Chương 9
Chương 9:
o
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi lễ đính hôn long trọng của nó và hắn.
* Một ngày trước lễ đính hôn*
- My à, em không sao chứ ?- bố nó nói một cách đầy quan tâm .
- Em không sao chỉ là hơi mệt thôi. Chắc tại chuẩn bị cho vụ đính hôn.
- Em lên nghỉ đi - Ông nói một cách dịu dàng.
Đi được vài bước chị My ngất xỉu. Ông ta sốt vó đưa chị My vào bệnh viện.
- Bác sĩ cô ấy không sao chứ.- Ông ta lo lắng hỏi bác sĩ
- Không sao chỉ bị suy nhược cơ thể thôi. Thời gian này thai nhi cần dinh dưỡng từ người mẹ nên phải cho bệnh nhân ăn uống tẩm bổ thêm.
- Bác sĩ, thai nhi là sao? Cô ấy mang thai ư?
- Bệnh nhân đã mang thai 3 tháng rồi. Chẳng lẽ ông không biết. - Bác sĩ ngạc nhiên nói.
- Thật sao, cô ấy mang thai?.- Ông ta ngạc nhiên hỏi lại
- Đúng! thời gian này cần chăm sóc bệnh nhân cẩn thận.
- Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ.
* Buổi lễ đính hôn*
Trong phòng trang điểm.
- Đã trang điểm xong rồi thưa phu nhân.- Nhân viên trang điểm nói với bà Diệp
- Được rồi, cô đi ra đi - mẹ hắn nói với nhân viên rồi bước tới nó.
- Con thật xinh đẹp- mẹ hắn nói với nó.
- Con cảm ơn cô.
- Con ngồi đây đi. Ta ra ngoài chuẩn bị một chút. Tí nữa con sẽ ra ngoài cùng Tử Long.À mà con nên sửa lại cách xưng hô đi phải gọi ta là mẹ chứ.- Mẹ hắn cười nói.
- À...Vâng..âng ạ, Con sẽ sửa- Nó ngượng ngùng nói.
* 5 phút sau*
Nó đang ngồi không biết làm cái gì giết thời gian thì một giọng nói sau lưng làm nó hết hồn
- Cô xong chưa chúng ta ra ngoài.
- Tôi xong rồi. Đi thôi.
Nó đứng dậy bước đi thì hắn kêu lại.
- Này! cô định bước ra như thế sao?
Nó quay lại nói
-Thế anh muốn như thế nào?
- Thì ít nhất cô cũng phải quàng tay cô vào tay tôi rồi cùng bước ra ngoài chứ.
Nó suy nghĩ rồii bước tới quàng tay vào tay hắn. Thấy nó như thế hắn nở một nị cười nhẹ rồi cả hai cùng ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng bước xuống cầu thang thì nó bị hụt chân lúc trượt ngã thì có một bàn tay vòng qua eo đỡ nó lại.
- Cô nên cân thận một chút ở đây có rất nhiều phóng viên nếu bị ngã mà để họ chụp được thì không hay lắm đâu.- Hắn nói với giọng có vẻ không vui.
- Tôi biết rồi. Cảm ơn anh
Nghe nó cảm ơn trong lòng hắn bỗng thấy vui một cách lạ kì hắn cười. Nó ngước lên nhìn hắn thấy hắn cười một nụ cười không bỡn cợt, không lạnh lùng như mọi ngày thì nó chợt cảm thấy rất lạ, nó cảm thấy ấm ápTừ khi mẹ nó đi hầu như nó không hề có cảm giác này. Một cảm giác lạ lùng từ lâu nó đã lãng quên-cảm giác hạnh phúc.
- Sao hôm nay anh vui vậy- nó hỏi nỏ đủ cho hắn nghe được.
- Nhờ có cô mà hôm nay tôi...tôi sẽ...- Hắn ấp úng.
- Tôi sẽ làm sao?- Nó tò mò.
- Tôi... không cho cô biết
- Xí không thèm- Bị hắn làm cụt hứng nó đáp lại.
Nó và hắn bước xuống tới nơi mọi ánh mắt của mọi nguười đều đổ dồn vào nó và hắn. Hôm nay nó vô cùng nổi bật trong bộ đầm ngắn trong bộ sưu tập đính đá pha lê của hãng JOli Poli đi kèm là đôi giày ren kết hợp với satin trong bộ sưu tập Once Up A Time của hãng Dolly còn hắn cũng nổi bật khồn kém gì nó trong bộ comple đuôi tôm kiểu Pháp.
Bà và mẹ hắn bước tới.
- Minh Anh hôm nay con rất rất đẹp- bà hắn nói.
- không có gì đâu ạ. Nếu mà bà về trước thì chắc còn đẹp hơn cháu nhiều,.
- Thế chẳng lẽ bây giờ ta không đẹp. Giận Minh Anh- Bà hắn giả vờ giận nó như trẻ con.
- Không... không ý cháu không phải như thế. - Nó lúng túng khi không biết nói như thế nào với người bà con nít này.
- Bà đùa con đấy Minh Anh- Thấy nó lúng túng mẹ hắn giải vây nó.
- Nói chug hôm nay Minh Anh là đẹp nhất- Bà hắn cười nói.
- Bà cứ quá khen cháu nó- Bố nó không biết ở đâu chui ra xen vào một câu.
- À! Chào ông thông gia.- Bà hắn lên tiếng chào hỏi.
- Vâng! Chào bà và chị! Bà và chị vẫn khỏe chứ.
- Vâng tôi và mẹ tôi vẫn khỏe- Mẹ hắn đáp
- Phải khỏe chứ hôm nay là ngày đính hôn của tụi nó mà- Bà hắn nói.
Tiếp theo 3 người cứ nói qua nói lại những thứ nó không hiểu làm nó ong hết cả đầu. Thấy nó như thế hắn mở lời xen vào cuộc nói chuyện của họ.
- Bà, mẹ, bác con và Minh Anh qua đó tiếp khách một chút
- Ừ! hai đứa đi đi.
Khi được giải thoát ra khỏi 3 người nó thầm cảm ơn hắn.
Bữa tiệc kéo dài 5 tiếng đồng hồ làm cả người nó và hắn dường như không còn một chút sức lực nào. Nó được tài xế đưa về nhà mà nói chính xác là ngôi biệt thự chung bà Diệp mua cho nó và hắn.
- Haizz! Mệt quá đi!- Nó nằm lăn lóc trên chiếc giường rộng 3m. Với nó thì chiếc giường bây giờ giống như 1 thiên đường. Cả buổi tối ó và hắn phải đứng tiếp chuyện bao nhiêu người, thức ăn ngon thf chỉ được đứng nhìn đối với một người yêu thức ăn ngon như nó là cả một hình phạt nặng nề. Nhớ đến đồ ăn nó mới nhớ nó chưa có gì vào bụng bây giờ bụng nó đang biểu tình dữ dội. Nó bước xuống bếp tìm xem có cái gì ăn không thì chợt nhớ ra nhà này mới mua chỉ mới chuyển đò tới làm gì có cái gì ăn cơ chứ. Nó buồn thiu định ôm cái bụng đói lên tầng ngủ thì nghe tiếng mở cửa, quay lại nhìn thì thấy hắn xách một đống đồ túi lớn túi nhỏ lỉnh kỉnh.
- Nhìn cái gì lại phụ tôi một tay đi- Hắn nói to tiếng với nó.
Đang đói lại bị hắn to tiếng nó đâm ra tức giận.
- Tự xách đi
- Cô không phụ thì khỏi ăn
Nghe đến từ " ăn" nó chạy nhanh đến hắn rồi giật mấy túi đồ nơi tay hắn.
- Đưa tôi xách cho. ( t/g: chị này nghe ăn là sáng mắt)
- Trong này có những gì vậy?- Nó hỏi
- Là đồ ăn mẹ tôi mua.
Nó mở nhanh mấy túi xách ra.
- Oa thơm quá. Nào là gà rán KFC, Bánh buger MC Donald's, khoai tây chiên,...
- Ăn thôi đừng nhìn nữa ăn đi nước miếng chảy ra cả bàn rồi kìa.- Hắn cười cợt nói khi thấy hai mắt nó sáng lên vì thức ăn.
Bị hắn chọc nó giật hết thức ăn trên bàn không cho hắn ăn.
- Cô là heo sao, đưa đây- hắn tức giận khi bị giật đồ ăn.
- Không, ai bảo anh chọc tôi
- Đưa đây
- không
- Đưa
-Không
Thế là có một cuộc chiến tranh giành thức ăn xảy ra. Mở đầu cho cuộc chiến nhà chung sau này.
- Mai cô sẽ chuyển tới trường tôi học chung lớp với tôi: Hắn đình chiến
- Tôi biết rồi. - Vừa ăn nó vừa đáp.
- Mai đến lớp đừng làm mất mặt tôi. Hiểu chưa con heo.
- Ai là heo. Mà không biết ai sẽ làm mất mặt ai đâu nha. Tôi chuyển tới trường anh là niềm vinh dự lớn cho trường anh đấy chứ không phải như anh học hành dở tệ.
- Vớ vẩn, tôi đi ngủ đây.- Hắn bực bội đi lên phòng rồi thầm nghĩ " Để coi tôi sẽ không thua cô đâu"
Nó nhìn hắn bực bội thì vui vẻ vừa cười vừa thu dọn đống chiến trường rồi lên phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro