Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1

Vào 10 năm về trước,tại trường tiểu học Hoa Hoa ,lớp 2B:

"Này Mập, làm bài tập cho tôi!"  Phạm Ngọc Băng ra lệnh với giọng điệu vô cùng hách dịch , trong khi mắt thì vẫn luôn dán vào màn hình điện thoại , chẳng quan tâm rằng đối phương có đồng ý hay không .

"Cho mình xin lỗi nha Sâu ,mình vẫn chưa làm bài tập của mình, nên mình không thể làm cho cậu được " Lê Hoàng Lâm kẻ được gọi là mập đáp với giọng vô cùng nhỏ giống như  sợ bị Phạm Ngọc Băng nghe thấy, bản thân không tự chủ được liền nhích ra xa Phạm Ngọc Băng một chút.

"Cậu làm cho tui trước đi ,của cậu làm sau cũng được " Lần này thì Phạm Ngọc Băng không những không tức giận mà ngược lại còn nói với giọng điệu nhờ vả , khiến cho tên Mập Lê Hoàng Lâm sợ hãi không thôi , từng miếng mỡ trên người cậu không hiểu sao lại nóng lên , khiến cho toàn thân cậu đổ đầy mồ hôi dù trong phòng có máy lạnh .

"Nhưng hôm nay là hạn chót rồi,cô bảo nếu mình không làm thì sẽ mời phụ huynh tớ " Lê Hoàng Lâm đáp với giọng như sắp khóc đến nơi rồi , áp lực từ hai phía giữa cô và Phạm Ngọc Băng gần như lớn đến nổi sắp đè chết cậu và đám mỡ xinh xẻo trên người của cậu rồi , xin ai đó hãy  cứu cậu khỏi đám rắc rối này đi o(〒﹏〒)o

"LÀM CHO TÔI NGAY (`皿'#)! " Phạm Ngọc Băng giận dữ, đập bàn, gằn từng chữ bảo, như thể nó sẽ lập tức đánh cậu nếu cậu dám từ chối .

"Được.. Được mình làm mà "Lê Hoàng Lâm cuối cùng cũng chịu khuất phục trước tư bản gian ác mang tên Phạm Ngọc Băng , cậu thật sự không thể làm gì khác ngoài khuất phục, khuất phục, và khuất phục nhỏ .

Còn về phía Phạm Ngọc Băng thì vô cùng hài lòng với đàn em mình vừa mới thu nhận này, nhớ ngày đầu tên này đến lớp , còn chẳng có ma nào thèm để ý đến cậu ta , chỉ một mình cậu ta thu mình ở nơi góc lớp trông thật  tội nghiệp. Thế là đại tỷ đại nhân đại lượng của chúng ta đã quyết định thu lưu tên nhóc đáng thương này, để cậu ta ngày ngày làm chân sai vặt của nhỏ cũng tốt , tốt hơn là cứ chui đầu vào một xó .

Cuối cùng tiếng trống báo hiệu vào tiết học đã bắt đầu, tiếng trống kéo theo nỗi sợ hãi và đánh dấu tấm bi kịch của Lê Hoàng Lâm sắp bắt đầu, quả thực cậu đã dành hết thời gian của mình để làm bài tập cho Phạm Ngọc Băng nên không thể nào làm bài tập của mình được , và chuyện hiển nhiên là đây , không phải là lần đầu tiên cậu bị phạt vì không làm bài tập :(((( 

Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến , bước chân cô chủ nhiệm dừng ngay tại bàn của Lê Hoàng Lâm , với sắc mặt giận dữ :

"Hoàng Lâm à , đây là lần thứ mấy em quên làm bài tập rồi hả ? Mau lập tức đi ra hành lang chịu phạt, cuối giờ mời phụ huynh đến phòng giáo viên gặp tôi! " Cô vừa dứt lời thì lập tức cuối lớp lại có một cánh tay giơ lên để xin ý kiến.

"Cô ơi, nếu phạt thì hãy phạt em nữa vì em đã lấy 

Lê Hoàng Lâm lủi thủi từng bước chân ra đến cửa lớp, bỗng Phạm ngọc Băng cất tiếng nói :

- Thưa cô , là em không làm bài tập nên đã đổi tập của bạn Lâm nên cô đừng phạt bạn ấy,mà người cô nên phạt là em.

-Dù là vậy , nhưng Lâm vẫn có lỗi nên hai em ra hành lang chịu phạt đi -Nó và cậu cùng nhau đi ra hành lang chịu phạt nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ.

-Này Sâu,sao cậu lại nói giúp cho tôi thế- Lê Hoàng Lâm chớp chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn nó đầy nghi hoặc .

-Vì tôi không muốn mắc nợ thằng mập như cậu -  Phạm Ngọc Băng lại giở giọng hách dịch.

- Tôi vui lắm,cám ơn vì cậu đã nói giúp cho tôi, cậu thật tốt bụng- Nói rồi Lê Hoàng Lâm nở một nụ cười tươi sáng chói khiến cho  Phạm Ngọc Băng vô thức đỏ mặt,rồi quay sang chổ khác , thật là , tên mập này rõ là xấu xí thế nhưng không hiểu sao nụ cười của cậu lại đẹp đến thế

-Mới giúp có chút xíu , mà cậu đã vui như sắp khóc , đúng là cái đồ ẻo lả chuyên bị bắt nạt - Phạm Ngọc Bằng khịt mũi nhìn Lê Hoàng Lâm với ánh mắt khinh thường .

-Nhưng nếu có cậu bảo vệ tôi thì sẽ không còn ai dám bắt nạt tôi nữa - Tiếp tục là nụ cười chói chang như ánh nắng mùa hạ của Lê Hoàng Lâm khiến cho trái tim của Phạm Ngọc Băng suýt tan chảy

- Ai ... ai nói là tôi sẽ bảo vệ cậu chứ - Phạm Ngọc Băng lại tiếp tục đỏ mặt nhìn về phía Lê Hoàng Lâm , còn cậu chỉ biết cười .



Tại một góc nào đó của sân trường

- Này , mày có phải là thằng Lâm heo thằng chuyên bị một đứa con gái bắt nạt không - Tiểu đầu gấu A

- Chắc chắn là thằng này rồi đại ca, vì trong lớp chỉ có một mình nó là mập nhất - Tiểu đầu gấu B ( au : mập nhất @@ suy nghĩ đơn giản đến đáng yêu :3 )

- Nhìn cái mặt nó là tao không ưa nổi rồi - Tiểu đầu gấu C

- Mấy bạn ơi , mình đói quá mấy bạn cho mình đi mua đồ ăn xong rồi tụi mình nói chuyện sau được không vậy - Lê Hoàng Lâm  nài nĩ

- Mày muốn ăn à , vậy tao sẽ cho mày ăn , tụi bây đưa cho tao cái dĩa cơm đi - Tên đại ca Hứa Hải Phong hất dĩa cơm xuống đất .

- Cơm đó mày ăn đi - Tiểu đầu gấu D

- Nhưng ....

- Sao mày không ăn đi , hay là mày đợi tao đút cho mày ăn - Tên đại ca đạp đầu Lê Hoàng Lâm xuống tại chỗ bãi cơm.

- Dừng lại - Phạm ngọc Băng đang đi tìm  Lê Hoàng Lâm thì bắt gặp cảnh này khiến cho lòng nó trở nên rối bời , tức giận có lo lắng cũng có .

- Ô , thì ra là Sâu , đến tìm tôi có việc gì ? - Hứa Hải Phong nói với giọng vô cùng bình tĩnh nhưng ngững giọt mồ hôi trên trán đang bám đứng cậu , cậu đang sợ hãi , sợ hãi Phạm Ngọc Băng sẽ chán ghét cậu .

-Tìm anh cái con khỉ mốc , thả thằng Lâm ra , sau nàu còn dám đụng đến cậu ta thì đi đường cẩn thận đấy !- Mặc kệ cho cái tên Hứa Hải Phong đang nhìn nó với ánh mắt si ngốc , ánh mắt Phạm ngọc Băng vẫn không đổi nhìn Lê Hòang Lâm :

- Nhưng rõ ràng là em ghét nó lắm mà - Hứa Hải Phong tỏ vẻ khó hiểu .

- Ai nói tôi ghét - Ánh nhìn lạnh lùng của Phạm Ngọc Băng làm cho Hứa Hải Phong thót tim , thật ra cậu chưa bao giờ thấy Phạm Ngọc Băng nghiêm túc như thế này , cậu chỉ muốn làm bạn với Phạm Ngọc Băng nên mới nghĩ ra hạ sách này , nhưng không ngờ chiều hướng lại trở nên xấu đi , khiến cho cậu có chút hối hận .

- Ơ thì tại em hay bắt nạt nó nên tôi tưởng ..... - Hứa Hải Phong chưa nói hết câu đã ôm trọn một cú đá vào bụng của nó .

- Tôi hay bắt nạt cậu ta thì cậu tưởng cậu có quyền đó chắc , trên đời này chẳng có ai được phép bắt nạt cậu ta ngoài tôi hết , nghe chưa ?! - Phạm Ngọc Băng nhấn mạnh âm cuối , cũng không quên lườm mấy người xung quanh nó , rồi lôi Lê Hoàng Lâm đứng dậy .

- Ê mập , cậu còn đứng nổi không ? - Giọng nói của nókhông giấu được vẻ lo lắng

- Tôi ... sợ lắm - Hai chân Lê Hoàng Lâm run cầm cập đứng không vững.

- Đừng lo tớ sẽ bảo vệ cậu - Phạm Ngọc Băng nở 1 nụ cười rồi xoa đầu hắn như thể trời có sập xuống thì cũng chẳng sao cả .

- Leo lên lưng tôi đi , tôi cõng - Phạm Ngọc Băng nhìn Lê Hoàng Lâm với ánh mắt ghét bỏ nhưng vẫn ngồi xuống cho cậu leo lên lưng mình.

- Nhưng tôi ... nặng lắm - Lê Hoàng Lâm nhìn bóng lưng nhỏ bé của Phạm Ngọc Băng ,nói rằng cậu không cảm động vì hành động nghĩ hiệp này thì đảm bảo là giả .

- Nói nhiều!! - Dù cho bước đi những bước đi chập chững như em bé mới tập đi nhưng Phạm Ngọc Băng vẫn kiên trì đưa Lê Hoàng Lâm tới phòng y tế .

Việc tốt này của Phạm Ngọc Băng đã khiến cho chàng mập nào đó quyết tâm sẽ dùng cả đời để báo đáp nó

Không biết từ bao giờ, nhưng dường như không còn ai bắt nạt Lê Hoàng Lâm nữa vì có một cô nàng hung dữ nào đó luôn luôn ở bên hắn không rời nửa bước .

  Dần dần  Phạm Ngọc Băng và Lê Hoàng Lâm  đã trở thành bạn thân lúc nào cũng dính với nhau như sam , do ngày nào nó cũng bắt nạt cậu nên đối với cậu đã thành thói quen : đi học , đi chơi , làm bài tập ..... tất cả đều làm cùng nhau , tình bạn của hai người có thể coi là đẹp , đẹp đến thế, nhưng rồi đến một ngày ...


Tại công viên XX

-Này mập , tôi chán rồi,chúng ta tìm một trò mới để chơi đi - Phạm Ngọc Băng  tỏ vẻ chán nản

- Thì tôi và cậu đã chơi hết tất cả trò chơi của công viên này rồi còn trò nào nữa đâu- Lê Hoàng Lâm cũng tỏ vẻ chán nản .

- Thiệt tình ! Chán chết đi được - Phạm Ngọc Băng  tức giận đá phăng chiếc lon gần đó thay vì nghe tiếng * choảng * khi cái lon rơi xuống , nó lại nghe thấy tiếng của một tên con trai :

- Ây da , là đứa nào làm - Một tên to con bước ra từ chổ nó đá cái lon , không hoảng hốt hay lo sợ nó lên tiếng

- Là tôi !

- Được lắm nhóc con , hôm nay ngươi tới số rồi - Tên kia xoa đầu ,chổ Phạm Ngọc Băng đá cái lon rồi tức giận nói .

- Đừng có gọi tôi là nhóc con , lão già hói đầu !! - Những lời của nó không ít thì nhiều cũng đã khiến cho tên kia tức xì khói .

- Này , cậu mau xin lỗi người ta đi , dù sao đó cũng là lỗi của cậu mà - Thấy tình hình trở nên căng thẳng Lê Hoàng Lâm kéo tay áo của Phạm Ngọc Băng  , cố gắng bảo nó xin lỗi .

- Tại sao tôi phải xin lỗi cái gã hói đầu này chứ - Nhưng Phạm Ngọc băngvẫn bỏ ngoài tai lời nói của Lê Hoàng Lâm .

- Mày !!! - Tên to con kia thật sự đã sắp chị đựng hết nổi .

- Tôi thì sao ? - Phạm ngọc Băng  nghênh mặt , tỏ thái độ kiểu như ngon- thì - nhào - vô khiến cho tên kia hết mức chịu đựng tức giận vung cây gậy về phía Phạm Ngọc Băng , và điều hiển nhiên là nó né được nhưng còn Lê Hoàng Lâm  , kẻ không biết trời trăng mây gió gì đang đứng ở sau lưng nó bị giáng 1 cú vào đầu đã bất tĩnh nhân sự , và máu trên đầu bắt đầu ứa ra như suối ....

Tức giận , hoảng hốt , lo sợ , đau lòng ,.... bây giờ trong lòng Phamh Ngọc Băng đang có thập cẩm cảm xúc khác nhau , nhưng đa số toàn là tiêu cực , nó nhìn Lê Hoàng Lâm đang ở trong phòng bệnh , rồi sau đó nhìn cha mẹ của hắn , nó biết giờ đây tội của mình lớn đến mức nào .... và nó ước chi thời gian có thể quay trở lại để nó có thể sửa chữa cái lỗi lầm ngu ngốc này , nhưng mọi thứ đã quá trễ .....

.Sau 2 h phẫu thuật thì các bác sĩ bước ra.

- Con tôi sau rồi bác sĩ - Ba của Lê Hoàng Lâm  hỏi với giọng lo lắng.

-Cậu bé đã qua cơn nguy kịch ,nhưng có một tin buồn là do chấn thương ở đầu quá lớn và mất quá nhiều máu nên cậu bé sẽ bị mất trí nhớ ,và tạm thời ở lại bệnh viện khoảng 2 tháng để bác sĩ thuận lợi cho việc điều trị và khám bệnh.

-Cám..cám ơn bác sĩ- Ba của hắn với giọng run run hai chân đứng không vững.Rồi nhìn sang nó với vẻ mặt tức giận nói :

- Kể từ bây giờ mày không được đến gần con trai tao nữa,vì mày nên nó mới thành ra như vầy

-Dạ ...- nói rồi Phạm Ngọc Băng  lủi thủi vào một góc tường ngồi đợi , vì nó muốn nhìn thấy Lê Hoàng Lâm, muốn nghe sự trách móc của hắn vì đã làm hắn bị thương ,muốn nhìn thấy nụ cười của hắn....

Sau khi bác sĩ cho người nhà vào thăm thì,Phạm Ngọc Băng chỉ dám đứng ở ngoài cửa nhìn vào vì nó biết đây là lần cuối cùng nó nhìn thấy hắn  và nó đã nghe thấy cuộc trò chuyện của ba mẹ hắn , dù thấy rất buồn , nhưng nó vẫn cố gắng gượng người bước đi và học cách quên cậu trai tên Lê Hoàng Lâm đi....

...................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro