọi phục vụ bên ngoài dọn thức ăn.Không biết hắn có ý hay là vô ý, dĩ nhiên lại mời những người tu chânkhông cần ăn cơm đến nhà hàng để ăn cơm. Nếu truyền ra ngoài không biếtngười khác nghĩ thế nào.
Trên bàn ăn họ vừa muốn nói thì hắn lại mời ăn, cứ như thế cho đến khiăn xong thì hắn mới mở miệng hỏi: " Các vị lần này tới, không phải đểta mời ăn cơm đơn giản như vậy phải không, có chuyện gì thì cứ nói rõ,ta cũng không có thời gian nhiều như thế."
Mọi người nghe xong dở khóc dở cười, rõ ràng là hắn mời họ lại ăn cơm,bây giờ hình như thành bọn họ muốn tới ăn cơm. Liễu Phàm bày một đạokết giới, Ngộ Thanh nói trước: " Tiểu hữu, chúng ta lần này thật sự làcó việc muốn nhờ."
" Nga, Ngộ Thanh chưởng giáo có việc gì cứ nói thử xem, tiểu tử có chỗ nào giúp được sẽ làm giúp."
" Chúng ta là muốn mời tiểu hữu nhìn tại mặt mũi chúng ta một chút, không nên tranh đấu với tu chân giới chúng ta được không?"
" Được! Chỉ cần bọn họ không tìm ta phiền toái, ta cũng sẽ bỏ qua chobọn họ, nếu không, hừ hừ! Các ngươi hẳn là còn nhớ lần trước ta đã nóiqua thế nào."
Câu nói đầu tiên của Lưu Vũ Phi làm cho Ngộ Thanh muốn cứng miệng, nếumấy môn phái này không đòi tìm tới cửa, thì bọn họ giờ phút này cũngkhông cần đến đây nói chuyện với hắn.
" Thí chủ, xin nghe lão nạp một lời, hết thảy việc này đều do Ma Tông ởtrong giở trò quỷ, bọn họ cố ý khởi lên cừu hận giữa ngươi và chínhphái."
" Đại hòa thượng, những lời ngươi nói ta đều cũng biết, vẫn là câu nóikia, là Ma Tông hay vì người trong chính đạo các ngươi cũng được, phàmnhững ai chọc vào ta là địch nhân của ta, đối địch nhân ta không hề cótâm địa từ bi như lời người xuất gia các ngươi, vì khi trước ta đã mềmlòng, nên đã phải trả giá thảm trọng, lần này ai có tới cũng không hữudụng, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật."
Lưu Vũ Phi không đợi Liễu Phàm nói hết đã cướp lời cắt đứt hắn, lời nói ra cũng phi thường cuồng vọng.
Lưu Vũ Phi nghĩ thầm: " Dù sao ngaycả tiên nhân của tiên giới cũng đã đắc tội, có đắc tội thêm mấy ngườitu chân cũng không có gì đại sự, cho dù sang năm có trăm năm chi ướcthì thế nào, bọn họ không đến Trung Quốc thì còn tốt, nếu không..."
Hiên Viên Phách cũng muốn nói vài câu, nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt củaLưu Vũ Phi không tốt thì lời đã tới bên mép cũng đành phải nuốt xuống.
Nhìn thấy vẻ kiên quyết của Lưu Vũ Phi, Liễu Phàm dù có một thân Phật học cũng không biết nên khuyên như thế nào.
" Thí chủ, lão nạp đại diện cho các phái tại tu chân giới, hướng ngươitrịnh trọng xin lỗi, xin thí chủ khoan hồng đại lượng, không nên so đovới những môn phái có kiến thức tầm thường này." Lần này là do LiễuQuang mở miệng khuyên bảo.
" Ta nói đại hòa thượng, vừa rồi ngươi không có nghe ta nói rõ hay sao?Ta chính là bởi vì quá mức khoan dung, các ngươi vì muốn bảo toàn đạicục, ở trong mắt ta cái gì cũng không đáng, ta cũng không có phẩm đứccao thượng gì mà phải xả thân vì người khác." Lưu Vũ Phi đối với mấyngười này thật sự không có gì để nói, một mặt muốn cho hắn tha thứ,cũng không lộ ra vẻ mặt chính nhân quân tử.
" Tiên sinh, ngài là tu thần giả phải không?" Lúc này Sở Phỉ của BổThiên Cung đột nhiên nói ra một câu không liên quan gì đến chuyện đangnói.
Lưu Vũ Phi vô thức gật đầu, hắn cũng cảm thấy câu hỏi đột nhiên của họlàm hắn có chút băn khoăn. Nhìn thấy sự khẳng định của hắn, ba nữ tuchân chợt hưng phấn dị thường, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khóhiểu của những người khác.
Lưu Vũ Phi mặc dù thu liễm hơi thở của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫntiết lộ một chút. Một chút như vậy có lẽ trong mắt tu chân giả khôngphát hiện được, nhưng đệ tử Bổ Thiên Cung đều là tu thần giả nên đốivới hơi thở này phi thường mẫn cảm.
Mấy người các nàng vừa mới vào thì đã cảm thấy từ người Lưu Vũ Phi đãcó thần nhân khí tức khổng lồ, so với các trưởng bối trong cung cácnàng còn mạnh hơn vô số lần. Bởi vậy các nàng nhìn thấy Lưu Vũ Phi thìlộ ra vẻ tôn kính và ánh mắt sùng bái.
" Tu thần giả", ba chữ này người khác còn chưa nghe nói, ngay cả nhữngngười đã sống gần hai ngàn năm như Liễu Phàm bọn họ cũng không có nghenói.
Nhìn mọi người đang tràn đầy nghi vấn, Sở Phỉ cười cười nói: " Kỳ thậtcông pháp tu thần vừa nói, cũng không phải các ngươi có khả năng biếtđược, bây giờ tất cả mọi người đều chỉ biết tu tiên, kỳ thật tu thầnchính là sau khi tu thành tiên lại tiếp tục tu luyện thêm nữa, bọn họcũng giống như chúng ta đi chung một con đường, lại độ kiếp rồi lại phithăng, đến lúc đó sẽ trở thành thần nhân, chỉ có đạt tới thần nhân lĩnhvực mới xem như chính thức viên mãn đại thừa." Lời nói này của Sở Phingoại trừ Lưu Vũ Phi thì đã hoàn toàn đánh vỡ sự nhận thức của ngườikhác. Trước kia bọn họ chỉ biết sau khi tu thành tiên thì có thể phithăng thượng giới, còn không biết sau khi thành tiên thì còn phải tiếptục tu luyện, còn có thể tiếp tục độ kiếp.
" Các ngươi làm sao biết việc này, theo lý thuyết các ngươi không phải cũng là người tu tiên hay sao?" Lưu Vũ Phi hỏi.
" Chúng ta đương nhiên bất đồng với bọn họ, pháp quyết chúng ta tuluyện chính là do thượng cổ đại thần Nữ Oa nương nương lưu lại, chỉ làpháp quyết chúng ta đoạt được lại thiếu thốn không chịu nổi, thiếu đivài chương pháp quyết cuối cùng, vì thế Bổ Thiên Cung chúng ta vẫnkhông ai có thể phi thăng thượng giới, cho dù chúng ta có thực lực củatiên nhân cũng không cách phi thăng tiên giới." Nói đến đây Sở Phỉ cóchút mất mác.
Bổ Thiên Cung đã nhiều năm như vậy mà vẫn không có ai phi thăng, cũngkhông phải vì môn nhân đông đảo, đến bây giờ ngoài ba người Sở Phỉ, BổThiên Cung cũng chỉ có hai mươi hai người ít ỏi. Điểm ấy cũng giống nhưBàn Nhược Tông, người của Bàn Nhược Tông thì có thể phi thăng. Bọn họtu phật, đợi khi tu vi vượt qua tiên nhân bình thường, bọn họ không cầnđộ kiếp cũng sẽ phi thăng phật giới.
Bàn Nhược Tông thu đệ tử cũng cực kỳ nghiêm khắc, người của bọn họ saukhi không ngừng phi thăng, Bàn Nhược Tông bây giờ chỉ còn mười bangười.
Giấc mộng lớn nhất của Sở Phỉ các nàng chính là được phi thăng thầngiới, nhưng tại phàm giới lại không có ai có thể chỉ điểm các nàng. Cácnàng cảm nhận được trên người Lưu Vũ Phi có hơi thở vô cùng cường đạithì y như một người đang đi trên sa mạc mà gặp được một địa phương cónước uống. Các nàng đối với chuyện hắn đã giết bao nhiêu người tu châncũng sẽ làm như không nhìn thấy, bây giờ các nàng nghĩ chính là muốnhắn có thể chỉ điểm một chút cho mình, làm cho họ có thể phá tan đi mộttầng khó khăn cuối cùng.
Nhìn ánh mắt nhiệt tình của ba người Sở Phỉ, hắn đương nhiên tâm tư củahọ: " Chỉ bằng điểm ấy tu vi của các ngươi bây giờ, muốn phi thăng thìcòn kém lắm, ngay cả ta mà cũng phải thêm năm trăm năm mới có thể phithăng." Lời này của hắn nói ra là nửa thật nửa giả, hắn còn cần nămtrăm năm nữa mới phi thăng là vì tâm cảnh hắn còn chưa đủ, cũng khôngphải vì tu vi của hắn không tới.
Lời này của hắn ba người Sở Phi nghe xong cũng không có gì, các nàngthậm chí còn lộ ra vẻ mặt như đương nhiên là vậy. Nhưng ba hòa thượngBàn Nhược Tông cùng Ngộ Thanh bọn họ sẽ không nghĩ như vậy, nhất trícho rằng hắn quá mức cuồng vọng. Tu vi của ba người Sở Phỉ so với HiênViên Phách còn muốn cao hơn một bậc, nghe hắn vừa nói như vậy, nhữngngười khác càng thêm không chịu nổi. Thầm nghĩ, cho dù ngươi cao hơn sovới chúng ta, nhưng cũng không dụng những lời như vậy để chê cười chúngta chứ.
Lưu Vũ Phi đối với những người tu chân này cũng không có hảo cảm, xemthời gian cũng đã không còn sớm nữa, hắn nói: " Các vị, ý định của cácngươi ta cũng đã rõ ràng, ta vẫn là câu nói kia, người không phạm ta,ta không phạm người." Nói xong cũng cáo từ rời đi.
Hắn cũng không có nghĩ tới vẫn dây dưa ở chỗ này, trong nhà còn có ba nữ hài tử Phi Tuyết còn chưa giúp các nàng tăng lên tu vi.
" Lưu tiên sinh, lúc nào có thể chỉ điểm cho tỷ muội chúng ta một chúthay không? Hoặc là ngươi cho chúng ta đến chỗ ngươi, chúng ta đều hoannghênh ngươi đến Bổ Thiên Cung tham quan."
Bổ Thiên Cung lại mời hắn đến làm khách, Liễu Phàm mấy người dùng ánh mắt không thể tư nghị nhìn hắn.
" Thật ngại quá, ta với các ngươi không quen thân, chỉ điểm càng chẳng có gì để nói."
Sở Phỉ cũng không dễ dàng để cho hắn đi, chỉ tiếc hắn đối với các nàngcũng không có hảo cảm như mấy người kia, câu nói đầu tiên liền cự tuyệtcác nàng. Sở Phỉ cũng không vì lời cự tuyệt của hắn mà nổi giận, haimắt sáng lên nhìn hắn rời khỏi, thẳng đến khi biến mất không còn nhìnthấy.
" Sở thí chủ, tu vi của hắn thật sự như lời nói, cao thâm như vậy haysao?" Ngộ Thanh đợi đến khi hắn đi khỏi liền hỏi, lời này cũng là lờinhững người khác muốn hỏi.
" Chúng ta không có khả năng chọc vào hắn đâu, cho dù là tiên nhân,cũng không thể làm gì được hắn, các ngươi không nên cho rằng vừa rồi tađối với hắn tôn kính chỉ là lòng giả dối, nói lời khó nghe, dù cho tấtcả chúng ta ở đây có xông lên cùng lúc, sợ rằng cũng còn kém một ngóntay của hắn mà thôi." Sở Phỉ nói lời này thì ánh mắt liền tỏa ra sựsùng kính đối với Lưu Vũ Phi. Vẻ mặt của nàng như một người đệ tử vớisư phụ mình vậy. Sở Phi nói xong nhưng bọn họ cũng không đồng ý với lờinàng, nhất là Liễu Phàm mấy người phật môn đệ tử cũng dấy lên lòng háothắng.
" Sở thí chủ, nếu ngươi nói hắn lợi hại như vậy, thì khí tức của hắnphải mạnh mẽ mới đúng, nhưng sao chúng ta lại cảm thụ không được?"
Lưu Vũ Phi cường đại như thế nào Hiên Viên Phách mấy người đều đã đượcnhìn thấy qua, nhưng bọn họ lại không thấy nên lòng hoài nghi vẫn có.
" Ta nói là lời nói thật, tin hay không là tùy các ngươi, về phần cácngươi cảm thụ không được khí tức của hắn, là vì mục tiêu tu luyện củacác ngươi và hắn khác nhau mà thôi." Lời này nói ra thì Liễu Phàm bọnhọ có chút tin tưởng, Lưu Vũ Phi càng mạnh mẽ, tâm tư bọn họ càng nặngnề.
Lãnh Thiên Nguyệt vội la lên: " Nếu hắn cường đại như vậy, chúng ta nênlàm cái gì bây giờ, Côn Lôn, Phi Thiên Tông mấy phái mấy ngày nay cũngđã chuẩn bị, tin tưởng không qua vài ngày là bọn họ sẽ tìm tới Lưu VũPhi."
" Liễu Phàm đại sư, lần này Bổ Thiên Cung chúng ta cũng không tham gianữa, bọn họ nếu lựa chọn đối phó Lưu Vũ Phi, vậy phải gánh chịu hậuquả, nhắc nhở các ngươi một câu, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng đừngđối kháng với Lưu Vũ Phi." Trước khi đi, Sở Phỉ để lại một câu nói nhưthế. Các nàng cũng phải đem tình huống của Lưu Vũ Phi về báo cáo cho BổThiên Cung trưởng bối.
Tiếp theo mấy người Liễu Phàm về Tam Thanh Giáo chờ đợi, xem Côn Lôn, Phi Thiên Tông các phái sẽ làm gì.
Lưu Vũ Phi quay trở về, sau đó quán đính cho ba người Phi Tuyết. Bangười cũng làm cho hắn tiêu hao công lực, phải đi vào trong Giang SơnXã Tắc Đồ để hồi phục chân nguyên bởi vì bên ngoài linh khí quá kémkhông đủ để cho hắn hồi phục phân nửa chân nguyên bị hao tổn. Đầu tiênhắn nhìn Triệu Nhược Băng và Tô Thiến đang nhập định, đối với tiến độcủa các nàng cảm thấy hài lòng. Hắn vận công ba mươi sáu đại chu thiên,khôi phục được chân nguyên đã mất đi. Khi hắn từ bên trong đi ra thì đãtrôi qua một ngày.
Hắn tản mát ra thần thức, dò xét một vòng chung quanh công ty. Bây giờcông ty đã tan sở. Từ mấy ngày hôm trước hắn đại khai sát giới giếtngười của các môn phái, thì vẫn không còn ai xông tới nữa, hôm nay hắnlại phát hiện ra mấy hòa thượng ngoại quốc. Lưu Vũ Phi đối với bốn hòathượng này không hiểu họ đang nói gì, nhưng khẳng định đi tới nơi nàycũng không có hảo ý. Vừa rồi hắn cảm thụ một chút, khí tức của mấyngười này không khác gì mấy vũ giả, chỉ là mỗi người bọn họ đều cũngmang theo một linh thể.
Lưu Xán nói: " Thiếu gia, ngài có gì phân phó."
" Ngươi đi ra bên ngoài gặp đám hòa thượng ngoại quốc kia, xem bọn hắncũng không phải người tốt, diệt bọn hắn đi." Mấy người bên ngoài quáyếu nên hắn định chuẩn bị cho Lưu Xán ra tay.
Hoàn toàn không biết vận mệnh củachính mình đã bị người nắm giữ, mấy hòa thượng giờ phút này còn đangnghĩ cách làm sao âm thầm tiến vào công ty Tây Vũ.
" Các vị đại sư đường xa đến, không biết các ngươi tới đây tìm ngườihay là có chuyện gì?"Lưu Xán đi ra hướng tới vị trí mấy hòa thượng ẩnnúp mở miệng nói. Lưu Xán cũng không quản mấy người này có hiểu Trungvăn hay không, hơn nữa hắn cũng chỉ biết Trung văn mà thôi.
Mấy hòa thượng hiển nhiên nghĩ không ra bốn người mình đã bị phát hiện, nghe Lưu Xán nói thì ngây ngốc sững sờ.
" Thế nào, các vị đại sư nghe không hiểu phải không, hay là không mặtmũi gặp người." Lưu Xán châm chọc nói. Lần thứ hai hắn lên tiếng cuốicùng làm cho họ bừng tỉnh, từ chỗ tối đi ra bốn vị hòa thượng chừng hơnhai mươi tuổi. Trong đó có một người cất tiếng nói cứng ngắc: " Chúngta là đệ tử phật giáo Nhật Bổn( Âm Dương Sư) đến quý địa là muốn tìmkiếm vài tên đệ tử mất tích, cũng không ác ý."
" Ha ha ha, thật sự là quá buồn cười, hòa thượng Nhật Bổn các ngươi đãmất tích sao lại tìm đến Trung Quốc chúng ta, nếu các ngươi tìm khôngđược người, không phải cứ tới hoài hay sao." Lưu Xán châm chọc.
" Tội quá! Tội quá! Thí chủ hiểu lầm bần tăng rồi, chúng tôi thật là đến tìm người."
" Trên đời này vô sỉ nhất, không đáng tin nhất chính là mấy người ngunhư heo các ngươi, đến tìm người, nghĩ rằng ta tin tưởng hay sao?"
Nghe Lưu Xán nhục mạ, cho dù bọn họ là hòa thượng cũng không cách nàochịu được. Nếu không phải trước khi đi sư phụ bọn họ từng cảnh cáo, ởTrung Quốc không thể dễ dàng thả ra oán linh, bọn họ sớm đã động thủ,để cho oán linh hấp thu linh hồn của Lưu Xán rồi.
" Nếu thí chủ không tin bốn người bần tăng, chúng tôi cũng xin cáo từ."Bốn hòa thượng cuối cùng quyết định nhẫn nhịn, rời đi trước rồi hãy nói.
" Hừ hừ, các ngươi nếu đã tới, còn muốn còn sống rời đi sao?"
Một hòa thượng nhịn không được nói: " Người này, đừng mạnh miệng quá,chỉ bằng một mình ngươi không cách nào làm gì được chúng ta, ngươi mauthối lui đi."
" Muốn chết." Lời vừa buông ra, một đạo chỉ phong xuyên đến, hòa thượngvừa nói chuyện liền hét thảm một tiếng, chỉ thấy trên ót lưu lại một lỗnhỏ, máu tươi đang chảy ra.
Mấy Âm Dương Sư này bất quá chỉ mới nhập môn mà thôi, cho dù Lưu Xánchỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ cũng có thể giết bọn họ huống chi bây giờhắn đã đạt tới tu vi Phân Thần kỳ.
Ba hòa thượng còn lại hô lên một tiếng, ác độc nhìn Lưu Xán, miệng lẩmbẩm. Một cỗ âm phong ô ô kêu lên, mấy linh thể phiêu đãng trong khôngtrung xuất hiện trước mắt Lưu Xán. Nhìn mấy u linh ngay cả gió cũng cóthể thổi bay, Lưu Xán ha ha cười to: " Các ngươi chỉ bằng mấy oán linhsơ cấp mà cũng muốn tìm ta báo thù hay sao, thật sự là quá buồn cười."Thanh âm vừa rơi xuống, Lưu Xán kêu lên một tiếng " Tật", ba đạo TamMuội Chân Hỏa từ trong miệng hắn phun ra, mấy oán linh ngay cả kêu cũngkhông kịp kêu, lập tức biến mất trong không khí.
Quá yếu, đối phó với u linh như vậy ngay cả thiên hỏa mà Lưu Xán cũng không cần dùng.
Tiếp theo Lưu Xán phát ra ba đọa Thiên Cương Chỉ: " Phanh! Phanh!Phanh!" Ba thanh âm, ba hòa thượng bật người biến thành ba thi thể.
Lại phát ra Tam Muội Chân Hỏa, đem bốn thi thể thiêu thành tro bụi, đêm tối lại trở lại bình yên.
Lưu Vũ Phi đối với sự việc bên ngoài nhìn thấy rõ ràng, hắn còn khôngbiết hòa thượng Nhật Bổn này chính là Âm Dương Sư, dưỡng oán linh vốnlà cấm kỵ của tu chân giới, hắn nhìn thấy mấy hòa thượng này dám thudưỡng oán linh thì trong bản năng liền biết bọn họ là người có nội tâmtà ác.
Lúc này Lưu Xán đã trở lại: " Thiếu gia, theo phân phó của ngài, ta đã thu thập xong bọn họ."
" Làm tốt lắm, Lưu Xán ngươi hãy nhớ, sau này người nào muốn bất lợiđối với chúng ta thì cứ giết chết, mấy ngày nữa ta cũng không ở đây,các ngươi cũng không cần ra bên ngoài, canh giữ ở nơi này không cho aivào."
" Dạ, thiếu gia."
" Mấy ngày nay các ngươi cũng nên chú ý nhiều một chút, nhất là nhữngngười tu chân, ta dự cảm các môn phái của tu chân giới mấy ngày nay sẽcó hành động, ngươi phân phó cho những người khác, để cho bọn họ cũngchú ý một chút."
Lưu Xán dạ một tiếng rồi đi ra ngoài truyền lời. Suy đoán của Lưu VũPhi không sai, chỉ hai ngày sau các tu chân môn phái do Côn Lôn cầm đầuđã đem đến một phong chiến thư đến tay Lưu Vũ Phi.
Đối với chuyện này hắn đã sớm có chuẩn bị, hắn nghĩ không ra Côn Lônphái lại dùng đến phương thức này để khiêu chiến. Nghĩ thầm, như vậycũng tốt, lần này coi như bọn họ có chút phong độ, còn hơn là đi đánhlén.
Lúc Côn Lôn phái gởi chiến thư đến cho Lưu Vũ Phi thì đúng lúc ba ngườiLiễu Phàm lại đến. Bọn họ chuẩn bị vô luận thế nào cũng phải ngăn trởhành động của các phái lần này. Ngoài dự liệu của bọn họ chính là nhữngchưởng môn nhân như Thanh Tùng đối với việc này lại ngoan cố rất nhiều.Bọn họ chẳng những không bận tâm liền tiễn ba người Liễu Phàm đi về, màcòn tung ra một tin tức bất kể là môn phái nào dám bảo vệ Lưu Vũ Phiđều sẽ bị quần công, cho đến diệt môn.
Tin tức này truyền ra liền tạo thành một cơn sóng lớn trong tu chângiới, Ngộ Thanh biết đây là bọn họ nhắm vào Tam Thanh Giáo và TinhNguyệt Cung. Càng làm cho hắn ngạc nhiên chính là vốn có những môn pháinhỏ đã chịu lui khỏi nhưng bây giờ lại gia nhập vào trong đại quân đốiphó Lưu Vũ Phi. Ngộ Thanh có hỏi qua người của mấy môn phái này tại saolại thay đổi chủ ý thì bọn họ trả lời càng làm cho Ngộ Thanh càng khônggiải thích được, mãi cho đến ngày thứ hai hắn mới biết rõ nguyên nhân.Hắn cũng không biết nên làm sao bây giờ mới tốt, đối với Lưu Vũ Phi hắnthật sự không muốn thành kẻ địch, chính là...cuối cùng Ngộ Thanh quyếtđịnh bảo trì trung lập. Bây giờ hắn chỉ suy nghĩ xem Bổ Thiên Cung vàBàn Nhược Tông sẽ có quyết định như thế nào, còn Tinh Nguyệt Cung sẽđịnh ra sao. Hoàn hảo lần này trong mấy môn phái phật giáo cũng chỉ cóTịnh Quang Các tham dự. Còn những nơi khác cũng có thiệp mời của CônLôn phái, nhưng họ lấy cớ là người xuất gia không tiện tham dự vào sựphân tranh mà cự tuyệt.
Người của ba đại gia tộc cũng vì vậy mà rầu rĩ. Đông Phương Anh bangười thật sự là không dám đối địch với Lưu Vũ Phi. Hơn nữa vận mệnhcủa mười mấy người họ còn bị Lưu Vũ Phi nắm giữ, nếu lần này hắn khôngqua được trận chiến này, thì cũng có nghĩa là bọn họ mất đi cơ hội khôiphục công lực vĩnh viễn.
Đông Phương Anh thật sự rất muốn đem tình huống của tu chân giới báocho Lưu Vũ Phi để cho hắn có chuẩn bị, miễn cho lúc đó ứng phó khôngkịp.
Còn có ba ngày chính là ước định cuộc chiến với Côn Lôn phái, Lưu VũPhi đối với đám người này thật sự là vô cùng thất vọng không lời gì đểnói. Hắn còn hy vọng xa vời là với những đả kích lần trước, có thể mấymôn phái này đã học được giáo huấn nhưng vô ích.
Ma Tông đối với việc tu chân giới liên hợp đối phó Lưu Vũ Phi càng hưngphấn, bọn họ cho rằng lần này chính là thời cơ quật khởi tốt nhất củaMa Tông. Bằng vào thực lực kinh khủng của Lưu Vũ Phi, chắc sẽ làm chocác đại phái diệt vong, cũng sẽ tạo thành thương vong thảm trọng.
Ma Tông tứ đại ma quân, sáu đại trưởng lão đều xuất quan. Trừ bỏ MaTông tông chủ Bất Tử Xích Ma còn đang bế quan, hơn sáu trăm người đạttới Phân Thần kỳ đều được tụ tập lại một chỗ, bọn họ quyết định nhân cơhội này phải tẩy đi sỉ nhục. Huyết Ma càng vì trả thù mà tham gia đạichiến lần này nên đã hấp thu chân nguyên lực của hai thuộc hạ đạt tớiNguyên Anh kỳ, khiến cho hai gã thuộc hạ tại hiện trường bị tan thànhmây khói.
Ba ngày sau, Lưu Vũ Phi chậm rãi phi hành tại không trung, vốn chỉ cầnthuấn di là tới, sau lại nghĩ nên chậm rãi phi hành sẽ tốt hơn, miễncho việc thuấn di lại không đúng chỗ. Còn có vài trăm dặm là đi ra HoaSơn Phi Thiên Tông, lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng đánhnhau, Lưu Vũ Phi thầm nghĩ: " Lúc này mà ai ở đây đánh nhau?" Hắn nhìnthời gian còn sớm, lòng lại hiếu kỳ nên bay qua xem.
Rất nhiều người, đây là suy nghĩ đầu tiên của hắn. Trong hai bên đangđánh nhau, hắn nhận ra ba người, bọn họ chính là Đông Phương Anh ba tộctrưởng. Giờ phút này bọn họ đang được sáu người vây quanh bảo vệ, còncó mười mấy người hắn không nhận ra, bọn họ đang dùng pháp bảo côngkích trận pháp do thành viên ba gia tộc tạo ra.
Lúc này một trung niên nhân cười điên cuồng nói: " Các ngươi mau tăngthêm công kích, bọn họ sẽ nhanh chóng không cầm cự được nữa, chỉ cầncông phá điểu trận của bọn họ, đến lúc đó nguyên anh trong cơ thể bọnhọ là của các ngươi."
Lời nói của hắn quá hấp dẫn nên mười mấy người bên ngoài xuống tay cũngnặng hơn. Bọn họ là ai? Sao lại ở nơi này vây người của ba gia tộc?
Hắn suy nghĩ xem có nên ra tay giúp người của ba gia tộc hay không. Lúcnày rõ ràng bọn họ đang đi tới chỗ Côn Lôn phái, nếu giúp họ không phảitự mình đi tìm thêm đối thủ hay sao?
" Ta Lưu Vũ Phi từ khi nào lại sợ chuyện như vậy, cho dù có thêm bọn họthì thế nào chứ." Quyết định chủ ý xong, hắn đột nhiên hiện thân, mườingón tay khấu động, mười đạo chỉ phong phát ra tiếng vang xuy xuy. Hắnđột nhiên ra tay đã làm rối loạn sự bố trí của những người này, hắnthầm nghĩ bức lui bọn họ nên chưa dùng tới chân lực. Mười đạo chỉ lựcđưa thế công của bọn họ ngăn lại lập tức.
" Là ai, dám can đảm phá hư chuyện tốt của Thánh Môn chúng ta?"
Các ngươi là người của Ma Tông?"Lưu Vũ Phi có chút ngoài ý muốn. Lúc này bên kia Hoa Sơn chính pháiđang tụ tập, mười mấy người của Ma Tông này lại dám ở đây công nhiênvây công người trong chính đạo, bọn họ thật sự là có lá gan lớn xôngthiên.
" Tiểu tử, nếu biết chúng ta là người trong Thánh Môn, còn không maurời khỏi nơi thị phi này, nếu không chúng ta nhất thời cao hứng cảngươi cũng thu." Xem biểu hiện vừa rồi của Lưu Vũ Phi, hắn đã chấnđộng. Nếu không với tính tình của bọn họ, khẳng định sẽ không nóichuyện khách khí như vậy.
Việc này cũng khó trách, Lưu Vũ Phi xuất hiện mà mười mấy người bọn họlại không có ai phát hiện ra, mà tay hắn nhẹ nhàng vung lên càng đưamười mấy người bức lui, lúc này đó mới là điều bọn hắn bận tâm.
Không có sự công kích của đám người Ma Tông, trận pháp do ba gia tộctạo thành cũng đình chỉ vận chuyển, Đông Phương Anh ở giữa lúc này mớiphát hiện ra Lưu Vũ Phi đã đến.
" Lưu...Lưu Vũ Phi." Tư Mã Thiên Hữu kinh hô.
Nghe được người tuổi trẻ trước mắt này chính là Lưu Vũ Phi, mười mấyngười của Ma Tông liền phi thân bật lui ra sau. Lưu Vũ Phi nha! Hắnchính là một người khi giết mấy trăm người mà mắt không chớp một chútnào, là một ác ma. Còn hơn ma đầu của Ma Tông bọn họ, tàn nhẫn gấp mấylần.
Kỳ thật người tu chân giết người so với Lưu Vũ Phi còn nhiều hơn khôngbiết bao nhiêu lần, nhưng không có ai trong một đêm lại giết nhiều tusĩ như vậy. Lưu Vũ Phi không biết sau khi hắn giết hai trăm người tuchân, các loại đồn đãi đã sớm đưa hắn tuyên dương thành một bất thế mađầu. Hình tượng tàn nhẫn đã sớm xâm nhập lòng người.
" Lưu Vũ Phi, đây là ma đạo tranh đấu, với ngươi không có gì quan hệ,lại nói chính đạo giờ phút này đang liên hợp đối phó ngươi."
" Bọn họ muốn đối phó ta, cũng không phải chuyện của Ma Tông các ngươi,trong mắt ta Ma Tông các ngươi xem ra còn không bằng môn phái chínhđạo, ít nhất bọn họ cũng không làm những việc thiên lý bất dung." LưuVũ Phi ám chỉ chính là Ma Tông Huyết Ma. Vì chế luyện Truy Hồn Linh,góp nhặt hơn mười vạn oán linh.
" Nếu Lưu Vũ Phi ngươi không sợ sẽ có thêm người đối phó ngươi, chúngta còn có gì đáng sợ nữa, bỏ qua hôm nay lần sau Thánh Môn chúng tanhất định sẽ đến bái phỏng." Nói xong mang thuộc hạ rời đi.
Tâm cơ của người này có chút thâm trầm, tự mình biết rõ mười mấy ngườimình không phải là đối thủ của Lưu Vũ Phi. Mà bản thân hắn cũng khôngam hiểu công khai tranh đấu trước mặt, nói xong vài câu cuồng ngạo thìcó thể, thật sự muốn tìm Lưu Vũ Phi thì hắn cũng không có lá gan này.
Lưu Vũ Phi cũng không ngăn cản bọn họ rời đi, những người này vẫn chưatrêu chọc gì tới hắn. Đáng tiếc hắn không biết người hắn vừa thả đichính là Nhân Ma nổi danh ngang với Huyết Ma. Là một người so với HuyếtMa còn muốn tàn bạo hơn ba phần, hắn là một người tâm linh thao khốngsư. Hắn có một loại bí pháp đem một người còn sống sờ sờ biến thànhkhôi lỗi cho hắn. Nhưng tu vi hắn lại quá kém, cung vì như thế nênngười trong chính đạo luôn đuổi giết hắn.
Hôm nay trong lúc vô ý hắn phát hiện ba tộc trưởng của ba gia tộc bịphong ấn tu vi, bên người chỉ có sáu người bảo vệ. Trong lòng vui nhưđiên, muốn đưa bọn họ biến thành khôi lỗi cho mình. Nhưng Lưu Vũ Philại đến, khiến cho mộng đẹp của hắn tan biến.
Người của ba gia tộc nhìn thấy Ma Tông rời đi, mấy người bảo vệ bangười Đông Phương Anh mới yên tâm thu hồi phi kiếm. Vừa rồi bị mười mấyngười của Ma Tông vây công, bọn họ sớm đã kiệt lực. Đối với Lưu Vũ Phikhông có một chút lòng phòng bị bởi vì bọn họ biết nếu hắn muốn đối phóhọ thì có phòng bị cũng vô ích.
Lưu Vũ Phi nhìn bọn họ một chút, thở ra một hơi đang muốn rời đi.
" Lưu tiên sinh, xin dừng bước, chúng tôi có chuyện muốn nói vớingươi." Nhìn thấy hắn định rời khỏi Đông Phương Anh gấp gáp kêu lên
" Có chuyện gì?"
Đông Phương Anh và hai vị tộc trưởng kia nhìn nhau, nói: " Tiên sinh chính là muốn đi phó ước tại Hoa Sơn?"
Lưu Vũ Phi gật đầu.
" Xin khuyên tiên sinh một câu, ngươi tốt nhất không nên đi, bọn họ đãchuẩn bị hết thảy, còn có viện binh bên ngoài tới, lần này bọn họ hạquyết tâm muốn đem ngươi tiêu diệt, nói cho ngươi chuyện này đã là làmtrái với ý nguyện của trưởng bối chúng ta, hy vọng tiên sinh có thểthận trọng."
Nếu Lưu Vũ Phi cẩn thận suy nghĩ một chút, sẽ phát giác Đông Phương Anhnói tới trưởng bối thì có một ánh mắt không được tự nhiên.
" Tại sao lại nói cho ta biết chuyện này, ba gia tộc các ngươi không phải muốn tìm ta báo thù hay sao?"
" Chúng ta làm như vậy cũng không vì cái gì, nhưng nếu ngươi xảy raviệc gì ngoài ý muốn, thì mười mấy người của ba gia tộc chúng ta cũngcoi như xong đời, lần này chúng ta đến Hoa Sơn chủ yếu vì muốn tìmngươi báo tin, lại nói vừa rồi ngươi cứu chúng ta."
Đông Phương Anh suy nghĩ một chút thì quyết định nói thật với Lưu VũPhi. Đối với sự thẳng thắn của Đông Phương Anh, Lưu Vũ Phi bắt đầu cóchút thưởng thức hắn. Ít ra Đông Phương Anh dám nói ra ý đồ thật sự củahọ, không giống những người khác, chỉ muốn lươn lẹo tìm chỗ tốt. Kỳthật giờ phút này hắn có thể giải trừ phong ấn cho họ, nhưng nghĩ lạigiờ này cũng không phải là thời cơ tốt nhất.
" Lần này cứu các ngươi cũng không phải là ý của ta, ta cũng chỉ ngẫunhiên đi ngang qua mà thôi, thật muốn nói thì nói vận khí của các ngươikhông tệ."
Lần này là hắn thật sự rời đi, tiếp tục hướng tới chỗ của Phi Tiên Tông mà đi.
" Tộc trưởng, kế tiếp chúng ta còn đi tới Phi Thiên Tông hay không?"
" Không cần nữa, lần này mục đích của chúng ta đã đạt, hắn có thể antoàn vượt qua cửa ải khó này hay không, thì phải nhìn vào năng lực củahắn, đi thôi! Chúng ta trở về đi thôi."
" Dạ."
Sáu người kia nghỉ ngơi một lúc, mang theo ba vị tộc trưởng bị phong ấn tu vi phi thân đi.
Lưu Vũ Phi vừa đến trước cửa Phi Thiên Tông tại Hoa Sơn, liền phát hiệnbốn phía có điều không đúng. Tâm niệm vừa động, thần thức liền phát ra.Phát hiện từ một nơi bí mật gần đó đang ẩn giấu rất nhiều đệ tử PhiThiên Tông, đang âm thầm giám sát hắn. Làm cho hắn kỳ quái chính lànhiều người như vậy mà không có sự tồn tại của Ma Tông. Theo lý thuyếtMa Tông nhất định sẽ không lãng phí cơ hội tốt như vậy. Bọn họ chính làmuốn làm cho mình và chính đạo đấu nhau sống chết, để cho bọn họ làmngư ông đắc lợi.
Hắn lại phát ra thần thức, lần này hắn hướng về phía chân trời dò xét.Quả nhiên hắn đã phát hiện ra người của Ma Tông, đang tụ tập trên trờicao. Đại khái có chừng mấy trăm người đều núp trên tầng mây dày đặc.Phát hiện được điều này hắn cũng thu hồi thần thức, đáng tiếc là thầnthức của hắn cũng không có lên cao một chút, nếu không khẳng định sẽphát hiện trên bầu trời chỗ Ma Tông còn có bốn tiên nhân.
Những người đang ẩn ở một nơi bí mật gần đó, không có ai nhận biết LưuVũ Phi, giờ phút này cũng xem hắn như những người môn phái khác mà giámsát. Nếu không cũng đã xông lên, hận không được chém hắn ngàn đao vạnkiếm.
Lưu Vũ Phi khinh thường cười, hướng về phương hướng của Phi Thiên Tông cao giọng nói: " Lưu Vũ Phi đến đây bái sơn."
Hắn vận dụng chân nguyên hô lên, tiếng nói vang vọng trong mỗi lỗ taicủa người Phi Thiên Tông. Hào khí trong đại điện, theo câu nói của LưuVũ Phi, từ từ ngưng tụ lại. Đại điện Phi Thiên Tông có các phái, đốivới chuyện hắn đến vẫn chưa có gì phản ứng, một tiếng ra lệnh, nguyêntrước đã bố trí sẵn đại trận đột nhiên khởi động. Một cỗ sát khí từkhông khí phát ra. Vạn Kiếm trận của Phi Thiên Tông, Độn Thiên trận củaCôn Lôn phái, Tam Kỳ Huyễn trận của Hỏa Vân Tông, Nghịch Ngũ Hành đạitrận của Ngũ Hành Tông, lớn nhất là Kim Cương Phục Ma đại trận của TịnhQuang Các.
Lưu Vũ Phi chậm rãi đi đến bên bờ trận pháp, hắn đang âm thầm quan sátmấy trận pháp này. Vạn Kiếm trận xếp hạng Cửu Cung là chủ công, NgũHành Trận là Khảm Vị chú trọng phòng thủ, Độn Thiên Trận là Khôn Vị từmặt bên hợp vây, còn Tam Kỳ Huyễn trận là trung ương, cuối cùng KimCương Phục Ma trận làm tiếp ứng.
Năm trận pháp đều độc lập tác chiến, có thể liên hoàn công kích, luithì thủ, tiến thì công, có thể đem đối thủ hợp vây tiêu diệt. Từng bướctương liên, hoàn toàn kín kẽ. Có thể đem năm trận pháp không hề liênquan mà dung hợp lại, bố trí thành cảnh giới không một kẽ hở, người nàythật sự là một khoáng thế kỳ tài. Trong lòng hắn âm thầm cảm thán: "Môn phái nào lại có một thiên tài như thế." Trong lòng hắn đang suyđoán lai lịch của người này.
" Lưu Vũ Phi, lúc này ngươi còn không chịu trói, phải biết rằng chờchúng ta chính thức phát động trận pháp, đó là Đại La Kim Tiên cũngkhông thể cứu được ngươi."
Đang trong lúc hắn suy đoán thân phận của người bày trận thì Thanh Tùnghô lên trong đại điện. Lưu Vũ Phi bĩu môi khinh thường nói: " Các ngươicó khả năng gì thì cứ bày ra đi, ta nếu đã tới thì không có gì sợ cácngươi, ta sẽ toàn bộ bồi tiếp, cần gì nói nhảm."
Sát! Nghênh đón hắn là một âm thanh vang lên làm kinh hãi lòng người.Trong đại điện phát ra tầng tầng sát khí như muốn đem Lưu Vũ Phi cắnnuốt, tình thế đã như mũi tên được kéo căng trên dây cung.
A di đà phật, các vị thí chủ tạm thời khoan động thủ, lão nạp là Bàn Nhược Tông Hư Nguyên, xin các vị cho vài phần mặt mũi."
Chỉ vài phút sau câu nói, trên bầu trời hạ xuống tám lão hòa thượng.
" Thiên Lý Truyền Âm" Trong đại điện có người kinh hô.
Liễu Phàm ba người cũng ở trong đó, ngoài ra là mấy người Lưu Vũ Phikhông nhận ra, hiển nhiên đều là người của Bàn Nhược Tông. Có thể đềulà trưởng bối của Liễu Phàm. Bọn họ đến, tạm thời làm hòa hoãn hào khíkhẩn trương, nhưng tác dụng cũng không lớn. Đối với Hư Nguyên hòathượng, Thanh Tùng không một chút chậm trễ, tiến lên cung kính thi lễ:" Hư Nguyên đại sư khỏe không? Lần này đến đây là có việc gì?"
" Lão nạp không đành lòng để các vị ở đây tàn sát lẫn nhau, các vị đềulà tu đạo chi sĩ, nếu nhiễm sát khí sẽ không thỏa đáng, lại nói rõ nămsau chính là trăm năm chi ước, vì thiên hạ thương sinh, các vị có thểdừng tay được không?"
" Hư Nguyên đại sư nói lời ấy quá xa vời, Lưu Vũ Phi ác ma này tồn tạiđã nguy hại tới tu chân giới các phái, hắn dám trong một đêm giết chếthai trăm đệ tử của chúng tôi, nếu để sang năm chi ước, nguy hiểm cònlớn hơn nữa." Thanh Tùng không đồng ý phản bác.
" Chư vị cần gì làm vậy, những gì xảy ra trong đó, lão nạp cũng biết cóđiều không hay, Lưu Vũ Phi quả thật đã có sai, nhưng chủ yếu là vì tuvi của hắn cao thâm khó lường, tranh đấu một hồi, không biết sẽ tổnthất bao nhiêu đạo hữu, lần này lão nạp đến đây hiến ra một cách, thếnào?"
" Hư Nguyên đại sư có kế sách gì tốt cứ nói thẳng ra đi, chỉ cần hợp lýchúng ta sẽ nhất định ủng hộ." Thanh Tùng và mấy đại phái thương lượngmột chút liền nói ra câu trả lời thuyết phục, cấp mặt mũi cho Bàn NhượcTông.
" Còn vị Lưu thí chủ này?" Nói được các đại phái, Hư Nguyên hỏi Lưu Vũ Phi.
" Ta cũng không có ý kiến."
" Thứ lão nạp làm càn, Lưu thí chủ từng giết qua hai trăm đệ tử của các phái!"
" Không sai, đó là bọn họ tự đi tìm chết."
" Lưu thí chủ không cảm thấy đây là quá phận hay sao?"
" Mọi việc đều có nguyên nhân, tiểu tử vốn cũng không dễ giết người."Lưu Vũ Phi đối với người của Bàn Nhược Tông vẫn có một phần tôn trọng.Bọn họ dù sao cũng từng vì cả Trung Hoa đại địa, chống cự kẻ xâm lượcquốc gia.
Hư Nguyên thấy Lưu Vũ Phi thừa nhận, nói tiếp: " Vậy thí chủ cũng phảinhớ do nguyên nhân ngày đó nên hôm nay mới có hậu quả như vậy."
" Đại hòa thượng, ta không phải phật môn đệ tử, ngươi nói tới nhân quảbáo ứng ta không cho là đúng, tiểu tử chỉ làm theo con đường ngườikhông phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất phảnkháng."
" A di đà phật, phật gia nặng nhất là nhân quả, người xuất gia cũngkhông nói lời cuồng, vì thiên hạ thương sinh, Lưu thí chủ theo chúng tavề Bàn Nhược Tông, từ nay về sau diện bích cả đời, hối cải cho sát giớingày đó."
Lưu Vũ Phi cười lạnh, lạnh lùng nói: " Đại hòa thượng nói chuyện, có tự lượng sức mình không?"
Hư Nguyên chớp mắt nói: " Lời này có ý tứ gì?"
Lưu Vũ Phi lạnh nhạt nói: " Đại hòa thượng muốn giam cầm ta cả đời?"
" Không! Là diện bích chuộc tội."
" Nếu các ngươi muốn bắt ta mang về, các ngươi làm được sao?"
" Lão nạp nói ra là có thể làm được."
" Tông chủ!"
Liễu Phàm ở phía sau nghĩ không ra Hư Nguyên lại có ý nghĩ giam cầm LưuVũ Phi, bởi vậy lên tiếng khuyên bảo, Sở Phỉ từng cảnh cáo sự lợi hạicủa hắn còn vang bên tai. Hắn không muốn có sự xung đột với Lưu Vũ Phi,mang đến tai nạn cho Bàn Nhược Tông.
Đám người Thanh Tùng đối với đề nghị của Hư Nguyên thật ra lại tánthành, Lưu Vũ Phi bị Bàn Nhược Tông giam cầm là biện pháp tốt nhất. Hômnay cho dù đám người của mình có thể lưu lại hắn, nhưng cũng phải trảgiá rất đắt. Hắn bây giờ chỉ sợ là mấy người sau lưng không bỏ qua, màBàn Nhược Tông cũng không có cách bắt giữ Lưu Vũ Phi.
Hư Nguyên đột nhiên nói: " Đắc tội." Thì xuất trảo, một trảo này nhanhnhư tia chớp, hơn nữa còn kỳ dị tuyệt luân. Lưu Vũ Phi không hề kinhhoảng, nhẹ nhàng chợt lóe, cả người phiêu lui ra sau năm thước, nétránh sự đánh lén của Hư Nguyên. Hai mắt hắn tinh quang chớp lên, hắnhận nhất là kẻ đánh lén. Hư Nguyên nghĩ không ra mình đột nhiên ra tay,vẫn không thể bắt giữ Lưu Vũ Phi. Còn đang định tiếp tục ra tay, thìkhông trung truyền lại một tiếng: " Dừng tay", cũng cùng dùng Vạn LýTruyền Âm phương pháp.
Sưu sưu vài tiếng, từ trên bầu trời hạ xuống mấy cô gái xinh đẹp tuyệt luân.
" Bổ Thiên Cung." Trong đó có người nhận ra những nữ hài tử này, kinh thanh kêu lên.
" Ha ha ha, hôm nay là cuộc sống gì, sao lại có nhiều lão bằng hữu gặpnhau tại Hoa Sơn." Trên không trung lại truyền đến thanh âm.
Người trong trận đều cảm thấy choáng váng, sao bây giờ lại có nhiều người biết sử dụng Vạn Lý Truyền Âm phương pháp như vậy.
Lại thêm hai người từ không trung rơi xuống.
" Hiên Viên gia tộc."
Những người ở đây nghĩ không ra hôm nay lại có nhiều người đến như vậy,hai vị môn chủ của ba môn phái thần bí đều đến, trong Bổ Thiên Cungkhông chừng cũng có cung chủ của họ. Nhìn trận thế bây giờ, Ma Tôngđang ẩn núp trên không trung cũng có ý rút lui, người của ba đại mônphái ẩn tích đều đã đến, bọn họ còn có thể làm ra được chuyện gì. Chỉbằng mười mấy người của ba đại môn phái ẩn bí này tu vi không biết đãcao hơn bọn họ bao nhiêu lần. Cho dù đám danh môn này bị Lưu Vũ Phigiết đi một nửa, thì những người còn thừa cũng không có phần thắng đượchọ. Chẳng những người của Ma Tông đang sợ hãi, mà ngay cả tiên nhânđang ẩn bên trên cũng giật mình không thôi.
Trong đó có một tiên nhân nói: " Hạ giới sao lại có nhiều người có tuvi Tán Tiên như vậy, các ngươi nhìn xem mấy nữ hài tử kia còn có mộtngười có tu vi đạt tới trung giai kim tiên, lẽ ra bọn họ phải sớm phithăng rồi chứ?"
" Đúng vậy, thật không biết bọn họ có lai lịch gì, như nói về người đãphong ấn Lôi Kiếp Chân Quân kia, hắn cũng không phải cấp bậc kim tiên,là thượng giai cũng không chừng."
Tiên nhân này không biết Lưu Vũ Phi đã sớm thu liễm hơi thở, khoảngcách của bọn họ cũng quá xa, chỉ có thể dựa vào một pháp bảo để phánđoán tu vi của bọn họ.
" Đừng nói tới mấy người phía dưới, các ngươi chỉ nhìn vào mấy tiểu manày thôi, thực lực cũng đã không tệ, trong đó cũng có bốn người đạt tớiyêu cầu để phi thăng ma giới."
Những người khác đều gật đầu đồng ý lời hắn. Hư Nguyên chứng kiến ngườiđi tới, quay sang Bổ Thiên Cung và Hiên Viên gia tộc làm lễ, nói: "Nguyên lai là Sở cung chủ của Bổ Thiên Cung và Hiên Viên tiên sinh củaHiên Viên gia tộc, lão nạp thật sự là thất lễ rồi."
Hiên Viên Cuồng ha ha cười: " Hư Nguyên đại sư không cần khách khí nhưthế, lão phu tới nơi này chỉ là muốn nhìn một chút người chỉ một chiêumà có thể đánh bại đệ đệ của ta thôi."
Cái gì? Hiên Viên Phách lại bị người trong một chiêu đánh bại, tại saokhông nghe ai nói ra việc này, người này là ai? Tất cả mọi người đềumột bụng nghi vấn. Chính lúc này chưa ai hỏi ra khỏi miệng, càng làmcho bọn họ kỳ quái chính là Bổ Thiên Cung cung chủ thần bí khó lường,nàng lại là một cô gái chừng hai mươi tuổi, Sở cung chủ thi lễ dịu dàngnói: " Hư Nguyên đại sư không cần khách khí, xin hỏi vì sao đại sưhướng vị tiên sinh kia ra tay?"
Hư Nguyên đem chuyện bên trong nói ra cho nàng nghe, cuối cùng thở dàinói: " Lão nạp cũng vì tu chân giới hòa bình, không thể không ra taybắt giữ vị Lưu thí chủ này đem về Bàn Nhược Tông."
Sở cung chủ đối với lời này của hắn cũng không tỏ ý gì, lúc này nàng cũng không có cách cùng lão nói rõ.
Hừ! Trong lòng Lưu Vũ Phi hừ lạnh một tiếng, lúc này trong lòng hắncũng tò mò với những người này, nhưng với ngạo khí của hắn, cũng khôngđi hỏi. Thầm nghĩ, hôm nay thật đúng là náo nhiệt, ba vị tông chủ củaba đại môn phái ẩn bí cũng đã đến, chỗ sáng còn có chính đạo môn phái,chỗ tối còn có người của Ma Tông đang mơ tưởng ngư ông thủ lợi, cũng cóthể so sánh được với trăm năm trước rồi.
Lưu Vũ Phi tự mình cũng không sợ gì, cùng lắm thì đến lúc đó buông tay đồ sát.
Sở cung chủ nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lưu Vũ Phi, làm một đại lễ rồidịu dàng nói: " Bổ Thiên Cung Sở Uyển Tĩnh xin thỉnh an tiên sinh."
" Sở cung chủ hành đại lễ này, tiểu tử vạn vạn không nhận nổi."
Lưu Vũ Phi thấy Sở Uyển Tĩnh hành lễ vãn bối thì thoáng tránh ra, hắn không biết Bổ Thiên Cung làm vậy có ý tứ gì.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Lưu Vũ Phi và Sở Uyển Tĩnh, không ainghĩ tới vốn là người đứng đầu một cung như Sở Uyển Tĩnh lại hành lễvãn bối với Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi này lai lịch ra sao, hắn và Bổ ThiênCung có quan hệ gì, kể cả Hư Nguyên và Hiên Viên Cuồng cũng nghi vấnnhư mọi người. Sở Uyển Tĩnh cũng không để ý tới ánh mắt khác thường củangười khác, lại đi tới trước mặt Lưu Vũ Phi, nhưng lần này cũng khôngcó thi lễ, nói: " Hư Nguyên đại sư vừa rồi có điểm lỗ mãng, mong rằngtiên sinh không thấy phiền lòng."
Làm cho người ta sững sờ chính là Sở Uyển Tĩnh lại vì Hư Nguyên cầu tình với Lưu Vũ Phi.
Lưu Vũ Phi thản nhiên nói: " Điểm ấy việc nhỏ, tiểu tử sẽ không để trong lòng, Sở cung chủ yên tâm đi."
" Sở cung chủ đang làm gì? Vị thí chủ này và Bổ Thiên Cung các ngươi có quan hệ gì, sao ngươi lại tôn trọng hắn như thế."
Hư Nguyên thật sự là bị quan hệ của bọn họ làm cho hồ đồ. Mặc dù trướcđó hắn từng nghe Liễu Phàm có nói người của Bổ Thiên Cung và Lưu Vũ Phigiống nhau, đều là tu thần giả. Lúc này hắn nhìn thấy Bổ cung chủ đốivới Lưu Vũ Phi đều tỏ ra bộ dáng như là vãn bối, trong lòng không khỏinghi ngờ quan hệ của bọn họ. Trước khi chuyện còn chưa rõ ràng, HưNguyên cũng không thể hướng Lưu Vũ Phi ra tay nữa, vừa nhìn thì đã thấyrõ Bổ Thiên Cung đang ủng hộ Lưu Vũ Phi. Tu vi của mấy vị cô nương củaBổ Thiên Cung còn mạnh hơn người của Bàn Nhược Tông một bậc.
Hư Nguyên đang chờ Sở Uyển Tĩnh trả lời câu hỏi, mọi người cũng đang chờ nàng trả lời.
" Ta cùng Lưu tiên sinh là lần đầu tiên gặp mặt, tôn trọng hắn bởi vìhắn có thực lực này." Sở Uyển Tĩnh trả lời nhưng lại làm cho mọi ngườithất vọng vô cùng.
Hiên Viên Cuồng ha ha cười: " Thật ra ta đồng ý với lời của Sở cung chủnói, một chiêu mà có thể đánh bại đệ đệ của ta, đủ để chứng minh hếtthảy."
Lúc này mọi chuyện đều thoát ra khỏi tầm tay của Thanh Tùng, sau lưnghắn còn có nhiều người đang nhìn chằm chằm, bên này ba môn phái ẩn bílại có thái độ mập mờ.
" Đại hòa thượng, ta không có thời gian ở chỗ này nghe các người hỏi han chuyện cũ."
Lưu Vũ Phi đối với ba vị chưởng môn ẩn phái đang nói chuyện phiếm không có chút kiên nhẫn.
" Hư Nguyên đại sư ngươi rốt cuộc muốn thế nào, ngươi nếu băn khoăn,chúng ta cần phải tự ra tay bắt ác ma này rồi!" Trong đại điện cácchưởng môn nhân cũng không chịu được sự dây dưa này của bọn họ.
Lưu Vũ Phi hiện lên một đạo hàn mang: " Các ngươi đợi không kịp thì cứlại đây thử xem, ta ở nơi này, muốn mạng ta thì phải xem các ngươi cókhả năng gì."
" Xin lỗi Hư Nguyên đại sư, Vạn Kiếm tề phát." Tông chủ Phi Thiên Tông ra lệnh một tiếng.
Vạn kiếm trận chính thức phát động, ba đại ẩn phái ngay cả cơ hội ngăncản cũng không có, trận pháp đã liền tách rời bọn họ và Lưu Vũ Phi. Chỉthấy kiếm trận đao kiếm vang lên, ngân quang lòe lòe, chợt cao chợtthấp, tầng tầng sát khí quay về Lưu Vũ Phi bắn tới. Lưu Vũ Phi ở giữakiếm trận, áp lực tăng dần, một kiếm trận là ba trăm mười lăm ngườicùng hợp công một người.
" Thiên Địa Giao Thái." Phi Thiên Tông có tiếng quát. Liên hợp kiếm khícủa mấy trăm người quả nhiên không giống bình thường, đệ nhất công kíchhình thành kiếm khí màu bạc đánh xuống. Lưu Vũ Phi mày kiếm nhíu nhẹ,hai tay liên tục phiên chuyển, một cái vòng xuất hiện ngay trước mặt,đem mấy kiếm khí do mấy trăm người tạo thành nuốt mất, nhanh đến làmcho người ta không thể tư nghị. Mọi người nghĩ không ra công kích mãnhliệt như thế, vậy mà Lưu Vũ Phi lại dễ dàng phá hư.
Tông chủ Phi Thiên Tông có chút ngây ngốc, lại ra lệnh công kích lầnthứ hai: " Thượng Hạ Giao Chinh" Trong không khí bạch quang sáng rực,dùng mười người hợp thành một tổ, hợp thành hơn mười đạo kiếm khí, từbốn phía hướng Lưu Vũ Phi công tới. Trong lòng mặc niệm pháp quyết,trên thân Lưu Vũ Phi bộc phát vầng sáng huyền ngọc, che hắn ở phía sau,thế đánh thật là kinh người. Kiếm khí bắn nhanh đụng thẳng vào vầngsáng huyền ngọc.
" Oanh!" Một tiếng nổ, tất cả kiếm thủ bị lực phản chấn đẩy lui, khóemiệng chảy ra vết máu. Lưu Vũ Phi cũng bị lui lại mấy bước, cũng maylực phòng ngự của hắn cường hãn, cú đánh như vậy mà cũng không làm tổnthương hắn. Ngay cả tiên nhân trên bầu trời nhìn thấy hắn cường đại nhưvậy cũng biểu hiện kinh ngạc.
" Vừa rồi trong chúng ta ai nói hắn chỉ có tu vi thượng giai kim tiên,thượng giai kim tiên của chúng ta đều không thể đón đỡ kiếm khí này,nhưng hắn cũng dễ dàng tiếp được, ta xem hắn ít nhất cũng có tu vi cỡthiên tiên, nếu muốn bắt hắn, trừ phi bốn người chúng ta liên thủ." Mấyngười khác đều gật đầu đồng ý.
" Phá Phủ Trầm Chu." Phi Thiên Tông tông chủ cũng dứt khoát kêu lên,dùng tới tuyệt chiêu lợi hại nhất của Vạn Kiếm trận. Lưu Vũ Phi phágiải hai lần tiến công, lần này hắn không hề phòng thủ. Tay phải vunglên, Thất Thải thần kiếm theo tay bắn ra " Thất Thải kiếm quyết, tinhquang thiểm thiểm", bị bám theo một trận cuồng phong bay thẳng tới kiếmkhí đối diện.
Một tiếng nổ phá không, điếc tai hoàn toàn, kiếm khí tan ra, tiếng vangxuy xuy. Kiếm thủ trong kiếm trận đều phun máu, mỗi người tinh thần đềukiệt quệ, sắc mặt trắng nhợt.
Kiếm khí bắn ra bốn phía làm những người bên ngoài đang đứng nhìn đềucũng chịu không được phải lui về phía sau mấy chục bước mới đứng vững.Phi Thiên Tông tông chủ không chịu được nữa, áp lực bị tích tụ thật lâulàm thành máu ứ phun ra đầy đất. Phi Thiên Tông tông chủ là người chủtrì trận pháp, bởi vậy hắn bị trọng thương cũng chính là nặng nhất.
Đại trận trấn núi của Phi Thiên Tông bị Lưu Vũ Phi chỉ một kích đã phá,hắn ngạo nghễ bước về phía trước " Thất Thải kiếm quyết, Tinh NguyệtTrầm Hủy." Một tiếng quát liền theo ra tay, chuẩn bị tiêu diệt nhữngngười bị thương của Phi Thiên Tông.
" Lưu Thiên Thủy Liêm" Một đạo sóng nước cao ngất ngăn cản công kíchcủa Lưu Vũ Phi, Thất Thải thần quyết bị nuốt vào trong vòng nước này.
" Phá!" Dị biến đột sinh, Thất Thải thần quyết bị nước nuốt đi độtnhiên tăng vọt hơn mười lần, một thanh cự kiếm cao chừng mười thước tảnra quang mang năm màu, xuất hiện trong mắt mọi người.
" Hoa lạp..." Một tiếng, vách tường nước bị Thất Thải thần kiếm xé rách, như khối băng vỡ vụn rơi xuống.
" Đốt" Thất Thải thần kiếm lại bộc phát luồng kiếm khí thật lớn.
" Mau lui."
" Lôi Đình Vạn Quân." Đồng thời vang lên tiếng quát, người của Ngũ Hành Tông nhìn thấy vách nước bị phá, vội vàng hô.
Mà Độn Thiên đại trận của Côn Lôn phái cũng đã phát động, bất quá mụctiêu của bọn họ cũng không phải Lưu Vũ Phi, mà là thanh Thất Thải thầnkiếm khổng lồ.
Muốn dùng Độn Thiên đại trận đưa tới thiên lôi, muốn hủy Thất Thải thầnkiếm hay là đánh rơi nó. Mượn cơ hội này giải cứu đệ tử Phi Thiên Tông.Một tiếng nổ tê toái trời mây, làm kinh ngạc toàn trường. Bạch quangbắn ra bốn phía, trên bầu trời hạ xuống một trận mưa máu, thảm thiết vôsố kiếm thủ của Phi Thiên Tông bị Thất Thải thần kiếm kiếm khí chémngang, đều bạo thể, tan thành mây khói.
Tụ tập tất cả cao thủ của Phi Thiên Tông tạo thành Vạn Kiếm trận, cuốicùng trên tay Lưu Vũ Phi hoàn toàn bị diệt hai phần trong số đám kiếmthủ, bỏ mình tại hiện trường. Còn Độn Thiên trận đưa thiên lôi tới giúpcũng bị Thất Thải thần kiếm đánh văng ra, không có tác dụng gì lớn. Mộtkiếm này làm cho thực lực của Phi Thiên Tông chỉ còn lại một phần, đemPhi Thiên Tông từ đại phái biến thành trung hạ môn phái. Phi Thiên Tôngtông chủ bị đả kích như thế, máu tươi tuôn trào chết ngất.
Nhìn thấy Lưu Vũ Phi ác độc như thế, một kiếm đã hủy đi Phi Thiên Tông.Tất cả môn phái đều cũng nổi lên một loại cảm giác hồn phi phách tán.Chỉ là bây giờ hắn đang ở giữa trận pháp, bọn họ không cách nào xônglên toàn bộ, Thanh Tùng chủ trì Độn Thiên trận, Ảo trận của Hỏa VânTông đồng thời cùng tiến công Lưu Vũ Phi. Ngũ Hành Tông cũng xuất raNgũ Hành Trận công kích nguyên tố duy nhất, Hỏa nguyên tố.
" Hỏa Thần chi kiếm."
" Vạn Lôi Oanh Đỉnh."
" Vạn Tượng Tùng Sanh."
Tất cả cùng phát ra công kích. Vạn Tượng công kích của Hỏa Vân Tôngthật ra chỉ là một loại huyễn tượng, hắn chỉ có thể cấp cho Lưu Vũ Phisự phiền toái nhỏ, khiến cho Lưu Vũ Phi không thể nhìn ra vị trí củanhững môn phái khác mà thôi.
Chỉ có một chút thuật công kích hư ảo, trong mắt Lưu Vũ Phi cũng nhưkhông có tồn tại. Lưu Vũ Phi đối với huyễn tượng công kích hiểu rõ sovới Hỏa Vân Tông không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, Mê Tiên trận củahắn cũng chính là công kích huyễn tượng lợi hại. Trong chớp mắt, thiênlôi thuật của Độn Thiên trận cũng đã hoàn thành, tiên nhân trên bầutrời nhìn thấy thiên lôi của Độn Thiên trận đưa tới nhỏ yếu như vậy,cũng đành lắc đầu. Lôi Kiếp Chân Quân xuất ra Cửu Trọng Thiên Lôi màcòn không có biện pháp gì với hắn, càng huống chi chỉ là thiên lôi bìnhthường như thế này. Chỉ sau một chốc mà hắn đã bị bổ xuống hơn trăm đạothiên lôi, chỉ là không có tác dụng gì với hắn. Thất Thải chiến giáptrên người hắn nhất nhất đánh văng thiên lôi ra, vốn không cần hắn ratay.
Hắn chỉ cảm thấy phiền toái duy nhất chính là hỏa nguyên tố tạo thànhHỏa Diễm kiếm. Bọn chúng cũng giống như là có tính mạng vây Lưu Vũ Phiở giữa, hắn chỉ cần có dị động, nó lại bay ra một Hỏa Diễm kiếm ngăncản hắn. May mắn hắn đã đạt tới cảnh giới không có bất thứ gì có thểxâm nhập, nếu không hơi nóng này đã làm hắn bị thương.
Trong huyễn tượng, Lưu Vũ Phi đã từ từ hiểu rõ quy luật của Hỏa Diễmkiếm, trong lúc hắn đang muốn phá hư nó thì chợt nghe tiếng quát: " PhiThiên Thần Hỏa." Hỏa Diễm kiếm tản ra cường quang, từ bầu trời xẹt quavô số quang mang phi tinh màu cam, hạ xuống đỉnh đầu Lưu Vũ Phi.
" Kiếm chi phân thân." Toàn thân hắn bật ra một đạo phi kiếm tạo thànhtấm khiên, mấy trăm thanh phi kiếm do năng lượng hình thành, ông ôngkêu lên: " Sất.", phi kiếm do ý niệm khống chế hướng Hỏa Diễm kiếm bayđi.
Phi kiếm của hai bên đều là do năng lượng hình thành, tức khắc trongkhông khí phát ra tiếng huýt gió, năng lượng cùng năng lượng va chạm,hình thành một vòng khí quyển, làm cho tất cả mọi người đều lui hết rasau.
Không có nổ cũng không có tiếng nổ mạnh, phi kiếm hai bên đều trở về tựnhiên. Chỉ có mọi người vừa rồi lui ra sau, mới chứng minh dù không cótiếng nổ thì cũng không thua kém bao nhiêu.
" Kiếm chi tuyệt sát." Lưu Vũ Phi phát động tốc độ của thế công kích sovới đám người tu chân này nhanh hơn rất nhiều lần. Các phái còn chưa cóchuẩn bị một trận công kích tiếp theo thì hắn đã phát động. Mọi ngườitưởng rằng hắn muốn đuổi theo truy sát người của Ngũ Hành Tông, sợ mànvừa rồi của Phi Thiên Tông lại một lần nữa diễn ra. Ngũ Hành Tông chủđã cao giọng hô: " Mau lui ra sau."
" Kim Cương Phục Ma" Mười tám người tạo thành Kim Cương Phục Ma trậncũng nhịn không được ra tay, chuẩn bị cứu viện người của Ngũ Hành Tông.Hỏa Vân Tông chủ nhìn thấy hắn không chú ý chút nào huyễn tượng này,cảm thấy rất bất đắc dĩ, bây giờ trận pháp của mình ngoại trừ giúp chegiấu hành tung của phái khác, thật ra chẳng có tác dụng gì.
Mười tám hòa thượng của Tịnh Quang Các vươn mười tám cây thiền trượnghướng tới đầu Lưu Vũ Phi nện xuống. Bọn họ cũng thu lấy kinh nghiệm vừarồi, chống lại phi kiếm cũng không có tác dụng, chỉ có giam chặt hắnlại, mới có thể làm cho người của Ngũ Hành Tông tạm thời an toàn.
" Thất Thải Linh Lung Tháp." Lại một trận quang mang từ trên thân LưuVũ Phi bộc phát, đinh đinh đang đang mấy tiếng nổ, Linh Lung Tháp đãđánh văng mười tám cây thiền trượng ra ngoài.
Sau khi Thất Thải Linh Lung Tháp lọtvào công kích, bộc phát ra một đạo tinh quang màu nhũ trắng, Lưu Vũ Phiphát ra một đạo ý niệm, khống chế Linh Lung Tháp. " Phá", mười támthiền trượng tạo thành vòng tròn nhất thời bị Linh Lung Tháp đánh bay.Không chỉ có như thế, Linh Lung Tháp mang theo khí thế lôi đình bay lêntrên bầu trời của Kim Cương Phục Ma trận, mãnh liệt đánh ngược xuống.
Các hòa thượng thúc động thiền trượng, đem hết toàn lực ngăn trở côngkích lần này " Trướng" Linh Lung Tháp tăng vọt vô số lần, hình thànhmột cái hắc động khổng lồ.
" Hấp", một cỗ lực hấp dẫn thật cường đại phát ra.
Mười tám đại hòa thượng dưới tác dụng của lực hấp dẫn, cảm thấy cóngười đang dẫn dắt họ, ngay cả đứng cũng đứng không yên, cảm giác hìnhnhư cả người đang muốn bay lên.
" Mau bố trí kết giới." Trong đó có một hòa thượng hô lên.
" Úm ma ni bá mễ hồng." Theo chú ngữ thúc dục, mười tám thanh thiềntrượng hình thành một trận hình kỳ lạ, mỗi cây thiền trượng phát ra mộtcỗ lực lượng bình hành kết hợp cùng một chỗ, hình thành nên một váchngăn bảo vệ.
Tạm thời ngăn được lực hấp dẫn của Linh Lung Tháp, bọn họ từ công biến thành thủ chỉ bất quá trong chớp mắt ngắn ngủi thời gian.
" Chấn." Thanh âm Lưu Vũ Phi lại vang lên, Linh Lung Tháp lại bay tới chỗ kết giới.
" Oanh" một tiếng, kết giới giống như một chiếc thuyền nhỏ lạc vàotrong biển rộng, bắn lên cao, xem như gần vỡ vụn. Mười tám hòa thượngcắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm bổn mạng tinh nguyên vào thiền trượng.
Kết giới xuất hiện vết rách, khôi phục lại tình trạng nguyên vẹn ban đầu.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy kết giới vẫn còn vững vàng, liền khống chế Linh Lung Tháp tạm thời giằng co với bọn họ.
Phi kiếm bên kia do Lưu Vũ Phi khống chế cũng không vì sự ngăn trở màgiảm đi tốc độ, mục tiêu của phi kiếm cũng không phải là Ngũ Hành Tông,mà là Độn Thiên Trận của Côn Lôn phái. Độn Thiên trận đưa tới ngũ thiênlôi mặc dù vô hại đối với hắn, nhưng mỗi khi hắn chịu một đạo thiên lôicũng phải run người một trận. Cho nên hắn rất chán ghét, vì vậy quyếtđịnh trước tiên phá hủy Độn Thiên trận của Côn Lôn phái rồi hãy tính.
" Đốt." Phi kiếm chưa đến, nhưng kiếm khí đầy trời đã làm cho người củaCôn Lôn phái cảm nhận được áp lực tăng cao nhiều lần. Theo uy thế củakiếm khí áp xuống, bọn họ ngay cả muốn hít thở bình thường cũng rất khókhăn.
Bây giờ mọi người mới biết được, mục tiêu của Lưu Vũ Phi chính là CônLôn phái chứ không phải Ngũ Hành Tông. Ngũ Hành tông chủ thở dài mộthơi, trái tim của Côn Lôn chưởng môn treo cao lơ lửng.
Đến cùng, Lưu Vũ Phi thổi ra một hơi, huýt lên một tiếng sáo dài kinhthiên, hai tay lưu chuyển càng nhanh gấp đôi " Tuyệt Sát", trong tiếnghô, hơn trăm thanh phi kiếm hướng tới môn nhân của Côn Lôn phái bay đinhanh như tia chớp, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng truyền rakhắp nơi. Người của Côn Lôn phái đã ước đoán sai lầm, nghĩ không ra LưuVũ Phi đột nhiên lại ra tay đối phó bọn họ. Một trăm mười lăm người cótu vi ngoài Phân Thần kỳ đều chết ngay tại chỗ, còn thừa lại một số ítcũng hồn phi phách tán. Những môn phái khác đang quan sát bên ngoài đềukhông đành lòng nhắm lại hai mắt không dám nhìn. Tu vi của Lưu Vũ Phicao, pháp bảo nhiều, pháp quyết cao đến mức làm cho những người này đềubội phục. Đồng thời bọn họ cũng phẫn hận đối với sự ngoan độc của họ màphẫn hận. Từ khi khai chiến tới bây giờ, đã bị Lưu Vũ Phi phá đi haiđại trận, mất đi mấy trăm người tu chân.
Nếu không phải hắn đang ở trong trận, sợ rằng Bàn Nhược tông và HiênViên Cuồng sớm đã không nhịn được mà ra tay. Năm đại trận mà chỉ cònba, Kim Cương Phục Ma trận lại bị một pháp bảo của Lưu Vũ Phi áp chế,căn bản không chút sức lực tiếp tục tiến công.
Mọi người cũng không còn xem trọng hai đại trận còn lại, ảo trận củaHỏa Vân tông họ cũng thấy được không có tác dụng gì lớn đối với Lưu VũPhi. Một trăm đệ tử trong nháy mắt đã mất đi, đã làm cho trong lòng củaThanh Tùng như rướm máu. Định lực của hắn coi như không tệ, đả kíchnghiêm trọng như vậy cũng không làm cho hắn bị rối loạn.
Sau khi Độn Thiên trận bị phá hủy, Lưu Vũ Phi nhếch miệng cười. Một nụcười tràn ngập sát khí còn đọng ở trên mặt hắn, làm cho những người ởbên ngoài cảm thấy lạnh mình.
Trong lòng những người của Ngũ Hành tông đều rõ ràng, lần này nếu hắnlại ra tay thì khẳng định sẽ công kích bọn họ. Giờ phút này Ngũ Hànhtông chủ cũng chỉ có thể cắn răng ra lệnh công kích: " Ngũ Hành đạipháp, Hỗn Độn kiếp hỏa." Trên không trung xuất hiện mấy trăm quả cầulửa nhỏ màu trắng, nhưng quả cầu lửa này lại chậm rãi cắn nuốt lẫn nhauhóa thành lớn, cuối cùng hình thành một cầu lửa thật lớn đường kínhchừng bốn thước. Những người của Ngũ Hành tông, hơn trăm người đều phunra một ngụm bổn mạng tinh nguyên, bọn họ cũng rõ ràng lần này nếu khôngthành công thì coi như mất đi tính mạng.
Đã được bổn mạng chân nguyên kích phát, quả cầu lửa lại càng trướnglớn. Một màn kế tiếp, trở thành ác mộng của những người đang có mặt ởđây. Thân thể Lưu Vũ Phi đột nhiên biến mất, kế tiếp, trên bầu trờihiện ra hơn trăm ngàn Lưu Vũ Phi vừa mơ hồ vừa ẩn hiện trong sương mù,mà trăm ngàn người này giống như ảo như thật phiêu đãng, lại tựa nhưThiên Thủ Quan Âm, vô số cánh tay lưu chuyển, đẩy bạt không gian, trấnáp đại địa. Mục tiêu chính là trăm môn nhân của Ngũ Hành tông, bọn họhoa cả mắt, chỉ cảm thấy mình giống như bị vô số cánh tay đang đẩy mạnhvào trong một lỗ đen vô tận. Bọn họ càng chống cự, thì lực lượng thúcđẩy này cũng lại càng mạnh. Ngũ Hành tông dùng bổn mạng chân nguyên vẫygọi ra cầu lửa, không sao chịu nổi cỗ loạn lưu này.
" Phanh!" Một tiếng nổ mạnh đương trường, ba gã đệ tử gần nhất cũng bịtiếng nổ mạnh công kích đánh thành nát bấy. Tiếp theo " phanh!phanh!phanh!" tiếng vang hòa lẫn những tiếng kêu thảm của người NgũHành tông loạn thành một đoàn. Môn nhân của Ngũ Hành tông, bị cỗ loạnlưu cuồn cuộn nổi lên, mỗi người bị nhập vào một cỗ, lập tức bị kìnhkhí trong loạn lưu hình thành đánh thành mảnh vụn. Hơn trăm người chỉtrong một khắc, bị đánh thành phấn toái. Cảnh tượng vô cùng kinh khủng,làm cho mọi người kinh hãi vạn phần. Thủ pháp giết người đã thấy nhiều,nhưng không có nhìn thấy qua cách giết người như thế. Đây là pháp thuậtgì? Không ai có thể nói cho bọn họ, cũng không ai biết được nguyênnhân. Ngay cả Ma Tông đang trốn trên không trung, tất cả đều bị kinhhãi đến toàn thân nổi lên rét lạnh. Còn bốn tiên nhân thì không tintưởng nhìn Lưu Vũ Phi dưới hạ giới " Hắn có lai lịch gì? Biết đượcThanh Liên kiếm quyết thì không nói, hắn xuất ra pháp quyết thế này còncoi như là pháp thuật hay sao? Tàn nhẫn như thế! Người tàn bạo như vậycoi như là người nữa sao? Lão Thiên a! Ngài nếu còn có mắt thì hãy phátxuống một đạo thiên kiếp đi!"
Ngay cả tiên nhân cũng bị phương thức giết chóc của Lưu Vũ Phi dọa cho kinh hãi.
Theo một gã đệ tử Ngũ Hành tông cuối cùng bị cắn nát, Ngũ Hành tông chủkhông chịu được đả kích này, tại hiện trường hộc máu, mắt thấy có thểlập tức tẩu hỏa nhập ma. Mấy chưởng môn nhân bên cạnh hắn liền nhanhchóng bỏ một viên đan dược vào trong miệng hắn, sau đó đưa vào một đạochân nguyên, đưa chân nguyên đang hỗn loạn trong cơ thể hắn ổn địnhlại, lúc này mới tránh được nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma cho hắn.
Lưu Vũ Phi giết sạch người của Ngũ Hành tông, pháp thuật này còn khôngcó dấu hiệu đình chỉ, trong hư không hắn tựa như một tu la từ địa ngụctới, một cỗ sát khí vô hình bao phủ cả người hắn ở bên trong, trong mắtmọi người hắn đã trở thành sứ giả của địa ngục hóa thân. Chính là từhôm nay trở đi, tại cuộc sau này, cũng không có môn phái tu chân nàodám trêu vào Lưu Vũ Phi, ngay cả tên hắn cũng chưa từng dám nhắc tới.
Lưu Vũ Phi nhắm chặt hai mắt, tay còn đang không ngừng lưu chuyển, nếucó thể, Hỏa Vân tông chủ thật muốn hạ lệnh cho môn nhân chạy trốn. Đốimặt với Lưu Vũ Phi chỉ có một con đường chết, nhưng bây giờ còn khôngđược, bọn họ nếu chạy, Tịnh Quang mấy đại hòa thượng liền phải gặp ngaytai ương hủy diệt. Quả nhiên ác vận bắt đầu phủ xuống trên đầu Hỏa Vântông. Theo thủ ấn của Lưu Vũ Phi đột biến, lỗ đen đã tàn sát gần mộttrăm người kia, liền xoay về phía những người của Hỏa Vân tông. Đám đệtử liền bị hút vào trong lỗ đen này, tiếp theo liền biến thành thịtvụn. Cho đến khi nhân số không đủ chống đỡ cho ảo trận, Hỏa Vân tôngchủ lập tức hạ lệnh cho môn nhân triệt lui, nhưng mọi người của Hỏa Vântông cũng vẫn bị lỗ đen mang đi tám phần môn nhân. Cho đến lúc này,pháp thuật của Lưu Vũ Phi mới tính là kết thúc.
Sau khi pháp thuật kết thúc, vốn hơn một ngàn Lưu Vũ Phi đang phiêuđãng tại không trung, cũng biến mất trong không khí. Lúc này bản thểcủa Lưu Vũ Phi mới xuất hiện.
Pháp thuật này chính là trong Thất Thải thần quyết gọi là Chung Cựcpháp thuật. Pháp thuật này một khi thi triển, không chấm dứt thì sẽkhông dừng lại, hơn nữa trong quá trình làm phép, thì người làm phéphoàn toàn vô ý thức. Mọi người nhìn thấy pháp thuật của Lưu Vũ Phi mớibiết mình và hắn kém nhau đến bực nào. Pháp thuật của chính mình so vớihắn chính là tiểu vu so với đại vu, thậm chí còn chưa tính là tiểu vu.Nhìn thấy thịt vụn bung đầy đất, trong mắt hắn hiện lên một tia khôngđành lòng. Chỉ là thoáng qua rất nhanh, nhanh đến làm cho người takhông cách nào cảm thấy. Hắn cũng không ngờ lực sát thương của phápthuật này quá cường đại, ngay cả giết nhiều người như vậy, thì sát khícủa hắn cũng trở nên giảm xuống. Thuận tay thu lại Linh Lung Tháp, hắnnhìn về phía mười mấy hòa thượng Tịnh Quang Các còn đang khổ khổ chốngđỡ, mà hắn lị không còn sát ý, kinh qua một trận đánh này, tập hợp hơnmột ngàn người tu chân của các đại phái đã bị Lưu Vũ Phi giết mất sáuphần.
" Các vị, các ngươi nghĩ rằng còn cần đánh nữa hay không?" Lưu Vũ Phi làm như vậy cũng đã có ý tứ hạ thủ lưu tình.
" Ác ma, ngươi giết nhiều người đồng đạo của chúng ta như vậy, chỉ cầnchúng ta còn một hơi thở, thì thề không đội chung trời với ngươi, khôngphải ngươi chết là chúng ta vong."
Ánh mắt Lưu Vũ Phi lại biến lạnh, hàn quang đảo quanh mọi người tronghiện trường. Thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong đáy mắt, hắn pháthiện cả Bàn Nhược tông và Hiên Viên gia tộc cũng có vẻ mặt muốn giếthắn bằng cách nhanh nhất. Chỉ có bảy người của Bổ Thiên Cung, vẻ mặtthật bình tĩnh, nhìn không ra ý tứ của các nàng.
Tất cả mọi người tưởng rằng, hắn lại đang thi triển pháp thuật. Mỗingười khẩn trương căng thẳng thân hình, mở to mắt mà đợi. Từ phía chântrời vô tận, kiếp vân màu đỏ lửa từ từ ngưng tụ. Tiên nhân cứ hưng phấntưởng rằng, đây là lão thiên hạ xuống thiên kiếp, nghiêm trị Lưu Vũ Phi.
Chỉ có người của Ma Tông cảm nhận được, kiếp vân ngưng tụ đang trùngbọn họ mà đến. Nhớ tới pháp thuật kinh khủng của Lưu Vũ Phi, nếu khôngphải Ma Tông có quy định, lúc lâm trận mà ai bỏ trốn, thì sẽ phải chịusự trừng phạt bảy bảy bốn mươi chín Hỏa Độc Tiên Ngao, thì sợ rằng giờphút này người của Ma Tông đã sớm bỏ chạy mất bảy tám phần.
Áp lực phía chân trời càng lúc càng lớn, ngay cả tiên nhân cũng cảmthấy có chút không đúng. Mấy người Ma Tông có tu vi nhỏ yếu không chịuđược loại cường áp này, đều từ phía chân trời rơi xuống, trong lúc khẩnyếu bọn họ liền xuất ra pháp bảo hộ thân của chính mình, tránh được bịngã chết.
" Ma Tông" Có người nhận ra thân phận của mấy người rơi xuống trên bầutrời, theo bọn họ bị rơi xuống, việc Ma Tông ẩn trên bầu trời đã bị cácđại phái phát giác.
Trên bầu trời đột nhiên hồng quang đại thịnh, bốn tiên nhân kinh hãikêu lên: " Trời ạ, đây là thứ quái vật gì đây, ngay cả thiên khiển chihỏa cũng có thể đưa tới." Đang trong lúc nói chuyện bọn họ cũng liềnxuất ra pháp bảo tùy thân. Bởi vì bọn họ đang ở bên trên người của MaTông, thiên hỏa vừa lúc nằm ngay trên đỉnh đầu bọn họ hạ xuống. Trênbầu trời bắt đầu chậm rãi nổi lên mưa lửa, một trận hỏa cầu dày đặchướng tới đám người Ma Tông hạ xuống. Trên người bọn họ đều mang theomột cỗ ma khí, thiên hỏa đối với bọn họ có tính khắc chế tự nhiên.
Cùng thời gian, trên bầu trời truyền đến tiếng kêu thảm tuyệt nhânhoàn, thỉnh thoảng có ba bốn thi thể rơi xuống từ phía chân trời. Nhìntừng thi thể, đều đã biến thành than đen.
Tâm lý của các đại phái lại toát ra một cỗ hàn ý, bọn họ nghĩ đến nếumục tiêu vừa rồi lại là bọn họ thì....người của Ma Tông trên bầu trờicũng không dám trốn nữa, đều bay nhanh xuống dưới. Bọn họ hướng theonhiều địa phương bỏ chạy, muốn tìm mấy người thay thế mạng. Mấy trămngười Ma Tông thật ra xuống dưới rồi, thì bọn họ cũng đã liên lụy luônngười trong chính phái. Thiên hỏa của Lưu Vũ Phi còn chưa đến thời gianchấm dứt. Thiên hỏa đuổi theo bọn họ, rơi vào giữa sân đại điện, chẳngphân biệt được đạo ma hai phái, phàm là ai bị thiên hỏa vướng lên thân,liền tan thành mây khói.
Hòa thượng Bàn Nhược tông cùng người của Hiên Viên gia tộc thật sự nhịnkhông được, ngay cả người của Bổ Thiên Cung cũng có tâm trạng khôngđành lòng. Cả ba nhà cùng liên thủ bày ra một đạo kết giới bảo vệ mọingười tại hiện trường.
Lưu Vũ Phi cười lạnh nhìn bọn họ, pháp thuật này hắn có thể dễ dàngkhống chế nhưng hắn không làm như vậy, hắn muốn cấp cho những ngườixưng là chính đạo này một chút giáo huấn. Để cho bọn họ biết được, nếumình muốn tiêu diệt bọn họ, chỉ cần một pháp thuật là có thể.
Kết giới của ba nhà bố trí xong, Lưu Vũ Phi lại cố ý thu thiên hỏa đểcho bọn họ uổng phí công sức. Lúc này mọi người mới phát hiện tại hiệntrường lại có thêm mấy trăm ma nhân. Tứ đại ma quân, tứ đại trưởng lão,mười sáu tuần ma sử, ngoài Phân Thần kỳ còn có ít nhất năm trăm người.Hư Nguyên trầm giọng nói: " Bốn vị trưởng lão, hôm nay các ngươi mangtheo nhiều người như vậy đến đây, vì chuyện gì?"
Đạo Ma hai phái, chiếm cứ mỗi bên, hai bên lại giằng co nhau. Lưu VũPhi đứng ngay giữa trung gian, nhìn giống như đang vây quanh hắn.
Lưu Vũ Phi thầm nghĩ: " Loạn đi, càng loạn càng tốt, ta muốn xem haiphái các ngươi đánh nhau đến ngươi chết ta sống, hay là cùng nhau liênhợp đối phó ta."
" Ngươi chính là Hư Nguyên đại sư phải không, lão phu có nghe nói quangươi, chúng ta tới đây cũng không có ác ý." Một trưởng lão trả lời.
" Các ngươi không có ác ý, tại sao lại mang theo tới mấy trăm người?"
" Hư Nguyên đại sư, lúc này không hợp thảo luận chuyện này đâu, uy hiếplớn nhất của tu chân giới chúng ta còn ở nơi này." Trưởng lão muốn dờiđi lực chú ý của mọi người, lời này liền nổi lên tác dụng. Những ngườinày đang nghĩ tới Lưu Vũ Phi còn hiện diện, hắn so với Ma Tông càngthêm nguy hiểm. Người này không trừ, các môn phái chính đạo sẽ có taiương diệt vong.
Lưu Vũ Phi đối với trưởng lão Ma Tông cảm thấy bội phục, chỉ câu nóingắn ngủi đầu tiên đã che giấu được âm mưu quỷ quái khi ẩn núp của bọnhọ thật dễ dàng. Còn muốn dời đi lực chú ý của các phái chính đạo, dờisang người kẻ khác. Lưu Vũ Phi cũng không thèm để ý đến chuyện này, hắnbức đám người Ma Tông xuống tới, chính là muốn xem cả hai phái chính tasẽ có phản ứng như thế nào. Xem bọn họ sẽ liên hợp, hay là tự mìnhchiến đấu.
Hắn lạnh nhạt cười, nhìn hơn một ngàn người vây quanh, hắn vẫn không hềthay đổi sắc mặt. Sự uy hiếp của mọi người đối với hắn, hắn không hềđặt vào trong lòng. Một cỗ khí chất hào hiệp từ trên người hắn bộc lộhẳn ra không thể nghi ngờ.
" Hư Nguyên đại sư, mục đích lần này chúng ta tới, chính là vì muốntiêu diệt ác ma Lưu Vũ Phi này." Đại trưởng lão giải thích nguyên nhânđám người mình tới đây.
Mọi người nghe được, luôn luôn bị người khác gọi là ma đầu của Ma Tông,dĩ nhiên lại gọi Lưu Vũ Phi là ác ma, bất quá bọn họ cũng không có cảmgiác có gì là không ổn.
" Hư Nguyên đại sư, không bằng đạo ma hai phái chúng ta liên hợp, cùngnhau đối phó Lưu Vũ Phi, ngươi xem thế nào?" Đại trưởng lão liền đềnghị. Hắn cũng sợ Lưu Vũ Phi, sợ hắn một mình đối phó với Ma Tông bọnhọ. Dĩ nhiên, trong chính đạo các phái, thì Bàn Nhược Tông chính là đạibiểu cho chính đạo. Chỉ cần giờ phút này Hư Nguyên hạ lệnh, cùng Lưu VũPhi tử chiến, bọn họ cũng tuyệt không phản đối.
Nhìn Hư Nguyên đang trầm mặc, Bổ Thiên cung chủ lên tiếng nói: " HưNguyên đại sư, chuyến này không ổn, đám người Ma Tông, trong tâm cóquỷ, chúng ta phải cẩn thận mới được."
Bốn tiên nhân trên bầu trời cũng đang thảo luận, lúc nào ra tay đối phó Lưu Vũ Phi tốt nhất.
" Sở cung chủ yên tâm, Thánh Môn chúng ta lần này chỉ nhằm vào một mìnhLưu Vũ Phi, sự tồn tại của hắn, tuyệt đối là đại hại lớn nhất của tuchân giới chúng ta."
Lưu Vũ Phi cười lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: " Chỉ bằng vào nhữngngười Ma Tông các ngươi? Thật là buồn cười, yên tâm đi ta sẽ không làmcho các ngươi thất vọng."
" Đại trưởng lão không cần nhiều lời, việc này không phải một mình lãonạp có thể làm chủ được, hãy để cho lão nạp cùng chư vị chưởng mônthương nghị một chút."
Lưu Vũ Phi cảm thấy buồn cười, đám người này làm như hắn không có tồntại. Ngay trước mặt hắn đương nhiên thảo luận làm sao đối phó hắn. LưuVũ Phi cũng đang cấp đám môn phái chính đạo này một cơ hội, nếu bọn họmuốn đối phó mình mà không từ mọi thủ đoạn liên hợp với Ma Tông, thìđến lúc đó có giết hết bọn họ thì cũng không quá đáng. Giờ phút này hắnchỉ đang tập trung vào Huyết Ma. Lần trước Huyết Ma chạy thoát, hắn đãthề, lần sau nếu nhìn thấy lại Huyết Ma, sẽ nhất định không buông thacho hắn.
Huyết Ma cảm thấy mình bị người tập trung nhìn, bản năng làm cho hắn rõràng, người này nhất định là Lưu Vũ Phi. Cả người hắn rùng mình rợn tócgáy, như rơi vào trong hầm băng. Lúc này Hư Nguyên, Hiên Viên Cuồng, SởUyển Tĩnh mang theo mấy chưởng môn nhân, đi vào trong đại điện của PhiThiên tông. Sở Uyển Tĩnh còn hướng về Lưu Vũ Phi, lắc đầu trong ánh mắthiện lên một tia bất đắc dĩ. Nàng đoán, chính đạo các phái có thể vìđối phó Lưu Vũ Phi sẽ có thể cùng Ma Tông liên thủ. Từ lúc nàng nhìnthấy Lưu Vũ Phi bức người của Ma Tông xuống tới thì nàng đã biết ý nghĩcủa hắn. Chỉ tiếc đám người này bị cừu oán làm mê muội, ngay cả điểmnày cũng nhìn không ra.
Lưu Vũ Phi đang đợi, Ma Tông cũng đang đợi. Bọn họ đều muốn biết những người trong chính phái sẽ làm ra quyết định thế nào.
Ước chừng một khắc sau, đám người Hư Nguyên từ bên trong đi ra.
" Hư Nguyên đại sư, các ngươi thương nghị kết quả thế nào?" Đại trưởng lão thấy họ đi ra, liền vội vã hỏi.
" A di đà phật, mấy người lão nạp đều nghĩ, đạo ma hai đạo, đạo bấtđồng bất tương vi mưu, các vị chưởng môn nhân cũng là ý này."
Lưu Vũ Phi cũng không phải là một người chỉ nghe nói mặt ngoài mà thôi,vừa rồi Bổ Thiên cung chủ đi ra, ánh mắt nhìn hắn bao hàm thâm ý. LưuVũ Phi từ vẻ mặt của nàng thấy được sự bất đồng, như khinh thường, nhưbất đắc dĩ.
Lúc này bên tai Lưu Vũ Phi vang lên thanh âm nũng nịu của Sở Uyển Tĩnh:" Tiên sinh, nếu lát nữa bọn họ có làm gì cũng đành xin lỗi ngài, cònxin ngài tha lỗi cho, nếu có muốn giáo huấn, mong rằng ngài hạ thủ lưutình."
Lưu Vũ Phi kinh ngạc nhìn Sở Uyển Tĩnh, thấy vẻ mặt nàng thật bình tĩnhnhư vừa rồi chưa từng nói chuyện, Lưu Vũ Phi biết đây là ngưng khíthành âm: " Sở cung chủ yên tâm đi, chỉ cần bọn họ không ra tay với ta,ta khẳng định sẽ không làm gì bọn họ nữa."
Huyết Ma bị khí thế của Lưu Vũ Phi tập trung gắt gao, mồ hôi lạnh khôngngừng tuôn ra. Hắn nhìn chính đạo các phái cự tuyệt đề nghị của trưởnglão, hắn nhẹ giọng bên tai tứ đại trưởng lão nói thầm vài câu.
Huyết Ma vung bàn tay lên,quát: " Các huynh đệ, vì mấy trăm môn nhân của Thánh Môn chúng ta, thờiđiểm báo thù đã tới rồi, giết Lưu Vũ Phi, giết tên ác ma này."
Trăm người ầm ầm lên tiếng, nhìn rất có hào khí. Huyết Ma rõ ràng, LưuVũ Phi nhất định sẽ không tha cho hắn, nếu muốn sống thì phải kích độngnhững người khác. Lưu Vũ Phi đối với sự hèn hạ của Huyết Ma, sớm đãnhận biết, đối với việc hắn kích động thuộc hạ cũng không cảm thấy kỳquái. Mấy trăm người, mỗi người một pháp bảo, bật người lao tới hướngLưu Vũ Phi. Trên không trung kim quang lòe lòe, vô cùng đẹp mắt.
Lưu Vũ Phi sớm có chuẩn bị, niệm động thần quyết. Hộ thân thần cương,đứng ở bên ngoài có thể bày ra một vách tường dày: " Tuyệt đối bìnhchướng" Các kiểu các dạng pháp bảo bắn tới trước người hắn ba thướcchung quanh liền bị đánh bật trở về, chừng suốt nửa giờ mới chấm dứt.
Lúc này Lưu Vũ Phi trống rỗng biến mất ở trước mặt mọi người, lúc lạixuất hiện, người đã lẫn vào trong đám người Ma Tông: " Thiên CươngChỉ", trong đó vang lên tiếng rống giận của hắn.
Ở trong đám người, Lưu Vũ Phi cũng không cho người khác có cảm giác hắnbị bao vây trong đó, ngược lại lại cho họ có cảm thụ như cọp lạc vàogiữa bầy dê. Trước hết có mười người bị Thiên Cương Chỉ công kích, bỗngdưng họ có cảm giác không thể đỡ nổi chỉ phong bay tới, cho đến khi bọnhọ xuất được kiếm khí và chưởng lực thì không còn kịp đỡ được chỉ phongcủa hắn. Trong lòng hoảng hốt, muốn xoay người lại trốn tránh thì đãkhông còn kịp rồi. Những tiếng thảm hào thê lương vang lên, trên đầumười người nọ đều có một lỗ máu lớn. Mấy đạo bạch quang từ thi thể củanhững người này lóe ra, Lưu Vũ Phi làm sao lại để cho bọn họ bỏ chạy,hai tay vung lên bắn ra vào đạo độn quang đánh rơi những đạo bạch quangnọ. Thiên Cương Chỉ có tác dụng không lớn trong lúc bị vây công.
" Thất Thải thần kiếm." Mọi người nghe Lưu Vũ Phi lại bắt đầu sử dụngThất Thải thần kiếm, tất cả đều cũng biết sẽ gặp phải một trận giếtchóc thật lớn, trong tâm họ không khỏi trầm xuống. Đột nhiên, một đạothất thải hà quang từ trên trời giáng xuống, Thất Thải thần kiếm mangtheo tiếng huýt gió truy hồn đoạt phách, một trận âm thanh phanh phanhvang lên thành tiếng, vô số tiếng kêu thảm truyền ra. Bóng người vừahợp lại phân, một kiếm này đã mang đi tính mạng của hơn mười người.Huyết Ma thấy tình thế không ổn, đang muốn xoay thân chạy trốn. Độtnhiên một trận sát khi tập trung vào hắn, hắn tuyệt vọng hô to mộttiếng, lại một chiêu " Tinh Quang Thiểm Thiểm", bóng kiếm bay đầy trời,đột nhiên hóa thành một mảnh ánh sáng, giống như một chiếc lồng vây kínHuyết Ma, khiến cho hắn không cách nào né tránh, thuộc hạ bên người hắnlà những kẻ đầu tiên gặp nạn. Bóng người hướng chung quanh bắn nhanh,bảy người trúng mấy đạo kiếm khí, cả người bị kiếm khí đánh nát khôngcòn hình người.
Huyết Ma cũng là một ma đầu tuyệt thế, không cam lòng chết như thế, nổigiận gầm lên một tiếng: " Thiên Ma Giải Thể." Một tiếng nổ ầm ầm, dùngthân thể làm lực dẫn, đệ tử Ma Tông bốn phía đồng thời bị tạc nổ.
Âm thanh hỗn loạn trôi qua, cát đá bay tán loạn, đại điện của Phi ThiênTông cũng do tiếng nổ lay mạnh không thôi. Trước mắt mọi người mơ hồkhông rõ, bọn họ như muốn cầu khẩn Lưu Vũ Phi trong tiếng nổ mạnh nàybị thương một chút cũng tốt. Trong mắt mọi người đều có sự vui mừng lẫnsợ hãi, chỉ có mấy người của Bổ Thiên Cung là không bị ảnh hưởng chútnào, vẻ mặt vẫn thản nhiên. Khói bụi tan hết, Lưu Vũ Phi vẫn hoàn hảokhông tổn hao gì, xuất hiện trước mắt mọi người.
Hắn tràn ngập sát khí trừng mắt nhìn mọi người, bọn họ sắc mặt như trotàn, thở hổn hển. Ngay ca tự bạo cũng không thể tổn thương hắn một sợilông, vậy đám người của mình còn có thể dùng cái gì đi đối phó hắn? MaTông đầu tiên bị hắn dùng thiên hỏa giết hơn một trăm người, vừa rồilại bị giết hơn trăm người. Trong đó còn có cả Huyết Ma một trong bốnma quân.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: " Hư Nguyên đại sư, các ngươi còn khôngra tay hay sao? Nếu không đến khi hắn giết hết chúng ta thì chính đạocác ngươi sợ rằng cũng không được sống đâu."
Lúc này sát khí của Lưu Vũ Phi đang bốc cao, nếu đám người Hư Nguyêngiờ phút này mà hướng hắn ra tay, hắn sẽ không chút do dự mà giết sạchmọi người. Đại trưởng lão nhìn thấy Hư Nguyên trầm mặc không đáp, cũngkhông định cùng chính đạo liên thủ nữa.
Đại trưởng lão cũng không biết đám người Hư Nguyên cũng đang chờ đợi.Bọn họ vì muốn giảm bớt thương vong cho nhân sĩ chính đạo, muốn cho LưuVũ Phi và Ma Tông đánh nhau đến sống chết, đến khi kiệt lực, thì sẽ ratay, cùng tiêu diệt Lưu Vũ Phi.
Bàn tay khô quắt của đại trưởng lão vung lên, đám người Ma Tông lập tứccứ mười người hợp làm một tổ, hợp thành hơn mười vách tường người, nếucẩn thận quan sát mà nói, khẳng định có thể nhìn ra đây là án theo mộttrận pháp mà bố trí. Việc này so với việc hỗn loạn vừa rồi cũng đã tốthơn nhiều.
Nhân Ma niệm lên một đoạn chú ngữ cổ quái, hai mươi người phía sau hắnđột nhiên mở mắt, phi thân bay qua, vây quanh Lưu Vũ Phi thành hìnhtròn.
" Tang thi!" Có người kinh hô.
Lưu Vũ Phi nhìn đám thi thể đang vây quanh hắn, sát khí càng đậm, hắnnghĩ không ra trong Ma Tông, ngay cả người chết cũng không buông tha,dĩ nhiên đem thân thể chế thành công cụ.
Nhân Ma rít lên một tiếng, hai mươi tang thi bổ chưởng vào Lưu Vũ Phitừ các hướng, chưởng ảnh đầy trời, kình khí bắn ra bốn phía, như thầnlong bay múa trên không, trực thẳng hướng Lưu Vũ Phi cuộn tới.
Hắn nhẹ cười: " Nguyệt Hủy Tinh Trầm." Thất Thải thần kiếm gào théttiếng xé gió, hai mươi tang thi phát ra chưởng kình, như nhập vào biểnbùn. Nghênh đón bọn họ chính là Thất Thải thần kiếm phóng đại đến bảylần.
" Oanh!" Một tiếng nổ kinh thiên động địa. Hai mươi thi thể ngay cảlông cũng không còn một sợi, bị hóa giải thành khói ngay tại hiệntrường.
Giải quyết xong tang thi, Lưu Vũ Phi đem sát khí hướng tới đám người MaTông, tâm niệm vừa động, Thất Thải thần kiếm đang bay tại không trungliền quay lại, Lưu Vũ Phi có chút khinh thị trưởng lão Ma Tông, khi hắnthu hồi Thất Thải thần kiếm, đại trưởng lão lại huy động tay phải, mộttổ tiểu đội tự sát do mười người tạo thành đột nhiên vọt qua, "Thiên MaGiải Thể", Lưu Vũ Phi gầm lên một tiếng, Thất Thải thần quyết, có mộtkhông hai đã thành.
Trong ngàn người này, Lưu Vũ Phi như là một mũi tên rời khỏi cung, baythẳng lên chín tầng trời. Mấy tiếng nổ mạnh thật lớn, điếc tai nhức óc.
Khi hắn bay lên không thì nổ mạnh đã bắt đầu. Lực phản chấn làm cho hắnphải rung động cả thân thể, lúc này mới ổn định lại được. Hoàn hảo trênthân hắn có Thất Thải chiến giáp, lực phòng ngự là siêu cực phẩm, giúphắn đỡ hết những lực công kích mạnh mẽ, nếu không hắn bị thương haykhông cũng rất khó nói.
" Muốn chết, Cửu Tiêu Thần Lôi." Mọi người nhìn thấy trận thế này củaLưu Vũ Phi liền biết ngay hắn muốn bày ra đại pháp thuật. Các đại mônphái hoảng sợ kêu lên, để cho môn nhân của mình đi tìm một chỗ tránh né.
Cùng thời gian, trên sân rộng chỉ còn lại đám người của Ma Tông.
" Bố Thiên Ma trận." Một đạo năng lượng tạo thành võng năng lượng, baophủ người của Ma Tông bên trong. Vì như thế, bốn trưởng lão lo lắngngười của mình bày Thiên Ma trận, không biết có thể ngăn cản được côngkích của Lưu Vũ Phi hay không. Dưới cơn phẫn nộ của Lưu Vũ Phi, CửuTiêu Thần Lôi ở trạng thái chung cấp đã bị hắn chiêu ra.
Ban đêm vốn tối tăm, bị từng đạo lôi điện phía chân trời chiếu sángchẳng khác gì ban ngày. Bốn tiên nhân trên bầu trời cũng không chịunổi, trọng áp như vậy, từ phía chân trời lan dần đến. Trong hàng đệ tửmôn phái chính đạo, bởi vì lực chú ý của mọi người đều tập trung vàophát thuật của Lưu Vũ Phi hấp dẫn, có mấy người đi ra cũng không haybiết.
Thần lôi đầu tiên đã hình thành, thủ ấn trên tay Lưu Vũ Phi biến đổi,ba đạo lôi điện thô to từ phía chân trời rớt xuống cực nhanh, vang lênâm thanh rung chuyển oanh minh thiên địa, ba đạo thần lôi đồng thời nệnxuống năng lượng tráo của Thiên Ma trận. Mấy trăm người tạo thành ThiênMa đại trận, cuối cùng chịu công kích của lôi điện đầu tiên. Bọn họkhông phải không hề tổn thất, mười mấy người tu vi không đủ, bị chấnđộng đến tan thành mây khói. Trong tâm mọi người của Ma Tôn còn chưabuông xuống, Lưu Vũ Phi trong hư không hai tay không ngừng kháp thủ ấn,một đám phù triện theo ý niệm của hắn bay xuống năng lượng tráo củaThiên Ma đại trận.
" Phá." Phù triện hạ xuống, đột nhiên nổ tung. Chỉ là một phù triện màlại hình thành như một quả tạc đạn trên Thiên Ma đại trận, năng lượnggắn với tiếng nổ dày đặc, hình thành làn sóng nhộn nhạo.
Phù triện sau khi nổ mạnh, Cửu Tiêu Thần Lôi thứ hai cũng đã hìnhthành. Lần này hạ xuống sáu đạo thần lôi, so với vừa rồi càng thêmkhổng lồ. Hợp với sáu tiếng nổ, Thiên Ma đại trận lọt vào đòn công kíchnghiêm trọng. Thiên Ma trận quả nhiên không giống bình thường, với sựđả kích như thế, vẫn bình yên vô sự. Tuy nói ở vùng biên có hơn mườingười chết, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự vận chuyển của trận pháp.
Mọi người của Ma Tông, hai mắt đỏ lên nhìn Lưu Vũ Phi đứng trên không.Mỗi lần hắn công kích, đều cũng mang đi vô số huynh đệ bằng hữu của họ.Mỗi người đều hận không được ăn thịt hắn, lột da hắn, rút gân hắn.Thiên Ma trận vững chắc như vậy, vượt qua sự tưởng tượng của Lưu VũPhi, ngay cả hạ công kích siêu cường vẫn có thể vận chuyển bình thường.Hôm nay hắn nhất định phải tiêu diệt Ma Tông không thể bỏ qua.
" Kiêu Dương Vẫn Lạc." Thất Thải kiếm quyết chiêu cuối cùng liền ratay. Thất Thải thần kiếm như cảm nhận được tâm ý của hắn, phát ra ô ôtiếng kiếm minh, một đạo kiếm khí so với vừa rồi còn muốn lớn hơn vàiphần, xẹt qua phía chân trời nện xuống Thiên Ma trận năng lượng tráo,ánh sáng chớp động, phát ra tiếng rít đoạt hồn đoạt phách. Một tiếng nổoanh thiên, làm cho thiên địa hơi bị chấn động. Thiên Ma trận cũngkhông còn cách nào ngăn trở kiếm khí này, năng lượng tráo lập tức tiêután trong không khí. Cùng lúc đó, những người của Ma Tông đang nằmtrong vùng kiếm khí máu thịt loạn xạ, tay chân nát vụn bay khắp nơi,tiếng thảm hào không dứt. Hắn cố tình không buông tha cho một ngườinào, nếu ngã xuống thì là cụt tay cụt chân, thân thể nát nhừ, tại hiệntrường tan thành mây khói.
Kiếm khí trôi qua, ác vận của Ma Tông vẫn chưa chấm dứt.
" Lôi Động Cửu Thiên" Cửu Tiêu thần lôi cuối cùng tổng cộng có mười haiđạo cũng đi tới. Tiếng thê thảm vừa tạm thời dừng lại thì tiếp tục vanglên, so với vừa rồi càng dày đặc.
Mười hai đạo năng lượng mang đi hơn một trăm người đang kêu thảm. Trảiqua hai lần bị công kích, bọn họ chỉ còn lại hai mươi người. Không cómột ai còn nguyên vẹn, so với chính đạo còn muốn thảm. Bốn trưởng lãocũng mất hai vị, bốn ma quân cũng chỉ còn Thiên Ma còn sống, nhưng cũngbị trọng thương.
Lưu Vũ Phi lại hướng về chính đạo môn phái, đôi mắt ánh lên hàn mang,vì đã xuất ra đại hình pháp thuật cũng làm cho hắn tiêu hao công lực.Từ trong kiền khôn giới lấy ra tứ phẩm đan, nhét vào trong miệng rồivận Thất Thải thần quyết " Dưỡng" chậm rãi tiêu hóa đan dược từ từ.
Chân nguyên trong cơ thể LưuVũ Phi đủ để chống đỡ một lần công kích. Vì tránh cho việc những ngườinày chạy trốn, hai tay liên tục khấu động, một đạo kết giới thật lớnbao phủ mọi người ở bên trong. Việc bố trí kết giới đối với Lưu Vũ Phimà nói chỉ là một tiểu pháp thuật mà thôi. Hơn nữa hắn bày kết giớicũng giống như trận pháp, mượn nguyên khí trong thiên địa mà thành.
" Kết giới!" Có người nhát gan bắt đầu đánh vào kết giới, nhưng không ai có thể đánh vỡ.
" Bàn Cổ Phủ" Làm mọi người đều kinh hãi khi nghe tên thần khí này, từ trong miệng Lưu Vũ Phi phun ra.
Bàn Cổ Phủ xuất hiện, hoàn toàn đả kích tinh thần của những người này.Theo sự xuất hiện của búa Bàn Cổ, còn kèm theo một cỗ khí phách tuyệtđối. Mọi người bị cỗ khí thế này đè mạnh xuống, hít thở vô cùng giannan.
Bàn Cổ Phủ bị xuất ra, nó xoay vòng quanh Lưu Vũ Phi, lướt thành mộtvòng. Vì Bàn Cổ Phủ và Hiên Viên kiếm là thượng cổ thần khí, đều là cólinh tính. Nó xoay một vòng, từ trên thân Lưu Vũ Phi cảm nhận được hắnđã bị người đánh trọng thương. Bàn Cổ Phủ bộc phát ra một tiếng sấmkinh thiên động địa, Lưu Vũ Phi vốn là túc chủ của Bàn Cổ Phủ, vậy màbị người ta làm cho bị trọng thương, thanh cổ phủ ngạo mạn này vốnkhông thể chịu được sự sỉ nhục như thế, nó tản ra một cỗ khí thể ẩn nộ,làm cho mọi người cảm nhận được sự uy nghiêm khôn cùng của nó.
Hiên Viên kiếm đang nằm trong tay Hiên Viên Cuồng, cũng không còn chịutheo sự khống chế của hắn, đột nhiên thoát ra khỏi tay, bay tới hướngBàn Cổ Phủ. Nhưng khi nó bay tới chỉ cách chừng ba thước, thì bị giữchặt lại nơi này, không cách nào tiến thêm một chút. Hiên Viên kiếmgiống như một tiểu hài tử vừa làm sai chuyện, quay một vòng rồi mộtvòng quanh Bàn Cổ Phủ, còn không thì phát ra âm thanh ông ông, làm chongười ta có cảm giác nó đang giải thích gì đó. Điều này là cho người tacó cảm giác buồn cười, một thanh binh khí, dĩ nhiên cũng giống nhưngười mà đang giải thích việc mình làm.
Nhưng không có ai cười, cũng không ai dám làm điều đó. Bàn Cổ Phủ đốivới việc Hiên Viên kiếm bay đến dĩ nhiên là không chào đón. Bởi vì nócảm thụ được trên mình Lưu Vũ Phi có vài cỗ lực lượng đánh trọngthương, trong đó có một cỗ là của Hiên Viên kiếm.
Hiên Viên Cuồng không ngừng thúc động Hiên Viên kiếm, nhưng nó lạikhông bị hắn khống chế, vẫn vòng quanh Bàn Cổ Phủ không ngừng xoaychuyển. Nhìn họ chậm rãi thối lui, Lưu Vũ Phi âm âm cười: " Vừa rồi cácngươi không phải kêu la giết ta hay sao? Như thế nào! Bây giờ biết sợrồi à?"
" Tất cả không phải sợ, hắn đang cố tình giả vờ, ta cũng không tin hắnbị thương nặng như vậy mà còn có thể sử dụng Bàn Cổ Phủ." Trong đámngười không biết tên nào ngu ngốc kêu lên. Nhưng lời này quả thật cũngnổi lên tác dụng, nhưng bọn họ cũng không ngẫm lại, Bàn Cổ Phủ là thầnkhí có linh tính, cho dù Lưu Vũ Phi không có năng lực sử dụng, nhưngchỉ cần một chỉ lệnh của hắn, nó sẽ tự động công kích.
Hư Nguyên vẫn có chút kiến thức, đi ra nói: " Lưu thí chủ, lần này tấtcả đều là sai lầm của lão nạp, nếu thí chủ nhất định phải trả thù, thìdo lão nạp gánh chịu, mong rằng thí chủ có thể buông tha cho nhữngngười khác."
Tình thế bức người, Hư Nguyên không thể không cúi thấp đầu.
" Ha ha, ha ha! Các ngươi bây giờ chỉ có một lựa chọn, đó chính làchết!" Vừa dứt lời thì tiếng quát lại khởi lên: " Phá Thiên Quyết, LuânHồi."
Bàn Cổ Phủ hình như cảm nhận được tâm ý của Lưu Vũ Phi, một đạo nănglượng vô tận hiện ra với phủ ảnh vô cùng khí phách, thành một luồngsáng hướng thẳng tới đám người.
Phá Thiên Quyết là do Lưu Vũ Phi tay không xuất ra, không ai có thểngăn, đừng nói chi kết hợp với Bàn Cổ Phủ. Kình khí mạnh như bom nổchấn động tản ra. Có dùng từ dời non lấp biển cũng không đủ hình dungtràng diện của lần này, kình khí bắn ra bốn phía, mạnh mẽ, giống nhưsóng lớn lao thao cuồn cuộn, mênh mông ập tới.
Trong kết giới, những đệ tử có tu vi thấp là gặp tao ương đầu tiên,trong trận gió, bọn họ ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra, liềnbốc hơi thành khí ngay tại hiện trường.
Mỗi người liều mạng vận chuyện pháp bảo hộ thân, cố gắng tận lực muốntránh qua kiếp nạn này. Các hòa thượng Tịnh Quang Các bày ra Phục MaTrận nhưng chỉ trong thời gian vài giây cũng bị cỗ kình khí này cắnnuốt.
Vài tiếng oanh oanh, kết giới do Lưu Vũ Phi tự mình bày ra cũng bị đạokình khí này phá hủy. Đại điện của Phi Thiên Tông cũng bị cỗ kình khínày đánh sâu vào ầm ầm sụp đổ. Sơn môn Phi Thiên Tông của núi Hoa Sơncũng dưới thế công của Bàn Cổ Phủ bị san bằng. Không có đỉnh núi nàyngăn cản, không có Huyễn Hình đại trận ẩn giấu, môn hộ của Phi ThiênTông liền hiện hình.
Tin tưởng rằng cho đến khi trời sáng, sẽ có người phát hiện, Hoa Sơnđột nhiên có một đỉnh núi trước kia chưa từng phát hiện, sợ rằng sẽ độtnhiên biến thành khu thắng cảnh tham quan.
Lúc này hiện trường chỉ có hơn mười người có tu vi cao, Hư Nguyên vìbảo vệ cho hai đệ tử mà chịu dùm họ một kích, liền bị tan thành mâykhói. Còn Hiên Viên Cuồng thì có lẽ do Hiên Viên kiếm che chở, cuốicùng chỉ trọng thương hôn mê trên mặt đất, cũng có thể do Bàn Cổ Phủnhìn theo mặt mũi của Hiên Viên kiếm mà tha cho hắn. Bốn gã tiên nhâncàng bị thương nặng, pháp bảo đều bị hủy diệt ở cỗ kình khí này. Hơnnữa một thân tu vi còn bị đánh xơ xác, nếu muốn khôi phục ít nhất cũngphải mấy trăm năm.
Cổ cuồng phong ba đào kình lực này trôi qua, hiện trường chỉ còn khôngđầy hai mươi người còn sống. Bọn họ sở dĩ may mắn thoát khỏi cái chết,là vì vừa rồi bị lọt xuống cái hố to khi nãy họ đánh ra. Hai mươi ngườichen chúc trong cái hố không lớn này, mỗi người đều bụi bặm dơ bẩn,dính đầy bùn đất.
Vì Lưu Vũ Phi bị trọng thương nên uy lực của Bàn Cổ Phủ giảm đi, nếu không sợ rằng cả Hoa Sơn đều bị san bằng.
Lưu Vũ Phi thu hồi Bàn Cổ Phủ, nhìn những người trong hố, phát ra tiếngcười lạnh lùng. Trong hư không, bảy vị nữ tu chân của Bổ Thiên Cung,cũng sợ hắn giết sạch người còn sống, các nàng tuy nói không quan tâmnhững kẻ vô sỉ này, nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn thấy họ phải chết.Hơn nữa Lưu Vũ Phi giết người cũng đã quá nhiều, một búa này bổ xuống,đã làm cho hắn diệt gần sáu trăm người. Phi Thiên Tông trừ ra hơn mườingười tu vi chưa tới Nguyên Anh kỳ, còn lại đều chết hết. Một ít đệ tửcó tu vi thấp đã được an bài vòng ngoài đỉnh núi, nhờ như thế bọn họmới tránh được một kiếp này.
Côn Lôn phái chỉ còn lại ba người, mười mấy người của Tịnh Quang Cáckhông một ai còn sống. Bàn Nhược Tông còn hoàn hảo, tu vi của bọn họcũng cao, chỉ có một mình Hư Nguyên chết mà thôi.
Lưu Vũ Phi còn đang muốn xuất sát thủ một lần nữa thì Bổ Thiên cung chủtừ trên trời giáng xuống: " Tiên sinh! Xin cho Bổ Thiên Cung một ântình, có thể thả bọn họ được không, chỉ cần tiên sinh thả bọn họ, toànbộ Bổ Thiên Cung nguyện ý tuân theo mệnh lệnh của tiên sinh."
Những người còn lại nhìn thấy Bổ Thiên cung chủ vì muốn cứu bọn họ màtôn Lưu Vũ Phi làm cung chủ, tất cả đều lộ ra ánh mắt cảm kích vạn phầnđối với nàng.
Kỳ thật Sở Uyển Tĩnh cũng có lòng riêng, Bổ Thiên Cung của các nàng tạitu chân giới có sự tồn tại siêu nhiên, nhưng các nàng không hề xemtrọng, tu thần là vì điều gì? Chính là vì muốn phi thăng. Tâm pháp củaBổ Thiên Cung vẫn còn khuyết hãm, không có ai có thể giúp các nàng. Bâygiờ hiện ra một Lưu Vũ Phi, các nàng còn không chịu nắm lấy cơ hội haysao. Đây cũng là nguyên nhân mà các nàng tận lực bảo hộ cho Lưu Vũ Phi.
Lưu Vũ Phi rất đau đầu, nếu là người khác cầu tình, hắn vốn không thèmđể ý tới. Nhưng Bổ Thiên Cung đã vì hắn mà không tiếc tận lực đối khángvới tu chân giới và tiên nhân, lúc nói chuyện đều ủng hộ hắn, đối vớihắn có tình có nghĩa. Mà các nàng cầu tình, còn nói sẽ nghe theo mệnhlệnh của mình, như vậy không phải là có ý khác sao. Hết lần này tới lầnkhác các nàng đều đưa ra điều kiện như vậy, nếu mình đồng ý, tương laicó thể sẽ có người nói hắn cố tình chiếm hữu Bổ Thiên Cung, nhưng chủyếu là hắn cũng không muốn làm cung chủ của Bổ Thiên Cung. Hắn nghĩ mộthồi nói: " Sở cung chủ, các ngươi đối với ta coi như có tình có nghĩa,hôm nay vì sự cầu tình của ngươi, ta buông tha bọn họ, nhưng mấy tiênnhân này ta muốn dẫn về, bọn họ cũng không thuộc về một giới này."
Vẻ mặt mấy tiên nhân uể oải, bọn họ bây giờ chẳng khác gì con cá đang nằm trên thớt, không có quyền lên tiếng.
" Ta chỉ là nể tình các ngươi, cũng không có ý nghĩ làm cung chủ củacác ngươi đâu." Lưu Vũ Phi nhìn thấy Sở Uyển Tĩnh muốn nói gì đó liềnnói thêm một câu.
Sở Uyển Tĩnh thất vọng gật đầu, nàng biết hắn nói không hai lời, có nóithêm cũng vô ích. Giờ phút này quan hệ của các nàng với hắn không tệ,ít nhất các nàng còn có cơ hội. Mấy người dưới hố không có cách nào diđộng, cuối cùng mấy người Bổ Thiên Cung đành đưa họ đi lên. Bọn họ gụctrên mặt đất, thương thế thật là quá nặng, pháp bảo cũng đều bị hủy hết.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Lưu Vũ Phi liền ngồi xuống đả tọa,ổn định thương thế trong cơ thể một chút, để còn trở về. Mọi người nhìnthấy môn hộ của Phi Thiên Tông, ai nấy đều lắc đầu. Phi Thiên Tông xemnhư bị hủy hoàn toàn, cũng không biết đệ tử cấp thấp nơi này lúc nàomới có thể chính thức phát triển. Đến tận giờ này, thực lực của cả tuchân giới đã giảm xuống mất hai phần. Trừ bỏ số ít môn phái không cóphái người đến, còn lại thực lực đều tổn hao rất nhiều. Tam Thanh Giáovà Tinh Nguyệt Cung càng may mắn, bọn họ chưa từng cử ra một môn nhânnào. Vì trưởng bối của họ từng hạ lệnh, phải ủng hộ theo Lưu Vũ Phi.Hoàn hảo hai vị chưởng môn nhân của họ coi như còn có điểm tâm kế.
Mãi đến khi trời sáng, Lưu Vũ Phi mới tỉnh lại mở hai mắt, đả tọa suốthai giờ hắn đã ổn định được thương thế. Chân nguyên trong cơ thể cũngkhôi phục được một tầng. Hắn nhìn thấy mấy người Bổ Thiên Cung đang trợgiúp những người khác chữa thương.
" Sở cung chủ, ta xem các ngươi nên mau nhanh rời khỏi đây đi,bằng không khi trời sáng hẳn, các ngươi sẽ biến thanh tiêu điểm đó."
" Tiêu điểm? Là ý tứ gì?"
Lưu Vũ Phi nhớ tới, Bổ Thiên cung chủ này là một người đã hơn ngàn nămkhông đi vào thế tục giới, bèn cười giải thích cho nàng hiểu một phen,suốt hồi lâu Sở Uyển Tĩnh mới hiểu được ý tứ trong đó.
Lưu Vũ Phi mang theo bốn gãtiên nhân bị trọng thương thuấn di về Thượng Hải. Chỉ một lần thuấn dilàm cho chân nguyên hắn vừa tụ tập lại được một chút cũng cạn kiệt.Không có chân nguyên cầm cự, thương thế cũng có dấu hiệu ác hóa.
Lưu Xán nhìn thấy Lưu Vũ Phi mang theo bốn người bị trọng thươngquay trở về, mà trước ngực hắn lại có vết máu loang lổ, hắn kinh hãithất sắc: " Thiếu gia, ngài không có chuyện gì chứ, bọn họ là ai?" LưuXán nghĩ không ra trên đời này còn có ai có thể làm bị thương được LưuVũ Phi.
Lưu Vũ Phi vỗ vai hắn, ý bảo mình không có gì phải lo ngại. Hắn để choLưu Xán đem bốn tiên nhân đi giam lại, nói cho hắn nghe mình phải bếquan vài ngày. Đợi khi Lưu Xán rời đi, Lưu Vũ Phi liền tiến vào GiangSơn Xã Tắc Đồ. Hắn cần phải chữa thương thật nhanh, lại còn phải chữatrị cho Thất Thải chiến giáp. Lần này chiến giáp hư hao, ít nhất cầnphải có vài ngày mới có thể chữa xong( bên trong Giang Sơn Xã Tắc Đồcũng phải là nhiều năm).
Đỉnh núi Hoa Sơn, chợt xuất hiện một ngọn núi mà trước kia chưa từngđược thấy qua. Tin tức này như cơn gió truyền khắp cả nước, giới truyềnthông của quốc nội đều đổ xô đến. Chính phủ đồng thời phái mấy chuyêngia địa lý đi đến trước để khảo chứng. Mấy vị chuyên gia này nghiệmchứng xong thì ngọn núi này quả thật là vừa phát hiện, trên bản đồ quốcgia cũng không có ký hiệu nào. Tại sao trước kia không có phát hiện rangọn núi này, mấy chuyên gia hoàn toàn không thể giải thích. Tóm lạisau khi các chuyên gia rời đi, chính phủ vì muốn bảo tồn nguyên vẹn,liền phong tỏa đỉnh núi Hoa Sơn.
Sau đó có vài chuyên gia len lén tiết lộ, ngọn núi này từng có người ởqua, bên trên có một chút dấu hiệu của kiến trúc cổ. Lời chuyên gia nóira bị giới truyền thông tiết lộ, vì vậy cư dân chung quanh núi Hoa Sơnđều nói rằng, trước khi ngọn núi bị phát hiện một ngày, trên núi HoaSơn có lôi điện nảy ra, lửa sáng tận trời. Ở những lời từ miệng họtruyền bá ra, các lời đồn đãi bay khắp thiên hạ. Có người nói tự mìnhđã từng nhìn thấy trên Hoa Sơn có tiên nhân bay qua. Dị tượng của buổitối hôm đó, là do khi tiên nhân rời khỏi phàm gian trở về tiên giới màtạo thành. Còn có chính là tiên nhân ở trên đỉnh núi Hoa Sơn đại chiếnnên mới hủy đi kiến trúc trên núi.
Tóm lại, cách truyền tụng trước thì có nhiều người tin hơn. Cho rằngđỉnh núi Hoa Sơn chính là chỗ ở của tiên nhân khi rời đi, nếu không tạisao trước kia không có phát hiện Hoa Sơn còn có ngọn núi như vậy. Kếtquả cuối cùng là thiên hạ bắt đầu cuộc tầm tiên chi lữ( hành trình tìmkiếm tiên nhân). Các ngọn núi lớn nổi danh, trong lúc nhất thời dukhách tràn ngập. Các chùa chiền đền miếu, đạo quan hương khói tràn đầy.
So với sự náo nhiệt nơi thế tục giới, tu chân giới tràn ngập lãnh ý.Làm cho những tu sĩ sống hơn ngàn năm này khiếp sợ chính là liên hợphơn một ngàn người, làm ra một hành động trừ ma thật lớn, cuối cùng lạitrở thành cá nằm trên thớt của người kia, còn một chút là bị giếttuyệt. Các môn các phái càng cừu hận Lưu Vũ Phi thêm ba phần, nhưngkhông còn ai dám nói tìm hắn báo thù.
Một người mà ngay cả mấy ngàn người còn không giết được hắn, lại có cảtiên nhân trong đó, mà không thắng nổi hắn thì bọn họ làm sao có khảnăng ứng phó. Thân phận của Lưu Vũ Phi, Bàn Cổ Phủ từ đâu mà tới, tu viđạt đến trình độ thế nào, tất cả đều vô cùng thần bí. Cũng không có aidám truy cứu, Lưu Vũ Phi bị bọn họ gọi là Địa Ngục Ma Sử danh xưng.
Thanh Tùng từ trên tay Lưu Vũ Phi tránh được một kiếp, việc đầu tiênkhi trở lại Côn Lôn là từ chức chưởng môn. Hắn nghĩ đến chuyện mìnhmang theo hơn một trăm môn nhân xuống núi, nhưng chỉ quay về được bangười. Đây là sự đả kích nghiêm trọng nhất từ trước tới nay, Thanh Tùngcó cảm giác mình không có mặt mũi gặp lại đồng môn. Sau khi truyền lạingôi vị chưởng môn cho sư đệ Thanh Phong, hắn liền đi ra sau núi diệnbích chuộc tội.
Ngày đó được sống sót sau trận chiến, tất cả liền đối với Bổ Thiên Cungtràn ngập lòng cảm kích vạn phần. Trải qua sự đả kích tại Hoa Sơn, cácphái đều biết rõ tu vi của mình so với cao nhân chính thức kém hơn thếnào, thật sự là kém quá xa. Phảng phất chỉ trong một đêm, phong khí củacác môn phái đều cũng thay đổi. Tất cả đều chuyên tâm tiềm tu, đây cũnglà lý do ba trăm năm sau, thực lực của các phái vượt qua bây giờ gấpđôi. Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cung, cũng trong một đêm trở thànhđịa vị lão đại của tu chân giới.
Ở tương lai năm trăm sau, cũng không có môn phái nào có thể dao độngđược vị trí của họ. Sau cuộc chiến Hoa Sơn ba ngày, Ngộ Thanh và LãnhThiên Nguyệt mời chưởng môn nhân của các phái đến Tam Thanh Sơn cùngbàn đại sự. Ngộ Thanh đặc biệt muốn mời ba môn phái ẩn bí, nếu ba mônphái này bị thương nặng không đến, đã sáng tỏ lần này họ có liên quanđến Lưu Vũ Phi. Chưởng môn nhân các phái khi xuất hiện có thay đổi rấtlớn. Bọn họ không phải chết trên tay Lưu Vũ Phi nhưng rồi sau khi trởvề liền giống như Thanh Tùng, từ chức chưởng môn.
Ngộ Thanh mời các môn phái đến, nhưng lần tụ hội này khác hẳn ngày xưa.Những chưởng giáo này đã không còn hàn huyên được như xưa mà gương mặtđều mang theo vẻ ngưng trọng. Đại điện Tam Thanh Giáo ngồi đầy chưởnggiáo các phái, cuối cùng là ba môn phái ẩn bí. Sau khi Bàn Nhược Tôngchủ Hư Nguyên chết đi, tiếp nhận vị trí của hắn chính là Hư Minh. CònHiên Viên gia tộc có Hiên Viên Phách tới, hắn vận khí tốt, đã rời khỏicuộc chiến sau cùng trước khi xảy ra. Mà đại ca hắn bây giờ còn chưathể xuống giường, nếu muốn khôi phục ít nhất phải cần tới mười năm thờigian. Sở Uyển Tĩnh đến, tất cả các phái đều đứng dậy, đa tạ nàng.
Ngộ Thanh nhìn thấy mọi người đều đã đến thì đứng dậy nói: " Các vị,trước hết chúng ta mặc niệm cho các vị đồng đạo đã gặp nạn tại Hoa Sơn."
Người tu chân vốn đã đạm mạc đối với sinh lão bệnh tử, lần này chủ yếulà do người chết quá nhiều, vượt khỏi năng lực thừa nhận của bọn họ.
" Chư vị đạo hữu, lần này thật khó khăn, có thể nói là tu chân giớichúng ta đã phải chịu một kiếp nạn lớn nhất. So với trăm năm trước cũngkhông kém chút nào, ngay cả Bàn Nhược Tông chủ Hư Nguyên đại sư cũnghồn quy cực lạc." Ngộ Thanh nói đầu tiên, mọi người đều gật đầu đồng ý.
" Vô lượng thọ phật, không biết Ngộ Thanh đạo trưởng lần này triệu tậpchúng ta là vì chuyện gì?" Thanh Phong ngồi gần đó lên tiếng hỏi.
" Lần này mời mọi người lại đây, chủ yếu có hai sự kiện, thứ nhất là vìtrăm năm chi ước sang năm, thứ hai bần đạo đề nghị tất cả chúng tabuông ra cừu hận với Lưu Vũ Phi, nói không chừng sang năm chúng ta cònphải cần hắn hỗ trợ." Ngộ Thanh nói vậy khiến cho mọi người bàn tán ồnào, trăm năm chi ước còn dễ nói một chút, muốn cho bọn họ buông lòngcừu hận với Lưu Vũ Phi thì đã không hề thực tế, nhưng bọn họ thật khôngdám tìm hắn trả thù. Thử hỏi có ai dám đối diện sát hại một kẻ cừu địchđã từng giết đi trăm môn nhân của mình chứ.
" A di đà phật, lão nạp tán thành đề nghị của Ngộ Thanh đạo hữu, nhữngai đã chết, hết thảy đều có định số, tất cả cần gì cứ ghi mãi tronglòng." Hư Minh niệm một tiếng phật hiệu khuyên bảo.
" Hiên Viên gia tộc ta cũng đồng ý, tất cả bây giờ phải làm chính là đoàn kết."
" Bổ Thiên Cung ta cũng đồng ý, mong rằng tất cả không nên quên sự khó khăn nơi Hoa Sơn làm sao xảy ra."
Có ba nhà họ đồng ý, kế tiếp thì dễ làm hơn nhiều. Tuy bề ngoài cácphái nói đồng ý, nhưng so với việc phản đối trực tiếp thì tốt hơn. NgộThanh thầm nghĩ: đây không phải gặp phải một lần lịch lãm, có thể buôngra cừu hận, chính là đại biểu cho tu vi bọn họ gia tăng.
Sau đó họ thương nghị chuyện trăm năm chi ước, thảo luận ra chi tiếttrong đó. Thống kê một chút, tự mình còn có thể có bao nhiêu người thamgia. Làm cho Ngộ Thanh đau đầu không thôi là những người có thể thamchiến chỉ có không được sáu trăm người vượt qua Phân Thần kỳ. Còn vềphần Lưu Vũ Phi, còn lại là do Tam Thanh Giáo và Bổ Thiên Cung ra mặt.Còn những phái khác đều không dám đi gặp Lưu Vũ Phi, sợ hắn không chịudừng tay. Bây giờ họ sợ nếu tìm hắn, nếu hắn không vui diệt luôn cảmình, vậy đúng là chết oan.Vì như thế bọn họ mới đề cử cho Tam ThanhGiáo và Bổ Thiên Cung cùng đi.
Lưu Vũ Phi ở trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ, tu bổ chiến giáp, rồi lại dưỡngthương, thời gian ở bên ngoài đã mười ngày. Hắn vừa mới ra, thì Lưu Xánđã cấp tốc chạy tới. Mấy ngày nay có rất nhiều chuyện cần Lưu Vũ Phigiải quyết.
" Lưu Xán, ngươi có gì sao? Sao lại gấp như thế?"
" Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng xuất quan rồi, ngài không ở đây vài ngày nên không hay xảy ra rất nhiều chuyện."
" Không vội, ngươi chậm rãi nói."
" Thiếu gia, ngài bế quan ngày thứ ba, trong trận pháp chúng ta bắt rangười rất lợi hại, sau khi họ té xỉu trong trận pháp bị chúng ta bắtđược, kết quả cấm chế của chúng ta đối với họ đều vô ích, còn suýt chútbị họ đánh bị thương."
" Vậy các ngươi cũng không có chuyện gì chứ? Bọn họ đâu?" Lưu Vũ Phinghe được có mấy người chút nữa bị thương, liền cắt đứt lời Lưu Xán,đồng thời trong lòng cũng đang đoán lai lịch mấy người kia.
" Chúng ta không có gì, bất quá bọn họ bị trận pháp ngăn cản, cũngkhông ra được, giờ phút này bọn họ đang ở chung với bốn người lần trướcngài mang về, chúng ta cứ ở bên chờ theo chân bọn họ mà thôi."
Lưu Vũ Phi kết luận vậy có lẽ họ chính là tiên nhân, nếu không cấm chế của Lưu Xán sẽ không mất đi hiệu lực.
" Đưa ta đi xem bọn họ."
" Thiếu gia, còn có chuyện chưa nói."
" Có chuyện gì nói sau, chờ ta gặp mấy người kia trước đã." Lưu Vũ Phiđi tới phòng nhốt tiên nhân, nhìn thấy bên trong có ba tiên nhân trênngười mang theo khí tím liễu nhiễu. Giờ phút này bọn họ đang giúp bốntiên nhân kia trị thương.
Nhìn thấy Lưu Vũ Phi đi qua, bọn họ cũng thu công đứng dậy.
Bốn tiên nhân yếu ớt vô lực kia,trải qua sự trị liệu của bọn họ thì bây giờ cũng tốt hơn nhiều. Lạinhìn thấy Lưu Vũ Phi, bọn họ vẫn đang lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Ba người vừa tới trong đó có một tiên nhân chỉ vào Lưu Vũ Phi lạnh lùngnói: " Ngươi chính là chủ nhân của nơi này phải không, hãy mau nhanhtriệt lui trận pháp bên ngoài, ngươi biết chúng ta là ai không?" Thầnthái của hắn tràn ngập sự cuồng vọng và khinh thường.
" Thân phận người là gì ta không biết, ta chỉ biết hiện giờ ngươi làmột tù binh của ta." Lưu Vũ Phi bị tiên nhân vô lễ này chọc giận, cònnhững người khác thì vẻ mặt hoảng sợ.
Tiên nhân kia vừa định cho Lưu Vũ Phi một lần nếm mùi đau khổ, lại bị một tiên nhân khác bên cạnh hắn kéo xuống.
" Chào ngươi, ngươi chính là Lưu Vũ Phi phải không, thân phận của chúngta chắc ngươi đã biết rồi, lần này mục đích chúng ta tới chính là muốngiải hòa với ngươi."
" Giải hòa? Tiên nhân các ngươi từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy,lần này niệm tình các ngươi không thương tổn thuộc hạ của ta, ta cũngsẽ không so đo với các ngươi, nếu các ngươi đã tới, thì cứ ở lại chỗnày trụ một ít ngày đi, nói không chừng các ngươi sẽ thích nơi này."Trong lời của hắn rõ là có ý giam cầm bọn họ.
Điều này làm cho tiên nhân vừa rồi nổi giận không chấp nhận, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói tiên nhân bị người giam cầm.
" Ngươi không nhìn được tốt xấu, chúng ta là ai, há có thể để cho phàmphu tục tử như các ngươi giam giữ, lập tức triệt trận pháp kia cho ta,nếu không ta cho ngươi biết tay." Kỳ thật tiên nhân này cũng không biếtLưu Vũ Phi có bao nhiêu lợi hại, hắn đối với Lưu Vũ Phi không hay biếtmột chút gì. Nếu hắn biết một mình Lưu Vũ Phi có thể trấn áp mấy ngànngười, hơn nữa ngay cả kết giới của tiên giới cũng là do hắn phá hư,hắn vốn không dám nói chuyện với Lưu Vũ Phi như vậy. Hắn mới vừa xuấtquan, đã được Giới Luật Viện ra lệnh hạ phàm giới, cũng không biết GiớiLuật Viện cho hắn hạ phàm là vì chuyện gì. Vừa hạ phàm thì hắn đã bịkhông khí ô nhiễm của phàm giới làm cho nước mắt nước mũi chảy ròng,nên hắn càng mong sớm trở về tiên giới, đang khi nói chuyện cũng mangmùi vị của thuốc nổ, dù ở chỗ này thêm một phút nào hắn cũng khôngmuốn, chỉ hận không được lập tức rời đi.
Còn những tiên nhân khác sợ hãi nhìn Lưu Vũ Phi, đối với tiên nhân nóilung tung này bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Nhiều tiênnhân như vậy, tu vi và địa vị của hắn cao nhất, đạt tới cấp bậc thiêntiên.
Đối với tiên nhân mấy lần ngang ngược mắng mình, Lưu Vũ Phi cũng khôngkhách khí. Tay hắn thủ ấn, một phù triện rơi vào trên người tiên nhânnày.
" Nguyên thần cấm cố thuật, ngươi...ngươi là người nào, sao có thể đem ta cấm cố."
Đối với sự hoảng sợ của tiên nhân này, đôi mắt của Lưu Vũ Phi cũngkhông có nhìn hắn, còn những người khác thì lộ ra vẻ mặt đồng tình. LưuVũ Phi có thể dễ dàng cấm cố hắn, bọn họ một chút cũng không cảm thấykỳ quái. Theo bọn họ xem ra, Lưu Vũ Phi ít nhất có tu vi của thượnggiai tiên nhân hoặc là cao hơn là tu vi thần nhân.
" Nói đi, lần này các ngươi đến đây có mục đích chính thức gì, không nên đánh với ta chứ, ha ha.."
" Chúng ta thật sự là phụng theo Giới Luật quân chủ ra lệnh, xuống hạgiới tìm ngươi giải hòa, còn có một việc hy vọng các hạ có thể chochúng ta mang bọn họ đi, tiên giới chúng ta sẽ không hề truy cứu chuyệnlàm trước kia của các hạ." Tiên giới cũng đã không thể không phục hắn.Ngày đó hắn biểu lộ thực lực tại Hoa Sơn, thật sự là quá mức làm chongười ta sợ hãi. Lúc ấy tại tiên giới cũng có rất nhiều người đang chúý. Bọn họ phục nhất là ở thời khắc cuối cùng, hắn đã xuất ra Bàn CổPhủ. Mặt khác vô cùng trọng yếu, kết giới của tiên giới đã bị người nàyphá đi, khi bị ma giới phát hiện thì họ đã lập tức có điều dị động. Bọnhọ cũng không biết chính xác khi nào sẽ bộc lộ tiên ma đại chiến.
Ba đế quân của tiên giới đã thương nghị một phen, bọn họ cho rằng chỉcó thể giao hảo cùng Lưu Vũ Phi, không thể trở thành kẻ địch. Sợ rằngnếu tiên giới chọc giận hắn, nếu hắn lại dùng Bàn Cổ Phủ đến tiên giớiloạn động một chút, thì hậu quả cũng không tưởng nổi.
Lưu Xán đối với Lưu Vũ Phi càng thêm sùng bái, ngay cả tiên nhân màcũng phải cấp cho hắn mặt mũi, làm cho người khác nghe nói mà kinh hãi.Lưu Vũ Phi phân tích ra sự được mất trong đó, một mình hắn thì khôngcần sợ tiên giới, nhưng tương lai đám cô nhi Lưu Xán này sẽ phi thăng,cùng tiên giới căng thẳng cũng không hay, còn không bằng bây giờ đápứng bọn họ, cũng vì tương lai mấy người Lưu Xán có được đường lui.
Cân nhắc được mất trong đó, Lưu Vũ Phi đáp ứng điều kiện của tiên giới,bất quá hắn còn bỏ thêm điều kiện nếu tương lai mấy người Lưu Xán nếuphi thăng, tiên giới phải cho bọn họ một chức vị thật tốt.
Điều kiện này đương nhiên tiên nhân cũng đáp ứng, vì trước khi hạ phàmthì đã có ý kiến của Giới Luật Viện. Chỉ cần điều kiện của Lưu Vũ Phikhông khắc nghiệt thì nên đáp ứng ngay.
Tiên nhân bị Lưu Vũ Phi phong ấn, nhìn thấy hắn đồng ý giải hòa, ra vẻmặt đáng thương hề hề nhìn hắn, không cần nói ra ý mà có thể hiểu được,tiên nhân sợ nhất là nguyên thần bị người cấm cố.
Lưu Vũ Phi thuận thế giải trừ phong ấn cho hắn, nghĩ thầm: Dù sao người tốt cũng đã làm, cũng không ngại gì làm thêm một chuyện.
Làm xong hết thảy việc này, hắn bảo Lưu Xán đưa mấy tiên nhân này rangoài. Sau khi rời khỏi Tây Vũ công ty, mấy tien nhân bị trọng thươngthở ra một hơi.
Đợi Lưu Xán quay lại, Lưu Vũ Phi hỏi: " Lưu Xán, còn có chuyện gì, nói đi."
" Thiếu gia, vài ngày trước Tam Thanh Giáo và Bổ Thiên Cung có đến quamột lần, lúc ấy ngài còn đang bế quan, ta không có tiếp đãi bọn họ, khibọn họ rời đi thì nói thêm vài ngày nữa sẽ đến."
" Ân, là việc này thôi sao?"
" Còn nữa, ba ngày trước, ta ở trong Mê Tiên trận bắt được mấy hòa thượng Nhật Bổn, từ bọn họ ta có được một tin tức kỳ quái."
" Là tin tức gì? Bây giờ bọn họ đâu?"
" Khi ngài đi có phân phó, phàm là người ngoại quốc là phải giết hết,bọn họ cũng không ngoại lệ, được rồi thiếu gia, cái gì là trăm năm chiước."
" Lưu Xán, ngươi từ nơi nào biết được trăm năm chi ước?"
" Chính là hòa thượng nọ, ta sử dụng Tâm Linh thuật với họ, trong mấyngày này đám hòa thượng nhắc về chuyện hai mươi ngày sau cử hành mộtnghi thức triệu hoán, họ sẽ hoán tỉnh bát kỳ đại thần gì đó, ứng phótrăm năm chi ước này."
Lưu Vũ Phi nghe xong đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: " Đám tặc tửngoại quốc này, lòng dạ đối với đất nước chúng ta vẫn chưa chịu bỏ qua,hai mươi ngày sau, ta muốn đi gặp đại thần gì đó, hừ hừ.." Hắn vừa nóivừa cất tiếng cười như một ác ma.
Ngày hôm sau, Bổ Thiên cung chủ Sở Uyển Tĩnh và Ngộ Thanh lại đến TâyVũ công ty. Bên chỗ sản xuất có trận pháp nên bọn họ vào không được,chỉ đành đến nơi văn phòng làm việc. Lưu Xán đưa tin tức hai người đếntruyền cho Lưu Vũ Phi. Một lát sau, hắn đã từ bên kia đến.
" Sở cung chủ, Ngộ Thanh đạo trưởng, không biết lần này các ngươi đến có chuyện gì không?"
Khi Sở Uyển Tĩnh nhìn thấy Lưu Vũ Phi thì chợt sợ run lên, trước kianàng nghĩ hắn còn đang phải dưỡng thương, dù có thể ra gặp nàng thìcũng phải còn bộ dáng yếu nhược. Bây giờ nhìn hắn làm gì còn có vẻ bịthương, hắn bị thương nặng bao nhiêu thì nàng không rõ ràng lắm nhưngcũng có thể hiểu đại khái. Bây giờ chứng kiến bộ dáng hiện tại của hắn,nàng thật sự là bội phục vô cùng.
" Tiên sinh, vết thương của ngươi không gì đáng ngại chứ?"
" Không có việc gì Sở cung chủ, cảm ơn ngươi, các ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi."
" Tiểu hữu, lần này chúng ta tới là đại biểu cho tu chân giới hòa đàmvới ngươi." Ngộ Thanh thấy hắn nói vậy nên cũng nói thật. Tiếp theo NgộThanh nói ra ý tứ của các phái, hy vọng hắn không nên tìm phiền toáicho tu chân giới, mà bọn họ cũng sẽ không xem hắn là địch nhân nữa.Cuối cùng Ngộ Thanh mời hắn chính thức gia nhập vào trong đại quân ứngchiến với trăm năm chi ước vào sang năm.
Đối với việc này hắn không có hứng thú, hắn thích tới lui một mình. Cònchuyện sẽ không gây phiền toái cho tu chân giới, hắn nói chỉ cần họkhông làm phiền hắn thì hắn sẽ không tìm tới cửa. Hắn thầm nghĩ: nhữngngười này làm sao vậy, tiên giới yêu cầu giải hòa còn có thể, còn saotu chân giới lại đồng ý, hắn đã giết hơn một ngàn người của họ. Bỏ đi,nếu bọn họ đã nói như vậy rồi, thì mình cũng không cần chấp nhất nữa.Hơn nữa quá mấy ngày nay, hắn còn phải đi Nhật Bổn xem thử đại thần gìđó.
Nói xong chuyện chính, Ngộ Thanh liền đứng dậy cáo từ. Sở Uyển Tĩnhmuốn ở lại một lát, sau khi Ngộ Thanh rời đi, Sở Uyển Tĩnh bắt đầuthỉnh giáo hắn vấn đề về tu luyện. Từ khi hắn nhận tình nghĩa của BổThiên Cung, hắn đã biết sẽ có một ngày như vậy. Sở Uyển Tĩnh đem chuyệnkhó khăn khi mình tu hành nói ra, còn cả chỗ khuyết hãm của Bổ Thiêntâm quyết. Nàng cùng hắn thảo luận cả nửa ngày, hắn nhất nhất chỉ ra sựsai lầm trong tâm pháp của các nàng. Còn nói cho nàng nghe thể ngộtrong khi tu hành của mình. Cuối cùng thì Sở Uyển Tĩnh cũng vô cùng hàilòng mà rời đi.
Sau khi tiễn Sở Uyển Tĩnh, Lưu VũPhi một mình đi dạo trên một con đường tại Thượng Hải. Trong lòng suynghĩ đến những việc đã xảy ra suốt mấy ngày qua, cảm giác như mọichuyện không là sự thật, nếu là trước kia hắn sẽ không bao giờ tin mìnhlại là một ác ma giết người không gớm tay như vậy. Sự giết chóc trênđỉnh núi Hoa Sơn, sau đó hắn cũng hiểu được là do mình đã quá mức xúcđộng. Nói như thế nào bọn họ cũng là những người đã tu hành hơn mộtngàn năm, vậy mà lại bị mình hủy diệt, tự mình có được lực lượng cườngđại thật không tệ, nhưng làm như vậy phải chăng là quá mức tàn nhẫn,hơn nữa họ cũng đều là người Trung Hoa.
" Chẳng lẽ ta là một người khát máu? Hay là do ta lơ đãng không cẩnthận nên đã sinh ra tâm ma?" Lưu Vũ Phi tự hỏi: " Cảnh giới cao nhấtcủa thần nhân là tùy tâm sở dục, vậy có tính vào ta bây giờ không, ai,quên đi, không hiểu được, đợi sau này về Côn Lôn tiên cảnh hỏi lạiPhượng Hoàng thì được rồi." Cũng bất giác, hắn đã đi đến trước tòa lầucủa Đông Phương tập đoàn.
Hắn nhớ tới người trong ba đại gia tộc này, đến bây giờ tu vi còn bịphong ấn. Lần này bọn họ đã kháng lại mệnh lệnh của trưởng bối nơi tiêngiới truyền xuống, chẳng những không tham gia cuộc chiến tại Hoa Sơn,còn đến tìm hắn để khuyến cáo một ít tin tức bên trong. Hơn nữa bây giờhắn và người tu chân cũng giảng hòa rồi, nếu còn phong ấn bọn họ hìnhnhư là không thỏa đáng.
Bỏ đi, nếu đã đi tới nơi này, không bằng đi vào giải trừ phong ấn chobọn họ. Lưu Vũ Phi đi vào bàn tiếp tân: " Tiểu thư, phiền toái cô tìmĐông Phương Anh dùm!"
" Đông Phương Anh? Thật ngại quá tiên sinh, công ty chúng tôi không cóngười này, ông tìm sai chỗ rồi phải không?" Cô gái tiếp tân tìm kiếmdanh sách người trong công ty một lát rồi cuối cùng trả lời.
Lưu Vũ Phi coi như là cũng ngốc nghếch, Đông Phương Anh là ai, hắnchính là tộc trưởng của Đông Phương gia tộc, há có thể cho những nhânviên cấp thấp này biết về hắn. Lưu Vũ Phi nghe nàng nói như vậy, thoángrun một chút, lẩm bẩm nói: " Không có khả năng a, tiểu thư, cô xác nhậnkhông có người tên Đông Phương Anh sao? Vậy Đông Phương Kiệt có ở đâykhông?"
" Tiên sinh, ông tìm chủ tịch của chúng tôi? Xin hỏi có hẹn trước hay không?"
" Không có, bất quá cô chỉ cần nói, có Lưu Vũ Phi tới bái phỏng, hắn sẽ biết."
Mười phút sau, Đông Phương Anh tự mình xuống nghênh đón. Hắn thấy LưuVũ Phi đích thân đến, cảm thấy hưng phấn dị thường. Hắn có dự cảm lầnnày Lưu Vũ Phi đến, mục đích lớn nhất có thể là để giải trừ phong ấncho bọn họ. Đối với cuộc chiến Hoa Sơn, Đông Phương Anh bây giờ cảmthấy rất may mắn với quyết định ban đầu của mình. Nếu không thì tam đạigia tộc đã rơi xuống thảm trạng như Phi Thiên Tông.
Lưu Vũ Phi đối với ba gia tộc mà nói cũng không phải là một người được hoan nghênh, nhưng bọn họ đối với hắn chỉ có ý sợ hãi.
" Lần này tiên sinh đến là có chuyện gì muốn làm? Hay là có chỗ nào cầnsử dụng chúng ta?" Chuyện có liên quan đến vận mệnh của bản thân mình,Đông Phương Anh không thể không cẩn thận giải quyết.
" Đông Phương tộc trưởng, lần này ta tới là có việc, hứa hẹn của ngày đó, người của các ngươi vẫn còn ở nơi này phải không?"
" Có! Xin ngươi chờ một chút, ta lập tức gọi bọn họ ra." Đông PhươngAnh mặc dù sớm có dự cảm, hắn vẫn nhịn không được mà cao hứng phi phàm.
Nửa giờ sau, Lưu Vũ Phi từ Đông Phương tập đoàn đi ra. Người của ba giatộc cũng được như ý nguyện khôi phục lại được tu vi, vào lúc chânnguyên từ nguyên anh chảy ra thì vẻ mặt bọn họ đều kích động. Người đãtừng mất mát, mới càng thêm quý trọng những gì đã từng có.
Từ đó, tất cả những vấn đề còn lại của tu chân giới đều đã được giảiquyết. Lưu Vũ Phi từ chỗ của Đông Phương Anh đi ra không lâu, thì ngheđược từ một tiệm ăn truyền ra mùi thơm, hấp dẫn hắn. Đã rất lâu rồi hắnkhông có ăn thực vật, ngửi thấy được mùi thơm, cũng làm cho hắn sựcnhớ. Hắn không tự chủ được bèn đi vào tiệm ăn, hoàn cảnh nơi này cũngkhông tệ lắm, bây giờ là thời gian dùng cơm, bên trong đã có khách ngồiđầy.
" Tiên sinh, xin hỏi ngài tới dùng cơm phải không? Có đặt chỗ trước không?"
" Sao vậy, nơi này đến ăn cơm cũng phải đặt chỗ trước sao?"
" Đúng vậy tiên sinh, nơi này chúng ta chỉ có một đầu bếp, thườngthường vô cùng bận rộn, nếu ngài không có đặt trước, sợ rằng..."
Nhìn bộ dáng của Lưu Vũ Phi, có một người khách bên cạnh a a cười nói: " Tiểu huynh đệ, ngươi lần đầu tiên tới nơi này?"
" Đúng vậy."
" Lần đầu tiên đều là như vậy cả, khi ta đến lần đầu cũng như thế, lần sau đến ăn nên gọi điện thoại đặt trước."
Lưu Vũ Phi gật đầu, xoay người rời đi. Hắn vừa mới đi tới cửa, chỉ thấycó sáu người vừa đi vào, trong đó có bốn người mang theo ánh mắt caongạo, hai người còn lại vẻ mặt hung thần ác sát. Lưu Vũ Phi từ trong cơthể bọn họ cảm nhận được âm hàn hơi thở, là cùng một dạng khí tức nhưmấy người Nhật Bổn khi trước. Chẳng lẽ bọn họ là người Nhật Bổn? Pháthiện này làm hắn thay đổi chủ ý, hắn muốn nhìn xem mục đích của mấyngười này.
" Lượng Tử, hôm nay lão tử bao hết nơi này, ngươi đuổi tất cả bọn họ đi cho ta."
Lưu Vũ Phi nhướng mày, mấy người này quả thật quá bá đạo. Một người cóbộ dáng quản lý chạy tới : " Chào Trần lão đại, hôm nay sao lại có rảnhmà tới vậy, mời lên lầu hai, ngài có thể bao hết trên đó."
" Lượng Tử, *** vừa rồi lão tử nói ngươi không có nghe thấy hay sao?Hôm nay lão tử cần chiêu đãi mấy người khách quý, đương nhiên muốn tấtcả những người khác rời đi."
Vài người hình như nhận ra Trần lão đại, bọn họ đều đứng dậy tính tiềnrời đi. Lượng Tử thấy thế vội lấy lòng nói: " Trần lão đại, ngài khôngphải luôn luôn thích ngồi trên lầu hay sao, ngài xem ở trên đó baophòng, sẽ không có ai quấy rầy các vị dùng cơm."
Trần lão đại bất kể việc này, hôm nay hắn nhất định phải bao cho được:" Các ngươi đã nghe rồi, hôm nay lão tử muốn bao hết nơi này, ngườithức thời thì mau cút nhanh cho ta, nếu không đừng trách ta không lưutình."
Những người không nhận ra hắn, nghe hắn nói như vậy thì lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
" Trần lão đại, nếu không thì thế này, ngài xem bọn họ cũng đã sắp dùngxong, các vị có thể đi lên lầu trên trước, chờ họ dùng xong thì ta cũngsẽ ngưng tiếp đãi khách, ngài xem thế nào?" Lượng Tử nhìn thấy khuônmặt Trần lão đại đã đen thui, lập tức nói.
" Trần Quân, ta xem Hắc Sát bang của các ngươi cũng không là gì a, nếulà ở Đông Kinh, thì sẽ không giống như vậy." Trong nhóm có một ngườidùng tiếng Hoa cứng ngắc nói.
Quả nhiên là người Nhật Bổn, Nhật Bổn có bao nhiêu người giống bọn họ như vậy, Lưu Vũ Phi thầm nghĩ.
Nghe được người Nhật Bổn kia nói, vị Trần lão đại của Hắc Sát bang,nhìn lại thấy người bỏ ra khỏi tiệm chỉ là số ít, nhưng nhìn qua bộdáng số đông khách hình như không có ý muốn rời đi.
" Lượng Tử, ngươi nhìn thấy ta dễ nói chuyện, cố ý làm khó cho ta, tinhay không ta lập tức đập nát tiệm ăn này của ngươi." Trần lão đại ngheđược sự châm chọc của người Nhật Bổn, cho rằng Lượng Tử không cho hắnmặt mũi, trực tiếp uy hiếp.
Trong tiệm có mấy người thanh niên, đối với việc Trần lão đại muốnchiêu đãi mấy người Nhật Bổn mà đuổi những người khác đi rất là bấtmãn, đối với Trần lão đại càng khinh thường, còn kém một chút là khôngtrực tiếp mắng hắn là Hán gian.
Lượng Tử vẫn còn sợ Trần lão đại, việc buôn bán vốn có thể đắc tội vớibất cứ ai, nhưng không thể đắc tội với hắc đạo. Hắn liền khuyên bảo mấyvị thanh niên kia, vì bảo toàn cho tiệm ăn, hắn đành phải nói hết lời,thậm chí miễn phí cả tiền ăn cho bọn họ.
Lưu Vũ Phi dùng tâm linh thuật với sáu người này, hắn muốn tìm hiểu rõràng mục đích của bọn họ. Thông qua tâm linh thuật, hắn biết được mụcđích chuyến đi này của bọn họ. Tâm lý càng mắng Trần lão đại vô sỉ.
Mấy người Nhật Bổn này đến đây không phải vì cái gì khác mà chính là cóchủ ý với Vận Mệnh Thủy. Bọn họ thuộc về Cung Bổn gia tộc của Nhật Bổn,lần này có bốn người đến. Bây giờ nếu không phải giữa công cộng, Lưu VũPhi khẳng định đã giết sạch bọn họ. Nguyên trước bọn họ từng thông quaHắc Sát bang, thu thập tình báo của Tây Vũ công ty, chỉ huy Hắc Sátbang bắt cóc gia đình Lý Hưởng, nhưng khi bọn họ tổn thất một số người,không thể làm gì khác hơn là đem kế hoạch bắt cóc tạm thời dừng lại.Thẳng đến hiện tại Cung Bổn gia tộc tự mình phái người đến đây, bắt cócLý Hưởng, do người Nhật Bổn bọn họ tự mình ra tay. Hắc Sát bang sẽ tiếpứng, thông qua chính phủ, thuận lợi muốn đưa Lý Hưởng qua Nhật Bổn.Trần lão đại tới nơi này ăn cơm là muốn chúc mừng bọn họ đạt thành hiệpnghị hợp tác. Họ muốn tới đây chúc mừng một phen, mấy người Nhật Bổnmuốn tỏ ra mình là cao nhân nhất đẳng, mới đòi Trần lão đại bao cả tiệmăn. Biết được hết thảy những chuyện này, Lưu Vũ Phi rời khỏi tiệm ăn,trước khi đi lạnh lùng nhìn lướt qua Trần lão đại.
Sau khi về công ty, Lưu Vũ Phi suy nghĩ làm sao mới diệt được Hắc Sátbang. Bọn họ vì tư lợi mà dám cấu kết người Nhật Bổn, giết chết khôngđáng tiếc.
Làm cho hắn cảm thấy phiền não chính là Hắc Sát bang có tới mấy ngànbang chúng, nếu giết hết thì ngày hôm sau sẽ nảy sinh vấn đề rất lớn.Hắn nhớ tới Long Ba, đối phó Hắc bang thì nhờ bọn họ ra mặt là tốtnhất. Nghĩ lại Long Ba cũng sẽ đồng ý giúp hắn việc này. Hắn gọi điệnthoại cho Long Ba, nói với Long Ba, hắn muốn tiêu diệt Hắc Sát bang.
Long Ba hiểu rõ ý tứ của hắn, đối với sự giúp đỡ của hắn cũng cảm thấyrất vui. Hơn nữa Lưu Vũ Phi cũng không kêu hắn đi làm chuyện phạm pháp,chỉ là chuyện diệt trừ một băng nhóm xã hội đen mà thôi, chuyện này thìchỉ là chuyện nhỏ.
Ngày hôm sau, Long Ba đíchthân đến Thượng Hải. Vì không muốn lộ ra tin tức, hắn mang theo điềubinh lệnh. Lưu Vũ Phi sẽ đối phó Hắc Sát bang, Long Ba đương nhiên cầnphải tìm hiểu hết thảy về Hắc Sát bang. Giết người, buôn lậu, ma túytất cả đều có. Kết quả cuối cùng làm cho Long Ba phẫn nộ, quan viênThượng Hải cũng có liên quan đến Hắc Sát bang hơn mười người. Trong đócòn có những quan viên cấp cao, nhất là trong hệ thống công an. Vài nămnay Hắc Sát bang càng lúc càng lớn mạnh, cùng những quan viên này cóquan hệ. Lưu Vũ Phi chỉ một cú điện thoại, không những làm cho Hắc Sátbang bị diệt, còn thay đổi cả quan trường tại Thượng Hải.
Vào giữa đêm, Lưu Vũ Phi tìm được vị trí của Long Ba. Những người cóliên quan đều đã được bố trí xong, ngay cả trung ương kỷ ủy cũng đãphái người đến đây. Còn những quan viên tại Thượng Hải không biết rõtình huống cũng đã được an bài thỏa đáng.
Trần lão đại và bốn người Nhật Bổn kia, đang ở tổng hội của bọn họ tổchức tiệc tùng truy hoan. Lưu Vũ Phi thông qua thần thức, đem hết tìnhhuống trong tổng hội tìm hiểu rõ ràng. Hắc đưa vị trí của Trần lão đạicho Long Ba, cũng nói với hắn những người Nhật Bổn sẽ do mình đối phó.
Long Ba nhẹ giọng hỏi: " Tiên sinh, mấy người Nhật Bổn này có phải giống như những người lần trước chúng ta gặp hay không?"
Lưu Vũ Phi gật đầu, Long Ba liền biết ngay những người Nhật Bổn nàykhông phải những quân nhân bình thường có khả năng đối phó. Hắn phânphó thuộc hạ, không nên để cho Trần lão đại ở cùng một chỗ với đámngười Nhật Bổn kia.
Tiếp theo, chính là một hồi hành động vũ bão. Trần lão đại, còn chưakịp phản ứng, đã bị quân đội tông cửa tràn vào. Mấy người Nhật Bổn vừathấy tình thế không ổn, lập tức đứng dậy chạy trốn. Vì Long Ba từngphân phó qua, bởi vậy cũng không ai đến quản chuyện mấy người Nhật Bổnbỏ chạy này.
Bốn người Nhật Bổn kia không hề biết có người âm thầm đi theo sau. Mộtđường chạy thẳng tới một khu vựa nhỏ, dò xét mọi nơi thấy không có gìdị thường, bốn người liền ẩn thân trong một nhà lầu của dân thường, đâychính là địa điểm của Cung Bổn gia tộc tại Trung Quốc. Toàn bộ tòa lầuđều bị Cung Bổn gia tộc mua trọn, ở bên trong cũng toàn là gián điệpcủa họ. Vì không muốn làm người khác chú ý, Lưu Vũ Phi bố trí một cáikết giới bao phủ quanh tòa lầu. Lần này, hắn không muốn tự mình ra tay,hắn muốn cho Lưu Xán và Lưu Lôi hai người lịch lãm. Những cô nhi này tuvi không tệ, nhưng kinh nghiệm lâm trận lại thiếu, nếu muốn họ đượcchính thức phát triển, chỉ có thể thông qua sự chiến đấu không ngừng.
Bố trí xong kết giới, Lưu Vũ Phi bảo Lưu Lôi và Lưu Xán đi vào. Bốnngười Nhật Bổn đang ở trong một phòng: " Bát đản, không biết bọn họ từlúc nào chuẩn bị tập kích như thế, Hắc Sát bang vốn là một bang pháilớn, sao một chút tin tức cũng không thu được chứ."
" Đúng vậy, lần này họ hành động, ngay cả nội tuyến của chúng ta cũngkhông có một chút tin tức, cũng may lần này chúng ta chạy nhanh, nếukhông để cho họ chú ý, vậy đối với hành động lần này của chúng ta đã cóthể bất lợi."
" Yên tâm, Trung Quốc chính phủ sẽ không tìm các ngươi." Lưu Lôi âm trầm nói.
Lưu Lôi từng dùng Tâm Linh thuật với mấy tù binh Nhật Bổn, học đượcngôn ngữ này, mấy người Nhật Bổn này nói chuyện hắn có thể nghe hiểuđược.
" Người nào?" Trong đó có một người kinh hãi hỏi, lần này hắn dùng chính là Hán ngữ.
" Là người lấy mạng các ngươi." Lưu Lôi nói xong phát ra một đạo Thiên Cương Chỉ.
Mấy người Nhật Bổn này làm sao nghĩ đến chuyện Lưu Lôi lại đột nhiên ratay. Lưu Lôi giương tay lên...Một tiếng thảm hào thê lương truyền ra.Trong đó có một người ngã quỵ, miệng trào máu tươi, phun ra cả trượngcao, trước ngực bị Thiên Cương Chỉ xuyên thành một lỗ lớn.
Mấy người này không có nguyên anh, thân thể cũng không được cường hãn,đột nhiên đã biến thành một thi thể. Từ thi thể chậm rãi hiện lên mộthư thể có hình thái động vật, thần thức cũng không ở lại trong xácchết, nó toát ra ngoài, theo bản năng liền súc lại, nó muốn phản hồiNhật Bổn. Chỉ tiếc nó bay lên giữa không trung, đã bị kết giới đánhngược xuống dưới, vô luận nó trùng lên mạnh như thế nào, cũng không cókhả năng phá vỡ kết giới kia.
Thức thần động vật này, cất lên tiếng rống tê ách giận dữ điếc tai. Tòalầu bị tiếng rống giận của nó làm lay động không thôi. Còn trong phòngcứ tưởng rằng xảy ra động đất, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc vàođã vội vã chạy trốn ra bên ngoài. Bọn họ nhìn thấy một quái vật thậtlớn, đang ở trên bầu trời tòa lầu không ngừng rống giận.
Mỗi người đều sợ đến thét chói tai kinh hãi, đối với những người nàyLưu Vũ Phi đã sớm biết, bọn họ không phải là gián điệp của Cung Bổn giatộc mà chính là bị họ mua chuộc làm Hán gian. Đối với bọn họ vốn khôngcó lòng thương tiếc, trong lòng có ý nghĩ ác độc: hù chết các ngươi còntốt hơn, miễn phải động tay chân mà giết.
Ba người Nhật Bổn còn trong phòng, hồn phi phách tán, đây là tuyệt kỹgì đây? Bọn họ tại Nhật Bổn dù sao cũng là cao thủ nhất nhì, không nghĩtới chỉ bị một chỉ phong mà lại bị mất mạng. Ngay cả can đảm đánh mộttrận bọn họ cũng không có, ba người rất nhanh liền ẩn thân, chuẩn bị bỏtrốn trối chết.
Lưu Lôi sao có thể để cho bọn họ dễ dàng bỏ chạy, bởi vì nơi này quánhỏ, Lưu Lôi cũng không dễ sử dụng đại hình pháp thuật, hắn nhìn thấyba người kia đột nhiên biến mất, hơi run người, lập tức tỉnh táo. Bênmép bật tiếng cười nhạo, loại độn thuật bình thường này mà cũng dám đemra sử dụng. Ba người Nhật Bổn cũng không biết thuật ẩn thân của bọn họcũng không có hiệu quả, thấy Lưu Lôi vẫn không nhúc nhích đứng ở nơiđó, mặt họ lộ vẻ vui mừng, nhỏ giọng hướng xa chỗ Lưu Lôi dời qua.Thẳng đến khi họ cách Lưu Lôi chừng hai thước thì đột nhiên Lưu Lôidương tay, một đạo cương khí theo tay bổ ra.
Vài tiếng kêu thảm thiết, mấy người Nhật Bổn còn chưa kịp phản ứng, đãbị cương khí của Lưu Lôi bổ ra bay văng ra ngoài thước. Nhìn thấy ẨnThân thuật của mình không có hiệu quả đối với Lưu Lôi, trong mắt bọn họlộ ra điên cuồng, miệng liền lẩm bẩm. Theo chú ngữ trong miệng bọn họtruyền ra, từ đỉnh đầu từ từ toát ra một cỗ khói đen, vì bảo vệ tínhmạng, bọn họ chỉ đành mời xuất thức thần. Một cỗ tinh khí từ trên ngườibọn họ phát ra, bởi vì thức thần này cũng không phải là thật thể. Bọnhọ xuất hiện cũng chỉ phiêu đãng tại hư không, ba người Nhật Bổn kêulên những tiếng kêu bén nhọn. Ba thức thần khựng lại rồi đồng loạt xônglên, vung trảo ào tới. Điện quang hoa lửa chớp lóe, Lưu Lôi phát ra mộtđạo khí tạo thành vách tường, ngăn trở ở phía trước. Phanh! Phanh!Phanh! Ba tiếng nổ vang lớn, khí tường phía trước Lưu Lôi bị kích phá.Thức thần lúc hư lúc thật biểu hiện ra lực lượng của bọn họ, Lưu Lôichỉ cảm thấy xương cốt đau đớn không tưởng. Hắn nghĩ không ra mấy thứcthần này nhìn như những hư thể vô dụng nhưng lực công kích lại mạnh đếnnhư vậy. Vì sơ ý khinh thường mà hắn đã bị thương. Bản năng hắn lui rasau ba thước, cùng lúc đó ba đôi móng vuốt đã chụp hụt tới.
Lưu Lôi cố nén sự đau đớn nơi ngực, hai tay khấu động, vài đạo điệnmang từ trên tay hắn kích xạ ra. Làm cho Lưu Lôi nghĩ không ra chính làkiếm khí trực tiếp xuyên thấu mấy thức thần này, trong khi những ngườikhác thường khi bị kình khí hắn bắn ra đánh nát thành phấn mạt.
Ba người Nhật Bổn nhìn thấy Lưu Lôi không cách gì đối phó với thức thần của mình, ở một bên " kiệt, kiệt, kiệt" cười đắc ý.
Đối với hết thảy những chuyện xảy ra trong phòng, Lưu Vũ Phi thấy rõhoàn toàn, hắn đối với sự sơ ý của Lưu Lôi cảm thấy bực mình.
" Lưu Lôi, đây là những hư thể, vật lý công kích sẽ không có tác dụng,phải dùng Liên Hoa Quyết." Có Lưu Vũ Phi chỉ điểm, trong lòng Lưu Lôiliền trấn tĩnh lại.
" Liên Hoa Sơ Hiển." Chỉ thấy hai tay Lưu Lôi hiện ra một đóa hoa sendo lửa hình thành, một cỗ sóng nhiệt từ trên tay Lưu Lôi lao thẳng ra,thức thần đối với loại thuần dương năng lượng này rất là kinh hoàng.Bọn họ nhìn thấy Lưu Lôi còn chưa phát động công kích, liền hướng tớiLưu Lôi phát nổi lên thế công thật liều mạng.
Trảo ảnh bay đầy trời, Lưu Lôi giống như một chiếc lá cây xuyên qua lạigiữa những khe hở. Hắn ở một bên chớp động, hai tay vẫn không ngừngkháp Liên Hoa Quyết.
Liên Hoa Quyết sau khi hiện ra, cũng không có lập tức công kích. Ngượclại chậm rãi vòng quang Lưu Lôi, càng ngày càng nhiều ngọn lửa hoa sen,từ trên tay Lưu Lôi hình thành. Từ từ toàn thân Lưu Lôi đều được chekín bởi ngọn lửa hoa sen.
Lúc này Lưu Lôi đột nhiên ngừng lại, trên thân hắn mang đầy ngọn lửa,nhìn qua có vẻ trang nghiêm, giống như một vị lão tăng đắc đạo. Ba thứcthần cũng không còn dám công kích Lưu Lôi, sự khắc chế tự nhiên làm chotrong mắt họ tràn ngập sợ hãi.
Ba người Nhật Bổn phát ra từng đạo tiếng rít, thức thần vẫn dừng lại không tiến, chỉ thỉnh thoảng rống giận.
" Liên Hoa Phân Phi." Lưu Lôi đột nhiên mở mắt, chợt quát một câu. Theolời nói buông ra, ngọn lửa hoa sen đang vây vòng quanh hắn mãnh liệtbộc phát, bay tán trong hư không, tiếp theo giống như tuyết bay rơixuống từng mảnh. Ba thức thần mỗi con dính vào một ngọn lửa hoa sen,đều phát ra một tiếng tê ách thê lương, mà thân hình cũng nhỏ đi mộtvòng. Nếu không có tiếng kêu thảm thiết của thức thần, thì cảnh tượngnày nhìn qua vô cùng cực mỹ.
Ba người Nhật Bổn sắc mặt tái nhợt nhìn thức thần đang bị biến nhỏ đi,bọn họ nhìn thấy Lưu Lôi mở mắt rồi lại nhắm lại. Ba người hướng tớiLưu Lôi bắn người tới, bỗng dưng năm luồng hàn quang nhảy lên không, batiếng kêu đau đớn vang lên, lại một trận mưa máu, ba người liền phơithây tại chỗ.
Ba thức thần đang bay cao chừng ba thước, tại ngọn lửa hoa sen hòa tan, hiện chỉ cỡ như con chó nhỏ mà thôi.
" Liên Hoa Quy Nhất." Mười đóa ngọn lửa hoa sen từ trên không hạ xuống,theo tiếng quát của Lưu Lôi, liền tụ tập cùng một chỗ...Oanh! Oanh!Oanh! vài tiếng bạo thanh vang lên.
Tòa lầu cao không chịu nổi lực công kích, liền sụp đổ. Lưu Lôi trướckhi Liên Hoa Quyết phát động thì cũng đã phi thân bắn ra ngoài.
Bên ngoài tòa lầu, một mànthảm tuyệt nhân hoàn đang diễn ra. Mấy thức thần đang bị kết giới ngăncản, không đường bỏ trốn, liền trút giận lên những người bình thườngchạy từ trong tòa lầu ra. Âm phong nổi lên bốn phía, mấy người này vốnkhông mặc được bao nhiêu quần áo, càng lạnh đến đông cứng tận xương,lông tóc toàn thân dựng đứng.Thức thần đánh vào kết giới không có kếtquả, đột nhiên từ trong hư không lao xuống, chụp vào một trung niên đạihán, chỉ thấy người đàn ông chừng ba mươi tuổi này nhìn bằng mắt thườnglà có thể thấy được tốc độ già yếu rất nhanh. Chỉ khoảng vài phút thờigian, đã thành một lão nhân tóc bạc già yếu, chỉ thêm vài phút, đã trởthành một xác chết lạnh cứng, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt sợ hãi tộtcùng, có thể thấy được ở thời khắc cuối cùng của tính mạng, hắn đã bịkinh hoàng đến cực độ.
Đám người này chỉ là người bình thường, dĩ nhiên chịu không được tìnhcảnh kinh khủng đến như vậy, hoảng sợ cất tiếng thét chói tai vang tậnmây xanh.
Một người thì dĩ nhiên không cách nào thỏa mãn khẩu vị của thức thần,nó lại chuyển mục tiêu sang những người khác. Một lúc sau, trên mặt đấtcó mười xác chết khô quắt không còn huyết nhục, y như vừa mới bị đàomóc từ trong cổ mộ ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Vũ Phi cười nhạt, tự nhủ: " Vậy càng tốt, đámngười này cũng nên giết hết, còn có giết thứ vật này, cũng có thể xưnglà thay trời hành đạo, Lưu Xán ngươi tới thu thập nó, không nên khinhthường."
Thức thần hấp thu được hơn mười tính mạng tinh khí, làm cho thần thứchỗn độn có trí lực sơ bộ, vốn có thân thể phiêu hư, bây giờ đã có dấuhiệu ngưng tụ thành thực thể.
Lúc này tòa lầu cũng vang lên một tiếng nổ mạnh rồi sụp xuống, từ bêntrong bay ra một người. Theo bản năng thức thần tưởng rằng hắn là mộtuy hiếp, bèn rít gào một tiếng, hướng theo phương hướng của Lưu Lôi vỗra một trảo.
Lưu Lôi vừa bay ra bên ngoài, bên tai liền truyền đến một tiếng rốngto, một đạo kình khí hướng hắn vọt tới. Chỉ trong tích tắc, thân hìnhhắn từ một góc độ không thể tư nghị, né tránh vọt qua. Trên đỉnh đầubay xuống một thân thể lông lá, Lưu Lôi sau khi thoát hiểm, cũng may làtu vi của hắn cao cường nhưng cũng không tránh khỏi xuất ra một thân mồhôi lạnh.
" Lưu Lôi, sợ hãi lắm phải không?" Lưu Xán từ bên trên hạ xuống, nói đùa một câu.
" Đi! Đi! Đi! Chuyện không liên quan ngươi, chỉ bằng vào thứ quái vật này mà cũng muốn đả thương ta sao."
" Tốt lắm, không nói giỡn với ngươi nữa, ngươi đã giết ba con rồi, thiếu gia nói con này do ta thu thập, ngươi về trước đi."
Lưu Lôi gật đầu, phi thân đi. Thức thần đã có được chút ít trí lực, nóđã cảm thấy, người trước mắt này cũng không dễ đối phó. Nó cũng khôngcho rằng Lưu Xán có thể làm gì được nó, nhìn thấy Lưu Xán nói chuyệnvới Lưu Lôi không ngừng, cho rằng đang miệt thị nó. Thanh âm điếc tainhức óc lại vang lên, đánh thẳng tới Lưu Xán. Thức thần vốn là một thânthể cường lực, vừa hút hơn mười tinh khí của con người, làm cho thựclực của nó càng tăng cao một bậc. Lực va chạm mạnh mẽ, tốc độ cựcnhanh, mắt thường khó thể thấy rõ. Lưu Xán nhẹ nhàng bắn ra, thân thểxẹt qua một đạo quang tuyến.
Phanh! Một tiếng, thức thần bị mất đi mục tiêu, đâm thẳng vào kết giới.Lực phản chấn của kết giới, đẩy lui nó hơn mười thước, bụi mù cuồn cuộntừ trên mặt đất nổi lên hơn trượng cao.
" Ha ha ha, chỉ bằng vào tốc độ chậm rì của ngươi, vậy mà cũng muốn đánh ta sao!"
Lưu Xán nhìn ra thức thần này có ý thức, cố ý cười nhạo. Thức thần rítgào phát lên điên cuồng, dùng hết tất cả kỹ năng của nó, phát ra côngkích toàn lực như cuồng phong bão tố. Chụp, vồ, trảo, móc, chỉ cònthiếu việc sử dụng yêu đan mà thôi. Tốc độ của nó thật rất nhanh, đángtiếc còn luôn kém một chút, điều này làm cho nó tức giận đến khôngngừng rít gào.
" Lưu Xán, đừng đùa nữa, tốc chiến tốc thắng."
Nghe được âm thanh thúc giục của Lưu Vũ Phi, Lưu Xán thu hồi vẻ mặtcười nhạo, đừng xem hắn vừa rồi tưởng chừng như dễ dàng, kỳ thật hắncũng chỉ dựa vào thân pháp Lưu Vũ Phi truyền thụ, hơn nữa còn suýt bịthức thần chụp trúng vài lần.
Lưu Xán kêu lên một tiếng, một ngọn chỉ phong nóng rực từ ngón tay hắnbắn nhanh ra. Thức thần đang đánh tới, đột nhiên một đạo sóng nhiệtnóng hực truyền đến.
" Ô..." Một tiếng tru lên, nơi ót nó xẹt qua một ngọn lửa, làm nó đauđến mức chỉ có thể tru rống lên. Hai tay Lưu Xán đột biến, một ngọn lửaphun ra, từng vòng hỏa quang, cao thấp tung bay, tạo nên tiếng gió rítlẫm liệt hướng thức thần trùm tới, thức thần có thân thể cao gần bathước, tất cả đều bị bao phủ trong biển lửa. Nhìn qua giống như một tòanúi lửa di động, làm người ta khiếp hãi cực độ.
Tam Vị Chân Hỏa, phát ra tiếng vang thiêu đốt, thức thần bị một kíchcủa Tam Vị Chân Hỏa, bản năng muốn cầu sống, làm hung tính của nó đạiphát. Không để ý tới toàn thân bị che kín bởi ngọn lửa, nó như một đoànhỏa cầu bay vút tới hắn. Đối mặt với hỏa cầu đang đâm đầu lao tới, haitay Lưu Xán vừa chuyển, một vách tường lửa ngăn cản ngay trước mặt hắn.
" Hoa." Một tiếng, vách tường lửa bị thức thần đánh vỡ. Tay phải LưuXán lại chuyển tạo ra một đạo thủ ấn, ngọn lửa vốn sắp sụp đổ chợt nhưlà có ma thuật, hình thành một hỏa cầu nhỏ cỡ nắm tay.
" Tật." Vô số hỏa cầu, hướng thức thần bắn ra.
" Phá." Trùm lên thân thể thức thần, hỏa cầu đột nhiên nổ mạnh, thứcthần còn chưa nhận được hết làn sóng công kích này. " Sất." Trên tayLưu Xán lại ngưng tụ một thanh đao hình ngọn lửa, một đạo bá đạo kìnhkhí mang theo nhiệt độ cao vô cùng lăng không bổ ra.
Thức thần kêu lên một tiếng thảm hào, bị bổ làm hai nửa. Thân xáckhổng lồ, vặn vẹo vài cái hoàn toàn biến mất. Hợp ba đạo công kích,sạch sẽ gọn gàng, không có chút nào chậm trễ.
" Tốt lắm, Lưu Xán ngươi thiêu hủy thi thể trên mặt đất, chúng ta cũngphải rời đi." Lưu Vũ Phi thu kết giới, phân phó nói. Thi thể này nếukhông thu thập, ngày mai có người nhìn thấy, vậy còn không hù chếtngười ta hay sao. Hơn nữa bây giờ tất cả phòng ốc đều bị Lưu Lôi làm đổsụp.
Ngày hôm sau, giới truyền thông tại Thượng Hải đều báo ra hành độngthanh trừ bang phái xã hội đen. Chỉ một buổi tối, hắc đạo của ThượngHải bị quét dọn sạch sẽ. Mà Hắc Sát bang nổi danh, cùng với những phầntử xã hội đen, chỉ trong một đêm đã bị bắt hơn một ngàn. Mà Hắc Sátbang càng không may, chẳng những lão đại bị bắt, mà tất cả những thànhviên chủ yếu cũng đều không thoát một ai. Một nhóm quan viên có liênquan đến Hắc Sát bang đều bị mời đến kỷ ủy.
Lưu Vũ Phi đả tọa đến buổi sáng thì tỉnh lại, nhìn thấy có một quanviên đang giới thiệu hành động tối hôm qua trên tivi. Đối với chuyệnnày Lưu Vũ Phi cũng không để ý, hắn chỉ cần Hắc Sát bang diệt vong làđược. Từ khi biết Hắc Sát bang cấu kết người Nhật Bổn, Lưu Vũ Phi phánđoán, bên ngoài quốc ngoại tổ chức lại có hành động mới. Vì sự an toàncủa gia đình Lý Hưởng, Lưu Vũ Phi dời cả nhà Lý Hưởng đến khu sản xuấtở lại. Lưu Vũ Phi sợ những tổ chức nước ngoài này sẽ lợi dụng hỏa lựcmạnh tập kích nhà của Lý Hưởng. Hắn vừa gọi điện thoại cho Long Ba, báocho hắn biết tối qua đã thu thập mấy người Nhật Bổn kia, bảo hắn khôngnên lo lắng. Tiếp theo lại trò chuyện với Long Ba vài câu, mới gác điệnthoại.
Hai ngày sau, gia đình Lý Hưởng cũng dời đến ở chung chỗ với Lưu VũPhi. Trước một ngày họ dời đến, có Tự Do Dong Binh Đoàn của Mỹ quốcchính phủ, sau khi ẩn nhẫn hơn một tháng, tự cảm thấy mọi sự đã chutoàn, liền muốn hành động. Tiếp thu kinh nghiệm thất bại của những dongbinh đoàn khi trước, bọn họ không có nửa đường đón đầu xe của Lý Hưởng,mà là đợi sau khi Lý Hưởng về nhà mới động thủ. Nhưng bọn họ lại khônghề hay biết những việc họ làm đều bị một đôi mắt vô hình nhìn thấy.
Tự Do Dong Binh Đoàn lần này tới mười mấy người, bọn họ là tinh anhtrong tinh anh. Chẳng những năng lực cường hãn, còn từng tham dự quakhông biết là bao nhiêu hành động. Bọn họ mang theo vũ khí cũng làm choLưu Vũ Phi khiếp sợ. Hắn từ trên internet tìm hiểu về vũ khí bọn họmang theo. Nếu đã biết rõ mục đích bọn họ đi tới, Lưu Vũ Phi đươngnhiên sẽ không để người khác tìm tới cửa. Hắn biết đám người ngoại quốcnày còn chưa kịp hành động, liền để cho Lưu Lôi và Lưu Xán hai người ratay giải quyết. Mười mấy quân nhân đặc chủng đeo đầy vũ khí chống lạingười tu chân thì kết cục không nói cũng đã biết. Trải qua đả kích nhưvậy, Tự Do Dong Binh Đoàn, cũng không còn dám phái người đến nữa. Bọnhọ thề, chỉ cần Lý Hưởng đi đến bất cứ quốc gia nào ngoài Trung Quốc,bọn họ nhất định phải toàn lực giết chết để tẩy rửa sự sỉ nhục đã chịutại Trung Quốc. Ở Trung Quốc bọn họ không có cách nào, nhưng ở bất cứquốc gia nào khác, bọn họ đều có tin tưởng giải quyết những vệ sĩ củaLý Hưởng.
Nguyên Đán, đảo mắt đã đến, Lưu Vũ Phi vào Giang Sơn Xã Tắc Đồ, đưaTriệu Nhược Băng từ trong nhập định gọi tỉnh. Thời gian nửa tháng,Triệu Nhược Băng mặc dù không có đột phá Kim Đan kỳ, đạt tới Nguyên Anhkỳ nhưng cũng đến được tu vi Kim Đan hậu kỳ, cách Nguyên Anh kỳ khôngcòn xa lắm.
" Ca, đã đến giờ rồi sao? Ai, nhập định chỉ thoáng chốc qua thật nhanh,muội chỉ cảm thấy mình vừa nhắm mắt lại thì đã qua rồi. Được rồi ca,bây giờ muội đã đạt tới trình độ thế nào?" Triệu Nhược Băng mở đôi mắtxinh đẹp, chu cái miệng nhỏ hỏi. Lần này nàng nhập định tỉnh lại, tựcảm thấy mình bất đồng, cả người thư sướng vô cùng. Cảm thấy viên kimđan trong cơ thể không ngừng thu xuất từng đạo chân nguyên, theo thânthể chạy khắp bốn phía, tiếp theo lại được kim đan thu hồi, rồi dừnglại sự vận hành.
" A a! Muội tới Kim Đan hậu kỳ rồi, khi nào muội đạt tới Nguyên Anh kỳ,thì có thể ngự kiếm phi hành, đến lúc đó muội có thể tự do bay lượn."
" Hay a! Hay a! Muội có thể bay, cảm ơn ca." Nhìn Triệu Nhược Băng nhưtiểu hài tử đang vui vẻ kêu lên, Lưu Vũ Phi lắc đầu: " Tốt lắm Băngnhi, muội còn không trở về, cha của muội sẽ tự mình đến Bắc Kinh đó."
" Muội không sợ, thời gian nơi này so với bên ngoài đã chậm hơn rấtnhiều, cho dù có nghỉ ngơi thêm vài ngày cũng không đáng ngại, thật hyvọng có một ngày ca có thể đi riêng với muội được vài ngày du ngoạn."Triệu Nhược Băng nói những lời này với vẻ mặt tràn ngập cô đơn.
Lưu Vũ Phi dường như hiểu được nhìn thoáng qua nàng, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Hai người trầm mặc một hồi, Triệu Nhược Băng cười nói: " Ca, muội không có ý gì khác, ca cũng đừng nghĩ nhiều a."
Lưu Vũ Phi than nhẹ một tiếng: " Được rồi Băng nhi, chúng ta ra ngoàithôi, lần này muội đi trở về, ta để cho Phi Tuyết đi theo muội."
" Đâu có gì mà ca để Phi Tuyết đi theo muội làm chi, muội về nhà thôi đâu có chuyện gì, hơn nữa Phi Tuyết còn đang nhập định."
" Không sao, ta gọi tỉnh cô ấy là được, lần này muội về nhà giải thíchrõ ràng với gia đình một chút." Lưu Vũ Phi không muốn cho nàng biếtnhiều về ân oán của mình và tu chân giới. Tuy nói mình và tu chân giớichính đạo đã giảng hòa rồi, nhưng Ma Tông vẫn còn tồn tại. Ai biết, bọnhọ có phát hiện ra quan hệ giữa mình và Triệu Nhược Băng hay không, cóPhi Tuyết đi theo, thì hắn có thể yên tâm một chút.
Hơn mười phút sau, Lưu Vũ Phi đưa Phi Tuyết cùng Triệu Nhược Băng điđến giao khu Tây An. Hắn cũng không định đi bái phỏng Triệu gia, mà làlấy vài viên Tẩy Tủy Đan đưa cho Triệu Nhược Băng, để cho nàng chuyểntặng cho người nhà. Làm xong mấy việc này, Lưu Vũ Phi quay trở vềThượng Hải, hắn cần trong mấy ngày nay, đem những thế lực nước ngoàicòn ẩn núp tiêu diệt hết. Để cam đoan gia đình Lý Hưởng không còn phảichịu sự uy hiếp.
Triệu Nhược Băng nhìn vào nơi Lưu Vũ Phi biến mất, đứng ngây người ra hồi lâu.
" Tiểu thư, thiếu gia nhất định có việc vội vàng, nếu không thiếu giasẽ không vội vã trở về như vậy đâu." Phi Tuyết không biết hiện giờTriệu Nhược Băng đang nghĩ gì, còn tưởng rằng Triệu Nhược Băng đangtrách Lưu Vũ Phi, không chịu đi theo nàng về thăm nhà.
Tâm lý của cô nhi chính là so với người bình thường thì sớm thành thụchơn nhiều. Từ đủ cách biểu hiện của Triệu Nhược Băng, Phi Tuyết đã nhìnra Triệu Nhược Băng đã sớm si tình với Lưu Vũ Phi. Đối với việc này họcũng không nghĩ gì, chỉ có chân thành hy vọng Triệu Nhược Băng và TôThiến đều có một kết cục thật hoàn mỹ.
" Ta không có ý trách ca, Phi Tuyết đừng có nghĩ nhiều quá, đi thôi,chúng ta về nhà." Triệu Nhược Băng cũng không giải thích gì với PhiTuyết.
Triệu Nhược Băng mang theo Phi Tuyết về đến nhà, khi được người hầu báolại thì Triệu Kiếm Bình còn có chút không tin. Hắn biết chuyến bay sớmnhất cũng phải đến thời gian giữa trưa. Không tin thì không tin nhưngvợ chồng bọn họ vẫn đi ra phòng khách. Cho đến khi nhìn thấy con gái,hai người cũng run lên hồi lâu, bọn họ nghĩ không ra con gái đi về bằngphương tiện gì, xe lửa? Không giống! Với con gái họ hiểu rõ, nàng tuyệtđối sẽ không ngồi xe lửa, xe hơi càng không cần nói.
" Băng nhi, sao con về nhanh thế?"
" Ba, mẹ, làm sao vậy, con trở về không vui sao? Không phải hai người muốn con về sao?"
" Nhưng không phải tới giữa trưa mới về tới sao?"
" Ba, việc này con sẽ giải thích sau với ba, nào, đây là Phi Tuyết, đi cùng với con về, mấy ngày nay sẽ ở lại nhà của chúng ta."
Lúc này Triệu Kiếm Bình với Cao Phương hai người mới chú ý tới PhiTuyết, vừa rồi bọn họ bị con gái làm cho sửng sốt nên không chú ý. PhiTuyết bề ngoài chưa được trưởng thành chính chắn, nhưng nàng có một cỗkhí chất mờ ảo, làm cho người ta nhìn thấy nàng cảm giác rất nhẹ nhàngthoải mái.
Triệu Kiếm Bình liếc mắt nhìn ra Phi Tuyết không phải là một ngườithường, phát hiện khí chất của tiểu cô nương này rất giống với con gáicủa mình. Phi Tuyết tiến lên, làm ra thi lễ: " Chào chú, chào dì, lầnnày Phi Tuyết quấy rầy rồi."
Triệu Nhược Bình phát giác hai vợ chồng đã nhìn chằm chằm vào một cônương, có chút thất lễ. Hắn ho khan rồi ra dấu nói: " Phi Tuyết, con làbạn của Băng nhi, ta gọi tên con là được rồi."
" Dạ đó là đương nhiên."
" Phi Tuyết, trên đường đã vất vả rồi, đến nhà chúng ta thì đừng kháchkhí, coi như là nhà của mình đi, ngày mai sẽ bảo Băng nhi đưa con đimua sắm." Triệu Kiếm Bình còn tưởng rằng Phi Tuyết đến là để du lịch.
" Cảm ơn chú, con cũng không mệt lắm."
" Được rồi lão công, Băng nhi, con đưa cô Phi Tuyết tới phòng khách đi."
" Ba, mẹ, chúng con đi trước đây."
Chờ con gái rời đi, phía sau Triệu Kiếm Bình liền thay đổi sắc mặt, vẻmặt thật nghiêm túc: " Phương, em nhìn xem lần này Băng nhi trở về, cóphải khác hẳn với lần trước hay không, lần này càng không thấy rõ đượchình dáng của nó."
" Ừm, em cũng có loại cảm giác này, anh có phát hiện hay không, PhiTuyết cũng không phải người bình thường, chung quy cảm giác mà em phânvân chính là một loại cảm thụ phiêu dật, được rồi con gái đã trở về, đểtừ từ hỏi nó chuyện đã xảy ra tại Bắc Kinh, không cần chuyện gì cũng lamắng mới được."
Cao Phương, vì là phụ nữ nên chỉ cần nhìn là biết con gái vẫn nguyênvẹn thân thể băng thanh ngọc khiết. Đối với việc này, Triệu Kiếm Bìnhgật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bây giờ hắn nổi lên nghi vấn với lời của LýKhánh Lạc đã nói. Nếu con gái thật sự sống chung với đàn ông, sao cònchưa bị hư thân? Trong đó chắc chắn phải có nguyên nhân không muốn chongười ta biết. Hắn quyết định sẽ cẩn thận hỏi rõ con gái của mình.
Triệu Nguyên Thanh biết chị gái trở về, hắn lập tức tìm Triệu NhượcBăng, hắn muốn cho nàng nhìn thấy trong hai tháng nay hắn đã cố gắngluyện công như thế nào. Từ lần trước biết được chị gái có công lực phiphàm, hắn vẫn ôm ấp giấc mộng, ngày nào đó có được công lực như chịmình. Triệu Nguyên Thanh đi thẳng đến phòng của chị, không có ai ở đó!Hỏi người hầu, mới biết được tỷ tỷ đang ở trong phòng của khách.
Vài phút sau.... " Tỷ tỷ, chị đã về rồi!" Triệu Nguyên Thanh không hề gõ cửa, trực tiếp đẩy mạnh mà vào.
" Tiểu đệ, đã nói với em nhiều lần, đi vào cửa thì cần phải gõ cửatrước, sao đến bây giờ em còn chưa chịu sửa đổi chứ." Triệu Nhược Băngthấy em trai lỗ mãng đi vào phòng người khác như vậy, rất là bất mãn.
Triệu Nguyên Thanh không biết có người ngoài ở đây, bèn lắc đầu vàicái, cười khúc khích vài tiếng. Triệu Nhược Băng vẻ mặt xấu hổ nhìn PhiTuyết. Nàng đối với người em trai này cũng rất đau đầu, Phi Tuyết chỉcười cười, ý bảo mình cũng không ngại chuyện này.
" Tiểu đệ, em cấp bách tìm chị có chuyện gì không? Nếu không có lý do chính đáng, coi chừng chị xử tội em đó."
" Tỷ, em thật không phải cố ý, em chỉ muốn cho chị nhìn xem thời giannày em cố gắng thế nào, cả ba cũng khen thưởng em, nói công lực của emtăng lên rất nhiều."
" Tốt lắm, tốt lắm, chị còn muốn dọn phòng, để chút nữa chị sẽ xem thử."
Triệu Nguyên Thanh đành uể oải lui ra ngoài, vẻ mặt mất hứng. TriệuNhược Băng nhìn thấy vẻ mặt uể oải của em trai, không khỏi bật cười.Tiểu đệ luôn là như vậy, có cao hứng hay không cũng đều hiện rõ trênmặt. Chỉ một chút thời gian, phòng đã dọn xong.
" Phi Tuyết, chúng ta cùng đi nhìn xem đệ đệ của ta được không? Tu vicủa em so với ta cao hơn rất nhiều, chỉ điểm cho em trai ta một chútthế nào?"
" Tiểu thư, pháp quyết của chúng ta không thể tùy tiện dạy người, thiếu gia sẽ trách cứ đó!"
" Phi Tuyết, yên tâm đi, ta không phải muốn em dạy tiểu đệ ta tu chân,chỉ muốn em chỉ điểm một chút, nơi nào hắn có khuyết điểm."
Phi Tuyết gật gật đầu, chỉ cần không phải dạy pháp quyết tu chân là được.
Sân luyện công, Triệu Nguyên Thanh đang luyện tập thân pháp do Lưu VũPhi đã cải biến. Nếu những người khác bắt gặp mà nói thì sẽ rất kinhngạc. Thân ảnh Triệu Nguyên Thanh càng thi triển thì càng lúc càngnhanh, chớp mắt cả sân luyện công đều tràn ngập thân ảnh của hắn.
" Không tệ đó tiểu đệ, xem ra mấy tháng này em thật sự rất chuyên tâm luyện công."
" Chị, làm xong việc rồi a, thế nào em không lừa chị a, ba hay nói cônglực của em không được, nếu không tốc độ của em bây giờ đã là gấp đôi."Triệu Nguyên Thanh nhìn thấy tỷ tỷ đi tới, hưng phấn nói. Nói xong hắncòn nhìn nhìn sang Phi Tuyết đang đứng bên người Triệu Nhược Băng. Muốntìm được một sự sùng bái trên mặt Phi Tuyết, nhưng rất nhanh hắn đãphải thất vọng.
Triệu Nhược Băng biết được ý nghĩ của hắn, không khỏi cười khúc khích.
" Tỷ! Chị cười cái gì chứ, có chuyện gì mà cười như thế?"
" Tiểu đệ a, chỉ bằng vào chút năng lực bây giờ của em mà cũng muốn choPhi Tuyết sùng bái em sao! Không phải chị đả kích em, chỉ bằng bản lĩnhhiện giờ của em, đến một vạn người cũng không phải là đối thủ của PhiTuyết."
Triệu Nguyên Thanh nhìn Phi Tuyết, thân hình nhỏ nhắn, dù thế nào hắn cũng không tin tưởng, lời tỷ tỷ hắn nói là nàng lợi hại.
" Phi Tuyết, vừa rồi em đã thấy được, thân pháp của đệ đệ ta thế nào?"
" Rất kém cỏi, tốc độ chậm như bò, không có gì đáng xem." Phi Tuyết vốn là lời thật nói thẳng ra.
Nhưng Triệu Nguyên Thanh không phục, hắn nghĩ thân pháp của hắn vốn caosiêu, nhưng lại bị một nha đầu nói đến nỗi không ra gì như thế.
" Này, lời nói cũng không thể nói lung tung, cô nói tốc độ của ta chậmnhư bò kéo xe, đó không phải muốn nói tốc độ của cô phải nhanh hơn tarồi?"
" Ta nói là sự thật, tin hay không do anh."
" Cô..."
" Tốt lắm tiểu đệ, em không cần không phục, Phi Tuyết cũng sẽ không gạtem, Phi Tuyết có thể chỉ điểm cho hắn một chút được không?"
" Hừ..." Triệu Nguyên Thanh vẫn không phục, Phi Tuyết cũng không để ýđến thái độ của Triệu Nguyên Thanh: " Thân pháp chuyển đổi phải có mộtchút nhanh, nhưng mấu chốt cũng là địa phương này, có chút chậm chạp,nói cách khác bề ngoài thì xem được nhưng thực chất lại không hay."
Triệu Nguyên Thanh bị một cô gái tuổi còn nhỏ hơn mình giáo huấn, tronglòng nổi giận. Mặt mũi cũng không chịu nổi, hít sâu một hơi. Nhẫn nạiđè nén nỗi tức, ở trong lòng âm thầm nói: " Con trai tốt không tranhđấu với con gái." Ý nghĩ này đã nói ra hắn đang tức giận như một tiểuhài tử.
Triệu Nhược Băng cười cười, hắn biết đệ đệ bây giờ không phục lắm: " Phi Tuyết, em có thể chỉ điểm hắn một chút hay không?"
" Tiểu thư, không có gì hay để chỉ hắn cả, hắn chỉ là công lực khôngđủ, nhưng bộ pháp cũng rất thành thục, chỉ cần công lực hắn gia tăng,thì những chuyện khác không còn là vấn đề."
Triệu Nguyên Thanh hừ một tiếng, đối với lời nói của Phi Tuyết không chấp nhận.
" Tiểu thư, lão gia tìm cô, muốn cô đi gặp mặt." Lúc này một người hầu đi tới kêu Triệu Nhược Băng.
" Ừm.."
Ba người Triệu Nhược Băng rời khỏi nơi luyện công, đi tới đại sảnh gặpTriệu Kiếm Bình. Phi Tuyết đi về phòng trước, gia đình của Triệu NhượcBăng cùng nói chuyện, làm một người ngoài, nàng không thể tham giatrong đó.
Còn chưa đi đến đại sảnh, Triệu Nhược Băng chợt nghe một thanh âm quenthuộc. " Hắn không phải ra nước ngoài rồi sao? Sao lại đến nhà chúngta." Mang theo đầy nghi vấn, Triệu Nhược Băng đi tới phòng khách. Pháthiện chẳng những có Lý Khánh Lạc, còn có một người ngoại quốc rất anhtuấn. Triệu Nguyên Sinh và Triệu Kiếm Bình đang cùng bọn họ ngồi nóichuyện.
" Ba, anh hai, mọi người tìm con?" Tiếp theo nàng lại hướng tới Lý Khánh Lạc thản nhiên nói: " Chào Lý đại ca."
Mà người ngoại quốc bên cạnh không khỏi si ngốc nhìn dung nhan tuyệtthế của Triệu Nhược Băng. Lý Khánh Lạc biết hắn đã thất thố, từ saulưng nhẹ nhàng đẩy một cái. Lúc này hắn mới thanh tỉnh, đi tới trướcmặt Triệu Nhược Băng, làm ra một lễ dáng quý tộc: " Tiểu thư, cô thậtmỹ lệ, bổn nhân vốn là tổng tài Ước Khắc Hán Kiệt của công ty TM. Rấtmay mắn quen biết cô."
Nói xong lại hôn lên tay của Triệu Nhược Băng, Triệu Nhược Băng rấtnhanh lui bật ra sau: " Tiên sinh, người Trung Quốc chúng ta rất bảothủ, sẽ không cùng với người vừa mới gặp mặt có sự tiếp xúc thân mậtnhư vậy."
Triệu Nhược Băng cũng không muốn bàn tay mình bị nước bọt của ngườikhác dính vào. Đối với chuyện này nàng cũng không cảm thấy là mình thấtlễ, dù việc này chỉ là lễ tiết bình thường của người nước ngoài. Ngườingoại quốc nghe lời giải thích chỉ cười cười, vẫn không vì lời cự tuyệtcủa nàng mà tức giận. Quả nhiên rất có phong độ của một thân sĩ.
" Băng nhi, Ước Khắc tiên sinh vốn là có huyết thống quý tộc, gia tộcbọn họ vốn là một trong những gia tộc xưa nhất của nước Pháp."
" Ước Khắc tiên sinh, chào ông, vừa rồi đã thất lễ." Tuy nói như vậy nhưng khẩu khí của nàng vẫn lạnh lùng.
" Là ta lỗ mãng, ta vốn lần đầu tiên đến Trung Quốc, trước kia cũng cónghe nói về Trung Quốc, người phương đông đều bảo thủ, hôm nay mới biếtlời đồn không phải là giả."
Triệu Nhược Băng không biết cha nàng gọi nàng tới là vì chuyện gì, bènhỏi: " Ba, ba tìm con có chuyện gì sao? Con gái còn đang có khách,không có việc gì thì con đi xuống trước."
" Ôi, là như thế này, trước đây ít ngày có nghe cháu Lý nói, trong cáccon có điều gì đó hiểu lầm, vừa vặn hôm nay cháu Lý cùng đi với ƯớcKhắc tiên sinh đến Tây An khảo sát thị trường, hai người các con có gìhiểu lầm thì sao không giải thích với nhau luôn đi."
" Ba, con gái cùng Lý đại ca chẳng có gì hiểu lầm cả, ba đừng nghĩ nhiều quá." Nói xong Triệu Nhược Băng liền muốn rời đi.
Sắc mặt Lý Khánh Lạc hơi đổi, trong ánh mắt lóe lên một tia không camtâm. Cha con Triệu Nhược Băng nói tiếng Trung Quốc nên Ước Khắc khôngthể nghe hiểu, hắn nhìn thấy Triệu Nhược Băng có ý rời khỏi, không khỏithấy nóng nảy. Từ lúc vừa nhìn thấy nàng, hắn đã sinh ra hảo cảm ngay.Vì thân phận quốc tịch bất đồng, hắn quyết định phải theo đuổi TriệuNhược Băng.
Hắn bước nhanh lên phía trước Triệu Nhược Băng, vừa muốn mở miệng giữlại nàng. Đột nhiên không khí như bị chảy tràn ra, một cỗ áp lực trầmtrọng, trong không khí tràn ngập một cảm giác áp bách không nói nênlời. Phi Tuyết từ phía sau vẻ mặt băng sương đi ra, nàng chắn ngay giữaTriệu Nhược Băng và Ước Khắc, hai mắt như điện nhìn chăm chú Ước Khắc.
Triệu Kiếm Bình bọn họ đối với khí thế cường đại của Phi Tuyết kinhngạc đến ngây người. Hắn bất động ngây ra, nhìn Phi Tuyết nhu nhược yếuđuối, thế nhưng lại bộc phát ra cỗ khí thế cường đại như vậy. Nếu cùngnhau đối địch, có lẽ chính mình cũng không xong.
Những người này chỉ có Lý Khánh Lạc từng gặp qua Phi Tuyết, lúc ấy PhiTuyết xem như cũng đã lưu tình với hắn. Đến bây giờ hắn mới biết rõthực lực của ba người Phi Tuyết. Ước Khắc, dưới ánh nhìn chăm chú củaPhi Tuyết, mồ hôi lạnh rơi xuống như mưa: " Ta...ta cũng không có...cólàm ra việc hủy ước...ngươi không thể đối đãi với ta như thế.."
Tất cả mọi người ngây người, Ước Khắc này không phải là lần đầu tiênđến Trung Quốc sao? Sao lại cùng Phi Tuyết có ước định trước?
Hắn nói chính là tiếng Anh, Phi Tuyết vẫn nghe chưa hiểu, nàng lạnhlùng nói: " Ngươi không phải người, ngươi là ai, muốn làm gì tiểu thưchúng ta?" Mọi người bị lời nói của Phi Tuyết làm cho hồ đồ, Ước Khắcsao lại không phải là người, ngay cả Triệu Nhược Băng cũng không hiểu.
Lúc này nàng đem lời nói của Ước Khắc vừa rồi phiên dịch lại một lần.Ước Khắc vừa rồi cũng bị Triệu Nhược Băng hấp dẫn sâu đậm, nếu hắn cẩnthận cảm thụ khí tức của nàng thì giờ phút này hắn đã sớm rời khỏiTriệu gia, sợ là trực tiếp trở về Âu Châu rồi. Tại vì trước khi hắn điTrung Quốc, thì có một tiền bối của hắn đã khuyến cáo, phương đông xaxưa, có một đám người vô cùng thần bí.
Ngàn vạn lần không thể làm kẻ địch của họ, nếu đụng chạm với họ, thì cứchờ chết đi. Vị tiền bối này đem tất cả những nguyên duyên khuyến cáocho hắn, hơn nữa còn cảnh cáo, tới phương đông ngàn vạn lần không đượctiết lộ thân phận của mình.
Ước Khắc tin tưởng bây giờhắn chỉ cần có một chút cử động khác thường thì Phi Tuyết sẽ bóp chếthắn giống như là bóp chết một con kiến.
Đối mặt với sự cưỡng chế của Phi Tuyết, Ước Khắc nhịn không được mà runrẩy. Lúc này Ước Khắc cảm giác mình chưa từng nhỏ bé như vậy, nhỏ đếnmức chỉ cần một đầu ngón tay của Phi Tuyết cũng có thể lấy được tínhmạng của hắn.
Hắn thề trong lòng: " Chỉ cần lần này có thể an toàn rời đi, cả đời nàysẽ không bao giờ trở lại Trung Quốc, người Trung Quốc thật là đáng sợ,cả một tiểu cô nương cũng đều có thể thoải mái mà giết chết chính mình.
Nhìn thấy Ước Khắc ứa ra mồ hôi lạnh, Phi Tuyết lạnh lùng nói: " Mặc kệngươi có thể nghe hiểu hay không, bây giờ ngươi hãy nghe cho kỹ, khôngnên trở lại đây nữa, không được xuất hiện trong tầm mắt của ta lần nữa,nếu không ta sẽ giết ngươi."
Phi Tuyết dễ dàng buông tha cho hắn chính là vì có nguyên nhân, ƯớcKhắc cũng không có thực sự tổn thương Triệu Nhược Băng. Hơn nữa trướcmắt nhiều người đang nhìn chằm chằm, nàng cũng không thể thi triển phápthuật, miễn cho kinh thế hãi tục. Phi Tuyết chỉ để ý an nguy của TriệuNhược Băng, hễ nàng cho rằng bị uy hiếp, thì hết thảy cũng không chophép tồn tại bên cạnh Triệu Nhược Băng.
Nàng từ trên thân Ước Khắc phát hiện được khí tức, nhận ra hắn khôngphải là nhân loại. Đương nhiên là sẽ lập tức uy hiếp hắn. Ước Khắc nghekhông hiểu tiếng Trung, hắn chỉ có thể dùng đôi mắt cầu khẩn nhìn PhiTuyết, muốn nói gì mà lại không dám. Vẻ mặt kia quả thật đáng thươngcực kỳ, cuối cùng hắn đem ánh mắt cầu viện nhìn sang Lý Khánh Lạc.
Lý Khánh Lạc bây giờ cũng không dễ chịu, dưới khí thế của Phi Tuyết,hắn đã cảm nhận được trong không khí. Từ điểm đó hắn phải nhận rõ, nữhài tử trước mắt này, tuyệt đối không phải là người hắn có thể ứng phó.Nhìn thấy ánh mắt của Ước Khắc, Lý Khánh Lạc đem lời nói vừa rồi củaPhi Tuyết phiên dịch lại cho Ước Khắc. Nghe Phi Tuyết cho hắn rời đi,Ước Khắc lúc này mới buông lỏng tâm tình.
Hắn mới sống không đến một trăm tuổi, đối với sinh mệnh còn có nhiệttình rất lớn. Thực lực của bản thân chỉ mới đến nam tước, Phi Tuyết nếumuốn lấy tính mệnh của hắn, hắn ngoại trừ nhắm mắt chờ chết thì khôngcòn phương pháp nào khác. Ước Khắc chỉ mong sao sớm rời đi một chút,cách Phi Tuyết càng xa càng tốt. Hắn vội vàng hướng tới người nhà TriệuKiếm Bình, thi lễ cáo từ rời đi. Đương nhiên là đi cùng Lý Khánh Lạc,nên hắn cũng cùng đi.
Bọn họ đi rồi, Phi Tuyết mới thu hồi khí thế vừa rồi, giải trừ cảnhgiới. Xoay người lại nói: " Thúc thúc, nguyên nhân của sự tình vừa rồi,mong ngài đừng trách."
Triệu Kiếm Bình bây giờ có thể thoải mái hít thở, hắn bị quan hệ củaPhi Tuyết cùng con gái làm cho hồ đồ rồi. Trước đó hắn còn tưởng rằngPhi Tuyết chỉ đến du ngoạn, bây giờ hắn xem đã rõ ràng, vốn là nàng đitheo làm bảo tiêu.
Con gái ở tại Bắc Kinh thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàngcùng Phi Tuyết là có quan hệ gì? Triệu Kiếm Bình tràn ngập nghi ngờ,nhưng cũng không dễ dàng nói ra trước mặt Phi Tuyết. Đối với sự giảithích của Phi Tuyết, hắn cũng chỉ khoát nhẹ tay ra ý không có gì trởngại.
Lúc này Triệu Nhược Băng mới hỏi: " Phi Tuyết, Ước Khắc kia rốt cuộc là ai, sao em lại khẩn trương hắn như vậy?"
" Tiểu thư, cô không có cảm thụ khí tức của người ngoại quốc này sao?"
Triệu Nhược Băng lắc lắc đầu.
" Điều này có thể quan hệ đến tu vi quá thấp của tiểu thư, kỳ thậtngười ngoại quốc này không phải nhân loại, ta cảm giác hắn có một cỗkhí tức âm u."
" Điều này cũng chỉ có thể nói hắn không phải người thường a, sao lạinói hắn không phải nhân loại chứ? Ta thấy hắn đâu có chỗ nào cổ quáiđâu?"
" Tiểu thư, có một số việc không chỉ nhìn mặt ngoài, tóm lại hắn cho tatrực giác sẽ không phải là một con người." Phi Tuyết không biết làm saonói rõ với Triệu Nhược Băng, chỉ có thể nhận xét như vậy: " Tiểu thưcũng đừng hỏi, chờ khi chúng ta trở về hỏi thiếu gia không phải là sẽbiết hay sao." Nhìn thấy Triệu Nhược Băng lại muốn hỏi nữa, Phi Tuyếtnói thêm một câu.
Trong lòng của Phi Tuyết, Lưu Vũ Phi không có gì mà không biết cả. Bởivậy chỉ cần Triệu Nhược Băng đến hỏi Lưu Vũ Phi là sẽ hiểu thôi. Đốivới huyết tộc, Lưu Vũ Phi cũng không hiểu rõ. Chỉ có khi hắn tận mắtchứng kiến, mới có thể nhớ tới lúc trước Tĩnh Huyền đã từng nói qua.Ngoại quốc có một loại biên bức(dơi), chúng nó khác hẳn với yêu quáicủa quốc nội, có thể tùy lúc hóa thành hình người. Loại sinh vật này,bị tu đạo giới xưng là Biên Bức Yêu, tại phương Tây cũng được xưng làHấp Huyết Quỷ.
Gia đình Triệu Kiếm Bình, đối với việc Phi Tuyết và Triệu Nhược Băngnói chuyện, chẳng những không thể giải thích được mê hoặc trong lònghọ, ngược lại càng nghe càng mơ hồ. Nhất là Triệu Nguyên Sinh, hắn đếnbây giờ còn không biết, Phi Tuyết đi cùng Triệu Nhược Băng trở về nhà.Triệu Nguyên Sinh lắc lắc đầu đến phát chóng mặt hỏi: " Băng nhi, em cóthể giới thiệu cho anh một chút không, bên cạnh em chính là...bên ngườiem là.." Triệu Nguyên Sinh không biết làm sao xưng hô Phi Tuyết, kêu làtiểu cô nương? Không thỏa đáng.
Mặc dù nhìn thoáng qua Phi Tuyết đúng thật là một tiểu cô nương, nhưngTriệu Nguyên Thanh không thể đưa nàng nhập vào ba chữ tiểu cô nươngđược nữa.
" Hì hì, đại ca, cô ấy kêu là Phi Tuyết, là đi chung với em về nhà đó."
" Vậy em cùng nàng là quan hệ thế nào, vì sao nàng lại gọi em là tiểu thư?"
" Việc này để em nói lại cho mọi người nghe sau, anh nói trước cho embiết, Lý Khánh Lạc lần này đến nhà của chúng ta có chuyện gì, còn cóba, lần này vội vã muốn con về nhà, có phải là trong nhà có sự tình gìphát sinh?"
Triệu Kiếm Bình nói trước: " Ôi, là như thế này, lần trước cháu Lý, đếnnhà của chúng ta nói chuyện con ở tại Bắc Kinh cùng đàn ông ở chung, bachỉ muốn hỏi con một chút, chuyện gì đã xảy ra, bất quá bây giờ xem racó lẽ hắn đã hiểu lầm con rồi."
" Ba, sao ba lại có thể như vậy, con là người thế nào lẽ nào ba khôngbiết, ba còn không hiểu rõ sao! Hắn vừa tới thì ba đã hoài nghi con,thật sự là tức chết con rồi, ba có biết không, lần này nếu không phảivì về nhà, con bây giờ chính là...ôi, không nói nữa, càng nói càng tứcgiận."
" Được rồi tiểu muội, ba chỉ là lo lắng cho em thôi, được rồi lần nàyLý Khánh Lạc tới là do có việc quan hệ với công ty, còn Ước Khắc kia làmuốn tìm một công ty hợp tác tại Tây An. Còn Lý Khánh Lạc là làm trunggian, nên giới thiệu công ty chúng ta với Ước Khắc, bọn họ lần này đếnlà để khảo sát mà thôi."
Phi Tuyết thấy không có chuyện gì, bây giờ trong phòng khách chỉ làngười một nhà của Triệu gia. Nàng cũng không muốn ngồi luôn ở đó, đứngdậy chào rồi trở về phòng khách. Lúc này Triệu Kiếm Bình mới hỏi, quanhệ của Phi Tuyết và con gái, còn chuyện của nàng ở Bắc Kinh. TriệuNhược Băng chậm rãi kể lại những chuyện của mình tại Bắc Kinh cho giađình nghe.
Đương nhiên là việc của Lưu Vũ Phi nàng chỉ nói sơ lược qua. Người nhàcủa nàng, cảm giác như mình đang nghe chuyện kể cổ tích ban đêm, nghecon gái hình dung, hình như bây giờ nàng đang tu luyện tiên thuật gìđó. Tương lai chẳng những có thể trường sinh bất lão, hơn nữa phápthuật uy lực mạnh mẽ dọa người, quả thật có thể dời non lấp biển.
Trong lòng bọn họ thầm nghĩ: " Thực sự khoa trương như vậy sao? Một pháp thuật mà có thể đem cả một căn nhà hủy diệt?"
Đối với ánh mắt không tin tưởng của người nhà, Triệu Nhược Băng cũngkhông có biện pháp. Vừa rồi nàng cũng chỉ mới nói có một nửa, nếu đemtất cả mọi chuyện nói hết ra, người nhà có lẽ càng thêm không tin.
" Băng nhi, con không sao chớ? Không phải con gia nhập vào tà giáo gìđó, nếu không sao con lại nói ra những chuyện khó tin như vậy?"
Triệu Kiếm Bình hiển nhiên là không tin lời vừa rồi con gái mới nói, hắn còn sợ con gái tham gia vào tà giáo gì đó.
" Ba à, ba yên tâm đi, con nói đều là sự thật, con bây giờ có thể chứngminh cho mọi người xem." Nói xong Triệu Nhược Băng làm ra mấy thủ thếcổ quái: " Định!" Triệu Kiếm Bình phát giác mình bây giờ vốn không thểđộng đậy, ngay cả vợ của hắn cũng là như thế.
Hắn kinh hãi nhìn con gái chằm chằm, vừa rồi con gái làm sao chế trụđược hắn mà hắn cũng không biết một chút nào. Nhìn thấy vẻ mặt kinhngạc của cha mình, Triệu Nhược Băng đắc ý cười: " Ba, bây giờ ba đãbiết con không có lừa ba rồi nga, đây chỉ là một tiểu pháp thuật đơngiản nhất, hơn nữa tu vi của con còn chưa đủ, nếu không con có thể đemtất cả mọi người vây khốn."
Sự thật xảy ra trước mắt, Triệu Kiếm Bình không thể không hỏi: " Mấypháp thuật này đều là Lưu Vũ Phi kia dạy con sao, vậy chẳng phải hắncàng thêm lợi hại, Phi Tuyết đó, so sánh với con thì thế nào?"
" Ba, con không phải nói rồi sao? Tu vi của con vốn thấp nhất, PhiTuyết cao hơn con vô số lần, còn nữa nàng còn có thể bay." Nghe đượcPhi Tuyết biết bay, ánh mắt Triệu Nguyên Thanh nhất thời sáng lên.
Biết bay a, nếu chính mình cũng có thể học được, đến lúc đó cònkhông...ở trong lòng Triệu Nguyên Thanh còn chưa nghĩ, mình đã có bấtkính với Phi Tuyết, nhưng bây giờ hắn đã quên sạch không còn một mảnh.
Nói về bên kia, Ước Khắc cùng Lý Khánh Lạc rời khỏi Triệu gia cùng đitrên đường. Lý Khánh Lạc hỏi: " Ước Khắc, ngươi có thể giải thích mộtchút hay không, vừa rồi tại sao ngươi lại sợ hãi một tiểu cô nương nhưvậy, đây không phải là tính cách của ngươi."
" Khánh Lạc, nguyên duyên trong đó ngươi không cần biết tốt hơn, đốivới người phương Đông các ngươi, không, là người Trung Quốc mới đúng,các ngươi quá mạnh mẽ và thần bí rồi, ngươi tin hay không tin, vừa rồinếu ta bước về trước một bước, giờ phút này ta đã chết mất rồi."
" Ước Khắc, không thể đâu, nhiều lắm cô ta chỉ giáo huấn ngươi dừnglại, giết ngươi cô ta chưa chắc có lá gan, dù sao Trung Quốc cũng làmột quốc gia nói pháp luật mà."
Ước Khắc hiểu được Lý Khánh Lạc cũng không biết nguyên do trong đó nên mới có thể nói như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro