Đồ thần chi lộ 198 - 200
Chương 198. Bộ lạc mãnh thú
Dịch : Neopunk1
Biên dịch : Sessiromaru
Biên tập : thông thiên
Hiệu đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn: www.tangthuvien.com
Mặt khác, Trương Dương đoán đám mãnh thú này nếu đã có thể sinh hoạt ngay sát Cương Giáp thú như vậy thì chỉ né tránh khi Cương Giáp thú nổi giận mà thôi. Nói rõ ra thì đám dã thú trong nước này cũng rất là hung mãnh, bằng không chúng cũng sẽ vạn vạn lần chẳng làm láng giềng của Cương Giáp thú.
Đồng thời, Trương Dương còn nghĩ đến một vấn đề khác. Cương Giáp thú không có quấn rịt lấy Lưu Bưu cũng là vì đã biết chung quanh có mãnh thú đang rình rập, sợ rằng lỡ lưỡng bại câu thương sẽ bị mãnh thú khác ở giữa ngư ông đắc lợi. Chỉ là nó không nghĩ ra, Lưu Bưu đã lâm vào tình trạng bị thoát lực, căn bản không còn có thể chiến đấu được nữa...
Căn động này là một hoàn cảnh sinh tồn kỳ diệu. Vô số động vật to lớn sinh hoạt dưới nước, kiềm chế lẫn nhau, thù địch lẫn nhau. Nhưng khiến Trương Dương nghi hoặc chính là, nhiều động vật khổng lồ như vậy đương nhiên cần thức ăn, vậy bọn chúng dựa vào cái gì để sinh sống?
Nên biết, nuôi sống một con mãnh thú nằm cao nhất trong hệ sinh vật mà thú lớn ăn thú bé thì cần rất nhiều đồ ăn. Rõ ràng là đám sinh vật tiền sử này đều là động vật ăn thịt. Không thể nào chỉ có uống nước mà có thể to lớn như thế. Nếu là động vật ăn cỏ, thì số lượng cỏ ăn mỗi ngày đều khổng lồ kinh người. Mấu chốt chính là trong động vôi này căn bản không có cây cỏ để ăn.
Nghĩ tới đây, Trương Dương không khỏi ngấm ngầm cảm thấy may mắn vì cả đoạn đường chỉ bị chấn kinh mà không hề bị nguy hiểm. Nên biết trong nước có nhiều quái vật như thế, không ngờ lại có thể đi cả mười mấy tiếng đồng hồ mà không rụng một sợi tóc. Chuyện này tuyệt đối là kỳ tích!
Mọi người vừa rồi bị kinh hoảng một trận, mặc dù không có tham gia chiến đấu, nhưng lại vẫn cảm thấy như lâm vào tình trạng kiệt sức liền để cho Vương Phong canh phòng, sau đó đều mơ mơ màng màng rồi ngủ cả...
Trương Dương mặc dù đang có một cổ dục vọng mãnh liệt để tới quan sát căn động thứ nhì kia, nhưng hắn lại không dám ly khai. Lúc này chỉ còn hắn và Vương Phong mới còn chút lực chiến đấu. A Trạch đã bị trọng thương, vạn nhất xuất hiện nguy hiểm, tiếp ứng cũng không được.
Từng giây từng phút thời gian trôi qua, minh tưởng của Trương Dương khuếch tán điên cuồng trong căn động. Đây là lần đầu Trương Dương vận dụng minh tưởng mà không hề kiêng kỵ chút nào. Khiến hắn kinh ngạc chính là trong hoàn cảnh thế này, không chỉ có thể nhanh chóng tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, mà phạm vị lan tràn cũng trải rộng hơn. Tựa hồ như bên ngoài có một cổ lực lượng thần bí đang bổ sung năng lượng lên người hắn...
Vì sao lại xuất hiện hiện tượng kiểu này?
Nếu như đang ở thế giới tự nhiên bình thường thì Trương Dương còn có thể giải thích. Dù sao từ xưa tới nay, tu luyện võ công đều cần có một yêu cầu nhất định về hoàn cảnh, tốt nhất là ở những nơi có núi có sông, phong cảnh mỹ lệ, ánh trăng sáng ngời. Nhưng trong căn động này không ngờ lại có thể sản sinh cảm giác như thế, thực có chút không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ thân thể thật sự có thể hấp thu năng lượng bên ngoài như trong truyện tiểu thuyết miêu tả sao?
Nếu thế, vậy cách thức tu luyện như thế nào?
Còn nữa, trong động này chẳng lẽ có người có thể chuyển hoá năng lượng của lực lượng sao?
Dần dần rồi đầu óc của Trương Dương cũng tiến nhập vào trạng thái không minh. Minh tưởng từng chút từng chút khuếch tán vào nước, ra sức cảm giác lấy những gì trong nước. Đáng tiếc, minh tưởng của Trương Dương thủy chung cũng không cách nào tiến nhập vào trong nước được. Mặc dù có thể cảm giác được vô số sinh mạng đang mãnh liệt tồn tại, nhưng không cách nào tính toán được vị trí cùng kích thước cụ thể của mục tiêu.
Minh tưởng của Trương Dương lại tiến nhập vào động khẩu thứ hai kia. Khi hắn vừa tiến nhập vào động thì lập tức cảm giác được sinh mạng ở đó bao la vô số. Trương Dương lập tức nhớ tới đám cá trong suốt to như đầu mũi kim kia...
Thật là nhiều!
Có lẽ vì nước cạn, nên Trương Dương có thể cảm giác được vô số sinh mạng đang ngao du trong nước. Dần dần rồi minh tưởng càng lúc càng thâm nhập vào sâu. Trương Dương phát hiện nước dần dần trở nên sâu hơn một chút. Đầu của đám cá kia cũng càng lúc càng trở nên lớn hơn... Thình lình, hắn mặc dù cảm giác được chung quanh thân thể tràn ngập năng lượng khổng lồ, nhưng thân thể của hắn lại không cách nào chuyển hóa được.
Nhưng hắn có thể phán đoán ra được, đám cá này là mớ cá con vừa mới nở ra, nên mới vây quanh nơi nước cạn như vậy, còn đám cá lớn chính là cá mẹ.
"Phực..." một tiếng. Trong lúc Trương Dương còn đang suy tư thì một con cá mười mấy ký nhảy mạnh ra khỏi nơi nước cạn trong động kia, bắn thẳng vào trong đầm nước như một mũi tên...
Đột nhiên!
Vừa lúc con cá kia lọt vào đầm nước, trong nháy mắt lúc đó, khí tức nguy hiểm cực độ liền trở lại trong không trung.
Trương Dương đột nhiên mở bừng mắt ra...
Nhất thời khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy trong đầm nước sâu kia, sóng nước dấy mạnh, dường như có một cây côn cực lớn đang quậy trong nước vậy. Ngay trong nháy mắt mà Trương Dương vẫn còn đang sửng sốt, thì từ phía vùng nước cạn trong căn động kia lại phát ra vài thanh âm, lại có thêm mười mấy con cá phóng mất tiêu vào nước, có con thậm chí không những phóng vào nước mà thân thể nhanh như một mũi tên liều mạng xông vào đó. Mục tiêu của nó chính là nơi dốc nước kia của con sông...
"Bùng!"
Một cái đuôi vô cùng linh lợi quét ngang qua không trung... Chỉ nghe "!" một tiếng, con cá kia đã bị cái đuôi đập lọt xuống nước, một con Cương Giáp thú thò cái đầu vô cùng linh hoạt từ trong nước ra, mở miệng rộng nuốt chửng lấy.
Lúc này mọi người đều đã tỉnh lại, nhìn thấy chuyện này ai nấy cũng giật mình kinh hãi.
Lúc đó, trong đầm nước lại lộ ra mười mấy con Cương Giáp thú khổng lồ, thậm chí có vài con Cương Giáp thú đầu còn to hơn cả cái con Cương Giáp thú ban đầu. Bọn chúng trong nước chỉ chuyển động nhẹ một chút, liền quậy nước trong đầm lên mãnh liệt. Làn nước lạnh thấu xương cốt cơ hồ trào đến bên chân Trương Dương.
Khi ở trong nước, không chỉ cái đuôi của Cương Giáp thú linh hoạt, mà ngay cả cái thân thể to lớn kia cũng vô cùng linh lợi, không ngừng phóng nhanh qua lại, há cái miệng rộng để săn cá...
Còn cá thì lại quá nhiều, vô luận là Cương Giáp thú có hung mãnh cỡ nào đi nữa thì cũng có một phần lớn số cá đào thoát được, phóng tới chỗ dốc nước của con sông.
"Ngao..."
Vô số mãnh thú từ trong nước thò đầu ra, thiên hình vạn trạng kỳ quái, có con thì đầu dài góc cạnh, có con thì mình trải đầy lân giáp, có có thì cả thân ngăm đen. Bọn chúng đều có một đặc thù chung, đó chính là vẻ hung mãnh dữ tợn, còn trong nước thì đều nhanh nhẹn vô cùng...
Đám cá lọt vào được dòng sông thì lại bị săn đuổi lần nữa.
Nước bị nhiễm máu cá loang đỏ khiến người ta trông mà kinh hoảng...
Trương Dương tính toán một chút thì thấy, chỉ trong vòng chưa tới ba phút ngắn ngủi, từ trong căn động kia đã thoát đi hết ít nhất tám chín phần mười. Đám cá còn lại không biết bao nhiêu đã gặp phải mãnh thú trong con sông. Đương nhiên, cũng bao gồm đụng phải đám cá răng khít hằng hà vô số kia. Phỏng chừng đám cá răng khít này cũng ăn thịt mớ cá con này để sinh tồn.
Mọi người đều trở nên trầm mặc. Trận tàn sát trong nước tràn ngập vẻ hung tàn. Bọn họ thật không thể nhìn thấy con sông ngầm này một cách bình tĩnh như ban đầu.
Ngay lúc mọi người còn đang xem bọt máu quyện tròn trong nước thì đột nhiên một con cá con trực tiếp xông thẳng từ đầm nước tới con sông. Sau đó không ngờ lại nhảy một phát ngay lên bờ. Con cá trên bờ giãy đành đạch không ngừng, cố gắng trở về lại nước...
"A Trạch, có muốn ăn cá không?" Lưu Bưu hướng về A Trạch hỏi rồi đứng lên. Xem ra, Bưu ca tự mình rất muốn ăn con cá lớn cả chục ký kia. Kỳ thật, không chỉ Lưu Bưu muốn ăn, mà lúc này ai cũng đói bụng cả. Cái mớ cá răng khít bé tẹo ban đầu, căn bản là không đủ nhét kẽ răng của mấy người đại hán hùng dũng bọn họ.
"Đừng đi tới..."
Trương Dương lập tức ngăn cản Lưu Bưu.
"Bùng!" một tiếng nước vang lên, bọt nước bắn tung toé lên bờ sông. Một con Độc Giác thú (thú một sừng) lê cái thân hình khổng lồ cục mịch của nó lên bờ, mũi thở ra từng giọt nước, đầu lúc lắc đong đưa.
Nhìn thấy con Độc Giác thú nặng cả vài tấn kia, Lưu Bưu không cần tới Trương Dương cũng khựng lại ngẩn người ra đó. Con Độc Giác thú này so thể hình với Cương Giáp thú không nhỏ hơn chút nào, mặc dù chẳng có lân giáp hộ thể, nhưng cái sừng đen ngòm phát sáng kia trên trán nó cho thấy nó chính là một quân chủ hung mãnh tàn nhẫn.
Chân của Độc Giác thú bị thoái hóa nghiêm trọng, đã trở thành như chân vịt, đuôi cũng dài có hơn một thước, nhìn thì giống đuôi cá hơn. Đương nhiên chân và đuôi kiểu này thì lại càng thích hợp với sinh tồn trong nước.
Trương Dương phát hiện ra, mãnh thú trong nước khi ở dưới nước thì linh hoạt vô cùng, nhưng khi lên bờ thì tựa hồ đều rất vụng về. Con Độc Giác thú kia bò lên bờ cũng phí rất nhiều sức lực, hơn nữa động tác cũng chậm vô cùng.
"Bùng!"
Lại có một thanh âm vang lên, bọt nước bắn tứ tán. Một con mãnh thú đầu sưng vù từ trong nước thò ra, miệng vẫn còn cắn chặt một đoạn đuôi cá. Miệng nó há ra, miếng đuôi cá kia lập tức bị nuốt vào bụng, bộ dạng như vẫn chưa đã thèm, mắt nhìn tới con cá đang giãy giụa trên bờ, tựa hồ như đang nghĩ tới. Cuối cùng, nhịn không được dụ hoặc của món ăn, liền cũng bò tấm thân lên bờ...
Con thú béo nhúc nhích này cái đầu to đùng sưng vù, thân hình cũng có chút giống hà mã, chỉ là hung mãnh hơn hà mã nhiều. Sau khi ra khỏi nước, nó khiến người phải chịu một cảm giác bị áp bức cường đại.
"!" một thanh âm vang lên âm ỉ.
Con Ngật Đáp thú kia tựa hồ có chút lo lắng bị Độc Giác thú đoạt mất con cá trước, liền lủi cái đầu của nó ngay mông Độc Giác thú. Độc Giác thú phòng bị không kịp, bị luồng lực khí cực mạnh kia đẩy trúng bổ nhào ra đất. Tấm thân nặng nề của nó ngã ra đất khiến cả căn động bị chấn động, dường như muốn sụp đổ...
Con Ngật Đáp thú kia thấy Độc Giác thú bị ngã lăn ra, nhất thời vui mừng, vội vàng tăng tốc lẹ làng bò tới con cá đang giãy giụa. Đáng tiếc là nó không đạt được mục tiêu, bởi vì Độc Giác thú mặc dù rất vụng về, nhưng bốn chân lại rất có lực, đã nhanh chóng đứng lên được. Lúc này hai con mãnh thú khổng lồ kia đang sánh vai nhau mà bò.
"Bùng" một tiếng âm ỉ, đầu của Độc Giác thú lủi đến ngay thân của con Ngật Đáp thú kia. Con Ngật Đáp thú lảo đảo cả người, bị cú lủi cực mạnh kia khiến văng ra vài thước, vất vả lắm mới đứng vững lại được, trong lúc đó thì con cá kia đã lọt vào miệng Độc Giác thú.
"Ngao ngao..." con Ngật Đáp thú nổi giận, thân thể đột nhiên tăng tốc, xông thẳng tới hướng Độc Giác thú.
Vừa lúc Trương Dương đang nghĩ sẽ xảy ra một cuộc chiến đấu hạng nặng thì con Độc Giác thú không ngờ chẳng thèm nhìn lấy con mãnh thú đầu sưng kia, đi lẹ vài bước, thân thể lập tức lọt vào trong nước, không ngờ chẳng có chút bọt biển nào bị bắn lên.
Đột nhiên, con tim của đám người Trương Dương nhảy lên thình thịch, là vì con Ngật Đáp thú kia mất đi mục tiêu công kích, thất vọng đi tới kè nước nhìn một hồi, sau đó không ngờ lại đưa cặp mắt sáng ngời sang hướng bọn họ...
Chương 199. Đại chiến !
Dịch : Neopunk1
Biên dịch : Sessiromaru
Biên tập : thông thiên
Hiệu đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn: www.tangthuvien.com
Con Ngật Đáp Thú này tựa hồ là một loài mãnh thú chẳng có trí tuệ gì, cặp mắt nhỏ tí của nó nhìn đám người Trương Dương, rồi do dự nhìn tới đầm nước. Cuối cùng lại hạ quyết tâm áp tới hướng đám người Trương Dương. Bàn chân to lớn bò trên mặt đất, móng vuốt sắt bén trên mặt đất phát ra từng hồi thanh âm cọ sát chói tai.
Ngay lúc này lại phát sinh một chuyện khiến người ta cơ hồ muốn ngã quỵ. Một con Cương Giáp Thú khổng lồ, ngậm một con cá lớn tầm năm chục ký trong miệng, bò từ trong hồ nước lên bờ, từ từ hưởng dụng lấy con cá ngon lành kia.
Mọi người lóng ngóng nhìn nhau, bởi vì con Cương Giáp Thú kia đang nằm ngay chỗ bọn họ cần phải đi qua, mà hiện giờ đó cũng là con đường thoát mạng.
"Làm sao đây?"
Trong lòng Lưu Bưu có thừa nỗi lo sợ liền liếc mắt nhìn con Cương Giáp Thú đang nằm kềnh ra bên đầm nước. Hắn hiện giờ chẳng còn dũng khí để khiêu chiến con Cương Giáp Thú kia. Ban đầu chỉ mỗi con Cương Giáp Thú nho nhỏ đã khiến hắn chiến đấu đến kiệt sức. Huống chi con này so với con Cương Giáp Thú ban đầu thì thân thể to gấp đôi.
Trương Dương cùng Vương Phong đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cười khổ. Hiện tại đã không còn đường thối lui, chỉ còn cách phải chiến đấu. Trước mặt mặc dù có ba căn động, nhưng thân thể con Cương Giáp Thú kia đang nằm ở đó, mặc dù nhìn tướng con Cương Giáp Thú này tựa hồ chẳng có hứng thú tới bọn họ, nhưng ai dám đảm bảo khi bọn họ bước qua thì con gia hỏa đó sẽ không sử dụng tới cái đuôi khổng lồ kia của nó một phen.
Nơi này không ai có thể đỡ nổi lực đánh của cái đuôi kia.
Nhìn tới con Ngật Đáp Thú đang từ từ tiến tới, rồi lại nhìn tới đầm nước đen ngòm sâu không thấy đáy kia, ánh mắt Trương Dương chợt bừng sáng: "Chúng ta bây giờ dụ con gia hỏa kia tới bên cạnh đầm nước. Vương Phong, Lưu Bưu, các ngươi hai người chọn thời cơ tốt nhất, đẩy nó lọt vào trong đầm nước kia..."
Cơ hồ ngay lập tức, Trương Dương liền nghĩ ra đầm nước sâu này là địa bàn của Cương Giáp Thú. Đây là vị trí tốt nhất để săn cá. Vô luận có con cá nào phóng ra, đều phải qua được cái đầm nước sâu này mới có thể đến được con sông.
Vừa rồi khi săn cá, trong đầm nước chỉ có tiếng của Cương Giáp Thú, không có mãnh thú nào khác. Từ việc này mà suy đoán, ở trong động này Cương Giáp Thú hẳn nhiên là bộ tộc lớn mạnh nhất. Có lẽ là không phải là loài thú hung mãnh nhất, nhưng về số lượng thì tuyệt đối là hùng mạnh nhất. Nếu không, bọn chúng căn bản sẽ không có thể chiếm cứ nơi có địa thế thuận lợi thế này.
Nhìn lại đám mãnh thú đủ các loại tụ tập tại nơi dốc nước từ đầm nước tới con sông để tranh đoạt con mồi thì có thể nhận ra được, số lượng của bọn chúng còn thua xa Cương Giáp Thú.
Nếu muốn đánh lui con Ngật Đáp Thú này, biện pháp tốt nhất là dụ nó vào nước, để cho đám Cương Giáp Thú thu thập nó.
"Còn có ta!" A Trạch từ từ đứng lên.
"Còn có ta!" Trương Vân cũng dùng một chân đứng lên.
"Còn có ta!" Không biết từ lúc nào, cô gái kia đã tỉnh lại, vẻ mặt đỏ ửng, tinh thần xem ra đã khá hơn. Nhưng cơn sốt vẫn còn chưa bị đẩy lui triệt để.
Lúc này là lúc sinh tử tồn vong. Toàn thân con Ngật Đáp Thú kia đều có vẩy cứng, coi như đã ở thế bất bại. Biện pháp duy nhất chính là dụ nó tới đầm nước. Nhưng lại có một nan đề. Nên biết, động vật to lớn ở nơi này chân đều thô ngắn, hơn nữa bàn chân lại lớn. Thể hình kiểu này mặc dù bò rất chậm nhưng lại rất ổn định, căn bản là không dễ dàng đẩy nó.
Hiện tại, thêm một người là thêm một phần lực lượng. Nếu không giải quyết xong con Ngật Đáp Thú này, thì rất có thể là đám mãnh thú bị đói trong con sông sẽ nghe tiếng mà kéo tới.
Kỳ thật, nhìn thấy đám cá từ trong động phóng ra, Trương Dương đã hiểu rõ được một vấn đề trọng yếu. Vì sao Cương Giáp Thú lại không tấn cộng bọn hắn?
Cương Giáp Thú không công kích bọn hắn hoàn toàn là vì đã có nguồn thực vật dồi dào. Đối với đám người Trương Dương chưa từng thấy qua, bọn chúng vẫn chưa nắm rõ chi tiết, hơn nữa bọn chúng lại không thiện săn mồi trên bờ, cho nên mới không muốn phát sinh mâu thuẫn với đám người Trương Dương.
Còn đám mãnh thú sinh tồn trong con sông thì hoàn cảnh không được khá lắm. Đầu tiên, đám cá thoát khỏI miệng Cương Giáp Thú mới tới được đây. Tiếp theo, đám mãnh thú ở cửa sông số lượng rất lớn. May mắn lắm mới có thể bắt được một con cá. Vận khí không khá thì chỉ có uống nước mà thôi. Dưới hoàn cảnh kiểu này thì tinh thần mạo hiểu của đám mãnh thú ở con sông này mạnh hơn nhiều so với Cương Giáp Thú. Mà hiện giờ cái con Ngật Đáp Thú kia lại là một ví dụ điển hình.
Lưu Bưu đưa tay ra ngoài, A Trạch lập tức để tay lên trên tay Lưu Bưu. Sau đó, Trương Vân, Vương Phong, Trương Dương đều nắm chặt lấy tay nhau. Cô gái chần chừ một chút rồi cũng để bàn tay trắng nõn nà đặt lên tay Trương Dương.
Hiện giờ, sinh mạng của bọn họ đã liên kết với nhau thành một thể. Ở nơi động huyệt đầy hung hiểm này, nếu không thể đồng tâm hiệp lực, vậy hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Móng vuốt sắt bén của Ngật Đáp Thú phát ra thanh âm ma sát khiến người bồn chồn.
Càng lúc càng gần, khoảng cách vốn năm mươi thước, nay chỉ còn cách hai mươi thước.
Mọi người gật gật đầu rồi buông tay ra. Trương Dương lập tức rút khẩu súng lục, bước tới nghênh đón con Ngật Đáp Thú.
Nhìn thấy động tác tiếp cận gây hấn của Trương Dương, Ngật Đáp Thú liền sửng sốt, nhưng lập tức vẫn từ từ áp tới đám người bọn họ, căn bản không bị Trương Dương dẫn dụ...
Nhìn thấy Ngật Đáp Thú như chẳng hề thấy hắn, Trương Dương không khỏI ngạc nhiên, vì sao lại xuất hiện tình huống kiểu này.
Lập tức, Trương Dương hiểu thông ngay. Đám người tụ lại một chỗ, đối với con Ngật Đáp Thú động tác chậm chạp này mà nói thì mục tiêu đó mới lớn hơn.
Mãnh thú trường kỳ ở nơi này săn cá trong nước để ăn, đã có thói quen tìm mục tiêu lớn nhất.
"Mọi người tản ra!"
Tất cả nhanh chóng tản ra chung quanh. Quả nhiên, ánh mắt của Ngật Đáp Thú ngó qua ngó lại, hết nhìn người này lại nhìn người kia, không chắc chủ ý là sẽ đuổi theo người nào. Xem ra, con gia hỏa này có vấn đề nghiêm trọng về trí lực.
"!" Một tiếng súng vang lên.
Trương Dương đã nổ súng, đầu đạn bắn ngay trên thân thể Ngật Đáp Thú. Ngật Đáp Thú không có chút cảm giác nào, chỉ liếc nhìn ngay chỗ đầu bị đạn bắn, như thể bị muỗi chích...
Nhìn thấy đầu đạn cắm lên lớp da thật dầy kia, Trương Dương không khỏi đổ mồ hôi hột. Xem ra mãnh thú nơi này đều có một đặc điểm chung, đó chính là lớp da vừa dầy vừa thô kia. Nhưng Trương Dương cũng hiểu được, ở con sông này có chứa vô số cá răng khít. Nế không có lớp da bảo hộ thân thể, phỏng chừng đã sớm bị cá răng khít cắn chỉ còn bộ xương.
Trên thực tế, Trương Dương phán đoán không hề sai. Ở trong thời viễn cổ, địch nhân ghê gớm nhất của đám mãnh thú này chính là tầng tầng lớp lớp đám cá răng khít kia. Theo dòng thời gian dài đăng đẳng trôi qua, đám mãnh thú này đã dần dần tiến hóa, nên mới có được lớp giáp cứng cáp kia, nên mới có lớp da dầy cộm kia. Mục đích của tất cả thứ đó đều là để kháng cự lại sự uy hiếp của cá răng khít.
Chính là vì đám động vật khổng lồ này tiến hóa mà đám cá răng khít mất đi nguồn thức ăn chủ yêu. Dần dần rồi cá răng khít cũng bắt đầu tiến hóa. Đầu của nó cũng càng lúc càng nhỏ, sức ăn cũng càng lúc càng yếu. Cuối cùng thức ăn của bọn chúng cũng chỉ còn mỗi loài cá mà thôi.
Trương Dương lại nổ súng. Lần nổ súng này bắn ngay mí mắt dầy kia của Ngật Đáp Thú.
"Hống...!" Ngật Đáp Thú gầm rú mãnh liệt, mí mắt dầy kia mặc dù bảo vệ không để con mắt bị thương, nhưng lực bắn cực mạnh kia đã tạo ra thương hại khá lớn cho con mắt.
Trương Dương nhìn con Ngật Đáp Thú ăn phải đòn đau, nhất thời vui mừng, lại nhắm về hướng đó xạ kích. Không cần phải nói, trong ký ức tư duy của Trương Dương có sở hữu một thiên phú không tầm thường về súng đạn. Một phát súng này, trúng đích!
"Ngao ngao..." Ngật Đáp Thú cuối cùng cũng nổi giận, ngẩng lên trời gầm rú. Trong căn động tràn đầy thanh âm vang dội. Vô số mãnh thú trong nước thò đầu ra, tựa hồ bị tiếng rú của Ngật Đáp Thú đánh tỉnh.
Trương Dương nhìn thấy vô số mãnh thú dưới con sông, sau lưng không khỏi phát ớn lạnh. Bởi vì hắn nhìn ra được, có vài con mãnh thú tựa hồ đang hăm hở muốn thử sức, chuẩn bị bò lên trên gia nhập chiến đoàn...
Tốc chiến tốc thắng, nếu không sẽ bị lâm vào vòng vây của đám mãnh thú này.
Thân thể Trương Dương thối lui về bên cạnh đầm nước, liên tiếp bắn thêm ba phát súng, trúng ngay mi mắt của con mãnh thú kia. Ba phát súng này có ít nhất hai phát trúng ngay vị trí ban đầu.
"Ngao ngao..."
Ngật Đáp Thú đau đớn gào rú điên cuồng đến dường như trời long đất lở. Cái bụng của nó vốn áp xuống đất, giờ không ngờ đã được nhấc lên không. Tốc độ bò bởi vì trong cơn giận, không ngờ đã trở nên nhanh chóng lạ kỳ.
"Ra tay đi!"
Trương Dương quát lên một tiếng, rồi liên tiếp bắn thêm vài phát, sau đó đột nhiên đạp ngay lên một tảng nham thạch nhô ra ngoài. Thân thể trở nên hoa lệ, trong không trung huyễn hóa thành từng đạo từng đạo tàn ảnh.
Tất cả quá trình đã được Trương Dương tính toán trong đầu mấy ngàn lần. Ngay cả tảng nham thạch nhô ra ngoài cũng nằm trong tính toán của hắn. Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Ngật Đáp Thú đột nhiên xông về phía Trương Dương, thân ảnh Trương Dương đột nhiên biến mất. Không kịp đề phòng, suýt chút nữa là nó đã theo quán tính mà lọt xuống đầm nước. Móng vuống khổng lồ kia vạch lên mặt đất những vết sâu hoắm, rồi như một chiếc xe máy được thắng gấp, dừng sát ngay bên bờ của đầm nước sâu thẳm kia.
Lưu Bưu đứng ngay bên mông của Ngật Đáp Thú, đột nhiên quát lớn một tiếng. A Trạch, Vương Phong còn thêm Trương Vân và cô gái yếu ớt kia đều đột nhiên ra sức đẩy...
"Rầm!" một tiếng, bọt nước văng tứ tán. Thân thể nặng nề của Ngật Đáp Thú đập xuống mặt nước. "Ngao ngao..."
"Ngao ngao..."
Một tràng tiếng gầm rú long trời lở đất. Trong đầm nước thò ra vô số đầu Cương Giáp Thú giống như ban đầu, điên cuồng xông tới hướng con Ngật Đáp Thú kia...
Chương 200. Tạo vật thần kỳ (P1)
Dịch : Neopunk1
Biên dịch : Sessiromaru
Biên tập : thông thiên
Hiệu đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn: www.tangthuvien.com
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, sát lộc tàn khốc đã bắt đầu triển khai trong đầm nước. Vô số Cương Giáp Thú ùa nhau kéo tới, há cái họng máu khổng lồ, liều mạng cấu xé con Ngật Đáp Thú đáng thương kia.
Con Ngật Đáp Thú liều mạng gầm rú giãy dụa trong nước. Chỉ trong nháy mắt, cả đầm nước đả trở thành màu đỏ, vô số bọt nước đỏ ngầu nổi lên, trong không khí cũng có mùi máu tươi nồng nặc.
Đây là một trận chiến đấu mà lực lượng quá chênh lệch.
Con Ngật Đáp Thú mặc dù vô cùng mạnh mẽ, ở trong nước không ngừng tả xung hữu đột. Nhưng, thủy chung vẫn không cách nào thoát khỏi vòng vây dầy đặc do Cương Giáp Thú tạo thành. Hiển nhiên, Cương Giáp Thú mặc dù không chủ động tấn công mãnh thú ở con sông, nhưng đối với thứ mãnh thú xâm nhập đả kích vào địa bàn của bọn chúng thì sẽ không hề lưu tình.
Kỳ thật, chuyện này cũng có thể giải thích được. Mãnh thú đều có lãnh vực cùng địa bàn riêng của nó. Từ xưa đã vậy, ở nơi động vôi tài nguyên thực vật cạn kiệt này, đầm nước sâu cơ hồ là địa bàn tốt nhất, cho nên Cương Giáp Thú chiếm cứ lấy địa bàn tốt này cũng phí rất nhiều khí lực, tự nhiên là sẽ không cho phép mãnh thú nào khác tiến vào.
Thanh âm gầm rú điếc tai, cả căn động đều bị chấn động. Lỗ tai mọi người như thể bể ra vậy.
Chiến tranh giữa mười mấy con mãnh thú nặng vài tấn kia cực kỳ tàn khốc. Một người bình thường căn bản không thể nào tưởng tượng được thanh thế kinh thiên động địa thế kia. Sóng vỗ dồn dập trong đầm nước, con Ngật Đáp Thú liều mạng giãy dụa quay cuồng, thanh âm phát ra càng lúc càng nhỏ...
Trương Dương vui mừng phát hiện được, đám mãnh thú dưới con sông đang chuẩn bị bò lên trên, đã lặn trở lại nước, chỉ thò đầu lên khỏi mặt nước, tựa hồ chỉ như quan sát. Hiển nhiên, tiếng gầm rú thảm thiết của Ngật Đáp Thú đã tiêu diệt ý niệm trong đầu bọn chúng. Không có mãnh thú nào dám mạo hiểm liều mạng chọc tới hổ uy của Cương Giáp Thú.
"Rừ...."
Ngay lúc mọi người đều cho rằng trận chiến sắp kết thúc, một tiếng gầm cực lớn từ xa truyền đến khiến đất rung núi chuyển.
Tiếng gầm nhanh chóng tới gần.
Vùng nước hạ lưu con sông lộ ra một cái lưng to lớn đem ngòm, như một cái thuyền gỗ bị lật ngược. Một con Ngật Đáp Thú điên cuồng chuyển động trong nước. Nước sông phía sau nó bị cuộn lên thành một ngọn sóng thật cao, nuớc bắn tung toé lên hai bên bờ sông...
Mọi người không khỏi vô cùng hồi hộp. Đám mãnh thú này lên bờ thì cục mịch vô cùng, nhưng dưới nước thì đều như kiện tướng bơi lội, cái thân thể nặng vài tấn kia vô cùng lanh lợi.
Con Ngật Đáp Thú trong đầm sâu kia còn đang giãy dụa, nghe thấy tiếng gầm rú của đồng bọn từ xa truyền tới, thân thể vốn đang suy sụp của nó nhất thời phấn chấn, điên cuồng giãy dụa thân mình, không ngừng gầm rú. Tiếng gào thét của hai con Ngật Đáp Thú vang dội lẫn nhau trong không trung.
Nhìn thấy con Ngật Đáp Thú đang giãy dụa trong nước, mọi người không khỏi kinh hãi giật mình. Chiến đấu cách biệt trọng lượng kiểu này khiến mọi người nghĩ tới việc cá mập trong đại dương săn giết cá voi, đều là những thân thể khổng lồ. Cho dù đã chiếm hết mọi ưu thế, nhưng muốn chiến thắng triệt để đối thủ thì cũng cần một thời gian rất dài. Một đàn cá mập săn một con cá voi thường cần phải cả mấy tuần, có khi cả vài tháng. Cuộc chiến trong đầm nước này thật giống như cá mập săn đuổi cá voi...
Rất nhanh, con Ngật Đáp Thú khổng lồ kia đã đi lên ngược dòng nước, điên cuồng gào thét xông tới khu đầm nước đầy Cương Giáp Thú kia...
Moi người nhìn thấy rõ ràng, thân thể con Ngật Đáp Thú này so với con Ngật Đáp Thú ban đầu thì quả thực không phải cùng đẳng cấp. Vô luận là thể trọng hay tướng mạo đều uy mãnh hơn rất nhiều. Theo sự phán đoán của động vật học thì con Ngật Đáp Thú này rất có khả năng là một con đực.
Nói chung, trong giới động vật, thể hình lớn đều là động vật giống đực. Vô luận là cọp hay sư tử, giống đực đều rõ ràng lớn hơn giống cái, ngay cả gà vịt heo chó gần gũi với loài người nhất. Đám động vật này giống đực thể hình đều lớn, hơn nữa bề ngoài cũng hung mãnh hơn rất nhiều.
Con Ngật Đáp Thú này dũng mãnh vô cùng... Thân thể đi ngược dòng nước xông tới đầm nước, cơ hồ không ngưng chút nào phóng thẳng tới hướng con Ngật Đáp Thú nhỏ kia, càn qua chỗ nào, chỗ đó dạt ra hết...
Hiển nhiên, tình cảm của hai con Ngật Đáp Thú này rất thâm hậu, không phải là quan hệ cha con thì cũng là quan hệ tình ái.
Từ cái tướng mạo hiểm của mãnh thú mà phân tích, hai con Ngật Đáp Thú này chỉ là hai con duy nhất còn lại, nếu như bị chết, thì động vật này có thể sẽ bị biến mất hoàn toàn.
"Rầm!" một tiếng nổ mạnh. Ngay lúc mọi người nhìn đến ngây người há mồm, thì con Cương Giáp Thú khổng lồ đang ăn cá trên bờ cũng lủi đầu trở lại vào nước. Con Cương Giáp Thú cơ hồ lập tức mở ra một đường thông đạo.
Trong đầm nước, con Cương Giáp Thú nhanh chóng bơi, tạo thành sóng nước cực lớn, dường như cuồng phong bạo vũ, uy thế vô cùng.
"Ngao ngao...!"
Thanh âm gầm rú trong động vang dội qua lai. Rốt cục!
Hai con mãnh thú khổng lồ đụng nhau trong nước. Cái đuôi thô lỗ cường tráng của Cương Giáp Thú quay cuồng trong nước, không ngừng điên cuồng đánh tới con Ngật Đáp Thú lớn kia. Đám Cương Giáp Thú nhỏ chung quanh đều né ra xa. Không biết từ lúc nào, con Ngật Đáp Thú nhỏ đã không còn lên tiếng. Hiển nhiên nó cuối cùng cũng không thể thoát khỏi kết cục tử vong...
"Bùng!"
"Bùng!"
Thanh âm cực lớn vang dội trong căn động. Hai con mãnh thú không ngừng công kích nhau trong nước. Đối với loại mãnh thú đẳng cấp như bọn chúng mà nói, cấu xé tựa hồ căn bản không có tác dụng, hoàn toàn là dựa vào thân thể khổng lồ để tấn công đối thủ nhằm thu được thắng lợi cuối cùng.
Dần dần rồi tần suất chiến đấu cũng chậm trở lại.
Mọi người có thể nghe được tiếng thở dồn dập của hai con mãnh thú. Khi hô hấp khiến bọt nước phun lên mấy thước.
"Hống!"
Con Cương Giáp Thú kia rống lên một tiếng khiến đất núi rung chuyển. Đây là thanh âm kêu gọi.
Đột nhiên, mười mấy con Cương Giáp Thú vốn đang quan sát, xông mạnh tới con Ngật Đáp Thú đang lâm vào tình trạng kiệt sức kia khiến trong nước tạo thành làn sóng toả khắp mọi nơi...
"Ngao ngao..."
Thanh âm cấu xé, thanh âm bọt nước, bọt máu vẩy lên, thanh âm sóng đánh lên bờ, vô cùng tàn khốc. Mọi người đều không đành lòng xem. Đây là một trường chiến đấu thế lực quá cách biệt.
Dần dần rồi tiếng gầm rú thống khổ của con Ngật Đáp Thú cũng càng lúc càng nhỏ.
Cả cái đầm nước đã bị nhiễm thành màu đỏ quỷ dị. Lúc này mọi người mới phát hiện, con Ngật Đáp Thú nhỏ đã nổi lềnh bềnh trên mặt nước, cái bụng trắng xám chỉa lên trời, bốn bàn chân giơ lên, cả người đầy vết thương cấu xé, nhìn thấu đến da thịt đỏ tươi. Xem bộ dạng kiểu này, đã không còn tính mạng rồi.
Rất nhanh, con Ngật Đáp Thú lớn cũng mất đi lực chiến đấu. Đầm nước dần dần trở nên yên tĩnh trở lại. Ngoại trừ vài con Cương Giáp Thú phá lệ vẫn còn hung mãnh cấu xé lấy con Ngật Đáp Thú đang thở hơi cuối cùng, phần lớn đám Cương Giáp Thú đều yên tĩnh trở lại, chỉ để lộ ra con mắt cùng cái mũi trên mặt nước nghỉ ngơi, trong mũi thỉnh thoảng khì ra từng luồng khí trắng xoá...
Cuối cùng thì con Ngật Đáp Thú lớn kia cũng triệt để mất đi sinh mạng, cả người đã bị cấu xé tới tan tành không chịu nổi. Cái bụng màu xám cực lớn hướng lên trời, vài chỗ da thịt mơ hồ như một động khẩu, có thể thấy được nội tạng lềnh bềnh trên mặt nước. Cả căn động tràn ngập mùi máu tanh cùng với một hương vị khó ngửi, khiến người ngửi thấy muốn buồn nôn.
Nhìn thấy cuộc chiến kết thúc, mọi người không khỏi thở dài một hơi. Chiến đấu kiểu vừa rồi khiến mọi người cảm thấy một cảm giác áp lực cực lớn. Nhân loại trước cảnh tượng kiểu này của sinh vật, thật sự là quá ư yếu nhược.
Bất cứ ai ở nơi này đều tin rằng, nếu như không dùng vũ khí, đám mãnh thú tại địa cầu cơ hồ sẽ là vô địch. Sợ rằng đám cá voi trên biển cả cũng khẳng định là không có cách nào chống cự được đám mãnh thú này. Mặc dù cá voi lớn lắm, nhưng tuyệt đối không có sức mạnh công kích như đám mãnh thú này, càng không có lực tổ chức tập hợp như đám mãnh thú này.
Ngay lúc mọi người đang xụi lơ chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên một màn kinh tâm động phách lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Ngay chỗ dốc nước giữa đầm nước và con sông, đột nhiên xuất hiện vô số tầng tầng lớp lớp cá răng khít. Số lượng thật sự quá nhiều, con này san sát con kia. Dòng nước chảy khiến mọi người cảm giác như đang nhìn một ảo giác, phảng phất như đang bị chảy ngược vậy...
Mọi người há hốc mồm, vẻ mặt hoảng sợ nhìn đám cá răng khít đi ngược dòng hướng về phía thi thể của hai con Ngật Đáp Thú khổng lồ kia.
Khiến mọi người lấy làm kỳ quái, chính làm đám Cương Giáp Thú tựa hồ đối với thi thể của Ngật Đáp Thú không hề có hứng thú. Sau khi cắn chết, ngay cả đụng cũng không thèm đụng tới, mặc kệ cho đám cá răng khít điên cuồng cấu xé.
Đương nhiên, cho dù Cương Giáp Thú có muốn ngăn trở đám cá răng khít thôn phệ Ngật Đáp Thú cũng không có cách nào, vì số lượng bọn chúng quá nhiều. Hơn nữa, cá răng khít vô cùng nhỏ, cái đầu to đùng như trái đất của đám Cương Giáp Thú căn bản là không có biện pháp nào đối với bọn chúng.
Tựa như bị biến đổi bởi ma thuật. Thi thể Ngật Đáp Thú càng lúc càng nhỏ. Có thể thấy rõ ràng cái lớp da ngoài lởm chởm ngăm đem đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước, chỉ còn lại một túi da trống rỗng...
Mọi người cơ hồ có thể tưởng tượng được, bộ xương của hai con Ngật Đáp Thú đã chìm xuống đáy nước, phỏng chừng phía trên đã không còn một chút thịt nào.
Nhìn thấy tốc độ của đám cá răng khít, mọi người không khỏi rùng mình hồi hộp. Lúc đó bọn họ bị rơi xuống động, nếu như không có Vương Phong, bọn họ đã sớm làm mồi trong bụng cá rồi.
Ngay cả Vương Phong hôn mê thêm vài phút, bọn họ cũng không còn một chút cơ hội. Đám cá răng khít này, số lượng thật là quá nhiều, nhiều đến khiến người nhìn thấy có cảm giác kinh hãi giật mình.
Dần dần rồi bề mặt đầm nước cũng trở nên đen ngòm. Hai cái túi da kia cũng đã thuận theo dòng nước chảy xuống con sông. Đám mãnh thú chỉ ngửi một chút rồi lại lặn vào trong nước, đối với cái túi da trống rỗng kia không hề có chút hứng thú.
Không hiểu vì sao, tâm tình mọi người trở nên trầm trọng vô cùng.
Bình thường ai cũng biết đạo lý kẻ mạnh sinh tồn, nhưng thật sự thấy được sự tàn khốc trong giới tự nhiên, tâm tình tuyệt đối không có cái cảm nhận như lúc xem phim giáo khoa.
Nào ai nghĩ được, ở dưới cái hang động ngầm không người biết tới này, từng bước từng bước đều là sát cơ, tràn đầy sát lộc cùng sự cạnh tranh tàn khốc.
Nơi này chẳng phải là nơi thế ngoại đào nguyên không tranh giành với đời.
Nơi này lại càng không phải là bồng lai tiên đảo trong truyền thuyết.
Nơi này, tràn ngập sát lộc, tràn ngập thiết huyết, tràn ngập vô số sát cơ tiềm ẩn sâu dưới lòng nước!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro