Chương 3:
Tại phòng hiệu trưởng.
-Xin chào , em tên Phạm Ngọc Băng -Phạm Ngọc Băng có chút ngập ngừng vì tiếng anh là môn nó tệ nhất.
- Chào em , đây là một trường học dành riêng cho người Việt Nam sang đây học nên không cần nói tiếng Anh đâu - Hiệu trưởng mỉm cười khi nhìn thấy Phạm Ngọc Băng
Phạm Ngọc Băng thở phào nhẹ nhõm và thầm cảm ơn ông trời đã cứu vớt nó lần hai , và sau khi nghe phần giới thiệu về ngôi trường Royal của ông hiệu trưởng thì nó cũng đã hiểu chút ít nên trong lòng nó nửa cảm phục về sự nổi tiếng của ngôi trường nửa lo sợ vì sức học của Phạm Ngọc Băng nó chỉ ở mức trung bình, học ở lớp E hay lớp F thì may ra ,nhưng rồi tiếng của ông hiệu cắt ngang dòng suy nghĩ của nó :
- Với sức học của em thì chỉ có thể học lớp E nhưng vì nể tình ba của em tôi sẽ cho em học lớp B - Hiệu trưởng nhàn nhạt nói .
- Em cám ơn thầy - Phạm Ngọc Băng không giấu được sự vui vẻ nói.
- Không cần cám ơn tôi đâu, em chỉ cần đi thẳng và quẹo trái là tới lớp ,có cô Mai giáo viên chủ nhiệm của em đang đứng đợi em ở ngoài cửa đó
-Dạ - Nói rồi nó phóng thẳng ra cửa ,đi thẳng đến trước cửa lớp.
Cô giáo bước vào lớp với vẻ mặt điềm tĩnh hơn bao giờ hết, cô dùng ánh mắt * hiền từ * có sức sát thương có thể tiêu diệt bất-kì-thành-phần- gây-rối nào , khi xác định không ai náo loạn , cô mới lên tiếng :
-Hôm nay chúng ta có một học sinh mới ,các em hãy cố gắng giúp đỡ bạn ấy nhé - Nói rồi cô nhìn về phía cửa nơi nó đang đứng gọi nó vào - Vào đi em.
- Xin chào mình tên là Phạm Ngọc Băng , rất vui được làm quen - Nó hoàn thành bài giới thiệu chán đến phát ngất của ba nó soạn ra dài ba trang nhưng lại được nó tóm gọn trong vòng chưa đầy ba giây .
-Được rồi , em hãy tìm chỗ ngồi cho mình ...
Phạm Ngọc Băng chẳng buồn nhìn xung quanh lớp học để tìm chổ mà cứ theo thói quen của mình nó đi đến chiếc bàn cuối lớp nơi gần cửa sổ , ở phía bàn trên có một cô gái trông khá nhỏ con nhưng lại rất dễ thương , nhỏ quay xuống bắt chuyện với nó :
-Chào cậu, tớ là Anh Thư rất vui vì được gặp cậu - Anh Thư vui vẻ giới thiệu về bản thân của mình.
- Tớ là Phạm Ngọc Băng ,rất vui được gặp cậu ~_~ - Phạm Ngọc Băng nhàn nhạt đáp .
-Vậy kể từ bây giờ hai chúng mình là bạn nhá
- Cũng được thôi.
-Thật hả ?- Anh Thư nhảy lên vì vui mừng khiến cho cả lớp nhìn nhỏ như người ngoài hành tinh vừa đáp xuống trái đất..... và nhỏ chỉ biết cười trừ và ngồi xuống tiếp tục cuộc cách mạng tám về cuộc đời gian truân của nhỏ cho Phạm Ngọc Băng nghe
Về phần Phạm Ngọc Băng thì chỉ biết bịt tai lại và cầu mong một cái đĩa bay nào đó đáp xuống trái đất và rước nhỏ đi cho yên tĩnh lỗ tai .
-----------tùng tùng tùng ----------
Cuối cùng cũng đã đến giờ ra chơi, bây giờ trong đầu Phạm Ngọc Băng chỉ nghĩ đến việc ăn thật nhiều và đánh một giấc thật ngon tại sân thượng để bù cho khoảng thời gian thần thánh mà con bạn mới quen ban cho nó.
- Hambơgơ,bánh mì ,snack,kẹo..... chắc đã đủ cho giấc ngủ trưa của mình rồi nhỉ ? - Nó vừa đi lên sân thượng vừa lẩm bẩm,nhưng khi đi đến nơi thì cánh cửa đột ngột mở ra ,do không kịp phản ứng nên nó buông túi đồ ăn ra và bám vào bất cứ thứ gì có thể bám được để có thể giữ thăng bằng , và một tiếng nói quen thuộc vang lên:
- Cô tính ôm tôi đến bao giờ nữa hả ? - Khi nó nhìn lên thế là mắt chạm mắt . Khi nhìn cậu ở cự li gần khiến cho nó có cảm giác quen thuộc cái ánh mắt màu bạc đượm một chút buồn ,khiến cho trái tim nó thổn thức những suy nghĩ về " Lê Hoàng Lâm "cứ hiện lên trong đầu Phạm Ngọc Băng nhưng rồi giọng nói của cậu thanh niên vang lên khiến nó phải tỉnh lại:
-NÀY TÔI HỎI LÀ CÔ ÔM ĐỦ CHƯA ?- Lê Hoàng Lâm gằn từng chữ
-Tất cả là tại cậu nên tôi mới bị rớt túi thức ăn , vậy mà cậu còn lớn tiếng với tôi sao,mà hình như cậu là tên ác ma hồi sáng đúng không,sẵn đây tính sổ luôn hai vụ quá tiện luôn - Nói rồi Phạm Ngọc Băng săn tay áo chuẩn bị đánh hắn.
- Tôi không rãnh - Nói rồi Lê Hoàng Lâm đi mất bỏ lại nó với cái đầu như muốn bốc khói . Nhưng rồi Phạm ngọc Băng đã rơi vào trạng thái suy nghĩ bâng quơ lúc nào không hay ,mặc kệ mọi thứ xung quanh Phạm ngọc Băng đi mãi trong vô thức và nó ra phía sau trường từ lúc nào chính nó cũng không biếtl .
- Áaaaaaaaaa - Tiếng la thất thanh của nhỏ vang lên
- Này cô em, có la khan giọng thì chẳng ai tới cứu đâu
-Nhưng tôi vẫn thích la đó làm gì được nhau - Nhỏ nhìn quanh một lúc thì phát hiện ra nó
-Gezzzz tùy cô em thôi cứ la thoải mái miễn làm bọn anh vui vẻ là được
- Vui vẻ này - Nhỏ đá vào chân tên cầm đầu sau đó lợi dụng sơ hở chạy ngay lại chổ Phạm ngọc Băng
- Tiểu Băng của lòng tui đây mà . Đến để cứu tui hả - Nhỏ nắm lấy cánh tay phải của nó.
-Tôi đi ngang đây thì nghe tiếng la trong veo của cậu nên ghé vào xem thôi - Nó cười mỉa
- Xớ , tại người ta sợ mà - Nhỏ nhìn nó với ánh mắt cún con - Hehe ,vậy bạn hiền sẽ giúp tôi chứ
- Chà chà , cô em dẫn theo cả bạn đến để góp vui à
- Còn lâu - Nhỏ đưa lưỡi ra chọc tức đám người kia
-Mấy người ồn ào chết đi được , đang lúc tôi ngứa tay hay tôi tặng cho mấy người dịch vụ xoa bóp miễn phí nha-Nói rồi nó tiến lên đấm thẳng vào mặt tên thủ lĩnh,đồng thời một tay đấm và một tay đá vào mặt hai tên đang đứng bên cạnh,và cũng không quên khom người xuống né đòn của mấy tên còn lại ,cứ như vậy cho đến 10 phút sau thì 7 tên côn đồ đã bị nó hạ đo ván , khi nó bước ra về thì ...
- Tiểu Băng của lòng tôi ơi , cám ơn mày nha . Vì đã cứu một mĩ nhân như tao . Nói thiệt với mày nghe thật ra tao đâu có muốn mình đẹp và có dáng vấp như người mẫu đâu tại ......
- Nhìn mặt mày tao thấy giống hoa hậu I rắc hơn nên qua bên đó mà phát huy chắc chắn sau này mày sẽ nổi tiếng toàn thế giới .....
- Chắc chắn ta sẽ xem xét lời đề nghị của mày . Mày nghĩ khi tao qua đó thì ta nên đặc nickname gì nhỉ ?
- Hoa hậu đánh bom liều chết Trần Anh Thư , một khi đã nói thì bom đạn sẽ nổ loạn xạ ...
- Ừ tao sẽ....-. Sau một hồi phân tích tình hình thì nhỏ cuối cùng cũng nhận ra mình bị nó troll ..... và nó thì đang cười bán sống bán chết . Thế là hai cô gái trẻ chơi trò đuổi bắt cả buổi chiều rất vui vẻ nó chạy nhỏ đuổi , trong rất và lẽ dĩ nhiên là nó không biết rằng , có một người đang nhìn nó từ trên sân thượng từ rất lâu ....
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro