Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 15

Từ hôm đó, tôi ngoan ngoãn ở lại nhà họ Lôi, diễn tốt vở kịch của mình. Nguyên ngày đầu tiên Trần Khang ở lại đó với tôi, giúp tôi thích ứng. Tối, lạ nhà tôi không ngủ được, lăn lộn mãi cũng không thể chợp mắt. Tôi quyết định đi ra ngoài hít thở một chút. Nhưng tôi lại quên mất bây giờ là mùa đông, ra ngoài chỉ tổ cảm lạnh. Nên đành ngồi lại trong phòng, dở sách vở ra đọc một chút, cũng lâu lắm rồi không ngó ngàng gì đến.

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Quái lạ, gần mười hai giờ đêm rồi, còn ai thức nữa sao. Tôi mở cửa, chị giúp việc đưa cho tôi một túi thuốc.

"Cái này cậu Khang gửi em. Xin lỗi nếu phá giấc ngủ, tại cậu ấy bắt chị đem lên luôn bây giờ."

Tôi dở túi thuốc ra, đều là thứ trị bong gân. Tôi bỗng cảm thấy xúc động, bất giác muốn gặp anh ta một chút. Nhưng chị giúp việc lại nói, anh ta đưa cho chị gói thuốc liền về luôn rồi. Tôi ngậm ngùi đem bọc thuốc vào trong phòng, thất thần ngồi trên giường.

Trần Khang, vẫn luôn lặng lẽ chăm sóc tôi như thế. Những thứ mà người ta không nhìn ra, thậm chí chính bản thân tôi cũng không biết, thì anh ta lại hoàn toàn thấu được. Tôi ôm bọc thuốc trong lòng, vẩn vơ nhìn quyển sách vừa mở ra. Giống như trang sách bay loạn xạ trong gió, tâm trạng tôi cũng hỗn độn y như thế.

Tôi thỉnh thoảng cũng hay chạy sang phòng Thiên Ân tâm sự với cô ấy. Ông Lôi cũng không quá khắt khe, thậm chí có người bầu bạn với con gái bệnh tật, ông ta cũng vui lòng. Thiên Ân kể tôi nghe nhiều chuyện. Cô ấy có một người mẹ rất xinh đẹp và nhưng suy nghĩ hơi cổ hủ. Dù sao cô ấy cũng vẫn rất yêu mẹ mình. Mẹ cô ấy bỏ nhà cương quyết đi theo bố cô. Lôi Đức Cảnh dù có đuổi đến mấy bà cũng không đi, cuối cùng ông ta lại yêu bà say đắm vì cái tính lì lợm ấy.

Rồi đến cái ngày Trần Khang được gửi gắm đến trước cửa nhà, mẹ cô ấy nghĩ ông Lôi ngoại tình rồi có con. Tình cảm hai người từ từ rạn nứt. Lôi Đức Cảnh là xã hội đen, suốt ngày đi đây đi đó, bỏ bê nhà cửa mấy năm trời. Đến khi trở về cũng đã sau gần chục năm. Mẹ Thiên Ân không chấp nhận, đẻ một đứa con níu chân chồng.

Quả nhiên có tác dụng, Lôi Đức Cảnh từ đó ít đi hẳn, ở nhà chăm sóc vợ con. Ông ta dồn toàn tâm toàn ý vào Thiên Ân, không để tâm nhiều đến thằng con nuôi kia nữa. Nhưng may mắn cũng chỉ mỉm cười với họ ít lâu, rồi tử thần cũng cướp đi sinh mệnh người mẹ với quả tim nhiễm bệnh, lại còn di truyền sang cả cô con gái xinh xắn nết na.

"Sau khi mẹ mất, bố muốn tìm người phụ nữ khác nhưng Trần Khang không cho. Xem ra anh ta cũng có chút tốt bụng mà nghĩ tới tôi. Nhưng bố không nghe lời đi dao du với ngững người đàn bà đủ thể loại. Cuối cùng vẫn chẳng yêu ai như yêu mẹ, nên lại tay trắng trở về. Tôi cũng không biết nên thương hay nên giận ông."

"Chị và Trần Khang..."

"Hơn nhau gần chục tuổi, chẳng mấy thân thiết. Trước tới giờ gặp nhau cũng chỉ vài lần, đến mặt anh ấy thế nào tôi cũng chưa thể hình dung ra."

Còn tôi lại nhớ rất rõ. Khuôn mặt khôi ngô, lúc tức giận hay cợt nhả thì rất đáng ghét, nhưng khi thâm trầm buồn bã lại rất phong lưu. Tôi ngơ ngẫn nghĩ về hình bóng ai kia, trong lòng được một phen xáo động.

Cái ngày mỗi tháng một lần lại ập đến. Tôi nằm co quắp trên giường, bụng dưới như bị lửa đốt, vừa đau vừa nóng. Tôi nằm lì trên giường không chịu ra khỏi phòng. Cũng vừa vặn là ngày bác sĩ đến thăm bệnh cho Thiên Ân và các huynh đệ trong Bang của Lôi Lão đại tụ họp, tôi đằng nào cũng phải trốn trong phòng. Sau vụ tạo phản bị Trần Khang phát hiện, Lôi Đức Cảnh quyết định không để lộ tôi ra ngoài cho dù với người trong Bang.

Tôi đang thở không ra hơi nhăn nhó trong chăn thì có người gõ cửa. Tưởng chị giúp việc lên đưa đồ ăn nên tôi bảo chị vào tự nhiên. Nào ngờ đó lại là kẻ xuất hiện thì khiến tôi chán nản, vắng bóng lại khiến tôi bấn loạn.

Trần Khang chầm chậm bê khay thức ăn đặt lên bàn, rồi cầm cốc nước đến bên giường. Tôi lồm cồm bò ra, đón lấy cốc nước. Hơi ấm của thứ chất lỏng bên trong sưởi ấm bàn tay tôi. Tôi uống một ngụm trà gừng ấm áp, cảm giác khó chịu dưới bụng cũng vơi dần. Trước đây ở với anh ta, ngày tôi đến kì cũng là anh ta pha trà gừng cho. Cũng không ngờ anh ta còn nhớ ngày tôi bị mà đem thứ nước này lên.

"Anh nhớ...à??"

"Tôi đâu ngốc như em."

Đấy nói có sai đâu, cứ thấy mặt là khó chịu. Tôi tu hết cốc trà đã đỡ hơn rất nhiều, liền ra ăn cơm.

"Chân hết đau chưa?"

"Hết rồi!"

"Sống đã quen chưa?"

"Cũng tàm tạm."

Anh ta ngừng một lúc. Tôi thấy không có động tĩnh gì, lại cảm nhận luồng khí lạnh lan tỏa. Tôi nuốt nốt chỗ thức ăn xuống dạ dày, ngước lên nhìn anh ta, cười thật tươi.

"Anh sống tốt chứ hả?"

"Không tốt."

Tôi ngớ người. Cũng may vừa nuốt thức ăn xuống, không thì tôi đã phun ra ngoài mất rồi.

"Sao lại không tốt?..."

"Đi giải quyết mấy tên phát hiện ra em. Lặn lội sang tận Đài Loan chém giết. Quay về cũng không ai cảm ơn.."

"....Cảm ơn!"

"...."

Nét mặt hắc ám dãn ra, Trần Khang thở dài. Lấy tay xoa xoa thái dương, anh ta trèo lên giường tôi, thản nhiên đề nghị.

"Tôi ngủ một lát. Tí nữa gọi tôi dậy."

"Là bao giờ?"

"Bao giờ em muốn."

Nói thật thì...tôi muốn ngay bây giờ tống cổ anh ra, vậy có phải phép không? Đương nhiên là không, và tôi cũng chẳng dám nói. Vì thế tôi ngồi im trên ghế, vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngó lên đống hình thù trên giường đang ngáy khe khẽ. Xem ra anh ta mệt thật.

Tôi mon men đến gần con sư tử đang say giấc. Lâu ngày không gặp, anh ta gầy đi rất nhiều. Râu ria cũng lún phún dưới cằm. Nhưng mà tôi thích như thế này hơn, trông đầy vẻ phong trần bụi bặm. Có điều, anh ta cứ đẹp như vậy mà khắc ghi vào trong tâm trí tôi, chỉ sợ không có đường xóa bỏ. Tôi nửa nằm nửa ngồi bên giường ngắm anh ta ngủ.

Trong cốc trà gừng anh ta có thả thêm vài cánh hoa, tôi vớt ra đặt lên môi mỏng của người đàn ông. Hành động này không được tôi suy nghĩ nhiều cho lắm, tự ý làm. Khi ngón tay tôi vừa chạm vào môi anh ta, lại nhớ đến cái lần anh ta hôn tôi đầy bạo lực, tự dưng cảm thấy cánh hoa nhỏ này sẽ bị gặm nát sớm thôi. Tôi thơ thẩn nhìn. Một cánh hoa nhẹ nhàng mềm yếu, một đôi môi nóng bỏng cương nghị. Hai thứ đối lập, nhưng thực chất lại rất đẹp đôi.

"Khang, bao giờ tôi mới được tự do?"

"Thiên Ân có khỏe lại không?"

"Tôi nhớ bố mẹ lắm. Nhớ cả bạn tôi nữa."

"Tôi cũng nhớ.....anh....!??"

Tôi độc thoại một mình, người đàn ông trên giường vẫn ngáy đều đều. Tôi buồn rầu rũ mi mắt. Đột nhiên thấy thứ gì đó thò ra trong túi quấn anh ta, tôi tò mò ngó. Rồi cánh tay tọc mạch lôi cái thứ đó ra ngoài.

Đó là một bao nilon, bên trong có chứa thứ dạng bột màu trắng. Đầu óc tôi loạch xoạch hoạt động. Nghĩ tới nghĩ lui, dù không muốn tin đi chăng nữa, tôi vẫn toát mồ hôi mà nghĩ đến một thứ duy nhất: Ma Túy.

Chân tay tôi run rẩy, cả người đông cứng. Đúng lúc đó Trần Khang hé mắt. Nhìn thấy tôi mặt mày tái mét, anh ta hốt hoảng bật dậy.

"Thiên An, em làm sao đấy? An......"

Trong khi bị anh ta ra sức lay hai bả vai, bàn tay tôi cũng vô lực. Bịch nilon nhỏ tuột khỏi lòng bàn tay rơi xuống đùi anh ta. Trần Khang nhìn vật thể đó, lại nhìn sang tôi, ánh mắt hỗn loạn.

Đầu óc tôi lúc này hoàn toàn u mê. Phải rồi, tôi tưởng anh ta là ai chứ? Soái ca ngôn tình gia thế đồ sộ nhân cách tốt đẹp? Không phải, đây là tên xã hội đen, là kẻ gieo rắc tệ nạn cho nhân gian. Thuốc lắc, ma túy...ha...có là gì? Tôi nửa cười nửa khóc nhìn anh ta.

"An, anh..."

Trần Khang nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi. Tôi lập tức kinh sợ rụt lại. Bàn tay nhơ bẩn ấy, tôi không muốn anh ta chạm vào người tôi. Tôi vùng khỏi, vội vã đạp rung cửa chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hệ