Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Đô Thị Dị Năng] Tự Chủ (chương 1)

Tự chủ

Thể loại:

Đô thị tiểu thuyết

Dị thuật siêu năng

Dịch giả:tuannam6688

Nguồn: tangthuvien.com

Giới Thiệu:

Tự chủ hệ thống, để hắn thu nạp vô số cực phẩm mỹ nữ!

Bắt mỹ nữ làm sủng vật?

Khi độ thân mật đạt được 100, có thể cung cấp đặc thù phục vụ a!

Vương Thiểu Thiểu - Một tác giả lớn, tác giả của những tác phẩm "được cho" là sắc hiệp như:

《Ngự Nữ Tâm Kinh》《Huyền nữ kinh》《Cực nhạc tinh》《Huyền nữ kinh 2》《Dẫn hoa miên》《Tinh đạo tiên đồ》- sáu tác phẩm trên trang http://www.zhulang.com/

《 vô lương kiếm tiên 》《 tự chủ 》- trên trang http://www.qidian.com

Blog của tác giả : http://blog.sina.com.cn/shaoshao

Chú thích của dịch giả: 

Tự: nuôi, chăn nuôi

Tự chủ hệ thống: Hệ thống chủ nuôi

Chương 1: Tự Chủ hệ thống

Đây là thời đại tốt nhất, cũng là thời đại xấu nhất

Vương Vũ luôn luôn cho rằng, cuộc sống tốt lên chính là thời đại tốt, cuộc sống xấu đi chính là thời đại xấu.

Lúc hắn ổn nhất, hắn đã từng ở trong cô nhi viện trước giường bệnh của dì Lâm hứa rằng, sau này phải làm người tốt, kiếm một công việc tốt, lấy một cô vợ tốt. . . Thế là hắn càng ngày càng không ổn.

Vương Vũ khi còn nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, dì Lâm tựa như mẹ của hắn vậy. Bởi vậy, sống khổ một chút, hắn cũng chưa từng oán hận

Hiện tại thì hắn đã tốt nghiệp đại học khoa học kỹ thuật nông nghiệp Lâm Giang được chừng nửa năm, còn chưa tìm được một công việc chính thức, nếu vẫn không tìm được công việc, hắn đã từng nghĩ đến chuyện trở lại nghề cũ. Trời đất bao la, có thể sống được mới là điều quan trọng nhất.

"Lúc trước vì sao mình lại đi học nghề thú y cơ chứ. . . Hiện tại thì hay rồi, chẳng những không tìm được công việc phù hợp khẩu vị, ngay cả xin làm nghiệp vụ viên người ta cũng ngại mình không chuyên nghiệp!"

Vương Vũ lau mồ hội trên trán, đi vào quảng trường nhân dân, muốn ngồi nghỉ trên ghế một lát, đến buổi chiều lại tiếp tục đi tìm việc.

Ngày xuân ánh mặt trời khá oi bức, cả quảng trường rộn ràng nhốn nháo chật kín người, đã sớm không còn chỗ trống, hắn không còn cách nào khác đành ngồi ở trên thềm đá, chỉnh lý lại tư liệu trong cặp

Trừ lý lịch sơ lược, còn có mấy tờ quảng cáo nhỏ thông báo tuyển dụng nam nữ của quán rượu, đều là trong lúc trên đường tìm việc bị người ta cứng rắn nhét vào trong tay. Nhất thời không tìm được thùng rác, không còn cách nào khác đành tiện tay bỏ vào trong cặp.

"Con bà nó chứ, ông mày không làm kẻ xấu nhiều năm rồi, lăn lộn lại không bằng bọn trai bao à! Ừm. . . Lương cuối tháng một vạn rưỡi, trừ phần trăm cái khác tính. . . Hay là cứ làm trong hai tháng đi, trước tiên phải kiếm đủ để trả tiền thuê nhà đã nhỉ?" Vương Vũ nheo mắt lại, hình như có một chút động lòng. Chẳng qua, chỉ mới thoáng nghĩ qua trong chớp mắt, hắn đã cầm tờ quảng cáo trong tay xé thành mảnh vụn, vo thành một đống, ném vào thùng rác ở bên cạnh.

Vương Vũ vóc người cùng khuôn mặt không tồi, bằng không cũng không thu được mười mấy tờ quảng cáo nam nữ quan hệ xã hội.

Đôi mắt trong trẻo sáng rực, nhất là lúc cười rộ lên, khiến người cảm giác được sự chân thành đáng tin, nếu cần thiết, thậm chí lại hiện thêm hai phần ngại ngùng, ba phần e thẹn.

Dáng tươi cười này làm bất kể ai nhìn thấy được đều sẽ dán lên cho hắn một cái nhãn "Người tốt", có đôi khi chính hắn cũng muốn dán lên gáy mình mấy cái nhãn như "Thuần khiết", "Thành thực", "Thiện lương", "Tin cậy".

"Với bộ dáng và bằng cấp này của ta, sao mà lại tìm không được công tác kia chứ? Thôi quên đi, về sau cũng không gửi đơn tìm công việc phù hợp với ngành thú y nữa, chỉ tìm các công việc về nghiệp vụ viên, bảo an thôi. Dường như hôm qua ngay cả công việc làm công nhân vệ sinh ta cũng được gửi đến một cái, ai bảo người ta nói tiền lương cao cơ chứ, đúng là xí nghiệp đầu tư đa quốc gia mà, tên là cái gì nhỉ, công ty quảng cáo Thịnh. . ."

Vương Vũ đang trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên phát hiện ra bầu trời âm u, có vài rặng mây đen bay tới, che khuất ánh mặt trời. Tựa như trời sắp mưa, trên quảng trường mấy người đang chơi diều vội vàng thu dây. Những người đang du ngoạn cũng ào ào tìm nơi trú mưa. Lạch cạch, lạch cạch. . . Có mấy hạt mưa nhỏ rơi xuống, mà cách mấy mét bên phải chỗ Vương Vũ đang đứng có một cô bé sáu bảy tuổi, tựa như còn đang mơ ngủ, vẫn cứ hưng phấn chơi diều.

"Em gái ơi, em tên gì? Đứng dưới trời mưa rất dễ bị sét đánh đấy, chơi diều rất nguy hiểm, nhanh lên một chút nào, anh giúp em thu dây nhé, Ngoan ngoan nghe lời anh, có kẹo ăn nè!" Vương Vũ chạy tới, nói với cô bé kia.

Cô bé có hình dạng đáng yêu, như hoa như ngọc, da dẻ trắng như tuyết, dù bị nước mưa đổ xuống nhưng vẫn hưng phấn chơi diều, có chút khó chịu nói với Vương Vũ: "Nè, anh gì ơi, anh thật đáng ghét quá đi, em không nói cho anh biết em tên là Huyên Huyên đâu. Người ta thật vất vả mới ra ngoài chơi diều được một lần, mẹ em cũng không quản em, sao anh lại quản em chứ?"

Đang nói thì bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng sấm nổ "Đùng đùng".

Tiếng sấm vang hù dọa Huyên Huyên làm thân thể nhỏ bé của nàng bỗng run lên, hai tay ôm chặt lấy cuộn dây diều, Gọi với giọng nghẹn ngào: "Mẹ ơi. . ."

Xung quanh bóng người hỗn loạn vẫn không thấy mẹ cô bé xuất hiện.

Vương Vũ cũng thấy rất là kinh khủng, một tia chớp sáng rực đánh lên trên chiếc diều giấy, điện quang đỏ sẫm chạy xuôi theo dây diều ẩm ớt lan xuống bên dưới, trong chớp mắt sắp truyền tới tay cô bé.

"Mau buông ra!" Vương Vũ cũng không để ý đến phong độ của mình, hét lớn một tiếng, từ trong tay cô bé thô bạo đoạt lấy cuộn dây diều, vừa định ném đi thì cảm thấy thân thể tê rần, tóc cùng tóc gáy đều dựng đứng lên, trong mũi ngửi được một mùi cháy khét lẹt.

Ầm ầm!

Sau khi Vương Vũ ngã rầm xuống đất mới nghe được luồng sấm sét này phát ra tiếng sấm ầm ầm. Trong tiếng sấm, có tiếng cô bé kêu hỗn loạn kinh khủng cùng khóc to.

Ý thức dần dần mơ hồ, dường như rơi vào một mảnh đêm tối.

"Hu hu, Tiểu Bạch của em chết rồi, Vũ ca ca, anh về sau làm nghề thú y có được không? Như vậy dù cho Tiểu Bạch lại sinh bệnh, chúng ta cũng sẽ khỏi lo không có tiền cho nó chữa bệnh. . ."

"Vũ ca ca, anh đối với em thật tốt. . . Về sau em làm vợ của anh có được không? Khách khách, ngắc tay rồi nhé, một trăm năm không được đổi ý. . ."

"Vũ ca ca, em không muốn đi nước Mỹ, em không muốn rời khỏi cô nhi viện, em không muốn rời xa anh. . ."

"Vũ ca ca, anh phải đợi em nhé, em nhất định sẽ trở về gặp anh. . ."

Trong lúc hôn mê Vương Vũ dường như nghe được thanh âm quen thuộc kia, nhưng bất kể cố gắng như thế nào cũng không mở mắt ra được, nhìn không được chút ánh sáng nào, càng nhìn không thấy thân ảnh yểu điệu kia mà hắn nhung nhớ đã lâu.

Đinh!

Trong đầu đột nhiên truyền đến một tiếng giòn vang, ngay sau đó có một giọng nữ máy móc nói: "Tự Chủ hệ thống cài đặt hoàn tất, phiên bản 1. 0, sau khi cùng Tự Chủ linh hồn cài đặt, có thể sử dụng bình thường. Hiện tại có muốn cài đặt hay không?"

Vương Vũ trong đầu, xuất hiện một khung đối thoại, bên trái là "Có", bên phải là "Không", tựa như thao tác windows vậy.

"Cái này, đây là. . ." Vương Vũ bị làm cho tâm thần không yên, ý thức dần dần thanh tỉnh, ý thức đảo qua khung đối thoại, tựa như con chuột vậy, nhấp lên nút "Có" .

"Hiện đang cài đặt, xin chờ chút. . ."

"Chúc mừng ngài, cài đặt thành công! Tự Chủ số hiệu của ngài là 606, thao tác cụ thể mời kiểm tra văn kiện trợ giúp!"

"Này, đây là. . ." Vương Vũ ý thức đã thức tỉnh, nhưng thân thể vẫn không thể cử động, con mắt cũng không cách nào mở ra, nhưng trong đầu lại có thể thấy được một cái văn kiện cổ quái, tựa như văn kiện thường dùng trong QQ vậy.

Trong văn kiện có "Bạn tốt của ta", "Sủng vật của ta", "Người xa lạ", "Sổ đen" gồm bốn cột.

Người xa lạ bên trong có rất nhiều cái tên, phía trước mỗi cái tên đều có một cái tựa như ảnh chụp chân dung, ba cột khác đều trống.

Vương Vũ cảm thấy mình nhất định là bị sét đánh hỏng đầu rồi, bằng không sao lại xuất hiện ảo giác như thế chứ. Hắn kiểm tra tư liệu cá nhân, mặt trên viết:

Tự Chủ họ tên: Vương Vũ

Tự Chủ số hiệu: 606

Tự Chủ đẳng cấp: cấp một

Giới tính: nam

Tuổi tác: 23

Quê quán: Không rõ

Nghề nghiệp: không

Chiều cao: 179cm

Cân nặng: 68KG

Ái tâm giá trị: 100

Thọ mệnh giá trị: 92

Mị lực giá trị: 81

Vận khí giá trị: 68

Sủng vật số lượng: 0

Bản thể kỹ năng: sơ cấp thú y, sơ cấp đánh lộn

Cộng hưởng kỹ năng: Không ( lúc bắt được sủng vật có kỹ năng, cộng hưởng với sủng vật kỹ năng! )

"Ảo giác, nhất định là ảo giác! Không cần gấp gáp, trước tiên nên bình tĩnh suy nghĩ một chút, cỗ máy thời gian ở đâu. . . Chỉ cần trở lại trước thời điểm bị sét đánh, nhất định có thể khôi phục lại bình thường."

Hồi lâu sau, Vương Vũ không thể không than thở một tiếng: "Không có cỗ máy thời gian, chỉ có Tự Chủ hệ thống, cái này rốt cuộc là cái quỷ gì đây?"

Nếu thân thể không thể cử động, trong đầu lại chỉ có cái văn kiện gì đó, Vương Vũ không thể làm gì khác hơn là không ngừng lật xem. Tại cột “người xa lạ”, thấy được vô số chân dung đang chậm chạp di động, một cái gần nhất chính là cô bé Huyên Huyên.

Vương Vũ dùng ý thức kích đúp vào chân dung cô bé, bắn ra một khung tư liệu đối thoại.

Họ tên: Huyên Huyên

Giới tính: nữ

Tuổi tác: 6 tuổi

Quê quán: thành Thượng Hải

Chức nghiệp: không

Kỹ năng: giả bộ đáng yêu

Trước mặt tâm tình trạng thái là: Mẹ ơi, mẹ ở nơi nào? Ở nơi này có một thúc thúc xấu xa muốn cướp diều giấy của con, cho nên mới bị sét đánh chết. . . Huyên Huyên rất sợ hãi a, hu hu. . .

Xác xuất bắt thành công: 84%

Yêu cầu ái tâm điểm: 42

【 có bắt làm sủng vật hay không? 】

【 có 】【 không 】

( chú ý: mỗi lần bắt thất bại, xác xuất bắt thành công giảm 1%, tự động gia nhập "Bạn tốt của ta" cột, đợi tương lai bắt lại sau. )

Vương Vũ trong lòng run lên, kinh ngạc kêu lên: "Bắt người làm sủng vật? Chuyện này cũng quá tà ác đi! Đây là Tự Chủ hệ thống tác dụng chân chính ư? Chẳng qua tiểu nha đầu này quá khốn kiếp, không ngờ trong lòng lại gọi ta là quái thúc thúc?"

Có quái thúc thúc đẹp trai như vậy sao? Có quái thúc thúc tốt bụng thuần khiết như vậy sao?

Có lẽ là vô cùng khiếp sợ, cũng có lẽ là cố ý, hắn ý thức run lên, nhấp trúng 【 có 】.

Đinh một tiếng, Tự Chủ hệ thống truyền đến tiếng nhắc nhở thanh thúy.

【 Bắt thành công, Huyên Huyên đã trở thành sủng vật của ngài! Kích chuột phải vào chân dung sủng vật, để kiểm tra tường tận tư liệu của sủng vật! 】

【 Ái tâm điểm -42】【 Thọ mệnh giá trị -1】

Vương Vũ tại chỗ liền trợn tròn mắt, ái tâm điểm giảm thì giảm đi, nhưng mà vì sao phải giảm thọ mệnh giá trị chứ! Có ngốc hắn cũng hiểu được thọ mệnh chính là sinh mạng, giảm 1 chính là sống ít đi một tuổi. Tra tư liệu của chính mình, thọ mệnh giá trị quả nhiên biến thành 91, so với lúc trước đúng là ít đi một điểm.

"Cái này. . . Thu một cái tiểu la lỵ, ta liền sống ít đi một tuổi, thật không đáng a!" Vương Vũ trong lòng kêu thảm.

Vừa rồi có tiếng nhắc nhở, nói là có thể kiểm tra trợ giúp văn kiện, văn kiện trợ giúp ở nơi nào?

Vương Vũ sốt ruột, phát giác thân thể của mình có thể cử động, mí mắt run run, thấy được một tia sáng.

Trước mắt, tiểu nữ hài Huyên Huyên nửa ngồi xổm trên mặt đất khóc, rất tội nghiệp, trên mặt còn vương vài giọt nước bẩn. Xung quanh đứng một vòng người, không ai dám đi vào, chỉ có mấy nữ nhân tốt bụng, ở bên cạnh đang gọi 120.

Đúng lúc này, một người thiếu phụ xinh đẹp mặc váy ngắn màu đen vọt vào trong đám người, lo lắng gọi: "Huyên Huyên, Huyên Huyên. . . Con không sao chứ?"

Huyên Huyên quay đầu, thấy được mẫu thân xuất hiện, khóc gọi: "Lý Tuyết Oánh, tôi rốt cuộc có phải con gái của bà không, bà sao lại đem ta một người bỏ quên không quản? Hu hu. . ."

Lấy góc độ nằm thẳng lúc này của Vương Vũ, có thể thấy được một cái đùi đẹp thon dài, mang tất mỏng màu đen, giày cao gót màu đỏ. Trước sau giao thoa, chạy tới. Bộ ngực cao vút trong lúc gấp rút chạy phập phồng lên xuống. Bởi vì lo lắng nên giày cao gót màu đỏ văng ra từng mảnh bọt nước, một mực vọt tới Huyên Huyên trước mặt, hai chân nửa ngồi xổm, đem nàng ôm vào trong ngực.

Bởi vì nửa ngồi xổm, nơi gợi cảm nhất của nữ nhân hai chân ở Vương Vũ trước mặt mở ra, có thể thấy được chỗ cảnh xuân bí mật dưới váy.

Vương Vũ chỉ cảm thấy một làn gió thơm mát thổi tới, làm thế nào cũng chống cự không được diễm phụ mê hoặc, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chặp gần trong gang tấc nụ hoa màu đen bên trên quần nhỏ bằng tơ tăm, không ngờ là nửa trong suốt, có thể thấy được sâu nhất cấp độ màu sắc rực rỡ đường viền.

Ngoài gợi cảm, vẫn là gợi cảm. . .

"Thế nào có thể ở trước mặt ta trần trụi như vậy? Còn đến mức triệt để như vậy chứ! Hừ, ta ghét nhất người khác mê hoặc ta, bởi vì ta chịu đựng kém nhất sự mê hoặc!" Vương Vũ hít sâu một hơi, muốn đè xuống thân xác xao động, nhưng mà một hơi hít vào, tất cả đều là thiếu phụ xinh đẹp mùi thơm của cơ thể, màu da cùng hương vị hai tầng kích thích, khiến hắn chớp mắt dựng lên một cái lều.

Vương Vũ cũng không muốn ở trước mặt mọi người xấu mặt, cuống lên, thân thể chết lặng đột nhiên có tri giác. Từ trên mặt đất chợt ngồi dậy, che giấu chỗ đũng quần xấu hổ.

"A! Sao cậu lại có thể sống lại?" Xinh đẹp diễm phụ kinh hô một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới Vương Vũ có thể tự động thức tỉnh. Bởi vì vừa rồi bên cạnh không ít người đang nghị luận, Vương Vũ bị sét đánh trúng, rất lâu không còn thở, không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng, sao lại trong ngắn ngủi mấy phút lại thức tỉnh?

Mà Huyên Huyên cũng là thở hồ hồ gọi: "Chủ nhân, ngài thức tỉnh rồi à. . . Ai bảo ngài cướp diều giấy của ta, đáng đời bị sét đánh!"

"Huyên Huyên, con, con gọi hắn là cái gì?" Xinh đẹp thiếu phụ mở to hai mắt ra nhìn, thân thể mềm mại run lên, thiếu chút nữa té trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tuchu