Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

do thi than nhan by nam (tap1)

Sau khi nộp xong bài thi cao học, Lưu Vũ Phi không cần đợi kết quả, chỉbiết lần này nhất định là không thành công, cũng không thể nói thànhtích học tập của hắn không tốt, ngược lại cho tới nay, mỗi năm đi thihắn đều là một học sinh đứng đầu lớp. Ngay cả thầy hiệu trưởng cũng nóinăm nay người sẽ đạt được khôi nguyên chính là Lưu Vũ Phi. Không ai ngờđúng với câu không ai biết khi nào trời chuyển phong vân, ngay trướcmột ngày vào phòng thi hắn lại bị sốt cao, dù uống bao nhiêu thuốc vẫnkhông thuyên giảm, dưới tình huống cơ thể sốt tới ba mươi chín độ hắnphải tới trường thi, nếu ở lúc bình thường, bài thi đối với Lưu Vũ Phirất là nhẹ nhàng, nhưng bây giờ trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, chỉcó cảm giác nặng nề choáng váng. Vì vậy đây là lần đầu tiên trong đờihắn gặp phải thất bại ngay trong ngày thi tốt nghiệp. Với sự thất bạitrong lần thi này, cha mẹ của Lưu Vũ Phi không hề trách móc hắn, ngaycả thầy giáo trong trường cũng thông cảm cho hắn, ngay cả hiệu trưởngcũng đã nói với cha mẹ Lưu Vũ Phi chỉ cần hắn nguyện ý thì sang năm cóthể thi lại. Đối với việc này cha mẹ Lưu Vũ Phi vô cùng cảm tạ !

Sau khi ngồi ngây ra trong nhà suốt vài ngày, Lưu Vũ Phi điện thoại chobạn gái Hạ Vũ Khiết đi ra ngoài gặp mặt. Khi Lưu Vũ Phi nhìn thấy Hạ VũKhiết thì nàng liền kiên quyết đưa ra lời chia tay, mặc dù Lưu Vũ Phiđã có cảm nhận về việc này từ trước, bởi vì mấy ngày nay hắn bị đả kíchlớn như vậy mà Hạ Vũ Khiết thân là bạn gái chẳng những không tới thămhắn, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi. Sau khi thất bại trongcuộc thi hắn lại bị thêm một lần đả kích. Nếu nói sự thất bại trongngày thi làm cho hắn thống khổ thì việc làm hắn thương tâm chính làchuyện Hạ Vũ Khiết đã đùa giớn với tình cảm của hắn.

Sau ba ngày chia tay cùng Hạ Vũ Khiết, trong tim Lưu Vũ Phi vẫn còn nhớngày hôm đó Hạ Vũ Khiết đã nói với hắn : " Lưu Vũ Phi anh hãy nghe chokỹ, Hạ Vũ Khiết tôi chưa bao giờ thương yêu anh, sở dĩ tôi làm bạn gáianh chỉ vì muốn tìm lý do để anh làm bài tập mỗi ngày cho tôi, bằngkhông với người như anh thì làm sao tôi yêu cho được, nhà anh lại khôngquyền không thế, anh cũng không chịu soi gương lại đi, hình dáng nhưvậy mà bảo tôi yêu được anh sao. Bất quá lần này có thể vượt qua đượckỳ thi vào đại học cũng nhờ có anh hỗ trợ, haha...chào nhé !"

Ở mấy ngày kế tiếp tâm tình của Lưu Vũ Phi càng thêm buồn bực, ngườitrong nhà đối với thất bại lần này của hắn luôn quan tâm lo lắng, sợhắn mỗi ngày đều rúc trong nhà buồn bã, bèn cho hắn ba ngàn nguyên đểhắn đi ra ngoài du lịch giải tỏa nỗi buồn. Lưu Vũ Phi nhìn ba ngànnguyên trong tay biết rằng đây là do các anh làm việc bên ngoài đã gởicho cha mẹ, bằng không với cha mẹ hắn thì làm sao có được nhiều tiềnnhư vậy chứ.

Lưu Vũ Phi nghĩ thầm mỗi ngày mình cứ ở nhà buồn bực thế này thì chibằng ra ngoài du lịch cho thư giãn, dù sao người đàn bà làm hắn thươngtâm kia cũng đã rời bỏ hắn. Lưu Vũ Phi suy nghĩ vài ngày liền quyếtđịnh đi đến núi Côn Lôn phía Tây Bắc. Bởi vì nơi này có nhiều thứ hấpdẫn Lưu Vũ Phi : Tàng Kinh, Phật Giáo, hoa cỏ, dã thú và những dân tộcthiểu số. Là nơi xuất phát nhiều truyền thuyết thần thoại cổ xưa củaTrung Quốc, từ khi Lưu Vũ Phi còn nhỏ đã từng nghe kể chuyện Côn Lôn lànơi ở của thần tiên, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng hấp dẫn.

Lưu Vũ Phi đi theo đoàn du lịch ba ngày. Cảnh sắc Côn Lôn, Phật giáo vàvăn hóa của những dân tộc thiểu số cũng đều làm cho hắn mở rộng tầmmắt. Chuyến du lịch lần này làm cho hắn rất hài lòng, sự đau xót tronglòng cũng dần dần biến mất. Hôm nay chính là ngày cuối cùng du ngoạnCôn Lôn, cũng là Dao Trì thắng địa nổi danh nhất Côn Lôn. Trong truyềnthuyết khi Tây Vương Mẫu rời khỏi Côn Lôn trở về thần giới thì đã mangđi hết tất cả những gì có thể mang theo, chỉ duy nhất Dao Trì này lạikhông mang đi được, cho nên vẫn còn tồn tại ở nhân gian. Lưu Vũ Phi vừađi vừa tưởng tượng, không biết Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết là cóthật hay không, nếu thật sự có Tây Vương Mẫu thì khi bà trở về thầngiới thì có lẽ còn đánh rơi nửa kiện hoặc một kiện thần khí gì đó, nếuta có thể nhặt được thì đó không phải là báu vật ngàn năm sao. Bất quáhắn chỉ là đang mơ mộng, hàng năm có bao nhiêu ngàn người đến Côn Lôndu ngoạn, nếu thật có cái gì thần khí thì họ cũng đã lấy đi hết rồi.

Cứ như vậy hắn vừa bước đi vừa suy tưởng, cho đến khi hắn giật mìnhnhìn lại thì đã bị lạc ra khỏi đoàn du lịch, bây giờ không nhìn thấymột bóng người, còn hắn thì đang ở ngay trên đỉnh một mũi đất sát cạnhmép núi. Thấy vậy hắn vội vàng chạy ngược trở lại, nào ngờ chạy suốt cảgiờ vẫn quay về chỗ cũ, hắn đối với nơi này đột nhiên trong lòng nảysinh sự sợ hãi. Lưu Vũ Phi trong lúc đầu óc trống rỗng suy nghĩ vẩn vơthì đã đi tới trung ương của trận pháp, nếu bây giờ muốn rời khỏi thìtrừ phi biết phương pháp còn không thì đừng hòng ra khỏi. Thật khôngnghĩ ra là còn có loại trận pháp cấm chế này, đây chính là một cái sânđược bày Khốn Tiên Trận nơi Tây Vương Mẫu tu luyện, năm đó Tây VươngMẫu bày ra cấm chế chính là sợ người ngoài tiến vào quấy rầy sự tuluyện của mình, mà Lưu Vũ Phi cũng chính là người đầu tiên còn sốngsuốt hơn một vạn năm qua tiến được vào trong, bây giờ Lưu Vũ Phi cũnggiống như một người đang đứng bên một kho tàng mà không sao tìm đượccửa để đi vào. Chỉ cần Lưu Vũ Phi vỗ vào tảng đá bên cạnh Trận Nhãn thìcó thể vào được ngay kho tàng.

Lưu Vũ Phi nghĩ thầm thôi thì bây giờ còn chưa tìm được cửa ra thì đànhphải nghỉ ngơi một chút chờ đợi người tới cứu. Lưu Vũ Phi nhìn thấy bêncạnh chỉ có một tảng đá, không hề suy nghĩ bèn bước tới ngồi xuống.Điều này đúng là trong trời đất tự có thiên ý, khi Lưu Vũ Phi ngồixuống tảng đá thì cảm thấy hai mắt hoa lên, cảnh sắc chung quanh độtnhiên quay cuồng khẩn trương. Làm cho hắn hoảng sợ đến nhảy dựng chínhlà cảnh vật trước mắt làm cho hắn có cảm giác như mình đang ở trongmộng, đẹp tuyệt mỹ, thật không có từ ngữ nào có thể biểu đạt được sựtuyệt mỹ của nó, chỉ có thể dùng bốn từ : vùng đất thần tiên. Nơi nàycòn có những động vật Lưu Vũ Phi cũng chưa từng thấy cũng chưa từngnghe qua, đám động vật này có vẻ không hề sợ người, khi hắn đột nhiênxuất hiện chúng cũng chỉ đưa mắt nhìn một chút, hình như đối với việchắn đột ngột đi ra cũng không lấy làm kỳ quái. Lúc này có một con đitới nhìn rất cao lớn uy mãnh, chính là thần thoại thần thú Kỳ Lân, lạithêm một tiểu hồng điểu(chim màu hồng), đó là một con tiểu hồng điểurất đẹp, toàn thân nó đều màu hỏa hồng chỉ có vùng lông đuôi xinh đẹplà có bảy màu sắc, chỉ nghe tiểu hồng điểu nói chuyện: " Nhân loại,chào ngươi, ngươi là người đầu tiên suốt hơn một vạn năm nay đến đượcnơi đây, chẳng lẽ loài người cần sự giúp đỡ gì sao?"

Lúc này Lưu Vũ Phi chỉ cảm thấy trong đầu kêu lên ong ong, hắn thậtkhông nghĩ tới mình lại đến được vùng đất thần tiên hơn nữa còn gặpthêm một điều không thể tư nghị chính là gặp được một con chim nhỏ biếtnói tiếng người, đúng thật như đang nằm mơ. Lưu Vũ Phi bị dọa đến sợchoáng váng chỉ ngơ ngác nhìn tiểu hồng điểu nói không ra lời, tiểuhồng điểu thấy Lưu Vũ Phi chỉ ngơ ngác nhìn nó cả buổi mà không nói gìbèn cả giận nói: " Tên nhân loại vô lễ này có nghe lời ta nói hay khôngmà không chịu đáp hả? Ngươi đang khinh miệt huyết thống cao quý củaPhượng Hoàng ta đó ! "

Lúc này Lưu Vũ Phi càng ngây người ra, con tiểu hồng điểu biết nóichuyện này chẳng lẽ chính là thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyếtsao? Sao lại kém hẳn như hình ảnh trong truyền thuyết vậy, nhìn thế nàocũng không giống Phượng Hoàng a ! Phượng Hoàng nhìn thấy Lưu Vũ Phi chỉngây ngốc nhìn nó mà không trả lời, nó đã hoàn toàn bị chọc giận dữ.Trước vẻ mặt há hốc mồm ngây ngốc của hắn, nó liền biến thành một conchim to chừng một thước màu sắc rực rỡ, chỉ thấy nó dương cao hai cánhmỗi bên dài cỡ một thước, nhẹ nhàng huy động một chút tạo thành mộtluồng gió cuốn Lưu Vũ Phi té ngửa ra sau...văng vào một cái hồ nước nhỏgần đó.

Lưu Vũ Phi ứng phó không kịp uống phải mấy ngụm nước, cũng nhờ vậy làmcho hắn thanh tỉnh nhìn vào thân hình to lớn của Phượng Hoàng ấp úngnói: " Ngươi thật sự chính là Phượng Hoàng trong truyền thuyết đó sao?Nơi đây là địa phương nào a ? Còn có ai ở lại đây nữa không, ta có thểbái kiến chủ nhân nơi này không ?"

Phượng Hoàng đáp: " Ta đương nhiên là Phượng Hoàng, nơi này là nơi TâyVương Mẫu đã tu chân, ngoại trừ chúng ta năm xưa do công lực không đủnên không thể phi thăng, nơi này không còn ai nữa..."

Lưu Vũ Phi kinh hãi nói: " Trời ạ ! Không ngờ trên đời này thật sự làcó Tây Vương Mẫu a...Ta cứ nghĩ thần thoại chỉ dùng để gạt người thôi,vậy những động vật nơi này tên gọi là gì? "

" Điều này để bọn họ tự mình nói với ngươi là được rồi." Lúc này Phượng Hoàng đã hiện lại thành một tiểu hồng điểu.

Lưu Vũ Phi hỏi: " Bọn họ cũng có thể nói chuyện sao?"

" Đương nhiên có thể, chúng ta chính là thần thú chứ không phải nhữngtiểu thú cấp thấp đâu." Vừa đáp lời chính là thần thú dáng vóc cao lớnuy mãnh.

Lưu Vũ Phi có cảm giác nó giống như một con Kỳ Lân, vì vậy cẩn thận hỏi: " Vậy ngươi có phải là Kỳ Lân không?"

Thần thú nói: " Đương nhiên, nếu không loài thú nào có dáng uy mãnh nhưta, nói cho ngươi biết nơi này còn có Thao Thiết, Ngũ Thải Tiên Hạc,Tam Đầu Thần Khuyển....bất quá bọn họ không thích cùng người khác giaotiếp."

Lưu Vũ Phi nói: " Vậy chỗ này lúc đầu cũng có nhiều thần thú như vậy sao?"

Nghe hắn vừa nói như vậy những thần thú này đều lộ ra ánh mắt cô đơn.Cuối cùng Phượng Hoàng nói: " Nguyên lai có rất nhiều. Hơn một vạn nămtrước khi Tây Vương Mẫu trở về thần giới đã đưa những thần thú đạo hạnhcao thâm cùng đi, còn chúng ta chỉ là những tiểu thú căn bản không cóchút đạo hạnh nên bà không cách nào mang chúng ta theo cùng. Nhưngchúng ta ở chỗ này cũng đã tu luyện hơn một vạn năm, nếu không có ai tuđến được cảnh giới thần nhân thì sẽ không ai đưa chúng ta cùng phithăng. Nếu chúng ta tự mình phi thăng thì chỉ có thể đến tiên giới làmtiên thú, hơn nữa lối vào ở đây đã bị Tây Vương Mẫu thiết lập cấm chế,nếu không có đạo hạnh của thần nhân tuyệt đối không có cách nào phá vỡ.Bất quá bây giờ thật tốt, cuối cùng chúng ta cũng đã nhìn thấy được cóngười đi vào, chỉ cần ngươi tu đến cảnh giới thần nhân rồi phi thăngthì lúc đó có thể mang chúng ta theo..."

Lưu Vũ Phi bây giờ cũng đang mơ màng trầm tư, bây giờ hắn chỉ cảm thấymình đang nằm mơ, chẳng những có thể đến được vùng đất thần tiên củaTây Vương Mẫu nơi bà từng tu chân mà chỉ có trong tiểu thuyết, nhưngkhông ngờ bây giờ có thể tu luyện thành thần tiên rồi còn có thể trườngsinh bất lão.

Lưu Vũ Phi nói với thần thú: " Yên tâm đi, ta nghĩ nếu ta đã có thể đếnđược nơi này thì cũng giống như duyên phận mà nhà Phật đã nói, nếu quảthật ta có thể tu luyện đến thần nhân cảnh giới rồi phi thăng thần giớinhư các ngươi nói thì ta nhất định sẽ mang tất cả thần thú các ngươicùng đi..."

Những thần thú này nghe hắn nói như vậy đều cao hứng nói cảm ơn với LưuVũ Phi. Lưu Vũ Phi hỏi: " Ta phải tu luyện thế nào, trước kia ta chưatừng tu luyện qua bất cứ thứ gì a."

Phượng Hoàng nói: " Điều này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đưa ngươiđến Tu Luyện thất, ở nơi đó có những bí tịch dùng để tu luyện." Nóixong hướng tới một sơn động bay đi.

Một lát sau đi tới, Lưu Vũ Phi nhìn thấy hai bên thông đạo của sơn độngkhảm đầy dạ minh châu, vừa nhìn thấy thì tâm lý Lưu Vũ Phi như muốn kêulên: " Những viên dạ minh châu này chỉ cần người bên ngoài có được mộtviên thì coi như sung sướng cả đời a."

Lúc này Phượng Hoàng đã mang theo Lưu Vũ Phi bay đến một động thất(phòng), trong động thất hắn nhìn thấy mấy chữ thời cổ đại, Lưu Vũ Phikhông hiểu bèn hỏi: " Phượng Hoàng, ta không nhận ra loại chữ viết nàya, nếu tất cả bí tịch đều dùng nét chữ này thì ta không đọc được đâu."

Phượng Hoàng nói: " Điều này không có vấn đề gì đâu, khẩu quyết tu chânđược khắc trên ngọc giản, chỉ cần ngươi đưa ý niệm của mình vào là cóthể hiểu được, ta giới thiệu căn phòng này với ngươi trước, trước mắtngươi chính là Luyện Khí Thất, bên trong chuyên môn dùng để luyện chếpháp khí, còn có một ít tài liệu luyện pháp bảo, bên trái là Luyện ĐanThất bên trong có dược liệu để luyện đan cùng một ít bảo bối dược tàiđã trưởng thành, hơn một vạn năm trước các loại dược tài đều được đemđến nơi này hết, bên phải là Tu Luyện Thất là nơi linh khí nhiều nhất,sau cùng là Trữ Tàng Thất bên trong còn cất giữ một ít vật phẩm nhưNhất Phẩm, Nhị Phẩm, Tam Phẩm, Tứ Phẩm, Ngũ Phẩm thần đan, Nhất Phẩmthần đan có thể gia tăng tu thần nguyên lực, còn Nhị Phẩm, Tam, Tứ Phẩmsẽ gia tăng nguyên lực thêm nữa, còn Ngũ Phẩm chúng ta gọi là Tẩy TủyĐan, vật này dùng để tẩy đi độc tố trong cơ thể, còn làm tăng cường sứcmạnh của kinh mạch trong người, như ngươi muốn tu thần thì bước đầutiên rất là trọng yếu, ở bên ngoài còn lưu lại một ít tu tiên phápquyết của Tây Vương Mẫu, còn có một vật do bà sở luyện Thất Thải LinhLung Tháp, Thất Thải Thần Kiếm, một kiện Thất Thải Chiến Giáp, còn cómột vật năm đó khi Tây Vương Mẫu chu du thiên hạ có được gọi là GiangSơn Xã Tắc Đồ...còn có phi kiếm uy lực cường đại, một Thần Châu Đệ NhấtThần Khí Bàn Cổ Phủ Cân ( búa) phối hợp với Phá Thiên Quyết, năm đó khiVương Mẫu có được nó còn chưa kịp tu luyện thì phải trở về thần giới,bằng không Bàn Cổ Phủ Cân này đã bị bà mang đến thần giới rồi, nơi nàycòn có một Trữ Tàng giới chỉ tên là Kiền Khôn giới có thể chứa đồ vật,còn có Giang Sơn Xã Tắc Đồ, nghe nói thế giới thời gian bên trong kháchẳn với bên ngoài, nghe Tây Vương Mẫu nói bên trong thời gian hàng ngànnăm thì bên ngoài chỉ có một năm. Những vật nơi này ta cũng nói chongươi nghe hết rồi, Tẩy Tủy Đan ngươi có thể uống trước một viên, saunày khi ngươi tu luyện pháp quyết của Tây Vương Mẫu Thất Thải ThầnQuyết, chờ cho đến khi ngươi tu luyện đến Thất Thải Thần Thể thì đã đếnlúc phi thăng thần giới. Còn những khẩu quyết khác ngươi khoan độngtới, chờ đến khi nào ngươi đạt tới được thần nhân cảnh giới, đến lúc đócó thể tìm hiểu một chút Phá Thiên Quyết, nói không chừng sẽ làm ngươităng cao thêm một tầng nữa..."

Lưu Vũ Phi hỏi: " Ta có thể ăn thêm nhiều thần đan một chút không, như vậy đạo hạnh của ta sẽ tăng mau hơn?"

" Ngươi thật ngu ngốc, thần đan không thể ăn bậy, ngươi nói rất đúng,ăn nhiều thần đan có thể gia tăng pháp lực của ngươi, nhưng pháp lựcnày không phải do ngươi tự mình tu luyện, như vậy tương lai sau nàyngươi sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, ngươi chính là hy vọng phi thăngthần giới của chúng ta, nhiều lắm ngươi chỉ có thể uống một viên TứPhẩm đan và Tam Phẩm đan thêm mà thôi." Phượng Hoàng nghe xong lời hắnliền mắng ngay.

Lưu Vũ Phi tâm lý có chút không phục, thầm nghĩ: " Còn tưởng thần đanuống bao nhiêu cũng được chứ." Bất quá hắn nghe Phượng Hoàng nói khôngnên ăn nên hắn cũng không ăn, hắn không muốn sau này sẽ bị tẩu hỏa nhậpma.

Phượng Hoàng lấy từ trong phòng đan dược một viên Tẩy Tủy Đan đưa chohắn. Hắn cũng không khách khí liền nuốt ngay vào, hắn còn chưa nghĩđược gì đã thấy một mùi thơm ngát lan tỏa trong miệng, hắn cảm giác vậtnày ăn ngon hơn nhiều món thịt chó ở bên ngoài, cũng may Tây Vương Mẫukhông biết được ý nghĩ này của hắn bằng không bà đã từ thần giới đixuống đánh hắn tan thành mây khói mất rồi.

Chỉ chốc lát Lưu Vũ Phi cảm thấy bụng rất đau, sau đó từ trong bụngtruyền đến một tiếng vang, hắn nghĩ thầm, có phải Phượng Hoàng cố ý đưamột viên thuốc xổ cho hắn uống không đây? Bằng không sao bụng lại đauđến như vậy chứ. Hắn thật sự không chịu nổi nữa chạy nhanh ra bên ngoàiđộng thất tìm một ngõ ngách bắt đầu xổ ra. Khoảng mười giây sau Lưu VũPhi gần như kiệt sức, hắn không chỉ nghe được mùi hôi thối từ bên dưới,ngay cả trên thân thể từ những lỗ chân lông cũng toát ra mùi hôi thốigiống như vừa chui từ trong đống bùn mà ra. Hắn không chịu được mùi hôitrên cơ thể liền chạy đến cái hồ nhỏ kia vội vàng tắm rửa sạch sẽ.

Lưu Vũ Phi tự nhủ: " Không nghĩ đến trong cơ thể ta lại có nhiều độc tốnhư vậy, xem ra thần đan này cũng không tệ lắm." Sau khi tẩy độc xongmặc dù hình dáng bên ngoài hắn không có thay đổi nhưng làn da đen đúakhi xưa giờ đây lại trắng hồng chẳng khác gì trẻ sơ sinh, hơn nữa cảmgiác hiện giờ rất thư thích, như đang muốn bay lên.

Phượng Hoàng nhìn thấy Lưu Vũ Phi đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt bènđưa hắn đến Tu Luyện thất, tìm ngọc phù Thất Thải Thần Quyết rồi bảohắn dùng tất cả tâm niệm tìm hiểu ý nghĩa bên trong, phải xem như nóchính là thân thể của mình chứ không chỉ là một món vật phẩm, sau đóngọc phù sẽ đưa ý nghĩa vào trong đầu hắn.

Lưu Vũ Phi cầm lấy ngọc phù rồi dùng toàn tâm toàn ý làm theo lời củaPhượng Hoàng căn dặn nhưng nửa giờ sau hắn vẫn không cảm giác được gìcả ! Muốn hỏi Phượng Hoàng có phải là lầm cách dạy rồi không, nhưng khihắn nghĩ tới chính Phượng Hoàng cũng đang muốn phi thăng dĩ nhiên sẽkhông thể gạt hắn, vậy khẳng định là phương pháp nghĩ của hắn đã sairồi.

Lưu Vũ Phi đem lời của Phượng Hoàng nói suy nghĩ thêm một lát mới hiểuđược mình đã nghĩ sai ý, cứ cố gắng nghĩ ngọc phù này là người chứkhông phải vật phẩm mà không xem nó như là một loại tiếp dẫn, lần nàyhắn không xem ngọc phù là vật gì nữa mà toàn ý đặt hết tâm niệm vào nó,quả nhiên một lúc sau những khẩu quyết trong ngọc phù lần lượt hiệntrong đầu hắn, dù cho hắn muốn quên cũng không được nữa.

Hắn phát hiện ở đoạn sau của ngọc phù cũng không hiểu được hết, bènđịnh đi ra ngoài hỏi Phượng Hoàng một chút, Phượng Hoàng bèn nói chohắn biết là vì công lực của hắn không đủ nên không thể hiểu được nộidung ở phía sau, hắn bèn ăn thêm một viên Tứ Phẩm Đan rồi đi vào bêntrong Giang Sơn Xã Tắc Đồ, không đợi hắn cẩn thận quan sát hoàn cảnhbên trong thì thần đan đã phát tác, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệtkhí từ đan điền tản ra, hơn nữa càng ngày càng nóng. Hắn nghĩ nhanh tớikhẩu quyết vừa đọc được trong ngọc phù: Nhất khí hóa dương, nhị khí hóaâm...thật chậm rãi hắn cảm giác được luồng nhiệt khí đã tiến theo khẩuquyết vừa niệm ra, càng ngày càng cảm thấy thoải mái hắn liền tiến vàolần nhập định đầu tiên.

Không biết qua bao lâu hắn từ trong nhập định tỉnh lại đã phát hiệnthân thể đã trở nên nhẹ đi rất nhiều, đang ngồi mà dường như lại muốnbay lên. Hắn biết rằng mình đã đạt được tới Tị Cốc nên lại tiếp tụchướng theo khẩu quyết kế tiếp luyện tới.

Tâm niệm hắn lại chìm vào ngọc phù, lập tức lại thấy được những khẩuquyết càng thêm huyền ảo, lần này cuối khẩu quyết còn có thêm vài câunói về Thất Thải Thần Quyết, trong đó nói tới cách nhập môn, tu hành,pháp thuật, đại thành, luyện đan, chế khí, trận pháp.

Hắn lại bắt đầu nhập định. Tỉnh lại ba lần hắn còn phát hiện mình chưađạt được tới tầng cuối cùng Đại Thành theo như lời của ngọc phù đã nóithì sẽ luyện tới Thất Thải quy nhất Bất Diệt Thần Thể thì mới có thểgọi là đạt tới Đại Thành.

Không tin chuyện này, ngay khi hắn lại định nhập định thêm nữa để tìmhiểu về Thất Thải Thần Quyết thì đột nhiên thanh tỉnh, hắn hiểu đượcmình còn kém rất xa mới đạt được đến tầng cuối cùng, chủ yếu là tâmcảnh còn chưa đạt được tới yêu cầu của Bất Diệt Thần Thể. Hắn suy nghĩbây giờ tạm thời còn chưa luyện được tiếp thì cứ thử tìm hiểu xem PháThiên Quyết do Tây Vương Mẫu lưu lại mà còn chưa tu luyện, nói như thếnào thì Bàn Cổ Đại Đế lão nhân gia cũng là vị thượng cổ đại thần đầutiên còn hơn cả Tây Vương Mẫu bao nhiêu vạn năm chứ.

Lưu Vũ Phi từ trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ đi ra, đến Trữ Tàng thất lấyBàn Cổ Phủ Cân rồi quay lại Giang Sơn Xã Tắc Đồ. Khi hắn đem toàn bộtâm thần nhập vào trong đó thì từ Bàn Cổ Phủ Cân còn truyền đến phápquyết huyền ảo hơn nhiều, hắn bắt đầu tìm hiểu nhưng cũng không cáchnào hiểu được ý nghĩa của nó, cuối cùng hắn tìm hiểu Thất Thải ThầnQuyết rồi đem kết hợp với Phá Thiên Quyết, rốt cuộc cũng có đột phá.

Thời gian tu luyện Phá Thiên Quyết so với Thất Thải Thần Quyết còn muốndài hơn, cũng không biết hắn đã ngồi mãi trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ suốtbao nhiêu năm, bởi vì tất cả thời gian hắn đều đang nhập định.

Lưu Vũ Phi muốn tự mình tìm hiểu xem Phá Thiên Quyết và Thất Thải ThầnQuyết có phát sinh biến hóa gì không, hắn vận khởi Thất Thải Thần Quyếtthì phát hiện Thất Thải quang mang trên người không nhìn thấy nữa, lúcnày trên người phát ra là một loại quang mang trong suốt.

Hắn suy nghĩ muốn đi ra bên ngoài nhìn xem, không biết sau bao nhiêunăm bên ngoài đã ra sao, kể từ khi mình đột ngột mất tích chắc là chamẹ sẽ bị đả kích rất lớn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui muốn trở về xem thửtrong nhà còn ai nữa không, dù sao tự mình cũng không biết bên ngoài đãtrải qua bao lâu, nghĩ tới đây hắn liền quyết định trở về nhà.

Tuy nói tướng mạo của Lưu Vũ Phi có vẻ không có gì biến hóa, nhưng nếucó người cẩn thận quan sát tất sẽ phát hiện trên thân thể hắn thỉnhthoảng có một cỗ khí lưu màu trắng như ẩn như hiện vây vòng quanh ngườihắn, nếu người nào tu đến đại thần thông nhìn thấy sẽ thất kinh mà kêurằng chỉ có thần nhân mới có thần khí như vậy.

Tại tu chân giới sẽ không có người nào có khí lưu xuất hiện quanh thân,chỉ có tiên nhân mới có tiên khí vây quanh, nhưng tiên khí của tiênnhân lại có màu tím, bất quá thần khí trên thân thể Lưu Vũ Phi toát rathì người tu chân căn bản không thể nhìn thấy, chỉ có tiên nhân củatiên giới mới có thể nhìn thấy đây là thần khí đại biểu cho thần nhân.Tuy tướng mạo hắn không thay đổi nhưng trên người hắn bây giờ lại toátra khí chất xuất trần thoát tục, nhất là cặp mắt sáng ngời thâm sâu,nếu ai chăm chú nhìn rất dễ dàng lạc vào trong ánh mắt của hắn. Lưu VũPhi từ trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ đi ra, trong lòng thầm nghĩ: " Takhông biết đã tu luyện mất bao nhiêu năm, không biết ngoại giới hiệngiờ cũng đã trải qua bao nhiêu năm rồi. Ai ! Nếu thế giới bên ngoài đãqua trăm năm thì ta đã thành đứa con bất hiếu, bỏ đi, hay là hỏi thầnthú bên ngoài trước xem thế giới bên ngoài bây giờ đã là bao nhiêu năm."

Lưu Vũ Phi đi ra khỏi Tu Luyện Thất tới bên ngoài, nhìn thấy PhượngHoàng đang đứng trên người Kỳ Lân, còn những thần thú khác đều đangtrong trạng thái tu luyện. Phượng Hoàng nhìn thấy Lưu Vũ Phi đi ra cũngkhông có quan sát kỹ đã bay tới đậu trên vai hắn hỏi: " Vũ Phi, ThấtThải Thần Quyết ngươi đã tu luyện đến đâu rồi, bảy năm thời gian thì ởbên trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ đã là một vạn năm rồi đó."

Lưu Vũ Phi vừa nghe chỉ mới đi qua có một năm, thầm nghĩ thật tốt quá,tốt là ở chỗ mình cũng không tu luyện quá lâu như mình nghĩ, phải vềnhà trước xem cha mẹ thế nào. Lưu Vũ Phi nói: " Bây giờ ta có thể đạttới cảnh giới thần nhân như lời các ngươi đã nói, ta đã luyện tới tầngcuối cùng của Thất Thải Thần Quyết rồi."

Phượng Hoàng không tin nói: " Làm sao mà ngươi chỉ mới tu luyện có mộtvạn năm mà đã đạt được tới cảnh giới thần nhân, ta không tin..."

Lưu Vũ Phi cũng không có trả lời, hắn chỉ vận khởi Thất Thải ThầnQuyết, nhất thời một đạo quang mang màu trắng nhu hòa từ trên người LưuVũ Phi bay ra, thân hình Lưu Vũ Phi như ẩn như hiện trong đó làm chongười ta không thể nhìn thấy rõ gương mặt thật của hắn.

Chẳng những Phượng Hoàng ngây người mà ngay cả những thần thú khác cũngtừ trong tu luyện mà bừng tỉnh lại. Nhìn toàn thân Lưu Vũ Phi tỏa raquang mang màu nhũ trắng tất cả đều ngây dại. Phượng Hoàng ấp úng nói:" Trời ạ..đây là... Hư Vô Thân Thể...Bất Diệt Thần Thể, trời ạ, ta còn cóthể chứng kiến có người luyện được tới bước này, nếu không tận mắt nhìnthấy thì quả thật không dám tin tưởng..."

Tất cả các thần thú đều vây lại chúc mừng Lưu Vũ Phi, tất cả đều rấtvui vẻ bởi vì với tu vi thần nhân bây giờ của hắn dù cho ngay thần giớicũng đã vô cùng lợi hại.

Phượng Hoàng hỏi: " Vũ Phi, ngươi có thể nói cho ta nghe làm thế nàongươi tu được tới Bất Diệt Thần Thể, phải biết rằng năm xưa Tây VươngMẫu muốn đạt được tới Bất Diệt Thần Thể nhưng vẫn không sao đột pháđược cửa ải cuối cùng, rốt cuộc phải đi ra nhân gian lịch lãm vài nămmới bế quan rồi tu đến cảnh giới của Bất Diệt Thần Thể. Không nghĩ tớichỉ mới hơn một vạn năm mà ngươi đã được tới cảnh giới này."

Lưu Vũ Phi nói: " Ta cũng không biết ta đã tu biết bao lâu mà chỉ mớiđạt được tới Lục Sắc Thần Thể, ngay cả Thất Sắc Thần Thể mà không cáchnào đột phá được, sau đó ta mới tìm hiểu Phá Thiên Quyết, không nghĩtới theo tu vi tăng lên của Phá Thiên Quyết thì cũng đề cao được ThấtSắc Thần Thể, bất quá ta cũng chỉ mới có thể phát huy được khoảng mộtthành uy lực của Phá Thiên Quyết mà thôi."

Phượng Hoàng nói: " Nga, nguyên lai là như vậy. Hèn chi ta vẫn cảm thấyngạc nhiên không hiểu sao ngươi lại có thể luyện nhanh đến thế, thì ralà do ngươi tìm hiểu được Phá Thiên Quyết, tiểu tử ngươi còn gì mà thanthở nữa chứ, ngươi phải biết Phá Thiên Quyết chính là pháp quyết củaBàn Cổ Đại Đế, ngươi có thể tìm hiểu được đã xem như là đại phúc phậnrồi."

Vũ Phi hỏi: " Làm thế nào ta mới có thể mang các ngươi cùng đi đến thần giới...ta cái gì cũng đều không hiểu a.."

Lúc này Phượng Hoàng mới phát hiện ra điều kỳ quái, nói: " Đúng vậy,theo lý thuyết thì bây giờ với tu vi của ngươi thì chỉ cần xuất quanthì lập tức sẽ có thần kiếp giáng lâm, nhưng sao ngươi đi ra thời gianlâu như vậy mà vẫn không thấy có dấu hiệu của thần kiếp triệu hồi nhưthế nhỉ?"

Kỳ Lân lên tiếng: " Có thể tâm cảnh của tiểu tử này không đủ ! Hắn cũngkhông phải là người bắt đầu tu chân từ thuở nhỏ, trong lòng hắn nhấtđịnh là còn rất nhiều tâm niệm, muốn phi thăng thần giới thì nhất địnhtrong lòng phải hoàn toàn thanh tĩnh, tuy pháp lực của ngươi có thể sosánh được với thần nhân, nhưng tâm cảnh còn xa lắm mới đạt được tớithần nhân cảnh giới."

Đã biết nguyên nhân nên Lưu Vũ Phi cũng không thấy nóng nảy, nghĩ thầmdù sao mình cũng đang muốn về nhà thăm gia đình, thuận tiện có thể giúpcho người nhà cũng có thể tu chân được như mình thì tốt quá. Đã quyếtđịnh chủ ý nên Lưu Vũ Phi nói với các thần thú: " Các vị, dù sao tâmcảnh của ta vẫn còn chưa đạt được tới cảnh giới thần nhân, chi bằng họctheo Tây Vương Mẫu trở về nhân gian lịch lãm một phen, nói không chừngcòn có thể tăng tiến nhanh hơn như yêu cầu..."

Nghe hắn nói như vậy đám thần thú cũng đều đồng ý, bởi vì bây giờkhuyết điểm của hắn chỉ là tâm cảnh chứ không phải tu vi, cứ bắt hắn ởmãi nơi này cũng không có tác dụng gì. Lưu Vũ Phi bay trở về Trữ TàngThất lấy Kiền Khôn Giới Chỉ đem Thất Thải Thần Kiếm, Thất Thải LinhLung Tháp, còn có ngọc phù tu chân pháp quyết đều bỏ vào trong KiềnKhôn Giới Chỉ, còn Thất Thải Thần Y hắn mặc ở trên người nhưng biến nótrở thành bộ quần áo bình thường, người bình thường không thể nào phânbiệt được đó là quần áo hay là một kiện thần khí. Hắn đến Luyện Đanphòng lấy tất cả Tam Phẩm Đan cùng đan dược, dự trữ để sau này có thểdùng đến. Hắn lại tới Luyện Khí thất nhìn những tài liệu luyện phápkhí, hắn cũng muốn đem theo nhưng nghĩ lại sau này nếu muốn luyện phápkhí thì trở lại nơi này luyện cũng được nên đổi ý, sau đó hắn lấy theoBàn Cổ Phủ Cân, bởi vì đã lĩnh ngộ được pháp quyết nên có thể trực tiếpthu nó vào trong người. Cuối cùng hắn nghĩ tới một chuyện, nếu đi rabên ngoài nhất định phải có một thứ : Tiền !

Lưu Vũ Phi là người hiện đại, biết đồng tiền ở bên ngoài đại biểu chocái gì. Hắn đào Dạ Minh Châu ở trong động thất cất vào Kiền Khôn giớichỉ rồi chuẩn bị rời đi. Hắn bay ra ngoài nói với đám thần thú, muốn cósự trợ giúp của những thần thú có đạo hạnh cao để làm cho những thầnthú đạo hạnh còn thấp tăng thêm tu vi hầu sau này có thể đưa thật nhiềunhững thần thú khác cùng phi thăng thần giới. Đám thần thú liền đồng ýngay tỏ vẻ sẽ trợ giúp những thần thú khác hết lòng.

Không kéo thêm thời gian nữa, Lưu Vũ Phi bay tới nơi Tây Vương Mẫu bốtrí cấm chế nhẹ nhàng mở ra, đi khỏi Côn Lôn Tiên Cảnh đến Khốn TiênTrận lúc đầu mình bị lạc vào, hắn thông qua việc tu luyện Thất ThảiThần Quyết đã thông hiểu trận pháp này được gọi là Khốn Tiên Trận, nóicách khác dù cho là tiên nhân đến nơi này cũng chỉ có thể chờ chết màthôi.

Ở trong trận hắn đã học thêm được vài loại trận pháp trong đó có KhốnTiên Trận, Tuyệt Thí Trận, Mê Tung Trận, Thí Thần Trận...hơn mười trậnpháp đều có uy lực vô cùng cường đại như Khốn Tiên Trận, tuy nói Lưu VũPhi có tu vi của thần nhân nhưng cũng cảm thấy rất kích động, có mộtloại cảm khái như đã được tái thế làm người.

Nhớ tới lúc đầu mình chỉ là một người bình thường cái gì cũng không làmđược, cái gì cũng không có nhưng hôm nay lại có được tu vi của một thầnnhân, có loại cảm giác đã nắm được cả thiên địa trong tay mình.

Lưu Vũ Phi biết hiện giờ trong xã hội không có ai sẽ làm một chuyệnchưa từng có như mình, đó là việc hắn sẽ bán đi Dạ Minh Châu. Bởi vìtrước khi hắn vào Côn Lôn không hề nghe phổ biến về chuyện này, hắncũng chỉ suốt ngày vùi đầu trong sách vở nên căn bản không biết Dạ MinhChâu có giá trị như thế nào. Sau đó hắn suy nghĩ kỹ thì nhớ được ởTrung Quốc chỉ có Thượng Hải là thành phố phát triển và văn minh hơnhết, hắn suy nghĩ vị trí của Thượng Hải trên bản đồ Trung Quốc sau đóhắn thuấn đi đến ngoại ô Thượng Hải.

Hắn tìm một người đi đường hỏi thăm muốn vào khu đô thị của Thượng Hảiphải đi theo hướng nào, sau khi hỏi được phương hướng hắn liền dùng SúcĐịa Vi Thốn đi tới, chỉ năm giây hắn đã đi tới khu đô thị của ThượngHải.

Hắn đối với sự phồn hoa của Thượng Hải cũng cảm thấy rất là giật mình !Ở trên đường cái lớn có rất nhiều loại xe đủ màu sắc liên tục qua lạitrên đường phố không dứt, hắn nghĩ thầm, nguyên lai Thượng Hải náonhiệt phi phàm như vậy chẳng trách khi trước những người từng đi quakhông ngừng kể Thượng Hải náo nhiệt phồn hoa thế nào, bất quá không khíthật là quá kém.

Lưu Vũ Phi nhìn phong cảnh trên đường phố một lát cũng cảm thấy khôngcòn gì thú vị, nhất thời cảm giác chẳng có gì thích thú. Hắn quyết địnhtrước tiên tìm cửa hàng bán trang sức để bán Dạ Minh Châu, hắn đi mộtlát đã nhìn thấy một tiệm bán trang sức tên là cửa hàng vàng bạc DươngChâu, tấm biển bên ngoài đã cổ xưa, có thể đã hơn trăm năm, hắn nghĩnếu đã hơn trăm năm chắc sẽ hiểu biết nhiều a !

Hắn vừa đi vào trong thì có một phục vụ viên vội chạy đến nói: " Xin chào tiên sinh ! Có phải ngài muốn mua gì không?"

Lưu Vũ Phi hỏi: " Ở đây có thu mua châu báu không?"

" Thu chứ, tiên sinh có loại châu báu gì cứ đưa ra, tiệm của chúng tôilà một tiệm cổ đã hơn trăm năm nên sẽ báo giá rất công bằng a." Phục vụviên liền vui vẻ trả lời.

Lưu Vũ Phi từ Kiền Khôn giới chỉ lấy ra hạt Dạ Minh Châu nhỏ nhất, nhấtthời một luồng quang mang màu trắng rực rỡ từ Dạ Minh Châu phát ra,những người ở đây chưa từng nhìn thấy được một viên Dạ Minh Châu tuyệtđẹp và lớn đến như vậy, tất cả mọi người đều si mê nhìn nó, phục vụviên vừa rồi ngây người nhìn viên Dạ Minh Châu không chớp mắt.

Lưu Vũ Phi hỏi: " Viên Dạ Minh Châu này các người có thể trả bao nhiêu tiền?"

Thanh âm của hắn làm phục vụ viên nọ chợt bừng tỉnh, cô gái cảm thấymình đã thất thố bèn đỏ mặt, nói: " Tiên sinh, viên Dạ Minh Châu nàycủa ngài quá quý giá nên tôi không làm chủ được. Ngài có thể chờ mộtchút để tôi mời tổng kinh lý của chúng tôi đến được không?"

" Được." Lưu Vũ Phi trả lời rồi thu minh châu vào trong giới chỉ, nhữngngười xung quanh đến bây giờ mới tỉnh táo lại. Trong mắt họ đều tỏ vẻkhiếp sợ.

Cô gái phục vụ kia đã gọi xong điện thoại bèn nói: " Tiên sinh, xin mời ngồi. Tổng kinh lý của chúng tôi sẽ lập tức xuống ngay."

Lưu Vũ Phi theo lời mời ngồi xuống uống chung trà phục vụ bưng tới, hắnnghe được những người gần đó đang thấp giọng bàn tán về viên Dạ MinhChâu vừa rồi, mặc dù hắn ngồi xa bọn họ nhưng vẫn nghe rõ mồn một. Vớitu vi bây giờ của hắn, đừng nói là tiếng người thì thầm, dù cho là mộtcon muỗi bay xa xa vẫn nghe được rõ ràng như thường.

Hắn nghe một cô gái nói: " Oa, người thanh niên đó là ai a, không nghĩtới hắn lại có được một viên Dạ Minh Châu xinh đẹp như vậy, có thể nóichỉ cần một viên như vậy là sẽ sung sướng cả đời a, nếu tôi là bạn gáicủa hắn thì sướng biết bao, không cần phải đi làm việc cực nhọc như bâygiờ nữa."

Lưu Vũ Phi nghe xong cảm thấy buồn cười, không ngờ những cô gái bây giờlại sống thực tế đến như vậy. Chỉ đợi một thoáng thì tổng kinh lý củacửa hàng vàng bạc đã xuống tới. Vị tổng kinh lý này đại khái khoảng bốnmươi tuổi, gương mặt rất có tinh thần, hai mắt thỉnh thoảng lóe ra tinhquang, vừa nhìn đã biết hắn là người tinh minh khôn khéo.

Vị tổng kinh lý đi tới trước mặt Lưu Vũ Phi, cô gái phục vụ vội giớithiệu: " Tiên sinh, vị này chính là tổng kinh lý của công ty Phú Dươngchúng tôi, tổng kinh lý, vị này chính là vị khách nhân muốn bán viênminh châu..."

Vị tổng kinh lý vươn tay ra trước, nói: " Chào ngài, tôi họ Trần, tênThiên Tâm là tổng kinh lý của công ty này, xin hỏi tiên sinh họ gì a?"

Lưu Vũ Phi cũng vươn tay bắt tay hắn, nói: " Tôi họ Lưu, tên Lưu Vũ Phi."

Trần Thiên Tâm nói: " Lưu tiên sinh, chúng ta đến phòng khách quý bàn chuyện đi nhé, nơi này nói chuyện không tiện lắm."

Lưu Vũ Phi đi theo hắn vào phòng khách quý, hắn đem viên Dạ Minh Châuđưa ra, ngay cả Trần Thiên Tâm cũng ngây người một lát, nhưng dù saohắn cũng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường nên đã gặp qua khôngít chuyện kỳ lạ nên đã thanh tỉnh lại rất nhanh.

Trần Thiên Tâm nghĩ thầm, nếu viên minh châu này là thật thì có thể nóilà viên minh châu lớn nhất trên thế giới ngày nay, dù ngay cả trân bảocủa hoàng gia Anh quốc cũng không thể sánh được với viên minh châu này.Vì vậy hắn liền nói: " Lưu tiên sinh, viên minh châu này có thể chochúng tôi kiểm tra một chút được không? Nếu nó là thật thì chúng tôicũng xin thành thật nói công ty của chúng tôi không có khả năng muađược nó, viên minh châu này của ngài có giá trị không dưới hàng triệumỹ kim, nếu ngài thật sự muốn bán ra thì chỉ có thể tham gia đại đấugiá với nước ngoài còn có người có thể ra giá nổi.."

Lưu Vũ Phi biết viên minh châu này rất có giá trị, nhưng lại không nghĩtới lại có giá trị đến như thế. Nghe vị tổng kinh lý này nói sẽ khôngcó khả năng thu mua được nó thì cảm thấy thất vọng nhưng vẫn nói: " Vậyphiền Trần kinh lý giúp tôi kiểm tra lại nó thử xem !"

Trần Thiên Tâm thầm nghĩ, rồi nói: " Điều này thì được, nhưng tôi cóvấn đề muốn hỏi Lưu tiên sinh vì sao ngài lại muốn bán viên minh châunày đi, theo tôi biết đây là viên minh châu lớn nhất thế giới này đượcphát hiện ra, không biết tiên sinh ở đâu có được nó?"

Lưu Vũ Phi biết chắc chắn sẽ có người hỏi việc này nhưng hắn đã nghĩcách trước rồi nên trả lời: " Đây là vật tổ truyền của nhà tôi, vì cầntiền nên bán nó đi, nếu không tôi cũng đành lòng.."

Nghe hắn nói vậy mặc dù Trần Thiên Tâm cũng biết không phải lời thậtlòng, bất quá hắn nhìn Lưu Vũ Phi tuy bề ngoài có vẻ bình thường nhưnglại toát ra một khí chất xuất trần thoát tục, một đôi mắt sáng ngời nênhắn biết người tuổi trẻ này không phải người bình thường. Hắn cũngkhông hỏi tiếp chỉ kêu người đem viên minh châu đi kiểm tra, khoảng mộtlát sau người kiểm tra kia vội vàng quay trở lại, hưng phấn nói: " Kinhlý, kinh lý tôi chưa từng được thấy qua viên minh châu nào tinh thuầnnhư viên này, không có một chút tạp chất nào..."

Trần Thiên Tâm thầm nghĩ: " Ngô lão này đã bảy, tám mươi tuổi rồi mà còn không chịu trầm tĩnh một chút đi chứ..."

Hắn nhìn Lưu Vũ Phi nói: " Lưu tiên sinh, viên minh châu này là thật, nếu ngài cần tiền thì tôi có một cách ngài nghĩ thế nào?"

Lưu Vũ Phi nói: " Trần kinh lý nói thử đề nghị xem sao?"

Trần Thiên Tâm nói: " Nếu Lưu tiên sinh thật sự tin tưởng công ty chúngtôi, vậy cứ để chúng tôi ra mặt, vào tháng sau có một buổi đấu giá châubáu ở Pháp quốc, tới lúc đó sẽ do công ty chúng tôi toàn quyền đứng rabán đấu giá viên minh châu này, đến lúc đó chỉ cần tiên sinh trả chochúng tôi năm phần trăm công tác phí mà thôi, tiên sinh thấy thế nào?"

Lưu Vũ Phi suy nghĩ một chút, nói: " Nếu Trần kinh lý đã nói như vậytôi cũng không có lý do không tin các người, như vậy đi, trước tiêncông ty các người đưa cho tôi một trăm vạn hiện kim để tôi có chuyệndùng trước, đợi đến khi đã bán được viên minh châu thì các người cứkhấu trừ ra."

Trần Thiên Tâm nghe Lưu Vũ Phi đã đồng ý liền cũng đồng ý với điều kiệnđơn giản của hắn, sau đó hắn cho thư ký thảo ra một bản hợp đồng.

Trần Thiên Tâm nói: " Lưu tiên sinh, ngài có tài khoản ngân hàng nàokhông, đến lúc đó tôi có thể báo cho ngài số tiền bán đấu giá, tốt nhấtcho tôi số tài khoản của ngân hàng Thụy Sĩ bởi vì ở quốc tế đa số sửdụng Mỹ kim.."

Lưu Vũ Phi ngại ngần nói: " Tôi không có tài khoản ngân hàng nào cả,nếu cần thì ông có thể mở tài khoản ngân hàng nào đó ở Thụy Sĩ dùm cũngđược."

Trần Thiên Tâm nói: " Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ làm ngay cho ngài..."

Nhờ sự hỗ trợ của Trần Thiên Tâm, Lưu Vũ Phi đã mở ra một tài khoảnngân hàng tại Thụy Sĩ. Lúc này Trần Thiên Tâm cũng đã cho người đemtiền tới cho hắn. Hắn cầm tiền rồi từ biệt họ Trần đi ra khỏi công tychâu báu Phú Dương, đến một chỗ không người hắn bỏ tiền vào Kiền Khôngiới chỉ rồi quay trở về nhà.

Đi trên con đường nhỏ về nhà, hắn không ngừng chào hỏi những vị hàngxóm gần nhà không ngớt. Bây giờ thân thể hắn chỉ cao hơn một chút, dungmạo bên ngoài không thay đổi nên mọi người ai cũng nhận ra hắn. Ngườitrong thôn biết đứa con trai nhỏ của Lưu gia ở Đông thôn đã mất tíchhơn bảy năm, nhìn thấy hắn trở về những người trong thôn không khỏi caohứng mừng cho Lưu gia Đông thôn. Bọn họ cũng đều nhớ rõ, Lưu lão bởi vìsự mất tích của đứa con trai khiến cho ông ta như già đi hai mươi tuổi,cho đến bây giờ cũng chưa thấy cười qua, còn vợ ông ta mỗi lần nhớ conđều khóc mãi. Người vùng núi tính tình vốn đơn thuần, nhìn thấy Lưu VũPhi trở về cũng không hề nói gì nhiều, chỉ dặn Lưu Vũ Phi nếu rảnh rỗithì mời nghé qua nhà họ dùng cơm. Những lời nói thật chất phác nhưnglàm cho hắn cảm nhận được sự quan tâm thân thiết tràn đầy sự chúc phúc.

Lưu Vũ Phi thấy mình càng lúc càng về gần đến nhà thì tâm tình cũng cảmthấy kích động, dù cho hắn đã đạt tới cảnh giới thần nhân cũng cảm thấycả người run rẩy. Đối với hắn mà nói thì bên ngoài bảy năm nhưng vớihắn thì đã hơn vạn năm không gặp mặt người thân của mình. Lưu Vũ Phigiơ tay đẩy cánh cửa quen thuộc của ngôi nhà...

Trong sân nhà tất cả mọi thứ như chưa từng thay đổi, cây cổ thụ ở gócsân nhà từ khi hắn còn bé vẫn còn rất tươi tốt, bên cạnh còn có nhữngcon gà con đang tìm kiếm thức ăn. Hết thảy đều vô cùng quen thuộc, cũnggiống như bảy năm trước, như mình chưa từng rời khỏi nhà bao giờ. Lúcnày Lưu Vũ Phi đã thấy mẫu thân đang ngồi ngủ nơi cửa, một người vốnchỉ mới năm mươi tuổi bây giờ đã tóc bạc đầy đầu, nhìn qua cứ ngỡ rằngđã bảy mươi tuổi rồi. Gương mặt của bà đã thay đổi rất nhiều trong ấntượng của hắn. Nước mắt của Lưu Vũ Phi không tự chủ được chảy xuống,nhẹ nhang đi tới bên cạnh mẹ quỳ xuống, lúc này bà Lưu cũng cảm thấy cóngười đi tới bên cạnh mình rồi quỳ xuống, không khỏi lấy làm kinh hãi,rất nhanh khi bà nhìn thấy được gương mặt quen thuộc thì trong ánh mắtđã xuất hiện sự vui sướng, kích động, không dám tin tưởng chính đôi mắtcủa mình, bà dùng sức dụi đôi mắt để xác định hình ảnh trước mắt chínhlà thật, chính là đứa con trai đã mất tích suốt bảy năm cuối cùng đãtrở về.

Bà ôm chầm lấy con trai, òa khóc lớn: " Oa nhi a ! Cuối cùng con đã trởlại, con có biết mẹ nhớ con khổ lắm không? Lâu như vậy con đã đi đâu,mẹ không sao tìm được con, cảm tạ lão thiên gia, cảm tạ các vị thầntiên trên trời đã nghe lời cầu khẩn của tôi mà cho tôi thấy lại contrai của mình..."

Ông Lưu đang ở trong nhà chợt nghe được tiếng khóc của vợ vội vàng chạynhanh ra xem, kết quả nhìn thấy vợ đang ôm một cậu thanh niên còn trẻmà khóc rống. Bởi vì Lưu Vũ Phi đang bị vợ ông ôm vào ngực mà ông lạiđứng ở bên kia nên không thể nhìn thấy diện mạo của người thanh niên đóchính là con trai nhỏ của mình mà ông nghĩ rằng đã không còn trên nhânthế. Lưu lão buồn bực hỏi: " Lão thái bà, bà làm sao vậy? Oa nhi kia làcon cái nhà ai mà làm bà thương tâm như thế?"

Lưu Vũ Phi vừa rồi còn đang kích động nên cũng không phát hiện ông Lưuđã đến, bây giờ lại nghe được thanh âm quen thuộc nên biết là cha mìnhđã đến. Hắn quay đầu hướng tới ông Lưu quỳ lạy xuống, kêu lên: "Ba..con bất hiếu đã về rồi...ba vẫn khỏe chứ ?"

Rốt cuộc đã thấy người trước mắt chính là đứa con trai nhỏ đã mất tíchbảy năm trước, ông Lưu cũng kích động đến nước mắt tuôn xuống, trongmiệng nói lớn: " Con trai ta đã trở lại, cuối cùng con trở về là tốtrồi a !"

Tiếp theo ông Lưu lau nước mắt nói: " Lão thái bà, oa nhi đừng khócnữa, hôm nay là việc vui, chúng ta nên cao hứng không được khóc, chúngta vào nhà trước đã." Nói xong nâng Vũ Phi, kéo vợ đi vào nhà.

Ông nhìn vợ nói: " Lão thái bà, bà đi làm ít thức ăn, con chúng ta ở ngoài đã lâu nhất định không được ăn món ngon rồi."

Bà Lưu liền nói sẽ đi nấu cơm ngay, Lưu Vũ Phi nhìn cha mẹ biết nguyênnhân là do mình nên hai ông bà tuy chỉ mới năm mươi tuổi mà bây giờthoạt nhìn thì đã như bảy mươi, nghĩ lại trong tim hắn chợt nhói đau...

Ăn cơm xong hắn ngồi cùng cha mẹ trong sân nói chuyện. Ông Lưu hỏi hắnmấy năm nay bên ngoài sống thế nào, ông nói cho hắn biết chuyện sau khihắn mất tích. Nguyên lai cả nhà Lưu Vũ Phi nhận được tin tức từ công tydu lịch nói khi Lưu Vũ Phi đi du lịch ở Côn Lôn thì đã mất tích, cơquan công an địa phương cũng đã phái nhân viên tìm kiếm, tìm suốt haingày vẫn không tìm thấy hắn. Cuối cùng công ty du lịch không thể tiếptục dấu diếm thêm đành phải báo cho gia đình hắn chuyện hắn mất tích.Bà Lưu vừa nghe tin này đã bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ, lúc ấy Lưugia hoàn toàn rối loạn, mấy người anh của hắn cũng vội vàng bỏ cả côngviệc chạy tới Côn Lôn tìm dân bản xứ trợ giúp tìm kiếm suốt hai tháng,anh của Lưu Vũ Phi đã trả tiền phí tổn tìm kiếm cho bộ đội địa phươngcả vạn nguyên, cuối cùng nhờ được sự trợ giúp của họ tại Côn Lôn triểnkhai cuộc tìm kiếm đại quy mô, đương nhiên là không có thu hoạch gì,cuối cùng mới đành buông tay. Mấy người anh của hắn cũng đã trở về nhàkhông ra ngoài làm việc nữa, vì việc này mà gia đình trở nên bần cùng,vì vậy mà ba người anh của hắn cũng không có tiền để cưới vợ.

Lưu Vũ Phi nghe xong trong lòng càng thấy có lỗi với gia đình, bất quábây giờ hắn đã có cơ hội để bù đắp cho họ. Lưu Vũ Phi cũng nói với chamẹ chuyện mấy năm vừa qua, dĩ nhiên chỉ là lời nói dối. Hắn nói lúc đầudo không cẩn thận rơi vào trong một sơn cốc, cuối cùng không tìm đượcđường ra, ở trong sơn động tìm thấy một quyển võ công bí tịch, mộtquyển sách y do người xưa lưu lại, còn có thêm một chút dược tài vàchâu báu, tự mình ở trong động luyện võ vài năm cho đến gần đây có mộtđoàn thám hiểm đi tới chỗ sơn cốc hắn ở, đã cứu được hắn ra ngoài, cuốicùng hắn đưa cả vạn nguyên cho cha mẹ nói rằng số tiền do bán được châubáu.

Ông Lưu nghe con nói còn rất nhiều châu báu vẫn chưa bán, bây giờ tiềnbạc đã không còn thiếu thốn nữa, ông nghĩ bây giờ gia đình đã có cuộcsống tốt hơn xưa.

Lưu Vũ Phi hỏi tình huống của mấy anh trai, ông Lưu nói: " Anh cả conbây giờ cũng đã có con trai, anh ba con cũng vậy, còn anh tư con thìmới có vợ năm ngoái, thôi được rồi, bây giờ con cũng đã hai mươi bốn,đối với tương lai có tính toán gì không?"

Lưu Vũ Phi suy nghĩ một chút mới đáp: " Ba, bây giờ tiền thì con khôngthiếu, hơn nữa con có luyện qua võ công và y thuật, ba cũng không cầnlo lắng cho tương lai của con, ba nói đi, con muốn đi học lại thì thếnào?"

Ông Lưu nói: " Bây giờ con còn học được sao? Con đã nghỉ học bảy năm rồi, tuổi cũng đã lớn."

Lưu Vũ Phi nói: " Ngày mai con đi trường cũ hỏi thăm một chút, bây giờ nhà nước đối với chuyện học đại học có hạn chế gì không."

Ông Lưu nói: " Như vậy cũng tốt, để con có thể học tiếp cũng được, dù sao bây giờ con cũng không có sự nghiệp gì."

Tiếp theo Lưu Vũ Phi lấy Tẩy Tủy Đan đưa cho cha mẹ nói: " Ba mẹ, đâylà thuốc do con dùng dược tài trong sơn động luyện thành, ăn vào rất cóhiệu quả." Sau đó hắn nói tác dụng sau khi ăn đan dược cho cha mẹ nghe.

Một giờ sau ông bà Lưu sau khi tẩy độc xong thì đi ra nhìn Lưu Vũ Phinói: " Con à, đây là thuốc gì a, ăn vào thì đau bụng, sau khi xổ ra còncó đất bùn hôi thối trên người nữa. Không ngờ trong người chúng ta lạicó nhiều tạp chất như vậy a. Bất quá sau khi xổ ra thì trong người lạicảm thấy khỏe khoắn như tuổi còn ba mươi vậy a..."

Lưu Vũ Phi cười nói: " Ba, đây là thuốc xổ độc tố trong người ra ngoài,bây giờ đã tốt lắm rồi, ba cảm thấy khỏe khoắn trẻ trung hơn nhiều vìđó là hiệu quả của thuốc. Ba mẹ, bây giờ con dùng khí công đánh thôngkinh mạch cho hai người."

Sau đó hắn dùng thần nguyên lực đánh thông tất cả những kinh mạch bếtắc của hai người vì tuổi đã cao, lại lưu lại một ít thần nguyên lựctrong cơ thể cha mẹ, ở trong Kiền Khôn giới chỉ tìm một bộ pháp quyếttu chân truyền thẳng vào trong trí não của hai người, như vậy hai ngườisẽ không vì tuổi đã cao mà quên đi mất.

Ông Lưu hỏi: " Con à, con nói cỗ nhiệt khí trong người ba là khí công đó sao?"

Lưu Vũ Phi nói: " Đúng vậy ba mẹ, bây giờ hai người hãy thử khẩu quyếtcon vừa mới đưa vào trong đầu hai người, để cỗ nhiệt khí vừa rồi lưuchuyển theo khẩu quyết đó."

Ông bà Lưu đều cảm thấy khí công này quả thật quá thần kỳ, bọn họ chỉcảm thấy tay con mình đặt vào đỉnh đầu họ là đột nhiên có hình ảnhtruyền vào đầu, bây giờ muốn quên cũng không còn được nữa. Nghe con bảochiếu theo khẩu quyết vận hành thì cũng làm theo lời ngay. Ba giờ sau,cả ông bà Lưu đều cao hứng kêu lên: " Con à, cái này thật quá thần kỳ,ta vừa mới luyện một hồi đã cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, chodù là vật gì nặng cũng có thể vác nổi.."

Hắn nghe xong không khỏi cười khổ, tự mình truyền thần nguyên lực choông chỉ để dùng khiêng đồ vật, bất quá hắn cũng không có biện pháp giảithích với cha mẹ đây là phương pháp tu luyện có thể thành tiên trườngsinh bất lão. Nói như vậy ba mẹ không trực tiếp đem hắn thẳng vào bệnhviện mới là lạ.

Lưu Vũ Phi nói: " Ba mẹ, công phu này tu luyện có thể gia tăng sức khỏevà tuổi thọ, sau này hai người không có việc gì thì hãy chuyên cần tuluyện nó, như vậy thì sau này ba mẹ sẽ không bệnh nữa, vậy thì khôngcần phải vào bệnh viện, như vậy cũng sẽ không cần dùng đến tiền nữa."

Lưu Vũ Phi biết nếu muốn cha mẹ chịu thường xuyên tu luyện chỉ có lấycái cớ vì tiền bạc là tốt nhất. Lưu Vũ Phi lại lấy một viên Tứ Phẩm Đanchia làm hai để cha mẹ ăn vào, hắn cũng không dám cho ông bà ăn quánhiều thần đan sợ rằng cha mẹ tuổi lớn kinh mạch quá yếu nếu chịu khôngđược bạo thể mà chết thì chẳng khác nào mình hại cha mẹ, hơn nữa bâygiờ hắn cũng biết thần đan không thể ăn quá nhiều, dù cho có gia tăngcông lực cũng không phải tự mình luyện được, sau này sẽ dễ bị tẩu hỏanhập ma.

Ông bà Lưu sau khi nuốt xong thần đan liền theo khẩu quyết tu chân nhậpđịnh ngay. Ngày thứ hai khi cha mẹ còn đang nhập định hắn đi đến trườnghọc cũ tìm tư liệu rồi tới trường học nơi trấn thành tìm hiệu trưởngthì phát hiện đã thay người khác. Lưu Vũ Phi nói cho vị hiệu trưởngnghe ý định của mình rồi đem tư liệu ngày trước ra cho ông ta xem. Vịhiệu trưởng nhìn xong thì nói: " Tư liệu cũng không có vấn đề gì, tuổicũng không sao vì quốc gia bây giờ đã bãi bỏ hạn chế tuổi tác khi vàođại học. Bất quá bây giờ cách ngày thi chỉ còn một tháng, cậu có thểthi được không?"

Hắn đáp: " Yên tâm đi hiệu trưởng, nếu tôi không có tin tưởng cũng sẽkhông tới nơi này đâu." Nhờ sự xã giao của hắn, cuối cùng thì hắn đãtrở thành thí sinh chuẩn bị thi vào đại học.

Trong xã hội hễ có tiền thì việc gì cũng dễ dàng, còn không tiền thìkhông thể làm gì cả. Hắn đến cửa hàng sách nơi trấn thành mua hết toànbộ sách giáo khoa từ sơ trung đến cao trung, làm xong việc này hắn nhìnđồng hồ thấy cũng đã đến bốn giờ chiều cũng nên trở về nhà.

Về đến nhà thấy cha mẹ còn đang nhập định, hắn biết nếu cha mẹ muốndung hóa thần nguyên lực ít nhất cũng phải mất ba tháng, nếu trong batháng cha mẹ còn chưa đi ra cửa thì không phải làm cho hàng xóm náoloạn tới hỏi hay sao, hắn cũng vì thế mà đau đầu, cuối cùng hắn tìm đếnthôn trưởng nói với ông ta cha mẹ hắn cần phải đến trấn thành mấy thángcó việc, sau này trong nhà sẽ không còn ai, nếu có ai hỏi thì nhờ thôntrưởng nói dùm một tiếng, thôn trưởng rốt cuộc cũng đã đáp ứng.

Lưu Vũ Phi tại chỗ cha mẹ đang ngồi nhập định bày ra một Ẩn Thân trận,dù cho có người tiến đến cũng không thể nhìn thấy người trong đó, nhưvậy sẽ không kinh động cha mẹ nữa. Sau đó hắn dùng ba ngày thời gianxem xong sách vở, đối với hắn chuyện này cũng dễ dàng như ăn cơm thôi.

Làm xong hết thảy hắn nghĩ tới chuyện đến thăm mấy người anh, kể từ khimình quay về còn chưa tới thăm họ ! Trước tiên ở trong nhà hắn tìm đượcđịa chỉ của mấy anh trai, thời gian sau đó hắn lần lượt tới nhà từngngười, nghe mấy anh nói chuyện mấy năm sau khi mình mất tích, rồi hắnkể những chuyện mình đã gặp, dĩ nhiên nội dung giống như đã nói với chamẹ. Hắn cũng chia cho mấy anh cùng chị dâu và các cháu cùng dùng TẩyTủy Đan, vì các cháu còn nhỏ nên hai đứa dùng một viên, vì chúng cònnhỏ thì trên người cũng không có bao nhiêu độc tố.

Sau đó hắn căn dặn họ không cần lo việc buôn bán gì nữa, sau này chiphí trong nhà đều do hắn một mình gánh vác, đương nhiên hắn là muốn đểcho bọn họ yên tĩnh tu luyện công phu, không cần vì đời sống mà quantâm, rồi lại nói cho mấy anh biết chỗ tốt của việc luyện công, mấy anhđều đồng ý vào tháng mười một sẽ chấm dứt công việc rồi quay về đoàn tụmột nhà cùng nhau chăm chỉ tu luyện.

Hắn xem thời gian đến ngày thi chỉ còn hai ngày thì cáo từ mấy anh đivề nhà chờ đợi ngày thi tới. Rất nhanh ngày thi với hàng vạn học sinhtham gia đã tới. Bằng vào năng lực của hắn việc làm bài thi không thànhvấn đề, hơn nữa hắn cũng không muốn đạt kết quả quá cao sẽ làm ngườikhác bị oanh động, cuối cùng còn vài đề thi hắn cũng không trả lời chohoàn hảo hết...Thời gian kế tiếp là chờ đợi giấy báo trúng tuyển thuậntiện hắn tham gia báo danh vào đại học Thanh Hoa. Thi xong thì sẽ cóhai tháng thời gian nghỉ ngơi.

Lưu Vũ Phi nhớ tới lúc rời đi thì Phượng Hoàng có nói : Vũ Phi, tâmcảnh của ngươi nhiều nhất bây giờ cũng chỉ đạt tới tiên nhân tâm cảnh,muốn đạt tới tùy tâm sở dục của thần nhân tâm cảnh dựa theo tình huốngbình thường thì ngươi cần phải hơn trăm năm mới thành. Lần này ngươiđến bên ngoài lịch lãm hy vọng tâm cảnh của ngươi có thể tiến bộ nhanhhơn !

Hắn nghĩ tâm cảnh cũng không phải là pháp lực, pháp lực không tốt còncó thể thông qua việc bế quan tu luyện, nhưng tâm cảnh thì không thểnào. Hắn suy nghĩ cả nửa ngày cũng nghĩ không ra làm sao tăng tiến tuvi của tâm cảnh, cuối cùng thì không thèm suy nghĩ nữa. Dù sao bây giờtâm cảnh của hắn cũng đã rất phóng khoáng rộng mở, hắn nghĩ dù sao cũngcòn phải mất nhiều năm mới đạt được yêu cầu. Nếu ở tại phàm gian màngây ngốc lâu như vậy mà không làm gì hết thì cũng quá nhàm chán, thầmnghĩ đến thiên tài địa bảo tại Côn Lôn sơn hai mắt liền sáng ngời, hắnthầm nghĩ những dược tài này đã thu thập suốt bao năm, để không cũngchỉ là lãng phí, chi bằng dùng để luyện thuốc chữa bệnh.

Chỉ một tháng hắn đã học xong những chương trình trên vi tính, đối vớichuyện thế giới cũng đã có hiểu biết thêm nhiều, hơn nữa trên internetvẫn thường thông báo những chuyện mà ti vi không dám công khai, cho nênLưu Vũ Phi đối với một chút chuyện đen tối trong quốc nội cũng biếtđược không ít. Nhất là đối với bệnh nan y trong quốc nội, bệnh nàythường thì dân chúng không có cách nào trị khỏi.

Hắn nhớ tới việc Tẩy Tủy Đan có thể tẩy đi độc tố trong cơ thể, nếu cóthể bớt đi chút phân lượng trong luyện chế thì không biết có thể trịđược loại bệnh chứng này hay không, nếu có thể thì sau này có thể giúpđược biết bao người bị bệnh chứng này. Hơn nữa năm loại phẩm đan cũngdùng những dược tài tốt nhất của Côn Lôn để chế luyện, phải dùng nhiềunăm mới làm ra được, còn mình nếu tùy tiện dùng dược tài để luyện chỉhai tháng thì biết bao nhiêu viên chứ? Nghĩ tới đó hắn chạy đi mua bìnhthủy về bỏ vào một viên Ngũ Phẩm đan, hắn chợt nhớ tới chuyện nhờ TrầnThiên Tâm bán đấu giá dùm viên Dạ Minh Châu không biết đã được baonhiêu tiền, hơn nữa bệnh viện tại Thượng Hải cũng là bệnh viện lớn,người bệnh Hắc Mạc chắc cũng rất nhiều, ở đây tìm hiểu tin tức khôngbằng trực tiếp đến Thượng Hải thử loại dược liệu này để xem hiệu quảnhư thế nào.

Vừa nghĩ tới thì hắn liền làm ngay, chỉ sau một thoáng hắn đã đếnThượng Hải. Đầu tiên hắn muốn đi gặp Trần Thiên Tâm xem hắn bán Dạ MinhChâu được bao nhiêu tiền, bởi vì hắn không có số điện thoại của TrầnThiên Tâm. Mà hắn vừa mới từ Côn Lôn đi ra nên cũng không nghĩ tới dùngđiện thoại di động gì cả cho nên cũng không thể liên lạc với Trần ThiênTâm.

Chỉ một lát hắn đã đi tới đại sảnh của công ty Phú Dương. Lần này tiếpđãi hắn cũng là cô gái phục vụ kia, cô gái vẫn còn nhớ rõ về hắn, dùsao khi ấy hắn xuất ra viên Dạ Minh Châu quá chói mắt không muốn lưu ấntượng cho người khác thì cũng thật khó khăn.

Cô gái phục vụ lễ phép nói: " Chào tiên sinh, hoan nghênh ngài ghé thăm tiệm chúng tôi, xin hỏi lần này ngài cần gì ạ?"

Lưu Vũ Phi cười nói: " Cô có thể giúp tôi liên lạc với tổng kinh lý của cô được không?"

Cô gái nói: " Xin tiên sinh ngồi chờ một chút..."

Một lúc sau Trần Thiên Tâm đã đi xuống tới nhìn Lưu Vũ Phi cười ha ha :" Chào Lưu tiên sinh, đã lâu không thấy ngài đến tìm tôi a..." Trần ThiênTâm đối với người thanh niên đã mang đến cho công ty một món tiền lớnvô cùng khách khí.

Lưu Vũ Phi cười nói: " Một là tới cảm ơn ông, hai là định hỏi viên minh châu có bán được không.."

Trần Thiên Tâm kỳ quái nói: " Bộ tiên sinh không có kiểm tra tài khoản ngân hàng sao?"

Lưu Vũ Phi ngại ngùng nói: " Tôi không có. Tôi đâu có cách nào liên lạcvới Trần kinh lý nên không biết viên minh châu có bán được không.."

Trần Thiên Tâm nói: " Lưu tiên sinh, chúng ta đi vào phòng khách quý nói chuyện đi, chỗ này không tiện lắm..."

Lưu Vũ Phi đi theo hắn vào phòng khách quý, hắn thông qua máy vi tínhtra xét tài khoản ngân hàng của mình có tới hơn hàng triệu Mỹ kim, hắnngây người một thoáng, không nghĩ tới viên minh châu nọ lại đáng tiềnđến như vậy.

Hỏi Trần Thiên Tâm mới biết viên minh châu bán được tới cả hàng triệuMỹ kim, sau khi đóng thuế còn cấp thêm phần trăm cho công ty Phú Dươngcho nên bây giờ vẫn còn con số đó. Hắn trò chuyện với Trần Thiên Tâmmột hồi thì cáo từ.

Lưu Vũ Phi xem Trần Thiên Tâm như một người bạn, nhưng Trần Thiên Tâmlại nhìn thấy khí chất bất phàm của hắn, hơn nữa hắn ra tay một lần lạilà một viên minh châu trị giá hàng triệu Mỹ kim, biết Lưu Vũ Phi tuyệtđối không phải là người bình thường, mới thật tâm kết giao cùng hắn.

Hắn đi ra khỏi công ty Phú Dương, tới một nơi vắng vẻ đã tự biến hìnhthành một người khoảng ba mươi tuổi, hắn đi thẳng vào bệnh viện nhândân lớn nhất Thượng Hải.

Lưu Vũ Phi biết nếu nước thuốc này nếu có thể trị bệnh hữu hiệu dámchắc những bệnh nhân khi được hỏi sẽ kể lại hình dáng của hắn. Vì khôngmuốn tự mình tìm lấy phiền toái hắn mới thay đổi hình dáng của mình.

Hắn đi tới đại sảnh bệnh viện, đầu tiên hắn đi tới khoa máu cấp chobệnh nhân bị bệnh máu trắng uống trước, hắn biết người bị bệnh máutrắng nếu không hóa trị thì phải thay tủy, hắn biết nếu hóa trị chẳngnhững phí tổn rất cao, hiệu quả cũng không tốt lắm hơn nữa còn làm bệnhnhân rất đau đớn. Thường thì người ta không thể làm gì với loại bệnhnày bởi vì không có tiền chỉ có thể ở nhà chờ chết.

Lưu Vũ Phi ở trong phòng bệnh nhìn thấy một bệnh nhân chừng ba mươi lămtuổi, sắc mặt vàng vọt, hai mắt vô thần, không có một chút sinh khí.Hắn đi vào phòng cầm hồ sơ bệnh nhân lên xem xét: Lý Hưởng, ba mươi haituổi, năm ngoái kiểm tra bị bệnh ung thư máu, bây giờ đã bước vào giaiđoạn cuối, nếu còn không thay tủy thì sẽ không thể cứu sống.

Lưu Vũ Phi quyết định để cho hắn uống nước thuốc trước. Lý Hưởng nhìnthấy một người trẻ tuổi đi vào phòng bệnh của mình, không nói lời nàochỉ nhìn hồ sơ, cứ nghĩ hắn là bác sĩ nên không hề để ý, Lý Hưởng tựhiểu rõ mình bị bệnh gì, đêm nay cũng chỉ còn là ngày cuối, hắn khôngsợ chết chỉ lo lắng cho đứa con nhỏ và vợ ở nhà sẽ khổ.

Lưu Vũ Phi xem xong hồ sơ thì nói: " Lý tiên sinh, tôi đã xem bệnh áncủa ông, bây giờ đã là thời kỳ cuối, mà tôi có một loại thuốc khôngchừng có hữu hiệu đối với bệnh của ông. Được rồi, tôi tự giới thiệu,tôi đến từ một gia tộc thần bí, gia tộc chúng tôi luôn hành y tế thế,gần đây gia tộc chúng tôi đã luyện chế ra được một loại nước thuốc cóthể trị được bệnh nan y, tôi muốn ông là người thử thuốc đầu tiên. Tôicam đoan thuốc của tôi không có tác dụng phụ, cho dù có thể đối vớibệnh của ông không có hữu hiệu cho lắm nhưng cũng sẽ không có hại."

Nói xong hắn muốn Lý Hưởng tin tưởng nên tự mình uống một ngụm thuốctrước mặt Lý Hưởng. Lúc bắt đầu Lý Hưởng còn có điểm không tin nhưngkhi nhìn thấy Lưu Vũ Phi tự mình uống thuốc ngay trước mặt hắn, hắnnghĩ thầm, dù sao bệnh của mình cũng đã đi vào giai đoạn cuối, dù khôngcó hiệu quả gì cũng không có gì tổn thất, liền mở miệng nói: " Được,tôi đồng ý làm người đầu tiên thử thuốc cho ông."

Lưu Vũ Phi sợ nước thuốc của mình không đủ dược lực nên rót đầy một chén lớn đưa cho Lý Hưởng.

Sau khi Lý Hưởng uống vào liền cảm giác trong người toát ra một cỗnhiệt khí toàn thân ấm áp rất thoải mái, trong khoảng thời gian này vìgia tăng hóa liêu khiến cho Lý Hưởng vẫn ngủ không yên, hôm nay uốngnước thuốc của Lưu Vũ Phi vào làm cho phản ứng phụ của hóa liệu đã biếnmất. Chẳng những toàn thân thấy thoải mái buồn ngủ hơn nữa nguyên laicả người tràn đầy cảm giác vô lực hình như không còn thấy nữa.

Lưu Vũ Phi hỏi cảm thụ của Lý Hưởng bây giờ ra sao, hắn trả lời: " Rấtthoải mái, tôi ngã bệnh đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên cảm thấythoải mái, thuốc này thật sự là quá thần kỳ, mấy ngày nay tôi không thểngủ và ăn được, nhưng sau khi uống thuốc này vào thì lại thấy buồn ngủ..."

Lưu Vũ Phi nghe xong cũng không biết thuốc này có hiệu quả hay không,bất quá Lý Hưởng nói uống vào rồi thấy rất thoải mái vậy có thể biết làđã hữu hiệu. Lưu Vũ Phi thấy Lý Hưởng đang muốn ngủ nên cũng không quấyrầy hắn nữa. Lưu Vũ Phi dặn hắn khi nào ngủ dậy thì đi làm kiểm trangày mai hắn lại tới để xem báo cáo, còn yêu cầu Lý Hưởng giữ bí mậtchuyện hôm nay.

Tiếp theo Lưu Vũ Phi ở trong các phòng bệnh đều cho những người có bệnhnan y uống thuốc, nhưng sau Lý Hưởng thì hắn đã điều chỉnh lại lượngthuốc không nhiều như lúc đầu, tìm người thử thuốc xong thì thuốc củahắn cũng đã dùng hết. Những người bệnh sau hắn đều cấp thuốc ít hơnnhưng hiệu quả cũng không khác bao nhiêu, đến lúc này hắn đã biết mộtviên thuốc hòa tan ra cũng có thể cứu được rất nhiều người. Chỉ cần quavài ngày trở lại bệnh viện kiểm tra bản báo cáo thì sẽ biết nước thuốccó hiệu quả hay không.

Khi Lưu Vũ Phi từ bệnh viện đi ra thì trời đã tối. Hắn cũng không có ýtìm một khách sạn mà định tìm một công viên luyện công một chút, nếu ởkhách sạn thì hắn không quen, hơn nữa với tu vi hiện tại của hắn thìcũng không cần ngủ. Hắn đang ngồi luyện công thì cảm thấy tại phươnghướng phía Đông Bắc có tiếng đánh nhau, thầm nghĩ, đã trễ thế này mà aicòn đánh nhau, chẳng lẽ là đám xã hội đen sao? Chẳng lẽ xã hội đen bâygiờ lại kiêu ngạo đến như thế ? Nhưng từ hướng đánh nhau tán vọng lạiphản ứng năng lượng rõ ràng không phải là người bình thường có khả năngxuất ra, mà nếu là người tu chân cũng sẽ không bao giờ ở ngay phụ cậnthành thị mà tranh đấu, hơn nữa năng lượng do người tu chân phát ra cònlớn hơn nguồn năng lượng này rất nhiều, vậy thì xét ra chỉ có ngườiluyện võ mà thôi.

Lưu Vũ Phi từ khi tu thành Bất Diệt Thần Thể thì chưa từng cùng ngườikhác giao đấu qua nên không khỏi có chút tiếc nuối, vì vậy hắn đứng dậyhướng theo chỗ đánh nhau thuấn di qua tới.

Khi đi đến hiện trường đang đánh nhau hắn đã thấy trên mặt đất cóthương vong, hắn nhìn hai người đang nằm trên đất phát hiện họ chỉ cònhơi thở yếu ớt. Nếu hắn không ra tay cứu giúp hai người kia sẽ chếtchắc, hắn nhìn khuôn mặt hai người nọ thầm nghĩ cũng không phải dạngngười âm hiểm ngoan độc, nên quyết định sẽ cứu bọn họ.

Hai tay hắn nhẹ nhàng vung lên đem một tia thần nguyên lực truyền vàotrong cơ thể bọn họ giúp họ vận hành qua một vòng cho đến khi họ có thểtự mình vận công thì mới buông tay. Hắn cũng không biết chỉ có một chútthần nguyên lực này đã giúp cho hai người này từ một người luyện võbình thường đã biến thành người có tiên thiên cấp bậc là giấc mộng củangười luyện võ.

Hắn làm xong lại ẩn một bên xem hai bên đang đánh nhau. Từ khi hắn đếnhiện trường rồi cứu hai người kia cũng chỉ vô thanh vô tức, những ngườiđang đánh nhau cũng không hề biết có thêm người đã tới. Lưu Vũ Phi nhìnnhững người đang đánh nhau, bốn người đang mặc trang phục y hệt nhẫngiả( còn gọi là ninza) đang vây công một cô gái cực kỳ xinh đẹp, Lưu VũPhi cũng chưa từng gặp qua cô gái nào đẹp đến như thế, hắn nghĩ thầm cóthể hai cô gái đang nằm trên mặt đất chắc là cùng nhóm với cô gái này.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy bốn hắc y nhân đều xuất đao rất tàn nhẫn, thế đaoâm lãnh toàn tấn công vào những chỗ yếu hại trên người cô gái, nếu nàngbị đánh trúng dù không chết cũng sẽ tàn phế. Hắn nhìn ra công lực củacô gái không cao nhưng thân pháp quả thật không tệ nhưng cũng chỉ làđối với những người luyện võ bình thường mà thôi. Nếu nói về công lựcthì cô gái này không là đối thủ của một trong bốn người đó, hôm naynàng dựa vào thân pháp có thể tạm thời giữ được an toàn trong vòng vâycủa bốn người phải nói là vô cùng hiếm thấy rồi.

Mặc dù nàng không thể dựa vào thân pháp triển khai phản công, nhưngtrong khoảng thời gian ngắn bốn hắc y nhân cũng không cách bắt đượcnàng. Bốn hắc y nhân nhìn thấy vây công cũng vô hiệu bèn tự dừng tay,bốn người chia nhau đứng ở vị trí không cho cô gái một cơ hội chạythoát. Lưu Vũ Phi liền hiểu ngay bốn người sẽ hợp lực cùng xuất thủ mộtlúc, hắn cũng đã chuẩn bị tùy lúc ra tay giúp đỡ, tuy nói tốc độ củabốn người này trong mắt người khác thì nhanh như tia chớp nhưng với hắnthì chẳng khác gì động tác của trẻ con, chỉ cần hắn muốn cứu thì cho dùtốc độ của họ có nhanh hơn mười lần cũng không hề tránh thoát được hắn.

Lại nói bốn người này lại có một cỗ khí chất làm cho hắn rất chán ghét,trong bản năng rất muốn tiêu diệt bọn họ. Lúc này trong đó có một hắc ynhân dùng loại Hán ngữ không được lưu loát lên tiếng: " Nhìn ngươi xinhđẹp như vậy, chi bằng ngươi giao lại đồ của chúng ta thì chúng ta sẽbuông tha cho ngươi, sau này sẽ bỏ qua chuyện này. Ngươi nên biết võ sĩđại Nhật Bổn chúng ta lợi hại hơn các ngươi gấp mười lần đó." Nói xongcòn cất tiếng cười vang.

Lưu Vũ Phi nghe xong thầm mắng: " *******, thì ra là bọn Nhật Bổn súcsinh, trách không được ta lại có một cỗ dục vọng hủy diệt chúng, hừ, đểcho các ngươi chết không có chỗ chôn !"

Nghe cô gái nói: " Súc sinh các ngươi đã giết nhiều người của chúng tanhư vậy, nếu có bản lĩnh thì hãy giết luôn ta đi, nếu các ngươi muốn códanh sách đó thì cứ lấy trên tử thi của ta, muốn ta giao ra thì khôngbao giờ."

Bốn nhẫn giả cũng không nhiều lời chỉ đưa mắt nhìn nhau, bốn ánh đaomàu trắng lóe lên công thẳng vào người cô gái, so với sự công kích vừarồi tăng nhanh hơn rất nhiều. Lưu Vũ Phi biết ngay nếu mình còn khôngra tay thì cô gái chỉ còn một biện pháp là đồng quy vu tận ( cùng ômnhau chết chung) với chúng.

Quả nhiên tất cả bộ vị của cô gái đều bị công thẳng vào không còn cáchnào tránh thoát, nàng liền quyết định cùng chết chung với một tên nhẫngiả, mắt thấy không còn khả năng tránh thoát...đúng lúc đó, Lưu Vũ Phi đãthuấn di đến cạnh cô gái ôm nàng rời khỏi đó.

Bốn nhẫn giả chỉ thấy đôi mắt hoa lên, trong chớp mắt đã không còn nhìnthấy mục tiêu họ định công kích nữa. Họ không ngờ tới chuyện đã trămkín mà vẫn còn một kẽ hở như vậy, họ liền thầm kêu: " Bất hảo !"

Cô gái đã đứng cách đó mấy trượng, bên người nàng còn có thêm một ngườituổi trẻ vẻ mặt đang tươi cười. Bốn nhẫn giả cũng không phải kẻ ngu, cókhả năng giữa sự vây công của họ mà có thể cứu người ra hơn nữa cònkhông thấy bóng người của hắn, loại công phu này có thể được xưng làxuất thần nhập hóa. Biết người trẻ tuổi nhìn qua có vẻ vô hại này tuyệtđối khó đối phó, liền thu tay lại nói: " Chúng ta chính là người củaLiễu Sanh gia tộc của Đại Nhật Bổn, hôm nay tới truy hồi một phần danhsách bị lấy cắp, xin cao nhân các hạ không nên xen vào việc này, LiễuSanh gia tộc nhất định sẽ có hồi báo."

Lưu Vũ Phi còn chưa mở miệng thì cô gái nọ liền nói trước: " Vị tiênsinh này, tôi là người của An Cục quốc gia, danh sách bọn họ nói chínhlà danh sách gián điệp của Nhật Bổn tại Trung Quốc, phần danh sách nàyđối với chúng tôi rất trọng yếu, vì thế chúng tôi đã phải hy sinh rấtnhiều cao thủ và vô số đặc công.." Vừa nói đến những đồng đội đã hysinh đôi mắt cô gái đã chuyển hồng.

Lưu Vũ Phi thấy nàng nhắc đến những đồng đội đã hy sinh thì đã thươngtâm, nước mắt như muốn chảy xuống, biết cô gái này chẳng những xinh đẹpmà tâm địa cũng thiện lương liền nhẹ giọng nói với nàng: " Yên tâm đi,có tôi ở đây bọn họ không thể gây thương tổn gì được cho cô, lại nóibọn họ đã giết nhiều người của chúng ta như vậy, tôi sẽ không buống thacho bọn họ đâu." Tiếp theo hướng tới bốn nhẫn giả trầm giọng nói: "Không nghĩ tới bây giờ vẫn còn có những người Nhật Bổn kiêu ngạo nhưvậy, chẳng những dám ở Trung Quốc giết người mà còn dám giết cả nhânviên công tác của chính phủ. Có phải khi dễ Trung Hoa ta không cònngười nào nữa hay sao, vốn ta không muốn sát sinh, nhưng đối với đámNhật Bổn như các ngươi tất cả đều đáng chết, nếu đã đáng chết thì đểlại trên đời cũng uổng phí cơm áo, các ngươi hãy tự sát đi, đừng làm dơtay của ta !"

Nghe vậy bốn nhẫn giả biết rằng đêm nay không cách nào hoàn thành nhiệmvụ được nữa, công lực của người tuổi trẻ trước mắt này làm cho bọn họnhìn không thấu, nếu không phải mới thấy được phương thức cứu ngườixuất quỷ nhập thần của hắn, sẽ không ai tin rằng hắn là một người luyệnvõ, dù sao thì người tuổi trẻ này không hề giống người luyện võ chútnào. Nhưng chưa từ bỏ ý định hình như là thiên tính trời sanh của ngườiNhật Bổn, trong đó có một nhẫn giả cuồng vọng nói: " Vừa rồi nhìn thấycông phu của ngươi không tệ mới nể mặt ngươi, nếu ngươi tự mình muốnchết thì chớ trách chúng ta, bây giờ cho ngươi xem võ đạo chánh thứccủa đại Nhật Bổn chúng ta.."

Nói xong cả bốn nhẫn giả đều lập tức biến mất một cách thần bí trongkhông khí, cô gái cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nàng biết nếu vừa rồi mấyngười này dùng chiêu này đối với nàng thì nàng sớm đã hương tiêu ngọcvẫn.( chết)

Lưu Vũ Phi hừ lạnh một tiếng nói: " Chút tài mọn cũng dám dở trò." Hắntiện tay xuất ra một Thất Thải Thần Quyết thủ ấn, chỉ thấy trong khôngkhí xuất hiện một loại khí lưu quỷ dị, bốn nhẫn giả chỉ cảm thấy áp lựcbốn phía càng lúc càng lớn, chỉ thấy có một cỗ lực lượng vô hình đưabọn họ vây khốn tại chỗ không cách nào di động nửa phân, điều này cũnglàm cho bọn họ sợ đến hồn phi phách tán, hơn nữa loại áp lực này cònđang gia tăng làm cho bọn họ không còn cách tiếp tục ẩn thân nữa nênđều từ không khí hiện hình ra, dù đã hiện thân cũng đứng không yên chỉphải dùng võ sĩ đao chống đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng.

Cô gái kia quả thật đã mở rộng tầm mắt. Nàng nhìn thấy tay của Lưu VũPhi giữa không trung chỉ nhẹ nhàng xuất ra một thủ ấn mà mấy nhẫn giảđã ẩn thân đã tự động hiện thân trở lại hơn nữa trên trán của họ cònkhông ngừng xuất mồ hôi lạnh nhìn qua tựa như có vật gì đang vây khốnbọn họ. Cô gái chỉ cảm thấy tất cả đang phát sinh trước mắt đều quá quỷdị và không thể tư nghị.

Lưu Vũ Phi nói: " Bằng vào độn thuật hạ lưu này của các ngươi cũng dám xuất ra dọa người, bây giờ thì tiễn các ngươi đi thôi !"

Trong miệng hắn kêu lên một tiếng: " Phá !" Chỉ thấy không khí chungquanh đám nhẫn giả như những vật sống ngưng tụ thành kiếm, nhất thời vôsố kiếm khí từ khắp bốn phương tám hướng công tới đám nhẫn giả, cả bốnngười ngay giữa trung tâm công kích của kiếm khí cả một tiếng kêu cũngkhông có thì đã bị kiếm khí chém thành thịt vụn, kiếm khí này uy lựcquá lớn chẳng những đánh đám nhẫn giả tan nát xương thịt còn đánh ramấy cái hố to trên mặt đất.

Điều này làm cho cô gái kia sợ đến ngây người, nàng còn chưa bao giờnhìn thấy được phương thức công kích như thế, điều này chẳng những vượtqua phạm vi võ công mà còn vượt khỏi sự nhận thức của nàng, đối vớinàng mà nói đó chính là pháp lực của thần nhân. Vì còn đang bị đả kíchnên nàng còn không nghe được Lưu Vũ Phi đang tự lẩm bẩm: " Ai..sao lạinhư vậy chứ, ta còn chưa xuất ra một phần trăm công lực a! Bất quá ThấtThải Thần Quyết này cũng thật sự quá lợi hại, công lực mới phát ra cómột chút như vậy mà không những giết chết bốn người còn đánh ra mấy cáilỗ to như vậy trên mặt đất. Xem ra sau này không thể dùng đối với ngườibình thường nếu không sẽ làm cho người ta sợ chết mất..."

Cô gái đang còn suy nghĩ chuyện lúc trước, bốn nhẫn giả có khả năng ẩnthân này ít ra cũng đạt cấp bậc thượng nhẫn, tiểu tổ của nàng đã bị họgiết suýt nữa thì không còn ai, hôm nay nếu không phải dựa vào thânpháp gia truyền thì nàng đã sớm cùng những đồng đội đã hy sinh gặp nhaumất rồi. Vậy mà người thanh niên này đứng trước bốn nhẫn giả này lạikhông chút sợ hãi, nhìn hắn có vẻ thật vô hại nhưng lại có khả năngkinh người không thể tưởng tượng được. Cả mình và những người kia dườngnhư không là gì trước mặt hắn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy có đánhchết nàng cũng không tin trên đời này lại có người thần kỳ như vậy.Ngẫm nghĩ một chút cô gái không khỏi cười khổ, xem ra trước kia nàng đãquá tự đại, lần này bị tổn thất lớn như vậy chính vì sự tự đại đó, hômnay nếu không có người giỏi đến biến thái quái vật này sợ rằng đã chếtsạch, cũng may đã lấy được bản danh sách. Nghĩ tới đây cô gái nói vớiLưu Vũ Phi: " Tiền bối ! Lần này đa tạ ngài ra tay trượng nghĩa cứugiúp, nếu không nhiệm vụ lần này của chúng tôi đã thất bại, tiền bối,tôi là thành viên của Long Tổ thuộc An Cục quốc gia tên là Trầm Linh.Không biết có thể mời tiền bối đến Long Tổ làm khách hay không, thuậntiên có thể gởi lời cảm ơn ngài đã hỗ trợ."

Trầm Linh nhận định người tuổi trẻ trước mắt này nhất định là một caonhân lánh đời, sở dĩ nhìn vẫn còn trẻ có thể là do ăn được thiên tàiđịa bảo gì đó hoặc luyện tâm pháp gì mới có thể giữ được vẻ trẻ trung.Mặt khác nếu có thể mời hắn đến Long Tổ làm khách thuận tiện nhờ hắnchỉ giáo cho các thành viên, như vậy công lực phỏng chừng sẽ được đềcao rất nhiều.

Lưu Vũ Phi vô tình làm cho nàng phát ngơ: " Tiền bối ? Chẳng lẽ tôi lạigià như vậy sao ? Tôi cũng chỉ mới có hai mươi bốn tuổi, cô gọi tôi nhưvậy tôi không đảm nhận nổi đâu."

Đến lúc này Trầm Linh thật sự là không còn gì để nói, một người mới chỉcó hai mươi bốn tuổi mà có được một thân công lực vượt qua tưởng tượngsiêu nhiên, nhớ tới trước kia cả mình lẫn các đội viên từ khi bước rakhỏi nhà ai mà không làm ra bộ dáng của một cao thủ tuyệt thế. Nhưng vịnam nhân trước mắt này chẳng những công lực cao thâm khó lường, bềngoài lại rất bình thường, hơn nữa chưa từng nghe qua tên hắn, bây giờnhững người trẻ tuổi như hắn đều muốn cả thiên hạ biết mình là người võcông cao cường, muốn được nổi danh. Bất quá người này nhìn qua cũng rấttầm thường, nhưng nếu có thể nhìn kỹ thì mới thấy được sự phi phàm củahắn, sau này mình sẽ không bao giờ nhìn người qua vẻ bề ngoài mới được.Hắn tốt hơn rất nhiều công tử thế gia ỷ vào gia tộc suốt ngày cứ gâychuyện, trong khi người trước mắt này lại mạnh hơn họ không biết baonhiêu lần.

Lưu Vũ Phi nhìn vẻ mặt buồn cười của cô gái trước mắt khi mình vừa nóituổi cho nàng nghe, nàng thì cứ đứng ngây người cả ngày không chịu nóichuyện.

Lưu Vũ Phi nhìn sắc trời nói với Trầm Linh: " Uy, Trầm tiểu thư, giờnày đã không còn sớm, tôi phải về nghỉ ngơi. Ở nơi này đều là máu thịt,cô là người của An Toàn Cục thì không sao nhưng tôi chỉ là người dânbình thường, nếu bị cảnh sát mời đến thì không phải là phiền chết haysao."

Trầm Linh cũng thanh tỉnh đỏ mặt ngại ngùng nói: " Tôi thật sự là bịanh dọa cho sợ chết rồi, anh chỉ mới có hai mươi bốn tuổi thôi mà khôngbiết làm sao lại có được công lực như vậy, anh là ân nhân cứu mạng củatôi xin đừng gọi tôi là Trầm tiểu thư nghe không được tự nhiên chútnào, sau này anh cứ gọi tên tôi là được, chuyện ở đây tôi sẽ gọi ngườitới giải quyết là được, anh có thể cho tôi biết tên không? Để tôi cóthể báo cáo lên cấp trên khen thưởng cho anh."

Lưu Vũ Phi vừa nghe vậy thì biết ngay là không thể vì chính hắn khôngthích xã giao với người làm quan chức, nếu để cho bọn họ phiền nhiễuthì cuộc sống sau này của mình không phải là phiền chết hay sao? Khôngđược mình phải nhanh chân bỏ đi mới tốt. Hắn liền nói: " Trầm Linh, tôiphải đi, còn về chuyện khen thưởng thì không cần, tôi chỉ là tiện taythôi, hơn nữa tôi rất sợ phiền toái nên không cần khách khí như vậy,tôi phải đi, nếu còn cơ hội gặp lại tôi sẽ nói tên của tôi cho cô nghe.Còn những người nằm trên mặt đất tôi cũng đã cứu sống rồi, hiện giờ họđang chữa thương cô đừng quấy rầy họ."

Nói xong hắn mang theo vẻ tươi cười thản nhiên thuấn di rời khỏi côngviên. Điều này làm cho Trầm Linh càng hoảng sợ, không hiểu bằng cáchnào hắn lại trống rỗng biến mất. Nàng nghe được hai vị đồng đội đã đượchắn tiếp cứu, vội vàng chạy tới xem. Nàng nhìn hai người trên đất chẳngnhững thương thế đã lành lại hơn nữa công lực còn có vẻ tăng thêm gấpmười lần, nàng không khỏi lầm bầm nói: " Bọn họ thật là gặp họa đượcphúc, chẳng những vẫn còn sống mà công lực lại tăng cao nhiều vậy. Thậtkhông bíêt quái vật kia làm sao làm được điều này nữa."

Trầm Linh biết họ còn phải nhập định khá lâu, mà danh sách phải lập tứcgiao cho An Toàn Cục của quốc gia, nếu chậm trễ để cho đám Nhật Bổn kịpphản ứng thì đã quá muộn, Trầm Linh gọi điện thoại cho cục trưởng phâncục của An Toàn Cục tại Thượng Hải, hai mươi phút sau vị cục trưởng đãđích thân dẫn người đến. Đám đặc công chẳng những nhìn thấy máu thịtvương đầy đất mà còn thấy trên mặt đất xuất hiện mấy cái lỗ lớn, trongkhông khí còn có mùi thuốc nổ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: ngườicủa Long Tổ quả thật không phải là người, thật không biết họ làm saolại có thể đánh người nát bấy ra như vậy, còn đánh ra mấy cái hố to nhưthế. Xem ra sau này phải tránh xa người của Long Tổ nếu không có chếtcũng không biết vì sao.

Trầm Linh đưa danh sách cho cục trưởng rồi dặn ông ta lập tức chuyển đi ngay nếu để đến mai sẽ không còn kịp nữa.

Thượng Hải, Đảo Bổn Nhất Lang, người phụ trách của Nhật Bổn Liễu SanhThù Thức Xã, giờ phút này đang lo lắng đợi tin tức, bởi vì bốn nhẫn giảcao cấp được phái tới từ Nhật Bổn đã đi ra ngoài truy kích người trộmđi danh sách vẫn chưa có chút tin tức truyền về, bây giờ đã sắp qua bagiờ, nếu thêm mười phút nữa còn chưa có tin tức thì hắn chỉ còn cáchbáo cáo về Nhật Bổn, hơn nữa tổn thất bốn gã nhẫn giả cao cấp, tráchnhiệm này hắn không thể gánh vác nổi. Mười phút trôi qua rất nhanh, ĐảoBổn Nhất Lang biết tính mạng của hắn cũng đã đến lúc cuối cùng. Bất quávì an toàn của người nhà hắn cũng phải báo cáo về Nhật Bổn. Đảo BổnNhất Lang nhấn số điện thoại cho Liễu Sanh gia tộc tộc trưởng báo cáo:" Tộc trưởng, bốn cao cấp nhẫn giả từ trong nước phái tới đi truy kíchkẻ đã trộm lấy danh sách gián điệp tại Trung Quốc của chúng ta đã mấttích đến bây giờ còn chưa có tin tức. Căn cứ theo quy định của gia tộcphàm là những ai lãnh nhiệm vụ ra ngoài làm việc nếu vượt qua ba giờkhông có tin tức truyền về thì phải lập tức báo cáo..."

Liễu Sanh gia tộc tộc trưởng Liễu Sanh Nghiễm Bổn nghe được Đảo BổnNhất Lang báo cáo thì cả giận: " Ngu ngốc ! Ngươi làm việc như thế nàovậy, làm sao lại để cho người lẻn vào được địa phương trọng yếu nhưphòng tư liệu, bảo vệ của các ngươi đã làm thế nào chứ..."

Đảo Bổn Nhất Lang chỉ đành tiếp tục báo cáo: " Tộc trưởng ! Tôi chorằng hành động lần này chính là do người của Long Tổ Trung Quốc đã làm,tôi đề nghị tộc trưởng hãy ra lệnh cho gián điệp của chúng ta tại TrungQuốc lập tức rút lui, chờ thêm một thời gian nữa chúng ta lại pháingười mới lại đây, tôi nghĩ Quốc An Cục của Trung Quốc sẽ rất nhanhtriển khai hành động thanh tẩy( bài trừ)"

Liễu Sanh Nghiễm Bổn nói: " Đảo Bổn, ngươi lập tức rút lui, chậm nhấtlà tới trước chiều ngày mai phải để cho mọi người trong gia tộc lập tứclui ngay, về phần thất trách của ngươi thì đợi trở lại quốc nội sẽ tínhsau, bây giờ đã trễ thế này, hy vọng hành động thanh tẩy của Trung Quốccòn chưa kịp triển khai ! Như vậy chúng ta sẽ bị ít tổn thất hơn. Đượcrồi, Đảo Bổn ngươi lập tức đi làm chuyện này.."

Đảo Bổn Nhất Lang liền vâng dạ một tiếng.

Nhật Bổn Liễu Sanh gia tộc, Cung Bổn gia tộc, Vũ Điền gia tộc là ba giatộc thế lực nhất từ xa xưa, nghe nói ba gia tộc này người ngoài khôngthể nào biết rõ lực lượng thần bí của họ, ba gia tộc đều có phân ranội, ngoại đường, ngoại đường chỉ phụ trách bồi dưỡng huấn luyện nhẫngiả, gián điệp và những nhân tài quản lý bình thường. Còn lại nội đườnglà nơi thần bí nhất của gia tộc chỉ có thông qua sự huấn luyện từ ngoạiđường tới Thượng Nhẫn trong gia tộc mới có thể tiến vào nội đường kếthừa lực lượng thần bí và sự huấn luyện nghiêm khắc, người trong nộiđường chỉ khi nào bên ngoại đường gặp phải chuyện không thể đảm nhiệmvà nguy cơ của gia tộc thì mới thấy họ xuất hiện. Bây giờ ba gia tộcnày chẳng những nắm quyền trong chính phủ cũng là người đứng sau lưngcác thế lực hắc đạo, có thể nói chỉ cần một trong ba gia tộc dậm chânmột cái thì chính quyền cũng đều chấn động.

Tại Liễu Sanh Thù Thức Xã ở Trung Quốc, chuyện kinh doanh mua bán vàhuấn luyện đều là do ba gia tộc này đầu tư, bọn họ lấy cớ hoạt độngkinh doanh, ở ngay Trung Quốc tiến hành huấn luyện gián điệp, bởi vì bagia tộc đều đang âm thầm tranh đấu cho nên hệ thống gián điệp của bagia tộc đều độc lập không liên hệ với nhau. Bọn họ không hợp nhau nhưngđều cùng thu thập tình báo cho chính phủ Nhật Bổn, có thể nói họ đang ởTrung Quốc bày ra một mạng lưới gián điệp cường đại vô cùng.

Liễu Sanh Nghiễm Bản có khả năng gánh vác vị trí của tộc trưởng gia tộcchẳng những là do công phu của hắn cũng đã đạt tới Thượng Nhẫn, cànglàm cho trưởng lão trong gia tộc coi trọng chính là khả năng thiên phútrong kinh doanh buôn bán, chỉ trong mười năm ngắn ngủi hắn đảm nhiệmvị trí tộc trưởng đã làm cho thực lực kinh tế của gia tộc đã tăng cao,bởi vậy hắn tuyệt đối không thể cho mạng lưới tình báo tại Trung Quốccó sự tổn thất gì. Nếu vạn nhất mạng lưới tình báo bị phá hủy để choTrung Quốc toàn bộ thanh tẩy, như vậy chẳng những không cách nào giaophó cùng với chính phủ Nhật Bổn, mà còn để cho hai gia tộc kia chêcười. Hắn cũng không thể chịu được trong nội bộ của mình có vết đen tồntại.

Bắc Kinh Quốc An tổng cục cục trưởng Trương Vân Phong khi nhận đượcdanh sách gián điệp Nhật Bổn do Thượng Hải phân cục gởi tới, lập tức mởhội nghị qua điện thoại tới tất cả các phân cục trong cả nước, tronghội nghị Trương Vân Phong đã giao nhiệm vụ thanh tẩy cho các phân cụclập tức triển khai hành động, đồng thời yêu cầu tất cả phân cục phảichấm dứt hành động thanh tẩy vào trước khi trời sáng.

Sau khi đã giao xong nhiệm vụ cho các phân cục, Trương Vân Phong cũnggiao ra danh sách gián điệp, cùng thời gian Đảo Bổn Nhất Lang báo cáovề Nhật Bổn, Quốc An Cục cũng đã triển khai hành động sét đánh. Ngaylúc gián điệp Nhật Bổn còn chưa kịp rút lui...các thành viên gián điệpcủa Liễu Sanh gia tộc chỉ có những người không còn ở trong quốc nộiTrung Quốc là có thể chạy trốn, ngay cả Tiểu Đảo Nhất Lang đang ở ngaytổng bộ tại Thượng Hải cũng bị bắt, hành động thanh tẩy sét đánh lầnnày đã làm cho toàn bộ mạng lưới gián điệp của Liễu Sanh gia tộc tạiTrung Quốc hoàn toàn bị hủy diệt.

Sau đó khi Liễu Sanh Nghiễm Bổn nghe được tin tức thì tức hận đến cắnrăng thề nhất định phải trả thù Long Tổ Trung Quốc bằng mọi giá.

Hành động lần này là hành động bí mật không công khai nên sau khi hoànthành cũng không hề công bố kết quả, chính phủ Nhật Bổn cũng khôngbiết, vì vậy chuyện này chỉ có những người trong cuộc của song phươnglà hiểu rõ, còn những người khác hoàn toàn không biết vừa có một cuộcchiến gián điệp.

Trầm Linh đang đi qua đi lại công viên ở Thượng Hải chờ đợi. Hai đồngđội của nàng cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhânsau khi tỉnh thì lập tức cảm giác được công lực của bản thân gia tănghơn mười lần thì không khỏi sửng sốt, bọn họ vẫn nhớ khi bị bốn nhẫngiả vây đánh té xuống đất thì sau đó cái gì cũng không còn biết nữa,chỉ nhớ trong cơn mê mê hồ hồ đột nhiên có một luồng công lực cường đạiđã chữa nội thương cho mình, vậy mà cỗ nội lực đó cũng vẫn còn lạitrong cơ thể, sau đó bọn họ dựa theo phương thức vận công của mình dunghợp cỗ nội lực kỳ dị này để lưu lại sử dụng. Không nghĩ tới là họ chỉmới hấp thu được hai phần trong cỗ nội lực đó mà công lực đã gia tănghơn mười lần. Thật không biết người đã đem công lực truyền cho họ cóbao nhiêu lợi hại.

Trầm Linh thấy bọn họ đã tỉnh lại thì nói: " Các người đúng là gặp họađược phúc, chẳng những bây giờ giữ được mạng mà công lực còn đề caonhiều như vậy. Còn tôi thì không được gì, không biết công lực của haingười bây giờ cao bao nhiêu, hai người thử xem sao.."

Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân còn đang buồn bực rốt cuộc là ai truyềncông lực cho bọn họ làm cho họ tăng cao như vậy, bây giờ nghe Trầm Linhnói vậy liền nghĩ thầm: để hỏi Trầm Linh sau cũng được, nhìn nàng thảnnhiên như vậy chắc là cũng biết nhiều việc xảy ra. Mã Tiểu Minh và NamCung Nhân cũng muốn thử xem bây giờ công lực của mình đã tăng lên trìnhđộ gì, vì vậy hai người quay về một tảng đá lớn toàn lực đánh ra "Bình" một tiếng, tảng đá lớn kia đã vỡ vụn, điều này chẳng những làmTrầm Linh thất kinh ngay cả bọn họ cũng ngây người. Không ngờ tảng đálớn vậy mà cũng bị họ đánh thành nát bấy, nếu là trước kia chuyện nàydù tưởng tượng họ cũng không dám nghĩ tới, nhưng hôm nay bọn họ lại làmđược, hơn nữa cỗ nội lực trên người họ còn chưa được hấp thu hoàn toàn,nếu hấp thu được hết thì không biết sẽ đạt tới cảnh giới nào, cho dùcông lực bây giờ của họ so với các trưởng bối của họ cũng đã cao hơnkhông biết bao nhiêu mà nói.

Trầm Linh cũng chỉ ngây người một chút, dù sao nàng cũng đã từng nhìnthấy người lợi hại hơn thế nảy rất nhiều, công lực này của Mã Tiểu Minhvà Nam Cung Nhân so với người kia cũng như trẻ con so với người lớn,bất quá nàng nhìn thấy công lực của hai người được đề cao đến trình độnhư vậy mà cảm thấy giật mình mà thôi. Nàng không nghĩ tới Lưu Vũ Phichẳng những có thể cứu người đã chết sống lại còn có khả năng gia tăngcông lực cho họ nhiều tới như vậy, bây giờ nàng đã cảm thấy hối hận,tối hôm qua mình đã có cơ hội tốt như vậy mà cũng không biết nắm bắt,nếu mình thông minh một chút không phải bây giờ mình cũng đã trở thànhmột cao thủ rồi sao?

Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân rất muốn biết sau khi họ hôn mê đã xảy rachuyện gì, mấy người nhẫn giả như thế nào, còn danh sách thì có an toànđưa đến Quốc An Cục hay không.

Trầm Linh nhìn vẻ mặt của họ thì biết ngay họ đang suy nghĩ gì, bèn nóicho họ nghe chuyện đã phát sinh. Cả hai nghe xong đều chắt chắt lưỡi,nếu không phải công lực của họ bây giờ đã mạnh thêm thì họ đã chắc chắnTrầm Linh chỉ bịa chuyện lừa họ mà thôi.

Trên đường trở về cả ba vẫn còn thảo luận chuyện người đã cứu bọn họ là ai.

Chuyện Lưu Vũ Phi đã cứu bọn họ đã trôi qua ba ngày. Không thấy chínhphủ công bố lần hành động thanh tẩy này hắn liền hiểu ra đây chỉ làhành động âm thầm mà thôi. Quốc gia cũng không có công bố, vốn hắn cũngmuốn biết lần này có thể bắt được bao nhiêu gián điệp Nhật Bổn, hôm nayhắn lại biến thành người ba mươi tuổi hôm trước, bởi vì hắn muốn đếnbệnh viện xem thử những người bị bệnh nan y đã uống thuốc xong thì kếtquả thế nào, thuận tiện xem bản báo cáo để coi thuốc có hữu hiệu haykhông.

Sau khi hắn đến bệnh viện quyết định trước tiên đi tìm Lý Hưởng, khitới phòng bệnh của hắn thì đã không thấy ai. Hắn không thể làm gì kháchơn là hỏi một vị hộ sĩ biết được Lý Hưởng đã chuyển tới phòng bệnhbình thường để nằm, hắn liền hiểu ngay vậy là nước thuốc đã hữu hiệu,nếu không Lý Hưởng sẽ không có khả năng được chuyển xuống phòng bệnhbình thường. Cũng không bíêt những bệnh nhân khác bây giờ thế nào, khiđi tới phòng bệnh bình thường hắn nhìn thấy Lý Hưởng đang vui đùa vớimột tiểu hài, nhìn thấy vẻ mặt vàng vọt hôm trước của hắn đã biến thànhngười bình thường khỏe mạnh, đúng là hoàn toàn khác biệt.

Lưu Vũ Phi đi vào phòng nhìn Lý Hưởng, cao giọng nói: " Lý huynh, xembộ dáng anh bây giờ đã tốt lắm rồi a, chúc mừng anh, đây là con anh đósao?"

Lý Hưởng nghe Lưu Vũ Phi nói chuyện cao hứng nói: " Lưu huynh đệ, chàoanh, lần này tôi có thể được thế này toàn là do anh ban cho ! Nếu khôngcó anh tôi sống chẳng bằng chết a ! Anh chính là đại ân nhân của giađình chúng tôi, bây giờ chúng tôi thật không biết phải làm sao để cảmơn anh đây ! Bởi vì tôi không có nói với bác sĩ đã uống thuốc của anh,đợi đến ngày thứ hai thì bác sĩ đã phát hiện tế bào ung thư của tôi đãkhông khác gì người bình thường, ban đầu bác sĩ còn nghĩ rằng đã kiểmtra sai, sau đó kiểm tra thêm vài lần mới khẳng định tôi không có việcgì nữa.."

Thật ra bệnh viện đối với việc này cũng cảm thấy kỳ quái, không chỉ xảyra trên một mình Lý Hưởng, mà trên cả hai mươi người vốn đã được chẩnđoán là bệnh nan y không thể cứu được. Trong bệnh viện các bệnh nhânđều biết việc đó, họ yêu cầu bệnh viện đã cho những người lành bệnhuống thuốc gì họ cũng muốn uống thuốc đó, nhưng khổ nỗi nếu bệnh việncó loại thuốc đó thì đã sớm công bố từ lâu, bệnh viện cũng vì việc nàymà tìm kiếm nguyên nhân không thôi. Trong lúc tra xét thì phát hiện chỉlà những người bị bệnh nan y, bởi vì Lưu Vũ Phi đã có hiệp định bí mậtvới họ cho nên những người này đều nói là không biết nguyên nhân.

Ở bệnh viện tra xét vô số lần cũng không có kết quả nên đã xếp chuyện này thành chuyện tuyệt mật cất vào trong kho.

Lưu Vũ Phi xem xét bệnh án của Lý Hưởng, sau đó trò chuyện cùng hắn mớibiết được một chút tình huống, nguyên lai Lý Hưởng là một tổng kinh lýcủa một xí nghiệp, bởi vì năm ngoái kiểm tra thân thể thì phát hiện bịmắc bệnh ung thư, sau đó bởi vì ngã bệnh cũng không thể tiếp tục đảmnhiệm vị trí, cuối cùng bị đuổi việc, mà vì chữa bệnh hắn cũng đã dùnghết số tiền dành dụm, ngay cả nhà cũng bán luôn, vợ con hiện tại cũngđang ở nhà mẹ vợ.

Lưu Vũ Phi nói với Lý Hưởng mình muốn mở một xí nghiệp chế luyện dượcphẩm, sau này chuyên môn sản xuất ra loại thuốc này, nhưng hắn lạikhông hiểu cách quản lý công ty, muốn mời Lý Hưởng nhận chức tổng kinhlý giúp hắn quản lý tất cả sự vụ của công ty. Tuy nói bây giờ công tycòn chưa có, nhưng những điều kiện mở công ty như tiền bạc thì hắn còncó cả hàng triệu Mỹ kim, mà nước thuốc luyện chế còn có bao nhiêu làdược tài của Côn Lôn đã có sẵn. Đến lúc đó chỉ cần hắn bỏ thời gian haitháng là có thể luyện chế ra ngay. Lý Hưởng chỉ cần lo thủ tục mở côngty là có thể lập tức sản xuất.

Lý Hưởng vừa cảm kích ân cứu mạng của hắn vừa tin tưởng vào sự thần kỳcủa loại thuốc này vì tự thân trải qua nên càng tin tưởng trăm lần,liền hứa hẹn nhất định sẽ làm công ty thật phát triển, sẽ làm cho côngty kiếm được lợi nhuận lớn nhất.

Nhưng khi Lưu Vũ Phi nói với hắn càng làm hắn thêm khâm phục: " Lýhuynh, tôi mở công ty này không phải vì kiếm tiền, chúng ta sản xuấtdược thủy không phải để bán cho các bệnh viện mà chỉ muốn phát ra ởnhững khu bệnh viện dành cho dân nghèo, hơn nữa tiền viện phí chúng tamiễn hết, chỉ lấy tiền mua thuốc nhưng chỉ lấy đúng giá của nó mà thôi,còn đối với những bình dân quá nghèo thì hoàn toàn miễn phí hết. Lý đạica, anh cũng từng là người bệnh, đã biết rõ bệnh viện bây giờ đen tốithế nào, ngày nay những bình dân nghèo khổ vốn không cách nào trị đượchết bệnh nữa a ! Những người nghèo thì bệnh nhẹ cũng dần thành bệnhnặng, đợi đến khi nào không chịu được nữa mới chịu đến bệnh viện. Màđến lúc đó thường thường đã đến thời kỳ cuối, tình huống này thường thìnhững người nông dân ở vùng núi và những khu nghèo khổ không phát triểnlà phổ biến."

Lý Hưởng nghe xong cũng cảm thấy hiểu được sâu sắc, như là hắn, hắn vốncũng là người có tiền, vậy mà chỉ một năm ngã bệnh ngắn ngủi là đã dùnghết số tiền dành dụm và ngay cả vợ con cũng phải bán nhà về nhà mẹ ở.

Như hắn vậy mà cũng phải rơi vào hoàn cảnh như thế, huống chi là những người nông dân vùng núi.

Lưu Vũ Phi nói: " Bệnh viện sẽ nhận những nông dân vùng núi và nhữngcông nhân nghèo khổ cùng với những nhân viên nghèo tại thành thị, chờkhi chúng ta mở công ty, lợi nhuận khi sản xuất dược thủy sẽ bù đắp phítổn, còn nữa, anh có thể tìm thêm những chuyên gia y sinh trong cảnước, trước hết nói cho họ biết ý nghĩa của bệnh viện chúng ta, nếu bọnhọ còn chưa động tâm thì nói với họ tiền lương của họ chúng ta sẽ trảgấp hai lần, lập tức làm hợp đồng với họ ngay, nếu họ không tin thìmình sẽ trả lương cho họ trước."

Lý Hưởng nghe xong kinh hãi: " Việc này phải cần bao nhiêu tiền a !"

Lưu Vũ Phi nói: " Tiền thì anh không cần lo lắng, anh cứ cho tôi số tàikhoản tôi sẽ lập tức chuyển cho anh, công ty chúng ta sẽ nhận nhữngnhân viên nghèo khổ và những công chức lương thấp, dược thủy của côngty chúng ta sẽ được sản xuất thành dạng nước, cho nên anh nhớ mua loạimáy móc sản xuất dạng này, còn phải làm thêm bốn nơi chứa nước, sau nàytrong bốn nơi chúng ta tiêu độc thành nước trong, còn dược tài tôi sẽphối chế rồi bỏ vào."

Cuối cùng Lưu Vũ Phi dặn Lý Hưởng là khi sản phẩm còn chưa ra đời thìkhông được làm rùm beng chuyện này, miễn cho việc có người bất lợi vớihắn, dù sao khi công ty dược phẩm này ra đời nhất định sẽ gây oanh độngtoàn thế giới, Lưu Vũ Phi không thể không đề phòng.

Lưu Vũ Phi để cho Lý Hưởng nhìn thấy gương mặt thật của hắn, nói ra tênthật cho hắn nghe, chuyện này quả thật đã làm cho hắn hoảng sợ, cuốicùng Lưu Vũ Phi giải thích cho hắn nghe đây là tuyệt học gia truyền. LýHưởng vô cùng thán phục không ngờ trên đời này lại còn có võ công thầnkỳ như thế.

Lưu Vũ Phi cáo từ Lý Hưởng rồi đi vòng qua những bệnh nhân từng uốngdược thủy, sau khi kiểm tra xong các bản báo cáo thì cũng đã trải quamột đêm. Lưu Vũ Phi dặn dò bọn họ giữ bí mật rồi rời khỏi bệnh viện.

Hắn đi chuyển tiền sang tài khoản cho Lý Hưởng xong thì gọi điện thoạicho hắn nói hắn nếu rảnh thì đi kiểm tra một chút. Làm xong chuyện nàythì hắn trở về nhà. Hắn lo lắng trên người bây giờ chỉ có một ngàn viênTẩy Tủy Đan, xem ra vẫn còn không đủ, hắn định còn hai tháng nữa mớinhập học, hắn muốn đến Côn Lôn một chuyến luyện chế thêm Tẩy Tủy Đan,hắn biết rõ khi loại dược thủy này xuất hiện sẽ làm cho những người cóý đồ quan tâm đến, mà những người này chắc chắn không thuộc những tổchức bình thường, đến lúc đó sự an toàn của gia đình hắn cũng phải cẩnthận, xem ra hắn còn phải huấn luyện thành lập một công ty vệ sĩ, nhưngphải đi đâu mà tìm những người này đây !

Lưu Vũ Phi nghĩ đến đau đầu, hắn tính toán thời gian cho đến khi côngty thành lập còn phải thông qua Bộ Vệ Sinh kiểm tra khẳng định còn cầnba, bốn tháng, nếu mình bỏ ra hai tháng thời gian để luyện thuốc, thìmình còn có hơn một tháng thời gian để huấn luyện công ty vệ sĩ. Mà haitháng ở trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ cũng đã biết bao nhiêu năm, vậy thìcũng đã quá đủ.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy cha mẹ còn đang nhập định trong nhà, cũng liềnthuấn di trở về Côn Lôn, thông qua Khốn Tiên Trận vào Côn Lôn TiênCảnh. Thần thú bên trong tiên cảnh nhìn thấy Lưu Vũ Phi đã trở lại, đềutụ tập lại chào hỏi hắn và hỏi sự việc ở thế giới bên ngoài. Lưu Vũ Phicũng không có gì để kể cho họ nghe, chỉ nói với họ mọi việc đều tốt cả.Hắn nói lần này hắn quay lại là muốn luyện đan, bọn họ cùng với hắncũng giống như bằng hữu nên chẳng có gì phải giấu diếm. Sau đó hắn đivào phòng luyện đan, dược tài ở nơi này chất cao chẳng khác gì ngọnnúi. Lưu Vũ Phi phải lựa dược tài đặt bên cạnh lò luyện đan rồi dựatheo phương pháp luyện chế đan dược bắt đầu tiến hành luyện chế.

Nói về Trầm Linh, Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh, tuy lần này bọn họ đitrộm danh sách gián điệp bị tổn thất vài thành viên Long Tổ, nhưng cuốicùng nhờ Lưu Vũ Phi hỗ trợ nên đã lấy được danh sách, mà Mã Tiểu Minhvà Nam Cung Nhân hai người đều gặp họa được phúc, công lực đề cao cóthể nói đã trở thành đệ nhất cao thủ của Long Tổ. Khi trở về Bắc Kinh,Trầm Linh mang theo Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh, gặp Long Tổ tổtrưởng Long Ba cùng với Quốc An Tổng Cục cục trưởng Trương Vân Phongbáo cáo lần hành động vừa qua cùng với những tổn thất.

Long Tổ Trung Quốc do các đệ tử của các đại thế gia tham gia tạo thành,có tiểu đội, mỗi đội là phân thành hai tiểu tổ, bọn họ cũng là bộ độibí mật của Trung Quốc, bọn họ chỉ nhận nhiệm vụ mà đặc công cũng khôngcách nào hoàn thành thì mới nhận lãnh, tuy nói bọn họ không phải là caothủ chính thức của những thế gia võ thuật, bởi vì những người tham giavào Long Tổ đều phải là người còn trẻ, hơn nữa mỗi thành viên Long Tổđều xuất thân từ các thế gia xa xưa, trong đó nổi danh chính là bát đạithế gia.

Long Ba và Trương Vân Phong nghe xong báo cáo của Trầm Linh, cũng vìlần này Long Tổ mất đi bốn thành viên mà tỏ vẻ đau lòng. Dù sao bây giờmuốn bồi dưỡng một cao thủ võ thuật cũng không dễ dàng. Cuối cùng TrầmLinh nói với Long Ba và Trương Vân Phong: " Nếu không phải lần này xuấthiện một người tuổi trẻ thì hành động rất có thể đã hoàn toàn thất bại,hơn nữa tiểu tổ của tôi cũng hoàn toàn bị tiêu diệt. Còn nói công lựccủa Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân có thể nói đã là cao nhất trong LongTổ chúng ta, dù cho là trưởng bối trong gia tộc của họ cũng không thểso sánh..."

Long Ba cắt lời: " Tiểu Trầm con nói có quá không ! Công lực của bọn họlàm sao mà trở thành người cao nhất của Long Tổ chúng ta được? Ta vẫnnhớ công lực của họ vốn chỉ bình thường thôi a, nếu thật như con nóibọn họ cao như vậy thế sao ở Thượng Hải lại phải tổn thất nhiều ngườinhư vậy."

Trầm Linh nói: " Tổ trưởng đừng gấp a ! Con còn chưa nói xong mà ! Cônglực của bọn họ sở dĩ biến thành cao cường như vậy chính là có liên quantới người tuổi trẻ mà con nói.."

Tiếp theo Trầm Linh kể lại biểu hiện của Lưu Vũ Phi về công lực kinhngười và phương thức công kích còn có chuyện ứng cứu cho Mã Tiểu Minhvà Nam Cung Nhân, vì vậy công lực của bọn họ mới có thể tăng lên hơnmười lần, cuối cùng rồi lại thần bí rời đi.

Trầm Linh cười nói với Long Ba: " Tổ trưởng không tin lời con nói cóthể đi thử họ một chút để biết con không có nói dối với mọi người, theolời bọn họ nói bây giờ trong cơ thể họ còn có một bộ phận lực lượng cònchưa hấp thu được hết nếu không bây giờ công lực đã trở thành người caonhất trong tất cả các thế gia rồi.."

Hiển nhiên Trương Vân Phong vẫn không tin lời Trầm Linh đã nói, dù saobiểu hiện của Lưu Vũ Phi lúc ấy không phải là biểu hiện của người làmra được, vì vậy nói: " Tiểu Trầm, không phải chú không tin con, nhưngnhững gì con nói cũng quá hoang đường, nếu thật sự có người như con nóithì hắn ta đã không còn là người nữa mà là thần tiên trong truyềnthuyết, con nói bây giờ trên thế gian nay mà vẫn còn thần tiên đượcsao?"

Trầm Linh lắc đầu cười khổ, nàng cũng biết lời nàng nói bây giờ thậtrất khó làm cho người ta tin tưởng. Nhưng vì nàng biết tất cả đều là sựthật cho nên nàng cũng cố gắng giải thích với Trương Vân Phong.

Long Ba không nói gì chỉ cúi đầu trầm tư, một lát sau hắn mới ngẩng đầunói: " Trương cục trưởng, tiểu Trầm, bây giờ không cần nói thêm gì nữa,hãy để ta đi xem Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh trước đã, rồi ta sẽ nóicho các ngươi biết một chuyện mà các người chưa biết.."

Nói xong hắn đi ra ngoài xem Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh, chỉ để choTrương Vân Phong và Trầm Linh ngồi lại với sự khó hiểu trong lòng, bọnhọ đều đang suy nghĩ Long Ba sẽ nói cho bọn họ nghe chuyện gì.

Hai mươi phút sau Long Ba quay trở lại, dẫn theo những đội trưởng củaLong Tổ, những đội trưởng này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bọnhọ chỉ nhận được điện thoại của Long Ba gọi bọn họ lập tức trở về tổngbộ có chuyện cần tuyên bố.

Trong phòng hội nghị Long Ba nhìn thấy mọi người đều đã đến đông đủ,bắt đầu kể lại chuyện Trầm Linh đã nói về người thần bí kia, vừa nghethì cả phòng hội nghị liền trở nên náo nhiệt, tất cả các đội trưởng đềukhông tin chuyện Trầm Linh nói về Lưu Vũ Phi có vẻ thần bí như vậy, bọnhọ cho rằng Lưu Vũ Phi có thể cao cường hơn bọn họ một chút nhưng khôngcó thần kỳ như Trầm Linh đã nói.

Trương Vân Phong nhìn thấy họ thảo luận ồn ào một lát thì mở miệng nói:" Các vị, ta cũng có nghe tiểu Trầm nói qua chuyện này và ta cũng khôngtin, ta nghĩ nếu Long tổ trưởng gọi mọi người đến tất nhiên sẽ có đạolý của ông ta, trước hết chúng ta hãy nghe xem ông ấy nói gì đã."

Nghe Trương Vân Phong nói vậy mọi người liền im lặng nhìn Long Ba. LongBa nói: " Vừa rồi ta đi thử công lực của Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh,có thể nói công lực của bọn họ bây giờ nói thật ra dù cho cả phòng hộinghị chúng ta cùng liên thủ cũng không phải là đối thủ của bọn họ, còncó những tấm ảnh là ta vừa nhờ phân cục ở Thượng Hải cung cấp cho, bâygiờ các vị hãy xem trước rồi hãy nói !"

Làm đội trưởng của Long Tổ sau khi nhìn nhìn thấy những tấm ảnh thì tấtcả đều trầm mặc không lên tiếng, chỉ có một đội trưởng của Lý gia nhỏgiọng hỏi: " Trầm đội trưởng, lúc ấy cô thật sự không có nhìn thấy hắnlàm sao mà ra tay hay sao? Cô nói có phải trước đó hắn đã đặt thuốc nổở một nơi nào đó hoặc là hắn dùng loại hỏa khí có uy lực cường đại màđúng lúc cô không thể phát hiện ra?"

Trầm Linh dùng ánh mắt ý bảo hắn là kẻ ngu ngốc liếc hắn một cái mớinói: " Điều này không có khả năng, trước tiên nói về thuốc nổ, chẳng lẽhắn có thể tính toán trước được chúng ta sẽ ở đâu đánh nhau với ngườiNhật Bổn hay sao? Còn có việc theo như anh nói tôi không nhìn thấy hắnsử dụng hỏa khí, vậy anh nói đi, nếu có người sử dụng hỏa khí trước mặtanh mà anh còn không nhìn thấy ư? Còn nói mấy người nhẫn giả đó lúc ấytất cả đều ẩn thân, căn cứ công lực khi họ giết những thành viên củachúng ta, rất có thể chính là những Thượng Nhẫn trong lúc ẩn thân cóthể tiến hành công kích, khi bọn họ ẩn thân thì ta sẽ không thể nào tìmđược vị trí của họ, có khả năng tìm được chỗ ẩn thân của họ thì tôinghĩ ngoại trừ tổ trưởng thì những người khác đều không có khả năng đó,tôi nói thêm một lần nữa, người thần bí kia chỉ dùng tay xuất ra vàithủ ấn giữa không khí thì bốn nhẫn giả ngay cả đi lại cũng không thể màphải lập tức hiện thân ngay tức khắc..."

Đội trưởng Long Tổ nọ nghe Trầm Linh nói như vậy thì cũng không còn gìđể nói, chỉ là ngơ ngác nhìn Long Ba. Lúc này Long Ba mới nói: " Đầutiên ta có thể xác nhận bốn nhẫn giả ẩn thân đó chính là Thượng Nhẫn,căn cứ theo tình báo ở cả Nhật Bổn chỉ có một số ít Thượng Nhẫn, chỉ cóba gia tộc xa xưa của họ mới có được những đặc nhẫn Thượng Nhẫn tồntại, còn việc này ta cần phải nói cho mọi người nghe một chút, ta từngnghe ông nội của ta có nói qua một chuyện, khi ông của ta còn nhỏ từnglên núi hái thuốc thì bất hạnh rơi vào một sơn cốc, lúc đó ông bị gãychân, đang lúc sợ hãi gấp gáp thì trên bầu trời bay tới một vị đạo sĩmặc đạo y, cũng không phải nói hắn có thể bay được mà là dưới chân hắncó một thanh tiểu kiếm đang nâng hắn bay, nhưng khi đạo sĩ nọ đáp xuốngđất thì không còn nhìn thấy thanh tiểu kiếm đó nữa. Ông nội của ta nóivị đạo sĩ đó phi hành với tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay của chúng tabây giờ gấp mười lần, đạo sĩ kia chữa xong chân gãy cho ông nội của taxong thì nói, hắn là một người tu chân vốn không muốn xuất hiện trướcmặt người thế tục, lần này vô ý chứng kiến ông nội của ta gặp nạn, hơnnữa lúc đó trong sơn cốc cũng không có người khác, nếu hắn không cứuông nội của ta thì ông ấy nhất định sẽ chết, nếu sau này thượng thiênbiết được hắn thấy chết mà không cứu thì sẽ bị trừng phạt, đến lúc đónhất định sẽ có thiên kiếp, cuối cùng hắn nói với ông nội của ta đã gặptức là có duyện, nếu sư môn không cho phép bọn họ thật không dám tùytiện thu đệ tử, cuối cùng hắn dạy cho ông nội của ta một ít tâm phápbên ngoài của môn phái họ, nói rằng để cho ông nội của ta mạnh khỏetráng kiện, tâm pháp bây giờ ta luyện chính là Hư Vô tâm pháp, ông nộita nói lúc đó đường lên núi đã bị một tảng đá lớn ngăn cản, đạo nhânkia cũng lấy tay làm ra mấy thủ ấn mà người ta không hiểu, sau đó vungtay lên thì tảng đá đã bị đánh nát bấy, căn cứ ông nội ta đã hình dungđạo sĩ kia dùng thủ ấn cũng giống như tiểu Trầm đã nói về người thần bíkia thì rất giống, ta hoài nghi người tuổi trẻ mà tiểu Trầm đã nói cũngchính là người tu chân.."

Trương Vân Phong nói: " Nếu thật có chuyện như Long tổ trưởng đã nóithì chúng ta không thể nào có được tin tức của bọn họ ! Nếu bọn họ đềucó những thực lực lợi hại như thế sao họ lại không giúp chính phủ chúngta làm việc chứ? Còn nói chúng ta làm thế nào mới có thể tìm được bọnhọ?"

Long Ba nói: " Về phần có những người như vậy hay không thì ta khẳngđịnh là có, nhưng chỉ vì chỗ ở của họ chúng ta không biết được thôi,những người như họ sẽ không vì một ai hoặc một tổ chức nào mà làm việc,cục trưởng, cho dù chúng ta tìm được họ thì chúng ta lại có thể làm gìhọ nào? Nếu làm gì đó không tốt chọc giận họ, chúng ta thật sự khôngcách nào gánh chịu hậu quả đâu, ta nghĩ nếu muốn tìm họ chỉ đành âmthầm mà tìm thôi."

Trương Vân Phong suy nghĩ rồi nói: " Bất kể thế nào chúng ta nhất địnhphải tìm kiếm những người này, nhất là người tuổi trẻ đã xuất hiện tạiThượng Hải, mà tiểu Trầm là người duy nhất từng nhìn thấy hắn, cho nêncô hãy tả lại tướng mạo của hắn rồi phát động đặc công cả nước truytìm, nhưng nhất định phải căn dặn không thể dùng vũ lực với hắn, nhấtđịnh phải dùng lễ mời hắn đừng chọc giận hắn sẽ không cách nào gánhchịu hậu quả đâu."

Thành viên gián điệp của Liễu Sanh gia tộc Nhật Bổn đã bị thanh tẩy, họđang muốn tiếp tục phái gián điệp mới đến Trung Quốc, nhưng điều làmcho bọn họ không nghĩ tới chính là trung ương đã phát động nhân viêntình báo cả nước đi tìm Lưu Vũ Phi, trong lúc nhất thời thế giới giánđiệp các nước đều bị hành động của Quốc An Cục lần này làm cho hồ đồ,bọn họ không biết hành động lần này của Quốc An Cục là nhắm vào quốcgia hoặc tổ chức nào, trong lúc nhất thời các quốc gia đều triệt hồinhững thành viên gián điệp chủ yếu của mình, miễn cho việc rơi vàotrong tay của Quốc An Cục.

Mà Liễu Sanh gia tộc của Nhật Bổn vì lần hành động này của Quốc An Cụcnên phải lui sự trả thù, đồng thời gọi cả mạng lưới gián điệp của CungBổn gia tộc và Vũ Điền gia tộc trở về nước, chờ đợi lần hành động nàycủa Trung Quốc kết thúc mới bố trí trở lại.

Lưu Vũ Phi không biết Quốc An Cục vì tìm kiếm hắn đã làm cho những giánđiệp của các nước hoảng sợ quay trở về nước, nếu biết chắc chắn hắn sẽcười ha ha không dứt. Sau hai tháng Quốc An Cục tìm kiếm Lưu Vũ Phicũng không hề có chút tin tức nên cuối cùng chỉ giao cho các phân cụcchú ý đến người này là được.

Lưu Vũ Phi luyện đan dược suốt hai tháng ở Côn Lôn, quên mất thời giancũng đã sắp đến ngày khai giảng, Lưu Vũ Phi từ trong phòng luyện đan đira, trong hai tháng này hắn đã luyện ra hai mươi vạn viên Tẩy Tủy Đan,Lưu Vũ Phi nghĩ thầm bây giờ có nhiều đan dược như vậy cũng đủ để chocông ty sản xuất ra dược thủy trong suốt hai mươi năm.

Lưu Vũ Phi từ biệt đám thần thú ở Côn Lôn trở về nhà, lúc này cha mẹcủa hắn từ nhập định cũng đã tỉnh lại, bọn họ nhìn thấy Lưu Vũ Phi cũngliền biết đã xảy ra chuyện gì, tỉnh lại cũng không hề sợ hãi, chỉ cảmthán con mình dạy cho công pháp thật sự là quá thần kỳ.

Lưu Vũ Phi trở về nhà nhìn thấy cha mẹ chẳng những biến trẻ lại hơn nữahọ cũng đã tu tới Linh Quang kỳ, không còn nhìn thấy vẻ già nua nhưtrước, Lưu Vũ Phi cũng không nói nhiều lời, hắn lấy quần áo nói sẽ điBắc Kinh nhập học. Ông Lưu muốn tự mình đưa con đi Bắc Kinh nhưng hắnkhông cho, hắn nói mình đã lớn không còn là một đứa trẻ như xưa nữa.

Kỳ thật hắn không dám để cha mẹ đưa tiễn, cha mẹ hắn nếu biết hắn đếnBắc Kinh bằng cách nào còn không hoảng sợ đến phát bệnh hay sao, có mộtsố việc bây giờ hắn còn chưa dám nói với cha mẹ.

Rời khỏi nhà, Lưu Vũ Phi tìm đến một nơi vắng vẻ thuấn di đến Bắc Kinh,bởi vì từ bây giờ cho đến ngày nhập học còn mười ngày, trước tiên hắnđịnh tìm phòng trọ, vốn là học sinh từ xứ khác đến như hắn là có ký túcxá của trường nhưng ở như vậy hắn thấy rất bất tiện, nếu lỡ như cóngười thấy không phải xem hắn là quái vật sao?

Lưu Vũ Phi thuê một phòng cách trường học không xa, phòng không sangtrọng nhưng nằm ở lầu tám, nhưng đối với hắn thì lầu một hay tám cũngchẳng có gì khác biệt. Ở mấy ngày kế tiếp, hắn đi khắp nơi tìm nhữngđứa trẻ cô nhi được dưỡng nuôi trong những gia đình từ mười hai đếnmười bốn tuổi, đương nhiên hắn không dùng gương mặt thật của mình, hắncho mỗi gia đình năm mươi vạn, đã thành công thu dưỡng những cô nhinày. Bởi vì những cô nhi này đều không có họ, cuối cùng hắn đành để chohọ mang họ Lưu của mình, Lưu Vũ Phi cho họ ăn mỗi người một viên TẩyTủy Đan, rồi lại truyền vào trong đầu họ một bộ khẩu quyết tu chân, lạicho họ ăn một viên Tứ Phẩm Đan rồi đưa họ vào trong Giang Sơn Xã TắcĐồ. Trong thời gian này hắn cũng có đi Thượng Hải, hỏi Lý Hưởng côngviệc đã tiến triển tới đâu, Lý Hưởng đã nói với hắn, Lưu Vũ Phi đã đưatiền bạc rất rộng rãi cho hắn, hắn đã đổi thành nhân dân tệ tổng cộngcó hai mươi triệu, có thể nói là một đại công ty, về thủ tục thành lậpcông ty chính phủ cũng đã cho phép, trừ mấy nhân viên của các ngànhtrọng yếu, còn lại đều tuyển nhân viên hạ tầng, điều này càng làm chochính phủ cao hứng, hơn nữa đang tìm kiếm ở khắp các bệnh viện trong cảnước, bây giờ trừ việc chưa có sản phẩm để Bộ Vệ Sinh kiểm tra, cònnhững việc khác gần như đã hoàn thành..

Lưu Vũ Phi đưa cho Lý Hưởng một ít mẫu nước thuốc để Lý Hưởng đem đếnBộ Vệ Sinh kiểm tra. Đồng thời phân phó cho Lý Hưởng khi tuyển nhânviên thì nhất định phải thận trọng, ngàn vạn lần không thể tuyển lầmngười vô dụng, xong xuôi hắn quay trở về Bắc Kinh bước lên con đườngcủa một sinh viên.

Đầu tiên hắn đến báo danh, đóng tiền học phí, vì bên ngoài hắn đã thuêphòng nên nói với vị học giáo không cần cấp phòng ký túc xá cho hắn.Văn bằng đối với hắn cũng không có tác dụng gì nên hắn cũng không chú ýtìm kiếm ngành học chuyên môn, hắn chỉ chọn lựa ngành học xã hội côngcộng. Sau khi trải qua mười ngày chuẩn bị, hắn bắt đầu cuộc sống củasinh viên.

Lưu Vũ Phi đến ngay lớp học của ngành quan hệ xã hội công cộng, toànlớp chỉ có một trăm sinh viên, lớp học nằm ở cuối dãy chia làm haiphòng. Ngày đầu tiên hắn đi học bởi vì hắn có một vẻ ngoài rất bìnhthường cho nên cũng không làm cho người khác chú ý tới. Bất quá ngườingồi cùng bàn với hắn lại đối xử với hắn rất nhiệt tình, người đó tênNgũ Minh là người Giang Tô. Tuy Ngũ Minh là sinh viên mới nhưng hắn cómấy người bạn đồng hương cũng đã học tại Thanh Hoa trước. Hiện giờ hắnđang ở chung với mấy người đồng hương.

Sau đó Lưu Vũ Phi nghe kể về những chuyện phiếm khắp nơi cùng nhữngnhân vật phong vân trong trường học, còn có cả cô nữ sinh viên năm nhấtnào xinh đẹp tên gọi là gì. Từ khi Lưu Vũ Phi ngồi xuống hắn vẫn khôngngừng nói, nào là từ mỹ nữ này đến giáo viên kia, ai là hoa khôi...

Ngũ Minh nhìn thấy Lưu Vũ Phi không có vẻ hứng thú nghe chuyện này bènhỏi: " Uy ! Tôi nói cậu nghe nha dù sao cậu cũng là một người trẻ tuổimà, sao tôi nói về chuyện này mà trông cậu chẳng có một chút hứng thúnào, đừng nói cậu không phải là nam nhân a..."

Lưu Vũ Phi cười mắng: " Cậu mới không phải là nam nhân đó, tôi chỉ là không có hứng thú với những mỹ nữ mà cậu nói thôi.."

Ngũ Minh vừa nghe hắn nói xong liền nhảy ra xa, nói: " Tiểu tử ngươikhông phải là một tên đồng tính đó chứ, tôi đối với cậu không có hứngthú a..." Âm thanh của hắn khá cao nên đã đánh động đám bạn cùng lớp quaynhìn Lưu Vũ Phi, dù cho hắn đã đạt đến thần nhân cảnh giới cũng khôngthể tránh được ánh mắt này, mặt hắn đỏ bừng như cái mông khỉ, hắn khôngthể làm gì khác hơn là cao giọng mắng: " Tiểu tử ngươi nói lung tungcái gì, tôi chỉ là nói không có hứng thú với đám mỹ nữ mà cậu nói thôi,không biết cậu đã nói tôi thành cái dạng gì nữa."

Câu nói này chẳng những làm cho Ngũ Minh chạy ra càng xa hơn nữa nhữngnam sinh phía trước cũng chạy ra xa, chỉ khoảng một phút sau không biếtlà ai cười trước, nhất thời cả một lớp học phát ra một trận cười to,tất cả đều cảm thấy người có can đảm thừa nhận mình bệnh đồng tính thếnày khâm phục không thôi, Lưu Vũ Phi tự biết mình còn nói bậy thêm, hắnbiết coi như xong rồi, từ ngày mai chắc chắn sẽ có tin đồn ra khắptrường. Tuy nói chuyện tình cảm đối với hắn bây giờ coi như vô ích,nhưng hắn cũng không thích người ta hiểu lầm mình là kẻ đồng tính luyếnái. Vì vậy hắn vội giải thích: " Các bạn, không nên hiểu lầm, tôi chỉnói không thích mỹ nữ chứ không có nói không thích những người con gáibình thường khác, xin đừng hiểu lầm a."

Các sinh viên cùng lớp đều " a" lên một tiếng như đã hiểu nhưng ánh mắtmọi người nhìn hắn cũng không hề thay đổi. Lúc này đã đến giờ học, NgũMinh vừa chạy ra xa cũng đã quay trở lại chỗ ngồi, bất quá hắn cẩn thậnnói với Lưu Vũ Phi: " Tôi biết sở thích của cậu, nhưng vạn lần câukhông nên có chủ ý với tôi a !"

Lưu Vũ Phi nhìn tên bạn học mà chỉ ngày đầu tiên đã làm mình trở thànhngốc nghếch, có giải thích hắn cũng không tin, một thân thần lực cũngkhông có biện pháp, chỉ cắn răng nói với hắn: " Yên tâm đi ta đối vớinam nhân cũng không có hứng thú, cậu làm cho tôi thảm như vậy tôi cònchưa tìm cậu tính sổ đã may rồi, cậu còn nói thêm gì nữa.."

Ngũ Minh nhìn chằm chằm hắn, nói: " Cậu nói thật hả? Nếu thật sự thìvừa rồi chỉ là sự hiểu lầm, nhưng ai biểu vừa rồi cậu nói chuyện khôngrõ ràng, cậu yên tâm đi chỉ cần cậu là người bình thường thì tôi sẽgiải thích dùm cậu thôi."

Lưu Vũ Phi nghe xong cười khổ nói: " Bây giờ còn có thể giải thích sao?Bỏ đi, càng giải thích càng làm cho người ta hiểu lầm, hy vọng sau nàytrước khi cậu nghe rõ người khác nói cái gì thì hãy phát biểu ý của cậusau đi."

Ngũ Minh nghe xong cũng cảm thấy ngại ngùng bởi vì vừa rồi quả thật hắnchỉ mới nghe được có nửa câu, vì vậy gãi đầu nói: " Hôm nay tôi đãi cậuăn trưa xem như xin lỗi vậy !"

Lưu Vũ Phi còn có thể nói gì bây giờ chỉ đành lắc đầu đáp ứng. Hắn vốnkhông cần ăn cơm, nhưng dù sao hắn vẫn đang ở trong thế tục nhân giannên không thể sống cuộc sống quá khác biệt với người khác, cho nên mộtngày ba bữa hắn vẫn phải ăn cơm.

Quả nhiên chỉ sau buổi cơm trưa thì đã có tin đồn Lưu Vũ Phi học tạilớp quan hệ xã hội công cộng bị đồng tính đã truyền khắp trường ThanhHoa. Tuy nói không ai biết hình dáng của hắn nhưng nhắc đến tên hắn thìai cũng biết cả. Bây giờ hắn đã hiểu, nhưng nếu chuyện phiền phức nàykhông thể giải quyết thì hắn cũng không thèm suy nghĩ.

Nhưng chính Ngũ Minh lại cảm thấy ngần ngại vì sự hiểu lầm của mình màlàm cho mọi người nghĩ Lưu Vũ Phi là người đồng tính, khi hai người đitới phòng ăn, đã đầy nghẹt người. Ngũ Minh vì tỏ ý xin lỗi, nhất địnhphải mời Lưu Vũ Phi ăn cơm bằng được.

(Thông báo với các bạn, ba chương sau chủ yếu nói về nội tâm của nhânvật chính, sau ba chương kế tiếp sẽ là những màn tranh đấu khốc liệtvới các thế lực cường đại của Lưu Vũ Phi, xin mời đón xem nhé!)

Trả Lời Với Trích Dẫn

Lưu Vũ Phi nhìn vào phòng ăn đầy nghẹt người thật lâu vẫn không tìmthấy một bàn trống nào. Mỗi bàn đều có ít nhất là bốn người. Lưu Vũ Phidùng thần niệm tìm kiếm mới nhìn thấy có một bàn bên phải chỉ có mộtngười ngồi. Lưu Vũ Phi nhìn vào nơi đó thì thấy đó là một cô gái, khihắn nhìn vào cô gái chỉ cảm thấy có một loại cảm giác thân thiết, cũngkhông phải vì cô gái kia quá xinh đẹp. Mà chính vì ở cô gái này toát ramột loại khí chất của người miền núi, hơn nữa hiện tại Lưu Vũ Phi rấtmẫn cảm với khí chất và khí tức của người khác. Lưu Vũ Phi cảm thấy cómột chuyện rất lạ là không phải không có ai nhìn thấy bàn của nàng còntrống mà là dường như họ không muốn ngồi chung với nàng, thậm chí cóngười đi ngang qua bàn của nàng ngồi còn bịt lấy mũi vội vàng đi nhanhqua. Điều này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, tuy nói nàng cũng bìnhthường, những cũng không thể nói nàng có điều gì làm cho người ta hoảngsợ mà tránh né. Lúc này Ngũ Minh đã đem cơm tới, Lưu Vũ Phi nói vớihắn: " Ngũ Minh, cậu nhìn chung quanh đã đầy người, chỉ có bên kia chỗcô gái đó là còn chỗ trống, mình cùng qua bên đó ngồi chung đi !"

Ngũ Minh nhìn theo hướng tay chỉ của Lưu Vũ Phi, cuối cùng hắn nói: "Không phải đâu, cậu muốn chúng ta ngồi ở bàn đó vậy chắc cậu không biếtvì sao không ai dám ngồi với cô ấy phải không?"

Lưu Vũ Phi hỏi: " Vì sao vậy, chẳng lẽ cô gái đó có gì rất lợi hại haylà có cái gì kỳ lạ sao mà làm cho mọi người không dám ngồi chung với côấy?"

Ngũ Minh giải thích: " Vậy thì không phải, nàng gọi là Tô Thiến cũng làmột sinh viên mới, là một người đơn thuần còn rất thiện lương, nghe nóinàng thích giúp đỡ người khác, cho nên không dám ngồi chung với nàngkhông phải vì chuyện này, vì do nàng đem theo thức ăn làm từ trong nhàtới đây, nghe nói vào ngày đầu tiên nàng mở cơm ra đã làm những ngườibạn ngồi chung không chịu nổi mùi vị đó đều ói ra hết, nghe nói loạithức ăn này nhìn giống như là bùn đất nhão nhoẹt kỳ lạ nhìn vào làmngười ta sợ hãi, cho nên mỗi khi nàng ăn cơm không ai dám ngồi chung,nghe tôi đi, chúng ta chờ một chút sẽ có bàn thôi..."

Lưu Vũ Phi đối với chuyện Tô Thiến ăn thứ gì cảm thấy rất là hứng thú,bởi vì hắn cũng là người miền núi nên thức ăn của người miền núi hắnđều biết, vì vậy hắn cũng không tin có loại thức ăn nào làm người tacảm thấy sợ hãi như Ngũ Minh đã nói. Nghĩ vậy hắn kéo Ngũ Minh lại,nói: " Tôi quyết định cậu phải theo tôi qua đó ngồi xem như là xin lỗi,bằng không lát nữa cậu phải coi chừng tôi..."

Ngũ Minh vừa nghe đã cảm thấy hoảng sợ, nếu ngồi cùng Tô Thiến thì làmsao mà hắn ăn nổi, vì vậy vội vàng nói: " Cậu đừng có đùa vậy, nếu ngồichung với cô ấy tôi còn có thể ăn được gì sao? Tôi van cậu chúng ta đợithêm chút nữa có được không?"

Lưu Vũ Phi không thèm quan tâm lời hắn nói, cứ nhất định kéo hắn đếntrước bàn của Tô Thiến, Lưu Vũ Phi mở miệng hỏi: " Vị bạn học này, tấtcả các bàn đều đã đầy người, mà bạn ngồi chỉ có một mình, xin hỏi chúngtôi có thể cùng ngồi chung được không?"

Tô Thiến vốn cũng đã cảm thấy buồn bực, từ mấy ngày hôm trước đã làmcho mấy người bạn cùng ngồi chung phải ói hết thức ăn ra, cho đến hômnay cũng không ai dám ngồi cùng bàn với nàng nữa, mà nàng cũng khôngchịu nổi khi nàng ăn cơm lại bị người khác nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Hômnay không biết vì sao có một người đến xin ngồi chung với nàng, nàng tòmò ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện là một người bạn học nam có vẻngoài rất bình thường, nhưng đôi mắt của hắn rất sáng, vẻ mặt đang tươicười nhìn nàng, nhìn hắn có một loại cảm giác rất thân thiết, Tô Thiếntrả lời: " Nếu anh không sợ nhìn thấy thức ăn của tôi mà ăn cơm khôngnổi, vậy thì mời anh ngồi !"

Lưu Vũ Phi không khách khí liền ngồi xuống ngay. Còn Vũ Minh thật sự làkhông vui chút nào, hắn bị Lưu Vũ Phi kéo tay thật chặt có muốn chạycũng không được không thể làm gì khác hơn là cắn răng ngồi xuống. LưuVũ Phi tò mò nhìn xem Tô Thiến ăn thứ gì mà có thể làm tất cả bạn họctrong trường hoảng sợ đến nỗi không dám ngồi cùng bàn với nàng. Kết quảnhìn một chút thì hắn chợt hiểu ra, khó trách các bạn học không dámngồi một chỗ với nàng, loại thức ăn này ở thành thị đúng là chưa từngđược thấy qua bao giờ, nhìn thấy nó quả thật làm cho người ta chán ghétlẫn sợ hãi. Sinh viên trong trường này chỉ toàn là con cháu nhà giàucó, căn bản chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống nghèo khó bình thường,cho nên mới cảm thấy ghê sợ với loại thức ăn của Tô Thiến. Nhưng cả LưuVũ Phi cũng cảm thấy như vậy hay sao? Không, đương nhiên là không. Nếuhắn không nhìn lầm thì loại thức ăn này chẳng những hắn đã từng ăn quamà còn ăn rất nhiều năm, ngày trước món ăn này chính là thức ăn chínhcủa gia đình hắn.

Để xác định một chút Lưu Vũ Phi hỏi Tô Thiến: " Bạn học, có phải loạithức ăn cô đang ăn là do gia đình nuôi dưỡng sau đó chế biến thành TửuTào có phải không?"

Vừa nghe hắn nói Tô Thiến cũng ngây người, nàng không nghĩ tới ngườibạn học nam trước mắt có vẻ thân thiện này chẳng những nhìn thấy nàngăn Tửu Tào mà không chạy trốn, hơn nữa lại biết tên gọi của nó là gì.Nhất thời đối với Lưu Vũ Phi có vài phần hảo cảm, nói với hắn: " Đúngvậy, đây là Tửu Tào ! Bất quá tôi xem anh cũng không phải là ngườinghèo khó, không giống người ở miền núi a !"

Lưu Vũ Phi cười cười nói: " Tôi cũng là người miền núi, cũng từng ănqua Tửu Tào, nhưng từ khi ông nội của tôi qua đời thì không còn ăn nữa,trước kia là ông nội của tôi làm cho chúng tôi ăn, bạn học, cô có thểcho tôi ăn thử một chút không?"

Tô Thiến nhìn thấy Lưu Vũ Phi cũng là người miền núi, cũng từng ăn TửuTào, bây giờ đối với chuyện hắn định ăn thử nàng lại tăng thêm vài phầnhảo cảm với hắn. Tô Thiến không chút suy nghĩ liền đưa ra một phần cơmcủa nàng cho hắn, Ngũ Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn Lưu Vũ Phi đang ănngon lành, Lưu Vũ Phi vừa ăn vừa nhắm mắt hồi tưởng lại cảm giác ngàyxưa, mùi vị thật là nồng nồng lại có chút vị chua( Tửu Tào đối với cácvị có thể rất xa lạ nhưng tác giả cũng là ăn vật này từ thuở nhỏ chođến lớn) . Tiếp đó bởi vì Lưu Vũ Phi không chút e ngại ăn hết phần TửuTào Tô Thiến chia cho, chỉ thoáng chốc quan hệ của hai người đã trở nêngần gũi.

Ngũ Minh vì không thể chịu được món thức ăn này nên đã lặng lẽ đi sangbàn bên. Lưu Vũ Phi thông qua câu chuyện đã biết được một chút tìnhhuống của Tô Thiến. Tô Thiến đối với người bạn học nam dám ăn Tửu Tàocùng nàng đồng thời hắn cũng là người miền núi nên đối với hắn rất tínnhiệm, đem hết chuyện riêng của mình ra nói với hắn. Nguyên lai TôThiến đến từ Vân Nam ở một vùng núi xa xôi rất nghèo khó, cha nàng làmột nông dân, mẹ nàng năm ấy bị lây Hấp Huyết Trùng, ở nhà không cótiền mua thuốc vì vậy năm năm sau mẹ nàng qua đời. Lúc nàng được mườihai tuổi cha nàng lấy vợ kế, tuy nói mẹ kế cũng không đối xử tệ vớinàng, khi trong nhà lại có thêm một em trai và một em gái, gia đình vốnnghèo khó lại càng thêm cùng quẫn. Tô Thiến vừa chăm lo cho hai em vừalàm công việc trong nhà, may mắn là mẹ kế của nàng cũng không bắt nàngnghỉ học, mà chính nàng cũng biết một cô gái phải đi học thì cần biếtbao nhiều tiền học phí, vì vậy thành tích học tập của nàng cũng rấttốt, lại thêm có sự hỗ trợ từ chính quyền địa phương biết rõ tình hìnhnghèo khó của gia đình nàng nên học phí hoàn toàn được miễn, từ sơtrung, cao trung cho đến đại học Thanh Hoa đều được miễn, đối với danhtiếng về trường đại học ngay thủ đô này cũng là một đại sự của miền núinơi đó, nghe nói chính quyền địa phương nơi đó vì vậy cũng hết lòng hỗtrợ đóng tiền học phí cho nàng, những người hàng xóm trong thôn cũngquyên góp lại mỗi người một ít, hơn nữa chi phí học đại học thành phốcũng thật quá cao nên trong nhà có gì đều bán hết, nếu không có chínhphủ cung cấp thêm thì sợ rằng nàng không thể đến được nơi này để họctiếp.

Nhưng tiền trang trải cuộc sống trong những năm đại học gia đình nàngkhông thể cung cấp nổi, cho nên nàng đành mỗi ngày dùng Tửu Tào làmthức ăn mà thôi.

Lưu Vũ Phi nghe nàng nói xong thì rất cảm động, hắn cũng biết cuộc sốngthật sự của nàng cũng không nhẹ nhàng như âm thanh lời nàng đang kể,đặc tính của người miền núi là phải trải qua gian khổ mới có thể lớnlên, bất kể có bao nhiêu khổ thì cũng phải nghĩ đến tương lai mà cốgắng vượt qua. Lưu Vũ Phi cũng nói với Tô Thiến chuyện của mình, chỉkhông nói những chuyện người ngoài không thể biết mà thôi. Hắn nói vớiTô Thiến: " Bạn học đại học phải còn tới bốn năm nữa mới tốt nghiệp,vậy trong thời gian đó bạn có ý định gì không? Tốt nghiệp xong thì cótính toán gì không?"

Tô Thiến tự tin nói: " Đầu tiên sẽ kiếm công việc để tự trang trải cuộcsống trước đã, có bao nhiêu tiền còn phải gởi về nhà đóng học phí choem trai và em gái, sau khi tốt nghiệp sẽ cố gắng tìm một công việc thậttốt để tránh việc bị điều đi làm học giáo..."

Bởi vì nơi miền núi của nàng căn bản là không có trường học, trước kiachỗ nàng học chỉ là một miến đất trống, cơm nước xong Lưu Vũ Phi chiatay với Tô Thiến. Nhìn thấy thân thể Tô Thiến khi đứng thẳng lên, rấtgầy ! Thật sự mà nói thân thể nàng chỉ có da bọc xương, chỉ một cơn gióthoảng qua là có thể thổi bay ! Lưu Vũ Phi nhìn nàng rời đi, nhìn thấythân thể gầy ốm nhưng lại kiên cường và tự tin, thiện lương của nàng,trong lòng hắn không khỏi cảm thấy một trận thương tiếc, một loại cảmgiác yêu thương, chỉ muốn ôm nàng vào lòng bảo vệ che chở cho nàng.Ngày xưa chính vì sự tổn thương của Hạ Vũ Khiết mà trái tim hắn đã đóngcửa, nhưng không ngờ ngày hôm nay lại có chút rung động.

Lưu Vũ Phi và Tô Thiến chia tay thì hắn cũng trở về phòng học, Ngũ Minhnhìn hắn trở về liền nói: " Tôi thật sự là bội phục cậu, ngay cả loạithức ăn ghê tởm như vậy mà cậu cũng dám ăn, ngay cả nhìn tôi cũng khôngdám nhìn, nhưng nhìn thấy cậu và Tô Thiến nói chuyện rất hợp nhau a !Có phải đã thích người ta rồi không, vì vậy mới dám ăn cái thứ đó..."

Lưu Vũ Phi cười mắng: " Tôi cũng không hiểu sao cậu nói kỳ vậy, nếu tôithích cô ấy cũng sẽ không dùng cách này theo đuổi nàng. Thức ăn đó củanàng trước kia tôi đã từng ăn qua nhiều lần, còn một cô gái thiện lươngnhư nàng hy vọng cậu không nên vì sự nghèo khó của nàng mà giễu cợt,cuộc sống khổ sở của nàng không phải là những người ngày ngày ăn sungmặc sướng như các cậu hiểu được đâu, nếu cậu là bằng hữu của tôi, hyvọng sau này không nghe cậu nói những lời này nữa..."

Ngũ Minh nghe xong cười trêu nói: " Không phải đâu, tôi xem hình nhưcậu có chút thích cô ấy rồi, uy ! Vũ Phi cậu nói đi, mặc dù chúng tamới quen biết hôm nay, chỉ vì tôi vô ý làm cho cậu bị người ta chêcười, vậy mà cậu không trách đủ biết cậu là một người bạn rất tốt, saunày chúng ta lại ngồi cùng bàn, nếu nàng tốt được như cậu nói thì cứyên tâm mà theo đuổi đi, tôi sẽ cố hết sức ủng hộ cậu !"

Lưu Vũ Phi cười cười nói: " Không có nhanh như vậy đâu, chúng tôi chỉmới gặp nhau có một lần thôi. Lại nói tôi có thích cô ấy hay không cũngkhông biết, được rồi không nói nữa, sắp lên lớp rồi..."

Nói về Liễu Sanh gia tộc tại Nhật Bổn, bởi vì Quốc An Cục điều độngnhân viên trong cả nước tìm kiếm Lưu Vũ Phi cho nên bọn họ đành phảilui lại kế hoạch trả thù Long Tổ. Khoảng vài tháng sau khi hành độngcủa Quốc An Cục chấm dứt, Liễu Sanh Nghiễm Bổn nghe được tin tức liềnlập tức tổ chức cao thủ gia tộc, dùng danh nghĩa sinh viên và nhữngthương vụ làm ăn kiểm tra một lần rồi phái họ đến Trung Quốc với sốlượng lớn, trong đó chẳng những có Danh Thượng Nhẫn, Danh Trung Nhẫncòn có từ nội đường điều đến cao thủ thần bí, trong số những người nàycòn có một đứa con thứ hai của hắn Liễu Sanh Thứ Lang, do hắn mang theoDanh Trung Nhẫn lợi dụng làm thương vụ trà trộn như những thương nhânbình thường tiến vào Trung Quốc. Danh Thượng Nhẫn lại dùng phương thứcâm thầm lén lút đi vào Trung Quốc rồi đến Bắc Kinh ẩn trốn thật kỹ,cuối cùng là ba gã có thực lực rất cao dùng danh nghĩa sinh viên thivào trường đại học Thanh Hoa học ngành Trung Văn.

Những ngày tiếp theo Lưu Vũ Phi đều đến phòng ăn cùng ăn cơm và nóichuyện phiếm với Tô Thiến, quan hệ hai người tiến triển rất nhanh, lúcđầy Tô Thiến không chịu cho Lưu Vũ Phi mua cơm cấp cho nàng, hắn lạinói là hắn muốn đổi Tửu Tào của nàng để ăn. Mỗi ngày vừa gặp nhau làhắn lại giật đi thức ăn của nàng sau đó lại đưa thức ăn của hắn đổi chonàng. Bởi vì trừ bữa sáng hắn không thể giúp nàng mua thức ăn bênngoài, bữa trưa và chiều đều là hắn mua hết. Bây giờ ngày nào Tô Thiếncũng được ăn đầy đủ nên cũng dần có chút da thịt, gương mặt hồng nhuậnnhìn xinh đẹp ra rất nhiều. Bây giờ Lưu Vũ Phi đúng là càng ngày càngthích Tô Thiến, không phải vì nàng ngày càng xinh đẹp mà vì qua nhữngngày tiếp xúc với nàng càng ngày hắn càng hiểu rõ nàng, khi đã hiểu thìcũng đã càng lúc càng thích nàng, Tô Thiến chẳng những ôn nhu thiệnlương lại thuần chân ngây thơ, điều này càng làm cho Lưu Vũ Phi càngthích. Tô Thiến đối với Lưu Vũ Phi cũng là từ hảo cảm ban đầu cho đếnbây giờ nàng phát hiện không muốn rời xa hắn, Lưu Vũ Phi đối với nàngchẳng những không chút chê bai mà còn rất quan tâm, nhất là khi hắn ônnhu nhìn nàng thì trái tim nàng không tự chủ được mà rung động. Hắn nóirất ít nhưng lời nói lại rất ôn nhu khiến cho nàng ngày càng không muốnrời khỏi hắn. Nàng sợ rằng cứ gần gũi hắn thì càng bị cỗ khí chất xuấttrần trên người hắn hấp dẫn, càng nhìn hắn thì càng không thể tự chủ màđắm chìm trong đó. Nàng cũng mơ hồ nhận ra Lưu Vũ Phi cũng thích nàng,nhưng nàng nghe nói hắn là người đồng tính nên sợ rằng mình nhận lầm.Những ngày được ở chung với hắn nàng cảm nhận được sự hạnh phúc và vuisướng, lại sợ mình hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, mỗi ngày cứ thếtrôi qua, nhiều khi nàng lại nhớ hắn nhưng khi gặp hắn lại chỉ im lặngnhìn vẻ mặt tươi cười của hắn.

Có một ngày nàng và hắn vừa ăn cơm xong quay trở về phòng học thì chợtnghe các sinh viên đang thảo luận chuyện gì đó, Lưu Vũ Phi thầm nghĩ,không biết đang xảy ra chuyện gì mà họ lại tranh luận sôi nổi như vậy.Tuy hắn cũng tò mò nhưng cũng không dùng thần lực thử nghe xem họ nóigì. Lúc này Ngũ Minh đang tiến đến, hắn vừa đến thì kích động kể lạicho Lưu Vũ Phi nghe chuyện đại sự vừa xảy ra. Nguyên lai mỗi sinh viêncủa một ngành đều là đối tượng tranh giành của các xã đoàn, các xã đoànđều hướng tới các sinh viên để tuyên truyền những chỗ tốt của mình, kỳvọng có nhiều sinh viên mới gia nhập xã đoàn của mình, trong đó đại họcThanh Hoa có Trung Hoa võ thuật xã, Quyền Đạo xã, Không Thủ Đạo xã, NhuĐạo xã, Nghệ Thuật xã. Bọn họ tranh đoạt sinh viên mới rất kịch liệt,bởi vì trong bọn họ chỉ có Nghệ Thuật xã là không dùng võ đạo, còn bốnxã đoàn kia đều lập ra tỷ thí để tranh đấu để chứng minh xã đoàn nào làmạnh nhất.

Lưu Vũ Phi nói: " Chuyện tranh đấu này có cái gì mà làm cậu kích độngnhư vậy chứ? Cậu cứ phân tâm như vậy chi bằng chăm chỉ đọc sách..."

Ngũ Minh nghe xong dùng ngữ khí bực bội nói với hắn: " Tôi đã biết cậucái gì cũng không biết nên mới nói rõ như vậy, mấy ngày nay cậu đã bịTô Thiến làm cho mê muội rồi nên trong mắt ngoài nàng còn có thứ gìkhác nữa chứ? Nói cho cậu nghe, lần này tỷ thí có một đệ nhất cao thủ,Băng Tuyết nữ thần, gọi là Triệu Nhược Băng, đại biểu Võ Thuật xã xuấtchiến, bất quá chỉ có một mình nàng mà lại dám khiêu chiến cả ba xãđoàn, để cho các xã đoàn chứng kiến võ thuật tinh hoa của Trung Quốc,đừng nói cậu không biết Triệu Nhược Băng đi nhé ! Tôi nghĩ là có nóivới cậu rồi !"

Lưu Vũ Phi thản nhiên nói: " Hình như cậu có nói qua nhưng tôi đối vớimỹ nữ không có hứng thú, cho nên không có ấn tượng gì với nàng..."

Ngũ Minh vỗ đầu kêu lên: " Trời ạ ! Trên đời sao lại có loại quái vậtnhư cậu a ! Tại Thanh Hoa cậu có thể không biết hiệu trưởng là ai,nhưng tuyệt đối không thể không biết Triệu Nhược Băng là ai chứ? Ai,tôi thật phục cậu rồi, nói với cậu chỉ là vô ích thôi."

Lưu Vũ Phi đối với chuyện Ngũ Minh nói về Triệu Nhược Băng cũng khôngcảm thấy hứng thú nhưng hắn đối với chuyện một mình nàng mà dám khiêuchiến ba xã đoàn cảm thấy có chút bội phục nàng, hắn nghĩ thầm có lẽ đixem thử nàng thật sự có năng lực để khiêu chiến ba xã đoàn kia không,mất công để đến lúc đánh thua sẽ làm mất đi mặt mũi của người TrungQuốc.

Rất nhanh đã đến ngày thi đấu, tất cả các sinh viên đều náo nức chờ đợiVõ Thuật xã một mình khiêu chiến ba xã đoàn còn lại. Vào hai giờ chiềutại lễ đường đã chật ních các sinh viên đang chăm chú nhìn lên lôi đài.Lưu Vũ Phi mang theo Tô Thiến đi thẳng đến buổi lễ thì phát hiện đã đầynghẹt người, thật vất vả hắn mới tìm được hai chỗ trống cho cả hai. Bởivì trận tỷ thí chính thức phải ba giờ mới bắt đầu cho nên trên lôi đàibây giờ chỉ có mấy người trong Võ Thuật xã biểu diễn. Thời gian tỷ thíđã rất nhanh tiến đến, lên đài đầu tiên là Triệu Nhược Băng, khi TriệuNhược Băng tiến đến trên người mang theo một cỗ khí chất băng sương,trang phục võ đạo càng khiến cho nàng bộc lộ ra khí chất anh tư vô cùngđã làm cho những sinh viên nam bên dưới kêu lên ầm ĩ " Băng Tuyết nữthần anh yêu em.."

Lưu Vũ Phi cảm thụ một chút hơi thở của Triệu Nhược Băng, phát hiện võcông của nàng ở phàm gian có thể được xưng là cao thủ, có thể so sánhđược với Trầm Linh, điều này làm cho Lưu Vũ Phi sinh ra lòng tò mò đốivới võ thuật thế gia trên nhân gian. Hắn đang suy nghĩ sẽ đi đến các võthuật thế gia ở khắp nơi để xem thực lực của họ như thế nào, Lưu Vũ Philại cảm thụ những người đi lên phía sau, một người cao lớn, còn haingười luyện Không Thủ Đạo và Nhu Đạo, đều là người Nhật Bổn. Lưu Vũ Phiphát hiện trên thân những người này không có nội lực, thầm nghĩ họluyện Không Thủ Đạo chắc là ngoại gia công phu, so sánh với Triệu NhượcBăng quả thật không bằng, vì thế Lưu Vũ Phi cảm thấy không có gì đángđể xem nữa.

Bất quá Lưu Vũ Phi đối với hai người Nhật Bổn này cảm thấy rất chánghét, bọn họ vừa lên đài đã biểu hiện ra bản tính cuồng vọng, ngẩng đầura vẻ kiêu ngạo không hề nhìn tới những sinh viên bên dưới, đương nhiênngười ở hiện trường ngoại trừ Lưu Vũ Phi cũng không ai thèm nhìn tới họmà ánh mắt chỉ lo nhìn Triệu Nhược Băng. Lưu Vũ Phi thật không hiểunhững người tuổi trẻ này tự nói là người yêu nước trong khi võ thuậtchính thống không học lại đi học cái gì gọi là Không Thủ Đạo hay NhuĐạo, Quyền Đạo gì đó. Chẳng lẽ bình thường những khẩu hiệu họ hô hàochỉ ở trên cửa miệng hay thôi sao? Còn nói vì muốn đạt được danh hiệunhất đẳng nên mới tổ chức cuộc tỷ thí này trong khi không chịu tậptrung phát triển nền võ học tinh hoa của nước nhà, vì thế hắn cảm thấycó chút không giải thích được.

Bởi vì hắn vẫn đang suy nghĩ nên không tập trung nhìn lên cuộc tỷ thítrên lôi đài, đợi đến khi hắn nhìn lại thì đã bắt đầu cả rồi, hắn khôngcần nhìn cũng biết hiện giờ với công lực của Triệu Nhược Băng thì mấyngười kia với những chiêu thức mèo ba cẳng không phải là đối thủ, ngaykhi người chủ trì vừa định tuyên bố chấm dứt thì trên đài lại bước lênmột người Nhật Bổn nói: " Chào tất cả mọi người, tôi là một nam sinhviên mới đến tên là Tiểu Trạch Xuyên Đảo, ba vị vừa rồi lên đài căn bảnkhông hiểu cái gì gọi là Không Thủ Đạo cho nên mới bị đánh bại, mà tôiđã được học Không Thủ Đạo vài năm, cho nên vị bạn học này nếu đánhthắng được tôi mới được gọi là đánh thắng Không Thủ Đạo. Hơn nữa ngườiNhật Bổn chúng ta vẫn luôn cho rằng trên đời này chỉ có võ thuật củaNhật Bản mới là lợi hại nhất, còn võ thuật Trung Quốc căn bản khôngphải là đối thủ của chúng ta.." Nói xong toàn trường đều mở miệng chửimắng ầm ĩ, Triệu Nhược Băng cũng không vì sự cuồng ngạo của hắn mà giậndữ, chỉ lạnh lùng nói: " Ta đáp ứng sự khiêu chiến của ngươi, cho kẻkhông biết trời cao đất rộng như ngươi cái gì gọi là võ thuật, chỉ bằngvào sự học trộm một chút vẻ ngoài của Trung Hoa võ thuật rồi chuyển đổithành chút tài mọn mà cũng dám ở trước mặt người Trung Quốc mà giở trò..."

Lời nói của Triệu Nhược Băng làm cho những sinh viên Trung Quốc đang cómặt vỗ tay nhiệt liệt. Triệu Nhược Băng tuy đối với người Nhật Bổn đangở trước mặt này chán ghét cực điểm, nhưng nàng cũng không phải là mộtngười vô ý, đã chứng kiến nàng dễ dàng đánh bại mấy đại đệ tử của cácxã đoàn mà còn muốn đi lên khiêu chiến, vậy chỉ có thể nói người nàyđối với thực lực của chính mình cũng rất tin tưởng.

Triệu Nhược Băng từ khi Tiểu Trạch Xuyên Đảo bước lên lôi đài cũng đãcẩn thận quan sát hắn, hắn vừa lên lôi đài đã mang đến áp lực rất lớncho nàng, đây là một hơi thở đặc hữu của vũ giả(người luyện võ), một vũgiả này có thể gây được áp lực lớn đối với vũ giả kia thì đã đoán đượchắn có bao nhiêu thực lực. Triệu Nhược Băng cũng đoán được công lực củangười này cao hơn nàng, nhưng nàng cũng phải đối mặt, bởi vì cuộc tỷthí này không chỉ vì riêng cho xã đoàn nữa. Nếu nàng bị thua, vậy thìtruyền thống võ thuật của Trung Hoa sẽ làm cho người ta xem thường, mànàng cũng sẽ trở thành tội nhân của giới võ thuật Trung Quốc.

Lưu Vũ Phi cũng cảm thụ được hơi thở của Tiểu Trạch Xuyên Đảo, kết quảlàm hắn thất kinh. Bởi vì hơi thở của hắn không những ẩn chứa hơi thởcủa một vũ giả, mặt khác còn có một cỗ lực lượng âm tà phi thường. Cỗlực lượng này dĩ nhiên không phải do hắn tu luyện ra, bởi vì cỗ lựclượng này tồn tại độc lập trong người hắn, cảm giác như có một tínhmạng thể độc lập sống ký sinh trên người hắn. Hơn nữa không phải loạinội lực của người luyện võ mà lại giống như loại pháp lực của đám thầnthú ỏ Côn Lôn. Bất quá đám thần thú toát ra khí tức thần thánh tinhthuần, còn trên người tên Tiểu Trạch này lại phi thường âm hối, nếukhông phải Lưu Vũ Phi là người tu chân, những người khác căn bản khôngthể cảm thụ được. Hơn nữa cỗ lực lượng này không phải người bình thườngcó khả năng ngăn cản được. Sự phát hiện này làm cho Lưu Vũ Phi đối vớingười Nhật Bản này nổi lên lòng cảnh giác.

Lưu Vũ Phi thầm nghĩ: " Giống như loại người mang ám kỹ thế này bìnhthường sẽ không cùng vũ giả tranh đấu, còn tên Nhật Bổn này lại khônghề bận tâm đi giao thủ với người bình thường, từ thái độ xem ra rấtkiêu ngạo của hắn, có thể là do cỗ lực lượng ẩn dấu trong cơ thể củahắn. Người như thế lúc nào chắc cũng cho mình là đúng, lúc nào cũngnghĩ dựa vào cỗ lực lượng như vậy thì mình là người vô địch thiên hạ,nếu ngươi muốn dựa vào cỗ lực lượng không thuộc về ngươi làm tiền vốn,ta sẽ đem nó cấm chế để coi ngươi kiêu ngạo được bao lâu."

Lưu Vũ Phi nghĩ tới là liền làm ngay, tiện tay sử dụng một loại Cấm Cốthuật chỉ có tiên nhân mới có thể sử dụng, đem cỗ lực lượng trong cơthể Tiểu Trạch phong ấn đi. Làm xong việc này hắn còn đang suy nghĩloại vật trong cơ thể người Nhật Bổn này thật ra là thứ gì, lại có thểbám vào cơ thể người kia, không biết chủ thể sẽ đạt được chỗ tốt nào,cũng không giống như là quỷ hồn, có chút giống như động vật đang tuluyện.

Lưu Vũ Phi suy nghĩ không sai, thật ra thứ bám trên người Tiểu Trạchchính là yêu thú, trong lúc bọn họ tu luyện sẽ sử dụng phương thức BấtNhân đạo, bình thường khi yêu kiếp của thượng thiên phủ xuống nếu thânthể bị hủy, chỉ để lại nguyên thần. Nếu là như vậy yêu thú sẽ có hailựa chọn, một chính là hủy nguyên thần sau đó đầu thai lần nữa, hai làtìm người bám vào trên người hắn hấp thu bổn mạng máu huyết của hắn.

Có những yêu thú không muốn bỏ pháp lực mấy ngàn năm tu luyện được nênthường sẽ lựa chọn cách thứ hai. Bởi vậy những nguyên thần yêu thú nhưthế nếu bị người tu chân phát hiện nhất định sẽ truy theo tiêu diệthoàn toàn. Chính vì vậy yêu thú không dám bám vào người của Thần Châuđại lục sợ làm cho người tu chân biết sẽ bị tan thành mây khói, vì vậyyêu thú phát hiện ở phía đông người trên một tiểu đảo chẳng những hoannghênh loại yêu thú chỉ có nguyên thần này, còn hy vọng hắn bám vàotrên người mình để mình có thể gia tăng thêm công lực bản thân. Bởi vậytrên tiểu đảo này bọn yêu thú được tôn xưng là thần, hơn nữa chỉ cónhân tài có sinh mạng lực cực kỳ cường đại mới có tư cách để bọn họ bámvào. Điều này khiến cho những yêu thú bị yêu kiếp sau đó đến tiểu đảonày cư trú, bị những người trên đó không hiểu biết tôn xưng là thần. Màngười tu chân không nhìn thấy loại yêu thú này ở Thần Châu đại lục màđi đến tiểu đảo phía đông, mà người trên tiểu đảo này lại hoan nghênhbọn họ cho nên người tu chân cũng không muốn quản tới nữa.

Tiểu Trạch Xuyên Đảo vốn là người của Liễu Sanh gia tộc dùng danh nghĩamột sinh viên mà tiến vào Trung Quốc, cùng đến với hắn còn có một ngườitên Ma Sanh, một người tên Bát Lý. Bọn họ đều từ trong nội đường đi ra.

Hôm nay bọn họ định đến xem trận tỷ thí của đại biểu Không Thủ Đạo vàNhu Đạo làm thế nào đánh bại võ thuật Trung Quốc. Nhưng kết quả làm chohắn thất vọng, hai đệ tử này chỉ mới ở trên đài chưa được bao lâu đã bịngười ta đánh bại, cảnh này khiến hắn không cách nào chịu được, trongcơn kích động đã bước lên lôi đài. Vốn dựa theo quy củ của gia tộc bọnhọ, trong lúc thi hành nhiệm vụ thì không cho phép động thủ cùng ngườikhác, miễn cho việc bị người ta phát hiện làm ảnh hưởng đến nhiệm vụcuối cùng. Nhưng vì hôm nay danh tiếng của Không Thủ Đạo và Nhu Đạo củaNhật Bổn bị một người đàn bà đánh bại dễ dàng, điều này làm cho hắn làmcho hắn không cách nào tiếp nhận mới có chuyện Tiểu Trạch đi lên lôiđài khiêu chiến.

Tiểu Trạch này cũng thật không may, vừa mới lên đài đã bị Lưu Vũ Phiphát hiện nguyên thần ẩn trong cơ thể của hắn, Lưu Vũ Phi sợ hắn dùnglực lượng của nguyên thần đánh bại Triệu Nhược Băng, vốn thực lực củaTriệu Nhược Băng không giống như Tiểu Trạch Xuyên Đảo, nếu lúc TiểuTrạch vừa lên đã sử dụng nguyên thần lực lượng thì Triệu Nhược Băng sẽbại rất khó xem, nếu bọn họ chỉ là đơn thuần tỷ thí thì không ngờ TiểuTrạch vừa lên đã tự xưng Không Thủ Đạo là võ công tốt nhất thế giới, vìthế đã làm tính chất của cuộc đấu thay đổi, đã biến thành võ thuậtTrung Quốc đấu với Không Thủ Đạo Nhật Bản, bây giờ không chỉ đơn giảnlà xã đoàn tranh đấu nữa mà biến thành sự tranh đấu giữa hai nền võthuật của hai quốc gia. Nếu Triệu Nhược Băng thua không phải nói là võthuật Trung Quốc thua võ thuật Nhật Bản hay sao?

Điều này làm cho Lưu Vũ Phi không cách nào tiếp nhận vì vậy khi TiểuTrạch vừa lên hắn đã đem phong ấn nguyên thần trong cơ thể Tiểu Trạch,điều này cũng coi như hắn không may. Nếu hắn gặp phải người tu chân,nếu hắn không sử dụng nguyên thần lực lượng trong cơ thể để làm ác thìhọ cũng không quản tới hắn hơn nữa cũng không dễ dàng phong ấn được,nhưng hắn lại gặp phải Lưu Vũ Phi một người không hề hiểu gì về tu chângiới nhưng lại có tu vi của thần nhân, đừng nói chỉ là một nguyên thầnyêu thú nho nhỏ cho dù chính là tiên nhân hạ phàm cũng không hề có biệnpháp gì với hắn.

Tiểu Trạch Xuyên Đảo vừa định đấu với Triệu Nhược Băng, muốn dùngphương thức nhanh nhất đánh bại nàng, ngay lúc này đột nhiên hắn cảmthấy trong lòng hoảng hốt, sau đó nguyên thần trong tâm thần như có sựbất an, hình như có lực lượng gì đó đem nó áp chế. Sau đó thì không còncảm thụ được nguyên thần lực lượng trong người nữa. Lúc này nguyên thầnlực lượng như đã biến mất hoàn toàn.

Mồ hôi lạnh của Tiểu Trạch Xuyên Đảo tuôn xuống không ngừng, hắn biếtnếu nguyên thần lực lượng biến mất như vậy thì hắn không có khả năngchịu nổi. Ở trong gia tộc không phải ai cũng được nguyên thần nhậnthức, rồi đồng ý bám vào trên người hắn, mỗi một người được nguyên thầnký sinh đều phải qua khảo nghiệm nghiêm khắc phi thường. Cuối cùng chỉcó nhân tài trung thành và tốt nhất mới có cơ hội tiến vào phòng củanguyên thần đang cư trú để thử xem có nguyên thần nào chịu chọn ngươilàm chủ thể ký sinh.

Hôm nay chẳng những nguyên thần ký sinh trong cơ thể biến mất một cáchthần bí mà ngay cả lực lượng khi nguyên thần mới ký sinh vào ban chohắn cũng hoàn toàn biến mất. Điều này làm cho Tiểu Trạch hắn vô cùnghoảng sợ, hắn biết rõ một khi nguyên thần lực lượng vô thanh vô tứcbiến mất thì chủ thể như hắn sẽ xảy ra chuyện gì. Đó là bây giờ hắncũng chẳng khác gì người chết cả. Hoặc là nói chỉ chết thôi cũng là rấtkhoan dung đối với hắn rồi. Chỉ cần trưởng lão trong gia tộc không mangcả nhà hắn mà trừng phạt thì đã là ân đức lắm rồi. Tiểu Trạch khôngkhỏi đem chuyện nguyên thần lực lượng biến mất thần bí đổ sang choTriệu Nhược Băng. Hắn cho rằng nếu không phải tại người đàn bà này làmcho hắn phải lên đài thì hôm nay nguyên thần ký sinh trong người hắnđâu có biến mất kỳ dị như vậy.

Hắn nghĩ dù sao cũng chết chi bằng kéo theo nàng cùng chết chung, TriệuNhược Băng cũng cảm thấy khó chịu khi ánh mắt và khí thế của người NhậtBổn này thình lình gia tăng mạnh mẽ rồi đột nhiên lại yếu đi rất nhiều,tuy khí thế hắn đã giảm nhưng đôi mắt hắn đã chuyển đỏ rực giống nhưđang muốn liều mạng, Triệu Nhược Băng cũng âm thầm chuẩn bị sẵn sàng.

Tiểu Trạch Xuyên Đảo sau khi quyết định chủ ý cũng không nói lời nàolập tức triển khai công kích, hắn không có mang theo võ sĩ đao chỉ trựctiếp biến tay thành đao, một luồng nội lực cường đại công kích thẳngtới người Triệu Nhược Băng, nàng đã sớm có đề phòng, dưới chân cũngkhông chậm trễ kết hợp thân pháp gia truyền cùng với chưởng pháp nghênhthẳng tới Tiểu Trạch. Trong phút chốc hai người đã xuất ra hơn mườichiêu, tuy nói nguyên thần ký sinh của Tiểu Trạch đã bị Lưu Vũ Phiphong ấn, nhưng thực lực Thượng Nhẫn trên thân mình hắn cũng không bịhao tổn, thực lực chênh lệch làm cho Triệu Nhược Băng nếm chút đau khổ,tay trái của nàng bị chưởng phong của Tiểu Trạch làm tóe máu.

Những chiêu thức này cũng làm cho những sinh viên toàn trường ngâyngười. Bọn họ chưa từng chứng kiến qua tốc độ công kích đặc sắc vànhanh chóng như vậy bao giờ, đã làm bọn họ hoa cả mắt.

Tô Thiến ở bên cạnh Lưu Vũ Phi cũng cao giọng nói: " Vũ Phi, anh xem vịBăng Tuyết nữ thần này vừa xinh đẹp hơn nữa võ công cũng cao cường nữa,nếu tôi cũng có được võ công hay vậy thì tốt quá, sau này tôi cũng muốnđi Võ Thuật xã học tập công phu a !"

Lưu Vũ Phi nói: " Không có gì đâu, võ công của nàng cũng không có gì đặc sắc mà !"

Tô Thiến nghe vậy sẵng giọng: " Vũ Phi, anh không thể nói như vậy,Triệu Nhược Băng bây giờ là thần tượng của chúng ta, anh không thể nóinàng như vậy nếu không tôi sẽ không để ý đến anh nữa. Người ta còn muốntheo nàng học công phu, nếu không anh cũng gia nhập Võ Thuật xã đithôi."

Lưu Vũ Phi thấy nàng thích võ thuật như vậy đành nhịn xuống, nói: " Luyện võ khổ cực lắm, cô luyện được sao?"

Tô Thiến nói: " Vũ Phi, anh xem tôi thấp vậy sao? Anh nghĩ tôi là ngườikhông chịu được khổ sao? Thật là bị anh làm tức chết..." Nói xong ngoảnhmặt ra phía khán đài nhìn xuống.

Lưu Vũ Phi nghe nàng nói như vậy trong lòng chợt có một chủ ý nhưng hiện giờ hắn còn chưa muốn nói với nàng.

Mặt khác, hai người Nhật Bổn còn lại vẫn chưa biết rõ tình huống củaTiểu Trạch, bọn họ còn đang đắc ý nhìn hai người đang đấu nhau trên lôiđài. Bọn họ xem Tiểu Trạch căn bản hình như còn chưa xuất ra toàn lực,bây giờ hình như chỉ là đang đùa giỡn với Triệu Nhược Băng mà thôi.Nhưng một lát sau bọn hắn càng xem càng cảm thấy không đúng, làm chobọn họ giật mình và không sao giải thích được.

Triệu Nhược Băng biết mình không phải là đối thủ của người Nhật Bổnnày, hơn nữa hắn còn dùng cách đánh liều mạng, muốn cùng nàng lấy cứngđối cứng. Vì vậy nàng đem thân pháp gia truyền vận tới cực hạn, nguyênlai thân ảnh nàng đang ở bên phải lại vọt nhanh sang bên trái, songchưởng không ngừng múa động, nhẹ nhàng phiêu phiêu nhìn qua như khôngcó chút sức lực nhưng lại từ bốn phương tám hướng công kích thẳng vàocác bộ vị yếu hại trên người Tiểu Trạch. Triệu Nhược Băng thấy vẻ ácđộc của hắn cũng không còn ý nghĩ giáo huấn hắn một chút như lúc đầu,hai người giống như đang liều mạng với nhau. Tiểu Trạch chợt có cảmgiác các bộ vị yếu hại trên người đã bị chưởng ảnh bao phủ, vì vậy hắndùng công lực toàn thân chém ra một thế đao bằng tay, hắn kết thúc mộtkích toàn lực ngăn cản chưởng ảnh của Triệu Nhược Băng đang đánh tới.Cũng nhờ một kích toàn lực này mà hắn tìm được một lỗ hổng thoát rađược chưởng ảnh trùng trùng của Triệu Nhược Băng, tuy nói bây giờ hắnkhông có cách nào ngay giữa lễ đường dùng đến Nhẫn Thuật phối hợp vớicông kích, nhưng dù sao công lực của hắn cũng cao hơn Triệu Nhược Băng.

Tiểu Trạch Xuyên Đảo vốn có công lực cao hơn Triệu Nhược Băng nhưng hắnlại liên tục bị nàng bức đến rối loạn, trong lòng không khỏi căm tứcnên trong đầu cũng không còn nghĩ được gì thêm nữa, hắn ra tay đượcthành công một lần liền cứ dùng công lực mà ngạnh cứng với nàng. Cáchcông kích này của hắn làm nàng không còn chút biện pháp nào, chỉ có thểdựa vào thân pháp nhanh nhẹn mà tránh né. Nhưng cứ bị hắn công kích nhưvậy mãi khiến cho thân pháp nàng dần dần rối loạn, mồ hôi tuôn ra khôngdứt.

Lưu Vũ Phi thấy nàng như vậy biết ngay nếu mình không giúp nàng thìnàng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy hắn dựa vào thân pháp của nàngdùng thần nguyên lực đẩy nàng theo một bộ thân pháp mà nàng có thể lậptức lĩnh ngộ ngay, thân pháp của nàng cũng chỉ là thân pháp của một vũgiả bình thường, đối với Lưu Vũ Phi mà nói loại thân pháp này của nànghắn chỉ nhìn một lần là biết ngay ưu khuyết điểm, cho nên hắn rất nhẹnhàng có thể đem thân pháp sửa sang bù đắp thành một bộ thân pháp hoàntoàn hoàn mỹ, hắn dùng thần niệm đem khẩu quyết truyền trực tiếp vàotrí óc Triệu Nhược Băng.

Triệu Nhược Băng đang rối loạn trong sự công kích mãnh liệt của TiểuTrạch đến nửa bước cũng khó đi, bất kể nàng chuyển qua hướng nào thìthủ đao của hắn cũng lập tức đuổi sát khiến cho nàng không có cách nàotách ra xa. Ngay lúc này trong đầu nàng chợt vang lên một thanh âm củanam nhân: " Chân trái đạp Khảm vị phía trước, lui phía sau đạp Ly vị,dời thân về phía trước đi Đan vị, tiến công phản kích từ Trắc vị..."

Triệu Nhược Băng vốn không phải kẻ ngu, lại nói khẩu quyết của Lưu VũPhi dạy cho nàng cũng đến từ mười phương vị nàng đã biết, chỉ một đoạnngắn ngủi đã làm nàng bừng sáng, nàng lập tức dựa theo khẩu quyết thitriển, vừa thi triển liền có chút sinh cơ, một lúc sau nàng đã có cảmgiác thoải mái hơn rất nhiều, nguyên khi nãy bị công kích liên tụcnhưng bây giờ nàng cũng không có lập tức phản công mà chỉ nghĩ đếnchuyện tìm hiểu sự huyền ảo của bộ thân pháp mới này, đối với nàng mànói chỉ một câu chỉ dẫn ngắn ngủi đã làm bộ pháp của nàng tăng cao thêmmột tầng nữa.

Bây giờ nàng mới cảm giác được do trước kia mình quá câu nệ chấp nhất,hôm nay nghe được lời chỉ dẫn khiến cho trình độ võ học của nàng caohơn rất nhiều. Bây giờ nàng đang ở trong cảm giác thể nghiệm sự huyềnảo trong đó, trong lòng nàng không còn xem Tiểu Trạch là đối thủ mà chỉxem hắn là người để nàng luyện tập bộ pháp mà thôi. Chỉ thấy nàng bâygiờ không có chút gấp gáp hay hoảng hốt, tư thế nhẹ nhàng, nhìn quagiống như một tiên tử đang bay phiêu phất. Tiểu Trạch chứng kiến lúcđầu dưới sự công kích của mình thân pháp của Triệu Nhược Băng đã rốiloạn, sẽ nhanh chóng thất bại, không ngờ đột nhiên thân pháp của nàngtăng cao hơn rất nhiều, bất kể tốc độ mình nhanh đến thế nào cũng khôngchạm được vào bóng của nàng. Dần dần hắn cảm giác được công lực của bảnthân đã ngày càng yếu dần, không thể làm gì khác hơn là dừng tay khôngđánh nữa.

Triệu Nhược Băng đang chìm trong niềm vui vì học được bộ pháp mới nàongờ Tiểu Trạch lại không đánh nữa, tưởng rằng hắn nhận thua, trong tâmlý cảm thấy một trận đáng tiếc như muốn chê bai hắn. Tiểu Trạch XuyênĐảo không phải không muốn đánh tiếp nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt đócủa nàng thì lửa giận bốc cao, cảm giác như mình là một đứa ngốc, hắnđem toàn lực ra tranh đấu nào ngờ bị người ta xem như là dụng cụ luyệntập, hoàn cảnh này khiến cho một người cao ngạo như hắn không thể tiếpnhận. Vì vậy khi nàng vừa dừng lại thì đột nhiên hắn vận hết công lựctoàn thân đánh thẳng tới chỗ nàng, toàn trường đều kinh hãi, còn TriệuNhược Băng cũng choáng váng không ngờ tên Nhật Bổn này lại không biếtxấu hổ, khi nàng cho rằng tỷ thí đã chấm dứt thì hắn đột nhiên hạ độcthủ, nàng muốn tránh cũng đã không còn kịp rồi, chỉ đành dùng hết cônglực định liều mạng với hắn.

Triệu Nhược Băng biết rằng nếu nàng không liều mạng thì chắc chắn sẽchết, đánh một chiêu không chừng còn có cơ hội. Ngay cả Lưu Vũ Phi cũngnghĩ Tiểu Trạch đã chịu dừng tay nào ngờ hắn lại đột nhiên tập kích,điều này làm cho hắn còn nhận thức thêm về sự vô sỉ của bọn Nhật Bổn.

Lưu Vũ Phi biết rõ lần này hắn phải ra tay cứu Triệu Nhược Băng nếukhông muốn nàng bị thương, vì vậy hắn xuất ra một thủ ấn phòng ngự chỉthẳng tới chỗ nàng, miệng quát khẽ: " Tật !"

Tiểu Trạch đang cao hứng có thể giết chết Triệu Nhược Băng thì độtnhiên cảm thấy thế công của mình đang đánh vào một cái gì đó, khôngcách nào tiến thêm được nữa, điều này làm cho hắn sợ hãi không thôi.Đầu tiên là nguyên thần lực lượng vô cớ biến mất còn bây giờ lại thêmchuyện này làm cho hắn không thể nào hiểu nổi. Nhưng vận xấu của hắncòn chưa hết, khi Triệu Nhược Băng thấy thế công của hắn đã đến trướcmặt muốn kháng cự hắn còn chưa kịp thì không hiểu tại sao thân hình hắnđột nhiên bị kềm hãm, Triệu Nhược Băng nhìn thấy cơ hội đã đến liềnxuất song chưởng đánh tới, nhất thời hắn cảm thấy ngực mình như bị mộtcây chùy lớn đập vào đánh bay hắn ra khỏi lôi đài, hắn ói ra ngụm máulập tức hôn mê.

Bát Lý và Ma Sanh từ trong đám người đi ra đỡ lấy Tiểu Trạch, mặc dùbọn họ không rõ vì sao Tiểu Trạch bị Triệu Nhược Băng đánh trọngthương, cũng không hiểu tại sao hắn không phát huy hết toàn bộ công lựcnhưng hiện giờ cũng không thể hỏi, hắn đã bị chết ngất hơn nữa còn bịtrọng thương, chỉ có nước đem hắn vào bệnh viện rồi nói sau.

Bọn họ không biết khi họ dìu Tiểu Trạch thì Lưu Vũ Phi cũng cảm nhậnđược hơi thở của họ, điều này làm hắn cảm thấy hoài nghi bọn họ cũng cómột loại lực lượng ký sinh trên thân thể, Lưu Vũ Phi định sẽ chú ý bangười Nhật Bổn này, muốn biết họ đến Trung Quốc là vì điều gì, nếu họmuốn hại người thì chỉ còn một cách là tống họ đi gặp lũ nguyên thầnyêu thú chó má kia mà thôi.

Lưu Vũ Phi cũng muốn biết mục đích của họ nên cũng không phong ấn nguyên thần lực lượng trong người Bát Lý và Ma Sanh.

Các sinh viên trong trường học chứng kiến Triệu Nhược Băng không nhữngđánh bại ba xã đoàn mà còn đánh bại một người Nhật Bổn khiêu chiến, đãtạo nên danh tiếng cho võ thuật Trung Hoa. Toàn bộ sinh viên đều vỗ tayhoan hô nàng thật nhiệt tình đồng thời còn nói ngày mai sẽ đến Võ Thuậtxã báo danh xin đăng ký học võ.

Triệu Nhược Băng sau khi đánh bại Tiểu Trạch cũng không hề lộ ra ánhmắt hưng phấn, nàng biết nếu hôm nay không có người thần bí kia giúp đỡthì người nằm xuống dám chắc là nàng, nàng đưa mắt tìm kiếm người thầnbí đó khắp lễ đường, nàng biết về công lực nàng không thể nào so sánhvới người đó. Người đó chỉ nhìn thân pháp nàng có một lần thì người kiađã có thể tu bổ cho nó thật hoàn mỹ. Điều đó chứng tỏ người đó cao thâmkhông lường được, nhưng đó là người nào?

Người có công lực như vậy thường là bảy, tám mươi tuổi, dĩ nhiên khôngthể nhìn thấy tại đại học Thanh Hoa. Hơn nữa thanh âm người đó còn rấttrẻ, hắn làm sao đưa được thanh âm đến tai mình giữa hàng vạn người?

Điều khó khăn này làm nàng suy nghĩ không thôi.

Ngày hôm sau, Lưu Vũ Phi nghĩ hôm nay là ngày Chủ Nhật, mình lại rảnhrỗi, hắn nhớ đến chuyện quần áo Tô Thiến mặc mỗi ngày đều do người khácđem quần áo cũ cho nàng, trong lòng không khỏi có chút đau nhói. Vì vậyhắn định hôm nay có thời gian sẽ đưa Tô Thiến đi mua quần áo. Hắn gọiđiện thoại nói chuyện với nàng vài phút sau đó định đi tìm nàng, TôThiến thì đang chuẩn bị buổi học, buổi chiều nàng còn phải đi dạy thêm,nhận được điện thoại của Lưu Vũ Phi thì cũng đi xuống lầu chờ hắn. Chỉchốc lát Lưu Vũ Phi đã xuất hiện ngay trước mặt nàng, Tô Thiến nhìnthấy hắn đến liền mở miệng hỏi: " Vũ Phi, hôm nay anh tìm tôi có chuyệngì không, chiều nay tôi còn phải đi dạy thêm, công việc này cũng mớinhờ người ta giới thiệu dùm, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm nêncũng không thể đến trễ đâu."

Lưu Vũ Phi nói: " Nga, cô tìm chỗ dạy thêm sao mấy ngày rồi không nói,bất quá cũng không có việc gì, chiều nay cô mới đi thôi mà phải không,buổi sáng chắc cô cũng có thời gian rảnh, hôm nay tôi định đưa cô đimua vài món quần áo, tôi xem quần áo của cô đều cũ hết cả rồi."

Tô Thiến nghe Lưu Vũ Phi nói xong cũng không hề lộ ra vẻ cao hứng mà vẻmặt lại sâu kín hơn, nói: " Vũ Phi, tôi biết anh rất tốt, tôi cũng rấtcảm ơn sự chiếu cố mấy ngày hôm nay của anh, sau này tôi không cần anhthương hại tôi nữa, anh xem bây giờ tôi đã có việc dạy thêm, vậy thìtiền chi tiêu sau này cũng sẽ đỡ hơn, tôi nghĩ sau này anh không cầndùng cách này chiếu cố cho tôi nữa, hơn nữa quần áo của tôi vẫn còn mặcđược mà, không cần phải mua..."

Nói xong Tô Thiến có vẻ ủy khuất, hai mắt cũng đã đỏ lên. Tô Thiến cũngkhông hiểu tại sao nàng không muốn nhìn thấy sự thương hại đồng tìnhcủa Lưu Vũ Phi, nàng không muốn hắn có cảm giác này với mình. Lưu VũPhi nghe nàng nói như vậy biết nàng hiểu lầm ý tứ của mình, nhìn vẻ ủykhuất thương tâm của Tô Thiến, hắn lập tức cảm thấy đau nhói khi cảmgiác được sự đau khổ của nàng, dù cho là lúc xưa chia tay với Hạ VũKhiết hắn cũng chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy. Vì vậy hắn lấy taynhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, ôn nhu nói: " Tô Thiến ! Em nhìnvào mắt anh xem trong đó có sự thương hại nào không? Trước kia anhkhông hề thương hại em, cho tới bây giờ cũng không hề có cảm giác đóvới em, em có biết không, anh chỉ là muốn tốt cho em, lần đầu tiên gặpem em đã cho anh một loại cảm giác rất kỳ lạ, làm anh không tự chủ đượcmuốn gần gũi em, muốn bảo vệ em, yêu thương em. Nhất là sau khi biếtchuyện của em thì anh càng thích em hơn. Chuyện xưa của em làm anh càngthương em, sự kiên cường tự tin của em làm anh càng thích em, anh chưatừng có ý nghĩ thương hại em bao giờ. Đối với anh mà nói em là cô gáitốt nhất, không ai có thể so sánh được với em cả, hôm nay anh công khaibiểu lộ tình cảm của mình với em, em có nguyện ý làm bạn gái của anhkhông? Lưu Vũ Phi anh thề từ nay về sau sẽ không để cho em chịu mộtchút khổ sở nào, không phải chịu chút ủy khuất nào đâu."

Nghe Lưu Vũ Phi ôn nhu biểu lộ thâm tình, Tô Thiến cảm thấy mình hạnhphúc tận đáy lòng, trước kia nàng luôn sống trong phập phồng lo lắng,bây giờ chợt phát hiện thế giới này đẹp đến thế nào. Bất kể trước kianàng kiên cường thế nào nhưng nàng cũng vẫn là một người con gái, vẫnmong chờ được yêu thương chăm sóc. Tô Thiến vùi đầu vào trong lòng LưuVũ Phi, ôm chặt lấy hắn trong lòng cứ lo sợ giây phút tuyệt vời này sẽđột ngột biến mất. Nàng thấp giọng vừa khóc vừa nói: " Vũ Phi, anh biếtkhông, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh khi anh nói anh muốn ăn Tửu Tàocùng em, trong lòng em đã nghĩ tới anh, khi đó em nghĩ anh không giốngnhư những bạn học khác chê bai em mà còn theo em ăn món ăn đó. Từ ngàyđó em đã biết anh không giống như người khác. Sau đó mỗi ngày anh đềumua cơm cho em ăn, em cũng không muốn anh làm như vậy, em sợ anh thươnghại em nhưng nếu em không tới thì lại không được nhìn thấy anh, khi emở chung với anh thì em ngày càng thích anh. Em sợ anh thương hại em nênmỗi ngày mới mua cơm cho em ăn, em nghĩ sẽ rời xa anh một chút nhưnglại không chịu nổi nếu không nhìn thấy anh. Em biết em không xứng vớianh, em chưa bao giờ nghĩ sẽ được ở mãi bên cạnh anh, em chỉ nghĩ bâygiờ anh chưa có bạn gái thì em sẽ ở bên anh làm bạn anh, đến lúc nàoanh tìm được bạn gái thì em sẽ lặng lẽ rời đi và chúc phúc cho anh."

Lưu Vũ Phi không nghĩ tới Tô Thiến đối với hắn lại có tình cảm sâu nặngtới như vậy, nghe nàng nói càng nhiều thì hắn càng cảm thấy đau lòngnên vội vàng cắt đứt lời nói của nàng: " Xin lỗi, xin lỗi. Anh khôngbiết là vì tại anh lại làm cho em khốn khổ và bất an, cũng không biếtem đã thích anh từ lâu. Anh chỉ là sợ em không thích anh nên anh khôngdám biểu lộ với em, em tha thứ cho anh nhé? Sau này anh sẽ không nhưvậy nữa, có bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ nói trước cho em nghe."

Tô Thiến khóc một hồi lại vừa thổ lộ xong tâm sự chất kín bấy lâu, tâmtình cũng đã tốt hơn nhiều, bây giờ nàng chỉ cảm thấy rất hạnh phúc nênmở miệng nói với Lưu Vũ Phi: " Vũ Phi, anh nói đi, em có gì đáng để choanh thích, dung mạo bình thường mà gia cảnh lại không tốt, hơn nữa embiết anh không phải là người bình thường.."

Lưu Vũ Phi nghe xong cười nói: " Nga, em từ nơi nào nhìn ra anh khôngbình thường vậy, có phải anh có bốn tay hay bốn mắt hay không. Về phầnem có chỗ nào làm cho anh thích, anh nói cho em nghe điều này không cóquan hệ gì tới chuyện tình cảm cả, một người có thế nào cũng không đạibiểu cho tất cả về họ, gia cảnh không tốt cũng không có gì quan trọng,anh thích em vì em thuần chân, thiện lương và tự tin."

Tô Thiến nghe Lưu Vũ Phi nói như vậy thì liền sẵng giọng: " Vũ Phi, emmuốn nói người khác xem anh thế nào em không biết nhưng kể từ lần đầutiên nhìn thấy anh là em đã cảm giác anh không phải là người bìnhthường, trước tiên không nói đến cỗ khí chất đặc thù trên người anh,anh có thể tự mình không biết là mỗi khi anh cùng người khác nói chuyệnphiếm thì từ anh sẽ tự động toát ra một vẻ mặt không sợ bất cứ chuyệngì trên thiên hạ, nếu một người không cẩn thận quan sát lời nói củaanh, hắn nhất định sẽ bị vẻ bình phàm bên ngoài của anh che mắt màthôi."

Lưu Vũ Phi nghe xong chỉ cười cười, hắn biết dạng người như hắn nếumuốn được giống như người bình thường thì tuyệt đối là không có khảnăng, bất kể hắn cố gắng thu liễm hơi thở chính mình như thế nào, nhưngkhí chất đặc hữu của thần nhân tuyệt đối không thể nào che giấu đượchoàn toàn, chỉ cần người khác để ý một chút nhất định sẽ nhìn thấy chỗkhác nhau giữa hắn và mọi người.

Lưu Vũ Phi nói với Tô Thiến: " Thiến nhi, anh có một việc hiện giờ cònchưa nói với em, đợi thêm một thời gian nữa anh sẽ nói cho em nghe hết.Còn nữa, bây giờ em là bạn gái của anh, sau này anh sẽ lo cho em tấtcả, em không được xem thường mình nữa nghe, bằng không anh sẽ tức giậnđó."

Tô Thiến nghe xong trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào nhưng ngoàimiệng vẫn nói: " Vũ Phi, anh cũng đừng quên em là người miền núi đếnđây, em không phải là trẻ con, từ nhỏ em đã phải chăm sóc cho em traivà em gái, so với người khác em cũng mạnh mẽ hơn họ, anh không cần phảilo lắng cho em."

Lưu Vũ Phi thấy nàng nói vậy bèn đổi sang chuyện khác: " Thiến nhi,chiều nay không phải em còn phải đi dạy nữa sao? Chúng ta cứ đứng ngâyra ở đây thì làm sao đi mua quần áo chứ?"

Tô Thiến nhìn thời gian thì biết nếu còn đứng nói chuyện thì đúng làkhông kịp mua quần áo, tuy nói có tiền để mua quần áo cũng làm nàngthấy tiếc tiền, nhưng nàng nhìn thấy những bạn học nữ mặc nhiều loạiquần áo đẹp, nàng lại không có tiền để mua, nhưng có cô gái nào lạikhông thích quần áo đẹp kia chứ? Hôm nay Lưu Vũ Phi dẫn nàng đi muaquần áo dĩ nhiên nàng liền cảm thấy hưng phấn nên không hề phản đối màlập tức lôi kéo Lưu Vũ Phi đi ngay.

Trước kia Tô Thiến chưa từng được đi đến tiệm bán quần áo, bây giờ nàngcảm thấy bộ đồ nào cũng rất đẹp. Nàng vừa sợ tốn tiền vừa không nỡ bỏqua quần áo đẹp, Lưu Vũ Phi nhìn thấy bộ dáng vừa đau lòng vừa bất đắcdĩ của nàng, kết quả đi suốt cả giờ mà vẫn chưa một bộ nào.

Lưu Vũ Phi thấy thế cũng không được vì vậy hắn tự mình giúp nàng mua,tổng cộng hắn mua ba bộ quần áo, mấy bộ này làm nàng tiếc tiền suốt cảbuổi, thầm nói nhiều tiền như vậy nếu ở quê đã đủ cho bảy, tám đứa trẻđi học rồi. Lưu Vũ Phi thấy nàng kiên trì như vậy thì nhắc nàng buổichiều còn phải đi dạy học nữa. Khi đi trên đường Lưu Vũ Phi bảo nàngđừng đi dạy nữa nhưng nàng không đồng ý, nàng nói rằng đã nhận lờingười khác nếu không làm sẽ bị người ta xem thường. Lưu Vũ Phi cũngkhông có biện pháp, nhưng vì nàng nói có lý nên hắn cũng không phản đối.

Lưu Vũ Phi và Tô Thiến trở về đến ký túc xá, Tô Thiến chợt thấp giọngnói: " Vũ Phi, ngày hôm nay là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất suốt từnhỏ tới lớn của em, khi em còn nhỏ mỗi khi nhìn thấy bạn bè Tết đến đềuđược mặc quần áo mới, còn được anh chị chăm sóc, em đều rất hâm mộ họ.Hôm nay cũng là lần đầu tiên có người tặng em quần áo mới, lại chính làbạn trai của em, trước kia trong giấc mộng em thường mơ rằng sẽ có đượcmột người bạn trai đối xử tốt với em còn tặng quần áo mới cho em, anh !Sau này anh chẳng những là người yêu mà còn là đại ca của em, đại ca cóthể chìu chuộng em lại còn có thể yêu em, cho nên em thích gọi anh làđại ca..."

Lưu Vũ Phi nghe xong cảm động không nói nhẹ nhàng ôm nàng, nói: " Thiếnnhi, em yên tâm đi, nhất định sẽ có một ngày anh sẽ làm cho em đạt đượcnhững gì trong giấc mộng. Được rồi, em hãy vào nhà mặc thử quần áo mớirồi đi đến nhà học trò của mình đi, có việc gì thì gọi điện thoại choanh !" Nói xong Lưu Vũ Phi đưa số điện thoại trong nhà cho Tô Thiến.

Sau khi tạm biệt nàng, hắn quay trở về nhà. Hắn ngồi nhập định một chútvì hắn cảm giác được hôm nay tâm cảnh của hắn tăng lên rất nhiều. Hắnbây giờ cũng không rõ ràng vì sao tâm cảnh của mình lại tăng lên nhiềunhư vậy. Kỳ thật hắn cũng không biết lúc đầu Hạ Vũ Khiết đã làm hắn bịthương tổn sâu đậm, mặc dù hắn nói là đã buông tay, nhưng tận tronglòng hắn có thật sự buông ra hay không? Không có ! Điểm ấy có thể thấyđược rõ ràng là hắn không thích quan hệ với những cô gái quá xinh đẹp,nhưng nếu hắn không chính thức buông tay thì tâm cảnh hắn không thể nàotăng lên được. Hôm nay hắn quyết định đón nhận Tô Thiến chứng tỏ hắn đãthật sự buông bỏ được chuyện khúc mắc trong tình cảm với Hạ Vũ Khiết,cho nên tâm cảnh hắn mới tăng lên.

Nhắc về Triệu Nhược Băng, sau khi nàng đánh bại người Nhật Bổn kia thìđang cố gắng tìm kiếm người thần bí đã trợ giúp nàng, nàng nghĩ vớicông lực của hắn mà có thể giúp được nàng đến như vậy thì chắc chắn khítức của hắn cũng sẽ rất mạnh mẽ cường đại. Nhưng vì Lưu Vũ Phi đã sớmthu liễm đi khí tức của mình nên nàng tìm kiếm nửa buổi vẫn không tìmthấy người thần bí kia nên đã thất vọng rời đi.

Một tuần sau, Triệu Nhược Băng đi đến phòng ăn vào giờ ăn cơm, là nơinàng chưa bao giờ đến. Mặc dù nàng tìm không được người thần bí nhưngnàng vẫn chưa chịu cam tâm, nàng vẫn cho rằng người đó vẫn đang họccùng trường với mình, nàng nghĩ nếu muốn tìm người thì tốt nhất nên đếnphòng ăn của trường học, theo nàng nghĩ một người lợi hại cỡ nào thìcũng cần phải ăn cơm chứ ! Chỉ cần ngươi có đến ăn cơm thì ta sẽ có cơhội tìm được ngươi !

Triệu Nhược Băng vốn không biết một chuyện, nếu Lưu Vũ Phi không phảiđưa Tô Thiến đi ăn cơm thì cho dù nàng có ở đó đợi một năm cũng khôngcó tác dụng. Khi Lưu Vũ Phi đi đến phòng ăn thì phát hiện không khítrong phòng có chút khác lạ, những ai đã ăn xong vẫn còn chưa chịu đira, hình như vẫn đang ngồi chờ cái gì đó nên làm cho rất nhiều ngườitới sau vẫn chưa tìm được bàn trống, Lưu Vũ Phi phát hiện có một bànchỉ có một người ngồi mà những người khác cũng không ai dám đến ngồicùng nàng. Bởi vì không thấy rõ mặt người kia nên Lưu Vũ Phi cũng khôngbiết đó là ai, Lưu Vũ Phi cảm thấy có chút kỳ quái, lần trước không aingồi cùng Tô Thiến cũng vì thức ăn của nàng, còn lần này lại là vì sao?

Bất quá hắn cũng không thèm để ý bỏ đi mua cơm rồi bưng tới đó, khi đãngồi xuống thì hắn mới biết vì sao không ai dám ngồi cùng bàn với côgái này, bởi vì đó chính là Triệu Nhược Băng, hắn thầm nghĩ: " Tráchkhông được đã cơm nước xong mà cũng không chịu bỏ đi nguyên lai chỉ vìnhìn mỹ nữ."

Lưu Vũ Phi cũng có chút đau đầu, nếu để Triệu Nhược Băng phát hiện, hắnchính là người trợ giúp nàng đánh bại người Nhật Bổn kia thì thật làphiền đến chết. Hắn không phải sợ Triệu Nhược Băng tìm đến hắn, hắnnghĩ người như nàng đã vì duy trì danh tiếng của võ thuật Trung Hoa đãmột mình khiêu chiến ba xã đoàn cùng với đại biểu các nền võ thuật nướcngoài, người như nàng có giúp nàng tăng thêm chút công lực thì cũngtốt. Hắn sợ là nếu Triệu Nhược Băng tìm đến hắn, mặc dù không phải đểnói chuyện tình cảm nhưng những người khác thì sẽ nghĩ như vậy, lúc đócòn không phải bị những nam sinh có sức lực dư thừa tìm đến làm phiềnhay sao.

Triệu Nhược Băng ngồi ở nơi này đang quan sát từng sinh viên đi vào,nhưng nàng cảm thấy thất vọng. Mỗi một người tiến đến không ai có khítức hơn được nàng, tất cả đều là người bình thường. Rồi nàng lại pháthiện có một người ngồi xuống bàn của mình, điều này làm cho nàng cảmthấy kỳ quái. Tại Thanh Hoa trừ ra những bạn học nữ của nàng, còn khôngcó ai dám ngồi cùng bàn với nàng chứ đừng nói chi lại là một nam sinhnữa.

Điều này làm cho nàng tò mò thầm đánh giá Lưu Vũ Phi một chút, sau khihắn đến gần rồi ngồi xuống lại không có phản ứng gì khác ngoài một vẻmặt như đang hối hận khó xử, nàng nghĩ thầm người này trước khi ngồixuống còn chưa nhìn thấy nàng là ai chăng? Sau khi ngồi xuống mới pháthiện nàng là ai nên mới hối hận sao? Phải biết rằng không biết có baonhiêu người muốn được ngồi gần nàng mà nàng còn không cho phép, hôm nayvì ngươi đã lỡ ngồi nên đành để ngươi ngồi mà thôi.

Không sai bây giờ hắn quả thật đã hối hận vì đã ngồi xuống. Hắn biếtTriệu Nhược Băng là thần tượng của sinh viên trong trường, hắn cũngkhông muốn làm cho mọi người hiểu lầm là hắn ngồi ở chỗ này là vì hắnmuốn đeo đuổi Triệu Nhược Băng. Bất quá khi hắn vừa định đứng lên thìTô Thiến lại tìm tới, nàng nhìn thấy hắn đang ngồi với Triệu Nhược Băngthì chợt khựng lại một chút nhưng rồi ánh mắt chợt hưng phấn bởi vìTriệu Nhược Băng là thần tượng của nàng, nàng cũng không hiểu lầm hắnvà Triệu Nhược Băng có quan hệ gì, bởi vì chỉ cần nhìn ánh mắt họ đãbiết, Lưu Vũ Phi có bộ dáng như đang muốn rời đi, mà vẻ mặt Triệu NhượcBăng không có vẻ gì là đang chào đón. Bất quá Tô Thiến cũng mặc kệ tấtcả bước nhanh lên gọi: " Anh ! Sao anh lại ngồi cùng với Triệu học tả (người chị bạn lớp trên, sư tỷ) cùng ngồi chung vậy?" Tiếp theo nàngquay hướng Triệu Nhược Băng nói: " Chào Triệu học tả ! Cô chính là thầntượng của tôi, hôm cô đánh cho tên Nhật Bổn kia hộc máu, thật là làmcho lòng người sảng khoái, võ công của cô thật là lợi hại !"

Triệu Nhược Băng tuy không thích Lưu Vũ Phi ngồi đó nhưng nàng lạikhông thể từ chối Tô Thiến, nàng khách khí nói: " Không có gì, chỉ làvận khí tốt mà thôi, nếu không phải người kia quá cuồng vọng tôi cũngsẽ không xuống tay đả thương hắn, về phần võ công của tôi cũng không cógì lợi hại, rất nhiều người còn lợi hại hơn nhiều chỉ là vì chúng takhông biết mà thôi."

Tô Thiến nói: " Không đâu, võ công của học tả thật sự rất lợi hại, tôicũng muốn báo danh tham gia Võ Thuật xã không biết sau này học tả cóthời gian không, nếu có nhất định phải truyền dạy cho tôi nhé !"

Triệu Nhược Băng nói: " Ân, nếu có thời gian tôi cũng sẽ đến Võ Thuật xã luyện tập, có cơ hội nhất định sẽ dạy cô !"

Lưu Vũ Phi nhìn Triệu Nhược Băng mặc dù gương mặt nàng rất đẹp, nhưngcũng đỡ hơn những cô tiểu thư xinh đẹp mà hay khinh thường người khácrất nhiều. Nhưng Tô Thiến cũng không để yên cho Lưu Vũ Phi, nhìn hắnnói: " Anh, ngày mai chúng ta cũng đi báo danh đi nhé, chúng ta sẽ cùngluyện võ chung.."

Lưu Vũ Phi nghĩ thầm: " Dù nàng muốn đi Võ Thuật xã mình cũng không đápứng, bây giờ còn muốn mình đi chung, vậy thì không bao giờ."

Hắn liền trả lời thật nhanh: " Thiến nhi, Võ Thuật xã anh sẽ không thamgia đâu, mấy cái đó đối với anh cũng vô dụng, nếu em có hứng thú thì cứđi chơi cho biết."

Tô Thiến nghe xong thì cũng không thấy có gì, nàng nghĩ nếu hắn đã không thích thì cũng không nên miễn cưỡng hắn.

Nhưng Triệu Nhược Băng đối với chuyện hắn không thích học võ thì khóchịu, lạnh lùng nói: " Tôi xem anh cái gì cũng không biết, chắc làngoại trừ chỉ biết moi móc tiền của gia đình thì có thể làm được gì,còn thua kém cả một cô gái nữa !"

Lưu Vũ Phi biết nàng đang muốn nói hắn đang sỉ nhục võ thuật, hắn khôngđặt ở trong lòng nên cũng không trả lời. Hắn cho rằng có một số việckhông cần nói thì cũng không nên nói mất công chỉ tự chuốc phiền toáivào thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: