Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Đụng đầu

Rầm ...
- Ui da ...

Vì mải ngó nghiêng nên lúc qua khúc cua Hà Mi không nhìn đường nên cứ thế đâm vào người đối diện. Mặt cô đập thẳng vào thứ gì đó mềm mại nhưng khá vững chãi, mất thăng bằng cô bật ngửa ra sau, mông tiếp đất hoàn toàn. Cũng không thể trách người ta được, tại cô đi không nhìn đường. Thầm than vãn trong lòng, Hà Mi chống tay đứng dậy. Bây giờ cô mới kịp nhìn người mình đụng phải.

Thật sự rất đẹp trai, mái tóc đen bóng, đôi mắt có chiều sâu khiến người đối diện không dám nhìn thẳng quá lâu, hàng lông mày hơi nhíu lại. Cả người toát lên vẻ lạnh lùng. Nhưng chính sự lạnh lùng đó lại càng khiến anh trông thu hút hơn, đẹp trai hơn, khí phách hơn. Nếu chàng trai cô gặp lúc sáng dịu dàng, ôn hòa thì người trước mặt đem lại cảm giác kiên định nhưng xa cách và có chút gì đó xót xa.

- Nhìn đủ chưa vậy? - Giọng lạnh lùng khiến Hà Mi giật mình trở về thực tại. Có chút ngại ngùng, cô cúi rạp người vẻ hối lỗi.

- Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu ...

- Hừ, lại là cái kiểu làm quen cũ rích

Giọng khinh khỉnh này của cậu khiến người nghe chán ghét. Một tia giận giữ hiện lên trong mắt Hà Mi.

"Làm quen sao? May là ta mới vào trường thôi nhá. Không thì ngươi không yên ổn rồi."

- Còn không biến đi?

Câu nói lạnh tanh này quả thật đã đụng vào lòng tự cao của Hà Mi. Dù sao cũng là thiên kim tiểu thư mà lại bị một tên nhóc gặp lần đầu hắt nguyên gáo nước lạnh vào mặt.

- Nè. Tôi nhịn đủ rồi nha. Tôi không chú ý nên mới đâm vào cậu. Xin lỗi thì cũng xin lỗi rồi. Đừng tưởng ai cũng như cậu nghĩ. Làm như tôi muốn đâm vào cái loại người như cậu sao? Đồ phách lối. Cậy có chút nhan sắc mà oai à! Làm quen ư? Xí, cái loại như cậu mà xứng để quen tôi sao? Tôi xin lỗi cậu là tôn trọng cậu lắm rồi đó. Đúng là cái loại con trai mà sĩ diện. Hơn người ta cái gì mà lên mặt quá vậy trời? Gặp cậu đúng là xui xẻo lớn cho tôi mà. Người gì đâu mà thấy ghét. Hứ.

Ánh mắt người con trai nhìn cô có chút ngỡ ngàng rồi nhanh chóng chuyển thành tức giận. Sau khi trút hết sự tức giận trong lòng ra thành lời Hà Mi thoải mái hơn, nhưng ánh mắt gay gắt vẫn không thay đổi.

- Cô nói ai phách lối, sĩ diện?

- Ở đây còn ai khác ư?

Không khí xung quanh phảng phất mùi thuốc súng, cậu con trai là lần đầu bị một người con gái sỉ vả không thương tiếc như vậy, khuôn mặt cậu căng ra. Hà Mi thì ngược lại, thấy khuôn mặt cậu biến sắc thầm hả hẻ trong lòng, cô cũng không có thời gian để đôi co nhiều, đeo cặp lại, hang nhiên bước qua, huých nhẹ vào cánh tay cậu trai rồi nhảy chân sáo đi tiếp.

- Nguyễn Ngọc Hà Mi, coi như cô gặp xui rồi.

Trên áo sơ mi trắng của mỗi học sinh đều có một bảng tên gắn bên góc trái, Hà Mi không quá bận tâm nên không biết rằng họ tên mình lại âm thầm bị ghi nhớ.

...

Trong thang máy có gương nên Hà Mi tận dụng để sửa sang lại nhan sắc. Hình ảnh phản chiếu một khuôn mặt trắng hồng không chút kem phấn, đôi mắt to long lanh dưới tầng mi cong dài đen nhánh. Đôi môi hồng hào căng mọng khiến người khác giới nảy sinh mong muốn chiếm hữu. Đồng phục đều là hàng đặt cắt may tỉ mỉ nên vừa vặn tôn lên dáng người thanh mảnh. Áo sơ mi trắng phối nẹp đỏ ở ống tay và đường cúc, váy đỏ tới gần đầu gối làm bật lên nước da trắng nõn.

- Thưa cô cho em vào lớp. Em là học sinh mới ạ! - Hà Mi nói với chất giọng tự nhiên nhất và kèm theo nụ cười rạng rỡ để lộ chiếc răng khểnh trắng muốt và hai má lúm đồng tiền dễ thương cực.

- Ừ, vào đây! - Cô vẫy tay ra hiệu vào lớp - Giới thiệu với cả lớp đây là thành viên mới của lớp ta. Em tự giới thiệu về mình đi!

- Chào tất cả các bạn, mình tên là Hà Mi học sinh mới của lớp ta. Mong mọi người giúp đỡ - Cô cười tươi và nháy mắt tinh nghịch với Quỳnh Anh ngồi dưới.

Cả lớp vỗ tay chào mừng. Riêng vẫn có ánh mắt khác biệt ẩn sau nụ cười thân thiện.

- Được rồi, để cô xếp chỗ cho em. - Cô đảo mắt nhìn quanh, cả lớp hầu như đủ chỗ hết rồi. Cô dừng lại ở cái bàn ở cuối lớp chưa có ai ngồi và đằng trước là Quỳnh Anh. Cô chỉ tay vị trí đó rồi quay qua nó. - Em xuống dưới kia đi!

- Ơ chỗ đó không phải là không được sao?

Một vài giọng nói bất ngờ bật ra vẻ ngỡ ngàng, Hà Mi không chú ý lắm, thản nhiên đi xuống chỗ cô mới chỉ.

- Trật tự! Các em nhớ hòa đồng và giúp đỡ bạn Mi nhé!

Cô nói rồi xách cặp đi ra khỏi lớp.

- Mày làm gì mà giờ này mới tới hả? Xém chút nữa là đứng ngoài rồi

Quỳnh Anh quay xuống hỏi dò. Tên đầy đủ của cô là Trương Quỳnh Anh. Là bạn thân của Hà Mi từ hồi bé xíu. Cô cũng mới chuyển về nước trước đó một tuần.

- Hôm nay là ngày xui xẻo của tao hay sao mà toàn gặp chuyện đâu đâu á. Xui hết mức

Hà Mi thở dài than vãn. Từ trước đến nay người để cô thoải mái trút hết tâm sự cũng chỉ có cô bạn này. Quỳnh Anh không quan tâm đến sự khổ cực của bạn mình cho lắm, cô đánh sang chủ đề khác.

- Mà mày cũng sướng ghê ha, mới vào đã được ngồi cùng bàn với Khánh rồi!

- Khánh? Là ai? Mà mỹ nam nào khiến Quanh Quanh tiểu thư động lòng trắc ẩn vậy?

- Mày không biết đó thôi. Khánh rất đẹp trai. Tóc đen một màu, ánh mắt lạnh lẽo, rất ít khi cười. Cả người toát lên vẻ lạnh lùng. Thật sự rất mới mẻ nha.

Hà Mi hơi sững sờ nhưng nhanh chóng định thần lại. Bĩu môi vẻ không quan tâm cho lắm. Cuộc sống mà, nhưng người na ná nhau hẳn không ít chút nào. Mặc dù Quỳnh Anh cứ luôn thao thao bất tuyệt nhưng trên mặt Hà Mi vẫn không có quá nhiều biểu cảm. Đối với người bạn này của cô vẫn luôn có sự quan tâm đặc biệt đến bạn khác giới mà chủ yếu là nhan sắc. Nhưng khiến bạn cô dành không ít lời có cánh như thế này chắc là có hơn những người khác chút ít.

Người ta thường có câu: "Trăm nghe không bằng một thấy". Hà Mi cũng có chút hiếu kỳ về cậu bạn này nhưng vào khoảnh khắc cậu bước vào lớp thì cô cũng tự ý thức được cuộc sống này khó mà yên ổn cho được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro