Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

do thi than nhan by nam (tap3)

Lưu Vũ Phi giúp Tô Thiến kêu một ly nước quả, gọi cho mình một ly càphê. Cả hai trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Đúng lúc này ở bên ngoàicó ba người thanh niên độ chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, gươngmặt cũng không tệ lắm, mấy người này vừa vào thì nhìn thấy Triệu NhượcBăng, con mắt họ lập tức sáng lên. Họ đi tới bên cạnh nàng, nói: " Vịtiểu thư này, chào cô. Chúng tôi là sinh viên của trường Bắc Đại, cóthể nói chuyện với cô không?"

Tâm lý Lý Khánh Lạc vẫn còn tức tối, vừa mới bị Lưu Vũ Phi, bây giờ lạikhông biết từ đâu xuất hiện mấy người. Tự kiếm lấy phiền phức, chẳng lẽhọ không nhìn thấy mình đang ngồi bên cạnh nàng sao? Với Lưu Vũ Phi thìhắn không có cách nào, nhưng đối với mấy người này thì hắn không cầnkhách khí, vừa có thể giáo huấn bọn họ vừa có thể trút giận trongngười. Hắn thấy Triệu Nhược Băng cũng không trả lời bọn họ, vì vậy đứnglên lạnh lùng nói: " Các vị, chúng ta ở nơi này không thuận tiện, đừngtới làm phiền chúng ta được không?"

Mấy người này vừa đi vào thì Lưu Vũ Phi đã cảm nhận được họ có mấy cỗlinh lực yếu ớt lưu động, mặc dù rất nhỏ đến đáng thương, nhưng đó làđặc hữu của người tu chân, sự phát hiện này làm cho hắn hưng phấn. Từkhi hắn xuống Côn Lôn tới nay chưa từng gặp qua người tu chân, Lưu VũPhi đối với mấy người tuổi trẻ này rất tò mò, định lát nữa sẽ đi hỏixem bọn họ thuộc môn phái nào, sau này sẽ bái phỏng sư môn của họ.

Hắn thấy họ vừa vào thì đi tới chỗ Triệu Nhược Băng, có thể là vì họcảm thấy được linh lực trên người nàng, mới có thể qua chào hỏi nàng.Nhưng Lý Khánh Lạc lại tưởng rằng bọn họ tới phiền nhiễu, dĩ nhiên xuấtlời nặng nề.

Lưu Vũ Phi nói với Tô Thiến: " Thiến nhi, em xem có kịch vui để nhìn,mấy người này đều là người tu chân, Lý Khánh Lạc nhất định phải chịukhổ sở."

Tô Thiến trả lời: " Ca, em cũng cảm nhận được, trên người bọn họ quảthật có một cỗ linh lực, ca, đợi một hồi chúng ta đi giúp Lý Khánh Lạc,với loại người như hắn nên chịu chút giáo huấn, miễn cho hắn luôn có bộdáng xem thường người khác, thật không biết vì sao Băng tỷ lại coitrọng hắn." Tô Thiến cũng là một người tu chân tu đến Linh Quang kỳ,một người trên người có linh lực hay không nàng vẫn nhìn ra được, trừphi người kia có tu vi cao hơn nàng quá nhiều.

Nguyên lai ba người này gọi là Tạ Đông, Chu Lực, Đặng Phương tất cả đềulà người tu chân của Phi Thiên Tông, mười năm trước bọn họ được một đệtử của Phi Thiên Tông nhìn thấy nên đưa tới Phi Thiên Tông truyền côngpháp tu chân cho bọn họ. Nhưng bọn họ lại không chịu được sự kham khổkhi tu chân, hơn nữa trước kia bọn họ đều là con trai độc nhất trongnhà, ở trong nhà chưa từng làm qua việc gì khổ nhọc. Tư chất của bọn họcoi như rất tốt, bọn họ tu luyện được mười năm năm tháng thì quá nhớtới sự phồn hoa của thế gian, cuối cùng kiên quyết yêu cầu được xuốngnúi tu hành, mà sư phụ họ cũng biết rõ tâm tư của họ, sợ nếu không chohọ xuống núi thì bọn họ cũng không thể tiếp tục tu luyện mà sẽ bị tẩuhỏa nhập ma rất nguy hiểm, không thể làm gì khác hơn đành để cho bọnhắn đi. Tuy nói bọn họ đã tu đến mười năm thời gian cũng chỉ mới tớiđược Linh Quang kỳ, tại tu chân giới tu vi của họ có thể xem là thấpnhất, nhưng khi xuống thế tục thì có thể nói tu vi của họ có thể ngạothị thiên hạ. Sư phụ của họ cũng biết điểm ấy, cố ý dặn dò sau khi họxuống núi, không thể biểu diễn năng lực của họ trước mặt người thế tục,trừ phi là gặp nguy hiểm. Cũng cảnh cáo họ nếu vận dụng năng lực đặcthù công kích người khác, thì hắn sẽ tự mình xuống núi phá đi công lựccủa họ. Lúc ấy vì muốn nhanh được xuống núi nên cái gì họ cũng nhanhđáp ứng.

Trước hết họ đi về nhà, sau đó trước mặt người nhà biểu diễn một chútbản lãnh học được, nhất thời làm cho người nhà sợ ngây người. Nhìn ánhmắt người nhà không thể tư nghị, trong tâm lý họ không khỏi đắc ý vạnphần, những lời cảnh cáo của sư phụ họ đều quên hết. Từ khi họ xuốngnúi đều tự cho mình là cao nhân nhất đẳng, thông qua quan hệ trong nhàhọ đều vào Bắc Đại, trong Bắc Đại bọn họ đều xem thường những xã đoàntruyền thụ võ thuật, bọn họ đánh bại những xã đoàn này, ở trong thờigian ngắn danh tiếng nổi như cồn. Bọn họ lại cho rằng trên đời nàykhông có ai là đối thủ, trừ phi lão quái vật ở tu chân giới đi ra. Màbọn họ cũng biết người tu chân căn bản sẽ không xuất hiện tại thế tục,bởi vậy họ ở Bắc Đại cũng cuồng vọng dị thường. Hôm nay ngẫu nhiên họđi tới quán cà phê này, vừa vào đã phát hiện bên trong có hai cỗ linhlực, đuơng nhiên họ không thể cảm nhận được tu vi của Lưu Vũ Phi, nếubiết họ đã bỏ chạy, còn có lá gan nào chào hỏi Triệu Nhược Băng.

Đối với linh lực họ rất là mẫn cảm, hơn nữa họ phát hiện Triệu NhượcBăng cũng quá xinh đẹp, Tô Thiến thì lại quá bình thường nên họ mới đếnchào hỏi Triệu Nhược Băng trước. Bọn họ cũng biết Lý Khánh Lạc là caothủ võ thuật, nhưng Tạ Đông cũng không xem hắn vào mắt. Hắn biết rõ vớivõ công của người này có thể rất lợi hại trong mắt người bình thường,nhưng với người tu chân thì bất quá như đứa trẻ mà thôi.

Với Triệu Nhược Băng, nàng cũng thất kinh vì không nghĩ tới cả ba ngườinày đều là người tu chân, hơn nữa tu vi không sai biệt lắm so với nàng.Khi nàng còn đang đánh giá bọn họ thì nghe được Lý Khánh Lạc không biếtcao thấp cất lên lời khách khí cản ngăn, biết ngay là không tốt, nhưnglời đã nói ra miệng nên nàng không thể làm gì khác hơn là nói với TạĐông: " Thật ngại quá các vị tiên sinh, xin hãy tha lỗi cho lời nói củabạn tôi, hôm nay chúng tôi không có thời gian, xin hẹn lần sau vậy.."

Tạ Đông bọn họ từ khi xuống núi có bao giờ bị nhục mạ qua như thế,những người khác chỉ là tránh né sự kiêu ngạo của họ. Hôm nay bị LýKhánh Lạc mắng như vậy, lửa giận bốc lên, cũng không quản tới TriệuNhược Băng nữa, quay sang hắn nói: " Tiểu tử, muốn chết phải không, dámmắng chúng ta, có phải muốn đánh nhau không..."

Lý Khánh Lạc càng tức giận đến cười rộ lên, hắn nghĩ không ra mấy ngườinhìn bình thường thế này mà lại kiêu ngạo như vậy, cư nhiên còn có ýmuốn giáo huấn hắn. Hắn lập tức muốn động thủ giáo huấn họ ngay. Lúcnày nhân viên của tiệm cà phê cũng phát hiện nơi này có tranh chấp, lậptức chạy lại khuyên bảo cho họ bình tĩnh lại, có việc gì từ từ thươnglượng không nên gây hấn tại tiệm. Triệu Nhược Băng cũng vì sự kiêu ngạocủa mấy người này mà khó chịu, nhưng không hề sợ hãi, bây giờ dù saoLưu Vũ Phi cũng đang có mặt ở đây.

Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, bọn họ là người tu chân, nhưng cũng khônggiống như Lưu Vũ Phi đã nói thật sự thanh cao. Nàng cũng biết Lý KhánhLạc không phải là đối thủ của họ, hơn nữa nơi này là nơi công cộng, vìvậy nói với hắn: " Lạc ca ca, chúng ta không nên để ý tới họ, em và anhqua bển nói với ca ca chúng ta đi về trước, hơn nữa bây giờ cũng đã trễrồi."

Hắn nghe nàng nói xong thì cũng bình tĩnh lại, nghĩ thầm nếu mình đánhnhau trước mặt nàng, vậy sẽ tổn hại đến hình tượng của mình, định rađến bên ngoài sẽ giáo huấn mấy người không biết tốt xấu này mới được.Vì vậy hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tạ Đông nhìn thấy Triệu Nhược Băng chẳng những không nói chuyện với họ,còn trực tiếp từ chối. Trong tâm lý cũng cảm thấy rất căm tức, nhìnthấy nàng đi tới chỗ của Lưu Vũ Phi, mà Tô Thiến bên cạnh hắn cũngtrùng hợp lại là người tu chân, biết bọn họ quen nhau, định chờ họ đira bên ngoài thì sẽ gặp họ, xem thử các nàng là người môn phái nào. TạĐông vừa nhìn thấy Triệu Nhược Băng thì liền sinh ra hảo cảm, muốn theođuổi nàng. Nếu để cho nàng rời đi như vậy không phải là quá thất bạihay sao?

Lưu Vũ Phi và Tô Thiến muốn nhìn xem Lý Khánh Lạc bị người ta giáo huấnmột chút, không nghĩ tới chuyện có nhân viên của tiệm cà phê đến khuyênbảo, trong tâm lý thầm than khẽ. Thấy Triệu Nhược Băng đi lại gần, biếtnàng sẽ rời khỏi. Tô Thiến nói trước: " Băng tỷ, chuyện gì đang xảy ravới mấy người kia, em xem hình như do Lý Khánh Lạc kiếm chuyện trước,có phải là do ghen tuông hay không a."

Triệu Nhược Băng cười cười nói: " Hay thật, bây giờ em còn dám cườichị, lát nữa về nhà em sẽ biết, chị không nói nữa, phải về thôi, cathấy được không?"

Lưu Vũ Phi nói: " Băng nhi, chúng ta cũng phải đi trở về, còn muội, đitheo chúng ta hay là cùng Lý Khánh Lạc đi, nếu đi với hắn thì nên cẩnthận một chút, mấy người vừa rồi không bỏ qua đâu."

Tuy hắn đối với Lý Khánh Lạc rất là khinh thường, nhưng hắn cũng khôngnhẫn tâm nhìn thấy Triệu Nhược Băng có gì thương tổn, bởi vậy mới mởlời cảnh cáo. Triệu Nhược Băng suy nghĩ một chút, nói: " Ca, muội vàmọi người cùng trở về thôi, về phần Lý đại ca để muội đưa hắn ra xe đã,xe của hắn cách đây không xa, muội nghĩ mấy người kia sẽ không động thủvới người bình thường, ca không phải nói người tu chân sẽ không so đovới người bình thường hay sao?"

Lưu Vũ Phi cười nói: " Băng nhi, ta nói thế là đối với những người tuchân có tu vi tương đối cao, không giống như bọn họ chỉ mới qua tầngthứ nhất, ta nghĩ mấy người này cũng giống như chúng ta giữa đường xuấtgia, bằng không cũng sẽ không làm điều như vậy."

Triệu Nhược Băng gật đầu như hiểu, nói với Lưu Vũ Phi: " Ca, muội sẽ qua bên đó, đưa Lý đại ca ra xe rồi nói..."

Lưu Vũ Phi nói: " Ân, muội đi đi, chúng ta không muốn xã giao với Lý Khánh Lạc."

Đợi hai người kia rời khỏi tiệm cà phê, Tạ Đông bọn họ cũng đi ngaytheo sau, Lưu Vũ Phi vừa cười vừa nói: " Thiến nhi, em xem ca nói cóđúng không, mấy người này khẳng định là muốn giáo huấn Lý Khánh Lạc,chúng ta đi theo sau xem thử."

Tô Thiến cười hì hì nói: " Ca, nghĩ không ra anh cũng là người xấu nhưvậy, nhưng em cũng không muốn Băng tỷ có chuyện gì tổn thất."

Lưu Vũ Phi trả tiền xong thì cũng đi theo, mặc dù hắn đi chậm hơn rấtnhiều nhưng thần niệm của hắn cũng vẫn đi theo Triệu Nhược Băng, cũngkhông lo lắng lạc mất bọn họ. Ở trên đường, Lý Khánh Lạc vừa rồi vớichuyện không ra tay giáo huấn Tạ Đông mấy người mà nhớ hoài, nói vớiTriệu Nhược Băng: " Băng nhi, nếu vừa rồi không phải em ngăn cản thìanh đã sớm giáo huấn cho họ một trận, những người này không đánh thìkhông biết khôn.."

Triệu Nhược Băng nghe xong thì không biết nói thế nào, nhưng nàng khôngmuốn cho hắn biết quá nhiều chuyện, nhẹ giọng nói: " Lạc ca ca, anhkhông cần tranh chấp với bọn họ, anh không phải thường nói với em, namnhân cần phải bảo trì phong độ quý tộc hay sao, em biết công lực củaanh cao, nhưng anh không thể động thủ đánh người đúng không, nếu khôngđâu còn chút phong độ nào chứ?"

Nghe nàng nói xong, tâm lý hắn thoải mái hơn nhiều, cao hứng nói: "Cũng là Băng nhi nói đúng, anh đã học được lễ nghi của phương tây, cũngkhông thể không có phong độ đánh nhau với loại người này nơi công cộng,sau này anh cần phải nghe lời em nhiều hơn mới được."

Nghe hắn nói như vậy, trong tâm lý nàng đột nhiên cảm giác hắn có vẻgiả dối, cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều so với trước kia. Ba người TạĐông nhìn thấy hai người họ đi đến chỗ đậu xe, mà cô gái tu chân kiacũng không đi cùng một đường với họ thì tâm lý nhẹ nhõm hơn, đối vớimột mình Triệu Nhược Băng thì cơ hội bọn họ giáo huấn Lý Khánh Lạc cũnglớn hơn nhiều. Hơn nữa người ở nơi này không nhiều lắm, vì vậy sẽ địnhgiáo huấn Lý Khánh Lạc ngay tại chỗ đậu xe.

Triệu Nhược Băng vẫn nói chuyện với Lý Khánh Lạc, cũng không có cảmnhận được phía sau có người đi theo bọn họ. Đợi đến khi họ đi tới chỗxe của Lý Khánh Lạc thì Tạ Đông bọn họ cũng tới nơi.

Chu Lực hắc hắc cười nói: " Tiểu tử, vừa rồi không phải ngươi rất kiêungạo hay sao, bây giờ chúng ta đã tới, ngươi không phải muốn giáo huấnchúng ta hay sao?"

Triệu Nhược Băng thật sự nghĩ không ra bọn họ lại đuổi theo, lập tứcnói: " Các ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ không biết hắn chỉ là người bìnhthường hay sao?"

Tạ Đông nói: " Vị tiểu thư này, chuyện của chúng ta và hắn hy vọng côkhông cần lo nữa, ta nghĩ ba chữ người bình thường này không thích hợpvới hắn, nói thế nào hắn cũng là một cao thủ võ công cao cường, lại nóichúng ta đều là người đồng đạo, không cần vì một nam nhân mà tổn thươnghòa khí, người tu chân giới chúng ta cũng không liên hệ gì với ngườiphàm gian cả.."

Lý Khánh Lạc nghe nói thì không hiểu gì cả, hắn càng nghe càng hồ đồ,tại sao người này lại nói Triệu Nhược Băng là người đồng đạo với họ,còn nói cái gì mà tu chân giới, hơn nữa nghe ngữ khí của Băng nhi thìhình như mấy người này rất là lợi hại, cảm giác như nàng đang bảo vệcho hắn. Điều này làm trong lòng hắn không phục lắm, quay sang Tạ Đônglạnh lùng nói: " Các ngươi là ai, vừa rồi nói cái gì, nếu các ngươikhông muốn chịu khổ thì lập tức cút cho ta."

Nghe hắn nói mấy người Tạ Đông càng kiêu ngạo cười nói: " Tiểu thư, côxem rõ rồi chứ, không phải là chúng ta tìm hắn làm phiền, mà là hắn tựmình tìm phiền toái a."

Triệu Nhược Băng biết rằng bây giờ có nói gì cũng vô ích, từ khi nàngtu chân cũng không có chính thức động thủ với người khác, bây giờ mấyngười này trùng hợp cũng tu đến Linh Quang kỳ, nàng cũng muốn xem nănglực của mình, vì vậy nói: " Đã như vậy thì chúng ta đấu thử một chútđi, ta nghĩ mấy vị cũng là những đối thủ tốt."

Tạ Đông mấy người gật đầu nói: " Vốn chúng ta cũng không muốn cùng tiểuthư động thủ, chúng ta cũng không có ác ý gì với các người, chỉ là hồinãy chúng ta thấy cô cũng là người đồng đạo nên mới lại chào hỏi, khôngngờ nam nhân này lại không lễ phép như vậy, trực tiếp đòi giáo huấnchúng ta, nếu tiểu thư cũng nói như vậy, chúng ta không thể làm gì kháchơn là tiếp nhận."

Lý Khánh Lạc cũng không tin tưởng mấy người này là đối thủ của hắn,lạnh lùng nói: " Nếu các ngươi muốn chết, vậy chớ có trách ta, đến đâyđi chúng ta thử xem một chút, ta cũng muốn xem các ngươi có cái gì..."

Lưu Vũ Phi và Tô Thiến cũng đã tới, cũng nghe được mấy câu cuối cùngcủa họ, nhẹ giọng nói với Tô Thiến: " Thiến nhi, em xem bọn họ chuẩn bịđánh nhau, em nói chúng ta có nên theo vào không?"

Tô Thiến trả lời: " Ca, em nghĩ xem một chút, em chưa từng thấy ngườitu chân tranh đấu với nhau bao giờ ! Em cũng muốn biết người tu chân cóuy lực mạnh đến thế nào, ca, anh nói mấy người này tu vi so với Băng tỷthì thế nào?"

Lưu Vũ Phi cười cười nói: " Bọn họ cùng em không khác nhau lắm, cònBăng nhi thì hơn một chút, bất quá nếu bọn họ liên thủ thì Băng nhikhông phải là đối thủ, được rồi, em hãy xem bọn họ cũng đã lên xe đi,chúng ta ở chỗ này chờ một chút khi nào họ tới thì chúng ta qua đóxem.."

Tô Thiến biết thần thông của hắn rất lớn nên nghe lời tìm một chỗ ngồichờ. Ở trên xe Lý Khánh Lạc hỏi: " Băng nhi, vừa rồi nói cái gì mà anhnghe không hiểu, tại sao họ lại nói em là người đồng đạo với họ, cònnói cái gì mà tu chân giới, chẳng lẽ chính là tu chân giới trong tiểuthuyết, giống như trong phim Thục Sơn, một người có thể đứng trên thânkiếm bay đi khắp nơi, vậy những người này không phải có thể trở thànhthần tiên hết sao, chẳng lẽ nói Băng nhi cũng là tiên nữ, điều này cũngthật là buồn cười quá đi.."

Triệu Nhược Băng biết có những chuyện thật không cách nào nói rõ, chodù có nói hắn cũng sẽ không tin tưởng. Bởi vậy nàng cũng không trả lời,chỉ nói: " Lạc ca ca, trên đời này còn rất nhiều chuyện chúng ta khôngthể hiểu rõ, đối với vấn đề của anh bây giờ em không cách nào giảithích, đợi sau này có cơ hội sẽ nói với anh sau..."

Rất nhanh xe đã tới ngoại ô Bắc Kinh, nơi này còn chưa khai phá, bâygiờ chỉ là một mảnh hoang vu, mà nơi này buổi tối lại không có ai. LýKhánh Lạc đã ngừng xe, Tạ Đông cũng đã tới. Bây giờ bọn họ rất chờ mongtranh đấu với Triệu Nhược Băng, dù sao từ khi bọn họ xuống núi thì cònchưa gặp được đối thủ để thử sức. Lưu Vũ Phi cảm nhận được, bọn họ đãngừng lại, biết bọn họ đã tìm được địa phương. Hắn xuất ra một thủ ấnpháp quyết để ẩn thân, phân ra trên người mình và Tô Thiến, thuấn diqua đó.

Ẩn Thân Thuật của hắn làm cho mấy người kia không tài nào phát hiện. LýKhánh Lạc vừa đến nơi đã muốn đấu ngay với Tạ Đông bọn họ, hắn căn bảnkhông tin bọn họ là người tu chân gì cả. Nhìn Tạ Đông hắn cuồng vọngnói: " Các ngươi không phải tự xưng mình là người tu chân gì đó sao,vậy để ta xem các ngươi có bao nhiêu năng lực, ta sẽ đánh cho mẹ cácngươi không nhận ra được các ngươi luôn."

Tạ Đông nghe xong thì cũng không thèm nói, hắn biết người bình thườngcăn bản sẽ không biết sự tồn tại của tu chân giới. Dùng ánh mắt khinhthường nhìn Lý Khánh Lạc, hắn nói: " Chúng ta có khả năng gì không cũngkhông cần ngươi nói, thế giới của chúng ta không phải là một người nhưngươi có khả năng giải thích, võ công của ngươi tại võ thuật giới cóthể nói là cao thủ, nhưng trong mắt chúng ta ngươi chẳng là gì cả, ngaycả một ngón tay chúng ta cũng có thể dễ dàng đánh bại ngươi."

Lý Khánh Lạc nghe xong giận dữ, lập tức vọt tới muốn đánh với Tạ Đôngngay. Lúc này Triệu Nhược Băng đưa tay kéo hắn, lắc đầu, nói: " Lạc caca, hắn nói không sai, anh và bọn họ quả thật không cùng cấp bậc, vềphần công lực của họ thế nào, anh nhìn em tỷ thí với họ rồi sẽ biết."

Lý Khánh Lạc không phục nói: " Băng nhi, lời của em có ý tứ gì, chẳnglẽ nói anh không bằng em sao? Em không nhớ năm đó công lực của anh caohơn em bao nhiêu, nếu ngay cả anh cũng không phải đối thủ của họ huốngchi lại là em a."

Nàng chỉ cười cười mà không trả lời, lúc này Đặng Phương lại nói: " Tanói vị bằng hữu này, ta xem ngươi hãy nghe lời vị tiểu thư này đi,người tu chân chúng ta trong lúc quyết đấu ngươi không có khả năngnhúng tay được, lại nói chúng ta quyết đấu thì người bình thường khôngcó khả năng được nhìn thấy, hôm nay ngươi có cơ hội chứng kiến, đã làđại phúc phận, ngươi phải biết rằng người của tu chân giới khi luận bànsẽ không đả thương người, nhưng ngươi sẽ không giống, công lực củangươi thật là quá kém đến đáng thương, lỡ như chúng ta không cẩn thậnlàm ngươi bị thương, hãy nghe ta ngươi mau lui về sau lưng của vị tiểuthư này đi."

Nói xong Tạ Đông mấy người cười vang. Lý Khánh Lạc nghe xong hai mắt đỏngầu, nhìn qua chẳng khác gì dã thú đang phẫn nộ, cũng không còn quảnTriệu Nhược Băng đang khuyên bảo điên cuồng hét lên một câu, đem cônglực toàn thân truyền vào hai nắm tay, quay qua hướng Đặng Phương vọttới.

Nắm tay của Lý Khánh Lạc bám theo luồng gió rít, mười phần khí thế đánhthẳng tới đầu Đặng Phương. Nếu đổi lại là cao thủ võ thuật khác, vậychỉ có thể né tránh, sẽ không cùng hắn lấy cứng đối cứng. Nhưng ĐặngPhương hắn không phải, hắn nhìn thấy Lý Khánh Lạc ra tay ác độc nhưthế,liền trực tiếp muốn hạ sát thủ với hắn, nếu mình là người bìnhthường căn bản không có cách nào để né tránh, rất có thể chỉ một chiêuđã bị mất mạng. Hơn nữa Đặng Phương cũng không có giới luật chân chínhvề chuyện không thương tổn với người bình thường, vì vậy hắn cũng đemchân nguyên lực vận đến hai nắm tay, hướng thẳng tới hai nắm tay đangập tới, bốn nắm tay nhất thời đập thẳng vào nhau " Phanh", một tiếngsét đánh đồng thời truyền đến một tiếng kêu thê thảm của Lý Khánh Lạc,cơ thể cũng bị Đặng Phương đánh bay xa hơn mười thước. Trước khi hắnngất đi, hai mắt trợn to, không tin hòa lẫn khiếp sợ hoảng hốt nhìn vềphía Đặng Phương. Chỉ thấy Lý Khánh Lạc té xỉu trên mặt đất, cả cánhtay phải đã bị gãy đoạn, nhất là da thịt của ngón tay toàn bộ bị đánhtan, lòi ra cả xương.

Triệu Nhược Băng không kịp kéo hắn lại, tâm lý đã thầm nghĩ bất hảo,đợi đến khi nàng làm ra phản ứng đã không còn kịp rồi, nhìn Lý KhánhLạc bị đánh bay trên mặt đất, máu từ cánh tay phải bị thương tuôn ra,bất quá trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lý Khánh Lạc từ một võ côngcao thủ biến thành tính mạng bị đe dọa. Triệu Nhược Băng nhìn thấy LýKhánh Lạc bị ngất xỉu trên mặt đất thì gương mặt nàng không còn chútmáu biến thành tái nhợt. Nàng biết nếu không giúp hắn cầm máu thì hắnsẽ chết vì chảy máu quá nhiều. Nàng phóng tới bên người hắn, nàng vậnchân nguyên lực truyền vào những huyệt vị chủ yếu của hắn để phong bếlại, sau khi nàng đã giúp cho hắn thương thế ổn định thì hướng tới chỗĐặng Phương đi tới, lạnh nhạt nói: " Tu vi của các hạ quả thật caocường, chỉ một quyền có thể đánh bay một cao thủ võ công không kém, làmhắn trọng thương, tiểu nữ tử bất tài xin lãnh giáo một phen.."

Bởi vì Lý Khánh Lạc đã bị thương, khiến cho nàng cảm thấy oán hận mấyngười này, lời nói đã không còn khách khí như trước. Lý Vũ Phi ở phíasau nhìn thấy thì lắc đầu, nói: " Người này ra tay thật là quá nặng,một chút đạo tâm cũng không có, không biết bọn họ tu chân đã bao lâu.."Lưu Vũ Phi cũng không ngẫm lại chính mình, lúc đầu hắn cũng đã suýtgiết chết Lâm Lạc. Tô Thiến lo lắng nói:" Ca, Băng tỷ đã nổi giận,không biết chị ấy có chuyện gì không?"

Lưu Vũ Phi nói: " Không có việc gì đâu, với tu vi và thân pháp của nàng, mấy người này không có cách nào làm nàng bị thương."

Nghe hắn giải thích xong thì Tô Thiến mới yên lòng. Tạ Đông vốn chỉmuốn bàn luận một chút với Triệu Nhược Băng, về phần Lý Khánh Lạc thìhắn chỉ muốn cho nếm chút đau khổ là được, cũng không có nghĩ tới làmcho hắn bị trọng thương đến như vậy, hắn cũng biết vì Đặng Phương hậnLý Khánh Lạc ra tay quá độc ác, mới có thể không để ý tới thân phận ratay hạ độc thủ với Lý Khánh Lạc. Nếu Triệu Nhược Băng muốn ra tay trảthù, mặc dù hắn không sợ nàng, dù sao nàng cũng chỉ giống như họ tu tớiLinh Quang kỳ, nhưng chắc nàng không chỉ có một mình, vì không muốn gâyphiền toái đến sư môn nên hắn muốn hỏi rõ lai lịch của nàng trước, vìvậy nói với nàng: " Tiểu thư, không biết ngươi thuộc môn phái nào,chúng ta đều là đệ tử của Phi Thiên Tông, vốn chúng ta cũng không có ácý, chỉ là muốn cùng ngươi luận bàn một chút mà thôi, vừa rồi ngươi cũngthấy được là bằng hữu của ngươi ra tay quá độc ác, bởi vậy sư đệ ta mớihoàn thủ, lại nói chúng ta là người của tu chân giới, không nên vì mộtchuyện hiểu lầm mà kết hạ oan cừu, nói không chừng sư môn chúng ta còncó giao tình.."

Triệu Nhược Băng vốn đã quyết định chủ ý sẽ báo thù cho Lý Khánh Lạc,bây giờ nàng căn bản là không nghe Tạ Đông nói, lạnh lùng đáp: " Ta bấtkể là các ngươi là cái gì Phi Thiên Tông, ta và sư môn các ngươi khôngcó giao tình gì, tóm lại sư đệ ngươi đánh bằng hữu của ta trở thành nhưvậy, cừu hận này đã kết xuống, chúng ta hãy bớt sàm ngôn đi, hãy giảiquyết bằng võ lực thì hơn.."

Tạ Đông thấy sự việc đã đến nước này, trong lòng biết không cách nàovãn hồi, còn nói Triệu Nhược Băng và sư môn của họ không có giao tìnhgì, cũng không còn lo lắng, chỉ thản nhiên nói: " Nếu tiểu thư khôngchịu hòa giải, thì chúng ta cứ lấy thực lực mà nói chuyện, sẽ do ta đạibiểu cho sư đệ đấu với ngươi."

Triệu Nhược Băng khẽ kêu một tiếng: " Đến đây đi." Nàng lập tức vậnkhởi chân nguyên lực đánh thẳng về phía Tạ Đông. Tạ Đông cũng muốn biếttu vi của nàng thế nào, lập tức vận khởi chân nguyên, hướng phía nàngđánh ra. Nhất thời hai cỗ chân nguyên cường đại, cũng không hề mangtheo tiếng gió như Lý Khánh Lạc, lại không một tiếng động chạm thẳngvào nhau, hai cỗ chân nguyên lực va chạm chỉ thấy từ trung tâm chưởnglực nổi lên một luồng không khí rung động mà mắt thường có thể nhìnthấy được, lúc này hai cỗ lực đạo mới truyền ra tiếng vang thật lớn,chỉ thấy một mảnh đất đã bị oanh xuất một khối lớn, ở bên cạnh có nhữngcây nhỏ không chịu nổi áp lực này nên đã bị bẻ gãy. Triệu Nhược Bănglui bảy, tám bước, Tạ Đông lui vài chục bước, ở chiêu thức đầu tiên rõràng Triệu Nhược Băng đã chiếm thượng phong.

Bởi vì tu vi của họ cũng chỉ mới đạt đến Linh Quang kỳ, căn bản khôngcách nào sử dụng các dạng thủ ấn và pháp quyết, chỉ có thể dựa vào chânnguyên lực mạnh bạo trong cơ thể mà cương đấu, chỉ một lần va chạm họđã biết thực lực của đối phương. Triệu Nhược Băng cũng không khách khí,lập tức triển khai thân pháp điên cuồng tấn công Tạ Đông. Tạ Đông cũngkhông có thân pháp gì có thể thi triển, đến lúc này rõ ràng đã rơixuống hạ phong, chỉ có thể bị động mà phòng thủ. Trong lúc nhất thờicũng nguy hiểm thập phần, tuy nói hắn tu chân nên thể lực so với nhữngvũ giả bình thường thì mạnh hơn rất nhiều nhưng hắn cũng không dám dùngthân thể ngạnh đón song chưởng của Triệu Nhược Băng.

Ở bên cạnh Chu Lực và Đặng Phương cũng vì hắn mà toát mồ hôi lạnh. TạĐông thấy mình cứ bị đánh mà không hề có năng lực phòng thủ, không khỏicó chút nóng nảy, vì muốn có thể thoát khốn, hắn liều lĩnh vận hết chânnguyên lực lên hai tay, quát to: " Đi chết đi.." Rồi công thẳng tớiTriệu Nhược Băng một chưởng.

Chỉ nghe phanh một tiếng, trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh lớn, màTriệu Nhược Băng chỉ lui lại mấy bước thì lập tức đứng lại, Tạ Đông thìkém hơn nhiều, hắn kêu lên một tiếng đau đớn lui về phía sau hơn mườithước, cuối cùng nhờ Chu Lực đỡ lấy mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng,khóe miệng chảy ra một dòng máu, rõ ràng là đã bị thương.

Tạ Đông vỗ bùn đất trên người, khó khăn nói: " Tiểu thư, bây giờ chúngta không cần phải đánh nữa, bằng năng lực của cô thì cũng chỉ có thểứng phó một mình ta, nếu mấy huynh đệ chúng ta liên thủ thì cô cũngkhông chiếm được lợi thế, lại nói ta cũng bị cô đánh bị thương, đối vớitu vi của cô, Tạ mỗ cam bái hạ phong, ta thấy chuyện hôm nay đến đây làcó thể dừng lại được rồi."

Triệu Nhược Băng quyết tâm báo thù cho Lý Khánh Lạc, trong lòng thầmnghĩ phải đánh cho Đặng Phương cũng bị như thế, cho nên cũng không cóđể ý tới lời của Tạ Đông, âm thanh lạnh lùng: " Hôm nay ta nhất địnhphải báo thù cho bằng hữu của ta, các ngươi không nên nhiều lời, muốnliên thủ ta cũng không sợ."

Tạ Đông còn chưa nói gì, Đặng Phương đã giành nói: " Hừ, ngươi nghĩngươi có bao nhiêu lợi hại mà dám dõng dạc như vậy, ngươi cũng chỉ mớicó tu vi đến Linh Quang kỳ, nếu không phải dựa vào thân pháp đó thì sưhuynh ta làm sao mà bị ngươi đánh bại, muốn đánh thì đánh, ngươi nghĩlà chúng ta sợ ngươi a."

Chu Lực cũng nói: " Đúng vậy, đừng có tự nghĩ mình cũng là thiên hạ vôđịch, nói cho ngươi biết chỉ bằng vào hai huynh đệ chúng ta cũng đủ chongươi chết vài lần."

Tạ Đông cũng bị hai sư đệ làm tức chết, tuy nói trước kia bọn họ kiêungạo nhưng dù sao cũng biết do mình không đúng trước, hơn nữa cô gáitrước mắt này tu vi cũng không tệ, hơn nữa thân pháp của nàng thậthuyền diệu, dám chắc sau lưng còn có người lợi hại hơn bởi vậy hắn mớithấp giọng cầu hòa. Tạ Đông nghĩ không ra bởi vì hắn có tâm tư như vậynên mới giúp hắn tránh thoát qua một kiếp hôm nay. Nhưng bây giờ mấy vịsư đệ lại gây thêm rối loạn, hắn thấp giọng quát: " Câm miệng, chúng talà người tu chân chứ không phải vô lại, chẳng lẽ đối với một cô gái màcũng liên thủ hay sao?"

Triệu Nhược Băng cũng không lĩnh tình, nói: " Mấy người các ngươi không cần nhiều lời, muốn liên thủ thì lên đi !"

Chu Lực tức giận nói: " Bà tám, không phải ngươi muốn báo thù cho bằnghữu của ngươi sao, đến đây cho chúng ta xem thử, ta cũng không tin mấyhuynh đệ chúng ta lại không bằng một người đàn bà, nếu ngươi nghĩ muốnđấu thì chúng ta đây không thể làm gì khác hơn là liên thủ đấu vớingươi."

Tạ Đông nói: " Chu sư đệ, sao lại nói chuyện như vậy, mặc dù chúng tacoi như không phải tu sĩ chính thức, nhưng chúng ta cũng xuất thân danhmôn, làm sao có thể mắng chửi người, tiểu thư, nếu ngươi còn khôngnguyện ý giải hòa, chúng ta ba người nếu đánh với cô thì sẽ ảnh hưởngdanh tiếng của sư môn, thôi thì cứ để Chu sư đệ và Đặng sư đệ đấu vớicô, nhưng không được đả thương người, vạn nhất để cho sư phụ biết chúngta đánh nhau với người tu chân khác còn làm bị thương một người bìnhthường, khi chúng ta trở về núi chắc sẽ bị trừng phạt đó."

Đặng Phương không phục nói: " Sư huynh, ngươi cũng thật quá nhát gan,dù cho sư phụ tới cũng không có chuyện gì đâu, ai biểu tên nam nhân kiara tay độc ác với ta như vậy chứ."

Chu Lực cũng nói: " Đúng vậy, sư huynh chúng ta không cần sợ hãi, đếnđây đi Nhị sư huynh, chúng ta giáo huấn bà tám này một chút, báo thùcho đại sư huynh."

Lưu Vũ Phi ở phía sau nhìn nửa ngày, hắn đối với thái độ kiêu ngạo củaChu Lực và Đặng Phương rất là bất mãn, hơn nữa Triệu Nhược Băng hiệntại cũng quá vô lý, vì vậy hắn giải trừ Ẩn Thân trận pháp trên người,hiện thân đi ra nhìn Triệu Nhược Băng quát: " Băng nhi, chẳng lẽ nhữnggì ta nói trước kia muội đã quên hết rồi sao? Trước kia ta làm sao dạymuội, mọi việc không nên quá chấp nhất, muội đã đánh bị thương mộtngười, như vậy còn chưa đủ, chẳng lẽ muốn giết hết bọn họ mới được sao?Băng nhi, không nên để sự phẫn nộ làm che mất tâm trạng của muội đượckhông?"

Triệu Nhược Băng nghe được tiếng quát của hắn thì tâm thần cũng từtrong phẫn nộ tỉnh táo lại, nhớ lại hành vi vừa rồi của mình thì khôngkhỏi cảm thấy sợ hãi. Với loại người có đạo tâm cương cường như nàng,nếu không cẩn thận sẽ bị hủy đi, mặc dù không có nghiêm trọng bị tẩuhỏa nhập ma, nhưng sau này muốn tu chân thì sẽ vô cùng khó khăn, có lẽsẽ không biết ra sao nữa.

Ba người Tạ Đông đột nhiên nghe được tiếng quát lại càng hoảng sợ, bọnhọ không nghĩ ra ở bên cạnh còn có hai người đang ẩn mặt, cũng may làhai người này không có ra tay, bất quá Tạ Đông không hề sợ, bởi vì nhìnLưu Vũ Phi xem ra chỉ là một người bình thường, mà Tô Thiến thì cũngchỉ có tu vi tới Linh Quang kỳ, hơn nữa khẩu khí vừa rồi của Lưu Vũ Phihình như là đang nói Triệu Nhược Băng không đúng. Chu Lực và ĐặngPhương càng cảnh giác nhìn Lưu Vũ Phi và Tô Thiến, mặc dù bọn họ khôngbiết hai người làm sao xuất hiện, nhưng lại vô thanh vô tức ở sau lưnghọ mà cũng không bị lộ hành tung, có thê nói đó là cao thủ. Bọn họ cũngxem Lưu Vũ Phi là người bình thường, chỉ sợ Tô Thiến làm khó dễ.

Lúc này Triệu Nhược Băng đã thanh tỉnh, thấy Lưu Vũ Phi đã đến, lập tứckéo ta hắn nói: " Ca, xin lỗi, Băng nhi vừa rồi không biết, nếu cakhông tới kịp thời thì muội đã nhập ma rồi, được rồi, ca mau tới cứuLạc ca ca đi, ca nhìn xem tay của Lạc ca ca đã bị đoạn gãy, hơn nữa dathịt mấy ngón tay đã bị đánh nát, bây giờ chỉ có ca mới cứu được hắn màthôi."

Ba người Tạ Đông nghe nàng nói xong cảm thấy rất kỳ quái, tại sao nànglại xin Lưu Vũ Phi cứu Lý Khánh Lạc, hơn nữa bị thương nặng như vậy chodù có đưa đến bệnh viện tốt nhất cũng không chắc có thể trị khỏi hoàntoàn. Vì vậy họ tò mò nhìn xem hắn làm sao mà cứu người. Nhưng phản ứngcủa Lưu Vũ Phi làm cho họ mở rộng tầm mắt, hắn nhìn Lý Khánh Lạc đangnằm té xỉu trên mặt đất thản nhiên nói: " Hắn không đáng cho ta cứu,một người có thể ra tay độc ác như vậy, cứu hắn thì sẽ không biết cònbao nhiêu người bị hại trong tay hắn, Băng nhi, muội nên đưa hắn đếnbệnh viện đi, mặc dù muội đã giúp hắn cầm máu nhưng kéo dài cũng khôngtốt đâu."

Triệu Nhược Băng nghe hắn nói xong thì ngây dại ra, nàng không nghĩ tớihắn sẽ không chịu cứu Lý Khánh Lạc, còn nói Lý Khánh Lạc không đáng chohắn cứu. Tiếp theo nhớ tới câu nói hắn đánh giá Lý Khánh Lạc vừa rồi :ra tay độc ác. Lại nói thời cơ hắn xuất hiện lại đúng lúc như vậy thìrất nhanh nàng đã hiểu hắn đã sớm ở chỗ này nên cũng biết chuyện xảy ravừa rồi. Nếu hắn cố tình muốn cứu Lý Khánh Lạc thì đừng nói một ngườinhư Đặng Phương có thể làm bị thương Lý Khánh Lạc, dù cho cả ba ngườicùng lên thì cũng không làm nên chuyện gì chứ đừng mơ tưởng có thể làmbị thương dù chỉ một sợi lông của Lý Khánh Lạc. Bây giờ đã rõ ràng vìsao Lưu Vũ Phi lại nói Lý Khánh Lạc không đáng giá cho hắn cứu mà cănbản là hắn muốn cho Lý Khánh Lạc chịu khổ mà thôi. Trong tâm lý nàng tựđoán, từ biểu hiện của hắn, hắn rất không thích Lý Khánh Lạc, mà hắnlại nể mặt mình nên không có ý tứ làm gì Lý Khánh Lạc, lại trùng hợp làmấy người Đặng Phương xuất hiện nên hắn muốn mượn tay họ giáo huấn LýKhánh Lạc một trận. Ý nghĩ này vừa thoáng qua đầu thì nàng cũng cảmthấy rất hợp lý, nghĩ tới đây thì nàng cũng đã rõ ràng. Nàng thâm sâuoán giận nói: " Ca, mặc dù muội không biết Lạc ca ca đã chọc giận ngươilúc nào, nhưng lẽ ra ngươi cũng không nên mượn tay người khác làm hắnbị thương nặng như vậy, bây giờ ngươi lại không chịu cứu hắn, điều nàykhông phải là muốn phế hắn đi sao, ca nếu thật muốn giáo huấn hắn ta hyvọng ca tự minh ra tay, bây giờ ca làm như vậy không phải làm cho Băngnhi ở giữa khó làm người hay sao?"

Tô Thiến nghe xong sắc mặt lập tức đại biến vừa định nói với TriệuNhược Băng thì Lưu Vũ Phi đã kéo Tô Thiến không cho nàng nhiều lời. LưuVũ Phi không nghĩ ra trong tâm lý Triệu Nhược Băng mình lại là một tiểunhân như vậy, nhưng hắn cũng không hề tức giận, chỉ thản nhiên nhìnnàng liếc mắt nói: " Nếu Băng nhi nghĩ ta là một tiểu nhân, ta đây cũngkhông muốn nhiều lời nữa. Nếu chúng ta không tin tưởng lẫn nhau, vậy cứcho là hôm nay ta đã làm sai, thôi thôi, bây giờ ta sẽ chữa lại cho hắncoi như là giúp ngươi một lần cuối cùng, tối nay về ta sẽ bảo Thiến nhithu thập vật dụng của ngươi, ngày mai cho nàng đem tới trường học chongươi, chúng ta cũng không thích hợp ở chung nữa."

Nói xong quay về Lý Khánh Lạc truyền một cỗ thần lực chữa trị lại cánhtay cụt của Lý Khánh Lạc, sau đó lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan từ KiềnKhôn Giới, bóp nát thoa lên mấy ngón tay của hắn. Làm xong việc này hắnnhìn Triệu Nhược Băng nói: " Nhược Băng, vết thương của hắn không cóviệc gì nữa, chỉ cần qua ba ngày là hắn sẽ bình phục, sau này ngươi tựbảo trọng.."

Sau đó hắn quay về ba người Tạ Đông nói: " Trong các ngươi chỉ có hắn(ýnói Tạ Đông) còn có điểm coi được, ít nhất còn có điểm đạo tâm, nhưnghai người các ngươi có chút pháp lực lại không có chút đạo tâm nào, vìmột chút việc nhỏ mà một người ra tay đả thương người, người kia thìmiệng chỉ toàn nói lời thô lỗ. Vì sau này không muốn để cho các ngươithương tổn người bình thường, ta sẽ phong ấn chân nguyên lực của cácngươi, chờ khi nào các ngươi có đạo tâm thì ta sẽ giải trừ cấm chế trênngười các ngươi."

Nói xong tay phải hắn rất nhanh kháp một thủ ấn hướng tới Đặng Phươngvà Chu Lực, mà tay trái lại xuất một cỗ thần lực trị liệu vết thươngtrên người Tạ Đông. Tạ Đông cảm thấy một cỗ lực lượng rất ấm áp tiếnvào trong cơ thể của mình, ở ngực vốn đau đớn đã không còn cảm thấy,toàn thân nhất thời còn thoải mái hơn trước khi bị thương. Đặng Phươngvà Chu Lực thì thê thảm, bọn họ còn chưa có phản ứng thì mười năm chânnguyên lực tu luyện được đã không thấy nữa, hình như chưa từng tồn tạibao giờ. Lưu Vũ Phi phong ấn chân nguyên lực của Đặng Phương và Chu Lựcvà trị liệu thương thế cho Tạ Đông cùng lúc tiến hành, làm cho người tanhìn không ra hắn làm như thế nào. Điều này làm cho Tạ Đông bọn họhoảng hốt nhìn hắn, bọn họ đã biết tu vi của Lưu Vũ Phi cùng với biểuhiện của hắn đã vượt qua sự nhận thức của bọn họ. Bọn họ mặc dù có nhìnthấy qua sư môn trưởng bối khi trừng phạt đệ tử phạm quy thì cũng dùngqua giam cầm thuật nhưng đều do họ tu luyện pháp quyết bổn môn, hơn nữamỗi lần chỉ có thể giam cầm một người, làm sao cùng thời gian mà giamcầm được nhiều người.

Triệu Nhược Băng vừa nói ra câu đó thì đã lập tức cảm thấy hối hận, khinàng muốn sửa chữa thì đã không còn kịp rồi, nghe Lưu Vũ Phi nói xongthì đầu óc nàng đã rơi vào trạng thái hỗn loạn, nàng không tưởng tượnghắn lại trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ giữa bọn họ, bây giờ tâm lý củanàng đã cảm thấy hối hận muốn chết, nàng biết bây giờ cho dù có cầu xinhắn thế nào thì cũng là vô ích. Vì vậy nàng đưa ánh mắt cầu viện TôThiên, nhưng nàng lại thất vọng rất nhanh, bởi vì Tô Thiến quay về nànglắc nhẹ đầu, đi tới bên người nàng nhẹ giọng nói: " Băng tỷ, lần này emkhông thể giúp chị, em không tưởng được chị lại không hiểu tính cáchlàm người của ca, Băng tỷ, về phần tại sao ca lại không thích Lý KhánhLạc thì em nghĩ tốt nhất tỷ nên trở về hỏi Lý Khánh Lạc đi, hắn làm gìđối đãi với ca, Băng tỷ, thật xin lỗi, sau này chúng ta ít gặp mặt mộtchút, em không muốn chọc cho ca tức giận."

Nói xong những lời này Tô Thiến đi trở lại bên người Lưu Vũ Phi, mà nơinày hắn cũng đã xử lý xong chuyện của ba người Tạ Đông. Nhìn ánh mắtkhông cam lòng của Chu Lực và Đặng Phương, hắn nói: " Ta gọi là Lưu VũPhi, nếu sư môn của ngươi cho rằng ta làm không đúng vậy có thể kêu họtới tìm ta.."

Nói xong hắn kéo tay Tô Thiến biến mất trong màn đêm. Hắn đột nhiênbiến mất cũng không có làm cho ba người Tạ Đông khiếp sợ vì họ vẫn cònđang chìm đắm trong sự đả kích vì tu vi bị phong ấn, chỉ có Tạ Đôngthấy được sự biến mất của hắn. Triệu Nhược Băng càng đứng ở đó không hềnhúc nhích, sự đả kích hôm nay của nàng cũng thật là quá lớn.

Sau khi ba người Tạ Đông thất hồn lạc phách lên xe rời đi, nàng mớithanh tỉnh lại, nhìn Lý Khánh Lạc còn xỉu trên mặt đất, trong tâm lýnàng nổi lên một nghi vấn: " Triệu Nhược Băng a Triệu Nhược Băng, ngươivì nam nhân này mà hoài nghi ca, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn chưa hiểutính cách làm người của ca hay sao? Hắn sẽ là một tiểu nhân như vậy haysao?" Bây giờ nói gì cũng đã muộn, Triệu Nhược Băng khóc không ra nướcmắt, nàng đi trở về xe, tìm được điện thoại di động của Lý Khánh Lạc,gọi cho người phụ trách của tập đoàn Lý thị ở chi nhánh Bắc Kinh, nóivới hắn chuyện Lý Khánh Lạc bị thương, rồi nói luôn địa chỉ, xung độthôm nay chẳng những làm cho nàng mất đi quan hệ với Lưu Vũ Phi, LýKhánh Lạc cũng bị trọng thương, nếu không phải cuối cùng do Lưu Vũ Phitrợ giúp, vậy hắn cũng đã biến thành một người tàn phế. Mà Tạ Đông bangười thì có hai người mất đi chân nguyên lực, mặc dù không phải vĩnhviễn, ít nhất bây giờ bọn họ đã không thể sử dụng được nữa.

Trở lại trung tâm thành phố Triệu Nhược Băng cũng không có đi xem LýKhánh Lạc, bây giờ nàng không biết đi đâu, cuối cùng một mình cô đơn đitrên một còn đường ở Bắc Kinh, đi mãi cho đến khi không đi nổi nữa, mớitìm một công viên rồi ngồi một mình ngây ngốc ở đó.

Hôm sau, sáng sớm Triệu Nhược Băng đã đi tới trường học, nàng lập tứcđi tìm Lưu Vũ Phi. Kết quả không thấy hắn, lại tìm Tô Thiến thì nàngcũng thất vọng, Tô Thiến cũng không có đi học. Nguyên lai hôm nay LưuVũ Phi đưa Tô Thiến đi tới Côn Lôn tiên cảnh, bởi vì hắn muốn đi lấytài liệu luyện chế phi kiếm cho đám cô nhi. Lưu Vũ Phi mang theo TôThiến, đi tới Côn Lôn, cảnh sắc Côn Lôn làm cho Tô Thiến say mê đếnngây người, trước kia nàng nghe hắn hình dung qua về Côn Lôn, nhưng tậnmắt nhìn thấy so với hình dung quả thật đẹp hơn gấp trăm lần.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy hai mắt Tô Thiến nhìn đăm đăm, cũng không thấy kỳquái, dù sao lúc đầu hắn vừa vào đây cũng có bộ dáng thế này. Lúc nàycác thần thú đang tu luyện cũng phát hiện Lưu Vũ Phi đã đến, làm cho họkinh ngạc là hắn lại mang theo một cô gái đến đây, thần thú mặc dù đãsống hơn ngàn năm, nhưng đối với quan hệ nam nữ cũng không hiểu được.Phượng Hoàng hỏi: " Vũ Phi, nữ hài tử này là ai ? Sao ngươi lại đưanàng tới đây, nàng là đệ tử ngươi thu được ở bên ngoài sao?"

Lưu Vũ Phi vốn coi những thần thú này như bằng hữu của mình, hắn bèntrả lời họ: " A a, ta giới thiệu cho các ngươi, nàng gọi là Tô Thiến,là nữ bằng hữu của ta, cũng theo như cách các ngươi nói là người songtu tình lữ đó.." Lưu Vũ Phi sợ bọn họ không hiểu nên phía sau thêm vàomột câu. Muốn nói là nữ bằng hữu thì đám thần thú thật không hiểu nhưngkhi nói là song tu thì bọn họ đã hiểu là chuyện gì xảy ra. Phượng Hoànggật đầu nói: " Nguyên lai là đạo lữ của Vũ Phi a. Bất quá tu vi củangươi đã rất cao rồi, ta nghĩ ngươi vốn không cần đạo lữ để làm gì a."

Tô Thiến nghe Phượng Hoàng nói chuyện thì cũng giật mình, nàng biếttiểu hồng điểu trước mắt này chính là Phượng Hoàng mà Lưu Vũ Phi đã nóivới nàng. Đối với Phượng Hoàng, Long, Kỳ Lân, mỗi thần thú này ngườiTrung Quốc đều rất sùng kính. Nhất là Long, mỗi người Trung Quốc đều tựxưng mình là Long truyền nhân (truyền nhân của rồng), có thể nói ở thếtục họ sùng kính những thần thú trong truyền thuyết này như thế nào. TôThiến càng cao hứng đến thế nào khi nhìn thấy Phượng Hoàng và Kỳ Lân.Nàng cao hứng làm một lễ ra mắt rồi dịu dàng nói: " Phượng Hoàng Thần,xin chào, tôi là Tô Thiến, nhìn ngài thật xinh đẹp tôi thật sự rất sùngkính ngài a.."

Phượng Hoàng nghe được có người khen nó xinh đẹp, rất là cao hứng. Nóivới Lưu Vũ Phi: " Vũ Phi, ngươi thu vị đạo lữ này có ánh mắt không tệ,ta rất là thích."

Lưu Vũ Phi cũng nghĩ không ra Phượng Hoàng cũng thích nghe lời khen nhưvậy, trong tâm lý không khỏi ngạc nhiên thích thú. Hắn biết là cần phảilo việc chính, mà trong một ngày phải luyện ra sáu mươi lăm thanh phikiếm, lúc này thời gian thật là vô cùng gấp gáp, lập tức để cho PhượngHoàng mang Tô Thiến đi chơi, còn tự mình đi vào phòng chế khí. Hắn đãdễ dàng tìm được tài liệu để luyện chế sáu mươi lăm thanh phi kiếm rồiđi vào Giang Sơn Xã Tắc Đồ.

Ở bên trong hắn nhìn thấy mấy cô nhi có tư chất tốt nhất mới chỉ trongmột ngày thời gian đã đột phá được Kim Đan kỳ tiến vào Nguyên Anh sơkỳ. Lưu Vũ Phi vô cùng cao hứng, nguyên lai hắn sợ trước khi công tykhai trương thì những cô nhi này không có cách nào đột phá Kim Đan kỳ,đến lúc đó sẽ không có cách nào sử dụng phi kiếm. Hắn tìm một địaphương không người, bắt đầu chế luyện phi kiếm. Hắn phát xuất ra ngọnlửa chính là Thải Sắc Hỏa Diễm, đây chính là Thần Hỏa chính thức, sovới Thiên Hỏa còn mạnh hơn ngàn lần. Càng khác xa với Tam Muội Chân Hỏacủa người tu chân. Hắn phát ra Thần Hỏa đem toàn bộ tài liệu luyện chếphi kiếm hòa tan. Rất nhanh tài liệu này dựa theo thần niệm của hắn,hình thành hình dáng một thanh phi kiếm dài chừng một thước, tạp chấtbên trong tài liệu đều bị thiêu hết không còn một mảnh. Không biết quabao lâu, cuối cùng hắn đã luyện được hết những phi kiếm này, nhưng hìnhdáng của chúng thật khó coi, phi kiếm này nhìn qua đao không giống đao,kiếm không giống kiếm, ngược lại lại giống như một cây thước nhọn. Tiếptheo hắn lại truyền vào vô số công kích và phòng thủ trận pháp, mặc dùphi kiếm này không có hình dạng gì đáng nói, nhưng uy lực mười phần,trước tiên không nói chuyện những tài liệu này đều là cực phẩm, cònđược khắc vào những viễn cổ trận pháp, sẽ không có người tu chân nàotưởng tượng được. Những cô nhi được phi kiếm này, hắn tin tưởng cho dùbọn họ chỉ có nguyên anh thì cũng có thể so được với người có tu viPhân Thần hậu kỳ. Mặc dù những phi kiếm này không thể so được với nhữngmón thần khí do Tây Vương Mẫu chế luyện, nhưng cũng có thể được gọi làá thần khí, còn hơn cả tiên khí do tiên nhân luyện chế cả một cấp bậc.

Ở trong vòng một ngày luyện chế liên tục mười thanh phi kiếm, cho dùhắn có tu vi của thần nhân cũng cảm thấy mệt mỏi. Hắn ngồi tại chỗ tuluyện hồi phục lại một chút, khôi phục hơn phân nửa tu vi mới đứng dậy.Hắn đi tới bên đám cô nhi, gọi tỉnh một người đã đột phá Kim Đan kỳ,sau đó truyền vào trong đầu hắn phương pháp dùng nguyên anh tu luyệnphi kiếm, để rồi sau vài ngày nữa sẽ cho họ đi ra, bắt đầu bố trí nhiệmvụ.

Đợi đến khi hắn từ bên trong đi ra thì sắc trời đã tối, hắn bay ra bênngoài đã thấy Tô Thiến còn đang nói chuyện phiếm với Phượng Hoàng, mặcdù bầu trời tối đen nhưng vẫn không ảnh hưởng thị lực của nàng, mặc dùtu vi của nàng hiện giờ thấp đến đáng thương.

Hắn bay qua gọi nàng một tiếng: " Thiến nhi, chúng ta cần phải trở về.."

Sau đó hắn chào tạm biệt Phượng Hoàng rồi mang theo Tô Thiến rời khỏi Côn Lôn tiên cảnh.

Trở lại nhà hắn bèn hỏi nàng làm gì trong suốt ngày hôm nay, nàng rấtcao hứng, hôm nay Phượng Hoàng mang theo Tô Thiến đi khắp phân nửa CônLôn tiên cảnh, nếu không phải thời gian đã quá muộn, sợ hắn không tìmđược nàng, có lẽ nàng còn theo Phượng Hoàng tiếp tục du ngoạn. Tronglúc chờ đợi hắn, Phượng Hoàng cũng chỉ điểm cho nàng tu luyện một chútpháp môn.

Nói chuyện một lát với hắn xong, nàng lại đi vào tiếp tục tu luyện. Hắncũng nhập định tu luyện để hồi phục lại thần nguyên lực đã mất đi lúcban ngày. Ngày hôm sau, hắn vừa vào trường học không lâu thì Mã TiểuMinh và Nam Cung Nhân của Long Tổ tìm tới. Ngày hôm qua Long Ba đã tớiThanh Hoa tìm hắn, nhưng hắn lại không đi học, Long Ba bèn đi đến chỗ ởlúc trước của hắn thì cũng không gặp vì hắn đã dời đi nơi khác. Cuốicùng Trầm Linh đến tìm Triệu Nhược Băng, mới biết vào ngày Quốc Khánhhắn đã dời nhà.

Trầm Linh nhìn thấy Triệu Nhược Băng thì hoảng sợ, nhìn nàng giờ đâynhư một cô gái nhỏ đang chịu nhiều đau khổ uất ức, hai mắt đỏ ngầu sưngtấy, Trầm Linh kinh hãi không biết đã phát sinh đại sự gì, vội vàng hỏinàng nguyên nhân. Triệu Nhược Băng nhìn thấy trầm Linh thì không tự chủđược nước mắt lại chảy xuống, đến nhà Trầm Linh rồi kể hết mọi chuyệncho Trầm Linh nghe. Trầm Linh đối với Triệu Nhược Băng không kém gìngười thân, hơn nữa nàng cũng lớn tuổi hơn Triệu Nhược Băng, trước kiaTriệu Nhược Băng cũng hay kể cho nàng nghe những chuyện riêng tư củamình.

Trầm Linh nghe xong lời nàng kể, cũng vì sự lỗ mãng của nàng mà thởdài. Nhưng nàng đối với Lưu Vũ Phi không cách nào hiểu rõ, hơn nữa bìnhthường Triệu Nhược Băng cũng không có nói chuyện về Lưu Vũ Phi với nàngnên cũng không biết làm sao mà giúp đỡ Triệu Nhược Băng. Cuối cùng nàngđành chỉ nói nên lời an ủi.

Trầm Linh từ miệng Triệu Nhược Băng thì đã biết ngày hôm qua hắn đã đếnBắc Kinh, còn chuyện hắn ở nơi nào thì Triệu Nhược Băng không có nóivới nàng. Nhìn tinh thần tán lạc đờ đẫn của Triệu Nhược Băng, biết rằngtâm lý của nàng rất rối loạn, hơn nữa Lưu Vũ Phi cũng không còn chonàng ở chung nữa. Trầm Linh sợ nàng suy nghĩ chuyện gì không hay nên đểcho nàng ở lại nhà mình và chờ Lưu Vũ Phi trở về khuyên nhủ lại xem cóthể vãn hồi hay không.

Triệu Nhược Băng suốt một đêm không ngủ, hơn nữa tối hôm qua còn đánhmột trận với Tạ Đông, cũng chưa có nghỉ ngơi qua, nếu bình thường nàngchỉ cần tu luyện một chút là có thể khôi phục tinh lực, nhưng hôm naytâm sự của nàng thật rối loạn làm sao còn bình tĩnh mà nhập định. Saukhi được Trầm Linh an ủi thì nàng đi về phòng của Trầm Linh ngủ say.

Trầm Linh sắp xếp yên ổn xong cho Triệu Nhược Băng, lập tức hồi báotình huống của Lưu Vũ Phi cho Long Ba. Long Ba mặc dù có được chỗ ở củaLưu Vũ Phi, nhưng nhất thời hắn cũng không có biện pháp. Thật ra cũngkhông kỳ quái tại sao Long Ba gấp gáp tìm Lưu Vũ Phi. Nhân viên giánđiệp của Liễu Sanh gia tộc tại Nhật Bổn lần trước bị Quốc An Cục toànbộ tiêu diệt, do Liễu Sanh Thứ Lang dẫn người trở lại trả thù, lấy danhnghĩa đi khảo sát kinh tế mà đến Trung Quốc. Ở tổng bộ Liễu Sanh ThùThức Xã tại Thượng Hải, Liễu Sanh Thứ Lang mở ra một cuộc họp côngkhai, tuyên bố sẽ đầu tư tại Trung Quốc. Tháng kế tiếp hắn dùng danhnghĩa khảo sát thị trường đi khắp phân nửa Trung Quốc, ngay ngày QuốcKhánh của Trung Quốc, bọn họ đã đi tới trái tim của Trung Quốc, thủ đôBắc Kinh.

Đương nhiên đặc công của Quốc An Cục từ khi Liễu Sanh Thứ Lang vàoTrung Quốc tới nay thì cũng đã triển khai sự giám thị nghiêm mật. LiễuSanh Thứ Lang rất giảo hoạt, hắn biết đặc công của Quốc An Cục nhấtđịnh sẽ giám sát bọn họ. Vì vậy ở mỗi thành thị thì hắn đều ở lại vàingày, căn bản không có động tĩnh gì kỳ lạ. Điều này làm cho đặc côngcủa Quốc An Cục không sao giải thích được, khi Trương Vân Phong nhậnđược những báo cáo của thuộc hạ luôn giống như nhau thì không sao hiểuđược nguyên do trong đó. Cuối cùng thương lượng với Long Ba một chút,quyết định tiếp tục giám thị. Quả nhiên, khi Liễu Sanh Thứ Lang vừa đếnBắc Kinh, lập tức liền có hành động.

Liễu Sanh Thứ Lang vốn cuồng vọng, căn bản không có đặt thành viên LongTổ vào mắt, căn cứ theo tình báo trước kia của hắn, thành viên Long Tổcó khả năng đấu qua Thượng Nhẫn chỉ có được khoảng năm người, hơn nữathành viên bình thường còn là thành viên không chút danh tiếng của cácgia tộc tại Trung Quốc, công lực vốn không cao. Nói về thực lực căn bảnchẳng đáng nhắc tới. Theo hắn nghĩ, Danh Thượng Nhẫn, Danh Trung Nhẫnlại thêm bốn Đặc Nhẫn có được thần thức, với thực lực của Long Tổ tạiBắc Kinh căn bản không đủ để đối kháng bọn họ. Trừ phi vận dụng vũ khínặng của quân đội, nếu không hắn sẽ rất nhẹ nhàng hoàn thành hành độngtrả thù lần này.

Liễu Sanh Thứ Lang nghĩ không ra vừa đến Bắc Kinh là có tin xấu đangchờ hắn. Ma Sanh và Bát Lý lập tức báo cáo chuyện của Tiểu Trạch XuyênĐảo, thần thức trong cơ thể Tiểu Trạch Xuyên Đảo đã bị Lưu Vũ Phi phongấn, lại bị Triệu Nhược Băng đánh trọng thương, bây giờ còn chưa thểxuất viện. Liễu Sanh Thứ Lang tự mình đi thẳng đến bệnh viện, hỏi ranguyên nhân trước sau của chuyện này, rồi do Ma Sanh và Bát Lý chứngthật Tiểu Trạch không có nói dối. Vì vậy trong danh sách trả thù củaLiễu Sanh Thứ Lang lại có thêm một cái tên Triệu Nhược Băng. Hắn cũngkhông rõ được nguyên nhân trong đó, không biết vì sao thần thức lại từbỏ Tiểu Trạch, về trong mật thất tại Nhật Bổn. Nghe trưởng lão trongnhà có nói, nếu một người mang thần thức bị chết đi, thì thần thức sẽtự động trở lại mật thất, lại một lần nữa lựa chọn người để ký sinh.Theo hắn nhận thức, thần thức là đại biểu cường đại bất tử, trên đờinày vốn không có ai có thể giết chết hoặc vây khốn họ. Hắn nhìn thấyTiểu Trạch đã bị thương nặng, đã không còn cách tham gia vào hành độngkế tiếp. Cuối cùng chỉ có thể nổi giận mắng vài câu rồi dẫn Ma Sanh vàBát Lý rời khỏi bệnh viện.

Hắn phân phó nhiệm vụ kế tiếp cho bọn họ, cùng với địa chỉ ẩn núp rồitrở về khách sạn đang ở. Đương nhiên những việc này đều âm thầm tiếnhành, đối với thân thủ của hắn, dấu diếm được sự giám thị của đặc côngQuốc An Cục thì rất dễ dàng. Cho đến khi hắn quay lại cũng không aiphát hiện hắn từng đi ra ngoài. Ngày hôm sau hắn mang theo Danh TrungNhẫn đi khắp nơi du ngoạn, không coi đặc công Quốc An Cục vào đâu, đámnhẫn giả này cũng đột ngột biến mất một cách thần bí. Đợi đến khi hắnvề khách sạn thì cũng chỉ có một người đi theo hắn mà thôi.

Trương Vân Phong nhận được báo cáo, lập tức cùng Long Ba mở hội nghị bímật. Sau đó quyết định, do thành viên Long Tổ thay thế những đặc côngbình thường đến giám thị hắn. Trong hội nghị họ đã xác nhận đám ngườiLiễu Sanh Thứ Lang đều là cao thủ, về phần thân thủ thì không thể biếtđược, mà mục đích những người này đến Bắc Kinh đều không đơn giản, rấtcó thể là nhằm vào việc trả thù thành viên Long Tổ đã hành động thanhtẩy gián điệp của họ lần trước. Long Ba và Trương Vân Phong còn chưabiết mấy ngày nay mục tiêu của họ là ở đâu. Nếu chỉ bằng những ngườinày, đối với Long Tổ mà nói thì còn chưa đủ gây sợ hãi, Long Ba sợchính là họ đã đem giấu những cao thủ Nhật Bổn chính thức ở một nơi nàođó.

Không có biện pháp nên Long Ba chỉ có thể phân phó thuộc hạ tiến hànhgiám thị suốt hai mươi bốn giờ. Long Ba nghĩ không ra sau khi thay thếthành viên Long Tổ đến giám thị thì đám người của Liễu Sanh Thứ Langmỗi ngày lại cứ biến mất thêm hai người. Mấy thành viên Long Tổ phụtrách giám sát cũng không hiểu vì sao họ biến mất, sau khi Long Ba nhậnđược tin tình báo, lập tức đánh giá thực lực của họ cao hơn nhiều lần.Vốn Long Ba còn nghĩ lần này họ phái đến chỉ là những cao thủ bìnhthường, từ mấy ngày nay họ biểu hiện thực lực mà xem thì không có ai làkém cỏi. Long Ba và Trương Vân Phong vì tìm những người Nhật Bổn đãbiến mất này mà phát động đặc công của Quốc An Cục tại Bắc Kinh, ởtrong thành phố truy tìm ráo riết. Nhưng kết quả cũng vô ích, ngay cảmột người Nhật Bổn khả nghi cũng không thể tìm ra, đừng nói là nhữngngười đã biến mất.

Long Ba biết lần này có thể là nhẫn giả chính thức của Liễu Sanh giatộc phái đến. Chỉ cần những nhẫn giả này ẩn núp thì những đặc công bìnhthường vốn không có khả năng tìm được họ. Bây giờ hắn đối với thực lựccủa họ mấy ngày nay đã hiểu rõ. Hắn biết rằng thực lực của Long Tổ tạiBắc Kinh căn bản không có cách nào ứng phó được với mấy người này.

Long Ba một mặt mong mỏi Lưu Vũ Phi nhanh chóng trở lại Bắc Kinh, đểhắn ra tay giúp đỡ là tốt nhất. Bằng vào những chuyện xảy ra mấy ngàynay hắn tin tưởng Lưu Vũ Phi có thể nhẹ nhàng giải quyết. Một mặt kháchắn phát ra tin cầu viện với bát đại thế gia, nhưng làm cho hắn vô cùngthất vọng là họ phản ứng rất chậm chạp. Ba ngày sau, bát đại thế giamới truyền đến tin tức, nói đám Nhật Bổn này không đủ gây ra sợ hãi,chuyện lần này coi như là sự huấn luyện đối với các đệ tử khác họ ởLong Tổ, gia tăng kinh nghiệm thực chiến và thực lực của bọn họ. LongBa cầm tin truyền của bát đại thế gia, trong lòng khổ sở không thôi.Hắn nghĩ không ra bát đại thế gia này lại tuyệt tình như vậy, không hềxem trọng tính mạng của đám đệ tử khác họ này trong lòng. Bất đắc dĩLong Ba chỉ còn cầu vào Lưu Vũ Phi nhanh chóng trở về Bắc Kinh, vừa hyvọng sau khi hắn về sẽ không rầu rĩ như bây giờ nữa. Cho dù hắn khôngmuốn ra tay đối phó với đám Nhật Bổn, nhưng lần trước hắn đã đáp ứnggiúp đỡ gia tăng công lực của các thành viên Long Tổ, đợi khi công lựchọ tăng lên, muốn đối phó với đám người kia thì sẽ ít tổn thất hơnnhiều.

Người của Liễu Sanh Thứ Lang sau khi tránh thoát được sự giám sát củaLong Tổ, lập tức ẩn nấp tại phía Tây của Bắc Kinh trong một phế khu, ởnơi này bây giờ tụ tập rất nhiều Danh Thượng Nhẫn, còn có Bát Lý và MaSanh với danh nghĩa sang du học. Tiểu Trạch bởi vì bị thương, đã hoàntoàn rời khỏi hành động lần này, cũng làm cho thực lực của hắn giảm đimột phần.

Long Ba một bên tìm kiếm tin tức của Lưu Vũ Phi, bên kia lại vì chuyệncủa đám Nhật Bổn mà rầu rĩ, sau khi họ không ngừng biến mất, bên ngườiLiễu Sanh Thứ Lang chỉ còn lại có vài người, Long Ba biết rằng sau khibọn họ hoàn toàn biến mất thì chính là sắp triển khai hành động trảthù. Cứ như vậy trong mấy ngày Quốc Khánh trôi qua an ổn trong tiếngcầu khẩn của Long Ba, sau khi Quốc Khánh trôi qua Long Ba vội vã điThanh Hoa chờ đợi Lưu Vũ Phi. Nhưng ngày đầu tiên hắn thất vọng mà về,buổi tối hắn nhận được tin từ Trầm Linh là Lưu Vũ Phi đã trở lại, hắnvô cùng hưng phấn chẳng khác gì một đứa trẻ. Bây giờ không có tin tứcgì trọng yếu hơn Lưu Vũ Phi. Bởi vậy ở ngày thứ hai sáng sớm hắn đã cửMã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân đi Thanh Hoa tìm Lưu Vũ Phi. Cho nên LưuVũ Phi mới gặp Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân ngoài vườn hoa của trườnghọc. Khi hắn nhìn thấy hai người cũng cảm thấy ngoài dự liệu, hắn nghĩLong Ba đang nôn nóng tăng lên thực lực cho các thành viên Long Tổ,cười cười nói: " Hai vị đến tìm ta sao?"

Mã Tiểu Minh gật đầu, Lưu Vũ Phi thấy đây là bên ngoài phòng học, khôngtiện nói chuyện, bèn nói: " Đi, ta mang các ngươi đến một nơi yên tĩnh,nơi này không tiện.."

Đi tới sau núi, hắn nói: " Nói đi, các ngươi lần này tìm ta có phải vìchuyện lần trước ta hứa hỗ trợ thành viên Long Tổ tăng lên thực lực?"

Mã Tiểu Minh nói: " Cũng không phải, kỳ thật lần này chúng ta tới tìm ngài vì một chuyện quan trọng hơn, muốn mời ngài hỗ trợ.."

Tiếp theo kể lại cho hắn nghe chuyện của Liễu Sanh Thứ Lang, cùng vớichuyện bát đại thế gia không chịu phái cao thủ đến hỗ trợ, tất cả đềunói hết cho hắn nghe, cuối cùng nói thêm một câu: " Đám Nhật Bổn này cóthể là vì chuyện mất tích của bốn gã Thượng Nhẫn ở Thượng Hải lần trướcmới phái nhiều cao thủ đến đây, có lẽ là vì trả thù."

Lưu Vũ Phi nghe Mã Tiểu Minh nói vậy thì nhớ lại lần trước bốn gã NhậtBổn đã đánh nhau với Trầm Linh và họ. Bất quá hắn cũng không đem mấy gãNhật Bổn này đặt vào trong lòng, hắn chỉ quan tâm vì sao bát đại thếgia không phái cao thủ đến đây hỗ trợ mà thôi

Lưu Vũ Phi hỏi: " Các ngươi không phải là người của bát đại thế gia đira sao? Chẳng lẽ gia tộc các ngươi không hề quan tâm đến an toàn củacác ngươi một chút nào sao?"

Mã Tiểu Minh bĩu môi khinh thường nói: " Tiên sinh, ngài là người ngoàinên không biết, bề ngoài Long Tổ là do bát đại thế gia và chính phủcùng nhau thành lập, mà Long gia là đại biểu của chính phủ, lúc đầuLong Tổ thành lập chính phủ có cho bát đại thế gia giảm bớt việc đóngthuế, mà bát đại thế gia thì phái ít cao thủ của gia tộc đến để cấp chochính phủ sử dụng, đệ tử trực hệ (trực tiếp,dòng con chính) trong giatộc lại sợ đệ tử chi hệ (dòng con xa) và đệ tử khác họ cùng họ tranhquyền đoạt thế, vì vậy đưa những người có tiềm lực nhất trong tộc pháiđến Long Tổ, ở một phương diện đoạn tuyệt sự phát triển trong gia tộccủa chúng ta, một mặt khác lại cấp cho chính phủ một sự giao phó. Nhữngngười như chúng ta vào Long Tổ, nói dễ nghe một chút thì là vì quốc gialàm việc, sự thật chính là lợi dụng chúng ta vì gia tộc mưu lợi, nhưvậy chẳng những có thể tạo quan hệ với chính phủ, vừa có thể giúp chogia tộc phát triển rất tốt. Ngài không biết, những đệ tử chi hệ nhưchúng ta ở trong gia tộc không biết là nhiều đến bao nhiêu, cho dùchúng ta có một lần chết hết mười người thì đối với bọn họ mà nói cũngkhông có vấn đề gì."

Nam Cung Nhân ở bên cạnh cũng gật đầu nói: " Tôi và Tiểu Minh từ khicông lực nhờ tiên sinh trợ giúp, đã đề cao hơn mười lần, có thể nóitrong gia tộc không có ai có thể vượt qua chúng ta, từ khi người tronggia tộc biết được tin này thì từng yêu cầu chúng tôi trở về, mà ở bênLong Tổ thì họ nói sẽ cho người khác đến thay thế, tiên sinh khôngbiết, bọn họ sở dĩ làm như vậy chính vì muốn cho chúng ta vì gia tộc màxuất lực, trong gia tộc có cao thủ như chúng ta trấn giữ có thể nói làmcho thế lực của gia tộc cao thêm một tầng, mà bên Long Tổ cũng chính lànơi để bọn họ hy sinh đệ tử chi hệ tốt nhất, tôi và Tiểu Minh từ khirời khỏi gia tộc vào Long Tổ thì vẫn cho mình là người của Long Tổ, bởivậy đối với yêu cầu của họ gọi chúng ta trở về căn bản là không có đápứng."

Nghe xong Mã Tiểu Minh hai người nói Lưu Vũ Phi mới biết được Long Tổcũng có một mặt không muốn cho người ta biết. Vốn Lưu Vũ Phi đối vớiđám võ thuật thế gia còn có hảo cảm, nhưng bây giờ nghe xong Mã TiểuMinh bọn họ nói rõ thì đối với những võ thuật thế gia này rất khinhthường. Lưu Vũ Phi nghĩ thầm,: " Nếu thành viên của Long Tổ đều là côngcụ mưu lợi của bát đại thế gia, nếu bọn họ và Mã Tiểu Minh cũng cùngmột tâm tư, tự xem mình là một phần tử của chính phủ, cho dù công lựcgia tăng cũng không rời khỏi Long Tổ, ta đây đưa thực lực của họ tănglên, khiến cho họ chính thức trở thành võ thuật cao thủ."

Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân thấy hắn nghe họ nói xong vẫn đang trầmtư không nói thì Mã Tiểu Minh hỏi: " Tiên sinh, ngài xem lần này vềchuyện của Nhật Bổn.."

Hắn đã quyết định chủ ý, cười: " Chuyện của người Nhật Bổn sẽ nói sau,bây giờ ta hỏi các ngươi thì nhất định phải trả lời thật, người trongLong Tổ có bao nhiêu người có ý nghĩ như các ngươi, ý của ta là bọn hắncó ý nghĩ mình là người của Long Tổ thuộc chính phủ hay không, tươnglai cho dù thực lực của bọn họ có tăng cao lên thì sẽ không rời đi LongTổ.."

Hắn sợ bọn họ không hiểu ý tứ của mình nên phía sau bỏ thêm một câu,mặc dù Mã Tiểu Minh không hiểu rõ ý nghĩa câu nói này của hắn, nhưngvẫn thành thật nói: " Người có ý nghĩ như chúng tôi thì chiếm tới haiphần trong ba, chỉ có rất ít một bộ phận hy vọng công lực gia tăng màtrở về gia tộc, chúng tôi đối với cách làm của những người cầm quyềntrong gia tộc rất là khinh thường."

Trong tâm lý của Lưu Vũ Phi đã có tính toán, nói: " Chúng ta đi, chuyệncủa người Nhật Bổn, chờ ta gặp mặt Long tổ trưởng thì sẽ quyết định."

Hai người mang theo Lưu Vũ Phi đi đến cơ địa bí mật của Long Tổ, ở nơinày Long Ba đã đợi hắn. Ở trong xe hắn nhắm mắt lại, dùng thần thức tìmtòi cả thành Bắc Kinh. Quả nhiên, tại phía tây của Bắc Kinh, hắn pháthiện có một số lượng cao thủ rất đông, trong đó có hai người hắn đãnhận ra. Bọn họ chính là bạn của Tiểu Trạch Xuyên Đảo lần trước bịTriệu Nhược Băng đánh bại. Hắn thầm nghĩ: " Nguyên lai tất cả bọn họđều là người của Liễu Sanh gia tộc, xem ra cũng giống nhau, trong cơthể có mang theo một loại lực lượng khác, điều này khẳng định còn córất nhiều, bằng không cũng không chỉ một lần phái ra bốn người, màtrong số những người trốn ở phía tây cũng có những người thực lực khôngtệ tồn tại, thực lực này của Liễu Sanh gia tộc quả thật rất cường đại,xem ra lần này Long Tổ đúng là gặp khó khăn."

Long Ba nhận được báo cáo của Mã Tiểu Minh, tự mình đi ra ngoài cổng cơđịa chờ đợi Lưu Vũ Phi. Biểu hiện dị thường của Long Ba cũng làm chocác thành viên Long Tổ suy đoán, bọn họ đang suy nghĩ rốt cuộc ngườitới là ai, lại có thể làm cho vị tổ trưởng tay nắm trọng quyền này phảitự mình tới cửa nghênh đón. Mười lăm phút sau, chiếc xe chở Lưu Vũ Phiđi vào trong cơ địa của Long Tổ. Long Ba nhìn thấy hắn đã đến thì tựmình chạy tới mở cửa xe cho hắn. Hắn nghĩ không ra Long Ba lại kháchkhí như vậy, cũng cảm thấy có một chút ngại ngần. Thành viên Long Tổvốn nghĩ người Long Ba nghênh đón chính là một nhân vật cao cấp củaquốc gia, không nghĩ tới người xuống xe chỉ là một người tuổi trẻ họchưa bao giờ gặp. Nhìn thấy bộ dáng cung kính của Long Ba đối với hắn,hình như hắn là một người rất vĩ đại. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấyLong Ba tôn trọng một người như thế, từ trong ánh mắt của ông ta có thểthấy được là sự tôn trọng phát ra từ nội tâm, điều này làm cho thànhviên Long Tổ càng thêm tò mò thân phận của hắn. Trước kia cũng có lãnhđạo của quốc gia đến đây thị sát qua, thái độ của Long Ba cũng không cókhách khí và cung kính đến vậy. Mà khi Trương Vân Phong người cầm đầucủa Quốc An Cục khi đến gặp Long Ba thì còn phải khách khí mười phần.

Lưu Vũ Phi trong ánh mắt suy đoán của bọn họ đi vào một hội nghị thấtbí mật, tham dự hội nghị chỉ có Long Ba, Mã Tiểu Minh, Nam Cung Nhân vàTrầm Linh là mấy người hắn từng gặp qua. Sau khi chủ khách đã ngồixuống, Lưu Vũ Phi nói thẳng: " Long tổ trưởng, lần này mục đích mời tatới thì ta đã biết. Nhưng ở đây ta muốn hỏi ông một vấn đề, thứ cho tamạo muội, lẽ nào mỗi lần trước đây khi các ngươi gặp phải đối thủ thựclực mạnh mẽ thì cũng giống như lần này hướng tới các gia tộc cầu việnhay sao? Ta hiểu rõ một chút, thực lực của thành viên Long Tổ đều thấpđến đáng thương, cũng không phải là cao thủ chính thức của gia tộc,cũng giống như lần này nếu không có ta, mà bát đại thế gia cũng khôngcó phái người đến đây, vậy ta có thể khẳng định nói cho ngươi, chỉ cầnLong Tổ các ngươi triển khai hành động trong mấy ngày nay, vậy chỉ cóthể nói toàn quân bị diệt sạch, quốc gia chẳng lẽ không thể tự mìnhthành lập một Long Tổ hoàn toàn thuộc về mình sao?"

Long Ba nghe hắn nói cả gương mặt đều hồng lên, ngại ngùng nói: " Tiênsinh, ngài vẫn không biết, chuyện ngài nói không phải là tôi không nghĩtới, thật sự là chúng tôi làm không được, ngay cả những thành viên nàycủa Long Tổ cũng là quốc gia dùng việc thu thuế với bát đại thế gia màđổi lấy, nếu không căn bản là không thể thành lập nổi. Ở trong mắtngười khác Long Tổ của chúng ta thì cao cao vô hạn, chẳng những mỗithành viên đều có một thân võ công không tệ, lại đều xuất thân danhmôn, kỳ thật không nói ngài cũng biết, nhưng thành viên này ở tại giatộc còn kém nhiều lắm, thực lực của bọn họ căn bản không cách nào hoànthành được nhiệm vụ mà quốc gia giao cho, bởi vậy nhân số thương vongcủa Long Tổ cho đến nay luôn đứng cao nhất trong Quốc An Cục, mà bátđại thế gia phái họ đến Long Tổ cũng chính vì ích lợi của mình, căn bảnkhông quan tâm đến sự chết sống của bọn họ, ngài nói với thực lực nhưvậy của họ, mỗi khi chúng tôi gặp đối thủ mạnh thì ngoại trừ cầu việnchung quanh thì tôi còn có thể làm cái gì, chẳng lẽ tôi lại giống nhưgia tộc của bọn họ, biết rõ phía trước là biển lửa mà tôi còn để cho họnhảy xuống sao, chuyện này tôi làm không được. Mỗi người bọn họ khi đếnLong Tổ tôi đều xem họ như là con của mình, ngài nói nếu tôi không cầuviện, thì bọn họ chỉ có thể đối mặt với cái chết. Về phần quốc giakhông phải không nghĩ tới chuyện thành lập một Long Tổ có thực lực mạnhmẽ, nhưng quốc gia chúng ta không có nhân tài về phương diện này, màLong gia chúng tôi cũng không có biện pháp bồi dưỡng một đám đệ tử đôngđảo..."

Nói xong đôi mắt của Long Ba cũng đỏ lên, Mã Tiểu Minh và Trầm Linh ởbên cạnh nghe Long Ba nói thì cảm động đến chảy nước mắt. Lưu Vũ Phisuy nghĩ một chút nói: " Nếu ngươi không cách nào làm được vậy để chota giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện đi, ta có thể làm cho thành viêncủa Long Tổ có thực lực cường đại ngang bằng bát đại thế gia, thậm chícòn vượt qua bọn họ, sau này bát đại thế gia có khả năng làm được gì tacũng có thể làm cho Long Tổ cũng làm được hết."

Nghe Lưu Vũ Phi nói như vậy, mấy người Long Ba đều chấn động, đúng vậynếu thành viên của Long Tổ đều có thân thủ như Mã Tiểu Minh và Nam CungNhân, đến lúc đó đừng nói so với bát đại thế gia, thậm chí so với cảtám nhà liên hợp cũng cường đại, đến lúc đó Long Tổ có cần giống nhưbây giờ cầu viện ở khắp nơi hay sao? Lưu Vũ Phi nhìn ánh mắt của bọn họcũng tự biết lời nói này của mình đã chấn động tâm khảm của bọn họ, hắnlại nói tiếp: " Nhưng ta cũng không phải lập tức tăng ngay công lực chocác thành viên, ta yêu cầu các thành viên cũng phải như Nam Cung Nhânvà Mã Tiểu Minh, xem Long Tổ như là nhà của mình, cho nên ta yêu cầumỗi thành viên Long Tổ phải thoát ly gia tộc, ta không muốn sau khităng thực lực cho họ xong thì họ lại bị gọi trở về, vậy không phải tauổng phí công sức giúp cho các gia tộc tăng thêm thực lực hay sao?"

Mấy người Long Ba nhìn nhau, trong mắt đều hỏi đối phương, có thể làmcho các thành viên thoát ly gia tộc được sao? Bọn họ sẽ đồng ý không,nếu họ không đồng ý thì chúng ta sẽ không được sự hỗ trợ của Lưu VũPhi. Lưu Vũ Phi nhìn họ, cười cười nói: " Long tổ trưởng, nếu ngươimuốn có một Long Tổ đúng với ý nghĩa chính thức của nó, ngươi chỉ cóthể nghe lời ta, ngươi cứ yên tâm mà tuyên bố, bất quá không nên nói rõvới họ là sau khi thoát ly gia tộc sẽ được tăng thêm thực lực, tại saothì ngươi cũng hiểu ý của ta rồi."

Cho dù Long Ba lá gan có lớn tới đâu nghe xong lời này của hắn cũng sợngây người. Long Ba nhìn vẻ tin tưởng của hắn, suy nghĩ một chút nói: "Tiên sinh, có thể cho chúng ta nghiên cứu một chút, chuyện này thật quátrọng yếu, tôi không thể làm chủ được."

Lưu Vũ Phi biết rõ nếu cứ để cho họ nghiên cứu chuyện này thì khôngbiết tới khi nào mới có kết quả, tự mình không có nhiều thời gian đểđợi họ. Hắn biết lúc này nên cấp cho Long Ba một chút áp lực mới được,bèn nói: " Long tổ trưởng, nói thật với ngươi, hôm nay ta không phảimuốn đi học, là chỉ muốn xin nghỉ một thời gian, ở thời gian kế tiếp tasẽ không được rảnh, nếu bỏ lỡ hôm nay, lần sau không biết lúc nào mớicó thể đến Long Tổ nữa."

Long Ba nghe xong trầm tư một chút nói: " Tôi tin tiên sinh có thể giúpchúng tôi thành lập một Long Tổ cường đại, nhưng việc này không chỉtrong một hai ngày làm được, tôi sợ chính là những thành viên cũngkhông nguyện ý thoát ly gia tộc, mà nếu họ rời khỏi Long Tổ, vậy khôngphải trong lúc này chúng ta không có người để dùng."

Hắn cười nói: " Điều này không cần ngươi lo lắng, bây giờ ngươi cứ đituyên bố chuyện này cho các thành viên, kỳ thật là cho bọn họ một cơhội, có thể nói như thế, chỉ cần ta thích, những người có thân thủgiống như Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân ta có thể trong một ngày tạo rahơn một ngàn người, cho dù bọn họ có bỏ đi hết cũng không có việc gì."

Lời này của hắn cũng không phải lừa dối, với thần đan của hắn bây giờcùng với năng lực thì chuyện này rất nhẹ nhàng. Nhưng những lời này làmcho mấy người Long Ba nghe xong thì quá sợ hãi, với thân thủ của MãTiểu Minh và Nam Cung Nhân, người khác thì không biết nhưng Long Ba thìquá rõ ràng. Nếu bình thường mà nói thì dù phí cả đời Long Ba cũngkhông cách nào đạt được đến trình độ này. Trong lúc này tâm lý của LongBa cũng rối loạn, hắn bây giờ không biết nên tin hay không tin. Thựclực của Lưu Vũ Phi hắn không hề nghi vấn, nhưng trong một ngày có thểtạo ra nhiều cao thủ như vậy, vậy hắn còn là người sao?

Lưu Vũ Phi nhìn thấy bộ dáng này của Long Ba không thể nào quyết định,nói: " Long tổ trưởng, ngươi có thể lo lắng một chút rồi nói cho tabiết quyết định."

Long Ba suy nghĩ một hồi rồi cắn răng nói: " Tiên sinh, tôi quyết địnhrồi. Việc này cứ theo ý của ngài mà làm, hết thảy hậu quả do tôi phụtrách."

Lời này của Long Ba làm cho Trầm Linh mấy người thất kinh, bọn họ khôngtưởng được Long Ba lại có quyết định như vậy. Lưu Vũ Phi đối với quyếtđoán như vậy của Long Ba rất là thưởng thức. Khoảng nửa giờ sau, LongBa hướng mỗi thành viên nói ra ý định, với quyết định vừa rồi của LưuVũ Phi. Điều này làm cho người của Long Tổ kinh hãi, bọn họ trở nên rốiloạn, bọn họ nghĩ không ra Long Ba tự nhiên lại có quyết định như vậy,hơn nữa một chút tin tức báo trước cũng không có, chẳng lẽ nói Long Tổđã tìm được một tổ chức hợp tác khác rồi sao, nếu bây giờ các thànhviên không đoạn tuyệt với gia tộc, vậy Long Tổ cũng không cần nhiều caothủ như vậy để sử dụng. Quyết định của thành viên Long Tổ còn chưa kịpbáo lên trên, Quốc An cục trưởng Trương Vân Phong rốt cuộc đã tìm tớicửa.

Trương Vân Phong nghe được quyết định của Long Ba thì điều đầu tiên chorằng tinh thần của Long Ba có vấn đề. Đối mặt với trách vấn của TrươngVân Phong, Long Ba thản nhiên nói: " Cho ta một ngày thời gian, đến lúcđó ta cho ông một câu trả lời thuyết phục."

Trương Vân Phong hoàn toàn không hiểu mục đích việc làm của Long Ba, màhắn lại không cách nào ép buộc được ông ta, cuối cùng hắn tức giận rờikhỏi Long Tổ, hướng lên cấp trên báo cáo. Hai giờ sau, thành viên LongTổ đi lên báo cáo quyết định, kết quả làm cho Long Ba rất hài lòng...rấtnhiều thành viên cuối cùng đồng ý thoát ly gia tộc, chỉ có một số íttrở về gia tộc của họ, còn thừa thì xin về các ngành khác của Quốc AnCục.

Long Ba đối với kết quả này rất là hài lòng, với kết quả như vậy Lưu VũPhi cũng cảm thấy ngoài dự liệu. Dù sao điều kiện hắn đề ra cũng thậtquá hà khắc, hắn biết bây giờ không phải là lúc nhiều lời, người NhậtBổn đang ở Bắc Kinh chẳng khác gì những quả mìn nổ chậm, ai biết kếtiếp bọn họ sẽ làm gì, biện pháp tốt nhất là trước khi bọn họ còn chưacó hành động thì tiêu diệt toàn bộ.

Hắn nói với Long Ba: " Long tổ trưởng, ngươi hãy triệu tập những ngườiquyết định ở lại Long Tổ, ta lập tức giúp họ tăng lên thực lực."

Long Ba có chút ngoài ý muốn, nói: " Bây giờ ? Còn có những người đang ở ngoài căn bản không có cách nào tập hợp hết.."

Lưu Vũ Phi nói: " Vậy à, vậy tập hợp những người ở Bắc Kinh trước đi,ta chờ ở nơi này, ta nghĩ tối nay các thành viên đã có thể đi trừ diệthết đám Nhật Bổn rồi."

Lúc này Long Ba mới biết hắn đã sớm biết hành tung của đám Nhật Bổn,bây giờ tràn ngập tin tưởng với hắn. Thành viên Long Tổ nói thế nào bâygiờ cũng là tinh anh của Quốc An Cục, mệnh lệnh tập hợp của Long Ba vừara, các thành viên ở Bắc Kinh lập tức trở về căn cứ. Lưu Vũ Phi cũngkhông phải là người hẹp hòi, hắn lấy ra một số Tứ Phẩm thần đan đưa choLong Ba, hắn biết một vũ giả bình thường nếu không có tu chân phápquyết trợ giúp thì không có các nào chịu nổi dược lực của thần đan này.Long Ba cũng không thấy hắn làm như thế nào, đột nhiên lại xuất hiện ranhiều viên đan dược, đan dược vừa xuất ra, thì cả mật thất tràn ngậpmùi thơm ngát, làm cho người ta ngửi thấy thì tinh thần chấn động,giống như được gia tăng vô số tinh lực, lập tức biết đan dược này khôngtầm thường, biết ngay đây có thể là tiên dược gia tăng công lực.

Long Ba cầm thần đan lên, cảm thấy khó khăn, thành viên đông đảo, làmcách nào phân phối số đan dược này cho đủ. Hắn nhìn thấy ánh mắt ông tathì biết ông ta đang nghĩ gì, nói: " Long tổ trưởng đang sợ đan dượcnày không đủ phải không, điều này ngươi không cần lo lắng, một viên đandược ngươi phải chia đều cho năm người, nếu không họ đột ngột uốngnhững đan dược này, nếu ta phỏng chừng không sai, thì cho dù là nămngười cũng có thể gia tăng công lực ngang trình độ của Mã Tiểu Minh vàNam Cung Nhân."

Long Ba nghe xong mừng rỡ, vậy không phải là những đan dược này uốngvào sẽ có được trình độ như hai người Mã Tiểu Minh hay sao, vây còn sợgì nữa. Long Ba gấp đến không kịp đợi vội vàng đi phân phối đan dượcngay, hai người Mã Tiểu Minh cũng biết họ thì không cần ăn tiên dược gìthêm, nguyên lai thần nguyên lực do Lưu Vũ Phi truyền cho họ còn chưahấp thu xong, họ chỉ muốn thỉnh giáo với hắn về phương diện luyện côngmà thôi.

Nhưng Trầm Linh lại có chuyện muốn nói với Lưu Vũ Phi, bèn bảo họ chạyđi giúp Long Ba. Lưu Vũ Phi thấy nàng làm vậy thì biết có lẽ liên quantới Triệu Nhược Băng. Đợi hai người kia rời khỏi, hắn nói thẳng: " Trầmtiểu thư, có chuyện gì sao? Nếu ngươi muốn hỏi chuyện của ta và NhượcBăng, vậy không cần nói nữa, nếu nàng không tin con người của ta thì tacũng không cần nhận nàng làm tiểu muội, hơn nữa trước kia là vì Thiếnnhi ta mới nhận nàng."

Trầm Linh thấy mình còn chưa kịp mở miệng nói giúp cho Triệu Nhược Băngthì đã bị hắn ngăn cản không cách mở miệng, nàng bất đắc dĩ nói: " Tiênsinh, có thể ngài không biết bây giờ Băng nhi đối với hành vi hôm đó đãhối hận rồi, nàng bây giờ thật không tốt, cả người không có tinh thần,muốn tìm tiên sinh giải thích cũng không tìm được hành tung của ngài,chẳng lẽ tiên sinh không thể cho Băng nhi một cơ hội hay sao? Nàng cũngđã biết mình sai rồi."

Hắn thản nhiên nói: " Chuyện này không phải là ai sai, chỉ là chúng takhông phải cùng một dạng người, được rồi chuyện này nói đến đây thôi,ít nhất bây giờ ta không muốn gặp mặt nàng. Qua hôm nay ta sẽ rời khỏiBắc Kinh một đoạn thời gian, được rồi ta xem công lực của ngươi cũngrất yếu, sao ngươi không đi tìm Long Ba lãnh thuốc?"

Trầm Linh cười nói: " Tôi không vội, dù sao thuốc cũng đủ dùng mà, tôi cần gì phải gấp."

Hắn nghe xong cười cười không nói. Đại khái một giờ sau, Long Ba vộivàng đi đến, cao hứng nói: " Tiên sinh, đan dược của ngài thật là thầnkỳ, sau khi các thành viên ăn xong thì ngồi xuống tu luyện hấp thu dượclực, nhưng tôi không biết khi nào bọn họ có thể tỉnh lại, bây giờ tôichỉ sợ người Nhật Bổn sẽ hành động trong hôm nay, tôi không phải làkhông có người để dùng sao.."

Hắn nghĩ điều này cũng đúng, nói: " Long tổ trưởng, ngươi dẫn ta đi đến nơi đó, ta giúp bọn hắn một chút.."

Long Ba nghe xong mặt mày càng hớn hở, hắn biết nếu Lưu Vũ Phi chịu ratay hỗ trợ, vậy những thành viên có thể tỉnh lại sớm một chút. Lưu VũPhi đi tới chỗ sân luyện công của thành viên Long Tổ, nhìn thấy trênmặt đất có không ít người đang ngồi luyện công. Hắn xuất ra một cỗ thầnnguyên lực, trợ giúp bọn họ nhanh chóng hấp thu dược lực của thần đantrong cơ thể.

Bây giờ thành viên của Long Tổ tại Bắc Kinh ngoại trừ Long Ba và Trầm Linh, mỗi người đều uống thuốc rồi rơi vào nhập định.

Khi Lưu Vũ Phi rời khỏi Long Tổ thì nói cho Long Ba nghe nơi ẩn thâncủa đám Nhật Bổn, cũng nói cho hắn nghe thực lực của họ. Long Ba vôcùng cảm tạ Lưu Vũ Phi. Khi hắn từ trong Long Tổ đi ra thì đã là bốngiờ chiều, hắn nhanh chóng đi đến Thanh Hòa tìm thầy chủ nhiệm xin nghỉmột tháng, vốn thầy chủ nhiệm không chịu đáp ứng nhưng hắn cam đoan sẽkhông mất bài học, sau đó mới từ chỗ lớp học của công cộng xã hội đira. Hắn đi tới chỗ phòng học của Tô Thiến, bây giờ trong lớp của nàngđều biết hắn là bạn trai của nàng, nhìn thấy hắn thì ai cũng chào hỏi.

Sau khi đón Tô Thiến, về đến nhà hắn nói cho nàng nghe chuyện hắn xinnghỉ một tháng. Tô Thiến kỳ quái nói: " Ca, sao ca phải xin nghỉ mộttháng?"

Trước kia hắn chưa có nói cho nàng nghe chuyện mở công ty, bèn đemchuyện này kể hết toàn bộ cho nàng nghe, hơn nữa còn nói công ty nộitrong mấy ngày nữa sẽ khai trương, rồi cũng nói cho nàng nghe những chỗlợi hại trong công ty. Lúc này Tô Thiến mới hiểu được những người trongGiang Sơn Xã Tắc Đồ nguyên lai là do hắn tìm về để huấn luyện làm ngườibảo vệ cho công ty. Đối với tôn chỉ mở công ty của hắn, nàng rất cảmđộng, cũng hứa trong tương lai nếu có cơ hội cũng phải học tập ở hắn.

Cuối cùng hắn hỏi: " Thiến nhi, qua mấy ngày nữa ca đi Thượng Hải, vậy em theo ta đi hay là ở lại Bắc Kinh."

Tô Thiến suy nghĩ một chút nói: " Ca, em nghĩ ở lại Bắc Kinh tốt hơn,bây giờ em còn chưa giúp gì được cho ca, chờ em học thêm tri thức saunày có thể giúp ca làm việc ở công ty."

Lưu Vũ Phi suy nghĩ một chút thấy cũng phải, bây giờ tu vi của nàngkhông cao, theo bên người cũng không có trợ giúp, nếu làm cho nhữngngười có dã tâm với dược phẩm làm bị thương sẽ không tốt, ai biết trênđời này còn có bao nhiêu lực lượng mà mình không biết.

Nói chuyện với Tô Thiến một lát thì trời đã tối. Hắn nhớ tới người NhậtBổn, bèn đưa nàng vào trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ để tu luyện, hắn tựmình phát ra thần thức, hướng tới chỗ người Nhật Bổn ẩn núp tìm kiếm,xem mấy ngày nay họ có làm gì khác thường không.

Rất nhanh hắn đã phát hiện, lúc này ở đó đã có thêm rất nhiều ngườiNhật Bổn, hắn đếm qua một chút, bây giờ đã có không ít. Khi hắn muốnthu thần thức trở về thì phát hiện, một dãy xe đang đậu kín, trong đócó người Nhật Bổn, còn có cả một người giống như Tiểu Trạch, trong cơthể có một cỗ lực lượng âm hối. Điều này làm hắn có thể xác nhận họ sẽhành động rất nhanh trong đêm hôm nay. Hắn lập tức thu hồi thần thức,gọi điện thoại cho Long Ba. Long Ba nhận được điện thoại của hắn thìcũng kinh hãi, bởi vì thành viên ăn đan dược xong bây giờ mới tỉnh lạikhông được bao nhiêu người, còn lại vẫn còn đang trong tình trạng nhậpđịnh. Long Ba biết thực lực của người Nhật Bổn mà Lưu Vũ Phi đã nói,vậy bằng vào mười mấy người này thật sự là không đủ. Bây giờ hắn cũngkhông biết làm sao mới tốt.

Hôm nay Liễu Sanh Thứ Lang đi du ngoạn bên ngoài thì phát hiện nhữngthành viên Long Tổ đi theo giám sát bọn họ đã không còn ai, hắn cảmthấy lo lắng, sợ những ẩn giả ẩn núp đã bị họ phát hiện. Hắn liên lạcvới Ma Sanh thì mới biết Long Tổ còn chưa phát hiện nơi ẩn thân của họ.Hắn không biết Long Tổ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nghĩ chuyện này đốivới hắn cũng có chỗ tốt, không ai giám sát thì hắn có thể cho nhữngngười bên cạnh hội họp cùng các nhẫn giả.

Buổi tối, Liễu Sanh Thứ Lang định lập ra hành động tấn công căn cứ củaLong Tổ, trải qua mấy ngày tìm hiểu, hắn đã tin tưởng Long Tổ căn bảnkhông là đối thủ của hắn, điều này cũng làm cho tâm lý của hắn tràn đầyhưng phấn.

Lưu Vũ Phi biết rõ tình huống của Long Ba, hỏi: " Long tổ trưởng, vậy mấy thành viên đã tỉnh công lực thế nào?"

Nhắc về chuyện này Long Ba cao hứng nói: " Công lực của bọn họ gia tănggấp mười lần, lại còn được đả thông nhâm đốc hai mạch nữa."

Có những người luyện võ cả đời không cách nào đả thông nhâm đốc haimạch này, hôm nay được hắn trợ giúp đại bộ phận thành viên Long Tổ đềuđã có thể đả thông, điều này làm cho thực lực của Long Tổ so với ngàyxưa còn tăng hơn gấp mười lần. Trong tâm lý Lưu Vũ Phi đang tính toánmột chút, mười mấy người cộng thêm Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh haingười thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Dù cho đi hết thì cũng vôích, bên đám người Nhật Bổn có ba cao thủ có thực lực vượt qua họ, mặtkhác còn rất nhiều người thực lực tương đương, trận đấu này thật làthiệt thòi quá.

Cuối cùng hắn định tự mình đi xem, cho dù giúp cho Long Ba một tay, hắncũng không nghĩ đến chuyện tự mình giúp cho họ có được những thực lựckhông tưởng, không phải là làm cho người ta chết ngất vì sợ hay sao.Hắn nói cho Long Ba biết ý nghĩ của mình, điều này làm cho sự lo lắngcủa Long Ba biến mất sạch, hắn biết chỉ cần Lưu Vũ Phi chịu ra tay, vậychuyện này nhất định đã thành công hoàn toàn. Lưu Vũ Phi phân phó choLong Ba đưa Mã Tiểu Minh mấy người đi tới nơi đó trước, còn hắn sẽ đimột mình.

Nửa giờ sau, Long Ba mang theo người đi tới phế khu ở phía tây trước,mà Lưu Vũ Phi đã sớm ở nơi này đợi bọn họ. Long Ba nhìn thấy hắn, lậptức xuống xe đi đến. Mấy thành viên thực lực vừa gia tăng của Long Tổ,còn chưa biết hắn có thân phận gì mà khiến cho Long Ba đối với hắn lạicung kính như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Lúcnày có một người đệ tử đồng tông với Mã Tiểu Minh nhỏ giọng hỏi: " TiểuMinh ca, người nọ là ai a, tổ trưởng chúng ta sao lại cung kính với hắnnhư vậy?"

Mã Tiểu Minh nhẹ giọng mắng: " Cái gì mà cái này cái kia, sau này khinhìn thấy hắn phải xưng hô là tiên sinh, các ngươi nếu có ai dám khôngtôn trọng hắn, người thứ nhất không buông tha cho các ngươi chính là tổtrưởng của chúng ta, về phần thân phận của hắn, khi hắn chưa đồng ý thìta cũng không dám nói lung tung."

Những lời phía sau là nói với mọi người, người vừa gọi Tiểu Minh nghexong nhẹ giọng nói thầm: " Hung dữ như vậy để làm chi, ta không phải tòmò thân phận của hắn thôi sao, cũng không biết các người đang làmchuyện gì, nhìn bộ dáng mềm yếu vô lực của hắn sao lại dám cho hắn thamgia hành động lần này, không phải hắn là công tử của vị quan chức lớnnào của chính phủ đó chứ, vì muốn chơi đùa nên đi đến đây."

Mã Tiểu Minh nghe được vị em họ này đang nói thầm gì đó, quát khẽ: "Ngươi còn đang nói thầm cái gì, đừng có nói nhiều, đợi một hồi ácchiến, còn chưa chịu tỉnh táo một chút đi." Người kia bị hắn mắng chocũng im miệng không nói gì nữa.

Lưu Vũ Phi thấy Long Ba tới rồi, nói: " Long tổ trưởng, ta nói trướcvới ngươi sự phân bố của đám Nhật Bổn bên trong, trong đó có ba ngườivới thực lực các ngươi bây giờ không thể ứng phó, mặt khác có mườingười thực lực ngang bằng với các ngươi bây giờ, rất có thể còn cao hơncác ngươi một bậc, có thể bọn họ còn có thể ẩn thân. Còn có rất nhiềungười có thực lực bình thường có thể so với những đội trưởng trước kiacủa các ngươi."

Long Ba nghe hắn nói như vậy lại càng hoảng sợ, tâm lý hô to may mắn,nếu không phải lần này có hắn hỗ trợ, thì cho dù toàn bộ Long Tổ có tớiđây cũng không phải là đối thủ của đám Nhật Bổn này, đồng thời hắn cũngcảm tạ các vị thần tiên trên trời. Long Ba biết rõ, nếu có thể ẩn thânthì đã là Thượng Nhẫn, hơn nữa một chút thì còn có Danh Thượng Nhẫn,mặt khác còn có những người vượt qua cả Thượng Nhẫn, còn về thực lựccủa họ thế nào hắn cũng không dám đoán chừng nữa.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy mồ hôi lạnh của Long Ba cũng đã tuôn ra, buồn cườinói: " Long tổ trưởng, không phải là người nhát gan đó chứ, tại sao lạibiến thành bộ dáng thế này rồi."

Long Ba ngại ngùng nói: " Tiên sinh không biết, nếu lần này không cóngười hỗ trợ, bằng với thực lực của Long Tổ trước kia cho dù toàn bộmọi người xuất động cũng giống như lời ngài nói toàn quân bị tiêu diệtmà thôi."

Sự yếu nhược của Long Tổ, bây giờ hắn mới chính thức hiểu rõ. Hắn nhìnthấy thời gian đã không còn sớm, nói với Long Ba: " Bây giờ chúng tangười ít, không cách nào tiến hành vây bắt bọn họ, bằng vào thực lựccác ngươi bây giờ cho dù có đánh lén cũng không thể, tốt nhất các ngươinên quyết chiến trước mặt bọn họ đi."

Long Ba biết lời nói của hắn rất đúng, hắn cũng đồng ý, hắn muốn biếtsau khi các thành viên đã được tăng cường thực lực có khả năng đánh bạiđược Thượng Nhẫn hay không. Long Ba nói quyết định của mình cho cácthành viên, bọn họ đều kích động, hiển nhiên đối với bản thân tin tưởngmười phần.

Lưu Vũ Phi và Long Ba đi đến bên ngoài phế khu, Long Ba lớn tiếng kêulên: " Bằng hữu người Nhật Bổn bên trong, tại hạ Long Ba xin mời chỉgiáo."

Liễu Sanh Thứ Lang đang ở bên trong bố trí mục tiêu hành động của buổitối nay, lúc này đột nhiên nghe được chuyện Long Ba ở bên ngoài kêu to,cũng thoáng ngây người một chút. Bọn họ cứ nghĩ rằng người của Long Tổkhông cách nào tìm được tới nơi này, dù có tìm tới cũng không biết khuhoang vắng này lại có người ở. Bởi vì lúc bình thường những nhẫn giảnày đều ẩn thân, bọn họ nghĩ không ra vì sao Long Tổ lại phát hiệnđược. Liễu Sanh Thứ Lang đã biết thân phận bị bại lộ nên cũng khôngtiếp tục ẩn giấu. Hắn mang theo tất cả nhẫn giả đi ra ngoài, phát hiệnLong Ba chỉ dẫn theo mười mấy người đến, không khỏi ha ha cười to. Hắnkhinh thường nói với Long Ba: " Chỉ bằng một nhóm người vô dụng như cácngươi mà cũng dám tìm tới cửa, thật sự làm người ta cười chết, cũngtốt, hôm nay coi như ta mượn các ngươi khai đao."

Nói xong tay hắn vung lên, Danh Trung Nhân liền vây quanh đám người củaLưu Vũ Phi. Nhóm của Lưu Vũ Phi không hề có chút bối rối, nhìn thấy đámNhật Bổn đã vây quanh xong, Long Ba mới từ từ nói: " Đối phó đám quỷ tửkhông dám gặp mặt người của các ngươi, còn cần dùng tới nhiều người củachúng ta sao, trước đây chúng ta không đối phó các ngươi, chính là vìcho các ngươi tập hợp toàn bộ, để cho chúng ta có thể một lưới bắt hết."

Bây giờ Long Ba có một ngọn núi cao như Lưu Vũ Phi để dựa vào, liền lêntiếng mạnh miệng nói dối mà không hề chớp mắt, nếu không biết còn tưởngrằng quả thật là như thế. Không khí giữa song phương đã trở nên rấtcăng thẳng. Liễu Sanh Thứ Lang tức giận dậm chân mắng: " Bát đản( khốnkiếp) ! Thứ heo ngu như các ngươi thật là muốn chết." Nói xong hắn radấu, để Danh Trung Nhẫn tiến công.

Nhẫn giả cầm đao mang theo luồng hơi gió gào thét bổ về phía mấy ngườiLưu Vũ Phi, Liễu Sanh Thứ Lang nhìn thấy Long Ba chỉ mang đến có mườimấy người, hắn nghĩ chỉ do Danh Trung Nhẫn ra mặt là được, không cầnđến hắn ra tay. Nhưng người định không bằng trời định, Long Tổ bây giờđã không còn là Long Tổ mà hắn nghĩ trước kia nữa.

Người bên Long Tổ vừa nhìn thấy ánh đao bổ tới cực nhanh cũng khônghoảng một chút nào. Ngoại trừ Lưu Vũ Phi, những người khác đều xuất ravũ khí của mình, tiến lên nghênh tiếp. Nhất thời giữa sân vang lêntiếng vũ khí va chạm đinh đinh đang đang. Đám Danh Trung Nhẫn này dĩnhiên không còn là đối thủ của thành viên Long Tổ, Liễu Sanh Thứ Langcó chút không dám tin tưởng sự thật đang diễn ra trước mắt. Chờ đến khihắn phản ứng định gọi đám Danh Trung Nhẫn này lui ra thì đã muộn, chỉngắn ngủn trong hai phút, trên mặt đất đã nằm xuống bao thi thể của cácDanh Trung Nhẫn mà người của Long Tổ lại không bị chút tổn thất nào.

Liễu Sanh Thứ Lang nghĩ không ra người của Long Tổ lại có thực lực mạnhmẽ như vậy, bằng vào mười mấy người này bây giờ đã có thể so sánh vớiDanh Thượng Nhẫn, trong tâm lý của hắn cảm thấy hối hận mình vừa rồi đãquá khinh địch. Long Ba nhìn thấy hắn quát bọn Trung Nhẫn tháo lui,cười nhạo nói: " Thế nào, đám heo Nhật Bổn cuồng vọng của các ngươi,bây giờ đã biết người Trung Quốc chúng ta lợi hại như thế nào rồi sao."

Liễu Sanh Thứ Lang bây giờ cũng đã nhìn thấy rõ sự việc xảy ra trướcmắt, thực lực do Long Tổ biểu hiện ra đủ để làm cho hắn giật mình, bấtquá hắn cũng không sợ. Bây giờ hắn còn có nhiều Thượng Nhẫn, cùng vớiba Đặc Nhẫn. Hắn đỏ ngầu đôi mắt, nói: " Ta muốn cho thứ heo ngu cácngươi tất cả đều chết không toàn thây."

Tiếp theo hắn ra lệnh cho Danh Thượng Nhẫn lập tức ẩn thân, biến mấttrong không khí. Mà Liễu Sanh vẫn đứng sau lưng Ma Sanh và Bát Lý khônghề có ý muốn ra tay. Ẩn Thân Thuật của nhẫn giả này đối với Lưu Vũ Phithật sự quá đơn giản, nhưng hắn muốn để cho thành viên Long Tổ tự mìnhtìm được vị trí của họ, để tương lai có thể đối phó được với người cónăng lực giống như thế. Người của Long Tổ cũng là lần đầu tiên gặp phảichuyện này, không khỏi có chút khẩn trương, mỗi người đều mở to hai mắtnhìn không trung, sợ hai đám nhẫn giả đột nhiên từ trên tấn công xuống.

Lưu Vũ Phi chứng kiến bộ dáng này của họ, biết nếu không đề tỉnh bọn họthì sẽ lập tức xảy ra thương vong, quát: " Nhắm mắt lại, dùng tâm thầncảm nhận khí lưu không tầm thường trong không khí, mỗi người khi dichuyển thì sẽ có khí lưu xuất hiện.."

Nghe hắn nói xong người trong Long Tổ chợt hiểu ra, mỗi người liền nhắmmắt lại nhưng đã có chút chậm, vì vậy trong chớp mắt đã có mười thanhvõ sĩ đao kéo lên tiếng rít mơ hồ, đột nhiên từ trong không khí xuấthiện ra, gào thét lên, áp lực vô hình đột nhiên co rút lại. Mười thanhđao hướng tới mười người chém xuống. Tiếp theo người của Long Tổ vanglên vài tiếng kêu thảm thiết, mấy người bị công kích trúng trên vaiphải xuất hiện một vết đao có thể nhìn thấy được tận xương. Hiển nhiênlà bọn họ không thể nào tiếp tục ứng chiến được nữa, trong đó có cả NamCung Nhân, đối mặt với võ sĩ đao đột nhiên đột kích thì hắn chỉ dựa vàobản năng của vũ giả mà tránh né sang bên. Nhưng vẫn không đủ, mặc dù họtránh được một đao trí mạng, nhưng đều bị trọng thương. Nhìn thấy thìđã biết đối phương có thực lực ngang bằng, Liễu Sanh Thứ Lang phát ratiếng cười điên cuồng.

Điều này đều nằm trong dự liệu của Lưu Vũ Phi, nếu hắn muốn ra tay cứuthì mười người này căn bản không có khả năng bị thương, nhưng hắn muốncho người của Long Tổ biết mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình, chodù lần này hắn có thể hỗ trợ, vậy thì lần sau sẽ thế nào, nếu lần nàocũng cần người khác hỗ trợ thì có khác gì lần đầu tiên hắn đã gặp. Nhìnnhững thành viên Long Tổ bị thương chảy máu, hắn thản nhiên nói vớiLong Ba: " Bây giờ đã biết rồi chứ, tại sao lúc trước ta lại nói nhưvậy, nhưng vẫn muốn các ngươi vẫn tự mình đấu với họ một chút, chỉ cótrong lúc giao thủ mới có thể tìm ra sự lợi hại của họ, nếu không cácngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của bọn họ."

Long Ba nhìn thấy chỉ một thoáng đã mất đi mười cao thủ, hắn khẩntrương nói: " Tiên sinh, ngài có thể trước tiên ổn định vết thương chobọn họ, nếu không sẽ chảy máu quá nhiều mà chết thôi."

Lưu Vũ Phi nói: " Không cần gấp, bọn họ còn không chết được, ta sẽcứu." Tiếp theo nhìn qua năm người chưa bị thương nói: " Các ngươi đãnghe được lời vừa rồi của ta, bây giờ các ngươi tự mình tới trải nghiệmđi."

Sau đó hắn giúp cho mấy thành viên Long Tổ cầm máu. Trong Long Tổ cảmtình của Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân là tốt nhất, hắn nhìn thấy NamCung Nhân cũng bị thương, thì nhịn không được bước ra đầu tiên. Hắn lấytay chỉ Liễu Sanh Thứ Lang, nói: " Ta muốn cùng ngươi quyết đấu."

Liễu Sanh Thứ Lang khinh thường nói: " Bằng ngươi không đủ tư cách, nếumuốn quyết đấu với ta thì chờ ngươi còn mạng rồi hãy nói."

Mười nhẫn giả ẩn thân hiện ra thân ảnh, một người dùng Hán ngữ không lưu loát nói: " Do ta và ngươi quyết đấu."

Người Nhật Bổn đều là vậy, chỉ có khi mình đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đốithì mới chịu phát huy tinh thần võ sĩ đạo gì đó. Nếu không bọn họ sẽbất kể, chỉ cần có thể giết chết đối phương thì thủ đoạn gì cũng dùnghết.

Mã Tiểu Minh nhìn thấy đối phương có người đi ra, cũng không quản hắncó phải là Liễu Sanh hay không, quay sang hướng nhẫn giả đó lập tức tấncông mãnh liệt. Mã Tiểu Minh xuất ra là một bộ kiếm pháp, thanh kiếmnhư du long, từng kiếm thế tấn công vào những bộ vị yếu hại của tênnhẫn giả. Thực lực của tên này có thể tương đương với Mã Tiểu Minh, hắncũng không sợ Mã Tiểu Minh truy sát theo, võ sĩ đao đã che chở những bộvị yếu hại của hắn, thỉnh thoảng hắn còn phản kích. Trong phút chốc haingười đã công kích hơn mười chiêu. Tên nhẫn giả thấy mình tấn côngkhông có kết quả, thì lập tức ẩn thân. Mã Tiểu Minh đột nhiên khôngthấy đối thủ, đã kinh hãi biết hắn lại bắt đầu ẩn thân nữa. Lập tức dựatheo phương pháp Lưu Vũ Phi đã dạy, nhắm mắt lại dùng tâm thần cảm thụvị trí của đối phương. Vừa mới bắt đầu thì hắn chưa quen, nhẫn giả kiathỉnh thoảng bổ một đao từ sau lưng tới nhưng từ khi hắn bắt đầu ẩnthân thì Mã Tiểu Minh đã nhắm mắt, mặc dù hắn tìm không ra vị trí củatên nhẫn giả, nhưng cũng có thể tránh được sự tập kích từ phía sau. Hắntự mình thay đổi vị trí liên tục, khiến cho đối phương không cách nàobiết được mình sẽ dừng lại ở nơi nào.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy động tác của hắn thì hiểu ngay ý nghĩ của hắn, mặcdù đây là phương pháp tự bảo vệ hoàn hảo, nhưng cũng không thể đánh bạiđối thủ. Vì vậy nói: " Tiểu Minh, ngươi làm như vậy tuy có thể an toàn,nhưng ngươi cũng không có cách tìm ra vị trí của đối phương, nếu ngươimuốn đánh bại hắn, vậy thì ngươi không nên di động, chỉ như vậy ngươimới có thể cảm nhận được phương hướng di động của đối phương."

Mã Tiểu Minh nghe hắn nói như vậy lập tức hiểu ngay ý tứ của hắn. Quảnhiên hắn lập tức dừng lại, yên tĩnh cảm thụ sự lưu động trong khôngkhí. Hắn tập trung tinh thần cảm nhận được luồng khí lưu không tầmthường, rất nhanh hắn đã phát hiện sự huyền bí trong đó. Mỗi khi nhẫngiả di động thì đều có một cỗ khí lưu bám theo. Mỗi khi khí lưu dichuyển thì hắn lập tức di động thân thể, né qua vài lần công kích củatên nhẫn giả. Hắn từ từ quen dần với phương thức công kích của tên nhẫngiả, hắn đề né tránh kịp những lần nguy hiểm vạn phần này, quần áo toànthân cũng bị tên nhẫn giả cắt cho tan nát, toàn thân không còn chỗ quầnáo nào lành lặn, nhìn giống như một tên ăn xin. Mặc dù nhìn hắn có vẻrất chật vật nhưng trong ánh mắt hắn lại lộ ra một cỗ hưng phấn.

Lưu Vũ Phi biết Mã Tiểu Minh đã có thể chính thức đối phó được tên nhẫngiả này, sẽ lập tức có thể phân thắng bại. Mã Tiểu Minh còn chưa tìm ravị trí của tên nhẫn giả thì tên nhẫn giả đột nhiên chuẩn bị đánh ra bấtngờ, Mã Tiểu Minh thình lình xuất ra một chiêu kiếm pháp gia truyền :Trầm Tinh Lạc Nguyệt. Chỉ thấy thanh kiếm trong tay hắn nổi lên một đóahoa kiếm xinh đẹp, phong kín tất cả đường lui của tên nhẫn giả. Nhẫngiả kia muốn tránh đã không còn kịp, chỉ nghe hắn thảm hào kêu a mộttiếng, từ trên không trung rớt xuống. Ở giữa ngực xuất hiện bốn cái lỗmáu, máu tươi đang tuôn ra, hai mắt không thể tin nhìn Mã Tiểu Minh,hiển nhiên là không sống nổi.

Từ khi Mã Tiểu Minh ra tay, cho đến khi tên nhẫn giả rơi xuống đất chỉlà một thời gian rất ngắn, Liễu Sanh Thứ Lang căn bản là không kịp làmra phản ứng. Hắn cũng không ngờ Mã Tiểu Minh lại nhanh chóng tìm rađược phương pháp để phá đi thuật ẩn thân của nhẫn giả.

Lưu Vũ Phi đối với biểu hiện của Mã Tiểu Minh rất hài lòng gật nhẹ đầu.

Liễu Sanh Thứ Lang vốn dĩ cho rằng hành động lần này nhất định có thểhoàn thành thật hoàn mỹ, không nghĩ tới giao thủ với người của Long Tổlại chịu tổn thất nhiều Danh Trung Nhẫn và một gã Thượng Nhẫn như thế.Điều này làm cho người luôn tự nhận mình có thực lực siêu đẳng như hắnkhông cách nào chịu được. Hắn hét lớn một tiếng, ra lệnh tất cả nhẫngiả tiến lên vây công Lưu Vũ Phi và đám người Long Tổ.

Đối với sự cuồng nộ của hắn, người của Long Tổ rất tỉnh táo, bọn họ đềucũng biết lần này cũng không đơn giản như lần trước, Mã Tiểu Minh, LongBa và ba thành viên khác bao quanh nhưng người bị thương để bảo vệ bọnhọ. Thân ảnh của tất cả nhẫn giả chợt lóe, đi tới trước mặt thành viênLong Tổ, mỗi một thành viên phải đối mặt với các nhẫn giả. Mỗi thànhviên phải đối kháng với vài tên nhẫn giả có công lực tương đương, lạicòn phải bảo vệ cho những người bị thương, khiến cho bọn họ không cócách nào buông tay đánh được toàn lực, mới đánh được mấy chiêu, trênngười họ đều bị thương nhưng chỉ nhẹ, là những vết thương ngoài da. Đâylà kết quả do Lưu Vũ Phi âm thầm giúp đỡ, bằng không ngay cả một chiêucông kích của các nhẫn giả họ cũng không chịu nổi. Liễu Sanh Thứ Langnhìn thấy các nhẫn giả đang vây công có điều gì đó không đúng, rõ ràngnhìn người của Long Tổ không cách nào tránh né được thế công của mình,nhưng mỗi khi sắp hại được họ thì lại có một cỗ lực lượng, đẩy tay củahọ chệch đi, khiến cho mỗi lần như vậy thì họ nhiều nhất chỉ có thể đảthương người.

Liễu Sanh Thứ Lang mặc dù cuồng vọng nhưng cũng không phải ngu ngốc,một khi hắn phát hiện không đúng thì lập tức ra lệnh cho thuộc hạ luira phía sau. Đến lúc này hắn mới phát hiện, những Thượng Nhẫn công kíchLưu Vũ Phi đều nằm trên mặt đất, không biết tình huống bây giờ thế nào.Cuối cùng hắn nhìn Lưu Vũ Phi, nguyên trước hắn có nghe được Lưu Vũ Phichỉ điểm Mã Tiểu Minh thì chỉ nghĩ rằng hắn chỉ có nói mà không hề cóthực lực. Cứ tưởng rằng có nhiều người thì có thể thu thập được hắn.Liễu Sanh Thứ Lang đánh giá Lưu Vũ Phi một lát, hỏi: " Các hạ là ai, takhông nhớ Long Tổ có người như ngươi?"

Lưu Vũ Phi cũng không có lập tức trả lời mà nói với mấy người Long Ba:" Thế nào, bây giờ các ngươi đã biết, cho dù thực lực các ngươi có giatăng, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của người khác, cho nên sau khitrở về các ngươi nhất định phải gia tăng luyện công, còn nói trong nhómcủa họ còn có ba người chưa xuất toàn lực."

Đến lúc này bọn họ mới biết sự chênh lệch của mình khi gặp phải caothủ. Liễu Sanh Thứ Lang nghe Lưu Vũ Phi nói xong thì càng kinh hãi, hắnnghĩ không ra Lưu Vũ Phi lại biết rõ thực lực của bọn họ lại rõ ràngnhư vậy, ngay cả họ có ba người không xuất ra toàn lực mà hắn cũngbiết. Điều này càng làm cho hắn không dám xem thường Lưu Vũ Phi, hắnxuất ra một thủ thế ra lệnh cho thuộc hạ âm thầm tấn công Lưu Vũ Phi.Mấy tên Thượng Nhẫn lập tức ẩn thân, phối hợp với Trung Nhẫn, định âmthầm đánh lén. Lưu Vũ Phi vừa nhìn đã biết bọn họ định làm gì, chỉ cườikhinh miệt, cũng không thèm quan tâm đến mấy tên nhẫn giả này. Chỉ quayvề người của Long Tổ nói: " Hôm nay cho các ngươi kiến thức một chúttinh túy võ học của Trung Hoa." Nói xong bàn tay của hắn không ngừngxuất ra thủ ấn, theo thủ ấn di chuyển, từng đạo khí lưu ngưng tụ thànhthật hình, nhìn qua giống như những thanh phi kiếm đang vây quanh ngườihắn. Chỉ nghe hắn khẽ quát một tiếng: " Diệt."

Trong nhất thời khí lưu ngưng tụ thành phi kiếm như bị người khống chếvới tốc độ không thể nhìn thấy, hướng đám nhẫn giả đang muốn vây côngLưu Vũ Phi bay đi. Đám nhẫn giả này ngay cả một cơ hội kêu lên cũngkhông có, đã bị không khí huyễn hóa thành phi kiếm này đâm xuyên đếnthịt xương tan nát. Trong lòng các thành viên Long Tổ chợt kêu lên: "Đây còn là người sao? Người có thể làm được chuyện này hay sao?"

Bọn họ đều bị phương thức công kích này của Lưu Vũ Phi làm cho sợ ngâyngười, phương pháp công kích này quả thật chưa bao giờ được nhìn thấy.Ngay cả Liễu Sanh Thứ Lang cũng cả kinh đến nói không ra lời, thật lâusau Bát Lý đứng phía sau đẩy hắn một cái hắn mới thanh tỉnh lại. MaSanh ở phía sau nhẹ giọng nói: " Thiếu chủ, người này chúng ta không cókhả năng đối phó, trừ phi..."

Liễu Sanh Thứ Lang cũng biết, nếu bây giờ còn chưa dùng đến thần thứctrong cơ thể, vậy thì bọn họ coi như bị tiêu diệt hết. Liễu Sanh giatộc lần này đúng là được không bằng mất, cho dù hắn muốn rút lui, cũngđã tổn thất ngoại thượng nhẫn giả, Danh Trung Nhẫn, trong tâm lý củahắn thật giống như muốn khóc ra máu mắt, đám Danh Thượng Nhẫn này chiếmđến một phần trong ba phần của gia tộc, không nghĩ tới hôm nay hoàntoàn bị diệt, không biết phải bao nhiêu năm mới có thể hồi phục.

Bây giờ hắn thật không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, hắn rõ ràngngười tuổi trẻ nhìn có vể bình phàm ở trước mắt này đã không có ai cóthể kháng cự, hắn định vận dụng thức thần trong cơ thể. Lưu Vũ Phi vừarồi thi triển pháp thuật, đó chính là tiên nhân Thanh Liên Kiếm Tiênpháp quyết. Lưu Vũ Phi cũng không ngờ pháp quyết này lại có uy lực mạnhđến như thế. Pháp thuật này có một ưu điểm, chính là chỉ cần một ngườicó thể khống chế nhiều thanh phi kiếm, không bị giới hạn bởi một thanh,chỉ cần tu vi gia tăng thì số lượng khống chế phi kiếm sẽ không ngừnggia tăng.

Lúc này Liễu Sanh Thứ Lang, Bát Lý và Ma Sanh, trong miệng cùng thìthầm: " Thức thần đang ngủ say, người hầu của ngài hướng ngài thỉnhcầu, xin ngài mở hai mắt đang ngủ, hãy cắn nuốt người trước mặt..." Theotiếng cầu khẩn của bọn họ, một cỗ hắc khí từ trên đỉnh đầu bọn họ xôngra, từ từ hình thành một đầu sói, một đầu rắn và một đầu gấu.

Đợi bọn họ ngưng hình xong, một cỗ yêu khí ngập trời nhất thời tản ra,chậm rãi bao phủ nửa thành Bắc Kinh. Âm hối hòa lẫn yêu khí lập tứcxông vào trong đầu của thành viên Long Tổ, mấy người Long Ba bị cỗ âmkhí này làm cho sắc mặt tái nhợt, khí tức bạo nghịch cũng từ từ dânglên. Mà bọn Liễu Sanh cũng không được tốt lắm, bọn họ hoán tỉnh thầnthức trong cơ thể cũng phải bị tiêu hao mất mười năm tính mạng lực, chỉmột lần thi triển hoán tỉnh mà phải mất đi mười năm tính mạng lực,khiến cho cả người bọn họ như nhũn ra, ngay cả cử động cũng không được.Bọn họ biết thần thức là tấm bùa bảo vệ tính mạng cuối cùng cho họ

Lưu Vũ Phi tò mò nhìn những đầu động vật đang toát ra từ trên đỉnh đầucủa Liễu Sanh Thứ Lang bọn họ. Hắn không nghĩ ra những động vật nàygiấu mình trong có thể con người có hình dáng như thế nào. Ngay lúcnày, trong không trung truyền đến vài âm thanh xé gió, chỉ thấy mấyngười mặc đạo bào từ trên không trung hạ xuống, lần này lại làm choLong Ba bọn họ mở rộng tầm mắt, Long Ba cũng chỉ được nghe trưởng bốitrong gia tộc kể lại là người có thể đứng trên thân kiếm phi hành, bâygiờ được tận mắt nhìn thấy, nếu không phải hắn mơ hồ làm đau từ vếtthương, hắn nhất định sẽ cho rằng mình đang nằm mơ, ngoại trừ mấy ngườiđang hôn mê, những người còn lại đều đang ngây ngốc nhìn ba đạo nhân từtrên trời đáp xuống.

Lưu Vũ Phi nhìn ba đạo nhân từ trên trời hạ xuống, hai mắt sáng lên mộtchút, mấy người có khả năng ngự kiếm phi hành này tu vi ít nhất đã đạttới Nguyên Anh kỳ. Lưu Vũ Phi cảm thụ một chút hơi thở của bọn họ, quảnhiên bọn họ có hai người đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, một người đạttới Nguyên Anh hậu kỳ. Ba đạo nhân vừa rơi xuống liền quát: " Đây lànghiệt súc nhà ai, còn không mau thu hồi, nếu không chúng ta sẽ thaytrời hành đạo đó."

Lưu Vũ Phi nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, mấy đạo nhân này có ngữkhí nói chuyện y hệt như trong tiểu thuyết tự cho mình là người chánhđạo, xem ra ở phương diện này trong tiểu thuyết không có nói sai chútnào. Lưu Vũ Phi không hiểu lai lịch của những thần thức này nhưng mấyđạo nhân này rất rõ ràng, bọn họ biết yêu thú này làm sao để hìnhthành, nếu không có vật chủ ký sinh thì bọn họ căn bản không thể hiệnthân được. Cho nên mới hỏi mấy đầu thú này thuộc về nhà ai.

Liễu Sanh Thứ Lang nhìn thấy trên không trung đột nhiên hạ xuống mấyđạo nhân, tâm lý không khỏi âm thầm kêu khổ, một Lưu Vũ Phi đã làm hắnđau đầu không thôi, bây giờ lại thêm ba quái vật tiên nhân biết bay.Bây giờ hắn không còn đường lui nữa, chỉ còn cách để cho thức thần đánhvới họ một trận mới có thể thu hồi, nếu không mình phải trở thành tùbinh của Long Tổ.

Bát Lý và Ma Sanh đều nhìn hắn, chờ quyết định của hắn. Lưu Vũ Phi cũngkhông gấp, sau khi hắn nhìn thấy người tu chân xuất hiện, trong lònghưng phấn không thôi. Mấy người Tạ Đông lần trước bất quá chỉ mới nhậpmôn, mà mấy người này mới là tu giả chính thức, hắn định sẽ gặp bọn họnói chuyện sau.

Lúc này Liễu Sanh Thư Lang đã ra quyết định, hắn hướng Bát Lý và MaSanh ra dấu, quyết tâm đánh một trận. Bởi vì những yêu thú này khi xưangăn cản thiên kiếp thì chẳng những thân thể bị hủy, ngay cả tâm thầncũng bị đánh đến hỗn loạn mơ hồ, bọn họ chỉ có thể thông qua việc khôngngừng hấp thu tinh khí để tu bổ lại thân thể thì mới có thể hồi phụcthể chất, nhưng trước khi hồi phục họ chỉ có thể nghe lời vật chủ kýsinh mà thôi.

Liễu Sanh Thứ Lang một tiếng ra lệnh, mấy đầu yêu thú, dựa vào bản năngđộng vật, hướng ba đạo nhân đánh tới. Ba đạo nhân cũng không phải nhữngtiểu tử mới xuất đạo, lập tức xuất ra pháp bảo tùy thân, rất nhanh đãhợp thành trận pháp vây quanh ba đầu yêu thú. Bọn họ xuất pháp bảotrong tay, xuất ra mấy thủ ấn, quát: " Thiên Lôi." Nhất thời vài đạolôi điện cỡ chừng cánh tay từ trên trời trực tiếp đánh thẳng xuống bađầu yêu thú, bởi vì bị nhốt ở trong trận không cách nào tránh né, nhữngđạo thiên lôi này đều đánh thẳng vào người chúng làm chúng tru lênkhông thôi. Những tiếng thét chói tai xộc thẳng về hướng thành viênLong Tổ làm vài người không chịu được lập tức hôn mê bất tỉnh, lúc nàyLưu Vũ Phi mới nhớ, mấy người Long Ba vốn không thể chịu được nhữngthanh âm này, hắn xuất ra một tuyệt âm thủ ấn bao quanh các thành viênLong Tổ.

Chỉ sau một lát, lôi điện trên bầu trời đã biến mất. Mà yêu thú trongtrận chỉ có vết thương nhẹ, hiển nhiên là do tu vi mấy đạo nhân nàykhông đủ, thiên lôi đưa tới không cách nào tiêu diệt được mấy đầu yêuthú này. Những yêu thú bị thương càng nổi điên, nếu tâm thần của họ vẫncòn thanh tỉnh như trước kia thì đã biết dùng yêu thuật đối kháng địchnhân. Bọn họ bị nhốt trong trận lại tìm không được người nên dưới tìnhhuống đó chỉ có thể sử dụng bản năng của yêu thú, không ngừng đuổi theothân ảnh của ba đạo nhân muốn cắn nuốt tinh khí của họ.

Ba đạo nhân thấy ngay cả thiên lôi mình đưa tới cũng không thể tiêudiệt mấy đầu yêu thú này, bây giờ chỉ dựa vào trận pháp vây khốn chúng,thỉnh thoảng lại dùng pháp bảo mà công kích. Nhưng như vậy cũng chẳngcó bao nhiêu tác dụng, vì mấy yêu thú này không có thật thể, pháp bảođối với chúng chẳng có tác dụng tấn công nào. Thời gian đã qua lâunhưng cũng không diệt được con nào mà rõ ràng họ cũng không phải là đốithủ của chúng. Không khí khẩn trương bao phủ ở trên người ba đạo nhân,lúc này có một người nói: " Sư huynh, cứ như vậy cũng không được a, bọnhọ không giống những yêu quái khác, pháp bảo của chúng ta không có tácdụng với chúng, nếu cứ như vậy khi thể lực của chúng ta giảm đi thì bọnhọ sẽ thoát được thôi.."

Đạo nhân có tu vi cao nhất trả lời: " Đúng vậy, thật không nghĩ tới mấycon yêu thú này lại có tu vi cao như vậy, chúng ta xuất mười đạo thiênlôi đánh xuống mà cũng chỉ có thể làm cho bọn họ bị thương một chút, sưđệ, mấy yêu thú này không thể dùng pháp bảo, chúng ta chỉ có thể dùngTam Muội Chân Hỏa, đám yêu thú không có thật thể này rất sợ vật chídương, nghe khẩu lệnh của ta, chúng ta đồng thời phát ra Tam Muội ChânHỏa, nếu còn không được thì chúng ta chỉ có thể hướng sư môn mà cầuviện thôi."

Hai đạo nhân khác cùng kêu lên: " Nghe lệnh sư huynh.."

Liễu Sanh Thứ Lang nhìn thấy thức thần của mình cũng không bị thiên lôiđánh tan, vì vậy tâm trạng căng thẳng cũng giảm xuống. Vốn hắn còn cóđiểm lo lắng thực lực của thức thần không đủ đối kháng mấy đạo nhânquái vật biết bay này.

Lưu Vũ Phi đối với thực lực cường đại của đám yêu thú này cũng cảm thấyngoài ý muốn, hắn tưởng lúc đầu mình dễ dàng đem thức thần trong cơ thểTiểu Trạch phong ấn, nhưng không ngờ bây giờ cũng thấy chúng khó đốiphó như vậy. Hắn cũng không nghĩ lại, thuật phong ấn cũng chỉ tiên nhânmới có, nếu chỉ là mấy yêu thú mà cũng không thể phong ấn, vậy thì phápthuật của Tây Vương Mẫu còn có gì đáng nhắc tới.

Lúc này ba đạo nhân cũng đã chuẩn bị xong, ba đạo ngọn lửa màu trắng từtrong lòng bàn tay họ phun ra. Mấy yêu thú nọ quả nhiên sợ hãi luồnglửa nóng này, đều hướng sang bên tránh né. Nhưng bọn họ vẫn đang ởtrong trận, không thể né tránh được xa, ngọn lửa màu trắng cuồn cuộnkhông ngừng từ trong tay ba đạo nhân phun ra, bất đắc dĩ yêu thú cũngchỉ phun ra bổn mạng tinh nguyên ngăn cản Tam Muội Chân Hỏa. Thân thểyêu thú vốn cao lớn nhưng ở trong ngọn lửa cũng bị biến đổi càng lúccàng nhỏ. Có thể tu vi của ba đạo nhân này không đủ, bọn họ còn chưahoàn thành việc tiêu diệt ba đầu yêu thú này thì chân nguyên lực của họđã khô kiệt, không có chân nguyên lực họ cũng không còn khả năng phátra Tam Muội Chân Hỏa nữa.

Yêu thú còn chưa có chết đi, chỉ là bị hao tổn bổn mạng chân nguyên quálớn bởi vậy thân hình bị nhỏ đi rất nhiều. Ba đạo nhân bây giờ cũng lâmvào tình trạng kiệt sức nên cũng không còn cách vận chuyển được trậnpháp nữa. Cho đến khi trận thế của họ bị triệt đi, nguyên lai có mộtyêu thú lập tức đứng lên, chạy đến bên một vật chủ ký sinh lại cườngmãnh hút đi mười năm tính mạng lực của họ, khôi phục một chút nguyênkhí. Bọn họ vốn không có tư tưởng, chỉ dựa vào bản năng hấp thu tinhkhí.

Ba người Liễu Sanh Thứ Lang lần này quả thật không may, chỉ trong vòngmột ngày lại bị tổn thất hai mươi năm tính mạng lực, nguyên lai chỉ mớihơn hai mươi mà bây giờ nhìn qua đã thấy hơn bốn mươi. Đến lúc này LưuVũ Phi mới biết thực vật của yêu thú này chính là tinh khí của loàingười. Hắn nhìn thấy yêu thú đang khôi phục nguyên khí mà ba đạonhânlại không có cách nào tiếp tục chiến đấu nữa, vốn hắn còn muốn xemthêm pháp thuật của họ, không nghĩ tới bọn họ chỉ một dùng một chiêupháp thuật triệu thiên lôi, còn những loại pháp thuật khác còn chưa códùng thì đã kiệt sức, điều này làm cho hắn vô cùng thất vọng.

Bây giờ ngoại trừ hắn, những người khác trên mặt đất không có cách nàođối kháng yêu thú nữa. Lưu Vũ Phi nhìn ba đạo nhân nói: " Ba vị đạotrưởng, ta xem các ngươi đã quá mệt mỏi, thôi thì để ta đi thu ba đầusúc sanh này giúp cho."

Ba đạo nhân nói: " Các vị thí chủ, hãy nhanh rời khỏi nơi này đi, sưhuynh đệ bần đạo vô năng chống cự mấy con yêu thú này, bằng vào khảnăng của các ngươi thì không cách nào ứng phó chúng đâu. Vừa rồi ta đãhướng sư môn cầu viện, người của sư môn ta rất nhanh sẽ chạy lại đây,còn chúng ta sẽ cố hết sức ngăn cản một lát, nếu không mấy con yêu thúnày hấp thu hết tinh khí của mấy người này thì bọn họ sẽ lại tìm vậtchủ khác mà ký sinh đó."

Lưu Vũ Phi thầm nghĩ: " Mấy đạo nhân này rất có đạo tâm a.."

Hắn cười cười nói: " Không có gì đâu, bằng vào mấy con súc sanh này còn chưa có khả năng làm gì ta."

Tiếp theo hắn rất nhanh xuất ra thủ ấn, miệng lẩm bẩm: " Ngô Đức trợthiên, thiên uy hạo đãng, cửu thiên thần lôi, tẫn tru yêu tà, thần lôi..."

Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện ba đạo Thất Thải Lôi Điện, phân rahướng tới ba đầu yêu thú bổ xuống. Ba đầu yêu thú này mới trúng mườiđạo thiên lôi của ba đạo nhân nên đã bị thương, bây giờ trúng thêm mộtđạo thất thải, đều kêu thảm một tiếng, đã bị đánh đến hình thần câudiệt( tan thành mây khói).

Mấy yêu thú vừa bị hủy diệt, yêu khí trong không gian lập tức biến mất.Liễu Sanh Thứ Lang bọn họ không chịu nổi đả kích nên đã hôn mê bấttỉnh. Ba đạo nhân kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Lưu Vũ Phi, Thất ThảiLôi Điện, bọn họ vốn chưa từng được nhìn thấy qua. Cao thủ Độ Kiếp kỳđưa thiên lôi tới cũng đều là màu trắng, bọn họ thật sự nhìn không raLưu Vũ Phi với người bình thường có gì khác nhau, nhìn lướt qua ngườihắn không thấy một chút chân nguyên lực nào ba động. Nhưng hắn đưa tớilại là Cửu Thiên Thần Lôi, là pháp thuật của Thất Thải Thần Quyết. ThầnLôi này vô cùng xa lạ với ba đạo nhân, chỉ sợ rằng cả tu chân giới bâygiờ cũng không có ai biết được. Thậm chí cả tiên nhân ở tiên giới cũngrất ít có người được nhìn thấy.

Đây chính là khi tiên nhân độ kiếp mới có kiếp lôi, chỉ có những aithành thần nhân mới có thể được nhìn thấy. Vẻ mặt thành viên Long Tổ vôcùng lạ lùng, từ trắng biến thành hồng, vừa kích động vừa lo lắng. Biểuhiện của Lưu Vũ Phi và ba đạo nhân ở trong mắt bọn họ so với trong phimcòn đẹp mắt hơn, cho dù trong phim cũng không thể làm ra được hiệu quảnhư thế. Mặc dù điều này đã vượt qua sự hiểu biết của họ nhưng cũng làmcho bọn họ hưng phấn dị thường, sau này trở về có thể khoe với cácthành viên khác những gì mình đã gặp được.

Thần giới, có vài cỗ thần thức đang trao đổi: " Cửu U Chân Nhân, dướihạ giới không biết ai có năng lực này mà có khả năng chiêu được thầnlôi, nhìn qua rất giống pháp thuật của thượng cổ đại thần Tây VươngMẫu, chẳng lẽ truyền nhân của Tây Vương Mẫu xuất thế hay sao.."

Cửu U Chân Nhân là một tiểu thần đã phi thăng lên thần giới từ ba ngànnăm trước. Cửu U nói: " Lão ca, ngươi cũng quá xem trọng ta rồi, ta bấtquá cũng chỉ là một tiểu thần mới lên mà thôi, làm sao có phúc khí đượcnhìn thấy Tây Vương Mẫu lão nhân gia, đừng nói chi được nhìn thấy phápthuật của bà a.."

Cỗ thần thức kia lại nói: " Đúng vậy, ngươi mới đi lên ba ngàn năm, cònta ở thần giới đã biết bao ngàn năm rồi mà cũng chỉ thấy được bà ấy thitriển có một lần pháp thuật mà thôi, bất quá ngươi cũng không tệ đâu,mấy ngàn năm nay cũng chỉ có một mình ngươi có thể phi thăng thànhthần, còn ở hạ giới với tu vi vừa rồi của người kia, so với ngươi còncao hơn, sao hắn còn chưa chịu đi lên đây, ai, không hiểu được, khôngquan tâm nữa.."

Nói xong cỗ thần thức lại ngủ say.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy ba đạo nhân đang nhìn hắn đăm đăm, chỉ cười nói: "Ba vị đạo trưởng, tiểu tử có chỗ nào khác thường sao mà các ngươi nhìnta như thế.."

Ba đạo nhân ngại ngần cười che giấu sự xấu hổ của mình, hắn nhìn thấychân nguyên lực của họ còn chưa hồi phục, nói: " Ba vị đạo trưởng, hãyhồi phục chân nguyên của mình rồi hãy nói, tiểu tử còn có việc muốnthỉnh giáo ba vị.."

Ba đạo nhân gật đầu, cũng không quản ở đây có người ngoài, đều khoanhchân ngồi hồi phục nguyên khí. Lưu Vũ Phi nhìn Long Ba nói: " Tốt lắm,Long tổ trưởng, mấy người Nhật Bổn này đã bị phong bế công lực, bây giờbọn họ cũng đã không còn uy hiếp, ngươi hãy gọi người tới mang họ điđi.."

Long Ba lập tức liên lạc với Trầm Linh còn ở lại căn cứ, dặn nàng dẫnngười tới. Một lát sau, ba đạo nhân đả tọa xong, mặc dù mới khôi phụcđược ba phần nguyên khí, nhưng nhìn qua cũng đã thấy có tinh thần hơnrất nhiều, đã thấy có điểm tiên phong đạo cốt.

Lưu Vũ Phi nói: " Tiểu tử là Lưu Vũ Phi, ba vị đạo trưởng, không biết làm sao xưng hô.."

Đạo nhân có tu vi cao nhất liền hồi lễ nói: " Đạo hữu quá khiêm tốn,tại tu chân giới không hề xem trọng tuổi tác, tất cả đều dựa vào tu vimà xưng hô, bần đạo tên là Tĩnh Huyền, hai người họ là sư đệ của ta,một là Tĩnh Tâm, một là Tĩnh Trần, chúng ta là môn hạ của Tam ThanhGiáo, không biết đạo hữu là người của môn phái nào."

Lưu Vũ Phi đáp: " Ba vị đạo trưởng nguyên lai là đệ tử của Tam ThanhGiáo, tiểu tử cũng không có môn phái, là trong lúc vô ý ta có được bítịch của một vị tiền bối đã phi thăng để lại, tự thân tu luyện, bởi vậybây giờ chỉ có một mình. Không biết mấy vị đạo trưởng chỉ vô tình đingang qua hay là cư ngụ ở gần đây.."

Hắn cũng bắt chước khẩu khí nói chuyện của Tĩnh Huyền, Tĩnh Huyền nghehắn nói không phải là người trong môn phái nào, tâm lý cao hứng vôcùng, bây giờ tu chân giới vốn cũng không hòa bình, các đại phái vìtranh đấu danh vọng tại tu chân giới nên dùng hết mọi thủ đoạn, hôm nayđột nhiên xuất hiện một người có tu vi cao thâm khôn lường, nên muốnnghe thử lai lịch xuất thân của hắn. Tĩnh Huyền nghe nói hắn chỉ là mộttán tu( người tu chân không môn phái), bèn nói ra mục đích của mình chohắn nghe.

Nguyên lai mấy người Tĩnh Huyền đang truy kích một người đã đánh sư đệcủa bọn họ bị thương nặng, người đó xuất thân Ma Tông, hắn chẳng nhữngđánh trọng thương sư đệ của họ mà còn cướp đi kim đan vị đó đã tu luyệnđược suốt mấy trăm năm, nếu không thể tìm được về thì coi như vị sư đệđó uổng bao công lao tu hành nhiều năm. Lần này đuổi theo yêu nhân MaTông, bọn họ đã cùng nhau xuất phát, mấy hôm trước đã đánh bị thươngyêu nhân kia. Nhưng yêu nhân đó đã nương theo pháp bảo từ phía tây chạytrốn tới nơi này. Khi Tĩnh Huyền chạy tới đây thì phát hiện bên này cóyêu khí không tầm thường, mấy sư huynh đệ bọn họ thương lượng một chútrồi Tĩnh Huyền mang theo Tĩnh Tâm và Tĩnh Trần tới đây xem rốt cuộc làchuyện gì xảy ra. Còn năm người khác đuổi theo yêu nhân kia để đoạt lạiviên kim đan. Tĩnh Huyền bọn họ không hề nghĩ tới yêu thú này lại lợihại như vậy, thiếu chút nữa đã không thể thay trời hành đạo mà suýtchút còn mất cả mạng.

Lưu Vũ Phi có rất nhiều chuyện muốn hỏi bọn họ, vì vậy nói ra lời mời.Mà Tĩnh Huyền cũng muốn lôi kéo hắn, vừa rồi biểu hiện thực lực của hắnđã làm cho bọn họ rất giật mình, Tĩnh Huyền nghĩ cho dù không thể lôikéo được hắn thì cũng có thể tạo ra giao tình với hắn. Vì vậy họ rấtcao hứng tiếp nhận lời mời của hắn.

Lưu Vũ Phi biết ở đây đã không còn chuyện gì của hắn nữa, đám nhẫn giảnày phải xử lý thế nào thì do Long Ba giải quyết. Thành viên Long Tổ bịthương cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần đưa vào bệnh viện là tốtrồi. Lưu Vũ Phi đi qua từ biệt với Long Ba rồi mang theo mấy người TĩnhHuyền bay trở về biệt thự.

Phương thức phi hành của Lưu Vũ Phi cũng làm cho Tĩnh Huyền bọn họ mởrộng tầm mắt, một người tu chân, chỉ khi nào tu vi đạt tới Nguyên Anhkỳ mới có thể ngự kiếm phi hành, tu vi càng cao thì tốc độ phi hànhcàng nhanh, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói qua có người không cần phikiếm mà có thể trực tiếp phi hành. Lưu Vũ Phi gọi cái này là Tụ Khí phihành, đã siêu việt vượt khỏi ngự kiếm phi hành, mà chỉ có tu vi củatiên nhân mới làm được như thế.

Đối với Lưu Vũ Phi thì chuyện này vô cùng đơn giản, nếu mấy người TĩnhHuyền biết được hắn cũng biết cả thuật thuấn di mà dù là Đại La KimTiên cũng không thể làm nổi, vậy bọn họ còn không bị dọa chết khiếp sao.

Từ phía tây đi tới biệt thự cũng không xa, chỉ khoảng hai phút thờigian thì họ đã bay về tới. Sau khi tới bên ngoài biệt thự, Lưu Vũ Phimuốn biết trận pháp do mình bố trí có thể ngăn cản được người tu chânhay không, bèn nói với mấy người Tĩnh Huyền: " Ba vị đạo trưởng, ta ởbên ngoài có bố trí một trận pháp, không biết uy lực thế nào, muốn mờiđạo trưởng thử xem, thuận tiện chỉ điểm cho tiểu tử một chút..."

Nếu Lưu Vũ Phi không nói, thì mấy người Tĩnh Huyền căn bản không thểnhìn ra nơi này đã được bố trí trận pháp. Tĩnh Huyền nghe Lưu Vũ Phinói nơi này có trận pháp mà hắn còn chưa tin. Bởi vì ở trước mắt hắnkhông có chút dấu vết của trận pháp nào, hắn không giải thích được bènhỏi: " Đạo hữu, ngươi nói trận pháp ở đâu? Sao ta nhìn không ra nơi nàycó trận pháp, có phải là ở bên ngoài nữa không?"

Nguyên lai khi nãy Lưu Vũ Phi thấy ba người Tĩnh Huyền bố trận diệtyêu, mặc dù Tam Tài Trận là trận pháp đơn giản nhất, nhưng mấy ngườiTĩnh Huyền phối hợp với nhau vô cùng thành thạo, bởi vì bọn họ cũng rấtcó nghiên cứu đối với trận pháp, bây giờ bọn họ lại đứng ngay bên cạnhtrận pháp nhưng lại không nhìn ra được dấu vết của nó. Không chỉ làmcho Lưu Vũ Phi tò mò, hắn vì muốn chứng minh cho mấy người Tĩnh Huyềnthấy, hắn bèn bước qua bên kia mười bước, tiến vào trong trận pháp. LưuVũ Phi nói: " Ba vị đạo trưởng, bây giờ ta đang ở trong trận, các ngươithử đi đến bên cạnh ta, xem được hay không."

Tĩnh Huyền nhìn thấy Lưu Vũ Phi cũng chỉ đứng cách họ có mười bước, vừarồi lại nhìn thấy Lưu Vũ Phi đi những bước cũng thật bình thường khôngcó gì đặc biệt. Hắn căn bản không tin Lưu Vũ Phi đang ở trong trận,theo sự hiểu biết của bọn họ, một trận pháp bình thường sẽ phải cónhiều người đến bảo hộ duy trì mới được. Vì vậy mấy người Tĩnh Huyềnhướng tới Lưu Vũ Phi bước tới, rất nhanh bọn họ đã cảm thấy sửng sốt.Họ vốn đã đi vài chục bước hướng tới chỗ Lưu Vũ Phi nhưng vẫn không cócách nào đi tới bên cạnh hắn. Tĩnh Huyền phát hiện mình vẫn đang đi tạichỗ, lúc này hắn mới tin lời Lưu Vũ Phi đã nói.

Tam Thanh Giáo, chẳng những là một trong những môn phái có thực lực cựcmạnh tại tu chân giới, trong đó có một thứ để cho người khác bội phụcchính là đại trận hộ sơn của họ. Từ ngàn năm trước, khi chính tà lưỡngđạo đấu tranh sinh tử thì Ma Tông tông chủ lúc ấy, Bất Tử Xích Ma,trong lúc cao thủ Tam Thanh Giáo đi tới hội họp với người trong chínhđạo ở Côn Lôn thì Bất Tử Xích Ma đã dẫn theo hơn một ngàn cao thủ chuẩnbị đánh lén Tam Thanh Giáo. Lúc đó Tam Thanh Giáo chỉ để lại có mấytrăm danh thủ tu vi còn chưa đạt được tới Kim Đan kỳ. Những môn nhânthực lực không cao lắm này đã dựa vào Thập Nhị Tinh Thần Cương Trận thủhộ môn phái đã ngăn được hơn một ngàn cao thủ của Ma Tông không một kẻnào có thể tiến được vào trong sơn môn, ngược lại nhờ vào trận pháp trợgiúp đã làm bị thương hơn trăm tên ma nhân. Bằng vào cuộc chiến này đãlàm cho danh tiếng của Tam Thanh Giáo bay cao tại tu chân giới, từ đóvề sau đã khẳng định được địa vị của Tam Thanh Giáo ở tu chân giới.

Nghe nói khai sơn tổ sư của Tam Thanh Giáo, Tam Thanh Tử trước khi đắcđạo, ngẫu nhiên có được một ngọc hạp do Nguyên Thủy Thiên Tôn lưu lại,từ trong đó tìm hiểu được vô số trận pháp, Thập Nhi Tinh Thần CươngTrận cũng là một trong đó, chỉ là uy lực của trận pháp này thật là cựcmạnh, bởi vậy mới được bố trí bên ngoài sơn môn. Từ đó bắt đầu, đệ tửTam Thanh Giáo đều bắt đầu tìm hiểu nghiên cứu ngọc hạp đó, mỗi đệ tửTam Thanh Giáo đều có nghiên cứu về trận pháp. Mấy người Tĩnh Huyền đềuphát hiện trận pháp trước mắt đúng là có thật thì thất kinh, có thể đemtrận pháp bố trí xảo diệu như thế, khiến cho người khác căn bản khôngthể nào phát hiện ra dấu vết. Ba người Tĩnh Huyền đối với trận phápchưa từng nhìn thấy qua này lập tức nghiên cứu, muốn hiểu rõ nguyên lýcủa trận pháp này. Theo sự hiểu biết của họ, khi bố trí trận pháp thìcũng không ngoài cửu cung, bát quái, thiên thần, tiên tọa mà thành. Chỉcần tìm hiểu trận pháp này bố trí theo phương pháp nào, vậy việc phágiải cũng sẽ không còn khó khăn nữa.

Vừa mới bắt đầu, bọn họ tin tưởng gấp trăm lần, dần dần bọn họ dùng hếtnhững kiến thức của các loại trận pháp đã học mà cũng không cách nàotìm ra được nguyên lý của trận pháp trước mắt này. Bọn họ đã đi vòngquanh biệt thự mấy lần, vẫn như cũ không cách nào tìm ra được phươngcách ra vào trong trận. Tĩnh Trần, có chút không tin sự tà dị này, hắncho rằng nếu không có cách nào phá giải, vậy phải công kích, thử xem nócó thể ngăn cản được sự công kích từ bên ngoài hay không. Hắn vận khởichân nguyên lực khắp toàn thân, đánh thẳng vào trong biệt thự, hắn tintưởng một chưởng này mà đánh trúng thì biệt thự này liền tiêu hủy ngay.Nhưng kết quả làm cho bọn họ không dám tin tưởng, cỗ chân nguyên lựcnày của hắn giống như lạc vào trong biển, hoàn toàn biến mất khôngthấy, giống như vừa rồi hắn không hề công kích vậy. Tĩnh Huyền khôngtin, hỏi: " Sư đệ, vừa rồi ngươi có dùng sức không đó? Sao lại không cóđộng tĩnh a?"

Tĩnh Trần cười khổ nói: " Sư huynh, huynh không thấy vừa rồi đệ đã sửdụng hết chân nguyên lực toàn thân sao, vì sao không có động tĩnh đệcũng không biết nữa, đệ xem chúng ta không ai có thể biết được, hay làhỏi Lưu đạo hữu xem sao.."

Lưu Vũ Phi thấy bọn họ đã thử tới lui hơn nửa ngày cũng không thể độtphá được trận pháp này, trong tâm lý âm thầm đắc ý: nguyên lai trậnpháp này lại lợi hại như vậy, ngay cả tu giả đã có tu vi Nguyên Anh kỳcũng không có biện pháp phá nó, xem ra sau này cũng không cần lo lắngcó người ngoài đi vào."

Lưu Vũ Phi nhìn thấy mấy người Tĩnh Huyền cũng không có biện pháp, bèntừ trong trận đi ra mang theo bọn họ đi vào trong biệt thự. Tĩnh Huyềnvừa ngồi thì lập tức nói: " Đạo hữu, thật sự làm cho người ta bội phục,chẳng những có được một thân tu vi cao thâm khôn lường, thậm chí đốivới trận pháp cũng là cao nhân nhất đẳng. Trước kia bần đạo luôn tưởngrằng nếu so trận pháp thì trên thế gian này không có ai có thể so sánhvới sư môn của ta, hôm nay nhìn thấy đạo hữu bày ra trận pháp này mớibiết được trước kia chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, đạo hữuthật làm cho bần đạo vô cùng hâm mộ. Được rồi, đạo hữu có thể nói chobọn bần đạo biết tên của trận pháp này hay không a, chiếu theo nguyênlý gì để bố trí được nó, xin đạo hữu chỉ giáo dùm cho?"

Lưu Vũ Phi cười nói: " Đạo trưởng không cần phải khích lệ tiểu tử nhưvậy, thật ra chúng ta đều là người đồng đạo, tất cả có thể hỗ trợ chonhau, không chỉ nói là chỉ giáo. Sau này cũng đừng gọi tiểu tử là đạohữu gì đó, có thể gọi là tiểu tử, được rồi Tĩnh Huyền đạo trưởng, vừarồi các ngươi cũng đã nghiên cứu hơn nửa ngày, tiểu tử bố trí trận phápnày có gì bất đồng với trận pháp của các vị hay không?"

Tĩnh Huyền trả lời: " Gọi người là tiểu tử, thật sự không dám, nếu đạohữu không chê sau này chúng ta sẽ gọi ngươi là tiểu hữu đi nhé."

Lưu Vũ Phi gật đầu, gọi mình là tiểu hữu dù sao làm cho người ta xưng đạo hữu cũng tốt hơn, nghe cũng lọt tai hơn nhiều.

Tĩnh Huyền nhìn thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, cũng không còn gì giấudiếm, nói ra cho hắn nghe hết những điều hiểu biết về trận pháp, saukhi hắn nghe xong, phát hiện theo như lời của Tĩnh Huyền và những gì màhắn hiểu biết đã hoàn toàn khác nhau. Cái gì gọi là Cửu Cung, Bát Quáihắn thật sự không hiểu. Lưu Vũ Phi nói: " Đạo trưởng, kỳ thật những lờivừa rồi ngươi nói ta hoàn toàn không hiểu gì cả, giống như ngươi nóithì trận pháp phải có người phát động và duy trì mới có thể vận hành.Nhưng ta bố trí trận pháp căn bản không cần làm điều này, bất kể côngkích hoặc là phòng thủ, tất cả đều để cho trận pháp tự động vận hànhhết. Ta cũng không biết cái gì gọi là Cửu Cung, Tinh Thần gì đó. Nănglượng chống đỡ trận pháp cũng không cần phải dùng chân nguyên lực nhưngươi đã nói, trận pháp bên ngoài nhà ta thì tự động hấp thu thiên địanguyên khí, chuyển đổi thành năng lượng, ta chỉ cần đem nó bố trí chotốt là được. Nếu sau này không cần nữa thì triệt bỏ trận nhãn mà thôi."

Câu nói này của Lưu Vũ Phi lọt vào lỗ tai mấy người Tĩnh Huyền giốngnhư đang nghe chuyện mơ trong đêm, bọn họ chưa từng nghe qua có trậnpháp nào không cần người duy trì thủ hộ, năng lượng vận hành lại lànguyên khí trong thiên địa. Điều này đều ra ngoài sự hiểu biết trướckia của họ, nếu bình thường có ai nói chuyện như vậy, hắn nhất định chorằng đầu óc người này có vấn đề. Nhưng hôm nay lại rõ ràng xảy ra trướcmặt, điều này làm cho Lưu Vũ Phi trong mắt mấy người Tĩnh Huyền càngthêm thần bí và cao thâm khó lường. Trong lúc nhất thời hắn cũng khôngbiết nên nói cái gì nữa.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy bọn họ không hỏi về chuyện trận pháp nữa, nhưnghôm nay mục đích hắn tìm họ lại đây vẫn chưa có nói ra, vì vậy hắn bènhỏi họ chuyện của tu chân giới hiện tại. Vì chuyện sau này nên TĩnhHuyền cũng muốn có giao tình với hắn, vì thế nên đem hết những chuyệncủa tu chân giới nói cho hắn nghe hết. Thiên hạ tu chân giới bây giờđược phân ra làm năm, Côn Lôn, Phi Tiên Tông, Tam Thanh Giáo, TinhNguyệt Cung, Hỏa Vân Tông. Năm đại phái này dựa theo thực lực chiếm cứmột phần trong chánh đạo, còn có những môn phái khá lớn như Ngũ HànhTông, Nga Mi, Thái Sơn, những phái này chỉ có thực lực trung đẳng. Mặtkhác còn có những gia tộc tu chân, phân biệt là Âu Dương, Tư Mã, ĐôngPhương và Hiên Viên, bốn gia tộc. Trong đó Hiên Viên gia tộc thực lựccực mạnh, thậm chí ngay cả Côn Lôn cũng không dám chọc vào bọn họ. Nghenói Hiên Viên gia tộc năm đó chính là con cháu đời sau của Hiên Viênđại đế, cho đến nay bọn họ vẫn còn giữ được Hiên Viên Kiếm bài danh thứhai trong Thần Châu Thập Đại Thần Khí. Hiên Viên gia tộc còn được xưnglà nhân nghĩa hộ kiếm gia tộc. Còn lại là các môn phái nhỏ đều dựa vàocác đại phái làm môn hạ. Còn có Ma Tông, bọn họ là người tu ma, dùnghết mọi thủ đoạn để gia tăng tu vi cho chính mình, cho dù là thu tậplinh hồn, cướp đoạt thiên tài địa bảo, hấp thu tu vi của người khác,cũng không hề bỏ qua cơ hội tăng cường thực lực bản thân mình. Tất cảngười trong chính đạo khi gặp bọn họ đều không bao giờ bỏ qua.

Bọn họ nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ, Lưu Vũ Phi vì muốn vào gọitỉnh Tô Thiến, lại không thuận tiện cho ba người Tĩnh Huyền biết nhiềuchuyện của hắn. Vì vậy Lưu Vũ Phi nói: " Các vị đạo trưởng, hôm naychúng ta nói tới đây thôi, lần sau có cơ hội ta sẽ đến bái phỏng cácvị...sau này mong sẽ được các vị đạo trưởng chiếu cố nhiều hơn."

Ba người Tĩnh Huyền dù sao cũng đã sống tới mấy trăm tuổi, làm sao nhìnkhông ra ý nghĩa trong lời nói của hắn. Lập tức phất tay hướng tới hắncáo từ, hắn biết bọn họ không cách nào đi ra khỏi trận pháp, nên đưa họđi ra ngoài.

Tĩnh Huyền vốn không định để hắn tiễn ra ngoài, vì khi hắn đưa họ vàonhà thì trong lòng Tĩnh Huyền đã cố gắng nhớ kỹ Lưu Vũ Phi bước đi nhưthế nào. Hắn lại ngại ngần nói cho Lưu Vũ Phi là hắn cũng đã nhớ nhữngbước đi vừa rồi nên cũng chỉ lẳng lặng bước theo Lưu Vũ Phi xuất trận.

Mấy người Tĩnh Huyền cũng không ngẫm lại, cách ra vào trận pháp này nếucó thể ghi nhớ, thì Lưu Vũ Phi cũng sẽ không tùy tiện dẫn bọn hắn đivào. Ba người Tĩnh Huyền đương nhiên không biết đây là Mê Tung Trận,chỗ lợi hại nhất là cho dù bọn họ có nhớ được cách ra vào trận, thì lầnsau cũng không cách nào đi vào được nữa. Chỗ lợi hại của Mê Tung Trận,chính là ở các thời khắc đều có chuyển biến cách ra vào, làm cho ngườita căn bản không cách nào hiểu rõ được quy luật trong đó.

Lại nhắc đến đám người Long Ba. Họ vẫn đứng nhìn trân trân lên khôngphương hướng Lưu Vũ Phi và ba người Tĩnh Huyền bay đi. Trong tâm lýtràn ngập sự hâm mộ với khả năng bay lượn tự do của mấy người Lưu VũPhi, xem như hôm nay bọn họ đã gặp phải một chuyện không thể tư nghịnhất trong cuộc đời.

Cho đến khi Trầm Linh mang theo nhân viên đi tới thì hai mắt bọn họ vẫncòn nhìn đăm đăm phương hướng Lưu Vũ Phi đã bay đi. Trầm Linh phát hiệnmấy thành viên này rất khác thường, thậm chí ngay cả Long Ba cũng ởtrong nhóm người đó. Nhìn những nhẫn giả đang nằm trên mặt đất, chungquanh có rất nhiều máu tươi và thịt vụn. Trầm Linh biết những mẩu thịtvụn này đều thuộc đám Nhật Bổn, nàng không biết Long Ba dùng phươngpháp gì mà có thể đánh cho một người nát vụn ra như thế, cảm giác cóchút quá thảm thiết. Chứng kiến Long Ba bọn họ đều bị thương và trênmặt đất có nhiều thịt vụn thì nàng cũng đã biết trận chiến này có biếtbao nhiêu là hung hiểm và kịch liệt.

Trầm Linh thấy mình cũng đã mang theo người tới, nhưng mấy thành viênvẫn đang đứng ngây ra, nàng cũng tò mò học theo Long Ba bọn họ nhìn vềphương hướng mà khi nãy Lưu Vũ Phi đã bay đi, nhưng nhìn một hồi cũngkhông có phát hiện ra cái gì, vì vậy nàng quát to: " Tổ trưởng, cácngười làm sao vậy, sao cứ đứng ngây ngốc nhìn bầu trời làm cái gì, bộcó thể nhìn thấy được tiên nhân hay sao?"

Tiếng hét lớn của Trầm Linh cũng làm các thành viên bừng tỉnh, bọn họđều rất đồng ý với câu nói sau cùng của nàng, cùng kêu lên trả lời: "Đúng vậy, chúng ta đang nhìn tiên nhân trên bầu trời a.."

Trầm Linh khẽ mắng một tiếng không hiểu kỳ diệu thế nào, cũng khôngquản bọn họ nữa, trực tiếp phân phó mọi người đem những người Nhật Bổncòn sống trên mặt đất đi ra xe, còn những khối thịt vụn trên mặt đấtthì phải để cho pháp ý đến xử lý. Ước chừng gần một tiếng, mới có thểthu thập sạch sẽ nơi này xong xuôi. Long Ba, dù sao cũng là tổ trưởng,rất nhanh đã có thể khống chế tốt tâm tình của mình, hắn sợ mấy thànhviên sau khi trở về lại đi nói lung tung nên đã ra một lệnh giữ imlặng, không cho một thành viên nào nói ra chuyện xảy ra hôm nay. Mấythành viên nghe Long Ba ra lệnh giữ im lặng thì không khỏi than thởtrong lòng. Vốn bọn họ định sau khi trở về sẽ có thể kể lại nhữngchuyện kỳ lạ mình đã gặp được, hôm nay coi như uổng phí mất rồi.

Trầm Linh kỳ quái hỏi: " Tổ trưởng, tại sao không cho bọn họ nói rachuyện hôm nay, bộ tối nay có xảy ra chuyện gì cổ quái hay sao?"

Long Ba nói: " Tiểu Linh, không phải ta không nói, chuyện tối nay phátsinh quả thật làm cho người ta quá mức sợ hãi, nếu truyền ra sẽ làm chođại loạn. Đối với việc này sau này cô cũng làm như không có nghe qua,hành động hôm nay coi như là thật hoàn mỹ, tất cả chúng ta chỉ bịthương thì coi như đã là vạn hạnh lắm rồi."

Trầm Linh thấy Long Ba nói vậy thì không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.Long Ba trở lại căn cứ, liền báo cáo với Trương Vân Phong. Trương VânPhong và Long Ba tại phòng hội nghị nói chuyện suốt nửa ngày rồi rờikhỏi căn cứ Long Tổ với vẻ mặt sợ hãi, Long Ba mới giải thích cho hắnhiểu nguyên nhân tại sao giải tán các thành viên. Sau khi hắn nghe LongBa giải thích xong thì cũng cao hứng không thôi, Quốc An Cục có một chinhánh Long Tổ có thực lực thuộc riêng về mình, mà thực lực lại cườngđại hơn gấp trăm lần. Nghe Long Ba nói còn có thể từ quân đội tuyển ramấy trăm nhân viên, còn có thể làm cho họ lập tức biến thành võ lâm caothủ. Đây chính là giấc mộng nhiều năm qua của Quốc An Cục, hôm nay mộngđẹp trở thành sự thật làm sao mà hắn không cao hứng cho được. Càng làmcho hắn để ý chính là chuyện cuối cùng Long Ba đã nói, bây giờ hắn hốihận vô cùng, lúc trước khi đến Long Tổ lại không biết Lưu Vũ Phi cũngcó mặt ở đó làm hắn mất đi cơ hội gặp mặt Lưu Vũ Phi, đối với những kỳnhân thế này Trương Vân Phong thật sự rất muốn được gặp mặt một lần.

Sau khi hắn biết được toàn bộ nguyên nhân câu chuyện liền báo cáo lênthượng cấp, Quốc An Cục báo cáo lên hành động lần này, cùng với lý dotại sao lúc trước Long Ba giải tán Long Tổ, các vị thượng cấp còn đangchờ đợi báo cáo cuối cùng của hắn. Nguyên lai lúc trước hắn còn có điểmsợ hãi, nhưng bây giờ hắn đã tin tưởng cả mười phần, nói không chừngcòn có thể được ban thưởng từ cấp trên.

Lưu Vũ Phi sau khi đưa tiễn ba người Tĩnh Huyền thì lập tức đi vàoGiang Sơn Xã Tắc Đồ gọi tỉnh Tô Thiến. Lưu Vũ Phi ngắt mũi nàng, nói: "Thiến nhi, tỉnh lại đi, ca giới thiệu các cô nhi này cho em quen biết..."

Tô Thiến hắng giọng: " Ca, anh đã đến rồi, hôm nay anh đi Thượng Hải sao?"

Hắn nói: " Đúng vậy, cho nên ca mới định giới thiệu em với họ, sau này ca không ở đây thì họ sẽ phụ trách an toàn của em."

Ngày hôm qua Tô Thiến nghe hắn nói muốn đi Thượng Hải, nàng không nghĩtới hắn lại đi gấp như vậy, không khỏi la lên: " Ca, anh không thể ởlại thêm vài ngày nữa sao? Anh mới về Bắc Kinh có hai ngày lại đi nữa,sau này có một mình em ở trong căn nhà mênh mông này, thật là buồnlắm.."

Lưu Vũ Phi cười nói: " Ca đến Thượng Hải chỉ một tuần, đợi công ty khaitrương sẽ lập tức quay lại, bằng không Lý đại ca ở bên kia sẽ không làmnổi một mình.."

Tô Thiến cũng là người hiểu lý lẽ, không phải loại phụ nữ chỉ thích mènheo vô lý. Lưu Vũ Phi kéo tay nàng đi tới chỗ đám cô nhi đang tuluyện, phát ra thần niệm gọi tỉnh họ. Lưu Vũ Phi huấn luyện đám cô nhinày trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ, mỗi người đều đã đột phá Kim Đan kỳ vàđã tiến vào Nguyên Anh kỳ. Hắn kéo tay Tô Thiến nói: " Lưu Lôi, LưuTinh, Lưu Nghị, Lưu Hào, Lưu Huy, Lưu Lệ...tất cả có lẽ kỳ quái tại saohôm nay ta lại gọi tỉnh hết các ngươi, sau này các ngươi không cần ởmãi nơi này tu luyện nữa, qua hôm nay ta sẽ mang các ngươi ra ngoàichấp hành nhiệm vụ. Đầu tiên ta giới thiệu cho các ngươi một chút, nànglà Tô Thiến là bạn gái của ta, sau này chúng ta đều là người một nhà."

Tô Thiến cũng tiến lên dịu dàng nói: " Chào mọi người, thật cao hứng được quen với mọi người."

Đám cô nhi hướng tới nàng thi lễ rồi cùng kêu lên: " Chào Tô tiểu thư."

Đám cô nhi vốn khi trước đã gọi Lưu Vũ Phi là chủ nhân, bọn họ cho rằngchẳng những Lưu Vũ Phi thu nhận bọn họ, còn dạy cho họ tu chân, nếu bọnhọ không được hắn thu lưu, vậy vài năm sau chờ cho đến lúc họ rời khỏicô nhi viện thì có thể phải trải qua cuộc sống lưu linh, tìm việc làmkhó khăn để kiếm tiền nuôi sống mình, nếu tệ hơn còn có thể trở thànhtrộm cắp bụi đời. Mặc dù lớn nhất trong họ chỉ có mười sáu tuổi, nhỏnhất là mười bốn tuổi, tính ra họ cũng đã ở trong Giang Sơn Xã Tắc Đồsuốt mấy trăm năm, trong tâm lý đã là người trưởng thành. Lúc Lưu VũPhi dẫn bọn họ về, họ vốn không biết hắn dạy họ tu chân, sau khi tuluyện họ mới hiểu được, từ đó trở đi bọn họ vẫn xem hắn là chủ nhân. Dùcho hắn giải thích thế nào cũng không được, cuối cùng hắn phải thỏahiệp, chỉ để cho họ gọi là thiếu gia. Lưu Vũ Phi cũng không muốn họ mãigọi mình là chủ nhân, nếu người khác nghe được còn không tố cáo hắnngược đãi nhi đồng hay sao.

Bây giờ đám cô nhi này mà ra bên ngoài, thì chỉ cần nhìn kỹ bọn họ,nhất định sẽ nhận ra họ tuy non nớt nhưng đôi mắt lại lóe lên tinhquang, mỗi người đều là người phi phàm.

Lưu Vũ Phi thấy Tô Thiến và họ đã làm quen nhau, hắn sợ sau này nàng ởlại Bắc Kinh một mình buồn chán, suy nghĩ một chút, nói: " Lưu Lệ,ngươi đem tổ của ngươi, ở lại Bắc Kinh đi, ta an bài các ngươi đi học,sau này ở lại Bắc Kinh bảo vệ cho Thiến nhi và an ủi nàng.."

Tổ của Lưu Lệ đều là các cô gái, trong các nàng Lưu Lệ lớn tuổi nhất,năm nay mười sáu tuổi. Hắn để các nàng ở lại, một bên là do sợ có ngườibất lợi với Tô Thiến, hắn biết tên Vu Lượng vẫn chưa chịu bỏ qua.

Sau khi an bài xong xuôi, hắn đưa phi kiếm cho các cô nhi, mỗi ngườimột thanh. Hắn đem đám cô nhi chia làm sáu tiểu đội, phân ra do nhữngngười đã đột phá qua khỏi Kim Đan kỳ như Lưu Lôi, Lưu Tinh, Lưu Nghi,Lưu Hào, Lưu Huy, Lưu Lệ làm tổ trưởng. Vì Tô Thiến còn muốn đi học nênhắn muốn đưa các nàng vào trường luôn. Tiếp theo hắn lại gọi điện thoạicho Long Ba, nhờ Long Ba hỗ trợ, tìm trường trung học tốt nhất và gầnThanh Hoa nhất, lớp cao trung, chỉ cách Thanh Hoa đại học có một bứctường. Đối với chuyện này thì chỉ cần một câu nói của Long Ba, Long Babiết Lưu Vũ Phi còn chưa đi nên xin địa chỉ hiện giờ của hắn. Sau khihắn đưa họ vào trường xong thì Long Ba cũng đã chạy tới. Long Ba chỉmuốn giúp đỡ và biết nơi ở của hắn mà thôi.

Sau khi làm xong mọi chuyện, hắn để lại ba cô gái ở lại Bắc Kinh với TôThiến rồi đem những cô nhi trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ đi tới Thượng Hải.Hắn đi tới chỗ sản xuất của công ty trước, chỗ này khoảng đất cũng lớn,thả hết cô nhi ra. Sau đó gọi Lý Hưởng lại, vì công tác cụ thể còn phảinhờ hắn an bài. Lưu Vũ Phi giao cho mấy tổ trưởng, để họ mang ngườiđứng chờ. Sau đó hắn rời khỏi chỗ sản xuất, đi tìm Lý Hưởng.

Lý Hưởng nhìn thấy hắn đi tới thì nhiệt tình tiến lên ôm lấy hắn, caohứng nói: " Vũ Phi, cuối cùng cậu đã tới, cậu không biết mấy ngày nayta bận muốn chết, bây giờ người của Bộ Vệ Sinh ngày nào cũng hỏi tachừng nào khai trương, ta còn chưa từng gặp qua có chính phủ nào lạihối thúc yêu cầu một công ty khai trương nhanh như vậy. Bọn họ bây giờđối với ta rất khách khí, còn việc thu mua bệnh viện cũng đã đi vào quỹđạo

Đối với năng lực của Lý Hưởng, LưuVũ Phi thật sự là không còn chuyện gì để nói. Hai ngày trước chuyện thumua bệnh viện còn nghe hắn nói chưa xong mà bây giờ tất cả đều đã đượcgiải quyết. Hắn cảm thấy thật may mắn có thể tìm được một người như vậyhỗ trợ. Nhìn Lý Hưởng đang hưng phấn, Lưu Vũ Phi nói: " Lý đại ca,trong khoảng thời gian này quả thực là khổ cực cho anh, nhưng hôm nayta cũng không phải đi tay không tới, ta dẫn theo hơn mười người tronggia tộc lại đây, sau này công tác của bọn họ sẽ do anh an bài."

Lý Hưởng nghe Lưu Vũ Phi nói đã dẫn người tới, lập tức nói: " Vũ Phi,mau đưa ta đi xem, người của cậu mang tới, bọn họ chắc cũng là võ lâmcao thủ.."

Cả hai cùng đi tới nơi sản xuất của công ty. Khi Lý Hưởng nhìn thấyngười của hắn mang đến thì cả người đều ngây dại, sau nửa buổi mới ấpúng nói: " Vũ Phi, cậu không phải để cho đại ca cười chết đó chứ, bọnhọ đều là tiểu hài tử a, vậy thì làm sao ta an bài công tác cho bọn họđược a. Vũ Phi, không phải cậu để cho bọn họ bảo vệ ta đó chứ?"

Phản ứng của hắn thì Lưu Vũ Phi đã sớm biết được, hắn lạnh nhạt nói: "Lý đại ca, anh yên tâm đi, bọn ọ đề do đích thân ta huấn luyện, nănglực của họ có thể đảm nhiệm được bất cứ công tác gì, đương nhiên anhkhông thể để cho ai quản lý bọn họ.."

Đương nhiên là Lý Hưởng không thể tin tưởng đám cô nhi này, nhưng LưuVũ Phi nói như vậy thì hắn cũng chỉ có thể làm theo, bởi vì Lưu Vũ Philà ông chủ của hắn. Lưu Tinh nhìn thấy Lý Hưởng còn chưa tin vào thựclực của bọn họ, bèn nói: " Thiếu gia, nếu vị tiên sinh này không tinvào thực lực của chúng ta, vậy thiếu gia cứ để cho chúng tôi thi triểnmột chút bản lãnh cho vị tiên sinh này thấy vậy."

Lưu Vũ Phi gật đầu, nói: " Như vậy cũng được, Lưu Tinh ngươi làm đi,nhưng để xuất ra tiếng vang quá lớn, chỉ cần để Lý đại ca nhìn thấyđược năng lực của các ngươi là được rồi."

Lý Hưởng tò mò nhìn Lưu Tinh. Hắn đối với thực lực của Lưu Vũ Phi đãquá rõ, còn về phần tiểu hài tử này, hắn không hề xem trọng chút nào.Dù sao theo hắn nhận biết, một người luyện võ muốn có thành tựu ít nhấtcũng phải hơn mười năm. Đám cô nhi này từ nhỏ đã sống trong ánh mắt xemthường của người khác mà lớn, trong tính cách luôn có điểm cô độc tựti. Nếu trong dĩ vãng có người nào xem thường bọn họ, vậy thì cũngkhông sao. Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác biệt, tu vi mỗi người họđều đạt tới Nguyên Anh kỳ, đối với ánh mắt không tín nhiệm của ngườikhác luôn rất để ý.

Lưu Tinh thấy Lưu Vũ Phi đã đồng ý, không nói hai lời, hai chân đã nhẹnhàng phi lên bầu trời thật cao rồi nhẹ nhàng như chiếc lá rơi xuống.Nhìn thấy Lưu Tinh nhẹ nhàng bay lên hơn hai mươi thước, Lý Hưởng cũngkhông còn dám xem thường bọn họ nữa. Hắn vội vàng hướng tới họ xin lỗi,Lý Hưởng cũng hiểu rõ ràng vừa rồi mình đã đắc tội bọn họ, nếu khôngxin lỗi, tương lai không biết sẽ thế nào.

Lưu Vũ Phi thấy Lý Hưởng cũng đã hiểu rõ khả năng của các cô nhi, bènnói: " Lý đại ca, người thì ta đã mang đến cho anh, đối với việc an bàicông tác cho bọn họ thì ta nghĩ thế này, Lưu Tinh bọn họ tuổi còn nhỏ,hơn nữa ngoại trừ công lực, ngoài ra cái gì cũng đều không hiểu, ta xemtrước tiên chỉ có thể cho bọn họ làm công việc vệ sĩ, anh nghĩ thếnào.."

Lý Hưởng cũng không đồng ý an bài của hắn, nói: " Vũ Phi, công ty củachúng ta phải chính thức bảo vệ, không phải là người, mà là dược thủy.Ta sợ khi chúng ta đưa tới bệnh viện, có người lạm dụng chức quyền, đemVận Mệnh Thủy ra ngoài bán với giá cao cho những người có tiền, nếukhông có ai giám sát thì rõ ràng là không được."

Đối với điểm này Lưu Vũ Phi chưa từng nghĩ tới, bây giờ được Lý Hưởngnhắc nhở, lập tức biết ở phương diện này mình lo lắng chưa được chuđáo. Hắn nói: " Lý đại ca, cũng là anh nghĩ chu đáo, ngoại trừ bảo vệanh và người nhà cùng nhân viên, cứ mỗi bệnh viện chúng ta sẽ phái mộtngười, chuyên môn phụ trách Vận Mệnh Thủy, anh xem thế nào."

Lý Hưởng cũng có ý tứ thế này, về phần phụ trách công việc thế nào thìsẽ do hắn thương lượng với Lưu Tinh. Lưu Vũ Phi giới thiệu bọn họ vớinhau, còn hắn tự mình chạy tới chỗ sản xuất, xem thử dược thủy mình đãsản xuất có giống như mình nghĩ hay không. Lưu Vũ Phi không muốn để chongười khác nhìn ra gương mặt thật của hắn nên đã dùng chút pháp thuậtthay đổi diện mạo. Hắn nhìn khắp xung quanh cảm thấy mọi người làm việcrất tốt.

Hắn vừa vào đến cửa thì đã bị nhân viên ngăn lại, yêu cầu hắn xuất ragiấy tờ, nếu không sẽ không cho hắn tiến vào. Hắn lấy ra giấy công tácdo Lý Hưởng đưa cho thì họ mới để hắn đi. Khi hắn rời khỏi thì trên taycầm theo hai bình Vận Mệnh Thủy. Hắn chuẩn bị xế chiều sẽ đi gặp TrầnThiên Tâm sẽ tặng cho hắn. Lý Hưởng và Lưu Tinh bọn họ đều đã thươnglượng xong việc an bài công tác.

Trấn thủ tại tổng bộ công ty sẽ do mười người Lưu Lôi phụ trách, phânbiệt ở chỗ sản xuất và bên trong công ty. Làm vệ sĩ sẽ do Lưu Hào bọnhọ một tổ có bốn người, còn lại thì phái đến các bệnh viện quản lý việcphân phát Vận Mệnh Thủy. Lý Hưởng cho bọn họ làm chức giám sát. Nhưngkhi Lý Hưởng đưa tiền cho họ để đi xe thì Lưu Tinh đã cự tuyệt. Nóigiỡn, bây giờ Lưu Tinh bọn họ đều có thể ngự kiếm phi hành, còn cầnngồi máy bay gì chứ.

Lưu Vũ Phi từ trong chỗ sản xuất đi ra, chào Lý Hưởng và đám người LưuTinh, nói cho họ nghe mình đi đâu. Hắn đi tới công ty của Trần ThiênTâm, Trần Thiên Tâm đón tiếp hắn rất nhiệt tình. Hắn mang theo Lưu VũPhi đi vào phòng khách quý, hỏi rõ chuyện thành lập công ty của Lưu VũPhi. Ca hai nói chuyện suốt nửa ngày, thấy thời gian cũng không còn sớmnên cáo từ về nhà.

Khi hắn rời đi thì tặng hai bình Vận Mệnh Thủy cho Trần Thiên Tâm, cũngdặn dò hắn nếu trong nhà hắn có ai bị tuyệt chứng mà không trị được thìcho uống loại dược thủy này. Cũng nói rằng loại dược thủy này là docông ty hắn sản xuất ra. Trần Thiên Tâm mặc dù không biết loại dượcthủy này có tác dụng thế nào, nhưng dù sao cũng là quà tặng nên cũngnhiệt tình nhận lấy. Đến khi Lưu Vũ Phi đi về tới chỗ ở của Lý Hưởng,đám cô nhi đã rời khỏi Thượng Hải, đi tới bệnh viện các nơi, bốn ngườibảo vệ gia đình Lý Hưởng cũng đã tới nhà hắn cùng ở chung một chỗ. LưuVũ Phi và Lý Hưởng thương lượng một chút sự việc khai trương trong côngty, cùng với việc Lưu Vũ Phi sẽ nhận chức gì trong công ty. Lưu Vũ Phithoáng lo lắng nói: " Lý đại ca, ta sẽ dùng khuôn mặt lần đầu tiên đãgặp anh, đảm nhiệm chức tổng giám đốc và người phát ngôn, nếu công tycó tin tức gì trọng đại ta sẽ ra mặt tuyên bố, công ty chúng ta tươnglai nhất định sẽ đắc tội rất nhiều người, ta nghĩ Lý đại ca vốn là mộtngười quản lý đơn thuần, nghiệp vụ và chính sách đối ngoại của công tycứ để cho ta an bài, nếu người khác có hỏi nguyên do trong đó, Lý đạica cứ nói mình chỉ là người quản lý của công ty, đến lúc đó ai cũngbiết tại công ty anh đảm nhiệm chức vụ gì, ta nghĩ đến lúc đó cũng sẽkhông có ai gây khó khăn cho anh quá mức."

Lý Hưởng cũng biết việc này là Lưu Vũ Phi chỉ nghĩ cho hắn, không muốncho hắn phải gặp nhiều nguy hiểm, nếu người ngoài không biết sẽ nghĩhắn chỉ là một con rối.

Sau vài ngày, Lưu Vũ Phi lấy thân phận tổng giám đốc và người phát ngônđến giao thiệp với chính phủ. Người của Bộ Vệ Sinh cũng cảm thấy kỳquái với Tây Vũ công ty( lúc đầu mới thiết lập thì hắn đã chọn tên nàycho công ty) đột nhiên xuất hiện một vị tổng giám đốc, nhìn bộ dángquyền lực so với Lý Hưởng còn muốn lớn hơn. Lý Hưởng cũng hướng bọn họnói rõ quyền lực của vị tổng giám này với mọi người trong công ty.Người của Bộ Vệ Sinh lúc này mới hiểu được Lý Hưởng cũng chỉ là mộtviên chức của công ty Tây Vũ, chỉ phụ trách quản lý mà thôi. Người củaBộ Vệ Sinh biết rõ tình huống này lập tức hướng lên trên hồi báo, Bộ VệSinh phái tới một người tên Hồ Tân đi đến Thượng Hải để giao thiệp vớicông ty Tây Vũ, từ khi hắn tới Thượng Hải thì vẫn luôn hỏi Lý Hưởng,thời gian khai trương của công ty, hắn hy vọng đến lúc đó Bộ Vệ Sinh sẽcó thể ra mặt triệu tập các ngành truyền thông để tuyên bố. Như vậy cóthể cho người cảm giác Tây Vũ công ty là do chính phủ ủng hộ nghiên cứusản xuất ra loại thuốc trị bệnh nan y, cũng là muốn cho người ngoạiquốc nhìn thấy, lại có thể gia tăng danh tiếng của chính phủ trên thếgiới. Lý Hưởng, từ khi Lưu Vũ Phi tới, chuyện này liền đẩy sang chohắn, để cho hắn tự mình an bài. Trước kia hắn không dám làm chủ, vì hắnbiết Lưu Vũ Phi không thích cách làm này.

Hồ Tân tìm được Lưu Vũ Phi đang ở trong phòng làm việc, bèn nói rõ chohắn nghe ý nguyện của chính phủ. Lưu Vũ Phi lo lắng, vốn hắn không muốntuyên truyền rộng rãi, hắn chỉ muốn làm ra một nghi thức khai trươngđơn giản mà thôi. Nếu để cho chính phủ gia nhập, nhất định sẽ gây raphong vân đầy trời, đến lúc đó toàn thế giới sẽ biết công ty Tây Vũ sảnxuất ra loại thuốc trị được bệnh nan y. Vậy thì những kẻ có tiền trênthế giới còn không ùa tới, với năng lực sản xuất bây giờ của công tythì làm sao chịu nổi. Điều này cũng còn đơn giản, nhưng nếu để chongười của tu chân giới biết về Vận Mệnh Thủy, cách luyện chế đều dụngnhững thiên tài địa bảo cả ngàn năm, vậy còn không chạy tới mà đoạt bảohay sao. Đối với những đám người của tu chân giới hắn vẫn còn không sợ,nhưng hắn vẫn phải băn khoăn.

Vì thế đối với đề nghị của Hồ Tân hắn cũng không đồng ý, Hồ Tân cũngkhông nghĩ tới hắn lại cự tuyệt chuyện tốt đến thế này. Hắn cho rằngcông ty nào mà không hy vọng cùng chính phủ giao đãi, gia tăng danhtiếng, bây giờ có cơ hội mà người của công ty Tây Vũ này lại cự tuyệt.Hồ Tân nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn, biết bây giờ có nhiều lờicũng vô ích. Hắn thất vọng rời khỏi phòng làm việc của Lưu Vũ Phi, muốnđi báo cáo cho cấp trên hay quyết định mới của công ty Tây Vũ. Ngày hômsau, Hồ Tân lại trở lại, lần này cùng đi với hắn có thêm một vị phó bộtrưởng họ Hoa của Bộ Vệ Sinh, bởi vậy có thể thấy chính phủ đối vớicông ty Tây Vũ xem trọng đến thế nào.

Vị Hoa bộ trưởng kia nói chuyện với Lưu Vũ Phi suốt ba giờ, đã dùng hếtlý lẽ tốt nhất và khôn ngoan nhất của một người làm chính trị. Đồngthời còn hứa chỉ cần công ty Tây Vũ không có những yêu cầu quá mức vậytất cả mọi việc chính phủ đều đáp ứng, nhìn bộ dáng của vị bộ trưởngnày thật sự là không đạt được ý định không thôi.

Đến lúc này Lưu Vũ Phi mới biết những người làm chính trị thật sự cóđược bao nhiêu sự lợi hại. Rõ ràng sự việc không lớn nhưng khi quamiệng của họ có thể làm như là ngày tận thế vậy. Cuối cùng hắn đànhphải đáp ứng yêu cầu của Hoa bộ trưởng. Hoa bộ trưởng thấy mục đích đãđạt được, liền mang theo Hồ Tân rời khỏi công ty Tây Vũ.

Triệu Nhược Băng bây giờ mới biếtđược trong lòng nàng Lưu Vũ Phi quan trọng đến thế nào, chỉ rời khỏihắn có ba ngày, không lúc nào nàng không tưởng nhớ hắn. Nhớ đến nhữngcâu nói ngày đó của hắn, trong lòng nàng mơ hồ đau đớn. Nàng phát hiệnmình vốn không cách nào rời khỏi hắn, trước kia cứ lấy lý do xem hắnnhư ca ca, bây giờ ngẫm lại bất quá nàng chỉ là lấy cớ để được ở lạibên cạnh hắn.

Mấy ngày nay nàng không ngừng suy nghĩ làm cách nào mới có thể trở lạibên mình hắn, thỉnh cầu hắn tha thứ. Về phần Lý Khánh Lạc ngay cả tâmtư nhìn hắn nàng cũng không có một chút ý nghĩ nào. Mấy ngày nay nàngvẫn đang chìm đắm trong sự hối hận với Lưu Vũ Phi. Nàng càng hối hậncho hành vi của mình ngày đó. Bây giờ nàng muốn tự mình nhập định cũngđều không thể, nàng thầm nghĩ, chỉ cần nhập định sẽ không còn nhớ tớihắn, có thể trốn tránh cảm tình của mình dành cho hắn.

Mấy ngày nay Trầm Linh vẫn ở lại Long Tổ, cũng không có về nhà. Sau khilo xong chuyện của Long Tổ, thời gian đã trôi qua ba ngày. Nàng khôngquên trong nhà còn có Triệu Nhược Băng, không biết bây giờ nàng và LưuVũ Phi đã giải trừ được hiểu lầm ngày đó chưa. Trầm Linh đi về nhà,chứng kiến Triệu Nhược Băng đang thất hồn lạc phách đứng ngay cửa sổngơ ngác nhìn ra người đi đường bên ngoài. Bây giờ nhìn nàng còn đâuthanh xuân sức sống, cả người như u ám trầm lặng, nhìn qua giống nhưmột cái xác không có linh hồn. Từ nhỏ đến lớn, Trầm Linh chưa từng nhìnthấy nàng có dáng vẻ như vậy bao giờ. Trầm Linh bây giờ cảm thấy cực kỳđau lòng, nhìn bộ dáng của Triệu Nhược Băng, thật không biết mấy ngàynay nàng làm sao trải qua được. Trầm Linh tiến lên nhẹ nhàng ôm lấynàng, đau lòng nói: " Băng nhi, chị không biết em có dạng cảm tình gìvới Lưu Vũ Phi, bộ hắn đáng giá cho em buồn đến như vậy sao, lại nóihắn đã có bạn gái, mặc dù chuyện này do em sai trước, nhưng hắn cũngkhông nên tuyệt tình đến như vậy, xem bộ dáng thương tâm của em bây giờkìa, chị thật đau lòng cho em muốn chết, nếu mẹ em nhìn thấy em thế nàycòn không lo lắng mới lạ."

Triệu Nhược Băng lắc đầu nói với Trầm Linh: " Tỷ, chị không biếtthôi,nguyên lai em cũng cứ ngỡ cảm tình em dành cho ca là tình cảmhuynh muội, nhưng trải qua lần này em mới chính thức rõ ràng, em đã sớmyêu anh ấy, đáng tiếc biết được thì đã quá muộn. Em từng hy vọng xa vờisẽ có ngày ca đối xử với em giống như với Thiến muội, bây giờ chỉ cầncó thể cho em trở về bên người ca, em đã hài lòng lắm rồi. Lại nóichuyện kia là do em làm sai, anh ấy đối xử tốt với em như vậy, nhưng emlại hoài nghi nhân cách làm người của anh ấy, ảnh đối xử với em như vậythì cũng đúng thôi.."

Trầm Linh nhìn thấy bộ dáng của Triệu Nhược Băng như vậy, không khỏibực mình nói: " Cái này đều là do Lý Khánh Lạc kia, nếu không tại hắnem cũng sẽ không có bộ dáng như bây giờ."

Triệu Nhược Băng cười khổ nói: " Tỷ, việc này không thể trách ai, muốn trách thì chỉ trách chính mình thôi."

Trầm Linh cũng không biết làm sao giúp Triệu Nhược Băng, nàng đối vớicon người của Lưu Vũ Phi cũng không hiểu rõ. Trong mắt nàng Lưu Vũ Phiquả thật thần bí khó lường, khiến cho người ta căn bản không cách nàohiểu rõ về hắn. Trầm Linh thấy bộ dáng này của Triệu Nhược Băng cũngbiết không thể để yên như vậy quá lâu, nói: " Băng nhi, bây giờ chuyệnđã xảy ra, em ở chỗ này thương tâm, hối hận cũng vô dụng, trước kia chịcũng từng gặp qua hắn ở Long Tổ, giờ phút này nói không chừng hắn đangở nhà, Băng nhi, không phải em biết địa chỉ của hắn hay không sao,chuyện này đã qua vài ngày rồi, cơn giận của hắn theo chị nghĩ chắccũng tiêu mất, đi, chị cùng em đi qua đó, gặp hắn xin lỗi, nói khôngchừng hắn sẽ tha thứ cho em."

Triệu Nhược Băng lắc đầu nói: " Tỷ, chị không biết tính tình của ca,bình thường mà nói chỉ cần không xâm phạm giới tuyến của hắn, vậy cáigì cũng dễ nói chuyện, còn ngược lại vô luận chị bổ cứu như thế nào,đều không thể thay đổi chủ ý của hắn, lại nói bây giờ em thật sự khôngcó mặt mũi đi gặp anh ấy.."

" Vậy Băng nhi em nói phải làm sao bây giờ, cái này không được, cái kiacũng không được, chẳng lẽ em cứ định mỗi ngày tự mình thương tâm rơi lệmãi hay sao, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ ngã bệnh. Được rồiBăng nhi, sao em không tìm Tô Thiến hỗ trợ, chị xem nàng rất tốt, tâmđịa thiện lương.."

Trầm Linh nhìn thấy Triệu Nhược Băng thủy chung không có biện pháp tốtnào nên cũng ráng suy nghĩ cách rồi nhắc đến Tô Thiến. Triệu Nhược Bănglắc đầu nói: " Thiến muội là người rất tốt, nhưng em lại nói anh ấy nhưvậy, lúc ấy nàng cũng ở đây, nếu không phải ngày thường cảm tình củanàng và em rất tốt, có thể lúc đó nàng cũng sẽ tuyệt giao ngay với emđó."

Trầm Linh bất bình nói: " Thật không biết Lưu Vũ Phi có tầm mắt thếnào, hắn không truy đuổi theo đại mỹ nữ như em, ngược lại đi thích côgái bình thường như Tô Thiến."

Triệu Nhược Băng cũng ko đồng ý với lời nói này, phản bác: " Tỷ, lờinói này vạn lần chị đừng nên nói với người khác, anh ấy cũng khôngthích người khác đàm luận về Thiến muội đâu, cảm tình của ca đối vớiThiến muội rất sâu, là chúng ta đều thấy được. Lại nói Thiến muội lạirất tốt, ca thích nàng cũng không có gì lạ."

Sự sủng ái của Lưu Vũ Phi đối với Tô Thiến thì Trầm Linh cũng hiểu rõ,lần trước có thể làm cho Lưu Vũ Phi trợ giúp Long Tổ cũng là công laocủa Tô Thiến, lời nói vừa rồi của Trầm Linh cũng chỉ là quá nhanh miệngmà thôi, cũng không phải là suy nghĩ thật của nàng. Trầm Linh thầmnghĩ: " Nếu muốn Lưu Vũ Phi tha thứ Băng nhi, bây giờ chỉ có nhờ TôThiến hỗ trợ, được rồi không phải lần trước hắn đã có nói, mấy ngày nayhắn sẽ rời khỏi Bắc Kinh một đoạn thời gian, mình đi trường học xem thếnào."

Trầm Linh vì Triệu Nhược Băng, thật là phí nhiều tâm sức, điều này cóthể thấy được, cảm tình của nàng đối với Triệu Nhược Băng thật khôngtầm thường. Quyết định chủ ý xong, nàng nói với Triệu Nhược Băng mộttiếng, nói ra ngoài mua cơm rồi rời đi. Trầm Linh tới Thanh Hoa, nàngtìm được Tô Thiến đang ở lớp học. Tô Thiến không biết Trầm Linh tìmnàng có chuyện gì, nàng nghĩ Trầm Linh tới hỏi tin tức của Lưu Vũ Phi,dịu dàng nói: " Linh tỷ, chị đến tìm ca sao? Vậy thì không còn cáchnào, ngày hôm qua anh ấy đã đi Thượng Hải, em cũng không biết khi nàoanh ấy quay lại, anh ấy nói đã xin nghỉ học một tháng."

Trầm Linh lắc đầu nói: " Thiến nhi, hôm nay chị tới tìm em, bây giờ emcó thể cùng chị đi ra bên ngoài một chút không, nơi này nhiều người nóichuyện không tiện."

Tô Thiến nhìn vào phòng học, phát hiện có rất nhiều nam sinh viên đangnhìn Trầm Linh chằm chằm nên cũng đồng ý với đề nghị của nàng. Tô Thiếnvà Trầm Linh đi tới sân trường, chỉ thấy trên không trung hạ xuống batiểu cô nương chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi làm Trầm Linh kinh hãigiật mình. Người có thể bay trên không trung? Không phải giống như chimsao, bằng không làm sao có thể đáp xuống từ trên bầu trời chứ? Vẻ mặtTrầm Linh si ngốc nhìn ba cô gái nhỏ trước mắt, ba cô gái này được gọilà Lưu Phi Tuyết, Lưu Phi Vũ, Lưu Di. Các nàng đang ở trường học bêncạnh, thần thức vẫn luôn đặt ở trên người Tô Thiến, vạn nhất có ngườibất lợi với Tô Thiến, các nàng sẽ có thể tới ngay. Vừa rồi Trầm Linhlại tìm Tô Thiến, các nàng đều biết rõ ràng, ba người Phi Tuyết cũngmặc kệ là ai, chỉ cần tìm Tô Thiến đi ra ngoài thì các nàng nhất địnhphải đi theo bên cạnh, bởi vì Lưu Vũ Phi đã giao phó, nhất định phảixem trọng sự an toàn của Tô Thiến, không thể có chút sơ suất nào.

Tô Thiến nhìn Phi Tuyết từ trên trời đáp xuống, mỉm cười giải thích vớiTrầm Linh: " Tỷ, các nàng là người mà ca dặn đi theo em, để em giớithiệu một chút cho chị biết, các nàng tên là Phi Tuyết, Phi Vũ, TiểuDi, đang học bên trung học bên cạnh Thanh Hoa, Tuyết Phi, Phi Vũ, TiểuDi, nàng là chị Trầm Linh, ca cũng biết nàng, mọi người không cần phảikhẩn trương quá mức đâu. Lại nói bây giờ tỷ cũng không tệ lắm, ngườibình thường có đến hơn mười mấy người cũng không phải là đối thủ."

Trong ba nàng thì Tiểu Di lớn nhất, năm nay đã mười sáu tuổi. Sau khicác nàng đáp xuống vẫn cẩn thận quan sát Trầm Linh. Bây giờ nghe đượcTô Thiến và Lưu Vũ Phi cũng đều nhận thức nàng, cũng không nhìn nàngthêm nữa. Tiểu Di trả lời: " Tiểu thư, bất kể cô đi tới nơi nào, chúngta cũng đều phải đi theo bên cạnh, đây là lời thiếu gia phân phó nênchúng tôi thật không dám sơ ý."

Sau đó nàng mới nói với Trầm Linh: " Chào Trầm tiểu thư." Nói xong nàng không nói một lời đi theo phía sau Tô Thiến.

Bây giờ Trầm Linh hoàn toàn như phát ngơ, một hồi nàng nghe Tô Thiếnnói mấy cô gái này là do Lưu Vũ Phi phái đến bảo vệ cho Tô Thiến, rồilại nghe mấy cô gái nhỏ này gọi Lưu Vũ Phi là thiếu gia. Làm cho nàngkhiếp sợ là phương thức vừa rồi mấy cô gái này xuất hiện. Một người cóthể bay được, không phải giống như tiên nhân trong truyền thuyết haysao, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, nàng nhất định không tin.Bây giờ nàng chợt nhớ tới phản ứng khi trước của mấy người Long Ba, sợrằng cũng đã gặp phải nhìn người biết bay như thế này.

Tô Thiến nhìn thấy sau khi ba người Tiểu Di đến, Trầm Linh vẫn cứ ngơngác nhìn các nàng, thì đẩy nhẹ Trầm Linh một chút, cười nói: " Tỷ, chịlàm sao vậy, không làm quen với ba người Tiểu Di hay sao."

Trầm Linh ngại ngùng đỏ mặt nói: " Thiến nhi, chị làm cho em chê cườirồi, chị xem thôi thì chúng ta cũng không cần ra ngoài nữa, chúng ta ởnơi này nói là được rồi."

Trầm Linh cũng rất muốn hỏi lai lịch của ba người Tiểu Di, nhưng nàngbiết bây giờ không phải lúc. Tô Thiến khẽ gật đầu, tìm một nơi sạch sẽngồi xuống. Tiếp theo Trầm Linh kể lại chuyện của Triệu Nhược Băng choTô Thiến nghe. Nàng đem kể hết tình hình hiện giờ của Triệu Nhược Băngnói ra hết, cảm tình của Tô Thiến và Triệu Nhược Băng vốn rất tốt, hômnay nghe Trầm Linh nói, tình huống của Triệu Nhược Băng bây giờ thậtkhông tốt, mấy ngày không ăn cơm cũng không nói, cả người trở nên tiềutụy không thôi. Tô Thiến chính là một người rất mềm lòng, hơn nữa TrầmLinh còn giúp Triệu Nhược Băng nói thêm vài câu, nên nàng rất nhanh đãtha thứ cho Triệu Nhược Băng, bất quá nàng cũng không có nói sẽ làm choLưu Vũ Phi cũng chịu tha thứ cho nàng. Vì vậy nàng đáp ứng Trầm Linh đigặp Triệu Nhược Băng, an ủi nàng.

Các nàng vừa ra khỏi cổng trường, liền nhìn thấy Lý Khánh Lạc. Sau khiLý Khánh Lạc hôn mê thì cũng không rõ ràng những chuyện xảy ra sau đó.Hắn được người của công ty đưa trở về, tu dưỡng ba ngày, cho đến hômnay đã hoàn toàn khôi phục, mới đến Thanh Hoa tìm Triệu Nhược Băng. Hắnmuốn biết sau khi hắn hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Hắn muốn biết ngườichỉ dùng một quyền mà có thể đánh cho hắn trọng thương lại là ai. Từkhi trưởng thành hắn cũng chưa từng bị nếm đau khổ đến như vậy, nhưngbây giờ hắn cũng không có biện pháp, thực lực của người làm hắn bịthương không biết cao đến thế nào, so sánh với người đó rõ ràng hắnkhông phải là đối thủ. Bây giờ điều hắn có thể làm là tìm Triệu NhượcBăng hỏi một chút lai lịch của mấy người đó.

Khánh Lạc nhìn thấy Tô Thiến vàTrầm Linh đang ở cùng nhau thì cảm thấy thật ngoài dự liệu. Lý KhánhLạc vẫn xem thường Lưu Vũ Phi và Tô Thiến, cho rằng sự hiện diện củaLưu Vũ Phi ảnh hưởng đến vị trí của hắn trong lòng Triệu Nhược Băng.Bây giờ nhìn thấy Tô Thiến sắc mặt hắn cũng không tốt, chỉ tiến lên bắtchuyện với Trầm Linh, thủy chung hắn không hề liếc mắt nhìn Tô Thiếnmột cái. Trầm Linh bây giờ đã biết tại sao Triệu Nhược Băng lại nói LưuVũ Phi không thích Lý Khánh Lạc, nhìn bộ dáng này của hắn mà Lưu Vũ Phikhông giáo huấn hắn thì đã quá nể mặt Triệu Nhược Băng rồi. Trầm Linhnhìn thấy sự cố chấp như thế của Lý Khánh Lạc, vốn đối với hắn cũng còncó hảo cảm, nhưng bây giờ chút hảo cảm ấy không biết đã chạy đi đâu.

Lý Khánh Lạc không chút hiểu sự, nên Trầm Linh cũng không thèm nói thêmgì với hắn, thản nhiên chào hắn rồi kéo Tô Thiến bỏ đi. Ba người TiểuDi đi theo sau Tô Thiến, ánh mắt xem thường của hắn dành cho Tô Thiến,ba nàng cũng là người tu chân suốt mấy trăm năm, đối với việc này thấycũng nhạt, không hề quan tâm, chỉ cần hắn không có tổn thương sự antoàn của Tô Thiến là được, nếu không các nàng nhất định sẽ cho hắn biếtsự lợi hại. Lý Khánh Lạc nhìn thấy Trầm Linh bỏ đi, liền hỏi: " Trầmtiểu thư, cô cũng tới tìm Băng nhi sao? Hay là chúng ta cùng đi đi, tôicũng tới tìm nàng..."

Khẩu khí của Trầm Linh cũng không tốt lắm: " Băng nhi mấy ngày nay không có tới đi học, ngươi không cần tìm nàng nữa..."

Ngữ khí hiện giờ của Trầm Linh người chết cũng nghe được là nàng bấtmãn Lý Khánh Lạc. Hắn nghe được ngữ khí bất hảo của nàng, lại nghĩ làbởi vì Triệu Nhược Băng và hắn cùng bị thương, Trầm Linh lại đang tráchhắn, hắn rất rõ ràng cảm tình của Trầm Linh và Triệu Nhược Băng, thânnhư chị em ruột cũng không hề khoa trương. Hắn đối với ngữ khí bất hảocủa nàng cũng không chút để ý, ngược lại còn lấy lòng nói: " Vậy Trầmtiểu thư có biết không, Băng nhi bây giờ ở nơi đâu, ta muốn đi thămnàng.."

Trầm Linh đối với Lý Khánh Lạc không chút hảo cảm là bởi vì hắn quá cốchấp kiêu ngạo, ánh mắt nhìn người không có, vốn cũng muốn nói cho hắnbiết Triệu Nhược Băng đang ở nhà nàng, nhưng bây giờ thật vất vả mớilàm cho Tô Thiến tha thứ cho Triệu Nhược Băng, lúc này mình đang muốndẫn nàng về nhà, Trầm Linh sợ hắn sẽ đi theo. Vạn nhất không cẩn thậnlại đắc tội Tô Thiến, vậy thì thật là tai họa. Vì vậy Trầm Linh nói vớihắn: " Ta cũng đang đi tìm Băng nhi, cũng vì tìm không được nàng chonên ta và Thiến nhi định đi ra ngoài tìm, xem có thể tìm được haykhông..."

Lý Khánh Lạc dĩ nhiên không tin, lần trước hắn đã nghe Lưu Vũ Phi nóiTriệu Nhược Băng ở chung với hắn, mà Tô Thiến là bạn gái của Lưu VũPhi, nếu họ ở cùng nhau, vậy khẳng định không thể không biết TriệuNhược Băng đang ở đâu. Hắn không thể tức giận với Trầm Linh, nói: "Trầm tiểu thư, lời này dĩ nhiên là không thể nào, đừng nói quan hệ củacô với Băng nhi không kém, ngay cả người đàn bà này vẫn đang ở chungvới Băng nhi, làm sao lại không biết Băng nhi đang ở đâu, ta xem làTrầm tiểu thư không muốn nói cho ta biết phải không?"

Tô Thiến không còn chịu được những lời nói của hắn, cả giận: " Tỷ, chịcứ nói với hắn đi, bây giờ Băng tỷ đang ở nơi nào, tỷ, hôm nay em cũngnói thật với chị, sở dĩ em muốn cùng chị đi thăm Băng tỷ, cũng khôngphải là nói đã tha thứ cho chị ấy, lần trước Băng tỷ lại vì một namnhân như vậy mà nói ca như thế, em nghĩ nếu chị ấy muốn trở lại bênngười ca, vậy thì chị ấy nên nói rõ ràng mối quan hệ không trong sángvới nam nhân này đi thôi, nếu không em sẽ không đi gặp nàng, cũng sẽkhông giúp nàng giải thích với ca đâu."

Nói xong nàng kề vào tai Trầm Linh nói: " Tỷ, kỳ thật em cũng biết Băngtỷ vốn rất thích ca, mặc dù nàng không biểu hiện ra, mà ca cũng xemnàng như em gái, em cũng biết người như ca, chỉ cần ở lâu với ảnh thìnhất định sẽ thích ảnh, sở dĩ em không phản đối chị ấy đi theo bên ca,hơn nữa còn muốn chị ấy ở chung với chúng tôi, là vì chị ấy đã xem emnhư em gái, làm cho em rất cảm động, và em cũng rất thích có người chịnày. Chỉ cần chị ấy có thể dứt khoát với chuyện cảm tình này, ca cũngtiếp nhận nàng, vậy thì em cũng không phản đối chuyện của chị ấy và ca.Tỷ cứ đem lời này của em nói với chị ấy, hôm nay em sẽ không đi thămchị ấy, để cho Băng tỷ tự mình xử lý chuyện của nam nhân này đi thôi."

Lý Khánh Lạc thấy Tô Thiên yêu cầu Triệu Nhược Băng đoạn tuyệt quan hệvới hắn, không khỏi cười gằn: " Ngươi cho rằng bạn trai kia của ngươilà thứ vật gì a, chỉ bằng hắn cũng xứng làm ca ca của Băng nhi hay sao,chuyện của ta và Băng nhi không đến lượt đôi cẩu nam nữ các ngươi xenvào..."

Hắn còn chưa nói xong thì chợt nghe hắn " a" hét thảm một tiếng, cảngười bay lên, rồi lại rớt xuống, tựa như một con chó chết đập xuốngđất. Từ miệng hắn ói ra một ngụm máu và mấy cái răng, Phi Tuyết mộtchân dẫm lên lưng hắn lạnh lùng nói: " Sau này ngươi còn dám nhục mạthiếu gia và tiểu thư của chúng ta, chúng ta sẽ làm cho ngươi sốngkhông bằng chết, cái tát ngày hôm nay chỉ là một sự giáo huấn nhỏthôi.."

Gương mặt hắn sưng lên như cái đầu heo, hàm răng lại bị gãy, bây giờngay cả lời cũng nói không ra, chỉ dùng ánh mắt ác độc nhìn Tô Thiến.Phi Tuyết nhìn thấy ánh mắt không biết tốt xấu của hắn như vậy bèn nóivới âm thanh tàn độc: " Tiểu thư, nhìn bộ dáng này của hắn, tương lainhất định muốn trả thù, không bằng bây giờ chúng ta làm cho hắn hoàntoàn biến mất, đề phòng sau này hắn lại quấy nhiễu thiếu gia và tiểuthư nữa."

Trầm Linh vừa nghe lời này thì lập tức trong si ngốc tỉnh lại, vội vãla lên: " Thiến nhi, em xem hắn cũng chưa phạm phải tội lớn gì, chỉ làmiệng quá ghê tởm mà thôi, dù sao cũng đã giáo huấn hắn, không cần phảilàm khó hắn nữa, lại nói cũng nên chừa chút mặt mũi cho Băng nhi đi."

Trầm Linh nhìn ánh mắt lạnh như băng của Phi Tuyết, nàng tin tưởng chỉmột câu nói của Tô Thiến, vậy Phi Tuyết sẽ không chút do dự lấy đi tínhmạng của Lý Khánh Lạc ngay tức khắc. Trầm Linh nhìn biểu hiện của cácnàng, biết ngay trong mắt các nàng thì việc giết người chẳng khác gìgiết một con kiến. Luật pháp quốc gia đối với các nàng chỉ như hàikịch, căn bản không có biện pháp nào khống chế họ.

Tô Thiến, vốn cũng không phải là người có lòng dạ độc ác, nàng thấy LýKhánh Lạc đã bị giáo huấn, mặc dù thống hận hắn đã sỉ nhục mình và LưuVũ Phi, nhưng cũng không muốn giết hắn làm gì. Hơn nữa Trầm Linh lạicầu tình cho hắn, Tô Thiến cũng không muốn truy cứu nữa, mang theo TiểuDi ba nàng quay về trong trường học.

Trầm Linh nhìn bóng lưng Tô Thiến rời đi, trong lòng chợt thấy muốn laumồ hôi lạnh, thầm nghĩ: " Mấy cô gái này tuổi còn nhỏ, thực lực lại sâukhôn lường, các nàng quả thật không giống người chút nào, thật khôngbiết Lưu Vũ Phi đã bồi dưỡng ra bao nhiêu người như các nàng vậy."

Nàng nhìn Lý Khánh Lạc còn đang trên mặt đất, nàng tức giận hỏi: " Uy,ngươi thế nào rồi, không có việc gì chứ? Có muốn ta đưa ngươi đến bệnhviện hay không?"

Hắn đứng lên, lắc đầu nói: " Cảm ơn hảo ý, chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại."

Trầm Linh mặc dù không ưa hắn, nhưng giờ nhìn hắn lại thảm như vậy,cũng không muốn nói thêm gì nữa. Nàng nói: " Vậy bộ dáng bây giờ củangươi, còn muốn đi gặp Băng nhi hay không? Bây giờ nàng đang ở trongnhà ta, hay là để ta đưa ngươi đi thôi, xem mặt ngươi đã thế này rồi,hay là tới nhà ta để xức thuốc đã."

Lý Khánh Lạc không thể nói gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Mấy ngày nayvận xấu của hắn tới liên tục, bị thương vừa lành, chưa đến một ngàythời gian, lại tiếp tục bị thương nữa. Làm cho hắn không chịu nổi chínhlà bị một cô gái mười bốn, mười lăm tuổi chỉ tát một cái mà lại bay lênkhông trung. Đến bây giờ hắn mới biết được, với võ công của hắn, chỉ cóthể khoe khoang trước mặt người bình thường, đụng phải cao thủ chínhthức cũng chỉ là trò chơi. Trong tâm hắn âm thầm thề, ở tương lai hắnphải đi tìm một cao nhân chính thức trên khắp thế giới để học hỏi vàinăm, đợi đến khi có thành tựu thì sẽ cho Lưu Vũ Phi và Tô Thiến biếttay. Nếu hắn không có ý nghĩ này, sau này không tìm Lưu Vũ Phi gâyphiền toái, thì trong tương lai sẽ không làm cho Lưu Vũ Phi diệt tuyệtcả gia tộc.

Hắn đi theo Trầm Linh tới chỗ ở của nàng, khi hắn nhìn thấy bộ dáng củaTriệu Nhược Băng thì không khỏi dụi mắt, sợ hãi khi nghĩ rằng mình đãhoa mắt rồi. Trước kia khi ở chung với nàng thì làm gì nàng lại có bộdáng như bây giờ, ánh mắt nàng không có chút khí sắc, phảng phất như làhai người so với trước kia.

Khi Triệu Nhược Băng nhìn thấy hắn thì trên mặt mới có chút phản ứng,nàng nhìn thấy hắn bị người ta đánh sưng mặt như đầu heo mới quan tâmhỏi: " Lạc đại ca, anh làm sao vậy, là ai đánh anh thành thế này, chẳnglẽ là ba tên lần trước, không đúng, bây giờ bọn họ sẽ không dám độngthủ với anh đâu, Lạc đại ca nói cho em nghe là ai đánh anh như vậy?"

Trầm Linh tìm trong phòng lấy ra một bình thuốc xoa bóp, đưa cho hắn tựmình thoa. Nàng cũng không phải là hảo tâm như vậy, lại nói chuyện nàylà do hắn tự mình chuốc lấy mà thôi. Trầm Linh hướng Triệu Nhược Băngnói: " Băng nhi, em không cần lo lắng cho hắn, hắn chỉ bị một chút giáohuấn."

Dù sao Triệu Nhược Băng cũng có chút tình ý với hắn, nàng hỏi: " Tỷ,đây là chuyện gì vậy, Lạc đại ca lại chọc tới ai nữa, lại để cho ngườita đánh thảm như vậy."

Trầm Linh đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, cũng đem chuyện Tô Thiếnchuyển lời nói lại cho nàng nghe. Về phần cuối cùng nàng quyết định thếnào, phải xem tự ý nàng mà thôi. Nàng nghe xong Trầm Linh vừa nói,trong lòng vừa vui vừa lo lắng, vui vì chuyện của nàng và Lưu Vũ Phi đãđược Tô Thiến chấp nhận, chỉ cần Tô Thiến nói giúp nàng vài câu và nàngmở lời xin lỗi Lưu Vũ Phi, đến lúc đó quay trở về bên người hắn cũngkhông phải là việc khó. Lo lắng là việc đoạn tuyệt quan hệ với Lý KhánhLạc, nàng đã từng trải qua bài học nên trong tâm lý cũng đã thành thụchơn rất nhiều. Đối với cảm tình của nàng và Lý Khánh Lạc, nàng đã hiểurõ ràng, bây giờ nàng đối với hắn một chút cảm tình nam nữ cũng khôngcó, lúc trước đối với hắn thân thiết như vậy là bị ảnh hưởng tâm lý từkhi còn bé. Nàng sợ nếu đoạn tuyệt với hắn, với nàng thì không có vấnđề gì, nhưng sẽ mang đến phiền toái trong gia đình nàng. Bởi vì Triệugia và Lý gia vốn là thế gia giao hảo với nhau lâu năm, quan hệ rấttốt.

Lý Khánh Lạc vào phòng tắm, thoathuốc Trầm Linh đưa xong, quả nhiên thật tốt, gương mặt vốn sưng nhưđầu heo cuối cùng cũng khôi phục lại một chút diện mạo của hắn. Xem quahiệu quả của nước thuốc do Trầm Linh đưa cho cũng không tệ lắm.

Triệu Nhược Băng nhìn thấy hắn từ phòng tắm đi ra, quan tâm nói: " Lạc đại ca, anh cảm thấy tốt hơn rồi chứ."

Lý Khánh Lạc đối với chuyện mình bị người ta đánh sưng mặt như đầu heorồi đẻ cho Triệu Nhược Băng thấy được, cảm giác thật không tốt chútnào. Hắn sợ nàng sẽ khinh thường hắn, nghĩ hắn vô dụng đến cả một nữhài tử mà cũng đánh không lại, bây giờ nghe được sự quan tâm của nàng,trong lòng thở ra một hơi, trả lời: " Nga, anh không có việc gì, chỉ bịthương ngoài da mà thôi, đã làm cho Băng nhi lo lắng..."

Triệu Nhược Băng nhìn Lý Khánh Lạc, trong lòng lại nghĩ đến lời của TôThiến nói, nàng suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có quyết định, thở dàimột hơi nói: " Lạc đại ca, em biết anh đối với em tốt lắm, cũng biết rõtâm ý của anh, hôm nay em ở chỗ này muốn nói với anh cho rõ ràng, trướcgiờ người em thích chính là Lưu Vũ Phi, em nghĩ với điều kiện tốt nhưanh, tương lai sẽ tìm được một cô gái còn tốt hơn em nhiều, em hy vọnganh không nên lãng phí tâm tư trên người em nữa, trong lòng em đã cónơi gởi gắm..."

Những lời này của nàng vừa vào trong tay hắn, chẳng khác gì tiếng sấmsét trên trời đánh trúng. Vừa rồi hắn còn nghĩ, nàng quan tâm hắn nhưvậy, nhất định sẽ không coi trọng những lời Tô Thiến đã nói. Hắn tuyệtđối tin tưởng chính mình, sau khi lấy được trái tim nàng thì những gìnàng nói tất cả đều thành không nghe thấy nữa. Hắn nhìn nàng chằm chằmhỏi: " Băng nhi, lời vừa rồi không phải em nói giỡn chứ?"

Triệu Nhược Băng kiên quyết gật đầu, Lý Khánh Lạc điên cuồng hét lên: "Đây là tại sao, anh có gì thua kém Lưu Vũ Phi tiểu tử, khi em mười tuổianh đã bắt đầu thích em, chẳng lẽ điều này còn kém cả một tháng thờigian ngắn ngủn em gặp Lưu Vũ Phi hay sao, lại nói hắn còn có cả TôThiến tiện nhân kia, chẳng lẽ em còn muốn cùng cô ta lấy chung mộtchồng hay sao? Nhất là tiện nhân kia, nếu không phải cô ta uy hiếp em,em cũng sẽ không đối đãi với anh như vậy, còn có..."

Lý Khánh Lạc còn chưa nói hết, đã bị Triệu Nhược Băng lớn tiếng ngắtlời nói: " Đủ rồi, Lạc đại ca, hết thảy đều là em tự mình quyết định,không quan hệ tới ai, anh không nên sỉ nhục Thiến muội, lại nói emthích ca, đó là chuyện của em, không cần người khác nói gì về chuyệncủa chúng tôi cả."

Nàng vốn còn có điểm tức giận hắn, nếu không phải hắn nói lung tung thìcũng không có sự tranh chấp cùng mấy người Tạ Đông, vậy nàng và Lưu VũPhi cũng không có vết rách lớn như vậy. Bây giờ nghe hắn ở nơi này cònlớn tiếng mắng chửi Tô Thiến là tiện nhân, nói chuyện còn khó nghe nhưvậy. Nàng nghe không nổi mới lên tiếng ngăn cản hắn.

Lý Khánh Lạc nghe nàng quát lên, tâm tư vốn hỗn loạn cũng trở nên bìnhtĩnh rất nhiều. Hắn nhìn nàng liếc mắt, bỏ ra khỏi cửa. Triệu NhượcBăng nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng nổi lên sự mất mát, giờ phútnày lòng nàng cũng cảm thấy không chịu nổi. Mặc dù nàng nghe Trầm Linhnói Lý Khánh Lạc đối với Tô Thiến và Lưu Vũ Phi rất xem thường, thậmchí trước mặt Tô Thiến còn sỉ nhục Lưu Vũ Phi. Bỏ chuyện này không nói,hắn đối với nàng rất tốt, chuyện này không thể nào chối được, bất kể làbây giờ hay là mười năm trước, hắn chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu củanàng, đối với nàng thâm tình mười phần. Trầm Linh nhìn thấy hắn đã đithì cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Triệu Nhược Băng vẫn còn nhìntheo phương hướng hắn đã đi thì nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Nhược Băng nói:" Băng nhi, đừng quá để ý hắn nữa, lại nói hắn không biết cách làmngười, nhưng lần này không biết Tô Thiến ăn phải cái gì, dĩ nhiên lạiđưa ra điều kiện này."

Triệu Nhược Băng trả lời: " Tỷ, em không có việc gì đâu, chuyện nàycũng không thể trách Thiến muội, cũng do hắn không đúng trước, chị à,bây giờ em chỉ sợ hắn sẽ nói lung tung và bậy bạ trước mặt người nhàcủa em, đến lúc họ có hỏi chuyện hôm nay, em thật không biết làm saotrả lời, có rất nhiều chuyện thật không có cách nào nói rõ ràng vớihọ.."

Trầm Linh không biết chuyện gì xảy ra, nói thẳng: " Chuyện này có cáigì giấu diếm chứ, bác trai bác gái hỏi thì cứ nói thật thôi."

Trầm Linh nhớ tới chuyện ba cô gái biết bay hôm nay, nói: " Băng nhi,em có biết Lưu Vũ Phi có bao nhiêu bí mật, hôm nay chị nhìn thấy có bacô gái nhỏ biết bay, các nàng gọi hắn là thiếu gia, nghe ngữ khí lúc ấycủa họ, hình như là hắn phái đến chuyên môn bảo vệ Tô Thiến. Băng nhi,hắn từ đâu tìm được họ tới?"

Triệu Nhược Băng nói: " Em không biết ca phái người nào tới bảo vệThiến muội, nghe chị nói hình như ca không ở Bắc Kinh.." Nàng biết mấycô gái nhỏ đó có thể là đám cô nhi trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ, bây giờnàng chưa muốn cho Trầm Linh biết nhiều chuyện của Lưu Vũ Phi, cho nênthay đổi đề tài nói chuyện. Trầm Linh thấy nàng cố ý giấu diếm cũngkhông hỏi thêm nữa, nàng cũng không phải là một người không hiểu lý lẽ.

Trầm Linh cười nói: " Yên tâm đi Băng nhi, Lưu Vũ Phi không có ở BắcKinh, điều này chính miệng Tô Thiến nói với chị, nghe nàng nói hắn đikhỏi Bắc Kinh tới một tháng mới có thể quay lại."

Ngày hôm sau Triệu Nhược Băng đi đến trường học, vào giữa trưa nàng đitới phòng ăn mua hai phần cơm, ngồi chỗ họ thường hay ngồi, đợi TôThiến đến. Đến đúng giờ, Tô Thiến cũng đi tới. Triệu Nhược Băng vừanhìn thấy nàng thì hô lên: " Thiến muội, đến đây, cơm đã mua rồi.."

Tô Thiến vài ngày đã không gặp nàng, thật không nghĩ tới chỉ vài ngàyngắn ngủi cả người nàng đã tiều tụy hơn rất nhiều. Vốn có điểm khônghài lòng về nàng nhưng bây giờ đã không còn nữa, Tô Thiến bước tới đaulòng nói: " Băng tỷ, xin lỗi a, em không biết, ca đối với chị mà nóilại quan trọng như vậy, chị cũng không chịu tự chiếu cố lấy mình, mớiqua vài ngày mà lại gầy đến như vậy, Băng tỷ yên tâm đi, khi nào caquay lại em sẽ nhất định làm cho ca tha thứ cho chị, Băng tỷ, sau nàychúng ta làm chị em tốt chính thức với nhau đi, sẽ không làm cho ca tứcgiận nữa nhé?"

Triệu Nhược Băng thấy Tô Thiến hiểu lý lẽ tới như vậy, ngày hôm qua khinàng nghe Trầm Linh nói thì trong lòng còn có điểm hoài nghi Tô Thiến,có cô gái nào nguyện ý cùng người khác chia sẻ người yêu của mình baogiờ chứ. Bây giờ nàng hoàn toàn tin tưởng, vẻ mặt Tô Thiến nói cho nàngbiết, những lời này là thật tâm. Hai chị em sau khi làm hòa nhau, liềntrò chuyện thật vui vẻ.

Thời gian qua rất nhanh, trong chớp mắt bảy ngày đã trôi qua. Hôm naychính là ngày khai trương của Tây Vũ công ty, Tô Thiến và Triệu NhượcBăng sáng sớm đã để cho Phi Tuyết các nàng mở ti vi, cùng ngồi ngaytrước ti vi mà chờ đợi. Các nàng nghe xong tin tức, nghi thức khaitrương mở ra vào buổi sáng. Chính phủ đối với hôm nay cũng rất xemtrọng, Bộ Vệ Sinh đặc biệt phái Hoa bộ trưởng lại chủ trì. Do Bộ VệSinh ra mặt mời tất cả các ngành truyền thông đến đông đủ, bọn họ cònkhông biết hôm nay mời bọn họ đến đây là ngoài việc tham gia nghi thứckhai trương của một công ty, sau đó chính phủ Trung Quốc sẽ có tin tứctrọng đại tuyên bố.

Mười giờ sáng, Lưu Vũ Phi, Lý Hưởng và đại diện Bộ Vệ Sinh đi thẳng vàohội trường. Lưu Vũ Phi đương nhiên biến đổi gương mặt mình thành mộtngười đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi. Hoa bộ trưởng cũng tự mình thựchiện nghi lễ, đầu tiên nói lời khai mạc, tuyên bố Tây Vũ công ty chínhthức thành lập. Nếu không phải đám ký giả nghe được tin sau nghi thứckhai trương thì sẽ có tin tức trọng đại tuyên bố, có lẽ bọn họ đã rờikhỏi. Những công ty truyền thông này đều là công ty nổi danh trên thếgiới, làm gì có thời gian đến tham gia nghi thức khai trương của mộtcông ty bình thường.

Nửa giờ sau, chính phủ đặc biệt đưa tới một công văn, do Hoa bộ trưởnglên tiếng trước tiên: " Các vị tiên sinh, nữ sĩ, bằng hữu ký giả, chàomọi người ! Có lẽ bây giờ mọi người đang suy đoán hôm nay chúng tôi sẽcó tin tức gì để tuyên bố phải không? Tôi cũng sẽ không tạo thần bínữa, hôm nay chiêu tập mọi người là muốn nói cho mọi người biết, quốcgia chúng ta đã nghiên chế ra một loại thuốc có thể trị được tất cảbệnh nan y ung thư, dược phẩm này là do Tây Vũ công ty nghiên cứu sảnxuất."

Hoa bộ trưởng vừa nói xong, tất cả ký giả bên dưới sợ đến ngây người.Hoa bộ trưởng nhìn ký giả đang khiếp sợ phía dưới nói tiếp: " Tốt lắm,mọi người có vấn đề gì, các vị ký giả, có thể hỏi ngay tổng giám đốcLưu Vũ Phi tiên sinh và tổng kinh lý Lý Hưởng tiên sinh của Tây Vũ côngty."

Một ký giả có vẻ mặt kích động lập tức đứng lên hỏi: " Lý tổng kinh lý,chào ông, xin hỏi dược phẩm của công ty các ông có thông qua thí nghiệmtrên thân thể con người hay không? Có tác dụng phụ gì không?"

Lý Hưởng tự hào trả lời: " Đối với phương diện an toàn của dược phẩm,tôi có thể tự hào nói với các vị, dược phẩm này tuyệt đối không có tácdụng phụ gì, tất cả mọi người có thể không tin tưởng, bản thân tôi tạimấy tháng trước, chính là một người bị bệnh máu trắng(ung thư máu),cũng là thời kỳ cuối. Nói về sự thí nghiệm trên thân thể người, tôicũng là một trong số đó, mọi người xem tôi bây giờ giống người đang bịbệnh hay sao."

Ký giả Mỹ Liên Xã chất vấn: " Lý tổng, vừa rồi ông nói tự mình uốngloại dược phẩm này, vậy ông có cái gì chứng minh ông từng là người bịbệnh ung thư máu.."

Lý Hưởng biết nhất định sẽ có người hoài nghi, đã sớm có chuẩn bị, hắnbèn đưa ra hồ sơ bệnh án lúc ấy tại bệnh viện, cùng với giấy tờ chonghỉ việc của công ty trước kia, đem phát xuống dưới. Một ký giả xemxong thì lập tức đứng lên hỏi: " Chào Lý tổng, tôi là ký giả của PhươngĐông TV, căn cứ bệnh lý của ông biểu hiện, là ông uống dược phẩm bangày thời gian thì bình phục, đây không phải nói là trước khi công tyTây Vũ thành lập thì dược phẩm này đã tồn tại, vậy dược phẩm này lúcnào sẽ đưa ra thị trường, giá tiền sẽ là bao nhiêu?"

Lý Hưởng trả lời: " Đúng là như lời anh nói, có thể nói tôi là ngườiđược hưởng hiệu quả đầu tiên của dược phẩm, về phần giá tiền bao nhiêu,đây không phải là phạm vi trả lời của tôi, chuyện này sẽ do tổng giámđốc công ty sẽ nói cho mọi người biết, xin mời đợi một chút."

Ký giả của nước Pháp hỏi: " Chào Lý tổng, tôi muốn hỏi, dược phẩm củacông ty ông khi nào sẽ xuất ra thị trường, và sẽ xuất ra ở quốc gia nàođầu tiên?"

Lý Hưởng trả lời: " Ở phương diện này hãy để cho tổng giám đốc của chúng tôi trả lời các vị đi nhé."

Nghe vậy tất cả ký giả liền hướngsang Lưu Vũ Phi, ký giả của Nhân Dân Nhật Nhân báo hỏi: " Chào tổnggiám, xin hỏi dược phẩm của công ty các vị có những chuyên gia nghiêncứu hay không, có thể mời họ ra mặt được không?"

Lưu Vũ Phi nói: " Dược phẩm của công ty chúng tôi đều là từ Trung dượcphối chế, phương thuốc là do gia tộc của chúng tôi truyền lại, bởi vậycông ty chúng ta cũng không có chuyên gia y học nào." Hắn đã sớm giảithích với Lý Hưởng mình đi ra từ một gia tộc từ xưa, bởi vậy hắn mớinói công ty là thuộc về gia tộc. Lời nói của hắn làm cho các ký giả mộttrận nghị luận, lại có ký giả hỏi: " Chào Lưu tổng giám, tôi là ký giảcủa Triêu Tiên Nhật Báo, nghe ý tứ vừa rồi của ông, có phải nói Tây Vũcông ty là xí nghiệp gia tộc, vì sao trước kia chúng tôi chưa từng nghequa danh tiếng của gia tộc các vị, nếu gia tộc các vị có phương thuốctốt như vậy, sao nhiều năm trước không đem ra công bố với hậu thế?"

Lưu Vũ Phi đáp: " Tây Vũ công ty quả thật thuộc về gia tộc chúng ta, vềphần trước kia mọi người chưa từng nghe nói qua gia tộc chúng ta là bởivì gia tộc chúng ta cho đến nay đều lánh đời ẩn cư, gia tộc chúng ta đãcó truyền thống rất xa xưa nên mọi người chưa nghe qua cũng rất bìnhthường, từ nhiều năm qua ta là người đầu tiên đi ra từ trong gia tộc,có thể nói là một lần lịch lãm mà thôi. Bây giờ xin mời các vị đừng nóivề những chuyện không liên quan đến dược phẩm nữa."

Ký giả của đài Phương Đông TV lại hỏi: " Chào Lưu tổng giám, bây giờông có thể tuyên bố một chút về giá tiền của dược phẩm, một người bệnhnan y phải cần bao nhiêu lượng thuốc mới có thể lành bệnh?"

Lưu Vũ Phi từ trong Kiền Khôn Giới lấy ra một bình Vận Mệnh Thủy, nói:" Đây chính là một phần dược thủy trị liệu bệnh ung thư, một người bệnhchỉ cần uống một bình như vậy là được, chúng tôi gọi nó là Vận MệnhThủy, giá tiền là chung tôi căn cứ theo từng tài sản của mỗi người cứmười phần lấy hai, còn những gia đình bần khốn nghèo khổ mà có người bịbệnh, mà tài sản của bọn họ gom lại chỉ có mười đồng tiền, hoặc có thểnói là không có một đồng nào, công ty chúng tôi miễn phí trị liệu,ngược lại, cho dù là người giàu có mà có bao nhiêu tiền, thì cũng phảixuất ra hai phần trong tài sản thì chúng tôi mới bán ra Vận Mệnh Thủynày."

Tất cả các ký giả và những phóng viên truyền hình nghe xong lời hắn nóithì ngây cả người, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy có người nào làm việccổ quái như vậy, cùng với loại quy củ quái dị thế này. Một ký giả hỏi:" Lưu tổng giám, ông nói vậy không phải là rất không công bình cho mộtsố người có tiền hay sao?"

Lưu Vũ Phi nói: " Trên đời này vốn không có chuyện công bình bao giờ,đối với ta mà nói, ngươi có tiền không có nghĩa ngươi là cao nhân nhấtđẳng, tính mạng của mỗi người đều trân quý giống như nhau, chúng tacũng không miễn cưỡng họ đến mua dược phẩm của chúng ta."

Tiếp theo hắn lại nói: " Bây giờ ta trả lời vấn đề của ký giả Phápquốc, ta thanh minh một chút, dược phẩm của chúng ta sẽ không đưa rabất kỳ quốc gia nào, nếu các bằng hữu ngoại quốc muốn chữa bệnh thì cóthể đến Trung Quốc của chúng ta, giá tiền sẽ là trong mười phần tài sảnsẽ lấy ba."

Lời tuyên bố làm cho các ký giả ngoại quốc kinh hãi, trong đó có một kýgiả đứng lên chất vấn: " Lưu tổng giám, vừa rồi ông còn nói tính mạngcủa mỗi người đều trân quý giống nhau, vậy sao ông còn không xuất rangoài, còn người người bệnh từ nước ngoài tới thì ông lại thu dược phícòn cao hơn người bệnh trong nước?"

Lưu Vũ Phi đáp: " Không xuất khẩu là vì có hai nguyên nhân, một, là sốlượng sản xuất của công ty chúng tôi không đủ để cung ứng xuất khẩu,hai, ta là người Trung Quốc, đương nhiên đầu tiên phải lo lắng cho đồngbào của mình."

Nghe vậy tất cả ký giả ngoại quốc đều trầm mặc, Hoa bộ trưởng đang muốnđứng dậy tuyên bố chấm dứt thì một ký giả Nhật Bổn lên tiếng: " Lưutổng giám, nếu quý công ty không thể sản xuất ra được nhiều thì tại saokhông đưa phương thuốc công bố ra, vậy có thể để cho công ty khác hỗtrợ sản xuất, như vậy không phải rất tốt hay sao, Lưu tổng giám khôngphải nói tính mạng không phân biệt sang hèn, như vậy không phải là tạophúc cho cả nhân loại hay sao?"

Lưu Vũ Phi hỏi: " Vị ký giả tiên sinh này, ngươi có thể nói ngươi thuộc quốc tịch nào không?"

" Ta là người Nhật Bổn." Ký giả đó trả lời.

Lưu Vũ Phi cười nói: " Ta xem, hỏi loại vấn đề này chỉ có người của dântộc các ngươi hỏi mà thôi, ngươi chỉ muốn có được phương thuốc này, vậythì ai cũng đều sản xuất ra được. Phương thuốc của ta đều có ghi trênbao ngoài của mỗi bình Vận Mệnh Thủy, ta có thể cam đoan phương thuốcnày tuyệt đối không có vấn đề, còn có người Nhật Bổn và người Ấn Độ,không có thuộc trong phạm vi trị liệu của công ty chúng ta, người củahai quốc gia này ta xem tất cả đều là kẻ đáng chết, cứu trị bọn họ chỉlà lãng phí dược phẩm của chúng ta mà thôi." Nói dứt lời hắn đi bỏ đixuống khỏi đài, Hoa bộ trưởng liền tuyên bố buổi công bố tin tức mớiđến đó chấm dứt.

Ngày hôm sau, các phương tiện truyền thông đều nói đến Tây Vũ công tycủa Trung Quốc, mặt khác, ở phương Tây, một công ty dược phẩm khổng lồlại tuyên bố ra một tin, dược phẩm của Tây Vũ công ty tại Trung Quốcchỉ gây ra sự hiềm nghi, bọn họ không tin chỉ bằng vào một loại dượcphẩm mà có thể trị liệu được tất cả bệnh nan y ung thư.

Sau đó Lý Hưởng phân phó cho nhân viên công ty các danh sách địa chỉbệnh viện, tuyên bố chỉ có những bệnh viện này mới có thể xuất ra VậnMệnh Thủy. Bất kể thế nào, càng ngày càng nhiều người bệnh nan y, saukhi uống vào Vận Mệnh Thủy của Tây Vũ công ty, tất cả bọn họ đều trongthời gian vài ngày ngắn ngủi đều khôi phục khỏe mạnh. Trong đó đại bộphận đều là người nghèo khổ, điều này cũng làm cho Tây Vũ công ty tiêuhao không biết bao nhiêu phí tổn...bất quá Lưu Vũ Phi cũng không vì sựhao tốn nghiêm trọng mà thay đổi lập trường lúc đầu của mình. Rất nhiềugiới truyền thông đều bung ra điều tra những bệnh nhân đã dùng Vận MệnhThủy, tất cả đều đúng như sự tuyên truyền của Tây Vũ công ty, hiệu quảphi thường lớn, mỗi bệnh nhân đều chỉ trong ba, bốn ngày là khỏe mạnh.Theo các phương tiện truyền thông càng ngày càng nhiều, dần dần trênthế giới đều cũng tin tưởng dược phẩm này của Tây Vũ công ty. Trướccảnh tượng này làm cho tất cả những bệnh nhân bị tuyệt chứng trên thếgiới đều chạy tới Trung Quốc. Mà các bệnh viện của Tây Vũ công ty cũngđầy nghẹt những bệnh nhân chạy đến mua dược phẩm, cả khâu tiêu thụ củaTây Vũ công ty cũng đầy nghẹt, bệnh viện quốc nội phái nhân viên tới hyvọng Tây Vũ công ty có thể đem Vận Mệnh Thủy đến xuất ra từ bệnh việncủa họ, điều này cũng làm cho sản lượng cung cấp của Tây Vũ công tycung không đủ cầu.

Rất nhanh nửa tháng trôi qua, Tây Vũ công ty không còn phải bù lỗ nhưlúc đầu, nửa tháng này, có rất nhiều người có tiền, vì mạng sống đànhphải móc ra hai phần tài sản của mình, mặc dù rất đau lòng, nhưng dùsao vẫn tốt hơn so với chịu chết. Tại bệnh viện, các nhân viên cũngluôn chữa bệnh cho những người bần khốn, người bình thường chỉ lấy tiềnthuốc mà thôi. Lưu Vũ Phi sợ sẽ có những người cố tình giấu diếm tàisản của mình, bởi vậy ở mỗi cô nhi phụ trách phát ra dược phẩm đều dặnhọ dùng tâm linh pháp quyết để dò xét bệnh nhân, để cho họ hiểu rõ đượctình huống của bệnh nhân đó. Vừa mới bắt đầu cũng có những người chegiấu tài sản của mình, kết quả bị các cô nhi phát hiện, theo lệnh củaLưu Vũ Phi sẽ không phát dược phẩm cho những người này. Vì thế nhữngngười dở những trò gian lận này không được uống thuốc đã rất nhanh rờikhỏi nhân thế. Chuyện này truyền từ trong những bệnh nhân lan ra, từ đóvề sau cũng không có bất cứ người nào vốn có tiền mà lại đem tính mạngmình ra đùa giỡn, mỗi người đều thành thật móc ra hai phần tài sản củamình để mà mua thuốc.

Từ khi Vận Mệnh Thủy của Tây Vũ côngty được xuất ra thị trường, cũng đã trị khỏi bệnh cho vô số người mắcbệnh nan y. Nhờ vào sự truyền bá của các phương tiện truyền thông, VậnMệnh Thủy được tôn xưng là món đại lễ của thượng đế dành cho nhân loại.Trong nhất thời, những vị phú ông mang bệnh nan y trên khắp thế giớiđều bao máy bay đi đến Trung Quốc. Bởi vì Lưu Vũ Phi thu mua bệnh việntoàn nằm ở những địa phương có kinh tế không phát triển, những phú ôngnày đi đến cũng đã vô hình trung đánh động nền kinh tế trong khu vực.Mà Tây Vũ công ty mỗi khi trị lành bệnh cho một người, thì mấy phú ôngnày đều trả bằng ba phần tài sản của mình. Điều này đã giúp cho quốcgia tăng trưởng ngoại hối. Theo càng ngày càng nhiều phú ông trị lànhbệnh, thì cũng đã đạt được số tài vật rất lớn.

Trong số bọn họ cũng có một số ít người không cam lòng, vì tài sản củamình tự dưng bị người ta dễ dàng lấy đi, bọn họ tìm được một ít tổ chứchắc đạo trên quốc tế, chuẩn bị nửa sáng nửa tối nhắm mưu đồ với Tây Vũcông ty. Bởi vì trên bao bì của mỗi bình Vận Mệnh Thủy Lưu Vũ Phi đềughi rõ phương thuốc điều chế. Các công ty chế thuốc cả trong lẫn ngoàinước bởi vì không cách nào có được Vận Mệnh Thủy, cho nên bọn họ nảysinh ý định mua cho được bao bì của bình thuốc. Hy vọng có thể tìm đượcgiá trị gì đó từ bao bì của Vận Mệnh Thủy.

Những công ty này có được phương thuốc đó, nhưng tài liệu điều chế VongMệnh Thủy thì không thể tìm ra được ở đâu, trong đó có một chút dượctài họ càng chưa từng nghe qua. Như là Thất Thải Liên Hoa, Cửu DiệpLinh Chi, Huyết Tham Chu Quả, những dược tài này loại bình thường vốnkhông thể thay thế làm cho các công ty đau cả đầu óc. Một số công tyquốc nội đã mời một số lão trung y đến công ty nghiên cứu xem phươngthuốc của Tây Vũ công ty có chân thật hay không. Những vị lão trung ynày bình thường vốn chỉ biết đến Nhân Tham, Linh Chi, nào biết đâu đếnHuyết Tham hay Cửu Diệp Linh Chi bao giờ, bọn họ cho rằng vật này chỉcó thể xuất hiện trong tiểu thuyết. Vì vậy mấy lão trung y này đều chốibỏ tính chân thật của phương thuốc này. Đáng tiếc rằng chỉ có tu chângiới mới biết được loại thiên tài địa bảo này, còn người thế tục làmsao có thể biết được.

Vốn Lưu Vũ Phi cũng không biết được, hắn cứ nghĩ rằng sau khi dược phẩmxuất ra thì phải một thời gian sau người ta mới bắt đầu nghiên cứu vềphương thuốc, bây giờ thì tốt hơn vì ai cũng nghĩ rằng phương thuốcchân thật vẫn còn đang ở trong Tây Vũ công ty. Phương thuốc của VậnMệnh Thủy đã hấp dẫn ánh mắt của tu chân giới. Chính vì thế một số côngty ngoại quốc đã thông qua phương pháp ngầm đã tìm được năm Dong BinhĐoàn nổi tiếng trên thế giới. Yêu cầu bọn họ đi tới Trung Quốc tìm cáchăn cắp phương thuốc điều chế của Tây Vũ công ty, nếu thật sự không đượcthì tìm cách lấy Vận Mệnh Thủy đã thành sản phẩm cũng tốt.

Bởi vì chính phủ Trung Quốc đối với thương giới(vũ khí) quản lý rấtnghiêm khắc cho nên những Dong Binh Đoàn không cách nào mang theo vũkhí nặng vào Trung Quốc. Vì thế sự nguy hiểm của họ cũng tăng lênnhiều, vì thế các công ty nào cũng phải trả giá tiền rất cao. Ngay cảmột số chính phủ các nước cũng ra lệnh cho các đặc công và gián điệpcủa mình đang ẩn núp tại Trung Quốc không tiếc hết thảy cái giá phảitrả tìm cho được mọi cách lấy cho được Vận Mệnh Thủy. Trong đó Nhật Bổnvà Mỹ quốc là nôn nóng nhất. Tất cả gián điệp và đặc công của ngoạiquốc ẩn núp ở Trung Quốc đều đi đến đại bản doanh của Tây Vũ công tytại Thượng Hải.

Dong Binh ngoại quốc, sau khi đến được Trung Quốc, lập tức nhắm vàonhân vật chủ chốt của Tây Vũ công ty, Lưu Vũ Phi. Các Dong Binh Đoànnày định bắt cóc Lưu Vũ Phi ra nước ngoài, sau đó sẽ đàm phán điều kiệnvới công ty Tây Vũ. Sau khi bọn hắn bố trí xong phương án hành động,cùng với người tiếp ứng đường rút lui, thì đến lúc này mới phát hiệncăn bản không cách nào tìm được Lưu Vũ Phi.

Còn Lưu Vũ Phi sau khi tuyên bố công ty chính thức khai trương thì vẫnbận rộn công việc trong công ty nên không hề xuất hiện trước mắt côngchúng.

Lúc này chẳng những là những Dong Binh Đoàn của nước ngoài mà nhữngbăng nhóm xã hội đen trong nước cũng bắt đầu nhắm vào công ty Tây Vũ.Sau khi tìm không ra Lưu Vũ Phi, bọn họ chuyển hướng tập trung vào LýHưởng và người nhà của hắn.

Ngày hai mươi tháng mười một, công ty đã thành lập được một tháng, dâychuyền sản xuất của công ty từ bốn đã tăng lên sáu, mặc dù vậy vẫn đápứng không đủ nhu cầu. Ngày nghỉ phép của Lưu Vũ Phi cũng đã tròn mộttháng, hắn rời khỏi Thượng Hải đi tới Bắc Kinh, đem tất cả những chuyệncòn lại của công ty giao cho Lý Hưởng. Từ khi công ty chính thức thànhlập, đi vào hoạt động, tất cả mọi sự việc rối loạn trong công ty đượcsắp xếp đi vào quỹ đạo đều nhờ vào công lao của Lý Hưởng. Lưu Vũ Phicảm thấy mình rất may mắn có thể tìm được một người tài năng như vậy.

Hôm đó, sau khi tan sở, vẫn như mọi ngày Lý Hưởng đi đến bãi đậu xe. LýHưởng nghĩ tới có thể lập tức nhìn thấy đứa con đáng yêu của mình và sẽđược ăn cơm do vợ mình nấu, trên mặt nổi lên vẻ tươi cười ấm áp. LýHưởng vừa đi đến cạnh cửa xe thì chợt nhìn thấy một chiếc xe màu đenđang lao xộc tới. Lý Hưởng không nghĩ là có người lại bất lợi với hắnngay trước cửa công ty nên khi xe xông tới hắn cũng chỉ né sang bên.Chiếc xe vừa dừng lại sát bên người hắn, từ trên xe bước xuống ba đạihán rất nhanh vây quanh Lý Hưởng, trong đó có một đại hán nói: " Lýtổng, chào ông, ông chủ của chúng tôi muốn gặp ông, ông hãy nể mặt mộtchút nhé."

Lý Hưởng vừa nhìn đã biết, mấy người này tới là để bắt cóc, nhưng hắnkhông hề kinh hoảng, lạnh lùng nói: " Các ngươi là ai, ta không quenbiết ông chủ của các ngươi, sẽ không đi theo các ngươi đâu."

Đại hán kia âm hiểm cười nói: " Lý tổng, điều này không phải do ngươi,ngươi hãy phối hợp với chúng ta cho thỏa đáng, nếu không đừng tráchchúng ta không khách khí."

Một đại hán ngắt lời: " Lão tam, nói nhiều với hắn như vậy để làm gì,đưa hắn đi là được, thời gian của chúng ta cũng không nhiều lắm đâu."

Mấy đại hán vừa định động thủ thì chợt thấy hoa mắt, Lý Hưởng đã thoátkhỏi vòng vây của bọn họ. Chỉ thấy bên người hắn có thêm một thiếu niênkhoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Lưu Lôi từ khi đảm nhiệm bảo vệcho Lý Hưởng vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, khi mấy đại hán này bướctừ trên xe xuống hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hán tử vừa rồi nhẹ giọng hỏi: " Lão tam, vừa rồi ngươi có thấy làm sao Lý Hưởng thoát được vòng vây của chúng ta không."

Lão tam trả lời: " Không có, việc này thật sự là gặp quỷ rồi, thật làcổ quái, chúng ta nên cẩn thận mới tốt, may là bên người hắn chỉ cóthêm một tiểu hài tử, chỉ cần mang hắn đi luôn là được."

Tiếp theo lại một lần nữa ba người hướng Lý Hưởng và Lưu Lôi đi tới.Lưu Lôi quát: " Bất kể các ngươi là ai, bây giờ lập tức cút cho ta, tacoi như hôm nay không phát sinh qua việc này, nếu không đừng trách tađộc ác."

Lão tam cười nhạo nói: " Chỉ bằng một tiểu tử lông chưa mọc dài nhưngươi có thể làm gì chúng ta, nghe lời ta đi theo chúng ta thôi."

Lưu Lôi cười lạnh nói: " Vậy thì các ngươi tự cầu phúc đi thôi."

Đối phó với mấy người bình thường Lưu Lôi căn bản là không cần dùng đếnpháp thuật, hắn chỉ vận chân nguyên lực của mình quay về ba đại hán vỗra ba chưởng. Chưởng kình vô thanh vô tức nhất thời trúng vào ba đạihán, phanh phanh phanh, vang lên ba tiếng, những đại hán vừa rồi cònđang đứng lập tức bị đánh bay, từ không trung rơi xuống đất nằm imkhông nhúc nhích.

Lưu Lôi vỗ vỗ bàn tay, nói: " Chỉ bằng vào ba người các ngươi mà cũngdám có chủ ý với Lý đại ca." Tiếp theo lại hỏi: " Lý ca, những ngườinày phải làm sao bây giờ, báo cảnh sát hay trực tiếp làm họ biến mất?"

Lý Hưởng suy nghĩ một chút, nói: " Giao cho cảnh sát tốt hơn, bọn họchỉ muốn bắt cóc cũng không có xúc phạm tới ta." Lưu Lôi gật đầu đồng ý.

Vị phân cục trưởng cục cảnh sát nơi khu vực đó vừa nhận được điện thoạibáo cảnh của Lý Hưởng, vị phân cục trưởng liền tự mình dẫn người đếnngay. Nói giỡn sao, theo thân phận và địa vị hiện giờ của Lý Hưởng nếubị bắt cóc tại khu vực này thì coi như cuộc đời chính trị của hắn cũngkết thúc ở đây. Trong tâm lý vị phân cục trưởng này đang rủa mắng mườitám đời tổ tông của đám bắt cóc này.

Lý Hưởng đợi cảnh sát đi rồi thì lên xe định về nhà, những chuyện hômnay coi như là giống như một đoạn kịch. Lý Hưởng biết rằng đã có ngườikhởi lên chủ ý với hắn, vây thì vợ và con hắn chắc cũng như thế. Đốivới năng lực của mấy người Lưu Lôi hắn thập phần tin tưởng, bởi vậy hắncũng không lo lắng an nguy của người nhà. Trong lúc Lý Hưởng đang ngồixe đi về nhà, Lưu Lôi đang ngồi phía sau đột nhiên nói: " Lý ca, cẩnthận lái xe, đám đui mù này lại tới rồi, anh không nên xuống xe, nhữngngười này để ta tới thu thập là tốt rồi."

Lý Hưởng đồng ý đáp khẽ một tiếng.

Hắc Nhật Dong Binh Đoàn bài danh thứ ba trên thế giới, trên đường LýHưởng về nhà bày ra một vòng mai phục, định đợi Lý Hưởng tiến vào vòngmai phục là bắt đầu hành động. Lần này tham gia hành động đều là tinhanh của Dong Binh Đoàn, có thể thấy được họ coi trọng lần hành động nàynhư thế nào.

Đợi đến khi xe của Lý Hưởng xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, mộtthành viên báo cáo: " Đội trưởng, mục tiêu đã xuất hiện, đã vào vòngvây, không có gì dị thường."

Đội trưởng vội ra lệnh: " Các tiểu tổ lập tức tiến hành theo phương án đầu tiên, lập tức hành động."

Theo tiếng ra lệnh của tên đội trưởng, bốn viên đạn bay ra bắn thẳngvào bốn bánh xe của Lý Hưởng, phanh một tiếng bốn bánh xe đồng thời nổtung, xe của Lý Hưởng cũng không thể tiếp tục di chuyển rít lên mộttiếng xoay một vòng dừng lại ngay giữa đường. Những điều này đều nằmtrong sự tính toán của đội trưởng.

Tên đội trưởng hạ lệnh: " Cho một tiểu tổ dẫn người, tổ thứ hai cảnngay phía sau, người bắn đạn ngăn trở lui ra sau, nhanh !" Người chỉhuy này nói chuyện bình tĩnh nhanh gọn, tổ viên hành động sạch sẽ gọngàng, hẳn nhiên tố chất của các thành viên Hắc Nhật Dong Binh Đoàn cũngthật không tệ.

Lý Hưởng ngồi trong xe cũng không thấy bối rối, cũng thấy rõ tư chấttâm lý của hắn thật không tệ. Sau này có người hỏi vì sao, hắn trả lờita là người từng trải qua sự tử vong, vậy còn gì đáng sợ nữa?

Lưu Lôi nhìn những thành viên của Dong Binh Đoàn đang chạy tới, hắn mởcửa xe đi ra ngoài, nhìn họ nói: " Các ngươi lập tức đứng lại cho ta,nếu không sẽ cho các ngươi nếm mùi có đi không về."

Lưu Lôi nhìn thấy tố chất của những quân nhân này không tệ, những ngườivừa rồi không thể so sánh, hắn sợ họ đến quá gần thì khi ra tay sẽ tổnthương ảnh hưởng Lý Hưởng thì không tốt lắm. Đáng tiếc đám dong binhnày là người ngoại quốc nghe không hiểu lời Lưu Lôi nói, thấy hắn chỉlà một tiểu hài tử nên không xem hắn ra gì. Lưu Lôi thấy họ không nghetheo lời cảnh cáo của hắn vẫn cứ vọt tới. Bởi vì một tiểu tổ của dongbinh này có tới tám người, Lưu Lôi rất nhanh xuất ra mấy thủ ấn, dùngtay thay kiếm đánh về phía tám dong binh, mỗi một người hắn xuất ra mộtđạo kiếm khí.

Có thể Lưu Lôi phát ra kiếm khí quámức sắc bén, vì vậy đôi chân của tám dong binh toàn bộ bị cắt đoạn. Támngười còn chưa hiểu đã phát sinh ra chuyện gì thì đã bị té lăn trên mặtđất. Những chuyện này đều bị đội trưởng của Hắc Nhật Dong Binh Đoànnhìn thấy thật rõ ràng. Tên đội trưởng nhìn thấy tiểu tử kia dùng taylàm vài thủ thế thì các thành viên của mình đã biến thành phế nhân,điên cuồng kêu lên một tiếng: " Không! Thượng Đế, sao ngài lại tàn nhẫnnhư vậy."

Mặc dù là dong binh, nhưng cảm tình của bọn họ vẫn như ngày đi lính vôcùng thâm hậu. Đội trưởng biết bây giờ mình không thể loạn, liền hạtiếp mệnh lệnh thứ hai: " Tiểu tổ số một đã hoàn toàn thất bại, ngườibắn đạn trở kích mau quay trở lại, chúng tôi gặp phải phiền phức cần sựtrợ giúp của các ngươi, tiểu tổ số hai, lập tức triển khai kế hoạch thứhai."

Rất nhanh người bắn đạn trở kích đã quay trở lại. Đội trưởng thấy họ đãtrở lại bèn ra lệnh: " Lập tức tiêu diệt người bên cạnh mục tiêu, ngườinày rất cổ quái, tất cả nên ngàn vạn lần cẩn thận." Đội trưởng bỏ thêmmột câu phía sau, đám bắn tỉa liền quay về hướng Lưu Lôi bắn ra đồngloạt.

Hết thảy hành động của đối phương Lưu Lôi đều thấy rõ, hắn nghĩ khôngra đám ngoại quốc này lại độc ác như vậy. Bốn viên đạn mắt thường nhìnkhông ra tốc độ bắn về phía Lưu Lôi, trong lúc đội trưởng kia nghĩ rằngLưu Lôi phải chết không thể nghi ngờ thì, chuyện làm cho hắn không thểtin tưởng xảy ra.

Chỉ thấy Lưu Lôi vươn hai tay, vận dụng chân nguyên lực của mình, thảnnhiên tiếp lấy bốn viên đạn đang bay tới. Chuyện này lọt vào trong mắtcủa tên đội trưởng và bốn gã bắn tỉa, có vẻ quỷ dị và không thể tưnghị, họ trơ mắt nhìn Lưu Lôi, tâm lý điên cuồng kêu lên: " Thượng Đếa, đây còn là người hay sao, có một người có thể sử dụng tay không tiếplấy đạn bay hay sao?"

Đội trưởng nhìn thấy ngay cả bắn đạn cũng không thể tổn thương dù chỉmột sợi lông của Lưu Lôi, nếu còn để cho tiểu tổ thứ hai đi tới thì chỉcó chết chắc, quả nhiên hạ lệnh lui lại. Đội trưởng thì nghĩ tốt nhưvậy, nhưng Lưu Lôi có thể dừng tay hay sao, hắn đã thật sự bốc lên lửagiận, hắn xuất ra một Dẫn Lôi Thuật, quát: " Thiên Lôi"

Một màn khiến cho đám dong binh suốt đời khó quên đã xảy ra. Chỉ thấytrên bầu trời bắn xuống hơn mười đạo lôi điện rất nhỏ, nhất thời mỗimột dong binh trơ mắt nhìn một đạo lôi quang đang giáng thẳng xuống đầumình, bọn họ chưa kịp phản ứng thì đã bị điện giật ngất xỉu. May mắn làtu vi của Lưu Lôi quá thấp, mà Thiên Lôi lại bị chia làm mười đạo nênmấy dong binh chỉ bị điện giật chết ngất mà thôi.

Cả tu chân giới cũng chỉ có người của Lưu Vũ Phi có thể triệu tới thiênlôi rồi án theo ý nguyện của mình chia làm nhiều đạo, còn những mônphái khác không có ai làm được.

Lý Hưởng đang ngồi trên xe, đối với phương thức công kích thần kỳ củaLưu Lôi thì vô cùng giật mình, bây giờ hắn hoài nghi không biết Lưu VũPhi có phải là tiên nhân trong truyền thuyết hay không. Một người cóthể đem lôi điện trong tự nhiên biến thành vũ khí công kích, như vậycũng không thể xem hắn như người được nữa.

Lưu Lôi nhìn thấy toàn bộ đám người ngoại quốc này đã xử lý xong, đitới bên cạnh xe nói: " Lý ca, không có việc gì nữa, đám người này toànbộ đã bị ta thu thập hết, bây giờ anh hãy gọi người tới thu thập hiệntrường một chút, thuận tiện gọi luôn xe cấp cứu vì có những người đã bịta phế đi rồi."

Lưu Lôi cầm máu cho tám người đang nằm trên mặt đất, chuyện kế tiếp hãyđể cho Lý Hưởng giải thích với cảnh sát, hắn sợ mình đem phiền toái tớinên đã ẩn thân.

Bất đắc dĩ Lý Hưởng lại phải gọi điện thoại, vị phân cục trưởng kia vừamới đem được ba người muốn bắt cóc Lý Hưởng về tới cục cảnh sát thì LýHưởng lại tiếp tục gọi tới nói lại có người muốn bắt cóc hắn nữa. Vịphân cục trưởng vừa xuất phát vừa mắng: " *******, đây là cuộc sống gìa, trong vòng một ngày lại có hai vụ án bắt cóc, nhưng lại nhắm vàocùng một người, chẳng lẽ đám phỉ đồ này có ước hẹn trước hay sao."

Phân cục trưởng vừa đến chỗ Lý Hưởng, nhìn thấy tám người bị gãy chân,xa xa còn có tám "thi thể" đen thui, Lý Hưởng lại nói cho ông ta vị trícủa năm người khác. Vị phân cục trưởng thống kê một chút, lần này bắtđám bắt cóc này, tổng cộng có hai mươi mốt người, hơn nữa tất cả đều làlính đánh thuê người ngoại quốc, đoạt được bốn cây súng bắn tỉa, mườibảy súng ngắn cầm tay.

Vị phân cục trưởng cầm báo cáo trên tay, cả người xuất mồ hôi lạnh,trước tiên không nói tới Lý Hưởng dùng cách gì thu thập được đám bắtcóc này, chỉ bằng vào đám lính đánh thuê này và vũ khí của họ, thì cũnglà vụ án lớn nhất năm nay. Vị phân cục trưởng thật nghĩ không ra đámngười này làm sao có thể mang được một lượng lớn vũ khí như thế đi vàoquốc nội mà không bị phát hiện ra. Bây giờ vụ án này không còn đơnthuần là vụ án bắt cóc nữa, đã không còn nằm trong phạm vi trách nhiệmmà hắn có khả năng gánh chịu nữa. Hắn lập tức báo cáo lên thượng cấp,cục trưởng cục công an Thượng Hải, sau đó vị cục trưởng này lại báo cáolên quốc an cục. Sau đó vị phân cục trưởng này liền đưa mấy người ngoạiquốc này vào bệnh viện, chuyện phía sau nên làm gì thì hắn sẽ biết sau.

Lý Hưởng vừa về tới nhà thì vợ và con hắn liền lao tới ôm chầm lấy hắn.Nguyên lai lúc hắn bị tấn công thì vợ con hắn cũng bị cùng lúc, cuốicùng những dong binh kia cũng giống như người của Hắc Nhật dong binhđoàn bị những người bảo vệ gia đình Lý Hưởng đánh chết ngất. Hôm nayquốc an cục vô cùng bận rộn, cùng một ngày bắt được rất nhiều ngườingoại quốc mang theo vũ khí đến bắt cóc cả nhà Lý tổng kinh lý của TâyVũ công ty. Nhìn những người ngoại quốc bị bắt này, quốc an cục lập tứcnhận ra họ đều là cựu quân nhân. Quốc an cục cũng cảm thấy khâm phụcnhững người bảo vệ của gia đình Lý Hưởng, họ hỏi Lý Hưởng có thể gặpmặt những người bảo vệ đó không, Lý Hưởng bèn giải thích những ngườibảo vệ đó đều là người nhà của gia tộc Lưu tổng giám điều phái ra,ngoại trừ gia đình Lý Hưởng họ sẽ không gặp ai hết.

Quốc an cục đột nhiên thấy có gia tộc thần bí xuất hiện nên cũng đã chongười đi điều tra nhưng cũng không có gì tiến triển, hình như gia tộcnày giống như từ trên trời rơi xuống, không có cách nào tìm ra được.Đối mặt với những dong binh ngoại quốc, mang theo phần lớn vũ khí lọtđược vào quốc nội, vậy mà quốc an cục lại không điều tra được một chútdấu vết. Điều này cũng làm cho những đặc công của quốc an cục đỏ mặtmấy ngày. May mắn là những dong binh này cuối cùng cũng đã bị bắt, nếukhông danh dự của quốc gia cũng sẽ bị tổn hại. Quốc an cục nảy sinh mộtý, xuất ra một lần điều tra càn quét đám buôn vũ khí và những ngườikhông rõ thân phận.

Sau đó Lưu Vũ Phi cũng nhận được báo cáo của Lưu Lôi, hắn lại dặn LưuLôi nếu còn có ai dám bất lợi của gia đình Lý Hưởng thì cứ giết hết,đồng thời yêu cầu Lý Hưởng tuyên bố ra ngoài ý định này. Lưu Vũ Phimuốn cho những ai có chủ ý với công ty Tây Vũ biết rằng, chủ nhân củacông ty không phải là một người dễ chọc đến, cảnh cáo bọn họ rằng phàmlà ai có chủ ý đó thì cũng nên biết tự lượng sức mình.

Cùng thời gian, tại tổng bộ của Đông Phương tập đoàn, ba đại tập đoàncó thế lực cực mạnh, ba đại chưởng môn của Đông Phương, Âu Dương, MinhDương tập đoàn đều tụ tập tại Thượng Hải. Ba đại tập đoàn này phía sauchính là ba gia tộc tại tu chân giới Đông Phương gia tộc, Âu Dương giatộc và Tư Mã gia tộc sáng lập. Cũng là những gia tộc duy nhất của tuchân giới có liên quan đến cuộc sống thế tục bên ngoài.

Bởi vì người trong gia tộc này che giấu rất tốt nên không ai biết nhữngngười chủ yếu trong tập đoàn đều là người tu chân. Những người này bởivì tư chất không đủ, ở lại trong gia tộc cũng vô dụng, bởi vậy họ rangoài thế tục mở công ty để cho những người này đến quản lý. Bởi vì bọnhọ thuộc những gia tộc xa xưa, vì thế tài phú và thực lực ngày cànghùng hậu.

Trong phòng hội nghị của Đông Phương tập đoàn, vị đổng sự trưởng, ĐôngPhương Kiệt nói đầu tiên: " Âu Dương, Tư Mã lần này ta tìm các ngươiđến là muốn thương lượng một chuyện rất trọng yếu liên quan tới gia tộcchúng ta." Dừng một chút hắn lại nói tiếp: " Ta nghĩ gần đây hai vịcũng có nghe nói về công ty Tây Vũ nổi tiếng."

Tư Mã Phong nói: " Ta có nghe nói qua, nhưng công ty Tây Vũ chỉ là mộtxí nghiệp chế dược phẩm, nhưng bọn họ làm sao làm gì ảnh hưởng đếnchúng ta, ngươi nghĩ người như chúng ta còn có thể ngã bệnh hay sao?Đông Phương huynh cũng quá cẩn thận rồi."

Âu Dương Thiên nhìn Đông Phương Kiệt, cũng đồng ý với lời của Tư Mãnói. Đông Phương Kiệt lắc đầu nói: " Hai vị, các ngươi nghĩ chuyện đãquá đơn giản rồi, nếu giống như lời của Tư Mã đã nói thì ta còn mời haingười tới Thượng Hải hay sao, trước tiên ta cho các ngươi nhìn thấy vậtnày thì các ngươi sẽ biết nguyên nhân trong đó thôi."

Tiếp theo Đông Phương Kiệt đưa phương thuốc điều chế Vận Mệnh Thủy qua.Sau khi Tư Mã Phong và Âu Dương Thiên nhìn xong thì kinh hãi thất sắc,vội hỏi: " Đông Phương huynh, chẳng lẽ Vận Mệnh Thủy thật sự điều chếtừ phương thuốc này hay sao, đây đều là thiên tài địa bảo, nếu luyệnthành đan dược cho chúng ta uống thì công lực sẽ tăng trưởng đến khôngcách nào tưởng tượng, mà công ty này dùng nhiều dược liệu này để điềuchế thuốc không phải là nói họ có rất nhiều thiên tài địa bảo này sao,Đông Phương huynh, công ty của ngươi ngay tại Thượng Hải, có mua đượcVận Mệnh Thủy này hay không."

Đông Phương Kiệt lắc đầu: " Không có, khi ta có được phương thuốc nàyxong, lập tức nghĩ biện pháp mua nó, thậm chí thông qua quan hệ vớichính phủ muốn mua một bình cũng không thể, người của chính phủ hồibáo, người của công ty Tây Vũ sẽ không cho phép lấy Vận Mệnh Thủy vềlàm thí nghiệm, hơn nữa bây giờ việc xuất ra thị trường đều là ngườicủa công ty Tây Vũ sở hữu, hơn nữa nghe nói mỗi một nơi xuất Vận MệnhThủy đều có một người chuyên gia giám sát, mỗi một bệnh nhân có đượcVận Mệnh Thủy đều phải uống ngay trước mặt bác sĩ, chính là vì như vậynên ta vẫn không thể có được Vận Mệnh Thủy, hôm nay tìm hai vị đến cũnglà vì việc này, để thử xem hai vị có ý nghĩ như thế nào."

Âu Dương Thiên nói: " Các ngươi nói, có phải công ty Tây Vũ này phíasau cũng có người chống lưng giống như chúng ta, nếu không họ đâu thểcó nhiều thiên tài địa bảo như vậy để cứu người chứ."

Đông Phương Kiệt nói: " Theo như ta quan sát, ngoại trừ bị tổng giámthần bí kia, còn không có phát hiện công ty Tây Vũ có người tu chân, vịtổng giám thần bí kia ngoại trừ ngày khai trương có xuất hiện, bây giờta vẫn chưa nhìn thấy qua."

Tư Mã Phong nói: " Đông Phương huynh, nếu đã tìm đến chúng ta chắc làđã có đối sách, chúng ta nghe huynh nói trước rồi nghiên cứu cũng khôngmuộn."

Âu Dương Thiên gật đầu, Đông Phương Kiệt cũng không khách khí nói: "Mấy nhà chúng ta phái vài người đi ra, đến đêm đến công ty Tây Vũ nơisản xuất tìm hiểu, xem coi nơi đó có tàng trữ Cửu Diệp Linh Chi hoặcHuyết Tham Chu Quả những dược tài này hay không."

Âu Dương và Tư Mã nhìn nhau một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.

Đêm, bên ngoài khu vực sản xuất củaTây Vũ công ty, xuất hiện sáu hắc y nhân. Bọn họ đứng trước Mê TiênTrận do Lưu Vũ Phi bố trí, mấy người này cũng nghĩ như những người bìnhthường, đem rừng cây nhỏ này xem thành những cây cổ thụ thường gặp. Mấyhắc y nhân cảnh giác nhìn hoàn cảnh chung quanh, không phát hiện ra mộtngười bảo vệ hay người đi tuần nào. Trong lòng họ không khỏi xem thườngcông ty Tây Vũ, một khu vực trọng yếu như thế mà lại không có một ngườibảo vệ nào, cũng không hề có máy móc gì bảo mật. Sáu hắc y nhân nhìnthoáng qua nhau, từ trong ánh mắt họ cũng nhìn ra được tâm tư họ đangcó một ý nghĩ giống nhau. Sáu hắc y nhân không hề lén lút, tựa nhưngười thường bước nghênh ngang vào Mê Tiên Trận.

Chờ khi bọn hắn tiến vào Mê Tiên Trận thì đã biết mình hoàn toàn sailầm, nghĩ thầm: Trách không được khu vực sản xuất quan trọng như vậy màlại không có một nhân viên bảo vệ nào, có trận pháp thủ hộ nơi cửa sovới thiết bị văn minh hay nhân viên bảo vệ đều an toàn gấp trăm lần,đáng tiếc trên thế gian không có thuốc hối hận, mấy hắc y nhân đànhbước luôn tới, ngay lập tức cảnh sắc đều thay đổi. Trong lòng họ chợtnghĩ: bất hảo. Họ liền lui trở về, đáng tiếc là đã quá muộn, bọn họ luira sau nhưng không hề rời khỏi trận pháp mà là ngược lại khởi phát thếcông của trận. Đầu tiên là uy áp, mấy hắc y nhân này bất quá chỉ mạnhhơn những vũ giả bình thường một chút, thậm chí vẫn chưa đạt tới ÁnhSáng kỳ. Bọn họ mới kiên trì được khoảng hai phút thì đã bị áp lực dotrận pháp sinh ra làm hôn mê ngất xỉu.

Lúc này mấy cô nhi canh giữ khu vực sản xuất liền xuất hiện ngay trướcmặt mấy hắc y nhân, xốc họ lên đem đi. Một cô nhi cười nói: " Huynh đệ,đây là lần thứ mấy, không biết chúng ta đã bắt được bao nhiêu ngườirồi, thiếu gia bày trận pháp thật là hữu dụng, chỉ cần có người ngoàixông vào, lập tức bị thu thập ngay, không cần chúng ta phải ra tay."

Một người khác trả lời: " Thêm sáu người này nữa là tổng cộng đã bắtđược ba mươi hai người, ngày mai chúng ta phải báo cáo cho thiếu giamột chút. Ngươi cũng không nghĩ lại thiếu gia chúng ta là người ra sao,thiếu gia bố trí trận pháp này quả thật là uổng phí tài năng mà thôi,thật là không đáng." Bọn họ vừa nói vừa đi vào khu sản xuất bên trong.Trong khu sản xuất này, tổng cộng Lưu Vũ Phi đã lưu lại năm cô nhi canhgiữ.

Ngày kế, Lưu Lôi hỏi ý kiến Lưu Vũ Phi làm sao xử trí những người đãđột nhập vào công ty. Lưu Vũ Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: " Lưu Lôi,những người đó có bối cảnh gì, có quan hệ gì với những người đã bắt cócgia đình Lý Hưởng hồi sáng hôm qua không?"

Lưu Lôi trả lời: " Những người xâm nhập tối hôm qua còn chưa tra đượcrõ ràng, còn những người khác chúng tôi đều vận dụng Tâm Linh Thuật,biết được lai lịch của bọn họ, bọn họ không có liên quan tới người tậpkích hôm qua, nhưng bên trong có tới mười hai người gián điệp Nhật Bổn,còn những người khác là Mỹ, Nga, Ấn, Anh, Pháp."

Lưu Vũ Phi suy nghĩ một chút nói: " Đem người Nhật Bổn, Mỹ, Ấn Độ xử tửhết, không nên lưu lại một chút dấu vết trên đời, tốt nhất các ngươikhông nên ra tay, phạm nhiều sát giới đối với các ngươi không có lợi,không phải Lý Hưởng tìm được một công ty bảo vệ hay sao, việc này đểcho người của họ làm thì tốt hơn. Còn những người ở nước khác thì giaocho chính phủ là được rồi, còn những người tối hôm qua thì tra rõ lailịch rồi hãy nói."

Lưu Lôi đáp ứng một tiếng, rồi gác điện thoại. Tuy nói Lưu Vũ Phi vàcác cô nhi có thể dùng Quá Độn Phù để liên lạc, nhưng như vậy lại quáphiền toái, có đôi khi khoa kỹ hiện đại cũng không phải là không hữudụng.

Ba người Đông Phương Kiệt phái ra những đệ tử bình thường của ba nhà đitới công ty Tây Vũ, còn họ thì ở lại phòng hội nghị chờ đợi tin tức.Bọn họ tin tưởng, dựa vào thực lực của đám đệ tử, xâm nhập vào công tyTây Vũ trộm Vận Mệnh Thủy, sẽ dễ như trở bàn tay. Theo thời gian trôiđi, lòng tin tưởng của bọn họ dần dần biến mất, sáu đệ tử gia tộc, thờigian đi tới Tây Vũ công ty cũng đã vượt qua ngoài dự định của bọn họ.

Tâm trạng của Đông Phương Kiệt mấy người càng ngày càng lạnh lẽo, thờigian chờ đợi bất giá đã trôi qua. Đông Phương Kiệt ba người nhìn thấytrời đã sáng choang, các đệ tử cũng không hề quay lại, ngay cả một chúttin tức cũng không có. Đông Phương Kiệt thở dài tự trách: " Hai vị, xemra công ty Tây Vũ này cũng không đơn giản, ta nghĩ mấy tên đệ tử đã bịbọn họ phát hiện, bây giờ chính là không biết tình huống của bọn họ nhưthế nào, ai, điều này hết thảy là do ta quá nóng lòng, còn chưa tra rõchi tiết về công ty Tây Vũ thì đã vội vàng tìm các ngươi đến. Chỉ vìvậy mà làm tổn thất đến sáu đệ tử, xem ra chúng ta phải xin tội với giatộc mà thôi."

Nhìn vẻ mặt tự trách của Đông Phương Kiệt, Tư Mã Phong an ủi nói: "Đông Phương huynh, việc này cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, bađại gia tộc chúng ta luôn luôn giao hảo rất tốt. Lần này ngươi đem tintức trọng đại như vậy thông tri, chúng ta cũng đã vô cùng cảm kích."

Âu Dương Thiên cũng nói: " Không sai, ta cũng đồng ý lời của Tư Mãhuynh, dù sao chúng ta cũng không hề nghĩ đến, thực lực ẩn dấu của côngty Tây Vũ lại mạnh mẽ như thế, bằng không chúng ta cũng sẽ không pháinhững đệ tử bình thường đi tới đó. Lại nói phương thuốc điều chế củacông ty Tây Vũ thật là quá mê hoặc, đừng nói những người có tu vi nửachừng như chúng ta, ta xem cho dù người đã sống ngàn năm trong gia tộccũng sẽ bị hấp dẫn, xem ra chúng ta còn phải mời đến gia tộc, để chogia tộc phái người có tu vi cao đến quyết định chuyện này mới tốt."

Đông Phương Kiệt đối với câu nói của Âu Dương Thiên vô cùng đồng ý, hắncũng muốn biết rõ sớm một chút, phương thuốc điều chế của Tây Vũ côngty có phải là dùng thiên tài địa bảo chế thành hay không. Đông PhươngKiệt nói: " Hai vị, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ, mấy đệ tửngày hôm qua bây giờ còn đang bị kẹt lại ở Tây Vũ công ty, chúng ta cầnphải nghĩ biện pháp cho nhanh để cứu bọn họ ra mới được."

Âu Dương Thiên trả lời: " Đông Phương huynh, ta xem việc này gấp khôngđược. Bằng vào năng lực hiện giờ của chúng ta cũng là có tâm vô lực,điều mà chúng ta có thể làm hiện giờ là cầu khẩn, mong là người củacông ty Tây Vũ xuống tay đừng quá độc ác."

Tư Mã Phong tiếp lời: " Ta sợ Tây Vũ công ty cũng giống như chúng ta,là do tu chân gia tộc sáng lập, nếu không bọn họ làm sao biết linh dượcHuyết Tham Chu Quả, ta nghĩ chúng ta nên báo cho gia tộc thì phải nóirõ chuyện này, miễn cho việc chọc phải môn phái không nên chọc vào."

Đông Phương Kiệt và Âu Dương Thiên gật đầu, ba người thương lượng xong liền báo về gia tộc ngay lúc đó.

Đám dong binh muốn bắt cóc gia đình Lý Hưởng sau khi trị liệu tại bệnhviện, ngày thứ hai những người bị thương nhẹ đều đã tỉnh lại. Sau khitỉnh lại bọn họ vẫn không ngừng hô to: " Thượng đế, hắn không phải làngười." Cứ như vậy đã khiến cho các bác sĩ chẩn đoán bọn họ bị tâm thầnrối loạn, cuối cùng cũng cho họ kiểm tra, xác nhận bọn họ chỉ là bịhoảng sợ quá độ mà thôi.

Dong Binh Đoàn bài danh thứ ba, thứ tư, thứ năm trên thế giới chỉ trongmột ngày đều đại bại, những người tham gia vụ án đều bị bắt, hoặc làtàn phế. Tin tức này lập tức được truyền ra tại giới dong binh. Bởi vìhọ thất bại ngay tại Trung Quốc, bởi vậy những dong binh đoàn khác khitiếp nhận nhiệm vụ thì đã tăng giá lên tám mươi phần trăm. Bài danh đệnhất Tát Đán dong binh đoàn, bài danh đệ nhị Tự Do dong hậu đoàn, bọnhọ vốn cũng tiếp nhận ủy thác giống như Hắc Nhật dong binh đoàn nhưngbởi vì bọn họ lúc đó đang nhận một nhiệm vụ khác nên không kịp đi tớiTrung Quốc, cũng nhờ vậy mà họ tránh thoát được một kiếp, nếu không bọnhọ cũng sẽ giống như những dong binh đoàn khác mà ôm hận tại Trung Quốc.

Lưu Lôi đem những người Nhật Bổn, Mỹ, Ấn xâm nhập giao cho công ty bảovệ do Lý Hưởng mời tới, người của công ty này khả năng cũng không tệ,nghe nói họ toàn là những quân nhân về hưu, rất nhiều binh chủng khácnhau, đối với việc giết người rất là lão luyện. Mặt khác, những ngườithuộc các nước còn lại thì giao cho quốc an cục, dù sao quốc an cụccũng chuyên môn đối phó những gián điệp này. Cuối cùng chỉ còn lại sáungười mới xâm nhập tối qua vẫn còn chưa tìm hiểu rõ lai lịch. Lưu Lôidùng Tâm Linh Thuật với bọn họ, rốt cuộc qua Tâm Linh Thuật đã hiểu rõchi tiết về họ. Làm cho hắn giật mình là mấy người này đến từ tu chângia tộc, hắn từ trong đầu của họ nghe được tên mấy gia tộc đó. Nhìn bộdáng của họ chắc rằng thực lực trong gia tộc của họ rất mạnh mẽ.

Mấy người này Lưu Lôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu đưacho chính phủ thì bằng thế lực gia tộc của bọn họ thì cũng sẽ thả rathật dễ dàng. Giết bọn họ cũng không được, nói thế nào họ cũng là ngườiTrung Quốc, mục đích bọn họ xâm nhập công ty còn nguy hiểm hơn đám giánđiệp ngoại quốc rất nhiều.

Lưu Lôi đau đầu gọi điện thoại cho Lưu Vũ Phi đem lai lịch của mấyngười này nói với Lưu Vũ Phi một chút. Lưu Vũ Phi nghe xong cũng khônghề lo lắng, hắn đã từng nghe Tĩnh Huyền nói về ba gia tộc này. TĩnhHuyền đánh giá bọn họ coi như cũng không tệ, làm cho hắn nghĩ người tuchân cũng sẽ không vì vật này mà khởi lòng tham. Vì vậy hắn chỉ nói: "Chỉ cần Đông Phương, Tư Mã và Âu Dương gia tộc đến thì cứ giao trảngười lại cho bọn họ, khi họ còn chưa tới trước thì chúng ta cũng sẽkhông đi tìm, hơn nữa đối đãi với mấy người kia cho tốt. Mặc dù chúngta không sợ mấy môn phái tu chân này, nhưng nếu phải xung đột cũngkhông tốt lắm."

Lưu Lôi liền đáp ứng lời hắn nói.

Hôm đó Lý Hưởng cũng đã phát ra một thông báo trên giới truyền thông,tuyên bố thiếu chút nữa mình bị bắt cóc, nếu không có người trong giatộc âm thầm bảo vệ thì hắn đã lọt vào tay bọn họ. Rồi hắn lại nghiêmkhắc cảnh cáo đám bắt cóc hôm qua, cùng với người sai khiến sau lưng,cuối cùng hắn bỏ thêm một lời cảnh cáo, lần sau nếu có người muốn bấtlợi với hắn cùng gia đình, thì công ty sẽ điên cuồng triển khai sự trảthù.

Những lời khuyến cáo cuồng vọng thế này, cùng với việc những dong binhđoàn nổi tiếng ngày hôm qua đều cũng không thể làm gì được Lý Hưởng, đãkhiến cho những ai có chủ ý với công ty Tây Vũ đều phải cẩn thận đánhgiá lại khả năng của mình.

Gia tộc tộc trưởng Đông Phương Anh, Tư Mã gia tộc tộc trưởng Tư MãThiên Hữu, Âu Dương gia tộc tộc trưởng Âu Dương Côn, cả ba vị tộctrưởng này đều nhận được tin tức từ ba người Đông Phương Kiệt.

Những người như Đông Phương Kiệt một khi đã ra ngoài thế tục, thì sẽkhông thể quay lại gia tộc, cho nên trừ phi xảy ra chuyện trọng đại thìcũng sẽ không hướng về gia tộc truyền tin tức như thế.

Đối với tu giả ( người tu hành) thìcông danh lợi lộc chỉ như phân thổ, bọn họ theo đuổi thiên đạo và lựclượng cường đại. Bởi vậy tại các đại môn phái tu chân, đều cũng dùngmọi cách nghĩ ra biện pháp giúp các môn nhân tăng lên tu vi. Phươngpháp trực tiếp nhất là đan dược, những môn phái tu chân đều có tích trữnhững loại linh dược bình thường, những linh dược này so với thế tụcgiới thì chỉ lợi hại hơn được một chút, cho dù chế luyện thì cũng caolắm đến Trúc Cơ Hoàn, muốn luyện thành đan dược gia tăng công lực thìkhông có khả năng. Theo sự ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng của địa cầu,linh khí trong thiên địa cũng ngày càng yếu ớt, căn bản không thể nàocó được loại cực phẩm linh dược. Vì vậy gần một trăm năm thời gian,những linh dược của các tu chân môn phái dần dần tuyệt tích, đến bâygiờ thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Đông Phương Anh nhìn tin tức do Đông Phương Kiệt truyền đến mang theophương thuốc Vận Mệnh Thủy. Theo Đông Phương Kiệt hồi báo, đây làphương thuốc sản phẩm của một công ty, những ai từng uống qua loạithuốc này thì cho dù bệnh có nặng đến bao nhiêu mà chỉ trong vài ngàythời gian đã lành hắn. Đông Phương Anh lo lắng không biết Vận Mệnh Thủynày có phải do Cửu Diệp Linh Chi phối chế mà thành hay không, mặt kháchai đại gia tộc kia cũng cùng một suy nghĩ, cuối cùng bọn họ quyết địnhcùng hợp tác. Trước tiên ở tu chân giới tìm hiểu xem gần đây có mônphái tu chân nào giống như bọn họ sáng lập công ty ngoài thế tục dùngđể an bài cho những đệ tử có tư chất kém giống như họ hay không. Tamđại gia tộc phái người đi điều tra tất cả các môn phái tu chân ( dĩnhiên ngoại trừ Ma Tông), kết quả cũng không có ai ra ngoài thành lậpcông ty. Đông Phương Kiệt truyền về tin tức nói rằng chắc chắn trongcông ty Tây Vũ phải có người tu chân, nếu không những đệ tử họ phái đitại sao lại không thấy bóng dáng.

Đối với điểm ấy thật ra tam đại tộc trưởng lại rất tin tưởng, chỉ làbọn họ không biết công ty Tây Vũ là người địa phương nào mà thôi. Đốivới chuyện đột nhiên lại xuất hiện một thế lực tu chân mới, cả ba giatộc đồng thời có cảm giác mơ hồ khó hiểu. Ba đại tộc trưởng cuối cùngthảo luận có phái hay không phái người tu chân trong tộc đi ra thử xemthế nào. Hơn nữa mỗi gia tộc đều có hai thành viên bị nhốt trong Tây Vũcông ty, mặc dù bọn họ chỉ là đệ tử tầng thấp nhất nhưng dù sao cũng làngười trong gia tộc. Bảo vệ người trong gia tộc hình như cũng là cănbệnh chung của họ, mấy gia tộc luôn cho rằng nếu đệ tử của mình phạmlỗi cũng phải để cho họ tự mình xử lý, cũng không muốn có người khácxen vào.

Tam đại tộc trưởng cuối cùng bị linh dược hấp dẫn, bọn họ quyết địnhlấy lý do vì Tây Vũ công ty không có được sự đồng ý của bọn họ mà lạitự ý giam giữ đệ tử của họ, yêu cầu Tây Vũ công ty thả họ ra đồng thờicòn phải bồi thường cho họ. Bọn họ nghĩ thầm: Tây Vũ công ty đã cónhiều linh dược để đem luyện chế thành thuốc chữa bệnh bình thường, vậyngười sau lưng công ty ở trong tay hắn nhất định còn rất nhiều linhdược, yêu cầu hắn bồi thường nhiều một chút cũng không phải là việc khó.

Tam đại gia tộc mỗi tộc phái ra một gã Nguyên Anh kỳ và hai gã Kim Đansơ kỳ đi tới Thượng Hải. Linh dược, dĩ nhiên có lực hấp dẫn cường đại,cho dù Đông Phương Anh ba tộc trưởng đã tu hành hơn ngàn năm cũng khônghề ngoại lệ, vì muốn có linh dược mà có thể làm ra việc hèn hạ như thế.Điều này có khác gì ăn cướp la làng, ba gia tộc này danh tiếng tại tuchân giới cũng không tệ, hôm nay vì linh dược cũng không để ý tới danhdự. Bởi vậy có thể thấy được, con người khi đã lâm vào trong dục vọng,thì điều điên cuồng gì cũng có thể làm ra được cả.

Hai ngày sau, Đông Phương Kiệt, Tư Mã Phong, Âu Dương Thiên ba ngườicùng nghênh đón người tu chân chính thức của gia tộc vừa tới. Nhìn thấychín người này, tu vi kém nhất cũng đã đạt tới Kim Đan kỳ, khiến chobọn họ đối với việc đi đến Tây Vũ công ty tràn ngập lòng tin tưởng. Tamđại gia tộc phái người đi tới thế tục giới, điều này cũng làm cho MaTông chú ý, Ma Tông cũng len lén phái vài người đi theo phía sau họ,thử xem bọn hắn có mục đích gì. Chín người tu chân của ba gia tộc tu vicũng không hơn mấy người của Ma Tông nên căn bản không hay biết đã bịhọ theo dõi. Đông Phương Kiệt ba người đã sớm biết được quyết định cuốicùng của tộc trưởng, đợi khi người viện trợ của gia tộc tới rồi thì họcũng không chậm trễ, bọn họ quyết định buổi tối phải đến công ty Tây Vũđòi người, mặc dù bây giờ bọn họ không có chứng cớ gì nói công ty TâyVũ đã bắt nhốt người.

Mười hai giờ đêm, Đông Phương Kiệt sợ nếu đi sớm thì vạn nhất có xảy ratranh đấu sẽ khiến cho người ngoài chú ý, vậy thì bất hảo. Đông PhươngKiệt vốn muốn đi tìm Lý Hưởng trực tiếp đòi người, sau đó lại nghĩ LýHưởng bất quá chỉ là một nhân viên cao cấp, người chính thức chấpchưởng công ty chính là Lưu Vũ Phi, hắn tin tưởng khu vực sản xuất củacông ty Tây Vũ nhất định có người tu chân ở đó.

Hai mươi phút sau, người của ba đại gia tộc đã đến khu vực sản xuất củacông ty Tây Vũ, bọn họ vừa tới thì phát hiện còn có một nhóm mặc y phụcdạ hành, cũng đang muốn đi vào Tây Vũ công ty. Đông Phương Kiệt ra dấucho các thành viên gia tộc cùng đợi thêm một lát để nhường cho nhữngngười phía trước đi dò đường. Rất nhanh hắn cũng đã cảm thấy may mắn vìquyết định đó. Bởi vì bọn họ chứng kiến mười mấy người kia vừa đi vàorừng cây nhỏ, vừa bước vài bước thì chỉ trong vài phút đã té xuống mặtđất hôn mê. Bọn họ đang ở bên ngoài nên căn bản nhìn không ra sự huyềnbí trong đó. Lúc này người có tu vi Nguyên Anh kỳ đột nhiên kinh hãikêu lên: " Trận pháp ! Trời ạ, đây là loại trận pháp gì, chúng ta ở bênngoài không thể nhìn ra một chút nào, cũng không cảm giác được, ngườibố trí trận pháp này thật không đơn giản, ta xem trước tiên tất cả hãylui lại đã, nhìn trận pháp trước mắt này, chúng ta thật không có khảnăng xông qua đâu."

Người của ba đại gia tộc nghe xong lời này thì đều kinh hãi, ĐôngPhương Kiệt nói: " Vậy nếu bọn họ không ra thì chúng ta không còn biệnpháp nào sao, thúc thúc, việc này chúng ta không thể chỉ đợi, ở trongđó còn có sáu vị đệ tử của chúng ta a."

Người được gọi là thúc thúc cả giận nói: " Câm miệng, điều này chẳng lẽta không hiểu hay sao, vấn đề là trận pháp trước mắt này chúng ta đềukhông hiểu, mạo muội xông vào thì kết cục cũng chỉ giống như mấy ngườikia thôi."

Đang lúc này, Tư Mã Phong nhẹ giọng nói: " Tất cả mau nhìn."

Mọi người đưa mắt nhìn qua, quả nhiên trong trận pháp xuất hiện nămthiếu niên, bọn họ đang nắm lấy những hắc y nhân xỉu trên mặt đất đivào, cứ thế ra vào ba lần mới thu dọn sạch sẽ mọi thứ. Người của ba đạigia tộc đang đợi cho mấy thiếu niên thu thập xong mấy hắc y nhân kiađang định rời đi thì đột nhiên nghe một tiếng nói non nớt cất lên: "Các vị cũng đã nhìn lâu như vậy rồi, tại sao không vào nhận thức mộtchút, lẽ nào các ngươi nhiều người như vậy lại đi sợ mấy tiểu hài tửchúng ta hay sao."

Mấy người Lưu Lôi buổi tối trong lúc đả tọa thì hay thả ra thần thứccủa mình quan sát hết chung quanh, khi người của ba gia tộc đến thì họcũng đều biết rõ. Lưu Lôi nhìn thấy những người này đại bộ phận đều làngười tu chân, trong đó còn có ba người đã đạt tới Nguyên Anh kỳ. LưuLôi không biết mục đích mấy người tu chân này tới đây, vốn hắn tưởngrằng bọn họ cùng nhóm với đám hắc y nhân đi trước. Kết quả họ lại chờcho bọn hắn thu thập xong mười mấy hắc y nhân kia mà mấy người tu chânnày vẫn còn chưa hiện thân. Bởi vậy Lưu Lôi mới chủ động lên tiếng vớibọn họ. Đông Phương Kiệt đã biết bị bại lộ hành tung, hơn nữa mấy tiểunam hài này cũng đã đi ra trận thế, cũng không còn cách nào ẩn dấu đượcnữa.

Hắn đánh mắt với các thành viên trong gia tộc rồi tất cả họ cũng đi rakhỏi nơi ẩn thân. Lưu Lôi nhìn Đông Phương Kiệt, hỏi: " Không biết cáchạ đêm khuya dẫn nhiều người đến đây như vậy có gì dạy bảo?"

Đông Phương Kiệt biết dù sao cũng đã hiện thân, chi bằng trực tiếp nóithẳng ra mục đích của mình cho mấy tiểu hài này biết. Hắn trả lời: " Talà người của Đông Phương gia tộc, mấy ngày hôm trước có vài tên đệ tửlỡ chân đi vào quý công ty, xin quý công ty phóng tay thả bọn họ đi ra,hôm nay chúng ta đến đây chính là muốn đưa bọn họ về và muốn cái vịgiải thích một lần, nếu không..."

Nửa câu đầu của Đông Phương Kiệt coi như còn dễ nghe, nhưng nửa câu sauđã hoàn toàn tỏ vẻ uy hiếp. Điều này cũng là do Đông Phương Anh cólệnh, nhất định phải chọc giận đối phương, như vậy mới có thể làm chogia tộc có lý do để gia nhập vào chuyện này. Trong lòng Lưu Lôi cườilạnh, rõ ràng muốn xâm nhập vào công ty Tây Vũ, lại nói là sơ ý đi lầm,đã không mở lời xin lỗi, còn dẫn người đến đây đòi người, mở lời uyhiếp, khó trách mấy ngày hôm trước bọn họ cũng không có đến đây. Xem rabọn họ đã có an bài, nếu là những môn phái nhỏ, thấy cả ba đại gia tộccùng đến, rất có thể đã bị hoảng sợ. Nhưng Lưu Lôi bọn họ khác hẳn,chẳng những sau lưng bọn họ có một Lưu Vũ Phi, hơn nữa tu vi của nhữngngười hôm nay tới đây cũng không cao, cho nên không có gì phải sợ hãi.Lưu Lôi khinh thường cười nói: " Chỉ bằng vào những người tu chân chẳngtới đâu như các ngươi và cũng dám kiêu ngạo như thế, có lẽ các ngươicho rằng mấy huynh đệ chúng ta là những phế vật phải không."

Cách làm người của mấy người Lưu Lôi là ngươi kính ta một thước, thì tanhường ngươi một trượng. Hôm nay thấy mấy người Đông Phương, Tư Mã, ÂuDương ba nhà vừa đến thì đã mở lời uy hiếp, lập tức liền mở miệng dùngngữ khí lợi hại chẳng kém đánh trả.

Đông Phương Kiệt mấy người còn không biết, những nam hài trước mắt mìnhđều đã có tu vi đạt đến Nguyên Anh kỳ, hơn nữa pháp quyết tu luyện củabọn họ đặc biệt đến nỗi người trên thế gian không ai tưởng tượng được.Bây giờ sở dĩ Đông Phương Kiệt mấy người không hề xem mấy người Lưu Lôivào mắt, tất cả là vì Lưu Lôi bọn họ đã thu liễm hơi thở chính mình,nhìn qua không khác chi những người bình thường của thế tụcThành viên của ba đại gia tộc đềunhìn thấy được sự khinh thường trong đôi mắt của Lưu Lôi. Chín người từtrong ba gia tộc đi ra, so với bọn hắn còn cuồng ngạo hơn, mắng bọn hắnkhông còn gì để nói. Ba người có tu vi đạt đến Nguyên Anh kỳ, càng tứcgiận đến mức bốc khói. Nhìn khuôn mặt non nớt của Lưu Lôi, bọn họ còncố gắng giữ gìn thân phận, không muốn cùng Lưu Lôi miệng lưỡi, vì thếkhông có chút biện pháp nào với hắn.

Đông Phương Kiệt nhìn sắc mặt của mấy vị trưởng bối thì biết rõ tronglòng họ bây giờ rất giận dữ. Vì lấy lòng bọn họ, Đông Phương Kiệt nói:" Chúng ta không nhiều lời với một tiểu mao hài khờ ngốc như ngươi, tabiết chủ nhân của công ty Tây Vũ kêu là Lưu Vũ Phi, ta xem các ngươimau vào mời hắn ra đây đi, chuyện hôm nay không phải mấy tiểu hài tửcác ngươi có thể giải quyết được đâu."

Lưu Lôi cười khẩy: " Các ngươi thật không biết xấu hổ, chỉ bằng mấyngười vô dụng các ngươi mà cũng muốn gặp thiếu gia của chúng ta, nếukhông phải nể các ngươi cũng là người tu chân, bây giờ các ngươi cònđứng đó nói chuyện được hay sao, các ngươi thật không biết xấu hổ, đừngnói là với mấy người các ngươi, cho dù là cả ba gia tộc các ngươi đềutới, ta cũng không sợ ngươi, đêm nay các ngươi tới đây có mục đích gì,không cần ta phải nói nữa, miễn cho việc làm người ta khinh thường."

Nghe được Lưu Lôi không chút khách khí trào phúng, người của ba đại thếgia đều sắc mặt đại biến. Bọn họ chưa từng cảm thụ qua sự khi dễ nhưthế này bao giờ, cho dù người của Côn Lôn phái thực lực cực mạnh khithấy bọn họ cũng khách khí thập phần. Hôm nay không ngờ lại bị một tiểuhài tử chỉ mười sáu tuổi chỉ vào mặt mắng chửi. Với ngạo khí của bọn họlàm sao có thể chịu được, một thành viên trong Tư Mã gia tộc bay ra,xông thẳng tới Lưu Lôi định cho một tát, định giáo huấn Lưu Lôi mộtchút. Đáng tiếc hắn đã thất bại, Lưu Lôi nhìn thấy một người bay ra bènné nhẹ thân thể một chút, cười ngạo: " Bằng vào thứ như ngươi mà muốngiáo huấn ta, thật sự làm người ta cười chết thôi."

Với chút cử động như thế của Lưu Lôi, với đám Đông Phượng Kiệt thìkhông cảm thấy gì, nhưng đã làm cho mấy người đạt tới Nguyên Anh kỳnhìn thấy đã biết là không đơn giản. Người vừa rồi ra tay đã đạt tớiKim Đan kỳ, hắn lại ra tay đột ngột, cho dù là bọn họ đã đạt tới NguyênAnh kỳ cũng không dễ dàng né tránh như Lưu Lôi.

Người của ba đại gia tộc đều cẩn thận đánh giá năm người Lưu Lôi vì thếkhông nghe được lời nói mới rồi của hắn. Đông Phương Kiệt không biếtnguyên do trong đó, tức giận nói: " Mấy tiểu mao đầu mà cũng dám kiêungạo cuồng vọng, xem ra thiếu gia kia của các ngươi cũng không phải làngười tốt gì, ta xem các ngươi hãy mau trở về mời hắn ra đi, ba đại giatộc chúng ta không phải là nơi các ngươi có thể chọc vào đâu."

Đông Phương Kiệt chỉ xem mấy người Lưu Lôi là những đạo đồng mới nhậpmôn, không có tu vi gì, còn sau lưng hắn lại có đến ba cao thủ NguyênAnh kỳ, cho dù Lưu Vũ Phi có tới hắn cũng không sợ.

Lưu Lôi đối với bọn họ đã có chút không nhịn được nữa, nghe Đông PhươngKiệt còn mở lời khinh miệt, cười lạnh nói: " Nếu không phải thiếu giachúng ta từng phân phó qua, chỉ bằng lời các ngươi sỉ nhục thiếu giachúng ta như vậy thì ngươi đã là người chết, vốn thiếu gia phân phó,chỉ cần ba nhà các ngươi bởi vì chuyện đã xâm nhập vào công ty chúng tamà mở lời xin lỗi, vậy việc này coi như xong, ta cũng sẽ đem người củacác ngươi sáu thành viên kia thả trở về. Xem ra nhìn các ngươi hôm nay,căn bản không có chút thành ý, còn muốn dùng sức mạnh đối với chúng ta.Nếu đã như vậy, thì chúng ta cứ dùng thực lực để mà nói chuyện, ngườicủa các ngươi ở ngay bên trong, họ cuối cùng sẽ như thế nào thì phảixem các ngươi có năng lực này hay không đã."

Nói xong Lưu Lôi mang theo bốn cô nhi kia đi vào trong, người của bađại gia tộc làm sao để họ bỏ đi dễ dàng như vậy, Đông Phương Kiệt hướngtới người của mình ra dấu, chín tu sĩ lập tức vọt tới vây quanh mấyngười Lưu Lôi. Đông Phương Kiệt nghĩ thầm: " Các ngươi ở trong trậnpháp thì chúng ta cũng không thể làm gì được, nếu các ngươi đã tự mìnhđi ra, cơ hội tốt như vậy nếu chúng ta bỏ qua, vậy không phải là quálãng phí hay sao, chỉ cần bắt mấy tiểu mao hài này, đến lúc đó cònkhông sợ thiếu gia sau lưng bọn họ không ra mặt, đến lúc đó lợi dụngbọn họ đổi lấy Vận Mệnh Thủy cũng là việc nhỏ mà thôi."

Bàn toán của Đông Phương Kiệt đúng là đánh không sai, còn kết cục thếnào thì phải hỏi lão thiên có mắt hay không thôi. Lưu Lôi thấy chính tusĩ đã vây quanh năm người mình, hắc hắc cười nói: " Xem ra hôm naykhông động thủ thì thật sự ko được, nếu các ngươi không tự trọng, vậythì thiếu gia chúng ta có phân phó qua, nếu mấy đại thế gia các ngươikhách khí một chút thì còn dễ nói chuyện, còn nếu không thì cũng khôngcần lo nghĩ tới hậu quả nữa."

Đông Phương Kiệt cho rằng có ba người tu vi Nguyên Anh kỳ, còn thêm sáungười tu vi Kim Đan kỳ thì đối phó với mấy tiểu đạo đồng mới nhập môncũng dễ dàng như uống nước, nếu ngay cả mấy hài tử này mà không thểgiải quyết được, vậy thì phải dứt khoát quên đi, nếu không truyền rangoài thì danh dự của gia tộc sẽ bị hủy hoàn toàn.

Bốn cô nhi bên cạnh Lưu Lôi vừa muốn ra tay thì hắn đã đưa tay ngăn cảnbọn họ, nói: " Bọn họ còn không xứng cho năm huynh đệ chúng ta đồngloạt ra tay, để một mình ta là được rồi."

Năm ngón tay Lưu Lôi nhanh chóng khấu động, vang một tiếng ngự khíthành hình, chỉ thấy từng đạo kiếm khí từ ngón tay xuất ra, mắt thườngcó thể thấy được từng đạo kiếm khí màu trắng công thẳng tới hướng chíntên tu sĩ. Những người đang vây quanh mấy người Lưu Lôi, nhất thờikhông kịp phản ứng, vài người lập tức lăn lộn né tránh trên đất, quaycuồng không ngừng. Trong đó có ba người phản ứng hơi chậm hơn một chút,đã bị mấy cỗ kiếm khí bắn trúng vai phải, nhất thời máu tuôn đầm đìa.

Ba người đến Nguyên Anh kỳ vừa tách ra liền phát xuất phi kiếm, quay vềLưu Lôi xuất ra một kiếm toàn lực, sợ Lưu Lôi hạ sát thủ với mấy ngườiđã bị thương. Nhưng Lưu Lôi lại không động thủ với họ, nhìn thấy mấyđạo kiếm quang vọt tới, chân đạp thất tinh né tránh sang bên. Lưu Lôiquát: " Các ngươi cũng tiếp ta mấy chiêu."

Năm ngón tay khấu động càng lúc càng nhanh, sáu đạo điện mang màu tímtừ ngón tay hắn vọt ra, lao thẳng tới sáu người còn lại. Sáu tu sĩ đưamắt nhìn nhau, sáu đạo phi kiếm bay xẹt thành một đường đâm thẳng tớisáu đạo điện mang một kích trầm trọng, Lưu Lôi phun ra một ngụm máutươi, văng bắn ra ngoài. Một mình Lưu Lôi chỉ với pháp quyết đã cao hơnmấy người này gấp mấy lần, nếu dựa vào uy thế pháp thuật của mình thìcó thể phá hủy mấy người này từng người một thì rất có hy vọng. Khôngnghĩ tới hắn lại liều mạng dùng chân nguyện ngạnh kháng với sáu ngườinày, không bị kích thương mới là lạ. Bốn cô nhi nhìn thấy người của bađại gia tộc đánh bị thương Lưu Lôi, có một người chạy tới đỡ Lưu Lôiđứng lên, xem xét một chút, hoàn hảo là chỉ có tâm phủ bị chấn thươngmột chút, lập tức đưa một viên thuốc trị thương cho hắn. Trong đó cómột cô nhi gằn giọng nói: " Các huynh đệ, bọn họ đã dám đánh Lôi ca bịthương, thiếu gia đã có nói, chỉ cần người khác đánh thương chúng tatrước, vậy chúng ta có thể buông tay mà làm, có chuyện gì để thiếu giagánh chịu."

Nói xong ba cô nhi tự mình xuất ra phi kiếm, miệng lẩm bẩm: " Ngự kiếmquyết, kiếm chi phân thân." Ba thanh phi kiếm như bao đạo hồng quanghướng tới sáu người tu chân bay đi như tia chớp. Phi kiếm chưa đến,kiếm khí đã đến trước, kiếm khí đã trực chỉ những nơi yếu hại của bọnhọ. Hai người tu vi Kim Đan kỳ, một người tu vi Nguyên Anh kỳ, căn bảnlà không kịp tránh né, chỉ có thể cường ngạnh đem toàn bộ chân nguyênvận đến phi kiếm trên tay liều mạng. Mặt khác còn ba người không kịpcứu viện, phi kiếm trên tay tựa như ba con rắn giống nhau vụt bay quachỗ ba cô nhi. Ba cô nhi cũng không bối rối, hai tay chuyển động, kiếmquyết từ trong tay bay ra, ba thanh phi kiếm bay đến trước mặt thì đãbị đánh rớt. Thuận tay họ xuất ra chỉ lực đánh lui ba người đánh lén rangoài vài chục bước.

Còn lại ba người đón đỡ phi kiếm, đồng thời hét thảm một tiếng, cả bathanh phi kiếm đều bị hủy. Người tu vi Nguyên Anh kỳ bị thảm hại hơn,phi kiếm của hắn dùng Nguyên Anh tu luyện mà thành, phi kiếm bị hủycũng giống như nguyên anh bị đánh trọng thương. Hiển nhi đám cô nhicũng không chịu buông tha cho bọn họ, xuất ra thủ ấn quát: " Thanh Liênkiếm quyết, kiếm chi hóa ảnh."

Phi kiếm trên tay lập tức biến thành vô số thanh kiếm, phân ra côngthẳng tới ba người còn chưa bị thương, khiến cho không thể phân biệtthanh nào là thật nên không cách nào tránh né, ba tiếng kêu thảm thiếttruyền ra, thân thể của ba tu sĩ bị đánh đến nát bấy. Một đạo nguyênthần, nguyên anh dài cỡ một tấc lập tức bỏ chạy về phía chân trời.

Lưu Lôi uống thuốc xong thì đã tốt hơn, nhìn thấy người của ba gia tộckhông phải bị thương thì là thân thể bị hủy, hiện trường bây giờ chỉcòn lại mình Đông Phương Kiệt là còn hoàn hảo không bị gì nhưng cũng đãkinh hãi tới mức nói không ra lời, ngơ ngác nhìn Lưu Lôi bọn họ, ĐôngPhương Kiệt nhìn thấy Lưu Lôi đi tới thì ấp úng nói: " Ngươi...ngươi muốnlàm gì, các ngươi đánh bị thương nhiều người của gia tộc chúng ta nhưvậy, chúng ta nhất định sẽ trả thù đó."

Lưu Lôi cũng không trả lời, hắn chỉ đặt tay lên đầu Đông Phương Kiệt,dùng Tâm Linh Thuật. Một lát sau thì hắn đã biết mục đích lần này củaba gia tộc khi đến đây. Hắn không khỏi lạnh lùng cười nói: " Cút trở vềnói cho tộc trưởng của các ngươi, không nên mang chủ ý muốn lấy VậnMệnh Thủy của chúng ta, các ngươi là người tu chân mà còn muốn ngoangụy dối trá chúng ta, nếu không phải thiếu gia đã dạy, nên ít sát giớithì chúng ta đã đem toàn bộ các ngươi ra tiêu diệt, mau cút đi lần saunếu còn dám tới, thì đừng trách chúng ta độc ác nữa."

Đông Phương Kiệt mang theo mấy thànhviên gia tộc đi rồi, Lưu Lôi bọn họ cũng trở vào công ty. Trong bóngđêm, chợt có một người toàn thân bao phủ trong khói đen tựa như u linhxuất hiện cách Tây Vũ công ty khoảng mười thước, tự nhủ: " Tiểu oa nhithật là lợi hại, không được mười sáu tuổi thì đã có tu vi Nguyên Anhkỳ, dùng ngự kiếm quyết cũng thâm ảo vô cùng, nếu không phải pháp quyếtThánh Môn chúng ta thật tốt, có lẽ đã bị bọn họ phát hiện được. Đámtiểu oa nhi này thật không biết do quái vật nào bồi dưỡng ra được đây.Có thể sử dụng loại phi kiếm nọ, thật sự là uy lực mười phần, với tu viNguyên Anh kỳ của bọn họ, phối hợp với loại phi kiếm đó, đủ để đốikháng với người tu chân đạt tới Phân Thần sơ kỳ. Nếu lão tử cũng có mộtthanh như thế, thì bây giờ lão tử cũng đã là Tuần Ma sử, trận pháp thủhộ của bọn họ cũng thật dị thường. Lão tử cũng chưa từng thấy qua loạitrận pháp huyền ảo như thế, lão tử quan sát cả buổi cũng không cách nàotìm ra sơ hở, không biết ba đại gia tộc muốn tìm linh dược gì, điều nàycũng cần phải điều tra, có thể làm cho ba gia tộc nếm cái khổ lớn nhưvậy, lão tử thật sự là bội phục mấy tiểu oa nhi này, xem ra ta phải trara trước ý đồ của ba gia tộc rồi trở về báo cáo với Ma Quân." Nói xonghắn lại biến mất trong màn đêm.

Tộc trưởng ba gia tộc nhìn thấy mấy nguyên anh chạy trốn trở về gia tộcthì vẻ mặt tất cả như sương lạnh. Người của ba đại gia tộc, trừ khi bịthương trên tay Ma Tông, còn chưa nghe qua có môn phái tu chân nào dámđả thương người của bọn họ đừng nói chi đến việc hủy diệt thân thể.Không nghĩ tới hôm nay chỉ một lúc mà bị người ta tiêu diệt đến ba thânthể. Mặt khác sáu người còn lại không biết tình huống bây giờ thế nào.Ba người bị hủy thân thể này, trong đó người có tu vi tới Nguyên Anh kỳcòn dễ tính toán, nếu mời mấy trưởng lão trong gia tộc có tu vi thìmuốn tu bổ lại thân thể cho họ cũng không phải là việc khó, mặt kháccòn hai nguyên thần còn lại cũng không biết làm sao giải quyết, trừ phicó cao thủ Độ Kiếp kỳ đến hỗ trợ, nếu không cả đời bọn họ cũng phảitrốn trong pháp khí mà thôi. Nhưng người đạt đến Độ Kiếp kỳ, đã ít cònít hơn, dù trong ba gia tộc của bọn họ, suốt cả ba trăm năm thời giancũng không có được người đạt tới tu vi Độ Kiếp kỳ. Nếu không phải bịthiên kiếp làm cho phân thân toái cốt( thịt xương tan nát), còn bằngkhông thì phi thăng tiên giới. Nhưng suốt mấy trăm năm nay, còn chưa aicó thể vượt qua thiên kiếp phi thăng tiên giới.

Bởi vì còn chưa nhận được tin tức truyền đến từ bên ngoài, ba đại tộctrưởng cũng không biết nên ứng phó như thế nào. Đông Phương Kiệt mangtheo mấy người bị trọng thương về tới tổng bộ của Đông Phương tập đoàn.Tư Mã Phong và Âu Dương Thiên đều kinh hãi thất sắc, bọn họ nghĩ khôngra lần này xuất động nhiều cao thủ như vậy, nhưng bọn họ đều bị thươngmà về. Còn có mấy người bị hủy thân thể, bọn họ không khỏi đối với thựclực ẩn giấu của Tây Vũ công ty âm thầm khiếp sợ.

Đông Phương Kiệt bọn họ an bài thỏa đáng cho mấy người bị thương xong,lúc này hắn mới nhớ tới mình quay về mà vẫn chưa báo cáo tình huống vềgia tộc. Nên vội vàng phát ra một ngọc phù nói rõ tin tức cho gia tộc,hết thảy tình huống của nơi này.

Lưu Vũ Phi sau khi trở về Bắc Kinh cũng không có gặp mặt Triệu NhượcBăng, hắn cũng không biết nàng sớm đã thông qua Tô Thiến, lấy được sựđồng tình của Tô Thiến. Tin tức Lưu Vũ Phi trở lại Bắc Kinh truyền tớitrong tai Triệu Nhược Băng thì nàng cao hứng đến nỗi nhảy dựng lên.Nhưng bây giờ nàng còn chưa dám đi gặp mặt Lưu Vũ Phi, theo nàng nghĩthời cơ còn chưa tới, đợi đến khi nào Lưu Vũ Phi chịu tha thứ cho nàng,vậy thì nàng có thể trở về bên cạnh hắn.

Lưu Vũ Phi quay lại trước hết đến Long Tổ cảm ơn Long Ba, dù sao mộttháng qua Long Ba an bài một chiếc xe chuyên môn dùng để đưa đón TôThiến. Khi Long Ba nhìn thấy Lưu Vũ Phi thì rất cao hứng. Đối với LưuVũ Phi, Long Ba bây giờ cảm kích vạn phần. Long Tổ bây giờ mới chínhthức được xem là Long Tổ, những người đã bỏ Long Tổ ra đi bây giờ đãhối hận muốn chết, bọn họ suy nghĩ nếu lúc đầu chọn lựa ở lại Long Tổthì không phải bây giờ bọn họ cũng đã là một cao thủ rồi sao.

Các gia tộc võ thuật kia, một tháng này cũng trải qua những chuyệnkhông tốt lắm, từ khi quốc gia không cần những gia tộc này ủng hộ, thìlập tức thu hồi những tiện lợi trước kia dành cho họ. Mấy gia tộc đốivới việc này cũng không có phương pháp, bọn họ bây giờ cũng cảm thấy kỳquái, không biết quốc gia dùng phương pháp gì mà chỉ trong một đêm cóthể làm cho những thành viên Long Tổ trở thành người có thực lực caothủ. Bây giờ thực lực của Long Tổ so với các đại thế gia cũng mạnh mẽhơn rất nhiều. Kỳ quái hơn nữa là họ cũng từng đến Bắc Kinh điều traqua, bọn họ cũng chỉ có thể từ những thành viên Long Tổ mà tìm hiểu tintức nhưng kết quả cũng không được như ý. Biết rõ những người chủ yếucủa Long Tổ thì họ không có khả năng tiếp xúc được. Cuối cùng mấy thếgia võ thuật không còn cách nào khác đành để cho chính phủ thu hồi hếtnhững ưu tiên dành cho họ. Điều này cũng có thể nói, người vì ích lợimới kết hợp, nhưng chỉ cần một chuyện nhỏ thì cũng tan đàn xẻ nghé.

Lưu Vũ Phi trở về Bắc Kinh cũng đã được nửa tháng, mỗi ngày đều nhậnđược điện thoại từ Thượng Hải gọi tới, đành phải mỗi ngày đều rút thờigian ra xử lý việc này. Một ngày hắn nhận được điện thoại của Lưu Lôi,Lưu Lôi hồi báo hành động lần này của ba đại gia tộc, cùng với mục đíchchính thức của họ. Lưu Vũ Phi nghe xong trong lòng cười lạnh, hắn nghĩkhông ra tự xưng là cao nhân nhất đẳng, người tu chân không hề có dụcvọng dĩ nhiên cũng có chủ ý truy cướp Vận Mệnh Thủy của công ty Tây Vũ.

Hắn dặn dò Lưu Lôi, bắt đầu từ hôm nay, phàm là ai muốn cướp Vận MệnhThủy thì không cần hỏi tới lai lịch thì cứ bắt hết, còn hậu quả thìkhông cần lo tới. Lưu Vũ Phi biết là ba đại gia tộc để ý tới linh dượcđiều chế Vận Mệnh Thủy mà thôi. Khi hắn nghe được Lưu Lôi bị thươngnhẹ, trong lòng càng thêm tức giận ba đại gia tộc. Đối với việc Lưu Lôiđã hủy diệt ba thân thể của người trong ba gia tộc, hắn một chút cũngkhông để ý. Lưu Vũ Phi cho rằng, những người trong tâm có quỷ thì cũngđáng bị trừng phạt.

Hắn thấy người của tu chân giới cũng nổi lên lòng tham với Tây Vũ côngty, sợ những cô nhi ở lại Thượng Hải sẽ gặp nguy hiểm, ai biết haykhông người của ba gia tộc sẽ tới đây gây hấn. Lần sau họ tới thì chắcsẽ không chỉ có người mang tu vi tới Kim Đan kỳ hay Nguyên Anh kỳ màthôi. Rất có thể chính là Phân Thần kỳ, Hợp Thể kỳ.

Hắn quyết định tự mình đi tới Thượng Hải giải quyết chuyện của ba đạigia tộc. Đối với việc Lưu Vũ Phi lại muốn đi Thượng Hải, Tô Thiến khôngđồng ý, cuối cùng hắn phải hứa, chỉ cần vài ngày hắn sẽ mang Tô Thiếnđi cùng. Lần này hắn trực tiếp đi làm thủ tục tạm ngưng học tập, hắnkhông biết lần này phải ở lại Thượng Hải bao lâu, xin nghỉ phép cũngkhông phải là biện pháp.

Lưu Vũ Phi đi tới Thượng Hải trước tiên đi thăm Lý Hưởng. Bây giờ LýHưởng đúng là xuân phong đắc ý, nếu muốn gặp hắn thì còn phải hẹntrước. Lưu Vũ Phi hiện gương mặt của tổng giám đi tới phòng làm việccủa Lý Hưởng, công nhân viên chức của công ty nhìn thấy hắn đều có ánhmắt ngạc nhiên, dù sao từ sau khi công ty khai trương hắn xuất hiện mộtlần, thì cũng không nhìn thấy nữa. Hôm nay gặp hắn đột nhiên xuất hiệntại công ty làm cho mọi người đều suy đoán là do mục đích gì.

Lưu Vũ Phi đẩy cửa phòng làm việc của Lý Hưởng, thấy hắn đang nhàn nhãuống rượu, không khỏi thú vị nói: " Yêu! Lý đại ca ngươi thật là thanhnhàn, ta xem người bên ngoài đều cũng bề bộn công việc, tưởng rằngngươi cũng vậy, không nghĩ ngươi đẩy hết chuyện cho người khác làm a."

Lý Hưởng nhìn thấy Lưu Vũ Phi đi vào, a a cười nói: " Vũ Phi, cậu đếnrồi, lần này đến có chuyện gì không, lần trước thật là cảm ơn cậu, nếukhông có người của cậu lưu lại thì chị dâu và cháu đã bị người ta bắtđi rồi."

Cô nhi đang âm thầm bảo vệ Lý Hưởng cũng hiện thân ra, chào Lưu Vũ Phi một tiếng: " Chào thiếu gia."

Hắn gật đầu chào rồi cũng khen vài câu. Sau đó hắn mới cười nói: " Lýđại ca, người của mình thì không cần nói chuyện này nữa, lần này ta đếnThượng Hải là vì muốn giải quyết những người đã xâm nhập công ty chúngta, Lưu Lôi đã hồi báo bọn họ đã bắt được rất nhiều gián điệp ngoạiquốc, ta muốn hỏi Lý đại ca có ý kiền gì, lần trước ta đã để cho LưuLôi xử lý một nhóm, lần này có thể nhiều hơn."

Lưu Vũ Phi không muốn cho Lý Hưởng biết nhiều về chuyện có liên quantới tu chân giới, chuyện này hắn cũng không biết làm sao để giải thích.Lý Hưởng suy nghĩ một chút nói: " Mấy gián điệp này theo ta nghĩ hay làgiao cho chính phủ xử lý, lần trước không phải chúng ta cũng làm nhưvậy hay sao? Lại nói không phải trong chính phủ cũng có bộ phận chuyênmôn làm việc này hay sao?"

Lưu Vũ Phi rõ ràng, lần trước để cho Lưu Lôi xử tử nhóm gián điệp, LýHưởng cũng không biết, cho nên Lý Hưởng mới có thể đề nghị như vậy.Việc này hắn muốn tự mình làm, không để cho Lý Hưởng quan tâm, vì vậyđổi chuyện khác nói: " Lý đại ca, bọn ngoại quốc lần trước bắt cóc anhthế nào, họ là ai?"

Lý Hưởng trả lời: " Bọn họ đều là dong binh của nước ngoài, nghe nóitiếp nhận ủy thác của những công ty dược phẩm muốn cướp lấy Vận MệnhThủy của công ty chúng ta. Lần này bọn họ bị bắt tại Trung Quốc chúngta, với tội cất giấu vũ khí, bắt cóc, nguy hại an toàn xã hội, trộmcướp toàn là tội lớn, nghe luật sư nói nghiêm trọng đến mức có thể phántử hình."

Lưu Vũ Phi cười nói: " Cũng nên như vậy mới tốt. Ta chỉ sợ quốc gia đốivới họ xử tội nhẹ, chỉ tùy tiện phán mấy người thôi, đến lúc đó bọn họlại tìm đến gây phiền toái."

Nói chuyện với Lý Hưởng nửa ngày Lưu Vũ Phi mới đi tới chỗ sản xuất dược phẩm. Lưu Lôi đã sớm ở nơi này chờ hắn đến.

Lưu Vũ Phi vừa đi tới thì hắn liềnđề nghị đi xem bọn người đã xâm nhập vào công ty. Lưu Lôi đi theo ởphía sau nói: " Thiếu gia, bây giờ chúng ta đã bắt giữ hơn bốn mươingười xâm nhập, đại bộ phận là người ngoại quốc, chỉ có một số ít thànhviên hắc bang của quốc nội, còn tối hôm qua thì có hơn mười nhẫn giảNhật Bổn, bọn họ đề đến từ Cung Bổn gia tộc."

Lưu Vũ Phi cười lạnh nói: " Mấy tên này vẫn còn chưa từ bỏ ý định, xemra hôm nay cần phải đại khai sát giới, được rồi Lưu Lôi, sáu người củatam đại gia tộc bây giờ nhốt ở phòng nào? Đưa ta đi xem."

Lưu Lôi trả lời: " Dạ, thiếu gia, ngài đi theo tôi, sáu người bọn họ nhốt riêng với mấy người xâm nhập kia."

Đang khi nói chuyện thì cũng đã đi tới phòng giam sáu người của ba giatộc, Lưu Lôi mở cửa phòng nói: " Thiếu gia, bọn họ bị nhốt ở chỗ này."

Lưu Vũ Phi nhìn thấy sáu người tuổi trẻ, mặc dù đang bị cầm tù nhưngtinh thần cũng không tệ, vẻ mặt bình tĩnh. Cho dù nhìn thấy Lưu Vũ Phitới họ cũng không hề lộ ra tâm tình nào, nhìn ra thật có phong phạm củađại thế gia.

Lưu Vũ Phi liếc mắt nhìn bọn họ nói: " Lưu Lôi, lưu bọn họ lại cũngkhông có tác dụng, chi bằng cứ thả cho họ về đi, ta nghĩ trải qua giáohuấn tối hôm qua, nếu tộc trưởng của họ còn chưa chịu ghi nhớ, đừngphái người đến nữa thì hoàn hảo, nếu không..."

Sáu người trong phòng nghe Lưu Vũ Phi bảo thả bọn họ, hai mắt hiện lênmột tia hưng phấn, mặc dù bị nhốt ở chỗ này, bọn họ cũng không phảichịu cực khổ, nhưng làm tù nhân thì có ai nguyện ý kia chứ. Bọn họ ngheđược nửa câu đầu của Lưu Vũ Phi, còn nửa câu sau họ không còn tâm tư đểnghe thêm nữa. Lưu Vũ Phi nhìn sáu người nói: " Lần này ta tha cácngươi trở về, là muốn các ngươi truyền lời đến tộc trưởng của cácngươi, các ngươi nói với bọn họ sự việc lần này đến đây chấm dứt, takhông hy vọng lần sau còn nhìn thấy người của tam đại gia tộc xâm nhậpvào công ty chúng ta, nếu bọn họ muốn trả thù chúng ta thì hãy nói lúcnào chúng ta cũng nghênh đón, lời này các ngươi có thể nói lại là uyhiếp, cũng có thể nói là ta muốn hòa bình cùng các ngươi."

Sáu người cùng nói: " Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nói lại y như thế,còn về phần quyết định của gia tộc chúng ta không có khả năng xen vào."

Lưu Vũ Phi cũng biết bọn họ ở trong gia tộc cũng không có địa vị gì,hắn cũng không muốn phát sinh xung đột với các môn phái tu chân. Hắnbảo Lưu Lôi đưa bọn họ đi ra ngoài, kế tiếp hắn đến phòng giam mấyngười khác, phòng dưới đất này khi mua về cũng chưa có, là lần đầu tiênhắn tới thì để tương lai có thể làm những việc mà không muốn cho LýHưởng biết, mới dùng thần thông của mình mà tạo thành.

Nơi này ngoại trừ hắn và mấy người Lưu Lôi, những người khác căn bản làkhông biết. Lưu Vũ Phi nhìn trong phòng có hơn mười người bị nhốt, hỏi:" Người của nơi này đều là người xâm nhập của hai ngày nay hay sao?"

Lưu Lôi trả lời: " Đúng vậy, thiếu gia, những người này là người xâmnhập của hai ngày nay bị bắt nhốt, bọn họ là gián điệp nước ngoài, cốdong binh, và nhẫn giả Nhật Bổn."

Lưu Vũ Phi nhìn thấy nhiều người như vậy cảm thấy thật sự đau đầu, nếugiết hết thì thật quá tàn nhẫn. Trong đó còn có nhiều người tội khôngđáng chết. Lại còn nói cho dù có giết hết bọn họ cũng không có tácdụng, vì tổ chức phía sau sẽ lại tiếp tục phái người đến nữa, đến lúcđó nhân số có thể càng ngày càng nhiều hơn. Lưu Vũ Phi suy nghĩ mộtchút thì trong lòng có một quyết định.

Hắn đẩy cửa phòng nhốt người ra, mấy người bị bắt này bị Lưu Lôi dùngpháp thuật cấm chế bọn họ. Thuật này Lưu Vũ Phi dạy hắn để dùng đối phónhững người bình thường, nó chỉ khiến cho người ta toàn thân nhũn ra,không có khí lực bước đi hay là chạy trốn. Hắn dùng ánh mắt lạnh băngnhìn lướt qua mọi người, không có ai dám đối mặt với hắn. Ánh mắt củahắn làm cho mấy người này cảm thấy lạnh run, nghĩ thầm: " Ánh mắt ngườinày lạnh quá, giống y như băng tuyết không một chút ấm áp nào."

Lưu Vũ Phi gọi mấy người Lưu Lôi đưa mười mấy nhẫn giả Nhật Bổn rangoài. Mười mấy nhẫn giã bị xô trên mặt đất, tay Lưu Vũ Phi phiêu vũvài cái, hơn mười đạo kiếm khí bắn thẳng vào đầu họ. Mười mấy người nàyngay cả cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có thì đầu đã bị đánh đếnnát bấy. Mấy người gần nhất thì cả người đẫm đầy máu tươi và não tương.Những người nhát gan liền hét lên một tiếng kinh hoàng rồi hôn mê bấttỉnh. Nhất thời một mùi hôi thối hòa lẫn không khí sợ hãi từ trong đámngười phát ra. Giờ phút này nhìn qua Lưu Vũ Phi phảng phất như là thầnchết hóa thân. Người có mặt đều bị dọa đến ngây người, bọn họ chưa baogiờ nhìn thấy cách thức giết người quỷ dị đến như vậy. Hơn nữa hắn giếtmười mấy người mà vẻ mặt không có chút thay đổi khiến cho họ càng nghĩhắn giống như là một ác ma hiện hình. Nhìn thấy phương thức giết ngườicủa hắn, gương mặt mỗi người đều cúi xuống thật sâu, sợ hắn không vừamắt thì đem bọn họ ra giết luôn. Trong tâm lý bọn họ thì hắn đã đạibiểu cho sự tàn nhẫn. Hắn nhìn thấy mấy người này đều bị hoảng sợ đếntoàn thân phát run thì đã biết mục đích của mình đã đạt được.

Hắn biết như vậy vẫn còn chưa đủ, hắn muốn cho những người này cả đờiphải nhớ mãi ngày hôm nay. Lưu Vũ Phi nói: " Lưu Lôi, ngươi đem nhữnggián điệp Mỹ quốc ra đây."

Hắn vừa nói thì những người ở đó sắc mặt như tro tàn, những cố dongbinh bắt đầu hối hận, hối hận lẽ ra lúc đầu mình không nên vì số tiềnđó mà vượt đường xa đến Tây Vũ công ty với mưu đồ cướp đoạt. Bây giờngay cả tính mạng mình cũng phải bồi luôn vào, sau khi mấy người Mỹ nàybị giết chết, thì kế tiếp sẽ là người của quốc gia nào? Anh quốc? Mấygián điệp người Mỹ này chẳng khác gì bị phán tử hình, cho dù bị phán tửhình cũng còn cơ hội bào chữa, nhưng hôm nay điều bọn họ có thể làm làcầu khẩn đấng vạn năng của họ có thể cứu tính mạng của họ một lần. LưuLôi đem tám gián điệp người Mỹ đi ra, mấy người này lập tức quỳ hướngLưu Vũ Phi, trong miệng không ngừng nói lời cầu xin tha thứ. Trong đócó hai người cầu xin mà không thấy hữu dụng, liều mạng nói: " Ta làcông dân Mỹ quốc, ta có quyền ngoại giao tại Trung Quốc, cho dù làchính phủ của các ngươi cũng không có quyền đối đãi ta như vậy, ngươicàng không thể thương tổn chúng ta, ngươi làm như vậy là xâm phạm nhânquyền, ta yêu cầu lập tức được gặp đại sứ của chúng ta, nếu không nướcMỹ chúng ta nhất định sẽ trừng phạt các ngươi."

Lưu Vũ Phi đối với hai người mở miệng đòi nhân quyền cảm thấy rất buồncười, hắn cười lạnh nói: " Nhân quyền? Ta không hiểu. Ngươi không có cơhội nói chuyện đó với chính phủ của chúng ta, ta bất kể các ngươi thuộcquốc gia nào, là ai phái các ngươi tới, quan trọng là bây giờ các ngươirơi vào trong tay của ta, hơn nữa là các ngươi tự mình tìm tới cửa, nếucác ngươi đã làm gián điệp thì phải hiểu rõ sự giác ngộ của cái chết."

Nói xong hắn vươn thai ngón tay nhẹ nhàng điểm vào đầu bọn họ. Nhấtthời đầu của hai người liền nổ tung. Còn lại sáu người Mỹ kia khôngchịu được nữa nên hôn mê bất tỉnh. Còn những người khác sắc mặt táinhợt không chút sức lực nào. Lưu Vũ Phi nhìn bọn họ cảm giác cũng khôngtệ lắm, hắn vừa giết mười mấy người mà sắc mặt vẫn như cũ, thản nhiênnói: " Ở chỗ ta mà nói nhân quyền, thì không có tác dụng. Các ngươi chỉlà phụng mệnh làm việc, lần này ta sẽ không truy cứu nữa. Trở về nóivới tổ chức và chính phủ sau lưng các ngươi, lần sau nếu còn dám pháingười đến đây, vậy cũng sẽ không có cơ hội nữa, chúng ta sẽ giết hếttoàn bộ, hiểu chưa? Lưu Lôi, hãy giải trừ cấm chế cho họ."

Nghe được những lời này của hắn những người còn lại không dám tin tưởngnhìn hắn, phảng phất như vừa rồi mình đã nghe lầm. Lưu Lôi tiến lên làmmấy cái thủ ấn, giải trừ hết cấm chế của mấy người này. Cấm chế khi đãgiải trừ, những người vốn đang không có chút sức lực, lập tức khôi phụcnhư lúc ban đầu. Đến lúc này họ mới dám tin tưởng, những lời hắn vừanói đều là sự thật nên trong nhất thời ôm ghì lấy nhau. Sau khi trảiqua khảo nghiệm của sinh tử, cảm giác còn sống đối với bọn họ quả thậtvô cùng hoàn mỹ. Đối với hắn liền cảm tạ, cảm tạ hắn đã khoan dung đạilượng. Miệng không ngừng cảm tạ, trong tâm lý lại cầu khẩn thần chủ, cónhững người nghe không hiểu Trung văn thì ngây người ra chẳng biết xảyra chuyện gì. Cho đến khi Lưu Lôi đưa bọn họ ra ngoài thì họ mới biếttự mình đã tránh được một kiếp.

Trong tâm lý của những người này đã phát ra một lời thề độc, còn sốngngày nào cũng sẽ không sanh sự tại Trung Quốc, sẽ không trêu chọc bấtcứ người Trung Quốc nào. Bọn họ đối với thủ pháp giết người vừa rồi củaLưu Vũ Phi, cùng với phương pháp cấm chế của Lưu Lôi tất cả đều hoảnghốt. Bọn họ không nghĩ tới người Trung Quốc lại đáng sợ như vậy, chỉ cómười lăm, mười sáu tuổi như Lưu Lôi mà cũng có bí pháp thần kỳ.TrungQuốc có bao tỉ người, không biết có được bao nhiêu người như Lưu VũPhi. Những người này quyết định, chỉ cần thoát ra ngoài sẽ lập tức báocáo với tổ chức hay chính phủ của mình không nên nảy sinh tà ý gì vớicông ty Tây Vũ. Miễn cho việc ác ma Lưu Vũ Phi đến trả thù.

Bọn họ biết dựa vào biểu hiện vừa rồi của Lưu Vũ Phi và Lưu Lôi, cho dùtổ chức có phái gấp mười lần nhân số đến cũng vô dụng, bọn họ tin tưởnghắn nhất định sẽ giết sạch không nương tay. Lưu Vũ Phi không muốn đểcho họ cứ ngây ngốc ra như thế nên gọi Lưu Lôi đưa họ ra ngoài. Sau khihọ rời khỏi, trên mặt đất chỉ còn lại hơn mười thi thể. Lưu Vũ Phi phátra một đạo Thất Thải Hỏa Diễm đốt sạch sẽ hơn mười cái thi thể, khôngđể lại một chút dấu vết nào trên đời.

Lưu Lôi sau khi đưa hết những ngườixâm nhập rời khỏi toàn bộ, thì đi về mật thất dưới đất, hắn không giảithích được nguyên nhân tại sao Lưu Vũ Phi lại làm như vậy. Lưu Lôi vốnnghĩ cho dù Lưu Vũ Phi không giết bọn họ thì cũng sẽ giao cho chínhphủ, ít nhất cũng phải giáo huấn cho họ một trận. Lưu Vũ Phi nhìn vẻmặt của Lưu Lôi, cười cười nói: " Có phải ngươi không hiểu được mụcđích của ta khi làm vậy phải không?"

Lưu Lôi bị nói đúng tâm tư, ngại ngùng nói: " Thiếu gia, xin lỗi sau này tôi sẽ không bao giờ hoài nghi ngài nữa."

Lưu Vũ Phi chỉ cười nói: " Không cần khẩn trương, sau này có gì nghivấn thì cứ nói ra, ta sẽ không trách ngươi đâu. Kỳ thật cho dù ngươikhông hỏi, ta cũng sẽ nói cho ngươi mục đích ta làm vậy."

Lưu Vũ Phi dừng một chút nói: " Lưu Lôi ngươi ngẫm lại, cho dù chúng tađem những người này giết hết, hoặc là cũng như trước kia giao cho chínhphủ, vậy thì thế nào, ngươi cũng thấy được, chính phủ có rất nhiều bănkhoăn, đám người này có một số người đều là có quyền ngoại giao, cho dùgiao cho chính phủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể bị khu trục xuất cảnh,còn đám dong binh bất quá bị nhốt vài năm thôi, còn những người bênngoài có chủ ý với công ty chúng ta lại không có tác dụng gì, ngược lạihọ càng phái càng nhiều đến đây, chúng ta |lại không thể đem bọn họgiết chết toàn bộ, ngươi xem xem chúng ta mấy ngày hôm trước mới đemđám người xâm nhập này giao cho chính phủ, ngắn ngủn vài ngày lại cónhiều người đến thêm như vậy.".

Đối điểm ấy Lưu Lôi hoàn toàn hiểu rõ, mấy ngày nay, những người xâmnhập công ty không ngừng lũ lượt kéo đến. Giết lại không thể giết, thảlại không thể thả .Bây giờ nghe Lưu Vũ Phi nói vậy, tâm lý có chút rõràng .

Lưu Vũ Phi nhìn bộ dáng tỏ ra đã hiểu của Lưu Lôi, tiếp theo nói: "Hômnay chúng ta biểu hiện, đã kinh ngạc rất lớn đối với bọn họ, kinhnghiệm qua giáo huấn hôm nay, ta nghĩ trong tương lai sẽ rất lâu đều sẽlà một ác mộng đối với bọn họ, có đôi khi đe dọa trong tâm lý thườngthường so với đe dọa thân thể thường rất có tác dụng, bọn họ sau khitrở về, nhất định sẽ đem chuyện hôm nay báo cho tổ chức của bọn hắn, tanghĩ sau này mấy tổ chức còn muốn phái người đến, cũng băn khoăn mộtphen, còn dong binh đoàn xem ra sẽ không có lá gan tới nữa, như vậy saunày, người xâm lấn công ty chúng ta sẽ giảm bớt rất nhiều, bất quá đốivới sự bảo vệ cả nhà Lý Hưởng nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận, bọnhọ không cách nào xâm nhập công ty chúng ta, sẽ đem ánh mắt nhắm vào LýHưởng đó."

Lưu Lôi, nghe xong bây giờ mới chánh thức rõ ràng dụng tâm của Lưu Vũ Phi.

Đám người xâm nhập này, một khi khôi phục tự do, lập tức đều hướng vềtổ chức báo cáo. Mỹ quốc đại sứ quán, văn phòng tại Thượng Hải , sáu gãgián điệp còn sống từ Tây Vũ công ty đi ra liền lập tức hướng người phụtrách hồi báo: " Người Trung Quốc , thật là đáng sợ, hắn không phải làngười mà quả thực là ma quỷ, hắn thản nhiên giết chết mười mấy người,hai đồng sự của chúng ta cũng bị bọn họ giết hại, cách giết người củahắn không phải người bình thường có khả năng làm được , còn những tiểuhài tử đi theo hắn cũng đều thần bí vạn phần."

Nhớ tới Lưu Vũ Phi không chút nào chần chờ giết chết mười mấy người,sáu gã gián điệp vẻ mặt vẫn sợ hãi . Người phụ trách sự việc này, nhìnthấy sáu người nói xong vẫn không hiểu rõ, vẫn còn vẻ mặt hoảng sợ ,hỏi: " Lại Đế Phu, ngươi nói, các ngươi tại Tây Vũ công ty rốt cuộc xảyra chuyện gì, tại sao các ngươi đi ra lại thiếu mất hai người."

Người gọi là Lại Đế Phu ổn định một chút tâm tình, chậm rãi đem chuyệnphát sinh hôm nay, nhất nhất nói ra. Người phụ trách này nghe xong thìcả giận nói: " Người Trung Quốc này là ai, ta nhất định phải hướngTrung Quốc chính phủ tố cáo hắn, để cho hắn phải chịu sự trừng phạt củapháp luật."

Lại Đế Phu cao giọng nói: " Thượng đế a, ngài tha thứ cho sự vô tâm củahắn , trường quan, ta xem ngươi vừa rồi không có nghe rõ ràng lời tanói, chúng ta có thể từ trong tay ác ma bình an quay lại đã nhờ ơnthượng đế ban phúc rồi, người kia tuyệt đối không phải người, loàingười không có khả năng có biểu hiện quỷ dị như vậy, trường quan, bọnhọ không đến tìm chúng ta phiền toái là đã tốt lắm rồi đó, ngươi cònmuốn tìm hắn gây phiền toái nữa sao.". Cả năm người kia đều gật đầu tỏvẻ đồng ý .

Tiếp theo Lại Đế Phu, lại lần nữa nói tỉ mĩ thêm một chút biểu hiện lúcấy Lưu Vũ Phi. Lần này cũng dọa người phụ trách hoảng sợ .Cũng khôngdám nói lại câu nói sẽ tố cáo Lưu Vũ Phi với chính phủ lần nữa. Ngườiphụ trách nói: " Lại Đế Phu, ta xem lần này các ngươi đều cũng chịu khổ, trước tiên cho các ngươi nghỉ phép một tháng, chuyện của Tây Vũ côngty chờ ta hướng chính phủ hối báo sau đó sẽ quyết định."

Lại Đế Phu bọn họ tất cả đều cao hứng không thôi, bọn họ bây giờ hậnkhông được lập tức rời đi Trung Quốc, cách xa Tây Vũ công ty một chút .Cuối cùng Lại Đế Phu nói: " Trường quan, ta đề nghị chính phủ chúng takhông nên phái người đến Tây Vũ công ty nữa, bọn họ thật là đáng sợ,lúc hắn đưa chúng ta trở về đã cảnh cáo chúng ta, lần sau nếu còn cóngười dám có chủ ý với công ty của bọn họ, hắn sẽ không khách khí nữa,trường quan ngươi ngàn vạn lần không nên không đem lời này báo lại chocấp trên, người

Trung Quốc thật quá thần bí , bọn họ có những lực lượng mà người khácthật không hiểu nổi, chính phủ cần phải hòa nhã nói chuyện với Tây Vũcông ty , không nên làm cho người của chúng ta chết thêm nữa."

Người phụ trách thầm nghĩ: " Tây vũ công ty nếu chịu thương lượng vớichúng ta thì đã quá tốt rồi, bọn họ chưa từng có ý tưởng xuất khẩu dượcphẩm, nếu vậy thì làm sao mà đàm phán chứ."

Đám dong binh sau khi ra khỏi Tây Vũ công ty, lập tức mua vé máy bayhạng nhất rời đi Trung Quốc, bọn họ cũng không dám ở lại Trung Quốcthêm phút nào nữa, nhất là Thượng Hải .

Đám dong binh hướng về dong binh đoàn báo cáo, yêu cầu người phụ tráchdong binh đoàn lập tức hủy bỏ hết thảy ủy thác đối với Tây Vũ công ty .Còn những nước khác cũng có được loại báo cáo như thế, tóm lại bọn họchỉ có một yêu cầu, không nên lại phái người xâm nhập Tây Vũ công tynữa .

Ở phía bên kia, Đông Phương Kiệt ngoài ý muốn đã nghênh đón mấy tênthành viên gia tộc vừa được thả ra. Đông Phương Kiệt vội hỏi rõ tìnhhình của công ty Tây Vũ và tình huống của trận pháp thủ hộ. Trong đó cómột người thành thật trả lời: " Người như chúng ta làm sao biết đượccái gì là trận pháp, lúc ấy chúng ta mới vừa vào rừng cây nhỏ nọ, liềncảm thấy áp lực khôn cùng, cỗ áp lực nọ chúng ta căn bản không thểkháng cự, rất nhanh đã bị hôn mê. Chờ chúng ta tỉnh lại thì đã thấy bịbọn họ bắt nhốt."

Sau đó đem việc khi rời đi thì Lưu Vũ Phi muốn bọn họ chuyển lời, cũngnói hết với Đông Phương Kiệt.Đông Phương Kiệt liền hướng đến tộc trưởnggia tộc truyền đi một truyện tấn phù, đem tình huống nơi này nói hếttoàn bộ.

Đông Phương gia tộc, Đông Phương Anh ba vị tộc trưởng cũng đang thảoluận kế hoạch sao cho tốt, lời Lưu Vũ Phi nói Đông Phương Kiệt truyềnvề cũng đã đến tai của họ. Bây giờ bọn họ thảo luận chính là có nêntiếp tục phái người đến Tây Vũ công ty tìm mấy người đã đánh trọngthương thành viên của họ để trả thù hay không hay là dứt khoát để chongười của Tây Vũ công ty đền bù bằng dược thủy. Hiện giờ ba vị tộctrưởng đã khẳng định công ty Tây Vũ có số linh dược cực phẩm rất lớn,bằng không mấy tiểu hài tử không có khả năng có tu vi cao như vậy . TưMã Thiên Hữu đối với sự cảnh cáo của Lưu Vũ Phi rất khinh thường, hắnkhông tin này trên đời còn có người có khả năng uy hiếp được tam đạithế gia bọn họ .

Hắn không đồng ý cùng Tây Vũ công ty giải hòa, Tư Mã Thiên Hữu nói:

" Hai vị, các ngươi chẳng lẻ không ngẫm lại, Tây Vũ công ty chỉ có vàingười, cũng dám nói người của ba nhà chúng ta cùng đến bọn họ cũngkhông sợ, thậm chí còn làm bị thương nhiều người của chúng ta như vậy,bọn họ tuổi nhỏ không nói, lần này chính chủ nhân bọn họ ra mặt cũng cómột khẩu khí như vậy, bọn họ chẳng những không có một chút ý xin lỗi,mà còn uy hiếp, chuyện này nếu truyền ra, mặt mũi ba nhà chúng ta còngì nữa, ta xem chúng ta còn phải phái vài người đến Tây Vũ công ty, đểcho bọn họ hướng chúng ta trịnh trọng xin lỗi và bồi thường linh dược,chúng ta đây mới có thể bỏ qua.".

Âu Dương Côn gật đầu nói: " Đúng vậy, Đông Phương huynh, ba nhà chúngta có bao giờ bị mất mặt như vậy, mặc dù chúng ta làm điều có chútkhông đúng trước, nhưng là bọn họ xuống tay cũng quá độc, chẳng nhữngđánh bị thương sáu người, còn hủy đi thân thể ba gã thành viên , đếnbây giờ bọn họ còn không cách nào tu bổ thân thể, nếu như vậy mà cùngTây Vũ công ty giải hòa, chúng ta gia tộc với mấy ngàn năm danh tiếngđã hoàn toàn bị hủy".

Đông Phương Anh cũng không thể nói cái gì nữa, ba nhà bọn họ luôn luôncùng tiến cùng lui, bây giờ hai nhà kia cũng không đồng ý cùng Tây Vũcông ty giải hòa . Hắn cũng chỉ có thể đồng ý theo đề nghi của Tư MãThiên Hữu. Đông Phương Anh nói: " Vậy chúng ta sẽ phái bao nhiêu ngườiđi nữa, mấy tiểu mao hài của Tây Vũ công ty kia, tu vi không cao theonhư sự báo cáo của người bên ngoài, nhưng phi kiếm của bọn họ chính làcực phẩm trong cực phẩm, chúng ta cũng không biết những người như bọnhọ rốt cuộc là có bao nhiêu người, vị thiếu gia sau lưng, tu vi lại caobao nhiêu, đối với việc này chúng ta không chút hay biết a.".

Tư Mã Thiên Hữu không hề lo lắng chuyện này chút nào, nói: " ĐôngPhương huynh, nói về nhân số, ta xem cả Tu Chân Giới không có môn pháinào có thể cùng chúng ta so sánh, cho dù mấy tiểu mao hài mỗi người đềucó một thanh cực phẩm phi kiếm thì thế nào, ta không tin bọn họ tất cảđều có một thanh phi kiếm như vậy, thiếu gia kia của bọn họ ta xem cũngkhông chắc có gì lợi hại, nói không chừng tất cả đều là nhờ linh dượctăng lên tu vi , Đông Phương huynh nếu lo lắng , chúng ta sẽ phái nhiềungười đi đến đó, có thể phái mấy người đạt tới Phân Thần kỳ, bằng khôngchúng ta tự mình đi cũng được, thế tục giới chúng ta cũng đã thật lâukhông đi, đại khái cũng hơn bốn trăm năm rồi đó."

Âu Dương Côn và Đông Phương Anh cuối cùng quyết định, tự mình dẫn ngườiđi tới, thứ nhất muốn xem ngoại giới bây giờ biến đổi thế nào, hai làmuốn xem thiếu gia gì đó của Tây Vũ công ty là dạng người ra sao.

Lôi Thiên Hành( Ma Tông) từ ngàychính mắt nhìn thấy mấy người của ba đại gia tộc bị mấy tiểu hài tửđánh cho tơi bời, hắn đối với việc Tây Vũ công ty có linh dược gì đókhiến cho ba đại gia tộc phải chú ý cướp đoạt, hắn hạ quyết tâm phảitìm hiểu cho rõ ràng. Chỉ trong vài ngày Lôi Thiên Hành đã điều tra tấtcả về Tây Vũ công ty. Công sức không phụ người có lòng, sự cố gắng củahắn cũng đã có thu hoạch. Lôi Thiên Hành nhìn cách điều chế của VậnMệnh Thủy, không khỏi nở nụ cười, bây giờ hắn đã biết vì sao ba đại giatộc lại muốn cướp đoạt linh dược của Tây Vũ công ty. Nếu như Vận MệnhThủy của công ty Tây Vũ đúng là do linh dược này phối chế, và rồi đểcho người của tu chân giới biết được, thì hắn tin tưởng, mỗi môn pháicủa tu chân giới đều cũng nảy sinh chủ ý với công ty Tây Vũ. Trong tâmlý của Lôi Thiên Hành rất xem thường đám danh môn chánh phái này, nghĩthầm: " Như Thánh Môn chúng ta nếu muốn cướp vật gì của người khác, thìphải cướp một cách công khai. Tuyệt đối sẽ không giống như đám ngườidanh môn chánh phái, trước tiên sinh sự với người ta rổi lại lấy cớcướp đồ của người ta. Hắn nghĩ cuối cùng nên cấp báo với Ma Quân đainhân của hắn. Lôi Thiên Hành vừa định trở về, nhưng hắn nghĩ lỡ như MaQuân đại nhân không tin thì phải làm sao bây giờ. Hắn suy nghĩ! Suynghĩ ! Dù sao hắn chỉ là một người thô lỗ, suy nghĩ nửa ngày cũng khôngcó biện pháp gì. Hắn đang gấp đến độ không biết phải làm sao, lúc nàybên cạnh đang có mấy người nói chuyện phiếm khiến cho hắn chú ý.

Trong đó có một người nói: " Tiểu Vương, lần trước không phải nghe nói mẹ anh bị bệnh nặng hay sao? Bây giờ đã thế nào rồi?"

Tiểu Vương trả lời: " Nga, mẹ tôi bây giờ đã tốt lắm, lần trước tôi đưabà đi Tây Vũ bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán mẹ tôi bị ung thư, họ cho mẹtôi uống một bình Vận Mệnh Thủy, chỉ vài ngày là khỏe lại rồi."

Người nọ lại nói: " A! Mẹ anh lại được uống Vận Mệnh Thủy à, thứ đónhiều tiền lắm a, Tiểu Vương anh làm sao kiếm được bao nhiêu đó tiềnchứ, tôi có nghe nói về Vận Mệnh Thủy, rất mắc tiền, có những ngườidùng tiền cũng không mua được, anh với bệnh viện Tây Vũ có quan hệ gìkhông a."

Tiểu Vương cười cười nói: " Kỳ thật tôi không có quan hệ gì với họ, vềphần anh nói có tiền cũng không mua được, điều này cũng thật đúng, bệnhviện Tây Vũ và bệnh viện khác không giống nhau, bọn họ bất kể anh cótiền hay không có, họ chỉ án theo căn bệnh mà phân phối, hơn nữa họ chỉlấy có hai phần trong tài sản, giống như tôi còn đang phải lo cho cha,làm sao có tiền để mua thuốc chữa bệnh, anh đoán ra không, bệnh việnTây Vũ đã miễn phí chữa bệnh cho mẹ tôi, bây giờ tôi xem cũng chỉ cóbác sĩ của bệnh viện Tây Vũ mới xứng đáng với danh hiệu thiên thần áotrắng mà thôi."

Nghe Tiểu Vương nói như vậy, người kia nói: " Tôi cũng phải nhanh chóngnói với người thân của mình, để cho bọn họ sau này có bệnh đều phải điđến Tây Vũ bệnh viện mới được."

Những câu nói tiếp theo cũng chỉ là những câu hỏi thăm bình thường, LôiThiên Hành không có tiếp tục nghe thêm nữa. Lời đối thoại của mấy ngườinày đã cấp cho hắn một cách rất tốt, hắn vỗ vào đầu mình tự nhủ: " Mẹkiếp, sao lão tử lại ngu đến như vậy, công ty Tây Vũ có trận pháp thủhộ, lão tử không có biện pháp lẻn vào, nhưng bên ngoài có bán Vận MệnhThủy a, ta có thể đi mua một bình về, đến lúc đó đưa cho Ma Quân xem làđược, thứ Vận Mệnh Thủy này rốt cuộc có phải do linh dược điều chế rahay không, cho dù mua không được thì lão tử cũng có thể trộm có thểcướp a."

Lôi Thiên Hành quyết định chủ ý hắn phải đi đến một thành thị bên cạnhcó một bệnh viện Tây Vũ ( vì Thượng Hải là một khu phát đạt cho nên LưuVũ Phi không có mua bệnh viện tại đây), hắn lập tức tìm được nơi chuyênmôn dùng để xuất ra Vận Mệnh Thủy. Lôi Thiên Hành nhìn thấy nơi này córất nhiều người, không khỏi cau mày thầm nghĩ: " ******* nơi này saolại có nhiều người như vậy, nếu lão tử cũng phải ngồi chờ như bọn họthì phải chờ đến bao lâu a, những người này đều là người bình thường,lão tử không thể dùng cách đối phó với người tu chân mà đối đãi bọn họ."

Lôi Thiên Hành biết ý định muốn mua Vận Mệnh Thủy coi như thất bại. Hắnquyết định đợi đến buổi tối khi không có ai thì đi tới trộm. Hai giờđêm, Lôi Thiên Hành vận dụng pháp thuật, lẻn vào bệnh viện. Quả nhiênlúc này trong bệnh viện người ít đi rất nhiều, vốn có rất nhiều ngườingồi chờ Vận Mệnh Thủy khi sáng bây giờ không có một ai, mấy người hộsĩ ban ngày phụ trách xuất Vận Mệnh Thủy đều cũng không có mặt. LôiThiên Hành chưa kịp tự mình vui vẻ vì đã không kinh động đến người nàothì bên tai hắn vang lên một thanh âm rất nhỏ: " Các hạ, ngươi cũng làmột tu giả, sao lại giống như một tên đi ăn trộm gà trộm chó thế nàyđây? Chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ cười cho sao?"

Lôi Thiên Hành xuất ra một thân mồ hôi lạnh, hắn tự cho là pháp thuậtcó thể dấu diếm bất luận là kẻ nào, không ngờ lại không linh nghiệm nhưvậy. Lôi Thiên Hành, hướng theo phương hướng tiếng nói vừa rồi, cũngngưng khí thành âm nói: " Là ai, nhiều chuyện quản chuyện người khácnhư vậy, lão tử muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến ngươi."

Lôi Thiên Hành mặc dù không biết người đó có tu vi cao bao nhiêu, nhưnghắn thấy người này có thể ngưng khí thành âm, nói rõ người đó ít nhấtcũng có tu vi đến Nguyên Anh kỳ. Lưu Tinh, đang dùng thần thức quan sátkhắp bệnh viện, tiếng rên rỉ của người bệnh, tiếng bước chân qua lạicủa bác sĩ, đêu cũng nghe được rõ ràng. Khi hắn đang muốn thu hổi thầnthức của mình, thì phát hiện ở một khoảng cách gần nhất có một tu gia,đang ẩn nấp, Lưu Tinh không muốn kinh động người bệnh bên ngoài, mớiphát ra lời cảnh cáo. Đáng tiếc Lôi Thiên Hành cũng không lĩnh tình củahắn. Lưu Tinh lại cảnh cáo nói: " Ta là người của bệnh viện, ta bất kểngươi là ai, nếu ngươi muốn có chủ ý cướp Vận Mệnh Thủy, vậy đừng tráchta đối với ngươi không có khách khí."

Lôi Thiên Hành cũng không sợ Lưu Tinh cảnh cáo, hắn chính là quyết địnhphải có được Vận Mệnh Thủy, hắn chỉ sợ về cuộc sống sau này của hắn,nếu chuyện lần này có thể làm tốt, Ma Quân khẳng định sẽ tưởng thưởngcho hắn. Hắn quay về phương hướng của Lưu Tinh nói: " Hừ, có bản lãnhthì lại đây đi, lão tử không thèm sợ ngươi."

Lưu Tinh lạnh lùng nói: " Nếu muốn Vận Mệnh Thủy, thì đi đến phía bắc,chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta thì ta tặng cho ngươi." Nói xong hắnđi ra khỏi phòng mình, quay về Lôi Thiên Hành nói: " Theo ta." Nói xongđi thẳng ra bên ngoài.

Trong bệnh viện Lưu Tinh cũng không thể động thủ với Lôi Thiên Hành,người tu chân trong lúc tranh đấu cũng không thể để cho con người chứngkiến, nếu không sẽ xảy ra đại loạn. Trước khi Lưu Tinh ra ngoài, Lưu VũPhi đã có nói cho hắn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không không thể biểudiễn năng lực của mình trước mặt con người.

Lôi Thiên Hành đi theo Lưu Tinh, đi tới hướng phía Bắc. Hắn đi theophía sau cẩn thận đánh giá Lưu Tinh, hắn thật sự cảm thấy ngoài ý muốnvề thực lực của Lưu Tinh, vốn hắn nghĩ một người đạt tới Nguyên Anh kỳtu vi thì cũng phải là một người mấy trăm tuổi, không nghĩ tới Lưu Tinhtuổi nhỏ như vậy. Mấy ngày hôm trước bên ngoài Tây Vũ công ty hắn cũngđã rất khiếp sợ thực lực của năm người Lưu Lôi. Bây giờ hắn lại thấyđược một tu vi tương đương như vậy, ngay cả tuổi tác cũng không saibiệt lắm, điều này khiến cho tâm lý hắn âm thầm khiếp sợ. Hắn khôngbiết trong công ty Tây Vũ có bao nhiêu người giống như Lưu Tinh đangtồn tại. Lôi Thiên Hành thầm nghĩ: " Tiểu nam hài này rõ ràng cùng mộtnhóm với mấy tiểu hài tử hôm trước, thật không biết thực lực chính thứccủa bọn họ mạnh đến bao nhiêu, việc này ta nhất định phải nói rõ với MaQuân mới được, miễn cho việc sẽ giống như ba gia tộc nếm khổ."

Rất nhanh bọn họ tìm được một khối đất trống, Lưu Tinh lạnh lùng nói: " Tốt lắm, ta có thể lãnh giáo cao chiêu của ngươi."

Lôi Thiên Hành vốn không phải là người trong chính đạo, hắn đã sớm âmthầm chuẩn bị sẵn sàng. Lưu Tinh vừa nói ra lời, hắn lập tức xuất rapháp bảo, một loại pháp bảo tên là Xuyên Thiên Toa. Sát tâm của hắnchợt lóe, Xuyên Thiên Toa lập tức bay lên không bay vọt qua Lưu Tinh.Xuyên Thiên Toa bị bám theo kình phong, như lưỡi dao sắc bén, cuồngmãnh hướng tới Lưu Tinh bắn nhanh tới.

Lưu Tinh hiển nhiên không có nghĩ đến động tác của Lôi Thiên Hành lạinhanh đến như vậy, hắn thấy pháp bảo bay đến nhanh như vậy, vừa nhanhchóng tránh ra, thuận tay xuất ra một đạo Thiên Cương Chỉ, đánh trúngXuyên Thiên Toa của Lôi Thiên Hành " Đinh" một tiếng, Thiên Cương Chỉđánh trúng Xuyên Thiên Toa, Xuyên Thiên Toa liền bay trật phương hướngmột chút. Lôi Thiên Hành ý niệm vừa động, Xuyên Thiên Toa bị bám theomột cỗ tiếng rít bén nhọn với tốc độ nhanh hơn bay về phía Lưu Tinh,Lưu Tinh không cách nào tránh được, ngay cả phi kiếm trong cơ thể cũngkhông kịp xuất ra, nguyên anh trong cơ thể như bị kích thích, luồngchân nguyên vô tận, từ nguyên anh hội tụ đến hai ngón tay của Lưu Tinh.Lưu Tinh quay về Xuyên Thiên Toa cuống quýt vũ động ngón tay, từng đạochỉ khí kích thẳng tới Xuyên Thiên Toa. Khiến cho Xuyên Thiên Toa dừnglại không thể tiến tới, lăng không đứng ở ngay trước mặt Lưu Tinh. LưuTinh căn bản không có chút nào buông lỏng, hắn biết Xuyên Thiên Toakhông thể nào tiến tiếp được chính là vì hắn đang ngăn cản, chỉ cần hắnbuông tay, hắn tin rằng mình không chết thì cũng bị thương. Vì vậy hắnra tay càng thêm mãnh liệt. Làm như vậy quả nhiên nổi lên điểm tácdụng, Xuyên Thiên Toa bị đánh chệch đi rất nhiều, Lưu Tinh nhìn thấy cơhội đã tới, với tốc độ nhanh hơn, chém ra Thiên Cương Chỉ rồi lập tứclăn qua một bên.

Lưu Tinh né tránh được sự tấn công của Xuyên Thiên Toa, thế công thứhai của Lôi Thiên Hành lập tức xuất ra. Lần này Lưu Tinh đúng là đã nổigiận, trong lúc hắn lăn ra điên cuồng tránh né thì hắn đã xuất phi kiếmtrong cơ thể phóng ra, khi hắn còn chưa kịp đánh ra kiếm quyết thìXuyên Thiên Toa đã bay tới trước mặt, lần này hắn không thèm tránh né,tay cầm phi kiếm, quay về Xuyên Thiên Toa ngạnh bổ xuống. Ầm ầm mộttiếng sét vang truyền đến, trong cơn liều mạng của Lưu Tinh và LôiThiên Hành, quần áo Lưu Tinh nổ tung, cơ thể lảo đảo thối lui ra sau.Lôi Thiên Hành cũng thối lui hơn mười thước mới đứng vững lại.

Lưu Tinh nhìn qua có chút chật vật,nhưng thật ra hắn không có bị thương. Lôi Thiên Hành tu vi có thể caohơn Lưu Tinh một bậc, nhưng hắn lại chủ động tấn công. Nhưng uy lực phikiếm của Lưu Tinh lại mạnh hơn pháp bảo của hắn tới vài lần, một lầnngạnh kháng này đã triệt tiêu đi ưu thế của Lôi Thiên Hành.

Lôi Thiên Hành âm thầm nghĩ: " Sớm đã đoán được tiểu tử này cũng có mộtthanh phi kiếm như vậy, may mắn vừa rồi mình đã ra tay trước, nếu khôngcó lẽ mình đã sớm bị thương trên tay tiểu tử này, thật không biết bọnhắn là do tên quái vật nào bồi dưỡng ra, chẳng những tu vi cao thâm màngay cả pháp quyết cũng thâm ảo vô cùng."

Lưu Tinh nhìn thấy quần áo toàn thân mình đều rách nát, không còn mộtchỗ nào lành lặn, hắn tức giận đến điên cuồng hét lên một câu. Hai tayrất nhanh di chuyển, từng đạo kiếm khí theo phi kiếm của hắn bổ về phíaLôi Thiên Hành.

Lôi Thiên Hành không dám đón đỡ, hắn chỉ có thể né ngang tránh dọc,oanh oanh vài tiếng vang lên, trên đất trống đã bị kiếm khí của LưuTinh bổ ra hố to.

Lôi Thiên Hành lúc này có khổ không nói nên lời, hắn lại không có mộtcơ hội nào để chạy trốn, tâm lý thật sự là uất ức cực kỳ. Lưu Tinh thậtsự là đã nổi giận, không dồn Lôi Thiên Hành vào chỗ chết quyết khôngthôi. Hắn nhìn thấy hơn mười đạo kiếm khí đều bị Lôi Thiên Hoành antoàn tránh thoát, mặc dù trên ngươi Lôi Thiên Hoành đều bị vài đạo kiếmthương. Chút thương tích ấy mà nói thì chẳng là gì đối với người tu sĩ.Lưu Tinh dùng tốc độ cực nhanh, xuất ra mấy thủ thế quỷ quái, Lôi ThiênHành đã sống tới gần năm trăm tuổi, cùng người trong chính đạo giao thủkhông dưới một ngàn lần. Hắn hiểu hết những thủ ấn của chính đạo cácphái, và bao nhiêu pháp quyết đều có chút hiểu rõ, bây giờ hắn nhìnthấy Lưu Tinh xuất thủ ấn mà trước kia hắn chưa từng thấy qua, trongtâm lý không khỏi có chút khẩn trương.

Lôi Thiên Hành điên cuồng vận khởi ma anh trong cơ thể, một đạo khídiễm màu đen từ trên người hắn xông ra, dần dần vây quanh thân hình củahắn, lúc này thủ ấn của Lưu Tinh đã hoàn thành, quát: " Thiên Đế thầnuy, Thiên khiển chi hỏa." Chỉ thấy trong bầu trời tối đen hiện ra mộtmảnh mây lửa màu đỏ thẫm, dần dần bay xuống cách mặt đất ngày càng gần,nhìn như rất chậm nhưng lại với tốc độ cực nhanh từ phía chân trời hạxuống, nhìn kỹ thì không phải là mây lửa, đó là một đoàn ngọn lửa màuđỏ sẫm. Ngọn lửa này mang đến nguồn áp lực thật cường đại mà chỉ có LôiThiên Hoành vì đang là mục tiêu của nó nên mới cảm nhận được.

Tâm lý của Lôi Thiên Hành bây giờ hối hận muốn chết, hắn biết ngọn lửanày hắn không có khả năng chống cự. Hắn biết nếu tự mình không quyếttâm thì sẽ bị hình thần câu diệt( tan thành mây khói).

Lôi Thiên Hành quyết định thật nhanh, ma anh phá thân phóng ra hướngtới chân trời bay đi. Lưu Tinh hiển nhiên không nghĩ ra Lôi Thiên Hànhlại sử dụng chiêu thức này, chờ khi hắn có phản ứng thì đã không cònkịp rồi, hắn quát: " Chạy đi đâu!", hắn hướng theo phía Lôi Thiên Hànhbỏ chạy phát ra một đạo Thiên Cương Chỉ.

Ma anh của Lôi Thiên Hành bị chỉ phong của Lưu Tinh bắn trúng, kêu lênmột tiếng thảm hào, dùng tốc độ thật nhanh bỏ chạy theo hướng tây nam.Đoàn ngọn lửa trên bầu trời rơi xuống trên thân thể Lôi Thiên Hành,thân thể của hắn lập tức bị thiêu cháy thành tro bụi.

Lưu Tinh hướng theo phía Lôi Thiên Hành bỏ chạy nổi giận mắng: " Mẹkiếp ! Đem quần áo của ta làm vỡ nát, nếu không phải ngươi chạy quánhanh thì ta đã đánh cho ngươi hình thần câu diệt."

Lưu Tinh đối với quần áo trên người rất là quý trọng, bộ này chính làdo đích thân Lưu Vũ Phi mua cho hắn. Nhiều cô nhi như vậy mà chỉ có bộquần áo này là do Lưu Vũ Phi mua tặng cho hắn, còn những người khác dềudo Lưu Vũ Phi đưa tiền cho bọn họ tự đi mua. Bạn bè của hắn không có aikhông hâm mộ hắn có được bộ quần áo do chính Lưu Vũ Phi tặng cho, vìthế hắn rất quý trọng không cần phải bàn cãi. Bởi vậy hắn mới điêncuồng nổi giận mà đánh Lôi Thiên Hành đến thân thể tan thành mây khói.

Lưu Tinh nhìn thấy quần áo đã không còn nữa, hắn không thể làm gì kháchơn là ẩn thân bay về phía bệnh viện. Đông Phương Anh, Tư Mã Thiên Hữu,Âu Dương Côn ba người mang theo chín cao thủ Phân Thần kỳ, sau mấy trămnăm tu hành lần đầu tiên rời khỏi gia tộc, bọn họ một đường hướng tớiThượng Hải bay đi.

Quần áo trên người bọn họ đều thuộc thời cổ, đối với tiền bạc trên thếgiới hiện đại đều không quen, trước kia bọn họ đối với công cụ giaothông ở thế tục giới đều là chỉ thấy xe ngựa, còn bây giờ xe ngựa đãkhông còn thấy bóng dáng. Trên đường đi họ đều nhìn thấy người ta dichuyển trong một cái hộp sắt có bốn bánh xe, làm đám người thời cổ nàyđều cảm thấy tò mò, vừa cảm thấy rất chán ghét với cái hộp sắt bay rấtnhanh này.

Họ nhìn thấy tuy hộp sắt này bay rất nhanh, nhưng phía sau lại thả ramột cỗ khói đen thui làm bọn họ chịu không được, Đông Phương Anh tứcgiận nói: " Trách không được linh khí trong thiên địa bây giờ ít đếnnhư vậy, xem ra đều là do cái hộp sắt này làm ra, thật không biết thếtục giới tại sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ, cứ làm ra nhữngthứ cổ quái như thế này." Những người phía sau đều gật đầu không thôi.

Đông Phương Anh bọn họ bay trên trời cao, hướng theo Thượng Hải bay đithật nhanh. Bọn họ muốn sớm một chút giải quyết sự phân tranh với côngty Tây Vũ, để cho công ty Tây Vũ tùy tiện bồi thường linh dược là được.

Lưu Vũ Phi mấy ngày nay cũng đều bận rộn, tuy những người xâm nhập côngty cũng đã giảm bớt rất nhiều những vẫn còn có những quốc gia chưa chịutừ bỏ ý định. Người xâm nhập trong đó nhiều nhất là Nhật Bổn, đươngnhiên Lưu Vũ Phi đối với họ không chút nương tay, chỉ cần là từ NhậtBổn phái tới là lập tức giết ngay, chỉ trong vài ngày, đã làm cho đámgián điệp Nhật Bổn giảm đi hơn phân nửa.

Một trong ba đại gia tộc tại Nhật Bổn Cung Bổn gia tộc đã mất đi bamươi gián điệp, Vũ Điền gia tộc cũng mất đi mười người, cũng chỉ cóLiễu Sanh Nghiễm Bổn từ khi Liễu Sanh Thứ Lang và hơn mười danh nhẫngiả mất tích tại Trung Quốc, hắn chỉ biết con mình và đám nhẫn giả cóthể gặp nạn hoặc là bị bắt. Hắn nghĩ không ra rốt cuộc là thế lực nàocó thể đem Liễu Sanh Thứ Lang và toàn bộ đám nhẫn giả đều hủy đi hết.Trong đó Liễu Sanh Thứ Lang và thêm ba người khác đều được mang thứcthần. Nhiều người như vậy mà dĩ nhiên lại không có một người quay lạibáo cáo nguyên nhân trong đó. Liễu Sanh Nghiễm Bổn còn chưa đem chuyệnlần này báo cáo với trưởng lão nội đường trong gia tộc, chuyện tổn thấtlớn như vậy nếu bị truyền ra thì nhất định danh dự và uy tín của LiễuSanh gia tộc sẽ chìm xuống tận đáy.

Bởi vậy hắn mới có thể cự tuyệt ý của chính phủ muốn gia tộc của hắn vàhai gia tộc kia phái gián điệp xâm lấn Tây Vũ công ty, trộm đi Vận MệnhThủy của họ cùng với nguyên liệu và sản phẩm.

Đông Phương Anh bọn họ, mười mấy lão già bay khoảng một giờ đã tới tòalầu của Đông Phương tập đoàn, do Đông Phương Kiệt, Tư Mã Phong, ÂuDương Thiên tự mình chiêu đãi. Ba vị tộc trưởng mang theo đám cao thủnghênh ngang đi vào phòng hội nghị của Đông Phương tập đoàn. Ba ngườiĐông Phương Kiệt căng thẳng đi theo phía sau, không dám thở mạnh mộttiếng. Nếu để cho các ký giả chứng kiến cảnh này, có thể làm oanh độngbáo chí quốc nội, Đông Phương Kiệt, Tư Mã Phong và Âu Dương Thiên bangười bọn họ vốn là đại biểu cho giới kinh doanh của Trung Quốc, chỉcần bọn họ dậm chân một cái thì cả thương trường Trung Quốc cũng laođao.

Nhưng bộ dáng hiện giờ của họ giống y như những con chuột nhát gan, ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.

Mấy ngày nay Lưu Vũ Phi vẫn dùng thần thức quan sát khắp Thượng Hảinhưng hôm nay mười hai người của Đông Phương Anh vừa đến, Lưu Vũ Phi đãlập tức biết ngay. Trong lòng hắn âm thầm thở dài nói: " Năm Phân Thầnsơ kỳ, ba Đại Thừa sơ kỳ, sáu Phân Thần trung kỳ, thực lực coi nhưkhông tệ, trách không được có khả năng ở tu chân giới có danh khí lớnnhư vậy, cuối cùng cũng đã tới. Ta xem bọn người này đúng là muốn chết,cũng giống như người bình thường, trong tâm lý tràn ngập dục vọng, bađại gia tộc mà cũng như vậy, còn Côn Lôn, Phi Thiên tông cùng hơn mộtngàn người tu chân của các môn phái không biết lại như thế nào, như vậycũng tốt, giải quyết sớm một chút thì tự mình cũng buông lỏng, thuậntiện giáo huấn bọn họ một chút, để cho bọn họ bỏ đi bản sắc cuồng vọngnày, miễn cho bọn họ xem thường trên đời không có ai trị được bọn họ."

Đông Phương Anh bọn họ ngồi xuống xong thì nói: " Tiểu Kiệt, ngươi nói cho chúng ta nghe rõ ràng chuyện của Tây Vũ công ty đi."

Đông Phương Kiệt trả lời: " Tộc trưởng, Tây Vũ công ty do một người tênlà Lưu Vũ Phi sáng lập, ngày đó làm bị thương nặng tộc nhân của chúngta cũng là thuộc hạ của hắn, bọn họ có năm người, đại khái tu vi NguyênAnh kỳ, ngự kiếm quyết của bọn họ rất là lợi hại, có thể tay không phátra kiếm khí, phi kiếm của bọn họ đều là cực phẩm trong cực phẩm, mỗithanh đều có uy lực mười phần, ngay cả hình dáng cũng giống nhau, có lẽdo cùng một người luyện ra, chủ yếu nhất là năm người đó nhìn qua cũngchưa được mười sáu tuổi."

Đông Phương Anh nghe câu nói cuối cùng thì cảm thấy rất giật mình, hắncũng là người tu chân, rất rõ ràng, một người tu chân chỉ cần tu tớiNguyên Anh kỳ thì gương mặt sẽ không hề thay đổi. Người tu chân muốn tutới Nguyên Anh kỳ phải tu hơn trăm năm dù có tư chất tốt nhất, bởi vậynhững ai tu tới Nguyên Anh kỳ đều có hình dáng như một người trungniên. Bây giờ nghe Đông Phương Kiệt nói Lưu Lôi bọn họ nhìn qua khôngđược mười sáu tuổi, trời ạ ! Nhỏ tuổi như vậy mà có tu vi Nguyên Anhkỳ, vậy thì chủ tử của bọn họ, tu vi sẽ rất cao nên mới có thể tặng mấytrăm năm tu vi cho bọn họ, hoặc là những người này đều được uống cựcphẩm linh dược, khiến cho bọn họ chỉ trong mười năm ngắn ngủi là có thểđạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ. Ở hai điều này, Đông Phương Anh cho rằnglà điều thứ hai. Đông Phương Anh, Tư Mã Thiên Hữu và Âu Dương Côn đềuliếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều có một ý nghĩ như nhau.

Trong nhất thời, phòng hội nghị lâmvào trầm mặc, hào khí có chút trầm muộn. Đông Phương Anh dừng một chútnói: " Hai vị lão đệ, các ngươi có ý kiến gì với tên Lưu Vũ Phi nàykhông?"

Âu Dương Côn nói: " Theo ta thấy Lưu Vũ Phi này rất không đơn giản, mặcdù chúng ta chưa gặp mặt hắn, nhưng nghe nói hắn có một gia tộc, có thểđem một thiếu niên mười tuổi bồi dưỡng đến tu vi Nguyên Anh kỳ thì cóthể nhìn ra thực lực của bọn họ rất mạnh, cho dù tất cả những tiểu hàitử này đều là do uống linh dược, nhưng nếu không có pháp quyết thậttốt, bọn họ cũng không cách nào trong thời gian ngắn đạt tới tu viNguyên Anh kỳ, quan trọng nhất là chúng ta không hay biết gì về họ, ởtu chân giới cũng chưa từng nghe qua danh hào của họ, bọn họ xuất thânnơi nào? Tu vi của Lưu Vũ Phi như thế nào? Bây giờ bọn họ có bao nhiêucực phẩm linh dược, những điều này chúng ta đều không biết, ở dưới tìnhhuống này ta xem hay là chúng ta nên tiếp xúc với Lưu Vũ Phi trước mộtchút mới thích hợp."

Tư Mã Thiên Hữu đối với sự đề nghị của Âu Dương Côn cũng không đồng ý,nói: " Âu Dương huynh, ta không đồng ý cách nói của ngươi, là bọn hắnđánh thương người của chúng ta trước, bây giờ còn muốn chúng ta giảihòa, nếu truyền ra, ba gia tộc chúng ta còn có mặt mũi nào tồn tại ở tuchân giới nữa, hôm nay chúng ta giải hòa cùng công ty Tây Vũ, vậy lầnsau phát sinh chuyện như vậy, chúng ta không phải cũng phải cùng ngườikhác giải hòa hay sao, như vậy không phải làm yếu đi thế lực của ba giatộc chúng ta, ta không tin thực lực của Tây Vũ công ty có thể so sánhđược với ba gia tộc chúng ta. Đông Phương huynh, Âu Dương huynh, nếucác ngươi không muốn đi tìm Tây Vũ công ty, vậy cứ để cho một mình tađi cũng được, ta cũng không tin công ty Tây Vũ chỉ có mấy người có tuvi Nguyên Anh kỳ mà có thể làm gì được ta."

Đông Phương Anh cười cười nói: " Tư Mã lão đệ, chúng ta không phải có ýtứ này, ba nhà chúng ta luôn cùng tiến cùng lui, yên tâm đi, công đạonày chúng ta nhất định phải đòi lại ở công ty Tây Vũ, nói cho cùng,biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, bây giờ chúng tachưa biết gì về bọn họ, làm sao mà mạo muội làm việc được chứ."

Tư Mã Thiên Hữu nghe xong Đông Phương Anh nói, cuối cùng mới bình tĩnhlại, hắn hỏi: " Đông Phương huynh, vậy ngươi nói phải làm như thế nàomới tốt, Lưu Vũ Phi kia tại tu chân giới ta chưa từng nghe qua, cũngkhông có một chút tin tức, người này giống như từ trong trống rỗng đira, chúng ta căn bản không thể tra được."

Đông Phương Anh lắc đầu nói: " Tư Mã lão đệ, chúng ta chưa từng nghequa danh hào của Lưu Vũ Phi tại tu chân giới, không có nghĩa là hắnkhông có thực lực, các ngươi còn nhớ cách đây một trăm năm trước khôngphải chúng ta chưa từng nghe qua " Bọn họ", nhưng trận chiến ấy nếukhông có " bọn họ" xuất hiện, thì xem tu chân giới tại Trung Nguyênchúng ta sớm đã bị thế lực ngoại giới tiêu diệt."

Đông Phương Anh nói đến " bọn họ" thì vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi, ngay cả TưMã Thiên Hữu cuồng vọng như vậy mà cũng lộ ra vẻ mặt như hắn. Âu DươngCôn nhỏ giọng nói: " Đông Phương huynh, theo huynh nghĩ Lưu Vũ Phi nàycó phải là người của bọn họ hay không, nếu hắn là người của bọn họ, taxem chúng ta hay là trực tiếp xin lỗi rồi bỏ đi, lại nói chuyện này dùsao cũng là do chúng ta làm sai trước."

Đông Phương Anh lắc đầu nói: " Điều này chúng ta bây giờ không có cáchnào phán đoán, bất kể như thế nào chúng ta cũng chưa từng gặp qua LưuVũ Phi, ai ! Việc này nói đến là do tiểu Kiệt không phải, nếu hắn nóisớm một chút cho chúng ta biết, công ty Tây Vũ có người tu chân chỉ làtiểu hài tử, vậy chúng ta cũng không mạo muội đi tới đây, bây giờ chúngta cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước mà thôi."

Đông Phương Kiệt, Tư Mã Phong, Âu Dương Thiên ba người nghe ba vị tộctrưởng nói chuyện càng ngạc nhiên vạn phần. Trên đời này không ngờ còncó ai đó làm cho mấy vị tộc trưởng có pháp lực thần thông này sợ hãi,nhắc đến " bọn họ" mà ngay cả vị Tư Mã Thiên Hữu cuồng vọng cũng khôngdám có chút ý bất kính. Đông Phương Kiệt ba người đối với "bọn họ" trànngập tò mò.

Cuối cùng Đông Phương Anh nói: " Tiểu Kiệt, ngươi có phương pháp gì cóthể hẹn Lưu Vũ Phi của công ty Tây Vũ ra ngoài, dù sao ngươi và hắncũng đang ở thế tục giới giống như nhau, việc này cũng có thể thiết lậpphương tiện với hắn một chút."

Đông Phương Kiệt trả lời: " Tộc trưởng, ngài xem làm vậy được không? Bangày sau chính là ngày công ty chúng ta có một buổi lễ khánh điển, đếnlúc đó ta phát một thiệp mời đến công ty bọn họ, dùng danh nghĩa củacông ty mời hắn đến đây, ngài xem thế nào."

Đông Phương Anh cũng không để ý Đông Phương Kiệt dùng phương pháp gì,chỉ cần hắn có thể mời Lưu Vũ Phi tới là được, đến lúc đó có thể quansát Lưu Vũ Phi thêm một chút.

Mấy giờ sau, Lý Hưởng tiếp được thiếp mời tại văn phòng của mình. LàĐông Phương tập đoàn đưa tới, mời Lưu Vũ Phi và Lý Hưởng tham gia khánhđiển của Đông Phương tập đoàn. Nếu ở trước kia, Lý Hưởng có thể caohứng khi nhận được thiệp mời như vậy, bây giờ hắn đối với những việcnày thấy rất phiền não. Từ khi làm tổng kinh lý cho công ty Tây Vũ thìkhông biết đã có bao nhiêu công ty không ngừng phát thiệp mời. Nhữngngười này mời hắn tới đương nhiên không ngoài việc tìm quan hệ xã giaovới hắn, muốn tìm cơ hội có được một ít Vận Mệnh Thủy. Bởi vậy hắn thàở lại trong nhà với gia đình, cũng không muốn đi đến dự tiệc tùng. LýHưởng đưa thiệp mời của Đông Phương tập đoàn giao cho Lưu Vũ Phi, đểcho hắn tự mình quyết định.

Lưu Vũ Phi nhìn thiệp mời trên tay thản nhiên mở ra, hắn đối với phươngpháp này của ba gia tộc có điểm ngoài ý muốn. Cuối cùng hắn định đixem, để coi ba gia tộc này dùng phương thức nào để dò xét hắn.

Lý Hưởng thấy Lưu Vũ Phi cầm thiệp mời mà chỉ cười cười, cũng chưa nóiđi hay là không đi, hắn tò mò hỏi: " Vũ Phi, ngươi nói lần này chúng tacó đến buổi tiệc của Đông Phương tập đoàn hay không?"

Lưu Vũ Phi lạnh nhạt nói: " Đi ! Tại sao không đi, ta còn chưa bao giờtham gia những buổi tiệc như vậy, đi xem một chút cũng tốt lắm."

Lý Hưởng lập tức nói: " Vũ Phi, ta nói trước nhé, ta sẽ không đi đâu, buổi tiệc này chẳng có gì thú vị, ta muốn ở nhà thôi."

Lưu Vũ Phi cũng không để ý, nói: " Được rồi, ngươi không đi thì thôi, lần này ta đi là có chút việc muốn làm."

Về phần là chuyện gì Lý Hưởng cũng không muốn hỏi, hắn biết chuyện gì nên hỏi chuyện gì thì không nên.

Ba ngày sau, nơi tổng công ty của Đông Phương tập đoàn, người đến ngườiđi náo nhiệt phi phàm. Đến tham gia lễ hội của Đông Phương tập đoàntoàn là những danh lưu xã hội, chức cao quyền trọng, liên tục khôngdứt. Lưu Vũ Phi mang theo Lưu Lôi đi đến Đông Phương tập đoàn, hắnkhông biến ảo thành bộ dáng của vị tổng giám của Tây Vũ công ty, miễncho việc những nhà kinh doanh khác đến phiền hắn. Lưu Vũ Phi và Lưu Lôivừa đến Đông Phương tập đoàn, liền dẫn đến sự chú ý của Đông PhươngKiệt. Lưu Vũ Phi dùng gương mặt thật nên hắn không nhận ra mà chỉ biếtmặt Lưu Lôi. Lưu Vũ Phi đưa ra thiệp mời của Đông Phương tập đoàn, liềnđược nhân viên tiếp đãi đưa đến trong đại sảnh.

Hắn tìm một chỗ ngồi hẻo lánh ngồi xuống, Lưu Vũ Phi biết rõ chỉ cầnLưu Lôi lộ mặt, thì người của ba đại thế gia nhất định sẽ có người nhậnra hắn. Hắn yên tĩnh ngồi đợi người của ba đại gia tộc đến, Lưu Lôi lạigiống như một vệ sĩ đứng sau lưng hắn. Ở trên phòng của tòa lầu, ĐôngPhương Kiệt chỉ vào hình Lưu Lôi hiện ra trên màn hình nói: " Tộctrưởng, người này chính là thuộc hạ của Lưu Vũ Phi, người tuổi trẻ bênngười hắn ta không biết, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy quahắn, địa vị hình như so với tiểu nam hài kia còn cao hơn."

Đông Phương Anh bọn họ mười mấy người vận dụng thần thức cảm thụ hơithở của Lưu Vũ Phi và Lưu Lôi. Kết quả làm cho bọn họ rất giật mình,Lưu Lôi quả thật đã đạt tới Nguyên Anh kỳ như lời Đông Phương Kiệt đãnói, còn Lưu Vũ Phi thì lại không có một chút hơi thở nào của người tuchân. Lưu Vũ Phi đã phân phó Lưu Lôi, không cần thu liễm hơi thở, hắnbiết mười mấy người của ba gia tộc nhất định sẽ dùng thần thức cảm thụhơi thở của bọn họ. Lưu Vũ Phi làm như vậy chính là vì muốn cho họ thấyrõ thân phận của mình.

Đông Phương Anh suy nghĩ một chút nói: " Xem biểu hiện bây giờ của bọnhắn, rất có thể người tuổi trẻ này chính là Lưu Vũ Phi của Tây Vũ côngty."

Đông Phương Kiệt lập tức trả lời: " Không có khả năng, Lưu Vũ Phi ta đã gặp, là một người cỡ chừng ba mươi tuổi."

Đông Phương Anh lắc đầu nói: " Nếu Lưu Vũ Phi cũng là người tu chân,vậy hắn muốn thay đổi dung mạo của mình cũng không khó, chỉ cần hắn sửdụng một ảo thuật nhỏ là được."

Đông Phương Kiệt không giải thích được, nói: " Vậy sao bây giờ hắn lại lộ ra gương mặt thật của mình?"

Đông Phương Anh lắc đầu nói: " Tiểu Kiệt, cái này ngươi không hiểu, ảothuật như vậy, trong mắt tu giả chúng ta không có tác dụng, chỉ có thểmê hoặc những người bình thường như các ngươi, nhưng không biết tại saochúng ta không cách nào cảm nhận được hơi thở của người tu chân trênngười hắn, nhưng chúng ta không thể xem nhẹ hắn, ta có một loại trựcgiác người tuổi trẻ này thật không đơn giản, đi thôi, chúng ta cũng nênđi gặp hắn."

Lưu Vũ Phi ngồi ở nơi này một bên nhìn hội trường một bên uống rượu.Chỉ chốc lát thì hắn cảm thấy có mấy người tu chân đang đi lại chỗ củahắn. Lưu Vũ Phi không cần nhìn thì cũng biết là ba người, chính là bangười có tu vi cao nhất của ba đại gia tộc. Đông Phương Anh, Tư MãThiên Hữu, Âu Dương Côn ba người đi tới bên bàn hắn ngồi hỏi: " Chàongươi, chúng ta có thể ngồi ở chỗ này không?"

Lưu Lôi nhẹ nhàng hừ khẽ một tiếng không đáp. Lưu Vũ Phi thản nhiênnói: " Ta không phải chủ nhân nơi này, các ngươi muốn ngồi thì cứ ngồiđi, dù sao nơi này cũng không có ai."

Lưu Lôi ở một bên thấp giọng nói: " Thiếu gia, bọn họ đều là người tu chân, tu vi cao hơn nhiều so với ta."

Lưu Vũ Phi không trả lời, chỉ thản nhiên nhìn Đông Phương Anh ba ngườinói: " Không biết các vị lần này tới Thượng Hải là có mục đích gì, hômnay cứ nói thẳng đi, thân phận của ta ta nghĩ các ngươi hẳn là đã biết."

Tư Mã Thiên Hữu vừa định nói chuyện thì đã bị Âu Dương Côn giành nói: "Nếu các hạ cũng là người sảng khoái, chúng ta cũng nói rõ, không biếtcác hạ là người của môn phái nào, chúng ta là Đông Phương, Âu Dương, TưMã ba gia tộc tộc trưởng, lần này đến Thượng Hải kỳ thật không có ác ýgì, chỉ là muốn điều tra cho rõ lần trước vì cái gì mà các hạ đánh chomấy tộc nhân của chúng ta bị thương nặng, còn hủy đi ba thân thể củahọ.."

Lưu Vũ Phi lạnh nhạt nói: " Ta làmột người tu luyện, cũng không thuộc môn phái nào. Đối với chuyện ngàyhôm đó, ta xem tất cả đều biết rõ trong lòng, bây giờ ta cũng sẽ khôngnhiều lời nữa, nếu không phải các ngươi nổi lên lòng tham, vậy chuyệnnày hết thảy sẽ không phát sinh, các ngươi muốn thế nào, ta chỉ cần mộtcâu trả lời thuyết phục."

Nhìn bộ dáng không chút phản ứng gì của Lưu Vũ Phi, Đông Phương Anh bangười không hiểu một chút nào trong lòng Lưu Vũ Phi đang nghĩ gì. Khôngbiết là do hắn không muốn nói rõ xuất thân của mình, hay là thật nhưhắn nói không thuộc người của môn phái nào. Tư Mã Thiên Hữu nói: " Mặcdù chúng ta sai trước, nhưng người của các hạ xuống tay cũng quá nặngrồi, nếu các hạ không giải thích cho chúng ta rõ, thì mấy tộc trưởngchúng ta rất khó nói chuyện với người bên dưới."

Lưu Vũ Phi cười lạnh nói: " Nga, nói như vậy là do người của ta khôngphải rồi sao, vậy các ngươi muốn chúng ta giao phó cái gì, để xem cácngươi có thể làm gì ta."

Tư Mã Thiên Hữu có bao giờ bị người ta đối đãi qua như vậy, đứng lêncao giọng nói: " Đã như vậy đến lúc đó đừng trách chúng ta không kháchkhí."

Lưu Vũ Phi cũng không để ý đến hắn, chỉ nhìn Đông Phương Anh nói: " Ý của các ngươi cũng như vậy phải không?"

Đông Phương Anh và Âu Dương Côn cũng trầm mặc không đáp, hiển nhiên làđồng ý với Tư Mã Thiên Hữu. Việc đã đến nước này Lưu Vũ Phi cũng khôngnhiều lời nữa, mang theo Lưu Lôi lập tức bỏ đi.

Nhìn thân ảnh Lưu Vũ Phi rời khỏi, Âu Dương Côn hỏi: " Đông Phươnghuynh, ta căn bản nhìn không ra Lưu Vũ Phi thật ra có tu chân haykhông, ngươi nói vừa rồi hắn bảo hắn không thuộc môn phái nào có phảilời thật hay không, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, chúng ta thật sự sẽra tay với bọn họ hay sao?"

Đông Phương Anh trả lời: " Vừa rồi ta xem những lời hắn nói là thật,nhìn tính cách hắn như vậy cũng không cần phải nói dối, về phần kế tiếpchúng ta nên làm gì, chúng ta cần phải bàn bạc cho tốt, nhìn tướng hắnkhông có chút sợ hãi nào, ta nghĩ hắn có điều dựa dẫm."

Tư Mã Thiên Hữu nói: " Ta xem không cần bàn kế chi nữa, buổi tối đếncông ty của bọn họ đòi người là được, dù sao hắn cũng không phải làngười tu chân của môn phái nào, chỉ cần cho bọn hắn thấy chút lợi hạiđến lúc đó thì chúng ta sẽ toàn quyền định đoạt nên làm gì."

Âu Dương Côn nói: " Không vội, ngoài công ty bọn họ không phải có mộttrận pháp thủ hộ hay sao? Chúng ta đến xem trận pháp này rồi hãy nói."

Đông Phương Anh gật đầu nói: " Ân, lời này có lý, ta xem tối này chúngta ba người đi trước xem, trận pháp bên ngoài Tây Vũ công ty rốt cuộclà trận pháp gì."

Đêm khuya, khu vực sản xuất của công ty Tây Vũ nghênh đón Đông PhươngAnh ba người. Đứng bên ngoài trận pháp Đông Phương Anh nói: " Xem ratrận pháp này đúng như lời của Tiểu Kiệt, nhìn mặt ngoài chúng ta cănbản không nhìn thấy nó tồn tại, chúng ta tìm hiểu một chút coi sao, xemcó thể tìm ra mấu chốt trong đó hay không."

Nửa giờ trôi qua, Đông Phương Anh bọn họ cũng không thu được kết quả,Tư Mã Thiên Hữu nổi giận, tiện tay vỗ chưởng vào một cây nhỏ trong trậnpháp. Đông Phương Anh muốn ngăn thì đã không còn kịp rồi, chuyện xảy ralàm cho hắn thật giật mình, cái cây nhỏ bị Tư Mã Thiên Hữu đánh trúngvẫn bất động. Điều này làm cả ba hoàn toàn không tin nhìn trừng trừngvào nó, Tư Mã Thiên Hữu đang muốn nhấc chân đi vào trận pháp, hắn muốntự mình xâm nhập để thí nghiệm, tham thấu nguyên lý của trận pháp này.Âu Dương Côn nhanh hơn hắn một bước, nói: " Tư Mã lão đệ, trận pháp nàyrất cổ quái, chúng ta không nên coi thường vọng động, chờ chúng ta nhìnkỹ rồi hãy nói."

Nghe nói như vậy Tư Mã Thiên Hữu không thể làm gì khác hơn là đànhthôi. Đang trong lúc này, trong đêm đen chợt sưu sưu xuất hiện mười mấyngười toàn thân đầy hắc khí. Bọn họ vừa đến, Đông Phương Anh ba ngườilập tức cảm thấy, quát: " Các ngươi là ai, tới đây làm gì?"

Trong đó có một người phát ra vài tiếng cười chói tai, âm thanh quáikhí tức giận nói: " Nguyên lai là ba vị đại tộc trưởng, thật sự là nhânsinh hà xứ bất tương phùng a, ta nhớ kỹ hình như ba vị tộc trưởng ít đilại bên ngoài, hôm nay lại tới đây là vì chuyện gì?"

Đông Phương Anh sau khi thấy rõ mặt mũi của mấy người này, hít sâu một hơi, kinh hãi nói: " Huyết Ma Chân Quân! Bốn Tuần Ma Sử."

Huyết Ma Chân Quân hắc hắc cười nói: " Không sai, đúng là mấy người lão phu."

Đông Phương Anh ba người liếc mắt mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: " Lão manày tại sao tới đây, chẳng lẽ cũng vì linh dược của công ty Tây Vũ, lãoma đầu này từ đâu biết được tin tức này chứ."

Đông Phương Anh ổn định một chút tâm tư, bọn họ mặc dù có điểm bận tâmvề Huyết Ma Chân Quân, nhưng thực lực của bọn họ cũng không kém lão.Đông Phương Anh vì muốn được ổn thỏa an toàn bèn phát ra một đạo ngọcphù, để gọi các tộc nhân lại đây hội họp. Huyết Ma thấy được ĐôngPhương Anh phát ra ngọc phù, cũng không cản hắn. Lần này hắn tới vì làmmột đại sự nên không quản tới. Đông Phương Anh làm xong việc hỏi: " Lãoma , ngươi lần này đến đây có mục đích gì, ngươi không sợ chúng ta lậptức bắt bọn ngươi à?"

Huyết Ma Chân Quân không chút nào để ý, nói: " Hừ, muốn lưu ta lại, chỉbằng mấy người các ngươi? Các ngươi cũng không tự lượng sức mình, yêntâm đi, lần này ta không muốn cùng các ngươi có xung đột, lần này đếnđây là ta có chuyện khác muốn làm." Nguyên lai Lôi Thiên Hành ngày đóbị Lưu Tinh truy bức, đánh tự hủy thân thể, nguyên anh bỏ chạy, lập tứcchạy trở về Ma Tông, hướng Huyết Ma Chân Quân cầu cứu, Huyết Ma nhìnthấy chỉ có nguyên anh của Lôi Thiên Hành chạy về, giận dữ hỏi: " ThiênHành, ngươi không phải giám thị người của ba đại gia tộc hay sao? Saolại bị người ta hủy đi thân thể, chẳng lẽ là bị người của ba gia tộcphát hiện, là bọn hắn hủy đi thân thể của ngươi sao?"

Lôi Thiên Hành yếu ớt vô lực, khóc tang nghiêm mặt nói: " Ma Quân đạinhân, lần này ngươi nhất định phải giúp ta trọng tổ thân thể a, mộtthân tu vi của ta xem như bị hủy, tên tiểu tử kia quá độc ác, nếu khôngphải trong thời khác cuối cùng ta tự hủy thân thể, sợ rằng đã hình thầncâu diệt( tan thành mây khói), Ma Quân đại nhân nhất định phải báo thùcho ta a."

Huyết Ma quát: " *******, tiểu tử ngươi phải nói rõ một chút, thật ra đã xảy ra chuyện gì."

Lôi Thiên Hành vội vàng đem hết thảy mọi sự nói ra. Huyết Ma nghe xongha ha cười to: " Thiên Hành, tiểu tử ngươi làm không tệ, thân thể ngươibị hủy như vậy, đợi lão tử ta dẫn người đi tới chỗ công ty Tây Vũ, cướpđược linh dược sẽ quay lại, đến lúc đó giúp ngươi khôi phục thân thểcũng là việc dễ dàng.".

Lôi Thiên Hành cuống quít tạ ơn, Huyết Ma tự nhủ: " *******, Cửu DiệpLinh Chi, Huyết Tham Chu Quả , Thất Thải Liên Hoa là thiên tài địa bảo,lão tử sống mấy trăm năm chưa thấy qua, cái này công ty Tây Vũ vừa làtìm được, xem ra việc này phải từ từ nghĩ kế."

Lôi hành bên cạnh nói:"Ma quân đại nhân, việc này cũng không thể chậmtrễ tam đại gia tộc cũng đang tranh giành rất khẩn cấp, vạn nhất để chobọn họ hưởng trước thì không tốt, Công ty tây vũ thực lực như thế nàobất quá cũng tương đương tam đại gia tộc sao" huyết ma lập tức nói:"đốivới ta như thế nào đem chuyện này cấp đã quên, lôi Hành, lần này ngươivì thánh môn chúng ta, chịu khổ nhiều, yên tâm cỉ cần ta có thể đemlinh dược ở tây vũ công ty về, đến lúc đó nhất định sẽ không thiếungươi một phần công, hay là ngươi đi vào HỘ nguyên bình tĩnh dưỡngtrước đi "

Lôi Thiên Hành lên tiếng: " Dạ, Ma Quân đại nhân." Nguyên anh hắn liềnđi vào Hộ Nguyên Bình. Hộ Nguyên Bình, không biết là ai chế luyệnthành, chuyên dùng bảo vệ người tu chân mất đi thân thể. Vật này làpháp khí tại tu chân giới cũng rất có danh tiếng, mặc dù rất nhiều mônphái đều có loại pháp khí tương tự như vậy, nhưng công năng cũng khôngđược như Hộ Nguyên Bình.

Huyết Ma mặc dù rất cuồng, nhưng hắn cũng không phải không biết, từ LôiThiên Hành biết được Tây Vũ công ty còn một trận pháp không biết tênthủ hộ, hắn sợ nếu như chậm chân rất có thể sẽ bị ba đại gia tộc cướptrước. Hắn lập tức dẫn theo thuộc hạ, những người biết rõ về trận phápđều gọi về ngay. Ngay cả mấy người đang bế quan cũng bắt họ xuất quan,chờ khi mọi người đã đến đông đủ, thời gian đã qua ba ngày. Việc nàykhông thể chậm trễ, Huyết Ma mang theo thuộc hạ có bốn Tuần Ma Sử, támngười tinh thông trận pháp, thẳng một đường chạy tới Thượng Hải. Làmcho hắn ngoài ý muốn chính là gặp phải ba vị tộc trưởng, trong lòng hắncàng khẳng định, công ty Tây Vũ nhất định phải có linh dược. Trong giờphút này hắn cũng không muốn có xung đột gì với ba gia tộc, ít nhấttrước khi phá được trận pháp, lời xưa nói có thêm một người là có thêmphần lực lượng. Bởi vậy hắn mới nói ra những lời đó.

Tư Mã Thiên Hữu lạnh nhạt nói: " Phi! Ai tin tưởng lời ma đầu ngươinói, ngươi lập tức cút ngay cho chúng ta, nếu không đừng trách chúng tađối với ngươi không khách khí."

Huyết Ma Chân Quân hai mắt sát khí chợt lóe, rất nhanh hắn lại nói: "Ba vị tộc trưởng đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi đang có ý đồgì. Ta hôm nay đến đây mục đích cũng giống các ngươi, tất cả là đều cótâm tư giống nhau, cần gì khởi phân tranh. Không bằng chúng ta cùng hợptác phá trận pháp này, các ngươi thấy thế nào."

Tư Mã Thiên Hữu cười lạnh nói: " Từ xưa chính tà đối lập , chúng ta vớiđại ma đầu ngươi hợp tác, chuyện này đồn ra ngoài không phải là đểngười trong thiên hạ chê cười sao, hôm nay chúng ta không thay trờihành đạo, đối với các ngươi đã là rất khoan dung rồi."

Nếu tại bình thường Huyết Ma mà nghe nói như thế nhất định sẽ ra taytranh đấu đến chết mới thôi. Huyết Ma hít thật sâu một hơi, đem lửagiận trong lòng mình dằn xuống một chút, hắn nói với ba vị tộc trưởng:" Đã như vậy, tự ai nấy làm đi, nhưng nếu người của lão phu phá đượctrận pháp này trước, các ngươi muốn chiếm tiện nghi thì đừng trách lãophu mở sát giới, ta nghĩ các ngươi cũng không muốn khởi chiến tranh vớima đạo chúng ta trong lúc này đâu."

Tư Mã Thiên Hữu vừa định nói thì Đông Phương Anh ngăn cản hắn nhẹ giọngnói: " Tư Mã lão đệ, không nên cãi nhau vô ích nữa, chúng ta phá trậnquan trọng hơn, hơn nữa sang năm chính là ước định trăm năm, bây giờthật không thể cùng Ma Tông gây ra phân tranh."

Tư Mã Thiên Hữu quay về Huyết Ma hừ một tiếng mới chịu bỏ qua.

Tam đại gia tộc và nhóm người HuyếtMa tất cả bọn họ đều không biết Lưu Vũ Phi đang thông qua thần thứcthăm dò họ hoàn toàn rõ ràng. Lưu Vũ Phi thầm nghĩ: " Xem ra linh dượcnày rất đáng giá, không những tam đại môn phái , ngay cả người của MaTông cũng tới, thật không biết còn có bao nhiêu môn phái sẽ tìm tới".Lưu Vũ Phi thu thần thức trở về nói: " Lưu Lôi gọi mọi người lại đây,chúng ta đi ra gặp bọn họ."

Lưu Lôi hỏi: " Thiếu gia chúng ta có nên đợi không?Để bọn họ thử uy lực của trận pháp không phải rất tốt sao.".

" Được, chúng ta ở đây chờ một chút, xem bọn hắn đối với trận pháp có bao nhiêu nghiên cứu."

Lúc này người của ba đại gia tộc ở tại Thượng Hải đã tới, có mười một cao thủ phân thần kì đáp xuống.

Không khí giữa Đạo Ma hai bên có điểm khẩn trương, sắc mặt Huyết Matrông khó coi hơn rất nhiều. Hắn nhìn mười một cao thủ Phân Thần kỳ,trong lòng đã cảm thấy bất an. Bên cạnh hắn chỉ có bốn Tuần Ma sứ, mớicó năng lực đánh một trận. Mặt khác tám người còn lại không đến NguyênAnh kỳ, đánh nhau thì bọn họ chỉ như món đồ chơi trên tay của đám ngườiba gia tộc.

Những kẻ dưới trướng lão được gọi là cao thủ thì bây giờ đều bế quan,hoặc là làm nhiệm vụ khác, hắn hướng đến các Ma Quân khác đưa tín hiệucầu viện đến lúc đó nếu bọn họ tới thì cũng có chỗ tốt cho bọn hắn,Huyết Ma nghĩ giờ phút này nên tìm cách dung hòa xã giao tốt hơn, cuốicùng cũng quyết định liều một phen.

Huyết Ma hướng Đông Phương Anh nói: " Đông Phương tộc trưởng, các ngươikhông hiểu về trận pháp này sao? Chúng ta cần phải bắt đầu, để chongười của ta đi phá trận trước, người của các ngươi không thể cùng thamgia đâu."

" Yên tâm đi, chúng ta không giống như người của Ma Tông các ngươi, làmra chuyện lợi dụng như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ làm." Đông PhươngAnh lạnh lùng nói.

Huyết Ma nghĩ thầm: " Cái đồ chó má, còn nói mình là một chánh nhânquân tử sẽ không tranh đoạt, ******* bây giờ ngươi mang nhiều cao thủlại đây làm cái gì." .

Đương nhiên lời này Huyết Ma sẽ không nói ra khỏi miệng. hắn để cho đámthuộc hạ đi tới trước xem thử, còn hắn ở phía sau nhìn chằm chằm vàomấy người Đông Phương Anh.

Tuy nói Đông Phương Anh sẽ không từ phía sau đánh lén, nhưng Huyết Macũng không tin tưởng bọn họ. Tám vị đại pháp sư tinh thông trận pháp,có thể xưng hô là trận pháp sư, đi vòng quanh trận pháp vài lần nhưngkhông có kết quả, cũng giống như Đông Phương Anh bọn họ không có cáchnào tìm ra mấu chốt bên trong. Cuối cùng tám người bàn nhau một chútrồi chia làm hai, bốn người vào trước, mặt khác bốn người ở bên ngoàitiếp ứng.

Huyết Ma nhìn bọn hắn cả nửa ngày cũng không có nửa điểm thành công.Hắn hỏi: " Này, trận pháp này các ngươi có thể phá giải được hay không,nếu không thể thì nói sớm một chút để lão tử khỏi lãng phí thời gian ởchỗ này."

Trong đó có một vị trận pháp sư trả lời: " Ma Quân đại nhân, trận phápnày rất có thể là thượng cổ kỳ trận, chúng ta là từ trước tới giờ chưatừng thấy qua, bây giờ chúng ta chuẩn bị bốn người đi vào thử xem uylực trận pháp này như thế nào?"

" Vậy các ngươi còn không mau một chút đi, một đám phế vật." Huyết Mađã phát hỏa, bốn trận pháp sư lập tức đi nhanh tiến nhập vào trận, vừatiến vào thì cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi vô cùng khẩn trương.

Bốn người lập tức đứng bất động, bọn họ quay lại nhìn, phát hiện khôngthấy Huyết Ma cùng mọi người đâu,một trận pháp sư nói: " Bây giờ chúngta nên như thế nào? Nên tiến về phía trước hay đứng một chỗ nghiêncứu."

Một trận pháp sư khác trả lời: " Đi thôi, chúng ta từng bước đi thửxem, bây giờ tuy chúng ta đã vào trong trận pháp, nhưng trận pháp bâygiờ còn chưa chính thức phát động, phải đi thử vài bước xem sao, chúngta cứ đi trước hai người coi sao đã."

Bốn người lại có hai người hướng trung tâm trận pháp đi từng bước, lậptức dẫn phát cấm chế trận pháp, ngay cả hai người phía sau cũng khôngthể tránh được áp lực như một tòa núi lớn áp xuống bọn họ, bốn trậnpháp sư cảm thấy áp lực vô tận, kinh mạch trong người như sắp nổ tung.Các trận pháp sư thật sự không còn đứng vững được nữa, tất cả bọn họđều ngồi bệch xuống, họ cứ tưởng mình thấu hiểu trận pháp, vào phá giảitrận pháp này . Nhưng đáng tiếc, ở dưới áp lực như thế này bọn họ ngaycả hô hấp cũng khó, làm gì còn muốn phá trận này chứ. Bốn người chịukhông được liên tục ngất xỉu trên mặt đất, chỉ có một người hướng rangoài ra dấu hiệu cho đồng bọn, cái này chỉ có đồng bọn của hắn mớihiểu được, cuối cùng hắn cũng ngất đi.

Huyết Ma nhìn thấy bốn thuộc hạ của mình vừa tiến vào có vài phút làthay phiên ngất xỉu trên mặt đất, không một chút tin tức. Hắn tức giậnnắm lấy một trận pháp sư khác hỏi: " Thật đáng chết, sao bọn họ lạinhanh gục xuống như vậy, ngươi nói thử nguyên nhân cho ta xem."

Trận pháp sư bị Huyết Ma chộp lấy hoảng sợ vội vàng trả lời: " Ma Quânđại nhân, bọn họ vừa rồi dùng dấu hiệu báo cho chúng ta biết, ngàn vạnlần không nên đi vào, trận pháp này vốn chúng ta không có khả năng phágiải."

Huyết Ma nghe xong giận dữ hét lên: " *******, lão tử từ ngàn dặm đếnđây, các ngươi dĩ nhiên bảo không phá được trận pháp này, ta đây cầncác ngươi đến đây làm gì, bất kể các ngươi dùng biện pháp gì , tóm lạiphải phá được trận pháp này cho ta, nếu không lão tử đưa các ngươi đếnchỗ Nhân Ma."

Tư Mã Thiên Hữu chứng kiến Huyết Ma không phá được trận pháp , đứng mộtbên trào phúng nói: " Có người tự mình vô dụng, ngược lại trách mócthuộc hạ, thật không biết xấu hổ."

Huyết Ma tâm trạng đang phiền muộn nghe Tư Mã Thiên Hữu đang một bêntrào phúng, vốn đã cố đè lửa giận xuống nhưng bây giờ cũng không chịuđược, ngón tay phải bắn ra, một đạo chỉ khí màu đen xé gió bay về phíaTư Mã Thiên Hữu.

Tư Mã Thiên Hữu nghĩ không ra Huyết Ma đột nhiên ra tay nhưng hắn chínhlà Tư Mã tộc trưởng chứ không phải là kẻ bình thường, hắn không chútnào yếu thế chém ra hai đạo chân nguyên lực, đón lấy đạo chỉ lực củaHuyết Ma hóa giải vô tung.

Tư Mã Thiên Hữu cả giận nói: " Lão ma, có phải muốn xuất thủ hay khônglão phu tùy thời gian sẽ phụng bồi, đánh lén như vậy sao gọi là namnhân."

" Lão tử chẳng lẻ sợ các ngươi, đánh thì đánh, để cho lão tử lãnh giáo sự lợi hại của tam đại gia tộc thử xem."

Huyết Ma vừa rồi cũng là chỉ là tức giận nhất thời, nên mới đột nhiênra tay vơi Tư Mã Thiên Hữu. Một kích vừa rồi bị Tư Mã Thiên Hữu phá đi,sau này thống lĩnh thuộc hạ như thế nào.

Đông Phương Anh thấy nếu cứ tiếp tục gây cãi như vậy thì Huyết Ma sẽthật sự ra tay nên nói: " Tư Mã lão đệ, đó là chuyện của Ma Tông bọnhọ, chúng ta không nên lắm miệng."

Lưu Vũ Phi thấy bọn họ không có cách nào đột phá Khốn Tiên Trận , khôngmuốn ở nơi này chờ mãi, hắn mang theo Lưu Lôi bọn họ bốn người từ trongphòng đi ra.

Lưu Vũ Phi cùng Lưu Lôi từ trong trận đi ra không khí giữa Huyết Ma vàba đại gia tộc đang rất khẩn trương. Lưu Lôi cười nói: " Thiếu gia,ngài xem bọn hắn đang làm cái gì vậy mà trừng mắt nhìn nhau".

Nghe thấy thanh âm Lưu Lôi, thì không khí đột nhiên thay đổi, vốn haibên đối lập thì giờ phút này tất cả tập trung về vài người Lưu Vũ Phi.Huyết Ma vốn tưởng rằng tự mình hôm nay tối nay phải tới đây vô ích,không tưởng người của Tây Vũ công ty tự động đi ra, thanh âm chói taicủa Huyết Ma vang lên, nói: " Tiểu tử này, Tây Vũ công ty là do ngươilập ra sao? Lập tức đem linh dược của bọn ngươi giao ra đây,nếu khônglão tử san bằng công ty các ngươi.".

Lưu Lôi phản ứng lại: " Có đúng không? Vậy lúc nảy là ai phá không được trận pháp của chúng ta, trút giận lên thuộc hạ mình."

Huyết Ma bị Lưu Lôi nói, tức giận đến nổi điên, lúc nãy làm cho Tư MãThiên Hữu cười nhạo nên hắn lửa giận chưa tiêu, lúc này Lưu Lôi lạinhắc tới, làm cho lửa giận Huyết Ma bộc phát. Trong miệng hắn quát lên:" Muốn chết !" Lời vừa ra khỏi miệng, hắn xuất phi kiếm, một cổ kiếmkhí như thác đổ từ trên trời lao xuống.

Lưu Lôi không chút nào yếu thế, phi kiếm mang theo một cổ kiếm khíngạnh tiếp. "ích ba" một tiếng, hai đạo kiếm khí tấn công cùng một chỗ.Đánh lui Lưu Lôi mười hai bước, khí huyết trong ngực nhộn nhạo, cũngmay không bị thương.

Huyết Ma tưởng rằng một kích nếu không giết được Lưu Lôi thì cũng làmhắn bị thương. Nào ngờ chỉ khiến Lưu Lôi lui ra sau chục bước, không hềbị thương thật là ngoài ý muốn của hắn. Huyết Ma bây giờ tin tưởng lờiLôi Thiên Hành ngày đó, phi kiếm trong tay tất cả mấy người này đều làcực phẩm trong cực phẩm. Huyết Ma đối với phi kiếm trong tay Lưu Lôilại nổi lòng tham, hai mắt sáng lên nhìn phi kiếm trong tay Lưu Lôi,hình như là đã bị hắn nắm được trong tay vậy.

Lưu Vũ Phi quan tâm nói: " Lưu Lôi, không có việc gì chứ."

" Thiếu gia, ta không có việc gì, chỉ là trước ngực có một chút khó chịu thôi."

Lưu Vũ Phi truyền một cổ thần nguyên lực chạy một vòng trên người LưuLôi. Lưu Lôi vốn có chút khó chịu trước ngực, chỉ một chút là ổn. LưuVũ Phi nhìn Lưu Lôi gật đầu bảo hắn lui ra phía sau nhìn. Lưu Vũ Phiquay về phía Huyết Ma nói: " Các hạ là tiền bối sống mấy trăm năm rồisao lại ra tay với một hài tử, chuyện này truyền ra ngoài ta xem ngươithật không còn mặt mũi."

Huyết Ma cuồng vọng nói: " Tiểu tử bây giờ các ngươi biết ta lợi hạithế nào, các ngươi mang linh dược ra đây , vừa rồi ta chỉ sử dụng nămtầng tu vi, lần sau sẽ không hạ thủ lưu tình."

Huyết Ma vì đe dọa Lưu Vũ Phi nên cố ý đem tu vi của mình nói lên caomột chút, Lưu Vũ Phi thản nhiên nói: " Ngươi nếu muốn linh dược, chỉbằng dùng chính bản lãnh của mình tới mà lấy, ta cảnh cáo ngươi mộtcâu, linh dược này không phải dễ dàng lấy được đâu, cẩn thận coi chừngphải bồi cả tính mạng của ngươi."

Lưu Vũ Phi nhìn ba người Đông PhươngAnh nói: " Các ngươi cũng cùng lên đi, chỉ cần có thể đánh bại ta, linhdược bên trong tùy các ngươi lấy, bây giờ để cho ta xem thử mấy ngườicác ngươi có khả năng lớn như thế nào."

Đông Phương Anh thấy Lưu Vũ Phi cuồng vọng như thế, dám yêu cầu ba nhàbọn họ liên thủ cùng Ma Tông. Nghe khẩu khí của Lưu Vũ Phi, hình nhưvốn không hề xem họ vào mắt. Cho dù tính tình Đông Phương Anh có tốt cỡnào cũng không thể nhẫn nhịn nổi ngữ khí này, nói: " Các hạ thật sự làkhẩu khí quá lớn. Ba đại thế gia chúng ta cũng chưa từng bị người taxem nhẹ như vậy, các hạ yên tâm đi, chút nữa chúng ta nhất định sẽ lãnhgiáo bản lĩnh của ngươi, ta xem không cần phải liên thủ đâu."

Huyết Ma và bốn Tuần Ma Sử sớm đã không nhịn nổi nữa, hắn mặc kệ ba đạigia tộc có muốn liên thủ với hắn hay không, bây giờ hắn chỉ nghĩ đánhbại Lưu Vũ Phi, đòi linh dược. Năm người đều xuất ra pháp bảo của mình,giờ phút này nhìn Lưu Vũ Phi không còn giống như ngày thường nữa. Hắnvà thiên địa như đã hòa thành một thể, trên thân tỏa ra một cỗ sát khíuy nghiêm lãnh lệ làm cho kẻ khác chợt thấy lạnh trong tâm. Đám ngườiHuyết Ma nhìn thấy Lưu Vũ Phi vốn rất bình thường lại biến đổi như vậy,nhìn thấy cỗ khí thế và sát khí đó, làm cho bọn họ không cách nào xuốngtay.

Theo áp lực Lưu Vũ Phi phóng ra càng ngày càng lớn, mấy người Huyết Marốt cuộc chịu không được, rồi đột nhiên phát ra thế công, trong vàigiây năm đạo thanh mang tăng vọt bắn ra , lạnh lẽo như những con rắnđộc, trong không khí rốt cuộc không cách nào chịu được năm đạo thanhmang ma sát, phát ra dấu vết bị nghiền nát. Mắt thấy năm đạo thanh mangrơi vào trên người Lưu Vũ Phi, tất cả đều khẩn trương nhìn vào giữasân, đến lúc này, Lưu Vũ Phi đã động, thân thể hắn theo góc độ khôngthể tư nghị, xuyên qua lại giữa khe hở của năm đạo thanh mang. Một trậntiếng vang ầm ầm nổ to, từ vị trí Lưu Vũ Phi đứng truyền ra, trên mặtđất bị năm đạo thanh mang này bổ thành cái hố to sâu vài thước.

Người của ba đại gia tộc cảm thấy Lưu Vũ Phi thật đáng sợ, trong số bọnhọ không có một người nào dám tự nhận ngay giữa thế công này, trừ phimất mạng thì không còn cách nào tránh thoát.

Huyết Ma bọn họ nghĩ rằng một kích này mà Lưu Vũ Phi cũng dễ dàng thoátra, tâm lý không khỏi có chút hoảng sợ, bọn họ biết rõ uy lực của mộtkích vừa rồi. Lưu Vũ Phi ở một bên cười nhạo nói: " Chỉ bằng vào tu viđó của các ngươi, vậy mà cũng dám có chủ ý với linh dược của ta."

Nói xong sát khí trên mặt hắn chợt lóe, lạnh nhạt nói: " Vừa rồi ta nóibất luận kẻ nào có chủ ý với linh dược của ta đều phải đổi mạng, cácngươi tự cầu phúc ngay bây giờ đi, Lưu Lôi các ngươi xem cho kỹ, ta làmsao sử dụng Thanh Liên kiếm quyết."

Nói xong thân ảnh hắn chợt lóe, cả người bay lên trời, đứng ở giữakhông trung. Hai tay phiên chuyển càng lúc càng nhanh, không khí chungquanh hắn vặn vẹo dữ dội, nguyên khí trong thiên địa hội tụ quanh ngườihắn, uyển chuyển linh động, ở bốn phía người hắn hoàn toàn liễu nhiễu,dày đặc kín kẽ, càng lúc càng nhiều, mở thành hơn mười thanh phi kiếmchừng ba, bốn tấc. Đến lúc này, Lưu Vũ Phi quát nhẹ một tiếng: " ThanhLiên kiếm quyết, kiếm chi tuyệt sát."

Phi kiếm đang vây vòng quanh thân Lưu Vũ Phi chợt bộc phát, hơn mườithanh phi kiếm thuần năng lượng hình thành, với tốc độ mắt thường khôngthể nhìn thấy, hóa thành từng đạo cột sáng bay về phía năm người HuyếtMa.

Màu trắng quang mang hình thành phi kiếm ở trong mặt đất tối đen nhìnnhư một đoàn quang cầu, trên không gian ầm ầm bộc phát. Giống như hàngtrăm viên thuốc nổ bị tạc trúng làm cho những người có mặt không saođứng vững mà đều lui về phía sau. Mà ở trung ương nổ mạnh, thuộc hạ củaHuyết Ma là bốn Tuần Ma Sử bị tạc nổ đến thịt da tan nát, tan thành mâykhói.

Hiện trường chỉ còn có một mình Huyết Ma toàn thân quần áo nát bét đangquỳ trên mặt đất. Một chiêu đã đánh trọng thương Huyết Ma một đời lẫylừng, bốn Tuần Ma Sử tan thành mây khói. Đây là tu vi như thế nào,người của ba đại gia tộc hiện giờ trong lòng vô cùng hối hận.

Huyết Ma vào lúc trước khi Lưu Vũ Phi phóng ra phi kiếm thì đã lôi mộtTuần Ma Sử ra làm tấm chắn, nhờ như thế hắn mới tránh thoát được mộtkiếp này.

Lưu Vũ Phi nghĩ không ra Huyết Ma lại không có nhân tính như vậy, vìbảo vệ tính mạng lại hy sinh ngay thuộc hạ của mình. Huyết Ma mặc dùtránh được một kiếp, nhưng giờ phút này hắn cũng không hơn gì, chấn nổvừa rồi cũng đã làm tâm thần hắn bị thương nặng. Hắn muốn khôi phục ítnhất cũng phải tu dưỡng vài năm thời gian.

Lưu Vũ Phi lạnh lùng nói: " Lão đầu, nghĩ không ra ngươi lại là ngườinhư thế, vì bảo trụ tính mạng mà đem thuộc hạ của mình làm bia đỡ đạn,lần sau ta xem ngươi còn có thể lấy cái gì mà ngăn cản."

Thời khắc nguy cơ, Huyết Ma làm gì còn dám giao thủ cùng Lưu Vũ Phi,hắn xuất ra pháp bảo bảo vệ tính mạng cuối cùng, một cái chuông nhỏ.Đông Phương Anh vừa nhìn thấy cái chuông thì kinh hãi thất sắc nói: "Truy Hồn Linh, Huyết Ma không nghĩ tới ngươi dám thu lấy chín mươi chínvạn chín ngàn oan hồn chế luyện ra Truy Hồn Linh này, chẳng lẽ ngươikhông sợ thiên kiếp giáng lâm lên người hay sao?"

Huyết Ma khàn khàn nói: " Lão tử có quản mẹ gì thiên kiếp, chỉ cần cóthể làm cho thực lực của lão tử mạnh mẽ, sợ con mẹ nó thiên kiếp gì."

Lưu Vũ Phi nghe Đông Phương Anh nói cái chuông kia của Huyết Ma là dochín mươi chín vạn chín ngàn oan hồn chế luyện mà thành, bèn hạ quyếttâm đem Huyết Ma trừ khử, miễn để lại hắn trên đời làm cho thêm ngườibị thương tổn.

Lưu Vũ Phi kháp một Thải Thần thủ ấn, Huyết Ma thấy tình thế không ổn,cắn nát đầu lưỡi của mình, phun ra một ngụm bổn mạng tinh nguyên vàotrên Truy Hồn Linh. Tay trái làm mấy thủ thế kỳ quái, hét lớn mộttiếng: " Sất!"

Truy Hồn Linh bay lên trời, chợt tăng vọt mấy lần. Từ Truy Hồn Linhtoát ra mấy cỗ khói đen, từ từ biến thành hình người. Phảng phất biếtthành thật thể, nhưng lại phiêu phiêu đãng đãng, như sương như khói baytới bay lui. Theo sự xuất hiện của nó, giống như có một cô hồn dã quỷđã được thả ra, một tiếng rên vô cùng ai oán vang lên, vang vọng khắpbầu trời đêm. Cỗ khói đen càng ngày càng đậm, chậm rãi biến thành một ulinh thật thể, phiêu hốt giữa không trung.

Đông Phương Anh kinh hãi thất sắc còn hơn lúc nhìn thấy Truy Hồn Linh,kinh hô: " Nhanh! Nhanh! Nhanh đây là Oán Linh Vương, người đạt tớiPhân Thần kỳ mau bỏ chạy, trời ạ! Huyết Ma tên này thật đáng chết, làmsao luyện thành vật như vậy, ngươi chẳng lẽ không sợ người trong thiênhạ bổ sống ngươi hay sao."

Oán Linh Vương, là do vô số oan hồn cắn nuốt lẫn nhau, còn thừa lại mộtoan hồn cuối cùng mà thành. Bởi vì nó cắn nuốt vô số oan hồn, kể cả kýức của linh hồn đó, khiến cho nó không thể nào tiêu hóa được. Cuối cùngthành một loại vật chỉ có bản năng mà không có tư tưởng. Hơn nữa OánLinh Vương này sau khi hoàn thành, người khống chế nó phải dùng linhhồn của sinh vật nuôi dưỡng, nếu không sẽ cắn trả rất nguy hiểm, cũngnói lên mỗi người sở hữu Oán Linh Vương, mỗi người đều phải giết người.Oán Linh Vương vốn hung tàn, mỗi khi xuất hiện, nó sẽ giết chết nhữngsinh vật sống trong phạm vi trăm dặm, nuốt chửng linh hồn của bọn họ.Mà nó lại thích nhất là cắn nuốt linh hồn của con người, nhất là nhữnglinh hồn có oán khí, mỗi khi nó nuốt được một người, lực lượng của nósẽ gia tăng.

Ba trăm năm trước, từng có một oán linh như vậy hiện thế, lúc ấy nógiết tất cả những sinh linh trong tầm mắt nó, trong lúc nhất thời sinhlinh đồ thán không thôi. Cuối cùng do tu chân giới Côn Lôn phái có sáucao thủ Phân Thần trung kỳ và hậu kỳ vì muốn giết chết nó mà mất cảthân thể, cuối cùng bị một cao thủ Độ Kiếp kỳ của phái Côn Lôn tiêudiệt.

Hôm nay Đông Phương Anh lại nhìn thấy oán linh thì làm sao mà khôngkinh hoảng. Huyết Ma nhìn thấy mấy người Lưu Vũ Phi đều chú ý vào OánLinh Vương, canh ngay lúc họ sơ ý mà sưu một tiếng, bay vọt lên trờichạy trốn, ngay cả Truy Hồn Linh hắn khổ cực luyện chế mà cũng khôngcần nữa.

Lưu Vũ Phi nghĩ không ra trong lúc này mà hắn lại bỏ chạy, vừa muốnphản ứng thì đã không còn kịp, không thể làm gì khác hơn là nhìn theophương hướng bỏ chạy của Huyết Ma, hung hăng nói: " Lần này xem ngươimạng lớn, lần sau coi ta có diệt được ngươi không."

Oán Linh Vương đã hoàn toàn từ trong Truy Hồn Linh đi ra. Nó đi ra mangtheo một cỗ oán khí ngập trời, bạo lệ, âm u tiến công vào tâm tình củangười khác. Lưu Lôi bọn họ mấy cô nhi, bởi vì không có kinh nghiệm ởphương diện này, không cẩn thận một chút đã bị cỗ âm khí này ảnh hưởngtới. Lập tức nó dẫn phát tâm ma trong nội tâm của bọn họ, Lưu Vũ Phinhìn thấy vẻ mặt của đám người Lưu Lôi đã hiện lên vẻ dữ tợn, hắn nhẹgiọng quát khẽ vài câu phạm âm của Thất Thải Thần Quyết. Phạm âm nhuhòa đã xóa khai được tâm tình của mấy người Lưu Lôi. Lưu Vũ Phi thấybọn họ không có việc gì nữa thì nói: " Lưu Lôi, mấy người các ngươi đếnđối phó với Oán Linh Vương này đi, nếu các ngươi có thể biểu hiện nănglực của mình trong tình huống này, đối với cảnh giới của các ngươi sẽtăng lên thật lớn."

Lưu Lôi bọn họ gật đầu, mỗi người đều lộ ra ánh mắt trang nghiêm. Phạmâm của Lưu Vũ Phi vừa ngừng lại, cỗ oán khí lại một lần nữa ảnh hưởngđến tâm thần của mấy người Lưu Lôi. Tâm cảnh của họ hiển nhiên khôngcao như tu vi của họ, trong cỗ oán khí này mà có khả năng bảo trì tâmlinh thanh tỉnh là đã không tệ, làm sao còn có thể ra tay.

Oán Linh Vương nhìn thực vật trước mắt lộ ra tia cười tàn khốc. Hai tayhợp lại, quay về mấy người Lưu Lôi bổ xuống, tốc độ cực nhanh, khiếncho Lưu Lôi bọn họ căn bản không cách nào tránh né, mắt thấy Lưu Lôibọn họ sẽ chết ngay dưới một quyền này.

Lưu Vũ Phi liền xuất quyền đón lấy một quyền nặng nề của Oán LinhVương, một tiếng nổ phanh, Lưu Vũ Phi bất động đứng trước mặt mấy ngườiLưu Lôi, thân thể cao lớn của Oán Linh bị một quyền này của Lưu Vũ Phiđánh bay hơn mười thước, rơi vào bên cạnh người của ba đại gia tộc.

Oán Linh Vương nhìn thấy một thựcvật nhỏ như kiến trong mắt nó mà lại có thể đánh bay nó, rất không hàilòng, bộc phát ra một trận rống giận. Ba đại gia tộc bên cạnh nó quảthật là không may, Oán Linh Vương đem bọn họ làm mục tiêu trả thù. Nóquay về người của ba đại gia tộc xuất ra một trận quyền cước rối loạn,tiếng vang ầm ầm, chỉ thấy đất vàng bay lên, không khí giống như sôitrào lên, trong thiên địa phảng phất cũng hơi bị chấn động. Người củaba đại gia tộc bị tập kích bất ngờ làm cho mông muội, y hệt như nhữngchiếc lá rụng lúc cuồng phong thổi tới, không ngừng bị đánh bay rangoài. Mặc dù người của ba đại gia tộc tránh thoát thế công kích này,nhưng Đông Phương Anh bọn họ hô hấp nặng dần, bộ dáng như kiệt sức, cómấy người không kịp né tránh đã bị quyền chưởng công kích trúng, chấnthương nội phủ, khóe miệng chảy ra một tia tơ máu.

Đông Phương Anh là tu sĩ, bọn họ đối với chuyện đánh nhau bằng tay chânnày cũng không quen, chỉ biết né tránh công kích của Oán Linh Vương,bay lên giữa không trung. Đông Phương Anh không biết Lưu Vũ Phi có cố ýđánh Oán Linh Vương tới bên cạnh bọn họ hay không, người của ba đại giatộc trong lòng đều mắng to Lưu Vũ Phi vô sỉ. Lưu Vũ Phi cũng không lonhiều như vậy, hắn nhìn thấy Oán Linh Vương tìm tới người của ba giatộc, thì trong lòng cảm thấy thích thú và thư giãn.

Đông Phương Anh biết, trừ khi dựa vào chính mình chứ đừng mong hy vọngở Lưu Vũ Phi.Oán Linh Vương nhìn thấy mấy thực vật này, dưới sự côngkích của nó, còn có thể chạy nhanh như vậy. Nó quay về Đông Phương Anhbọn họ hét lên một trận điên cuồng, bay lên trời, lại công kích ngườicủa ba đại gia tộc.

Đông Phương Anh bọn họ chạy thoát lần công kích đầu tiên của Oán LinhVương, dĩ nhiên bọn họ không để cho nó có cơ hội công kích lần thứ hai.Người của ba gia tộc, tất cả đều phun ra phi kiếm của mình, miệng lẩmbẩm. Mười mấy người đồng thời quay về Oán Linh phát ra một đạo kiếmkhí.

Hơn mười đạo kiếm khí hội tụ thành những đạo kiếm quang thật lớn, nhấtthời đất bằng tự nhiên nổi lên một đoàn quang mang thật hoa mỹ như lưuly. Vô số quang ảnh tựa như trăng tròn do người của ba gia tộc tiếp dẫnliên tiếp xuất ra, hướng thẳng tới Oán Linh Vương.

Oán Linh Vương trong sự công kích cường đại của năng lượng này, cho dùhắn là thuần năng lượng hình thành, cũng phải bị thương nặng. Một cánhtay đã toàn bộ bị cắt đứt, Oán Linh Vương đã bị thương, càng bộc phátra lửa giận ngập trời, người đối với hắn bất quá cũng chỉ là thực vật,bây giờ nó lại bị thực vật đánh thương, đầu tiên là bị Lưu Vũ Phi mộtquyền đánh bay, rồi sau lại bị người của ba gia tộc hợp lực đánhthương. Oán Linh Vương dựa vào việc mình là thuần năng lượng thể, lạilần nữa hiện ra một cánh tay. Nó quay về giữa người của ba gia tộc giữakhông trung, cuống quýt huy quyền, một viên cầu năng lượng chói mắt bayvề phía ba tộc trưởng ba gia tộc.

Đông Phương Anh sớm có chuẩn bị, quay về quả cầu năng lượng hét lên mộttrận âm thanh làm cho quả cầu năng lượng còn chưa bay đến gần người đãnửa đường nổ tung. Trong lúc nhất thời, tiếng nổ oanh long vang lênđinh tai nhức óc. May mắn nơi này là chỗ hẻo lánh, chung quanh không cóngười ở, nếu không thì chính phủ Thượng Hải chắc là rất bận rộn.

Người của ba gia tộc dưới sự công kích của chính mình, mặc dù làm choOán Linh Vương bị thương tổn, nhưng muốn hoàn toàn tiêu diệt Oán Linhthì có điểm khó khăn, mấy người bị thương lúc đầu đã sớm lui sang bênkhông còn sức chiến đấu, bây giờ nhân số từ mười bốn người thì chỉ cònchín người.

Lưu Vũ Phi ở một bên chỉ điểm cho Lưu Lôi bọn họ, cơ hội đứng xem tìnhhuống như vậy cũng không nhiều, Lưu Lôi bọn họ nên cố gắng học tậpnhững kỹ xảo đánh nhau như thế. Lưu Vũ Phi ở một bên có vẻ vô cùng nhànnhã, thấy vậy người của ba gia tộc càng tức giận. Tư Mã Thiên Hữu,hướng qua Đông Phương Anh nháy mắt, ý bảo dẫn dụ Oán Linh Vương qua chỗLưu Vũ Phi để hắn cũng nếm thử lợi hại của nó.

Tư Mã Thiên Hữu ra dấu xong, liền một bên đối kháng Oán Linh Vương, mộtbên từ từ lui qua chỗ Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi phát hiện ra ý đồ của bagia tộc, đối với cách làm này của họ rất khinh thường. Hắn cười lạnhvài câu, cười nhạo nói: " Nhiều người như vậy mà ngay cả một oán linhcũng không thu thập được, còn tự xưng mình là cái gì mà ba đại gia tộc,chỉ bằng vào những nhân vật tam lưu như các ngươi, ngoại trừ việc lậpâm mưu nhỏ nhặt thì làm được gì chứ."

Người của ba gia tộc mỗi người đều tức giận đến điên lên, nếu khôngphải bị Oán Linh Vương giữ chân, sợ rằng đối tượng bị vây công chính làLưu Vũ Phi. Tư Mã Thiên Hữu nhịn không được nổi giận mắng: " *******,lão tử ở chỗ này khổ cực ngăn cản Oán Linh Vương, ngươi ******* còn ởđó nói nhảm khiêu khích, ngươi cho là nó dễ đối phó như vậy hay sao,nếu ngươi không sợ nó thì đâu có ném nó qua bên chúng ta chứ." Tư MãThiên Hữu do quá căm tức nên không còn chút phong độ nào, ngay cả lờinói thô tục mà cũng nói ra.

Tinh quang trong hai mắt của Lưu Vũ Phi chợt lóe, hắn đối với Tư MãThiên Hữu vốn rất phản cảm, bây giờ Tư Mã Thiên Hữu dám chửi mắng hắn,ngay ca Lưu Lôi đối với Tư Mã Thiên Hữu cũng phát ra ánh mắt đằng đằngsát khí. Nhìn thấy sát khí trên mặt Lưu Vũ Phi, Đông Phương Anh khôngkhỏi âm thầm kêu khổ, hắn vốn đối với thực lực của Lưu Vũ Phi có điểmsợ hãi, bây giờ thì khổ rồi, một câu nói của Tư Mã Thiên Hữu đã hoàntoàn làm cho Lưu Vũ Phi nổi giận. Trước mắt còn chưa thu thập Oán LinhVương, bây giờ lại chọc giận Lưu Vũ Phi. Lúc này Oán Linh Vương cáchLưu Vũ Phi càng ngày càng gần, Đông Phương Anh bọn họ đưa mắt ra dấucho nhau, quát: " Khởi." Họ cùng dùng một chiêu, chín người phát racùng lúc, lui ra hơn mười thước tới khoảng đất trống bên ngoài.

Oán Linh tựa hồ đối với việc vừa rồi mình bị Lưu Vũ Phi đánh bay, chonên khi người của ba đại gia tộc tản ra, nó liền đem lửa giận phát lênngười Lưu Vũ Phi. Công kích của Oán Linh Vương là thuần bản năng, đốivới Lưu Vũ Phi không có một chút tác dụng. Thất Thải Thần Giáp trênngười hắn cũng không phải thứ như Oán Linh Vương có khả năng công phá.Lưu Vũ Phi không muốn lãng phí thời gian nhiều thêm trên người Oán LinhVương, mặc cho nắm đấm của hắn đánh vào người, Thất Thải Thần Giáp bộcphát ra một quang mang màu trắng ngăn cản nắm đấm của oán linh cách xahắn mười thước giữa không khí. Trong mắt người bên ngoài, hình như mỗimột quyền của oán linh đều đánh lên người Lưu Vũ Phi. Người của ba giatộc càng nhìn càng kinh hãi, vừa rồi bọn họ đều nếm qua sự lợi hại củaoán linh, lực lượng ẩn chứa vô cùng của nó, có thể đập núi vỡ đá cũngkhông sai.

Hung linh vương, cũng phát hiện người nho nhỏ trước mắt này là người màhắn không có khả năng ứng phó. Trong bản năng muốn chạy trốn rời xa LưuVũ Phi, Lưu Vũ Phi sao có thể cho hắn được như mong muốn, hắn kháp mấythủ ấn quát: " Thiên đế thần uy, Thiên khiển chi hỏa." Thiên hỏa Lưu VũPhi đưa tới cùng với thiên hỏa do Lưu Tinh đưa tới lại khác nhau rấtlớn, bất kể mục tiêu là Oán Linh Vương hay là ba đại thế gia bên cạnh,cũng có thể cảm nhận được áp lực phía chân trời đưa đến. Oán Linh Vươngđã phát hiện tình huống không ổn, tăng tốc độ nhanh hơn muốn thoát khỏiLưu Vũ Phi. Lúc này trên bầu trời hạ xuống một đạo hỏa quang màu trắng,vây quanh thân thể Oán Linh Vương, hắn phát ra vài tiếng kêu thê thảm.Chỉ trong vài phút thời gian thì đã bị thiên hỏa thiêu đốt tan thànhmây khói.

Đông Phương Anh bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lưu Vũ Phi, mườimấy người bọn họ đánh suốt nửa ngày mà còn bị Oán Linh Vương làm bịthương mấy người. Lưu Vũ Phi chỉ xuất ra một pháp thuật mà đã thu thậpđược nó, đây là sự chênh lệch lực lượng lớn như thế nào. Đông PhươngAnh bây giờ mới biết được, tự mình thật là khờ khạo, với tu vi của mìnhtrong mắt Lưu Vũ Phi chẳng khác gì một đứa con nít. Khó trách hắn lạicuồng vọng như vậy, hơn nữa thêm chuyện vừa rồi Tư Mã Thiên Hữu đã mùquáng không biết chết mà nhục mạ Lưu Vũ Phi. Đông Phương Anh hy vọnghắn hạ thủ lưu tình đối với bọn họ, nếu không hai phần thực lực của bađại gia tộc phải lưu lại nơi này rồi.

Tư Mã Thiên Hữu và Âu Dương Côn cũng nhìn thấy thực lực của Lưu Vũ Phibiểu hiện ra làm cho họ choáng váng đứng ngây ra. Bọn họ biết kế tiếpLưu Vũ Phi sẽ đối phó bọn họ. Lưu Vũ Phi cười lạnh hướng ba gia tộc đitới, mấy người của Tư Mã gia tộc sợ Lưu Vũ Phi đột nhiên làm khó dễ, sẽbất lợi đối với Tư Mã Thiên Hữu, liền vây quanh người hắn để bảo vệ.Lưu Vũ Phi cười nhạo nói: " Tư Mã Thiên Hữu không phải vừa rồi ngươirất kiêu ngạo hay sao, sao bây giờ lại trốn ở sau lưng người khác,chẳng lẽ ngươi cũng là một tên sợ chết hay sao?"

Tư Mã Thiên Hữu dù sao cũng là tộc trưởng của một gia tộc, làm sao lạiđể cho người ta chê cười như thế. Hắn từ trong đám người đi ra, nói: "Tại hạ tự nhận không phải đối thủ của ngươi, hôm nay chửi mắng ngươichính là ta, không có quan hệ tới người nào, hy vọng các hạ có thểbuông tha những người khác."

Lưu Lôi ở một bên trào phúng nói: " Thực lực không bằng người thì đòicầu hòa, nguyên trước không phải rất ép bức người hay sao? Ngươi nghĩrằng chúng ta dễ nói chuyện như vậy hay sao? Muốn tới thì tới muốn đithì đi." Lưu Lôi còn muốn nói thêm, Lưu Vũ Phi đã phất tay ngăn hắnlại.

Mấy người của Tư Mã gia tộc cũng kêu lên: " Tộc trưởng, chúng tôi cùng ngài cùng tiến cùng lui."

Đông Phương Anh và Âu Dương Côn cũng đồng thời nói: " Hai nhà chúng tacũng có trách nhiệm đối với chuyện này, chúng ta biết bằng vào tu vicủa các hạ, cho dù người của ba nhà chúng ta có cùng lên cũng khôngphải là đối thủ, nhưng nếu muốn cho ba nhà chúng ta giống như một đốngcát bị chà đạp, vậy thì cũng không thể, ít nhất chúng ta có thể liềumạng chiến đấu tới người cuối cùng."

Lưu Vũ Phi đối với lời nói của ĐôngPhương Anh cũng không hề đặt chút nào trong lòng, đám liên minh gia tộcnày hắn không có một chút hảo cảm nào. Nếu không phải ỷ lại vào việcliên minh nên thực lực mạnh hơn so với người khác thì làm sao đối vớivật của người ta lại nổi lên lòng tham. Thật không biết bọn họ khổ tunhiều năm là vì cái gì. Lưu Vũ Phi thản nhiên nói: " Các ngươi coi nhưlà người tu chân, chẳng những tham vật của người, còn muốn dựa vào thựclực của mình mà khi ếp người, hôm nay thực lực của ta so với cácngươi mạnh hơn, ngươi không có biện pháp nên đành yếu thế, nếu ngượclại chúng ta không có thực lực này, giờ phút này sớm đã nằm trên mặtđất. Nếu không từng có người nói với ta ba nhà các ngươi bình thườngcũng không tệ, ta nhất định sẽ xem các ngươi giống như người của MaTông, tất cả đều tiêu diệt, miễn để lại trên đời gây họa cho ngườikhác, nhưng nếu ta dễ dàng buông tha cho các ngươi, vậy không giống nhưcách làm người của ta, hôm nay ta phải cho các ngươi một chút giáohuấn."

Đông Phương Anh mấy người nghe nửa câu đầu của hắn thì tưởng rằng hắnkhông truy cứu nữa, nhưng nửa câu sau vừa ra thì bọn họ đều sợ hãi.Người của ba gia tộc toàn bộ tinh thần đều đề phòng, bọn họ không biếttheo lời hắn thì việc giáo huấn sẽ như thế nào, đồng thời kháp vô sốtrận pháp phòng ngự bỏ vào trên người. Quá rõ ràng với thực lực của LưuVũ Phi, bọn họ có phản kháng cũng là vô dụng, vạn nhất làm cho hắn nổigiận ai có thể cam đoan hắn có thể hạ sát thủ hay không.

Hai tay Lưu Vũ Phi cuống quýt lưu chuyển, một đám thủ ấn quỷ dị hìnhthành dạng phù rơi vào người của ba gia tộc. Theo phù tự hạ xuống ĐôngPhương Anh bọn họ cảm thấy chân nguyên lực trong cơ thể từ từ biến mất.Đến cuối cùng đã hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy, trong bối rốingười của ba gia tộc tất cả đều vận khởi tâm pháp bổn môn thì phát ệntrong cơ thể vốn không còn chân nguyên lực cho bọn họ vận chuyển. Tư MãThiên Hữu, Đông Phương Anh, Âu Dương Côn mấy người tất cả đều trợn trònmắt. Giờ phút này bọn họ một chút chân nguyên lực cũng không có, cùngngười thường thì giống nhau, đối với bọn họ mà nói thì có khác gì mấtđi tính mạng.

Người của ba gia tộc đều chịu không được đả kích này, vài người đã hônmê bất tỉnh. Đông Phương Anh môi có chút mấp máy, muốn nói cái gì nhưngvẫn nói không ra lời. Tư Mã Thiên Hữu rống to tiến lên muốn liều mạngvới Lưu Vũ Phi. Bằng vào năng lực của hắn bây giờ, còn chưa vọt tớitrước mặt Lưu Vũ Phi đã bị Lưu Lôi một cước đá bay. Đông Phương Anh vàÂu Dương Côn vội vàng đi qua giúp hắn đứng lên, những người phía sauđều có vẻ mặt như muốn ăn thịt người, nhìn chằm chằm Lưu Lôi. Ánh mắtnếu có thể giết người, thì Lưu Vũ Phi và Lưu Lôi giờ phút này sớm đãtan thành mây khói.

Đông Phương Anh nói: " Các hạ, không cảm thấy trừng phạt như vậy là quánặng hay sao? Phải biết rằng chúng ta khổ tu mấy trăm năm mới có tu vibây giờ, các hạ phế đi còn không bằng giết hết chúng ta đi."

Lưu Vũ Phi thản nhiên nói: " Ta không có trừng phạt nặng, hơn nữa cũngkhông có phá tu vi các ngươi, nhưng chỉ là phong ấn lại thôi, mười nămsau nếu các ngươi có sửa đổi, ta sẽ giải trừ phong ấn trên người cácngươi." Lưu Vũ Phi nói xong mang theo mấy người Lưu Lôi trở vào trongcông ty.

Khi Lưu Vũ Phi đi khỏi không lâu, thì người của ba gia tộc đều lảo đảođi trở về. Thực lực không bằng người, họ còn có thể nói cái gì, ĐôngPhương Anh và Âu Dương Côn thở dài. Thực lực của ba gia tộc lần này tổnhao nhiều, nhiều cao thủ như vậy mà chỉ một buổi tối đã biến thànhngười bình thường. Bây giờ nếu bị kẻ thù phát ện, bọn họ trừ cái chếtthì không còn cách nào phản kháng.

Ngày hôm sau, là ngày Lưu Vũ Phi đáp ứng Tô Thiến sẽ dẫn nàng đếnThượng Hải. Lưu Vũ Phi thuấn di hai lần, đã mang Tô Thiến đến, ba cônhi bảo vệ cho nàng thì ở lại trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ. Hơn một thángnày Tô Thiến ở lại trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ tu luyện, tu vi cũng đãthuận lợi đạt tới Tích Cốc kỳ, rất nhanh sẽ tiến vào Kim Đan kỳ. Lưu VũPhi đối với sự tu luyện của Tô Thiến khen ngợi một phen, đã thỏa mãntâm lý thường có của con gái.

Lưu Vũ Phi trước hết giới thiệu Tô Thiến với gia đình Lý Hưởng, sau đómang theo Tô Thiến đi lên đường chính của Thượng Hải dạo chơi. Lưu VũPhi ở tại một tòa lầu gặp lại một người quen, Tĩnh Huyền đạo trưởng.Nhìn Tĩnh Huyền đạo trưởng mặc trang phục đạo sĩ, ở trong tòa lầu liềnnổi bật ngay. Lưu Vũ Phi mang theo Tô Thiến, hướng Tĩnh Huyền đi tới,Tĩnh Huyền cũng thấy được Lưu Vũ Phi, hai mắt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợhãi và ngoài ý muốn. Lưu Vũ Phi đi qua lên tiếng: " Tĩnh Huyền đạotrưởng, sao ngươi lại tới đây, thật sự là có thể gặp nhau không thểtính trước được a, từ lần trước chúng ta tạm biệt mới ngắn ngủn hơn mộttháng, không nghĩ tới lại gặp lại nhanh như vậy, lại đây ta giới thiệuvới ngươi một chút, đây là đạo lữ của ta tên là Tô Thiến."

Tĩnh Huyền làm một lễ, nói: " Chào Tô thí chủ, thật cao hứng quen biếtcô." Tiếp theo hướng Lưu Vũ Phi nói: " Đúng vậy! Có thể gặp lại tiểuhữu thật sự là vinh hạnh lớn lao, lần này bần đạo đến quả thật có chútviệc, nơi này nhiều người, nói chuyện không tiện, chúng ta có thể tìmchỗ nào đó ngồi xuống từ từ nói, từ lần trước chia tay với thí chủ, bầnđạo đối với tiểu hữu vẫn đều nhớ mãi không quên. Gia sư từng dặn dòqua, lần sau nếu gặp lại tiểu hữu nhất định phải mời đến Tam Thanh Sơnchúng ta tham quan."

Lưu Vũ Phi ha ha cười to nói: " Tiểu tử không dám, Tĩnh Huyền đạotrưởng, hay là đến chỗ của ta, nơi đó rất u tĩnh sẽ không ai quấy rầychúng ta cả."

Tĩnh Huyền thật ra rất muốn cùng Lưu Vũ Phi xã giao, hắn đối với Lưu VũPhi rất khâm phục cũng muốn để cho Lưu Vũ Phi chỉ điểm hắn một chút.Lưu Vũ Phi mang theo Tĩnh Huyền trở về công ty, hắn đưa Tĩnh Huyền đếnmật thất dưới đất. Tĩnh Huyền đối với đại trận bên ngoài của công tyrất là hâm mộ, trận pháp lớn như vậy, đem cả công ty bao quanh thật làkín kẽ. Hắn đối với việc bố trí trận pháp của Lưu Vũ Phi càng bội phụckhông thôi.

Mặc dù Tĩnh Huyền cố tình muốn thử xem uy lực của Mê Tiên Trận, nhưngLưu Vũ Phi đã khuyên răn hắn. Lưu Vũ Phi cũng không muốn hắn có tổnthất gì vì dù sao cũng là khách. Dưới mật thất, Tĩnh Huyền uống mộtchén nước Lưu Lôi đưa lên, hỏi: " Tiểu hữu, công ty này là của ngươisao?"

" Đúng vậy, có gì không?"

" Nga, không có gì, chỉ là tò mò thôi. Nhân vật giống như tiểu hữu vậysao vẫn còn mở công ty ở ngoài thế tục, sản phẩm của công ty tiểu hữusản xuất trọng yếu lắm hay sao, ta xem bên ngoài ngươi còn dùng trậnpháp bảo vệ."

Lưu Vũ Phi cười cười nói: " Thật ra có gì đâu, chỉ bất quá là sản xuất dược phẩm thôi, cũng chẳng có gì."

" Không biết tiểu hữu sản xuất dược phẩm gì vậy?" Tĩnh Huyền thật sự làtò mò, người như Lưu Vũ Phi mà cũng sản xuất dược phẩm. Nhưng khi hắnvừa mở miệng hỏi thì thấy mình quá thất lễ, sắc mặt có chút đỏ lên.

Nếu người khác hỏi như vậy, Lưu Vũ Phi có thể đã cho hắn thấy sắc mặtcủa mình ngay tại chỗ. Nhưng Tĩnh Huyền thì khác, Lưu Vũ Phi đã gặp quahắn hai lần, theo bản năng rất tin Tĩnh Huyền. Đối với vấn đề hắn hỏicũng không hề phản cảm. Lưu Vũ Phi nói lại rõ ràng chi tiết cho TĩnhHuyền nghe.

Khi nghe xong hắn kinh hãi đứng lên, hỏi: " Tiểu hữu, vừa rồi lời ngươinói là thật, Vận Mệnh Thủy là do công ty ngươi sản xuất sao?" Tiếp theohắn đưa ra phương thuốc điều chế, nói: " Tiểu hữu, Vận Mệnh Thủy củangươi được phối chế bằng những linh dược này thật sao?"

Lưu Vũ Phi tưởng rằng ngay cả Tĩnh Huyền cũng nổi lên lòng tham vớilinh dược, trong tâm lý thầm than lòng người khó dò, khẩu khí lập tứctrở nên rất nhạt nhẽo: " Không sai, Vận Mệnh Thủy chính là dùng loạilinh dược này phối chế mà thành."

Nghe được khẩu khí không tốt của Lưu Vũ Phi, Tĩnh Huyền biết ngay làvừa rồi do mình quá mức kích động nên khiến cho hắn không hài lòng, lậptức giải thích nói: " Tiểu hữu thật là ngại vừa rồi bần đạo đã quá nónglòng, ngươi không nên ểu lầm, bần đạo cũng không có tâm tư gì vớilinh dược của các ngươi."

" Nga." Lưu Vũ Phi vẫn giữ vẻ mặt như vậy.

Tĩnh Huyền biết nếu không giải thích được thì Lưu Vũ Phi sẽ đuổi hắn rakhỏi cửa, hắn cười nói: " Tiểu hữu, kỳ thật lần này ta đến là có liênquan tới Vận Mệnh Thủy này, chuyện là thế này, buổi sáng hôm nay gia sưgọi mấy huynh đệ ta tới, nghe nói Ma Tông truyền ra tin tức, trong thếtục giới có người có một lượng linh dược khổng lồ, dùng để chế thuốc,linh dược này sớm đã tuyệt tích tại tu chân giới, gia sư muốn biết tintức này có chân thật hay không, mới phái mấy người chúng ta đi ra,nhưng tiểu hữu yên tâm, Tam Thanh Giáo chúng ta nhất định sẽ không cóchủ ý gì với linh dược của ngươi, tiểu hữu không tin bần đạo có thể lấydanh nghĩa của tổ sư gia để thề."

Lưu Vũ Phi nghe Tĩnh Huyền trịnh trọng thì cũng đã tin hắn. Hắn nghĩkhông ra Huyết Ma lại có tâm kế ác độc như thế, bỏ trốn rồi lại đem tintức công bố ra ngoài. Như vậy là cả tu chân giới đều biết hắn có lượnglớn linh dược, chỉ cần một phần mười môn phái trong tu chân giới giốngnhư ba gia tộc nảy lên lòng tham, thì đánh đuổi những người này thôicũng đã đủ phiền não rồi. Hắn suy nghĩ một chút nói: " Tĩnh Huyền đạotrưởng, vậy ngươi có biết có bao nhiêu tu chân môn phái biết chuyệnnày, bây giờ đã có bao nhiêu người được phái đến Thượng Hải?"

Trong tâm lý Tĩnh Huyền yên tĩnh một chút rồi cười khổ nói: " Điều nàythật khó nói, sợ rằng cả tu chân giới đều đã biết, theo ta biết, ệncó sáu tu chân môn phái đã có người đi đến Thượng Hải, bọn họ là PhiThiên Tông, Hỏa Vân Tông, Côn Lôn, Nguyệt Tinh Cung, Thái Sơn phái vàTam Thanh Giáo chúng ta, tin rằng qua hôm nay sẽ càng có nhiều ngườihơn nữa."

" Vậy mục đích họ đến là giống như Tam Thanh Giáo muốn biết chân tướng sự thật hay là có mưu đồ khác?"

Tĩnh Huyền trả lời: " Cái này thật khó nói, tiểu hữu ngươi không biết,linh dược này của ngươi thật quá hấp dẫn người, đừng nói bọn họ, nóithật xấu hổ, bần đạo nghe nói về linh dược này trong tâm lý cũng có ýniệm chiếm làm của riêng, ta nghĩ bọn họ chắc là sẽ có mưu đồ khác màthôi."

Đối với số lượng lớn người tu chântiến vào Thượng Hải, có thể nói là gần trăm năm nay là năm mà người tuchân giới tiến vào thế tục giới là nhiều nhất. Thượng Hải đột nhiên cóthêm nhiều người lai lịch không rõ, mỗi người đều mặc trang phục thờicổ đại, người không biết còn tưởng đây là những người thích model thờicổ. Điều này cũng làm cho quốc an cục tại Thượng Hải rất đau đầu, lailịch những người này đều không rõ, trong cả nước chẳng có chút tư liệunào của bọn họ. Càng làm cho họ phiền não chính là đặc công mà quốc ancục từng phái đi theo dõi những người cổ quái này, kết quả là không cómột ai có thể hồi đáp lại được, thứ nhất là không cách nào theo dõi,nếu không phải lạc mất, thì là báo rằng mình đã thấy người bay trênkhông trung. Loại tình huống hồi báo này làm cho phân cục trưởng củaquốc an cục ở Thượng Hải đều mắng cho máu trào lên não.

Theo thời gian trôi đi, càng ngày càng có nhiều đặc công báo cáo tìnhhuống như nhau. Trong vòng một ngày có hơn mười lần, nếu chỉ là một,hai người thì cục trưởng căn bản sẽ không tin tưởng, nhưng lúc này hắnkhông thể không tin. Phân cục trưởng đối với những người đột nhiên xuấthiện này đều bắt đầu hoài nghi bọn họ là người ngoài hành tinh, nếukhông làm sao có thể bay được. Hắn lập tức hồi báo lên thượng cấpTrương Vân Phong. Trương Vân Phong thông qua sự hình dung của phân cụctrưởng, hơn nữa hắn còn nói những người này mặc loại trang phục củangười Trung Quốc cổ đại. Trương Vân Phong khẳng định bọn họ chính làngười tu chân mà Long Ba đã nói, Trương Vân Phong rất muốn nhìn thấynhững thế ngoại cao nhân này, hắn phân phó phân cục trưởng, bỏ qua sựtheo dõi bọn họ.

Phân cục trưởng mặc dù không biết Trương Vân Phong có tính toán gìkhông, nhưng lệnh đã xuống, hắn chỉ có vô điều kiện chấp hành, cònnhững đặc công đã nhìn thấy người bay trên không trung, cũng ra lệnhkhông được tiết lộ.

Lưu Vũ Phi còn đang trong mật thất nói chuyện với Tĩnh Huyền, phân tíchxem môn phái nào nổi lên lòng tham lam đối với linh dược của Lưu VũPhi. Tĩnh Huyền nói cho Lưu Vũ Phi trong những môn phái này, Côn Lôn,Phi Thiên Tông, Hỏa Vân Tông cũng có thể có, ngoài ra những môn pháinhỏ hơn cũng đã phái nhiều người tới đây. Tĩnh Huyền giải thích nguyênnhân trong đó cho Lưu Vũ Phi nghe: " Côn Lôn phái, Phi Thiên Tông, HỏaVân Tông bọn họ mặt ngoài thì xã giao rất tốt, nhưng gần mười năm naytranh đấu bên trong rất nhiều, Phi Thiên Tông và Hỏa Vân Tông đều cũngmuốn khiêu chiến quyền uy của Côn Lôn, kỳ vọng có một ngày, đệ nhất bàidanh của tu chân giới rơi vào môn phái của họ.

Côn Lôn phái vì tự mình muốn giữ vững ngôi vị đứng đầu tu chân giới,bọn họ nhất định phải nghĩ biện pháp gia tăng tu vi của đệ tử. PhiThiên Tông và Hỏa Vân Tông vì muốn rút ngắn sự chênh lệch của mình vớiCôn Lôn phái, cũng không ngừng dùng biện pháp tốc hành, tăng tu vi củamôn hạ lên cao. Trong đó phương tiện nhanh nhất chính là dùng thiên tàiđịa bảo để chế luyện đan dược để phục dùng. Nhưng những môn phái này sốlượng đệ tử đông đảo, tự mình chế luyện linh dược không đủ để cung cấp.Dưới tình huống như vậy, bọn họ muốn cướp đoạt linh dược của những mônphái nhỏ là lẽ đương nhiên.

Lần này ba phái này có mưu đồ, chính là vì Lưu Vũ Phi không phải làngười của tu chân giới, cho dù bị họ cướp sạch, những môn phái khác củatu chân giới cũng sẽ không thể nói gì. Lưu Vũ Phi bây giờ đã có chút rõràng vì sao Tĩnh Huyền lại nói về ba đại môn phái này, nhất định sẽkhởi lòng tham với linh dược của hắn. Lưu Vũ Phi hỏi Tĩnh Huyền, TinhNguyệt Cung tại sao lại không có lòng tham, Tĩnh Huyền nói cho Lưu VũPhi, Tinh Nguyệt Cung và Tam Thanh Giáo giống nhau, mặc dù bài danhtrong năm đại phái của tu chân giới, cũng không phải nói có bao nhiêumôn đồ, tựa như Tam Thanh Giáo cũng chỉ có khoảng một trăm người, TinhNguyệt Cung thì lại càng ít, chính là trong môn phái chỉ có mười haingười có tu vi đạt tới Đại Thừa kỳ, hơn nữa linh dược tự chế luyện cũngtự mình đủ dùng. Đối với linh dược trên tay Lưu Vũ Phi, Tĩnh Huyền vừacao hứng vừa lo lắng. Cao hứng chính là bằng vào thực lực của Lưu VũPhi thật sự không cần lo lắng linh dược này sẽ bị mất ra ngoài, khiếncho người tu chân cướp đoạt. Như vậy có thể tránh cho việc các môn pháiphân tranh, lo lắng chính là sợ cho những người muốn cướp linh dược củaLưu Vũ Phi, dưới tình huống không cướp được sẽ nảy ra hành vi kích độngrồi đưa tới sự trả thù của Lưu Vũ Phi, vậy sẽ có kết quả thế nào, TĩnhHuyền thật không dám tưởng tượng.

Tĩnh Huyền nói với Lưu Vũ Phi: " Tiểu hữu, bần đạo cầu ngươi một việc xem thế nào?"

Lưu Vũ Phi tưởng rằng Tĩnh Huyền cũng muốn xin linh dược, vì vậy gật đầu.

" Nếu người của tu chân phái xúc phạm đến ngươi, tiểu hữu có thể nể mặt bần đạo, hạ thủ lưu tình."

" Tại sao vậy, đạo trưởng không phải muốn người ta đạp lên đầu ta rồi,mà ta cũng không hoàn thủ hay sao, như vậy cũng không phải tính cáchcủa ta. Bất quá đạo trưởng yên tâm, chỉ cần bọn họ không quá đáng, tacũng sẽ để cho bọn họ đi thôi."

Trong lòng Tĩnh Huyền thầm than: " Điều này không phải là nói nhảm haysao, bọn họ nếu không có được linh dược, còn không cướp đoạt mới làlạ." Tĩnh Huyền thở dài: " Tiểu hữu, ta biết việc này là làm khó chongươi, nhưng trong đó có nguyên duyên lớn lao, nếu không phải sang nămcó trăm năm chi ước, bần đạo cũng không vì bọn họ hướng ngươi cầu tìnhđâu."

" Trăm năm chi ước? Đây là ý gì, cùng bọn họ cướp linh dược của ta có quan hệ gì?"

Tĩnh Huyền trả lời: " Là bần đạo sơ sót, quên tiểu hữu không phải làngười của tu chân giới, nếu tiểu hữu muốn biết ta sẽ nói rõ ra."

Nguyên lai một trăm năm trước, ở Phương Đông Cổ Quốc đại môn, bị támnước liên quân dùng đại pháo bắn tan. Lúc ấy các đại môn phái của tuchân giới cho rằng những chuyện của thế tục giới xảy ra đều là ý trời,bọn họ là người thế ngoại thật sự không thể can thiệp vào chuyện củathế tục giới. Nhưng làm cho người tu chân nghĩ không ra chính là nhữngđiều này đều có thế lực ẩn sau lưng tám nước thúc động. Bọn họ vì phânhóa tín ngưỡng của Trung Hoa dân tộc để mình càng có thêm nhiều tín đồ,đầu tiên là lợi dụng lực lượng của thế tục tiến vào Trung Quốc. Lúc ấyngười tu chân đối với những chuyện truyền giáo của họ cũng không để ý.Sự thật những người này cũng không kém người tu chân nhiều lắm, lúc ấyđối với người ngoại quốc tới truyền giáo cũng vô cùng n nghênh.Những người này cứ nghĩ rằng, muốn cho người Trung Quốc tín ngưỡng bọnhọ thì cần phải phá hủy tín ngưỡng cổ xưa của người Trung Quốc. Vì vậyQuang Minh Giáo Đình, Âu Châu Hắc Ám Nghị Sự Đoàn, Đông Chánh Giáo, ĐứcLỗ Y Giáo Phái, Âm Dương Sư của Nhật Bổn, mấy thế lực này bọn họ hợpthành một liên quân cường đại, hướng tới các đại môn phái của tu chângiới phát ra chiến thư.

Năm đó tất cả môn phái của tu chân giới kể cả Ma Tông cũng đều phái ranhững thành viên có thể chiến đấu của mình, hợp thành một liên minh.Lúc ấy trận chiến đó có thể nói là một trận hạo kiếp của tu chân giới,song phương kịch chiến bảy ngày bảy đêm, tạo thành thương vong rất lớncủa các môn phái. Trong đó còn có người tự bạo nguyên thần, cùng địchnhân đồng quy vu tận. Người bị hủy thân thể càng nhiều không kể xiết.Bởi vì nhân số của đối phương quá nhiều nên cứ như vậy nhân số của cácđại phái đã giảm bớt, tất cả cơ hồ đã tuyệt vọng.

Ở thời khắc cuối cùng đột nhiên có năm vị hòa thượng và tám người trẻtuổi xuất ện. Mười ba người này tự nhiên xuất ện biến thành mấuchốt cuối cùng, chính là sự xuất ện của bọn họ đã làm thay đổi kếtquả. Mười ba người này đối địch với năm mươi ba người thực lực cực mạnhcủa đối phương. Cuối cùng cướp hết tín vật của bọn họ, cuối cùng nhữngngười này không thể không rút lui, nhưng khi bọn họ rời đi thì có nóisau một trăm năm sẽ quay lại để đoạt lại năm mươi lăm kiện pháp khí.

Điều này cũng làm cho tu chân giới tránh thoát được kiếp nạn lớn nhấtcủa mấy ngàn năm qua. Đánh một trận này, thực lực chính thức của tuchân giới giảm xuống một nửa, mặc dù trong trăm năm nay các đại pháicũng đã khôi phục được cho những tu sĩ có thân thể bị hủy diệt năm đó.Nhưng thực lực bây giờ của tu chân giới không bằng năm đó, đó cũng lànguyên nhân các phái không tranh đấu cùng Ma Tông.

Lưu Vũ Phi đối với việc mười ba người cuối cùng xuất ện cảm thấy rấthứng thú, không ngừng hỏi Tĩnh Huyền bọn họ là ai. Tĩnh Huyền nói choLưu Vũ Phi, trong mười ba người nọ có năm hòa thượng vẫn tự xưng mìnhlà người của Bàn Nhược Tông, còn có bảy người khác là Bổ Thiên Cung,mấy người này báo ra tên môn phái làm cho người tu chân sống hơn mộtngàn năm này mơ hồ, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe qua trong tuchân giới có hai môn phái như vậy, hơn nữa thực lực của mấy người nàyđều vượt qua Độ Kiếp kỳ, đã đạt tới tu vi của tiên nhân. Cuối cùng mộtngười nói là xuất thân từ Hiên Viên gia tộc, người tu chân của HiênViên gia tộc ai cũng biết, nhưng vì gia tộc của bọn họ rất thần bí,cũng chưa từng có sự qua lại với các môn phái.

Đến bây giờ cũng không ai biết được vị trí chính thức của Hiên Viên giatộc, cả gia tộc có bao nhiêu thành viên. Đợi đến khi các thế lực đềurời đi, thì mười ba người này cũng tự rời đi, khi bọn họ rời đi thìmang theo hơn năm mươi món pháp khí, hứa hẹn một trăm năm sau, bọn họsẽ mang pháp khí này quay lại. Từ đó về sau cũng không có ai gặp bọnhọ, còn truyền thuyết về bọn họ cũng được viết lại trong điển tịch củacác môn phái.

Từ năm ấy bắt đầu, tất cả môn phái của tu chân giới đều gọi những ngườinày là " Bọn Họ" ( thời gian chính thức mà tám nước liên quân xâm lấnTrung Hoa là năm 1900, canh tử năm, dùng hành động quân sự tiến côngvào Trung Quốc, có Anh, Pháp, Đức, Nga, Mỹ, Nhật, Ý, Áo. Cuối cùngTrung Quốc cầu hòa, cùng các nước ký ệp ước ( Tân Sửu điều ước). Thânlà người Trung Quốc, ai cũng biết đoạn giáo huấn của lịch sử này.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: