Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 18

Hơn một tuần tôi sống và học ở môi trường mới đã dần mất đi cảm giác lạ lẫm. Chỉ có điều tôi không thể thoải mái như xưa. Bạn bè là thế mạnh của tôi, vậy mà đến giờ này tôi vẫn chưa tìm thấy bằng hữu đích thực.

Như thường lệ, vào giờ giải lao, tôi mò ra sân ngồi một mình. Trong trường có trồng một cây đào. Sắc trời sắp vào xuân, trên cành cây cũng đã có chồi có nụ. Chẳng bao lâu nữa sân trường sẽ rợp bóng hồng của tán cây ngọt ngào này thôi.

Tôi dựa vào thân cây xù xì, lôi điện thoại ra nghịch. Trong những ngày qua, tôi chán nản và điên loạn đến độ nhắn tin không ngừng nghỉ. Bất kể có chuyện gì tôi cũng kể cho Tiểu Quân, rồi như ma xui quỷ khiến mà đồng thời gửi luôn cho Trần Khang. Nội dung gửi cho hai người tương đối giống nhau. Chỉ có điều, gửi cho Tiểu Quân sẽ có hồi đáp, còn gửi cho Trần Khang là một đi không trở về. Tôi chầm chậm mở hộp thư đầy ắp mà tôi đã gửi anh ta.

[Anh không nhắn lại tức là anh không cấm em nhắn. Vậy mỗi ngày em đều nhắn cho anh.]

[Hôm nay em ngủ gật trong lớp mà không bị ai phát hiện. Giỏi quá!!! .... Cơ mà em ngủ quên ăn trưa luôn..... Đói quá, em đi ăn đây! :>]

[Em vẫn chưa có bạn.. Hình như người ta thích mấy kẻ năng động, em thì đần quá?? :(((( Em buồn lắm, chả có ai chơi cả!]

[Em không muốn đi học nữa! Em bị bắt nạt T~T. Chúng nó nói em yếu như sên không đủ tư cách vào trường này, rồi lôi em ra đánh nhau một trận. Em thua! Đau lắm....]

[Bố phát hiện em nhắn tin cho anh liền cấm túc em hai ngày. Còn tịch thu cả điện thoại :'(((. Không có em tâm sự mấy ngày chắc anh buồn lắm hả?? Không sao em đã quay lại rồi đây hehe :D]

Ngày qua ngày đều kể cho Trần Khang một câu chuyện của bản thân. Nhưng khi bạn là một nghệ sĩ mà không ai đoái hoài đến tác phẩm của bạn thì cảm giác vô cùng hụt hẫng đau khổ. Tôi muốn khóc thét khi nhìn đống tin nhắn tôi đã gửi. Hành động dù biết là ấu trĩ vẫn không hãm lại được.

Đang ngẩn tò te suy nghĩ, bỗng quả bóng rổ từ đâu tới phi thẳng vào mặt tôi. Tôi loạng choạng ôm mặt đứng bật dậy tìm kẻ vừa ám sát mình. Mặt trời bị bóng hình ai đó che khuất, phản chiếu lại cái dáng cao cao khỏe khoắn.

"Không sao chứ!"

Tôi nheo mắt nhìn người trước mặt. Đây là giáo viên thể dục trường tôi mà?! Người này còn khá trẻ, chắc chỉ hơn tôi tầm hai ba tuổi. Nghe học sinh nói thầy là quân nhân, quen biết gì đó với hiệu trưởng nên được mời về làm giáo viên thể thao. Không chỉ là một thầy giáo giỏi chuyên môn, người này còn giỏi cướp đi trái tim của mấy cô nữ sinh mơ mộng.

"Em.... Em không sao!"

"Tôi xin lỗi, không để ý có người."

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại. Thì ra mình đang ngồi cạnh sân bóng rổ. Chọn nơi thả tâm hồn không đúng chỗ, nhận hậu quả cũng không có gì sai. Trong ánh chiều tà, má tôi bị nắng nhuộm đỏ. Mắt tôi long lanh nhìn người trước mặt. Cuộc đời tôi quá ư là may mắn, mới mười bảy cái xuân xanh đã gặp được hai soái ca ngôn tình. Thầy thể dục đẹp trai quá! Nhưng có đẹp bằng tên xã hội đen nào đó không nhỉ?

Tối hôm đó tôi hí hửng kể lại Tiểu Quân nghe về thầy thể dục đẹp trai lai láng nhân phẩm tốt đẹp. Tôi say sưa nhiệt huyết bao nhiêu, con bạn kia lại khô khang buồn tẻ bấy nhiêu.

"Chứng cuồng trai lại phát tác rồi hả cô nương? Còn nhắm đến cả Thầy mình nữa?"

"Thôi nào, người ta đẹp lắm luôn đó. Tính tình cũng tốt bụng nữa. Tao đảm bảo mày gặp thầy ấy cũng sẽ thích ngay ấy mà!"

Nó cười nhạt một riếng rồi lại lên lớp tôi.

"Ừ. Cứ đẹp trai và tốt bụng như anh Trần Khang í, giúp mày thành ra nông nỗi này. Tao đánh giá cao quan điểm về đẹp trai và tốt bụng của mày đấy."

Rõ ràng nó đang cạnh khóe tôi đây mà. Trước đây khi ở nhà Trần Khang tôi gọi điện cho nó đều bô bô khen anh ta. Con nhỏ cứ tưởng anh ta tốt thật. Đến lúc tôi quay về với thân thể tàn tạ, nó xuýt nữa cầm cao dao gọt táo đi chém anh ta. Rồi bây giờ hễ tôi có nhắc đến hai chữ Trần Khang, nó lại lập tức nổi khùng.

Tôi trầm ngâm nghe nó giáo huấn. Kể cũng không sai. Tôi không nên nhìn vẻ ngoài mà đoán nội tâm. Biết đâu khoác trên mình bộ cánh hào nhoáng, nhưng bên trong lại chỉ là con bọ bẩn thỉu. Giống như ai kia rõ ràng là dân giang hồ chỉ biết dùng vũ lực không coi đạo lí ra gì, vẫn có ngoại hình của một vị "chủ tịch trường".

"An, tao nói mày nghe. Đừng có tin vào ai mà cũng đừng bảo người ta tin mày. Đứng tốt với người ta cũng đừng đòi ai tốt với mày. Đầu óc mày không thông minh như người thường, tốt nhất chỉ nên sống vì bản thân thôi. Biết chưa?"

"Dạ sư phụ, đồ đệ rõ rồi!"

"Ngoan. Ta đi tu luyện đây. Ngươi mau biến đi"

"Con ranh....."

Cuộc trò chuyện kết thúc. Tâm trạng tôi cũng có phần phấn khởi hơn. Cầm điện thoại lại băn khoăn, không biết có nên nói cho Trần Khang một câu "Hôm nay em nhìn thấy thầy thể dục XỊN. Siêu cấp đẹp trai luôn!" hay không. Tự dưng cảm thấy gai gai người. Thứ linh cảm kì lạ cho rằng, khi tôi nói cho Trần Khang điều này, Thầy thể dục sẽ....gặp chút khó khăn???? Tôi lăn lộn trên giường, cuối cùng lăn xuống dưới nền nhà đánh tiếng long trời lở đất.  Cơn đau từ cánh tay bó bột truyền đến, tôi bừng tỉnh, thu dọn đồ đạc chui vào đi tắm.

Mấy hôm sau có tiết thể dục. Nhưng tiếc thay người chịu trách nhiệm bộ môn này ở lớp tôi lại là người khác. Tôi ghen tị nhìn sang lớp bên cạnh được Thầy Đẹp Trai giáo huấn. Người đâu mà vừa đẹp vừa giỏi vừa hiền. Học sinh có tập sai một chút cùng lắm là chống đẩy, chứ không như quái thú lớp tôi bắt người ta chạy mấy chục vòng sân trường. Ác mộng quả nhiên là ác mộng. Vừa nghĩ đến ông thầy đã réo tên tôi bắt đi chạy 20 vòng. Tôi ôm cánh tay băng bó dày cộp chạy quang, thật muốn lấy nó đập vào đầu ông giáo viên này.

Tôi chạy ngang qua lớp bên kia, mắt nhanh chóng tìm người nào đó. Cũng không ngờ khi tôi tìm được, lại thấy người ta đang nhìn mình. Tôi đỏ mặt quay đi, cảm giác như Thầy ấy vẫn đăm đăm dõi theo. Bây giờ 20 vòng chạy chính là địa ngục, vừa tốn sức vừa bị ai đó nhìn đến xuyên thủng cả người.

Hết giờ, lớp giải tán, tôi vẫn chưa chạy xong. Khi giáo viên bộ môn đi khỏi, tôi liền đổ rầm xuống đất, thở hồng hộc. Bỗng có chiếc khăn trắng tinh được đặt vào tay tôi. Tôi ngước lên thì thấy khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của Thầy Đẹp Trai.

"Em yếu thật đấy. Mới chạy có mấy vòng đã mệt thế này, làm sao thi được vào trường quân đội?"

Tôi há hốc mồm, tay lau mồ hôi cũng dừng lại. Cho em xin! Ai nói với thầy em thi trường quân đội? Em là thi ngành báo chí a. Mấy trò bắn súng leo rào em không có hứng thú.

"Tôi là Vũ. Tô Huy Vũ!"

Thầy đưa tay ra, tôi rụt rè bắt lấy. Ngay sau đó nhận được ánh nhìn trìu mến và cái mỉm cười rạng ngời. Tim tôi đập liên hồi, miệng ú ớ.

"Em là Vũ Thiên An.."

"...... Cái... Cái gì cơ?"

"Tên em là Vũ Thiên An"

Tôi nhắc lại, mặt sa sầm nhìn người trước mặt. Tại sao thầy ấy lại ngạc nhiên? Tại sao biểu cảm này lại hoàn toàn trùng khớp với tên giang hồ kia? Tôi vô thức lùi lại một chút.... Không lẽ đây lại là tên xã hội đen nào khác muốn bắt tôi đi sao? Tôi vội vàng định bỏ chạy, thì lại nghe thầy Tô lên tiếng.

"Lát nữa tan học có thể gặp tôi không?"

Đầu tôi như trái bom nổ tung. Thôi đúng rồi! Tên này cũng là phần tử khủng bố muốn uy hiếp tôi rồi! Tôi lau mồ hôi, gật đầu. Nhưng sâu trong bộ óc đã lên một kế hoạch hoàn hảo. Tôi chấp nhận không có nghĩa tôi phải làm. Lời hứa đề ra là để phá vỡ. Tôi ba chân bốn cẳng chạy về lớp, lo lắng tột độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hệ