Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 28

Nhìn hai hàng mày nhăn nhó sắp dính tịt lấy nhau, trong lòng tôi bất giác khó chịu. Không rõ là vì sao, nhưng tôi cơ bản không muốn nhìn thấy anh ta bực bội, tức giận hay mệt mỏi. Tôi muốn nhìn thấy một kẻ ngang tàn, ngông ngạo. Tôi đưa tay, khẽ xoa xoa lông mày sắc sảo cho nó giãn ra. Quả nhiên từ một đường đã tách ra làm hai, khuôn mặt hài hòa trở lại.

Tôi thuận tay sờ sờ vài cái trên mặt anh ta. Cũng tò mò thọc vào mái tóc đen mềm ngắn cũn. Mùi hương thoang thoảng của dầu gội phả ra nhè nhẹ. Tất tần tật từ tiết trời mùa xuân ấm áp đến cảnh tượng yên bình hài hòa, đều dệt lên trước mắt tôi hạnh phúc vô bờ. Nhưng lại có chút hụt hẫng pha trộn. Tôi mơ tưởng đến anh ta bao nhiêu ngày, nhớ thương không biết để đâu cho hết. Rõ ràng yêu đấy, thương đấy, mà cảm xúc lại cứ mông lung. Giờ người ta đang ngay gần trước mắt, cũng chẳng biết nên làm thế nào.

Hôm qua, khi tôi bị bắt, tôi lập tức cầu Trần Khang xuất hiện cứu tôi. Khi anh ta không nghe máy, tôi trống rỗng nghĩ anh ta không cần mình nữa, thật ra muốn chết luôn đi cho xong. Nhưng trước khi chết, vẫn muốn gặp anh ta một lần lắm. Gặp rồi nhất định sẽ nói tôi thích anh ta thế nào, tôi nhớ anh ta ra sao, tôi cần anh ta như nào nữa. Tôi muốn thổ lộ hết một lần tấm lòng mình, rồi ra sao thì ra. Vì thế mà trước khi nhảy xuống từ tòa nhà, hay khi bị xe tông, tôi luôn mặc định, chịu đựng nốt việc này thôi, sẽ được gặp Trần Khang rồi.

Có bàn tay nhẹ nhàng lau đi hàng nước đầy trên mặt tôi. Tôi không biết Trần Khang đã tỉnh từ khi nào, anh ta đang giương đôi mắt xinh đẹp kia, thâm trầm nhìn tôi. Tôi nước mắt vòng quanh, khóc khóc mếu mếu không nói lên lời, hai tay túm chặt cánh tay anh ta.

"Đừng khóc. Có anh đây rồi."

Tôi mới không thèm nghe lời anh!!! Câu này giá như anh nói sớm hơn một chút, đã tốt hơn rất nhiều rồi có biết không?

"Anh ở đây... Anh...không đi nữa?... Đúng không?....."

Trần Khang dịu dàng trấn an tôi. Từ khi nào anh ta bấu vào người tôi như đứa con nít, bây giờ đã trở thành người đàn ông quyền lực trấn nữ nhân dưới thân mình. Tôi gấp gáp ôm lấy anh ta, anh có muốn đi tôi cũng không cho đi nữa. Môi Trần Khang để ngay cạnh tai tôi. Cánh môi mềm mại lướt lên vành tai, đem nhu tình như mật ngọt rót vào.

"Anh chỉ ở cạnh khi em chấp nhận anh."

Tôi mơ hồ, nước mắt ngắn nước mắt dài thút thít. Nói thế là có ý gì?

Anh ta cười một cái sặc mùi xấu xa, nhưng trong lời nói tiếp theo lại mập mờ chua xót.

"Anh hỏi lại lần nữa, em có thích anh không?"

Trong phút chốc tôi rơi vào rối loạn. Chiếc đệm êm đềm như lún xuống, bao quanh tôi là thứ ấm áp diệu kì. Tôi nhìn vào đôi mắt sáng trong không gợn đục của người đối diện. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, có hay không đang rất kiềm chế mà chờ đợi. Chỉ cần tôi gật đầu liền lập tức mang dao mang thớt ra mổ thịt. Tô Huy Vũ là Tiêu Hoa, hai con người ở hai đại cực, mặc kệ dư luận mà yêu nhau. Dù ngắn dù dài đều là tình yêu, đều là thứ cảm xúc khiến người ta khác cốt ghi tâm đến trọn đời. Tôi ngưỡng mộ bọn họ, vì vậy nên, dù có bị ngũ mã phanh thây thì tôi vẫn sẽ trả lời...

"Thích!"

Trần Khang phủ lên người tôi luồng nhiệt nóng bỏng hơn cả lửa cháy, lấn át tôi trong sự nhiệt huyết tuyệt vời. Tôi si mê ngây ngốc đón nhận cái hôn cháy bỏng kia, đầu óc rơi vào mu muội. Chỉ cần một chữ vậy thôi, là có thể kết thúc đau thương, mở đầu hạnh phúc. Vậy mà đến tận bây giờ tôi mới nói được nên lời. Anh đã phải chờ em bao nhiêu lâu rồi? Anh sốt ruột lắm đúng không? Chúng mình, lại đổi vai tiếp nhé! Lần này, là em sai rồi. Xin lỗi!

Tôi ngồi trên chiếc ghế ngoài bàn công, đung đưa hai chân buông thõng. Ở cạnh nhà Trần Khang có hai cây hoa đào rất đẹp. Đúng độ trời xuân ấm áp, hoa cứ thể mà nở tung, phấp phới hồng rực. Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn khoảng trời mơ mộng đem dư vị ngọt ngào. Trận gió xuân ào qua, đem cánh hoa rơi rụng lả tả. Tôi đón lấy những cánh hoa bay về phía mình. Hoa to có, bé có, non có, úa cũng có. Giống như tình yêu ấy, có loại tình cảm trong chớp mắt, có thứ tình cảm mãi lâu bền. Cái chính là có đủ mãnh liệt mà trụ qua giông tố hay không. Tại sao gió thổi chỉ có ngần này hoa rụng, còn lại vẫn ở lì trên cây. Vì những cánh hoa yếu mềm này không đủ dai dẳng như những tinh tú đang ngự trị trên cành cao. Tôi cầm bông hoa nhỏ suy nghĩ, liệu tôi với tên giang hồ kia sẽ là hoa rụng hay hoa trên cành?

"Tiểu nha đầu, đang nghĩ cái gì đấy?"

Trần Khang xuất hiện đem theo ly sữa ấm, ngồi xuống cạnh tôi. Anh cũng ngắm nghía bông hoa đào trong nay tôi, lại nhìn ra cây hoa đào nở rộ bên ngoài, yên lặng không nói gì cả. Tôi uống sữa, lại ngắm dung mạo của tiên nhân giáng trần. Phối hợp giữa gam hồng ấm nóng dịu ngọt với sắc đen hắc ám cương nghị là một thể loại cọc cách đến quyến rũ. Trần Khang thơ thẩn vãn cãnh, tôi lại ngơ ngẩn ngắm anh.

"Anh nghĩ chúng mình kéo dài được bao lâu?"

Trần Khang hơn nhăn mặt quay qua nhìn tôi. Biết câu hỏi của mình có chút vấn đề, nên tôi lập tức ngon ngọt xu nịnh. Ai da, thiếu gia này là người rất dễ nổi cáu, nếu tôi để tâm tình anh không tốt, không biết chừng sẽ bị chém chết mất.

"Em không muốn gọi điện về nhà à? Có sắc quên tình sao?"

"......."

Anh cũng tự tin thái quá đi!! Tôi lưỡng lự. Thật ra tôi vẫn còn khá giận bố, bảo gọi điện về cũng có chút miễn cưỡng. Song vẫn bị anh thuyết phục, bèn cầm điện thoại lên báo cho mẹ một tiếng. Mẹ nhất quyết muốn biết tôi đang ở đâu, tôi lại không thể nói. Hai mẹ con đang bịn rịn, lại có giọng thanh niên cao vút xen vào.

"Tiểu An, em ở đâu? Có biết anh lo thế nào hay không? Còn không mau về nhà, em muốn anh chết đi mới vừa lòng à?"

Tôi nghe Tô Huy Vũ kêu gào có chút buồn cười, bèn khúc khích vài tiếng. Anh ấy vẫn đúng là rất đáng yêu! Chứ không như kẻ mặt than u ám đang bóp lấy tôi...... Tôi khoan dung nhìn anh một cái, biểu hiện ghen tuông cũng thú vị lắm. Tôi khéo léo dập máy, Tô Huy Vũ cũng không tha mà than vãn thêm vài tiếng nữa.

Quẳng điện thoại sang một bên, tôi lập tức tỏ ra vênh váo, trợn mắt xem Trần Khang khó nhọc kiềm chế cơ mặt.

"Ai đấy?"

"Anh trai em."

"Em không có anh trai."

"Anh kết nghĩa."

"Ai cho phép?"

Tôi bật cười thành tiếng. Đến đứa trẻ con ghen cũng không có ấu trĩ như anh! Tôi sán đến người đàn ông đang lửa giận đùng đùng, cười cười.

"Em thề, bọn em không có gì hết. Thậm chí anh ấy còn có mối tình đầu đẹp như mộng không dám quên, sao em dám chen vào chứ?"

Anh có vẻ bớt giận, cơ thể cũng mềm mại hơn phần nào. Nhưng mà khẩu khí vẫn khó chịu như thế.

"Còn kể cho nhau nghe về mối tình đầu, biết bao giờ em thành mối tình hai của người ta."

Tôi cắn một cái lên cái má đang phồng ra của người nọ. Anh lại ngỡ ngàng trừng tôi, lấy tay ôm má.

"Trần công tử, em đảm bảo không có chuyện đấy. Thỉnh công tử bớt giận! Đừng cau có nữa xấu quá."

Cuối cùng khuôn mặt hắc ám cũng dãn ra. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, gật gù, vỗ vỗ cái đầu nhỏ ngọ nguậy trong lòng mình. Cảm giác giống như tôi là con cún nhỏ được thưởng, được cưng vì vừa làm chủ thỏa mãn vậy. Nếu khoảnh khắc tươi đẹp như thế này cứ tiếp diễn thì có phải tốt biết mấy không?

"Cơ mà.... Có một lần, em gọi điện cho anh.... Có một cô gái nào đó........"

Tôi nhớ đến lần đó, âm thanh phóng túng của người phụ nữ dần tái hiện rõ nét. Hai má tôi nhanh chóng đỏ bừng. Lại đưa mắt nhìn Trần Khang, anh đang khó nhọc nén cười. Tôi thật sự không hiểu, có gì hài hước sao?

"Là Thiên Ân. Anh để quên máy ở phòng cô ấy. Lúc đó hình như cô bé lại.....lên cơn đau, nên âm thanh có chút lộn xộn..."

"Lên cơn đau?...."

"Bệnh tim của cô ấy."

Tôi ngớ ra. Thì ra mọi chuyện là như vậy. Bỗng dưng tôi thấy khá nhớ Thiên Ân, cô ấy chắc chắn chịu rất nhiều khó khăn. Nếu tôi được ở bên bầu bạn với cô ấy thì tốt biết bao. Nhưng sự thật là tôi không hề muốn quay lại diễn tiếp vở kịch ấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hệ