Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Bắt Gian Và Giấc Mơ Kỳ Quái

Gần đây, Lâm Châu không có gì ngoài hai sự kiện lớn khiến người ta bàn tán.

Một ngày trước, con gái duy nhất Chủ tịch Đỗ của Tổng thương hội và con trai thứ hai của Cục trưởng sở ngoại giao quyết định đính hôn với nhau, nên đã mua trang đầu của “Nhật Báo Lâm Châu” để công bố với bên ngoài, tài tử giai nhân đều nhận được sự chúc phúc của tất cả mọi người.

Ngày hôm sau, con trai thứ hai của Cục trưởng Trình đã bị cô Phương Linh bắt gian tại hiện trường, náo loạn đến gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ, báo lá cải không ngừng chế nhạo, họ miêu tả chi tiết chuyện tình yêu bay khắp cả thành phố.

Để ngăn chặn các tin tức không hay về con gái bảo bối mình, Đỗ Đình Hải đã ngừng đăng ký báo và tạp chí ở nhà trong tuần tới, đồng thời ra lệnh cho tất cả những người giúp việc không được thảo luận bất cứ điều gì liên quan đến vấn đề này, ở trước mặt Đỗ Phương Linh thì vẫn phải biểu hiện giống như trước.

Sau khi trở về từ nhà riêng của nhà họ Trình, Đỗ Phương Linh tự nhốt mình ở trong phòng, không có bất kỳ động tĩnh gì, có gọi như thế nào cũng không đáp lại. Đỗ Đình Hải lo lắng, sáng sớm đã cạy cửa đi vào.

Chỉ thấy cô cuộn tròn trên chiếc ghế sofa bọc da hạng nhất kiểu Ý yêu thích của mình, hai mắt bất thần nhìn vào hư không, trên người vẫn đang mặc chiếc váy ren màu vàng bạc của Pháp hôm qua, bên dưới những bông hoa màu xanh là lớp vải lót màu xanh hồ lô, càng khiến cô trông đau khổ trong ánh sáng mờ ảo hơn. Phương Linh cảm thấy bị sốc nặng và rất đau lòng.

Tổ tiên họ Đỗ làm ăn phát đạt ở Lâm Châu, nhưng con cái dưới gối thưa thớt, chỉ có một cô con gái được nâng niu trong lòng bàn tay này là xinh đẹp nổi tiếng, cho dù là phải ở rể, các cậu ấm cầu hôn cũng liên tục kéo đến, trong đó không thiếu các đại nhân vật tiếng tăm hoặc trâm anh thế gia có bối cảnh lừng lẫy hơn nhà họ Trình. Sở dĩ lựa chọn con thứ nhà họ Trình là vì tôn trọng tự do yêu đương của con gái mình, trong thời gian theo học trường tư thục nữ sinh phương Tây ở Sài Thành, cô đã gặp và quen anh ta.

Cậu hai Trình thì môi hồng răng trắng phong thái nhẹ nhàng, sau khi tốt nghiệp Đại học Thánh Ước Sài Thành, đến nước Anh một năm, sau khi trở về thì được Cục trưởng Trình bố trí làm phiên dịch trong sở ngoại giao, anh ta cũng được coi là thanh niên anh tuấn lại có tài năng. Tuy nhiên, Đỗ Đình Hải phát hiện ra trước đây Trình Triệu Văn ở Hàng Châu phong lưu thành tánh, thường xuyên lui tới những nơi đầy rẫy bướm hoa, khiến ông không thể không liên tưởng đến cảnh tam thê tứ thiếp của bố anh ta. Nhưng Đỗ Phương Linh lại tin chắc cô và cậu hai Trình giống nhau, tác phong tân phái, xung quanh có nhiều người ái mộ. Đỗ Phương Linh còn thuyết phục Đỗ Đình Hải bài trừ tư tưởng phong kiến còn sót lại, không cần thiết phải bắt anh ta ở rể.

Hiện nay, tuy là văn hóa châu Âu xâm nhập như vũ bão, nhưng chuyện này vô cùng bại hoại dơ bẩn trái với luân thường đạo lý. Đỗ Đình Hải không chấp nhận lời xin lỗi của Cục trưởng Trình, quyết đoán hủy bỏ hôn ước của con gái mình.

“Ngọc Cô.” *

*Ngọc Cô là nhũ danh của Phương Linh.

Đỗ Đình Hải gọi nhũ danh của cô, không làm bất kỳ hành động an ủi nào, ông hy vọng cô có thể giải sầu nên đã đề nghị Đỗ Phương Linh đi đến nhà cậu ở Sài Thành chơi mấy ngày.

Đỗ Phương Linh bỗng nhiên ôm lấy ông: “Bố, nhà chúng ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nói như vậy? Bây giờ nhà mình có gì không tốt sao? Sắp xảy ra chuyện gì à?”

Đỗ Đình Hải mơ hồ, chẳng lẽ là lo lắng mình sẽ xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Trình sao?

Lời vọt tới bên miệng rất nhiều, nhưng cuối cùng Đỗ Phương Linh chỉ nói: “Bố, con… Lại gặp ác mộng.”

Đỗ Đình Hải xoa đầu cô, khuyên: “Những cơn ác mộng của Ngọc Cô nhà ta đều là giả đó, chỉ có mộng đẹp mới trở thành sự thật thôi.”

Bác Phúc ở bên ngoài gõ cửa nhẹ: "Ông chủ, giám đốc Vương gọi điện hỏi thăm hôm nay mấy giờ ngài sẽ đến xưởng lụa ạ.”

Đỗ Phương Linh buông Đỗ Đình Hải ra, nhìn thời gian trên đồng hồ Tây Dương treo tường: “Bố, bố đi trước đi, con không sao.”

Đỗ Đình Hải nhìn kỹ đôi mắt trong trẻo như làn nước mùa thu của cô hơi sưng lên: “Thật sự không sao chứ?”

“Không sao mà.”

Đỗ Phương Linh nở một nụ cười tươi với ông: “Biết được bộ mặt thật của Trình Triệu Văn rồi thì sau này đỡ phải chịu thiệt.”

Những chuyện trong mơ dường như bắt đầu từ việc cô đính hôn với Trình Triệu Văn:

‘Vào tháng thứ hai sau khi đính hôn,Thất Liên hay được gọi là cô Bảy - một tiểu thư quyền quý có chút tiếng tăm một mình tìm tới cô ngã bài, tuyên bố rằng tình yêu của cô ta và Trình Triệu Văn phá tan thế tục, cũng đã mang thai rồi, vì lợi ích gia đình anh ta không thể không liên hôn với nhà họ Đỗ.

Cô không muốn tin lời một phía của cô Bảy, lại sợ rằng không có đủ bằng chứng sẽ khiến anh ta chối cãi, vì vậy dựa vào địa chỉ mà cô ta cung cấp, Phương Linh đi đến nhà riêng hẹn hò của hai người họ. Không ngờ Trình Triệu Văn bị ai đó phế đi, cô Bảy đổ thừa cho Phương Linh làm.

Mặc dù nhà họ Trình đuối lý trước, nhưng cũng không thể chịu được nỗi nhục Trình Triệu Văn bị phế, như nước với lửa với nhà họ Đỗ. Được bố và cậu của cô ở Sài Thành hậu thuẫn, nhà họ Trình ngoại trừ tung những tin đồn tổn hại thanh danh cũng chẳng làm gì được cô. Sau khi bàn bạc với gia đình, cô quyết định vượt đại dương chạy đến Pháp du học. Đây là ước mơ mà cô muốn thực hiện khi còn đi học ở trường tư thục nữ sinh Sài Thành và châu Âu, thế nhưng bố chỉ coi cô là một chú chim nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, Đỗ Phương Linh cũng đành trở về Lâm Châu để lập gia đình.

Bố không bao giờ kể cho cô nghe những rắc rối ở nhà, trong suốt hai năm ở Pháp, cô sống vô tư, hoàn toàn không biết biến cố long trời lở đất đã phát sinh trong gia đình mình, cho đến khi tin tức về cái chết của cậu truyền đến chỗ cô. Cô về nước, phát hiện nhà họ Đỗ suy tàn, ba bị bắt vào tù. Đỗ Phương Linh cầu xin giúp đỡ ở khắp nơi, cuối cùng cũng cầu đến trước mặt người giàu nhất thành phố Lâm Châu lúc bấy giờ.’

Đó là những gì cô mơ và đã xảy ra ngoài đời được một phần ba rồi.

Trước khi đi, Đỗ Đình Hải không kìm được thắc mắc trong lòng: “Ngọc Cô, sao con biết được vị trí nhà riêng của nhà họ Trình?”

Theo những gì ông biết, ngay cả Cục trưởng Trình cũng không rõ. Trình Triệu Văn tuyệt đối sẽ không tiết lộ địa điểm mình thác loạn cho cô.

Đỗ Phương Linh nói dối rằng: “... Mẹ không thể chịu được khi thấy con bị lừa dối nên đã báo mộng cho con.”

Từ nhỏ cô đã tiếp nhận nền giáo dục khoa học phương Tây từ và là người đi đầu trong việc chống lại sự mê tín dị đoan phong kiến. Bây giờ cô nói với bố mình rằng mẹ đã báo mộng cho mình. Cô cảm thấy thật buồn cười.

Giấc mơ kỳ quái đó vốn không thể là thật, vì quá đỗi chân thật nên sau khi tỉnh dậy cô đã hoảng loạn cả ngày, để yên tâm, cô đã sai người đến nhà riêng của tên họ Trình kia theo dõi, kết quả đúng thật là Trình Triệu Văn và cô Bảy một trước một sau tiến vào tòa nhà, cho nên mới có tuồng kịch bắt gian sau đó.

Việc xác minh này buộc cô phải xem xét lại mọi thứ trong giấc mơ của mình.

Dĩ nhiên Đồ Đình Hải chỉ coi Đỗ Phương Linh đang viện cớ. Hôm đó cô cũng đưa Cục trưởng Trình đi cùng, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước. Ông đoán rằng cô đã sớm phát hiện Trình Triệu Văn trong ngoài đều thối rữa, theo manh mối bí mật điều tra, đúng lúc hôm qua mới bắt được. Tất cả chỉ là trùng hợp nhất thời.

Nếu đúng như vậy, Đỗ Đình Hải càng thêm đau lòng: “Ngọc Cô là người con gái đẹp nhất, còn có rất nhiều người đàn ông tốt mà con. Sau này sẽ còn xếp hàng dài, từ từ mà chọn, con xứng đáng có được một vị hôn phu tốt hơn mà, đúng không?”

Đỗ Phương Linh vội vàng hỏi: “Bố, bố có biết người nhà họ Tưởng tháng trước đến gặp chúng ta bây giờ ở đâu không?”

Đỗ Đình Hải sửng sốt một chút: “Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”

Vẻ mặt Đỗ Phương Linh không chút lo lắng: “... Con và người đó có chuyện quan trọng.”

Nhà họ Tưởng ở Dương Châu, chỉ là gia đình bình dân, cô hoàn toàn không quen biết, sau khi Tưởng Giang Tiều tìm tới cửa thì bố cô cũng mới nhớ lại, ông nội đã từng gặp nạn ở Dương Châu, được một nhà họ Tưởng cứu giúp, vì để báo ân cứu mạng, ông nội đã đưa tín vật hôn ước cho cháu trai mới sinh của nhà họ Tưởng. Nhà họ Đỗ hiện giờ chỉ có một mình cô là con gái, hôn ước dĩ nhiên rơi trên đầu Đỗ Phương Linh.

Làm sao cô có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt ngu ngốc, để một người xa lạ mà cô chưa từng quen biết trở thành chồng của mình? Huống chi Tưởng Giang Tiều là một giáo viên cổ hủ cũ kỹ. Mặc dù Đỗ Phương Linh không quan tâm đến sự khác biệt trong gia đình, càng không ngại anh là một tên nghèo kiết xác, nhưng cô không thể chịu được sự bất công trong tư tưởng. Vì vậy, cô cũng không gặp Tưởng Giang Tiều, bảo bố cho người đuổi đi.

Trong giấc mơ, người giàu có nhất thành phố Lâm Châu không ai khác chính là người đến cầu thân cô Tưởng Giang Tiều. Đỗ Phương Linh không biết hai năm qua bằng cách nào mà anh ta leo lên được, chỉ nghe anh cũng góp một phần trong việc khiến sản nghiệp của nhà họ Đỗ suy bại, gần như toàn bộ cơ nghiệp nhà họ Đỗ đều rơi vào tay anh ta, chuyện bỏ đá xuống giếng này không thiếu công lao của Tưởng Giang Tiều để trả thù cho việc năm đó bị cô từ hôn.

Cô cùng đường, anh liền nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Mà Đỗ Phương Linh tự dâng mình trở thành người bên gối của anh cũng không thể cứu được bố mình.

Vài hình ảnh ướt thoáng hiện trong đầu, Đỗ Phương Linh vô cùng xấu hổ.

Bây giờ không phải là lúc để rối rắm những cảnh trong mơ là thật hay giả. Bất luận thế nào đi nữa, cô không thể để cảnh trong mơ tiếp diễn ở hiện thực được. Tưởng Giang Tiều là một trong những mấu chốt quan trọng. “Bố, bố nhất định phải tìm được người đó nhé!”

Gió thổi tung rèm cửa màu tím sẫm, ánh ban mai mùa thu từ cửa sổ tràn vào phủ lên khuôn mặt đang trầm tư suy nghĩ của Đỗ Phương Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro